1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công Chúa Thuần Thú Sư

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3

      Ngao Húc Bang mang theo bao lớn túi , trốn trốn tránh tránh, lén lút về phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu, liên tục vuốt tóc, rất sợ gặp phải người quen. Mẹ kiếp! cải tà quy chính lâu, nghĩ tới thành cảnh sát thế nhưng còn có thể có ngày như vậy.
      Tất cả đều phải ngược dòng đến buổi trưa hôm đó, Đào Xán Xán ngất xỉu ở trong lòng của , lập tức đưa đến bệnh viện duy nhất ở trấn , cũng nghe bác sĩ chỉ bị cảm nắng, có gì trở ngại.
      nghĩ tới khi tan tầm, Đào Thế Đường nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, bên nghe được đoạn ngắn đối thoại, Đào Xán Xán bởi vì suy dinh dưỡng phải nằm viện quan sát.
      Suy dinh dưỡng?! Có lầm hay a?
      sinh ra trong gia đình giàu có, muốn ăn bất cứ thứ gì chẳng được, sao lại bị suy dinh dưỡng? Vì thế lập tức vọt tới cửa hàng lớn, tiếp theo lại vọt tới tiệm Fastfood, mua đống thức ăn thích ăn. Đúng vậy, cho dù qua mười năm, nhưng vẫn nhớ đủ mọi thứ mà thích. thích uống Côca, thích ăn cá, thích ăn thức ăn nhanh, còn thích ăn kem vani, chẳng qua sức ăn của giống như mèo vậy, chỉ ăn được có mấy miếng bảo no.
      Năm đó nếu phải thường đến Đào gia ăn cơm, luôn buột ăn xong chén cơm, chỉ sợ sớm gầy giống như bộ xương khô rồi.
      Nhưng tại...... Cũng kém nhiều lắm.
      Chỉ là nghĩ tới, gầy nhưng lại là bị suy dinh dưỡng!
      Ngao Húc Bang nhịn được muốn mắng Đào Thế Đường, ta chăm sóc em mình như thế nào vậy?
      Cho nên chạy tới mua đống thức ăn, vội vàng vọt tới bệnh viện, muốn đem tất cả đống thức ăn này, nhét vào dạ dày của .
      Chẳng qua khi đến cửa bệnh viện, cảm giác có chút đột ngột, cảm giác tự ti bất giác lại tràn về, đành phải cúi đầu, dọc theo vách tường, rất sợ người khác nhận ra .
      là thằn lằn sao?” Đột nhiên, trước mắt xuất đôi giày màu trắng, ngăn trở đường của . chậm rãi ngẩng đầu, sau đó sửng sốt.
      ra là y tá Viên Vô Song của bệnh viện, nữ vương độc miệng năm đó.
      ràng tuổi của hơn , nhưng là trời sinh khí thế nữ vương, luôn làm hơi hơi co rúm lại.
      “Bằng sao vẫn dán sát vào vách tường mà ?” Hai tay Viên Vô Song cắm vào trong túi, mặt chút thay đổi nhìn .
      từ đằng xa nhìn thấy người đàn ông sợ hãi rụt rè, ràng là hóa thân chính nghĩa, hành vi lại lén lút, giống như tên trộm.
      “Khụ, khụ.” Ngao Húc Bang tằng hắng tiếng, thẳng thắt lưng dậy.“Tôi chỉ kiểm tra bệnh viện này có vật phẩm nguy hiểm công cộng hay .”
      “Có.” Viên Vô Song hừ tiếng,“ chính là vật phẩm nguy hiểm điển hình nhất đó, biết khi nào giận dữ vậy?”
      trước thấp giọng lẩm bẩm vài câu, câu cuối cùng lượng khá lớn,“Nam nhân đấu với nữ nhân......”
      Nam nhân? cười lạnh tiếng.“Trong bệnh viện có cái gì đáng giá cướp sao?”
      “Tôi......” trợn to mắt, trừng hướng Viên Vô Song.“Tôi thèm quan tâm đến châm chọc như .”
      “Vì an toàn của bệnh nhân, tôi phải hỏi cho ràng. Ngao đại cảnh quan, đến bệnh viện làm cái gì? Thăm bệnh? Hay là muốn đăng ký, kiểm tra đầu óc của đây?” chút chịu nhượng bộ.
      “Thăm bệnh!” Đối mặt với tra hỏi xét nét của Viên Vô Song, thành thực giống như học sinh tiểu học, tức giận ra ý định của mình.
      “Nha, thăm bệnh nha!” liếc đôi mắt đẹp đánh giá .“Thăm bệnh ai? nghĩ tới ở Trấn Hạnh Phúc này vẫn còn còn có bằng hữu.”
      câu lại câu chua lòm châm chọc, -- Đánh thẳng vào trong lòng .
      Nhưng lời lại là , ở Trấn Hạnh Phúc này, quả có bao nhiêu người bạn, chỉ có những huynh đệ trước kia cùng sống chết với , nhưng tại hoàn toàn thể liên lạc được.
      ......” Ngao Húc Bang tức giận đến nghiến răng mấy tụi nhựa ở tay bởi vì giận đến phát run mà vang lên xoàn xoạc.
      “Húc Bang.” giọng nữ cắt ngang đối thoại của bọn họ.
      ngước mắt nhìn lên, thấy Đào Xán Xán đứng ở sau lưng Viên Vô Song, tay tựa vào tường, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình người làm cho cả người có vẻ càng thêm gầy yếu.
      như là nhìn thấy cứu tinh, theo bản năng vòng qua Viên Vô Song, đến trước mặt Đào Xán Xán.
      giống như bé con trong trí nhớ của , mái tóc dài đến vai, trán còn vương lại vài sợi tóc lạc, bộ dáng trong sáng thiện lương giống như năm đó.
      “Sao nằm giường nghỉ ngơi? Tại sao lại chạy loạn vậy. Có phải thoải mái chỗ nào hay ? Bác sĩ, y tá....?” Vẻ mặt tái nhợt làm cho gấp đến mức giống như kiến bò chảo nóng, vội vàng quay đầu tìm Viên Vô Song,“Mau đến xem ấy, có phải ấy lại mệt rồi hay ?”
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3

      Viên Vô Song cảm thấy giống như là giả vờ, nghi hoặc nhìn về phía Đào Xán Xán, đáng tiếc ngốc kia vừa nhìn thấy xuất , trong mắt tất cả đều là , hại buồn nôn thiếu chút nữa nhìn được, nhanh chóng rời .

      “Uy.” Ngao Húc Bang muốn đuổi theo, cánh tay lại bị bàn tay mềm mại bắt lấy.

      “Em tốt lắm, có việc gì.” Đào Xán Xán nở rộ cụ cười sáng lạn,“ đến thăm em à?”

      quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt mà ngấy kia, trong lòng nhộn nhạo trận, giống như mặt nước hồ yên ả, bị ném vào tảng đá.

      ra quá đánh giá cao chính mình, nghĩ rằng khi gặp lại , còn có thể đủ tâm bình khí hòa, giả vờ mình cùng là người xa lạ.

      Nhưng tình cảm trong lòng lại thể lừa gạt được ai, máu tựa như sôi trào, ngay cả nhiệt độ cơ thể của cũng bắt đầu biến cao.

      rất muốn đem ôm vào trong lòng, bất quá thể......

      hứa với cha của , đời này thể tiếp cận , thể chạm vào , duy nhất có thể làm, chính là chúc phúc cho .

      Khi nghĩ đến lời thề của mình, lập tức gỡ bàn tay bé của ra, tránh va chạm cùng .

      Đào Xán Xán nghĩ tới làm như vậy, nhìn kỹ, phát trong mắt tràn đầy vẻ kích động lại đau lòng, hiểu, vì sao lại có ánh mắt phức tạp như thế?

      hai bảo tôi mang thức ăn này đến cho .” Ngao Húc Bang đưa mấy túi nhựa tay đến trước mặt của .“Cầm !”

      hơi hơi giật mình, lộ ra vẻ mặt khó xử,“ có thể đem vào phòng bệnh giúp em ? Em chỉ có hai tay.” chỉ chỉ từng cái.

      gãi đầu, nghĩ rằng, tiện.

      “Trong phòng bệnh còn có ai ?” rất sợ gặp được ba ba Đào, sợ lại bị mắng chút.

      “Ba mẹ em mới vừa .” nhìn tuấn nhan do dự của .“ sợ gặp được ai sao?”

      có. Tôi đem mấy thứ này vào ngay.”

      “Vâng.”

      sao, vội.

      Tuy rằng lãng phí mười năm thời gian, nhưng là vì tương lai có thể cùng cùng chỗ, cho dù phải trả giá chút thời gian chờ đợi, cũng nguyện ý, tin tưởng trong lòng nhất định còn có tồn tại của !

      Ngao Húc Bang theo vào phòng bệnh, phòng bệnh lại giống gian phòng , tủ lạnh, tivi đồ dùng lặt vặt đều có đầy đủ mọi thứ.

      ràng chỉ là bệnh vặt, ba em cũng rất kiên trì, nhất định bắt em ở phòng bệnh hạng nhất.” Đào Xán Xán ngồi ở giường bệnh, mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

      “Bệnh vặt cũng là bệnh, cẩn thận chút tốt hơn.” đem thức ăn phân loại xong.

      nghĩ tới lại đứng về phía ba , cùng chung chí hướng, tán thành chuyện bé xé ra to.

      lấy ra bánh amburger mà thích ăn nhất, cẩn thận giúp mở giấy đóng hộp, đặt ở trước mặt của .

      “Cám ơn.” cắn ngụm, phát bên trong có sốt bơ mà chán ghét, chỉ có hương thơm của tiêu. tiếp theo đưa sữa dâu, còn quên cắm ống hút vào, thập phần săn sóc. nghĩ tới thế nhưng còn nhớ những thứ mà thích ăn, cùng với đồ uống mà thích...... kỳ quên , đúng vậy!




      vụng trộm nở nụ cười, nhưng có ý định đem chuyện nhớ lại ràng với , bởi vì sợ dọa chạy, cho nên quyết định tiếp tục giả ngu.




      thần kỳ nha!” cắn miếng hamburger thứ hai, ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn .“Sao lại biết, em thích ăn bánh kẹp vây cá thêm mayonnaise, cùng sữa dâu vậy?”

      Ngao Húc Bang ngồi xuống ở ghế , nhíu mày,“Là...... Là cho tôi biết.”

      hai?” nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu,“ có khả năng nha! hai và ba ba em rất ghét việc em ăn thức ăn nhanh nha, chỉ cần vừa nghe đến em muốn ăn Fastfood, rầy la em trận, hoàn toàn chưa từng hỏi qua em thích ăn cái gì.”

      Cái trán của toát ra mồ hôi lạnh, rất sợ nhớ tới chuyện quá khứ, bởi vì sợ hận , sợ oán hận ...... Vào thời điểm đuối nhất bỏ lại...... sợ, thực rất sợ. Càng sợ giống như bây giờ gần gũi nhìn mộng đẹp của , lại dập nát ở trong tay của .

      ...... đều phải thích sốt bơ mayonnaise sao?” giả vờ lơi lỏng ,“Hơn nữa sữa dâu vốn chính là sản xuất cho các mà, phải sao? Nếu sao lại pha sữa dâu thành màu hồng phấn chứ?”

      chu cái miệng nhắn, miễn cưỡng nhận trả lời của .

      “Bất quá em còn là cảm thấy em nhất định từng gặp ở nơi nào rồi, nếu nhất định trước kia chúng ta quen nhau.”


      trả lời,chỉ khép hờ mắt, hề nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của .

      Đào Xán Xán nổi giận,“ thế giới này mặc dù có rất nhiều trùng hợp, nhưng có khả năng ngay cả thứ mà em thích nhất cũng bị trùng hợp biết được, đúng hay ?”

      Sắc mặt ửng đỏ, nhếch cánh môi, bởi vì mỗi từ, mỗi câu đều là thực, lời nào để .

      dừng lại động tác ăn,“Húc Bang, biết em, đúng hay ?”

      Ngao Húc Bang giả vờ bận rộn, trước đem trà sữa trân châu từ trong tủ lạnh lấy ra, sau khi mở ra, tiếp theo lấy ra nữa phải thìa, mà là ống hút uống Yakult, cùng nhau đặt ở trước mặt của .“ biết.” dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của ,“ nhiều quá, mẹ dạy rằng khi ăn cơm được chuyện sao?”

      “Là miệng sao lại thể chuyện.” sửa chữa , nở nụ cười ngọt ngào.“Còn biết em, ngay cả thói quen em thích dùng thìa ăn trân châu sữa, thích dùng ống hút, đều như lòng bàn tay.”

      Chứng cớ xảy ra trước mắt, muốn chối cũng xong.

      Đột nhiên, phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới tính nô lệ thuở trước làm cho lập tức bị vạch trần.

      “Ai đây là làm cho ăn?” trừng mắt liếc nhìn , cầm lấy ống hút, cắm vào caramen, sau đó ngậm ống hút, dùng sức hút ly trà trân châu.

      Ngay cả hút mấy khẩu, lập tức thấy đáy, thói quen nhíu mày, lại đổi cái góc độ hấp, đồng dạng động tác làm phi thường kiên nhẫn, ràng cần ống hút, ngụm nuốt vào còn thừa caramen.

      Động tác của chính là giấu đầu lòi đuôi, Đào Xán Xán nhịn được cười khẽ ra tiếng.

      “Mặc kệ che lấp như thế nào, ngay cả động tác này của , em đều giống như từng quen biết.” Cùng trước kia giống nhau như đúc, học dùng ống hút ăn trân châu sữa, cuối cùng lại bởi vì kiên nhẫn, vẫn là ngụm nuốt trân châu vào. Mặt đỏ lên, đôi mắt to trừng .

      Trời ạ! Mặc kệ làm động tác gì, chính là lập lại những động tác trước kia hai người thường ở bên nhau, như vậy phải đánh khai sao?

      Nhưng ở trước mặt của , thể che giấu bản thân, giơ tay nhấc chân tất cả đều là chân thực nhất của .

      “Tiểu thư.” nuốt vào viên trân châu sữa ngọt ngấy, nghiêm túc :“Tôi cùng với vốn quen biết, hơn nữa tôi cũng phải người quan trọng gì đó trong cuộc sống của , chỉ là cấp dưới của trai , hôm nay tôi đến thăm . Chỉ là làm tròn trách nhiệm, cho nên, từ nay về sau tôi đến thăm nữa, hẹn gặp lại.”

      được! phải bảo trì khoảng cách với , lấy an toàn là hết.

      sợ bản thân kìm lòng đậu, lại động lòng với thêm lần nữa, hoàn toàn muốn lôi kéo lao vào thế giới hỗn loạn của lần nữa, như thế rất thiệt thòi cho .

      là công chúa, mà từng là tên lưu manh, và là tên khốn kiếp thiếu chút nữa hủy cuộc sống tươi đẹp nhất của . Người như , hoàn toàn có tư cách ở lại trong thế giới thuần khiết tốt đẹp của . Nhìn bóng dáng vội vàng rời , mặt Đào Xán Xán tia đau thương hoặc là ảo não, ngược lại là vui vẻ cắn hamburger.

      “Húc Bang a Húc Bang, nếu còn tưởng rằng em là nhu nhược được chiều chuộng năm đó, sai, sai hoàn toàn!”

      Trong đáy mắt của lên tia sáng rực rỡ chói mắt, tượng trưng cho quyết tâm kiên định vững vàng.

      còn là bé con chỉ biết ỷ lại vào trai hoặc ba ba trước kia nữa, ở nước ngoài vài năm, vượt qua vô số ngày tịch mịch cùng thương nhớ, sớm đem bé nhu nhược yếu đuối kia trở nên độc lập lại kiên cường.

      muốn gì, đó chính là – Bắt trở về.

      Đúng vậy, trong lòng sở dĩ luôn lưu đoạn tiếc nuối kia, là nợ .

      Cho dù hạ quyết tâm bao giờ đến thăm nữa, Ngao Húc Bang vẫn mỗi ngày vụng trộm chạy đến bệnh viện, lại vụng trộm hỏi y tá chăm sóc , bệnh của sao rồi, ngầm quan tâm . nghĩ rằng nếu có dịp gặp lại , xem như người qua đường, đem để ở trong lòng...... nghĩ tới đánh giá mình quá cao.

      sớm đem khắc vào trong lòng, đặt ở trong lòng, lúc nào cũng khắc khắc đều muốn ở cạnh bên .

      nghĩ đến hỏi thăm tin tức của , hoàn toàn đem ra khỏi trái tim mình, nhưng đây đều là ý tưởng lừa mình dối người.

      cố đè nén, đè nén tình cảm của bản thân đến mức giống như núi lửa sôi sùng sục sắp phun trào.

      chứng minh rồi, lại lần nữa nhìn thấy , tim của tựa như có khe nứt, tình cảm tích tụ lại lâu ngày chậm rãi chảy tràn ra.

      Đúng! chính là có dũng khí, dám hào phóng xuất ở trước mặt của , rất sợ ngày nào đó nhớ lại hành động sai lầm trước kia của , khoảng tối tăm đó thiếu chút nữa phá cuộc đời tươi đẹp của .

      Nếu quên , so với nhớ mà hận tốt hơn nhiều.

      Chẳng qua bản năng thân thể vượt qua tưởng tượng của , hôm nay giữa trưa lại chuyển ca trực, muốn vụng trộm xem đở chút nào chưa. Bất quá vừa mới tới cửa, thấy Đào Xán Xán mang theo túi lớn túi , bên cạnh có bất luận kẻ nào làm bạn, giống như muốn xuất viện.

      Bởi vì mang theo rất nhiều đồ, được vài bước, phải xoay người nhặt này nọ, nhặt lên lại rơi xuống, cứ mãi lặp lại động tác này.

      Ngao Húc Bang rốt cục nhịn được, dài chân sải tới trước, xoay người giúp nhặt lên, thuận tiện đem đống đồ vật túm gọn lại mang vai.

      “Tại sao chỉ có mình ? Ba mẹ đâu?” bất mãn hỏi.

      “Húc Bang!” vừa thấy đến, lộ ra biểu tình sung sướng,“Bởi vì em muốn để cho ba mẹ em lo lắng, cho nên mình làm thủ tục xuất viện, hơn nữa phòng khám của em còn có số việc phải xử lý.”

      “Phòng khám?” cau mày,“ là bác sĩ?” còn nhớ giấc mộng của là làm bác sĩ ngoại khoa.

      khẽ cười tiếng,“ ngay cả chức nghiệp của em cũng biết sao?”

      “Đương nhiên, còn phải ......” dừng lại, thiếu chút nữa lại cùng ôn chuyện xưa.“Còn phải phòng khám, tôi liền đoán là bác sĩ.”

      “Tuy rằng em là bác sĩ ngoại khoa, nhưng chỉ là bác sĩ thú y.” cười khanh khách,“Cùng nguyện vọng trước đây của em kém xa nhỉ!”

      “Dù sao đều là trị bệnh cho sinh vật, có gì khác biệt.” Ngao Húc Bang đem bao lớn bao tay toàn bộ khiêng đến người của mình.“Được rồi, tôi đưa về!”

      “Hì hì......” cười trộm.

      cười cái gì?” khó hiểu nhìn .

      đến thăm em, hôm nay lại xuất ở bệnh viện, phải chứng tỏ thực lo lắng cho tôi sao?”

      cùng sóng vai đường, cố ý kéo gần khoảng cách của hai người trong lúc này.

      “Tôi chỉ là ngang qua!” dùng lực cường điệu,“ nữa, là em của cấp , nịnh bợ khẳng định là có lợi có hại.”

      vẫn tìm lấy cớ muốn cùng phân giới tuyến, bất quá kỳ cùng với giống nhau, đều rất muốn gặp lại đối phương! chớp đôi mắt to, vẫn như cũ cười meo meo.“Mặc kệ lý do của là cái gì, có thể gặp lại , em thực rất cao hứng.” mỉm cười ngọt ngào , ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhìn bên mặt nhìn nghiêng của .

      bởi vì từng tiếng của mà tâm tình kích động, cảm thấy tình cảnh này giống như trở lại thuở xa xưa.

      Trước kia nghĩ đến mình luôn sóng vai cùng mãi mãi, sau đó có kiên nhẫn chờ đợi lớn lên, ngày nào đó trong tay mình.

      Nhưng chỉ tưởng bở, bởi vì tự cao tự đại mà mất , tại ngay cả ý nghĩ mơ mộng cũng dám có.

      Có lẽ thầm bảo vệ ở bên cạnh , ngày nào đó gả cho người nào đó, đến lúc đó ...... Cũng thầm chúc phúc cho .

      Nhưng mỗi khi nghĩ đến mặc vào lễ phục dâu, gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người khác, lại có cỗ xúc động muốn bắn chết đối phương.

      “A!” Đào Xán Xán kêu sợ hãi tiếng, chạy nhanh về phía trước. phục hồi tinh thần lại, thấy thế nhưng sợ chết chạy băng ngang đường, chút nghĩ ngợi, nhanh chóng ném mọi thứ tay xuống, cất bước đuổi theo , muốn ngăn cản .

      “Xán Xán!”

      còn kịp rồi, xuyên qua đường cái, đứng ở giữa đường, ôm lấy con chó kêu ô ô.

      Thân là thú y , trách nhiệm của chính là chăm sóc cho động vật, thể chịu nổi khi có động vật bị thương ở trước mặt của mình.

      Khi chuẩn bị trở lại bên cạnh , có chiếc xe đột nhiên hăng hái lao đến.

      Ngao Húc Bang lập tức chạy tiến lên, muốn bảo vệ thân mình mảnh mai của .

      Tốc độ xe quá nhanh, tài xế hoàn toàn kịp nhấn thắng, xe giống như con trâu điên cuồng, thẳng tắp nhằm về phía bọn họ......
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4



      “Mẹ kiếp! vội vàng đầu thai sao?” Ngao Húc Bang chửi ầm lên, ôm thân thể nhắn, mà lại ôm chú chó . Tuy rằng trong lòng này đúng, nhưng lấy tốc độ chín mươi kilomet giờ chạy đường lúc này, phải uống rượu chính là có bệnh.
      Tuy rằng tài xế thắng lại kịp thời, nhưng là vì bảo vệ , khuỷu tay cùng đầu gối có chút trầy da.
      Tài xế gây chuyện cũng chạy, còn thực chịu trách nhiệm muốn phụ trách đưa bọn họ đến bệnh viện, lại bị Ngao Húc Bang cự tuyệt, bởi vì thế giới chính là như vậy, người điều khiển xe lại chính là học trưởng của Đào Xán Xán lúc ở nước ngoài đọc đại học, cũng là con của viện trưởng nổi danh, lần này là đặc biệt trở về Đài Loan tìm đến Đào Xán Xán ôn chuyện.
      Nếu là người quen biết, như thế chuyện lớn hóa , chuyện hóa cũng có thể . Khi đoàn người bọn họ trở lại phòng khám động vật của Đào Xán Xán, Quan Thừa Hiến cùng dùng tiếng chuyện với nhau, hoàn toàn xem Ngao Húc Bang tồn tại. Ngao Húc Bang sau khi dùng nước rửa qua miệng vết thương ngồi ở góc phòng khám.
      Đào Xán Xán cầm bông băng, về hướng .
      “Xán Xán, vị cảnh sát này là ai? Em gặp phải phiền toái sao?” Quan Thừa Hiến biết tiếng Trung, lại giống như cố tình muốn xa lánh Ngao Húc Bang, cố ý tiếng .
      “Học trưởng, ở Đài Loan mời tiếng Trung.” Đào Xán Xán cùng lấy tiếng hàn huyên qua, lợi dụng tiếng Trung sửa đúng ,“ ấy là đồng nghiệp của hai tôi, cũng là bằng hữu của tôi.”
      kéo ghế dựa, ngồi xuống ở trước mặt Ngao Húc Bang, mở hộp thuốc, giúp xử lý miệng vết thương.
      “Nha!” Dáng vẻ của Quan Thừa Hiến cao lớn cao ngất, lặng lẽ đánh giá Ngao Húc Bang, tiếp theo lại nhìn về phía Đào Xán Xán,“Xán Xán, ở Vancouver rất nhớ em, em cũng chưa nghĩ tới trở về sao?”
      “Tôi là người Đài Loan, có lý do để trở lại Vancouver a!” giọng , động tác cẩn thận.
      Ngao Húc Bang nhìn bọn họ hai người ngươi lời, tôi câu, tựa hồ có đường sống cho chen vào , lại nhìn thấy được biểu tình lấy lòng của Quan Thừa Hiến, tâm tình phi thường khó chịu. biết chỉ cần là đàn ông, đều thể cự tuyệt ngọt ngào giống như Đào Xán Xán, hơn nữa khi cười rộ lên, hai má còn có lúm đồng tiền như như .
      “Honey, chẳng lẽ em nhớ sao? phải chúng ta kết hôn......”
      đợi Quan Thừa Hiến xong, Ngao Húc Bang nhảy xuống ghế dựa, vọt tới trước mặt của ta, nắm lấy cổ áo của ta.
      “Tên Tây lai này, còn dám lung tung nữa, tôi thấy lần đánh lần, nghe ?” nổi giận giống như con sư tử phát cuồng, có ý muốn vặn gãy cổ đối phương.
      “Húc Bang! làm cái gì vậy?” Đào Xán Xán vội vàng ngăn lại, sau đó chen vào giữa hai người đàn ông, tách bọn họ ra.
      “Nha, cảnh sát Đài Loan lạm dụng quyền lực, cẩn thận chút, nếu tôi kiện ......” Quan Thừa Hiến giống như con gà trống, ngừng vỗ cánh oang oác kêu to.
      “Sợ làm được thôi?!” cũng biết bị kiện bao nhiêu lần, còn sợ vụ kiện thưa nho này sao?
      “Ý là sao? Tôi cùng với Honey chuyện, liên quan gì đến sao? là gì của Xán Xán? trai? Hay là bạn trai vậy?” Quan Thừa Hiến cùng trợn mắt nhìn nhau, “Khi Xán Xán ở Vancouver, đều là tôi chăm sóc ấy, tôi muốn cưới Xán Xán, như thế nào?”
      ......” Ngao Húc Bang giơ nắm đấm lên, muốn vung về phía gương mặt đáng đánh đòn của ta, bất đắc dĩ có Đào Xán Xán ngăn ở giữa.
      Hai người đàn ông cao to ngươi lời, tôi câu, khiến cho đầu óc quay mòng mòng, khỏi khống chế được kêu to:“Được rồi, đừng ầm ỹ!”
      Hai người đàn ông thoáng chốc ngừng kêu gào, đỏ mặt nhìn .
      “Ở nơi này của tôi, cho phép cãi nhau, cũng cho phép đánh nhau.” trừng mắt liếc nhìn bọn họ, thở phì phì :“Các nhìn , phòng khám động vật đều bị các người dọa tới mức hoảng loạn. Còn có, học trưởng, lúc ở Vancouver tôi với , tôi gả cho ......”
      “Nha,honey, đừng cự tuyệt nhanh như vậy, chờ em lâu, cho nên lúc này mới có thể đến Đài Loan tìm em, muốn đến nhà bái phỏng cha mẹ em, cho chúng ta có thể tìm hiểu nhau, phải tốt lắm sao?” Quan Thừa Hiến rất thành ý .
      “Tốt con khỉ!” Ngao Húc Bang nghiến răng nghiến lợi,“ nghe hiểu được tiếng Trung ? Hẳn là có nghe qua “Mỹ nữ cùng dã thú” chứ? Đúng chính là mỹ nữ cùng súc sinh hoàn toàn có tương lai......”
      ...... Tôi muốn kiện !” Quan Thừa Hiến chỉ vào mũi mắng to,“ là ai? Tôi chưa từng gặp qua , cũng từng nghe qua Xán Xán nhắc tới , từ đâu xuất vậy?”
      “Đồ đần kia, cần biết tôi là ai, chỉ biết tôi là hóa thân của chính nghĩa, chuyên giúp những đàng hoàng, tránh khỏi sứ giả của Heo háo sắc.” Ngao Húc Bang đắc ý hất cằm lên.
      ......” Đường đường là quý công tử, thế nhưng bị người qua đường thành đồ đần, Quan Thừa Hiến tức giận đến đỏ mặt tía tai.
      “Được rồi! Thấy thành tâm thành ý đặt câu hỏi, tôi liền mở lòng từ bi cho biết, tôi là cảnh sát Trấn Hạnh Phúc, cho nên Đào Xán Xán thuộc địa bàn của tôi quản lí, về sau nếu dám có ý nghĩ an phận gì với ấy, tôi bắn chết , nghe chưa?” Ngao Húc Bang nâng cao lượng, cách Đào Xán Xán bắn cảnh cáo cho quân địch .
      ...... ......” Quan Thừa Hiến chỉ vào mũi , tức giận đến trợn to hai mắt,“Xán Xán honey, sao em có thể làm bạn với tên người rừng này? ta chính là người nguyên thủy chưa khai hóa, chỉ biết dùng bạo lực giải quyết tình, em ở cùng chỗ với ta, quả thực hạ thấp phẩm cách của em......”
      “Học trưởng, tôi muốn kết bạn với ai là quyền của tôi, có tư cách phê bình ấy, tại mời lập tức rời khỏi phòng khám của tôi.” Đào Xán Xán nhíu mày, ngón tay chỉ thẳng ra cửa, muốn Quan Thừa Hiến rời .
      “Cút !” Ngao Húc Bang hướng ra ngón giữa,“Về sau nếu tiếp tục để cho tôi nhìn thấy dây dưa với Xán Xán......”
      cũng .” trừng mắt nhìn Ngao Húc Bang, lạnh giọng .
      “Cái gì?” Ngao Húc Bang dám tin nhìn , sau đó chỉ vào cái mũi của mình.
      thân là cảnh sát, nên đe dọa dân chúng. sau, hai người các đều ồn ào.” Mặc kệ là ai ở lại, cũng dọa cho các bé học sinh vừa học vừa làm ở phòng khám, cho nên muốn bọn họ cùng nhau cút .
      Vẻ mặt Ngao Húc Bang cùng Quan Thừa Hiến khó xử, nhưng giai nhân nổi giận, bọn họ cũng chỉ có thể co vòi lại. Trợn trắng mắt với đối phương lần cuối, sau đó ra khỏi phòng khám.
      Đào Xán Xán cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bởi vì bọn họ ai cũng chịu rời trước, đều tự chiếm cứ khắp ngõ ngách, hai mắt di động theo .
      Ai. giả bộ nhìn thấy đôi mắt đáng thương vô cùng của Ngao Húc Bang xoay người, vội vã làm việc của mình. Tuy rằng nhớ lại chuyện có liên quan đến , nhưng vẫn cảm nhận được kháng cự của mỗi khi chạm vào ......
      Nhưng, nổi giận.
      Rất nhiều chuyện đều cần phải có trình tự trước sau, nhất là tình từ từ đến, chậm rãi nung nấu, mới có thể càng thuần càng nồng.
      Giữa trưa, người đàn ông to lớn xách hai cà mèn, cùng với túi đồ uống, lén lút tới phòng khám động vật cách sở cảnh sát xa, như là sợ hãi gặp được người quen.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4



      vào bên ngoài phòng khám, do dự quyết, nhưng dám bước vào.
      Sau lúc lâu, cửa thủy tinh của phòng khám bị mở ra, Đào Xán Xán ra, chuẩn bị về nhà.
      luôn luôn về nhà ăn cơm trưa, thuận tiện mang theo hộp cơm tình của chị dâu cho trai, nhưng hôm nay giống ngày thường. Khi nhìn thấy bóng dáng của Ngao Húc Bang chuẩn bị rời , khóe miệng nhịn được cong lên. vốn dĩ muốn về nhà nhờ chị dâu chuẩn bị them hộp cơm, sau đó đưa đến sở cảnh sát cho cùng đại ca hưởng dụng, bất quá xem ra hôm nay tính toán sai lầm rồi, bởi vì chủ động tới cửa.
      “Húc Bang.” Đào Xán Xán lộ ra tươi cười ngọt ngào, lên tiếng kêu ở lại,“ tới tìm em sao?”
      “Khụ.” kiên trì quay đầu,“...... có.” thấy nắm con chó cứu ngày hôm qua.“Tôi là đến xem con chó ngốc này.”
      Con chó vô tội mở lớn mắt nhìn , ngừng lay động cái đuôi nhắn ngắn cũn cởn của nó, cao hứng quanh quẩn ở bên chân của .
      “Nó bị thương, nhưng biết con chó này của ai, em muốn đến trại chó lạc, chút nữa có thể đem hình của nó dán ở cục cảnh sát ?” nghiêng đầu, ôn nhu hỏi.
      “Ừm......” xấu hổ đứng ở tại chỗ, hồi lâu mới đưa hộp cơm tay đưa tới trước mặt của .
      “Tôi...... Tôi nghĩ nhất định vẫn chưa ăn cơm, cho nên......”
      “Em vừa vặn đói bụng đây!” vươn tay, đón lấy hôp cơm, ngược lại chủ động cầm tay ,“Vừa vặn mua đến hai hộp, chúng ta cùng nhau vào ăn !” tại là thời gian nghỉ trưa, học sinh vừa học vừa làm cũng ra ngoài ăn cơm, phòng khám chỉ có hai người bọn họ, cùng với mấy sủng vật.
      đem con chó đặt ở bên ngoài cửa, sau đó mang theo đến gian phòng khác dùng cơm.
      Bọn họ sóng vai ngồi ở cùng nhau, Ngao Húc Bang đem hộp cơm đặt ở trước mặt của , lấy ra sữa dâu thích uống.
      Đào Xán Xán mở hộp cơm ra, bên trong tất cả đều là thức ăn thích ăn, còn có sườn ram, lập tức cảm giác bụng đói kêu vang.
      “Em sắp chết đói.” cười đem trứng muối cắt thành hai nửa, đem lòng đỏ trứng cùng cơm trắng trộn lẫn cùng chỗ.
      cũng nhàn rỗi, vội vàng tách cái trứng còn lại trong hộp cơm của , tách lòng đỏ trứng ra, bỏ vào hộp cơm của .


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4


      ngẩng đầu, giật mình nhìn , cố ý hỏi:“Sao biết tôi thích ăn lòng đỏ trứng trộn lẫn cơm? Hơn nữa lần còn muốn hai lòng đỏ trứng?”

      “Nghe...... Nghe .” mở mắt, dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đầy sức sống của .“ mau ăn , bằng cơm lạnh ăn ngon.”

      cười khẽ tiếng, cúi đầu ăn cơm, động tác thập phần tao nhã. Ngao Húc Bang ngừng nhìn quanh bốn phía, như là sợ có người xông vào thế giới bọn họ.

      rất sợ a!

      Nếu bị ai đó gặp được, sợ các hương dân trong trấn lại phỉ nhổ .

      Nhưng mà...... ràng nhẫn nại đến tìm , nhưng sau ngày hôm qua, trong lòng tất cả đều là hình ảnh của .

      rất sợ chuyện ngày hôm qua tái diễn, bởi vì sở thích hiền lành của mình mà phấn đấu quên mình, lại hoặc xuất gã đàn ông quái dị kia ngừng dây dưa ......Mấy chuyện đó thôi cũng đủ khiến cho tâm phiền ý loạn.

      Quan trọng nhất là, ngày hôm qua vừa nghe có người đàn ông hướng cầu hôn, máu toàn thân giống như ngừng chảy, sôi sùng sục trong huyết quản của , nhưng vẫn thể làm được được ở bên nhìn bị người đàn ông khác cướp ...... Ít nhất cũng phải là người đàn ông nhìn thuận mắt, mới có tư cách đem lấy về nhà.

      “Cái này cho .” Đào Xán Xán đem nửa sườn chia cho , cắt ngang trầm tư của . nhớ là động vật để ăn, luôn thích há mồm to cắn thịt, mà luôn có thói quen đem thị trong hộp cơm của mình chia cho

      Bọn họ ở chung như thế này , làm cho phảng phất lại nhớ tới những ngày trước kia, luôn trốn học tìm cùng nhau ăn cơm, hai người ngồi ở góc trường học, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi sau giữa trưa.

      Được rồi! thừa nhận bản thân vẫn thường hay nhớ đến khoảng thời gian trước kia, những lúc cùng bên nhau, khi đó luôn cảm thấy thế giới này tốt đẹp rất nhiều.

      Gặp được người như , cuộc sống vô vị của trở nên ngọt rất nhiều, vì , muốn được đến càng nhiều, sau đó phải trả bất cứ giá nào chỉ cần được ở bên .

      Nhưng đây vẫn là loài hy vọng xa vời như lúc trước, hơn nữa sau khi tự tay đem giấc mộng hủy diệt, cuộc đời của trải trong hối hận cùng trong thống khổ.

      từng nghĩ đến mình có thể mang đến cho thế giới đầy đủ lại tỳ vết, nghĩ tới phá hủy cuộc sống của Nếu nhớ lại chuyện trước kia, nhớ tới vào lúc bất lực nhất mà vứt bỏ rời , có thể hận hay ? Có thể muốn từ nay về sau hề xuất ở trước mắt nhìn của nữa hay ? Ngao Húc Bang lo sợ đâu nghĩ, nhìn ngọt ngào tươi cười, mới phát gần gũi như thế, ra là chuyện đẹp nhất thế gian này.

      “Làm sao vậy?” Đào Xán Xán phát nhìn mình nhập thần, khỏi nghi hoặc hỏi.

      có việc gì.” cúi mặt, cúi đầu ăn mấy muổng cơm, “Người đàn ông quái dị xuất ngày hôm qua...... là học trưởng sao?”

      “Vâng.” gật đầu.“ Khi em ở nước ngoài, học trưởng thực chiếu cố em.”

      “Vậy ta muốn cưới ......”

      “Về chuyện này, ta ít nhất qua hơn trăm lần.” khẽ cười tiếng,“Kết quả vừa quay đầu, ta chạy tới kết giao bạn .”

      “Mẹ kiếp! Lần sau nếu ta còn dám sàm sỡ như vậy nữa, tôi nhất định đáng gãy răng gã đó.”

      “Học trưởng chỉ hay giỡn thôi.” nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của , cảm giác quen thuộc trước kia lại dâng lên trong lòng, làm cảm nhận được ngọt ngào, “Nhưng biết tôi, tại sao chuyện có liên quan đến tôi, lại còn khẩn trương hơn bất cứ ai là sao?”

      đầu tiên là sửng sốt, lập tức ấp úng :“Tôi...... Tôi phải rồi sao? là em của sếp, tôi nịnh bợ chút là đương nhiên mà.” , đúng hay ?”

      “Húc Bang, kỳ chúng ta quen nhau dò hỏi,“Nếu đúng như vậy, sao lại giả vờ như quen tôi?”

      buông chiếc đũa, lại là bộ dáng nhu nhược.

      “Có biết hay sao? Dù sao tôi tại đối với , chỉ là người qua đường. Đào Xán Xán, như vậy tốt hơn cho , tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta thể cùng xuất , hiểu ?”

      “Tôi......”

      “Phiên trực đến giờ, từ từ ăn, tôi trước.” sợ lại tiếp tục hỏi nữa, giống như chạy trốn rời .

      Đào Xán Xán nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, phát mỗi lần chỉ cần truy vấn, liền chạy trối chết, cho dù muốn với rằng kỳ mình khôi phục trí nhớ, cũng có cơ hội.

      Nghĩ kĩ lại , nếu thành thực cho , khôi phục trí nhớ, dựa theo thái độ của đối với , khẳng định ngày sau cũng bao giờ xuất ở đây nữa.

      Ngô...... có phải nên tìm hiểu cho ràng, mới có biện pháp hướng đúng bệnh hốt thuốc?

      Mặc dù Ngao Húc Bang cố ý tạo ra khoảng cách của hai người, nhưng thân thể cùng cái miệng của dường như có được điểm chung.

      Chỉ cần đến giữa trưa, Đào Xán Xán vừa quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy mang theo cơm hộp đến tìm , hơn nữa thời gian lại vô cùng chính xác.

      Hôm nay, khi quay đầu, nhưng lại thấy Quan Thừa Hiến.

      “Honey Xán Xán.” vô cùng thân thiết lên tiếng kêu gọi.

      “Là à, học trưởng.” Giọng của che giấu được thất vọng, hứng thú rã rời tiếp tục làm chuyện của mình còn dang dỡ.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :