1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công Chúa Thuần Thú Sư

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1


      Ngao Húc Bang tiến vào văn phòng cục trưởng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó tựa như vào phòng khách nhà mình, ngồi xuống ở sô pha, bắt chéo chân, huýt sáo, nhìn Đào Thế Đường lớn hơn bảy tuổi.

      nghĩ tới lại thành công như vậy, trở thành Cục trưởng.”

      Nghĩ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Đào Thế Đường, Đào Thế Đường vẫn là cảnh sát mới toanh, nghĩ tới mười lăm năm sau, ta trở thành Cục trưởng. Mà chính , tiến bộ lớn nhất, chính là từ tên côn đồ biến thành cảnh sát bảo vệ dân chúng.

      “Cậu cũng vừa.” Đào Thế Đường ba mươi bảy tuổi trở thành người đàn ông thành thục có nghiệp, cũng là ba ba tốt của cậu con trai và . “Lúc trước nghe cậu là cấp dưới của Uông Đào, nghĩ tới là .”

      “Như thế nào? Tôi thể làm cảnh sát sao?” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘Xuy’ tiếng, dù sao mọi người đều khinh thường , bất quá là cảnh sát, ai khó chịu đến cắn !

      có, chẳng qua tôi thực nghĩ tới, cậu bị triệu trở về trấn Hạnh Phúc.” Đào Thế Đường cười .

      “Mẹ kiếp!” Ngao Húc Bang tức giận trừng mắt liếc nhìn . “Cũng phải tôi nguyện ý.”

      “Như vậy cũng tốt, lâu gặp cậu.” Đào Thế Đường giống với , rất muốn muốn cùng ôn chuyện.

      lâu gặp, cùng muốn gặp, hai chuyện kém nhau rất lớn.” Ngao Húc Bang lạnh lùng , chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của đoàn người phía trước nhìn , trong lòng thực thoải mái.

      Tốt ! trước kia là làm hết chuyện xấu, cho nên tại có báo ứng, chẳng những nên vì nhân dân đả kích tội phạm, còn phải thừa nhận ánh mắt khác thường của mọi người.

      Đào Thế Đường giả vờ có nghe thấy lời của , rất kiên nhẫn cười : “Tìm được chỗ ở chưa?”

      “Vẫn chưa.” Cho nên hôm nay chuẩn bị ngủ ở sở cảnh sát, ngày mai tìm biện pháp.

      “Nhà của tôi có phòng khách......”

      Ngao Húc Bang cắt ngang lời của , “Ông lão nhà cậu sao?”

      “Mấy năm nay thân thể của ông được tốt lắm.” Đào Thế Đường đương nhiên biết ông lão trong miệng là chỉ cha mình. “Bất quá vẫn là sinh long hoạt hổ, thanh mắng chửi giống như chuông đồng.”

      Ngao Húc Bang vẫy vẫy tay, “Quên , đỡ phải để cho ông lão kia nhìn thấy tôi, lại bị tôi làm tức giận đến trái tim bệnh phát tác.”

      Đào Thế Đường sửa sang lại văn kiện bàn chút, “Kỳ ba tôi mấy năm nay vẫn luôn nhắc cậu, có rảnh phải đến gặp lão nhân gia !”

      “Tôi hứa với ông ấy, tới gần nhà họ Đào nửa bước.” Đó là lời thề mà từng hứa với ông.

      “Chuyện qua lâu như vậy, nữa, sau khi cậu rời lâu, ba tôi tỉnh táo lại, cũng hiểu phải là lỗi của cậu, cậu cũng đừng để ở trong lòng.” Đào Thế Đường cười .

      Ngao Húc Bang bĩu môi, ưỡn thắt lưng, “ kém, tôi cũng sớm quên.”

      Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.

      Đào Thế Đường quay đầu nhìn về phía cửa gỗ, “Vào .”

      Cửa gỗ bị đẩy ra, hé ra khuôn mặt nhắn phấn nộn ló vào. “ hai, em mang cơm trưa đến cho .” Nghe thanh mềm mại này, thân mình Ngao Húc Bang nháy mắt cứng ngắc, tự nhiên mà nhìn về phía cửa, chỉ thấy thân hình nhắn vào văn phòng, thân thể của yểu điệu, thon dài, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, hợp với chiếc quần đùi màu tím than, lộ ra đôi chân dài thon thả chân thoải mái mang đôi dép lê, lộ ra đầu ngón chân đáng lại sạch .

      Đào Thế Đường nhìn đứa em kém mình mười hai tuổi, tươi cười đầy mặt : “Cám ơn em, Xán Xán.”

      có khách à?” Ánh mắt Đào Xán Xán vừa vặn dừng ở khuôn mặt tuấn tú của , lập tức giống như có cái gì va chạm vào ngực của , làm cho khó thở, loạng choạng.

      Ngao Húc Bang vội vàng đứng dậy, đỡ lấy thân mình nhắn của , cùng tiếp xúc gần gũi.

      ...... Xin chào.” Sắc mặt Đào Xán Xán nóng hồng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy từ cánh tay của rơi vào người .

      Ngao Húc Bang chuyện, chậm rãi buông ra, ngừng cào tóc.

      Đào Xán Xán nghiêng đầu, nhìn nửa bên mặt của , hồi lâu mới mở miệng, “A...... Xin hỏi, phải tôi gặp ở đâu chứ?” cảm thấy nhìn quen mắt, hơn nữa có cỗ cảm giác quen thuộc dâng lên ở trong lòng, nhưng chính là nhớ nổi là ai.

      Ngao Húc Bang nhíu mày, nhịn được quay đầu nhìn khuôn mặt nhắn của , sau đó nghi hoặc nhìn về phía Đào Thế Đường.

      Ở đây ba người đều lặng im , cứ mãi nhìn lẫn nhau.

      Sau lúc lâu, Đào Xán Xán dẫn đầu mở miệng, “Thực xin lỗi, tôi từng bị tai nạn xe, mất trí nhớ, cho nên thể nhớ nổi vài chuyện trước kia, bởi vì cảm giác cho tôi rất quen thuộc, tôi sợ...... Tôi sợ mình quên ......”

      Sắc mặt Ngao Húc Bang trầm xuống, mày cau chặt, “Tôi biết .”

      Đào Xán Xán hơi hơi nhăn mày lại, nghẹn lại ở yết hầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      “Tôi thực biết sao?” giọng hỏi.

      cần phải biết tôi sao?” nhìn khuôn mặt nhắn phấn nộn của , lãnh đạm hỏi.

      “Tôi......” ngây ngẩn cả người, đối với người đàn ông lần đầu gặp mặt này, vậy mà lại có loại tình cảm phức tạp. “Trực giác của tôi cho tôi biết, tôi biết .”

      “Tôi phải với , chúng ta hoàn toàn biết nhau.” Ngao Húc Bang đè thấp lượng, giống như cố đè nén cái gì.

      “Xán Xán” Đào Thế Đường tham gia câu chuyện của hai người bọn họ. “ ta hôm nay vừa mới đến trấn Hạnh Phúc báo danh, hai còn có số việc muốn dặn dò ta, em về trước được ?”

      Đào Xán Xán phục hồi tinh thần lại, do dự trong chốc lát, gật gật đầu, “Vậy ấy...... ở lại chỗ này sao?”

      “Ừ.” Đào Thế Đường chút nào lo lắng , “Bắt đầu từ ngày mai, ta chính là cảnh sát của Trấn Hạnh Phúc.”

      giãn hàng mày, hướng Ngao Húc Bang lộ ra nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, “Tôi về trước đây, tạm biệt.”

      Nhìn bóng dáng rời , hai người đàn ông đều im lặng.

      Hồi lâu, Ngao Húc Bang chuyển động khuôn mặt cương nghị thô ráp, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai nhảy trước mặt đến Đào Thế Đường, hai tay dùng sức chụp vào bàn gỗ, hai tròng mắt mở to, phát ra tiếng gầm rú như sấm

      “Tại sao ấy lại mất trí nhớ?”

      Đào Thế Đường ngẩng đầu, mỉm cười, chậm rãi : “Bởi vì .”
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2

      Bởi vì .
      Được, thừa nhận mình có Đào Xán Xán. Thời gian phải hồi tưởng đến mười lăm năm trước, năm ấy vừa tròn mười lăm tuổi, độ tuổi còn học trung học bắt đầu thành lập bè phái để đánh nhau.
      còn nhớ lần đầu tiên gặp Đào Xán Xán, đó là năm vừa tròn mười tuổi.
      Địa điểm...... nhớ rất ràng, là ở gian hàng bán trái cây đông lạnh ở khu chợ.
      Ngày đó giúp của mở quầy hàng, vừa vặn thấy bị đám thiếu niên bất lương đuổi giết, nếu phải ra tay giải cứu, có lẽ bị gãy tay hoặc chân, hoặc có thể mang vết thương trí mạng.
      Bởi vì dạng gặp gỡ bất ngờ này, gắn kết duyên phận của cùng với . Đối với hai bác Đào, Đào Xán Xán là hòn ngọc quý tay họ, Thế Đường lớn hơn mười hai tuổi đương nhiên thực chú ý đến cuộc sống của em mình. Chết tiệt , đương nhiên Ngao Húc Bang cũng thành tiêu điểm chú ý của Đào Thế Đường...... , phải , trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người nhà họ Đào.
      Từ nay về sau, cùng với Đào gia cũng kết hạ duyên phận kỳ quái.
      Cuộc sống của cũng bởi vì có xuất của Đào gia mà trở nên trôi chảy, cha mẹ vẫn ly hôn như cũ, mẹ rời nhà trốn , ba ba cả ngày say rượu hoặc là ở suốt trong quán rượu, trở về đánh , đưa tay đòi tiền, sau đó phóng tự sinh tự diệt.
      Trước khi gặp gỡ Đào Xán Xán, nghĩ đến cuộc đời của luôn luôn tăm tối mà hề có hy vọng, nhưng sau khi gặp , tựa như ánh mặt trời chói lọi, chiếu rọi vào thế giới của , cho chút ánh sáng ấm áp.
      Nhưng ánh sáng mà mang đến chính là chiếu sáng tự ti của , làm cho hiểu được bản thân của hoàn toàn khác nhau.
      Tự ti của , cũng theo tăng dần theo năm tháng, càng lúc càng tăng thêm, đem khoảng cách của hai người càng kéo càng xa.
      Vì cuộc sống, vì có thể bảo vệ chính mình, lựa chọn phương thức mau lẹ khác, làm cho mình thuận lợi lớn lên.
      Bất quá cũng bởi vì như thế này, mà hành vi của càng lúc càng cực đoan, làm việc càng lúc càng tàn bạo, thậm chí cho rằng trở thành lão đại, có được địa bàn, mới có thể bảo vệ được những thứ từng là của mình. Mãi đến năm mười lăm tuổi, trổ mã duyên dáng kiều, mà niệm năm năm trung học, vẫn tốt nghiệp.
      Khoảng cách giữa hai người xa cách ràng, nhưng ở trong mắt Đào Xán Xán, vẫn như cũ là Ngao Húc Bang chưa từng biến đổi.
      Cha của chính là sĩ quan cao cấp về hưu, mẹ là giáo viên dạy đàn dương cầm, trai cảnh sát, đem ra so sánh với tên côn đồ hai bàn tay trắng như càng thêm tự ti, ngay cả cùng đứng chung chỗ, đều cảm thấy hổ thẹn.
      Nhưng mà vẫn theo phía sau của , để cho vừa quay đầu lại có thể thấy nụ cười sáng rực rỡ của .
      Thời gian cứ thế trôi qua, tại quay đầu, ánh vào trong mắt vẫn là lúm đồng tiền của như cũ.
      thay đồng phục cảnh sát, lướt qua vài con phố, vì muốn mau chóng quen thuộc quê nhà này, tiến hành điều tra công tác hộ khẩu từng nhà.
      Dưới ánh nắng chói chàng của mặt trời, người đàn ông to lớn như phơi nắng đến mức toàn cơ thể đều đầy mồ hôi, huống chi là tiểu công chúa phấn nộn như , ngay cả mang theo cây dù cũng thể chịu đựng nổi, đường theo đuôi ở phía sau , khuôn mặt sớm bị phơi nắng hồng toàn bộ.
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      mailinh thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2

      Ngao Húc Bang thấp giọng mắng câu, kiên nhẫn xoay người,“Tiểu thư, muốn theo dõi tôi bao lâu?”
      “Tôi......” Đào Xán Xán cắn cắn môi, dừng chân lại, lấy khăn tay lau mồ hôi mặt.“Tôi chỉ muốn biết, tôi có quen hay ?”
      “Tôi phải rồi sao? Chúng ta quen biết nhau.” Vẻ mặt hung ác, hai mắt trợn trừng nhìn .
      Mẹ kiếp, đại tiểu thư giống như vậy, phải nên ở nhà ngối trong máy điều hòa mát lạnh, uống Côca mới đúng.
      “Nhưng cho tôi cảm giác rất quen thuộc.” nơm nớp lo sợ , mỗi lần nhìn thấy , đều cảm thấy rất quen thuộc mà.
      Hơn nữa theo phía sau , nhìn bóng dáng của , càng khẳng định cảm giác xác định đó.
      nhất định từng nhìn qua bóng dáng của , hơn nữa bóng dáng quen thuộc này khắc sâu vào tâm trí của .
      Tuy rằng mơ hồ, nhưng hình ảnh vẫn ăn sâu vào trong lòng , vừa thấy , luôn cảm thấy bi thương.
      “Đào tiểu thư, nếu tiếp tục theo dõi tôi, tôi nhất định bắt về sở cảnh sát.” Ngao Húc Bang híp mắt, đe dọa .
      “Tốt!” Đào Xán Xán lộ ra tươi cười ngọt ngào.“Tôi cũng muốn ở trong máy điều hòa, uống Côca, vừa vặn có thể ngồi xuống để cho tôi hỏi ràng.”
      ......” thấy cố chấp giống như đầu trâu, trí nhớ dường như lại trôi tuột trở về, luôn kiên trì theo ở phía sau , sau đó tin tưởng, ngày nào đó biến thành người tốt.
      hỏi qua Đào Thế Đường, biết sau khi bị Đào ba ba đưa ra nước ngoài du học, bị tai nạn xe ở đó, não bộ bị thương nặng, mới có thể mất trí nhớ, gần như quên hơn phân nửa chuyện trước kia.
      Tìm nhiều năm thời gian, miễn cưỡng nhớ tới vài chuyện, duy nhất những chuyện liên quan đến , lại nhớ đến.
      Cũng tốt, cần nhớ tới chuyện của , bớt hận chút.
      a!” cười meo meo , mắt đẹp cong cong, hàng lông mi dày ngừng chơm chớp.
      thực phiền nha!” thô ráp gầm ,“Đừng tưởng rằng tôi dám làm gì với , tôi lấy tội danh cản trở người thi hành công vụ để bắt đó.”
      “Tôi chỉ là “Tiện đường” theo phía sau , cũng có làm chuyện gây rối gì ảnh hưởng đến nha!” Vẻ mặt vô tội .
      Ngao Húc Bang mím chặt môi, còn muốn thêm cái gì đó đe doạ , lại thấy thân thể của khẽ lung lay, kịp suy nghĩ nhiều vươn cánh tay rắn chắc, đón lấy thân hình nhắn mềm mại của vào trong lòng .
      “Xán Xán, làm sao vậy?” nóng vội hỏi.
      “Nóng quá.” Trước mắt tối sầm, hai chân đứng vững nữa, thản nhiên :“ sao, còn có công việc cần phải làm, đừng để tôi làm chậm trễ , tôi có thể ......”
      thấy tuy rằng đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh lẽo, nhịn được tăng thêm sức lực cánh tay “ ngu ngốc sao? ràng thể phơi nắng, tại sao còn muốn theo tôi?”
      ......” Biết tôi thể phơi nắng sao? Nghi hoặc của vẫn chưa hỏi ra miệng, trận tối sầm ập đến làm mất ý thức.
      “Xán Xán!”
      Xán Xán.
      Đúng vậy, tên Đào Xán Xán, năm nay mười lăm tuổi, là xinh đẹp khí chất ai gặp cũng . Từ gia cảnh khá giả, lại là con trong nhà, có trai hơn mười hai tuổi hết mực chìu , ngay cả ba ba cũng xem như hòn ngọc quý tay.
      có khuôn mặt nhắn trắng nõn tròn trịa, thân thể tuy rằng hơi gầy, nhưng trắng che ba cái xấu,đôi mắt to sáng ngời, cùng với sống mũi cao thẳng, bộ dáng xinh đẹp lại động lòng người.
      có được gia thế tốt lại được dạy dỗ đàng hoàng, còn có di truyền năng khiếu nhạc được di truyền từ mẹ, tương lai phát triển có giới hạn.
      Nhưng ước mơ của phải là giáo viên dạy đàn dương cầm, cũng muốn làm nữ huấn luyện viên uy phong lẫm lẫm, năm mười tuổi thầm ước nguyện, muốn làm bác sĩ ngoại khoa.
      Vì sao vậy?
      Tất cả đều là vì người này rất hay bị thương ―
      “Đào Xán Xán, em tay chút được ?” Cậu bé to con sung sức hai mươi tuổi, nhìn cố ý tăng thêm lực đạo, lau cồn i-ốt ở miệng vết thương của , khó chịu kêu to.
      thích đánh nhau như thế, cần phải sợ đau a!” chu cái miệng nhắn, mày liễu thanh tú khẽ cau.
      “×(*)! Sợ đau cùng đánh nhau là hai chuyện khác nhau mà. Còn nữa, tại sắp tám giờ, em còn học sao?” Cậu bé tức giận , chỉ vào đồng hồ. (chửi bậy nha!)
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2



      nhìn thấy tay , trải dài những vết thương lớn đồng đều, nhịn được thở dài hơi, nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ màu lam có hình hoạt hình, mày khỏi hơi chút thả lỏng.
      nghĩ tới đồng hồ mà tặng , còn mang ở cổ tay của .
      “Ai bảo bị thương!” sắp biến thành tiểu y tá, bên trong tuí sách đều tràng bị đầy đủ loại dược phẩm cấp cứu, chứ phải giống như những cùng tràng lứa của , chứa kem dưỡng da hoặc đồ tràng điểm.
      “Vết thương , đáng bận tâm. Em học nhanh , nếu ba em mắng tôi dạy hư em.”
      đem tất cả dược phẩm đều nhét vào túi sách của , thô lỗ cầm lấy cánh tay của , bước về hướng trường học của .
      “Khoan......”
      “Kêu cái gì!” nhịn được quay đầu, trừng liếc mắt cái.“Em chỉ mới học trung học, dám trốn học sao? Hơn nữa em là được dạy dỗ nghiêm ngặt, trốn học bị cảnh cáo là chuyện mất mặt đến mức nào.” Ở trong lòng , vẫn luôn luôn hoàn mỹ tỳ vết, bởi vậy thể để cho có bất kì vết nhơ nào.
      “Vậy còn ?” Thanh của tinh tế mềm , giống điệu tao nhã, thẳng tiến vào lòng .“Năm nay rốt cuộc có thể tốt nghiệp hay ?”
      “Liên quan gì đến em!” Sắc mặt nóng hồng, cũng may làn da ngăm đen, nhìn ra.“Tôi có thể tốt nghiệp hay cùng chuyện em trốn học hay là hai chuyện khác nhau,em đừng đem tôi nhập làm nha!”
      được sao?” nắm chặt lấy tay .mười ngón tay đan xen vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của , ấm áp, thực thoải mái.“ phải thường hay với người khác là tôi thuộc về che chở của sao? Còn có thể phân hay tôi sao?”
      “Tại sao lại thể?” lạnh lẽo hừ tiếng.“Em là Đào gia đại tiểu thư nha! Nếu em có sơ xuất gì, trai em nhất định bắn chết tôi, bằng ba ba sĩ quan cao cấp của em, cũng lấy xe tăng nghiền tôi thành thịt nát.”
      nhịn được bật cười,“Nào có khoa trương như vậy?”
      “Có! Em đừng gây phiền toái cho tôi, ngoan ngoãn học , sau khi tan học có việc gì về nhà sớm chút, đừng những địa phương đứng đắn tìm tôi, nghe được ?”
      những chỗ đứng đắn đó lêu lổng, tôi bởi vì tìm thấy , mà chạy tới những nơi đó tìm a!” trả lời nghiêm túc.
      “×!” dừng chân ở trước cửa trường học, xoay người trừng mắt nhìn .“Tôi đến nơi đó, có cơm ăn sao? Em đừng theo tôi cò kè mặc cả! Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, em có việc gì đừng tới tìm tôi.”
      cơm ăn, tới nhà của tôi ! Mẹ tôi lâu tới nhà của tôi ăn cơm.” Đôi mi thanh tú của nhíu lại.
      “Đào Xán Xán, em đừng rầy rà nữa, đại tiểu thư biết khó khăn của nhân gian như em, làm sao hiểu hoàn cảnh nay của tôi chứ?” đem đẩy mạnh vào trường học, hoàn toàn để ý bên cạnh nữ huấn luyện viên đối diện lấy ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ
      “Nhưng là......” muốn nghe miệng lời thô tục, cùng với ngẫu nhiên ra những lời châm chọc, bởi vì thói quen.
      gần đây quen nhất là, đẩy thẳng ra khỏi , thế giới của bao giờ giống như trước đây để cho tùy ý ra vào nữa.
      “Tôi phải .” nhíu mày, thấy nữ huấn luyện viên định về hướng , khiếp tiếng, xoay người rời .
      “A......” muốn gọi lại, nhưng là yết hầu như bị ai đó bóp nghẹn, làm sao cũng thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng càng càng xa, thẳng đến biến mất.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2

      “Húc Bang!”
      nhanh như chớp mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, cái mũi ngửi ngửi được mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong khí.
      ta mới vừa .” Đứng ở giường bệnh , y tá vừa điều chỉnh lượng dịch xuống, vừa .
      Nghe thấy thanh quen thuộc này, Đào Xán Xán quay đầu, thấy bạn thân của mình - Viên Vô Song.
      “Mình...... Làm sao có thể ở bệnh viện?”
      “Trời sinh cậu vốn thiếu máu, lại phơi nắng lâu lắm như vậy, bị cảm nắng.” Viên Vô Song nhìn về phía ,“Còn nữa, tớ thể tin được, dinh dưỡng của cậu đủ! Tớ giúp cậu truyền hai bình trợ đường máu, đợi sau khi truyền xong, là cậu có thể về nhà.”
      “Vô Song,vừa rồi mình mới nằm mơ.” Đào Xán Xán tươi cười đầy mặt, thèm để ý bạn tốt nhắc nhắc lại.
      “Sao?” Viên Vô Song nhíu mày,“Tớ nghe ai đó gọi tên Ngao Húc Bang, chắc là ác mộng.”
      “Mới phải ác mộng.” Đào Xán Xán chu miệng lên,“Tớ vừa mới mơ thấy ấy xuất ở trong mộng của tớ...... , phải ấy xuất vào lúc tớ mười lăm tuổi.”
      Viên Vô Song tay cắm vào trong túi, tay kia kéo ghế dựa đến giường bạn, ngồi xuống.
      “Chậc, đầu của cậu chứa gì trong đó vậy? Nhớ ngày đó lúc cậu nhìn thấy tớ, phải mất thời gian hai năm mới nhớ những chuyện có liên quan đến tớ, tên khốn khiếp Ngao Húc Bang kia mới trở về bao lâu, hôm nay cậu nhớ ra rồi?”
      Đào Xán Xán trừng mắt nhìn, nở rộ tươi cười ngọt ngào,“Vô Song, giống như vạch mây nhìn bầu trời, hình ảnh mơ hồ này ở trong đầu của tớ mười năm, hôm nay rốt cục để cho tớ nhìn thấy ràng mặt mũi của ấy, nhớ lại tất cả mọi chuyện có liên quan đến ấy, cậu biết tớ kích động đến thế nào ?”
      “Đương nhiên.” Viên Vô Song nhìn khuôn mặt trắng nõn của bởi vì hưng phấn mà nhiễm đỏ ửng.“Vẻ mặt của cậu giờ, giống như trúng được giải đặc biệt.”
      Chẳng qua loại giải thưởng lớn như thế này, người bình thường thể nào gánh nổi.
      “Mình nhớ ra ấy.”
      Tính toán, thời gian gần mười năm.
      Mười năm này, bóng dáng mờ ảo đó vẫn quẩn quanh ở trong giấc mộng của mình, có đôi khi lâm vào trầm tư, cũng lên trong đầu của .
      Nhưng mặc kệ có cố gắng đến đâu, vẫn có cách nào nhớ diện mạo của , tên của , chỉ nhớ năm đó tràn ngập sức sống gầm , cùng với đống lời thô tục.
      tại nhớ tới mặt của trong giấc mộng của bị đánh bầm dập, mơ hồ , giờ khắc này tất cả đều ràng lên trong đầu của . Trí nhớ cuồn cuộn trào dâng như nước lũ tràn về, làm cho nhớ lại từng chuỗi kiện nối tiếp nhau. Nhưng mấy ngày hôm trước cùng gặp mặt, thế nhưng biết , ngay cả tại cũng nguyện ý thừa nhận bản thân biết .
      Vì sao?
      cắn môi dưới, hiểu sao lại lo lắng.
      “Xán Xán,” Viên Vô Song lạ lùng lắc đầu,“Cậu biết là sau khi cậu gặp gỡ ấy, cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp vui vẻ của cậu bị ấy hại thảm vô cùng đó sao?”
      “Vô Song!” hơi nhíu mày,“Năm đó cũng phải lỗi của ấy......”
      “Đúng, phải lỗi của ấy.” Viên Vô Song hừ tiếng.“Là lỗi của cậu! cậu biết bản thân cũng ta là người của hai thế giới khác biệt nhau, cứng rắn muốn xông vào thế giới lại của ta, kết quả biến thành trong lòng của các người đều có nỗi ám ảnh, cũng khiến cho ấy tại khi vừa nhìn thấy cậu, giống như nhìn thấy quỷ, nhưng cậu lại muốn quấn quýt lấy ta chết cũng chịu buông tay, là vận mệnh của cậu bị coi thường, hay là đời trước ta nợ cậu?”
      Đào Xán Xán giọng . “Vô Song, mấy năm nay tớ bị mất trí nhớ, dần dần nhớ lại tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện,nhưng…. Tớ chỉ duy nhất nhớ ra ấy, cậu biết đó là cái cảm giác gì ?”
      “Nếu tớ biết, hôm nay tớ đứng ở đây làm y tá.” Viên Vô Song có thể đến đình thờ chùa miễu , làm tiên rồi.
      “Đó là loại tra tấn, thống khổ lại cảm giác bất lực.” Đào Xán Xán kiên định nhìn Viên Vô Song.
      ràng trong lòng có người rất quan trọng với mình, nhưng tất cả mọi người chung quanh đều phong tỏa tin tức , làm cho tớ có cách nào nhớ ra, tớ có cách nào nhớ lại chuyện có liên quan đến ấy, mấy năm nay tớ tựa như mua dây buộc mình, thể giãy, thể tìm được dấu vết gì để lại, tớ...... Sắp thở nổi nữa.”
      Viên Vô Song lạnh lùng nhìn ,“Xán Xán, cho dù cậu thể thở chăng nữa, cũng cần thiết phải tìm ta để kích thích cho tim phổi cậu sống lại, được ? Năm đó cậu vừa gặp chuyện may, ta bỏ quê hương , mười năm về, cậu tội gì phải đem loại đàn ông này ghi tạc trong đầu? Tớ đề nghị cậu an bài chút thời gian, tớ bác sĩ giúp cậu kiểm tra đầu óc, xem có phải có di chứng gì hay ?”
      “Vô Song, mình tin tưởng ấy phải loại đàn ông vô tình như thế.” tin tưởng, nhất định có chuyện gì đó, nên mới có thể để cho bỏ , ngay cả tin tức cũng cho biết.
      “Vậy cậu có nghĩ tới hay , nếu ta chính là loại đàn ông đó, cậu phải làm sao bây giờ?” Viên Vô Song đứng lên, hai tay chống thắt lưng, nhìn chằm chằm.
      Hàm răng Đào Xán Xán cắn cánh môi, trầm mặc .
      “Cậu xem ! Cậu hoàn toàn nghĩ đến kết quả. Sau đó lại chịu lần tổn thương nữa hay sao?” Viên Vô Song cau mày.
      biết đời trước tạo cái nghiệt gì, bạn bè quanh người lại người càng ngây ngô hơn, người so với người càng ngốc nghếch hơn.
      “Vô Song, kỳ mặc kệ kết quả như thế nào, tâm lý của tớ chỉ có đáp án, tớ tin tưởng ấy.” Đào Xán Xán lộ ra lúm đồng tiền sáng lạn và ấm áp.
      Viên Vô Song hừ tiếng,“Tùy cậu, đến lúc đó cần bi thảm đến mức đổi tên thành Đào Thảm Thảm là tốt rồi.”
      Dù sao là người khác ăn mỳ, là quần chúng đứng xem cần thết phải suýt xoa kêu nóng giùm người khác, dù sao làm trọn tình bằng hữu, có nhắc nhở Xán Xán. Hôm nay người khác muốn tìm trở ngại, lên tiếng khuyên ngăn, nhưng là nếu đương cố ý muốn làm, vậy xin cứ tự nhiên. Dù sao là y tá, sau khi bị thương lại đến tìm , cũng phát huy tinh thần lương y như từ mẫu, thu lưu bệnh nhân, chăm sóc cẩn thận, chẳng qua chỉ thu phí mà thôi..
      .” Đào Xán Xán cười sáng rỡ, thành tâm thành ý :“Vô Song, van cậu giúp tớ việc, tớ chứng minh cho cậu thấy, đáp án của tớ là đúng.”
      Vốn luôn lạnh lung kiêu ngạo, Vô Song lạnh lùng nhìn bạn tốt, lập tức cự tuyệt.
      Có lẽ, cũng hiếu kì.
      Người đàn ông tên Ngao Húc Bang này thực quá mức thần kỳ, mới trở về Trấn Hạnh Phúc bao lâu, thế nhưng khiến cho Xán Xán khôi phục trí nhớ có liên quan đến ta, mà ấy chẳng những tự giác cuộc sống của mình cũng bởi vì ta mới trở nên bất hạnh như thế, ngược lại còn muốn tiếp tục nối lại quan hệ với tên sao chổi kia lần nữa.
      Tuy rằng Viên Vô Song tin kỳ tích, nhưng Xán Xán mất trí nhớ gần mười năm, thế nhưng nhìn thấy Ngao Húc Bang lâu, nhớ ra tòan bộ, nhưng vẫn chấp nhất oán niệm? Quên ! Nếu người ta thành tâm thành ý cầu xin , liền mở lòng từ bi, nhìn xem còn có thể diễn được loại kịch như thế nào! Diễn viên nữ chính kiên trì muốn diễn tiếp, nhân vật phông nền như nếu muốn tiếp tục xem diễn, nhất định cũng phải giúp nữ diễn viên chính phen mới được.
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Bưởi!!! thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :