1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thay đổi - Bố Đinh Lưu Ly (Trọng sinh) (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Chỉ mành treo chuông.

      Sắc mặt Cơ Linh trầm, nhìn chằm chằm Thẩm nương hồi lâu, biết nghĩ gì. Trong ánh nến chập chờn, áo bào màu đỏ của càng thêm thâm trầm áp bách.

      Bỗng nhiên cười phá lên, mị nhãn như . chậm rãi ngồi dậy, ngón tay thon dài nâng lên chỉ Thẩm thị: “Tốt, đêm nay lưu nàng lại. Ta thích mỹ nhân có đảm lược!” ha ha cười , vỗ tay tán thưởng : “Người tới, mang kiếm của ta ra đây! Đêm nay bản quan nên vì chúng mĩ nhân múa kiếm phen!”

      thị nữ khom người dâng lên thanh trường kiếm, Cơ Linh tiếp nhận, tiếp theo rút kiếm ra khỏi vỏ kéo thành đường kiếm hoa thập phần xinh đẹp. tung người nhảy cái, từ giường nhảy đến giữa điện, giày đen nhiễm hạt bụi nhàng chạm đất. Hàn quang qua , kiếm vũ như gió, trong khoảnh khắc này, gió lay động tay áo lửa đỏ tung bay, như đóa hồng liên chói lòa được tôi đúc trong liệt hỏa.

      Quân Mẫn Tâm thể phủ nhận, kiếm vũ của Cơ Linh vô cùng tự nhiên xinh đẹp, nhìn dáng dấp tuyệt phải vật trong ao, công lực này chắc chắn kém Trần Tịch. Tóc đen dán huyết bào tạo nên diêm dúa lẳng lơ, kiếm phong lướt , ánh nến run rẩy chập chờn trong gió. Quân Mẫn Tâm chìm đắm trong rung động do Cơ Linh mang lại bỗng cảm thấy có người khẽ lôi kéo ống tay áo mình.

      Nàng tỉnh táo lại, quay đầu thấy Thẩm nương thừa dịp Cơ Linh chú ý, len lén chuyển qua ngồi cạnh mình, miệng há ra khép lại gì đó.

      thanh quá , Quân Mẫn Tâm đành phải nghiêng đầu. Sắc mặt Thẩm nương nghiêm trọng, ánh mắt vừa chăm chú nhìn Cơ Linh múa kiếm, vừa thấp giọng lặp lại lần nữa.

      “Phát châm… Đưa phát châm của ngươi cho ta… Mau!!”

      Lúc này Quân Mẫn Tâm mới nghe . Trong lúc tắm rửa thay quần áo, để phòng ngừa nhóm cung phụ lục soát ra phát châm mang theo nên nàng giấu nó dưới đáy giày thêu, nhỡ gặp phải tình huống nguy hiểm cũng có thể phòng thân. Quân Mẫn Tâm ngồi ngay ngắn, do dự lúc, nàng cắn răng, tay trái động tĩnh sờ sờ phía sau giày thêu hoa, vân vê chỗ hơi nhô lên, sau đó từng chút từng chút rút phát châm ra, nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay Thẩm nương.

      Dây xích bạc cổ tay vang lên, lúc này Quân Mẫn Tâm mới phát giác bản thân khẩn trương tới mức mồ hôi lạnh ướt sũng người.

      Bỗng kiếm quang rung lên, Quân Mẫn Tâm cảm thấy kiếm quang rét lạnh, Cơ Linh dừng động tác nở nụ cười quỷ dị trầm nhìn về phía này.

      Quân Mẫn Tâm cả kinh! Còn chưa kịp suy nghĩ có phải mình và Thẩm nương làm việc mờ ám bị phát hay thấy thiếu nữ mặt trái xoan bên cạnh sững sờ lau cổ, con ngươi chợt co rút nhanh, tiếp đó, dòng máu sền sệt đỏ thẫm phun ra từ cần cổ thon mịn của nàng ta, máu tươi bắn ra bốn phía!

      Kiếm pháp nhanh chóng ngoan tuyệt!

      Thiếu nữ kia trừng lớn mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thét chói tai, thân thể vô lực ngã về phía trước co quắp mấy lần trong vũng máu, cuối cùng còn động tĩnh.

      Quân Mẫn Tâm ngồi gần đó bị máu nóng văng khắp người. Nàng cả kinh ngã về phía sau, cả người ức chế được run rẩy, hàm răng va vào nhau.

      “Ta thích thanh máu phun ra từ cổ, dễ nghe giống như tiếng gió vậy!” Cơ Linh cực kì hưng phấn cười lên, sau đó dùng tay áo che miệng chỉ lộ ra phượng nhãn hẹp dài mang theo tàn nhẫn sảng khoái. kéo dài giọng điệu lười biếng ưu nhã : “Máu tươi nhuộm thảm lông Ba Tư thượng đẳng giống như đóa mẫu đơn tươi đẹp… đẹp!”

      Bốn phía truyền tới tiếng thét hoảng sợ chói tai của các thiếu nữ, thậm chí còn có vài người giùng giằng bò dậy, bất chấp tất cả chạy ra bên ngoài. Quân Mẫn Tâm vẫn nhúc nhích, thứ nhất là bị màn máu tanh vừa rồi hù dọa, thứ hai, nàng biết nếu giờ phút này chạy trốn tuyệt có đường sống.

      Quả nhiên, kiếm quang vừa lóe, tiếng kêu thảm thiết liên mên! Trong giây lát, năm thiếu nữ còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa điện ngã nhào xuống đất, từng thi thể bị nhuộm đỏ trong vũng máu.

      Cơ Linh nâng kiếm xoay người, cười nham hiểm nhìn chằm chằm Quân Mẫn Tâm. Quân Mẫn Tâm bị nhìn đến khiếp đảm, biết kế tiếp đến lượt mình. Võ công Cơ Linh cực kỳ lợi hại, mình nhất định thể đánh thắng , chỉ có thể nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian chờ phụ tới cứu. Làm thế nào, rốt cuộc phải làm thế nào?!!

      Cơ Linh từng bước từng bước về phía nàng, lúc này mồ hôi Quân Mẫn Tâm rơi như mưa, tứ chi cứng ngắc, máu bị đông cứng, nhưng suy nghĩ lại nhanh chóng chuyển động! Đúng lúc Cơ Linh giơ thanh trường kiếm lạnh lẽo lên nàng phục kêu to:

      “Ngươi thể giết ta!”

      Cơ Linh dừng lại theo bản năng, nghi ngờ : “Vì sao?”

      Câu ‘bởi vì ta là công chúa Tĩnh quốc’ thiếu chút nữa bật thốt lên! Nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn kịp cắn chặt răng vào phút cuối, nuốt câu này xuống cổ họng. Bây giờ chưa biết được Cơ Linh có phải tay chân của Khương Hoàng hay , bằng hữu chưa phân, vả lại người này thay đổi thất thường, trong thời khắc nguy hiểm này tuyệt thể bại lộ thân phận!

      Khẩn trương cực độ qua , Quân Mẫn Tâm dần dần ổn định tâm trạng, sợ hãi nữa. Suy nghĩ: Là người từng trải qua cái chết, còn có cái gì đáng sợ nữa đây?

      Quân Mẫn Tâm cúi đầu bật cười tiếng như là tự giễu. Tiếp theo nàng nâng mắt, nhìn thẳng Cơ Linh, giọng khí phách giống như ngọc châu rơi xuống:

      “Ta có thể gảy tỳ bà, rất dễ nghe!” Ngón tay ngọc khẽ chỉ nhạc công mặc váy xanh gảy đàn tỳ bà nơi xa, vang vang : “Ta biết tuyệt khúc gì sánh được, có thể gảy dễ nghe hơn nàng kia vạn lần! Nguyện tấu vì quân!”

      Nhạc công mặc váy xanh cả kinh, tỳ bà phát ra thanh như tiếng xé lụa sau đó im bặt. Nhạc công kia cúi đầu, mười ngón tay nhịn được khẽ run rẩy.

      mảnh yên lặng, giống như đợi bản án sinh tử.

      “Giọng điệu cuồng vọng.” Nét mặt Cơ Linh đổi, hờ hững nhìn nàng, giọng ưu nhã gần như tàn khốc truyền đến: “Nhưng vậy thế nào? Ta cần.”

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên! Nhạc công mặc váy xanh giống như nghe được xá lệnh, thở phào nhõm cách ràng.

      Cơ Linh nâng kiếm lần nữa, khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ quyệt. Nội tâm Quân Mẫn Tâm lộp bộp tiếng, vào giây phút nguy cơ chưa từng có này, tất cả dũng khí và mưu trí nàng tích góp từng chút chợt bắn ra, phun trào khát vọng sinh tồn!

      vất vả mới sống lại, vất vả mới tìm về những thứ bỏ lỡ, sao nàng có thể chết ở chỗ này??!!! Phải tiếp tục sống, dùng hết tất cả để tiếp tục sống!!

      “Ta biết bí mật của Quân Liên Thư!”

      Trong phút chốc nàng liền nhớ lại câu của Thẩm nương, nữ hoàng Quân Liên Thư là người mà Thái Thú Lệ quận đương nhiệm sùng bái nhất! Quân Mẫn Tâm được ăn cả ngã về , nàng đứng bật dậy đón nhận trường kiếm của Cơ Linh, trong đôi mắt to đen như mực là quyết tuyệt sinh tử, nàng dùng hết tất cả khí lực vang vang : “Ta biết Quân Liên Thư chưa chết!”

      Thẩm nương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt khẽ động.

      Đôi mắt Cơ Linh thoáng qua tia khiếp sợ. Vào giờ khắc này ánh sáng lạnh lẽo chiếu cặp mắt đen láy xinh đẹp của thiếu nữ, kiếm phong xẹt qua mặt nàng, cắt đứt sợi tóc đen, bồng bềnh rơi xuống đất.

      Cơ Linh tức giận : “Ta lật nát chính sử, dã sử của Ly quốc nhưng chưa từng thấy qua đoạn nào như vậy. Ngươi to gan, dám bịa đặt chuyện Quân Liên Thư để lừa gạt ta!!”

      Nghe câu của , Quân Mẫn Tâm biết mình thành công rồi! Quả nhiên Cơ Linh này sùng bái bà nội cách bình thường, chỉ bắt chước tác phong làm việc khắp nơi, ngay cả cách ăn mặc cũng giống Quân Liên Thư như đúc!

      Nghĩ đến đây, Quân Mẫn Tâm chỉ sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười nhạt cách thoải mái, nàng kiên cường đứng đó, chữ nào cũng là châu ngọc: “Ba mươi hai năm trước, người chết trong trận lửa lớn tại Chiêu Dương điện phải là Quân Liên Thư! Dưới hộ tống của Nhan Vương Gia, Quân Liên Thư bí mật xuất cung trốn ra bên ngoài…”

      thể nào!” Con ngươi của Cơ Linh chợt co rút lại, lần đầu tiên lộ ra bộ dáng khiếp sợ, nét mặt trẻ con khiến nhiều thêm mấy phần ngây thơ của thiếu niên: “ có khả năng! Nữ nhân như Quân Liên Thư nên chết trong ngọn lửa cháy bừng bừng, sao có thể tham sống sợ chết!”

      Quân Mẫn Tâm cười trong lòng: “Thái Thú đại nhân muốn nghe chuyện xưa, hay vẫn muốn giết ta?”

      Cơ Linh cắn cắn môi, vứt kiếm trong tay , từ trong kẽ răng nặn ra chữ: “!!” Lại ngoắc ngoắc tay với Thẩm thị vẫn trầm mặc nãy giờ, ra lệnh: “Tới lau sạch máu tay cho ta, bẩn rồi!”

      Thẩm thị cúi đầu, lặng lẽ tới bên cạnh Cơ Linh ngồi xổm xuống. Nàng dùng tay áo trắng noãn lau chùi ngón tay thon dài xinh đẹp như bạch ngọc của Cơ Linh.

      Quân Mẫn Tâm hắng giọng uyển chuyển : “Ngày mất nước ấy, Nhan Vương Gia cứu Quân Liên Thư từ trong ngọn lửa lớn, bí mật đưa bà xuất cung. Vương đô Ly quốc sụp đổ, Nhan Vương Gia chưa đền nợ nước xong cắt đứt yết hầu phá hủy cuống họng, Khương Hoàng cảm động cho trung liệt này nên để ông cao chạy xa bay, trách lỗi xưa. Nhan Vương Gia tìm được nơi núp của Quân Liên Thư, hai người khám phá hồng trần, rối rít trốn nơi núi rừng…”

      Cơ Linh nghe đến nhập thần, vội vàng nghiêng thân mình về phía trước, có chút cấp bách hỏi: “Ngươi có biết bọn họ quy nơi nào ? nay vẫn tiếp tục an ổn?”

      Quân Mẫn Tâm im lặng trong chốc lát, thầm nghĩ Quân Liên Thư qua đời vào sáu năm trước, chỉ sợ kiếp này ngươi thể thấy được người mà ngươi ái mộ nhất!

      Nàng há miệng, định cho biết chân tướng thấy vẻ mặt Cơ Linh biến đổi, sắc bén quát hỏi: “Ngươi làm gì??!”

      Quân Mẫn Tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại thấy Thẩm nương nhân cơ hội lau vết máu cho Cơ Linh, thừa dịp để ý nhanh chóng cởi khóa Thiên Cơ xuống khóa vào cổ tay Cơ Linh, sau đó ly khai khỏi người .

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, biết Thẩm thị làm cách nào mà mở được khóa Thiên Cơ. phải nàng ta ổ khóa này ai mở được sao?

      Thẩm nương chạy thẳng đến bên cạnh Quân Mẫn Tâm, dùng cây châm đồng tinh tế cắm vào ổ khóa bạc cổ tay nàng, mười ngón tay linh hoạt như bay, sau vài lần khiêu khích, khóa bạc ‘cạch’ tiếng mở ra, leng keng rơi xuống đất.

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên lần nữa!!

      là xem thường các ngươi rồi!” Cơ Linh tung người muốn nhào tới, bất đắc dĩ bị đoạn khóa bạc kiên cố cột giường, cơ bản cách nào thoát ra! Cơ Linh nghiến răng nghiến lợi lôi kéo dây xích, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo vì tức giận, nhưng chỉ phí công.

      Thẩm thị kéo Quân Mẫn Tâm ngây ngốc chạy ra ngoài cửa điện, Quân Mẫn Tâm sững sờ bị nàng lôi kéo ra ngoài, sau lưng truyền đến tiếng hô cuồng nộ của Cơ Linh:

      “Người đâu! Ngăn chúng lại cho ta! Truyền Lý Lưu Vân mang chìa khóa tới đây!”

      Thẩm thị lôi kéo Quân Mẫn Tâm chạy cách điên cuồng, gặp phải thị vệ tuần tra liền tránh, nhưng hai tay trói gà chặt sao có thể tránh thoát khỏi đuổi bắt của thị vệ? Dần dần, tiếng bước chân hỗn loạn sau lưng ngày càng gần, chỉ lát nữa là đuổi tới nơi.

      Quân Mẫn Tâm thở hồng hộc, phổi đau như muốn vỡ ra. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này chợt nghe Thẩm nương cười khanh khách, tiếng cười liên tiếp như tiếng chuông gió phiêu tán bên tai.

      Quân Mẫn Tâm thở gấp : “Ngươi cười cái gì?”

      Thẩm nương kéo nàng nhét vào góc rẽ bên cạnh, hai người trốn vào cửa hông sau điện. Thẩm công nương đứng trong bóng tối, tựa như kìm được cười khanh khách :

      “Ngươi cảm thấy rất kích thích sao? Đời ta chưa bao giờ điên cuồng như vậy.”

      Quân Mẫn Tâm hoàn toàn biết nên cái gì mới tốt. Cánh môi đóng mở hồi, rốt cuộc hỏi: “Sao ngươi mở được khóa Thiên Cơ?”

      Thẩm thị thần bí cười: “ ra cũng có gì cả, chỉ là trùng hợp ta biết người chế tạo ra chiếc khóa này thôi.”

      Hai người thầm bên cửa hông nghe thấy tiếng truy binh huyên náo hỗn tạp sau lưng, sau đó có người hô lớn: “Có thích khách! Có thích khách!”

      báo cáo Thái Thú đại nhân! Ngoài cổng thành có ba ngàn Tĩnh quân tới, tình hình ổn!”

      “Báo…! Tĩnh Vương truyền lệnh, Tích quận trưởng mau tới tiếp lệnh!”

      “Báo…! Tĩnh quân ở ngoài thành bắt đầu công thành! Chuẩn bị chiến đấu!”

      trường hỗn loạn ngừng. Quân Mẫn Tâm mừng rỡ, nhịn được : “Rốt cuộc phụ tới!”

      “Bọn họ đến vì ngươi sao?” Thẩm thị nghiêng đầu, cười hì hì : “Công chúa Điện hạ tôn quý của tôi.”

      Quân Mẫn Tâm kinh hãi nhìn người trước mặt, nghi ngờ, sau đó chân tay có chút luống cuống.

      “Thôi thôi, đều là thân bất do kỷ.” Thẩm thị khẽ thở dài hơi, : “Chúng ta tách ra chạy thôi, tin rằng rất nhanh có người tới đón ngươi, có nguy hiểm.”

      “Vậy còn ngươi?”

      “Khóa Thiên Cơ còn trói được ta, huống chi là mấy tên tiểu tốt!” Thẩm thị cười to vài tiếng, chút chần chờ lao ra khỏi bóng tối, gió đêm phất động quần áo màu trắng của nàng, di thế và lẻ loi.

      “Đợi ! Xin hỏi phương danh của Thẩm nương, chi ân cứu mạng, Quân Mẫn Tâm suốt đời khó quên!”

      Quân Mẫn Tâm vươn tay nhưng bắt được mảnh vạt áo của nàng, bóng dáng cuối cùng của Thẩm thị lẫn vào trong ánh đèn dầu, biến mất nhanh thấy gì nữa.

      Nàng ngơ ngác nhìn phương hướng Thẩm nương biến mất, co rúc trong góc tường hồi lâu rồi mới đứng dậy, thừa dịp hỗn loạn chạy ra phía cổng thành. Dọc theo đường né tránh binh lính rối loạn, ai biết nàng là ai, chỉ cho là thị nữ tiểu Ly cung bị kinh sợ. Nàng dùng hết toàn lực để chạy, chưa bao giờ nàng muốn về nhà như vậy, muốn gặp người thân của mình, muốn gặp Trần Tịch!

      Chợt bóng dáng thon dài lao ra từ trong đám người, giống như con hùng ưng khỏe mạnh ập về phía nàng! Quân Mẫn Tâm kinh hãi, còn chưa kịp xoay người bị người kia ôm vào trong ngực!

      Thân thể nàng khẽ run rẩy, mùi vị quen thuộc và ấm áp, nàng bị ôm chặt đến nỗi hít thở thông. Người nọ dùng sức siết chặt Quân Mẫn Tâm vào lòng, dường như bốn phía trở nên yên lặng, trong tai chỉ nghe thấy tiếng trống va chạm trong lồng ngực.

      “Mẫn Nhi, ta trở lại… Ta tới đón muội… Đón muội về nhà.” Người nọ đỏ mắt, nhàng nỉ non.

      - Hết chương 23 -
      shakugan012, mèo điên, xixon3 others thích bài này.

    2. nguyen yen linh

      nguyen yen linh New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      23
      nữa bạn ui. truyện này hấp dẫn quá :th_41::th_41::th_41::th_41::th_41::th_41:

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      trời..hút chết ngoạn mục...hấp dẫn thế, thẩm nương kia có thân phận j nha?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Tử chiến.

      Nghe thấy giọng của thiếu niên truyền tới từ đỉnh đầu, Quân Mẫn Tâm chấn động mạnh, cả người cứng ngắc ở trong ngực , cử động cũng dám, giống như chỉ cần nàng ngẩng đầu tỉnh mộng tức .

      Thấy nàng hồi lâu có phản ứng, thiếu niên toàn thân nhuốm máu chậm rãi buông cánh tay, cúi đầu chần chờ : “Mẫn Nhi, muội làm sao vậy? Vì sao lời nào, Bị thương chỗ nào rồi? Để ta nhìn… Ngẩng đầu để ca nhìn chút.”

      Mười ngón tay Quân Mẫn Tâm xoắn chặt võ bào thiếu niên, hồi lâu mới sững sờ ngẩng đầu, lui về sau hai bước, có chút dám tin mê sảng: “…Ca?”

      Tiếp đó, đôi mắt màu mực đầy sương mù tỏa sáng. đợi Trần Tịch đáp lời, nàng đột nhiên bổ nhào trở lại trong ngực , hai cánh tay gầy ôm chặt tấm lưng dày rộng, vui mừng đến mức suýt nữa rơi lệ: “A Tịch!! A Tịch, A Tịch!!!” Trong khoảnh khắc này dường như nàng bị mất hết ngôn ngữ, tình cảm kìm chế được chỉ biết gọi tên , tựa như muốn ra hết tất cả ngày đêm tương tư trong bốn tháng chia lìa này, nhưng lại biết nên từ đâu.

      “A Tịch, huynh đến rồi! Ta rất nhớ huynh, trong thời khắc nguy hiểm kia ta nhớ huynh! A Tịch, huynh trở lại… tốt quá!!”

      “Mẫn Nhi, xin lỗi, ca tới chậm…”

      Trần Tịch cũng có thiên ngôn vạn ngữ, suy nghĩ hỗn loạn. mới nhổ trại từ biên cảnh về, sau khi biết được Mẫn Tâm xảy ra chuyện liền để ý nghỉ ngơi, ngày đêm chạy như bay tới Lệ quận. Quân Mẫn Tâm là ân nhân của , là người thân của , là người mà cho dù đất trời sụp đổ cũng tình nguyện dùng mạng sống của mình để bảo vệ… chưa từng trải qua sợ hãi như vậy.

      há miệng, hình như còn muốn gì nữa thấy mấy bóng người nhảy ra quỳ gối trước mặt và Quân Mẫn Tâm, trầm giọng :

      “Nơi này nguy hiểm! Kính xin Trần công tử và công chúa Điện hạ nhanh chóng rút lui, hội họp ngoài thành cùng với chủ lực Quân Tướng quân, mạt tướng cản phía sau công tử!”

      Trần Tịch gật đầu cái. Quân Mẫn Tâm chợt nhớ tới chuyện liền phân phó mấy người thuộc hạ quỳ dưới đất: “Các ngươi tới cửa sau tiểu Ly cung tìm giúp ta vị nương, nàng họ Thẩm, mười bảy mười tám tuổi, tóc dài áo trắng, tướng mạo hết sức xinh đẹp. Nếu tìm được hãy đảm bảo đưa nàng an toàn tới bên cạnh ta! Người này có ân cứu mạng với ta, nhất định phải trọng thưởng.”

      Những người kia “vâng” tiếng, sau đó “vèo” cái biến mất trong đao quang kiếm ảnh.

      tay Trần Tịch nhấc kiếm, tay giữ eo thon Quân Mẫn Tâm, giọng : “Ôm chặt ta, ta dẫn muội lao ra cổng thành!” Dứt lời, mũi chân nhún cái, đồng thời vung kiếm nhanh như gió giải quyết hết mấy tên địch ngăn cản trước mặt, nhảy vài cái trung như thiên nga giương cánh mang Quân Mẫn Tâm lao ra cổng thành.

      Mắt thấy phải phá trùng vây lao ra cửa thành bỗng nghe thấy tiếng vang “vù vù” phá truyền tới, Trần Tịch thất kinh ôm Quân Mẫn Tâm xoay người né tránh, mũi tên lướt qua đầu vai phá tan áo bào võ sĩ và áo trong của . Chốc lát sau nơi đó xuất màu máu nhàn nhạt, nhiễm đỏ áo choàng.

      Quân Mẫn Tâm kinh hãi, mắt trừng lớn: “A Tịch!”

      Nàng nhớ kiếp trước, Trần Tịch cũng ôm mình như vậy, ôn thanh : “Ôm chặt ta…”

      Nàng nhớ kiếp trước, Trần Tịch vì nàng mà chết trong mưa tên của kẻ địch.

      Tên, Trần Tịch, cái chết… Sợ hãi chưa từng có ập vào lòng nàng, nàng sợ hãi thất thanh kêu: “A Tịch…!!!”

      có việc gì, chỉ hơi bị trầy da.” Trần Tịch theo bản năng siết chặt cánh tay, cố định thiếu nữ sợ hãi vào ngực mình chặt, dịu dàng : “Đừng lo lắng, ca rất mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, để Mẫn Nhi xảy ra chuyện.”

      Dứt lời, đôi mắt màu xanh như loài ưng của khoá chặt phương ướng mũi tên bắn tới. Quân Mẫn Tâm lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn lại thấy người lẳng lặng đứng thẳng góc cung điện ở phía đối diện. Người nọ hồng y như máu, tóc đen như , ngũ quan trong bóng tối chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài bén nhọn loé ra ánh sáng khát máu.

      vầng trăng rằm màu bạc, gió thổi làm xiêm y của bay lên, bước chân xiêu vẹo, tóc dài đen nhánh tuỳ ý tung bay trong gió. bình tĩnh đứng đó, ánh mắt giống như loài sói nhìn chằm chằm Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm, trường cung trong tay giống như trăng rằm, đầu tiễn nhắm thẳng vào ngực Trần Tịch.

      “Cung thủ chuẩn bị, bắn tên!!!”


      Cơ Linh thét dài tiếng, mưa tên rậm rạp chằng chịt bắn tới, thanh “vù vù” phát ra trong trung làm người ta rợn tóc gáy.

      “Ca…” Quân Mẫn Tâm khẩn trương níu chặt cổ áo Trần Tịch, cánh môi run run.

      Trần Tịch rũ mắt dịu dàng nhìn nàng. Lời lo lắng đến khoé miệng lại nuốt xuống, Quân Mẫn Tâm chỉ nhàng nhắm mắt lại, thoải mái cười : “…Ta tin tưởng huynh.”

      Ta tin tưởng huynh!!!

      Khoé miệng Trần Tịch vẽ lên độ cong dễ phát , tóc xoăn đen nhánh phân tán trong gió đảo qua trước mặt Quân Mẫn Tâm mang đến cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Dưới ánh trăng, gương mặt tuấn thâm thuý của Trần Tịch toả ra khí phách tràn đầy tự tin và quyến ngạo[1] của người thiếu niên. ôm Quân Mẫn Tâm xoay người nhảy lên, dứt khoát nhảy xuống tường thành cao trăm thước!

      trận mưa tên cơ hồ chỉ lướt qua làm lay động tóc hai người, phần còn lại bị Trần Tịch sử dụng kiếm loại bỏ. Tốc độ nhanh thêm vài phần, Trần Tịch ôm Quân Mẫn Tâm hạ xuống đất.

      Quân Nhàn và Tần Tuỳ Phong cùng đội thân vệ ở phía trước lập tức nghênh đón, bảo hộ hai người trở về trận doanh bên mình.

      “Tiểu Mẫn Tâm!!”

      “Cháu !!”

      Hai nam nhân tuấn tú đồng thời chạy tới, người mặc giáp bạc, người mặc y phục quan văn. Quân Mẫn Tâm cười cười, nhào vào trong ngực bọn họ, mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn:

      phụ! Tiểu thúc! Mọi người đều tới!!”

      Dưới ánh đuốc ấm áp, hai nam nhân lôi kéo nàng hỏi han, giọng vô cùng lo lắng. Quân Mẫn Tâm liếc Trần Tịch bị gạt ở bên, mở rộng hai cánh tay xoay vòng, ôn thanh cười : “ phụ, tiểu thúc, con sao. Nhờ có A Tịch kịp thời chạy tới, cứu thoát con từ trong ổ tặc.”

      Quân Nhàn thở phào hơi, vỗ vai Trần Tịch tán thưởng: “ hổ là đồ nhi của ta, giống những kẻ vô dụng khác để tặc nhân ngông cuồng ngay dưới mắt mình!” Dứt lời, hung ác trợn mắt nhìn Tần Tuỳ Phong cái.

      Tần Tuỳ Phong nhanh chóng khóc lên, uất ức : “Nhị ca, Tuỳ Phong biết sai rồi! Đệ tình nguyện thay nhị ca bắt tặc nhân họ Cơ này, lấy công chuộc tôi.”

      “Báo ---!” binh sĩ chạy từ ngoài trướng vào, ôm quyền quỳ chân : “Thái thú truyền lệnh chém giết phe ta, tử thủ trong thành, từ chối tiếp dụ lệnh của Tĩnh Vương!”

      “Nực cười!” Quân Nhàn tức giận vỗ góc bàn cái, toàn thân toả ra sát khí: “ nay cháu được cứu ra an toàn, tiểu Ly cung còn uy hiếp nữa. Chư vị cứ thoải mái chân tay chém giết, lùng bắt tặc nhân!”

      Quân Mẫn Tâm : “Có điều tiểu thúc biết, biết Cơ Như Thị sớm nơi nào, Thái Thú đương nhiệm là nam nhân, tên là Cơ Linh.” Đón nhận ánh mắt của mọi người, nàng trầm giọng : “Con và người này từng gặp mặt nên hiểu , tiểu nhân ác độc thay đổi thất thường. Thích giết chóc, ưa sắc đẹp, tiền bạc, trong tẩm điện trưng bày đầy kỳ trân dị bảo giống như tiên cung. Huống chi, người này vô cùng sùng bái bà nội Quân Liên Thư, kiếm pháp cực kỳ lợi hại, mau mà ngoan tuyệt, kiếm thuật này chỉ sợ thua kém bà nội năm đó!”

      “Con sùng bái bà nội của con?” Tần Tuỳ Phong đứng chắp tay, chậm rãi : “Người tàn bạo nhất định được lòng quân, người này cho dù có lợi hại hơn nữa bất quá cũng chỉ là con sói độc, đủ uy hiếp.”

      Trần Tịch yên lặng hồi lâu chợt ôm quyền : “Sư phụ, xin để đồ nhi trước khiêu chiến!”

      Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nhìn , trong mắt che giấu được lo lắng. Quân Nhàn cân nhắc hơn thua, qua loa đáp lời.

      Trần Tịch xin lệnh lần nữa: “Xin để Trần Tịch xuất binh, làm Tướng quân lùng bắt tặc nhân họ Cơ.”

      Quân Nhàn cân nhắc hồi, cuối cùng giơ tay ném quân lệnh ra, nghiêm mặt : “ cho phép thất bại!”

      “Vâng!”

      Trần Tịch vén áo quỳ xuống, hai tay giơ quá đỉnh đầu nhận lấy quân lệnh, sau đó ôm quyền ra khỏi lều trại.

      “A Tịch!” Quân Mẫn Tâm đuổi theo, dặn dò : “Nếu như có thể, ta muốn người sống.”

      “Hiểu.”

      “A Tịch…” Quân Mẫn Tâm nhìn sâu, giọng mềm
      Giọng mềm nhũn: “Huynh phải an toàn trở lại.”

      Có lẽ là vì ánh lửa, gương mặt Trần Tịch dát tầng ấm áp. trịnh tọng gật đầu, xoay người lên ngựa, thân quân trang hăng hái.

      Trần Tịch khiêu chiến Cơ Linh nghênh chiến, binh mã hai bên giữ lực chờ cuộc đối chọi gay gắt.

      Trận thứ nhất, chủ tướng hai bên giao chiến. Cơ Linh ngay cả khôi giáp cũng mặc, chỉ có tóc dài đen nhánh buộc lên cao, chiến trường vẫn có vẻ đẹp rung động lòng người như cũ. Trường kiếm huy động trong trung, quần áo dính máu tung bay, vùn vụt như nhạn múa, giống như Giao Long.

      Trần Tịch cũng phải người bình thường, đoản kiếm Thanh Hồn giết người thấy máu, chém sắt như chém bùn, ‘keng’ tiếng chống lại trường kiếm màu đen của Cơ Linh, bắn ra chuỗi tia lửa chói mắt! Hai người đồng thời ghìm cương ngựa, xoáy người lại, đánh trực diện lần nữa, múi kiếm va chạm vào nhau phát ra những thanh ‘leng keng’ chấn động lòng người, tia lửa văng khắp nơi.

      Trần Tịch đánh trả kiếm, đâm tới từ sau lưng Cơ Linh. Cơ Linh linh hoạt né tránh, nhấc trường kiếm trong tay lên, chân đạp vào bụng ngựa xông về phía trước. Trần Tịch cũng hét lớn tiếng, giục ngựa đâm tới kiếm, đồng thời kiếm của Cơ Linh cũng tới trước mắt, hai thanh kiếm ngắn dài va chạm nhau phát ra tiếng vang chói tai, giống như rồng ngâm bốn bể.

      Cổ tay hai người đều bị sức mạnh của đối phương làm đau, hai thanh kiếm dài ngắn đồng thời rơi xuống đất! Sức mạnh của Cơ Linh và Trần Tịch ngang nhau, chưa phân cao thấp!

      có vũ khí, smawts hai người như sói như hổ giao tiếp trung, trong mắt sóng lớn cuồn cuộn. Nhình thẳng nhau trong chốc lát, Trần Tịch tung người xuống ngựa, Cơ Linh cười lạnh tiếng cũng xuống ngựa theo, cởi áo choàng ném xuống mặt đất tạo ra đường cong đỏ tươi tuyệt mỹ trong ánh nắng ban mai.

      Cơ Linh khẽ hoạt động cổ tay, trong đôi mắt phượng hẹp dài lé ra tia hưng phấn khát máu. Đôi mắt màu xanh của Trần Tịch sâu thấy đáy, giữa hai hàng lông mày đều là sát khí. Cơ Linh hét lớn tiếng đánh về phía Trần Tịch, Trần Tịch nâng quyền đánh trả, trận đánh tay chấn động lòng người cứ như vậy bắt đầu!

      Tiếng binh lính ủng hộ hai bên chấn động trời đất, Quân Nhàn đứng đài cao quan sát, lát hỏi thiếu nữ bên cạnh: “Cháu , con thấy Cơ Linh thế nào?”

      “Mau, chuẩn, ngoan. Nếu chỉ về sử dụng kiếm, sợ rằng A Tịch phải đối thủ của . Nhưng Cơ Linh chưa đủ mạnh, mặc dù kiếm pháp của ta linh hoạt tinh chuẩn có thể đền bù thiếu sót này, nhưng nếu chỉ đấu quyền cước, tuyệt đối phải là đối thủ của A Tịch!”

      Quân Mẫn Tâm cũng xem đến mức trong lòng chấn động, trái tim treo ở cổ họng lâu thể hạ xuống, dùng chút mới thể thừa nhận : “Người này tài lớn!”

      Quân Nhàn cũng cười : “Tiểu thúc cũng cho rằng như vậy. Nếu có thể thu phục cái tên có tính tình bướng bỉnh này, xóa hết tâm địa độc ác, thu về dưới quân ta, nhất định có thể trở thành mãnh tướng! Chỉ tiếc…”

      Quân Nhàn lắc đầu bình luận thêm nhưng Quân Mẫn Tâm lại biết: ai có thể thuần phục được con dã thú xinh đẹp này.

      Hai bên đánh nhau kịch liệt đến khi trời sáng , Cơ Linh dần bại lộ thiếu sót, có chút lực bất tòng tâm, trúng vài cú đấm nhưng vẫn quật cường chịu ngã xuống. Thể lực Trần Tịch cũng dẫn cạn kiệt.

      Rốt cuộc, hai bên minh kim thu trống (2), miễn cường xem như ngang tay.

      Ba ngàn Tĩnh quân từ biên cương trở lại Vương đô ngày đêm chạy tới Lệ quận, mắt cũng khép, cho dù là tinh trong trăm người cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi. việc thể kéo dài, phải đánh nhanh thắng nhanh.

      Ngay đêm đó, Tĩnh quân vận sức chờ phát động chính thức bắt đầu tấn công Lệ quận tử thủ.

      Trước nguy cơ này dưới đe doạn của Tĩnh quân, quân lính Lệ quận tan rã liên tục bại lui. Chỉ có nam nhân cao ngạo hồng y tóc đen là chịu khuất phục.

      Trong vòng vây nặng nề, trường kiếm của như bay, cười lớn điên cuồng chém giết, chém giết, chém giết!! Dưới mỗi nhát kiếm của đều có người chết, giống như cỗ máy chém giết biết mệt mỏi, đường đánh tới chủ doanh Tĩnh quân, trường kiếm trong tay mở đường máu! Mà nơi bị đánh giết tạo thành khoảng trống ai dám bổ khuyết.

      Máu đỏ văng khắp nơi hiến áo bào đỏ thẫm càng thêm nổi bật chói mắt, máu tanh như lửa thiêu đốt mắt , lẫn trong tiếng cười điên cuồng là kiên quyết, khiến cho người ta tưởng nhớ tới truyền thuyết biến mất từ rất lâu đời…

      truyền kỳ oanh liệt kiêu ngọa thuộc về Ly quốc!

      “Vây quanh ! Chờ lệnh!”

      Quân Nhàn vừa hạ lệnh, vừa hét lớn giục ngựa chạy tới, trường kích trong tay chỉ thẳng trời cao.

      “Ta là Đại tướng quân Quân Nhàn! Con cháu Cơ gia, nạp mạng !”


      (1): Quyến ngạo: Ngay thẳng và kiêu ngạo.

      (2): Minh kim thu trống: Cùng dừng tay, đánh nữa.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      shakugan012, 1012, nguyen yen linh3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Thẩm Lương Ca.

      Trận huyết chiến ngày hôm qua chấm dứt bởi Cơ Linh - yếu địch được mạnh.

      Trì Thư đại nhân Đổng An là người quản lý tạm thời của Lệ quận, Tĩnh Vương soạn thảo tấu chương vạch tội Thái Thú Lệ quận, suốt đêm mang tội trạng báo cáo lên Khương Hoàng. Đoàn người Quân Nhàn áp giải Cơ Linh chạy về Vương thành Tĩnh quốc. Nhóm ảnh vệ bảo vệ Công chúa thất trách, Quân Nhàn phạt họ ngày đêm cùng kỵ binh bộ theo sau.

      Tất cả, tất cả đều kết thúc.

      Trừ trận huyết chiến điên cuồng hôm qua, điều duy nhất khiến Quân Mẫn Tâm lâu thể quên chính là Cơ Linh, toàn thân đẫm máu đứng giữa đống xác chết với đôi mắt quyến cuồng*. cười ha hả, mặc dù cuối cùng vẫn bị bắt nhưng vẫn cao ngạo ưỡn ngực, khoé môi xinh đẹp thoáng nụ cười lạnh lẽo kiêu ngạo và độc, hờ hững liếc nhìn trần thế. (Quyến cuồng: điên cuồng và nóng nảy.)

      Nhân lúc xe ngựa nghỉ ngơi, Quân Mẫn Tâm cầm mảnh vải quấn vòng lại vòng vào nơi bị thương đầu vai của Trần Tịch, thắt nút sau đó khẽ: “Được rồi. Còn đau , A Tịch?”

      sao.”

      Trần Tịch lắc đầu, kinh ngạc nhìn nhìn Quân Mẫn Tâm thấp hơn cái đầu. Đúng lúc này Quân Mẫn Tâm ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người vô tình chạm nhau, cả hai đồng thời kinh ngạc dời tầm mắt, vệt ửng đỏ chậm rãi lên mặt đôi thiếu nam thiếu nữ lần đầu .

      Hai người cúi đầu, xung quanh tràn ngập hơi thở ngọt ngào xen lẫn lúng túng.

      “Tiểu Mẫn Tâm.” cây chiết phiến đẩy rèm xe ngựa ra từ bên ngoài, Tần Tuỳ Phong lộ ra nửa gương mặt cười hì hì : “Tiểu Mẫn Tâm mau quay lại, tiểu thúc của con ở bên kia mang tới vị khách thú vị!”

      thanh Tần Tuỳ Phong phá vỡ cục diện bế tắc trong xe, Quân Mẫn Tâm nghi ngờ xuống xe theo phụ, Trần Tịch yên lòng, ôm kiếm theo sát nàng tấc cũng rời.

      khoảng rừng mênh mông, nhóm thị vệ túm năm tụm ba bao quanh chỗ thu xếp thức ăn. Tiếng cười sang sảng của Quân Nhàn truyền tới từ dưới gốc cây, thỉnh thoảng vỗ tay thán phục.

      Đối diện với , vị thiếu nữ áo trắng tóc đen ngồi mặt đất, tay chống cằm cười, tay cầm nhánh cây làm gì đó mặt đất. Bỗng Quân Nhàn vỗ đùi ngạc nhiên :

      “Đánh bất ngờ, chiêu này tốt! Thẩm nương học vấn uyên thâm!”

      “Thẩm nương?!” Quân Mẫn Tâm vừa mừng vừa sợ, kéo váy chạy gấp tới, tay áo làm bằng sa mỏng bị gió thổi tung, như chim yến tước* bay trong gió. (Chim yến tước: Chim én và chim sẻ.)

      “Hôm kia ta còn lo lắng mấy cao thủ nội thị tìm được ngươi, ngờ hôm nay ngươi lại được mang về đây!” Dứt lời, nàng thân thiện kéo tay nàng ta: “Thế nào? Đêm đó rất hỗn loạn, ai làm ngươi bị thương chứ?”

      “Vô , mấy cao thủ được Công chúa phái đến rất kịp thời.” Thẩm nương đứng lên chào, cười tiếng. Trong giây phút đó tròng mắt như sao, sắc xuân như hoa. Nàng ta : “Dù Công chúa phái người tìm ta sau này ta cũng tới tìm người.”

      chứ?” Đều hoạn nạn mới thấy chân tình, đôi mắt Mẫn Tâm sáng lên, vô cùng thích thông tuệ quả cảm này.

      “Trước những chuyện này, để ta và Tướng quân so hết ván này lại .” Dứt lời lại ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây giằng co cùng Quân Nhàn.

      Quân Mẫn Tâm cúi đầu xem xét, phát đất phác thảo biên giới Tĩnh quốc, có lẽ hai người tung hoành ngang dọc nghiên cứu binh pháp.

      Ngón tay Quân Nhàn chỉ chút: “Nơi này ta xuất binh tấn công.”

      “Còn đây là binh lính trong thành của ta, Tướng quân trí tuệ hơn người, có khả năng tấn công điểm yếu binh lực phía sau ta mà vào chỗ hiểm. Như vậy, hành động lần này chỉ có khả năng…” Thẩm nương trầm tĩnh như nước trong phút chốc sáng như tia chớp, chữ nào cũng là châu ngọc, : “Tướng quân đánh nghi binh! Nơi này thời tiết hanh khô, rất dễ bốc cháy, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, mục đích của Tướng quân là thừa dịp loạn lạc cướp đốt lương thảo phe ta!”

      Trong mắt Quân Nhàn loé lên tia kinh ngạc, cả kinh : “Ngươi đoán sai chút nào!”

      thiếu nữ lợi hại! ngờ nàng ta có thể đoán được cục diện trận chiến mà lão tướng tỉ mỉ bố trí. Trần Tịch đứng bên cạnh dám tin phát ra tiếng than sợ hãi, nhìn về phía Thẩm nương, trong mắt khỏi nhiều hơn vài phần kính nể.

      Thẩm nương cắm nhánh cây trong tay xuống mặt đất, cong cong đôi mắt cười : “Vậy ta bày cạm bẫy ở đây, ôm cây đợi thỏ.”

      “Ta thua.”

      Quân Nhàn khẽ thở dài, gối lên hai cánh tay nằm xuống mặt cỏ phía sau lưng, tầm mắt từ trời xanh mây trắng chậm rãi chuyển qua dung nhan xinh đẹp của Thẩm nương, cười :

      “Chia rẽ hoặc lôi kéo lực lượng, nhân tài cao tận mây xanh, Thẩm nương… Rốt cuộc là ai?”

      Thẩm nương khép tay áo lại, dùng lễ tiết nam nhi vái chào Quân Nhàn và Quân Mẫn Tâm, thanh nhàng linh hoạt mà uyển chuyển, sáng sủa êm tai:

      “Kẻ hèn Thẩm thị, tên Lương Ca, có tự. Nhân sĩ Từ Châu.”

      “Thẩm… Lương Ca???”

      Quân Mẫn Tâm ngơ ngác sửng sốt trong chốc lát, lúc sau cả kinh: “Ngươi là danh sĩ Từ Châu Thẩm Lương Ca??!! Quan môn đệ tử tiên đạo Đào Khê??”

      Thẩm Lương Ca cười khẽ: “Đúng vậy!! Gia sư là lão đạo Đào Khê - Từ Dương Tử.”

      Kinh sợ lần này phải chuyện đùa. Tần Tuỳ Phong cũng sợ ngây người, hồi lâu mới lúng ta lúng túng : “ ngờ sĩ ta sùng bái lâu lại là… Lại là nữ tử! Hèn chi quanh năm luôn dùng mặt nạ gặp người.”

      Quân Nhàn ồ lên tiếng, ngồi thẳng dậy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Lương Ca, cảm thấy vô cùng hứng thú : “Đều ngươi theo sư phụ trốn thâm sơn, quanh năm dùng mặt nạ sừng hươu gặp người, tại sao lại nghênh ngang nhập thế? Còn bị Cơ Linh bắt .”

      Dường như Thẩm Lương Ca nhớ ra chuyện gì thú vị, chống cằm bật cười hì hì: “Ta và sư điệt đánh cuộc ta có thể phá giải khoá Thiên Cơ mà dùng thời gian ba năm chế tạo ra mười chiếc hay nên mình tới Lệ quận. ngờ Thái Thú Lệ quận tham tài háo sắc, cướp nữ, văn nhân bé tay trói gà chặt như ta u mê hồ đồ bị bắt . Bất quá cũng coi như chó ngáp phải ruồi, tốt xấu gì ta cũng phá được vài chiếc khoá, cũng xem như thắng sư điệt ván.”

      Chẳng trách đêm đó tại tiểu Ly cung nàng ta bản thân mình vừa khéo biết được người chế tạo khoá Thiên Cơ, nguyên lai là sư điệt của nàng… này cần được trọng dụng!

      Quân Mẫn Tâm sáng tỏ. chút nghĩ ngợi, nàng khép tay áo chắp tay, cúi người thấp hành đại lễ, từng câu từng chữ vô cùng trịnh trọng : “Lương Ca là quốc sĩ chi tài, đảm tài thao lược, Mẫn Tâm tâm thành kính, trời đất chứng giám, tuyên thệ với trời, nguyện mời quân làm Đại Quốc sĩ Tĩnh quốc!”

      Quân Mẫn Tâm là Công chúa Tĩnh quốc mà lại hành đại lễ với thiếu nữ!! Quân Nhàn, Trần Tịch, Tần Tuỳ Phong cùng thị vệ bốn phía thấy vậy, rối rít đứng dậy ôm quyền cúi người chào Thẩm Lương Ca, đồng thanh hô:

      “Nguyện mời quân làm Quốc sĩ Tĩnh quốc!”

      Gió xuân phất qua, tĩnh lặng tiếng động.

      Thẩm Lương Ca quan tâm hơn thua, đứng yên hồi lâu, cuối cùng cười tiếng: “Lương Ca là nữ lưu, trừ Tĩnh Công chúa ngươi còn ai chịu muốn đây?”

      “Quân lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta cần phải lấy quốc sĩ hồi báo quân!” Dứt lời nàng ta vén váy dài quỳ xuống, đôi tay chắp lại chậm rãi hạ xuống, mu bàn tay đặt trước trán, quỳ sấp xuống mặt đất, dùng đại lễ đáp lại Quân Mẫn Tâm, kiêu ngạo siểm nịnh :

      “Thẩn, Thẩm Lương Ca ra mắt Công chúa!”

      Đêm đó, Quân Mẫn Tâm và Thẩm Lương Ca ngủ chung giường, giống như tri kỷ thất lạc nhiều năm, cả đêm hàn huyên chân trời góc biển.

      Ba ngày sau, nhóm người Quân Mẫn Tâm và ít kỵ binh dẫn trước quay về Vương thành Tĩnh quốc.

      Tĩnh Vương phong Thẩm Lương Ca chức Ngự Sử đại phu, có thể bước lên trời, văn võ bá quan cả triều ghen tị đến đỏ mắt. Sau đó, mấy tên quan văn trong triều rối rít tiến cung thăm hỏi Quân Mẫn Tâm, ý muốn lôi kéo tình cảm mà lời nào có thể được. Quân Mẫn Tâm tiếp đón từng người xong, lại muốn giúp đỡ Thẩm Lương Ca làm quen với chính vụ. Mấy ngày trôi qua vội vàng chân chạm đất, ngay cả Trần Tịch cũng rất ít gặp.

      Ngày hôm đó vất vả mới có nửa ngày nhàn rỗi, nàng vốn định xuất cung tìm Trần Tịch, tiếc rằng hôm nay lại tuần tra trong thành, Quân Mẫn Tâm chụp hụt. (Mình thề cái từ chụp hụt này là của t/g, k phải tự mình bịa -_-)

      Nàng uể oải trở về cung, xem sách nửa canh giờ liền kìm lòng được. Suy nghĩ chút nàng ôm tỳ bà lâu dùng tới, mang theo Tiểu Cửu và vài ảnh vệ xoay người tới địa lao Tĩnh quốc.

      Khương Hoàng cách bỏ chức vị Thái Thú nhiều đời cha truyền con nối của Cơ Linh, tân Thái Thú do Tần Tuỳ Phong tiếp nhận. Lạc Ly dọn dẹp chút quần áo rồi cùng Tần Tuỳ Phong xuôi Nam tới Lệ quận nhậm chức.

      Tội nhân Cơ Linh mặc cho Tĩnh Vương xử trí, Tĩnh Vương nhốt ở tầng dưới cùng của địa lao, thả cũng giết.

      Dùng tính mạng hai trăm lẻ chín cao thủ bắt giữ con dã thú xinh đẹp, nhốt ở trong lao ngục ẩm thấp.

      Trong lao, xuyên qua ánh sáng lờ mờ có thể thấy được nam nhân trẻ tuổi đeo gông xiềng nặng nề, hồng y như máu, tóc đen như , tròng mắt vẫn bén nhọn quyến ngạo như cũ, chỉ có cằm là lộ ra râu ria xanh nhạt hoàn cảnh chật vật và xấu hổ của .

      “Ngươi tới cười nhạo ta sao?” khẽ vuốt y phục hơi có nếp nhăn, cười lạnh tiếng.

      “Hôm đó ở tiểu Ly cung, ta ta gảy tỳ bà.” Quân Mẫn Tâm gẩy gẩy dây đàn, tỳ bà đỏ tươi làm nổi bật mười ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng, điệu chút phập phồng: “Có thủ khúc vốn là muốn gảy cho ngươi nghe, bất đắc dĩ ngày hôm đó có cơ hội.”

      Vừa dứt lời liền nghe vài tiếng nhạc leng keng, mười ngón tay Quân Mẫn Tâm như múa. khúc khí thế hào hùng, cuộc chiến chém giết chấn động lòng người theo nhạc khúc từ đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng phát ra, như trống trận, như đao kiếm đả kích nội tâm dã tính nguyên thuỷ nhất của Cơ Linh, phát ra thanh leng keng đồng cảm!

      Cơ Linh khỏi ngừng động tác tay, trợn to mắt, nghe đến nhập thần. khúc qua , dư quấn quýt bên tai, bốn phương mảnh trầm tĩnh.

      lát sau, tiếng vỗ tay thanh thuý của Cơ Linh vang lên, gông xiềng nặng nề người bị kéo phát ra tiếng vang leng keng, tương hoà thành khúc điệu khác biệt.

      “Khúc hay!! Khúc hay!!” chút kiêng kị cười lớn, hề giống tù nhân chút nào.

      “Khúc này gọi là ‘Thiên Quân Phá’.”

      “Thiên Quân Phá,Thiên Quân Phá, khúc phá thiên quân.” Cơ Linh tự hồi, chậm rãi ngưng cười. giương mắt nhìn thẳng Quân Mẫn Tâm, ánh mắt tối tăm sâu thấy đáy. Qua lúc lâu, chậm rãi thấp giọng :

      “Đến bây giờ ta mới biết, ngươi gảy tỳ bà quả là thiên hạ đệ nhất. Vừa rồi ta mới phát , ra Tĩnh Công chúa ngươi cũng là mỹ nhân diễm kinh tứ toạ.”

      - Hết chương 25 –
      1012, Hanako, shakugan0122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :