1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thay đổi - Bố Đinh Lưu Ly (Trọng sinh) (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Mình thấy đừng làm pic bạn ah, mình chủ yếu đọc bằng dt làm pict vs kiểu in nghiêng thế này là phải bỏ qua vì ko dịch nổi. Cảm ơn nhiều
      linhdiep17 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      thế quái nào mà chả có thông báo khi có chương mới thế này, hộp thông báo bị hỏng à...trùi ui..bỏ xót mấy chương liền
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Thiên Diện công tử.

      Nửa đêm, Quân Mẫn Tâm bị tiếng đánh nhau đánh thức.

      Trăng treo đỉnh đầu, ngoài cửa sổ lên vài bóng đen che ánh trăng phủ đầy mặt đất.

      Cùng lúc đó, Tiểu Cửu cảm giác được nguy hiểm liền thức dậy. Hàn quang chợt lóe, kiếm rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo thoáng trong đôi mắt Tiểu Cửu. Trường kiếm trong tay vung lên mạnh mẽ phá vỡ cửa sổ, nàng lao ra ngoài tấn công hắc y nhân.

      Binh khí va chạm vào nhau phát ra những tiếng ‘leng keng’ vỡ vụn phá tan màn đêm yên tĩnh. Nghe thấy tiếng đánh nhau, Từ Tam và Tống Tập chạy nhanh từ phòng bên tới tham gia vào cuộc chiến, đao kiếm va chạm bắn tia lửa ra khắp nơi, nhanh như tia chớp khiến người khác hoa mắt.

      Biến cố chợt ập tới khiến Quân Mẫn Tâm biết làm sao, nàng vén chăn ngồi dậy, chuẩn bị mang giầy xuống giường thấy bàn tay to vươn ra dùng khăn tơ che miệng mũi nàng lại.

      Hô hấp dần trở nên khó khăn, nội tâm Quân Mẫn Tâm lộp bộp tiếng, tay chân lạnh lẽo khẩn trương, nghi ngờ liên tiếp ra trong đầu: Chẳng lẽ tặc nhân vào trong phòng rồi? Bọn chúng muốn làm gì? Nghe được tin tức gì nên tới giết nàng sao?
      Nàng liều mạng giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng phản kháng “ưm ưm”. lúc tuyệt vọng thấy sức lực chiếc khăn hơi nới lỏng, thanh truyền tới: “Chớ lộn xộn! Tặc nhân thổi mê hương vào phòng, mau dùng khăn che lại miệng mũi.”

      Nghiêng đầu nhìn người tới, trái tim Quân Mẫn Tâm lơ lửng giữa trung nhất thời hạ xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng oán giận: “ phụ, người làm con sợ muốn chết.”

      Tần Tùy Phong nín thở tập trung suy nghĩ, thấy Quân Mẫn Tâm muốn bỏ khăn xuống giật mình, đôi mắt hoa đào trợn lên: “Mau dùng khăn che lại, đừng hít khí! Con có nội công, rất dễ trúng độc ngất xỉu!”

      Quân Mẫn Tâm vội vàng che lại miệng mũi chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp dịu dàng như nước. Lát sau mùi thơm mang theo vị thuốc nhàn nhạt chui vào mũi nàng, nhất thời đầu óc mê muội trở nên tỉnh táo ít.

      Trong lúc hai người chuyện mấy bóng đen đánh nhau ngoài cửa sổ soàn soạt tách ra. Tiểu Cửu và Từ Tam, Tống Thập phi thân vào sau đó khép lại cửa sổ sớm bị tàn phá chịu nổi, quỳ mặt đất đồng thanh :

      “Thuộc hạ vô năng, khiến chủ tử kinh sợ!”

      “Đứng lên .” Gương mặt Tần Tùy Phong hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng : “Có bắt được người sống ?”

      Từ Tam : “Chết , còn hai người bị thương chạy thoát.”

      Quân Mẫn Tâm thu khăn lại, lo lắng : “Đám người kia chẳng lẽ là do Thái Thú Lệ quận phái tới ám sát?”
      hẳn. Hành động lần này ngoại trừ chúng ta và Vương Gia biết cũng để lộ chút sơ hở nào, Thái Thú chưa có bản lĩnh lớn như vậy.” Vừa dứt lời thấy vị nho sinh đứng thẳng người, tóc đen như mực xõa đầu vai, chỉ mặc áo vải đơn bạc, khoác áo choàng màu xanh, mặt mày thanh tú lịch .

      Người những lời này là Trì Thư đại nhân Đổng An.

      Quân Mẫn Tâm thấy Đổng Trì Thư có đạo lý gật đầu trầm tư. Tần Tùy Phong đứng bên cạnh ngáp cái, duỗi ngón tay chỉ vào Từ Tam và Tống Thập, lười biếng :

      “Ngươi, còn ngươi nữa, xử lý bên ngoài cho sạch! Đừng để sáng mai ta vừa bước chân ra khỏi cửa dẫm lên thứ sạch .”

      Hai ảnh vệ theo bản năng quay sang nhìn Quân Mẫn Tâm, bọn họ chỉ nghe chỉ thị từ nàng. Sắc mặt Quân Mẫn Tâm nặng nề gật đầu, lúc này ảnh vệ mới ôm quyền : “Thuộc hạ lập tức làm!” xong, hai bóng đen ra khiêng tử thi lạnh lẽo bên ngoài lên biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

      Tần Tùy Phong vỗ vỗ vai Quân Mẫn Tâm, ý vị sâu xa dạy bảo : “Con là chủ tử bọn họ, về sau những chuyện như này nên tự mình xử lý sạch , thể lưu lại bất kì phiền toái hay nhược điểm nào. Tốt lắm, ngủ tiếp , trời vừa sáng chúng ta lập tức lên đường.”

      Quân Mẫn Tâm suy tư gật đầu. Tần Tùy Phong ngáp dài trở về phòng, Đổng An thay Quân Mẫn Tâm khép lại cửa phòng rồi cũng trở lại phòng mình.
      Ánh trăng rơi đầy đất, trong phòng chỉ còn lại hai người Quân Mẫn Tâm và Tiểu Cửu. Dưới ánh trăng, gương mặt Tiểu Cửu có chút tái nhợt, mùi máu nhàn nhạt lan khắp phòng.

      Quân Mẫn Tâm khoác áo rời giường đốt ngọn đèn dầu lên, nàng tìm kiếm trong bọc mang theo bên người hồi, lúc này mới nhìn nữ ảnh vệ trầm mặc :

      “Tiểu Cửu tới đây, ta băng bó vết thương cho ngươi.”

      Tiểu Cửu ngẩn ra, cúi đầu lo sợ yên, giọng : “Thuộc hạ sao.”

      sao?” Quân Mẫn Tâm tức giận, chỉ vào bả vai Tiểu Cửu thấm ướt máu : “Sao ta thấy như vậy, máu cũng rơi đất rồi.”

      Tiểu Cửu vẫn cúi đầu như cũ, bóng dáng thon gầy cứng đờ, quật cường : “Vết thương này thuộc hạ liếm chút là được, chủ tử cần lo lắng.”

      Quân Mẫn Tâm buông lỏng kim sang dược, hai mắt thẳng tắp nhìn nàng, lạnh lùng : “Tiểu Cửu, qua đây.”

      ràng là giọng êm ái nhưng lại lộ ra mấy phần uy nghiêm thể kháng cự. Lông mi Tiểu Cửu rũ xuống khẽ run lên, ngập ngừng tiến tới. Dáng vẻ của nàng hèn mọn ngoan ngoãn giống như tượng gỗ được khống chế bởi những sợi tơ vô hình.
      Quân Mẫn Tâm thở dài hơi tay kéo cổ áo nàng xuống để lộ ra vết đao dữ tợn da thịt. Nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, Quân Mẫn Tâm kinh hãi, con ngươi co rụt, cơ hồ cầm vững bình thuốc trong tay.

      Sau nửa đêm, chủ bộc cả đêm chợp mắt.

      Mỗi người đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình. ai ngờ rằng, Quân Mẫn Tâm dung mạo xuất chúng sớm trở thành đồ vật quận chủ ham muốn. Vài ngày sau, cuộc mưu bắt cóc lặng lẽ nổi lên.

      Buổi sáng hôm sau, rốt cuộc mọi người cũng tới Lệ quận, họ tìm khách điếm nổi danh nhất thành để nghỉ ngơi. Qua bữa trưa, Quân Mẫn Tâm trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa tới bên giường nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

      Trải qua lần tập kích đêm khuya đó ảnh vệ Tiểu Cửu trở nên hết sức cảnh giác, nàng mở cửa thành khe phát đó là người quen.

      Bên ngoài, Tần Tùy Phong cười : “Vị bên trong kia, theo ta chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
      Quân Mẫn Tâm cho rằng phụ muốn bàn bạc chuyện đối phó Thái Thú Lệ quận, liền đáp ‘vâng’ tiếng, miễn cưỡng nâng tinh thần ra cửa theo Tần Tùy Phong tới phòng . Tiểu Cửu thấy người tới là Tần Tùy Phong cũng còn nghi ngờ, nàng ôm kiếm đứng ở ngoài cửa.

      theo Tần Tùy Phong đến căn phòng tiếp sát với đường phố, lúc này Quân Mẫn Tâm mới kịp phản ứng, có chút nghi ngờ : " phụ, phòng của người phải gian thứ hai sao, sao lại đến nơi này? Đổng đại nhân đâu?”

      Tần Tùy Phong vung tay khép cửa phòng lại, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng ghê rợn trong ánh sáng u: “Bởi vì chỗ này đủ bí mật mới dễ dàng làm việc!”

      Trong lòng Quân Mẫn Tâm lộp bộp tiếng, cảm thấy có gì đó đúng! Gương mặt Tần Tùy Phong vẫn như cũ, hình dáng cũng thay đổi, nhưng lại cười hết sức xa lạ. Thậm chí, cả giọng cũng thay đổi!

      Vậy , căn bản phải Tần Tùy Phong !

      “Ngươi…là ai?” Mồ hôi lạnh tiếng động chảy xuống, sống lưng Quân Mẫn Tâm trở nên lạnh lẽo, nàng cảm thấy ổn muốn co chân chạy.

      Tiếng kêu cứu trong miệng còn chưa kịp phát ra bị ‘Tần Tùy Phong’ giả dùng đao đánh xuống, nhất thời đau đớn xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

      Trước khi hôn mê, nàng mơ hồ nghe được ‘Tần Tùy Phong’ hả hê cười lạnh: “Hừ, đám người tặc nhân kia đúng là thể dùng được! Vẫn phải để bản công tử tự mình ra tay tóm vị nương tử non mềm này về cho thành chủ đại nhân!”
      Khách điếm này chính là con chó tay sai của thành chủ, là hắc điếm chuyên bắt nữ nhân, cướp tiền lừa gạt!

      Bánh xe bằng gỗ chuyển động nhanh như chớp, thỉnh thoảng va phải hòn đá phát ra thanh kẽo kẹt. Bên tai có tiếng nam nhân trêu đùa, như xa như gần, quá chính xác.

      hổ là Thiên Diện công tử, thuật dịch dung đúng là thiên hạ vô song, lợi hại! Tiểu nương này lúc vào thành bị lão đại chúng ta để ý muốn nửa đêm bắt cóc, ngờ nha đầu hộ vệ bên cạnh công phu rất cao.”

      “Đúng vậy đúng vậy, chết rất nhiều người. Lang ca cũng bị thương, vết thương bây giờ vẫn chưa khá hơn.”

      Thiên Diện công tử kiêu ngạo khinh thường hừ tiếng, chiếc quạt nan nhanh chậm phe phẩy, cười lạnh : “Thiên hạ này có khuôn mặt nào ta thể thay đổi, có người nào ta thể lừa gạt. A, thủ lĩnh Lang tặc kia của các ngươi có bản lãnh gì mà dám so với ta? Chờ thành chủ đại nhân ban cho ta chức quan , việc thứ nhất bản công tử làm là nghiền chết Lang tặc kia!"

      xong ta ‘cạch’ tiếng khép lại quạt nan, hai ngón tay thon dài lạnh lẽo duỗi ra nắm cằm thiếu nữ hôn mê, cẩn thận quan sát : “Nhìn phục sức có lẽ là thiên kim gia đình giàu có, dung mạo tư thái đều là mặt hàng thượng đẳng, chỉ là còn hơi .”

      Ngón tay vuốt ve da thịt mịn màng bóng loáng, hơi sững sờ, hồi lâu mới chậc chậc thở dài : “Nếu phải có việc cầu họ Cơ kia, thể làm việc này, ta nỡ đâu!”

      Quân Mẫn Tâm xiêu vẹo ngủ mê man trong xe ngựa nhất thời cả kinh: “ thanh này…Nam nhân này phải là người giả trang Tần Tùy Phong bắt nàng đấy sao?!”

      Thiên Diện công tử, tay sai của thành chủ Lệ quận. Suy nghĩ hỗn độn nhanh chóng chuyển động. tại điều duy nhất Quân Mẫn Tâm có thể xác định là: Đám người kia biết thân phận nàng.
      Xe ngựa lắc lư khiến nàng tỉnh lại, trong mơ mơ màng màng nàng cảm giác được hai đầu ngón tay như cây kìm sắt giữ cằm nàng chặt, nàng bị đau khó chịu nhíu chân mày, hừ tiếng.

      “A, tỉnh rồi hả?” đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, Thiên Diện công tử buông lỏng tay: “Vẫn chưa phải thời điểm tỉnh lại, ngủ tiếp lát , sắp tới tiểu Ly cung rồi.”

      xong, tự tay đốt lò hương bên cạnh, mùi thơm nồng nặc chui vào mũi nàng. Quân Mẫn Tâm chỉ kịp nhìn thấy nụ cười trong trẻo, gương mặt nam nhân mơ hồ. Ngay sau đó, xe ngựa nhoáng qua cái, nàng lần nữa rơi vào mộng đẹp.

      - Hết chương 19 -
      lion3012, Met Culan, 10124 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Tiểu Ly cung.


      “Tướng quân trở lại! Mau mở cổng thành.”

      Trong tiếng ‘ken két’ nặng nề, cổng thành Tĩnh quốc từ từ mở ra. Hai con tuấn mã đen trắng phi nhanh qua, vó ngựa cuồng loạn đạp tung hàng nghìn cánh hoa rơi, nghiền nát chúng dưới mặt đất đầy bùn.

      Trời tờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu. Tĩnh Vương thân Vương bào màu tím đứng thẳng dẫn theo văn võ bá quan tự mình hạ điện nghênh đón tướng quân trẻ tuổi trở về sau trận chiến.

      Áo bào tung bay nhiễm bụi đất cùng hơi thở mệt mỏi vì hành quân, đầu lông mày xua được tang thương nhàn nhạt. Quân Nhàn và Trần Tịch đồng thời tung người xuống ngựa, gối quỳ dưới đất. Toàn thân Quân Nhàn bạch giáp hồng bào ôm quyền, trầm giọng :

      “Thần đệ ra mắt Vương huynh, Ngô Vương thiên tuế!!”

      Tĩnh Vương tiến lên trước bước tự tay đỡ hai người dậy, trong đôi mắt lóe ra mừng rỡ: “Miễn lễ, đứng lên .” Hồi lâu, Tĩnh Vương mới dời tầm mắt qua thiếu niên tóc xoăn đôi mắt xanh lam đứng bên, quan sát cười : “A Tịch cao lớn hơn ít, càng lớn càng trầm ổn.”

      Nội dung của buổi lâm triều đơn giản là bàn về việc Quân Nhàn đánh thắng trận, Trần Tịch thăng quan tiến chức, khao thưởng tam quân… Tĩnh Vương tâm tình tốt, nhất nhất đều theo bọn họ. Khi hạ triều, Tĩnh Vương giữ tướng quân Quân Nhàn và Trần Tịch ở lại, chuẩn bị chút điểm tâm tại thiện phòng, đích thân chiêu đãi thân đệ và Trần Tịch.

      Khóe miệng Tĩnh Vương khẽ nhếch, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ. Quân Nhàn hấp tấp gẩy vài miếng cơm, liếc Tĩnh Vương : “Ca ca, huynh có chuyện muốn với đệ?”

      Tĩnh Vương dần dần bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, bất đắc dĩ cười : “ có việc gì có thể giấu được đệ. Nhìn đệ phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, việc này ta muốn đợi đệ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới , nhưng tại cũng giấu diếm được rồi.”

      Ông than tiếng, tròng mắt màu tím sẫm tràn ngập ưu sầu hiếm thấy: “Đêm qua nhận được bồ câu đưa thư của Tần Tùy Phong, Mẫn Nhi xảy ra chuyện ở Lệ quận.”

      Chiếc đũa gắp thức ăn trong tay Trần Tịch run lên, thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống kinh ngạc nhìn Tĩnh Vương, giống như tin tưởng vào tin dữ mình vừa nghe được. Quân Nhàn cũng kinh ngạc, phục hồi lại tinh thần, lông mày khí khẽ vặn lại vào chỗ bực tức :

      “Chuyện gì xảy ra? Thằng nhóc Tùy Phong này làm việc như nào vậy!”

      Tĩnh Vương xoa xoa mi tâm : “ việc đơn giản. Cũng chỉ trong thời gian cái chớp mắt Mẫn Nhi bị bắt ngay dưới mắt Tùy Phong, đến nay tung tích . Ta phân phó Đổng An tra tìm tất cả manh mối, phải mang Mẫn Nhi tổn hao chút gì trở về.”

      “Đệ sớm thể để cháu mạo hiểm, nó vẫn còn !”

      Quân Nhàn cầm đũa tức giận, đôi mắt trợn trừng vằn vện những tia máu, lúc này gương mặt ôn hòa trước sau như giăng đầy mây đen. Trần Tịch cũng lặng lẽ buông đũa cúi đầu, sợi tóc xoăn trước chán che lại đôi mắt thâm thúy của , mười ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, dùng sức lớn đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

      Tĩnh Vương cả đêm chưa ngủ, đau đầu thôi, thể làm gì khác hơn là trấn an : “Đệ đệ, là Mẫn Nhi tự mình cầu . An tâm, đứa này mạng lớn.”

      “Trần Tịch, con lập tức triệu tập ba ngàn tinh binh, đợi lệnh tại giáo trường!” Quân Nhàn quệt miệng, đứng dậy sải bước ra ngoài: “Dù đào sâu ba thước lật tung Lệ quận ta cũng muốn tìm ra cháu !” Vung tay lên, áo choàng đỏ thẫm phá vỡ trầm tĩnh trong phòng.

      Tỉnh lại lần nữa, Quân Mẫn Tâm là bị lạnh tỉnh.

      Mở mắt ra, đập vào mắt là địa lao giống như nhà tù. Bốn phía tường đá xám trắng, ánh trăng tà tà theo song sắt hẹp đỉnh đầu rơi vào phòng, mông lung trải đầy nền gạch đá lạnh như băng.

      Trong góc có tiếng khóc ‘hu hu’ truyền tới, Quân Mẫn Tâm xoa xoa huyệt thái dương đau buốt, thân thể mềm nhũn như sợi mì nấu chín, nàng nằm đất lạnh thấu xương nghỉ ngơi trong chốc lát mới có hơi sức ngồi dậy.

      “Ngươi tỉnh?” đỉnh đầu truyền tới giọng nữ trong trẻo dễ nghe, sau đó bàn tay trắng thuần như ngọc đưa đến trước mặt nàng, cổ tay gầy còn có sợi dây xích màu bạc, vang lên những tiếng kêu đinh đương vang dội: “Bọn chúng dùng mê hương rất mạnh, ngươi cần nghỉ ngơi lúc mới có thể khôi phục sức khỏe.”

      Giọng nữ này ràng cực kì xa lạ, nhưng lại giống như gió xuân mềm mại thổi qua tuyết trắng phau, giống như bằng hữu nhiều năm gặp.

      Quân Mẫn Tâm cảm thấy tay người con kia đỡ lấy thân thể mình dựa vào tường đá nghỉ ngơi. Sau đó, nàng nhìn lên dọc theo đôi tay ngọc mịn màng đeo xiềng xích.

      Toàn thân váy trắng tóc đen như mực, lông mày tựa viễn sơn, mắt như thu thủy, da trắng nõn nà. Mặt mày nàng khẽ cong có lúm đồng tiền như hoa, mang theo ba phần linh khí nhiễm khói bụi nhân gian, siêu phàn thoát tục, nổi bật đứng đó. Thiếu nữ trước mặt tuối tác cùng lắm chỉ bằng Tiểu Cửu, nhưng là tuyệt thế mỹ nhân trong trẻo.

      Đó là vẻ đẹp như tiên nhân phiêu dật kỳ ảo.

      Tiếng nghẹn ngào bốn phía ngừng vang lên, trừ Quân Mẫn Tâm và thiếu nữ mặc áo trắng còn có mấy bị bắt tới ngồi trong bóng tối dùng tay áo lau nước mắt ngừng rơi xuống. Còn có mấy người nhát gan, kiềm chế được khóc ra thành tiếng, bi thương lạnh giọng hô: “Cha, mẹ…Con muốn về nhà, hu hu, con sợ…”

      Quân Mẫn Tâm giơ tay lên thấy cổ tay cũng đeo sợi xích bạc, xiềng xích lạnh như băng ma xát cổ tay mềm mịn, lạnh thấu xương.

      Quân Mẫn Tâm thần sắc nặng nề giật sợi xích cổ tay cảm thấy cực kỳ đau nhức. Hồi lâu mới giương đôi mắt mờ mịt nhìn thiếu nữ áo trắng trước mặt, thấp giọng hỏi:

      nương có biết đây là nơi nào ?”

      “Ngươi là người ở địa phương khác cho nên biết.” Thiếu nữ áo trắng khẽ cười xoay người lại, dải lụa buộc tóc di chuyển trong gió dưới ánh trăng vẽ ra độ cong duyên dáng. Nàng ta đứng khoanh tay dưới song sắt cửa sổ, dung nhan tinh xảo trải đầy ánh trăng, môi đỏ mọng cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt.

      “Nơi này chính là tiểu Ly cung, là hậu cung cất giấu mỹ nhân trong thiên hạ của đương nhiệm Thái Thú Lệ quận!”

      “Hậu…cung?” Nghe vậy, Quân Mẫn Tâm sợ hãi cả kinh, nghi ngờ : “Thái Thú Lệ quận phải là nữ nhân sao? Muốn bắt cũng là bắt nam nhân mới đúng, chúng ta là nữ nhân đâu có liên quan gì?”

      Nữ tử áo trắng khẽ phát ra tiếng chê cười: “Lúc trước ta cũng nghĩ ra, nhưng rất nhanh ngươi biết đáp án.”

      Ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo xiêu vẹo chui vào địa lao u mờ mịt. Ngón tay Quân Mẫn Tâm thầm xoắn chặt dây xích cổ tay, hồi lâu mới trầm giọng : “Cũng chỉ là Thái Thú, to gan!”

      “Thái Thú Lệ quận nguyên là nữ quý tộc họ Cơ của Ly quốc trước đây được đích thân Khương Hoàng ban tước, nhiều đời thừa kế. Tuy lý thuyết, Lệ quận thuộc quản lý của Tĩnh Vương, nhưng thiên hạ ai biết, Cơ gia nghiễm nhiên xem Lệ quận là tiểu quốc độc lập.”

      để ý tới những trong góc nức nở nghẹn ngào, thiếu nữ bạch y xinh đẹp cầm cây lúa rơi vãi mặt đất lên. Nàng ta ngồi dựa vào tường, tay chống cằm ràng từng chữ:

      “Ta nghe , người Thái Thú Lệ quận đương nhiệm sùng bài nhất là nữ hoàng trước đây của Ly quốc - Quân Liên Thư, chỉ noi theo nữ hoàng làm việc luôn luôn quả quyết tàn nhẫn, vô cớ tàn bạo, nàng ta còn trắng trợn dùng hết châu báu vàng bạc xây dựng cung vàng điện ngọc, tên hành cung cũng dùng tên tẩm cung của nữ hoàng Ly quốc trước kia, gọi là ‘tiểu Ly cung’.”

      Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, dám tin hỏi: “Ngươi Thái Thú cao quý này ái mộ bà…” Ngừng lại chút, nàng chợt nhớ tới thân phận của mình thể bại lộ, liền sửa lời : “…Ái mộ Quân Liên Thư? Vì sao?”

      Bạch y thiếu nữ giọng cười tiếng, thanh như ngọc: “Chỉ bằng việc trong người Cơ Thái Thú chảy dòng máu quý tộc thuần chính nhất Ly quốc! Mấy chục năm trước kia, Ly quốc nữ tôn nam ti, sau khi khi Ly quốc diệt vong Khương Hoàng thống nhất thiên hạ, nam tử Khương quốc tràn vào biên giới Ly quốc, những nữ nhân cao ngạo mất nước trước kia người chết, người bị thương, phần lớn còn lại đều lệ thuộc vào nam nhân Khương quốc…

      Trải qua hơn ba mươi năm, tìm thêm được người có dòng máu Ly quốc thuần chính nữa. Vì vậy, Cơ Thái Thú mang trong mình dòng máu quý tộc thuần chính nhất rất có tư cách để kiêu ngạo. Huống chi, nữ hoàng Ly quốc trước kia là thiên cổ nhất đế.”

      đến đây, nàng ta cũng từ từ ngậm miệng, bình luận gì nữa.

      Quân Liên Thư khi còn sống chịu hết thóa mạ của người trong thiên hạ. Bà là người tàn nhẫn hung ác nhất Ly quốc, thậm chí còn liên minh với mật thám Khương quốc vén lên cuộc chiến phản loạn, cuối cùng tự tay bà chôn vùi muôn vàn phồn hoa trong khói lửa. . . . . . Mà sau khi bà chết nhiều năm mọi người mới bắt đầu kính sợ bà.

      Lịch sử cho dù có oanh oanh liệt liệt đến đâu nữa cuối cùng cũng hóa thành tiếng cười nhạt, tiếng thở dài. Thế chính là như vậy.
      Suy nghĩ của Quân Mẫn Tâm trở nên rối loạn, mặt tràn đầy nghi ngờ oán giận Thái Thú Lệ quận, lại phải thời thời khắc khắc đề phòng bốn phía. Cho dù thể thoát ra khỏi hang hùm miệng sói này ít nhất cũng phải chống đỡ đến khi phụ tới cứu. Nàng phải sống trở về bên phụ thân và Trần Tịch! Nàng muốn chứng minh cho người đời, chứng minh cho chính mình:

      Quân Mẫn Tâm còn mềm yếu nữa, còn hèn mọn nữa!! Nàng trở nên mạnh mẽ, trở nên kiên cường, vô cùng kiên cường!!!!!

      Nàng nâng cổ tay tinh tế lên cẩn thận quan sát xiềng xích, suy nghĩ lúc nàng nhớ ra thúc thúc Quân Nhàn trong lúc vô tình từng , dùng trâm cài tóc của nữ nhân chen vào trong ổ khóa, thêm chút kỹ xảo là mở được những chiếc khóa bình thường.

      Khi đó Quân Nhàn còn trêu ghẹo cười : “Vạn nhất Mẫn Nhi bị kẻ xấu bắt cũng có phương pháp chạy trốn.”

      Quân Mẫn Tâm mừng rỡ: Thúc thúc liệu như thần!

      Nghĩ vậy, nàng liền lục lọi trong búi tóc hồi, lúc này mới phát những thứ trâm ngọc đáng tiền kia bị lấy mất! Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại xõa tung toàn bộ búi tóc ra, tóc tai bù xù tìm kiếm lúc lâu mới tìm thấy chiếc châm* , cây châm đáng tiền.

      *Châm: Châm dùng trong châm cứu, phải trâm cài tóc

      Mắt nàng sáng lên, vội vàng dùng đầu nhọn của cây châm đâm vào trong lỗ khóa.

      Bạch y thiếu nữ đối diện nâng má hứng thú nhìn nàng làm làm lại hồi lâu mới cười hì hì : “Ngươi mở được cái khóa này đâu.”

      “…..”
      - Hết chương 20 -
      Met Culan, 1012, PHUONGLINH87^^3 others thích bài này.

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Tại sao lại ko mở dk cái khoá,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :