Chương 18: Xuôi Nam Lệ quận.
Mùa đông hữu kinh vô hiểm vội vàng qua , Tĩnh Vương suy nghĩ về chuyện Lệ quận ở bên kia. Thái Thú Lệ quận đứng giữa nuốt tiền riêng, hàng năm đều nuốt nửa phần thuế, nếu cứ thế mãi, Tĩnh quốc sớm hay muộn cũng suy bại tay những con mọt này.
Ngày hôm đó, Tĩnh Vương bí mật triệu kiến phu thê Tần Tùy Phong, Lạc Ly. Lư hương khói xanh lượn lờ, trong phòng thoang thoảng hương thơm long tiên hương, Tĩnh Vương thân áo bào tím ngồi chiếu, mang kim quan, mặt mũi như ngọc.
vuốt áo dài lưu vân, ông gật đầu cười : “Trà búp đầu xuân non mềm, muội phu nếm thử chút?”
Tần Tùy Phong nâng ly trà men sứ có hoa văn tinh xảo lên khẽ nhấp ngụm, nhướng mày : “Cam lạnh thơm ngát, cũng có chút tư vị Giang Nam, trà ngon!”
Tĩnh Vương cười cười, tròng mắt màu tím mị khỏi dâng lên những gợn sóng nhợt nhạt: “Tiểu đệ Quân Nhàn với Mẫn Nhi Mai viên lấy tuyết nhụy hoa, sau đó dùng nước sôi trần lá trà mới được tiến cống ba lần, lọc bỏ cặn bã khí đục, mới được bình này.”
Nghe vậy, Lạc Ly ngồi bên cắn cắn mép chén bật cười tinh tế, chân mày hơi nhíu dùng khẩu khí vô cùng chắc chắn : “Đây là trà quý, trải qua nhiều công đoạn mới thành, người bình thường thể uống. Vậy Đại ca nhất định có chuyện muốn phó thác!”
“Vẫn là Ly muội thông minh.” Tĩnh Vương bị vạch trần mưu kế cũng lúng túng, chỉ nghiêng đầu cười nhạt: “Thái Thú Lệ quận tự mình khấu trừ nửa tiền thuế, vẫn thể tra ra ràng. Vốn là năm ngoái nên giải quyết chuyện này, nhưng bất đắc dĩ Khương Hoàng thị sát nên bị trì hoãn, nay cũng thể kéo dài thêm nữa, cần phái người tra ràng mọi chuyện.”
Tròng mắt Tĩnh Vương khẽ chuyển, ra tính toán của mình: “Muội phu văn võ song toàn, lại là người trong nhà, dõi mắt cả triều đình ai khiến ta yên tâm hơn đệ.”
Tần Tùy Phong miệng nước trà suýt phun ra ngoài, vội vàng chắp tay : “Đừng, đừng, đừng! Đại ca có chuyện cứ phân phó, đừng tâng bốc đệ! Tần Tùy Phong ngông cuồng thành thói, nhưng ở trước mặt Đại ca vẫn hiểu được bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.”
Lạc Ly cười đến mặt mày cong cong, trâm cài đơn giản khẽ rung , ngón tay chọc chọc ngực phu quân mình cười khanh khách : “Đồ ngốc! Ta biết ngay đại ca có nước trà miễn phí, chàng uống nha, liền chuẩn bị bán số mạng cả đời cho Đại ca!”
Tĩnh Vương : “Phong muội phu làm bộ Quốc tòng , trong ngày hôm nay thu thập hành trang sau đó chuẩn bị khởi hành xuôi Nam Lệ quận điều tra, thế nào?”
Tần Tùy Phong rên tiếng ngã lên bàn, giả chết động đậy.
Quân Mẫn Tâm vào cửa nghe được Tĩnh Vương muốn phong phụ thành bộ Quốc tòng , vội vàng chạy tới vén váy ngồi xuống, hỏi: “Phụ thân hạ lệnh điều tra Thái Thú Lệ quận rồi?”
Tĩnh Vương cưng chiều vén sợi tóc mai rủ xuống giúp nữ nhi, gật đầu : “Thái Thú Lệ quận cậy vào việc bản thân là nữ quan quý tộc được đích thân Khương Hoàng ngự phong, luôn luôn cuồng vọng biết kiềm chế, những năm gần đây càng thêm hung hăng càn quấy, thể trừng phạt.”
Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ, cảm thấy đây là chuyện trong dự liệu. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng : “Phụ thân, để nữ nhi và phụ cùng được ?”
Tĩnh Vương và Lạc Ly kinh ngạc. Lạc Ly thu lại nụ cười, ôn hòa : “Tiểu Mẫn Tâm, Lệ quận giống Vương cung nơi nơi kính con nhường con. Lệ quận này mặc dù danh nghĩa là lãnh thổ thuộc về Tĩnh quốc, nhưng kì thực là tiểu quận độc lập, Thái Thú Lệ quận nếu có khả năng nắm chắc mười phần, nào dám làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy? Nước đục lần này vẫn là giao cho phụ con thích hợp hơn, con từ bước cũng ra cửa cung, sợ là ứng phó được hiểm ác bên ngoài.”
Con ngươi của Quân Mẫn Tâm trong suốt đen như mực, nàng : “Chính vì Mẫn Nhi chưa từng bước chân ra khỏi cửa cung, biết thế hiểm ác, mới càng cần tôi luyện! Nếu ngay cả Lệ quận nho con cũng trị được, sao có thể xứng làm hậu nhân Quân gia, làm Đại công chúa Tĩnh quốc?”
Lời lẽ hùng hồn như hạt châu rơi khay ngọc bắn tung tóe phát ra thanh véo von. Bốn phương mảnh yên tĩnh, ba vị trưởng bối nhìn nhau trong giây lát, do dự .
Rốt cuộc, Tĩnh Vương khẽ thở dài hơi: “Thân là người ngồi cao, mỗi câu đều phải nghĩ sâu tính kỹ, nắm chắc mười phần, nếu khi lời ra khỏi miệng vạn kiếp bất phục. Mẫn Nhi, con nghĩ kĩ chưa?”
“Nữ nhi nghĩ kĩ rồi.” Quân Mẫn Tâm gật đầu cái, con ngươi sắc bén kiên định lạ thường.
Nhìn Quân Mẫn Tâm thâm trầm quật cường, Tĩnh Vương cuối cùng cũng thỏa hiệp. Ông sờ sờ mái tóc mềm mại như tơ của nữ nhi, dặn dò:
“Nhớ chọn mấy người ảnh vệ thiếp thân che chở con trong toàn bộ hành trình. Ra ngoài thể sánh với ở nhà, vạn phải cẩn thận, tiểu thúc con và A Tịch dỡ trại hồi cung, đến lúc đó ta phái họ đến tiếp ứng con. Trở về thu thập chút, ngày mai xuất phát.”
Sâu thẳm trong nội tâm nàng có dự cảm, Quân Mẫn Tâm cảm giác được lần này tự mình về phía trước ắt xảy ra chuyện lớn. Mà chuyện lớn này, có lẽ ảnh hưởng cả đời nàng.
…
Ngày hôm sau, đoàn người ngồi trong chiếc xe ngựa đơn giản thoải mái lên đường, ra khỏi cửa thành, xuôi theo miền Nam tới Lệ quận.
Lần này xuôi Nam phải điều tra Lệ quận, tìm ra chứng cứ sau đó Tĩnh Vương mới có thể công khai buộc tội Thái Thú Lệ quận, lập quan mới. Vì vậy hai bên mang theo rất ít người, ăn mặc như công tử tiểu thư nhà giàu dã ngoại, tận sức che giấu hành tung.
Công phu của Tần Tùy Phong tệ nên chỉ dẫn theo hộ vệ thiếp thân, chính là vị nam tử trung niên đánh xe mặc áo xám cao gầy kia. Quân Mẫn Tâm dẫn theo ba ảnh vệ bản lĩnh tệ, hai nam nữ, toàn thân màu đen, cưỡi ngựa bảo hộ hai bên.
Trừ những người này ra, Tĩnh Vương còn phái vị quan văn tới trợ giúp bọn họ - Trì Thư đại nhân Đổng An. chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, áo lam khăn chít đầu, ngồi cùng xe ngựa với Quân Mẫn Tâm.
Suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân Mẫn Tâm cảm khái : “Đều Lệ quận phía Nam là nơi đất thiêng nảy sinh hiền tài, có lẽ cảnh sắc giống như bức tranh thủy mặc tinh xảo, khó trách phụ cả ngày nhớ mãi quên nhà cũ ở Giang Nam.”
Trì Thư đại nhân Đổng An mở quạt giấy, khóe miệng trời sinh khẽ cong thoáng nụ cười yếu ớt giống như ánh nắng mặt trời, thong thả : “Lệ quận nhiều người tài, nhưng nổi tiếng nhất phải đến sĩ Đào Khê Thẩm Lương Ca.”
“Thẩm Lương Ca?” Quân Mẫn Tâm bị khơi lên hứng thú, xoay đầu lại nhìn thư sinh trẻ tuổi thân áo xanh: “Năm ngoái từng nghe qua danh tự này từ trong miệng quan văn mới tới, nghe giọng điệu có vẻ cực kỳ sùng kính người kia. Đổng Trì Thư, ngươi có biết Thẩm Lương Ca là nhân vật như nào ?”
Đổng An cười cười, khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần sắc thái xinh đẹp: “Thẩm Lương Ca, nhân sĩ Từ Châu, nghe đồn là đệ tử tiên đạo Đào Khê, có tài quản lí, có thể chia rẽ hoặc bố trí 72 trận, thông thạo Thiên Cơ. Người này lúc lúc rất ít lộ diện, hàng năm dùng mặt nạ để gặp người, giang hồ có ít lời đồn đãi về , có thể là nhân vật bình thường được thổi phồng lợi hại
Công chúa thay đổi 18
Giống thần tiên
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên: “ Ta muốn gặp xem có thần thông quảng đại như lời đồn hay !”
Đoàn người tròng trành lắc lư mười ngày cuối cùng cũng tới ngoại ô trấn . trận mưa phùn cuối xuân vừa qua, mặt đất có chút ẩm ướt, hai chân Quân Mẫn Tâm nhũn ra bước xuống xe ngựa vào khách điếm.
Tuy rằng trong xe ngựa dùng đệm mềm để lót, nhưng đường dài xóc nảy vẫn khiến người ta thể chịu nổi, cảm giác như tất cả hơi sức cũng tiêu tan sạch , xương cốt đau nhức như bị bánh xe nghiền lên. Thân thể Quân Mẫn Tâm trước giờ vẫn mềm yếu, lại chưa từng xa như vậy, thế nên dọc theo đường nôn rất nhiều lần.
Sau khi vội vàng dùng cơm tối cùng Tần Tùy Phong,Quân Mẫn Tâm quay trở về phòng nghỉ ngơi, theo thường lệ cùng phòng với nữ ảnh vệ kia.
Nữ ảnh vệ kia xếp thứ chín, mười tuổi, tóc buộc chặt thành đuôi ngựa cao cao, sinh ra tính là xinh đẹp nhưng có quy củ. Nghe từ tên họ, Quân Mẫn Tâm liền mặc kệ nàng ta, gọi nàng ta là Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu châm ngọn đèn dầu mờ nhạt, ôm lấy chăn đệm vuốt cái rồi trải dưới mặt đất. Nàng ta mặc nguyên quần áo ôm kiếm nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Thân thể mệt tới cực hạn nhưng lại ngủ được,Quân Mẫn Tâm ngơ ngẩn nhìn đèn dầu lúc lâu, lại trở mình vài lần, cuối cùng quay mặt về phía đèn dầu mở mắt hồi lâu.
“Tiểu Cửu, ta ngủ được”. Quân Mẫn Tâm cúi đầu kêu tiếng, ôn thanh : “Có thể trò chuyện với ta ?”
Tiểu Cửu mở mắt, vén chăn ngồi thẳng người, : “Người muốn chuyện gì?”
Quân Mẫn Tâm thấy bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của nàng ta cảm thấy buồn cười. Tóc đen mềm mại rơi tán loạn giường, nàng tựa vào đầu giường nhìn thiếu nữ có bề ngoài hết sức bình thường kia, tận lực để cho thanh trở nên bình dị gần gũi.
“Ngươi cần câu nệ như vậy với ta, lúc này cứ coi ta là bằng hữu. Bình thường ngươi chuyện trời đất với bằng hữu như nào, chuyện với ta như vậy , tùy tiện gì đó cũng được.”
“Tôn ti khác biệt, thuộc hạ dám quá giới hạn.” Tiểu Cửu ôm kiếm ngồi xếp bằng chăn đệm dưới đất lạnh lẽo, hạ mi, thanh cung kính quá mức.
Quân Mẫn Tâm khỏi nhăn mày, trong lòng có chút buồn bực.
Trầm mặc trong chốc lát, thanh của Tiểu Cửu truyền đến: “Thuộc hạ có bằng hữu.”
Quân Mẫn Tâm sững sờ, có chút khó tin hỏi: “Vậy những năm này ngươi trải qua như thế nào?”
“Luyện võ, bế quan, đánh giết, ăn cơm, ngủ…Ngoài ra còn gì nữa.”
Quân Mẫn Tâm trầm mặc , đối với nữ ảnh vệ này hết cách. Chợt nhớ tới lời Trần Tịch từng , vô tâm vô thương, vô thương là chí cường. Giống như Tiểu Cửu vậy, thân thủ ảnh vệ vô cùng mạnh mẽ, có lẽ sớm bị huấn luyện tàn khốc mài mòn trái tim, có hận biệt ly, biết nhân tình ấm lạnh.
Quân Mẫn Tâm đột nhiên cảm thấy thương xót cho họ. Ánh lửa mờ nhạt phát ra những tiếng tí tách, nàng hỏi: “Trong mười ba ảnh vệ, chỉ có mình ngươi là nữ hài sao?”
“Hồi Điện hạ, tổng cộng có ba nữ ảnh vệ.”
“Bộ dáng các nàng như nào, cũng giống ngươi?”
“Các ảnh vệ thuộc các nhánh quản lý khác nhau, nếu phải tình huống trọng yếu chạm mặt. Thuộc hạ chưa từng gặp qua hai vị nữ ảnh vệ kia, thứ lỗi cho thuộc hạ biết.”
Quân Mẫn Tâm nhât thời bị nghẹn: “Cho nên, nhiều năm như vậy các ngươi đều là thân mình? Đối với những người khác hoàn toàn biết gì?”
“Đúng vậy.” Suy nghĩ chút, Tiểu Cửu bổ sung: “Hai vị nữ ảnh vệ kia xếp thứ tư và mười ba, thuộc hạ từng nghe Vương gia nhắc qua, trong chúng thuộc hạ Tiểu Tứ tuổi nhất, tư chất cũng rất tốt, làm việc trong cung.”
Ảnh vệ còn có thể thâm nhập vào trong cung? Trong cung nhiều nữ nhân như vậy, Tiểu Tứ là ai?
Từ nữ quan trong cung đến tỳ nữ đều được sắp xếp kểm tra, Quân Mẫn Tâm suy nghĩ chút liền cảm thấy buồn ngủ, trong mộng quanh quẩn tiếng lục lạc mỏng manh tinh tế. Trong lúc thiêm thiếp, nàng mơ hồ hỏi câu:
“Tiểu Cửu, ngươi có người trong lòng ?”
khắc này Quân Mẫn Tâm thất được sắc mặt Tiểu Cửu trước ngọn đèn dầu thoáng sụp đổ và tiêu tan. Trong đôi mắt chợt lóe lên hoảng sợ phá vỡ gương mặt đóng băng ngàn năm. Tiểu Cửu ngẩng đầu, sững sờ nhìn dung nhan ngủ của công chúa, sau đó thở phào nhõm. Nàng tới dịch tốt góc chăn cho Quân Mẫn Tâm, tiếng thở dài thấp phát ra từ miệng nàng, mang theo tư vị khổ sở.
Hết chương 18
P/s: hôm nay post truyện hơi muộn, mong mọi người thông cảm. Nếu mọi người đọc truyện thấy chỗ nào chưa mượt hoặc bị sai chính tả báo với ta để ta sửa ạ, tks mn trước 2 2 2
Last edited by a moderator: 15/10/14