Chương 53: Sống chết chỉ trong chớp mắt
Vết thương cổ tay Mộc Cẩn nhạt dần, chỉ để lại đường màu trắng mờ, đó là vết thương lưu lại sau khi bị đánh gãy kinh mạch – ấn ký khuất nhục. Quân Mẫn Tâm nhàng thoa thuốc cho nàng, sau đó thu dọn hộp thuốc, duỗi ngón tay nhàng vuốt lên mi tâm mãi tiêu tán bi thương của Mộc Cẩn, thở dài : “Mộc Cẩn, lâu rồi thấy ngươi cười.”
Mộc Cẩn tập trung tinh thần, lúc lâu sau mới phục hồi lại, hờ hững : “Công chúa, người vừa gì vậy?”
Quân Mẫn Tâm suy nghĩ, hiểu ngày ấy Mộc Cẩn đột nhiên mất tích, tuyệt phải chỉ đơn giản bị Mục Lặc cắt đứt kinh mạch như vậy, nhất định còn xảy ra chuyện khác. Im lặng trong chốc lát, Mẫn Tâm nghiêm túc : “Mộc Cẩn, người tập võ có thể đứt kinh mạch, nhưng thể mất cốt khí! Ngươi như vậy, có khác gì cái xác hồn?”
Mộc Cẩn nghe vậy ngẩn ra, ngưng mắt nhìn hai bàn tay vô lực của mình, tự giễu cười khổ : “Từ năm nô tỳ lên năm được đưa đến cạnh Đại Tướng quân tập võ, mỗi ngày canh ba ngủ canh năm thức dậy, cố gắng gấp bội lần so với người khác mới đánh bại được tất cả đối thủ. Khi đó Đại Tướng quân với nô tỳ rằng trừ ngài ấy và Trần công tử ra, trong Tĩnh cung ai có thể địch nổi nô tỳ, Công chúa có biết khi đó nô tỳ rất kiêu ngạo ! Mười ba tuổi ngự tiền hiến vũ, Vương Gia , chỉ cần nô tỳ lớn thêm chút nữa, bảo vệ Công chúa vài năm cho nô tỳ ra chiến trường thủ vệ biên cương, báo thù cho cha mẹ huynh tỷ chết dưới lưỡi đao của người Hồ. Công chúa có biết khi đó nô tỳ vui vẻ! Nhưng hôm nay, kinh mạch nô tỳ bị đứt đoạn, mất tôn nghiêm, nô tỳ còn mặt mũi nào ở cạnh người?”
Mẫn Tâm khẽ ôm Mộc Cẩn, ánh mắt nhìn thẳng về bầu trời nơi xa: “Cũng giống ngươi vậy, ta cũng thống hận bất lực của mình.”
Đầu tháng mười hai, tuyết rất lớn, gió lạnh thấu xương, bẻ gãy tinh kỳ thành cung.
Hôm đó, Quân Mẫn Tâm vùi người nghỉ ngơi bên lò sưởi , thấy A Tháp mang theo nét mặt giận giữ và vài thị nữ tâm phúc xông vào, mạng che mặt bên ngoài che đôi mắt bén nhọn, nàng ta chống nạnh đứng ngoài cửa hung dữ : “Tiểu tiện nhân!! Ra đây cho ta!!”
Bọn thị nữ cuống quýt chạy ra, hơi sợ sệt nhìn đoàn người A Tháp. Quân Mẫn Tâm chậm rãi đứng lên, nháy mắt với Nô Y ý bảo nàng nhân cơ hội chạy ra ngoài tìm cứu binh, lúc này mới gật đầu với A Tháp, mỉm cười : “Tiểu tiện nhân gọi ai vậy?”
A Tháp hồn nhiên hiểu lời giễu cợt của Quân Mẫn Tâm, cười lạnh: “Nữ nhân Trung Nguyên quả đều là hồ ly hoá thành, chỉ có Trường Phong Công chúa ngươi vạn người mê mẩn, ngay cả thị nữ của ngươi cũng sức quyến rũ kinh người! Mục Lặc Vương là trượng phu của ta! Ngươi thân là Công chúa hoà thân lại dung túng tiện tỳ cướp nam nhân của ta, biết xấu hổ!”
Vừa dứt lời thấy người đờ đẫn từ sau bình phong ra: “Công chúa là Vương Hậu, ngươi là Trắc phi. A Tháp ngươi, chuyện hãy tôn trọng chút, cẩn thận bị hư thối đầu lưỡi.”
Người này là Mộc Cẩn! Quân Mẫn Tâm thầm kêu khổ, lần này đúng là đổ thêm dầu vào lửa rồi.
A Tháp vừa thấy Mộc Cẩn, lập tức xù lông lên, hỏi thị nữ tóc xoăn màu rám nắng bên cạnh: “Cổ Lệ, là nàng ta phải ?”
Quân Mẫn Tâm nhận ra thị nữ được kêu là Cổ Lệ, chính là người phụng mệnh A Tháp đưa thịt dê có độc đến cho mình, nàng lập tức thầm nhớ kỹ tên nàng ta, khoé môi xuất nụ cười lạnh như có như .
Cổ Lệ gật đầu, thầm: “Trắc phi, nàng ta chính là Mộc Cẩn.”
“Ha! Ta còn cho rằng Đại Vương dựng Vạn Tượng lâu vì ta, ta cho rằng nữ nhân Đại Vương si mê là vị Công chúa quả phụ này, ta ngàn tính vạn tính, nhưng vạn vạn ngờ ngươi mới là tiện nhân cướp trượng phu của ta!” xong, A Tháp giơ tay cao, bước nhanh về phía trước định cho Mộc Cẩn bạt tai.
Bỗng nhiên bàn tay giơ đến giữa trung bị người khác giữ lại, A Tháp quay đầu nhìn thấy Quân Mẫn Tâm giữ cổ tay nàng ta, tức giận : “Trường Phong Công chúa, ngươi dám chống lại ta?”
Quân Mẫn Tâm biết lấy đâu ra hơi sức, giữ chặt cổ tay A Tháp, đầu ngón tay mang theo sát khí như muốn khảm sâu vào trong thịt nàng ta. Mẫn Tâm vẫn cười nhạt: “Nào dám! Mộc Cẩn là tỷ muội kết nghĩa của ta, ngay cả tỷ tỷ của Bổn cung phu nhân A Tháp cũng dám đánh, có dũng khí!”
A Tháp tức giận muốn nổ phổi, khuôn mặt dưới mạng che vô cùng dữ tợn. Nàng ta hung hăng tránh thoát, lui về sau bước chỉ tay vào Mộc Cẩn hét to: “Người tới, người đâu mau tới! Đưa tiện nhân này xuống! Ta muốn đưa nàng ta cho gã đánh xe đê tiện nhất Vương cung!” đến đây, nàng ta vô cùng tức giận, ngược lại nở nụ cười, vỗ tay : “Ha ha ha! Gã đánh xe đó bảy tám chục tuổi, lại là con ma cờ bạc có tiếng, ba thê tử của gã bị gã dày vò đều chết, bản chất ngươi đứng đắn vừa vặn bổ khuyết cho tịch mịch của gã! Ha ha, quả là tuyệt phối!”
xong, nàng ta lại quát lên: “Còn mau kéo nàng ta xuống, cởi hết y phục ném vào trong chuồng ngựa !”
Ngoài cửa đám thị vệ mặc chiên y dày đáp lời tiếng vào, loan đao sáng loáng hướng về phía Mộc Cẩn. Mộc Cẩn lâm nguy loạn, đưa tay sờ vào trong tay áo, vuốt thanh đao Liễu Tiểu Diệp, lưỡi dao cực mỏng sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên mắt nàng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng đặt đao cần cổ mịn màng của mình, lẫm liệt : “Phu thê các ngươi chịu bỏ qua ta, vậy tốt, ta chết.”
Nàng từng câu từng chữ bình tĩnh, tựa như sớm có lựa chọn giữa sống và chết. xong, nàng giơ đao lên muốn cắt cổ, Quân Mẫn Tâm kìm được hét lên, nhào qua tóm lấy lưỡi đao của nàng bằng tay !
Mộc Cẩn xuống tay rất ác, may mà Quân Mẫn Tâm nhào tới kịp thời nên vết thương cổ nàng sâu lắm, nhưng bàn tay Quân Mẫn Tâm bị cắt đến máu thịt be bét. Trong lúc nhất thời, trong phòng khách to như vậy chỉ nghe thấy thanh tiếng máu rơi xuống bụi bặm.
“Chớ làm chuyện điên rồ.” Quân Mẫn Tâm chịu đựng vết thương đau như xát muối, cố gắng nặn ra nụ cười nhạt.
“Công chúa…” mặt Mộc Cẩn tràn đầy nước mắt, buông đao xuống ôm lấy Quân Mẫn Tâm, hai người chảy máu ngừng ôm chặt lấy nhau, hình ảnh thê diễm khác thường.
Đúng lúc này, Mục Lặc mang theo Nô Y vào cửa, A Tháp trợn tròn mắt.
“A Tháp, trở về tẩm cung của nàng !” Mục Lặc lạnh lùng cất tiếng.
A Tháp giận dữ cam lòng nhưng sợ sát khí của Mục Lặc, đành tiếng động mang người trở về, Nô Y và Khả Khả mang thuốc trị thương đến, vừa khóc nức nở vừa luống cuống chân tay băng bó vết thương cho Quân Mẫn Tâm và Mộc Cẩn. Mục Lặc quét mắt nhìn những người bị thương trong phòng, ngồi giường : “Nàng hà cớ gì phải cố chấp như vậy?”
Những lời này hiển nhiên là với Mộc Cẩn. Toàn thân Mộc Cẩn cứng đờ, hơi run rẩy.
Mục Lặc quay đầu cười nhạt, với Quân Mẫn Tâm: “Công chúa, lúc đầu ta đưa ngươi lệnh bài xuất cung, ngươi đồng ý điều kiện đáp lễ ta bằng thứ. biết hôm nay có thể thực hay ?”
“Mục Lặc! Ngươi đừng mong có thể sỉ nhục ta thêm chút nào nữa!” Quân Mẫn Tâm còn chưa kịp đáp lời, Mộc Cẩn vô cùng sợ hãi đứng bật dậy, như dã thú rơi vào bước đường cùng, ánh mắt nàng kiên định.
“Hả? Sao nàng biết thứ ta muốn chính là nàng?” Mục Lặc lạnh lùng : “Ta dốc hết tài lực, vật lực dựng Vạn Tượng lâu vì nàng, cho nàng vị trí chính phi, đối với nàng là ân sủng cực lớn, nàng cần gì phải chống đối ta? Nếu chống lại ta, có cục diện như ngày hôm nay, rốt cuộc nàng muốn gì. Đừng quên, nàng là nữ nhân của ta rồi!”
Câu cuối cùng như sấm sét ngang tai, Quân Mẫn Tâm kinh hãi cực độ, ra là vậy, ra là như vậy!!!
Mộc Cẩn cố gắng ổn định thân thể suýt nữa ngã xuống, run giọng : “Đúng vậy đúng vậy, mười ba kinh mạch bị cắt đứt, dấu vết xanh trắng dơ bẩn, tất cả thương tổn người, toàn bộ đều do ngươi ban tặng! Ngươi hỏi ta muốn gì, ta cho ngươi biết, ta muốn đảo ngược thời gian, ta muốn giết chết ngươi!!”
Dường như Mục Lặc đành lòng, giọng trở nên mềm mại hơn: “ phải nàng trả ta đao sao, coi như huề nhau. Đau đớn là phương pháp thuần phục tốt nhất, ví như ta làm, sao nàng có thể cam lòng theo ta?”
“Ngươi cút!!”
“Nàng tình nguyện ở đây làm nha hoàn, chứ muốn làm thê tử của ta? buồn cười, nếu như trong lòng nàng có Bổn vương, vậy ngày đó khi ta đoạt lấy thân thể nàng, đao kia nên cắm sâu thêm chút nữa!”
“Cút!!!”
Bỗng nét mặt Mục Lặc thay đổi, trầm mặt : “Công chúa, ta muốn người của ngươi, ngươi có cho hay ?”
A, dời mục tiêu sao! Đôi mắt lãnh của Quân Mẫn Tâm nhìn thẳng: “Đại Vương làm tổn thương thân thể nàng, làm lòng nàng tan nát, muốn cái xác có ích gì?”
“Ta chữa khỏi thương thế của nàng.”
Quân Mẫn Tâm lắc đầu, nhìn bằng ánh mắt thương xót, từ từ : “Vết thương người đáng nhắc đến, vết thương trong lòng là nan y.”
Mục Lặc trầm ngâm, phân phó thủ hạ lấy thuốc trị sẹo tốt nhất, nhìn Mộc Cẩn thần hồn điên đảo, sau đó như có chút suy tư rời .
lâu sau, Cơ Linh đưa tin tức đến, Tĩnh Vương phái Đổng An và Quân Nhàn đến đàm phán với Mục Lặc lần nữa, tính toán đưa Quân Mẫn Tâm trở về Tĩnh quốc.
Ngày Quân Nhàn và Đổng An tới, tay Cơ Linh nhấc người nhảy từ đỉnh nhà xuống, nhàng khép cửa vào tẩm cung Quân Mẫn Tâm, ném người hôn mê bất tỉnh vai xuống, tranh công : “Tiểu Công chúa, ta đưa tới cho nàng người đây!!”
Quân Mẫn Tâm nhấp ngụm rượu sữa, ngước mắt nhìn người đất, quả nhiên là thị nữ Cổ Lệ cạnh A Tháp, người đưa thịt dê độc!! Nàng hờ hững : “Đánh tỉnh nàng ta dậy, sau đó rời khỏi đây ngay, đừng để nàng ta nhìn thấy.”
Cơ Linh hậm hực, tiện tay dội ly trà nguội vào người Cổ Lệ, dùng chân đá đá nàng ta: “Tỉnh lại, tỉnh lại!”
Mí mắt Cổ Lệ giật giật, Cơ Linh vội vào phòng trong. Thừa dịp Cổ Lệ còn mơ hồ, Quân Mẫn Tâm rót cho nàng ta chén thuốc, trong nháy mắt Cổ Lệ liền tỉnh, trợn to hai mắt hoảng sợ : “Ngươi cho ta uống gì?!”
Quân Mẫn Tâm cười lạnh: “Đoạn Trường Thảo, chỉ là chén thuốc độc thôi.”
Đôi mắt Cổ Lệ chợt co rút lại, lập tức dùng ngón tay móc họng, nôn ra. Chỉ chốc lát sau nàng ta mồ hôi như mưa, trong bụng có cảm giác đau đớn, ruột gan như xoắn vào chỗ, nàng ta khóc to: “Công chúa đừng giết nô tỳ! Nô tỳ sai rồi! Xin tha cho nô tỳ, nô tỳ dám nữa, dám nữa!”
Quân Mẫn Tâm nâng mặt nàng ta lên, cười hỏi: “Vậy ngươi có tình nguyện giúp ta vạch trần tất cả mưu của A Tháp ?”
Cổ Lệ co rúm lại chỗ, ôm bụng lăn lộn. Quân Mẫn Tâm cười lạnh lấy viên thuốc ra: “Trong nửa canh giờ nếu lấy được thuốc giải, dạ dày ngươi thối nát mà chết.”
“No tỳ giúp nô tỳ giúp! Tất cả đều nghe theo ngài, van cầu ngài đưa thuôc giải cho nô tỳ!” Cổ Lệ gật đầu như băm tỏi.
Quân Mẫn Tâm cười.
Trong phòng nghị , Quân Nhàn mở lời: “Đại Vương chúng ta đồng ý cho phép Hồ tộc thông thương mỹ rượu, ngọc thạch và hương liệu, mặt khác kèm theo số vàng bạc vải vóc mỹ nhân, chỉ mong đổi về…”
thị nữ tóc tai rối bù, đầu đầy mồ hôi xông tới, phịch tiếng quỳ xuống đất, cao giọng hô: “Đại Vương, nô tỳ sai rồi! Nô tỳ hết, nô tỳ sai rồi!”
Mục Lặc nổi giận: “Cổ Lệ, ngươi làm gì vậy! Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài!”
Lúc này, Quân Mẫn Tâm thong thả bước tới, ngón tay quấn sợi tóc bên thái dương, cười nhạt: “Khoan , sao Đại Vương nghe thử chút xem Cổ Lệ làm sai điều gì? Là chuyện cũ rất thú vị đấy!”
“…” Mục Lặc hé miệng: “ Cổ Lệ, ngươi làm sai điều gì?”
“Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ nên đưa thịt dê có độc cho Trường Phong Công chúa, nên đâm chọc giúp đỡ Trắc phi hại Công chúa, nên dâng rượu có mị dược cho Điện hạ A Bố khiến ngài ấy thần chí mơ hồ gây ra chuyện quấy rối Công chúa! Nhưng chuyện này đều do phu nhân A tháp xúi bẩy nô tỳ làm! liên quan đến nô tỳ! Đại Vương tha cho nô tỳ, Công chúa tha cho nô tỳ! Cổ Lệ dám nữa!”
Nàng ta run rẩy hết, ở đây ngoại trừ Quân Mẫn Tâm ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Quân Nhàn nổi giận, rút kiếm tiến lên phía trước bước, quát to: “Mục Lặc, ngươi nhận tiền bạc của Tĩnh quốc ta, cuối cùng lại bảo vệ Công chúa như thế này?”
Mục Lặc mím môi, ngờ trong lúc mấu chốt như thế này lại xảy ra chuyện! Quân Mẫn Tâm là hòn ngọc quý tay Tĩnh Vương, nữ nhân A Tháp này ngu xuẩn, sao có thể để lộ chân tướng vào lúc này?! Tình thế vô cùng bất lợi với , xem ra ngoại trừ chấp thuận trả Quân Mẫn Tâm về Tĩnh quốc ra, còn biện pháp nào khác để Quân Nhàn trông coi quân quyền bớt giận rồi.
Quân Nhàn quật ngã hơn mười tên cấm vệ chỉ trong chớp mắt, trường kiếm nhắm thẳng vào hầu kết Mục Lặc. Mục Lặc trầm ngâm trong chốc lát, chợt quát lên: “Người đâu! Đưa Trắc phi đến đây đối chất ngay lập tức!”
- Hết chương 53 -
Last edited by a moderator: 5/4/15