1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (19)

      Các vị hoàng tử giục ngựa lại gần đó, cùng xuống ngựa hành lễ, thấy hai người thân mật, khỏi cười : “Thập nhị muội và Tam ca vẫn còn thân cận.” Ánh mắt kia lạc dừng ở vết sẹo uốn lượn mặt Thượng Quan Mạn, trong ánh mắt hàm chứa vài phần ý vị thâm trường, làm cho người ta nhìn liền thấy ghét.

      Thái tử nhíu mày, vừa xuống ngựa vừa : “Các đệ sao cũng tới đây?”

      Ngũ hoàng tử hì hì cười : “Tam ca giận chúng ta phá hủy nhã hứng với thập nhị muội sao.” Xoay mặt với Hách Liên Du: “Tử Thanh có đúng hay ?” Như thấy, lời đồn đãi cũng hẳn là sai, có lửa sao có khói. Cố Tiệp Dư đột nhiên được xá, trừ ra người có thể làm được. Hai người này ràng có cái gì tồn tại, đôi mắt hẹp nhíu lại, cố gắng tìm kiếm dấu vết. Hách Liên Du chỉ cười .

      Tứ Hoàng Tử mặt trách mắng: “Ngũ đệ, chớ lung tung, hoàng tẩu còn ở đây này.” Mọi người giương mắt, lúc này mới thấy Thái Tử Phi thản nhiên tới, vội thi lễ. Thái Tử Phi tự nhiên hào phóng đáp lễ, cười : “ là trùng hợp, bình thường khó gặp nhau lượt, bây giờ lại có thể chung.”

      Thượng Quan Mạn còn ở lưng ngựa, như vậy là vô lễ, nghiêng thân muốn xuống ngựa, nhưng gặp thân ngựa cực cao, khỏi nhíu mày. Thái tử cười đưa tay vịn nàng: “Ta đỡ muội xuống.”

      Mắt phượng của chau lên, gương mặt tràn đầy vui vẻ, ngược lại quả cực kỳ giống thiếu niên lo lắng dưới gốc cây năm đó. Nàng trong thất thần đưa tay tới. Thái tử cầm lấy tay, chỉ cảm thấy bàn tay mềm yếu như xương, hương thấm vào, cật lực kìm nén cảm xúc khác thường trong nội tâm, chú ý che chở nàng xuống ngựa. Nàng kéo váy dài, nghiêng người có phần lưu loát, duy thấy nàng xách váy cúi đầu, thân hình dưới cẩm y rộng thùng thình, mọi người nguyên bản cùng Thái Tử Phi chuyện phiếm, cùng kìm lòng được liếc mắt qua.

      Thượng Quan Mạn chợt cảm thấy khí quái dị, hơi chút thất thần, dưới chân vừa trợt, nghiêng thân liền té xuống. Thái tử cũng phòng bị, thấy thế hô tiếng, vội giương hai tay ra đón nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể chợt , sau khắc liền nhào vào trong ngực thái tử.

      Ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, Thượng Quan Mạn giật mình đứng nguyên tại chỗ, thái tử nháy mắt mặt ửng đỏ.

      Mọi người ngơ ngác nhìn hai người, nhất thời ai cũng chưa từng lên tiếng, chỉ nghe gió lớn xẹt qua, o o rung động tại bên tai.

      Ánh mắt sắc bén của Hách Liên Du rơi xuống thần sắc thái tử, như là có điều suy nghĩ.

      Thái Tử Phi khỏi mỉm cười, dời bước qua cầm khuỷu tay Thượng Quan Mạn, ngón tay nhắn nhàng lôi kéo: “Thập nhị muội ổn rồi, may mà Điện hạ kịp thời đỡ được, nếu như bằng , biết làm thế nào đây?”

      Thượng Quan Mạn khôi phục trấn định, cố gắng tách xa bờ ngực của Thái tử, đứng xa xa, cười nhạt : “ là đa tạ Tam ca.”

      Hai tay Thái tử ngưng lại giữa trung. Dư hương vẫn còn tại. Cảm giác buồn vô cớ như mất vật quý, nghe nàng cảm ơn, “Uhm” tiếng, dừng chút lại : “Lần sau cẩn thận chút.”

      Thượng Quan Mạn trả lời: “Vâng!”

      Ngũ hoàng tử kịp thời cười ha ha: “May mắn thập nhị muội vô , bằng chúng ta làm ca ca đắc tội lớn.”

      Nếu như phải liên quan huyết thống, Thượng Quan Mạn và hoàng tử này giống như người lạ. Mặc dù Ngũ hoàng tử này tận lực xây dựng quan hệ, há lại có thể thân là thân ngay được. Lúc này Thượng Quan Mạn mới ngước mắt nhìn lại từng người.

      Thân ảnh thường phục màu lam. . . . Trong nội tâm nàng chấn động, nghiêng đầu chỉ đưa ánh mắt xẹt qua. Ngũ hoàng tử Thượng Quan Huyền, quần áo người hồ bằng gấm màu đen, lông mày thô mắt to, có phần thanh tú, nhưng lại phong tuấn giống Hoàng đế, mang theo vài phần hẹp hòi của Chân phi mẹ . Tứ hoàng tử Thượng Quan Tứ (ban thưởng), mặc trường bào xanh đen, mặt mày lại có vài phần thâm thúy của Hoàng đế, ánh mắt băng hàn, làm cho người ta chùn bước. Duy nhất người mặc gấm y màu đen linh hoạt, đứng chắp tay trong đám người, mặt mày nhu hòa như xuân, nghĩ đến chính là thất hoàng tử Thượng Quan Húc trong truyền thuyết. Bên người có cửu và thập, và vài nhi tử của Hoàng đế, cùng tề tựu. Liền hạ thấp người yên lặng thi lễ.

      Chúng hoàng tử cũng thầm thấy kỳ lạ. Lâm Quan này trước kia ít lộ diện ở chỗ đông người, trước kia chỉ nhìn thấy xa xa, cũng chỉ nhớ hình dáng mơ hồ. Lần trước ánh nhìn mãnh liệt, đâm chết Ly Tử vẫn còn đó. Hôm nay thân thể bé kia còn vững. Thái tử lại vì nàng đại náo Phượng Tê cung, lần này lại theo thái tử đến trại ngựa, then chốt trong đó là ý vị sâu xa.

      Nhất thời mọi người tâm tư khác nhau, lại nghe xa xa vang lên tiếng xe loan linh, từng loạt tiếng móng ngựa. Mọi người chuyển con mắt nhìn lại, ô đỏ quạt xanh, lụa mỏng mạn vũ, theo gió bay bay. Chiêu Dương Công chúa mặc váy xoáy gấm màu lam vịn cung nữ xuống xe, ngẩng mặt hướng chỗ này thản nhiên cười, rút cung trang hoa phục. Chiêu Dương người mặc váy người Hồ như ánh nắng ngày xuân làm người bỏng mắt.

      Ngũ hoàng tử chậc chậc vài tiếng, liếc nhìn Hách Liên Du cười: “Lỗ tai bát muội thính.”

      Chiêu Dương rất xa nghe thấy, cười mắng: “Ngũ Ca huynh lại giễu cợt ta!”

      Ngũ hoàng tử liên tục cười mỉa: “Ta nào dám.” Chiêu Dương nhìn ai, mang theo ánh mắt hướng Hách Liên Du khoan thai tới. Cung nữ bên trái bưng đồ ăn, bên phải lại bưng bồn vàng khăn ướt, chậm chậm từ từ, giống như dạo.

      Thái tử nhìn thấy liền chán ghét, trách mắng: “Muội đến đây có chuyện gì?”

      Chiêu Dương đối thái tử thường cũng thân thiết. Nhưng có Hách Liên Du ở bên nên tiện phát tác, lại thấy Thượng Quan Mạn bên cạnh Thái Tử Phi, sắc mặt có phần trầm xuống: “Ngươi sao cũng ở đây.” Mạnh mẽ nhìn về phía Hách Liên Du, ngực phập phồng, khăn lụa trong tay chỉ sợ bị nắm rách.

      Ngũ hoàng tử vội thay Hách Liên Du giải thích: "Tam ca đưa thập nhị muội tới, ai ngờ trùng hợp như vậy, đúng là gặp phải.”

      Lúc này mặt Chiêu Dương mới có vài phần vui vẻ, mềm giọng : “Đại nhân, nghe chàng theo các ca ca đến trại ngựa, thiếp mang theo chút đồ ăn, chúng ta đến chỗ nghỉ ngơi được ?”

      Hách Liên Du hờ hững nhíu mày: “Vi thần sao dám độc hưởng.” Mắt màu lam của đảo qua các hoàng tử: “Chư vị Điện hạ có cùng ?” Các hoàng tử lý ra đều là cố gắng lôi kéo Hách Liên Du đến đây, nhìn thấy Hách Liên Du cũng muốn cùng Chiêu Dương ở cùng chỗ, sao có thể cho chút tình người, cũng để ý ánh mắt tức giận của Chiêu Dương, cười đáp: “Cùng cùng .” Hách Liên Du cong môi, ánh mắt phút chốc dừng lại mặt Thượng Quan Mạn, mới chậm rãi nhìn về phía thái tử, thích thú cười: “Thái tử Điện hạ bằng cũng cùng .”

      Thái tử đối Hách Liên Du còn tính khách khí, nhàn nhạt : “ còn muốn dạy thập nhị muội cưỡi ngựa, .” Thế nên Thái Tử Phi ở bên muốn lại thôi.

      Hách Liên Du cười khen ngợi: “Phong Trì chính là ngựa tốt ngàn vàng, đương nhiên là ngựa tốt để dạy.” Thái Tử Phi đột nhiên cười chen miệng : “Nếu là con ngựa bên cạnh, vừa rồi chỉ sợ sớm bị chọc giận rồi.” Ngũ hoàng tử làm như đột nhiên nhớ lại cái gì, lấy làm lạ hỏi: “Thập nhị muội vừa rồi bị kinh hãi, nên nghỉ tạm lát sao?”

      Thái tử khẽ giật mình, cuối cùng nhìn sang, ân cần hỏi: “Còn có chỗ nào khỏe?”

      Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy có ánh mắt như mũi nhọn nhìn đến. Đêm đó triền miên, cơ thể gi¬ao triền, tiếng thở dốc, giống như đèn kéo quân tự giác biến hóa trước mặt, đáng hận nàng muốn quét còn mảnh, lại thể nào rũ bỏ được ràng buộc này, kìm lòng được nhíu mày: “Tam ca yên tâm, ta cũng sao.”

      Thái tử do dự vài phần, thấy nàng nhíu mày, chỉ cho là nàng chịu , nhất thời lại vội vàng đứng dậy: “Vậy cùng .” Thái Tử Phi giọng , lát, lại lo lắng.

      Thái tử đối với Đế Cơ này, ân cần quá mức cần thiết.
      Sue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (20)

      Y phục rực rỡ bàn tay trắng nõn, lọ vàng đồ ngọc, rượu ngon nước ngọt. Người hầu đứng quanh Chiêu Dương như sao quanh trăng sáng, tôn quý như Thái Tử Phi cũng chỉ dẫn theo cung nữ bên người, đơn đứng ở bên cạnh Thái Tử Phi, ngược lại lộ vẻ xấu hổ. mặt Thái Tử Phi giống như trắng phải trắng, cuối cùng cũng nhẫn nhịn.

      Nam nữ phân chia mà ngồi, trong nội tâm Chiêu Dương tức giận, hờn dỗi , chỉ đập đập ly . Thượng Quan Mạn yên lặng ngồi ở bên, thầm nghĩ trong nội tâm Chiêu Dương Công chúa này thuận, tự muốn tìm người đến phát tiết, bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của mình và nàng hợp, bằng sớm tránh , lặng lẽ bẩm Thái Tử Phi, thân mình rời tiệc. Quả , rời chỉ vài bước, liền nghe tiệc hỗn loạn. Chiêu Dương oán hận mắng: “Cẩu nô tài có mắt!”

      Thượng Quan Mạn ít ra khỏi Thù Ly cung, hình như từ cách đây năm vụng trộm xuất cung, bị Cố Tiệp Dư bắt được, có bị cấm túc mấy tháng. Về sau tuy là cho , ngược lại rốt cuộc lại muốn nữa, khu vực săn bắn này trống trải, rừng núi xanh xanh, lại có cảm giác giống như trong hoàng cung, làm cho người ta mến nổi.

      Cố Tiệp Dư vốn muốn nàng , nếu phải La ở bên khuyên bảo, Cố Tiệp Dư chỉ sợ cho . Thái tử này đối với nàng có phần đặc biệt, nếu như cứ đối xử lạnh nhạt, chỉ sợ chút nhiệt tâm sót lại kia cũng nguội lạnh, đến lúc đó, nàng sao có thể đón chút vinh quang của Hoàng đế mới ngày sau, cuộc sống sau này của nàng và Cố Tiệp Dư, biết như thế nào?

      là buồn cười, từng xem đua tranh với người bên ngoài, rốt cuộc vẫn phải chèn bể đầu để bước vào.

      Chợt nghe người hầu sau lưng rất xa gọi: “Đại nhân.”

      Nàng bỗng nhiên quay đầu, quả gặp Hách Liên Du cũng đường rời tiệc, lại tới hướng bên này. Nàng nhìn chung quanh, cũng có người nào khác, thầm nghĩ, chẳng lẽ là tới hướng nàng. Hôm nay thái tử đối đãi khác với nàng, nếu là triều thần biết quan hệ cá nhân của nàng, chỉ biết phản ứng ra sao. Nàng lại chịu nổi nguy hiểm như vậy, chỉ giả như trông thấy , xoay người liền về hướng khác.

      Duy nghe Hách Liên Du ở sau người trầm thấp mỉm cười: “Ta có ăn thịt người sao, sao lại trốn tránh ta như vậy.”

      Nàng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, đôi mắt lạnh lùng, môi lại mỉm cười, làm như kinh ngạc: “ ra là Đại nhân, Lâm Quan mắt vụng về, nhất thời cũng nhận ra.”

      Ánh mắt Hách Liên Du miễn cưỡng dò xét nàng, con mắt màu lam, ánh nhìn xa cách, nhưng lại rơi xuống nửa má của nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khuôn mặt mình hủy, mỹ lệ như trước, xấu xí bị hủy dung mạo, tất nhiên là chẳng thèm ngó tới.

      khỏi sinh giận, giận rồi thành hận, rồi lại tự giễu, ngược lại biết tại sao rời tiệc, bắt chuyện với nàng, lập tức sinh vài phần cảnh giác, người này, có chủ ý gì?

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười cởi mở của chúng hoàng tử, chắc là uống rượu đến say, cùng nhau đến đây. Thượng Quan Mạn phân thần chút, chợt thấy cổ tay nóng lên, bỗng dưng bị người nắm chặt, bị kéo về phía rừng cây thanh thúy tươi tốt bên cạnh.

      Lưng tựa lên thân cây thô ráp, chăm chú đem nàng vòng trong khuỷu tay, mùi bạc hà thơm ngát bỗng nhiên tới gần mũi. Trong nội tâm chấn động run rẩy, nhiệt độ từ lòng bàn tay đến cổ tay trần của nàng. Hơi thở dương cương mạnh mẽ cực nóng của nam tử, nàng chỉ cảm thấy gò má nóng lên, thân thể này trải việc đời, trong nháy mắt liền sinh ra khát vọng. Ngước mắt là thấy được chút da thịt dưới cổ áo gấm màu xanh viền vàng của , hơi thở nóng ấm như có như nghịch cổ . . . Hai người thầm giằng co, chỉ đợi vài vị hoàng tử ồn ào qua.

      Tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đẩy ra, mạnh mẽ tự rút thân ra, chỉ sợ nhìn thấy gò má sớm ửng đỏ của nàng. lại kinh ngạc, ánh mắt mực chằm chằm đến mặt nàng, cười như giễu cợt, làm cho dục niệm của nàng chỗ che dấu.

      Nàng hận quá vội xoay người bước , lại chỉ cần vài bước theo kịp, bắt lấy cổ tay nàng đem nàng kéo vào trong bụi cây um tùm. Nàng tức giận vội trở tay liền quặc qua. giơ tay bóp chặt, đụng rơi chuỗi ngọc chu sai, tóc dài rơi xuống, cổ áo gấm mỏng manh, cả người đều bị đặt cỏ. Mái tóc chiếm hết hương cỏ xanh, ngực nàng phập phồng, hai tay gắt gao nắm lấy áo , trừng mắt nhìn .

      tay của ôm lấy chiếc eo bé của nàng, nhàng hướng đến chỗ kiên đĩnh, làm cho thân thể nàng run lên bần bật, chỉ nghe tiếng cười trầm của .

      Hơi thở của nàng đọng lại trong cổ, muốn thở mà thở ra, sau nửa ngày lại thản nhiên cười rồi, nàng nghiêng đầu liếc : “Khó được Đại nhân còn nhớ đến người cũ, ngược lại biết lần này Đại nhân muốn dùng cái gì để đổi?”

      Lồng ngực phát ra tiếng cười, cúi người đến tại bên tai nàng : “Thân thể của Mạn Nhi còn cần ta tới nhắc nhở sao?” ngụm lại ngậm lấy vành tai nàng, làm cho lồng ngực nàng chấn động, thiếu chút nữa kêu lên. Ngón tay nhắn bấu chặt đầu vai , cách làn áo gấm muốn cắm vào trong thịt. Nàng trông thấy bóng mình trong đáy mắt , chật vật chịu nổi, . . . đê tiện.

      Cắn môi cười ngừng: “Đại nhân sai rồi, nếu ta khát vọng, tìm người khác.” Nàng dùng sức đẩy ra, ngẩng đầu đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại cười với : “Ta sớm , khoản nợ của chúng ta ràng, Đại nhân dây dưa như vậy, cũng làm cho Lâm Quan phiền lòng.”

      Hách Liên Du nhìn qua nàng lại cười , ánh mắt từ từ trở nên lạnh giá.

      Nàng liền xoay người , hai tay nắm chặt, nhưng lại run rẩy dị thường. Giận, hận, tức, nhục, khí huyết dâng lên, chỉ cần thêm khắc phun ra, lại cảm giác vai đau xót, hơi kinh ngạc, cái ót bị người hữu lực bóp chặt, xoay mặt liền bị đôi môi che xuống.

      Gắn bó va chạm, càng giống như cắn xé, củi khô lửa bốc, nháy mắt nhóm lên, khát vọng vội vàng ở góc khuất, liền vặn vẹo lan tràn trong người. Cánh môi mềm mại như độc dán tại da thịt, run rẩy chỉ muốn kêu gào. Nàng bỗng nhiên có tia thanh tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đánh , tay cuốn lấy cánh tay của nàng, rất đau.

      Xa xa truyền đến tiếng gọi của thái tử: “Thập nhị muội ——"

      Bỗng dưng xuyên qua màng tai, giống như trận trận sấm sét, nàng liều mạng tránh ra khỏi, lại bóp chặt eo của nàng, gắt gao tha.

      Nhất thời khẩn trương, phần gáy lại chảy ra mồ hôi lạnh.

      Người này, rốt cuộc có chủ ý gì? !

      Lại nghe thái tử kinh ngạc tiếng: “Hách Liên Du, ngươi làm cái gì?”

      Thân thể nàng lập tức cứng đờ, trong đầu ngàn suy trăm chuyển, giải thích như thế nào, trả lời như thế nào, nháy mắt xẹt qua trăm ý. Ý nghĩ này còn chưa chuyển biến, cổ tay bị nắm chặt. Thái tử chỉ đem nàng kéo ra sau lưng mình, trợn mắt trừng hướng Hách Liên Du, mắt có tơ máu dữ dội, nghiến răng nghiến lợi: “Hách Liên Du, ngươi biết ngươi làm cái gì ?”

      Hách Liên Du chỉ có vô tội nhíu mày: “Điện hạ vô ý té ngã, vi thần có tâm đến đỡ.” Thanh bình thản, ánh mắt đảo qua môi sưng của Thượng Quan Mạn, cố gắng nhấn mạnh hai chữ đến đỡ, hai gò má Thượng Quan Mạn bỗng dưng nóng lên.

      Thái tử nhìn về phía Thượng Quan Mạn, búi tóc rơi hết, quần áo chỉnh tề, bộ dạng ràng như là bị khinh bạc, bàn tay càng nắm chặt, quay đầu hỏi nàng: “Thập nhị muội, chứ?”

      Thượng Quan Mạn chỉ đem tất cả khuất nhục cam lòng nuốt xuống dưới, rủ mắt xuống có ý hối hận: “Ta nguyên nghĩ mình chút, ai ngờ lạc đường trong rừng, ngã mấy bước, có phần chật vật, may mắn gặp Đại nhân, mới có thể trở về.”

      Thái tử hồ nghi nhìn về phía hai người, nắm tay phát ra tiếng răng rắc. Thượng Quan Mạn ngạc nhiên thái tử lại phản ứng lớn như vậy, chỉ cảm thấy khó hiểu, trong đầu lại phút chốc lóe lên, sợ hãi nhìn về phía Hách Liên Du.

      thử dò xét, thử dò xét. . . Thái tử!

      Nhưng tại sao dùng loại phương thức này để dò xét thái tử? Trong đầu có tiếng chuông mãnh liệt, đây là kế hoạch của , ngay từ lúc mới bắt đầu, chính là kế hoạch tốt. Khó thở nhưng lại muốn cười, nhưng lúc cười lệ đều chảy ra.

      Thái tử hiển nhiên bị nàng dọa sợ, ngược lại quên cả tức giận, ân cần : “Thập nhị muội, muội làm sao thế?”

      Nàng chỉ là cười, chỉ có cười: “Ta sao, ngược lại đa tạ Đại nhân đưa ta trở về.” Quy củ hướng Hách Liên Du tạ lễ, cũng chịu nhìn nữa, mình bước . . .
      Sue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (21)

      Chúng hoàng tử lờ mờ có chút say, dắt nhau vịn lệch qua chỗ, mắt say lờ đờ chỉ thấy Thượng Quan Mạn từ trong rừng xanh biếc ra. Chu sai cởi hết, tóc đơn giản theo gió bay lên, váy dài bồng bềnh, giống như tiên.

      Ngũ hoàng tử khúc khích cười : “Đây phải thập nhị muội sao, Tam ca?”

      Thượng Quan Mạn nghiêng đầu tránh mùi rượu phun mạnh đến, còn chưa trả lời, thái tử liền trầm mặt từ phía sau nhanh theo kịp. Mọi người chưa kịp kinh ngạc, tiếng rảo bước vang lên, đúng là Hách Liên Du lười biếng mỉm cười ra , sắc mặt luôn ổn định, phong thái ung dung ưu nhã, hướng chúng hoàng tử gật đầu ra hiệu. Các hoàng tử sợ là uống rượu quá nhiều, ánh mắt tới lui tuần tra giữa ba người, sau nửa ngày cũng đoán được rốt cuộc là việc như thế nào.

      Thái Tử Phi tự mình vắt khăn lau tay cho . Đúng giờ Đức Tử dẫn Phong Trì trở về. kiên nhẫn đẩy tay Thái Tử Phi, cầm dây cương , đột nhiên lại nghĩ tới, phân phó : “Đức Tử, đưa Lâm Quan Điện hạ trở về.” Ngữ khí đúng là lạnh lùng vài phần.

      Thượng Quan Mạn đưa mắt lên nhìn nhìn , thái tử này, quả thích nàng tiếp xúc cùng ngoại thần. Nghĩ đến cũng đúng. Nữ tử thiên triều rụt rè, Đế Cơ kim chi ngọc diệp, bị người gặp được cùng ngoại thần chỗ. Người bên ngoài chắc chắn cho rằng Đế Cơ này biết liêm sỉ, huống chi người nọ là ca ca bất quá chỉ gặp vài làn, nếu như có huyết thống gắn bó, hai người cũng chỉ là người lạ.

      Thượng Quan Mạn cũng gì, hờ hững hướng thi lễ, khoé môi thái tử kéo ra, bực bội xoay mặt qua, Đức Tử vội vàng cười dẫn nàng về phía trước: “Điện hạ mời.”

      khí có gì đó ổn.

      Chúng hoàng tử cuối cùng cảm giác ra vị, từ sau khi hai người bước ra khỏi rừng cây, khu vực săn bắn chỉ cảm thấy tứ bề báo hiệu bất ổn. Sát khí vô hình giữa hai người bắt đầu khởi động, làm như lốc xoáy vòng quanh dòng nước xoáy, cuồn cuộn đến. Mọi người gấp gấp tránh , chỉ sợ cũng bị cuốn vào.

      Ngũ hoàng tử uống nhiều nhất, nhìn ra các hoàng tử còn sợ tránh kịp. ngược lại cười hì hì mở miệng: “Tam ca cưỡi ngựa tốt nhất trong mấy huynh đệ chúng ta, Tử Thanh lại là lớn lên từ lưng ngựa. Cao thủ đua tài, nhất định đặc sắc. Tam ca bằng cùng Tử Thanh thi đấu hồi.” tự chủ trương, ánh mắt thoáng nhìn Đức Tử dẫn Thượng Quan Mạn rời , la hét cười : “Thập nhị muội, muội được, còn cần muội dẫn ngựa cho Tam ca!”

      Thiên triều từ xưa có tập tục. Đàn ông đua ngựa cần có người phụ nữ trong lòng dẫn ngựa cho, để cầu nguyện bình an trở về, đại hoạch toàn thắng.

      Ngũ hoàng tử này tại trước mặt Thái Tử Phi, lại ra lời đại nghịch như vậy, chúng hoàng tử cuối cùng nhìn nổi tự mình làm mất thể diện thêm nữa, vội kéo Ngũ hoàng tử: “Ngũ đệ, đệ say rồi.”

      Thái tử đột nhiên liền nhíu mắt phượng mở miệng: “Đề nghị của ngũ đệ tồi.” Ánh mắt của lẫm liệt, cách nhìn về phía Hách Liên Du: “Tử Thanh có chịu cùng chạy vòng?”

      Vui vẻ mặt Hách Liên Du bị đồng cỏ xanh biếc ánh lên tuấn mỹ vô song: “Vi thần nguyện ý liều mình cùng quân tử.”

      Thái tử cười ha ha, hất roi ngựa lên: “Được, hôm nay muốn chạy hồi sảng khoái!”

      Thấy hai người hào hứng khá cao, chúng hoàng tử tránh được ồn ào. Ngũ hoàng tử men say hun hun, chủ ý xấu lại nhiều nhất, liền cười : “Ngựa Tử Thanh đương nhiên là do Bát muội dẫn, ngựa Tam ca. . .” nhất thời hồ đồ, nhớ nổi cái gì. Tứ Hoàng Tử tiếp lời cười : “Ngoại trừ hoàng tẩu còn có thể là ai!” Ngũ hoàng tử vỗ tay bành bạch: “Chỉ đua ngựa đủ, từ xưa hùng cần có mỹ nhân làm bạn, người đua ngựa cần mang theo người đẹp mới có thú.”

      Buổi chuyện, Chiêu Dương chỉ nghe cũng đỏ mặt tới mang tai, ngược lại chợt cảm thấy cũng chán ghét Ngũ Ca miệng rộng này lắm.

      Thái Tử Phi cũng cúi mặt xuống, người thấy khuôn mặt ôn hoà hiền hậu của nàng nháy mắt nổi lên đỏ bừng. Nàng và thái tử ngày bình thường đều chưa từng thân mật như vậy, huống chi ban ngày ban mặt ấp ấp ôm ôm cho người thấy! Thái tử nhíu mắt phượng chỉ cười, ánh mắt rơi xuống người Thượng Quan Mạn, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, bỗng nhiên làm cho lòng người cứng lại,

      Nếu như để cho nàng dẫn ngựa cho . . . .

      lúc xuất thần, Thất hoàng tử chẳng biết lúc nào lấn đến gần, ở bên tai : “Tam ca, Tử Thanh chuẩn bị xong.” Nhìn bên cạnh chỉ thấy Thái Tử Phi sớm chấp cương chờ, mặt phấn khẽ cúi xuống, chứa nét kiều.

      tiếng xem như đáp lại, Chiêu Dương sớm trèo lên lưng ngựa Hách Liên Du, thẹn thùng ngồi trong ngực Hách Liên Du, xa xa nhìn lại, đôi xinh đẹp trời ban.

      Thái tử cũng vịn Thái Tử Phi lên ngựa, tự mình cũng xoay người lên. Tứ Hoàng Tử cười : “Tam ca, Tử Thanh, xin lỗi, cao thủ đua tài, đều có quy củ đặc biệt. Hai người chỉ phải mang mỹ nhân trong trận đấu, chúng ta còn cố ý đặt chướng ngại vật đường cho hai vị, suốt chặng đua đến đích, ai đụng ít nhất, lại tới trước, là người chiến thắng.”

      Hai người đều bình tĩnh gật đầu, chúng hoàng tử hì hì náo loạn hướng hai người chắp tay: “Ta đây ở phía trước chờ hai vị.”

      Thái tử đột nhiên quay đầu lại, thấy Thượng Quan Mạn xoay người vội rời , khỏi hô: “Thập nhị muội, đến phía trước chờ ta.” Gặp Đức Tử ở bên, liền giương giọng phân phó: “Đưa Điện hạ qua đó.”

      Đức Tử thầm, vừa rồi còn muốn đưa về, thái tử giờ lại muốn người ta ở lại, quả gần vua như gần cọp, vội cười: “Điện hạ bằng chờ thái tử Điện hạ thắng rồi trở về.”

      Thượng Quan Mạn xa xa quay đầu nhìn . Thái tử ngựa cũng tiếng động nhìn nàng, mặt hơi có hiểu ý.

      Vừa rồi đối với nàng, có chút lạnh nhạt.

      Thượng Quan Mạn chợt cười, thản nhiên hướng bên này. Hách Liên Du vốn dĩ cùng Chiêu Dương giọng chuyện, lại đột nhiên nheo mắt nhàn nhạt nhìn sang.

      Thượng Quan Mạn dừng chân dưới ngựa thái tử, cúi mắt dỡ xuống chuỗi ngọc màu đó váy, giương tay nâng ở bên trong. Chuỗi ngọc đỏ tươi, nổi bật lên lòng bàn tay trắng muốt, nàng giống như cười : “Tam ca tuy rằng có hoàng tẩu làm bạn đủ rồi, muội muội vẫn muốn đem tặng chuỗi ngọc, cầu Tam ca đại thắng.” Từ đầu đến cuối, nàng càng nhìn cũng nhìn Hách Liên Du.

      Trong mắt Thái tử toát ra sáng ngời, đúng là mừng rỡ dị thường. tiếp nhận chuỗi ngọc trong lòng bàn tay nàng, nắm chặt trong tay, cười vang : “Thập nhị muội yên tâm.” Hai đầu lông mày của ngày xuân nghịch chiếu, tiếp tục vẻ lo lắng vừa rồi.

      Thượng Quan Mạn điềm tĩnh mỉm cười lui ra phía sau bước: “Muội muội ở phía trước chờ tin lành của tam ca.”

      Ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Dương nhìn thấy, đột nhiên khanh khách cười khẽ: “May mắn chúng ta là người hiểu chuyện, biết còn tưởng rằng Lâm Quan muội muội mới là người tam ca .” Nàng nghiến răng thốt ra hai chữ Lâm Quan, liếc mắt cười nhìn về phía Hách Liên Du, bỗng nhiên thấy sắc mặt Hách Liên Du chẳng biết trầm xuống lúc nào, hàn ý chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy da thịt lộ bên ngoài trận trận rét run. Chiêu Dương nhịn được kéo vạt áo, nụ cười mặt dần dần ngưng tắt ngấm.

      Thái tử xác thực như kim đâm, mặt đỏ rống giận Chiêu Dương: “ xằng bậy, Lâm Quan cùng ngươi đều là muội muội của , lời nhiễu loạn tam cương ngũ thường ngươi cũng được ra miệng!”

      Chiêu Dương hơi bị nghẹn tại trong cổ, cặp môi đỏ mọng tức giận rung động, trả lời lại cách mỉa mai: “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng thôi, ca phản ứng lớn như vậy làm gì?”

      Thái tử lạnh lùng liếc nàng chằm chằm, giống như khí lạnh đâm vào mặt. Chiêu Dương cả kinh nhất thời ngu ngơ, thái tử giơ roi "Vút” đánh vào mông ngựa tiếng giòn vang, đạp bụi mà .

      Thất hoàng tử ở phía xa cười : “Tử Thanh, bắt đầu .”

      Hách Liên Du nhàn nhạt đáp ứng tiếng, sâu quét mắt qua Thượng Quan Mạn cái, lúc này mới .

      Thượng Quan Mạn hờ hững ngước mắt, trông thấy bóng lưng lỗi lạc giục ngựa mà , trong nội tâm chợt cười. Ánh mắt có chút lại giống như trượng phu cảnh cáo thê tử hồng hạnh vượt tường.

      Bỗng dưng có chút cảm thấy đần độn, nàng ngược lại còn có tâm tư suy nghĩ lung tung.

      Chỉ nghe từng tiếng roi vang lên, hai người như tên như rời dây cung, giục ngựa phóng .
      Sue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (22)

      Tuấn mã chạy vụt lên, vượt qua, bỏ rơi, lại chạy vụt lên. . . Ánh nắng trắng sáng chói mắt, mắt nheo lại duy gặp bóng dáng tráng kiện của hai người. Hai người cưỡi ngựa vô cùng tốt, lại chưa chạm cái chướng ngại vật nào đường, lại đều là nhân trung chi long, tướng mạo tuấn mỹ, thân hình thon dài, động tác liên tiếp mây trôi nước chảy. Các hoàng tử xa xa trông thấy đều là trầm trồ khen ngợi, ngược lại những cung nữ xem, mỗi người mặt phấn hàm xuân, si ngốc kiễng chân mà trông.

      Thái Tử Phi và Chiêu Dương đều là mặt đỏ tới mang tai ngồi trong ngực hai người, ngồi lâu, mới phát giác lưng ngựa xóc nảy dị thường. Hai người được nuông chiều từ bé, da thịt non mềm đâu phải chịu khổ sở thế này. Thái Tử Phi mặt đỏ chuyển trắng, giây lát chóp mũi trắng noãn lại chảy mồ hôi, Chiêu Dương nhịn được, a tiếng.

      Hách Liên Du lại giống như nghe thấy, tươi cười chắc chắc thâm thúy, chuyên chú nhìn thẳng phía trước, Chiêu Dương có chút cắn môi, đột nhiên "Ai nha” tiếng, giương cánh tay vòng ở eo Hách Liên Du, hơi thở dương cương của nam tử thấm mũi, sắc mặt nàng chỉ có tầng thâm sâu.

      Hách Liên Du nhíu mày, giọng điệu đếm xỉa tới theo gió mạnh rót vào trong tai: “Điện hạ sao chứ?”

      Chiêu Dương sợ hãi xấu hổ, trực tiếp hô đau: “Thiếp đau nhịn được.” Hai tay vuốt ve càng chặt, động tác Hách Liên Du chậm lại, chậm bước, thái tử vượt lên đầu.

      Mọi người ở đích thấy Hách Liên Du chậm bước, khỏi kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra.” Nhìn kỹ chỉ thấy Chiêu Dương yếu kém vô lực tựa trong ngực Hách Liên Du, nước mắt rơi rơi, làm cho Hách Liên Du khó có thể giục ngựa. Ngũ hoàng tử tức giận phất tay áo: “Chiêu Dương này, cũng nhìn chút lại ngay lúc này!”

      Tứ Hoàng Tử mỉm cười: “Bát muội kim chi ngọc diệp, thân thể tất nhiên là nhu nhược chút ít.”

      Ngũ hoàng tử cười nhạo : “Cái gì nhu nhược, ta xem là nắm lấy cơ hội khó được. . .” Ánh mắt co rụt lại, mới ý thức tới cung nữ sát người của Chiêu Dương ở bên, khỏi im miệng, ngu dại nhìn qua chỗ Hách Liên Du, thấy Hách Liên Du chậm lại, lo lắng đến mức dậm chân.

      Xa xa thấy Hách Liên Du đột nhiên ghìm ngựa ngừng lại, mọi người lập tức hỗn loạn hồi, chỉ trong thời gian chớp mắt cái, thái tử bỏ xa Hách Liên Du. Thái tử nhíu mày quay đầu nhìn , phì tiếng cười, nghiêng thân lại thúc ngựa nhanh hơn, sắc mặt Thái Tử Phi càng lúc càng trắng, cũng phát chút nào. Mọi người ngờ vực vô căn cứ bất định, thở dài liên tục, chỉ thấy Hách Liên Du cúi đầu tại bên tai Chiêu Dương cái gì đó, Chiêu Dương mắc cỡ chỉ áp vào trước ngực , đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, lại thốt tiếng nào nữa.

      Hách Liên Du khẽ quát tiếng "Giá” rốt cuộc đuổi theo.

      Mọi người kìm lòng được ủng hộ: “Hay!”

      Rất nhanh sau đó hai người chạy song song nhau, thắng bại là chỉ mành treo chuông.

      Tất cả mọi người ở đây đều nín hơi mà đợi. Hai người liên tiếp vung roi ngựa, chỉ nghe tiếng gió phần phật, tiếng roi quật mông ngựa bình bịch.

      Tới gần, Thượng Quan Mạn bỗng nhiên mười ngón đan lại, khớp xương nắm tay trở nên trắng. Nàng cảm giác đau chịu được. Nàng kỳ vọng ai thắng, lại kỳ vọng ai thua, nhất thời mờ mịt, chợt nghe mọi người sôi trào. Giương mắt mới gặp còn chướng ngại vật cuối cùng đường, cánh tay Hách Liên Du vụt roi, con ngựa tung bốn vó bay lên , xiêm y tung bay phần phật, chỉ cảm thấy đẹp mắt khó có thể nhìn thẳng. Bốn vó lướt qua tới đích, trong nháy mắt bỏ lại thái tử rất xa. Thái tử lại nhanh chóng kìm lòng được hãm ngựa chậm lại.

      bỗng dưng kéo cương quay đầu, gió mạnh phần phật, tuấn mã hí vang, mặt trời rực rỡ, ở sau lưng chiếu tới, chiếu sáng hình dáng thâm thúy hữu lực của , cứ như thần.

      “Hay!”

      Mọi người vỗ tay hoan hô chạy , dẫn đến giữa. Thái tử chậm rãi giục ngựa dạo bước mà đến, nhếch môi mỏng cười : “Tử Thanh xinh đẹp.” Nụ cười kia lại cứng ngắc.

      Hách Liên Du cực bình tĩnh gật đầu: "Đa tạ Điện hạ.”

      Thái tử "Hừ” tiếng, xoay người xuống ngựa mang theo Thái Tử Phi xuống, chúng cung nữ liền hoàn hồn, đều vội đỡ lấy Chiêu Dương. Chiêu Dương vô lực tê liệt ngã xuống trong ngực Hách Liên Du ở dưới ngựa.

      Sắc mặt Thái Tử Phi cực kỳ tái nhợt. Hai đầu gối vẫn đứng thẳng tắp, độc lập bên cạnh. Thượng Quan Mạn với cung nữ bên người Thái Tử Phi tiếng: “ vắt khăn .”

      Hồi lâu lại có tiếng hồi đáp, sắc bén nhìn lại, cung nữ nhìn qua Hách Liên Du đứng ở trong đám người, ngây dại. Con mắt Thượng Quan Mạn quét qua, cuối cùng cung nữ mặt đỏ ửng khắp qua bên tai, tiếng yếu ớt như muỗi : “Vâng” rồi che mặt .

      “Tam ca.”

      Thanh nàng mềm mại dễ nghe, làm cho lòng người bỗng dưng nóng lên, mặt thái tử có xấu hổ, lại muốn nhìn thẳng nàng. Thượng Quan Mạn chỉ là mỉm cười: “Ta và hoàng tẩu xuống dưới nghỉ tạm lát.”

      Thái tử thấy nàng tươi cười cũng có ý nhạo báng, lại thập phần ấm áp, trong nội tâm hơi thích, trong tay áo tự giác cầm chùm tua đỏ, rồi lại cảm giác vui, hàm hồ "Ừ” tiếng, sắc mặt thay đổi.

      Ngũ hoàng tử thấy thái tử muốn gấp, ỷ vào rượu còn sót lại ồn ào: “ được được, cuộc đua này thắng rất thú vị, Tam ca nguyện thua cuộc, phải thắng mới đúng.”

      Thái tử ngược lại chẳng hề để ý quay đầu lại: “Tử Thanh muốn cái gì, với là được.”

      Hách Liên Du cười nhạt: “Nào dám đòi Điện hạ ban thưởng ”

      Thái tử bực bội mở miệng: “Nếu ngươi mở miệng với , còn đổi ý sao.”

      Ngũ hoàng tử cũng cười ha ha: “Tam ca hùng hồn như thế, Tử Thanh ngươi nên cẩn thận suy nghĩ mới đúng.” Duy gặp Hách Liên Du nheo mắt, giống như cười mà phải cười, lại làm như thuận miệng : “Vi thần thấy chuỗi ngọc của Điện hạ cũng tệ, chẳng hay ban cho vi thần được .”

      Thượng Quan Mạn nguyên bản đỡ Thái Tử Phi chỗ khác nghỉ tạm, nghe vậy bước chân đột ngột dừng lại nhíu mày. Thái Tử Phi cũng nghe được, chỉ kinh ngạc nhìn nàng. Nàng mỉm cười, giấu thần sắc tiếp tục đỡ nàng xa.

      Thái tử khẽ giật mình, mới thấy chùm tua đỏ nắm trong tay chẳng biết lúc nào lộ ra ngoài tay áo, cẩm y xanh thẫm, nổi bật lên màu đỏ như ánh sáng trong nước, nhịn được liền hung hăng nắm chặt, lạnh lùng chằm chằm hướng Hách Liên Du. Ngũ hoàng tử ý tưởng giễu cợt: “Tử Thanh, ngươi cũng quá nhặt, chỉ muốn cái chuỗi ngọc của Tam ca . . . .” Bỗng dưng phát sắc mặt thái tử phẫn nộ, cuối cùng lên tiếng.

      Thất hoàng tử tao nhã cười mở miệng: “Chuỗi ngọc này chỉ sợ là vật Tam ca mến, quân tử đoạt đồ mà người ta thích, Tử Thanh ngươi sợ là xin sai rồi.”

      Hách Liên Du kinh ngạc nhíu mày, cười : “Nếu là như vậy, ngược lại vi thần cần bồi tội mới phải.”

      Thái tử lại bị đâm trúng chỗ hiểm, chợt cảm thấy chuỗi ngọc phỏng tay, hung hăng ném qua: “Cầm lấy !” Cũng quay đầu lại nhanh.

      Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau, Thất hoàng tử cũng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là ta trúng sao?”

      Hách Liên Du nắm chùm tua đỏ cười yếu ớt: “Chỉ sợ là trúng rồi.”

      “Vậy ngươi còn muốn lấy. . . . . .”

      Thoáng nhìn thần sắc Hách Liên Du hiểu , Thất hoàng tử hối tiếc vỗ cái trán: “Tử Thanh, ngươi hại ta.” Chúng hoàng tử cười ha ha: “Khó được thấy thất đệ cũng có thời điểm lỗ mãng.”

      “Cút ngay!”

      Chiêu Dương nổi giận đùng đùng về điện, nô bộc trong điện sợ tới mức liên tiếp lảng tránh, có cung nữ bưng canh tĩnh tâm lên, nàng tay hất ra, thảm đỏ trải mắt đất bỗng trở nên bừa bãi.

      Chiêu Dương hận đến cắn răng: “Mặc dù là tiện nha đầu bị hủy mặt, ta cũng cảm thấy nàng quyến rũ Tử Thanh.” Nàng tay giật tiểu cung nữ quỳ gối bên, trầm mặt : “Ngươi , vì sao cố tình muốn chuỗi ngọc tiện nhân kia cho Tam ca?” Tiểu cung nữ nào biết việc trong đó, chỉ sợ tới mức lắc đầu liên tục. Chiêu Dương liền nhổ cây trâm vàng đâm lên vai nàng: “Tiện nhân, ta cho ngươi quyến rũ .” Tiểu cung nữ nước mắt liên liên, vốn lại cam lòng khóc ra thành tiếng, thân thể đau run rẩy, máu chảy thấm phân nửa bả vai. Nội thị thấy thế liền đè lại nàng mang xuống. Đại cung nữ Lan Tịch bên cạnh cũng khuyên: “Điện hạ đừng giận tổn hại thân thể.”

      Chiêu Dương hung hăng quăng trâm vàng dính màu: “Các ngươi nghĩ biện pháp cho ta!”

      Lan Tịch cười : “Điện hạ đừng vội, biện pháp vẫn có.” Chiêu Dương tức : “Còn mau .” Lan Tịch mỉm cười, : “Lâm Quan Đế Cơ này sớm đến tuổi gả chồng, theo lý sớm nên gả . Hoàng hậu nương nương nhất thời chưa để tâm đến, mới trì hoãn đến giờ. Điện hạ nếu muốn trừ bỏ họa lớn trong lòng, liền tìm người đem nàng gả là được. Hách Liên Đại nhân giống như thần tiên, còn có thể muốn tàn hoa bại liễu sao?”

      Chiêu Dương lập tức nét mặt tươi cười, nằm nghiêng giường gấm khanh khách cười ngừng: “Ta muốn làm cho nàng gả cũng gả vui vẻ gì.” Thích thú phân phó: “, tìm ngoại thần háo sắc vừa già vừa xấu, ta muốn chọn phò mã tốt cho muội muội tốt của ta.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (23)

      Hách Liên Du hồi phủ, sắc trời tối, lại có tầng sương mù, trong sân bóng đêm tĩnh mịch, đèn sáng như sao. Nhận lấy cái ô, quản gia thấy thường phục gấm màu lam thêu kim tuyến vàng của bị ẩm ướt chút, bị ánh sáng chiếu lên, sinh ra vài phần mông lung. Theo ánh sáng nhìn lên , liền gặp bóng nhạt rơi xuống khuôn mặt như điêu khắc của , càng thấy mặt mày thâm thúy, chỉ liếc, vội cúi đầu : “Đại nhân, mật thám trong địa lao nhận tội.”

      "Ừ” tiếng, chỉ đem cái chùm tua đỏ ném qua cho Thanh Thụy, Thanh Thụy cũng hỏi nhiều, yên lặng thu tại trong tay áo, Đỗ Minh mắt sắc, lấy làm lạ hỏi: “Đây là cái gì?”

      Hách Liên Du quét , Đỗ Minh vội co rụt đầu lại, chỉ cảm thấy ánh màu đỏ còn lắc lư trước mắt, khỏi cười nhạo: “ thể tưởng được lại mang loại ý nghĩ dơ bẩn này.”

      Đỗ Minh ngầm hiểu, lập tức cười hì hì: “Lão đại bắt được nhược điểm của vị hoàng tử nào đây.” Vẻ mặt hiểm cười: “Nếu là người bị lão đại bắt được nhược điểm, kẻ này cách cái chết xa.” Thanh Thụy tức ngừng, trào phúng mở miệng: “Cho nên ngươi cũng cẩn thận chút, nếu lại đưa ngươi vào trong phòng ca cơ.” Đỗ Minh kêu gào: “Có Nhị ca nào hung ác như ngươi, mấy ngày nay, ta nhìn thấy nữ nhân liền run rẩy, ngươi tha cho ta .”

      Hách Liên Du tiếng động mỉm cười.

      Quản gia thấy dạo bước vào viện, nhắm mắt theo đuôi: “Đại nhân, mật thám tứ Hoàng Tử sai vào phủ chúng ta. Thuộc hạ điều tra được, nàng bị chúng ta bắt, bên kia vẫn biết.”

      Thanh Đỗ Minh bỗng nhiên bén nhọn chói tai: “A nha, quả , là to gan.” Bàn Tử cũng ha ha cười : “Lá gan .”

      mặt lại cũng thấy hỉ nộ, chắp tay đứng ở hành lang, ánh đèn hắt xuống cái bóng mờ cao to mặt đất, quản gia chăm chú phỏng đoán : “Muốn xem ý chủ tử, phải xử trí như thế nào?” lại cong môi cười, nhàn nhạt liếc cái, môi mỏng vẫn còn thấy vài phần lãnh: “Ngươi ngày càng có tiền đồ, đến việc này cũng muốn tới hỏi ta.”

      Khóe mắt quản gia giật giật, vội chắp tay với bóng lưng rời của : “Vâng” quay mặt lại kiên nhẫn khoát tay với thị vệ: “ , ném vào trong hồ cá .” Cá ăn thịt người hung mãnh, ném người sống vào, vô cùng thê thảm, bọn thị vệ mặt đổi sắc, chắp tay .

      Thái tử đưa Thượng Quan Mạn trở về, liền thấy trước điện mơ hồ bóng người. Áo gấm màu nghệ, tay nắm phất trần, mới nhận ra là Diêu Hỉ. Diêu Hỉ trông thấy mặt đất, mặt mũi tràn đầy tươi cười chào đón: “Điện hạ, Thánh Thượng khẩu dụ, tuyên ngài Càn Khôn điện dùng bữa chung.”

      Thái tử nghe vậy hừ lạnh, chỉ là hỏi: “Hoàng hậu cũng ở đó?”

      Diêu Hỉ vội cười: “Nô tài chỉ truyền khẩu dụ, chuyện trong điện nô tài nào dám dò xét.”

      Thái tử vui khẽ hừ, vào điện thay đổi trang phục thượng triều màu đỏ thẫm ra. Nội thị cầm đèn cung đình dẫn đường phía trước, chỉ thấy những cây cột hành lang hắt những cái bóng loang lổ lên lưng . Thái Tử Phi sợ hãi, chỉ kêu: “Điện hạ!”

      Thái tử dừng chân, kiên nhẫn nhìn nàng.

      Thái Tử Phi khỏi níu khăn, dán chặt ngực giọng dặn dò: “Điện hạ, Thánh Thượng người vẫn nghĩ chúng ta, xin Điện hạ đừng nóng vội nhất thời. . . .”

      “Đủ rồi!”

      Thái tử tự giác nhíu mày, hôm nay nàng bị xóc nảy, nhưng lại rên tiếng. Hai người mặc dù đến mức phu thê tình thâm, rốt cuộc thích ổn trọng của nàng, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút đau lòng, chỉ sợ nàng ra lời làm cho bực bội, cũng nhìn nàng nữa liền theo Diêu Hỉ .

      Cửa cung tầng tầng mở rộng. Nội thị trực ra đáp lời. Hoàng đế trong buồng lò sưởi cùng dùng bữa chung với hoàng hậu. Thái tử hừ tiếng, cửa cung khắc hoa chạm rồng mở ra quang cảnh vui vẻ hòa thuận trong điện. Nguyên là Chiêu Dương ở đó, ân cần gắp thức ăn cho Hoàng đế, thỉnh thoảng lên câu, chọc cho Hoàng đế cười ha ha.

      Hoàng đế thân long bào vàng sáng, tà tà tựa gối vàng, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên người, bên môi mang ý cười, phụng dưỡng bên cạnh chỉ có nội thị tổng quản Tào Đức, ngược lại ít rất nhiều gò bó. Thái tử vào điện, khí trong điện lập tức lạnh lẽo, nét tươi cười của Chiêu Dương dừng lại, buông đũa bạch ngọc quy củ ngồi vào chỗ, nét tươi cười của hoàng hậu dừng lại, lập tức lại mỉm cười.

      Thái tử dập đầu hành lễ, Hoàng đế vẫn vui vẻ giảm, cầm đũa bạch ngọc chỉ vào đối diện: “Uyên nhi đến đây, ngồi .”

      Tào Đức nhanh tay, vội gọi người thêm bát đũa. Thái tử thấy nhà ba người, mình giống như thành người ngoài, nội tâm giấu kín, ngồi xuống bên. Hoàng đế cười mở miệng: “Bánh xốp Mộc Lan hôm nay làm tồi, trẫm vẫn nhớ Uyên nhi thích ăn nhất.” Quay đầu phân phó Tào Đức: “Nhanh gắp cho thái tử nếm thử.”

      Tào Đức khẽ giật mình, nhìn trộm thấy Hoàng đế vẫn hứng thú dạt dào, kiên trì qua. Thái tử quả nhiên lạnh lùng cười, : “Phụ hoàng nhớ nhầm, hài nhi cũng thích ăn bánh xốp.”

      Hoàng đế kinh ngạc nhíu mày, Tào Đức vội thấp giọng : “Bệ hạ, bánh xốp Mộc Lan là Hách Liên Đại nhân thích ăn.”

      Hoàng đế cười ha ha: "Trẫm nhớ nhầm.” Hà hoàng hậu che miệng mỉm cười: “Thánh Thượng vất vả quốc , sao nhớ việc vặt này.” Bà chuyển con mắt cười nhìn thái tử: “Thánh Thượng lại thường xuyên nhớ Điện hạ.” Tự mình múc chén cháo tổ yến cho thái tử, nghiễm nhiên bộc lộ tư thái mẹ hiền. Thái tử đứng dậy hai tay đưa ra đón, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Tạ mẫu hậu.”

      Hoàng đế cười : “Mẫu hậu con thân thể con gầy yếu, nên bồi bổ thân thể, cố ý thêm cháo tổ yến.”

      Mẫu hậu? vào trong tai , thái tử chỉ cảm thấy chói tai, hàm răng thầm cắn đến mức phát ra thanh răng rắc, từng chữ từng câu từ răng nặn ra: “Vậy quả phải tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

      Sắc mặt Hoàng đế cuối cùng trầm xuống, liền muốn ném chiếc đũa. Hà hoàng hậu vội cầm tay của cười : “Bữa cơm gia đình vui vẻ, Thánh Thượng nên tức giận.” Ánh mắt Hoàng đế yếu ớt lóe sáng, đẩy đũa : “Nàng chỉ biết nuông chiều , nàng xem , náo loạn Phượng Tê cung đến trời long đất lở, trong mắt của còn có mẫu hậu như nàng?”

      Hà hoàng hậu nghe vậy vành mắt ửng đỏ, yên lặng cúi đầu: “Nô tì biết còn kém với Hiếu Thuần hoàng hậu. . . .”

      Thái tử nghe nàng nhắc tới mẫu thân, trong mắt chỉ toả ra ánh sáng lạnh: “Câm mồm, Bà có tư cách gì nhắc đến người!”

      Hoàng đế nhất thời xụ mặt xuống, đập bàn cả giận : “Ngươi dám cả gan chuyện với mẫu hậu ngươi như thế.” tức giận , chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Ngươi nếu có nửa hiểu chuyện như Tử Thanh, trẫm lo gì mà đem gi¬ang sơn này toàn quyền gi¬ao cho ngươi!”

      Thái tử chỉ cảm thấy cái cái tát vô hình đánh xuống, đau đến hai mắt thấy sao, thương tâm đến cực điểm ngược lại nở nụ cười: “Phụ hoàng sai, nhi thần xác thực bằng Hách Liên Du, nhi thần tình nguyện đem kim ấn thái tử tặng cho .”

      Lời này vừa ra, mọi người đều ngây người, mà ngay cả Chiêu Dương cũng câm như hến. Hoàng đế giận đến mức toàn thân phát run, ngón tay run ngừng. Tào Đức vội khuyên: “Thánh Thượng bớt giận, Điện hạ đây là nhớ tiên hoàng hậu đến hồ đồ. . . .” Xoay mặt cũng khuyên thái tử: “Điện hạ, ngài hiểu sai rồi.”

      Thái tử cười lạnh tiếng, phất áo choàng quỳ xuống, nhưng mặt lại lên vẻ chẳng hề để ý, Hoàng đế tức đến cực điểm, lời đọng lại đến trong miệng, cũng chỉ biến thành câu: “Ngươi cút ra cho trẫm.”

      Thái tử đờ đẫn dập đầu: “Nhi thần cáo lui.” Xoay người liền rời khỏi điện, hoàng thượng chỉ ở phía sau đập bàn bành bạch: “Nghịch tử!”

      Người còn chưa tới Đông cung, mật chỉ tới trước. Thái tử có cung quy, cấm túc tháng. Thái tử nghe vậy cũng chỉ cười lạnh.

      Thù Nhi lảo đảo chạy vào điện. Thượng Quan Mạn ở dưới đèn đọc sách Thanh Phong tiên nhân tặng cho, đọc kỹ lại thầm hít sâu. quyển sách này, từng chữ đều chứa bí mật, ngàn vàng khó mua, rất nhiều người liều mạng chỉ sợ khó mà đọc được, ngờ lại đến trong tay nàng đơn giản như thế, uống thuốc hồi lâu, đúng là thập phần thấy hiệu quả. Vết thương dần dần phai nhạt rất nhiều, chợt cảm thấy Thanh Phong tiên nhân này phải đơn giản đến thăm bệnh như thế, bị thần thái bối rối của Thù Nhi quấy nhiễu, khỏi nhíu mày: “Trời sập xuống rồi sao mà sợ thành như vậy.”

      Thù Nhi ở chung với nàng lâu, dần dần có gò bó ngày xưa, vỗ ngực: “Điện hạ, chỉ sợ là trời muốn sụp đổ rồi, thái tử bị Thánh Thượng cấm túc .”

      Thượng Quan Mạn cả kinh, quyển sách tay rơi xuống đất. La chẳng biết đến trong điện lúc nào, khom người nhàng nhặt lên bỏ lên bàn, giận dữ : “Điện hạ, theo như lão nô nhận thấy. Thái tử này cũng có thành tựu, chúng ta làm sao phải đem tánh mạng đặt người .”

      Thượng Quan Mạn giận dữ : “La biết, thái tử này lại là người thiện lương ôn hoà hiền hậu nhất trong tất cả hoàng tử.”

      La và Thù Nhi khó hiểu nhìn qua nàng. Trước mắt Thượng Quan Mạn lên cảnh bảo vệ nàng ở sau người trong rừng cây. Từ đến lớn, là người đầu tiên đối với nàng như vậy.
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :