1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (14)

      Chiêu Dương dạo cùng Hách Liên Du, lại cũng chỉ lưu luyến giữa vườn hoa. Lúc trước Hà hoàng hậu từng dặn dò, sau lúc nhất định phải dẫn đến chỗ Thượng Quan Mạn bị phạt quỳ, nếu như có ý cứu giúp, đó chính là vô tình với Thượng Quan Mạn, nàng cũng có thể vô tư, nếu như cố tình cứu giúp. . .

      Khi đó giọng điệu của Hà hoàng hậu dừng lại, nàng khẩn trương bật thốt lên hỏi ra: “Nếu là như vậy, nên như thế nào?”

      Chỉ thấy khuôn mặt Hà hoàng hậu tràn đầy dịu dàng xinh đẹp và tươi cười, giọng điệu cũng ôn nhu: "Mẹ con hai người, giữ lại được.” Lướt qua Hà hoàng hậu bảo nàng thử thử lần , nhưng có thể cùng chỗ lâu như vậy, nghĩ tới đều cảm thấy ngọt ngào.

      Nàng mặc bộ áo dài đỏ tươi thêu chỉ vàng, váy gấm tơ vàng thêu mây trắng như hoa quỳnh ngậm sương, áo choàng gấm vàng tung bay theo gió, tóc đen búi thành búi tóc mây, nhàng qua lại như con thoi giữa những đoá hoa khoe sắc, giống như đôi bướm tươi đẹp. Hách Liên Du mỉm cười dạo, tản bộ theo, nâng ngón tay ngắt đoá mẫu đơn mới nở, đếm xỉa tới mà vò nát, đóa hoa diễm lệ nháy mắt điêu tàn.

      Đúng lúc này Chiêu Dương đem đóa hoa cắm ở bên tóc mai, ngoái đầu nhìn lại cười với : “Đại nhân cảm thấy như thế nào.”

      Hách Liên Du nheo mắt cong môi: “Công chúa xinh đẹp rực rỡ, tất nhiên là người đẹp hơn hoa.”

      Chiêu Dương xấu hổ oán trách: “Thiếp tin chàng, chỉ sợ chàng đối với người nào cũng như vậy.” Cho là tiếp theo chỉ mình nàng vân vân, vội quay đầu chỗ khác nhìn chằm chằm vào cành hoa mím môi, chỉ còn chờ ra, đợi lâu nhưng thấy lên tiếng, tức giận xoay mặt, thấy chắp tay đứng ở đường mòn giữa vườn hoa, chìm đắm trong suy nghĩ.

      Thân hình tuấn lãng cao cao, giống như là thần, là cả bầu trời của nàng, là tất cả của nàng, nháy mắt tức giận tan thành mây khói, cũng chỉ còn lại hâm mộ lâu tiêu tan, sắc mặt Chiêu Dương đỏ bừng tiến đến kéo tay áo : “Đại nhân.”

      Hách Liên Du hoàn hồn, liền thấy Chiêu Dương rặng mây đỏ đầy mặt tình nhìn , sóng mắt lưu chuyển, hào quang diễm lệ như gấm hoa tỏa ra bốn phía. khỏi vươn tay ra nâng cái cằm trắng nõn của nàng lên. Chiêu Dương càng xấu hổ, chỉ cảm thấy muốn cúi người hôn xuống, lập tức tai đỏ lên, tim đập như hươu chạy, hô hấp cũng thấy ngắn ngủi, kìm lòng được nhắm đôi mắt lại.

      Trong đầu lại phút chốc lên khuôn mặt khác, đôi mắt trắng đen ràng, sâu kín lạnh lùng, như ngọc nhúng nước, mực nhìn tới chỗ sâu trong lòng người.

      Nháy mắt lại bừng tỉnh, sao lại nhớ đến nàng.

      Nhìn qua cặp môi đỏ mọng có chút hé ra của Chiêu Dương, vẫn cong môi mỉm cười, thú vị.

      Đợi lâu cũng thấy có hành động gì, trợn mắt thấy Hách Liên Du sớm xa, băng qua những cành hoa héo úa, chỉ thấy bóng lưng lãnh ngạo cao cao của , như bức tranh vẩy mực nét bút màu mực đậm.

      Chiêu Dương oán hận cắn môi, nhìn hồi lâu cũng thấy quay đầu lại đợi nàng, bóng dáng màu lam từ từ xuyên qua cửa tròn, mất hút ở chỗ rẽ, lúc này mới u oán theo sau.

      Búng tay cái, tuỳ tùng Thuận Tử khom người lấn đến gần. cúi đầu chậm rãi để ý tay áo bị Chiêu Dương nắm qua, trầm thấp mở miệng: “Thượng Quan Chiêu vô duyên vô cớ ngăn chặn ta, tra xem là chuyện gì.”

      Thuận Tử yên lặng vái chào, tiếng động lui xuống dưới. Chỉ sau khắc thời gi¬an, Thuận Tử lặng yên hồi bẩm: “Đại nhân, Lâm Quan Đế Cơ bị phạt ở Phượng Tê cung, sắp được canh giờ.”

      dễ dàng phát giác nhíu mày: “Lâm Quan?”

      Thuận Tử cho là nhớ , ngắn gọn nhắc nhở: “Chính là người cầu cứu Đại nhân .”

      mặt lại giống như cười mà phải cười. Thuận Tử lo sợ suy đoán là ý gì, thấy chậm rãi khoát tay cho lui, chỉ cúi đầu thi lễ, tiếng động lui ra.

      Chiêu Dương đuổi tới, cẩm bào uốn lượn, bước nhanh nghỉ, sớm đổ mồ hôi, thấy chắp tay đứng ở trước, điều chỉnh hơi thở tiến lên. Thuở nàng quen nhìn thấy thủ đoạn phi tần tranh thủ tình cảm, sao hiểu được đắn đo đúng mực, vừa rồi tuy là xấu hổ, thực sửa được, chỉ đành phải : “Mấy ngày trước mẫu hậu còn trách Đại nhân sao đến Phượng Tê cung, trong phủ nội vụ chọn vài đồ mới lạ dâng lên, muốn cho Đại nhân đánh giá.”

      Ngữ khí Hách Liên Du thường thường: “Làm phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm.”

      Chiêu Dương thấy tuy hữu lễ, chẳng biết tại sao đột nhiên càng thêm vài phần xa lạ, sâu kín liếc nhìn cái, đành phải dẫn về phía trước.

      từng cảm thán thời gi¬an qua nhanh, hôm nay hai canh giờ lại giống như cả ngàn năm.

      Trong điện hai tay Cố Tiệp Dư run như lá rụng, nắm quả ô liu ướp đá trong tay lại như củ khoai tây nóng, nắm cũng nắm được. Mặt trời nhô lên cao, cho dù chưa tới mùa hè chói chang, nhưng hai canh giờ này làm sao chịu đựng được. Bà liên tiếp liếc mắt ra ngoài điện, bóng dáng thon dài sớm lảo đảo sắp ngã, lại cố tình quật cường chịu cúi đầu, người thân thấy vậy, ai cũng đau lòng.

      Nhưng bà thể, nếu như mở miệng, tôn nghiêm nữ nhi bà cố gắng duy trì liền hóa thành bọt nước trong nháy mắt.

      Đem trái cây ngậm vào trong miệng, Hà hoàng hậu hàm chứa ý cười hỏi: “Ngọt ?”

      Cố Tiệp Dư mỉm cười, nặng nề gật đầu. Ngọt, ngọt chết được, rốt cuộc vẫn cảm thấy mùi vị gì.

      Thời gian dằng dặc trôi qua, đầu gối còn cảm giác, giống như linh hồn bay cao, chỉ cảm thấy đau đớn, rốt cuộc bản thân ở đâu cũng ràng lắm, mặt trời chói mắt, trắng lóa như tuyết rơi.

      Lại nhớ đến ít chuyện liên quan. Đầu năm mới, Đế Cơ trong nội cung đều mang lụa hoa đủ màu, phần quà tự nhiên đến được lãnh cung. Khi đó chỉ vừa qua tuổi dậy , còn là tuổi thích đẹp, thích thú gạt mẫu thân mình leo cây hái mai vàng, hái được đống mà dính đầy bụi đất, nhưng lại biết làm sao để leo xuống cây.

      Bị hoàng tử Đế Cơ gặp được, tất nhiên là bị cười nhạo mấy lần, có hoàng tử chạy đến lén lấy nắm tuyết quăng lên, vèo sát qua gò má, cực lạnh. Nàng lảo đảo cái thiếu chút nữa rớt xuống, gấp gáp ôm lấy thân cây, chỉ nghe hoàng tử Đế Cơ dưới tàng cây cười ha ha.

      Cũng biết ôm cây nhúc nhích mất bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân có tri giác, như bị đông lạnh đến tê rần, chợt nghe cái thanh vô cùng dễ nghe của thiếu niên “Ngươi ở đó lạnh sao?”

      Nàng nhìn xuống, người khoác áo lông trắng đứng ở dưới cây ngửa mặt xem nàng, môi hồng răng trắng lại cực kỳ xinh đẹp.

      Nàng lại nghiêng đầu, để ý tới .

      Thiếu niên hiển nhiên chưa từng chịu lạnh nhạt như vậy, liền cũng tức: “Này, ngươi ở trong nội cung nào?”

      Nàng ít có xiêm y tốt để mặc, vật liệu may mặc cũng tốt, đương nhiên bị nhận nhầm thành cung nữ. Trong nội tâm nàng càng tức, lại động càng dám động, nhìn ra nàng quẫn bách, cười hì hì: “Nếu ngươi cho ta biết tên của ngươi, ta liền giúp ngươi xuống.”

      Nàng chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, như nghĩ thử xem cây cao bao nhiêu. lại đột nhiên đỏ mặt, được tự nhiên gi¬ang hai cánh tay, cong môi : “ ra là muốn ta đón lấy ngươi, ta cố mà giúp ngươi lần là được.” Bên tai còn chưa thanh tịnh, chợt nghe còn : “Ngươi rốt cuộc là trong nội cung nào, ta. . ., ta đến xin ngươi.” (#Ami: xin tỷ ấy qua cung huynh ấy =D)

      Tiếng gió quá lớn, nàng chưa nghe câu tiếp theo, liếc nhìn cái, lại cố gắng dằn lòng sợ hãi, từ cây nhảy xuống.

      Thiếu niên hiển nhiên sợ hãi, luống cuống tay chân tới xem xét hai chân của nàng, hỏi: “Ngươi sao chứ.” Nàng lại hung hăng cắn lên bàn tay của đưa qua .

      Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm. Nàng thừa dịp chưa có hoàn hồn, khập khiễng chạy . . .

      Thân thể phút chốc bừng tỉnh, như hồn về chỗ cũ. Nàng mờ mịt nhìn chung quanh, thấy hành lang người chậm rãi đến , thường phục tơ màu lam, mặt mày thâm thúy, bạn bên người, tất nhiên là Chiêu Dương.

      Nàng nhìn thẳng phía trước, nhìn nữa.

      xa xa lạnh lùng thoáng nhìn, cũng chỉ liếc, cùng Chiêu Dương vài câu, nhìn cũng nhìn cùng Chiêu Dương sóng vai mà qua.

      Hai người vừa quẹo qua, thực biết Chiêu Dương gì đó. Hách Liên Du đột nhiên để nàng lên hành lang bóng râm, nơi khác khó có thể thấy, duy chỗ Thượng Quan Mạn có thể nhìn . Chiêu Dương rặng mây đỏ đầy mặt. nghiêng đầu, cúi người áp vào bên tai nàng. . . .

      Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trong nội tâm hình như dây cung căng, thoáng chốc ầm ầm sụp đổ.

      Nàng hờ hững nhắm mắt.

      Hơi thở như đùa nghịch bên tai, Chiêu Dương đỏ mặt tới mang tai, đau đớn cổ tay lại làm cho nàng nhíu mày: “Đại nhân, chàng. . . . Chàng làm đau thiếp.”

      Hách Liên Du ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt nhàng lạnh như băng sâu: “Nếu Điện hạ là vì chuyện nhàm chán này mà tuyên thần tiến cung, xin thứ cho vi thần phụng bồi.” đẩy nàng ra liền bỏ , Chiêu Dương vội kéo ống tay áo : “Đại nhân, thiếp. . . Là mẫu hậu bảo thiếp thử chàng.”

      lạnh lùng giãy ra. Chiêu Dương càng thêm ăn khép nép: “Đại nhân, xin tha thứ Chiêu Dương vô lễ, thiếp. . . Thiếp cũng chỉ là. . .” nhưng lại xa, Chiêu Dương nhìn qua bóng lưng của , chỉ biết dậm chân.

      Người ngoài nhìn thấy, lại giống như cảnh giận dỗi tự nhiên của các cặp tình nhân, người xa xa thấy, đều cười trộm.

      Mới ra khỏi Phượng Tê cung, Thuận Tử sớm chờ bên ngoài từ sớm, sai người buông kiệu dìu lên, lại đột ngột chau mày, hỏi: “Hôm nay thái tử có đến Phượng tê cung thỉnh an ?”

      Thuận Tử kinh ngạc, cười : “Đại nhân cũng phải biết, thái tử cũng thỉnh an hoàng hậu, sao có thể tới Phượng Tê cung. . . .” nghĩ lại, kinh ngạc: “Chẳng lẽ Đại nhân thay đổi chủ ý?” Giương mắt đụng với cái ánh mắt rét lạnh của Hách Liên Du, Thuận Tử bỗng dưng rùng mình cái, giống như đóng băng ba thước, chỉ nghe tiếng "Khởi kiệu ——” kiệu vững vàng khởi hành, dần dần biến mất ở đường cung.
      ChrisSue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (15)

      Thái tử vừa ra khỏi Đông cung, trước mặt nội thị mặc áo màu nghệ vàng vụt đến. Thái tử nhíu mày. Người hầu sau lưng đạp qua cước: “Cẩu nô tài ở đâu!” Nội thị cúi đầu khom lưng cầu xin tha thứ: “Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng. . . .”

      Thái tử cũng thèm nhìn , tấu chương Lại bộ trình lên như núi chờ phê duyệt, nào có tâm tư để ý nô tài kia, lại nghe trong miệng nô tài lẩm bẩm : “Nô tài da dày thịt béo, bị người đạp cho cước cũng là cái gì.” liên tục thở dài: “Đáng thương Lâm Quan Đế Cơ, vết thương chồng chất còn phải quỳ ở Phượng Tê cung hai canh giờ. . . .”

      phút chốc quay trở lại, nhấc bổng nội thị lên hai chân cách mặt đất: “Ngươi mới vừa cái gì? Lâm Quan. . . Lâm Quan làm sao vậy?”

      Nội thị lắp bắp: “Hồi. . . Hồi Điện hạ, Lâm Quan Đế Cơ. . . Phượng Tê cung. . . .” Hà hoàng hậu làm, từ trước đến nay đều biết , vài từ ngữ liên tiếp như thế, trong nội tâm lập tức khiếp sợ. Thái tử vung tay đẩy ngã mặt đất, nhanh.

      Người hầu sau lưng vội gọi: “Điện hạ!” quên hỏi nội thị kia: “Ngươi tên là gì, trong nội cung nào.”

      Nội thị vội dập đầu xuống, khóe môi chú ý cong lên cao: “Nô tài Thuận Tử.”

      Xa xa liền thấy bóng dáng bé và yếu ớt lẳng lặng quỳ nền gạch đá, đình viện tĩnh mịch trống trải, chỉ có nàng đơn bạc mình, dường như hơn cả gió. Hai vai gầy yếu kia như chịu được bất cứ sức nặng gì, đường cong cổ lại quật cường giữ thẳng tắp, làm cho lòng người bỗng dưng tê rần.

      Thái tử tay nắm lấy cổ tay của nàng liền kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất. Hai đầu gối sớm chết lặng. Thân thể nàng phút chốc ngã xuống. Tay kia của thái tử chặn khuỷu tay nàng, tức giận cắn răng: “Bảo muội quỳ muội liền quỳ, lúc này sao nghe lời như vậy!”

      đôi con ngươi đen của nàng nặng nề, chậm rãi dời qua khuôn mặt , ý thức mới từ trung quay trở lại. Ánh nắng trắng sáng chiếu mặt , chỉ vọng lại hình dáng mơ hồ, bộ dạng nổi giận đùng đùng, cảm giác tuấn lãng vô song. Nàng giật mình, mới nhận ra là thái tử. Lúc này thái tử nhìn thấy vết băng trắng dày mặt nàng, khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Mặt của muội xảy ra chuyện gì?” Nghĩ lại liền cắn răng: “Nhất định lại là bà ta.” Liền xoay mặt phân phó: “ chuẩn bị kiệu cho Đế Cơ.” Người hầu vội đồng ý.

      Nội thị giám hình (xem người ta chịu phạt) ngoài điện thấy thái tử muốn mang Thượng Quan Mạn rời , bước nhanh tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ngài thể mang Đế Cơ .” Thái tử tức giận quát: “Cút ngay.” Nội thị sợ tới mức run cái, trong mắt bọn họ, ngược lại Hà hoàng hậu càng đáng sợ hơn, lại tiến lên ôm lấy hai chân thái tử cầu khẩn: “Điện hạ, ngài mang Lâm Quan Đế Cơ , chính là muốn lấy mạng của nô tài.”

      Thái tử nghe vậy lạnh lùng cười: “Bọn cẩu nô tài các ngươi vẽ đường cho hươu chạy này, chết có gì đáng tiếc.”

      gì vậy, vậy tóm lại ai là hổ trong miệng thái tử?”

      Sau lưng vang lên tiếng cười nhạo, nội thị sớm vào thông bẩm. Hà hoàng hậu mang theo chúng tần đứng ở sau lưng, mũ phượng chín đuôi tóc rung động. Hà hoàng hậu vui nhìn : “Lâm Quan phạm sai lầm, Bổn cung trừng phạt nho , nô tài dưới trướng lập tức liền bị mắng như hổ vồ mồi.” Ý lạnh trong hai tròng mắt nàng cực mạnh, đảo qua mặt Lâm Quan: “Bổn cung xem thái tử, thân là thái tử quốc gia trong mắt lại có cung quy, sao có thể làm tấm gương cho thiên triều ta, hoàng tử Đế Cơ phía dưới chẳng phải làm theo sao?” Thái tử này tuy danh nghĩa là con của bà, nhưng lúc hoàng hậu trước băng hà, thái tử gần hai mươi, hai người tự nhiên có thân cận, thời gi¬an càng lâu, nhìn đều cảm thấy ghét, hôm nay nghe mắng nàng là ác nhân, giọng điệu tự nhiên tốt.

      Thái tử "Xì” tiếng, thích thú cười : “Hai chữ ‘Tấm gương’ này nhi thần đảm đương nổi.” ác độc liếc nhìn bà cái: “Ngược lại mẫu hậu, vô cùng phù hợp.”

      Hà hoàng hậu lập tức bị ánh mắt kia làm kinh động khó có thể nhúc nhích. Thái tử lại hề nhìn bà, chỉ đỡ Thượng Quan Mạn lên kiệu. Cố Tiệp Dư thấy Thượng Quan Mạn, lảo đảo sắp ngã, mặt thái tử rầu rĩ đưa tay đỡ bà, biết bà thể , chỉ : “Mẫu phi trước tiên nên đưa thập nhị muội trở về .” Cố Tiệp Dư đâu còn chú ý đến Hà hoàng hậu, liền theo kiệu . Hai tay Cố Tiệp Dư xoa bóp hai đầu gối Thượng Quan Mạn, mặt nàng mới dần dần có vài phần huyết sắc, khỏi ngoái đầu nhìn lại về phía thái tử. người mặc thường phục đỏ thắm, cung điện nguy nga chiếu đến bóng dáng cao cao của , khỏi nghĩ: lại vì nàng, phá vỡ thể diện của Hà hoàng hậu.

      Trong nội tâm nhất thời biết làm sao, nhưng còn có khí lực suy nghĩ, chỉ nghiêng người qua kiệu.

      Hà hoàng hậu nghiêm nghị mở miệng: “Thái tử, trong mắt ngươi còn có Bổn cung vị hoàng hậu này ?”

      Thái tử vẫn cười: “Mẫu hậu đùa, nhi thần nào dám đem mẫu hậu để vào mắt.” bao giờ nhìn bà nữa, lại mang theo bọn người Thượng Quan Mạn nghênh ngang rời .

      Hà hoàng hậu tức giận sắc mặt tái nhợt, rống lên: “Phản, phản rồi!” Chúng tần nghe vậy, càng dám gì.

      Thái tử cùng Hà hoàng hậu đại náo hồi, trong nội cung tin đồn xôn xao nhanh chóng lan truyền ra ngoài cung. Hách Liên Du chuyên chú cho những con cá sặc sỡ trong hồ ăn. Cá này giống cá chép bình thường, đầu tròn trịa, vảy cá sáng lên năm màu, hàm răng sắc nhọn, ăn thập phần hung mãnh, khi phát con mồi, thường hợp nhau tấn công. Nghe trong phút đồng hồ có thể đem con bò sống ăn chỉ còn lại xương trắng, liền bị gọi là cá ăn thịt người. Nhưng Hách Liên Du cố ý tìm từ nước láng giềng đem về nuôi trong ao. Ngày bình thường cũng cho chúng nó ăn, đợi đói lâu, mới rắc mồi câu xuống, bởi vậy tình cảnh tranh nhau giành ăn, tựa như sắc màu rực rỡ tách ra khỏi làn nước trong xanh.

      Đỗ Minh ở bên hắc hắc cười: “Thái tử này cũng ngộ, lại vì Đế Cơ đại náo với Hà hoàng hậu hồi, làm cho người ta nghĩ ra.” Thanh Thụy từ trước đến nay thích yên lặng, tiếng động đứng ở sau lưng Hách Liên Du. Đỗ Minh chỉ dám hỏi thăm Thanh Thuỵ hay yên lặng: “Nghe Lâm Quan Đế Cơ hủy dung, có vậy ?”

      Thanh Thụy nhàn nhạt liếc cái, cũng đáp lời.

      Đỗ Minh chậc chậc thành tiếng: “Đáng tiếc.” đôi mắt lấp lánh của liếc về phía Hách Liên Du, thanh hơi hơn, nhưng làm cho người ở chỗ này nghe được sót chữ: "Lâm Quan khí chất phi phàm, người như nước trong veo, hôm nay dung nhan bị hủy, xấu xí chịu nổi, nghĩ đến mà xót xa. Ta nghe nàng cả người thương tích, tình nguyện bị phạt cũng hèn mọn quỳ gối trước Hà hoàng hậu, hay cho nữ tử quật cường đến mức làm cho người đau lòng. . . .”

      Đầu ngón tay thon dài của Hách Liên Du đột ngột dừng lại, thức ăn cho cá trong tay lập tức như mưa rơi vào trong ao, làm cho đám cá ăn thịt người như điên khùng tuôn qua, quẫy tung bọt nước mãnh liệt, giống như tâm tình khó có thể bình tĩnh của người. ngước mắt quét về phía Đỗ Minh, thanh thường thường: “Ngươi hôm nay nhiều quá.”

      Đỗ Minh lập tức co rụt cổ, hắc hắc trốn đến sau lưng Bàn Tử, nịnh nọt cười : “Ngài cũng phải biết miệng ta đây, chính là đòi đánh.” rồi nhàng tự mình vả miệng cái.

      Hách Liên Du nhìn nữa, vỗ tay phủi mảnh vụn trong lòng bàn tay, nhàn nhạt mở miệng: “ gọi thánh dược cổ quái đến đây.”

      “Thánh dược!” Đỗ Minh la hét: “Gọi làm cái gì?” Thanh Thụy khỏi xoay đầu lại lạnh lùng chằm chằm . Đỗ Minh ngượng ngùng: “Ta ngay.”
      ChrisSue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (16)

      “Vết sẹo khó xóa?”

      Thái tử chỉ về phía ngự y quỳ đầy đất trong Đông Cung, tức giận cắn răng: “ đám lang băm.”

      Vết băng trắng mặt Thượng Quan Mạn cởi. Hôm nay gương mặt trắng nõn như sứ lại giống như bị đập nát, đường uốn lượn như vết nứt máu đỏ, từ xương gò má kéo dài đến cằm, dữ tợn như con rết, còn xinh đẹp lúc trước. Thái tử đành lòng nhìn nữa, vội quay mặt .

      Đức Tử nội thị bên cạnh giọng bẩm báo: “Điện hạ, nghe dân gi¬an có vị thánh dược, tạo nghệ cực cao, dân chúng tôn xưng là Thanh Phong tiên nhân, chỉ cần mời vào cung, vết sẹo mặt Lâm Quan Điện hạ chắc chắn xóa được.”

      Thái tử : “Vậy còn nhanh .”

      Mặt Đức Tử lộ vẻ khó khăn: “Điện hạ, nghe thánh dược kia cực kỳ cổ quái, cần dâng trước ba vật, mới bằng lòng trị liệu.” Thái tử kiên nhẫn: “Ba vật, đừng là ba vật, mười vật cũng đồng ý với .” Đức Tử vội la lên: “Nhưng nghe ba vật này thế gi¬an khó cầu, nếu chính là những thứ thích khó bỏ nhất. . . .” chỉ sợ Thượng Quan Mạn lo lắng, cắt lời Đức Tử, quay đầu lại cười : “Thập nhị muội cần phải lo lắng, dù là ép, cũng phải ép thánh dược kia đến trị vết thương mặt cho muội.”

      Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn , chỉ sợ nợ khó có thể hoàn lại, hờ hững : “Chuyện của ta xin thái tử Điện hạ cần phải nhúng tay, trong nội cung miệng người mài mòn vàng (ý chỉ lời đồn rất đáng sợ), nếu rơi vào trong tai phụ hoàng, Điện hạ chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn.”

      Thái tử khỏi giật mình, hiển nhiên khó có thể chấp nhận lạnh lùng của nàng, chỉ bất ngờ nhìn nàng. Thượng Quan Mạn nâng Cố Tiệp Dư đứng dậy, thân váy xẹt qua nền gạch vàng đen như mặt hồ, bóng lưng của nàng cũng quyết tuyệt.

      Nhất thời quang ảnh chuyển đổi, nháy mắt trong điện đều trở nên u, giống như nàng mang ánh sáng duy nhất trong Đông cung, chỉ cảm thấy u ám như đêm tối.

      Đức Tử ngu ngơ mở miệng: “Điện hạ, thánh dược kia mời hay ?”

      Thái tử vung quyền về phía bình sứ bốn tai hoa sen xanh[1], tiếng vỡ vụn vọng vào bên tai, quát: “Mời, ai mời!”

      Người phái ra rất nhanh trở về, lại thánh dược kia nghe hoàng gia muốn mời , chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chỉ , chữa bệnh cho người Thượng Quan gia. Thái tử nghe vậy, ngã ngồi bất động ghế. Đức Tử nhìn tâm tình vui, khỏi khuyên nhủ: “Điện hạ cũng đừng nản chí, theo nô tài thấy, Lâm Quan Điện hạ cũng phải vô tình với thái tử.” Sắc mặt thái tử càng nặng nề, Đức Tử lại vội : “ câu cuối cùng của Lâm Quan Đế Cơ phải , chỉ sợ rơi vào trong tai hoàng thượng, khó có thể ứng phó, đây phải ràng quan tâm Điện hạ sao?”

      Thái tử lập tức sắc mặt vui mừng, ý thức được ở trước mặt Đức Tử, vội đè xuống, hỏi: “ sao?”

      Đức Tử liên tục gật đầu: “Thái tử là người trong cuộc, tự mình nghĩ lại xem.”

      Thái tử tự giác mỉm cười.

      Đức Tử hồ nghi nhìn, ở bên cạnh thái tử mấy năm, rất ít thấy để tâm đối vị Đế Cơ như vậy, vị Lâm Quan Đế Cơ này cũng chỉ mới gặp qua lần từ rất lâu rồi. Vẫn còn nhớ giao thừa năm đó, Hoàng đế thiết yến, tất cả Đế Cơ hoàng tử tụ tập ở Vân Tiêu điện. Cung điện bậc thềm ngọc, giống như cảnh thần tiên, pháo hoa nung đỏ bầu trời. Chiêu Dương Công chúa có tư thế khuynh thành thu hút tất cả ánh mắt. Thái tử lại thân thể chấn động, run rẩy chỉ hướng cửa ngách bắt mắt nhất, thào hỏi : “Đó là ai?”

      đưa mắt nhìn sang, mơ hồ thấy mặt bên của mỹ nhân, Đế Cơ khác đều kiễng chân chờ đợi, duy nàng mình lẳng lặng đứng ở trong đám Đế Cơ, nghĩ đến chính là vị ở lãnh cung, nhân tiện : “Đó là Lâm Quan Đế Cơ.”

      mặt Thái tử nhất thời hoảng sợ, lại thương tâm gần chết, từ khi hoàng hậu trước băng hà, chưa bao giờ tâm tình bi thương, khi đó lại lần trút ra. Hai tay của kịch liệt run rẩy, giọng điệu như khóc như cười: “Nàng đúng là vị Đế Cơ.”

      Đức Tử thầm than trong nội tâm, nàng đương nhiên là vị Đế Cơ.

      Cung nữ thám thính tin tức trở về bẩm báo: “Thái tử Điện hạ tuyên tất cả ngự y đến Đông cung.” Hà hoàng hậu nghiêng nằm ở giường gấm, hai cung nữ quỳ dưới đất đấm chân cho nàng, nàng nhắm mắt miễn cưỡng mở miệng: “Sao rồi?”

      Cung nữ đáp: “Bẩm nương nương, các ngự y đều vết thương khó xóa được.” Lúc này Hà hoàng hậu mới trợn mắt, cung nữ tiếng động lui ra. Hà hoàng hậu hướng Chiêu Dương bĩu môi: “Thế này còn chưa yên tâm? Xấu nữ như thế, là nam nhân đều bị dọa chạy.”

      Chiêu Dương vừa tức vừa thẹn: “Mẫu hậu, người chỉ biết chọc hài nhi.”

      Hà hoàng hậu giận cười: “Con cũng là, thiếu kiên nhẫn đến như vậy.” Bà thay đổi tư thế tựa ở gối gấm tơ vàng, thở dài: “Chỉ trách ta quá mức sủng nịch con.”

      Chiêu Dương chu môi tựa bên người: “Mẫu hậu lời này được à, mẫu hậu sủng hài nhi, chẳng lẽ muốn sủng người khác?” Hà hoàng hậu làm bộ muốn véo mặt của nàng, Chiêu Dương hì hì né tránh, : “Mẫu hậu yên tâm, hài nhi cũng làm cho phụ hoàng mực sủng ái hài nhi như vậy.”

      Trong nội tâm Hà hoàng hậu nóng lên, kéo tay của nàng, nắm chặt: “Chiêu nhi, con nhớ kỹ, vinh sủng của con, chính là vinh sủng của mẫu hậu, mẫu hậu quyết để cho người khác được chia chút nào.” Đôi mắt đẹp của bà ửng đỏ, dường như sắp rơi lệ, Chiêu Dương nắm lại, cười : “Cho nên mẫu hậu nhanh với phụ hoàng, đem tứ hôn cho nữ nhi. . .” Nàng rốt cuộc là nữ nhi, đối với mẫu thân mình vẫn cảm thấy ngượng ngùng, khỏi đỏ mặt, Hà hoàng hậu chỉ cái trán nàng giễu cợt: “ biết xấu hổ.”

      Chiêu Dương chỉ mím môi cười.

      Hà hoàng hậu trầm tư: “Con tiếp xúc với Tử Thanh, quân gia cũng ngầm đồng ý, nhưng lại trì hoãn tứ hôn. Tử Thanh này cũng là, cũng biết đến cầu hôn.” Chiêu Dương đỏ mặt tới mang tai, nghe bà giận Hách Liên Du vội : “Mẫu hậu thiệt là, phụ hoàng đồng ý, có thể nào cầu hôn, nếu là người khác, đến lúc đó miệng vàng lời ngọc, có thể nào tốt.”

      Hà hoàng hậu nghe nàng mở miệng bảo vệ, cũng bóc trần, chỉ là : “Nhân phẩm vẻ ngoài của Tử Thanh thể bắt bẻ, tiền đồ cũng tốt, nhưng nếu ngày phụ hoàng con. . . .” Bà dừng chút: “Thái tử đăng cơ, mẹ con chúng ta thể tiếp tục sống những ngày an bình.”

      Chiêu Dương vui mừng nhướng mày: “Mẫu hậu quên, Tử. . . là hoàng tử Cổ Hạ quốc, nếu như đăng cơ, hài nhi chẳng phải là hoàng hậu, đến lúc đó đón mẫu hậu qua, mẫu hậu chính là hoàng thái hậu, còn sợ thái tử ca ca sao?”

      Đôi mắt đẹp của Hà hoàng hậu lưu chuyển, bình tĩnh rơi xuống mặt Chiêu Dương , cười : “Con đứa này, cũng có thời điểm thông minh.” Chiêu Dương làm nũng : “Mẫu hậu trí tuệ, hài nhi sao có thể ngu dốt?” Hà hoàng hậu ngước mắt: “Nữ nhi của ta, sao lại ngu dốt.” Chiêu Dương vội tiếp lời: “Cho nên mẫu hậu, người nhất định phải giúp , nắm quyền, mới có thể thi triển quyền cước, trở lại Cổ Hạ quốc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.”

      Hà hoàng hậu gật đầu: “Khát vọng trí tuệ của Tử Thanh thể nghi ngờ, cho dù có trợ giúp của ta, cũng có thể chắc chắn thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế.” Bà cẩn thận nhìn ngắm nữ nhi của bà, tuổi trẻ tốt, thanh xuân vẫn còn. Nhan sắc tồn tại lâu dài, khóe môi bất giác ảm đạm, cười : “Nữ nhi của ta khuynh thành, có lý do .”

      Chiêu Dương chỉ mắc cỡ cúi đầu, Hà hoàng hậu chuyển con mắt giương giọng: “Truyền tin ra ngoài, khuôn mặt Lâm Quan Đế Cơ xấu xí, có thể so với Vô Diệm.” Giọng của bà ác độc, quanh quẩn ở trong điện: “Bổn cung muốn cho nàng ta nếm thử hậu quả tranh ánh sáng với nhật nguyệt, làm cho nàng cả đời khó gả, ở trong thâm cung độc sống hết quãng đời còn lại.”

      Cả vườn thanh lặng.

      Kéo tên, căng dây cung, “Sưu” tiếng, cây tên lông vũ trắng phá dây cung ra, xuyên qua hồng tâm. Lông vũ trắng rung bần bật, vẫn còn vài phần hàn khí, chỉ nghe có người ha ha ủng hộ: “Ngươi oa nhi này, lâu gặp, công phu lại tăng thêm ít.”

      Hách Liên Du hờ hững chuyển con mắt, lão giả râu trắng từ sau lưng Đỗ Minh xông tới. Đỗ Minh vốn là gầy như sào tre, lão giả này cũng gầy cực, da thịt khô héo bọc xương, tóc trắng lôi thôi dính bết lại chỗ, lông mày trắng dài, cười rộ lên khó tìm đồng tử, ra là thánh dược Thanh Phong tiên nhân đến. Hách Liên Du cũng thèm nhìn ông. Thanh Phong tiên nhân tương đối quen thuộc, thẳng ngồi xuống bàn đá, tự rót uống mình: “Ngươi nghĩ thông, để cho ta trị thương lưng ngươi?”

      thản nhiên : “Ông có thể trị?”

      Thanh Phong tiên nhân liên tục ho khan: “ đời này có vết thương nào ta thể chữa.”

      Hách Liên Du gật đầu: “Chuyện này cũng chỉ có ông có thể làm.”

      Thanh Phong tiên nhân trừng mắt: “ phải bảo ta đến trị thương cho ngươi?” Phất tay áo liền , Hách Liên Du gọi ông: “Mặc dù phải vì ta, nhưng cũng là ta cần ông giúp, cái này cùng với van xin ông có gì bất đồng.” Thanh Phong tiên nhân xoay mặt cười hì hì: “Tiểu oa nhi, ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với vết thương lưng ngươi.”

      “Vết thương lưng.”

      lộ ra cái nghiền ngẫm vui vẻ: “Ta còn muốn giữ lại nó, để nó từng giờ từng khắc nhắc nhở ta, vì sao ta phải như vậy, cũng tốt.”

      Thanh Phong tiên nhân nhìn nụ cười của , mãnh liệt run lên, ôm bả vai: “Ai u, ngươi đừng cười như vậy, khiến toàn thân lão nhân ta run lên.”

      Lúc này Hách Liên Du mới vào vấn đề chính: “Gọi ông tới, cho ông trị mặt người. Ông muốn cái gì cứ việc là được.”

      Thanh Phong tiên nhân quay đầu: “ .”

      Hách Liên Du trầm thấp thở dài: “Vậy tiếc, vây cá mập Nam Hải ở đây, ra ông muốn.” nhướng lông mày, Thanh Thụy gật đầu, muốn ném hộp gấm cầm trong tay vào ao, Thanh Phong tiên nhân nhảy qua gắt gao ôm vào trong ngực, kêu to: “Đừng đừng, đừng cho cá đáng ghét của ngươi đụng vây cá mập của ta.”

      Hách Liên Du cười yếu ớt: “Vậy là ông đồng ý rồi.”

      Thanh Phong tiên nhân ngơ ngẩn, vừa nhìn ngắm vây cá vừa nhìn bầy cá ăn thịt người tranh nhau tháo chạy trong ao, hận đến hàm răng ngứa ngáy: “ .” Lão vừa đảo tròng mắt vừa cười hắc hắc : “Cảnh cáo trước, quy củ của ta thể đổi, vây cá mập ta nhận, nhưng còn hai vật nữa.”

      Hách Liên Du hiển nhiên để trong lòng: “.”

      Thanh Phong tiên nhân vẻ mặt cười gi¬an nhân lúc cháy nhà mà hôi của: “Nghe ngươi mới phái người hái hàn phượng liệt kình thảo ở Côn Luân.” Hàn phượng liệt kình thảo Côn Luân chính là vật báu nhân gi¬an, đài hoa chí chí nhu, cánh hoa chí cương chí liệt, có hiệu quả khởi tử hồi sinh.

      Hách Liên Du vân đạm phong khinh: “Cầm lấy .” Đỗ Minh nghe vậy lại bóp cổ tay la lên: “Lão đại, ngươi sao lại đưa cho ông ta đơn giản như vậy, vì hái vật kia, thiếu chút nữa lấy mất mạng của ta.” Khinh công của Đỗ Minh người có thể địch, đều thiếu chút nữa có về, có thể thấy được tìm được vật ấy khó thế nào. Thanh Phong tiên nhân cười hì hì cầm lấy, có chút cảm giác áy náy nào.

      Đỗ Minh biểu lộ cam lòng có kết quả, trừng mắt hướng thẳng về phía Thanh Phong tiên nhân.

      Thanh Phong tiên nhân chăm chú lo lắng vật thứ ba, Hách Liên Du tặng hai báu vật, con mắt chớp cũng chớp, khỏi nản chí, bỗng nảy ra ý hay, vỗ hai tay: “Có rồi.” Ông nheo mắt cười : “Tiểu oa nhi, vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Bình sứ bốn tai hoa sen xanh: 4 cái tai là bốn cục nổi lên ở gần miệng bình, hoa văn là màu xanh dương... kiểu dáng bình và hình dạng hoa sen có nhiều loại... Hình dưới là bao gồm đủ nhất.
      ChrisSue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (17)

      Ông nheo mắt cười : “Tiểu oa nhi, vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi.”

      Đỗ Minh nhất thời chết lặng, trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào Thanh Phong tiên nhân. Bàn Tử nghe vậy đúng là nhảy dựng lên, liền vỗ chưởng mạnh về phía Thanh Phong tiên nhân.

      Chưởng phong như đao, mỗi chiêu đều trí mạng. Thanh Phong tiên nhân sợ tới mức vừa trốn vừa gọi: “Tiểu oa nhi, Hách Liên Du, ngươi nhanh bảo dừng lại.”

      Hách Liên Du nheo mắt nhàn rỗi : “Máu thịt của ta, sợ là ông lấy nổi.”

      Thanh Phong tiên nhân thiếu chút nữa khóc lên: “Ta. . . Ta là có nguyên do, ngươi muốn ta chữa vết thương sâu, khó có thể khép lại, bởi vậy vết sẹo mới có. Bản thân ngươi khi nếm khắp trăm loài cây cỏ, máu thịt bách độc bất xâm, chắc chắn lưu thông máu có hiệu quả trừ bỏ vết bầm, huống hồ từ xưa có tiền lệ lấy thịt người làm thuốc dẫn, ta. . . cũng phải bịa đặt.”

      Hách Liên Du đưa tay ra, Bàn Tử cuối cùng dừng thân hình lại, nhảy đến bên, chỉ thấy Thanh Phong tiên nhân đặt mông ngồi mặt đất thở phì phò, vừa rồi tánh mạng cũng khó bảo vệ, ông vẫn còn gắt gao ôm lấy hộp gấm kia. Đỗ Minh trông thấy, chậc chậc ra tiếng: “ là tham tiền.”

      Thanh Thụy trầm giọng mở miệng: “Tiên sinh, nếu như lời ngài là , ngài cũng biết , thân thể Điện hạ đáng ngàn vàng, phải ngài cắt là có thể cắt .”

      Thanh Phong tiên nhân nước mắt nước mũi tùm lum: “Ta ở đâu còn dám lung tung. Vây cá mập và cỏ Côn Luân là lòng riêng của ta muốn, thịt người ta lấy để dùng.”

      Thanh Thụy lập tức trầm mặc, sau nửa ngày mới nhíu mày : “Điện hạ, người này, cứu cũng được.” Đỗ Minh chen miệng : “Lão đại, thân thể tóc da là nhận của cha mẹ. Vì nữ nhân, đáng. Vì nữ nhân họ Thượng Quan, lại càng đáng!”

      Thanh Phong tiên nhân ngồi dưới đất "Hả” tiếng: “Phải cứu người của Thượng Quan gia sao?” Đỗ Minh lấy làm lạ hỏi: “Ngài biết sao.” Thanh Phong tiên nhân khó xử tóm râu ria: “Ta vừa mới từ chối.”

      Hách Liên Du nhàn nhạt nhìn : “ cho bọn biết, sau khi mình từ chối, hối hận kịp, đồng ý cứu giúp điều kiện.”

      Thanh Phong tiên nhân ngẩn ngơ: “Ngươi lại vì người họ Thượng Quan cắt máu thịt cứu giúp, nữ nhân này là ai.” Thanh Thanh Thụy bình thản mở miệng: “Tiên sinh sai rồi, hôm nay Điện hạ trả giá tất cả, ngày khác cầu về gấp bội.”

      Thanh Phong tiên nhân hồ nghi nhìn Hách Liên Du, lại nhìn về phía Thanh Thụy, vẫn cười mỉa: “Ta đây vừa rồi còn từ chối rất thẳng thừng, tại lại muối mặt trở về, còn thể diện.”

      Hách Liên Du liếc ông cái, nhàn rỗi cầm chủy thủ, mạnh mẽ đâm cái cổ tay gầy mà cắt thịt, dòng máu đỏ thẫm ồ ạt chảy ra. Mắt vẫn hề chớp. Thanh Thụy nhanh chóng cầm vải trắng cùng thuốc bột băng bó cầm máu cho . Hách Liên Du chỉ vung lưỡi đao lên, đường vòng cung khẽ cong xẹt qua trung, vững vàng hạ xuống hộp gấm Thanh Phong tiên nhân ôm, dòng máu ấm áp lập tức thấm vào hoa văn hộp gấm, đóa hoa như uốn lượn nở ra hút máu. Thanh Phong tiên nhân nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, cũng dám quanh co tiếng nữa.

      .”

      hờ hững câu, nhàng ném chủy thủ, lưỡi dao tiếng động cắm vào thân cây, chỉ còn thấy cán dao.

      Thanh Phong tiên nhân nhịn được sờ cái cổ, chồm người lên, nhanh như chớp thấy bóng dáng.

      Tin vui!

      Đức Tử báo lại, thánh dược kia tự xưng chuẩn bị đầy đủ thuốc dẫn đến xin yết kiến. Thái tử liền lập tức triệu kiến ông đến Đông cung, sau đó sai người khiêng kiệu, tự mình dẫn ông vào Thù Ly cung.

      Thượng Quan Mạn và Cố Tiệp Dư ngồi khoanh tay bó gối. La nghe Thù Nhi xong, khỏi hồ nghi: “Điện hạ và thái tử quen biết sao?”

      Thượng Quan Mạn chậm rãi lắc đầu. Thù Nhi cũng : “Thêm lần cứu Điện hạ, tổng cộng chỉ có hai lần.”

      La : “ kỳ lạ, thái tử này vì sao nhiệt tâm với Điện hạ chúng ta như vậy.” Nàng bỗng nhiên cười: “Nếu là cốt nhục thân tình gì đó, trong hoàng cung, ai tin.”

      Có gió thổi làm cho váy dài của hai người bay. Thượng Quan Mạn đưa tay vuốt mái tóc rối bời bên cạnh gò má, : “Về sau gặp gỡ, kính trọng nhưng gần mới ổn.”

      Lời vừa rơi xuống đất, thấy thái tử thân áo đỏ thẫm ánh vàng nhanh vào trong nội viện. Trong nội viện lá xanh thanh thúy tươi tốt, vẫn ngăn được vẻ vui tươi như mùa xuân mặt , giống như ánh nắng bỏng mắt trong nội viện này, đều bị đẩy lui .

      Mọi người nhìn thấy , đều giật mình.

      Thái tử cười như gió xuân ấm áp, mắt phượng bình tĩnh rơi xuống khuôn mặt Thượng Quan Mạn: “Thập nhị muội, thánh dược ta mời đến đây cho muội.” Tự mình giúp đỡ Thanh Phong tiên nhân xuống, kéo đến gần Thượng Quan Mạn: “Tiên nhân mời xem, mặt của thập nhị muội còn cứu được ?”

      Bốn người lúc này mới bừng tỉnh. Người ngoài vào điện, còn thể thống gì, huống gì trong nội viện đều là nữ quyến, vội gấp rút vào nội điện lảng tránh. Thượng Quan Mạn nhíu mày đứng dậy, liếc qua thái tử, lại lên tiếng : “Điện hạ mời vào đại sảnh.”

      Thanh Phong tiên nhân cũng tu chỉnh phen, áo màu trắng, tóc trắng búi, miễn cưỡng nhìn lại, cũng giống như tiên nhân vừa hạ phàm. Thái tử vào đại sảnh, hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Thanh Phong tiên nhân dỡ miếng băng trắng mới thay mặt Thượng Quan Mạn xuống, chỉ sợ có cái gì sơ xuất. Thanh Phong tiên nhân lặng lẽ cười, quay mặt : “Điện hạ, xin ngài tránh lát.”

      Thái tử ngạc nhiên: “ thể ở lại trong này sao?”

      Thanh Phong tiên nhân vuốt râu ho tiếng: “Điện hạ từng đồng ý hỏi qua những gì lão hủ làm, giờ lại làm được sao?”

      Thái tử bất đắc dĩ, đành phải dặn dò Thượng Quan Mạn: “Ta ở ngay ngoài cửa.” Thượng Quan Mạn thấy ân cần nhìn qua nàng, đành phải gật đầu đáp lại. Thái tử cười, lúc này mới rời .

      Nhất thời trong sảnh yên tĩnh, Thượng Quan Mạn nghiêng đầu tránh ánh mắt hiếu kỳ của Thanh Phong tiên nhân, khách khí mở miệng: “Tiên sinh mời .”

      Thanh Phong tiên nhân kinh ngạc trợn mắt: “Ngươi hiểu ta là cố ý đuổi ra ngoài?”

      Thượng Quan Mạn khỏi mỉm cười, lão giả này cũng có phần đáng . Bị người khám phá ra, Thanh Phong tiên nhân đơn giản lộ ra bản chất, hì hì cười : “Ngươi này xem ra cực kỳ thông minh, chúng ta cũng có duyên, ta chỉ cho mình ngươi biết, thương thế mặt ngươi. . . .”

      Thượng Quan Mạn đưa tay cắt đứt lời : “Ta mang ông vào điện, cũng phải chữa thương mặt ta.”

      Thanh Phong tiên nhân lấy làm lạ hỏi: “Vậy là vì sao?”

      dối gạt tiên sinh, cổ họng mẫu thân bị rượu độc hại, khó có thể được, xin tiên sinh chữa cho mẫu thân.”

      Thanh Phong tiên nhân trầm ngâm mở miệng: “Ngươi cũng biết ta chữa bệnh cho người, trừ phi dùng báu vật trong thiên hạ trao đổi, nếu đáp ứng. Ta trị liệu cho mẫu thân ngươi, mặt của ngươi, còn có cơ hội phục hồi như cũ.”

      Thượng Quan Mạn nhắm mắt: “Vâng!”

      Thanh Phong tiên nhân ngược lại giật mình, hồ nghi hỏi: “Ngươi thích dung nhan của mình?”

      Thượng Quan Mạn cười khẽ: “Tiên sinh giỡn, thiên hạ có nữ tử nào thích mình đẹp.”

      “. . . . . .” Thanh Phong tiên nhân dường như hiểu , người Hách Liên Du cứu, lại là nữ tử như vậy. Tuy biết nàng họ Thượng Quan, đúng là khó nén cảm tình, thích thú cười : “Rượu độc là việc , sau này ta xem xét, mặt của ngươi, mới là điều cấp bách.”

      Mặt Thượng Quan Mạn lộ vẻ vui mừng: “ biết tiên sinh muốn thái tử trả thù lao gì, đây là chuyện của ta, đương nhiên phải do chính mình hoàn lại.”

      Thanh Phong tiên nhân cười hắc hắc: “Thôi thôi, bé con này hợp ý với ta, ta ràng buộc trị liệu cho ngươi là được.” đôi con ngươi đen của Thượng Quan Mạn lẳng lặng nhìn . Thanh Phong tiên nhân ngượng ngùng vui cười: “ thù lao, cũng có chút.”

      Nàng lẳng lặng chờ mở miệng.

      Thanh Phong tiên nhân sát vào nàng chút, lặng lẽ luống cuống tay chân lấy quyển sách từ trong tay áo. Thượng Quan Mạn tiếp nhận, có chút nhíu mày: “Tiên sinh, đây là…?”

      Thanh Phong tiên nhân vội giơ lên ngón tay ra hiệu đừng lên tiếng, cố gắng hạ thấp thanh : “Ta xem ngươi có tư chất rất tốt, mới đem nó gi¬ao cho ngươi. Thứ này rất nhiều người dù mất mạng để đổi cũng được.” Ông nhìn trái ngó phải, giống như kẻ trộm, giọng : “Tiểu tử thúi kia luôn khi dễ ta, lão hủ ta chịu đủ rồi. Oa nhi ngươi học xong tất cả, nhất định phải thay ta giáo huấn .” Ông lại xem khuôn mặt nàng, lại mừng rỡ như điên: “Tốt lắm, bên trong cũng vô cùng tốt, lão hủ ta chỉ có thể xóa tan vết sẹo mặt ngươi, còn có thể trọng sinh cho ngươi, khiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia đều kém hơn, ngược lại giờ ngươi diễm quang tứ phía, mê hoặc tiểu tử kia phải xoay quanh mới tốt.”

      Thượng Quan Mạn nghe năng lộn xộn, nghe lời đồn rằng thánh dược này điên cuồng, cũng để ở trong lòng, tiếp lời cười : “Tiên sinh là, khiến Chiêu Dương Công chúa cũng kém hơn sao?”

      Thanh Phong tiên nhân sững sờ: “Chiêu Dương, Chiêu Dương là ai?”

      Trong nội tâm Thượng Quan Mạn ngạc nhiên, người này, ngay cả Chiêu Dương mà cũng biết, liền có vài phần thắc mắc: "Đệ nhất mỹ nhân theo lời tiên sinh là ai?.”

      Thanh Phong tiên nhân vỗ đùi: “Đương nhiên là Tiêu vương phi. Nhớ năm đó, Tiêu vương phi tuổi trẻ muốn lấy chồng, hơn mười vị hoàng tử hoàng gia đều muốn được mỹ nhân để ý đến. Hoàng đế tức giận triệu kiến Tiêu vương phi, điện Kim Loan. Tiêu vương phi người áo tơ trắng đứng ở điện, cả Hoàng đế đến tuổi già đều nhìn đến ngây dại, cuối cùng cũng chỉ , ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, hợp tình, hợp lý’, rồi bao giờ hỏi nữa.”

      Nhìn vẻ si ngốc trong mắt ông, giống như hồi tưởng lại thời gian đó, lại thấy Tiêu vương phi đứng ở đại điện. Thượng Quan Mạn tự nhiên buồn cười, mặc dù hai mươi năm trước kia, Thanh Phong tiên nhân này cũng năm mươi tuổi, ngược lại si mê nữ tử xuân xanh như thế.

      Thanh Phong tiên nhân cuối cùng lại thở dài: “Chỉ tiếc. . . .” Nàng khỏi có vài phần hứng thú, ngước mắt chờ ông tiếp. Thanh Phong tiên nhân lại gì, tinh tế dặn dò nàng phương pháp khôi phục dung nhan: “Cần dùng thuốc nước thoa trong nửa năm, nửa năm sau, bảo đảm vết thương còn.” Ông dừng chút, cuối cùng : “Trong phương thuốc này, có thịt người làm thuốc dẫn, ngươi còn muốn dùng ?”

      Thượng Quan Mạn ngạc nhiên, trong nội tâm lại động: “Chính là thái tử. . . .”

      Thanh Phong tiên nhân giật mình, nhớ lại vừa rồi đúng là thể , cười hắc hắc. Thượng Quan Mạn thấy ông cam chịu, nháy mắt dòng nước ấm tuôn ra, nàng kinh ngạc cách nào , cảm thấy khó tin, thái tử này đối với nàng, vì cái gì? có, có mưu đồ? Cũng có, chẳng lẽ quả quan tâm cốt nhục thân tình?

      Cũng phải.

      Hình như ký ức chậm rãi thức tỉnh, nàng lập tức sáng tỏ, ra là .

      Năm đó thiếu niên gặp dưới cây là , lúc đó còn trẻ, hoàng hậu trước vẫn còn tại thế.

      Bởi vì có tiên hoàng hậu, cho nên tốt đẹp, tốt đẹp đến khó quên, may mắn nàng lơ đãng xâm nhập trong tốt đẹp này, liền được thái tử nhất thời đau đớn mất mẹ ký thác.

      ra là thế.
      ChrisSue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (18-)

      La vào điện bên, liền gặp Thượng Quan Mạn quỳ gối ngồi tấm đệm La Hán (tấm đệm tròn tròn hay thấy trong chùa), nhìn chằm chằm vào bàn cờ đến ngẩn người.

      Thanh Phong tiên nhân dị thường sảng khoái đáp ứng điều trị tổn thương ở cổ họng Cố Tiệp Dư, mặt Thượng Quan Mạn cũng có hi vọng phục hồi như cũ, La tất nhiên là vui vẻ dị thường, nhìn thấy Thượng Quan Mạn vẻ mặt trầm tư, chợt cảm thấy kinh ngạc, giọng vào, : “Điện hạ suy nghĩ gì?”

      Thượng Quan Mạn tà tà đảo qua bàn cờ, cờ đen cờ trắng, cân sức ngang tài, thực giống như mâm cát vụn, chỉ sợ là nàng xuống tay phá vỡ tổng thể. La khỏi mỉm cười: “Điện hạ khổ tâm nghĩ ra, bằng đến nội viện dạo chút.” Từ khi nàng hủy mặt, mọi người dám khuyên nàng ra ngoài, gương đồng sớm được dỡ xuống nhét vào góc, tích đầy bụi bặm. Thượng Quan Mạn lẳng lặng cười, lộ ra vài phần quan tâm: “La người xem, thế cục của các quân cờ đen trắng này, nhìn như hai cỗ lực lượng đối kháng, thực tế dấu diếm cơ quan. Các thế lực giúp nhau tranh đấu, rồi tự giết lẫn nhau, rốt cuộc ai là người ngư ông đặc lợi, khó có thể kết luận.”

      Nàng có chút nghiêng đầu, tóc đen xỏa xuống: "Phụ hoàng sao?”

      La khỏi giật mình, mới hiểu ra nàng thực phải là đánh cờ, trực giác cảm thấy có điều tốt, thử mở miệng: “Điện hạ, người muốn làm gì?”

      Thanh nàng cực kỳ bình tĩnh: “La , chúng ta cũng nên tính toán cho tương lai. Phụ hoàng tuổi tác cao, Hoàng đế mới đăng cơ, chúng ta nên nơi nào?” Bà chuyển con mắt nhìn nàng, đôi mắt trắng đen ràng chiếu ra bóng dáng La , nàng : “Chúng ta hồ đồ sống qua vài chục năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hồ đồ nữa sao?”

      Tâm tư La bách chuyển (chuyển qua nhiều suy nghĩ), giảm thấp thanh : “Điện hạ quyết định như vậy, chính là có quan hệ với thái độ của thái tử sao?” đợi nàng đáp, La khuyên nhủ: “Thái tử bây giờ có phần nhiệt tâm đối với Điện hạ, nhưng nếu như sau này tình cạn, ai chắc được người bán đứng chúng ta, Điện hạ người phải nghĩ lại mới được.”

      Nàng bất động tại chỗ, áo lưới trùng điệp phủ thân hình bé của nàng. Gió lớn đột ngột ùa vào trong phòng, thổi tung tay áo hai người bay múa, tóc đen lượn lờ, lướt gương mặt trong sáng của nàng, hàng mi dày của nàng lộ vẻ đơn, ràng từng chữ : “La , ta thể bỏ qua số người, cơn hận này tan, ta ăn ngủ khó yên.”

      La biết trong chuyện này tất nhiên bao gồm mẹ con Hà hoàng hậu, đạo thánh chỉ, Thù Ly cung kẻ chết người chạy. Hôm nay chỉ còn bốn người, ngày đó mặc dù được thái tử cứu giúp, nhưng tất nhiên thành cái đinh trong mắt bọn họ. Nếu như phản kháng, chính là con cá nằm thớt, nhưng nếu phản kháng, khi thất bại, rơi xuống vực sâu đáy.

      Các nàng phải lúc nào cũng muốn đặt mình trong vực sâu.

      La nhìn nàng chăm chú, cả đời bà tốt nhất cũng chỉ trải qua trong thâm cung độc này. Đêm khuya gối lạnh, đơn cơ khổ, bao nhiêu khổ sở rưng rưng nuốt xuống, Đế Cơ tuổi trẻ chính trực này, còn phải giống bà sao?

      lên tiếng rơi lệ: “Điện hạ, lão nô theo người, vô luận người làm cái gì, lão nô đều theo người.”

      Tròng mắt Thượng Quan Mạn mỉm cười: “La , đời này, ta chỉ tin người và mẫu thân.”

      La nghẹn ngào: “Lão nô biết , vẫn luôn biết .”

      Tay áo thêu chỉ vàng của địch y dao động, mười tám cành hoa long phượng châu ngọc, bóng dáng mỹ nhân xinh đẹp đoan trang. Thái tử lơ đãng quét qua, ánh mắt thấy còn kiên nhẫn. Thái Tử Phi mang theo thiếp thân cung nữ (cung nữ luôn kề cận hầu hạ) nghênh đón, dịu dàng mỉm cười: “Điện hạ mệt mỏi sao.” Sau đó tự mình cởi dải lụa bên hông đưa cho cung nữ đứng bên.

      Thái tử "Ừ” tiếng, phất áo ngồi ghế. Cung nữ bưng bồn vàng. Thái Tử Phi thấm ướt khăn lau mặt cho , động tác của nàng ôn nhu cẩn thận. Lông mày thái tử chậm rãi giãn ra. Thái Tử Phi giọng : “Điện hạ mới từ Lại bộ trở về sao?” Thái tử nghe vậy lập tức gỡ tay của nàng ra, trợn mắt : “ phải sống thêm mấy ngày ở nhà nhạc phụ sao, sao nhanh như vậy trở lại.”

      Thái Tử Phi chậm rãi ngậm cười, khóe môi lại lơ đãng cong. Trong nội cung đều truyền ra, Thái tử chỉ vì Đế Cơ mà đại náo Phượng Tê cung, nàng sao còn ở tiếp được, gấp rút trở về Đông cung, liền cười : “Còn nhiều thời gi¬an, ở ít mấy ngày đâu có sao.”

      Thái tử hàm hồ lên tiếng. Thái Tử Phi nhìn thần sắc , ngược lại thấy như tâm tình khá ổn. Nàng chẳng qua chỉ rời ngày, thái tử liền đắc tội Hà hoàng hậu. Quan hệ của phụ tử hai người vốn xa cách, còn trông cậy vào Hà hoàng hậu tốt vài câu, hôm nay lại trở thành vô vọng, khỏi lo lắng, ngoài miệng lại : “Điện hạ mấy ngày trước đây phải muốn cưỡi ngựa sao. Hôm nay ngày đẹp trời, sao giải sầu.”

      Thái tử sững người, rồi cười: “Ý kiến hay.” Thái Tử Phi mỉm cười, phân phó cung nữ: “Mang quần áo người Hồ mới may của Điện hạ tới.” Chính nàng lại xoay người vào trong điện, trở ra, thay hoa trang, người mặc váy xoáy nhàng. Thái tử cũng thay xong bộ quần áo người Hồ bằng gấm xanh đậm, làm nổi bật gương mặt phong lưu của . bỗng dừng lại nhướng đôi mắt phượng, kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn ?”

      Thái Tử Phi hơi lộ ra ý xấu hổ: “Nô tì cũng có thể hầu hạ Điện hạ.”

      Đúng lúc này, Đức Tử vào điện, nhìn cũng nhìn bẩm báo ra miệng: “Điện hạ, nô tài thông báo Lâm Quan Điện hạ, Điện hạ là đồng ý cùng .” xong ngẩng mặt, trông thấy Thái Tử Phi mặc váy xoáy, thoáng chốc ngây người.

      mặt Thái Tử Phi chợt trắng chợt đỏ, cuối cùng môi chứa ý cười vui vẻ: “ ra thập nhị muội cũng muốn .” Nàng ôn nhu mỉm cười với thái tử: “Nô tì sớm muốn gặp nàng, biết ý Điện hạ thế nào?”

      Thái tử chợt vài tia bực bội: “Cùng là được mà.”

      Khu vực săn bắn ở nam uyển (vườn phía nam) của hoàng gia cách hoàng cung vài dặm. Thái tử cho xe đến Thù Ly điện. Thái Tử Phi ở trong mành nghiêng thân nhìn lại. bóng dáng bé uyển chuyển hàm súc trước cửa cung màu đỏ, áo trắng giản dị như người bình thường, đáng tiếc vết sẹo dài mặt, như đường may vụng về mà xấu xí hoa y gấm vóc, thầm thở phào cái, làm như cảm thấy có người nhìn qua nàng. Lâm Quan Đế Cơ nâng đôi mắt tĩnh mịch nhìn sang, ánh mắt trong trẻo, làm cho trong nội tâm nàng phút chốc thắt lại.

      Xuất thần chốc, Thượng Quan Mạn ở xa xa hướng nàng thi lễ, ra là sớm đoán ra thân phận của nàng.

      khỏi thầm nghĩ, quả là người biết suy xét.

      thấy thái tử vươn tay tự mình đỡ Thượng Quan Mạn lên xe. Thái Tử Phi liền giật mình, vội sai cung nữ dẫn nàng vào ngồi, hai người chào nhau, sau đó đều trầm mặc.

      Ngựa của thái tử tên là Phong Trì, chính là giống ngựa chạy ngàn dặm người hồ tiến cống, giá trị vạn lượng hoàng kim, trừ ra, chưa từng có người cưỡi qua. Thái tử kéo dây cương ngoái đầu nhìn lại. Thượng Quan Mạn cùng Thái Tử Phi đứng ở dưới cái ô xa xa, liền cười : “Thập nhị muội, ta đưa muội đoạn đường như thế nào.”

      Nàng mặc váy trắng dài, tất nhiên là tiện, cười yếu ớt : “ dối gạt thái tử Điện hạ, ta biết cưỡi ngựa.”

      Thái tử vui vẻ lên, hướng nàng vươn tay: “Đến đây , ta dạy cho muội là được.”

      Mặt Thượng Quan Mạn có chần chờ. Thái Tử Phi nắm bắt tay áo chật vật cười: “Thập nhị muội , khó có dịp được Điện hạ cao hứng.” Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn nàng, hạ thấp người thi lễ, rồi , Thái Tử Phi vẫn chỉ cười.

      Thái tử giúp đỡ nàng lên ngựa. Lưng ngựa rất cao, nàng lần đầu tiên cưỡi lên, khỏi hoảng sợ, gắt gao nắm dây cương, cực kỳ giống ngày đó mới gặp gỡ nàng. Khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch, gắt gao ôm lấy thân cây. . . . Thái tử hắng giọng tiếng, : “ ra muội cũng sợ hãi.”

      Thượng Quan Mạn nghe vậy quay đầu nhìn , cũng cong môi cười: “Trong mắt thái tử Điện hạ, ra ta gan lớn như vậy sao?” Ánh nắng vừa vặn, soi sáng da thịt tuyết trắng nửa bên mặt nàng, mắt ngọc mày ngài, chỉ cảm thấy ánh sáng rực rỡ tràn ngập muôn màu. đột nhiên giật mình, ánh mắt kia liền khó khăn dừng lại ở má nàng. Nàng nhìn thần sắc sợ hãi, khỏi nhíu mày.

      Thái tử vội ho tiếng che dấu xấu hổ, cười : “ cần lạnh nhạt như vậy, muội cũng như Hoa Dương, gọi ta thái tử ca ca là được, hoặc là Tam ca cũng được.” giật mình, chợt tự giễu cười: “Chúng ta rốt cuộc là huynh muội.”

      Thượng Quan Mạn nhìn sắc mặt cổ quái, chỉ cho là vừa nhớ lại hoàng hậu trước, theo ý của kêu: “Tam ca.”

      Thái tử khẽ giật mình, cười có phần cổ quái: “Ừ.” Dắt ngựa cũng nhìn nàng, lẩm bẩm : “Ngựa này mặc dù tốt, nhưng người mới tập thể cưỡi mình, cần có ta ở bên giúp đỡ.” xong xoay người lên ngựa, vạt áo gấm xanh đậm quét qua, ngồi vào phía sau nàng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy búi tóc đen nhánh dày ở sau nàng. Vài sợi tóc rơi xuống, mềm mại nghịch cổ trắng đơn của nàng, trắng nõn tì vết như vậy, lại làm cho người ta nhịn được muốn cắn cái.

      Giống như sấm đánh trời quang, thái tử trong nháy mắt tỉnh mộng , toàn thân mồ hôi lạnh, thân thể càng nghe theo ý nghĩ, chợt nghe tiếng vó ngựa, hai người ngước mắt nhìn lại, lại là các hoàng tử. người duy nhất là bắt mắt, quần áo người hồ gấm lam tơ vàng, mặt như quan ngọc, tóc như mực gấm, đôi mắt lam sáng long lanh, lười biếng quét tới đây.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :