1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (4)

      Hách Liên Du chính là hoàng tử dị quốc (nước khác). Tuy là con tin của bổn quốc, lại quá mức được lòng vua, phá tổ chế nắm giữ trọng trách trong triều, là phụ tá đắc lực cho Thánh Thượng, lại là "Đệ nhất mỹ nam tử”. Nữ tử trong ngoài nội cung ai cũng hướng tới. Hoàng đế từng ở trước mọi người mỉm cười : “Hận phải là con trẫm”. Con trai thứ sáu của Hoàng đế vốn chết non, trải qua câu này, mọi người liền đùa giỡn xưng là Lục hoàng tử. Từ đó về sau, nữ tử trong ngoài nội cung càng hao hết tâm tư tiếp cận . Thượng Quan Chiêu ngày thường vô cùng chán ghét những chuyện này, nghe Thượng Quan Mạn mở miệng, lập tức tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lại đợi Hách Liên Du tỏ vẻ thốt ra: “ cho phép!”

      Thượng Quan Chiêu từ trước đến nay kiêu căng, trước mặt Hách Liên Du có phần thu liễm lại, lời này vừa ra chỉ cảm thấy ổn, lại nghe Hách Liên Du thấp giọng cười, trầm giọng mở miệng: “Điện hạ cũng thấy , vi thần và Chiêu Dương Công chúa dạo ngự hoa viên, khó có thể phân thân.”

      Thượng Quan Chiêu mím đôi môi tinh xảo, mắt thoáng nhìn mặt , trong lúc vui vẻ có đắc ý, như hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên, hề cố kỵ nở rộ dưới ánh mặt trời. Thượng Quan Mạn kéo váy lên, chân ngọc hơi lộ ra, trắng muốt sáng long lanh, càng kéo càng cao, để da thịt lộ trước mặt người khác, lập tức mặt đỏ tới mang tai, nhìn trộm xem xét Hách Liên Du thờ ơ lạnh nhạt, chỉ sợ cũng nhìn đến, phất tay áo trách mắng: “Còn lui xuống!”

      Hiển nhiên những người điều khiển cũng trông thấy, đều chuyển ánh mắt, ánh mắt rời rạc, hơn phân nửa bóng dáng Hách Liên Du đều trong bóng mờ, ánh mắt sáng quắc, nhất thời khó có thể nắm bắt.

      Nàng biết cự tuyệt, việc trong cung đình, ngoại thần đương nhiên muốn nhúng tay, hôm nay nàng mặc như thế, cơ trí như , sớm đoán ra điều bất thường, mặc dù muốn, nàng hết lần này tới lần khác muốn kéo vào bằng được. Ngẩng đầu, đôi lông mày dài rậm nhíu vào chỗ, mang theo vài phần xinh đẹp gợi cảm, thanh nàng thanh nhuận dễ nghe, vang bên tai tựa như tiếng sáo: “Nếu ta chuyện quan trọng, liên quan tiền đồ của Đại nhân?”

      nghe vậy nheo mắt, bình tĩnh nhìn về phía nàng.

      Nàng cũng mỉm cười ngửa đầu nhìn lại, trong con ngươi sâu kín, có tất cả kiên trì của nàng, chờ đợi, cùng với cuộc gặp gỡ nóng bỏng năm đó, nhưng dần dần tràn ngập hơi nước, như làn sương đọng lại cành hoa, như nỗi buồn vô cớ khi mới gặp gỡ đêm đó.

      Mặt trời sớm lên, màn sương bị xua tan, bóng mờ từ từ tan , nếu nhanh chóng, chỉ sợ kịp. Bỗng nhiên nắm chặt váy, trong lòng bàn tay lại toát mồ hôi. là Hình bộ thượng thư, nhiều ít kỳ án đều do phá án và bắt gi¬am, ánh mắt tất nhiên là sắc bén khác thường, hình như chỉ bằng tay có thể xé rách tầng lớp ngụy trang trùng trùng, chút lưu tình nào bắt được nàng, chỉ cảm thấy sắp duy trì được, lại ngó mặt chỗ khác với Thượng Quan Chiêu: “Xin Công chúa chờ lát.”

      Thần sắc Thượng Quan Chiêu như oán giận, ràng muốn. cúi người hạ giọng vài tiếng bên tai nàng, Thượng Quan Chiêu lập tức mây đỏ đầy mặt, hai nắm tay loạn rủ xuống trước ngực . hàm chứa ý cười nhàng nắm tay nàng. Thượng Quan Chiêu khẽ gắt tiếng, rút tay về xoay mặt để ý đến nữa, lại ra lệnh cho đàn sáo tấu lên.

      Hách Liên Du xuống xe, xe vua chạy qua, cũng xa, vẻn vẹn cách đó xa chờ . toàn thân mặc thường phục màu lam chắp tay đứng ở phía nền đá cẩm thạch, quần áo bay bồng bềnh, chỉ đứng tại đó liền khiến người nào có thể dời tầm mắt, nhưng khí thế của quá mạnh mẽ, khiến cho nàng dám thân cận. Mặt vui giận, ngược lại như đàm luận công : “Điện hạ, vi thần chỉ cho người thời gi¬an nửa khắc đồng hồ .” Ánh mắt của quét tới, hình như có vài tia cảnh cáo: “Chuyện liên quan đến tiền đồ…, còn chưa muốn sao.”

      Bộ dạng nàng phục tùng thu mắt, cười nhạt: “Đại nhân sao biết điều ta muốn với Đại nhân quan hệ đến tiền đồ.”

      hiển nhiên kiên nhẫn, nhíu mày nhìn bóng dáng cành hoa vụn: “Thời gian của người nhiều lắm.”

      Thượng Quan Mạn lấy lại bình tĩnh, cũng mỉm cười: “Ta mặc dù sống trong thâm cung, nhưng việc triều đình cũng có biết đôi chút. Thái tử thân cận với phụ hoàng, tứ hoàng tử và thất hoàng tử lại nhiều lần được phụ hoàng phong thưởng. Trong triều thậm chí truyền tin phụ hoàng có ý bỏ thái tử, thái tử cùng hai vị hoàng tử chỉ thấy tranh đấu gay gắt, nhất định thầm lôi kéo Đại nhân.” Nàng dừng chút, nhàng liếc : “Theo tính tình Đại nhân, tự nhiên làm bạn cùng bọn họ , nhưng cái này cũng chắc chắn đắc tội hai vị hoàng tử và thái tử đương triều, lúc này nếu Đại nhân cưới Chiêu Dương, chẳng phải là cam nguyện cho mọi người chỉ trích?”

      Đôi mắt nàng trắng đen ràng, nhìn lại cảm giác mang theo ý lạnh, thanh cực kỳ mềm ngọt, lọt vào tai chỉ cảm thấy dạt dào tình cảm. Những câu từ trong môi nàng thoát ra, lại khỏi làm cho người ta cam chịu, nàng : “Đại nhân, ta và ngươi đều biết, cao xử bất thắng hàn ( cao tránh khỏi đơn).”

      Cẩn thận xem thần sắc , mặt vẫn có biểu tình, vẫn đứng ở đó, khóe môi cong lên chút, ánh mắt lại nhìn xa xa. Trong nội tâm nàng hiểu được, đích thị là nghe lọt, càng cố hạ giọng: “Huống chi trong nội cung ai biết tâm tư Chiêu Dương ái mộ Đại nhân, phụ hoàng nếu là có tâm thành toàn, sớm tứ hôn, vì sao câu đối với việc này? Ta nghĩ trong nội tâm Đại nhân hiểu hơn ta.”

      Nghe nàng xong, lại xoay mặt vỗ tay mà cười: “Điện hạ tuy là nữ tử, nhưng cái nhìn lại sắc bén hơn đàn ông.” nhàng nhíu lông mày, môi mỏng mang ý cười hơi mở, trong lười biếng có vài phần hứng thú, lại như kiếm bén trong mưa, hàn quang nhấp nháy, làm cho người ta sởn tóc gáy, giọng điệu nhàn rỗi: “ như vậy, Điện hạ có cao kiến gì?”

      Những lời cuối cùng muốn , mấy chữ nghẹn lại trong cổ, tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, nàng kéo váy khom người: “Xin Đại nhân cứu mẫu thân ta mạng.”

      Ánh nhìn tán thưởng trong mắt ràng giảm vài phần, cũng kinh ngạc, giống như sớm hiểu trong lòng, thần sắc hờ hững: “Việc trong cung đình, thứ cho thần có quyền nhúng tay.” Liếc mắt quét qua bóng mặt trời, : “Đến giờ rồi.” thêm câu, xoay người liền .

      lại quả thấy chết mà cứu.

      Nàng nhìn qua bóng lưng của , bên môi tràn đầy cảm giác mất mát khôn cùng, lớn tiếng kêu: “Đại nhân.” Bước nhanh đuổi theo.

      Tiếng chuông dồn dập hỗn loạn vang lên, như mưa sắp rơi xuống, quấy rầy ao sen yên tĩnh. rốt cuộc nhịn được ngoái đầu nhìn lại, thấy mép váy nàng tung bay, đôi chân ngọc trắng muốt khéo léo như như dưới váy lông chim như khói như sương, từng điểm màu vàng ánh lên, tí xíu, làm cho người ta nhịn được muốn nắm chặt, tự giác đem ánh mắt rơi xuống dưới váy nàng.

      Nàng chú ý tới ánh mắt của , lại hô tiếng, giống như bị xô ngã xuống. Áo trắng như tuyết, như cánh chim chao rơi. Mái tóc đen của nàng theo gió tung bay, như bay múa trong đêm, chỉ thấy dưới tóc là dung nhan thanh tú xinh đẹp, con ngươi sáng trong như nước mùa thu, cặp môi đỏ nóng bóng mà mê người, hòa quyện vào nhau, như tấm lưới, toàn bộ nằm trong tầm mắt thợ săn.

      Nàng biết , váy trắng rộng rãi theo gió tung bay, nàng giống như bướm giương cánh, ràng là cực đẹp.

      Thân hình dừng chút, ánh mắt như mũi nhọn, cuối cùng tiến lên đón được nàng. Nàng cố ý né tránh tay đưa qua tới, chỉ nghe mùi hương bạc hà thoang thoảng xộc đến. Nàng mềm mại nhào vào trong lòng , ánh mắt của quăng xuống, lại khiến nàng dám ngước mắt nhìn lên.

      Thân hình ngăn trở tầm mắt xa xa của Chiêu Dương, tất nhiên là nhìn được tình hình lúc này ra sao. Nàng khỏi thầm nghi hoặc, là sớm ngờ tới, hay là vô ý. cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng giương cánh tay nắm chặt lấy vạt áo , rủ con mắt xuống, chỉ thấy hàng lông mi dài rậm rung động, đôi môi no đủ phấn nộn, nàng thẹn thùng : “Đại nhân nếu cứu mẹ ta, là có được. . .” Chỉ thấy tay của dừng lại ở bờ vai, đốt ngón tay thon dài mà trắng nõn, mang theo quý khí thanh bạch, thể thừa nhận, trong nội tâm ngượng ngùng khó có thể mở miệng, mặt bỗng đỏ bừng, cuối cùng : “…Ta.”

      nghe vậy lại bật ra tiếng cười trầm trầm, thanh kia từ lồng ngực truyền tới, làm cho chân tay của nàng đều run lên. mỉm cười dò xét nàng: “Vẻ đẹp của Điện hạ thể so với Chiêu Dương, làm sao lại tự tin có thể làm cho vi thần bỏ nàng chọn người.”

      Sắc mặt nàng trong nháy mắt chuyển trắng, thần sắc cơ hồ sụp đổ. Nàng ngờ, lại chút thương tiếc thẳng ra đánh tan tôn nghiêm của nàng, chút lưu tình nào. . Nàng thể yếu thế, nếu hôm nay nàng trong cơn tức giận phẩy tay áo bỏ . . . Nàng dám nghĩ nữa, mím chặt khóe môi, dứt ra khỏi lồng ngực của , xoay người đưa lưng về phía .

      khinh thường nàng, nàng lại thêm dây dưa càng phần thắng, đơn giản lấy lui làm tiến, làm cho cảm thấy mất mát, thích thú mở miệng : “Đại nhân nếu cưới Lâm Quan, tránh được mũi nhọn chỉa vào. Nếu sau này Đại nhân vì mến Chiêu Dương, bỏ rơi Lâm Quan, sau đó tái giá, Lâm Quan cũng có dị nghị, huống chi, sen cúc mặc dù có vẻ đẹp diễm lệ bằng mẫu đơn, nhưng vẫn có vẻ thanh lệ.” Nàng thân áo lông chim dựa vào gió mà đứng, bên mặt chuyển thành độ cong đẹp nhất, ngước mắt nhàn nhạt nhìn : “Đại nhân thử xem?”
      tart_trung, ChrisSue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (5)

      Nàng từng nhiều lần hỏi , ngày đó, vì sao đột nhiên đồng ý với nàng. chỉ , ngày ấy nàng độc đứng ở trong gió, làm cho bỗng nhiên nhớ tới câu:

      Phương Bắc có gi¬ai nhân, tuyệt thế mà đơn.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      lẳng lặng đứng ở đó lâu, làm cho nàng nhớ tới trúc xanh ở khe núi thăm thẳm, trầm tĩnh lại chứa năng lượng vô cùng, khí chất này, lại ai có tư thái cao quý bằng.

      Còn xuất thần, lại biết khi nào bước đến trước người, nàng tự giác ngả thân ra sau, lại chống lại hai mắt gần trong gang tấc của ,

      Khoảng cách gần như vậy, nàng mới nhìn con ngươi màu lam của , màu lam tia tỳ vết nào, làm cho người ta nghĩ đến nước biển mênh mông, mê người, quá sâu thẳm, nếu như cẩn thận, chết chìm. Nàng quay đầu , lại nghe hơi thở của rừng rực phả qua vành tai, thanh kia cũng mềm rơi vào tay trong tai: “Điện hạ có vẻ đẹp như sen cúc hay , thử xem mới biết.”

      Phút chốc nàng giương mắt nhìn lại, lại cảm giác hơi cúi người dùng tay kéo váy nàng lên, nàng bối rối muốn che. lại phút chốc bắt lấy mắt cá chân trần của nàng, lòng bàn tay nóng, mạnh mẽ, giống như bị kìm sắt bóp chặt, như sắp bị bóp gãy, trong lòng nhất thời xấu hổ và giận dữ khó tả. tháo chiếc lắc vàng xuống, đếm xỉa đặt vào trong tay áo.

      Nàng đến giờ vẫn tiếp xúc với nam tử nhiều lắm, bị những hành động trêu cợt như thế, rặng mây đỏ xinh đẹp sớm phủ khắp bên tai, chỉ có chút cong môi, sửa sang vạt áo xoay người rời .

      Nàng cực thẹn rồi lại cực hận, hận chính mình có năng lực, để mặc người khi dễ làm nhục, nhưng nàng thể mở miệng dặn dò: “Xin Đại nhân cần phải nhanh lên.”

      làm như cũng nghe thấy, bóng lưng càng lúc càng xa, cũng như năm đó.

      Giờ Thìn qua, vừa mở cửa trong nội viện, nội thị liền kinh hoảng dũng mãnh tiến ra, lòng của nàng phút chốc liền trầm xuống. Bọn hạ nhân nhận ra nàng, chỉ sợ bị nàng giữ lại, lập tức tán như chim thú gặp họa. Nàng đâu còn chú ý được, tâm hồn sớm bay đến trong điện, chỉ sợ kịp, chỉ sợ trở về nhìn thấy chính là thi thể lạnh như băng, càng dám nghĩ, thất tha thất thểu bước vào cửa.

      Nội thị bức Cố Tiệp Dư uống rượu độc. Nàng chật vật xông vào trong điện, búi tóc rời rạc, quần áo dính bụi, đâu còn có vẻ ngăn nắp vừa rồi, chỉ giống như du hồn, quanh thân đều bọc tầng lãnh. Nội thị nhận ra Lâm Quan, cho rằng nàng lại muốn hất đổ rượu độc, bị dọa đến hơi nghiêng , thấy nàng chạy vội tới bên người Cố Tiệp Dư, hai đầu gối mất lực ngã quỳ xuống đất, kinh hãi gắt gao ôm lấy Cố Tiệp Dư.

      Nội thị chỉ sợ Thượng Quan Mạn lại vướng bận, kiên nhẫn phân phó: “Kéo nàng ta xuống!”

      “Ngươi dám!”

      Hai tay Thượng Quan Mạn càng ôm chặt, xoay đầu lại trong mắt sâu kín tóe ra hàn quang, nội thị cả kinh gần như lên tiếng cầu khẩn: “Điện hạ, trì hoãn hoàng mệnh chính là tội chết, nô tài muốn rơi đầu. Nếu người tránh, đừng trách nô tài thất lễ!” Cắn răng truyền cái ánh mắt, lại ngang ngược kéo hai tay nàng. Đế Cơ chính là thân thể thiên kim, phải những người này có thể đụng vào, La thét tiếng bổ nhào qua, thị vệ kia vung tay lên hất La ngã mặt đất, đập mạnh vào gáy, hôn mê bất tỉnh.

      Cố Tiệp Dư càng hận, rưng rưng cắn răng : “Ta uống là được, cần liên lụy đến người khác!” Nàng vội giãy khuỷu tay Thượng Quan Mạn. Thượng Quan Mạn hoảng hốt hô: “Mẫu thân. . . .” Cố giữ hai tay nàng, móng tay bấm vào trong thịt, cũng biết ai đau hơn, thấy nàng ngăn cản như thế, Cố Tiệp Dư lập tức lệ rơi lã chã: “Mạn Nhi ngoan, mẫu thân xin lỗi con, sau khi ta chết, con cần phải trở thành con nuôi bên cạnh Triệu Sung Viện, bà ấy và ta vẫn còn chút tình cảm, mà bản thân lại con, bằng con là Đế Cơ đơn làm sao có thể sống sót ở thâm cung này.”

      Nàng cuối cùng rơi lệ, lệ nóng hổi, nhưng rơi xuống má lại lạnh buốt, trong nội tâm vừa tức vừa đau, nhìn qua Cố Tiệp Dư cắn môi, vừa gắt gao cắn, vừa trừng mắt hướng về phía nội thị, đem tất cả oán giận phát tiết người : “Truyền đạt hoàng mệnh, ta ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ, người ngươi muốn giết là ai. Mẫu phi bằng giọng hát oanh vàng chấn động hậu cung, từng thời được sủng ái, thánh tâm khó dò, nếu như ngày nào đó phụ hoàng nhớ đến, còn có trái ngon cho ngươi ăn?”

      Nội thị nghe nàng có lý, vụng trộm đánh giá phen, gấp đến độ ngược lại biết như thế nào cho phải: “Điện hạ, người rốt cuộc muốn nô tài làm như thế nào?”

      “Nửa khắc.”

      Ánh mắt nàng bức , lời có khí phách: “Chỉ cần chờ thời gian nửa khắc.”

      Nội thị oán hận cắn răng cái: “Được, chờ nửa khắc, nếu có thay đổi, nếu như Điện hạ lại ngăn trở, nô tài cũng bất chấp lễ quân thần.” Thích thú vung tay áo: “Đốt hương.”

      Khói trắng lượn lờ, khắp trong điện chỉ còn mấy người.

      Cháy hết đoạn. . . . Lại đoạn

      Gió thổi vào trong điện, chỉ lắng tai nghe thanh bên ngoài, ngoài đại điện, trống trơn cũng người đến.

      Hương dần tàn thành tro, thoáng chốc còn bao nhiêu thời gian. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn vào, mây dày che ngày, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lãnh, trong điện lại tiếp tục tiếng động, tĩnh mịch tràn ngập, cuối cùng vòng tro hương rơi xuống, Thù Nhi "Ô” lên khóc tiếng.

      Nội thị lặng lẽ mấy tiếng, mắt cũng giơ lên, đưa tay ra lệnh tiếng: “Ra tay .”
      tart_trungChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (6)

      Trong điện lập tức rối loạn, chỉ nghe tiếng gào thét tiếng quát lớn hỗn loạn ở trong điện, giống như bầu trời sập xuống. Thượng Quan Mạn bị thị vệ giữ chặt tay chân lại thể động đậy. Thù Nhi thấy thế, giữ chặt vạt áo thị vệ tha, lại bị đá cước vào bụng, đau đến mức nằm bò mặt đất rốt cuộc đứng dậy được.

      Nội thị bưng rượu độc lên, bóp chặt quai hàm Cố Tiệp Dư dùng sức rót vào. . . .

      ". . . . . ."

      Thanh khàn giọng từ trong cổ tràn ra, Thượng Quan Mạn kịch liệt giãy dụa, đôi mắt hoảng sợ đau thương dần dần lên hơi nước, tuyệt vọng bi thương ùn ùn kéo đến, điểm ánh sáng cuối cùng trong mắt dần dần ảm đạm. Từ chưa lần được nhìn thấy phụ hoàng, duy chỉ nhớ bóng dáng đơn của mẫu thân đứng phía trước cửa sổ, chỉ biết là nếu ngoan ngoãn nghe lời, mặt mẫu thân lên nụ cười, về sau biết ở đâu đọc được câu:
      "Xin làm bóng theo cùng chàng vậy.
      Chàng đâu cũng thấy thiếp kề bên[1]"
      "Ơn vua như nước chảy về đông,
      Được lo lúc lạnh lùng bỏ rơi[2]." . . . . .
      Nguyên là như vậy.

      khỏi rơi lệ, đàn ông đời này, đều bạc tình bạc nghĩa.

      tiếng kêu hốt hoảng từ ngoài điện: "Hạ thủ lưu tình!" Tiếng bước chân lập tức dồn dập mà đến, chỉ thấy quan cao áo gấm, chính là y phục của người hầu bên cạnh hoàng thượng, đúng là Diêu Hỉ người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Mọi người trong điện đều cả kinh. Đôi mắt yếu ớt của Thượng Quan Mạn lại bỗng nhiên sáng ngời, có thể làm cho người bên cạnh hoàng thượng đến, có thể thấy được thể diện người nọ vô cùng lớn, phấn khởi tránh xa đám thị vệ, bò qua lật đổ ly rượu trong tay nội thị. Cố Tiệp Dư bị sặc đến nỗi liên tục ho khan, môi thâm đen, Thượng Quan Mạn vịn bà kinh hoảng gọi lớn: "Mẫu thân. . . . . ."

      Lúc này nội thị chỉ biết kinh hoảng, xoay mặt nhìn tình cảnh mẹ con hai người sau lưng, muốn trách cứ. Thượng Quan Mạn cúi đầu chỉ thấy Cố Tiệp Dư trong ngực hơi thở mong manh, rượu độc xuống đến cổ, ngẩng mặt liền trực tiếp khiển trách: "Còn tuyên ngự y!" Nội thị muốn nổi giận, Diêu Hỉ cũng gặp tình cảnh trong điện, vội tuyên thánh chỉ: "Thánh Thượng khẩu dụ, đặc xá tử tội cho Tiệp Dư."

      Cố Tiệp Dư giống như cũng nghe thấy, như thể gắng gượng hơi cuối, nghe đọc xong, thân thể lung lay sắp đổ, mềm nhũn đổ vào trong ngực Thượng Quan Mạn. Lúc này, dĩ nhiên ra lời, sống lưng Thượng Quan Mạn chảy mồ hôi lạnh. Diêu Hỉ liền cước đạp tên nội thị ngây người tại chỗ : "Còn mau !"

      Lúc này nội thị mới hoàn hồn, hoảng loạn "Dạ" bỏ chạy ra ngoài điện.

      Màn gấm trong nội thất lay động, toàn bóng người, thái y bắt mạch cho Cố Tiệp Dư, uống thuốc vào, mới có thể xem như giữ lại mạng, chỉ tiếc cổ họng tổn hại, khó có thể chuyện nữa. Thái y liên tục lắc đầu, yên lặng rời khỏi điện.

      Thượng Quan Mạn đuổi theo ra: "Thái y, xin hãy cứu gia mẫu." Ngự y xoay lại liền vái chào dài: "Điện hạ, thần là bất lực." Xoay người liền , Thù Nhi vội bước đến gần đem ngân lượng nhét vào trong tay ông. Ngự y sợ tới mức vội vàng lui bước. Thượng Quan Mạn lạnh nhạt mở miệng: "Thái y chính là chê ít sao?"

      Ngự y vừa vừa thối lui: "Thần dám." Thù Nhi rốt cuộc thông minh, đuổi theo ông tha. Thái y bị quấn bất đắc dĩ phất tay áo: "Điện hạ, phải thần cứu, là cứu được." Vượt qua Thù Nhi, vội vàng .

      "Cứu được."

      Nàng dậm chân đứng ở bậc thang, đem mấy chữ này ở giữa răng môi nhấm nuốt nhiều lần, hành lang vốn là có gió, bây giờ càng thổi mạnh tới, cảm giác mát lạnh tận trong nội tâm. Nàng đột ngột khẽ cắn răng, lại cắn nát da, khóe môi chảy máu ra liên tục .

      Thù Nhi sợ hãi kêu: "Điện hạ." Ánh mắt Thượng Quan Mạn lạnh làm người sợ hãi, chỉ hỏi: "Diêu A Ông có xa ?"

      Thù Nhi vội đáp: "Cũng xa." Nàng phát lời, chậm rãi lau vết máu khóe môi, bước nhanh.

      Sớm có người truyền tin, nàng cúi đầu đứng ở phía dưới mái hiên, tắm rửa sạch chỉ thấy cổ của nàng sắp thành đường cong thon dài xinh đẹp. Diêu Hỉ xem như được hoàng thượng sủng ái từ lâu, lúc trước cũng nhờ Cố Tiệp Dư mà tránh được phạt, bởi vậy đối với nàng còn xem như khách khí, thấy bốn phía người, lúc này mới hạ giọng kêu tiếng: "Điện hạ."

      Nàng ngẩng đầu lên, vầng sáng như sao ngoài điện chiếu đến gương mặt lạnh lùng son phấn của nàng, càng cảm giác tái nhợt có huyết sắc. Nàng kêu tiếng: "A Ông" liền khom gối muốn hành lễ, Diêu Hỉ bị dọa vội đỡ hai khuỷu tay nàng, sợ : "Điện hạ đây là muốn giết lão nô."

      Nàng mới nghiêng đầu, cụp hàng mi dày xuống, đáy mắt màu đen, nàng thở dài sâu kín: "Diêu thúc nếu giúp mẹ con chúng ta, chỉ sợ là ai chịu giúp bọn ta."

      Diêu Hỉ còn có bận tâm trong lòng, chỉ cười mỉa : "Điện hạ chuyện này." Được nàng cúi đầu, lại nhớ vài phần tình nghĩa cũ, do dự mở miệng: " biết Điện hạ muốn hỏi điều gì?"

      Nàng mỉm cười mừng rỡ, nhưng mặt lại đau thương, vẫn rủ mắt khẽ: "Mẫu thân mười mấy năm qua mực giữ bổn phận, cũng chưa từng tranh thủ tình cảm, lại càng hiểu vì sao phụ hoàng lại hạ ý chỉ này." Vừa lông mi rung động, chút nước mắt trượt mà rơi, đọng lại phía lông mi dài. Diêu Hỉ luống cuống khuyên nhủ: "Điện hạ đừng thương tâm." thở dài khẩu khí, mới giảm thanh thấp xuống: "Điện hạ. . . Có biết đánh cờ"

      Nàng ngước mắt kinh ngạc, con ngươi đen nhánh giống như bầu trời đêm có sao. Diêu Hỉ đột nhiên dám nhìn thẳng, chỉ sơ: "Ngày trước mơ hồ nghe người ta ở trước mặt Hoàng hậu nương nương câu, kỳ nghệ (tài chơi cờ) của nhi nữ Cố Tiệp Dư vô cùng tốt ."

      Thân thể nàng chợt chấn động, trong nội tâm vẫn cười lạnh, chỉ vì chuyện này? Rốt cuộc đè nén được oán hận, lạnh lùng : "Chiêu Dương Công chúa xinh đẹp nhất thiên hạ, người nào dám địch nổi, nàng tại sao vì thế mà đưa mẹ con ta vào chỗ chết."

      Diêu Hỉ nghe nàng như vậy, gấp đến độ trán đẫm xuống mồ hôi, : "Điện hạ chớ như vậy, chính là bởi vì xinh đẹp nhất thiên hạ, mới thể chia cho người bên ngoài chút ánh sáng." Chung quy ở đây quá lâu, ông vội vàng cáo từ, trước khi quên dặn dò: "Lúc này chỉ xem như là giáo huấn, Điện hạ có thể chịu bao lâu gắng chịu, nhớ lấy thể quá lộ tài năng!"

      Nhìn chung quanh người, lúc này mới vội vàng .

      Đây là bài học lớn, dùng giọng của mẫu thân của nàng để đổi.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]”Xin làm bóng theo cùng chàng vậy. Chàng đâu cũng thấy thiếp bên”: Đây là 2 câu trong Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn. Chinh phụ ngâm khúc có 13 phần, 2 câu này nằm trong phần thứ 11 -Ưu lão (lo già), câu số 369 và 370, được dịch lại bởi Đoàn Thị Điểm. Hai câu gốc là “Ngọc nhan tuỳ niên tước. Trượng phu do tha phương”

      [2]"Ơn vua như nước chảy về đông, Được lo lúc lạnh lùng bỏ rơi”: Đây là 2 câu trong bài Cung từ (Lời trong cung) của Lý Thương . Nguyên văn là “Quân ân như thủy hướng đông lưu. Đắc sủng ưu di thất sủng sầu”
      ChrisSue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (7)

      Đêm khuya, trong điện chút ánh sáng lác đác chiếu lên bóng người sau màn che, trong điện tĩnh mịch. Thù Nhi tự giác nín thở, chợt nghe tiếng xa xôi: "Sao rồi?" Thù Nhi cả kinh thầm vỗ ngực, đưa mắt nhìn lên, mới thấy Thượng Quan Mạn mặc người áo lưới (là loại áo xếp li nhiều tầng) tiếng động ngồi ở phía ghế bành, màn tơ bay múa, lướt qua gương mặt có chút máu của nàng, giống như nữ quỷ xinh đẹp.

      Thù Nhi lấy lại bình tĩnh, sau nửa ngày mới khẽ: "Điện hạ, trong nội cung cũng nghe thấy có tin Đế Cơ chuẩn bị gả ." Thanh của nàng cực thấp. Thù Nhi tự giác liền giảm thấp thanh xuống, nghe như thế, trong điện trống trải, càng thêm quỷ mị.

      Thượng Quan Mạn miễn cưỡng ngước mắt, nước mắt rơi xuống mặt nàng, nàng nhịn được rụt vai lại, chỉ nghe lời mỏi mệt của Thượng Quan Mạn: "Chỉ như thế thôi sao?"

      Thù Nhi sững người lại, giọng mở miệng: "Trong nội cung đều Điện hạ dám can đảm thị uy với Chiêu Dương Điện hạ, đoạt vị hôn phu trong lòng của nàng, . . . Điện hạ chính là . . ." Nàng vụng trộm liếc nhìn nàng: "Là con hồ ly."

      Thượng Quan Mạn ngược lại giống như cũng giật mình, giơ tay lên đếm xỉa tới sợi tóc bị gió thổi loạn: "Chỉ sợ vẫn có lời còn khó nghe hơn cơ."

      Thù Nhi cúi đầu .

      Lời đồn đãi chuyện vô căn cứ trong nội cung, lời bào mòn cả vàng (lời có sức mạnh ghê gớm), ai có thể quan tâm. Nàng và Cố Tiệp Dư nhẫn mấy chục năm nay, bất kỳ kiểu châm chọc khiêu khích nào cũng đều dằn lòng nuốt xuống. Nhìn Công chúa áo thô tuỳ ý được thay bằng áo lông chim, bồng bềnh như tiên, hôm nay nàng đích thị là xinh đẹp đến mức đáng sợ, nhớ lại thần sắc cam lòng của Chiêu Dương, lại nghĩ đến căm hận sẵn có trong nội tâm, đúng là cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng, tiếp theo. . . Thượng Quan Mạn tựa người trong thành ghế, tầng tầng áo lưới tập hợp lại chỗ, cảm giác nàng bé vô cùng. Thù Nhi nghe tiếng động, khỏi giương mắt, thấy nàng hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trăng khép lại như sợi bông, chợt nghe nàng khẽ cười tiếng, sâu kín tự : " muốn làm gì đây?"

      Thù Nhi kinh ngạc chút, lời này nghe như là hỏi nàng, vừa giống như phải, lại biết nên trả lời thế nào. Lúc này, bóng người bên trong điện trở ra, Thượng Quan Mạn vụt đứng dậy, cũng dời bước, chống tay lên bàn trà, giọng điệu lại thấp mềm: "Mẫu thân ngủ rồi sao?"

      Mới thấy người kia là La , tay vịn cái khăn trán, thanh cũng hạ cực thấp: " ngủ."

      Thượng Quan Mạn chần chờ buông xuống: "Vậy. . . . . ."

      La thở dài tiếng: "Chủ tử biết mình thể , thần sắc ngược lại rất bình tĩnh, những năm này, có sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, nỗi đau trong lòng chủ tử, cũng phải chỉ có thế này." Bà từ ái nhìn nàng: "Ngược lại Điện hạ mệt mỏi ngày, sớm nghỉ ngơi thôi."

      Thượng Quan Mạn đáp tiếng: "Ta muốn thăm người chút." Lập tức bước nhanh vào trong điện.

      Trong điện duy chỉ đốt ánh nến, màu xanh màn chiếu lên bóng dáng nhu nhược. Nàng mấy bước liền nghỉ chân, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mẫu thân, cách màn nhìn lắm, mơ hồ cảm thấy thần sắc bà quả là bình thản, nhưng nàng biết trong nội tâm bà tất nhiên là đau lòng. Từ khi bà hiểu chuyện, bà mực quý giọng của mình, mặc dù bà tranh, mặc dù bà tuyệt vọng, nhưng có lẽ từ sâu tận đáy lòng nào đó, vẫn là hi vọng người kia có thể tới liếc nhìn bà cái.

      Chính là người nọ lưu tình chút nào viết thánh chỉ xuống ban chết, phụng chỉ đến đây cũng chỉ là vô danh tiểu tốt. Nếu phải nàng tìm . . . . . .

      Thượng Quan Mạn yên lặng ngồi xổm xuống, tay áo rộng thùng thình uốn lượn. Nàng cuộn hai đầu gối nghiêng đầu tựa ở phía lò xông, gương mặt như sứ bị tóc đen ánh lên, trắng đen nổi bật ràng. Nàng lặng im hồi lâu, cuối cùng mới trầm thấp thở dài.

      Lòng chết, chết cũng tốt, vô tình vốn dĩ tốt hơn đa tình .

      Đêm khuya rồi, nô bộc trong điện hết, nhất thời chỉ còn lại bốn người, trong nội viện càng quạnh quẽ. Thù Ly cung, đương kim Thánh Thượng mười bảy năm chưa đến, sớm được công nhận là lãnh cung. Do đó, lại càng giống điện Diêm Vương, trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có du hồn. Từ từ đến điện bên, Thù Nhi vẫn còn chờ đó, đôi mắt đẹp dò xét nàng, vẫn cảm thán, lại chỉ còn lại người là nàng.

      Cũng được, hoàng hậu biết nàng biết đánh cờ, đích thị là mật thám gây chuyện, như thế, ngược lại bớt việc .

      Vung tay áo: "Ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi ."

      Thù Nhi tiếng động lui ra, trong điện lại người bên cạnh, nàng vô lực tựa bên giường, đầu ngón tay tái nhợt đụng phải chiếc khăn lụa thêu đẹp. Uyên ương nghịch nước, cánh sát cánh, tâm tư chôn dấu đáy lòng. Từ năm đó gặp , biết vụng trộm thêu bao nhiêu khăn như vậy, hôm nay cuối cùng lại gặp , nhìn kỹ lại là đôi mắt lạnh lùng. Trong nội tâm nàng bỗng cảm giác lạnh, khăn lụa "Rẹt" tiếng, hóa thành hai mảnh, chán nản rơi xuống mặt đất.

      Thôi, thôi.

      Nước chảy vô tình, nàng tội gì làm hoa rơi kia.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất , trong đêm yên tĩnh chỉ cảm giác chói tai, nàng bỗng nhiên kinh hãi đứng dậy: "Ai?"

      Thanh ngoài cửa bình tĩnh mà trầm: "Nô tài phụng mệnh đến báo với Điện hạ, ngày mai canh ba Đại nhân nhà ta mời Điện hạ đến phủ du ngoạn."

      mời, sao lại hẹn canh ba, trong chuyện này có ý gì cần cũng biết.

      Trong nội tâm nàng mảnh u, quả như thế, thân thể liền mềm nhũn ngã giường, nhất thời mờ mịt biết phương hướng, chờ đợi trong nội tâm, cũng giống như ngọn lửa đơn độc, bị nước lạnh giội cái, đột nhiên tắt ngúm. Nàng nên sớm nghĩ đến kết quả thế này, cho dù nàng trưng bày trăm điều lợi khi cưới nàng, phía sau nàng có thế lực chèo chống, rốt cuộc là người có lý trí thực tế, sao có thể vì tình. . . . , trong triều có quân tử, ở trong cung đình điên loạn này, sao có thể có tình, chẳng qua là thế lực đan xen, thua chỉ có kẻ yếu, bất hạnh, nàng chính là kẻ yếu trong con mắt của bọn họ.

      Cách cửa son, nội thị mặc kệ nàng chần chờ, lại : "Chủ tử , nếu Điện hạ đổi ý, nợ lại cũng sao." Nàng phút chốc nắm chặt đôi ngọc bội buông thỏng bên chân, hơi lạnh tỏa ra, hình kim cương cấn trong lòng bàn tay sinh đau. . . . , nàng tin là người thiện tâm như vậy. Nếu còn nợ nhân tình của , cũng tựa như lưỡi dao lạnh ở cổ họng, bước lạnh nhạt, thay vì thấp thỏm sống qua ngày, bằng sớm chấm dứt.

      câu gần như cắn răng: " cho Đại nhân các ngươi biết, ta nhất định vui vẻ ."

      Nô bộc trong phủ Hách Liên đều là huấn luyện nghiêm chỉnh, khẽ mỉm cười vái chào: "Nô tài nhớ kỹ." tiếng động biến mất trong bóng đêm.
      tart_trung, ChrisSue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (8-)

      Đèn trong phòng còn lóe lên, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng phía phản chiếu cái bóng người cúi xuống, Thượng Quan Mạn nhàng đẩy cửa phòng ra, gió ngoài điện thổi vào làm ngọn đèn nghiêng , trong tay La nắm kim chỉ ngẩng đầu lên, thấy là nàng, bất đắc dĩ tự giễu: “Già rồi, hoa mắt, cây kim cũng xỏ được. ” tiếp tục cúi đầu xâu kim.

      bộ áo gấm như mây màu trong tay La , như mặt trời mới mọc, lộ ra hơn phân nửa bầu trời. Nàng nhận ra, đó là địch y[1] thấy mỗi khi thỉnh an, trong phủ nội vụ thường xuyên cắt xén bổng lộc của phi tần Đế Cơ thất sủng, nhưng cũng dám quá lộ liễu để người nhìn ra. Bởi vậy cũng tặng bộ, bộ địch y này lộng lẫy như nghê thường (là điệu múa mà người múa ăn mặc diễm lệ), là trời đất ở trong mỗi đường kim mũi chỉ. Tay nghề La tốt, mỗi lần đều muốn đường may hề dấu vết, mấy ngày nay, bà đúng là già rồi.

      Thượng Quan Mạn nhận lấy, chiếu dưới ngọn đèn, thoải mái xỏ chỉ gi¬ao cho nàng, La chỉ là cười: “Rốt cuộc tuổi trẻ vẫn hơn.” Bà thuần thục khâu từng đường may đều đặn, vẫn ngẩng đầu lên hỏi: “Điện hạ sao còn ngủ.” Thượng Quan Mạn nhìn bà đáp: “Ngủ được.”

      La kinh ngạc ngẩng mặt: “Bóng đè ư.”

      Ngọn đèn vốn mờ ảo, chiếu đến mặt La ngả màu úa vàng, chỉ có tia ân cần trong mắt kia, làm cho lòng người ấm áp khó hiểu, trong nội tâm nàng hơi mềm, rũ mắt xuống gi¬an nan mở miệng : “ đừng nên hỏi gì cả.”

      La phát giác tình trọng đại, thả kim chỉ trong tay hỏi: “Điện hạ .”

      mặt nàng có ửng đỏ, sau nửa ngày mới : “Nghe năm đó mẫu thân thị tẩm đều là La ở bên, cho nên ta mới. . . .” Nàng dừng chút, làm như hạ quyết tâm: “Xin chỉ cho ta cách nam nữ giao hợp.”

      La kinh ngạc đầy mặt, khiếp sợ dị thường nhìn nàng hồi lâu, mặt Thượng Quan Mạn mới hiển lộ thần thái băn khoăn của tiểu nữ nhi. Trong phòng yên tĩnh tiếng động, duy nghe hô hấp rất của hai người đan xen. La thở dài tiếng: “Điện hạ mời.”

      gần đến bình minh, mấy ngày nay đều là ngủ yên. Thù Nhi dậy sớm, qua phòng ngoài của La , thấy mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ dời bước ra, vội thi lễ: “Điện hạ sớm như vậy.”

      Thượng Quan Mạn hiển nhiên chưa nghĩ có người, cả kinh thân thể chấn động, thấy là Thù Nhi, nàng mới phụng phịu lên tiếng: “Ừ.”

      Thù Nhi kinh ngạc : “Điện hạ thân thể thoải mái sao, sao mặt đỏ như vậy, nô tỳ sắc chút thuốc.”

      Nàng vội quát ngăn lại: “ cần.”

      Thù Nhi hoang mang nhìn nàng, gương mặt sứ trắng của nàng có sắc đỏ hồng ám muội, quay đầu : “Ta —— nghỉ ngơi chút là được rồi, ngươi lui ra .” Cũng đợi Thù Nhi thi lễ, bước nhanh về chỗ ở.

      Đêm khuya hôm sau, nàng sớm để Thù Nhi nghỉ tạm, mình ở lại trong phòng, vào lúc canh ba, tiếng đập cửa đúng giờ vang lên.

      Nội thị ở ngoài cửa vái chào dài: “Nô tài cung nghênh Điện hạ.”

      Nàng trăm mối cảm xúc lo lắng, chỉ cảm thấy như đứng đỉnh mũi nhọn lư đồng, cuối cùng hít hơi, kiên quyết đứng dậy.

      Nghe thấy trong phòng tiếng động, nội thị kinh ngạc, muốn tiến lên vài bước, cửa mở ra, liền giật mình. Nàng khoác chiếc áo choàng đen xách váy chậm rãi ra. Ngọc bội theo váy chập chờn, thanh thúy rung động, dưới mái hiên treo đèn cung đình hình bầu dục, chiếu đến gương mặt tái nhợt mà trấn định của nàng. Nội thị yên lặng làm lễ, cũng chuyện, tiếng động dẫn nàng về phía trước.

      Nội thị đỡ nàng lên xe ngựa, liền nữa, cũng biết bọn họ khai thông bao nhiêu chốt canh, qua thông suốt trong nội cung, xuất cung càng thuận lợi, đáy lòng nàng càng lạnh.

      Người kia ở trong cung, rốt cuộc có bao nhiêu vây cánh.

      Xe ngựa ngừng ở cửa hông. Nội thị tại bên ngoài màn cửa gọi nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại lên tiếng. Rèm bị vén lên, liền gặp Hách Liên Du mặc người trường bào màu lam thêu chỉ vàng đứng ở bên cạnh xe, đúng lúc có gió, thổi bay góc áo nhàng của , càng thêm lỗi lạc. Hai con ngươi của sâu thẳm nhìn nàng, mỉm cười hướng nàng vươn tay ra.

      Bóng đêm thanh tịch u ám, lòng bàn tay làm như vốc ánh trăng, chỉ vàng thêu khổng tước phủ dày cổ tay màu lam, nổi bật lên tay trắng muốt thon dài.

      Nàng chần chờ lúc lâu, vừa đưa tay mới phát giác năm ngón tay nắm chặt quá lâu, đốt ngón tay cứng ngắc như dính sáp. Ngọc bội ở mép váy cũng bị nàng cầm đến mức ướt đẫm mồ hôi. Ý thức được lòng bàn tay mình đều là mồ hôi rịn, lập tức lùi về. Nàng sao có thể cho nhìn ra nhát gan của mình. lại cường ngạnh nắm tay nàng, cho nàng chạy thục mạng, giữ tay nàng trong lòng bàn tay, tay kia ấm áp dày rộng, cách mồ hôi rịn chỉ cảm thấy ẩm ướt mát mẻ. Nàng giương mắt xem thần sắc , lại làm như có chút nào phát ra, mỉm cười đỡ nàng từ xe xuống.

      nắm nàng xuyên qua hành lang sâu thẳm, xuyên qua đình viện, vào nội thất. . .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Gà gô: là y phục có thêu đa đa ở , chỉ dành cho hoàng tộc.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :