1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (32)

      tiếng vỡ vang lên, thái tử chợt đập ly trà trong tay. Gương mặt tuấn tú trắng bệch, đứng dậy hoảng sợ nhìn nàng. Hai tròng mắt của máu đỏ, trán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ từng câu: "Muội cái gì?"

      Thượng Quan Mạn bị vẻ mặt của cả kinh cứng ở tại chỗ, trong lòng vẫn hối tiếc, quả đoán sai sao, cứu vãn cười : "Là ta mạo muội rồi, nếu Tam ca thích người nào bên cạnh ta, ta nhất định ngăn. . . ."

      "Choang!" Thái tử tức giận đến mức nặng nề ném ly trà trong tay xuống đất, nước trà văng tung tóe, thấm màu nâu lên vạt áo sậm màu của . Bởi vì động tác mạnh làm cho mũ tóc rung bần bật, ánh nắng làm người ta choáng váng. Tròng mắt của chứa đau đớn, mặt mũi như vặn vẹo đến chỗ: "Muội sao lại có thể đối đãi ta như vậy!"

      Nàng hiểu vì sao, chỉ khiếp sợ nhìn , thái tử hung hăng vung tay áo, cũng quay đầu lại sãi bước .

      La vội vã lau tay ra ngoài, kinh ngạc : "Sao lại thế này?"

      Nàng lẳng lặng đứng dậy, mép váy màu trắng cũng bị nước trà văng màu nâu tung toé, cũng lo, chỉ nhìn hướng thái tử rời than thở: "Gần đây mới phát , ta càng lúc càng hiểu ." Khẽ cau mày, cũng được, còn phải tiếp tục tranh đấu ở chốn thâm cung này, mà nàng, đợi kịp.

      Thượng Quan Mạn liền lấy ra bọc giấy trong tay áo nhét vào trong tay La : "Cho mẫu thân ăn cái này."

      La lấy làm lạ hỏi: "Đây là. . . . . ."

      Nàng từ từ xa.

      Miễn cưỡng dựa gối ở giường La Hán, tóc đen phủ đầy gối, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ thiêu đốt bầu trời, chiếu lên tầng vàng kim bên trong phòng. Trong lòng nàng cũng phiền não, nàng chỉ cho là chẳng qua lợi dụng lẫn nhau, thời gian càng lâu mới phát , bất tri bất giác thừa nhận huynh trưởng như . Dáng vẻ đau đớn kia, như thể mấy cây ngân châm hung hăng ghim vào lòng, đau như vậy, lại biết nên chữa khỏi như thế nào.

      Vì sao lại tức giận, vì sao câu "Ngươi lại đối đãi ta như vậy" của trước khi khiến cho nàng khỏi chua xót.

      Bên tai đột nhiên nóng lên, có người cúi người chống ở đầu vai của nàng, vuốt ve mặt áo thêu, hương bạc hà thoang thoảng lan tỏa, thanh thấp, như nỉ non: "Tâm tình tốt?"

      Nàng nhắm hai mắt nhàn nhạt quay đầu chỗ khác: "Liên quan gì tới ngươi."

      Chỉ nghe cười ở bên tai: "Tâm tình Mạn nhi tốt, đương nhiên có quan hệ rất lớn với ta." Hơi thở phất ở bên tai ngứa ngáy, nàng chịu nổi, khẽ tránh né. Chỉ cảm thấy môi mỏng của như có như lướt bên gò má, tỉ mỉ ôn nhu, khiến trong lòng nàng phút chốc chấn động, nóng mặt giơ tay lên đẩy , giận : "Mặc dù ta giữ Đại nhân ở lại đây, cũng phải là đồng ý ngươi tùy ý mạo phạm ta. . . ." Tay bị nặng nề cầm trong lòng bàn tay, cực kỳ nghiêm túc : "Điện hạ đẹp đến quên cả đói, nếu ta còn có thể lâm nguy loạn, chẳng phải là khác hoạn quan?"

      Nàng tức giận ngược lại cười, : "Ngươi còn sửa lại. . . . ." Mở mắt ra bỗng nhiên bắt gặp đôi con ngươi u lam, sáng quắc nhìn nàng.

      Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của nhau cũng thực gần, ánh mắt kia chiếu mặt nàng, từ từ nóng rực. Tim nàng nhảy cực nhanh, như muốn tùy thời nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh vàng sáng ngời ngoài cửa sổ, tạo ra hình dáng mặt bên của nàng. Vết sẹo kia tựa như cũng tan rã , da thịt trắng nõn trong suốt như ngọc, lộ ra màu phấn hồng. Tóc đen như đóa hoa sen phủ bên má nàng, mùi thơm thoang thoảng, lông mi dài của nàng khẽ run, ánh mắt dao động ngừng, bộ dáng luống cuống hiếm thấy. nhất thời động tình, chậm rãi cúi người thấp gọi tiếng: "Mạn nhi."

      Thoáng chốc nhịp tim như trống, tự chủ nhắm mắt lại, nắm tay của nàng, lòng bàn tay nóng, bên trong phòng yên tĩnh tiếng vang. Suy nghĩ trong đầu nàng hỗn loạn, chợt như giấc mộng năm kia gặp nhau, áo trắng của như tuyết, in sâu ở trong ký ức, xóa được, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi. . . . Sắc mặt chợt lạnh lẽo, mãnh liệt xoay mặt : "Đại nhân chỉ sợ mệt mỏi, xin nghỉ ngơi ."

      Trong mắt khó nén ngạc nhiên, cũng chỉ cái chớp mắt, cố gắng khôi phục vẻ thong dong, bên mép có nụ cười khó có thể nắm lấy: "Làm phiền Mạn nhi suy nghĩ cho ta như vậy".

      Nàng định lật người, nhắm mắt chẳng qua là xuất thần, đối với nàng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

      Vì vậy liền ngủ giường La Hán cả đêm. Ván giường lạnh lẽo, xương cốt đau nhức. Ban đêm dường như có người ôm nàng vào trong ngực, tay áo có hơi thở vô cùng ấm, lướt mặt làm như nụ cười ôn nhu của mẫu thân. Nhớ tới mẫu thân, lại mình cảm thấy chua xót, những cái như ý này đè ở trong lòng, chỉ cảm thấy có ngụm khí ngăn ở bên trong xoang mũi. Nhất thời cũng biết tỉnh hay ngủ, vừa khóc vừa cười. Có người cúi người tới hôn khô nước mắt má nàng, môi kia mềm mại, khiến trong lòng nàng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, cũng là ngủ thẳng giường, vén chăn bước nhanh xuống giường, mang giày chạy đến phòng sách . Quả thấy Hách Liên Du tay chống cằm ngủ giường La Hán, ánh nắng buổi sáng mờ ảo, rơi vào giữa hai lông mày là nhu hòa, bộ dạng ngủ tựa như đứa bé, trong suốt.

      Nàng thở hắt hơi, đứng ở đó, suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn.

      ~~~~~~~~~~~~~

      Khẽ vang lên tiếng gõ cửa, trong viện yên tĩnh bỗng thanh vang lên chát chúa, Chu bá mở cửa, thấy người trước mắt khỏi cười: "Hàn công tử, công tử chưa trở về."

      Hàn gia mặc áo trắng đứng ở trước cửa, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua phiến lá đầu tường soi tỏ vẻ mặt đơn của , khẽ cười: "Vậy sao."

      Chu bá cười : "Ngài cần đến mỗi ngày, nếu công tử trở lại, tại hạ nhất định thông báo cho Hàn công tử đầu tiên."

      Hàn gia mỉm cười gật đầu, xoay người muốn , lại nghĩ điều gì, hỏi: " có dặn khi nào trở lại?"

      Chu bá cười khúc khích : "Lời này ngài hỏi rất nhiều lần rồi, công tử chúng ta xa, mấy ngày gần đây thể trở lại." Hàn gia thất thần "Uhm" tiếng, dặn dò: "Làm ơn chuyển cáo với , ta từng tìm ." Chu bá cảm thấy buồn cười: "Lời này ngài dặn dò rất nhiều lần."

      Vô lễ như vậy, Lâm Bình thấp giọng khiển trách: "Ngươi chuyện chú ý chút." Chu bá bị hù doạ co rụt đầu lại, thấy thiếu niên còn trẻ, ha ha cười: "Tuổi , tính khí lớn như vậy."

      Lâm Bình muốn cãi nhau với ông, Chu bá "Rầm" đóng cửa, Lâm Bình tức giận đạp cước lên ván cửa, mới thấy Hàn gia xa, bất mãn : "Hàn gia đây là thế nào, mỗi ngày đều chạy tới nơi này." Đạo Chi ở bên xuôi tay mà đứng, thở dài thấp : " ổn."
      Sue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (33)

      Dò tay vào, cái hòm thuốc trống , khỏi cau mày: " có thuốc sao?" Dược liệu hết, vết thương cánh tay mặc dù dần dần kết da, nhưng vào thời điểm này mà ngừng thuốc, tránh được viêm nhiễm. Nếu như bệnh tình tăng nặng, mạng nho này của nàng cũng đền được, huống chi mấy ngày liên tiếp lụa trắng ít dần, La có phát hay , cũng là khó .

      Trong đầu lóe lên ý nghĩ, nếu như cho ra từ đường ngầm. . . . Đột ngột lắc đầu, .

      Hách Liên Du thấy nàng xuất thần, hiểu còn hỏi: " có thuốc sao?"

      Nàng gật đầu, trong giọng hàm chứa chế nhạo: "Đại nhân ở nơi này quá lâu, ông trời cũng muốn đuổi ngươi ."

      Hách Liên Du khỏi cười: "Hoàn toàn ngược lại, ta lại có cảm giác là thành toàn."

      Thương thế của ngày còn chưa ổn, đương nhiên thể sớm rời , vẫn muốn núp ở chỗ này của nàng. Thượng Quan Mạn đỏ mặt khẽ gắt, xoay người ngồi bên bàn trang điểm, cầm lược ngà voi chải tóc từng chút từng chút: "Vậy Đại nhân cứ ở chỗ này tự sanh tự diệt , Lâm Quan vốn muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ lại vô năng."

      Hách Liên Du vẫn cười: "Chỉ sợ đến lúc đó có người đau lòng." Nàng nghe vậy chỉ chực ném lược ngà voi trong tay về phía . giơ tay khó khăn cầm lấy, màu ngà vết ố vàng, nổi bật lên ngón tay trắng muốt của . Nàng quay đầu lại, trong gương đồng chiếu ra hai tròng mắt hơi cong lên của nàng: "Cũng biết là người nào?"

      Hách Liên Du đưa mắt lên nhìn nàng trong gương, ngọn đèn dầu bên mờ mờ, bóng người chênh chếch. Gương đồng như ngắm hoa trong sương, cặp mắt kia lại thâm trầm nóng rực. má nàng phút chốc nóng lên, nhàng quay đầu sang chỗ khác : "Oh, vết thương của ngươi có thuốc làm sao được?"

      Hách Liên Du cười : "Trong cung vạn vật đều đủ, còn thiếu dược liệu này sao." Nàng trầm tư chút, bỗng nhiên mở to mắt: "Ngươi là . . . ." Nàng biết nên khóc hay cười: "Đường đường hình bộ thượng thư, hiểu luật còn phạm luật, lại phải làm việc đầu trộm đuôi cướp."

      đột nhiên ép sát tới, khiên nàng nhịn được ngửa thân thể ra sau, chỉ nghe thấy cười : "Cũng phải là mình ta." Sắc mặt nàng càng đỏ: "Muốn ngươi mình, ta ." Tuy là như vậy, trong lòng lại có mấy phần bất an. cười đứng dậy, cầm tay của nàng: "Nhưng cũng phải do nàng quyết định được." Nàng cũng cười, người là áo ren trắng trong thuần khiết, bóng đêm yên tĩnh, rất thu hút tầm mắt người khác. Nàng cũng lộ ra mấy phần tay chân vụng về của tiểu nữ nhi: "Xiêm áo của ta, sợ là được." mạnh mẽ ôm nàng: "Nàng chỉ cần dẫn cung tỳ trong viện ra, trông nom xiêm áo làm chi." Nàng cảm thấy buồn cười, ngày gần đây tâm tình tốt, hai người thỉnh thoảng đùa được tự nhiên, khó có dịp được nhõm, liền cũng tùy ý đùa giỡn.

      Cấm quân trong cung nửa canh giờ tuần lần, cũng biết đối với địa hình rất là quen thuộc hay sao, chút dừng chút, thông suốt vào tới ngự y quán. Bên trong quán vẫn có người làm nhiệm vụ, hai ngón tay khẽ ấn làm lộ ra chút ánh sáng vàng mờ. Mái hiên ngói vàng ngói đỏ, treo đôi đèn cung đình, chiếu lên nóc hành lang xanh biếc. Nội thị ở trong góc kia, mỗi người đều ngủ gật, nghe động tĩnh, chợt đứng lên, duy thấy người áo trắng nhanh trong bóng đêm, vội vã chạy về phía này. Ban đêm trăng, đưa tay thấy được năm ngón, còn mơ màng ngủ thấy người áo trắng bay tới, bị hù dọa giật mình hét lớn: "Người nào!"

      Người nọ chợt cười, thanh ôn nhu mềm mại, hết sức ngọt ngào: "Ai da, ngay cả ta ngươi cũng nhận ra sao?"

      Nghe giống như là người quen, trong lòng nội thị buông lỏng, nhìn thân hình nàng, nhất thời nhận ra, cố sức nghĩ, phía sau cổ đau nhói, hai mắt vừa đảo liền ngất .

      Nội thị ngã nhào xuống, có người áo lam đứng sau. Hách Liên Du khẽ vỗ tay. Thượng Quan Mạn chỉ ở nơi đó mím môi mỉm cười, trong bóng đêm ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt như sứ của nàng. Trong mắt cũng chứa nụ cười, vươn tay ra, dắt nàng vào phòng.

      Bên trong quán chỉ còn lại ngự y làm nhiệm vụ, hai người để bước chân nấp phía sau cửa. Thượng Quan Mạn nhìn vào trong, ngự y làm nhiệm vụ nhìn quen mặt, cũng biết là người nào, muốn mở miệng, Hách Liên Du đưa ngón trỏ nhàng đặt ở môi mỏng. Bên ngoài quán treo đèn cung đình, thấy hình dáng mặt mày của , nàng quay đầu nhìn về phía nơi khác, che giấu gương mặt nóng.

      Hách Liên Du lượm cục đá ném lên đất, "Cộc" tiếng, ngự y bên trong phòng cả kinh thân thể khẽ run rẩy, ngẩng mặt kêu: "Đức Tử? Đức Tử!"

      Vốn dĩ trong phòng tiếng động, đứng dậy bước ra cửa, chợt bị người nắm cổ họng, kinh Hoàng đến mức thân mồ hôi lạnh. Thượng Quan Mạn xé lụa trắng che hai mắt , đẩy đẩy ngự y hoảng loạn kia vào bên trong quán. Ngự y lắp bắp, lời hoàn chỉnh: "Là ai, muốn sống nữa sao, dám làm xằng làm bậy ở hoàng cung!"

      Hách Liên Du tìm thứ cùn dí ngang hông , nhất thời dám nữa, bị dọa sợ đến mức đầu gối run lên ngừng. Thượng Quan Mạn đưa mắt nhìn lên, vật cùn kia ở ngay cạnh, chính là cái chặn giấy ngày thường dùng. Ngự y kia e rằng hồn rời thân, ở bên cười đến run rẩy cả người.

      Hách Liên Du mỉm cười nhìn nàng, cột tay chân ngự y vào ghế, nhét vải vào miệng. vào nội thất đến chỗ đặt dược liệu. Thượng Quan Mạn kéo váy vào, khắp tường là những ngăn kéo ô vuông, nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu, khỏi oán trách: "Ngươi trói làm chi, tổn thương do đao cần dược liệu gì, chúng ta sao biết được?" Thanh thấp của Hách Liên Du vang ở sau tai: "Bị thương ta vẫn nhớ chút, nàng chỉ cần để ý nghe là được. chén hùng trư du, nửa chén tùng hương, cái xạ hương, cái sáp ong, chén long não nghiền cực , cái long não, nửa chén huyết kiệt, nửa chén nhi trà, chung mạt dược dầu." Nàng vừa nghe vừa lấy đồ đong thuốc[1], ánh sáng bên trong phòng mơ hồ chiếu lên dáng vẻ yểu điệu của nàng, cười chế nhạo: "Nội thị lấy thuốc bị ngươi đánh ngất xỉu, ta đong thay ngươi vậy."

      Nghe được thân thể của ngự y bên ngoài run run, Hách Liên Du ngồi thẳng ghế mỉm cười: "Có thể được Điện hạ khom người đong thuốc, quả vinh hạnh của vi thần."

      Nàng khỏi nhàng xì tiếng.

      Nàng trời sinh thông minh, gặp qua là quên được, nghe đọc qua, nhớ sót chữ, đợi lấy hết tất cả dược liệu, đêm canh ba. Ngự y chỉ nghe nội thất có tiếng cười truyền đến, lời thấp, hẳn là tự tại nhàn nhã, có điểm nào giống như kẻ trộm bình thường, huống hồ có ai có lá gan lớn như vậy vào cung trộm thuốc. Suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng luẩn quẩn vẫn đoán ra là ai, làm liên lụy mình thân mồ hôi nóng, nghe thấy bước chân đều đặn vang lên, có nữ tử ghé vào lỗ tai : "Chẳng qua là chút thuốc tầm thường, nếu Đại nhân muốn bị người khiển trách, cứ quên là được." Đợi lâu, dây trói tay hình như được người cởi rồi. chật vật kéo chướng vật trước mắt, hai người sớm xa, còn bóng người, tỉ mỉ kiểm kê phen, cũng là chút thuốc chữa vết thương do đao, ngồi trước hồ sơ hồi lâu, cuối cùng thở dài.

      Trở lại chỗ ở, nàng vuốt ngực cười vô lực, ngã lệch lên đầu vai . Ban đêm yên tĩnh, duy nghe tiếng cười vui vẻ của nàng. Nàng nằm mơ cũng nghĩ đến có lúc thế này, nhớ tới càng cảm thấy vui vẻ. nghiêng đầu nhìn nàng, hai tròng mắt tình, da thịt lộ ra màu phấn trắng, làm như đoá bạch ngọc lan trong bóng đêm, khiến cho người vô hạn trìu mến.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Đồ đong thuốc:
      Sue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (34)

      Phát thấy mình quá thân cận, nàng bỗng chốc lùi về phía sau.

      Bên trong phòng vốn chỉ có hai người, nàng đột nhiên cảm thấy được tự nhiên, từ từ đến bên giường, mắt lạnh nhạt : "Ta ngủ trước." chờ trả lời, trực tiếp quay người vung màn ngủ, sau lưng yên tĩnh tiếng động. Ngọn đèn dầu nhu hòa chiếu sáng trong góc. Nàng trợn con mắt chỉ thấy màn lụa trắng trong thuần khiết có đường vân xanh, khéo léo tỉ mỉ kết lại với nhau, lại dùng kim tuyến bện, tạo thành dải nhiều loại hoa.

      Sau lưng hơi rung lên, nghĩ là cũng lên giường, nàng bỗng dưng nhắm mắt. Đèn chợt tắt, bên trong phòng chỉ còn bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của người nọ phảng phất sau lưng, hồi lâu lại ngồi dậy, cho dù nàng nhắm mắt, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực má. Thân thể nàng cũng cứng đờ, đầu ngón tay cũng dám nhúc nhích, hồi lâu, cúi người, hôn sâu lên má nàng, hô hấp của nàng chợt hỗn loạn, lại nghe tiếng cười của , liền ngủ.

      Nàng khỏi nhắm mắt mím chặt môi.

      Cả đêm mộng đẹp.

      Ngày hôm sau dậy sớm, nghe năm nay cúc vạn thọ khó khăn lắm mới nở ra cả vườn, từ xa nhìn lại, cung điện như được trải vàng, khó có lúc tâm tình Cố Sung Viện tốt như vậy, liền kéo nàng cùng , cũng tham gia náo nhiệt. Kể từ khi Cố Sung Viện biểu diễn múa, Hoàng đế rất quan tâm đối với Thù Ly cung, mặc dù bằng Ngô Tiệp Dư. Sau đó lại miễn nỗi khổ dậy sớm, cả Đế Cơ cũng cần đến Phượng Tê cung thỉnh an. Hà Hoàng hậu cũng hiển lộ khoan hậu, cố ý sai người tặng hương thảo nhuận cổ.

      Mười dặm cúc vạn thọ, ánh hoàng cung như ngập chìm trong đống vàng đống bạc.

      Cung nhân tới thưởng cúc phải ít. Thượng Quan Mạn cố ý tìm chỗ thanh nhàn, muốn đụng chung với những phi tần này. Xa xa lại thấy người áo đỏ mũ vàng, mắt phượng mặt ngọc, bị đoàn người chen chúc đẩy qua cầu đá cẩm thạch. La nghểnh cổ lên nhìn ra xa, bên người chậc chậc lên tiếng: "Nhìn thái tử gia chúng ta, bị quấn trong đám người, cực kỳ thay đổi."

      Thù Nhi ở bên khanh khách cười ngừng: "Xem , giống như là khen gia mình." Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhướng mày. Thù Nhi vội đánh mặt: "Nô tỳ đáng đánh, nhất thời quên cấm kỵ."

      Nhìn lại, cái dù vàng kia, hàng dài nghi thức lại tới hướng này, La cười : "Lão nô , thái tử Điện hạ sao có thể tức giận với Điện hạ, phải là tới đây sao." Đoàn người trùng trùng diệp điệp tới, tất cả cung nhân dọc đường quỳ lễ. Ai ngờ thái tử vừa nhìn trong đám người, bỗng nhiên biến sắc, xe loan chỉ cách bước với Thượng Quan Mạn, mặt lạnh mở miệng: "Quay trở lại ."

      Đức Tử thể nghĩ đột nhiên lại có biến cố như vậy, kinh hoảng năn nỉ: Điện hạ, quay trở lại chúng ta như thế nào?"

      Thanh thái tử càng lạnh: "Dù sao cũng về phía này."

      Đức Tử to gan hỏi câu: "Đây là vì sao, Điện hạ cũng phải dọc đường thưởng cúc, có phong tình khác sao."

      Cúc vàng óng ánh đẹp đẽ yểu điệu, cung nội đỏ bừng mỹ lệ, ở chỗ, chỉ cảm thấy rừng trong mười dặm đều ảm đạm thất sắc. Thái tử liếc mắt qua cái, lại hung ác quay đầu chỗ khác, nặng nề câu: "Nhìn chướng mắt!"

      Đức Tử ủy khuất nhìn trộm Thượng Quan Mạn cái, bất đắc dĩ hạ lệnh cho đội nghi trượng.

      Thanh vừa rồi của thái tử khá lớn, đông đảo cung nhân nghe được đều là kéo tay áo cười trộm, hàng loạt ánh mắt hướng về phía mấy người, có chút hả hê. La bên tức giận cắn răng nghiến lợi, dùng sức phát ra hung ác: "Để ta xem còn dám bước vào Thù Ly cung bước ."

      Thần sắc Thượng Quan Mạn lạnh nhạt, hơi cau mày: " , Thù Nhi quên kiêng kị, ngài cũng quên sao." La thở dài, chỉ có Cố Sung Viện nhàng câu: "Lại là vô duyên, sớm cắt đứt cũng tốt."

      Bên tay vừa đúng có bông cúc nở, cánh cúc xòe ra như mây, hoa lệ tựa như gấm. Tuy là quý giá, nhưng cuối cùng cũng phải là điều nàng muốn, lúc này mới thở ra hơi, : "Mẫu thân rất đúng." Liền phất tay áo, theo Cố Sung Viện trở về điện.

      tới buổi chiều, Cố Sung Viện mệt mỏi, lại qua mấy canh giờ, sắc mặt vàng vọt, tay chân vô lực, thoáng có vẻ khô kiệt, dọa cho La sợ đến cuống quít gọi ngự y. Ngự y cũng chẩn ra bệnh, chỉ tổn thương trong lòng tích tụ lâu, cần phải điều trị từ từ.

      Mấy ngày sau, vẫn thấy tốt hơn.

      Chúng phi tần nghe thấy đều tới thăm. Thượng Quan Mạn vẫn luôn hầu hạ trước giường, đợi trong điện chỉ còn lại hai người, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập, Cố Sung Viện từ trong rèm vươn tay ra: "Mạn nhi, con tới đây."

      Đôi tay của bà vốn là như ngọc, lúc này vừa nhìn, lại tựa như cành hoa khô héo, gầy trơ cả xương. Thượng Quan Mạn gì hồi lâu, nặng nề quỳ ở trước giường, nước mắt chảy xuống từ mắt: "Là nữ nhi tốt, để cho mẫu thân chịu tội như vậy."

      Cố Sung Viện triền miên giường bệnh vẫn mỉm cười: "Con ngốc, thuốc kia là ta tự nguyện uống vào, con , chúng ta ra ngoài về sau muốn đâu?"

      Nàng đột nhiên ngẩng mặt, nước mắt chưa khô còn giắt bên gò má, cuối cùng mỉm cười, mềm nhũn đem mặt dính vào lòng bàn tay bà, nhàng ma sát: "Mẫu thân muốn đâu?"

      Cố Sung Viện mơ màng, gương mặt khô cằn thoáng bừng sáng chói mắt, mang ý cười : "Vi nương sinh ra ở phương bắc, từ ước mơ về phía nam uyển chuyển tinh xảo, đáng tiếc vô duyên vừa mới ra ngoài chút, liền bị đưa vào cung."

      Nàng liên tục được: "Vậy chúng ta đến nơi đó, chúng ta và La cùng nương tựa lẫn nhau sống an ổn."

      Sóng mắt Cố Sung Viện lưu chuyển, ngón tay nặng nề dí cái trán tuyết trắng của nàng: "Con ngốc, con lại muốn lập gia đình sao?"

      Mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ, trong đầu bỗng nhiên lên đôi mắt xanh u buồn của người nọ. là triều thần nắm trọng quyền, nàng là Đế Cơ nóng lòng xuất cung. Hai người ở cùng nhau nhiều hơn nữa, cũng chẳng qua là người lạ, nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly lặng lẽ chạy lên não, như đeo đá nặng ngàn cân, nhất thời thở nổi. Nàng cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi lại gần tay áo của Cố Sung Viện, giọng : " cần."

      Cố Sung Viện mặc dù phải là bệnh , nhưng thể thiếu người ngày đêm phục vụ ra vẻ chút. Đợi lúc trở về điện, thấy bên trong phòng đốt ngọn đèn cung đình, Hách Liên Du ngồi thẳng giường La Hán tự rót uống mình, khỏi hỏi: "Ngươi sao còn chưa ngủ?"

      quay mặt lại cười như cười nhìn nàng, đáp án ràng, má nàng khỏi đỏ lên, : "Ngươi uống mình là có ý gì." Cũng rót ly rượu . tay ngăn trở, đưa mắt lên nhìn, ánh nến sáng tắt, mặt mũi tuấn lãng của lại kềm chế được. Mắt màu lam tĩnh mịch toát ra mấy phần mập mờ phong lưu, quyến rũ xinh đẹp: "Mạn nhi đây là muốn say rượu mất lý trí sao?" nheo mắt mỉm cười: "Ta để ý."

      Thượng Quan Mạn nghe nhắc tới cái này, thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai. bàn tay trắng nõn nắm ly rượu , rót cũng được, rót cũng được, cũng may hảo tâm hiếm thấy, cho nàng bậc thang: "Uống rượu với trăng, có tiếng đàn làm bạn mới mất nhã hứng." Bên mép khẽ hàm chứa nụ cười: " biết cầm nghệ của Điện hạ như thế nào?"

      Thượng Quan Mạn mỉm cười, ngay sau đó cười : "Đại nhân sợ tổn thương lỗ tai, cứ nghe." Hách Liên Du buồn cười: "Vi thần rửa tai lắng nghe."

      Trong phòng nguyên là có cây ngũ huyền cầm[1], Cố Sung Viện ca múa cầm nghệ đều tốt. Khi còn bé khỏi cưỡng chế nàng luyện, nhưng nàng từ hiểu được đau khổ của mẫu thân, khịt mũi khinh bỉ đối với tài nghệ có nhiều chỗ dùng này. Cố Sung Viện lúc đó thích ngồi ở chỗ, may mắn nàng thiên tư thông minh, ngộ tính cực tốt. Cố Sung Viện lại là sư phụ hạng nhất, chỉ dạy dỗ chút, nàng nghe hiểu.

      Sau đó Cố Sung Viện biết nàng chí ở chỗ này, miễn cưỡng nàng nữa, coi như cũng mười năm luyện.

      Thoáng điều , nàng ngước mắt liếc cái. Đúng lúc tâm tình chỗ thổ lộ, nhiễu loạn lỗ tai của cũng coi như để trả công ở chỗ này.

      Hách Liên Du dù bận vẫn ung dung tựa giường La Hán, vẻ mặt xem kịch vui.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Ngũ huyền cầm: là loại cổ cầm, là tên gọi tương đối phổ biến của đàn bảy dây lúc xưa. Ngũ huyền cầm có đặc điểm dân tộc. Phát nhu hoà, sắc mượt mà, lượng lớn.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (35)

      Boong boong boong boong boong boong!

      Mấy tiếng phá lướt qua bóng đêm yên tĩnh, bên tai bất giác ong ong. Tu dưỡng của Hách Liên Du cực tốt, lông mày cũng từng nhíu, trong mắt biểu hiểu , bên mép hàm chứa nụ cười chế nhạo.

      Nàng khẽ nghênh mặt, bàn tay trắng nõn phất qua, sắc bỗng nhiên chuyển tinh khiết.

      Trong mắt mới lộ ra chút kinh ngạc, ngay sau đó cong môi, hơi tựa vào lan can, bưng ly rượu mút .

      khúc Tiểu Trọng sơn[1].

      Vườn hoa sâu thẳm đường thông.

      Bóng đôi màn xanh hạ, ngọc phù dung.

      Lúc ấy chỉ hận chuông canh năm.

      Chia nơi chốn, trăng nghiêng rèm cửa .

      Vết trầm lạnh gọn gàng.

      đôi gối sợi vàng, nửa giường trống.

      Hoạ cầu gặp nước đông phượng thành.

      Liễu trước lầu, tiều tụy qua gió thu.

      Vốn dĩ nàng cũng thích giai điệu như vậy, quá mức thống khổ bi lụy. Tối nay lại bỗng nhiên nghĩ đến cảm giác biệt ly, khủng hoảng, đành. Nàng vốn nên đứng ở bậc thềm ngọc trước điện mỉm cười nhìn , trong mắt mang theo tia buồn đau, lành lạnh câu: "Đại nhân khoẻ." Hay là, nàng nhàng quay lưng , nghe dần dần xa, nàng cũng cần quay đầu lại, từ đó gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

      Tiếng đàn bỗng nhiên hỗn độn, bàn tay thon dài của đè dây đàn loạn, như đá nặng quăng xuống mặt hồ, làm cho tiết rung động ngừng. Nàng ngồi ở chỗ đó cũng nhúc nhích, chỉ thấy dây đàn mảnh kia sáng như tơ bạc, run rẩy giữa ngón tay trắng nõn của . khẽ nghiêng người, giọng thấp vang ở phía : "Bên ngoài cung đưa tin, tối nay có người tới trước tiếp ứng, nếu bệnh nữa, chỉ sợ khiến cho vị kia trong điện Kim Loan sinh nghi."

      Ly biệt tới làm cho người ta ứng phó kịp, trong lòng nàng bỗng nhiên còn, nhất thời chỉ nghe tiếng đàn hỗn độn vang ở tai bên ngoài ra còn gì khác nữa. Đêm lạnh như nước, dây đàn rung động chỉ còn lại giọng , hồi lâu nàng mới tìm trở về thanh của mình, cười nhạt : "Đại nhân gì vậy, thương lành, tất nhiên phải ."

      chỉ ngưng mắt nhìn nàng.

      Nàng nhàng đảo mắt, tự nhiên dám nhìn thẳng vào mắt . Chỉ sợ sau khắc khó có thể điều khiển, nàng đứng lên : "Ta thăm mẫu thân chút." Xoay người chưa bước, bị hung hăng kéo trở về. Cầm kia ầm ầm tiếng bị hất văng xuống đất, ngũ vang lên hỗn loạn trong tai. Sau khắc nàng bị đè ở vách đỏ khắc hoa, màu sơn đỏ đậm phản chiếu gương mặt nàng tái nhợt. giữ chặt, chỉ cảm thấy da thịt đau đớn tê dại, trong bóng đêm vẻ mặt lạnh lùng. Bởi vì uống rượu, hơi thở cũng mang theo chút tinh khiết và thơm: "Cố Sung Viện bệnh vào lúc này, Mạn nhi muốn làm gì?"

      Nàng sợ hãi cả kinh, sống lưng lạnh toát, chỉ cảm thấy trong nháy mắt sinh ra mồ hôi lạnh, cường tự mở miệng: "Mẫu thân bệnh nặng, Đại nhân an ủi thôi, lại ra những lời này!"

      Ánh mắt của như đuốc, như muốn xé toạc da mặt nàng, tóm lấy ý đồ trần trụi của nàng đến trước mặt. Nàng nhất thời nhịp tim như trống, ngờ thở dài: "Mạn nhi đối với ta tia lưu luyến sao?" Giọng trầm thấp mềm mại, tựa như cảm giác say triền miên, khiến cho trái tim nàng khỏi run lên.

      Nàng cũng nhúc nhích, cười vui vẻ: "Đại nhân nên nhớ, Lâm Quan chỉ mong đợi Đại nhân , nào có thể là có lưu luyến ." xong sụp mắt nhìn xuống, lông mi dài rậm rung động, che giấu màu da tuyết trắng và chiếc môi đỏ mọng ướt át mềm mại.

      La bên ngoài dường như nghe được động tĩnh, kêu tiếng trước cửa: "Điện hạ, người làm sao vậy?"

      Thân thể nàng cứng đờ, : "Ta sao."

      La chỉ ở bên ngoài cười: " lâu nghe người đánh đàn, lại là bản nhạc thương tâm như vậy, Điện hạ vẫn nên đàn tốt hơn, thương thân."

      Trong lòng nàng khởi xướng rung động, thanh cầm tùy tâm, La cũng có thể nghe ra thương tâm, vậy . . . . Nàng dám nhìn , cũng cúi đầu xuống, cắn răng nghiến lợi ở bên tai nàng: "Lời Mạn Nhi ra, làm cho người ta hận vô cùng."

      Nàng ngạc nhiên giương mắt, cúi đầu xuống, môi mỏng của hàm chứa mùi rượu ngọt cay, răng môi quấn quýt si mê, liền thấy mình cũng say. La ngoài cửa nghe nàng hồi lâu trả lời, kêu: "Điện hạ?" Nàng kinh hãi muốn trả lời, chỉ bị bóp chặt ngang lưng, nâng lên cao, thoáng chốc trời đất quay cuồng. Nàng ý loạn tình mê, hô hấp gấp, vẫn còn nhớ nhắc nhở: "La ở bên ngoài." tay áo của phất tắt ánh nến, giọng trong đêm tối hơi có hổn hển: "Đừng quan tâm đến bà ấy!"

      Nàng cười khẽ tiếng, sau khắc bị bao phủ trong nụ hôn bá đạo của . La tựa như lại kêu tiếng. Nàng chỉ còn nhớ đến nhiệt độ nóng bỏng như lửa của , đầu ngón tay linh hoạt khơi dậy ngọn lửa trong thân thể nàng, sau đó cũng nghe thấy gì nữa.

      Môi của phủ lên thân thể nóng bỏng tuyết trắng của nàng, đầu ngón tay của nàng luồn sâu vào tóc dài đen đậm như gấm của . Màn gấm mỏng như cánh ve phất phơ như khói, như ở trong mộng, nhưng lại chân như vậy. Nàng ở phía dưới nở nụ cười quyến rũ vì , đột nhiên nghĩ dù là rơi vào bẫy của , cũng cam chịu.

      Kích tình tựa như nước lũ tràn đầy rồi rút lui, chỉ còn nỗi khiếp sợ. Màu sắc trắng trong thuần khiết tôn da thịt như tuyết của nàng, chỉ cảm thấy tựa như cũng nhuộm màu xanh, non mịn như sứ, điểm đỏ thẫm cánh tay sớm biến mất thấy bóng dáng gì nữa. khỏi cau mày, nhàng nâng tay che lại.

      Hách Liên Du ôm đầu vai nàng cười : "Nàng giấu nó làm gì."

      Nàng oán giận : "Làm lại lần nữa phiền toái." chỉ mập mờ cười ở bên tai nàng: "Đúng là phiền toái." Bỗng nhiên cảm giác ra ý vị trong lời của . Nàng thoáng chốc đỏ mặt, duỗi ngón tay hung hăng cào , lưu lại năm vết ngón tay đỏ da thịt . "A" tiếng, trầm giọng cười : "Đỗ Minh từng với ta có loại công phu gọi là Cửu Bạch Cốt Trảo, ta còn tin, hôm nay mở mang kiến thức." mới vừa xong, trước ngực lại bị đánh cái, lồng ngực theo tiếng buồn cười mà hơi rung, hơi thở chôn ở cần cổ nàng, nhiệt nóng: " bằng phiền toái lần nữa." Nàng đỏ mặt mang ý cười, quay người quay mặt qua chỗ khác, kéo lọn tóc đen đậm của cuốn quanh ở đầu ngón tay mảnh mai, quấn mấy vòng, chỉ cảm thấy nụ hôn của đường rơi vào sống lưng. . . . Đầu ngón tay chợt buông lỏng, đuôi tóc tựa như lên dây cung, từ từ tản ra.

      "Điện hạ, người ngủ chưa?" Là Thù Nhi.

      Nàng cả kinh thở gấp lên tiếng: "Chuyện gì?"

      "Là Thánh thượng. . . ." Chẳng biết tại sao, thanh của Thù Nhi tựa như cũng rung động: "Thánh giá tới nơi này, người cần. . . . Người cần ra tiếp giá."

      Thù Ly cung là chỗ vắng vẻ, cũng gần phi tần khác, lúc này mọi người vội vàng tiếp giá. Hách Liên Du có thể nhân cơ hội xuất cung. . . . . đột nhiên động thân tiến vào, trong bóng đêm u ám chỉ thấy đôi mắt toát ra dục hoả của : "Nàng vẫn còn có tâm tư nghĩ chuyện khác."

      Thân thể nàng run rẩy, cắn môi thể nào thành lời .

      Ngoài cửa Thù Nhi vội vàng lên tiếng gọi: "Điện hạ?" Nàng đỏ mặt lên tiếng: "Ngươi. . . . Ngươi đợi chút."

      Qua hồi lâu, Thù Nhi mới thấy Thượng Quan Mạn vội vàng mở cửa ra điện, đèn cung đình treo dưới mái hiên, Thượng Quan Mạn liền cất bước : " đến đâu rồi?"

      Thù Nhi bước nhanh theo phía sau nàng: " qua . . . Qua Phồn Hoa môn."

      Thượng Quan Mạn khẽ cau mày, chậm bước chân nhìn nàng. Thù Nhi cúi đầu đứng ở dưới mái hiên, thấy cung váy đỏ tía, nghĩ là vì màu sắc, ánh lên mặt của nàng cũng đỏ. Ánh mắt Thượng Quan Mạn lướt qua nàng hướng vào cửa điện, gò má vẫn còn nóng, hồi lâu mới điềm tĩnh : " thôi."

      Mọi người đợi trước điện lát, thấy thánh giá chậm rãi đến. Thượng Quan Mạn dẫn mọi người quỳ xuống đất lạy, ca tụng "Vạn tuế". Hoàng đế kiên nhẫn khoát tay chặn lại, cũng nhìn Thượng Quan Mạn cái, sải bước vào Thù Ly điện, chỉ kêu: "Lan nhi." Thượng Quan Mạn dẫn mọi người vào điện, yên lặng thổi chén thuốc quỳ hầu bên.

      La đỡ Cố Sung Viện mềm nhũn xuống giường, Hoàng đế vội : "Đừng ngồi dậy, mau nằm xuống."

      Cố Sung Viện rưng rưng cám ơn, : "Nô tì phúc mỏng, chỉ sợ thể hầu hạ quan gia."

      Mặt Hoàng đế có vẻ thân thiết: " cho những lời may mắn này." Lại gọi ngự y tới hỏi bệnh tình, dặn dò tỉ mỉ, quét thấy Thượng Quan Mạn quỳ gối bên mới hỏi: "Đây là Lâm Quan?"

      Kể từ lúc Cố Sung Viện được sủng lại, thủy chung chưa từng hỏi đến nữ nhi này. Hôm nay ngờ lại gọi đến tên của nàng, cả ba người giật mình, Thượng Quan Mạn cúi đầu sâu: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Khẽ giương mắt, duy thấy màu vàng sáng chói lọi, còn là xa xa, cao cao tại thượng nhìn ông. Cách gần như vậy. Long Tiên Hương trong tay áo của ông cũng ràng, nàng chợt hoảng hốt, đột nhiên thấy ông, cũng sinh ra xa lạ và thấp thỏm.

      Hoàng đế làm như trò chuyện thân thiết với nàng: "Nghe thái tử đối đãi ngươi tệ."

      Trong lòng Thượng Quan Mạn kinh ngạc, làm sao lại nhắc tới thái tử với nàng, cũng dám chậm trễ, giấu tiếng thở dài, : "Thái tử Điện hạ nhân hậu, đúng là có dạo chiếu cố nhi thần."

      "Ồ" Khoé môi Hoàng đế có cười, : "Uyên nhi ít khi thân cận với tỷ muội, đối với Chiêu nhi cũng mặt lạnh chào đón, ngờ lại thân cận với ngươi."

      Ông mặc dù cười, Thượng Quan Mạn lại đột nhiên thân mồ hôi lạnh, phàm có người lấy Chiêu Dương ra so, cuối cùng đều thể chết già, câu của Hoàng đế, so với ban cho cái chết có gì khác biệt. Sắc mặt Cố Sung Viện vốn trắng, lúc này như tờ giấy, lạnh rung : "Hoàng thượng thánh minh, Mạn nhi nào dám so sánh với Chiêu Dương Công chúa."

      La cũng bị dọa cho sợ đến quỳ đất, : "Hoàng thượng, thái tử Điện hạ cũng chẳng qua giúp Điện hạ vài lần, giờ tới chỗ này."

      Thượng Quan Mạn chỉ phủ phục ở đất, cũng gì, chỉ nghĩ, như vậy nhất định là có người gì trước mặt ông, chỉ biết ông nghĩ như thế nào. Hoàng đế thấy thế cười ha ha, khiến Cố Sung Viện và La cả kinh hai mặt nhìn nhau, giọng Hoàng đế ôn hoà dịch góc chăn cho Cố Sung Viện, : "Là cha mẹ , tự nhiên hi vọng con cái hòa thuận, hai người bọn họ thân cận, trẫm là vui mừng."

      Sắc mặt Cố Sung Viện mới hơi có chuyển biến tốt.

      Hoàng đế cười : " đất lạnh như vậy mà vẫn chưa chịu dậy sao?"

      La vội vã nâng Thượng Quan Mạn tạ ơn đứng dậy.

      Hoàng đế chỉ lo chuyện cùng Cố Sung Viện, cũng chưa từng nhìn nàng nữa, hai người thức thời liền lui ra ngoài.

      Đợi Hoàng đế , đêm khuya, nàng vội vã bước nhanh chạy đến điện bên, chỉ thấy sáp cháy tàn. Bóng đêm trong điện trống , gió ùa vào đầy phòng, cả chút mùi vị của người kia cũng có lưu lại

      người nhà trống.

      Trước đây chưa từng cảm thấy điện nghiêng này lớn, hôm nay đột nhiên trống trải vô cùng, mình nàng đơn đứng đó, người với bóng thành đôi.

      La hầu hạ Cố Sung Viện ngủ, thấy nàng yên lặng đứng ở trong điện, liền lên tiếng dặn dò: "Điện hạ cũng sớm ngủ ."

      Nàng cả kinh, thấy là La , đáp tiếng đóng cửa ngủ.

      Gối đầu mình lạnh hơn, tất nhiên khó ngủ. Nàng quay mặt , chỉ cảm thấy có vật vô cùng lạnh ở bên má, mãnh liệt đứng dậy nhìn kỹ, mới thấy khối ngọc nằm gối, toàn thân trắng trong, chạm tay ấm lên, chính là vật báu thượng cổ khó được

      Tâm chợt sợ hãi.

      Cổ ngữ : "Lấy gì kết ân tình, ngọc đẹp kết la [2]" đây là. . . . . .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Tiểu Trọng sơn: Núi Tiểu Trọng là bài thơ của nhà thơ Hạ Chú (1063-1120) tự là Phương Hồi, người Vệ Châu, tỉnh Hà Nam. Trong khoảng niên hiệu Nguyên Hưu (1086-1093) ông làm Thông phán Tứ Châu. Ông đọc sách rất nhiều, thi, từ tuyệt diệu, tác phẩm của ông có tập Đông Sơn nhạc phủ.

      [2]La : là sợi tơ màu sắc rực rỡ buộc bên hông khi nữ nhân cổ đại xuất giá, nó tượng trưng cho việc kết hôn. Ở cổ đại, nữ nhân kết ngọc bội vào la tự bện cho người trong lòng tâm ý sáng tỏ.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (36)

      Sáng sớm hôm sau, chờ các cung đến Phượng Tê cung để thỉnh an. Hà Hoàng hậu hạ cố dẫn tất cả phi tần cùng mình đến Thù Ly cung. Xe phượng vững vàng dừng lại, Hà Hoàng hậu đoan trang xuống xe, phượng bào màu vàng tinh khiết hơi nhíu lại ở phía sau, cửu vĩ phượng linh (trâm phượng chín đuôi) rung rinh ở sau gáy. dưới Thù Ly cung sớm quỳ xuống cả, Hà Hoàng hậu ôn hoà hiền từ cười: "Đứng dậy cả ." Rồi vào chánh điện, Cố Sung Viện cảm động đến rơi nước mắt thi lễ với bà ấy, Hà Hoàng hậu tự mình đỡ bà: "Thân thể khỏe, nên nằm nghỉ tốt." Chiêu Dương tiếng nào theo bên người Hà Hoàng hậu, ánh mắt nhìn đến khỏi cau mày. Thù Ly Cung lạnh nhạt tĩnh mịch như nữ nhân ở đây, tuy có trang trí xa hoa, rốt cuộc vẫn thể so với Phượng Tê cung kiêu ngạo hoa lệ, đương nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

      Hà Hoàng hậu và Cố Sung Viện chuyện, trong điện chỉ nghe thấy thanh ôn nhu từ ái của Hà Hoàng hậu, chúng phi tần ngồi ở phía dưới, giọng tán tụng khoan hậu của Hà Hoàng hậu. Sắc mặt Hà Hoàng hậu thân thiện, mắt phượng quét qua. Chiêu Dương mặc bộ cung trang màu đỏ xinh đẹp như lửa, Thượng Quan Mạn xinh đẹp tĩnh mịch nổi bật lên cách khác biệt bên cạnh. Mấy ngày gần đây Hách Liên Du bệnh nặng, Chiêu Dương nghĩ cách thăm, đều bị cản lại. Thời gian lâu, mặt Chiêu Dương thấy có chút tiều tụy, khi đứng chung với Thượng Quan Mạn, lại làm nổi bật lên thái độ điềm đạm đáng của Thượng Quan Mạn. Nếu là nam tử, làm sao có thể động tâm.

      Hà Hoàng hậu cười: "Cố muội muội bệnh nặng, Lâm Quan ngày đêm hầu hạ cũng tiều tụy rất nhiều." Liền phân phó cung nhân: "Người đâu, đem thuốc a giao[1] mới nấu của bổn cung cho Đế Cơ phục dụng." Ngoài điện dạ tiếng thấp.

      Thượng Quan Mạn vội cúi người tạ ơn. Đương nhiên hiểu được, nàng làm chuyện này, cũng chẳng qua vì cho người kia nhìn.

      Chốc lát, duy thấy bóng người thon gầy bưng chén vàng từ từ tiến đến, từng bước xuyên qua bóng nắng loang lổ trong điện, tới trước mặt thi lễ, mới biết là Thù Nhi. Thù Nhi đến trước mặt Thượng Quan Mạn, ở góc độ của mọi người thấy được mà mỉm cười với nàng, lúc này Thượng Quan Mạn mới an tâm uống xong.

      Vừa vào cổ họng, lại thầm sinh nghi, mùi vị này mặc dù là đắng đến mức khó chịu, trong lòng cũng tự chủ mâu thuẫn, hình như từng uống rồi, mơ hồ quen thuộc.

      Tiễn Hà Hoàng hậu, nàng gọi Thù Nhi, khẽ cau mày: "Ngươi mang tới cái gì cho ta vậy?"

      Thù Nhi rũ mắt, dưới mí mắt trắng nõn lên đỏ hồng nhàn nhạt, hồi lâu mới quanh co: "Chuyện đột nhiên xảy ra, nô tỳ nhất thời chuẩn bị kịp, chỉ đem nước ô mai nấu từ trước, thêm chút trà khuấy lên, rồi đổi a giao kia. . . ." Lông mi nàng khẽ nhúc nhích, cẩn thận dò xét Thượng Quan Mạn. Thượng Quan Mạn bật cười, nghi ngờ gì khác, : "Ta còn nghĩ mùi vị quái dị như vậy, lại còn cảm thấy quen thuộc, ngươi lui ." Thù Nhi nhàng thở phào cái, thẳng.

      Hồi lâu gặp nàng, hai đứa bé cực hứng thú ríu rít hồi lâu bên người nàng. Phản Ảnh dựa vào cây khô phe phẩy cây quạt: "Hai người các ngươi yên tĩnh chút, đừng làm cho chủ nhân mệt." Nghe như vậy, Tiểu Tam Tiểu Ngũ chu môi, cũng ồn ào nữa, tiếng ồn bên tai dứt, nàng liền hỏi thăm tình hình kỳ xã hôm nay. Phản Ảnh trả lời hết từng việc, bởi vì có Hàn gia nên cũng có người dám đến quấy rối kỳ xã, cứ như vậy bình tĩnh như nước.

      Nàng nhàng chống cằm.

      Hôm nay chủ yếu chính là vì xuất cung, lót đường cho cuộc sống ngày sau ở bên ngoài cung. Nàng sớm phân phó Hồng Phi tiếp ứng bên ngoài, đến lúc Cố Sung Viện giả chết đốt ngọn lửa lớn, bọn họ biến mất còn dấu vết trong cung. Hàn gia này, còn cần kết giao chặt.

      Nghĩ đến đây, Chu bá tới bẩm báo: "Công tử, Hàn công tử tới." Phản Ảnh ở bên khanh khách cười ngừng: "Công tử biết, Hàn gia này mỗi ngày đều tới đây."

      Thượng Quan Mạn liếc mắt cái, Hàn gia sải bước tới gần, trong mắt thâm trầm, trong nháy mắt nhìn thấy nàng có nham thạch nóng chảy qua, vô cùng khắc chế để bình tĩnh, cười ôn nhu nho nhã: "Đệ cuối cùng trở lại."

      Nàng cười : "Nhận được tin của Chu bá liền vội trở về, Ngọc Sanh huynh có việc gấp sao?"

      Giọng của Hàn gia hơi trách cứ: "Vừa rồi xa, vì sao mời ta cùng ." Giọng vừa dứt, tròng mắt đen sáng quắc, trầm thấp làm cho lòng người phát run: "Thấy đệ, ta mới yên tâm."

      Trước mặt của mọi người, Thượng Quan Mạn bỗng dưng đỏ mặt. Chu bá sớm né tránh, chỉ còn lại Phản Ảnh chút để ý ở bên cười. Hồng Phi cũng ở chỗ này. Nàng nhàng che giấu lúng túng: "Ngọc Sanh huynh mời vào nhà."

      Hàn gia lại dùng tay nắm được cổ tay nàng vừa đưa qua, ngón tay vừa lúc đặt da thịt mềm mại, tất cả sức nóng đều gom lại điểm. Thượng Quan Mạn trực giác cảm thấy Hàn gia này đối với nàng giống ngày thường, nhưng cố tình nhìn hiểu. Hàn gia thong dong buông nàng ra, cười như gió xuân: " vào nhà, bằng ta dẫn đệ đến chỗ." Thượng Quan Mạn hơi tò mò: " đâu?"

      Hàn gia cười: " biết."

      Nàng cùng Hàn gia, hai người trước sau ngồi kiệu về phía trước, vén góc rèm lên mới thấy là về phía bờ sông. Bởi vì vào cuối mùa thu, gió thổi vào mặt mang theo cảm giác mát mẻ là thích. Xa xa sông có tiếng đàn tranh truyền đến, uyển chuyển triền miên, như tiếng thầm, nếu là nam tử nghe, chỉ sợ sớm mềm lòng. Nàng ngưng thần nghe chốc lát, khỏi lấy làm kỳ lạ, thầm , cầm kỹ của người này phi phàm, nếu so với Cố Sung Viện, chỉ sợ chẳng phân biệt được dưới.

      xuất thần, kiệu phu hô tiếng ngừng, cỗ kiệu phía trước dừng lại. Hàn gia khom lưng bước ra, bờ sông vàng óng ánh, cúi đầu khẽ vén quần áo, áo trắng thắng tuyết, tôn lên gương mặt tuấn tú, kiệu ngưng, mới cất bước tới đây. Kiệu phu nghiêng thân kiệu, mỉm cười xốc màn kiệu, trong góc tối thể nhìn gương mặt Thượng Quan Mạn, bốn mắt nhìn nhau khẽ cười tiếng. Thượng Quan Mạn vội cúi người bước xuống kiệu, duỗi cánh tay đến đỡ.

      Trông thấy tay áo trắng để ngang trước mặt, Thượng Quan Mạn liền có chút ngây ngốc. Nàng trước đây cũng phải là , hai nam tử như vậy, quả quỷ dị, lần này sao Hàn gia đối với nàng như vậy, ngước mắt ngạc nhiên, nheo mắt cười: "Ngọc Sanh huynh muốn làm gì?"

      Môi mỏng của cong lên, cười thong dong: "Mạn đệ yếu đuối, tự chủ nên mến nhiều hơn." cánh tay Vẫn đưa ra như cũ để ngang trước mặt. Thượng Quan chẳng thể làm sao, chỉ đành phải nắm lấy, ánh mắt Hàn gia như ánh ngọc trong bầu trời đêm, đỡ nàng lên chỗ cập bến bên bờ Tiểu Chu.

      thuyền hoa lẳng lặng thả neo trong nước, ánh nước lăn tăn, thuyền hoa kia trang trí mộc mạc tự nhiên, cũng làm cho lòng người an tĩnh. Hàn gia dẫn nàng lên thuyền hoa, thị nữ áo xanh hầu ở ngoài cửa, thấy Hàn gia, trợn tròn mắt hạnh: "Oh, Hàn gia, lâu gặp ngài." Ánh mắt kia rơi vào người nàng, nhàng ồ lên tiếng.

      Nụ cười của Hàn gia giảm, chỉ hỏi: " nương có đây ?"

      Sắc mặt thị nữ kia chần chờ, chưa chuyện, chỉ nghe có tiếng cười từ trong truyền đến. . . . Thượng Quan Mạn cuối cùng hiểu ra nơi mình đến, nhân sĩ Đô thành thích du hồ, thanh lâu phù hợp ý, thích đem các nương lên thuyền, có điều mình dùng thuyền hoa lại là số ít.

      Thượng Quan Mạn hơi hồ đồ, Hàn gia này chẳng lẽ là mang theo nàng mặc nam trang tới tìm vui thác loạn sao. Nhất thời nghĩ đến Hàn gia nhân vật như vậy, mà cũng trái ôm phải ấp như những nam tử khác, trong lòng mâu thuẫn, mặt lạnh lùng, nhàng rút tay ra ngoài.

      Thấy Thượng Quan Mạn thoáng chốc trở nên xa cách, Hàn gia kinh ngạc nhướng mày. Nhưng thị nữ kia chỉ khẩn trương nhìn , cười thản nhiên: "Xem ra chúng ta tới đúng lúc."

      Vừa mới xong, chỉ nghe bên trong thuyền hoa truyền đến giọng ngọt ngào dễ nghe của , thanh kia ôn nhu như nước, hình như chỉ cần nghe nàng chuyện, lòng liền trở nên yên lặng xuống, nàng nhàng cười: "Hàn gia có thể nào giễu cợt Oánh nhi như vậy."

      Cánh cửa khẽ chuyển động, cái quạt tròn nhàng chìa ra, mơ hồ có thể thấy được hình dáng quyến rũ của , nàng chỉ ôn nhu đứng ở đó, lại cảm giác người tỏa sáng rực rỡ, làm cho người ta thể chuyển mắt. Nháy mắt Thượng Quan Mạn trông thấy nàng, chỉ cảm thấy ngực sợ hãi, vừa có cảm giác quen thuộc, lại thể nhớ nổi, thầm giật mình, thanh lâu, lại có vẻ xinh đẹp tầm thường như vậy.

      Nàng kia tựa như cũng ở bên trong quan sát nàng, tựa như cũng ngẩn ra, đôi mắt đẹp lưu chuyển, tươi đẹp như hoa: "Đây là người Hàn gia thường sao, quả nhiên người giống như tiên."

      Hàn gia cười : "Hiếm thấy ngươi khen người như vậy, ngươi cứ gạt chúng ta ở bên ngoài như vậy sao?" hơi nhướng mày: "Hay là, tiện?"

      Má Huyên nương kia ửng đỏ, lúng túng cũng cảm thấy vạn phần xinh đẹp, vội tránh người, nhàng gắt tiếng: "Hàn gia!"

      Hàn gia cười , ánh mắt ấm áp nhìn về phía Thượng Quan Mạn: "Huyên nương phải là người ngoài, cần câu nệ." hướng nàng đưa tay như muốn mang theo nàng vào. Thượng Quan Mạn hơi chần chờ, chỉ cười : "Hàn gia mời trước."

      Hàn gia bất đắc dĩ, chỉ đành phải vào trước, Huyên nương kia nhìn hai người, vẫn mím môi mỉm cười.

      Bên trong rất tao nhã u tĩnh, Huyên nương trẻ trung xinh đẹp ở bên, ánh nắng bên ngoài tà tà xuyên qua, chiếu lên hàng mi dày đậm của nàng, tạo ra bóng mờ ở dưới mắt. Nàng mặc áo trắng, khói trắng từ lò hương lượn lờ lan tỏa, tựa như làn sương mù ở quanh thân nàng, yên lặng tựa như tiên. Thượng Quan Mạn thầm than thở ở trong lòng, này rất hợp với từ tươi đẹp. Nhìn tình hình này, Hàn gia cũng phải là khách qua đêm của Huyên nương này, lời đồn đãi Hàn gia chuyên sủng Huyên nương xem ra lời đồn đãi thể tin.

      Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Hàn gia trịnh trọng như vậy, chắc hẳn là có chuyện khẩn yếu."

      Giọng của nàng nhàng ôn nhu, mặc dù hàm chứa giễu cợt, lại khiến người nghe hết sức thoải mái. Hàn gia cười như gió nam ấm áp, nhìn Thượng Quan Mạn cái, : "Đến chỗ ngươi, là để cho ngươi làm chứng."

      Thượng Quan Mạn hơi kinh ngạc.

      Huyên nương hình như cũng có điều suy nghĩ.

      chờ nàng mở miệng, chỉ nghe thấy nội thất truyền đến tiếng bước chân nhàng, hình như là mang giày bước ở bên trong phòng. Bên ngoài khoang thuyền và nội thất chỉ cách mặt bình phong khắc hoa, chỉ thấy quần áo tơ lụa tuyết trắng bên trong bình phong của người nọ, cũng ra ngoài, chỉ hỏi: "Còn chưa xong sao?"

      Bốn chữ ngắn gọn, lại làm cho Thượng Quan Mạn như gặp sét đánh, ngồi yên tại chỗ, giọng này. . . . ràng là thái tử?

      Rặng mây đỏ mặt Huyên nương nổi, đứng dậy uyển chuyển vào trong bình phong, ánh nắng ngoài cửa sổ mềm mại chiếu vào, tạo ra thân hai người. Huyên nương uyển chuyển xinh đẹp, thái tử cao lớn tuấn mỹ, đứng cùng chỗ, chính là cảnh đẹp hiếm gặp. Thượng Quan Mạn quay đầu , lại nghe tiếng khe khẽ sau tấm bình phong, tiếng cười mập mờ nhàng thấp thoáng, hình như bên trong chỉ thấy bóng dáng hai người dính cùng chỗ, liền bỗng nhiên đỏ mặt.

      Hàn gia chống cằm cười : "Dáng vẻ Mạn đệ xấu hổ, là đáng ." Đôi mắt đen nhánh, sáng như sao.

      Lại nghe Huyên nương ôn nhu cười với thái tử: "Hai vị khách ở chỗ ta, bằng người cũng ra gặp ."

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]A giao: trị nóng người thương phổi, ho khan đàm, pha với mạch môn, hạnh nhân thành canh giải nhiệt cứu phổi, trị sốt cao, hư phiền mất ngủ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :