1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (22)

      Hồng Phi đuổi lên, tuy là mệt lả vô lực, rốt cuộc vẫn mạnh hơn ba người bọn họ. Hai người kia đấu với Hồng Phi, Hồng Phi giật hành lý bên hông người xuống. Người nọ tiến lên đoạt lại liền bị Hồng Phi ngăn lại. Phản Ảnh xoay người nhặt lên, nâng hành lý lên cho Thượng Quan Mạn. Bên trong lại là những cái hộp lớn , mở ra từng cái, cũng có cái gì, đều là chút ít đồ cổ lưu hành thời. Nghe tứ hoàng tử cực mến cái này, bởi vậy rất nhiều người vì danh mà hiến vật quý, được tứ hoàng tử chọn trúng ngay lập tức có thể gà chó lên trời. nghi hoặc, ánh mắt chạm đến cái hộp sơn đen, trong vô số cũng dễ thấy, tim nàng lại đập như trống.

      Mở hộp ra, chỉ thấy lờ mờ điểm xanh ngọc choáng ra, đầu ngón tay chưa sờ liền thấy thanh mát trơn bóng, lờ mờ cảm thấy điêu chính là long ngư phượng điểu. . . Trong nội tâm nàng kinh hoàng, lại “Cộp” tiếng đậy cái hộp lại, nặng nề bọc hành lý lại. Đầu ngón tay run nhè , thấy sắc mặt nàng cực kỳ tốt, Phản Ảnh kìm lòng được gọi: “Công tử.”

      Nàng mới hoảng sợ hoàn hồn.

      Tuyệt nhận lầm, nàng sanh ở hoàng cung, vàng ngọc bảo khí từ tiếp xúc, thứ đồ bình thường, thực thể giấu nàng được.

      đời này, điêu khắc long ngư phượng điểu lại dễ có. Màu xanh ngọc có thể so với của trời, phải cổ ngọc bình thường có thể chứng kiến. Đó là. . . Hoà Thị Bích dùng để điêu khắc ngọc tỷ truyền quốc, thiên hạ chỉ có khối này.

      Nghe đồn ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu qua các thời đại. Đến thời Tiên đế công thành, Hoàng đế tiền triều bị bỏ mình. Đại thần của mang theo ấu đế lao xuống vách núi, ngọc tỷ cũng mất tích theo.

      Đương kim Thánh Thượng vẫn luôn than thở “Thiếu ngọc tỷ truyền quốc”.

      Cẩn thận nghĩ đến, đại thọ Hoàng đế hình như sắp đến. . . Nếu vật này đến trong tay tứ hoàng tử, chỉ dâng tặng lễ vật đơn giản như vậy sao? Ngọc tỷ này nếu bị người biết , biết tạo ra bao nhiêu gió tanh mưa máu. . . . Hai tay Thượng Quan Mạn bưng lấy, chỉ cảm thấy như bỏng tay. Chợt cảm thấy bóng đen lóe lên trước mắt, thanh khẩn trương của Hồng Phi vang lên bên tai: “Công tử cẩn thận!” Nàng chưa kịp kinh hoảng, cái hộp trong tay bị đoạt mất, nàng biết giá trị của vật ấy, gắt gao nắm. Người nọ cướp đoạt được, đạp cước vào bụng nàng. Nàng đau đến mức co rút, hai tay tự giác buông ra. Hồng Phi bị tên còn lại cuốn lấy, tức giận kêu to: “Đồ khốn kiếp các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi!”

      Mắt thấy người nọ nhảy lên đầu tường, biến mất tầm mắt.

      Phản Ảnh dẫn Tiểu Ngũ, Tiểu Tam bước lên phía trước đỡ nàng: “Công tử!” Người nọ dùng mười phần lực. Nàng cảm thấy tứ chi đều co rút, trán nàng chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, lại cũng dám cử động.

      Lại nghe mấy tiếng cười chế giễu vang lên quanh quẩn ngõ hẹp, nghe như tiếng kêu của dơi trong bóng tối, làm cho người ta sởn tóc gáy. Tiểu Tam mãnh liệt rùng mình cái, lại nghe nhánh cây rung loạn lên, có tiếng người thê lương rên “A!”. “Ầm”. bóng đen từ bên tường khác ngã xuống, thoáng chốc máu thịt mơ hồ. Mọi người cẩn thận xem xét, chẳng phải là người chạy trốn vừa rồi sao. Cả kinh, Phản Ảnh vội che mắt Tiểu Tam, Tiểu Ngũ.

      Tên còn lại thấy thảm trạng đó sợ tới mức lướt qua mặt tường biến mất thấy dấu vết.

      Có người từ chỗ quẹo dạo bước tới, thường phục màu lam xanh biếc như biển sâu thêu chỉ vàng tinh xảo, sáng quắc rực rỡ. Bên người người gầy áo đen, xấu xí, giống như con dơi, quả nhiên là Đỗ Minh.

      Thanh trầm thấp tại bên tai: “Có thể đứng dậy ?” Đau đớn tựa như bị dao găm đâm trúng, chạy dọc trong máu xương, nàng cơ hồ khó có thể cất lời. đưa tay vòng qua vai nàng, thuận thế đem nửa người nàng dựa vào trong ngực mình. Phản Ảnh giống như bị khí thế của trấn áp, kìm lòng được mở ra .

      Nàng nhàng thở ra, cố đứng lên, tay bỗng nhiên nặng, ánh mắt lợi hại: “Đau đến như vậy, ngươi còn chứng tỏ cái gì.” Thượng Quan Mạn bất động, nếu từ chối nữa, lại lộ vẻ kiểu cách, lại thở hắt ra: “Đa tạ Đại nhân, ta nghỉ lát sao.”

      tiếng Đại nhân, làm cho ánh mắt của thay đổi liên tục.

      Đỗ Minh nâng hành lý chứa hộp sơn đen tung lên, lại nhàng tiếp được, dường như cảm thấy ném đủ cao, lại tiếp tục tung hứng. . . . Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy túi kia có hoa văn làm nhức mắt nàng. Nếu biết bên trong là ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu ngàn năm, còn có thể ngang nhiên tung hứng như vậy hay .

      Hách Liên Du mở miệng: “Ngươi tranh đoạt thứ này.”

      Nếu ngọc tỷ rơi vào trong tay . . . Trực giác cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Trong đầu nàng lập tức có tiếng chuông vang lên mãnh liệt, lưng cũng tự giác cứng lại, nhất thời quên cả đau, lại chỉ sợ giấu đầu hở đuôi, càng khiến hứng thú, : “Nhìn có vẻ khả nghi, cùng xem chút nào.”

      “Uh.” mỉm cười: “ biết bên trong là vật gì.”

      Nàng dám chớp mắt, cười : “Thực chưa kịp xem.”

      lại nheo mắt, ánh mắt sâu xa, ung dung câu: “Có lẽ là vật quan trọng.” Tim nàng bỗng nhiên bị xiết chặt, tự nhiên kéo căng. Đây có thể là đồ vật đại biểu cho gi¬ang sơn xã tắc, quyết định vận mạng mọi người. Cuống họng nàng khô cứng, chỉ sợ nhất thời cao hứng , mở ra nhìn cái. Vật kia tay Đỗ Minh, muốn mở ra rất dễ dàng.

      Huống hồ cuối cùng là giành được. Tuy là nàng phát trước, nhưng kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Nàng tâm phục khẩu phục. Bên cạnh của , đương nhiên toàn là tàng long ngọa hổ. Nhưng vật kia lại thể rơi vào trong tay .

      cũng rốt cuộc gì, chỉ giữ bờ vai nàng nâng dậy, : “Khá hơn chút chưa?”

      Tất cả tâm tư của nàng ngọc tỷ, bụng cũng còn cảm giác đau đớn như trước, có lẽ nghỉ ngơi chút, giảm bớt rất nhiều. lại cúi đầu, hơi thở ấm áp phất tại bên tai: “Vì sao lại trốn tránh ta.”

      Nàng buồn bực, bây giờ phải là lúc chuyện này. Phản Ảnh, Hồng Phi đều giương mắt nhìn hai người. Nàng tiện nhiều lời, hơi giãy đầu vai, mắt thấy hàng mi dày của đặc biệt có tầng bóng đen đôi mắt màu lam. Ánh mắt kia, lại làm cho người nhìn , nàng vội quay đầu nở nụ cười: “Đại nhân cái gì.”

      cười khẽ, tiếng trầm thấp: “Gọi là Tử Thanh nghe chút.”

      Nàng sững người, quay phắt đầu nhìn , đây là tình huống gì, có ý gì?

      càng vui vẻ, nhưng lại giống như uy hiếp và dụ dỗ đứa bé: “Nếu gọi, ta đem cái hộp kia cho ngươi.”

      Thượng Quan Mạn biết nên khóc hay cười: “Đại nhân giỡn với tại hạ sao?” Phân lượng của ngọc tỷ truyền quốc, gọi tiếng ”Tử Thanh” liền chắp tay dâng cho người ta sao?

      Thần sắc Hách Liên Du hề giống như đùa: “Cơ hội chỉ có lần.” Hồng Phi duỗi cánh tay tới. Thượng Quan Mạn thuận thế thoát ra khỏi hai tay của , ánh mắt Hách Liên Du lạnh lẽo: “Chúng ta .”

      Thân thể nàng cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu: “Đợi chút!”
      Sue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (23)

      ngoái đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy nàng cách xa Hồng Phi mình đứng ở trước. Ngoài tường cành lá dày đặc lộ ra áo trắng tì vết của nàng, giống như bức tranh đậm màu. Nàng buông hạ ánh mắt, dưới lông mi dày đậm có bóng tối nhàn nhạt, lại khó kiềm chế mà ửng đỏ mặt. Nàng quay đầu chỗ khác: “Tử. . . . Tử Thanh.”

      Hách Liên Du kinh ngạc, nhưng lại nở nụ cười, chỉ cảm thấy trời đất vạn vật thất sắc. Hồng Phi và Phản Ảnh hiểu chuyện gì. Đỗ Minh vung tay, túi kia vẽ đường vòng cung trung, Hồng Phi vững vàng tiếp được.

      Thoáng thấy vui vẻ trong mắt , nàng khẽ cắn môi, cũng quay đầu lại mà nhanh.

      Hách Liên Du cười nhìn bóng lưng nàng rời , nhất thời đứng đó hồi lâu.

      Đúng dịp trong nội cung có tiệc , Hoàng đế sai người thiết yến tại Thuỷ Cung điện - điện bên của Càn Khôn điện. Đặc biệt chỉ gò bó theo quy định ngày thường, cho phép hai người tham dự, biết sao ra câu: “Người ở lãnh cung cũng gọi lên .” Hai người lại được an bài cho vị trí bé.

      Chúng hoàng tử vương phi tới, gặp mặt chỉ có hàn huyên, chỉ nghe nội thị xướng danh, mọi người chia làm hai dãy bên trong điện, mới thấy hoàng thượng và Hoàng hậu sóng vai vào điện. Mấy phi tần sau lưng, mọi người quỳ lạy. Hoàng đế hô bình thân, mọi người lại lạy, mới ngồi xuống.

      Hoàng đế mặc trách bào[1] vàng sáng thêu mây tím hạc trắng. Đây là thường phục, sắc mặt hiền lành. Ánh mắt sắc bén thấy , quét qua mọi người, nhìn đến Hách Liên Du, lại hiển lộ vài tia hiền lành của phụ thân: “Tử Thanh, ngồi bên cạnh trẫm.”

      Lúc này mọi người sớm ngồi xuống. Hà Hoàng hậu bên cạnh Hoàng đế. Thái tử, hoàng tử và chúng tần phi phân trái phải hai bên. Tiếp theo mới là chúng vương phi Đế Cơ. Hoàng đế ra lời này, chúng hoàng tử đều ngạc nhiên nhìn về phía thái tử, rốt cuộc có chút hả hê. Gương mặt tuấn lãng của thái tử mỉm cười sao cũng nhúc nhích.

      Hà Hoàng hậu tươi cười: “Còn mang thêm đĩa cho Thượng Thư Đại nhân, thất thần làm cái gì.”

      Tào Đức tự mình thêm vị trí cho , sắc mặt Hách Liên Du vẫn như thường, : “Tạ thánh ân.”

      Đế Cơ vốn dĩ ngồi cùng chỗ, chỉ thấy nữ tử diễm lệ liên tiếp nhìn về phía Hoàng đế, búi tóc dày đậm như gấm như mây cài cây trâm hoa thược dược màu vàng, nổi bật lên khuôn mặt như trăng sáng. Áo ngắn tứ hợp tua tua như ý, rơi xuống váy màu đỏ thạch lựu. Bên hông treo cẩm thạch cá nhả châu, nhàng kìm giữ làn váy lay động, là cao quý diễm lệ. Đúng là Chiêu Dương.

      Chợt nghe hồi mùi thơm lạ lùng quanh quẩn. Nguyệt Dương cực kỳ hâm mộ hỏi: “Chiêu Dương tỷ tỷ xông hương gì, là thơm!” Giọng Hoa Dương ê ẩm: “Đó là hương Tây Vực, nghe phụ hoàng chỉ thưởng Hoàng hậu nương nương và Chiêu Dương tỷ tỷ.” Đế Cơ khác tất nhiên là vừa ghen tỵ vừa ao ước. Chiêu Dương chỉ mím môi cười.

      biết Hách Liên Du gì đó, mặt hai người Đế hậu đều vui vẻ. Hà Hoàng hậu vài câu bên tai Hoàng đế. Hoàng đế vuốt cằm, cười : “Chiêu nhi, đến bên cạnh trẫm, đều là người trong nhà, cần giữ lễ tiết như vậy. Trẫm còn muốn nghe ngươi kể vài chuyện vui.”

      Mặt Chiêu Dương lộ vẻ vui mừng, mím môi xinh đẹp cười tạ ơn: “Tạ phụ hoàng mẫu hậu.”

      Chiêu Dương sang ngồi, cười cười với ba người. Bức tranh người nhà vui vẻ hòa thuận, những người khác như trở thành người ngoài. Sắc mặt thái tử xấu hổ, tiếng nào ngồi ở chính giữa Hách Liên Du và hoàng thượng, rốt cục thể nhịn được nữa, thấp giọng với Hoàng đế rồi nửa chừng rời tiệc. Thái Tử Phi muốn lại thôi, đôi mắt trông mong nhìn rời tiệc mà .

      Nam nữ trái phải hai bên, Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp đó là bình thường. Mọi người thấy nhưng thể trách. Ánh mắt lại mập mờ đến cực điểm. Đế Cơ đều , ngày thường Chiêu Dương mặc dù lui tới mật thiết cùng Hách Liên Du. Hoàng đế vẫn mắt nhắm mắt mở, công nhiên gọi hai người đến ngồi cùng như vậy. Nhưng vẫn là lần đầu, xem ra chuyện tốt của hai người tới gần. Thượng Quan Mạn đột nhiên cảm thấy bực bội, nhìn thấy Ngô Tiệp Dư lôi kéo Cố Tiệp Dư chuyện, cũng ra khỏi buổi tiệc.

      Vô thức tới gốc cây bạch quả[2] già trước điện, gió thổi qua, tiếng xào xạc vang lên. Ánh mặt trời chói mắt từ dưới mái hiên chiếu xuống, rơi xuống áo đỏ thẫm thêu chỉ vàng rậm rạp, rực rỡ tràn ngập các loại màu sắc, nhưng nhìn người nọ lại chỉ thấy tịch.

      Nàng đứng ở phía sau , nhìn hồi lâu, lúc lâu sau mới lên tiếng gọi: “Tam ca.”

      Thái tử quay đầu lại, nhìn thấy nàng bỗng mỉm cười: “Thập nhị muội, là muội à.” Lại : “ ở bên trong cùng Tiệp Dư, ra đây làm gì.”

      Nàng : “Ở trong đó buồn bực, ra ngoài hít thở khí.”

      Sau đó là khoảng lặng, ánh sáng chiếu vào trong điện, phản chiếu ánh vàng xinh đẹp của những đồ vật bằng vàng. Gió xuyên qua tạo ra tiếng rất . Thái tử cúi đầu, cười : “Muội cũng nhìn thấy, trong mắt phụ hoàng đâu còn có đứa con trai như ta.”

      Nàng nhíu mày : “Tam ca hồ đồ rồi, phụ hoàng dù có thương Hách Liên Du, nhưng người của ca mới giữ máu phụ hoàng, đây là điều ai có thể thay đổi.” khỏi cười lạnh: “Giữ lại máu của người thế nào, vị trí thái tử này chẳng qua là hữu danh vô thực mà thôi.” Nàng bỗng nhiên ngơ ngẩn, nghĩ lại ra lời ủ rũ thế này, nhất thời cũng biết tiếp lời như thế nào.

      Thái tử nhất thời nhanh miệng, xong có chút ít hối hận, thấy nàng ngây ngốc đứng ở đó, hoa phục nặng nề giống như có thể đè bẹp thân thể gầy yếu của nàng, liền cảm thấy áy náy, : “Thập nhị muội, ta. . . . . . ta chỉ muốn. . . .”

      Nàng ngẩng đầu nhìn , đôi mắt phượng của chau lên, đen bóng lo lắng, áy náy như đứa trẻ, khỏi ôn nhu : “Tam ca phải nhớ , họa là từ miệng mà ra.”

      Thái tử mới thở phào nhõm, cười : “ hiểu.”

      Thượng Quan Mạn trong lòng vẫn nhớ đến ngọc tỷ, lại biết gi¬ao cho như thế nào mới tốt. Ngọc tỷ này là thứ bỏng tay, nhưng cũng là lợi thế cực tốt. Nếu thái tử dâng ngọc tỷ lên, danh chính ngôn thuận giải quyết cái hoạ nhức đầu này, còn có thể hòa hoãn quan hệ phụ tử đây là việc nhất cử lưỡng tiện.

      Nàng thầm nghĩ, nên tìm cơ hội đưa cho mới phải.

      Sau tiệc Hoàng đế mang theo chúng hoàng tử du hồ. Hách Liên Du đương nhiên cũng ở trong đó. Trong nội tâm thái tử vui, liền tìm cớ trở về phủ. Hà Hoàng hậu kêu chư vị tần phi giúp việc nhà. Cố Tiệp Dư cũng tiện từ chối, đến cuối cùng chỉ còn lại mình nàng.

      Trong nội cung mới trồng hoa hải đường. Cành hoa trắng nõn kiều diễm, từ xa nhìn lại, đủ màu rực rỡ. Nàng nhớ tới khi còn bé cũng cực kỳ hoa, mỗi khi nở liền làm rộn muốn ra ngoài hái. Hoa trong nội cung nàng được đụng đến, bị phát bị trận đòn. Mẫu thân khéo tay, dùng lụa dư làm thành cánh hoa, tìm chút ít hương rắc lên, cắm ở tóc, mỗi lần khẽ cử động, hương thơm phảng phất như là hoa .

      Chợt cảm thấy sau lưng có người. Thân thể nàng bị xiết chặt, muốn quay đầu lại, miệng lại đột nhiên bị người bịt lại từ phía sau. người người nọ xông hương. Mùi hương nồng đậm thấp kém vô cùng. Nàng ù tai, đến mức cơ hồ thở nổi, cũng biết người nọ dùng bao nhiêu lực, bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.

      Tỉnh lại lại nghe cả phòng ầm ĩ, hình như có người buộc chặt cổ tay của nàng, làm cho nàng thể động đậy. bàn tay hung hăng véo nàng. Nàng lập tức nhíu lông mày. Nàng thực tỉnh. Mắt bị bịt kín. Nàng càng muốn giãy dụa. Lực đạo cổ tay lại nặng hơn. Hình như có người đến trước mặt, mùi hương rất , thoáng qua chóp mũi, là mùi hương tốt nhất. Người ngoài cung tất nhiên dùng đến, nàng bất giác thở phào cái, may mắn nàng còn trong nội cung. Mặc dù biết là bị người phương nào trói lại, còn chút may là vẫn còn ở trong cung. Nàng dù sao cũng là Đế Cơ của Thánh Thượng. Họ tối thiểu lấy mạng của nàng. Cũng biết hành động người nọ ra sao, chỉ nghe tiếng ống tay áo tuôn rơi, liền có giọng già khuyên nhủ: “Chủ tử, đừng đánh mặt, khiến cho người ta lưu lại chứng cớ.”

      Nàng biết là vì che giấu thân phận nên gọi vậy, trong cung này, “Chủ tử” ở đâu ra. Nàng kia dường như giận dữ phất tay áo, mang theo gió thổi qua hai má của nàng, làm tóc bay loạn ..

      Có tỳ nữ tiến lên cởi cổ áo của nàng. Móng tay giòn lạnh cào cổ, làm cho nàng run rẩy hồi. Nô tài lại thuận thế cào mạnh từ cổ nàng xuống, đau đến nhíu mày. Nàng chán ghét nhíu mày: “Cút ngay.”

      Chỉ nghe thanh vừa rồi cười vang lên: “lại còn bướng bỉnh, để xem lát nữa ngươi còn bướng bỉnh .” Liền cất giọng : “Chuẩn bị xong chưa.” Ngay lập tức liền nghe thấy vài cung nữ cùng đáp: “Xong cả rồi ạ.”

      Lòng của nàng đột nhiên lạnh, tiếng to lớn như thế, chỉ sợ chủ nhân sau lưng cũng đơn giản, chừng liên quan đến những phi tần trong nội cung. Ý nghĩ trong đầu nàng xoay nhanh, suy nghĩ mẫu thân biết có vô tình đắc tội người nào hay , tạo được cơ hội cho người ngáng chân bà, nhất thời liền toát ra thân mồ hôi lạnh. đầu chợt , vật trang sức tóc liền bị giật mạnh xuống. Đau đến mức mắt nhòa lệ, y phục người đột nhiên bị xé rách đến tận thắt lưng, da thịt tuyết trắng cả thân liền lỏa lồ bên ngoài, mang theo cảm giác mát lạnh như kim châm. Trong nội tâm nàng sớm hiểu được phần khuất nhục này thể thoát, nhục nhã đến tận đây, thân thể sớm run rẩy ngừng.

      Nàng ngẩng đầu lên, cắn răng lên tiếng: “Ta biết các ngươi là ai, nhưng xin ngươi nhớ kỹ, hôm nay đụng đến ta phần, ngày khác nhất định trả lại gấp mười!”

      Vừa mới xong, mặt liền ”Bốp” trúng bạt tai mạnh mẽ, chỉ nghe thanh kia liên tiếp khuyên nhủ: “Chủ tử bớt giận.” Quay mặt lại cả giận : “Đâm cho ta!”

      Ngự hoa viên như ngập trong biển hoa, Hoàng đế làm như tâm tình vô cùng tốt, dẫn chúng hoàng tử bước chậm trong đó, thỉnh thoảng sung sướng cười to, có nội thị lặng lẽ đến trước mặt Hách Liên Du, ghé vào lỗ tai . có chút nhăn lông mày, quay đầu chỉ thấy vài tiếng với Hoàng đế cùng các hoàng tử cười cười , rồi mới lặng lẽ xuống dưới.

      vai cực đau đớn, hình như có kim vô cùng nhọn lại cứng cắm vào trong thịt, lại mạnh mẽ rút ra. trán nàng thấm mồ hôi, cực lực cắn răng. Nàng dần mất sức ngã xuống đất, hình như lại có kim đâm xuống. Nàng cơ hồ ràng cảm thấy được cây kim vào trong thịt. Thân châm nguội lạnh và máu thịt ma xát phát ra tiếng chói tai.

      Đó là hình phạt riêng trong nội cung quen dùng trừng phạt cung nữ. Loại phương pháp này dễ bị người khác phát giác, cũng phát ra cố, lại vô cùng tàn nhẫn đau đớn nhất, làm cho người ta muốn sống được, muốn chết cũng xong.

      Trong nội tâm nàng đau đớn, nỗi đau như mồi dẫn lửa, lan đến tất cả khung xương. người đều đau đớn, dường như lập tức có thể sụp xuống, thể chống đỡ nổi thân thể này của nàng. Nàng khỏi hoảng hốt nghĩ, phải chết chứ.

      Hình như thấy nàng muốn ngất , thanh kia rất xa vang lên: “Đủ rồi, cũng đừng để xảy ra án mạng.” Nghe thấy tiếng bước chân vụn xuyên qua bên người nàng, cổ tay được tháo ra, vô lực rủ xuống mặt đất, bước chân càng lúc càng xa. Chóp mũi của nàng vẫn lượn lờ mùi thơm, trong đầu đột nhiên lóe lên, lửa giận thẳng đến mi tâm, trong nội tâm lạnh : “Đúng là nàng ta!”

      Ý thức dần dần mơ hồ, rốt cục chống đỡ nổi, ngất , lại vẫn quên cố gắng kéo lại y phục của mình.

      Cũng biết trải qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh, hoảng hốt làm như năm mười mấy tuổi, mình ở trong phòng ngủ trưa. Phía ngoài có ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng màn hơi mỏng, kỳ quái, bóng lá cây chiếu lên chiếc rèm nhảy nhót, như là ánh nến buổi tối hắt hiu. Trong phòng mùi cháo ấm bốc lên, biết là phải dùng cơm trưa rồi, chợt nghe thanh màn trúc bị chạm vang lên. Cố Tiệp Dư rảo bước tiến vào phòng, cười mắng: “Mau dậy , lười như vậy, để xem từ nay về sau ai dám lấy con.”

      Trong nội tâm đột nhiên lướt qua chua xót, nàng gần muốn khóc lên, mới phát giác dưới mặt lạnh buốt, hình như sắp đông cứng rồi. Nàng gi¬an nan mở mắt, thấy mình bị bỏ lại trong ngôi đền bỏ hoang. Trong điện u tối lạnh, chính mình nằm vật xuống mặt đất, tứ chi tê dại.

      Mới phát giác động ngón tay đều khó khăn, chỉ cần động đậy, liền khiến toàn thân đau đớn, thân thể càng dám nhúc nhích, nàng nằm mặt đất hồi, rốt cục miễn cưỡng ngồi dậy .

      Cửa điện lại đột nhiên mở, ánh sáng mạnh ùa vào, làm cho mắt nàng đau nhức. Nàng tự giác nghiêng đầu, lại tạo ra trận đau nhức. Ánh sáng từ cửa ra vào bắn tới chiếu sáng đá xanh mặt đất tối như mạ vàng. Ánh sáng dụng lên bóng người màu tối cao to, kéo dài đến bên chân của nàng.

      Nàng ngửa mặt lên nhìn sang, đúng là .

      mặc người triều phục màu tím, bị ánh sáng sau lưng chiếu, quanh thân lại thành màu ánh kim. Ánh sáng chiếu vào ngọc mang theo lưng, chỉ cảm thấy mỏng như cánh ve, sáng long lanh nhức mắt. chắp tay đứng ở cửa ra vào nhìn nàng, trong đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch lóe sáng khó dò.

      Bóng người cao quý chói mắt, xa xôi làm như thể chạm tay.

      bước nhanh đến đỡ nàng. Nàng đột nhiên sinh chán ghét. Tay áo rộng lạnh lùng phất qua đầu ngón tay thon dài của , liền lảo đảo đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bước qua trước mặt .

      Chưa vài bước, trước mắt tối sầm lại.

      Tỉnh lại thấy màn lụa mềm mại, hương ấm nhàng, ánh đèn mờ nhạt loang lổ đầy đất. Màn lụa rủ xuống thấp thoáng hé mở, chỉ mơ hồ thấy bài trí trong phòng. Nàng nằm sấp chăn tơ lụa phủ gấm, da thịt lưng lại tia cảm giác mát thấm. Lúc này mới cảm giác người mình có mảnh vải, đột nhiên liền thân mồ hôi lạnh, giãy dụa tìm vật để mà che. Đầu vai lại bị người thương hương tiếc ngọc kéo trở về.

      Tay của người kia mang theo cảm giác mát nhàn nhạt, như dòng sông chập chờn trong ngày mùa hè, chợt có mùi hương cực ùa lại. Thân thể của nàng dần dần căng thẳng, lại cúi đầu vùi mặt trong chăn phủ gấm, cơ hồ ngừng thở, liền thấy ngón tay lành lạnh của người nọ đặt da thịt. Sau đó dùng tay chấm thuốc mỡ từ từ xoa. So với ôn nhu thiếu phần, so với thô bạo nhiều phần. Nghĩ đến trong phòng trừ ra cũng có người khác. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe đồng rò tiếng ”Đinh” giòn vang, sau đó chính là trầm mặc đáng kể. Bên giường thả chiếc đèn hoa sen, ngọn đèn xuyên thấu qua màn mỏng rơi xuống mặt, có lẽ chính là ảnh mờ nghiêng loang lổ.

      Mặc dù biết ở đâu. Thượng Thư Đại nhân tiếng tăm lừng lẫy tự mình bôi thuốc cho nàng, quan tâm nàng như thế, cũng làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Giương mắt nhìn , giống như suy đoán dụng ý thực của . Bỗng giật mình tay của theo lưng đường xuống phía dưới, đường lành lạnh lại như có lửa thiêu, cuối cùng đỏ mặt, quay lại : “Ta tự mình làm.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Trách bào: là loại áo hơi ôm vào người, chứ rộng thùng thình...

      [2]Cây bạch quả:
      Sue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (24)

      Tay của cũng vì vậy mà dừng lại, vẫn chậm rãi cúi người. Vài sợi tóc rủ xuống vai. Quan phục màu tím người được dệt từ vải lanh, chạm tay vào cảm thấy rất mát. Đường may phức tạp phối hợp với sợi tóc vướng da thịt, tạo cảm giác khó chịu. Nàng khỏi nhíu mày, vầng sáng chiếu khuôn mặt tuấn tú như núi hàn băng của cho thấy tức giận.

      là buồn cười, nếu phải là vì , nàng cũng phải chịu vũ nhục như thế, lại còn tức giận lên. Nàng chợt nhíu mày, dựa vào tình hình hôm nay, Hoàng đế nhất định làm chuyện tính toán. quả nhiên muốn tìm chỗ dựa cho Hà Hoàng hậu. Hai nhà kết thông gia, dù cho thái tử đăng cơ, cũng bảo vệ mẹ con Hà Hoàng hậu chu toàn.

      Nàng khinh miệt mỉm cười, là giỏi tính toán.

      Cùng là con của ông nhưng có khi nào ông tính toán cho nàng.

      Nghĩ như vậy, nhìn người trước mắt đều cảm thấy ghét, bỗng nhiên khép vạt áo ngủ lại, mặt lạnh lùng : “ nhọc lòng Đại nhân hao tâm tổn trí.” Động tác của Hách Liên Du hơi dừng lại, nhíu mày sâu nhìn nàng. Nàng quay phắt người , mắt nhìn chằm chằm vào tua trang trí tinh tế dưới rèm.

      Vì sao là , mỗi lần đều là .

      Nàng nắm chặt cổ áo, như muốn giữ chặt trái tim thể khống chế của mình, nhịn được muốn dựa vào gần, nhịn được mà nhớ đến. . . . Ngoài điện loáng thoáng tiếng gọi của nữ tử: “Điện hạ ——” thanh quen thuộc, đúng là Thù Nhi. Như đánh đòn cảnh cáo, xúc động tràn ngập bắt đầu khởi động trong nội tâm đột nhiên tan . Nàng sao còn có thể cho là giúp nàng, nhìn đến mà xách váy bước nhanh ra điện. Dây thắt lưng tung bay theo gió, lướt qua tạo cảm giác mát mẻ, chỉ đọng lại dư hương quanh quẩn.

      Ánh mặt trời rực rỡ, đâm thẳng vào đáy mắt, nháy mắt bỗng cảm thấy nước mắt muốn trào ra.

      Thần sắc Thù Nhi lo lắng: “Điện hạ, người đâu, làm cho nô tỳ lo lắng gần chết!” Bên cạnh nàng còn có Diệu Dương, sợ hãi nhìn nàng muốn lại thôi. trán thấm mồ hôi rịn, có lẽ tìm nàng hồi lâu. Thù Nhi thấy nàng từ trong điện ra, theo phản xạ nhìn lại hướng đó, thoáng thấy hình như người đứng ở đó. Trong điện ánh sáng mờ nhạt, chỉ thấy dáng vẻ thâm trầm, áo màu tím lay động như nước, đường cong lướt qua tạo thành ánh bạc chói mắt, cửa điện “Ầm” tiếng rồi đóng lại, sau đó còn nhìn thấy nữa.

      Thù Nhi giật mình xuất thần tại chỗ. Thượng Quan Mạn nhàn nhạt tiếng: “ thôi.”

      Ánh sáng như lụa, chiếu lên bóng dáng bé trong điện.

      Thượng Quan Mạn khẽ kéo quần áo, : “ thôi.”

      Thù Nhi ôm chặt hộp gấm Tùng Hạc Sơn Thủy trong ngực, cẩn thận dè dặt : “Vâng" nhưng vẫn chưa cử động, bỗng thấy Thượng Quan Mạn nhàng nhíu mày: “Đợi chút.” Trong điện cũng thắp đèn, ánh sáng khép lại chiếu lên thần sắc ngưng trọng của nàng, trong nội tâm Thù Nhi lo sợ. Thượng Quan mạn : “Ngươi nhớ kỹ, chớ để Thái Tử Phi nhìn thấy.”

      Trực giác Thù Nhi cảm thấy giá trị của hộp gấm , kính cẩn : “Vâng”

      “Nếu Điện hạ hỏi, ngươi phải như thế nào.”

      “Nô tỳ , thọ lễ của Thánh Thượng.”

      Thượng Quan Mạn gật đầu: “Nhất định phải tự mình gi¬ao cho thái tử Điện hạ, hiểu chưa?”

      Thù Nhi vội đáp: “Nô tỳ hiểu.”

      giường trăn trở, trằn trọc khó có thể chìm vào giấc ngủ, khoác quần áo mà dậy. Da chưa bôi thuốc mỡ sưng lên đường, cảm thấy hơi đau. Thù Nhi chưa trở về, trong lòng cảm thấy bất ổn, nửa phần an tĩnh được.

      Cửa điện cốc cốc mấy tiếng, trong đêm yên tĩnh lại hết sức ràng, trong lòng nàng kinh ngạc, đêm hôm khuya khoắt có thể là ai, cửa "két" tiếng mở ra. Ngoài điện khắp nơi như dát bạc, chỉ thấy hộp bạch kim lẳng lặng nằm bậc thềm ngọc. Gió đêm phơ phất, hoa nhàng rơi, thổi tan ôn hương trong hộp.

      “Điện hạ?”

      Thù Nhi vừa mới trở về, liền gặp Thượng Quan Mạn mặc áo tơ trắng đứng ở cửa ra vào. Bóng đêm trầm tĩnh, mặt của nàng trắng nõn như sứ, Thượng Quan Mạn kinh ngạc, xoay người vào điện.

      Lúc này Thù Nhi mới trông thấy hộp bạch kim thềm cung, khom người nhặt, kinh ngạc : “Điện hạ, người làm rơi đồ.” Cửa điện khẽ mở, chỉ nghe thanh lạnh lùng của Thượng Quan Mạn: “Ném .”

      Ném?

      Hộp tinh xảo khéo léo, là đáng . Thù Nhi nhìn ngắm, cuối cùng nhịn được giấu vào trong tay áo.

      “Loong coong ——“

      Mũi tên sáng lóa mang theo gió lạnh lướt qua, đâm sâu vào trong thân cây, cành lá lay động, lá rơi phủ đầy đất. Tiểu Tam, Tiểu Ngũ ở bên vỗ tay bảo hay. Hồng Phi rút mũi tên nhọn vẫn còn mang hơi lạnh ra, đuôi tên rơi xuống dây xích tinh xảo, nhàng kéo, đầu tên nhanh chóng thu về trong lòng bàn tay.

      mặt Hồng Phi chưa hết kinh ngạc , khen: “ đúng là của trời, có vật ấy, cần phải lo lắng an nguy của công tử nữa.” hơi chần chờ, hỏi: “Ty chức mạo muội, công tử sao lại muốn chế tạo vật phòng thân.”

      Tên lùi về bàn tay, chẳng qua cũng như cái hộp trong lòng bàn tay. Thượng Quan Mạn bỏ vào trong tay áo, sắc mặt u ám. Nàng chưa mở miệng, Phản Ảnh tà tà tựa lan can giễu cợt: “Lời này của ngươi đúng ngốc, công tử là thư sinh yếu đuối, tìm chút ít vật phòng thân sao có thể được.”

      Hồng Phi mặc kệ , cười với Thượng Quan Mạn: “Cũng phải, bên người Điện hạ có vật ấy, ty chức cũng yên lòng rất nhiều.”

      Phản Ảnh lại cười khanh khách ngừng, tiếng cười ý vị sâu xa. Hồng Phi đỏ bừng mặt, chột dạ trừng . Phản Ảnh cầm cây quạt hương bồ trong tay, đưa mắt nhìn qua Thượng Quan Mạn mỉm cười.

      Xa xa thấy nam nhân trung niên áo vải xám tới. Tiểu Ngũ ôm con chồn trắng, trông thấy ông hì hì nhào tới: “Phụ thân!” Người nọ họ Chu, là phụ thân của Tiểu Tam và Tiểu Ngũ. Khi Thượng Quan Mạn mua nhà này, liền mời hai vợ chồng đến ở chung. Ông Chu trong ngày thường quản lý nhà, bà Chu liền quán xuyến những việc nữ công trong nhà.

      Chu bá vẫn vui vẻ, khiển trách: “Công tử ở đây, đừng có biết lớn như vậy.”

      Tiểu Ngũ le lưỡi: “Công tử để ý đâu.”

      Thượng Quan Mạn mỉm cười gật đầu: “Chu bá, có chuyện gì sao?”

      Chu bá vội chắp tay : “Công tử, có vị công tử họ Hàn cầu kiến.”

      Họ Hàn?

      Thượng Quan Mạn kinh ngạc, nàng biết họ Hàn còn có thể là ai, vội : “Mau mời.”

      Chỉ nghe giọng nam tử cởi mở cười: “ cần, ngu huynh mời mà tới.” Hàn gia thân áo trắng dưới bóng cây, mang theo Lâm Bình nhàng đến.

      Thượng Quan Mạn vội nghênh đón: “Ngọc Sanh huynh đến thăm hàn xá, sao với ta tiếng để chúng ta ra cửa đón chào.” Hàn gia cười yếu ớt: “Chính là sợ đệ khách khí như vậy, mới dám thông báo cho đệ.” Nhìn sang từng người, Hồng Phi đứng ở dưới cây hơi cúi đầu với , Phản Ảnh miễn cưỡng dựa lan can, cũng biết nghĩ cái gì?

      Hàn gia cười : “ thấy đệ ở kỳ xã, dễ dàng mới biết được chỗ đệ ở.”

      Thượng Quan Mạn cảm thấy hiếu kỳ: “Ngọc Sanh huynh đến là vì có chuyện khẩn cấp?”

      Hàn gia nhíu mày : “ có việc gì thể đến sao?” Thượng Quan Mạn có chút xấu hổ, Hàn gia dường như nhớ ra việc gì: “Ngược lại có việc, nghe tứ hoàng tử giấu ngọc tỷ, bị người ta vạch trần. Long nhan giận dữ, làm dư luận xôn xao gần đây yên ổn, kỳ xã của đệ. . . .” Mắt thấy sắc mặt Thượng Quan Mạn trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Mạn đệ, đệ sao chứ?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (25)

      Tiễn bước Hàn gia, Thượng Quan Mạn vội vàng hồi cung.

      Hoàng đế hạ chiếu lệnh, giam tứ hoàng tử vào Thiên Lao, lệnh Hình bộ nghiêm tra việc ngọc tỷ. trận mưa lớn mùa hạ, trong nội cung trời u ám. Hoàng đế bị lạnh, mấy ngày nay vẫn nằm giường bệnh. Ngự y tề tụ Càn Khôn điện. Hà Hoàng hậu và Chiêu Dương Công chúa khom người phụng dưỡng.

      Trong nội cung chỉ thấy cảnh tượng nội thị cung nữ vội vàng, năng cẩn thận, làm việc càng thêm cẩn thận. Hình như mùa hè sắp hết, khí nặng nề cũng theo mùa thu dạo bước mà đến, mỗi nơi đều bắt gặp bóng dáng của nó.

      Đông cung mảnh vắng lặng, vốn là định thời gi¬an chuyển nhà xuất cung, thế nhưng bởi vì việc này liền chậm trễ. Mấy ngày này thái tử đều nhốt mình trong điện gặp người ngoài, Thái Tử Phi khuyên bảo có kết quả ngược lại còn bị khiển trách.

      Lại có người , thái tử lo lắng Long thể, cơm ăn đêm ngủ, đau đớn chuyện tứ hoàng tử ngỗ nghịch, rốt cuộc phụ tử liền tâm, huynh đệ huyết thống, trong triều cao thấp đều tán thưởng. Long thể Hoàng đế bất an, các đại thần dâng sớ thỉnh cầu thái tử giám quốc, mấy ngày sau Hoàng đế cũng đồng ý .

      Chuyện Tứ hoàng tử giấu ngọc tỷ thực bị người chú ý. Tứ hoàng tử mực khẳng định chắc chắn ngọc tỷ chính là quà sinh nhật chuẩn bị cho Hoàng đế. Hình bộ tia chớp thần tốc, tìm ra ngọc tỷ khác trong phủ tứ hoàng tử, trải qua giám định mới biết đây mới thực là ngọc tỷ.

      Trong triều xôn xao, tứ hoàng tử này còn muốn dâng ngọc tỷ giả lên, và tự mình giấu đồ sao?

      Tứ hoàng tử cũng nhận tội.

      Mấy ngày sau, Hình bộ dâng tấu sớ, vừa tìm được hai người bán hàng rong vận chuyển ngọc tỷ cho tứ hoàng tử, hơi thở Hoàng đế suy yếu, khoát tay chỉ bảo toàn quyền gi¬ao cho Hình bộ xử lý.

      về hai người bị bắt này, ngược lại có chút liên quan với nàng.

      Nàng lau tay, nước trong chậu vàng gợn sóng, bàn tay trắng nõn như ngọc, hoà lẫn, quả đẹp sao tả xiết.

      Nến cháy hết nửa. Thù Nhi quỳ đến mức sắp hóa đá ở cửa đại điện, mồ hôi chảy ròng ròng.

      La hiếm khi thấy nàng tức giận như vậy, có phần lo sợ, thực dám cầu tình, đành phải tránh , nhắm mắt làm ngơ.

      Thân hình Thù Nhi chao đảo sắp ngã, vẫn chịu thốt tiếng. Nàng nhìn thấy, lúc trước chẳng phải cũng vì mến tính tình quật cường này sao, liền mở miệng: “Đứng lên .”

      Thù Nhi ngửa mặt, khóc thảm thiết thôi: “Điện hạ, nô tỳ chỉ cho cung nữ thông bẩm, lại có người bên cạnh biết nô tỳ Đông cung .”

      Nàng khe khẽ thở dài: “Trong Đông Cung có người nào phải tai mắt của Thái Tử Phi. Nếu ngươi lộ ra chân tướng, sao nàng biết trong tay ngươi bưng đồ quan trọng.” Nàng vẫn quay đầu, sợ cũng trách được Thù Nhi, vật bên cạnh thái tử có thứ gì mà Thái Tử Phi quen thuộc, muốn phát ngọc tỷ cũng kỳ quái.

      Dựa vào thủ đoạn của Hách Liên Du, việc tra ra gia tộc Thái Tử Phi gây nên cũng khó, khó đoán lại là thái độ của .

      An nguy của Tứ hoàng tử cùng với tiền đồ của thái tử đều ở trong tay .

      Vốn là tạo thế chân vạc, nếu tứ hoàng tử thất thế, thái tử và Thất hoàng tử tạo thành xu thế nước lửa, chỉ sợ càng yên ổn.

      Thời gian đầu thu, lá ngả sang màu vàng, mới vừa nhìn, cả vườn vàng óng ánh. Án của tứ hoàng tử cuối cùng có kết quả, hai người kia khai ra, đưa ngọc tỷ đến cho tứ hoàng tử, cũng ký tên đồng ý. Tấu chương trình lên, Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ bút.

      Bãi bỏ tước vị, cách chức làm thứ dân, lưu đày biên cương.

      Con ruột của mình ngỗ nghịch, có thể thấy Hoàng đế bị chấn động mạnh, sau hồi bệnh biến này, thân thể Hoàng đế khoẻ bằng ngày xưa. Như thế xem ra, đắc lợi lớn nhất lại là thái tử, chẳng biết từ lúc nào lời đồn đãi bay loạn, là thái tử vu oan hãm hại, tứ hoàng tử hàm oan xa. Thái tử cũng biết ở nơi nào nghe được, tính tình bộc phát, lập tức dâng tấu, cầu dời phủ xuất cung.

      Ngày thăng quan ấy, người người đến chúc mừng, duy chỉ thiếu Ngũ hoàng tử và tứ hoàng tử, nhớ tới lúc huynh đệ còn ở với nhau, trải qua biến cố này, chư hoàng tử ảm đạm, cuối cùng tan rã trong khí u buồn, lại càng lạnh nhạt với thái tử.

      Trời trong gió mát, bầu trời quang đãng mây, nhưng ánh sáng lại thể chiếu đến trong lòng.

      Mặt ngoài xem thái tử đắc lợi, nhưng trong gió, lại ngửi ra hương vị nguy hiểm. Thượng Quan Mạn tựa giường xuất thần.

      Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau. Vẫn có cảm giác có người tay thao túng toàn cục, mới đầu tưởng là Hoàng đế, tại xem ra giống. Nếu phải Hoàng đế, độc thủ phía sau màn này, là đáng sợ.

      Thù Nhi dưới cửa thanh thúy tiếng: “Điện hạ, Thái Tử Phi đến.” Nàng cũng kinh ngạc, giọng : “Biết rồi.”

      Thái Tử Phi mặc váy gấm hoa màu bạc thêu như ý, hoa văn xanh rủ xuống , khảm ngọc ngũ sắc ánh sáng rực rỡ, chứa vẻ uy nghi. Thượng Quan Mạn làm lễ, Thái Tử Phi vội thân mật giữ chặt nàng, mỉm cười : “Đều là người trong nhà, những nghi thức xã gi¬ao này có thể miễn .”

      Thượng Quan Mạn cười nhạt .

      Thái Tử Phi cười : “Ta tới chính là để lời cảm tạ.” Thượng Quan Mạn mỉm cười, bất động thanh sắc mở miệng: “Hoàng tẩu chuyện gì, Lâm Quan có tài đức gì có thể được chữ tạ của hoàng tẩu.”

      Thái Tử Phi nét mặt mỉm cười, cũng vội mở miệng, lại gấp gáp : “Là ta muốn nhờ phúc của Thập nhị muội, nếu phải nhờ muội, chỉ sợ Hách Liên Đại nhân dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.”

      Lời của nàng như lọt vào trong sương mù, Thượng Quan Mạn lại hiểu. Thái Tử Phi chỉ cho là nhờ mặt mũi của nàng, Hách Liên Du mới bỏ qua tất cả đầu mối hướng đến thái tử mà kết án nhanh như vậy, làm cho bọn họ thở phào cái.

      Thượng Quan Mạn , Thái Tử Phi cũng chưa hỏi nàng vì sao lại có ngọc tỷ, chỉ ân cần cầm tay của nàng, : “Thập nhị muội, ta tin muội, muội yên tâm, sau này ta nhất định bạc đãi muội.”

      Nàng nghĩ là có được chỗ dựa Hách Liên Du này sao?

      Thượng Quan Mạn u sầu ảo não, nhìn qua thần thái sung sướng trong mắt Thái Tử Phi, cuối cùng vẫn mở miệng.

      Nếu có thể thành công thoát thân, nhớ tới vẻ tươi cười như ánh mặt trời của thái tử, trong lòng nàng bỗng nhiên có vài phần áy náy khó hiểu.

      Tứ hoàng tử bị bỏ tù chưa tan , đại thọ của Hoàng đế lặng yên tới. Hà Hoàng hậu cố ý náo nhiệt phen, sai người tìm đến đoàn kịch hát nổi danh. Nội thị phía dưới tấn ức nịnh nọt, các loại trò hay thay nhau thể . Nội cung trong nháy mắt vừa vui vừa vênh vang, gấm đỏ khoác cây, đèn màu treo cao, đều thấy cung nữ nội thị khóe môi mỉm cười. Tứ hoàng tử biến mất tựa như khói mây qua, lặng yên rồi biến mất.

      Diệu Dương hấp tấp xông tới, hứng chí bừng bừng lôi kéo Thượng Quan Mạn thử bộ đồ mới, áo gấm mỏng thêu hoa văn mây nhạn, chồng chất giường, sáng bừng như cây thược dược nở rộ. Diệu Dương chu môi ra: “Nhịn chết muội, mấy ngày trước đây người người kéo căng mặt. Mẫu thân cũng vậy, thấy cười. Muội sợ tới mức ngay cả quần áo mới cũng dám mặc.” Đôi mắt của nàng thanh tịnh dào dạt, cầm xiêm y vui rạo rực khoa tay múa chân tại trước gương.

      Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn nàng, rốt cuộc vẫn còn trẻ con, sống chết của người khác, nàng đương nhiên để ở trong lòng.

      Cảm thấy mưa gió sắp đến. . .
      Sue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (26)

      Ngày đại thọ của Hoàng đế, ban đêm sáng như ban ngày, pháo hoa sáng chói chiếu sáng cả hoàng cung. Bách quan tề tụ, áo mão cao ngất, cung vàng điện ngọc, tiếng hô vạn tuế vang tận mây xanh.

      Ca múa trong cung mừng cảnh thái bình, y phục rực rỡ sặc sỡ bay múa. Chư vị Đế Cơ phi tần cách bức rèm che mà xem. Thỉnh thoảng cầm quạt lụa chuôi ngọc che mặt, kim trâm phía búi tóc rũ xuống, trâm cài rung động, làn hương nhàng thoảng qua, chợt như gió xuân tới, muôn hồng nghìn kiểu xinh đẹp.

      Thượng Quan Mạn ngồi cuối cùng, cũng thấy Cố Tiệp Dư, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Thù Nhi phụng dưỡng ở bên, liền giảm thấp thanh xuống: “Tiệp Dư đâu?”

      Thù Nhi giọng : “Hồi Điện hạ, La thân thể Tiệp Dư khỏe, trở về trước rồi.”

      Cố Tiệp Dư luôn luôn hết sức cẩn thận, làm ra chuyện rời tiệc giữa chừng này. Thượng Quan Mạn nhíu mày, vội đứng dậy, tiếng đàn sáo vang lên, vòng múa tiếp theo bắt đầu. Thượng Quan Mạn chững lại, đành phải ngồi trở lại.

      Ánh nến đều tối, vốn là cung điện sáng như ban ngày nháy mắt tối , chỉ còn lại vài ly bên cạnh kim loan bảo tọa, xa xa chiếu đến long bào vàng sáng của Hoàng đế. Cái dù vàng lưỡng long tranh châu rũ tua đung đưa, chỉ chiếu dung nhan của Hoàng đế mờ ảo .

      Chỉ thấy bóng tối tĩnh mịch, ngôi sao sáng chói, sao băng rơi xuống Cửu Trùng Thiên, tầm nhìn như bảo thạch, mọi người bất giác hô hấp trì trệ. Có tiếng đàn cách biển người truyền đến, thong thả uyển chuyển, nghe đến trong lòng người bỗng nhiên nhu hoà. Hoàng đế ”oh” tiếng, nhiều hứng thú nghiêng người, thần sắc vui vẻ hướng tới, khóe môi của Hà Hoàng hậu bên cạnh lại lơ đãng trầm xuống.

      Tiếng nhạc dần dần vang lên, hình như có tiếng nước đánh vỗ vào bờ, đập vào mắt là hình dáng lầu các cung nghiêng như ở trung. Bỗng dưng chùm ánh bạc hạ xuống tầm mắt mọi người, có bóng hình ở trong vầng sáng nhảy múa, thon thả như chim oanh chuyển, bay như chim phỉ thuý, cử động giống như rồng bay, giống như Lăng Ba tiên tử nhanh nhẹn nhảy múa dưới ánh trăng. Mọi người xem ngây người, đều nghển cổ xem, nhưng chỉ thấy hình bóng nữ tử nhảy múa trong vầng sáng, thấy được nửa điểm dung mạo.

      Dần dần vầng sáng giảm , bóng dáng nữ tử còn ở đó, mọi người buồn vô cớ như cảm thấy mất mát, chỉ thấy nữ tử áo trắng từ từ vào điện, theo nhịp nhàng mà múa.

      Đàn sáo nhanh dần, váy dài của nữ tử xoay tròn, tựa như hoa rơi, rồi nhanh chóng quay ngược trở lại. Đột nhiên giương tay áo, như hoa quỳnh nở ra, nữ tử áo trắng nở ra từ nhuỵ hoa, mọi người nhận ra chính là nữ tử đó, nhìn đến chuyển mắt. Nữ tử kia lụa trắng che mặt, chỉ lộ đôi mắt trầm tĩnh như nước, tựa như ngọc lan trắng yếu ớt nở trong đêm tối.

      Thân váy như khói theo thân hình nàng bay múa, phía lụa mềm mỏng manh mà hơi mờ. Chỉ cảm thấy có bách hoa theo thân váy xoay tròn của nàng đột nhiên tách ra, mọi người xem thế là đủ rồi, nàng kia đảo mắt, liền giống như tiên muốn rời hồng trần mà . Mọi người kinh hô tiếng, vươn tay muốn bắt, thấy Hoàng đế bước bậc thềm ngọc nhanh hướng nàng kia qua, tay áo nữ tử bay lên, bị nắm trong tay.

      Chỉ kêu tiếng: “Lan nhi.”

      Thân hình Thượng Quan Mạn chấn động cái, rốt cuộc đứng vững. Thù Nhi vội đỡ nàng, nàng trở tay cầm chặt cổ tay Thù Nhi, ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt như giấy.

      Nhũ danh khuê phòng của Cố Tiệp Dư chính là Lan nhi.

      Hoàng đế gỡ khăn che mặt của nữ tử, mắt hơn nước hồ thu, như Hằng Nga Nguyệt điện, cúi đầu sâu, thanh cũng nhàng dễ nghe, giống như tiếng ngọc: “Quan gia. . . .” Thượng Quan Mạn quay đầu chỗ khác, chỉ nghe thấy tiếng hô của Thù Nhi: “Tiệp Dư!” Trước mắt nàng tối sầm, lảo đảo rời tiệc.

      La sau lưng vội vàng chạy đến

      “Điện hạ, Điện hạ. . . . . .” Tay áo bị nắm lại, nàng giận dữ bỏ qua. La ở sau người tận tình khuyên bảo: “Điện hạ, Tiệp Dư đây cũng là vì tốt cho người, bà nếu xuất đầu, hôn của người luôn bị hoãn lại.”

      “Tiệp Dư , bà sao, chỉ sợ người rồi cũng như bà, ở trong thâm cung khiến tinh khí thần tình đều tiêu hao hết. Điện hạ còn trẻ, nên phí thời gi¬an như vậy. Nếu gả cho Hồng Phi, liền cho mang theo người , xa. . . . Đây cũng là nỗi khổ tâm của Tiệp Dư. . .” La nặng nề tiếng: “Điện hạ!”

      Hai đầu gối nàng mềm nhũn, ngã nhào phiến đá. La tới đỡ nàng. Nàng cuối cùng nhịn được khóc thảm thiết lên tiếng: “ . . .” Từng giọt nước mắt lăn xuống, vai nàng run rẩy, cũng chỉ câu: “ nên như vậy.” Bà chà đạp tự tôn của mình, cuối cùng lại trở về bên cạnh nam nhân từng thưởng bà ly rượu độc. Nàng kiệt lực đánh ngực: “ , nên như vậy.”

      La vỗ nhè phía sau lưng nàng, cũng gạt lệ: “Còn cách nào nữa, nữ nhân trong nội cung, vận mệnh cuối cùng chính là như vậy.”

      Nàng hung hăng lau lệ, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta tin!” Cả kinh, thân thể La run lên, muốn đến giữ nàng. ngờ Thượng Quan Mạn đứng phắt dậy, gối tê rần, ngã nhào xuống, chỉ thấy bóng người bước nhanh tới đón đỡ nàng. La bị hù nhảy dựng: “Thái tử Điện hạ!”

      Thái tử chỉ lo dò xét thần sắc Thượng Quan Mạn, giọng điệu lo lắng: “Thập nhị muội, muội làm sao vậy?” trung vừa bắn pháo hoa, vầng sáng lập lòe chiếu đến vệt nước mắt chưa khô mặt nàng. Trong lòng của thảm thiết, khỏi níu chặt: “Muội. . . . . .”

      Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu, gỡ tay của ra mà bước nhanh.

      Thái tử bước nhanh đuổi theo: “Thập nhị muội, muội đừng xúc động, Tiệp Dư làm vậy nhất định cũng có lý của bà.”

      “Bà có lý do gì!” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, toàn thân đều run rẩy: “Trở lại bên cạnh người đàn ông kia, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, miễn cưỡng cười vui, cùng đám nữ nhân tranh giành tình cảm, ta cần.” Nàng gần như kêu ra: “Ta thích bà như thế này!”

      Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, búi tóc tán loạn, thần sắc hoảng loạn, gầy yếu đáng thương như vậy. Thái tử chỉ cảm thấy lòng của mình đau đớn đến cực điểm, hình như có vạn thú gào rú trong lồng ngực, mạnh mẽ kéo nàng vào trong ngực ôm chặt.

      Mọi thanh đều tịch.

      La nghẹn họng nhìn trân trối hai người đứng ở phía sau, nhất thời quên cả phản ứng. Thượng Quan Mạn trừng mắt nằm ở đầu vai , nháy mắt mờ mịt.

      Duy nghe tiếng tim đập cực nhanh của thái tử, xa xa pháo hoa bay lên , tất cả dần dần rời xa.

      “Điện. . . . Điện hạ!” La ở sau người thấp giọng kêu sợ hãi. Thượng Quan Mạn trong nháy mắt bị kéo về thực tại, kinh ngạc đẩy ra, lảo đảo lùi lại vài bước. Mái hiên hoàng cung khúc chiết, nhiều bóng đen trùng điệp tạo thành hoa văn triều phục màu đỏ của , bóp méo thần sắc kinh hoảng của thái tử.

      Hai người nhìn nhau, nhất thời cũng ai gì.

      Thái tử dám nhìn ánh mắt của nàng, chột dạ mở miệng: “Thập. . . . Thập nhị muội. . . . . .”

      Trong đầu Thượng Quan Mạn lung tung khó để ý, xách váy liền , trước mặt lên người, chỉ thấy mùi hương bạc hà . Người nọ giữ khuỷu tay nàng tránh để nàng té ngã, nàng vội vàng liếc mắt, rồi che mặt mà .
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :