1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (17)

      Tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay nàng như kìm sắt. Hồng Phi sau lưng cố gắng bước nhanh theo. Đỗ Minh bước nhanh như bay, ngăn trước mặt Hồng Phi. Thanh Thuỵ lại chậm bước, hai tay nắm lại sau lưng, bước lên sóng vai với Đỗ Minh.

      Hồng Phi trừng mắt như chuông đồng, nhưng lại thể làm gì.

      Dù là quan hàm hay võ công, cũng đủ để đối kháng với hình bộ thượng thư.

      Hai người ra khỏi tiệc rượu, nàng vặn cổ tay nhíu mày cười: “Đại nhân làm như vậy, sợ tổn hại đến thân phận sao?” mạnh mẽ vung tay đấm lên tường với lực lớn, nhất thời làm cho nàng đầu váng mắt hoa. Chưa thể thở phào hơi, làn hương bạc hà thơm ngát xộc tới, chống tay giữ nàng lại trong hai cánh tay, tiếng trầm thấp ấm áp bên tai nàng: “ ra ta vốn quen biết với Mạn Nhi.”

      Môi của quá gần, hình như chỉ hơi chút nhúc nhích áp vào tai nàng, nàng cứng lưng trợn mắt: “Tại hạ chẳng qua chỉ gặp gỡ Đại nhân vài lần, cũng thể coi là quen biết.”

      “Ồ, sao?” ác ý ghé sát vào thêm chút ít, hơi thở nóng hổi phun bên gò má, chỉ cảm thấy giọng nhàng, lại vang lên trong màng tai ong ong: “Vậy là ai, qua đêm trong phủ ta, ngày hôm sau cũng lời cám ơn.”

      biết có phải nàng nghĩ nhiều hay , chỉ cảm thấy gằn giọng ở hai chữ "Qua đêm”. Bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, kìm lòng được mà sờ đến thắt lưng, dấu răng sớm biến mất, lại như vẫn còn ở đó. Đầu óc bỗng lẫn lộn, như thấy ngón trỏ thon dài lướt qua vòng eo, chậm rãi cúi người, mái tóc đen bóng rơi lả tả da thịt, mang theo chút cảm giác mát, rèm phù dung hắt màu lên gương mặt của bọn họ, chỉ thấy cúi đầu nặng nề cắn da thịt trần truồng. . . .Thân thể nàng run lên bần bật. Bước chân loạng choạng rút lui cung kính xoay người thi lễ, che khuất gò má nóng lên trong nháy mắt: “Đa tạ ân thu giữ của Đại nhân ngày đó. . . . .”

      nhíu mày cười: “Đến giờ mới cảm ơn chỉ sợ là muộn rồi.”

      Nàng tức giận, trừng mắt lên nhìn . Hồng Phi xa xa nhìn thấy có điều bất ổn, cực kỳ lo lắng, liền hỏi: “Công tử, có cần ty chức đưa ngài trở về ?” câu này như nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt làm nàng thanh tỉnh. Nàng mặc nam trang, giữa ban ngày ban mặt, đương nhiên như thế nào đối với nàng, nàng đương nhiên cũng phải cư xử theo thân phận tại. Cuối cùng cũng trấn định lại, cười cực kỳ chân thành khách khí: “ đúng là tại hạ sơ sẩy, ngày sau phải đến cửa tạ tội, về sau mong Đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

      Ngữ khí lành lạnh lễ phép khách khí như vậy, là có thể đẩy người cách xa ngoài ngàn dặm. Thượng Quan Mạn cong khóe môi, trong nội tâm bỗng nhiên thoải mái cách khó hiểu, chọc tức chết !

      Hách Liên Du hừ tiếng, ánh mắt quả lạnh đến đáng sợ, chỉ cảm thấy khí giữa hai người như làm người khác ngạt thở. nhìn nàng sâu, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Đối đãi với Mạn Nhi, ta đương nhiên càng phải chăm sóc tốt.”

      câu đương nhiên, từ đôi môi mỏng của thoát ra, luôn có bản lĩnh làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai. Thượng Quan Mạn vô cớ đỏ bừng mặt, lạnh lùng quay đầu: “Nếu Đại nhân có chuyện gì nữa, tại hạ xin được cáo lui trước.” rồi phát tay áo bỏ , Hách Liên Du cũng ngăn cản nàng.

      “Ủa, đây phải người bên cạnh Tử Thanh sao?”

      Giọng Ngũ hoàng tử lớn, từ xa xa nghe thấy. Thượng Quan Mạn dừng lại, chỉ có điều dám quay đầu lại, lại nghe tiếng bước chân, nghĩ rằng cũng phải mình . Ngũ hoàng tử sớm nhìn thấy Hách Liên Du, cười ha ha: “Tử Thanh quả nhiên ở trong này!”

      Hách Liên Du chắp tay đứng đó, chỉ thấy số hoàng tử, đầu là thái tử sải bước đến, hơi cúi đầu: “Thái tử Điện hạ.” Rồi thích thú cười : “Chư vị Điện hạ sao lại cùng nhau đến đây?”

      Thái tử tỏ vẻ cực kỳ kiên nhẫn, cũng đáp lời. Ngũ hoàng tử : “Thất đệ nhậm chức công bộ thượng thư, huynh đệ chúng ta tổ chức ăn mừng cho đệ ấy.” liếc nhìn thấy Thượng Quan Mạn xoay lưng về phía mọi người muốn bước nhanh, ánh mắt đảo qua Hách Liên Du, nhíu mày : “Đây là ai, người này vô lễ.” Liền bước lên bước, chỉ ngón tay về phía bóng lưng bé của nàng: “Này, ngươi, tới đây!”

      Nàng đột nhiên dừng bước, trong lòng bỗng trở nên khẩn trương. Nếu bị mọi người nhận ra, tình có lẽ đơn giản như vậy. Bọn họ hỏi nàng xuất cung như thế nào, thầm nhủ rằng tuyệt đối thể ra, cho dù lùi bước trả lời qua loa, nhưng Đế Cơ mình xuất cung, cũng phải là chuyện , nếu liên lụy đến Cố Tiệp Dư. . . nàng hoảng sợ đến mức toàn thân rịn mồ hôi .

      Bỗng nghe thấy thái tử kiên nhẫn mở miệng: “Ngũ đệ, đệ so đo với kẻ quen biết để làm gì.”

      Ngũ hoàng tử la lên: “ làm như thấy chúng ta, đây là miệt thị hoàng tộc.” Thất hoàng tử cười : “Ngũ Ca, chúng ta thường phục xuất hành, người biết thể trách.” Ngũ hoàng tử lại : “Giờ biết rồi.” Thấy Thượng Quan Mạn nhúc nhích, cơn tức càng tăng mạnh, cười lạnh : “Ngươi quay lại ta xem!” liền bước qua níu bả vai nàng.

      Tay áo bào màu vàng gần trong gang tấc, năm ngón tay như móng ưng xòe ra thăm dò, khi bị nhận ra. . . . trong lúc này, nàng chỉ còn cách là xoay người về phía Hách Liên Du đứng cách nàng gần nhất.

      Hương bạc hà đầy lồng ngực.

      lại gi¬ang hai cánh tay đón lấy nàng.

      Mọi người kinh ngạc.

      Hách Liên Du chỉ cười khẽ ở bên tai nàng: “Mạn Nhi có thể thương ta như vậy, lòng ta rất an ủi.” Thượng Quan Mạn tức giận thầm nhéo trước ngực cái. Mặt biến sắc ngẩng lên, vòng tay quanh chiếc eo nhắn của nàng cười điên đảo chúng sinh: “Hầu trong phủ bướng bỉnh, làm cho chư vị Điện hạ chê cười.”

      Chúng hoàng tử bừng hiểu ra, ra là cơ thiếp trong phủ nữ giả nam trang cùng với , Hách Liên Du vui, cơ thiếp này liền giận dỗi. Ngũ hoàng tử cười thâm thúy: “Tử Thanh, ngươi cũng phải cẩn thận chút, tính tình Chiêu Dương gần đây tốt.” Thái tử cười lạnh: “Tính tình của nàng ta có khi nào tốt.”

      Các vị hoàng tử biết cùng với mẹ con Hà Hoàng hậu xưa nay hợp, tiện chen vào. Tứ hoàng tử cười : “Tử Thanh trong ngực có mỹ nữ, sợ là thể cùng với chúng ta .”

      Hách Liên Du cười hỏi: “Các Điện hạ muốn đâu?”

      Ngũ hoàng tử cười có phần mập mờ: “Nghe Phong Nguyệt lâu có vị Huyên nương nổi danh xinh đẹp, chúng ta ngắm thử xem.”

      Thượng Quan Mạn nghe thấy liền nhíu mày, thái tử cũng sao? Nàng xiết chặt quần áo Hách Liên Du cách vô thức. hơi nheo mắt, bỗng nhiên xiết chặt lấy nàng, nhất thời làm cho nàng khó thở.

      mặt Thái tử hơi có chút nóng vội, trách mắng: “ phải chút rồi về ngay sao, còn mau !”

      Ngũ hoàng tử hì hì cười : “Dạ dạ, quyết làm cho hoàng tẩu phát giác.” Lời khiến chúng hoàng tử "hì” cười. Mắt phượng của thái tử lạnh lùng quét qua, Ngũ hoàng tử lập tức ngượng ngùng: “Tam ca đừng giận, thần đệ ta nhất thời nhanh miệng.”

      Thái tử hừ lạnh tiếng, lơ đãng liếc ngang người ở trong ngực Hách Liên Du. Khuôn mặt kia bị Hách Liên Du che hơn phân nửa, chỉ thấy vành tai trắng nõn khéo léo của nàng, eo lưng bé , như cổ nhân , thêm phân quá béo, giảm phân quá gầy chính là như thế. Bào phục của nam rườm rà như hoa phục của nữ, ngược lại càng tăng thêm thú vị, hết sức đáng mê người. Thái tử nhất thời có chút hoảng hốt, biết nếu như nàng giả trang như thế nào.

      Nghĩ vậy làm cho thái tử càng muốn ngắm thêm vài lần, càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, càng thêm bất an. Nhất thời ngờ vực vô căn cứ bực bội đầy ngập, khỏi mở miệng: “Nử tử bên cạnh Tử Thanh tất nhiên là cũng cực kỳ phi thường, sao cho gặp lần.”

      Ngũ hoàng tử kinh ngạc: “Tam ca, người sao lại có ý với nữ nhân của Tử Thanh!” Thái tử nhíu chặt chân mày, tứ hoàng tử khẽ quát tiếng: “Ngũ đệ!” Ngũ hoàng tử im lặng.

      Lại nghe Hách Liên Du cười khẽ: “Chỉ sợ phải khiến Điện hạ thất vọng rồi, nữ nhân của ta, đương nhiên chỉ có thể để ta ngắm.”
      Sue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (18-)

      Trong nội tâm nàng khẽ run lên.

      Rất nhanh nhắm mắt lại, chỉ mong nhanh chóng dập tắt đám lửa bập bùng trong lòng, càng thân cận như vậy, nàng càng dám buông thả bản thân.

      Thái tử thấy muốn, tiện miễn cưỡng, liếc nhìn nàng cái, sau cùng bỏ cùng chư vị hoàng tử.

      Đợi đoàn người xa, nàng vội thu người đứng cách xa vài bước. hơi có chút ngạc nhiên, rồi chợt bình tĩnh lại, ánh mắt màu lam rơi xuống mặt nàng, tĩnh mịch đáy.

      “Hồng Phi.” Nàng nhìn Hách Liên Du. Thái tử quả nhiên là phát giác điều gì, nàng phải nhanh chóng trở về: “Chúng ta về kỳ xã.” rồi liền cất bước nhanh. Hồng Phi nhất thời có chút khó hiểu, buông con chồn trắng cung kính thi lễ với Hách Liên Du, bước nhanh đuổi theo. Con chồn trắng quay đầu nhìn Hách Liên Du, “Chit” tiếng rồi chạy theo sau lưng nàng.

      “Thập nhị muội!”

      Thái tử bước chân xông vào, La ngăn được, bà ngồi ghế đá thêu hoa, thấy thế liền đặt chiếc khăn vào cái làn bên cạnh, tiến đến ngăn bước : “Thái tử Điện hạ, Điện hạ nghỉ ngơi.”

      Thái tử đột nhiên sinh nghi: “Thời gi¬an này nàng đều như vậy sao?”

      La : “Từ lúc hủy mặt đến giờ đều như vậy. . . .” Bà liên miên như cằn nhằn cái gì. Thái tử sải bước qua, trong lòng nặng nề, giống bị ai vò xé cực kỳ đau đớn, chỉ nghe "Rầm” tiếng, có lẽ dùng lực rất lớn, cửa phòng điện bên mở toang, cánh cửa tung ra, tiếng vang lên ong ong.

      Thái tử bước chân vào bậc cửa cao cao, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      Thượng Quan Mạn mặc áo tơ trắng ngồi ngay ngắn trước bàn sách, tay cầm tay áo, tay chấp bút, dưới tay nàng là giấy Tuyên Thành như lông hồng, bị gió thổi qua, nháy mắt bay loạn rồi rơi xuống đất, nàng điềm tĩnh quay mặt lại nhìn : “Tam ca?”

      “Ồ.” Thái tử xấu hổ đứng sững tại chỗ, lúc sau mới cất tiếng: “. . . . tới thăm muội chút.” Khẽ thầm thở dài hơi.

      Ánh mắt tràn đầy ý cười, nàng đứng lên : "Tam ca vào phòng ngồi .”

      Trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt người nàng, vừa rồi phát giác, bây giời mới phát có làn hương ngọt ngào ùa vào mặt. Phòng của Thượng Quan Mạn mặc dù xinh đẹp lãng mạn như khuê phòng của những khác, nhưng rốt cuộc cũng là phòng của nương chưa lấy chồng, phải nam tử vào là vào, cho dù là vị hôn phu tương lai của nàng. . . Thái tử đỏ mặt, quanh co : “ được.”

      Quay đầu lui ra, vài bước, lại dừng chân, chậm rãi nắm tay, giọng điệu có chút đè nén: “Thập nhị muội, trước khi ta đăng cơ, muội . . . . đừng lấy chồng.”

      Lời này đột ngột, nàng khẽ giật mình: “Tam ca gì vậy?”

      Thái tử cười khổ, quay mặt lại, giọng điệu trở thành trêu chọc: “ tìm vị hôn phu tốt cho muội.”

      Nàng cũng để ý, cười : “Được.”

      Trong mắt lập tức sáng ngời, trịnh trọng : “Muội đồng ý, được phép đổi ý!”

      Nàng cảm thấy buồn cười: “Uh, ta đồng ý.”

      Thái tử lập tức cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      La lại "phì” cười ra tiếng: “Thái tử bảo bọc như vậy, về sau Điện hạ làm sao lập gia đình đây.” Thân thể thái tử cứng đờ, khuôn mặt lại trầm xuống: “Muốn làm muội phu của , phải qua cửa của trước mới được.” La kinh ngạc, vốn muốn chuyện Hồng Phi với , lúc này cũng dám mở miệng. Thái tử chợt nhớ tới: “Đúng rồi, cách xa Hách Liên Du chút.”

      La và Thượng Quan Mạn liếc nhau. La nở nụ cười: “Điện hạ gì thế, Hách Liên Đại nhân là ngoại thần, mỗi ngày chúng ta đều ở trong thâm cung, sao có thể gặp .”

      Trong nội tâm thái tử phức tạp, chỉ : “Như vậy cũng tốt.” Đức Tử vừa mới đuổi tới trong nội viện, vẫn còn ở chỗ này thở hồng hộc, khóe môi thái tử cong lên, cười : “Ta dâng sớ lên phụ hoàng, xin người ban phủ đệ bên ngoài cho ta, chờ ta chuyển ra ngoài cung, muội đến chỗ của ta, so với ở đây tự tại hơn.” Dứt lời khoát tay về phía nàng, sải bước mang theo Đức Tử .

      La chậc chậc lưỡi: “Thái tử này, tới cũng nhanh mà cũng mau.”

      Thượng Quan Mạn mỉm cười, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn áo lụa mỏng thêu chỉ vàng, lộ ra phía sau cơ thể cường tráng đó. Vừa rồi mọi chú ý đều ở chỗ thái tử, ngờ có người thừa dịp đến theo, xoay người liền hờ hững vào điện.

      giọng trong trẻo vội vàng vang lên: “Lâm. . . Lâm Quan tỷ tỷ. . .”

      La lại càng hoảng sợ: “Ai u, ai vậy?”

      Tiếng vừa dứt, cái bóng áo vàng từ sau lùm cây cẩn thận ra, sắc mặt như trăng rằm, sáng trong rực rỡ, đôi mắt lại như nai con, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Mạn.

      La rốt cuộc là lão nhân, Đế Cơ trong nội cung mặc dù có gặp qua toàn bộ, nhưng xem xét tuổi cùng tướng mạo liền có thể đoán ra, thi lễ cười : “Đây phải Diệu Dương Điện hạ sao, mời ngồi.”

      Diệu Dương cẩn thận nhìn Thượng Quan Mạn. La thấy buồn cười, kéo nàng ngồi xuống ghế đá. Thấy Thượng Quan Mạn vẫn để ý, nàng giọng : “Lần trước là muội trách oan Lâm Quan tỷ tỷ, mẫu thân tỷ tỷ làm như vậy, là vì tốt cho muội. Là muội đúng, lúc đó còn ghét tỷ tỷ.” La nghe thấy liền sững sờ: “Điện hạ cái gì đó?”

      Trong mắt Diệu Dương có lệ: “Chính là lần kiểm tra, ta muốn. Tỷ tỷ với ta, nếu muốn Ngô Tiệp Dư mau chóng mất mạng, ngươi cứ cố gắng làm loạn .” Nàng lại cười xòa tiếng, có phần ngượng ngùng: “Lúc ấy ta còn nghĩ, Lâm Quan tỷ tỷ ác độc như vậy, về sau quan tâm người.” Nàng ngẩng mặt lên, vui vẻ cực: “ ra tỷ tỷ là vì tốt cho ta!”

      Lại thấy Thượng Quan Mạn vào điện từ lúc nào.

      Diệu Dương chu môi, nước mắt tràn ra tới: “Lâm Quan tỷ tỷ có phải là ghét ta rồi !”

      La vội an ủi: “Nếu nàng ghét người, giữ người ở đây rồi, Điện hạ chính là mặt lạnh tim nóng.” Diệu Dương nín khóc mỉm cười: “Về sau ta thường tới, cũng đừng phiền ta.”

      La cười : “Lão nô làm sao dám.” Trong lòng thầm nghĩ, Diệu Dương Đế Cơ này đáng , lại giống như giả vờ.

      Tạ Quý Phi và Thất hoàng tử kết thành đồng minh. Hà Hoàng hậu chỉ e là sớm đoán được. Mấy ngày gần đây hai người tranh đấu gay gắt, nhất thời chẳng quan tâm bên này, cũng làm cho các nàng sống qua được vài ngày thanh tịnh.

      Ngô Tiệp Dư đồng ý để cho Đế Cơ này đến đây, phải để lấy lòng là cái gì, nhưng nàng muốn kéo Cố Tiệp Dư vào trong dòng nước xoáy cung đấu nữa, huống hồ bên ngoài sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chờ chút thời gi-an, nàng đưa mọi người xuất cung, nên có liên quan gì với bất luận kẻ nào.

      Thượng Quan Mạn nhàng che khe hở cửa, kéo, nhấn cái, lập tức có cuộn giấy bắn ra:

      Hàn gia mời du hồ, hay ?

      Chữ viết thanh nhã, chắc là Phản Ảnh viết.
      Sue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (19)

      Trả lời chữ, .

      Ném bút , nàng mệt mỏi nhắm mắt. Hàn gia này, bây giờ vẫn chưa thể đắc tội.

      Ngoài cửa sổ yên tĩnh, nghĩ rằng Diệu Dương rồi, thể yên tĩnh hơn được nữa, ngược lại gian yên tĩnh đến mức buồn tẻ. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy La ngồi ghế cúi đầu thêu. Thù Nhi chẳng biết ngồi xổm bên cạnh La từ lúc nào, chuyên chú nhặt chỉ trong khay đan. Sợi chỉ mỏng manh, dường như nhìn thấy, bị ánh nắng chiếu vào, thấy vầng sáng bạc lên trong tay bà.

      khí an nhàn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy chân thực.

      Cố Tiệp Dư ngủ ở chủ điện, ngoại trừ La và nàng vào thăm, bà cũng thường xuyên ra ngoài. Thượng Quan Mạn mới nhớ ra, lâu mình chưa chuyện với mẹ, trong lòng áy náy yên. Cửa điện khép hờ, chỉ cần đẩy nhàng mở, tia nắng chiếu lên chiếc giường trong điện, chiếu sáng thân người mặc thường phục tơ màu bạc trắng của Cố Tiệp Dư. Tư thái giống như đoá ngọc lan trắng, lẳng lặng đắm chìm trong ánh mặt trời.

      Nàng lên tiếng gọi: “Mẫu thân.”

      Cố Tiệp Dư cắn đứt sợi tơ trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với nàng. Lại nhàng nhét đồ vật trong tay vào bên. Thượng Quan Mạn khẽ liếc qua, đó là mảnh vải mỏng đẹp, mặc dù đắt tiền nhưng so với vải mà Thù Ly cung thường dùng vẫn tốt rất nhiều, vải này mềm mỏng manh, mơ hồ xuyên thấu, gió thổi bay lên như làn khói. . . . . Sau này phải suy nghĩ nhiều. Cố Tiệp Dư mỉm cười kéo nàng đến bên cạnh tủ điêu khắc bằng gỗ lê. Bà bước tiếng động, toàn thân đều lung linh trong sương mù yên tĩnh dày đặc, bóng dáng vẫn còn xinh đẹp như xưa, làm cho Thượng Quan Mạn có thể thấy được vài phần bóng dáng ngày xưa.

      “Két” tiếng, cửa tủ mở ra, màu sắc diễm lệ chói mắt lan tỏa làm cho người nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ rực, trong mắt nàng ngấn lệ, lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Cố Tiệp Dư vuốt ve bộ lễ phục tân nương đỏ thẫm kia yên lặng mỉm cười.

      Nước mắt đọng lại giờ chảy xuôi gò má.

      La cũng biết đứng ở cửa ra vào khi nào, chỉ cười: “Bộ đồ này, Tiệp Dư mất rất lâu mới làm thành, cả lão nô cũng được đụng vào.” Thượng Quan Mạn hơi che mặt, La cũng trông thấy, bà tất nhiên là biết , dựa vào tính tình của Thượng Quan Mạn, nhất định tự làm đồ tân nương, bà cũng biết, Hồng Phi tất nhiên là xứng với nàng. Cười mở miệng: “Điện hạ mặc thử xem?”

      Cố Tiệp Dư cười nhìn nàng, ánh mắt kia, ôn nhu mong đợi làm cho nàng khó có thể cự tuyệt.

      nhàng gật đầu cái, La và Thù Nhi liền tới giúp đỡ cách nhanh chóng, màu sắc diễm lệ như gấm dệt, làm nổi bật lên hai gò má đỏ hồng. Giữa lông mày giống như cũng lây khí vui mừng, phản chiếu đôi mắt long lanh sáng ngời. La khen dứt miệng, Thù Nhi bưng đồ cưới, cũng ngượng ngùng mỉm cười.

      Nàng cũng đành phải cười.

      du hồ, hai tiểu đồng vui mừng nhảy cỡn lên, sắc mặt Hồng Phi khẩn trương nghiêm túc. Phản Ảnh mặc áo xanh mỉm cười theo. Từ ngày cái màn trúc vẫn che phủ trong kỳ xã lâu được kéo lên, kỳ xã đông như trẩy hội. Mọi người chỉ thấy cười như gió mát, người thanh cao nho nhã, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, đương nhiên cũng phù hợp suy đoán của bọn họ, có người đẹp như vậy kỳ xã cũng thu hút được nhiều nữ lưu hơn. Những người này như các văn sĩ bình thường hẹn người trong xã đánh cờ. mang theo mũ trùm đầu. Các nàng có nha hoàn cùng, nhàng tiếng: “Xin công tử chỉ giáo.” Tiểu Tam đón lấy túi vàng hí hửng cười ngừng.

      Nữ giới là tới để ngắm người, đương nhiên quan tâm đến việc đánh cờ. ngày gặp gỡ với kiểu nữ nhân này mười lần, khó được chạm trán với đối thủ, cũng có rắc rối.

      Thượng Quan Mạn vốn dĩ hơi phản cảm, Phản Ảnh lại tự nguyện, nghĩ lại cũng chạm trán gì với các cao thủ cờ. Nếu như có chạm trán với kỳ thủ lợi hại, lỡ như nàng ở đây, có cách nào để giải quyết ổn thỏa, để nữ tử ra vào, cũng giảm rất nhiều phiền toái, thôi cứ mặc kệ . . .
      Sue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (20)

      Ở triều đại trước, tiên vương vì giao thông nam bắc, đặc biệt ra lệnh cho ngàn người đào cái kênh đào. Đến thời đương kim thánh thượng đặc biệt hạ chỉ tiến hành tu sửa, tàu thuyền lưu thông, dẫn nước tưới ruộng để cho nước chảy càng thêm thuận tiện. Dân cư tụ tập ở Đô thành, bách tính an cư lạc nghiệp, có thể đây chính là thịnh thế.

      Mùa này đúng là thời điểm tốt để du hồ, bờ sông hoa sen nở rộ tươi đẹp. Dòng sông quanh co khúc khuỷu kéo dài vài dặm, mây xanh bay, liễu biếc rũ cành đón gió, soi bóng xuống dòng nước trong vắt. bờ người đến người , tiến đến ngắm sen tụ tại chỗ, tiếng cười ngày càng nhiều, xa xa vài nếp nhà tường trắng ngói xám, như bức hoạ trải dài ngút tầm mắt.

      Mùa hạ nước dâng lên, mặt sông rộng lớn, mặt nước có vô số người cũng du thuyền. Bỗng thấy có chiếc thuyền hoa lệ với lầu gác chạm trổ nhàng tiến đến. Thuyền sơn đỏ, khung cửa sổ khắc hoa, có phần bắt mắt. Tiểu Ngũ chăm chú níu ống tay áo Thượng Quan Mạn lại: “Chủ nhân, thuyền này đẹp, là tới đón chúng ta sao?” đợi nàng đáp, Tiểu Tam cười nhạt: “Lo cái gì, chưa thấy bao giờ à.” Ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn qua. Đoàn người từ trong lầu ra, dẫn đầu là người mặc áo trắng đứng trong gió, ánh sáng chiếu lên gương mặt rạng rỡ của , chắp tay đứng ở mũi thuyền, từ xa mỉm cười với nàng.

      Thuyền hoa bỏ neo sát bờ, có người dẫn bọn họ lên thuyền. Hàn gia cười như gió nam ấm áp chào đón, hai người chào hỏi vài câu sơ sài. Thuyền chậm rãi khởi hành, lại nghe bước chân lảo đảo sau lưng, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồng Phi khổ sở che mũi, mặt nửa xanh nửa trắng, nhịn lúc lâu lại đến bên mạn thuyền ói khổ sở.

      Phản Ảnh ở bên nhìn có chút hả hê: “Nhìn ngươi vốn có vẻ lưng hùm vai gấu, ra là vịt lên cạn.”

      Hồng Phi chỉ lo nôn mửa, đâu còn có sức cãi nhau với , ngược lại Tiểu Ngũ lại trừng mắt nhìn , rồi đưa bàn tay mập mạp như ngó sen nhàng vuốt lưng .

      Hàn gia : “Đạo Chi, dẫn vị tráng sĩ này đến bên trong nghỉ tạm.” Thượng Quan Mạn nhìn lên, là người trung niên lúc trước gặp. và Hồng Phi ngang qua Thượng Quan Mạn. Hồng Phi cực kỳ xấu hổ, nàng cười: “Xuống dưới nghỉ ngơi .”

      Chỉ còn Phản Ảnh và hai người nhìn bề ngoài có vẻ trẻ con. Hàn gia dẫn nàng lên lầu hai, ngồi bên cửa sổ, rèm cửa được buộc lên, quang cảnh trước mắt trải rộng. nhàng dựa vào rào chắn. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm quần áo bay phần phật, xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, thoáng bên bờ có giặt áo, nước chảy mặt sông như vạn ngựa chạy qua, vút qua tầm mắt thấy nữa.

      Thượng Quan Mạn mỉm cười: “Hàn gia có nhã hứng.”

      Thị nữ bưng trà đến, Hàn gia tự mình rót trà. Bình ấm ly nóng, trà Ô Long tiến cung. . . . Thấy động tác nhàng thong thả ưu nhã, gió phất tay áo trắng như múa. Nước trà chảy giọt như vẽ ra đường cong ưu mỹ, tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của . Ngoài cửa sổ tiếng nước vỗ ì oạp, có tiếng đàn tranh xa xa truyền đến, trong khoang thuyền yên tĩnh, chỉ nghe thanh đàn tranh nhàng, gió mát thổi vào mặt, nước xanh trong phản chiếu ánh sáng. Áo của trắng như tuyết, gương mặt trước mắt phong thần như ngọc, vẻ mặt yên tĩnh mỉm cười, giống như chìm vào kỷ niệm nào đó. Hương trà chậm rãi lan tỏa, tươi mát thấm mũi, chỉ cảm thấy lòng nhất thời trầm tĩnh lại, rơi vào trong khí yên tĩnh thoải mái này, giống như trong mộng đẹp hương vị ngọt ngào, muốn tỉnh lại, nàng nhất thời nhìn đến thất thần.

      Ngọc dịch về bình. Quan công tuần thành, Hàn Tín điểm binh.
      Trong ly trà xanh, lượng nước nhiều giọt, ít giọt, là vừa vặn.

      Tay áo trắng bay bay, đường cong ưu nhã, hai tay thon dài rơi xuống, hai tay của đưa trước mắt nàng, con ngươi đen sáng chói như sao, môi mỏng vẽ lên đường cong: “Mời.”

      Ly trà tạo hình như ngọc, lộ ra đầu ngón tay trắng nõn của , như còn mang theo mùi thơm ngát của trà xanh. Theo hương trà vương vấn trong mũi, nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần, cười che dấu luống cuống của mình. Ngón cái và ngón trỏ nắm ly trà, ngón giữa nâng đáy ly, hớp ngụm nếm thử.

      Mắt thấy Hàn gia bưng ly trà nhàng ngửi hương trong ly.

      Đây là phong trào của triều trước. Trà thịnh hành ở triều trước, quý tộc danh sĩ xem ngửi trà là tao nhã. Đương triều Thánh Thượng thích cờ cũng chú trọng trà đạo, việc ngửi trà liền cũng dần bị xem , trong nội tâm Thượng Quan Mạn chấn động, nhìn khí vũ hiên ngang, quý khí cao ngạo là trời sinh, lại tinh thông trà đạo như thế, chẳng lẽ là con của tiền triều sao?

      Trách sao thân thế người này khó điều tra.

      Như cảm thấy nàng nhìn đến sững người, đôi mắt Hàn gia cười như trăng cong, mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ lên, vội thu hồi ánh mắt: “Thất lễ.”

      Hàn gia cười trêu chọc: “ sao.”

      Thượng Quan Mạn khẽ giật mình, lập tức xấu hổ uống trà, tiếng sao này là ý gì, như khuyến khích nàng cứ nhìn tiếp.

      Lúc này lại nghe dưới thuyền náo loạn, có người hô to: “Có người rơi xuống nước rồi!”

      Kinh ngạc nhìn lại, đứa bé áo hồng nhạt liều mạng giãy dụa trong nước xanh, mặt hồ lớn như vậy, điểm hồng nhạt này giống như ngọn lửa lập lòe trong đêm tối vắng vẻ, nhanh chóng bị dập tắt.

      Nàng hoảng sợ đứng dậy: “Tiểu Ngũ!” Rồi muốn chạy xuống phía dưới. Hàn gia từ lầu đứng dậy, thấy nàng kích động, đôi tay nhàng níu đầu vai nàng: “Đừng nóng vội, thuyền nước đọng ít ” thế, trong lòng nàng nhanh chóng trấn định lại, chỉ nghe Hàn gia quay đầu kêu: “Lâm Bình.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bóng đen nhảy xuống nước, bơi về phía điểm hồng nhạt giãy dụa.

      Thượng Quan Mạn vội xuống lầu.

      Tiểu Ngũ được cứu lên, đặt nằm phía boong tàu. Mọi người vây quanh, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Ngũ tái nhợt, nhắm chặt mắt nhíu mày, vẫn chưa tỉnh. Phản Ảnh cũng biết bơi, nhanh chóng ở bên thở dài. Tiểu Tam ”Oa” tiếng khóc lên. Hồng Phi lảo đảo tới, vẻ lo lắng hiểu.

      Hàn gia nhíu mày: “Tránh ra chút.” Mọi người bất giác nhường ra con đường cho bọn họ. Thượng Quan Mạn nửa ôm Tiểu Ngũ. Hàn gia vén áo ngồi xổm bên cạnh Tiểu Ngũ, vén vạt áo hồng nhạt bụng nàng lên, đặt đầu hơi nghiêng lại, rồi nhàng nhấn cái bụng nàng. Tiểu Ngũ lập tức ọc ra ngụm nước, lông mi hơi động, mọi người mừng rỡ: “Tỉnh rồi!”

      Hai mắt Tiểu Ngũ đẫm lệ, nhìn Thượng Quan Mạn lo lắng đầy mặt, nhào vào trong ngực nàng khóc ô ô.

      Mọi người mới nhàng thở ra.

      Chỉ thấy Lâm Bình ngồi bên vắt áo quần, nước đọng thành vũng. Thượng Quan Mạn khẽ cúi đầu với : “Đa tạ.” Động tác Lâm Bình chững lại, thoáng lại giận dữ : “Ta cũng phải vì giúp ngươi!”

      Hàn gia cười : “Ta bế nàng vào trong khoang thuyền thay y phục ướt , tránh để lạnh.” Thấy nàng cố hết sức, lại gì đưa tay ra. Thượng Quan Mạn vừa rồi bị Tiểu Ngũ ôm, vạt áo trước ngực cũng ướt. Hàn gia bất giác đảo ánh mắt qua, : “Công tử cũng vậy."

      Thượng Quan Mạn bất giác đưa tay che trước ngực, như lâm đại địch: “ cần.”

      Hàn gia giọng nở nụ cười, xoay người bồng Tiểu Ngũ vào khoang.

      Ánh mắt Phản Ảnh khẽ động, đôi mắt đẹp nhìn nàng hồi lâu, lại cởi áo ngoài khoác lên vai nàng, chỉ thấy áo tuyết trắng đứng ở mũi thuyền mở rộng hai tay, gió mát gợi lên áo tơ như sóng trắng dao động, thân hình mảnh mai thon dài của , chỉ nghe cười : “Thời tiết tốt.”

      Mọi người thuyền cười to: “Người này điên rồi phải .” Thượng Quan Mạn nhíu mày, chẳng lẽ. . . . nhìn ra cái gì.

      Tiểu Ngũ bọc mền mỏng vẫn lạnh run. Hàn gia rót ly trà, giọng điệu ôn nhu: "Uống cho ấm.” Đôi mắt Tiểu Ngũ theo dõi khuôn mặt tỏa sáng của , duỗi tay bưng lấy, còn run rẩy mở miệng: “Nếu ta lớn, nhất định gả cho người như ngài.” Hàn gia nhàng nở nụ cười: “ ?”

      “Ừ.” Tiểu Ngũ nghiêm túc gật đầu.

      Tiểu Tam thành bên, thần sắc uể oải, nghe nàng , mới lầm bầm: “ nương mà e lệ.”

      Tiểu Ngũ lập tức lật mặt, vểnh môi : “Đều là ca, bảo ca hái hoa sen cho ta, ca . . . .” Nhất thời ủy khuất khóc thút thít, Tiểu Tam căng mặt, cũng chuyện.

      “Tiểu Tam sai đâu, việc nguy hiểm như vậy, đừng Tiểu Ngũ, dù là Phản Ảnh cũng chắc là hái được cho ngươi.”

      Thượng Quan Mạn trầm mặt chậm rãi tiến đến. Tiểu Ngũ nhất thời yên lặng, con mắt lóe sáng nịnh nọt nhìn nàng. Thượng Quan Mạn nhìn vẻ mặt này, xoay : “Tiểu Tam, ngươi trông nom muội muội tốt, phạt ngươi nửa tháng được ăn kẹo.”

      Tiểu Tam tuy uể oải, nhưng lông mày lại giãn ra. Tiểu Ngũ rơi xuống nước, trong lòng của đương nhiên tự trách, bị phạt ngược lại cũng cảm thấy thoải mái chút ít. Thượng Quan Mạn quay mặt lại nhìn về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vội rụt đầu.

      Chỉ nghe bậc thang bịch bịch mấy tiếng, người áo đen ướt sũng tới, mọi người nhìn hồi lâu, mới nhận ra Lâm Bình, chỉ thấy trong tay cầm hoa sen vừa nở, đưa ra trước mặt Tiểu Ngũ: “Cho ngươi!”

      Hoa sen hồng nhạt tươi đẹp, khuôn mặt nhắn của Tiểu Ngũ tươi cười rạng rỡ, Thượng Quan Mạn khỏi liếc cái. Lâm Bình lại được tự nhiên hung hăng trừng nàng, thi lễ với Hàn gia rồi lui xuống.

      Tiểu Ngũ quét sạch sợ hãi vì rơi xuống nước: “Ca ca này cũng tốt, ta lớn lên phải gả cho !”

      Tiểu Tam thiếu chút nữa té ngã từ ghế xuống: “Con tốt lấy hai chồng, muội chưa nghe sao.”

      “Ai cần ca lo!”

      “Ta là ca ca muội, đương nhiên được quyền trông nom. . . . . .”

      Lại tiếp tục cãi vả.

      Thượng Quan Mạn bật cười, ai làm huynh trưởng cũng cực khẩn trương đối với hôn của muội muội nhà mình. Hôm ấy nàng còn ngại phản ứng của thái tử là quá kích, nhìn lại huynh muội này, nàng lại hiểu ra rất nhiều.

      Quay mặt lại lời cảm tạ với Hàn gia: “Đa tạ Hàn gia ra tay tương trợ.” Trong lòng có chút buồn phiền, lại xem như thiếu món nợ ân tình nữa.

      Hàn gia cười ấm áp: “Công tử xưng hô như vậy lại càng lạnh nhạt rồi. Kẻ hèn họ Hàn, tên Cẩn, tự Ngọc Sanh. Công tử gọi ta Ngọc Sanh là được.” Thần sắc sáng sủa, mang theo vài phần ấm áp ngày xuân.

      Hàn gia đối với người ngoài mà có thể cực kỳ thần bí. Người biết tên cực ít. Thượng Quan Mạn chẳng qua chỉ gặp vài lần, đương nhiên quen thuộc đến mức chủ động hỏi tên, lại tự mình ra.

      Bắt người tay ngắn, lại càng cần phải đến việc thiếu nợ ân tình của người ta, nàng chỉ phải cười : “Hàn. . . . , Ngọc Sanh huynh khách khí. Tại hạ họ Cố, tên chữ Mạn, tự Lâm Dương. . . .” Hàn gia cực nhanh tiếp lời: “Vậy liền gọi ngươi là Mạn đệ.” Thượng Quan Mạn giật mình, nữ tử có tên chữ, phía sau là nàng thuận miệng . Theo lý cũng nên gọi tên chữ của nàng, ai ngờ chính tự tiện quyết định.

      Mạn đệ, Mạn đệ. . . là kiểu xưng hô quái dị.

      lại đưa tay bảo vệ sau lưng nàng, cười : “Hôm đó đánh cờ với Mạn đệ, tại hạ mực canh cánh trong lòng, hôm nay thời tiết tốt, bằng lại đánh vài ván.” Tay của cách dừng ở thắt lưng nàng, thần kinh của Thượng Quan Mạn dường như đều tập trung ở chỗ đó, chỉ cảm thấy tay chưa chạm đến, cũng cảm giác thấy ấm áp ở lòng bàn tay . Quanh người chỉ ngửi thấy mùi thơm ngát từ áo bào trắng của . Người này thân cận có độ, cũng thất lễ, lại. . . cũng cảm giác được đúng chỗ nào.
      Sue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 48: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (21)

      “Bùm” tiếng, sóng nước ngập trời.

      Hình như bị va chạm kịch liệt, thân thuyền nghiêng ngả chao đảo, cánh cửa sổ đập loạn xạ, bàn ngã xuống đất, đồ sứ rơi vỡ, trong thuyền lập tức trở nên hỗn độn. Thượng Quan Mạn đứng vững, lảo đảo lui về phía sau, thấy sắp đập đầu vào mảnh sứ vỡ phía sau. Hàn gia tay mắt lanh lẹ, bắt được cổ tay của nàng kéo vào trong ngực. Lúc này thân thuyền lại chao đảo, nàng khống chế được, trực tiếp đụng vào. Hàn gia cũng bất ngờ, lực đạo thu thế được, từ từ lui về phía sau. Trong hỗn loạn cũng biết đụng phải ở đâu. "Um” kêu lên tiếng đau đớn. May mắn đụng vào vách thuyền phải chịu nỗi khổ ngã sấp xuống, thân thể hai người lại va mạnh vào nhau.

      Chỉ nghe tiếng thở loạn, trái tim người bên cạnh nhảy lên vững vàng mạnh mẽ. Nửa cánh tay giữ chặt sau lưng của nàng. Tay áo dường như lưu hương, thấm vào toàn thân tinh mịn cực nóng, nhất thời lại chảy mồ hôi, thân thuyền lại từ từ ổn định.

      Bỗng nghe tiếng khiển trách nhàng của nam tử: “Xảy ra chuyện gì?” Ngay lập tức nghe có người hồi bẩm: “Làm cho Đại nhân bị sợ hãi, lái thuyền chú ý, đâm vào thuyền bên cạnh.”

      Khoảng cách quá gần, như ở ngay bên cạnh, nàng khỏi quay đầu , lướt mắt qua khung cửa sổ mở rộng ra, chỉ thấy cửa sổ khắc hoa của lâu thuyền (thuyền có tầng) khác gần trong gang tấc. người mặc thường phục màu lam thêu chỉ vàng chắp tay đứng trước cửa sổ, thần sắc ủ dột.

      Cơ hồ đồng thời, cầu thang dẫn lên vang lên tiếng bước chân. Lâm Bình và Phản Ảnh chưa thấy người thấy tiếng: “Hàn gia (Công tử) người sao chứ?” Thanh vừa dứt, nhìn thấy tình hình trong khoang thuyền, lập tức đều sững sờ tại chỗ.

      Người đứng trong buồng tàu đối diện nghe được động tĩnh, bỗng nhiên quay mặt lại, trông thấy hai người ôm nhau chỗ, đôi mắt màu lam chợt sâu. Lúc này cũng có vài quan viên đến hỏi thăm Hách Liên Du, nghĩ là vì chuyện vừa rồi nên mời đến du hồ. Chư vị quan viên chen vào, làm cho chú ý của Hách Liên Du giảm ít.

      Thượng Quan Mạn mới xấu hổ tách ra, Hàn gia nhàng thở ra, đè lại ngực mỉm cười ho tiếng, trêu tức: “Mạn đệ đâm vi huynh .”

      Thần sắc khoan thai, thấy chút khó khăn nào, nhưng mặt Thượng Quan Mạn lại hơi đỏ lên, lúng túng : “Vừa rồi làm phiền Ngọc Sanh huynh.”

      Hách Liên Du đối diện vốn dĩ chuyện với các vị quan viên, bỗng dưng quay mặt lại.

      Hàn gia cười vô tội, cách cửa sổ vội vàng cười chắp tay hướng về Hách Liên Du : “ ra Đại nhân cũng tới du hồ, là trùng hợp.”

      mặt Hách Liên Du thấy chút ấm áp, nhàn nhạt gật đầu: “Uh.” Đảo qua Thượng Quan Mạn, lơ đãng kéo cổ áo, : “Xuống dưới chuyện.”

      Hàn gia mỉm cười: “Mời.” Chờ xoay người, mới mang theo mọi người cùng nhau xuống lầu. Lòng Thượng Quan Mạn có khúc mắc, : “Ta nổi nữa.” Hàn gia khẽ giật mình, cũng muốn gây khó xử cho nàng.

      Lâu thuyền hai bên đều lên boong tàu thương lượng đối sách. Thân thuyền chậm rãi di động, cũng tổn thương bao nhiêu. Nước sơn đỏ cột lớn lầu của Hàn gia bị cọ xát tạo ra vài lỗ hổng lớn, đổ vỡ rất nhiều bát trà và bàn ghế. Thuyền đối phương lại có tổn thất. Nghe thuyền này là vị quan to trong triều đình mua. Hách Liên Du đặc biệt đến du hồ, cũng ngờ xảy ra chuyện này.

      Đều là nhờ thể diện của Hách Liên Du, hai bên thống nhất rất nhanh, lâu thuyền lại . Hách Liên Du đảo qua đoàn người Hàn gia, cũng gặp bóng dáng người nào đó, lại cười: “Hàn gia mời chúng ta lên thuyền chút sao?”

      Hàn gia vội chắp tay: “Sớm có ý đó, chỉ sợ gây đường đột cho Đại nhân.”

      Hách Liên Du tiếng nào, thẳng bước lên thuyền. Mọi người thuyền sớm chờ boong tàu, đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ: “Tham kiến Đại nhân.” Hách Liên Du khẽ gật đầu, để Hàn gia dẫn vào khoang thuyền. Hách Liên Du lại thẳng tắp chạy lên lầu hai, ánh mắt Hàn gia lóe sáng: “Trong khoang thuyền bừa bộn, chỉ sợ Đại nhân chê cười.”

      Hách Liên Du cười lạnh: “Những chuyện nên thấy đều thấy rồi, còn sợ cái khác sao?”

      mặt Hàn gia lên vài tia hứng thú, rồi lại lặng yên như thấy, bất đắc dĩ phải dẫn lên lầu hai.

      Ai ngờ, sớm “vườn nhà trống”.

      Hàn gia cũng kinh ngạc: “Cố công tử?”

      Người trung niên tên là Đạo Chi : “Bẩm Đại nhân và Hàn gia, Cố công tử lưu lại lời nhắn, là trong xã có việc, thuyền về trước.”

      mặt Hách Liên Du thoáng chốc u ám, rất có thể là giông bão sắp đến, khiến Đạo Chi kinh hãi lập tức dừng lại. Hách Liên Du hơi cảm thấy, thần sắc chậm rãi che dấu, nhưng vẻ tối tăm vẫn tán .

      Hàn gia cười thong dong: “Tại hạ mới mua trà Long Tĩnh, Đại nhân ngại ngồi xuống thưởng trà.”

      Ngữ khí của Hách Liên Du lộ ra vẻ quan tâm: “Trà của Hàn gia tất nhiên là tốt.”

      Mấy người ở dưới thuyền. Hồng Phi vịn gốc cây liễu sắc mặt trắng bệch. Phản Ảnh ở bên che mũi, nhíu mày đưa khăn, : “Cũng thấy ngươi ăn bao nhiêu, sao lại có thể ói đến mức như vậy.”

      Tiểu Ngũ cầm hoa sen nước mắt lưng tròng, hiển nhiên đau lòng: “Hồng Phi ca ca, ngươi cố chịu đựng chút.”

      Hồng Phi tiếp nhận khăn lau miệng vòng, chà chà vài cái lại đưa cho . Phản Ảnh sợ tới mức đẩy tay ra, khăn rơi xuống đất, cũng nhìn, chỉ trợn mắt : “Ngươi lau rồi còn đưa cho ta!” Hồng Phi tức : “ đại nam nhân, khiến cho mình thơm như vậy làm gì?”

      Mặt Phản Ảnh tức giận tái : “Thế này còn là thơm, văn nhân dùng xông hương làm mẫu mực. chàng lỗ mãng như ngươi toàn thân mồ hôi thối rình, ta còn chê ngươi thối, ngươi lại ngại ta!”

      Hồng Phi chột dạ, đầu óc cũng chậm, lại cùng tranh luận chủ đề nhàm chán này, : “Nam nhân có vị mới gọi là đại trượng phu, dáng vẻ giống như ngươi!”

      Phản Ảnh chút hoang mang đưa ra bằng chứng: “ người công tử cũng thơm, ý của ngươi là công tử phải nam nhân!”

      Hồng Phi mãnh liệt đỏ mặt lên, quýnh lên năng lộn xộn: “Ta. . . Ta có ý đó. . .”

      Phản Ảnh chặn đứng : “Chúng ta đều thơm, chỉ có ngươi thối, cũng là ngươi bình thường.” Hồng Phi ấp úng tức giận hung hăng đạp cây liễu cước, lá liễu rơi rào rào, thoáng qua nụ cười ý vị sâu xa của Phản Ảnh.

      Thượng Quan Mạn vốn là chờ Hồng Phi thoải mái chút ít rồi , ngờ hai người lại cãi cọ, trong nội tâm buồn cười, chỉ nhìn xa xa đến xuất thần. Ông lão đưa bọn họ qua lại chở khách tới, là hai nam nhân trung niên ăn mặc gọn gàng áo vải xám, nhìn như là người bán hàng rong, đầu vai vá vải bố vô cùng bẩn, lưng có hành lý. Hai người thanh toán ngân lượng, vào phố..

      Thượng Quan Mạn lơ đãng đảo qua, trong lòng kinh ngạc, giày nhìn bẩn và cũ, nhưng lại có dấu vết bị mài mòn.

      Đợi hai người xa, mới kêu mọi người , nhưng lại trùng hợp, hai người kia vừa vặn tiện đường với bọn họ. đường đám người Phản Ảnh cãi nhau ồn ào, hai người phía trước lại cẩn thận trầm mặc. Trong nội tâm Thượng Quan Mạn càng nghi, thấy người kéo người đường, hỏi: “Xin hỏi phủ tứ hoàng tử như thế nào?”

      Người qua đường vừa chỉ đường vừa khuyên: “Các ngươi đây là muốn đến quý phủ hoàng tử buôn bán sao, ta khuyên các ngươi đừng phí tâm tư . . . . . .”

      Người trung niên kia vội cười: “Tiểu nhân là người bên ngoài, nghe tứ hoàng tử thích đồ cổ, liền mang theo chút ít tới.”

      Người đường kia lắc đầu .

      Thượng Quan Mạn bất giác theo hai người hồi lâu. Hồng Phi cảm thấy khác thường, mọi người liền có chút trầm mặc. Hai người kia quẹo trái quẹo phải, lúc lâu sau đúng đường, chỉ sợ phát giác có người theo dõi. Bỗng hai người quẹo vào, trong nội tâm Thượng Quan Mạn cảnh giác, hô: “Đứng lại!”

      Hai người bỏ chạy!
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :