1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Trữ Bình - kẻ thù cũ muốn gây chuyện. Mọi người vào hồ sen chơi đùa (1)

      Editor: Búnn.

      Thời điểm Trương lão hầu gia tới cửa tìm, Trữ Bình Đại công chúa vốn muốn quản. Tiểu thúc hoàn khố của nàng ta suốt ngày làm mấy cái chuyện phiền lòng, nông nổi thiếu suy nghĩ, được chuyện gì chính đáng. Thỉnh thoảng đến phủ công chúa của nàng ta, phàm là nha đầu có chút nhan sắc cũng phải trốn .

      người thối nát như thế, Trữ Bình đại công chúa còn muốn thẳng: Chết ở bên ngoài là tốt rồi, tìm về làm gì?

      Nhưng mà nghe Trương lão hầu gia , tìm thấy tiểu thúc là có liên quan đến Minh gia, trong giây lát liền thay đổi chủ ý. Nghĩ đến Minh gia, nàng ta lại nghĩ đến Lung Nguyệt, nghĩ tới Lung Nguyệt, nàng ta lại nghĩ tới trưởng nữ còn phải ở điều trang tới tận bây giờ của mình.

      Nếu phải vì Lung Nguyệt làm sao nữ nhi được nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay bị phụ hoàng biếm làm thứ dân?

      Cùng mười , mười hai tuổi, Lung Nguyệt lại được ở trong Hoàng thành, ngàn vạn sủng tập trung tại người, được mọi người coi như châu như ngọc mà bảo vệ. Còn nữ nhi của bản thân lại bị điều đến điền trang, trải qua những ngày u ánh sáng.

      phải chỉ đẩy nha đầu chết tiệt kia vào trong nước thôi sao? Dù là bệnh nặng trận, nhưng cũng chưa đến mức mất mạng. Vậy mà lại bắt nữ nhi của mình bồi thường cả đời. ràng có thể có thân phận 'huyện chủ', tương lai cũng là nở mày nở mặt mà gả , bây giờ muốn tìm phu gia tốt, e là dựa vào ân uy của bản thân cũng dễ tìm được.

      Nghĩ đến đây, mắt của Trữ Bình đại công chúa lại phát lạnh.

      biết vì sao lại xảy ra chuyện này, chung quy lại cũng là do Minh gia biến người sống sờ sờ thành biết đâu, dựa vào việc này mà nháo lên, dù động đến căn cơ của bọn họ, nhưng cũng khiến người khác chán ghét, căm hận bọn họ, giải trừ oán khí đè nén trong lòng mình bao nhiêu năm nay.

      Nghĩ xong xuôi, Trữ Bình đại công chúa cũng kéo dài, liếc mắt Trương lão hầu gia cái: "Việc này bản công chúa hiểu rồi, nếu là người Minh gia ra tay, nhất định phải đòi lại công bằng, bắt bọn họ đưa Ảnh Nhi nguyên vẹn trở về, dù là thiếu cọng lông tơ, cũng bỏ qua cho bọn họ!"

      "Vậy , cựu thần đành làm phiền đại công chúa rồi."

      Trương lão hầu gia cúi người hành lễ, đại công chúa nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ, sau đó cho người tiễn Trương lão hầu gia về. Trong lòng còn phải tính xem nên làm như thế nào.

      Được con dâu Đại công chúa đồng ý, Trương lão hầu gia thở ra, trong lòng cũng tự chuốc khổ. Nghĩ tới Phủ Trữ hầu của ông ta mấy đời trước cũng là Phủ trữ công phủ vẻ vang thời, nhưng chưa đến ba đời bị giáng xuống hầu tước, đến đời ông ta, dù là còn tước vị, nhưng cũng là thế hệ cuối cùng rồi. đến thế hệ con cháu của Trương gia, đời sau bằng đời trước, mấy đời này lại có người nào giỏi giang chút.

      Đến đời ông ta càng cần phải , ngẫm lại ông ta cũng còn mặt mũi đến gặp tổ tông. Mấy nhi tử lại có ai chịu thua kém, đứa lớn nhất yếu đuổi, vì bảo vệ vinh quang của nhà tàn, nghĩ cách khiến đứa lớn nhất cưới công chúa. Kết quả, đứa lớn khúm núm, ở trước mặt con dâu đến xì hơi cũng dám xì ra.

      Còn nhi tử thứ hai, mặc dù nỗ lực, nhưng cũng là người bình thường, cố gắng thế nào cũng chỉ đậu cử nhân, sau đó liền có tiến bộ, đành tốn bạc góp được chức quan lục phẩm.

      vất vả lúc già mới sinh được đứa nữa , lúc cũng vô cùng thông minh, người trong nhà cũng coi như châu như ngọc mà che chở, hy vọng của cả nhà chỉ biết đặt lên người , ai ngờ lớn lên lại đúng theo câu châm ngôn: ' tốt, lớn lên chưa chắc tốt"! Bây giờ nuôi thành kẻ hoàn khố, thực khiến ông ta buồn rầu đến bạc tóc.

      Hôm qua biết được tên nghiệp chướng tốt kia mất tích là có liên quan đến Minh gia, cần nghĩ cũng biết là trêu chọc người ta.

      Minh gia là nhân vật cỡ nào, làm sao có việc gì lại uốn nắn tên hoàn khố? Nghe là Ngũ công tử Minh gia ra tay, ngẫm lại dáng vẻ của Ngũ công tử Minh gia, lại ngẫm lại dáng vẻ mông muội của nhi tử nhà mình. Trương lão hầu gia xấu hổ đến mức hận thể mang cái mặt già tìm cái lỗ mà chui vào, bao giờ ló mặt ra nữa.

      Nhưng nhi tử vẫn là nhi tử, dù tốt cũng thể mặc kệ, đây cũng là: Chỗ đáng thương của phụ mẫu trong thiên hạ.

      Vốn muốn tìm đến cửa vài lời hay, mong người ta thả người, Minh gia cũng thực dùng lễ đối đãi, nhưng mà có cắn chết, đồ nhi tử bất hiếu của ông ta cũng có thoát khỏi liên quan.

      Rơi vào đường cùng, ông ta mới đến phủ công chúa.

      Nhưng, người làm cha chồng lại phải xem sắc mặt con dâu...

      Ai! Trương lão hầu gia cũng phải rơi đống lệ chua xót đấy!

      Chân trước của Trương lão hầu gia vừa mới rời khỏi phủ Trữ Bình đại công chúa, sau lưng, Đại công chúa liền triệu thân tín, lệnh cho điều tra chân tướng của chuyện này.

      Thân tín này cũng là người nhanh nhẹn, sau nửa ngày điều tra kỹ càng từ đầu đến cuối việc, cùng lúc đó còn đưa ông chủ cùng chưởng quầy của Mực bảo trai đến trước mặt Đại công chúa.

      Đại công chúa sốt ruột gây chuyện, nên nghe nguyên nhân, xem ba chữ 'tiểu công tử khác’ trong miệng chủ cửa hàng. Chỉ nhìn nhân chứng ở đây, sau đó dẫn người vào hoàng thành, diện thánh.

      Mà lúc này, Lung Nguyệt cùng huynh trưởng, tẩu tử, còn có tiểu chất, được Bùi Nguyên Tu dẫn đường, đến điền trang ở phía Tây.

      Từ xa nhìn lại, điền trang có gì đặc biệt, hoàn toàn giống với những điền trang khác, cũng ngói xám tường bụi, cửa hồng hành lang xanh. Nhưng vào cửa viện lại khiến mắt người ta sáng ngời, bên trong viện, dù là cửa hiên hay là hành lang dài cong cong duyên duyên đều được dựng lên từ trúc, ngay cả nước sơn cũng dùng, chỉ giữ nguyên màu sắc khi khô của cành trúc.

      Sân viện được chia làm hai viện , phía đông là nhà, phân cách cũng có dựng tường hoa, chỉ dùng hàng rào tre để ngăn cách. hàng rào có vài dây Tường vi, vừa nhìn cảm thấy rất vừa ý.

      Minh Thức tán thưởng tiếng: "Rất đặc biệt!"

      Sau đó lại nghe Vương Lý Long Tá : "Nếu dây leo hàng rào này là đậu đũa, dưa chuột vẫn trồng bên trường luyện võ có phải là tốt hơn ? Thích ăn hái, lại còn tươi mới."

      Mọi người nghe xong cười rộ lên.

      " ra thực khách đứng đắn ở nơi này, uổng công muội gánh vác thanh danh này giúp tiểu ca mấy năm nay!" Lung Nguyệt cười trừng .

      "Đâu có! Đâu có! Nếu bàn về ăn uống huynh trưởng là ta còn theo kịp muội muội đâu." Lý Long Tá khiêm tốn.

      Huynh muội hai người vừa vừa đùa ầm ĩ hai câu, sau đó Bùi Nguyên Tu chỉ cửa hông cách đó xa, : "Bên kia có vườn rau , biết còn tươi , nhưng có thể chút!"

      "Đương nhiên là được! Chúng ta xem nhé!" Minh Thức dứt lời, nhấc chân muốn , nhìn xuống thấy phu nhân kéo ống tay áo mình, lại nhìn nhi tử cái.

      Lúc này nhi tử nhà được nương cuộn tròn ôm trong lòng, mắt chớp lên chớp xuống. Còn ba tiểu gia hỏa khác, mặc dù vẫn còn rất hứng thú, nhưng mí mắt cao thấp cũng bắt đầu đánh nhau rồi.

      Hôm nay dậy từ sớm, lại ngồi xe ngựa xóc nảy hồi. Sức lực của đứa trẻ hai ba tuổi vốn có hạn, cho nên lúc này rất mệt mỏi.

      Minh Thức cười cái, với mọi người: "Hay là chúng ta sắp xếp nghỉ ngơi chút trước?"

      Bùi Nguyên Tu thấy mọi người gật đầu, lại : "Vậy , đợi qua bữa trưa, nghỉ ngơi buổi, sau đó ta lại dẫn mọi người ngắm vườn rau với hồ sen, được ?"

      "Được! Tránh thời gian độc hại nhất trong ngày!"

      Nhận được đồng ý, Bùi Nguyên Tu tự mình sắp xếp thỏa đáng cho chư vị hoàng thân quốc thích xong mới buông lỏng thở phào. Nhìn phòng Lung Nguyệt ở lúc lâu rồi mới giải quyết chuyện của mình.
      Last edited: 18/11/15
      Trâu, Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Trữ Bình - kẻ thù cũ muốn gây chuyện. Mọi người vào hồ sen chơi đùa (2)

      Editor: Búnn.

      Dùng bữa trưa xong, lại nghỉ buổi trưa. Mọi người được Bùi Nguyên Tu dẫn đến viện ở phía Tây điền trang.

      Lung Nguyệt muốn chơi thuyền hái hoa sen, vì chịu gò bó nên mặc rất gọn gàng. Y phục đỏ tươi, vạt váy ngắn, tay áo bó gọn, tóc dài được Hoán Ngọc buộc thành hai bím tóc, ngoại trừ viên ngọc được buộc sợi dây ngũ bạc rơi bên cạnh dây buộc tóc, cổ có chuỗi ngọc khóa trường mệnh ra còn phụ tùng nào khác, ngay cả hà bao, túi hương cũng mang.

      Bùi Nguyên Tu nhìn đến mức ánh mắt có chút căng thẳng. Hôm nay có chút khác biệt với tiểu công tử thanh tuyển như ngọc mà ngày ấy từng thấy.

      Trút vẻ ung dung của công chúa dòng chính quanh thân, nàng vẫn có vẻ thanh lệ khác. Kiếp tước, Cửu Nhi chưa bao giờ lộ dung mạo như thế trước mặt . Khi đó nàng vẫn mãi là dáng vẻ ung dung, giống như đóa mẫu đơn nở rộ, cao quý mà thể khinh nhờn, suy cho cùng giống như đeo chiếc mặt nạ.

      ra, đây mới là tính tình của Cửu Nhi sao? Trải qua mấy lần tiếp xúc, Bùi Nguyên Tu mới phát , Cửu Nhi vô cùng hồn nhiên. Mà, có lẽ đây mới là , và đây cũng chính là dáng vẻ mà nữ nhi được Đế Hậu đặt đầu quả tim nuôi lớn nên có sao? Kiếp trước, Cửu Nhi gả cho bản thân cũng là bị ép buộc. Chẳng trách, cảm thấy khi đó giữa mình và Cửu Nhi bị cách lớp lụa mỏng, chân thực như vậy.

      Bùi Nguyên Tu ngây ngẩn cả người, nhân lúc mọi người chưa phát ra có điều khác thường liền dẫn mọi người vào trong viện.

      Đập vào mắt đầu tiên chính là hồ sen thấy điểm dừng.

      Hồ tràn đầy nhưng lá sen to xanh biếc, những chiếc lá đó bao phủ toàn bộ mặt nước, nhìn ra được chút sóng nào. Hoa sen hoặc là còn nụ, hoặc là nở rộ màu trắng, hồng thấp thoáng trong đó. Bây giờ qua mùa hoa, tạo thành đài sen.

      Vừa nhìn thấy hình thức sinh trưởng câu thúc, gò bó của lá sen trong hồ này liền biết có người chăm sóc.

      Cảnh tượng này mới đúng là cảnh đẹp ý vui, ngoại trừ Lung Nguyệt, vài tiểu hài tử cũng vui vẻ vỗ tay kêu lên. Ngay cả mặt Hóa Diên luôn yên tĩnh, cũng lộ ra vài phần vui sướng.

      theo Bùi Nguyên Tu lên cầu tre thấp thoáng lá sen tới thạch đình giữa trung tâm hồ sen.

      Thạch đình rất rộng, bên trong sớm có mấy chiếc bàn và ghế dài. bàn còn có điểm tâm nhiều màu cũng hoa quả tươi.

      Bên cạnh đình còn đặt vài ghế dài, bên cạnh ghế còn có thùng gỗ, cần câu, mồi câu.

      Thái tử Lý Long Hựu khen: "Nhận Chi suy nghĩ rất chu đáo!"

      "Làm gì có!" Bùi Nguyên Tu khiêm tốn.

      Lung Nguyệt ôm Triêm Nhi nhất đứng bên cạnh đình với lấy lá sen.

      Chợt thấy hai ma ma điều khiển chiếc thuyền đựng rất nhiều lá sen trong đó qua chỗ này. Mà chiếc thuyền này rất lớn, ngoại trừ hai ma ma còn có thể ngồi thêm hai, ba người.

      Lung Nguyệt xem xét chút, mắt lập tức sáng rỡ, quay đầu cười nhìn Bùi Nguyên Tu: "Có thể ngồi ?"

      Bùi Nguyên Tu cười gật đầu, lại : "Có thể ngồi, về phần có được ngồi hay , ta làm chủ được." Dứt lời, lại nhìn Lý Long Hựu.

      Lý Long Hựu nghiêm mặt nhìn Lung Nguyệt.

      Nhưng sau khi bị Lung Nguyệt dùng ánh mắt long lanh như thỏ , cầu xin lúc lâu, nghiêm được nữa, cười gật đầu.

      Lung Nguyệt được ca ca nhà mình đồng ý hài lòng vui vẻ, nhanh chóng chuẩn bị lên thuyền, nhưng lại bị mấy bàn tay túm chặt vạt áo. Quay đầu lại liền thấy hai cặt mắt sáng long lanh chớp chớp nhìn bản thân.

      Lung Nguyệt nở nụ cười, nhéo nhéo hai má phúng phính đầy thịt của hai tiểu gia hỏa: "Các con còn , đợi lớn chút nữa mới có thể ."

      Nhưng hai tiểu gia hỏa vẫn chịu buông tay, cuối cùng vẫn là hai người làm mẹ Khổng Trúc Xuân và Từ Tĩnh Nhu ôm hai đứa này mới chịu buông tay. Lung Nguyệt lên thuyền, sau khi ngồi yên, nhìn Hóa Diên : "Bát tỷ có muốn cùng với muội ?"

      Hóa Diên lắc đầu, nhìn nàng cười: "Muội , để ý mặt trời nắng gắt, cẩn thận bị phơi cháy, ta ở trong này nhìn muội chơi là được rồi."

      " sao, có nón tre rồi! Dù có bị phơi đen chút, đợi đến lúc về bôi chút trân châu cao phục linh, ở trong phòng ngây ngốc mấy ngày là được rồi. Cho nên thể phục cảnh trí siêu đẹp này được." Lung Nguyệt cười cười giơ nón tre hai ma ma thuyền vừa mới đưa cho nàng.

      Hóa Diên giận dữ nhìn nàng: "Vừa mới ra khỏi cung muội liền giống chim ưng, chơi cẩn thận chút! Ta nhớ cảnh trí muội đành lòng phụ vào trong lòng, về thêu cho muội tấm bình phong, được ?"

      "Phần tình cảm này, muội muội tạ ơn Bát tỷ tỷ." Lung Nguyệt đột nhiên đứng dậy chắp tay thi lễ, khiến thuyền chịu được lắc lư, người trong thạch đình vội vàng hô to: "Cẩn thận!"

      Lung Nguyệt cũng bị hành động của bản thân làm hoảng, cuống quít ngồi xuống, vỗ vỗ ngực, ngượng ngùng cười cười với mọi người. Sau đó lại nhận được mấy cái trừng mắt: "Bát tỷ tỷ thêu bình phong, bằng tẩu tử vẽ cảnh sắc này . Tẩu ấy là cao thủ, nếu bỏ qua là đáng tiếc."

      Khổng Trúc Xuân nghe xong trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu này, vất vả lắm hôm nay mới tránh quấy rầy, muội còn tìm việc đến để ta làm." Sau đó lại cười với Hóa Diên: "Tẩu liền vẽ giúp việc, chỉ có điều, phần thêu bình phong, ta cũng muốn cái."

      "Chỉ cần tẩu ghét bỏ, muội muội vui lòng cống hiến sức lực." Hóa Diên cười gật đầu.

      Từ Tình Nhu tiếp lời: "Bát muội muội thể bên này nặng bên kia , ta cũng muốn cái!"

      Hóa Diên cười đáp ứng.

      Cuối cùng, Từ Tĩnh Nhu ném nhi tử cho Lý Long Tá trông nom, cùng Lung Nguyệt chơi thuyền hái hoa sen.

      Mặc dù hai ma ma chống thuyền là người đáng tin cậy, biết bơi lội, nhưng Bùi Nguyên Tu vẫn yên tâm dặn dò: "Mặc dù nước hồ sen sâu, dưới đáy đều là bùn, nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để ngã vào trong nước, suy cho cùng cũng tốt."

      Lung Nguyệt liền tiếp gật đầu đồng ý.

      Sai hai ma ma về phía giữa bụi lá sen.

      Trong màu xanh của lá, bóng dáng đỏ tươi lung linh của Lung Nguyệt lúc lúc , giống hệt đóa sen hồng trong nước.

      Bùi Nguyên Tu gác tay đứng thẳng bên đình, nhìn về điểm hồng duy nhất trong vạn điểm xanh này. Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy: "Người vào tranh, tranh từ trời đến!"

      Lúc này Thái tử Lý Long Hựu và Minh Thức ngồi ghế dài, cầm cần, bắt đầu thả câu.

      Thái tử phi Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cùng nhau cầm bút dụng tâm vẽ giấy tuyên thành.

      Lý Long Tá thành vua trẻ em, từ vài chiếc lá sen bên cạnh hồ, làm cho bốn người, ba trẻ lớn, mỗi người chiếc mũ lá sen. Lúc này bọn họ đuổi chạy ở nơi sắp sửa bị mấy chiếc lá sen lớn che khuất, khiến hạ nhân, nhũ mẫu khẩn trương thôi, chỉ sợ mấy tiểu tổ tông để ý ngã xuống nước.

      Trong lúc nhất thời giữa đình vô cùng náo nhiệt.

      Mà Minh Hiên chiếu theo hai chữ mà Lung Nguyệt vẫn thường - mọt sách!

      Lúc này có thể ngồi ôm sách, dựa lan can bằng thạch, xem sách say sưa.

      Đúng lúc này, chợt nghe thấy giữa đám lá xanh truyền ra tiếng cười đùa của Lung Nguyệt: "Tiểu tẩu tử thực lợi hại nha..."

      Từ Tĩnh Nhu cũng khách khí đáp lại: "Tất nhiên, năm đó tiểu tẩu tử của muội cũng dẫn đao nhập quân doanh, chỉ là con cá, có thể làm khó được ta sao?"

      Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, thấy chiếc thuyền chở Lung Nguyệt từ trong đám lá sen tiến lại gần.

      mạn thuyền, Từ Tĩnh Nhu vô cùng hưng phấn cầm chiếc xiên cá trong tay, chiếc xiên đó còn có con cá chép ngừng quẫy.

      Thuyền tới cạnh đình, Từ Tĩnh Nhu cầm xiên cá lại gần, Lý Long Tá lấy cá bỏ xuống, quăng vào thùng gỗ. Quay đầu với đám tiểu gia hỏa: "Tối nay có cá ăn rồi!"

      Trong tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy chiếc thuyền lung lay mấy cái, trong chiếc xiên tay Từ Tĩnh Nhu lại có con cá.

      Đám tiểu gia hỏa nhìn đến mắt tỏa sáng, nhất là Tế Nhi, kiêu ngạo ưỡn ngực , vừa nhảy vừa kêu: "Nương! Nương! lợi hại!"

      Giống như nương nhà bỗng chốc biến thành đại hùng chém phục ma.

      đám người chơi đến lúc mặt trời ngả về tây, nhuốm đỏ cả chân trời mới chuẩn bị về phòng thu thập chỉnh tề, chợp mắt chút.

      Bữa tối của bọn họ toàn bộ đều là cá mà bọn họ bắt được.

      Hết chương 83.
      Last edited: 18/11/15
      Nguyên Nguyễn, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: về kể chuyện, Bùi Nguyên Tu cũng là học vấn sâu rộng, đến tâm nguyện muốn chu du khắp nơi của Cửu Nhi(1).

      Editor: Búnn.

      Gia đình huân quý Hoàng tộc có công với nước đều chú ý cái: [Ăn , ngủ ], thậm chí còn tiếp tục áp dụng trong mọi bữa ăn. Mọi người đều yên tĩnh dùng bữa, thỉnh thoảng mới , hai câu.

      Dù là mấy tiểu tử cũng ngồi yên tĩnh ăn ở bàn khác, do mấy nhũ mẫu đút ăn từng miếng.

      Xong bữa tối.

      Bùi Nguyên Tu sai người chuẩn bị trà thơm, trái cây đặt bộ bàn ghế trúc dưới giàn hoa tử đằng trong viện. Đoàn người liền ngồi trong viện này tán gẫu hóng mát.

      Lung Nguyệt dẫn theo đám tiểu gia hỏa tới hàng rào tre bên cạnh hái hoa.

      Hái đến lúc đầy cái giỏ trúc mới trở lại ngồi, sai người tìm dây, xâu từng bông từng bông .

      Trong viện, trăng trong như nước, xuyên qua đám hoa tử đằng, chiếu ánh sáng xuống phía dưới, tạo nên hình ảnh hư hư thực thực.

      Bùi Nguyên Tu sợ nàng hỏng mắt, vội vàng sai người mang tới cốc đèn thủy tinh lưu ly, đứng bên cạnh đỡ soi cho nàng.

      Lung Nguyệt cười với , coi như cảm ơn.

      Ánh sáng đủ phải là lúc xem sách. Lúc này Minh Hiên lại nhàn rồi, nhìn Lung Nguyệt : "Sáng nay màu tiên hoa tường vi phạm phải Thái tuế nhé!"

      Nghe xong câu ám chỉ của , Lý Long Tá bưng tách trà gốm sứ Thanh Hoa màu trắng có nắp lên, giả bộ uống trà, thực ra là cười trộm.

      Ngay cả Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cũng che miệng cười.

      Lung Nguyệt ngẩng đầu, nàng mở to mắt phượng có chút tròn, trừng mắt nhìn Minh Hiên.

      Từ Tĩnh Nhu hiểu nó ám chỉ gì nên hỏi: "Sao lại vậy? Đọc được từ sách sao?"

      " phải từ trong sách, mà chính mắt nhìn thấy!" Minh Hiên rung đùi đắc ý, cố tình huyễn hoặc.

      "Nhìn thấy ở đâu?" Từ Tĩnh Nhu vẫn nể mặt tiếp.

      "Xa tại chân trời, gần ngay trước mắt!" Minh Hiên nhìn về phía Lung Nguyệt.

      Từ Tĩnh Nhu theo ánh mắt của nhìn qua, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lung Nguyệt, miệng dẩu lên, tay cũng nhàn rỗi, hung hăng đâm qua từng bông hoa tường vi, xâu thành chuỗi. Giống như bị đâm phải là hoa, mà là Minh Hiên.

      Từ Tĩnh Nhu bừng tỉnh đại ngộ, toạc ra: " ra Thái tuế mà Hiên Nhi là Cửu Nhi nha!"

      Mọi người thấy vậy đều nhịn được cười rộ lên.

      Lung Nguyệt nghiêm mặt, nhìn mọi người xung quanh, bỗng dừng lại người Minh Hiên, : "Tâm của biểu ca càng lúc càng lớn, bây giờ còn muốn biên soạn Hoàng lịch thay tiên nhân trời luôn hay sao? Hay là biểu ca bấm tay tính toán, hay làm thế nào mà biết được chỗ hoa này phạm vào thái tuế là muội?"

      xong, lại tức giận liếc cái, cầm vài vòng hoa trong tay theo thứ tự đeo vào cổ đám tiểu gia hỏa. biết đôi môi đỏ hồng kia ghé vào tai mấy tiểu tử giọng gì, mà thấy mấy đứa vui tươi hớn hở, bật dậy nhảy mua xung quanh mọi người. Rồi sau đó bất nhờ đánh gục Minh Hiên, đám như quạ đen áp lên người như xiếc chồng người, miệng còn vừa cười vừa kêu: "Phạm Thái tuế! Phạm Thái tuế!"

      Đợi đến lúc người lớn ôm mấy tiểu ma tinh lên Minh Hiên mới có thể bò dậy. Mũ ngọc buộc tóc cũng bị lệch , y phục cũng rối loạn, vô cùng chật vật.

      Lúc này Lung Nguyệt cười tiến lên phía trước, nhón chân, đặt lên đầu Minh Hiên chiếc vòng bằng cỏ, rồi : "Bây giờ biểu ca phạm vào Thái tuế nhà ai thế?"

      Minh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Phạm vào Thái tuế của muội đó!" Rồi sau đó lại với ngữ điệu vô cùng cưng chiều: "Muôi là tiểu nha đầu chịu thua bao giờ!"

      Vô cùng thân thiết như vậy khiến Bùi Nguyên Tu đứng nhìn mà vô cùng hâm mộ, nhưng trong lòng cũng chua xót, bí mật suy nghĩ: biết lúc nào Cửu Nhi mới đối xử với bản thân như vậy.

      Lại nghe Lung Nguyệt oán trách: "Có nghĩa là muội trốn thoát danh Thái tuế này rồi à? Vậy mọi người phải cẩn thận, phạm phải muội mới tốt!"

      xong lại khiến mọi người cười rộ lên.

      Lý Long Hựu ấn ấn trán đầy đặn của Lung Nguyệt: "Nơi nào có tiểu nha đầu muội là nơi đó thể náo nhiệt!"

      "Ca ca khẳng định là muội, chứ phải là Triệt Nhi chứ?" Lung Nguyệt nâng tay ngọc, bảo vệ trán của bản thân.

      Lý Long Tá lại : "Triệt Nhi ở đâu đơn giản là náo nhiệt nữa mà biến thành gà bay chó sủa rồi!" Dứt lời, mỉm cười, dừng lại chút, giống như nghĩ tới cái gì, lại : " biết cảnh tượng Triệt Nhi ở núi Phổ Đà ra sao nhỉ?"

      "Hẳn là đạo trường đạo sĩ quan cũng thể bình an rồi!" Minh Hiên nhớ tới hành vi của Lý Long Triệt, cười lắc đầu.

      "Hôm trước Triệt Nhi vừa mới gửi thư cho muội." Lung Nguyệt xong, cười trừng mắt nhìn.

      Lý Long Hựu nhìn nụ cười của Lung Nguyệt liền biết nhất định là tiểu tử kia lại gây ra rắc rối gì rồi: "Chắc là gây ra họa gì bị phạt, viết thư tố khổ đúng !"

      "Ca ca đoán như thần!" Lung Nguyệt gật đầu, cười : "Trong thư Triệt Nhi viết: Miếu hòa thượng phải là nơi người bình thường có thể ở lại, mấy tháng rồi nếm được mùi thịt. Ngày ấy vụng trộm bắt chim trĩ, vào trong viện Quan nướng ăn, lại bị Hoàng nãi nãi biết, lúc này bị phạt chép kinh!"

      Mọi người nghe vậy khẽ cười.

      Bỗng nhiên Lung Nguyệt lại : " cũng là đứa ngốc, bắt gà trong núi nướng luôn trong núi ăn ngay thôi, sao còn ngu ngốc mang về chứ?" xong lắc đầu, rất có dáng vẻ 'trẻ con thể dạy'.

      Sau đó lại nghe câu đùa khó có được của Hóa Diên: "Con khỉ này, nếu muội đến đó cũng quấy đạo trường kia rối đến mức thể được bình yên ấy chứ!"

      "Đúng vậy!" Những người có mặt đều gật đầu.

      Bùi Nguyên Tu lại gì, chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ linh hoạt, tươi cười của Lung Nguyệt, trong lòng lại có cảm giác yên bình thể ra. Như vậy mới là tính cách của Cửu Nhi, kiếp này để nàng phải gò bó ở bên trong quy củ lễ giáo, mà lại mất tính cách này. Trong đầu lại lên dáng vẻ Vương phi lấy phu quân làm trọng, thiếu nửa phần đoan trang kiếp trước của Cửu Nhi giống hệt với dáng vẻ xinh đẹp bây giờ, nhưng trong mắt lại thiếu vẻ linh hoạt, giống như hồ nước yên tĩnh gợn sóng, làm tâm trong giây lát đau đớn như bị ai đó bóp chặt....

      Nỗ lực bình ổn tâm trí, Bùi Nguyên Tu vẫy tay với hạ nhân, bao lâu sau, đĩa dưa mật được cắt thành những miếng được bưng lên.

      Dưa mật này Đại Chiêu quốc trồng được, mà là mua từ Thương đội của người Hồ từ Tây Cương mang vào bán ở trong nước. Mặc dù trong cung có người Hồ tiến cống, nhưng phải lúc nào nhóm người Lung Nguyệt cũng được ăn.

      Đợi Lý Long Hựu vươn tay cho miếng vào miệng xong mọi người mới dám động tay.

      Lung Nguyệt lấy xiên trúc đâm miếng , đưa đến bên miệng Triêm Nhi.

      Triêm Nhi cười tủm tỉm ăn, lại duỗi bàn tay mập mạp ra lấy cùng chỗ với Lung Nguyệt, đưa tới miệng nàng. Sau đó lại được Lung Nguyệt thơm cái. Khiến mấy đứa khác cũng thi nhau đưa dưa mật tới miệng Lung Nguyệt, đổi lấy cái thơm.

      Cảnh tượng đó khiến ba người làm mẹ cảm thấy chua chua, cười : Nhi tử này là nuôi thay Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt cũng khách khí đồng ý, ngày nào đó đón mấy đứa nhóc sang chỗ mình chơi.

      Từ kiếp trước Bùi Nguyên Tu biết, Cửu Nhi thích trẻ . Bọn họ vốn nên có hai hài tử, nhưng mà có duyên gặp mặt ...

      Gương mặt trắng bệch, có chút máu nào, máu từ cổ ngừng chảy ra, cố gắng chặn mà chặn được, trong bụng còn có đứa lặng lẽ đến mà chưa từng biết đến...

      màn đau triệt nội tâm lại lần nữa tái trước mắt, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu lại có cảm giác xúc động muốn nhanh chóng bước lên ôm Cửu Nhi vào trong lòng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến cảm thấy đời này là , chứ phải là giấc mơ.
      Last edited: 18/11/15
      Trâu, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: về kể chuyện, Bùi Nguyên Tu cũng là học vấn sâu rộng, đến tâm nguyện muốn chu du khắp nơi của Cửu Nhi(2).

      Editor: Búnn.


      Giống như cảm thấy Bùi Nguyên Tu có điều khác thường. Bỗng nhiên Lung Nguyệt quay đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Tu, giống như người tàng hình, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhiều lời. Lúc này, dường như hốc mắt của có chút phiếm hồng, dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, ánh mắt kia có nóng bỏng, có muốn xa rời, còn có....

      Còn có tuyệt vọng?

      Đúng vậy, là tuyệt vọng, Lung Nguyệt cho rằng mình thấy được tuyệt vọng, đau lòng như muốn chết trong mắt Bùi Nguyên Tu, giống như vừa mất cái gì đó rất quý giá...

      Nhưng cái gì quý giá nhất? Lung Nguyệt lại thể được.

      Có điều, ánh mắt này lại khiến nàng có cảm giác như từng quen biết.

      Trong thoáng chốc trong đầu lại ra bóng người, Lung Nguyệt cố gắng nhìn cho , nhưng lại chỉ có thể thấy được ánh mắt tuyệt vọng mãnh liệt kia. Mà ánh mắt kia như khắc vào trong xương tủy, khiến nàng có cảm giác đau mơ hồ.

      Việc này là sao?

      Lung Nguyệt lắc lắc đầu , muốn ném ảo ảnh kia ra ngoài. Nàng có thể xác định được ảo ảnh kia là nam tử cổ đại, nhưng sao nam tử đó lại xuất trong đầu mình?

      Lung Nguyệt nghĩ mãi ra, có lẽ do hôm nay mình chơi quá mệt, cho nên mới xuất ảo ảnh như vậy.

      Sau đó nàng lại nhìn Bùi Nguyên Tu, phát ánh mắt của vô cùng bình thường, khiêm tốn mà hữu lễ, còn mang theo vẻ sắc bén của quân nhân.

      Lung Nguyệt cảm thấy nhất định những gì nàng vừa thấy chỉ là ảo giác, xem ra hôm nay chơi đùa quá mệt mỏi rồi.

      Nàng nhàng nâng khóe môi đỏ hồng, cười với Bùi Nguyên Tu. Nhưng nàng lại biết, vừa rồi nàng cũng khiến Bùi Nguyên Tu phát hoảng.

      chìm đắm trong hình ảnh kiếp trước, đúng lúc đó lại thấy ánh mắt nghi ngờ của Lung Nguyệt giống như bị dội chậu nước lạnh, trong nháy mắt nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục ánh mắt lúc trước, cười đáp lại Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt đỏ mặt, cảm thấy vừa rồi dùng ánh mắt như vậy nhìn nam nhân xa lạ là quá mức thất lễ, đầu óc nhanh chóng di chuyển, cười với Bùi Nguyên Tu: "Muội từng đọc được ở quyển sách về Tây Cương có [Sớm mặc áo da, trưa mặc lụa mỏng, vây quanh đống lửa ăn dưa hấu], biết có ?"

      Bùi Nguyên Tu tỏ vẻ bình tĩnh, gật đầu : "Đúng vậy!" Nhưng trong lòng vì có thể được chuyện với Lung Nguyệt mà vui mừng thôi: "Đất ở Tây Cương nhiều cát và đá, khi mặt trời chiếu vào, độ nóng được hấp thụ vô cùng nhanh. Đến buổi chiều, mặt trời lặn ở phía Tây, độ nóng cũng giảm cực nhanh, cho nên sớm lạnh, trưa lại nóng như lò nướng..."

      Lung Nguyệt cười gật đầu: " ra là thế!" Những điều này là kiếp trước nàng đọc sách nên biết được, chỉ là trong lúc này biết gì để giảm độ xấu hổ liền thuận miệng hỏi câu, lại ngờ, Bùi Tướng quân cũng biết ít, có lẽ, cũng phải là mãng phu. Quay đầu nghĩ tiếp, dựa vào phòng sách của , có lẽ cũng là vị nho tướng có học vấn.

      Nghĩ như thế, Lung Nguyệt liền bắt đầu tán gẫu với Bùi Nguyên Tu, đầu tiên là về phong tục, tập quán của người Hồ ở Tây Cương, lại đến đại hội ngậm cừu của bộ tộc du mục ở Bắc Cương.

      đến mức hai mắt Lung Nguyệt tỏa sáng, nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải tận mắt nhìn lần, làm như vậy mới nghiền. Kiếp trước, trong cuộc sống của thế kỷ 21, Lung Nguyệt có giấc mộng du lịch khắp danh lam thắng cảnh, nhưng khổ nỗi lúc đó trong tay có tiền, đợi đến lúc có chút tiền, còn chưa kịp động vào bị sét đánh đầu thai tới Đại Chiêu quốc này.

      Mặc dù Đại Chiêu quốc quản giáo nữ nhân nghiêm khắc bằng triều Tống, nhưng cũng thể tùy ý ra khỏi cửa. Nàng nghĩ tới, có lẽ giấc mộng du lịch khắp nơi của nàng phải từ bỏ, vì có khả năng thực rồi.

      Dù lòng biết vậy, nhưng vẫn nhịn được ra miệng: "Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định phải du lịch khắp non sông mới được!"

      Hóa Diên nghe vậy lại : "Nữ nhi yếu đuối như muội và ta, làm sao có thể hành tẩu khắp thế gian này được?"

      Minh Hiên cũng : "Có sức lực, có xe có ngựa là được, nhưng mà kim tôn ngọc quý từ như muội, làm sao có thể chịu khổ này được? Lúc ấy tiền bạc dù nhiều, mang theo bao nhiêu nhưng dùng cũng có ngày hết, lúc ấy muội làm như thế nào?"

      Lung Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, : "Đó đâu phải là điều gì đáng e ngại? Muội đường đường là Công chúa Thụy Mẫn, đương nhiên là phải có thân vệ. Muội lại phô trương, cần nhiều, chỉ cần mười , mười hai người là đủ bảo vệ muội rồi. Còn bạc, muội trả đất phong cho phụ thân, đổi ngự bài chỗ ông ấy, chuẩn cho muội đường , nếu cần bạc lúc nào cũng có thể lấy ở chỗ các châu huyện phủ là được."

      Lý Long Hựu cười nàng: "Muội đúng là quỷ linh tinh, biện pháp như vậy mà muội cũng nghĩ ra được, có thể thấy được ý tưởng du ngoạn nấn ná ở trong lòng muội lâu rồi! Biện pháp rất tốt, nhưng phụ hoàng mẫu hậu chịu cho mới là vấn đề, còn có cửa của Hoàng tổ mẫu cũng vô cùng khó khăn, cho nên muội vẫn nên dừng suy nghĩ lại !"

      "Muội cũng chỉ vậy thôi, sớm biết là thể thực được rồi." Lung Nguyệt nghe xong cũng thất vọng, cười : "Hôm nay gặp dịp cũng chỉ là trò chuyện lát cho vui thôi."

      Bùi Nguyên Tu nghe xong thầm mừng trong lòng, hai kiếp mới biết Cửu Nhi còn có nguyện vọng như vậy, sau này cưới nàng vào cửa, nhất định giúp nàng thỏa mãn nó, nhưng miệng lại : "Trước đó ta cũng từng có suy nghĩ giống như công chúa, nhưng vì các nguyên nhân khác nhau cũng đành phải từ bỏ rồi!"

      Lung Nguyệt nghe được, lại nghĩ tới chuyện trong nhà , lòng thương tiếc dâng lên, đáng thương cho lúc trước, còn mất cha mẹ, có thành tích như hôm nay cũng là tự mình dốc sức làm ra, trong lòng liền mềm nhũn, mở miệng : "Tướng quân là nam nhi tốt, chí ở bốn phương, đợi đến lúc mọi chuyển ổn định, còn có rất nhiều thời khắc thích hợp, cho nên cần nóng lòng làm gì."

      Bùi Nguyên Tu cười đồng ý.

      Bỗng nhiên Từ Tĩnh Nhu cười : "Cửu Nhi cũng cần nóng lòng làm gì, đợi đến lúc gả cho phu quân có cùng chí hướng là có thể hoàn thành tâm nguyện rồi!"

      Lung Nguyệt bị lời này làm cho đỏ mặt, mắt long lanh như nước hung hăng nhìn tiểu tẩu tử nhà mình.

      Từ Tĩnh Nhu che miệng cười, mắt như có như nhìn về phía Lý Long Tá, rồi lại : "Còn phải như vậy sao?"

      Lung Nguyệt gấp đến độ dậm chân, luôn: " phải là người nhà vào chung cửa!"

      Câu đó lại khiến mọi người cười rộ lên.

      Cuối cùng vẫn là Khổng Trúc Xuân đứng ra giảng hòa.

      Mọi người cười , tâm trạng vô cùng tốt, đợi đến đêm khuya mới trở lại phòng ngủ.

      Hôm sau, gà trống vừa kêu, Lung Nguyệt dậy.

      Hôm qua với Bùi Nguyên Tu, sáng sớm hôm nay nàng tới xem vườn rau. Còn nhớ , kiếp trước lúc còn ở trong khe núi, sáng sớm nàng cũng tới vài chỗ hái ít rau xanh còn đọng sương, bây giờ nhớ lại còn có thêm vài phần hoài niệm.

      Vẫn ăn mặc, trang điểm gọn gàng, lúc Lung Nguyệt tới cửa vườn rau, Bùi Nguyên Tu chờ ở đó rồi.

      Thân hình cao lớn khỏe mạnh đứng thẳng tắp, trong tay lại cầm chiếc giỏ trúc, thoạt nhìn có chút hợp.

      Bùi Nguyên Tu thấy nàng lại gần, chắp tay thi lễ.

      Lung Nguyệt mỉm cười nâng tay, ý bảo miễn lễ. Rồi hai người cùng vào vườn rau.

      Hôm nay mình dậy sớm, vì hôm qua mọi người nghỉ muộn, cho nên vẫn chưa dậy. Trong lòng Lung Nguyệt cũng từng cân nhắc, bây giờ nàng mới chỉ là đứa mười tuổi, nhìn Bùi Nguyên Tu hẳn là cũng hai , hai hai rồi, người lớn và đứa như nàng ở cùng nhau cần chú ý kiêng kị gì đó, cho nên chỉ dẫn theo Hoán Ngọc.

      Trong vườn, rau được trồng theo quy tắc ở từng bờ từng bờ ruộng, hành nước, cải dầu, cà tím, giàn còn có dưa chuột, đậu đũa... là rất nhiều.

      khi cao hứng cái gì Lung Nguyệt cũng quăng sau gáy, vội vàng chạy vào trong, Hoán Ngọc đuổi sát phía sau, nhưng lại để ý nên bị sái chân, rất nhanh mắt cá chân liền sưng to lên.

      Hoán Ngọc đau nhưng cũng bất chấp, chỉ rớt nước mắt mình vô dụng.

      Bùi Nguyên Tu lại vui mừng thôi, vươn tay gọi Bùi Tiểu lại gần, dẫn Hoán Ngọc xuống xem đại phu. Nhìn Hoán Ngọc khập khiễng ra ngoài, còn Bùi Tiểu muốn đỡ lại dám đưa tay ra. Bùi Nguyên Tu mím môi cười. Kiếp trước đây cũng là đôi phu thê, chỉ là...

      Bùi Nguyên Tu lắc đầu, nghĩ thêm nữa, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung chỗ với Cửu Nhi, phải vui vẻ mới đúng.

      Hết chương 84.
      Last edited: 18/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Vườn rau , hai người lộ ấm áp. Trữ Bình bị răn dạy ở Cần Chính điện (1)

      Editor: Búnn.

      Nhìn hai người Hoán Ngọc và Bùi Tiểu rời , Lung Nguyệt lại chăm chú vào đám đất trồng rau. Đầu tiên đào mấy khóm cải dầu, lại hái hai quả cà tím, sau đó về phía mấy quả dưa chuột.

      Bùi Nguyên Tu mang theo rổ đồ ăn theo sát phía sau. khuôn mặt tuấn tú bình thường giống như đao chém rìu khắc lại thoáng nụ cười khẽ, nụ cười đó tràn đầy thỏa mãn, thậm chí còn lộ ra chút ngốc nghếch, khiến toàn bộ đường cong khuôn mặt trở nên nhu hòa. Đây là nụ cười mà cả hai kiếp Bùi Nguyên Tu đều chưa từng cười qua. Nếu Bùi Tiểu thấy nụ cười này, nhất định lại cho rằng gia nhà trúng tà rồi.

      Lung Nguyệt vươn tay, dùng sức ngắt xuống quả dưa chuột dính chút hạt sương giàn dây leo, đưa lại gần mũi ngửi mùi hương xa cách lâu ngày. Sau đó, quay lại đặt trong chiếc giỏ trúc Bùi Nguyên Tu vừa mới đưa tới, cười với cái, rồi lại đưa tay ngắt thêm quả.

      Xem ra, nàng vẫn rất quen thuộc với loại công việc thường làm trước kia, vẫn chưa vì quen sống an nhàn sung sướng mà xa lạ. Trong lúc đó, nàng lại giống như trở về sân chỗ nhà hầm đất vàng ở kiếp trước kia. Màu đen đỏ tràn đầy tang thương lên trước mắt Lung Nguyệt, đó là điều duy nhất ấm áp trong kiếp trước của nàng, trong lúc để ý, nước mắt lại chảy xuống.

      "Cửu Công chúa?" thanh thân thiết của Bùi Nguyên Tu kéo Lung Nguyệt trở về từ trong hồi ức.

      Lung Nguyệt xấu hổ cười cười với , vội vàng nâng tay lau nước mắt.

      "Tay bị dây leo làm bị thương sao?" Bùi Nguyên Tu nhìn về phía ngón tay thon thon xinh đẹp, ngón trỏ và ngón cái hơi phiếm hồng, cẩn thận nhìn còn có chút tróc da.

      Lung Nguyệt chìa hai tay ra trước mặt, đôi tay làm việc gì bị thương . Nàng thầm than trong lòng, còn là nha đầu dãi nắng dầm mưa trước kia nữa rồi.

      "Đúng là có chút đau!"

      "Hay là quay về nhé, cũng đến giờ lúc dùng điểm tâm rồi." Ánh mắt Bùi Nguyên Tu khóa ngón tay của Lung Nguyệt, : "Chỉ là ngón tay này sau khi về phải dùng thuốc mỡ chăm sóc tốt, nên nâng bút dùng châm quá nhiều."

      Lung Nguyệt cảm kích cười: "Cảm ơn Đại tướng quân quan tâm." Rồi sau đó ngó giỏ trúc trong tay , lại : "Cũng hái được ít, bữa trưa có thể thử tay nghề của muội xem sao!"

      Bùi Nguyên Tu lại nhíu mày: "Vẫn nên đợi tay tốt hơn !"

      "Muội đâu có yếu ớt như vậy?" Lung Nguyệt khoát tay, cười xoay người, lại cẩn thận vấp phải bờ ruộng, thân hình bé bỏng nhanh chóng ngã về phía trước.

      Lung Nguyệt hét tiếng, theo bản năng che mặt. Phía trước đều là dây leo, nên ngã cắm đầu vào đó hẳn là mặt còn chỗ lành. Nghìn cân treo sợi tóc, lại cảm thấy bên hông bị ai đó nắm chặt, sau đó nàng được kéo vào lồng ngực kiên cố. Còn chưa kịp bình tĩnh, trong mũi tràn ngập mùi hương của y phục sau khi được ánh mặt trời hong khô, đây là mùi hương mà Lung Nguyệt rất thích, ấm áp mà nhàng khoan khoái, đặc biệt hơn bất kỳ loại hương nhang nào. Lung Nguyệt nhịn được hít thêm hai lần.

      Sau đó lại nghe có giọng truyền đến từ đỉnh đầu: "Công chúa bị sợ hãi sao!" Lung Nguyệt cảm thấy dường như giọng này có chút kích động?

      Bùi Nguyên Tu kích động, cảm thấy ngực mình đập bình bịch, hai kiếp, cuối cùng lại có thể ôm Cửu Nhi vào trong lòng. Biết hợp cấp bậc lễ nghi nhưng cũng muốn thả nàng ra, tốt nhất thời gian nên chuyển động nữa.

      Mặt Lung Nguyệt đỏ bừng, bình tĩnh lại, từ trong lòng Bùi Nguyên Tu ra, chỉ là vì sao lại có chút lưu luyến như vậy?

      Ừ...Có lẽ là lưu luyến hương vị mặt trời này.

      Lung Nguyệt tự giải thích, rồi dám nâng mắt, chỉ dùng thanh như muỗi kêu : "Đa tạ Tướng quân đưa tay cứu giúp!" Sau đó suy nghĩ lát, ngẩng đầu lên, cười ghẹo bản thân hóa giải xấu hổ: "Nếu có tướng quân, e là lúc này muội biến thành Tuần hải dạ xoa(1)mất rồi!"

      (1) con vật gì đấy trong game :))) Từ Dạ Xoa biết là xấu rồi :v

      Vì Lung Nguyệt rời khỏi mình nên tim Bùi Nguyên Tu giống như còn, tâm trạng tốt cũng như còn, nhưng vẫn đáp: " dám nhận lời cảm ơn của Công chúa!"

      "Tướng quân khách khí rồi! Vậy...chúng ta...về...nhé?" Lung Nguyệt nỗ lực hồi phục tâm trạng thành bình thường, lại biết vì sao tự chủ được vươn tay ra lôi kéo ống tay áo của Bùi Nguyên Tu. Cảm giác được hành động của bản thân có chút thích hợp, trong nháy mắt gương mặt lại phiếm hồng. Nàng lại tự an ủi trong lòng: Cái này là do vừa này bị kinh sợ, cho nên khiến cảm giác an toàn bị quấy phá.

      Bùi Nguyên Tu lại vì động tác vô cùng thân thiết của nàng mà thầm vui vẻ, môi mỏng phải đè nén nhiều lần mới nâng lên cao tận mang tai mà chỉ là hơi nâng lên chút. giọng : "Mời công chúa!"

      Hai người trước sau, lúc đến tiền viện, Thái tử dẫn đầu mọi người đều đứng đây, thu thập sẵn sàng, định dùng bữa.

      Thấy Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt tiến vào, cũng tỏ vẻ khác thường.

      Lý Long Tá : "Vừa nhìn biết muội lại gây tổn thất cho vườn rau của Nhận Chi rồi!"

      Còn Hóa Diên lại cẩn thận nhìn tay của Lung Nguyệt, đau lòng : "Da ở tay bị xước đến nhìn thấy tơ máu, mau mau bôi chút thuốc mỡ mới được, chỉ là trước khi tốt hẳn được để thấm nước nữa."

      Lung Nguyệt cũng thèm để ý, chỉ : "Muội đâu có yếu ớt như vậy, cũng phải lúc trước học cưỡi ngựa chưa từng bị thương, lúc học bắn tên càng thêm lợi hại, lại đến lúc học thêu với Bát tỷ cũng từng bị kim làm bị thương mà ! sao!"

      Mặc dù ngừng, nhưng Lung Nguyệt vẫn bị ép bôi thuốc, bốn ngón tay bị quấn thành hình dáng củ cải. Lần này nàng lại kêu to: "Đâu phải là băng bó, ràng là dọa người! Muội mang tay này trở về, người bị dọa đầu tiên là mẫu thân đó!"

      "Cho nên chúng ta còn phải quấy rầy Nhận Chi thêm mấy ngày, đợi ngón tay của muội tốt hơn mới về, đỡ để chúng ta bị muội liên lụy phải chịu đòn!" Lý Long Tá ấn ấn trán nàng.

      "Nào có nghiêm trọng như tiểu ca chứ!" Lung Nguyệt thầm kéo khóe miệng.

      Sau đó, mấy huynh muội Lung Nguyệt ở lại điền trang của Bùi Nguyên Tu thêm hai ngày, đương nhiên Bùi Nguyên Tu cầu còn được.

      Bùi Nguyên Tu trải qua hai đời, với những việc như là phong phổ những nơi từng qua đánh giặc, những điều mắt thấy tai nghe đương nhiên là vanh vách. Lung Nguyệt nghe được chuyện thú vị, liền thân cận với thêm vài phần. còn khách sáo như lúc trước, lời cử chỉ liền giống như đối xử với bằng hữu hơn. Điều này khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng thỏa mãn, mặc dù chưa đạt tới điều dự tính, nhưng cũng đạt được bước đầu tiên rồi.
      Last edited: 25/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :