1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Lung Nguyệt thất thần chợt nghe Lý Long Triệt : "Cửu tỷ tỷ, thỏ kìa! Mau bắn !"

      Nàng hồi thần, giương cung lắp tên, ngắm bắn theo hướng Lý Long Triệt chỉ, con thỏ trắng mập mạp ngồi chồm hỗm bên cạnh bụi cỏ, con dựng thẳng lỗ tai dài, con nằm úp sấp, rất là đáng !

      Lung Nguyệt do dự : "Hay là chúng ta bắt sống?"

      Lý Long Triệt lại : "Lòng dạ đàn bà!" Sau đó ngoắc tay, Tiểu Tường Tử sau lưng liền thả chó săn ra ngoài. Mà lúc ngoắc tay, cẩn thận quét cánh tay của Lung Nguyệt, mũi tên cung tên của Lung Nguyệt lập tức bay ra.

      Rồi sau đó, tiếng chó sủa thê thảm truyền đến.

      Thỏ chạy!

      Chân sau con chó săn của Lý Long Triệt bị cắm tên.

      Minh Hiên nhìn Lung Nguyệt cười : "Cổ ngữ có câu: Giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh(1)! Hôm nay bắt được thỏ, muội liền muốn ăn thịt chó sao?"

      (1) Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.
      Câu này còn có câu khác "Thỏ tử cẩu phanh": dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi lập quốc thành công rồi trở mặt giết hại các công thần.

      Mấy người Minh Triệt nghe vậy cười rộ.

      Nhìn chó săn được Tiểu Tường Tử ôm về, Lung Nguyệt vô cùng muốn thừa nhận, đây là nàng bắn!

      Nhưng mũi tên ở chân sau của con chó kia, chói lọi đến mức cho mọi người biết, ngoài của nàng ra còn có thể là của ai khác. Lông ở đuôi mũi tên của Lung Nguyệt được lấy từ lông đuôi chim khổng tước đực, ngoài nàng có người nào có.

      Lung Nguyệt méo miệng, lại nghe Lý Long Triệt đau lòng vuốt vuốt chó săn của : "Cửu tỷ tỷ, thỏ kia của tỷ đáng thương, nhưng cũng thể ra tay độc ác với Nhị Hắc của đệ được!"

      Liếc mắt thấy Nhị Hắc hừ cái, Lung Nguyệt cạn lời.

      Bỗng nhiên, trong rừng vang lên tiếng chim ưng. Rồi sau đó, mấy bóng người chạy về phía Lung Nguyệt.

      Người dẫn đầu chính là Bùi Nguyên Tu, trong bóng cây loang lổ, mặc trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu đen bạc, thêu hoa văn bạch hổ, bắp bùi kẹp ngựa ô chuy, tay nắm cương ngựa, tay để giống như cầm vật gì đó, vì cách xa nên nhìn lắm. Đợi tới gần, mới thấy , là con thỏ màu trắng!

      "Thần ra mắt công chúa!" Bùi Nguyên Tu lập tức chắp tay hành lễ.

      "Tĩnh Bắc Vương!" Lung Nguyệt gật đầu.

      Lại nghe Lý Long Triệt vui vẻ : "Con thỏ này được Bùi Nguyên Tu bắt tay sao?"

      Bùi Nguyên Tu chuyển con thỏ vào tay Lý Long Triệt : "Đúng vậy!"

      "Tĩnh Bắc Vương bản lĩnh!" Minh Triệt than thở. Ngồi ngựa lấy vật, còn là vật sống, cộng với tất cả trở ngại trong rừng cây này cũng phải là chuyện dễ.

      "Lợi hại! Lợi hại! Ngày khác Bùi đại ca chỉ điểm cho đệ chút nhé!" Lý Long Triệt giao con thỏ vào trong ngực Lung Nguyệt, .

      "Chỉ là chút tài mọn, dám nhận hai chữ chỉ giáo!" Bùi Nguyên Tu .

      "Tĩnh Bắc Vương quá khiêm tốn rồi!" Lung Nguyệt ôm thỏ cười híp mắt : "Tiểu tử này chỉ bị giật mình thôi, hẳn là bị thương chỗ nào đâu!"

      Bùi Nguyên Tu muốn : Nếu công chúa thích con thỏ này, cầm !

      Rồi lại thấy câu này là giữa nam với nữ, tiện mở miệng.

      Chợt nghe Lý Long Triệt : " phải vừa rồi Cửu tỷ tỷ muốn thỏ con để dụ dỗ mấy đứa cháu sao? Hay là thỉnh cầu Bùi đại ca ?"

      Bùi Nguyên Tu nghe xong, trong lòng mừng thầm: Ngày khác nhất định phải tìm cơ hội tạ ơn Bình vương thế tử mới được!

      : "Nếu công chúa thích cầm là được rồi!"

      Nàng và Bùi Nguyên Tu cũng coi như là có giao tình, trong lòng với đúng là có loại cảm giác thân cận, cho nên khác sáo với nữa. Lệnh cho Tiểu Lộc Tử lấy lồng trúc chuẩn bị từ trước ra, để thỏ vào trong.

      Rồi sau đó, Lý Long Triệt tự nhiên mời Bùi Nguyên Tu cùng nhau săn.

      là săn, nhưng, có Lung Nguyệt, cùng lắm cũng chỉ là dạo trong rừng thôi.

      Nàng rất mềm lòng, thấy con thú , đợi bọn họ bắn tên, liền bị nàng làm động tĩnh dọa chạy mất.

      Mấy người rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành lắc lắc đầu cười cho qua.

      Ngược lại thấy người khác làm bẫy, Lung Nguyệt thấy thú vị, thỉnh thoảng còn theo lên phía trước học tập chút.

      " ra Tĩnh Bắc Vương còn là cao thủ làm bẫy bắt con mồi!" để ý hình tượng đứng bên cạnh Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt nhìn động tác thuần thục của , mắt phượng cong lên .

      "Lúc hành quân đánh giặc, lúc rảnh rỗi cũng ngẫu nhiên làm chút hương vị hoang dã để khao chính mình." Bùi Nguyên Tu nghiêng đầu, nhìn Lung Nguyệt, môi cong lên.

      Lúc này Lung Nguyệt cách quá gần, ở khoảng cách này, mùi hương của nàng theo gió mùa thu thỉnh thoảng bay vào trong cánh mũi Bùi Nguyên Tu, làm tâm tình của cũng giao động theo.

      Lung Nguyệt nghe xong gật đầu cái, hành quân đánh giặc trong kiếp trước của nàng cũng là khổ, huống chi là thời đại binh khí như bây giờ. Nghĩ đến thức ăn nhiều nhất là bánh màn thầu cùng thị khô rùng mình rồi!

      Ánh mắt theo động tác thuần thục của Bùi Nguyên Tu, tập trung vào tay cũng . Hai bàn tay vô cùng thô ráp, vết chai, vết thương, còn có vết da nứt mơ hồ lưu lại. Cùng là người luyện võ, tay tiểu ca nhà nàng, cùng so sánh với đôi bàn tay này hẳn là lại mịn màng như tay của nữ nhi gia.

      Lung Nguyệt biết tại sao, đột nhiên trong lòng đau xót. Nàng lại tự chủ được đưa tay ra, muốn khẽ vỗ nhưng vết chai cùng vết thương kia.

      Chờ phúc phát ổn, cũng kịp thu tay nữa rồi, chỉ đành che giấu : "Để ta tới thử làm bẫy rập chút được ?" Rồi sau đó, giống như trong lúc lơ đãng mơn trớn bàn tay của Bùi Nguyên Tu, đón nút buộc trong tay .

      Ngón tay ngọc nhắn mềm mại xẹt qua bàn tay Bùi Nguyên Tu, giống như xẹt qua đầu tim của , làm động tác của trong nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh khôi phục tự nhiên, vô cùng nghiêm túc giảng giải cho Lung Nguyệt. Từ kiếp trước, biết Cửu Nhi thích nghiên cứu những việc như thế này, lúc ở Tĩnh Bắc Vương phủ ngập trong đống tuyết, Cửu Nhi còn từng dẫn theo thứ tử kia làm bẫy bắt chim sẻ. Chỉ là sau đó lạnh tâm, liền còn...

      Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu nhịn được thầm cười khổ.

      Cúi đầu nhìn về phía Lung Nguyệt, lông mi dài như cánh bướm khẽ động, tạo lên mảng tối , che lấp ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đôi môi đỏ hồng nhắn khẽ cong, cực kỳ nghiêm túc buộc nút.

      Bùi Nguyên Tu lần nữa tự với mình, đời này nhất định để cho đống người ngổn ngang xen lẫn giữa với Cửu Nhi nữa.

      Lúc hạ bẫy xuống, đầu hai người gần như đấu lại với nhau.

      Minh Triệt ở bên cạnh khẽ chạm vào Minh Hiên, ý bảo như vậy có ổn .

      Minh Hiên chỉ khẽ cười lắc đầu cái, cũng bước lên tách hai người ra.

      Minh Triệt than , biết là đệ đệ của quá mức tự tin, hay là do đọc sách quá đến bị ngốc rồi. Mặc dù thân phận Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt có khác biệt, tuổi tác lại chênh lệch rất nhiều, nhưng cũng là nam nữ khác biệt.

      Đợi tiếng trống vang lên, Lung Nguyệt mang theo bẫy rập bao rất nhiều thú , vui vẻ phấn chấn trở về doanh trại. Vốn định đến trước mặt Thuận Khải Đế dâng vật quý, nhưng lại ngờ, Lý Long Triệt miệng rộng lại chuyện nàng bắn trúng chân chó săn ra trước, đến mức làm nàng ngượng dứt.

      Cuộc so tài săn bắn hôm nay kết thúc, buổi chiều lúc yến tiệc, tự có quan viên đếm rồi báo kết quả của Thuận Khải Đế.

      Chắc hẳn như dự đoán, đứng đầu tất nhiên chọn ra người giữa Thái Tử cùng Vương.

      Vốn là hai người ngang tay, lại bởi vì con thỏ, khiến Lý Long Tá lấy vị trí thứ nhất. Mà con thỏ kia là do Nhiên Nhi len lén bỏ vào trong đám con mồi của phụ thân nàng.

      Còn nữa, lần săn bắn này là do hoàng thượng dùng để rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung cho đệ tử huân quý, đừng quên tổ tông trước kia là lưng ngựa mà gây dựng giang sơn.

      Lúc Thuận Khải Đế lệnh cho Cát An mang cung Hiên Viên lên, Lý Long Tá vỗ lên đầu Tế Nhi cái, hẳn là để cho lên đó lĩnh thưởng.

      Tính cách của Tế Nhi rất giống với Lý Long Triệt, cũng là người phóng khoáng, chân bước những bước lững thững lên phía trước, khấu tạ Thuận Khải Đế. Rồi sau đó liền đứng dậy lấy chiếc cung kia.

      Tiếc rằng, người cung nặng, tiểu tử lảo đảo chút liền ngồi mặt đất, dù ngã ngồi đất, vẫn ôm chiếc cung kia trong lòng chặt, chịu buông tay.

      Bình Vương gia thấy vậy, cười lớn gật đầu: "Ừ! Hoàng huynh này! Tế Nhi giống đệ, tương lai nhất định là tướng quân!"

      Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, ông cực kỳ vừa lòng với hai tôn nhi, Tiêu Nhi cùng Tế Nhi. Ông nhìn lại về phía Triêm Nhi cùng Nhiên Nhi, mặc dù hai đứa còn , nhưng cũng rất tốt!

      Nhìn lại Lung Nguyệt dụ dỗ Nhiên Nhi, ánh mắt Thuận Khải Đế càng tràn đầy từ ái, nhi tử, nữ nhi, tôn tử, tôn nữ này đều là hoàng hậu cho ông.

      Suy nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về Cẩn Hoàng hậu bên cạnh, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Tiểu nương từ lúc vừa mới cập kê gả cho mình, đến hôm nay cũng trung niên. Hậu cung hiểm ác, làm sao ông lại biết, phu thê đến bây giờ, tâm hoàng hậu vẫn có thể tròn vẹn thản nhiên như cũ đúng là khó có được.

      Phu thê mấy chục năm, làm sao có thể biết đến thủ đoạn của hoàng hậu, nếu có thủ đoạn làm sao có thể sống sót trong hậu cung ăn thịt người này, hơn nữa còn nuôi dạy nhi nữ giỏi như thế?

      Hoàng hậu của ông quá ràng, cũng giống hoàng hậu cung phi các triều đại trước vì dòng nước quyền lợi mà đánh mất bản chất. Nhưng cũng bởi điều này, suy cho cùng cũng làm lòng ông mỗi lần lại sinh ra chút mất mát.

      Ban đầu nghĩ ra, hôm nay lại mơ hồ hiểu được, hình như tất cả đều vì chữ "Tình".

      Thuận Khải Đế suy nghĩ chút lại cảm thấy mình đáng thương, phải qua bốn mươi tuổi mới hiểu được "tình là gì"! Có điều, ông cũng cảm thấy mình may mắn, thay đổi qua các triều đại hoàng đế, cũng có mấy vị có thể thoát ra khỏi quyền lực hậu cung tiền triều, tất nhiên tâm ở nơi nào cũng !

      Dưới Long bào, ông dùng sức nắm chặt, miết ngón tay ngọc của Cẩn hoàng hậu, thẳng khiến mặt bà xuất đám mây hồng.

      Tế Nhi được Cát An giúp nâng cung hiên viên tập tễnh tới bên cạnh Lý Long Tá, định khoe lại nghe được phía dưới tịch yến vang lên giọng nữ: "Vốn nghe thấy Đại Chiêu là nước lấy lễ nghi làm trọng, hôm nay lại ban thưởng chiếc cung, mà hẳn là nên dành cho dũng sĩ, cho đứa trẻ, như vậy khỏi quá mức buồn cười rồi!"

      Hết chương 104.
      Last edited: 27/9/16
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Diệu kế Cửu Nhi xinh đẹp thắng Trác Nhã. Đại Vương Tử vọng tưởng cưới Lung Nguyệt.(1)

      Editor: Búnn.


      Giọng điệu quái dị, lại quá mức lưu loát này xuất phát từ miệng của công chúa Trác Nhã - người tới liên hôn từ Minh Kim quốc.

      Thuận Khải đế cười nhìn nàng ta, : "Vậy ý kiến của Trác Nhã công chúa như thế nào?"

      Trác Nhã công chúa đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cao ngạo : "Chuyện này, nếu là ở Minh Kim quốc ta, quốc chủ bởi vì cưng chiều trẻ mà coi cạnh tranh công bằng! Mọi người ngồi đây đều nhìn thấy con thỏ quyết định thắng thua kia chính là nữ nhi của Vương bỏ vào trong đám con mồi, kết quả như thế làm sao có thể tính được? Theo ý ta, người thắng lần này chính là Thái tử điện hạ..."

      đợi Trác Nhã công chúa hùng hồn hết câu, trong yến tiệc yên lặng như tờ, quan viên huân quý biết hoàng thượng có cảm tưởng gì, là tức giận? Cười trừ? Hay là...

      Thiên uy khó dò!

      Mọi người chỉ nghĩ nếu Thánh thượng tức giận, mình thành lại biến thành cá trong chậu trong tai họa này, trong lòng nhịn được oán thầm: Trác Nhã công chúa này đúng là biết điều! Săn bắn ở Đông Lĩnh này cùng lắm chỉ là bồi toàn gia Hoàng thượng tới vui đùa trận. Cung Hiên Viên này, tất nhiên Hoàng thượng muốn cho ai cho người đó, còn nữa, ngươi thấy, vừa rồi Thái tử phi dẫn tiểu hoàng nữ bỏ con thỏ vào trong đám mồi sao? Người thắng hôm nay, trắng ra là trận đùa giữa huynh đệ nhà người ta, có liên quan gì đến công chúa phiên bang quốc nhà ngươi ? Mời ngươi cùng cùng lắm chỉ là theo cho vui thôi!

      Dĩ nhiên lòng người khác nhau, có người sợ bị giận chó đánh mèo, cũng có người mong là có chút chuyện!

      Lúc này có người cúi đầu như giọng bên tai Tứ hoàng tử Lý An Tự: "Mặc Vương điện hạ, đài phụ tử từ hiếu, tiểu hoàng tôn càng là sơ sinh ngưu độc(1)! biết Mặc Vương điện hạ có cảm tưởng gì?"

      (1) sơ sinh chi độc bất uý hổ: Bê con sợ hổ.

      Mặc Vương hơi nghiêng đầu, nhìn người này cái sâu, lại lời nào, làm như vừa rồi chẳng qua là có con côn trùng bay qua bên tai mình, cầm ly rượu lên hơi cạn sạch.

      Ngươi nọ thấy Lý An Tự làm hành động này, giống như người có việc gì, nâng khóe môi, cười nhạo tiếng, ngươi toi công thủ bên người cha ruột nhưng được sủng ái, mà ta được sủng ái vì rời xa cha mình, rốt cuộc giữa ta với ngươi, người nào may đây? Cười khẽ xong, cũng bưng ly rượu lên, ánh mắt nhu lang sói lướt qua Lung Nguyệt bên người Đế hậu: Người may mắn, là vật chói mắt, ngàn vạn sủng tập trung thân kia! Chẳng qua là, ngươi sáng chói như thế lại khiến ta thoải mái, vậy phải làm thế nào cho phải đây?

      Khóe miệng nâng lên nụ cười lãnh, người nọ bất động thanh sắc uống cạn chút rượu cuối cùng trong chén. Lại thể tránh được ánh mắt của Bùi Nguyên Tu, siết chặt quyền dưới ống tay áo, khi ánh mắt như lang cùng nụ cười khẽ lãnh kia chợt rồi biến mất trước mặt, làm trong lòng Bùi Nguyên Tu khó an vạn phần. Còn chưa diệt trừ toàn bộ mấy nhi tử đất phong của Thừa Quận Vương, liền nén được tức giận sao?

      Tiếng Trung Nguyên sứt sẹo của Trác Nhã công chúa làm đầu Lung Nguyệt có chút choáng váng, nhưng dù có ngu dốt cũng đoán được thâm ý trong đó. Chính là vị Trác Nhã công chúa này chấm Thái tử, cũng vì Thái tử ca ca nhà mình mà bất bình. Còn muốn đoạt cung Hiên Viên ban dũng sĩ kia cho Thái tử. Đến cuối cùng, nàng ta còn muốn bố trí Lỗ Trúc Xuân lần, nàng xứng với vị trí Thái tử phi, còn mình cố ý cướp lấy.

      Sau khi Lung Nguyệt nghe xong, có chút tức giận!

      Nghĩ tới Thái tử phi tẩu tẩu của mình, thông tuệ, đoan trang còn có khí chất dịu dàng như sách, cũng là người đầu óc trong sạch, còn có thủ đoạn. Hôm nay lại bị dã nha đầu Mục Dương nước phiên bang nho ngày ngày chăn ngựa đáng đồng? buồn cười!

      lúc Lung Nguyệt phát tính trẻ con bao che, Cẩn Hoàng hậu, người từ trước tới nay trước mặt triều thần kiệm lời như vàng chợt mở miệng, cười hỏi: "Theo ý kiến của Trác Nhã công chúa, Thái tử phi Đại Chiêu quốc ta nên có tính cách nào?"

      "Đương nhiên là người văn võ song toàn như ta đây. Về võ có thể bồi Thái tử cưỡi ngựa rong ruổi tận cùng sơn thủy. Về văn, có thể vì mà tranh luận phen, buông tha chút lợi ích mà nên nhận được!"

      Trác Nhã công chúa vừa xong lời này, khiến quý nữ trong bữa tiệc hít thở thông, trong lòng thẳng: Phiên bang này rất ngang ngược, nữ nhi gia lại có thể ra lời có liêm sỉ như thế!

      Ngược lại, sắc mặt Cẩn Hoàng hậu vẫn như thường, vẫn cười vô cùng dịu dàng, : "Về võ này, người Đại Chiêu ta thấy, năm ngày này Trác Nhã côn chúa săn rất nhiều con mồi, thực là người săn đuổi cừ khôi!"

      Nghe lời của mẫu thân, Lung Nguyệt cười trộm, chó săn càng có năng lực săn đuổi. Mẫu thân nhà nàng đúng là mắng chửi người mà dùng từ thô tục nào. Lại tìm ra có chỗ nào ổn.

      Trác Nhã này như nghe ra ý trong lời của Cẩn Hoàng hậu, chỉ cao ngạo ưỡn ngực, như vô cùng đồng ý với lời của Hoàng hậu vậy.

      Cẩn Hoàng hậu hơi trầm ngâm : "Như về phần văn lại được thấy!"

      "Chuyện này có gì khó khăn? Để ta với nàng tỷ thí phen là thấy được ràng thôi!" Trác Nhã công chúa nâng tay chỉ Thái tử Lỗ Trúc Xuân .

      Mọi người trong bữa tiệc lại hít hơi, Trác Nhã công chúa hẳn là đánh bậy đánh bạ nước này của Hoàng hậu rồi.

      Thái tử phi là ai? Là quốc mẫu tương lai, hôm nay lại phải tỷ thí với công chúa liên hôn phiên bang, chẳng phải là để người mượn cớ sao? Dù đăng hậu vị cũng để lại trò cười cho người khác.

      Mà lúc này, nhìn lựa chọn của Hoàng hậu, là có thể biết được, bà có hài lòng với nhi tức này hay .

      Chỉ thấy Cẩn Hoàng hậu che mặt cười khẽ giống như gió xuân: "Lời ấy của Trác Nhã công chúa sai rồi, vừa rồi công chúa Thái tử phi bằng mình, mà lúc này lại muốn tỷ thí với Thái tử phi, chuyện này..."

      "Vậy đổi lại người là được!" Trác Nhã đợi Hoàng hậu xong tiếp lời. Điều này là tội đại bất kính, huân quý trong bữa tiệc nhịn được lại hít ngụm khí, đợi Hoàng hậu phát giận. Nhưng, Cẩn Hoàng hậu vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

      Cái này khiến Lung Nguyệt nhớ tới câu: Ai tức giận trước người đó thua bước.

      Mà mẫu thân là người ở trong cung cười nhìn phong vân biến ảo, há lại dễ dàng tức giận?

      "Trác Nhã công chúa muốn đổi ai tỷ thí?" Cẩn Hoàng hậu còn chưa dứt lời, lại thấy Trác Nhã công chúa chỉ vào Lung Nguyệt.

      "Chính là nàng! Mặc dù ta tới nơi này chưa lâu, nhưng cũng nghe Thụy Mẫn công chúa của quý quốc tài trí xuất chúng, người nào so sánh được!"

      Mọi người nhìn về Lung Nguyệt, chỉ thấy lúc này nàng nhìn Trác Nhã công chúa cười, mà nụ cười này lại chạm đáy mắt.

      " biết Trác Nhã công chúa muốn tỷ thí như thế nào?"

      "Tất nhiên ta với ngươi mỗi người ra đề để đối phương đáp, đáp được thua!" Trác Nhã công chúa giống như chắc chắn Lung Nguyệt đáp được, dự trước .

      "Nếu hai người cùng đáp được, hoặc đều đáp lại được như thế nào?" Lung Nguyệt hỏi.

      "Vậy lại ra đề, rồi đáp là được! Cuối cùng cũng có người đáp được!" Trác Nhã công chúa có chút khôn nhẫn nhịn được, giống như Lung Nguyệt ở vấn đề này quá mức ngu ngốc.

      "Nếu như vậy ai là người bắt đầu?" Lung Nguyệt cười.

      " cần nhiều lời, ta đảm bảo đề thứ nhất liền có thể làm khó ngươi!"

      "À? Nếu làm khó được làm thế nào?" Mắt phượng Lung Nguyệt như trăng sáng, giống như tiểu hồ lý đào bẫy đợi con mồi.
      Last edited: 27/9/16
      ChrisPhong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      " làm khó được ngươi chính là ta thua!" Quả nhiên Trác Nhã công chúa nhảy vào hố.

      "Được! Trác Nhã công chúa quả nhiên là nữ trung trượng phu! Nếu như vậy làm phiền chư vị trong bữa tiệc làm chứng! Trác Nhã công chúa chỉ ra đề, nếu như Thụy Mẫn công chúa ta trả lời được ta thua, nếu như ta có thể đáp được, Trác Nhã công chúa nhận thua!" Lung Nguyệt nhìn mọi người hắng giọng , rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Nhã, : "Như thế phải ?"

      Trác Nhã công chúa giống như sợ thua thanh thế, cũng lớn tiếng : "Đúng vậy!"

      "Xác định?" Lung Nguyệt hỏi.

      "Xác định! Người Trung Nguyên các ngươi chính là thích dài dòng! Mau mau tỷ thí !" mặt Trác Nhã có vẻ kiên nhẫn.

      "Được! Như vậy, xin Trác Nhã công chúa ra đề!" Lung Nguyệt cười. So tâm trí kiêu ngạo, trầm ổn tỉnh táo mới có phần thắng. Mà lúc này Trác Nhã công chúa bị Lung Nguyệt làm cho phân tâm.

      Trác Nhã công chúa tiếp lời: "Vậy ta ra đề, trong thời gian nén hương, mong Thụy Mẫn công chúa dùng phương pháp nào đó động tay chân, chạm vào người ta, nếu có thể để ta ngồi xuống, ta liền nhận thua!"

      Vừa xong, lập tức có tiểu thái giám lấy hương ra đốt.

      Đại Vương tử Ban Đạt cùng Hàn Khôn thấy Lung Nguyệt mấy câu khiêu khích, vốn muốn ngăn cản Trác Nhã, nhưng lại kịp, để nàng ta nhanh miệng đáp ứng. Nhưng lúc nghe Trác Nhã ra đề, vô cùng xảo quyệt, lại thấy an tâm, ngồi xuống ăn thịt uống rượu, chờ sau nén hương nhìn công chúa Đại Chiêu nhận thua.

      Mỗi người trong nhóm người huân quý Đại Chiêu quốc cũng có suy nghĩ khác nhau, trong đó thiếu người có hi vọng Lung Nguyệt bị bêu xấu.

      Lung Nguyệt nháy nháy mắt phượng, hỏi: " thể chạm vào ngươi mà có thể khiến ngươi ngồi xuống?"

      Trác Nhã híp mắt, tự cao tự đại gật đầu.

      " cách khác, chỉ có thể dùng tài hùng biện, thể động thủ?" Lung Nguyệt hỏi nữa.

      "Đúng vậy!"

      "Chỉ cần dùng tài hùng biện, cần biết dùng phương pháp gì, chỉ cần khiến ngươi ngồi xuống là được?"

      "Sao ngươi dài dòng vậy! làm nhận thua là được rồi!" Trác Nhã nhịn được .

      Lung Nguyệt gật đầu: " là khó khăn!" Sau khi xong ngồi xuống, rồi với mọi người: "Mọi người cũng ăn , dù ta muốn nhận thua cũng phải đợi sau khi cháy hết nén hương!" xong, tự mình cúi đầu gắp hai miếng điểm tâm.

      Mọi người thấy Lung Nguyệt như vậy, suy nghĩ, e là Cửu công chúa nghĩ ra biện pháp, lại muốn dễ dàng nhận thua, đây là muốn làm khó công chúa Minh Kim quốc, để nàng ta đứng trong thời gian nén hương đây mà!

      chỉ mọi người nghĩ vậy, ngay cả Trác Nhã công chúa cũng nghĩ như vậy, vừa lúc nhìn mọi người bắt đầu uống rượu, trong lòng nàng ta cũng dương dương tự đắc, đợi Lung Nguyệt nhận thua. Nhưng thời gian nén hương, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn, mắt nhìn thấy nửa nén hương bị đốt rồi, mà Lung Nguyệt vẫn đưa ra quyết định, chẳng lẽ thực muốn mình đứng đủ nén hương? Chẳng lẽ chờ mình đứng mệt rồi ngồi xuống? Hừ, mình mới bị trúng kế.

      Nhưng, cứ đứng như vậy lúc, nàng ta lại thấy vô cùng lúng túng, từ khi ra đời tới giờ, có khi nào nàng ta bị đối xử như vậy? Trong lòng cam, với Lung Nguyệt: "Người như vậy tức là có câu trả lời, lại chịu nhận thua, đúng là hành động của tiểu nhân, đảm đương nổi vị trí công chúa của nước!"

      Lung Nguyệt nghe vậy, lấy khăn lụa chấm khóe môi, rồi sau đó nhanh chậm cười: "Ta nghĩ biện pháp đấy thôi. phải còn chưa hết nén hương sao? Ngươi chịu thua sao?"

      Trác Nhã ảo não, sao lúc đấy lại định thời gian nén hương chứ?

      Rồi lại nghe Lung Nguyệt : "Trác Nhã công chúa ra đề này quả có chút làm khó ta, ta nghĩ lâu như vậy, cũng nghĩ ra dùng tài hùng biện làm thế nào mời người ngồi đứng lên, nhưng lại nghĩ ra làm thế nào để mời người đứng lên ngồi xuống."

      "Làm thế nào để mời người ngồi đứng lên?" Trác Nhã hỏi.

      "Trác Nhã công chúa muốn thử lần?" Lung Nguyệt cười hỏi.

      Trác Nhã thầm suy nghĩ, ngồi xuống hay đứng lên cũng là do suy nghĩ của mình, nếu như mình muốn dù người khác có làm thế nào mình cũng đứng lên. Còn nữa, lúc này mình đứng mọi người ngồi lúc lâu, tính đến mệt mỏi, cũng quá lúng túng, bằng ngồi xuống, xem nàng ta làm gì.

      Nghĩ như vậy, gật đầu : "Có gì thể? Thử lần xem!" xong liền đặt mông ngồi xuống.

      Nhưng khi nàng vừa mới ra, Hàn Khôn bên cạnh thầm than câu: tốt! Công chúa mắc lừa rồi!

      Nhưng muốn ngăn cản cũng chậm rồi.

      Lúc này Lung Nguyệt từ từ đứng dậy, khẽ hé đôi môi đỏ mọng : "Trác Nhã công chúa! Ngươi vừa ngồi xuống đúng ? Ta động thủ, chỉ dùng tài hùng biện, liền mời ngươi ngồi xuống?"

      Trác Nhã gật đầu: "Đúng vậy, ta ngồi xuống, ngươi..." Nhưng đến đây Trác Nhã chợt nhận ra mình bị lừa, chợt đứng lên, cả giận : "Ngươi gạt ta!"

      "Trong thời gian nén hương, ta chỉ dùng tài hùng biện, làm ngươi ngồi xuống, liền coi ta thắng! Đây chính là Trác Nhã công chúa ngươi tự ra! Sao, công chúa muốn nuốt lời à?" Lung Nguyệt khép nửa mắt, cười như hồ ly .

      "Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Trác Nhã gấp đến mức mặt đỏ như quả cà chua.

      "Ngươi thua!" Cuối cùng Lung Nguyệt ra câu này, liền để ý nàng ta nữa. Để lại Trác Nhã công chúa gấp đến độ muốn giơ chân.

      Mà lúc này, Ban Đạt vương tử đứng dậy : "Chấp nhận thua cuộc! Thụy Mẫn công chúa quả nhiên là tài trí hơn người, Ban Đạt khâm phục!" Rồi sau đó nâng chén kính.

      Lung Nguyệt cũng nhăn nhó, cười nhạt, giơ chén lên.

      Trác Nhã lại thấy mọi hành động lúc này của Lung Nguyệt như khiêu khích mình, đột nhiên đứng dậy : "Ta còn muốn tiếp tục tỷ thí với ngươi, tỷ võ!"

      Lung Nguyệt cau mày.

      "Sao? Ngươi dám?" Trác Nhã còn nhớ dáng vẻ yếu đuối, tay trói gà chặt, trong lần đầu gặp nhau ở Bắc Giao của Lung Nguyệt. Còn nghĩ đến lúc bắt cung có lực trong lúc săn bắn hôm nay của nàng, thầm nghĩ trong lòng: "Trận tỷ võ này, dựa vào khí lực, người thắng cũng là nàng ta.

      "Ta là nữ nhi Đại Chiêu quốc, cầm châm cầm tuyến còn có thể, dùng đao cầm kiếm phải là thế mạnh!" Lung Nguyệt cười đáp, cũng để ý đến nàng ta.

      "Miễn là tỷ võ, quy tắc tỷ thí ngươi ra, như thế nào?" Trác Nhã nghe Lung Nguyệt vậy, trong lòng càng thêm gấp gáp, muốn hòa hiệp.

      Nhưng Lung Nguyệt lại nhàng lắc đầu, cũng trả lời.

      "Tất cả quy tắc đều do ngươi định, sao ngươi lại đồng ý?" Trong giọng của Trác Nhã mang theo gấp gáp.

      "Nếu ta đồng ý, ra quy tắc, ngươi thua lại ta lừa gạt ngươi, cũng nhận thua, lại tìm cách tỷ thí...." Lung Nguyệt cười nhìn nàng ta.

      " như thế! Chỉ so lần này nữa thôi!" Trác Nhã buông lời thề son sắt.

      "Chỉ lần này? Quy định ta đặt?" Lung Nguyệt nháy mắt.

      "Đúng vậy!" Trác Nhã khẳng định gật đầu.

      "Chuyện này..." Lung Nguyệt hơi im lặng, : "Nếu vậy, đao kiếm có mắt, ta ngươi đều là nữ nhi gia, bị thương tổn tốt, hay là..." Lung Nguyệt quay đầu, nhìn về phía gậy trúc chống đỡ doanh trướng, : "Hay là dùng nó thôi! Được ?"


      Trác Nhã gật đầu, : "Tùy ngươi!"

      Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, Trác Nhã công chúa này giống như tổng hợp thể có trong phim hoạt hình “thiếu suy nghĩ và hài lòng” đời trước mà nàng từng xem.

      Sai người chặt hai gậy trúc dài như nhau, để xuống vào khoảng trong tràng.

      Lung Nguyệt cùng Trác Nhã lên phía trước.

      "Hình như quá nặng!" Lung Nguyệt đưa tay ước lượng sức nặng, .

      Trác Nhã thầm giễu cợt trong lòng.

      Lại nghe Lung Nguyệt : "Như vậy được ? Trác Nhã công chúa chọn cây từ trong đó, chúng ta cho chia ra làm hai, sau đó lại lấy ra để tỷ thí, được ?"

      Trác Nhã nhìn gậy trúc, suy nghĩ chút, phải chặt đoạn mới dễ điều khiển, cho nên gật đầu đồng ý.

      Lại nghe Lung Nguyệt : "Vậy , sai ngươi của chúng ta mang xuống xử lý, trong lúc tỷ thí nếu bị thương điểm dừng, trước lúc tỷ thí, ta và ngươi, hai người đứng hai đầu, lúc bắt đầu tỷ thí, người nào bị cây gậy trúc trong tay đối phương chạm vào coi là thua, được ?"

      Trác Nhã suy nghĩ lát, phương pháp tỷ thí như vậy mình chịu thiệt, lại sợ Lung Nguyệt đổi ý, xoay người nhắc lại quy củ như Lung Nguyệt vừa mới lần, nhờ mọi người làm chứng.

      Khi hai tay Trác Nhã cầm gậy trúc mà nàng ta vừa sai người phân ra, đứng ở đầu bên kia, nhìn tiểu thái giám đưa gậy trúc cho Lung Nguyệt trong đầu chỉ còn suy nghĩ: tốt! Lại bị lừa rồi!

      Gậy trúc của Lung Nguyệt dài ngắn đổi, chẳng qua là bị nàng sai người phân thành hai nửa từ xuống dưới mà tho. Nàng chỉ cần đứng ở bên này, chờ Trác Nhã tới gần, lấy gậy trúc quét ngang là được.

      "Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Trác Nhã lại bị tức đến ra lời.

      Lung Nguyệt lại : "Nhất thốn trường nhất thốn cường(1)!" Rồi sau đó, nàng híp mắt phượng, khẽ nâng môi đào.

      (1) Dài thêm tấc mạnh thêm tấc.

      "Ngươi gạt ta!" Trác Nhã "ngươi ngươi" nửa ngày, mới xuất ra ba chữ.

      "Ừ! Binh bất yếm trá(2)!" Lung Nguyệt cười thản nhiên.

      (2) chiến tranh ngại dối lừa!" Lung Nguyệt cười thản nhiên.

      "Ta! Ta! Ta muốn so nữa!"

      "Trác Nhã công chúa, ngươi cần phải biết quá tam ba bận!" Lung Nguyệt thu hồi nụ cười, trong mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn.

      Trác Nhã bị ánh mắt Lung Nguyệt quét qua, trong lòng đột nhiên trống rỗng, nhưng vẫn mạnh miệng : "Hừ! Lần này ta muốn tỷ thí chân chính! Ta muốn dũng sĩ mạnh nhất Minh Kim quốc ta khiêu chiến với Đại Chiêu!"

      Trác Nhã công chúa này hai ba lần lật lọng, khiến thần tử huân quý Đại Chiêu quốc cảm thấy khó chịu, bây giờ còn muốn khiêu chiên uy của Đại Chiêu quốc, chẳng phải là vẽ râu mặt cọp?

      Từ đó có ít thiếu niên huyết khí phương cương thỉnh nguyện, cần phải giết chết chút ngạo khí biết có từ nơi nào của Minh Kim quốc kia.

      Thuận Khải Đế thấy thế đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng do dự biết chọn ai.

      Chợt thấy Bùi Nguyên Tu từ chỗ ngồi ra, : "Hoàng thượng, địa phận Minh Kim quốc này bên cạnh nơi mà thần đóng quân, hôm nay khiêu chiến tự nhiên là chuyện thuộc bổn phận của vi thần. Thần ngượng ngùng làm phiền chư vị!"

      "À? Nếu như vậy, liền giao cho Tĩnh Bắc Vương !" Thuận Khải Đế vuốt rây cười như lão hồ ly, nếu cẩn thận nhìn chút, thấy nụ cười kia giống với nụ cười lúc Lung Nguyệt tính toán Trác Nhã đến mười phần mười.

      Võ tướng Đại Chiêu quốc đẹp trai tài giỏi ít, vốn cần Vương gia Bùi Nguyên Tu này ra trận. Nhưng lại có tư tâm, muốn sau này, khi mọi người truyền miệng chuyện hôm nay có người khác cùng nổi danh với Lung Nguyệt.

      Dũng sĩ Minh Kim quốc thể trạng to lớn, khổng vũ có lực, mặc dù hành động ngu ngốc, kém cỏi, nhưng cũng bì kịp ngoan lệ xuất phát từ rèn luyện thực tế sa trường của Bùi Nguyên Tu. Nhiều chiêu của thực dụng, chỉ hỏi thăm đến nơi khiến người ta sợ đau nhất.

      Chỉ cần ba hiệp cũng đánh cho dũng sĩ Minh Kim quốc này đứng nổi.

      Bùi Nguyên Tu đứng giữa sân tỷ võ, chắp tay về phía Thuận Khải Đế : "Thần may mắn làm nhục mệnh!"

      "Được!" Thuận Khải Đế vỗ tay cười to.

      Rồi sau đó, nhìn về phía Đại Vương tử Ban Đạt : "Theo trẫm nhìn, việc liên hôn này liền thôi ! Về phần thân thiện hữu hảo giữa hai nước này, còn phải bàn lại!"

      "Chuyện này..." Đại Vương tử Ban Đạt nghe vậy vội vàng đứng dậy, mặc dù vừa rồi Trác Nhã lỗ mãng làm ra chuyện đúng như vậy, tự biết là chuyện hai nước thân thiện hữu hảo tất chịu khổ, nhưng cũng nghĩ tới bị Thuận Khải Đế câu cự tuyệt, bề ngoài hai chữ 'bàn lại' ra cũng chỉ uyển chuyển dễ nghe hơn bị cự tuyệt trực tiếp hơn thôi, đây là Thuận Khải Đế giữ lại cho bọn họ ba phần mặt mũi.

      "Quốc chủ Đại Chiêu rộng lượng tha thứ! Tính tình tiểu muội thẳng thắn hào sảng, mặc dù làm việc năng lỗ mãng, nhưng cũng là miệng ác như tâm ác! Minh Kim quốc ta thực thành tâm thân thiện hữu hảo với quý quốc! Để biểu đạt thành ý, ta nguyện ý cầu cưới Thụy Mẫn công chúa làm chính phi!"

      Ban Đạt thôi, chỉ bằng câu muốn cầu hôn Lung Nguyệt này, lửa tên trong lòng Thuận Khải Đế lập tức "vút" cái vọt lên tận não.

      Tốt! Khuê nữ bảo bối của trẫm lại mang ra làm thành ý khi thân thiện hữu hảo? phiên bang nho thôi, mà còn dám mở miệng cầu hôn nữ nhi của ta? Còn là phân vị chánh phi? Thực buồn cười!

      "Việc thân thiện hữu hảo cần bàn lại nữ! Ngày mai mời Vương Tử Ban Đạt cũng sứ đoàn Minh Kim Quốc rời thôi!" Khuôn mặt Thuận Khải Đế đen sì, hết sức vui! Nếu như phải cổ ngữ có câu " giết sứ giả" lúc này ông hận chặt đầu bọn họ vất xuống cho chó ăn rồi!

      Ban Đạt cũng có tư tâm cầu hôn Lung Nguyệt.

      Lung Nguyệt mỹ lệ, thông tuệ, lại còn là công chúa Đại Chiêu quốc, về công về tư Ban Đạt đều biết, nếu cưới nàng về, hẳn là trợ lực cho Minh Kim. Thế nhưng lại quên, thiên nga cao quý mỹ lệ này, há là con ếch luôn ngồi đáy giếng như có thể muốn?

      tính toán phân lượng Lung Nguyệt trong lòng Thuận Khải Đế lỗ mãng cầu hôn, lúc này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Chỉ dựa vào Lý Long Hựu cầm đầ mấy huynh đệ, cũng hận thể dùng ánh mắt đâm thủng chín chín tám mốt lỗ người . Chứ gì đến Bùi Nguyên Tu, sớm coi Lung Nguyệt là tiểu tức phụ của mình, chỉ đợi nàng lớn lên. Hôm nay tự nhiên tiểu thưc phụ của mình bị người khác nhớ thương, nếu quấy rối khiến Minh Kim quốc mất nước tâm khó mà bình tĩnh lại được.

      Hàn Khôn xác thực thấy những lời Đại Vương tử ra có điểm ổn, Thụy Mẫn công chúa này hẳn là hòn ngọc quý tay quốc chủ Đại Chiêu quốc, làm gì có chuyện bọn cầu hôn là được cười, nhưng lúc này muốn vãn hồi cũng còn khả năng nữa rồi.

      Có điều, cũng phải có đường lui. Bắc Cương là địa phận đất phong của Tĩnh Bắc Vương, đến lúc đó chỉ cần bàn bạn điều kiện với Bùi Nguyên Tu, để gây rối là được. Nhưng lại biết tính toán này của đúng là đánh vào khoảng , nam nhân hẹp hòi Bùi Nguyên Tu này lại chờ thu thập bọn họ đấy!

      Hết chương 105.
      Last edited: 27/9/16
      Tôm Thỏ, lêthanh9009, Chris3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Suy nghĩ về chuyện chung thân, Lung Nguyệt ưu tư. Mưu nhân duyên, Nhận Chi dụ dỗ Hoàng thượng.

      Editor: Búnn.


      Trăng lên cao, gió thu dần lạnh hơn, tịch yến tản .

      Lung Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi muốn về doanh trướng của mình để nghỉ ngơi.

      Vừa rồi, lúc ở chỗ ngồi, Đại Vương Tử Ban Đạt lỗ mãng cầu hồn cũng dọa nàng giật mình. Mặc dù biết phụ thân đáp ứng, nhưng vẫn nhịn được suy nghĩ cho tương lai của mình.

      Minh Hiên là ứng cử viên con rể mà phụ thân cùng mẫu thân vừa ý. Nếu bàn về nhân phẩm, tướng mạo, gia thế, học vấn, tài năng, Minh Hiên có chỗ nào phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại là biểu ca của mình! Là con ruột của cữu cữu ruột của mình!

      Liên thân với biểu cữu ở cổ đại có thể ý nghĩ tốt đẹp của nó là thân càng thêm thân, nhưng đối với Lung Nguyệt, người mang theo trí nhớ đại quẳng vào thai nhi mà lại khó có thể tiếp nhận.

      Dù sau này có gả mỗi thời khắc trong cuộc sống nàng cũng ở trong sợ hãi, lo lắng xem con mình có bị dị dạng, hay là kẻ ngu hay .

      Cộng thêm dựa vào tình hình chung đụng lúc này giữa mình và Minh Hiên, xem ra biểu ca đối với mình có cưng chiều, có thương, có dung túng, có tôn trọng, nhưng cũng có cái gọi là tình nam nữ kia. Hoặc giả ở cổ đại này, nam tử đều như thế? Tương kính như tân chính là nhân duyên mỹ mãn?

      Lung Nguyệt cảm thấy mê man, hoảng hoảng hốt hốt theo Lạc vào trong doanh trướng.

      Lại nghe thái tử ca ca gọi nàng.

      Xoay người lại nhìn, lại thấy cả Tiểu ca, Bùi Nguyên Tu cũng đứng bên người , trong đó còn cộng thêm tiểu tử choai choai Lý Long Triệt.

      Lung Nguyệt cười cười với mọi người, hỏi: "Các ca ca gọi muội có chuyện gì?"

      Lý Long Tá : "Tới bắt đuôi của muội, xem chút xem muội có phải là tiểu hồ ly hóa thành hay !"

      Lung Nguyệt híp mắt phượng, quyết định để ý đến .

      Mọi người về phía lửa trại bên cạnh, ngồi chiếu.

      Thái Tử Lý Long Hựu nhìn Lung Nguyệt sâu, : "Muội bị mấy lời lỗ mãng vừa rồi của Đại Vương tử Minh Kim dọa sợ sao?"

      Lung Nguyệt khẽ lắc đầu.

      Lý Long Hựu xoa xoa đỉnh đầu nàng, : " ngày còn các ca ca ở đây, nhất định để muội liên hôn! Muội chỉ cần để ý, an tâm làm Cửu công chúa của muội là được rồi. Huống chi, phụ hoàng mẫu hậu cũng nỡ để muội lấy chồng xa, nên sớm tính toán trước cho muội rồi."

      Lung Nguyệt gật đầu cái, mắt cong cong cười với Lý Long Hựu. Nàng hiểu được vẻ mặt nặng nề của mình khiến các huynh trưởng lo lắng.

      "Cửu Nhi biết rồi! Khiến các ca ca lo lắng cho muội rồi! Sau này dẫu Cửu Nhi có lấy chồng xa cũng vẫn là Cửu công chúa Đại Chiêu quốc, dù thế nào các ca ca cũng bỏ mặc Cửu Nhi!"

      Chẳng biết tại sao, trong lúc bất chợt trong đầu Lung Nguyệt lại sáng tỏ thông suốt. Từ đầu, nàng đầu thai tới Đại Chiêu, liền thiên vạn sủng tập trung tại thân mình, thân phận tôn quý, tình thân ấm áp, làm người ta nhìn mà ao ước. Nàng hưởng thụ toàn bộ những điều này, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ vì sao mình lại đến đây.

      Hôm trước, thấy Trác Nhã công chúa kia, lúc ở Minh Kim quốc hẳn cũng là người được vạn phần sủng ái, mặc dù nàng ta lỗ mãng, mặc dù nàng ta vô lễ, mặc dù nàng ta kiêu căng, mặc dù nàng ta tự đại, nhưng vì lợi ích của Minh Kim quốc, nàng ta vẫn đến đây để liên hôn với Đại Chiêu.

      Về điểm này, Lung Nguyệt đối với nàng cũng có mấy phần thương tiếc. Nàng chợt nhớ tới điều này hẳn là quyền lợi và nghĩa vụ trong hiến pháp ở thời đại kia.

      Được hưởng vinh dự cùng tôn quý hoàng gia, được vạn người ngưỡng mộ, đây là quyền lợi của nàng. Hẳn là vào ngày nào đó, khi Hoàng thất cần, nàng phải tự mình đứng ra, hoặc bỏ sinh mạng, hoặc bỏ thân thể, đây chính là nghĩa vụ, cũng là trách nhiệm của nàng.

      Vì những người thân luôn thương, chiều chuộng nàng, nàng tình nguyện.

      Nghĩ thông suốt như thế, trong lòng Lung Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái, ngữ điệu chuyện cũng theo đó mà tốt lên: "Nếu có ngày, các ca ca buông tha Cửu Nhi, Cửu Nhi liền biến thành tiểu hồ ly, khuấy cho các ca ca được bình yên!"

      "Xem ! Xem ! Ta rồi mà, này chính là hồ ly biến hình mà! đánh khai rồi!" Lý Long Tá trêu ghẹo Lung Nguyệt, quét chút ngột ngạt vừa mới xuất .

      Chợ thấy tự mình rút ra túi giấy dầu, sau khi mở ra, lấy ra cục máu, tìm nhánh cây xuyên qua, đặt lên đống lửa nướng.

      "Thịt thỏ?" Lý Long Triệt hỏi.

      "Ừ!" Lý Long Triệt gật đầu.

      "Chẳng lẽ lấy con thỏ của Nhiên Nhi tới?" Lý Long Hựu nhíu mày cái, con mồi đều được nội giam thu thập mang , chỗ này có thịt thỏ đúng là khả nghi.

      "Ngày khác đệ tìm ổ thỏ cho con bé!" Lý Long Tá chẳng thèm để ý .

      Lý Long Hựu vuốt vuốt mi tâm, lúc này có thể tưởng tượng được tiếng khóc kinh trời vào sáng mai của Nhiên Nhi rồi.

      Phụ thân này đáng tin cậy chút nào!

      Lại chợt nghe Lý Long Tá : "Vừa rồi Cửu Nhi bị Trác Nhã công chúa kia quấy rầy đến ăn ngon! Chờ lát nữa, muội tới nếm thử chút xem thịt thỏ tiểu ca nướng như thế nào!"

      Lý Long Hựu bất đắc dĩ lắc đầu cười, huynh đệ đều là người thương muội muội, đến mức vất cả khuê nữ sang bên.

      "Cửu tỷ tỷ, biện pháp tỷ dùng để thắng Trác Nhã kia xảo diệu, sao lại nghĩ được vậy? Còn đề mục đứng lên ngồi xuống kia, xảo quyệt!" Lý Long Triệt vừa , vừa đưa tay về phía thịt thỏ, bị Lý Long Tá đập cho cái.

      Lung Nguyệt híp híp mắt, : "Cũng phải diệu kế gì, nghiêm túc nghĩ lại đúng là có trăm ngàn chỗ hở, nếu Trác Nhã công chúa này có thể giữ vững tinh thần, e là cũng rút lui!"

      "Cho nên nàng mới cố ý lấy ngôn ngữ kích nàng ta, lại chờ thời gian gần hết khiến nàng ta mất kiên nhẫn?" Bùi Nguyên Tu xuyên qua đống lửa, nhìn về phía khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Lung Nguyệt, lúc này nàng mất vẻ buồn bã, vẻ linh động sôi nổi lại lên.

      Lung Nguyệt nhìn về phía Bùi Nguyên Tu, gật đầu cái, cười híp mắt : "Muội cũng chỉ là dùng công tâm kế thôi! Tĩnh Bắc Vương mới là người có năng lực!"

      "Nàng coi như là liên hoàn kế !" Bùi Nguyên Tu cười, rồi sau đó lại hỏi: "Còn về phần đấu võ? Công chúa nghĩ như thế nào?"

      "Yếu thế cũng thể nhận thua ngay, muội chỉ lợi dụng ấn tượng ban đầu của nàng ta, khiến nàng ta lơ là, rồi chui vào chỗ trống! Chung quy Trác Nhã tự thua bản thân, phải thua muội!" Lung Nguyệt cười đến xinh đẹp.

      "Công chúa có tài quân sư! Nhận Chi bội phục!" Ánh mắt Bùi Nguyên Tu sáng quắc, xoa xoa hổ phách trong tay. Hiểu Lung Nguyệt càng , càng khó có thể tự kiềm chế bản thân.

      "Tĩnh Bắc Vương quá khen!" Lung Nguyệt đứng dậy, học chắp tay giống nam tử. Ánh mắt khẽ chuyển, thấy vật trong tay Bùi Nguyên Tu theo ánh lửa phát ra ánh sáng lóng lánh, trong lòng tò mò, mở miệng hỏi: "Có thể xem vật trong tay Tĩnh Bắc Vương chút ?"

      Bùi Nguyên Tu đưa hai tay trình lên cho Lung Nguyệt.

      Đây chính là hổ phách bên trong chứa hồ điệp, bị Bùi Nguyên Tu tự tay mài dũa thành vật cầm tay có hình dáng tiểu miêu, hồ điệp nấp trong cái bụng tròn vo của tiểu miêu. Bùi Nguyên Tu lại xuyên kim phách, lúc chơi có thể đeo cổ tay.

      Vật này xuyên thẳng vào yếu điểm của Lung Nguyệt, khiến nàng cầm trong tay vuốt qua vuốt lại, cuối cùng vẫn lưu luyến rời trả lại cho Bùi Nguyên Tu.

      Nhìn ánh mắt muốn lại thôi của Lung Nguyệt, trong lòng Bùi Nguyên Tu thầm cười khẽ, sớm đoán được biểu tình này của Lung Nguyệt. Huống chi, đây còn là điều muốn.

      Vật này vốn là thứ vì Cửu Nhi mà chuẩn bị, vẫn luôn mang ở người, nhưng khổ nỗi lại có thời điểm tốt để đưa ra.

      Hôm nay xem có đúng là có hi vọng.

      Nhắc tới Bùi Nguyên Tu cũng dễ dàng, muốn đưa vật gì cho người , mà cũng phải vắt hết óc, suy tính lại.

      "Là vật gì vậy? Cũng để cho ta xem chút ?" Thái tử Lý Long Hựu thấy vẻ mặt thích buông của Lung Nguyệt, suy nghĩ, nếu phải vật gì quan trọng, lấy giúp muội ấy là được rồi, coi như là an ủi muội ấy. Hôm nay bị cầu hôn đường đột, hẳn là con bé bị dọa sợ rồi.

      Lý Long Hựu cầm Hổ phách trong vuốt qua vuốt lại hai cái, chỉ nghe : "Đây là vật tốt!"

      Bùi Nguyên Tu : "Chỉ là đồ chơi thôi, nếu thái tử thích cầm lấy thưởng thức !"

      "Nếu như vậy, ta liền cầm nhé?" Lý Long Hựu cười, bỏ vật này vào tay Lung Nguyệt.

      Bất kỳ vật nào truyền tay nhau giữa nam và nữ đều bị coi là tư tình, nhưng Lý Long Hựu làm vậy, qua tay mình rồi đưa cho Lung Nguyệt cũng còn ý nghĩa kia nữa.

      Lung Nguyệt cầm Hổ Phách xoa xoa trong tay, thích xuất phát từ trong lòng. Còn Lý Long Hựu với Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt vui vẻ, trong lòng cũng thích như vậy.

      Chỉ tiếc Thái tử gia vốn quen khôn khéo cẩn thận lại nhất thời vô ý, bị Bùi Nguyên Tu lợi dụng còn tự biết.

      Lung Nguyệt ăn xong thịt thỏ, cầm Hổ phách lấy từ chỗ Bùi Nguyên Tu, tâm tình vô cùng tốt muốn trở về doanh trướng, chợt thấy bóng người thoáng qua!

      "Ai?" Lạc ở bên cạnh quát lên: "Nếu ra ta lên gọi thị vệ!"

      thanh vừa dứt, chỉ thấy Bát công chúa Hóa Diên từ trong bóng tối ra.

      "Bát tỷ tỷ? Sao tỷ lại ở chỗ này? Đám người Sương Nhi đâu? Sao lại chỉ có mình tỷ?" Lung Nguyệt kinh ngạc liên tiếp hỏi.

      "Ta...chuyện này..." Hóa Diên ấp a ấp úng.

      Lung Nguyệt thấy vậy, liền kéo nàng ấy vào trong doanh trướng, cho mọi người lui, cẩn thận hỏi.

      Mới đầu Hóa Diên ấp úng muốn , nhưng dưới ánh mắt tra xét sáng quắc của Lung Nguyệt, đành phải toàn bộ.

      Nàng lén lút gặp mặt với con tin Đông Liêu quốc.

      Điều này thực làm Lung Nguyệt cả kinh.

      Cũng phải Lung Nguyệt cảm thấy chuyện gặp gỡ riêng tư như thế có gì ổn, dù sao nàng cũng là người đại chuyển kiếp mà đến. Chẳng qua Bát tỷ tỷ là người ít khi xuất cung, làm thế nào mà quen biết với con tin Đông Liêu?

      ra toàn bộ đều liên quan đến Lung Nguyệt. Hóa Diên từng có cùng Hoàng Giác tự với Lung Nguyệt, gặp gỡ người có bên mắt vô cùng xấu xí, người nọ chính là thiếp thân tùy tùng của con tin Đông Liêu. Hôm đó Hóa Diên cũng với Lung Nguyệt, nàng cứu con tin Đông Liêu bị thương.

      Rồi sau đó, mỗi lần Hóa Diên cùng Lung Nguyệt tới Hoàng Giác tự cũng thỉnh thoảng gặp mặt người này lần, lại thỉnh thoảng chỉ gật đầu cái, lại thỉnh thoảng lại hai câu. Cũng có chỗ nào thất lễ. Nhưng cũng chính từ những chuyện như vậy, qua hai lần liền thành quen thuộc. Nam nữ mới biết tất nhiên là dễ động tâm.

      Về phần tối nay lại bị Lung Nguyệt bắt gặp, đều là bởi vì con tin Đông Liêu bị Ban Đạt dẫn dắt, lặng lẽ tìm Hóa Diên, với nàng, đợi nàng sau khi cập kê cầu hôn.

      như vậy, cũng làm tinh thần Hóa Diên luống cuống.

      Hôm nay với Lung Nguyệt, nàng lại cảm thấy an tâm, mong Lung Nguyệt cho nàng chủ ý nào đó.

      "Bát tỷ tỷ, hai người chúng ta đều biết tình huống bên trong Đông Liêu quốc như thế nào, bây giờ ở Đại Chiêu là con tin, nhưng sau khi về nước chúng ta cũng biết như thế nào. Huống chi mới gặp mặt vài lần, tính tình ra sao tỷ và muội đều , nhỡ mơ hồ hứa hẹn sai lầm đánh mất tâm, nhận lầm phu quân sao!"

      Sau khi nghe xong mọi chuyện Hóa Diên gật đầu liên tục, chỉ tính trước tiên đặt việc này sang bên cạnh, đáp lại, huống chi, nàng là nữ nhi gia, hôn đều nghe lệnh cha mẹ, cũng thể mặt dày đến mức đáp lại.

      Ngược lại Lung Nguyệt lại lưu tâm, tính toán ngày khác tìm Lý Long Triệt len lén tìm hiểu, rồi tính toán sau.

      Sáng sớm hôm sau, Thuận Khải Đế liền lệnh Minh Thức đưa sứ đoàn Minh Kim quốc rời kinh. là hộ tống, cũng chỉ là nghe cho xuôi tai thôi, khác gì áp giải.

      Rồi sau đó, ngự giá cùng mấy quan viên theo nấn ná mấy ngày ở Đông Lĩnh, Thuận Khải Đế đem mấy vật săn được phát cho mọi người, lấy lý do là khen thưởng. Rồi sau đó mới bãi giá hồi kinh.

      Việc Thụy Mẫn công chúa đấu trí thắng sứ đoàn phiên bang cũng truyền phố phường.

      Thuận Khải Đế càng thêm cao hứng, sau khi hồi cung mở khố phòng, tự mình dẫn Lung Nguyệt vào bên trong chọn đồ chơi.

      Bây giờ có chuyện cao hứng, cũng có chuyện phiền lòng.

      Sau khi hồi kinh ba ngày, Thuận Khải Đế ngồi trong ngự thư phòng, mở rộng bản đồ long thư án, bàn tay gõ đó, cau mày.

      Chợt nghe Cát An vào hồi bảm: "Tĩnh Bắc Vương nhận lệnh vào cung yết kiến!"

      "Tuyến!" Thuận Khải Đế dứt lời, lệnh cho Cát An thu dọn bản đồ.

      Sau khi thấy Bùi Nguyên Tu vào cung cung kính kính hành lễ xong, Thuận Khải Đế đột nhiên hỏi: "Trong hai năm qua giao tình giữa Nhận Chi và Quận Vương phủ sơn tệ?"

      Câu hỏi này, chỉ làm Bùi Nguyên Tu sửng sốt, rồi sau đó đáp lại chi tiết: "Coi như hòa hợp! Bách địa Bắc Cương bỏ hoang đợi đứng dậy, cần rất nhiều thứ, thần tổ chức thương thuyền mượn hải cảng của Quận Vương phủ sơn."

      "Ừ! Nghe Quận Vương phủ sơn muốn gả nữ nhi cho Nhận Chi?" Thuận Khải Đế dùng ánh mắt sáng quắc khóa mặt Bùi Nguyên Tu.

      "Thần dám lừa gạt thánh thượng, Quận Vương phủ sơn có ý đó!" Bùi Nguyên Tu cung kính hồi bẩm.

      "Ừ! Khanh ngược quán rồi cũng nên suy nghĩ đến chuyện này! Khanh thấy quận quân kia thế nào? Chớ có phí thời gian của nương nhà người ta mới được!" Ánh mắt Thuận Khải Đế sáng .

      "Chuyện này..." Bùi Nguyên Tu có hơi do dự, sau đó : " ngày Bắc Cương chưa ổn định, thần có tâm tư nghĩ chuyện riêng!"

      Bùi Nguyên Tu xong.

      Mắt Thuận Khải Đế vẫn khóa người , lúc sau rồi mới : "Minh Kim quốc kia tiếp giáp với biên giới của khanh, vậy trẫm liền toàn quyền giao cho khanh làm! Sợ bên kia sinh , trẫm cũng lưu khanh ở lại trong kinh mừng năm mới nữa."

      "Xin Thánh thượng yên tâm, thần nhất định phụ thánh tâm!"

      "Ừ!" Thuận Khải Đế gật đầu, rồi sau đó lệnh người kia xuống.

      Đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu ra ngoài, Thuận Khải Đế lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

      Vừa nãy vẻ do dự khi Bùi Nguyên Tu đến hôn , cộng thêm việc kéo dài khi "Chuyện này..." chôn sâu vào trong lòng Thuận Khải Đế, làm ông thể suy tư, Bùi Nguyên Tu này hữu tình với nữ nhi Quận Vương phủ sơn, nhưng lại ngại liên hôn song phương khiến trẫm nghi kỵ nên gì? Hay là vì lợi ích nhất thời nên dám trở mặt cự hôn với Quận Vương phủ sơn?

      Thuận Khải Đế cầm tấu chương bàn, nhìn lại lần. Thừa Quận Vương này trình lên năm tấu chương, lấy lý do nhớ con thỉnh thả con tin để gặp mặt lần. Thả hay thả?

      Thừa Quận Vương này trải qua năm lần nỗi đau mất con, hôm nay bệnh nặng nằm giường, chỉ nhớ nhi tử nên muốn gặp lần, nếu thả quá vô nhân tình, nhưng nếu thả...

      đến việc năm đứa con này của Thừa Quận Vương đột nhiên qua đời, bị chết kỳ lạ, trong đó còn có mưu.

      Mà Quận Vương phủ sơn cùng Thừa Quận Vương đồng khí liên chi (1), Vương phi là thân tỷ ruột, trong lúc đất phong kia bị Bắc Cương của Bùi Nguyên Tu ngăn cách, nếu như...

      (1) cùng suy nghĩ cùng hành động.

      Ngón trỏ của Thuận Khải Đế xẹt qua từ bên trái qua bên phải bản đồ, nếu ba phần kia nối thành mảnh, Đại Chiêu chẳng phải là....

      Nặng nề vuốt vuốt mi tâm, lúc này Thuận Khải Đế vô cùng nhức đầu.

      Nhưng đây lại chính là những điều mà Bùi Nguyên Tu suy nghĩ trong lòng. làm Thuận Khải nhức đầu, kiêng kị, làm sao có thể khiến Hoàng thượng bất đắc dĩ, rồi gả nữ nhi bảo bối cho đây?

      Từ trong cung ra ngoài, tự nhiên Bùi Nguyên Tu bắt tay vào dọn dẹp hành trang, chuẩn bị lên đường trở về Bắc Cương.

      biết lần này Minh Kim quốc có tính toán gì, nhất định phải có phòng bị.

      Nhưng, hơn năm nữa Cửu Nhi cập kê, cần bố trí tốt mọi chuyện, bố trí tốt bẫy rập rồi chuẩn bị thu lưới. Chỉ là thu lưới lại cũng cần cẩn thận, cần suy nghĩ tốt phen.

      Bùi Nguyên Tu ở nơi này chuẩn bị trở về Bắc Cương, còn Bùi lão phu nhân nhận được tin tức lại thở phào nhõm phen. Chuyện đồ cưới của mẫu thân Bùi Nguyên Tu giống như tảng đá lớn đè nặng ngực bà ta mấy ngày qua, khiến bà ta ăn ngon, ngủ yên, chỉ sợ Bùi Nguyên Tu tìm bà ta để đòi.

      nàng Trần Liên Bích kia càng thêm vô dụng, mà ngay cả bên cạnh Bùi Nguyên Tu cũng lại gần được.

      Hôm nay, Bùi Nguyên Tu rời kinh, trở về lần nữa cũng biết là ngày tháng năm nào, sao bà ta lại thở phào hơi lớn cơ chứ?

      Nhưng, bà ta biết, lần tới Bùi Nguyên Tu tìm bà ta đòi đồ cưới cũng dễ dàng chuyện như vậy!

      Hết chương 106.
      thienbinh2388, Phong nguyetChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 107: Đông Liêu loạn, Bát công chúa lấy chồng xa. Thời cơ đến Tĩnh Bắc Vương cầu hôn.

      Editor: Búnn.


      Sau khi Bùi Nguyên Tu trở lại Bắc Cương nửa tháng, liền nhận được tin tức, Thuận Khải Đế chuẩn tấu chương của Thừa Quận Vương. Lý Kiến Xương vẫn giống như kiếp trước, để thê thiếp nhi nữ ở lại trong kinh, thân mình trở về đất phong của Thừa Quận Vương.

      Chỉ là kiếp này muốn trở lại đất phong là thể nào.

      Kiếp trước, Thừa Quận Vương mất bảy trong chín đứa con, đứa nhất còn chưa đủ 10 tuổi, cho nên Lý Kiến Xương lấy cớ thị tật trước giường, xử lý chuyện đất phong, cũng để thê thiếp nhi nữ trong kinh làm con tin, mấy năm mưu nghịch, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lén đưa bọn họ ra khỏi kinh. đám thê thiếp nhi nữ kia cuối cùng cũng chết trong lao của Tông Nhân phủ.

      Hôm nay hai trưởng tử của Thừa Quận Vương vẫn ở đây, dù vẫn được phụ thân thích, nhưng cũng lấy cớ để lưu lại.

      Lý Kiến Xương nấn ná đất phong hơn ba tháng, chuyện mờ ám trong khoảng thời gian này xảy ra ngừng, trưởng tử Thừa Quận gặp nạn ba lần, may mà lần nào cũng được người của Bùi Nguyên Tu mai phục cứu giúp.

      Mười lăm tháng hai, qua ngày trăm hoa đua nở, liền đến thời gian Lý Kiến Xương phải trở về kinh. tìm mọi cách muốn dẫn theo đội vệ binh ra khỏi đất phong Thừa Quận Vương.

      Năm ngày sau, Thuận Khải Đế cùng Thừa Quận Vương nhận được tin tức Lý Kiến Xương mất tích. Nhưng việc mất tích này vô cùng kỳ lạ, đội vệ binh hề gặp tập kích, chỉ mình Lý Kiến Xương cùng 12 thân vệ của trong đêm mất tung tích.

      Vì Đế Vương là người có lòng nghi ngờ nặng, tình hình như thế, tự nhiên Thuận Khải Đế cho rằng Thừa Quận Vương cùng Lý Kiến Xương cố ý lừa bị, hẳn là nổi lên dị tâm.

      Chỗ Thừa Quận Vương, ái tử vừa mất tích, ái thiếp ngày ngày tới trước mặt than khóc, thân thể càng thêm lụn bại, nơi nào còn nghĩ được Thuận Khải Đế nghĩ như thế nào?

      Về phần lúc này Lý Kiến Xương ở đâu?

      sớm bị Bùi Nguyên Tu tự tay giết, thi thể của cùng 12 thân vệ cùng bị ném vào trong núi nuôi sói.

      Thừa Quận Vương vẫn muốn để lại thế tử vị cho Lý Kiến Xương, chỉ ngại vì danh bất chính, ngôn bất thuận, cho nên vẫn chậm chạp lập thế tử, hôm nay bị bệnh nặng, hai trưởng tử liền chịu yên. Trưởng tử Lý Lộc do vương phi nguyên phối sinh, con thứ Lý Thọ cũng là do Kế Vương phi sinh.

      Kế Vương phi chính là thân dì của Quận quân Lý Cảnh Nhan quận Phủ Sơn.

      Hai trưởng tử tranh vị, Tĩnh Bắc Vương liền biến thành miếng mồi ngon. Lý Lộc biết Quận Vương phủ sơn muốn Bùi Nguyên Tu làm con rể, sao có thể để bọn họ được như ý, biến Bùi Nguyên Tu thành trợ lực cho Lý Thọ?

      Suy nghĩ biện pháp đưa muội của thê tử vào Bắc Cương, vị thân thích bắn đại bác cũng tới trong nhà. Vị thân thích này chính là vị trong đông đảo phụ tá của Bùi Nguyên Tu.

      Tin tức này lập tức như ngồi gió, tới hai ngày liền truyền vào đất phong Quận Vương phủ sơn.

      Cao ngạo nuông chiều như Lý Cảnh Nhan, coi Bùi Nguyên Tu là vật trong túi, làm sao lại để cho người khác mơ ước ? Cho nên cũng vô cớ gây rối muốn Bắc Cương.

      Sau khi xuy xét, tất nhiên Quận Vương phủ sơn đồng ý, để cho Lý Quảng Trạch dựa vào giao hảo trước bái phỏng Bùi Nguyên Tu, mà Lý Cảnh Nhan tất nhiên cùng.

      Mọi chuyện diễn ra đều trong tính toán của Bùi Nguyên Tu, ngồi trong thư phòng tất nhiên là cảm thấy hài lòng.

      Nhưng Bùi Nguyên Tu hài lòng, Thuận Khải Đế ngồi trong ngự thư phòng kinh lại vô cùng hài lòng.

      Vì vậy Hoàng thượng chọn hai mỹ nhân thưởng cho nhi tử thứ xuất thứ hai Lý Chính Ninh của An Vương gia, cũng chính là biểu muội phu của Bùi Nguyên Tu. Khiến nhà cữu Bùi Nguyên Tu trở nên vô cùng ngột ngạt, cũng coi như Thuận Khải Đế cho Bùi Nguyên Tu cái gõ khẽ khàng.

      Mặc dù con đường làm quan của nhà ngoại tổ Bùi Nguyên Tu quá nhiều thành tích, nhưng cũng lăn lộn nhiều năm quan trường, làm sao biết động tĩnh của Bùi Nguyên Tu ở Bắc Cương ảnh hưởng tốt hay xấu tới bọn họ?

      Ngày mỹ nhân vào phủ Lý Chính Ninh, cữu cữu Bùi Nguyên Tu liền viết lá thư gửi đến Bắc Cương.

      Bùi Nguyên Tu đọc thư xong vô cùng bình tĩnh.

      Trong lòng có niềm tin, nhưng trong lòng Bùi Đại và Bùi Tiểu lại thể bình thường nổi. Thầm : Thế cục hôm nay, gia khiến hoàng thượng kiêng kị rồi, sao lại còn giống như người có chuyện gì thế kia? Theo như lời của hai huynh đệ bọn họ, sớm đưa hai nữ nhân vướng chân kia , cũng dứt khoát cắt đứt liên hệ với hai bên kia. Gia đối với hai người kia đều đồng ý, còn giữ ở trước mắt lúc lúc , bọn họ nhìn cũng phiền lòng. Cũng biết gia nhà nghĩ như thế nào.

      Trong phụ tá cũng có mấy người đứng ra, khuyên can Bùi Nguyên Tu, lại chỉ nhận được nụ cười nhạt cùng câu của : " vội, nhìn thêm chút nữa!"

      Thẳng đến mức mọi người hiểu ra sao.

      Đoan Ngọ tháng năm qua, Lung Nguyệt trong kinh cũng có chuyện sốt ruột.

      Lão quốc chủ Đông Liêu quốc chết bất đắc kỳ tử! Hai vương tử trong nước tranh vị, chiến hỏa nổi lên bốn phía.

      Phải , mặc dù chuyện này liên quan chút nào tới Lung Nguyệt. Nhưng ở giữa lại ảnh hưởng tới Hóa Diên, phải sao?

      Con tin Đông Liêu,
      [​IMG]
      thienbinh2388, ChrisMiken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :