1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 96: Đêm trọng thu trung bộc Vương gia, Hoàng thượng triệu Bùi Nguyên Tu trở về kinh thành(1).

      Editor: Búnn.

      Hôm sau, Bùi Nguyên Tu tỉnh lại ở chính phòng tại Lão Mai Cư, từ giường êm ngồi dậy, vuốt vuốt mi tâm.

      Đúng lúc nghe cửa phòng vang lên, Bùi Đại nâng mâm trà vào.

      "Gia, ngài tỉnh rồi sao? Nửa đêm hôm qua thấy ngài say, thấy chỗ này gần nên đưa ngài vào đây nghỉ. Canh giải rượu vừa mới nấu xong, ngài uống chút !"

      Sau chơi hội hôm qua, Vương gia nhà đuổi và Bùi Tiểu , để huynh đệ bọn họ theo các huynh đệ thân vệ ra ngoài giải trí, trong vương phủ có thủ vệ.

      Đợi lúc nửa đêm hai huynh đệ bọn họ trở về, tìm ngoại viện mấy lần cũng thấy Vương gia nhà mình đâu. Tiểu đệ Bùi Tiểu của : "Chẳng lẽ gia của chúng ta lại để hoa mai câu hồn rồi?"

      Thẩm Tam còn cười : "Cẩn thận cái mông của ngươi! Lại để cho gia đạp đấy!"

      Kết quả tới nhìn Lão Mai Cư, vương gia nhà ở chỗ này .

      mình say ngất xỉu ở thạch đình Mai Lâm. Được mấy huynh đệ bọn họ khiêng về phòng, trong miệng vẫn còn nhắc nhắc lại, đứt quãng mấy từ a Nguyệt, a Loan, a Viên, a Bán! Trong số bạn họ có người nào có thể nghe hiểu!

      Phục vụ gia ngủ xong, và Bùi Tiểu cũng ngủ ở hai bên cửa.

      thử xem những ngày gia nhà trôi qua là những ngày gì. Trong Tĩnh Bắc Vương phủ có tổng cộng năm ba tử là nữ, còn là thê tử của quản , đều 40, 50 tuổi rồi. Cả nhà dưới ngay cả nha hoàn cũng có, đều là nam nhân, hận ngay cả con chim đầu cành rơi xuống cũng là đực.

      Hai huynh đệ bọn họ cũng 20 rồi, cũng đến tuổi cưới vợ, gia còn lớn hơn huynh đệ bọn họ đến vài tuổi, tuy phu nhân chính phòng phải lựa người tốt, nhưng đến nay ngay cả nha đầu thông phòng cũng nên, ngay cả thanh lâu cũng qua.

      Nếu gia nhà từ ở trong quân, là nam nhân thành , có thói quen thân cận nữ sắc? Xấu hổ? cũng hẳn vậy, thỉnh thoảng gia nhà có tiếp xúc với mấy nương, cũng vô cùng tao nhã lễ độ, thấy có chỗ nào ổn.

      Chẳng lẽ....

      Suy nghĩ chút, Bùi Đại khỏi rùng mình cái.

      Lại thấy Bùi Tiểu dùng cùi chỏ đẩy đẩy : "Ca! Ca xem có phải long dương của gia tốt, cho nên chỉ thích đồng tính thôi ? Mấy năm này đều trong quân, thấy đâu cũng là nam nhân..."

      "Chớ bậy, cẩn thận roi ngựa của gia đánh chết đệ! Con mắt nào của đệ thấy gia với nam nhân nào minh bạch? Ngày thường gia cân thận nhất chính là hai huynh đệ ta..." Ặc.... đến chỗ này, Bùi Đại sát sát cánh tay, mới vào mùa thu mà trời lạnh hơn rồi.

      "Ca này!" Bùi Tiểu chà xát cằm, : "Gia coi trọng huynh đệ ta, tuy trong doanh trại hai huynh đệ ta cũng được coi là người thanh tú, nhưng so với gia còn kém xa! Nếu gia chọn, cũng phải chọn người có dáng vẻ như Minh tướng quân Minh Thức."

      Bùi Đại nghe vậy, trợn mắt, vỗ vào gáy Bùi Tiểu cái: " bậy! Tự tìm đường chết! Gia ta có thể có đam mê như vậy sao? Đệ muốn nhà họ Bùi đoạn hương khói sao? Coi chừng lão gia chúng ta nhảy từ trong quan tài ra quất chết đệ!"

      Bùi Tiểu che gáy, lặng lẽ cười hai tiếng, : "Cũng đúng! Nếu gia chúng ta có say mê này, sao chưa thấy tới Nam Phong quán..."

      Còn chưa xong, lại bị Bùi Đại nhấc chân đạp cước!

      "Đệ lăn ! Đệ đúng là đồ đáng tin cậy, ta ở chỗ này coi gia, đệ nghỉ ngơi ! Nhỡ đánh thức gia, ta bị đệ liên lụy phải ăn roi!"

      Bùi Tiểu nhảy cái, từ đất nhảy dựng lên, lặng lẽ cười hai tiếng, rồi rời .

      mình Bùi Đại ở lại coi chừng, thỉnh thoảng nhìn trong phòng cái, nhìn xem gia nhà có chỗ nào thoải mái . Cho đến khi trời sáng hẳn, mới vào phòng bếp nấu chén canh giải rượu, bưng vào.

      Bùi Nguyên Tu nhận lấy, uống hơi cạn sạch, rồi sau đó phân phó: "Múc nước, để ta rửa mặt!"

      Bùi Đại trả lời tiếng rồi ra ngoài, lâu sau bưng chậu nước vào. Bùi Tiểu theo chân bưng khay đồ ăn vào.

      Bởi vì đêm qua say rượu, Bùi Nguyên Tu cũng đến Võ trường luyện quyền cước như mọi ngày nữa, dùng bữa sáng xong liền ở thư phòng ngoại viện.

      Lễ trọng thu, cho phép phụ tá tiên sinh và 12 thân vệ nghỉ ngày, cho nên bây giờ có việc gì, chỉ ngồi ngây ngốc trong thư phòng. Rảnh rỗi liền tìm sách binh thư đọc.

      Gần tới trưa, Bùi Tiểu tiến lại bẩm, Ngô tướng quân và Phương tướng quân tới tìm Vương gia uống rượu.

      À, hai vị Tướng quân đều là hai người theo phụ thân của Bùi Nguyên Tu là Bùi Chiến vào sinh ra tử, nhắc tới cũng được coi là đồng lứa với Thúc bá của Bùi Nguyên Tu. Ngày hôm nay, vì gì khác, là vì khuyên mau mau lấy vợ.

      Bùi Nguyên Tu nghe xong, cũng để ý lắm, chỉ cười đáp. Rồi lại xin hai vị tướng quân yên tâm, hán tự có tính toán.

      Qua lễ trọng thu, tới hai ngày, Minh Kim quốc bên kia liền đưa thư tới, 15 ngày sau, Đại Vương tử Minh Kim quốc dẫn đoàn hộ tống bào muội Nhã Trác công chúa vào kinh.

      Bùi Nguyên Tu trả lời: Xin đợi đại giá!

      Sau lần này tới nửa ngày, Thừa quận vương cũng gửi thư : "...khuyển tử và tiểu nữ vào kinh viếng thăm ngoại tổ, muốn cùng đồng hành với Tĩnh Bắc Vương, cầu mong đường quan tâm..."

      Bùi Nguyên Tu thầm cười trong lòng, nghĩ đến chủ ý này của Thừa Quận vương hẳn là từ sau khi biết được Minh Kim quốc thần phục mới nghĩ ra. Có điều, cách này cũng rất hợp lý.

      Đại chiêu quốc có luật, phàm là những người liên quan đến Phiên Vương, Quận Vương, đều cho gọi được vào kinh. Nhưng nữ tử lại bị hạn chế, chỉ là hộ vệ theo được quá trăm người.

      Lần này Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào kinh, lại có trách nhiệm bảo vệ sứ đoàn nặng nề, hộ vệ mang theo hẳn là tinh binh ngàn người.

      nhóm người lặn lội đường sá ngàn dặm xa xôi, đường khó gặp phải giặc cướp, phụ thân vì nữ nhi tìm nơi an thân che chở cũng là vô cùng hợp lý.

      Nhưng Thừa Quận Vương cũng vô cùng thông minh.

      Hẳn là Thừa quận vương rất tự tin với nữ nhi xinh đẹp của mình, Bùi Nguyên Tu vẫn chưa đồng ý hôn , hẳn là do chưa nhìn thấy nhan sắc của nữ nhi, nếu hôm nay có cơ hội đường bảo vệ vào kinh, sợ Bùi Nguyên Tu này đậm tâm.

      Huống chi, nghe trong xứ đoàn lần này còn có vị được xưng là bông hoa của Thảo Nguyên Công chúa Trác Nhã.

      Chương 96: Đêm trọng thu trung bộc Vương gia, Hoàng thượng triệu Bùi Nguyên Tu trở về kinh thành(2).

      Editor: Búnn.


      Mặc dù đưa nữ nhi tới cửa được tự nhiên lắm, nhưng vì lo sợ xảy ra chuyện tốt, Thừa Quận Vương mới đưa ra cách này.

      Bùi Nguyên Tu nhìn cái hiểu, môi mỏng chứa ý lạnh, lệnh cho phụ tá viết thư : "Xin Vương thế tử và Quận quân chờ ở Dương quan phủ."

      Dương quan phủ là cửa ải giao tiếp giữa đất phong của Bùi Nguyên Tu và đất phong của Thừa quận vương.

      Đầu tháng chín, Bùi Nguyên Tu tự mình dẫn 1000 tinh binh, Bùi Đại, Bùi Tiểu và 12 thân vệ, hộ tống xứ đoàn Minh Kim quốc tới Dương quan phủ hội hợp với huynh muội Thừa quận vương thế tử.

      Qua trạm dịch quan ải, bố trí ổn thỏa cho xứ đoàn Minh Kim quốc, Thừa Quận Vương thế tử dẫn muội muội Lý Cảnh Nhan tới phía trước bái kiến Bùi Nguyên Tu.

      Ngồi ở vị trí chính chủ, nhìn bóng dáng xanh lam thướt tha được đưa tới bên trong phòng khách, cẩn thận phúc thân hành lễ.

      Quanh thân Bùi Nguyên Tu nhất thời tràn ra khí lạnh lẽo, bàn tay quanh năm múa kiếm nên tràn đầy vết chai nắm chặt thành quyền dưới vạt áo. E sợ bản thân thể nén được hận ý thấu xương bóp nàng chết tại chỗ.

      mặt lại vẫn như bình thường : "Quận quân đa lễ!" xong cũng nhiều lời nữa, chỉ xoay người hàn huyên với Thừa quận vương thế tử Lý Quảng Trạch.

      Lý Cảnh Nhan thấy Bùi Nguyên Tu là người đoan chính, tiện nhiều với nữ tử nên chỉ nhàng ngồi xuống, yên lặng nghe chuyện phiếm với huynh trưởng. Thỉnh thoảng lén nhìn chút, mặt liền nhịn được đỏ lên.

      Hai năm trước mình vừa mới cập kê liền nghe phụ vương tìm cho mình mối hôn tốt, đằng trai chính là vị nhân thần Tĩnh Bắc Vương trẻ tuổi nhã nhặn trước mắt này.

      Mỹ nhân yeu hùng, mới đầu nàng nghe xong trong lòng cũng rộn ràng, vậy mà bị Tĩnh Bắc Vương lại kéo dài, gật đầu đồng ý, cũng biểu cự tuyệt, khiến cho nàng hôm nay qua 17 tuổi, mà vẫn chưa có nơi để dựa vào, vô cùng xấu hổ, tự nhiên cũng thể thiếu việc khiến thứ muội trong nhà trộm cười nhạo.

      Trong lòng Lý Cảnh Nhan vô cùng để ý, chỉ : Hay cho Bùi Nguyên Tu ngươi, cùng lắm chỉ là tên mãng phu bé, được hoàng thượng vừa mắt, mới được phong phiên vương, cũng phải là người độc chiếm thiên hạ như nhà họ Lý ta, được hôn như vậy, lại còn giả vờ kiêu căng, đúng là biết điều.

      Nửa tháng trước nghe Phụ vương để huynh trưởng bồi mình vào kinh thăm ngoại tổ, đường còn có Bùi Nguyên Tu đồng hành, trong lòng thầm nghĩ, muốn nhìn xem là thần phật phương nào mà dám đối xử với mình như vậy.

      Hôm nay vừa thấy, Lý Cảnh Nhan chợt cảm thấy mất tinh thần. Người trước mắt, mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn, vai rộng lưng vững, vừa nhìn biết là người luyện võ, lại có chút thô lỗ nào, mà còn lộ ra vẻ uy nghiêm mơ hồ, phải là loại phàm phu tục tử có thể so sánh được.

      Thường thấy dáng vẻ các ca ca trong nhà mười phần thư sinh, gặp Bùi Nguyên Tu trong oai hùng lộ vẻ nho nhã, làm sao có thể khiến nàng động tâm. Trong lúc nhất thời lại khiến mình vô cùng lúng túng khốn quẫn đến muốn nhảy lên tận chín tầng mây vì nguyên nhân mình muốn gặp . Chỉ nghĩ những ngày này phải làm thế nào, những điều phụ vương khiến mình động tâm.

      Tĩnh Bắc Vương nghỉ ở trạm dịch Dương quan phủ hai ngày rồi sau đó lên đường.

      Dọc đường tất nhiên thể thiếu cảnh hai vị thiên chi kiều nữ minh tranh ám đấu.

      Lý Cảnh Nhan đối với Bùi Nguyên Tu đương nhiên là thương dứt, luôn khiến mình xinh đẹp khi xuất trước mặt .

      Vị Trác Nhã Công chúa kia lại vô cùng ghét bỏ mọi hành động của nàng ta. Nữ tử thảo nguyên xưa nay vô cùng thẳng tính, nàng sinh ra đẹp, từ được quốc chủ Minh Kim quốc nâng trong tay như bảo bối, hai, từ trước tới nay đều là người khác lấy lòng nàng, hôm nay liền dưỡng thành tính cánh đại nữ nhân. Người như vậy, ưa nhất chính là người cam tâm làm tôi tớ cho người khác như Lý Cảnh Nhan! Thường đứng trước mặt nàng lợi dụng lúc nàng sơ ý mà mấy câu tràn ngập lời trào phúng.

      Lý Cảnh Nhan cảm thấy vị Trác Nhã công chúa coi trọng Bùi Nguyên Tu, cho nên mới hành động như thế. Mặc dù nghẹn đến mức nội thương, nhưng cũng hết sức nhẫn nại, khiến mình có vẻ đại độ, có thể đảm đương chủ mẫu vương phủ. Muốn lấy được lòng Tĩnh Bắc Vương phủ, vị Trác Nhã công chúa này chỉ có thể là bại tướng dưới tay nàng ta thôi.

      Bởi vì có hai vị được sủng ái cùng, đội ngũ của Bùi Nguyên Tu chậm vô cùng, ngày nào cũng phải dựng nơi nghỉ, ngày sau lại nhổ trại lên đường. Mãi đến gần tháng 10 mới tới ngoại thành.

      Sáng sớm ngày nào đó, lúc hạ doanh trại, 12 thân vệ xoay quanh đống lửa chuyện tào lao.

      Thẩm Tam chọc chọc lão Ngô : "Hắc! Nhìn xem! Quận quân này lại tới tìm Vương gia của chúng ta rồi!"

      Lão Ngô bĩu đôi môi dầy, : "Xinh có xinh, nhưng nữ nhân này thận trọng, cũng đoan trang, xứng với gia của chúng ta!"

      Mạch thạch đầu : "Sao lại xứng, vị quận quân này lớn lên xinh đẹp, lại đủ ôn nhu, trong lòng lại có gia chúng ta, thân phận cũng tương xứng, người ta chính là người hoàng gia đấy."

      Những người khác cũng rối rít gật đầu.

      Chỉ mình lão Ngô đồng ý : "Ta đây chính là cảm thấy xứng!" Rồi sau đó lời nào nữa, buồn bực cúi đầu gặm thịt khô.

      Lời khiến mọi người gạt .

      Giờ ngọ hôm sau, cuối cùng Đại quân của Tĩnh Bắc Vương cũng tới Bắc Giao Kinh thành.

      Bùi Nguyên Tu cưỡi bảo mã, đứng đầu đội ngũ, chợt thấy bên trái sườn núi cách đó xa có người cưỡi ngựa lao xuống với tốc độ cực nhanh.

      Hết chương 96.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 97: Cửu công chúa dạo chơi ngoại thành, ngựa quý hoảng sợ, dọc đường Tĩnh Bắc Vương gặp cứu giai nhân.(1)

      Editor: Búnn.


      Bùi Nguyên Tu chăm chú nhìn.

      Thấy người tới lại là nữ tử, hồ phục đỏ thẫm viền vàng, phía dưới là con ngựa hoa sư tử ngọc tuyết. Chiếc chuông cổ con ngựa vang lên giòn tan. Mà lúc này thanh nghe được cũng chỉ là hoảng hốt theo tiết tấu gì.

      Trong thoáng chốc Bùi Nguyên Tu cảm thấy bóng dáng kiều phóng như điên kia chạy quen thuộc.

      Thân vệ vẫn theo bên cạnh Bùi Nguyên Tu là lão Ngô, lúc này cũng nhìn thấy người ngựa. chỉ thấy bóng người mặc y phục màu đỏ chạy như điên về phía đội ngũ của bọn họ, mục tiêu dường như ngắm thẳng vào Vương gia.

      đội nhân mã cách đó xa đuổi sát theo con ngựa.

      Lão Ngô quá mức quen thuộc với tình cảnh này, ràng nương kia có ý định với vương gia nhà rồi. ghìm cương ngựa, di chuyển đầu ngựa, ngựa của liền chắn trước thân Bùi Nguyên Tu, dáng vẻ giống như quyết bảo vệ trinh tiết của Vương gia, to: "Có lão Ngô ở đây, nhất định bảo vệ Vương gia!"

      Vậy mà, còn chưa xong, thấy Vương gia nhà điều khiển ngựa, phóng qua , thẳng về phía thân hình màu đỏ kia. Hai con ngựa sát nhau, liền ôm người kia vào trong lòng, ôm chặt.

      Trong lúc nhất thời, lão Ngô có chút ngẩn người, Bùi Đại Bùi Tiểu còn ngu hơn, cận vệ của Vương gia mặt ai còn bình thường.

      "Này...này..." Lão Ngô thốt lên hai tiếng, cũng tiếp tục nữa.

      Mọi người cũng gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ được Vương gia ôm vào lòng như châu như bảo kia, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trong miệng giống như nhắc nhắc lại câu: Hôm nay Vương gia bị sao vậy? Ngày thường tránh nữ sắc như tránh ôn dịch, vừa rồi lại vô cùng hoan nghênh. bình thường, quá bình thường.

      lúc mọi người thầm trong lòng, đội ngũ xe ngựa cũng tiến lại đây, bên trong xe truyền ra thanh: "Người nào lớn mật, dám kinh động Vương gia!"

      lời ấy chính là Quận quân Lý Cảnh Nhan. Chuyện vừa rồi mới phát sinh, thoát khỏi cặp mắt của Lý Cảnh Nhan. Cuộc sống mấy ngày nay của nàng ta chính là như vậy, ngồi bên trong xe ngựa, khẽ vén màn lụa mỏng lên, si mê ngưng mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Tu ở đội dẫn đường. Dù chỉ là bóng lưng cũng khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng ta hoài xuân, say đắm vô hạn.

      Trong lúc đó, người ngựa đột nhiên chạy về phía đoàn xe. Còn Bùi Nguyên Tu, sắc mặt ngày thường vốn chút thay đổi, mang tướng mạo Vương gia vội vàng chạy nhanh về phía người kia, ôm vào trong lòng. Nữ nhân trời sinh giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, trong đầu ngay lập tức sinh ra cảnh giác đối với người kia.

      Vội vàng lệnh phu xe đuổi lên phía trước, quát lớn.

      Vậy mà, nàng ta còn chưa xong, liền có giọng nam quát át: "Lớn mật! Thụy Mẫn công chúa ở trước mặt, ai cho ngươi hô to gọi ! Còn mau làm lễ ra mắt!"

      Người chuyện chính là Chu thống lĩnh của Kim Ngô Vệ từ phía sau đuổi tới cùng 12 thân vệ của công chúa. Còn người được Bùi Nguyên Tu ôm chặt trong ngực chính là Lung Nguyệt.

      Hai ngày trước, Lý Long Triệt năn nỉ nàng xuất cung giải tỏa chút. Trong lòng Lung Nguyệt biết, con khỉ kia lại ngứa tay, muốn cưỡi ngựa, hơn nữa còn phải cưỡi ngựa tốt. Bởi vì Bình hoàng thúc ngựa như mạng, còn Lý Long Triệt kia cũng là người hủy ngựa cao tay, cho dù có cẩn thận hơn cẩn thận nữa, cẩn thận lắm cẩn thận vừa, bảo mã lương câu vào trong tay , cũng khó sống thọ và chết tại chỗ, phải là thương tàn cũng chính là chết oan uổng. thể khôn làm người khác nghi ngờ trời sinh khắc bảo mã.

      Cho nên, Bình hoàng thúc ôm chặt bảo mã, chỉ ném cho Lý Long Triệt con ngựa mông cổ, để cho cưỡi khắp nơi tung hoàng. Khiến hỗn thế ma vương Lý Long Triệt này mỗi ngày nhìn ngựa hoa sư tử ngọc tuyết của nàng chảy nước miếng.

      Lung Nguyệt nhìn đôi mắt long lanh nhìn mình của , trong đó có lẫn vào dáng vẻ muốn trưng cầu kiến, nhất thời mềm lòng, gật đầu đồng ý. Hẹn Bát tỷ tỷ, lại đưa thiệp cho Trang Nhã Như, hôm nay tới Bắc Giao thưởng Hồng Điệp.

      Trang Nhã Như tới đúng hẹn, theo tới còn miếng thuốc cao bôi da chó Trang Nhã Hà. Còn đáng ghét hơn chính là dẫn theo Lỗ Phong biểu ca tám sào tre đánh cũng được, khiến Lung Nguyệt vô cùng tức giận.

      Vậy mà Trang Nhã Hà lại : "Các huynh trưởng học, thể thoát thân được, bọn đệ đệ lại . Mẫu thân sợ thần nữ và Nhị tỷ tỷ hai nương ra ngoài bất tiện, nên mới mời biểu ca cùng."

      Nghe xong, là giải thích hợp tình hợp lý cỡ nào, nếu nàng trở mặt đuổi người đúng là đếm xỉa tình người.

      Lung Nguyệt chỉ ừ tiếng, cũng nhiều lời, chính là ngầm cho phép.

      Đoàn người tới Bắc Giao, Lung Nguyệt liền chìm vào trong cảnh đẹp. Cây phong đỏ, cây hoàng lư trải khắp núi, khiến Lung Nguyệt chợt nhớ tới hai câu thơ biết từ đâu tới: Hồng Diệp vũ thu sơn, chi đầu tự hỏa lư.

      Xuống xe ngựa, liền lệnh cho Hoán Ngọc, Tiển Bích tới trải khăn trải chuẩn bị từ trước ra, tiện bày dưa và trà bánh ra. Sau đó gọi Hóa Diên, Trang Nhã Như ngồi lên khăn, nhìn cảm giác mùa thu của kiếp trước. Cũng để ý tới Lý Lpng Triệt, để cưỡi ngựa dạo trong rừng.

      Ai ngờ khi ma tinh kia trở về lại dẫn theo vị khách mời mà đến, Trương Dư Hân.

      Lung Nguyệt cau lông mày, Lý Long Triệt lập tức chân chó chạy tới, giọng với nàng: "Đệ cũng còn cách nào khác, là nàng mặt dày mày dạn muốn theo tới."

      Lung Nguyệt liếc hồi lâu, chung quy cũng bị dáng vẻ chân chó kia chọc cho bật cười, rồi sau đó ngắt quả nho nhét vào trong miệng .

      Mặc dù tuổi mình lớn lắm, nhưng bối phận vẫn còn đó, cũng thể đuổi cháu . Dù trăm vạn điều thích, nhưng vẫn phải cùng Trương Dư Hân.

      Có điều, Trương Dư Hân lại biết điều, du ngoạn nửa ngày, tâm tình của mọi người cũng coi như vui vẻ, có làm ra chuyện gì gọi là quá mức.

      Vậy mà, dọc đường về lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Hóa Diên và Trang Nhã Như dẫn theo mấy nha hoàn ngồi lên xe ngựa.

      Lung Nguyệt cưỡi ngựa của mình, cùng trò chuyện với Lý Long Triệt, Trương Dư Hân cũng cưỡi ngựa trắng bên phải phía sau nàng.

      Mắt nhìn ra khỏi rừng.

      Đột nhiên, ngựa của Lung Nguyệt hí tiếng, chạy như điên. Lung Nguyệt ngồi nó lập lức bị lắc lư đung đưa, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt sau khi hoảng hốt, nàng nhanh chóng cúi người ôm chặt cổ ngựa, cũng để ý gì, theo thân ngựa phập phòng, vọt ra khỏi rừng.

      Nàng biết, ngựa của mình là bảo mã lương câu khó có được, ngựa bình thường rất khó đuổi theo. Nhưng vì mình thương nó, cũng sai người thiến, khiến cho bản tính trời sinh kiêu ngạo của nó giảm được bao nhiêu, hôm nay vì kinh hãi nên mới bị như vậy. vậy, việc bọn Chu thống lĩnh muốn đuổi theo càng thêm khó khăn.

      Lúc này, Lung Nguyệt chỉ có thể giữ chặt lấy nó, đảm bảo mình bị nó hất . Tốc độ như vậy, nếu rớt xuống chết cũng tàn phế. Chỉ đợi cảm giác sợ hãi của nó qua , chạy cũng mệt dừng lại.

      Lúc Lung Nuyệt nhắm chặt hai mắt ôm chặt cổ ngựa, cánh tay càng lúc càng vô lực lại có cánh tay vững chắc, giữ thắt lưng của nàng, dùng sức, ôm nàng từ lưng ngựa lên. Sau đó, nàng liền được vây vào lồng ngực kiên cố.

      Last edited by a moderator: 12/8/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 97: (2)

      Editor: Búnn.


      Mùi bụi đất xen lẫn mùi nắng, xông vào cánh mũi nàng.

      thanh hùng hậu vang lên bên tai nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, sao rồi, sao rồi." Dường như thanh này còn mang theo chút run rẩy.

      Lung Nguyệt chưa tỉnh hồn, mũi nàng chua xót, nước mắt liền rơi xuống như thác lũ.

      Vừa rồi Bùi Nguyên Tu cũng bị dọa sợ, khi thấy ràng người tới là Lung Nguyệt, đợi đại não chỉ huy, giục ngựa như tên bắn về phía trước, xông ra ngoài. Cho đến lúc ôm chặt Lung Nguyệt vào trong lòng, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy, nhịp tim y hệt như đánh trống, còn nhanh hơn lần đầu ra trận giết người mấy nhịp.

      Trong miệng lẩm bẩm, như trấn an Lung Nguyệt, cũng là trấn an chính mình.

      Thân thể mềm mại, dựa vào trong ngực , mới làm trái tim hoảng loạn của ngừng lại. Mùi hương nhàn nhạt từ người Lung Nguyệt phát ta quanh quẩn bên chóp mũi, thấm vào tim .

      Bùi Nguyên Tu liền muốn ôm Lung Nguyệt vào trong ngực như thế, cả đời cũng buông tay.

      Vậy mà ngay lúc đó Chu Thống lĩnh, Lý Long Triệt và 12 kim ngô vệ đuổi theo tới nơi.

      Lý Long Triệt đỡ thân thê vẫn còn khẽ run rẩy của Lung Nguyệt, tay còn lại luống cuống lấy khăn từ trong ngực ra ngoài, gạt lệ cho Lung Nguyệt, trong lòng cũng mắng mình từ đầu đến chân vô số lần, thầm thề sau này nhất định phải bảo vệ Cửu tỷ tỷ cho tốt, bao giờ để nàng cưỡi ngựa ra ngoài nữa.

      "Thuộc hạ hộ giá tới chậm, xin công chúa thứ tội!" 12 kim ngô vệ theo tới ngay lúc đó, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

      Trong giây lát Lung Nguyệt vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ sau sợ hãi, Lý Long Triệt thay mặt nàng tiếng: "Miễn lễ!"

      Kim Ngô Vệ tạ ơn đứng lên.

      Chu thống lĩnh là người hầu trong cung, cũng có duyên gặp mặt Bùi Nguyên Tu mấy lần, thấy liền vội vàng tiến tới dập đầu: "Chu Thông Kim Ngô Vệ ra mắt Tĩnh Bắc Vương, tạ ơn Tĩnh Bắc Vương cứu công chúa!" Rồi sau đó, mười gã kim ngô vệ phía sau quỳ gối xuống đất, hành lễ. Ngày hôm nay Tĩnh Bắc Vương cứu chỉ là công chúa, mà còn là mười hai tính mạng của bọn họ. Nếu Cửu công chúa ngã, dù thương nặng nay , bọn họ mất chức là chuyện , mất mạng là chuyện lớn.

      Bùi Nguyên Tu cũng nhiều, khoát tay để bọn họ miễn lễ. Lúc này, lòng vẫn còn gắn người Lung Nuyệt, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhắn xinh đẹp của nàng trắng bệch gần như trong suốt, cánh mũi khéo léo khẽ phập phồng, khiến tim cũng theo đó mà co rút đau đớn.

      Lý Cảnh Nhan vừa rồi tâm cao khí ngạo cũng ủ rũ .

      Thụy Mẫn công chúa là ai?

      Người dân bình thường của nước Đại Chiêu có thể biết, nhưng là huân quý mà biết chính là tìm đường chết.

      Lý Cảnh Nhan cả ngày hô phong hoán vũ đất phong phủ sơn Quận Vương cũng thể cúi đầu, nàng ra xuống xe ngựa hành lễ theo huynh trưởng nhà mình.

      Cận vệ được Tĩnh Vương dẫn theo hồi kinh ngay từ lúc nghe Chu thống lĩnh quát Lý Cảnh Nhan vội vàng quỳ layk, lúc này cũng theo Bùi Nguyên Tu: "Công chúa thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

      Lung Nguyệt bị tiếng đồng thanh này kéo linh hồn về, : "Miễn lễ !" Rồi sau đó, cũng ngẩng đầu lên, trong lòng nhĩ, dáng vẻ hôm nay của mình hẳn là rất chật vật! Ngay trước mặt nhiều người như vậy đúng là xấu hổ muốn chết! Gỡ tay Lý Long Triệt ra, bước hai bước tới trước mặt Bùi Nguyên Tu, : "Tạ ơn Bùi tướng..." Rồi đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước Bùi Nguyên Tu được Phong vương rồi, liền vội vàng đổi lời: "Tạ ơn cứu mạng của Tĩnh Bắc Vương!" Rồi sau đó, hơi phúc thân.

      Bùi Nguyên Tu nào dám nhận lễ của Công chúa, vội vàng nghiêng người tránh, rồi sau đó hoàn lễ : "Thần dám nhận tạ ơn của công chúa! Đây là điều vi thần phải làm!"

      Lung Nguyệt khẽ nâng đầu, ánh mắt quét qua trước ngực Bùi Nguyên Tu, chỉ thấy áo của ướt mảng, nghĩ đến hẳn là nước mắt nước mũi của mình, nhất thời ngượng vô cùng, ngay cả vành tai cũng đỏ lừ. Thầm nghĩ tron lòng: May, may mà y phục của là màu xanh đen, cũng thấy được.

      Mắt ưng của Bùi Nguyên Tu lại nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ thấu của Lung Nguyệt, hề chớp mắt, tâm nhột khó nhịn, muốn đưa tay ra sờ cái. Bùi Tiểu thấy dường như gia nhà có điều gì đó khác thường, lặng lẽ kêu tiếng. Lúc này Bùi Nguyên Tu mới ho tiếng giấu vẻ lúng túng.

      Lúc này Lung Nguyệt sớm bị Hóa Diên ngồi ngựa đến sau đó tới gần, quan sát xung quanh cẩn thận, chỉ sợ đập vào bụng, vào vào đầu. Lo lắng đến mức : "Lần sau đừng cưỡi ngựa nữa, nhỡ ngã phải làm sao! Cũng may muội muội phúc lớn mạng lớn, sau này được dọa ta như thế nữa...:

      Lung Nguyệt nhìn khuôn mặt nhắn trắng mặt, biết nàng cũng bị dọa , tăng cường an ủi, cũng ném sợ hãi từ lần này ra ngoài chín tầng mây.

      Trang Nhã Như và Hoán Ngọc, Tiển Bích cũng vây quanh lau nước mắt cho nàng.

      Sau khi an ủi các nàng, Lung Nguyệt chợt xoay người : "Chu thống lĩnh, mau tìm "Thỏ gia nhi" tới đây."

      Đây chính là tên mà nàng đặt cho ngựa hoa sư tử ngọc tuyết.

      Lung Nguyệt cảm thấy, mặc dù Thỏ Gia Nhi có tính tình kiêu ngạo của bảo mã lương câu, nhưng cũng vô cùng thông minh, tuyệt đối nổi điên, trong này nhất định có điều kỳ lạ

      Chu thống lĩnh nhận lệnh phải tìm ngựa khắp nơi.

      Lung Nguyệt xoay người mấy dáng vẻ thỏ bị sợ hãi lúc nãy, khôi phục dáng vẻ công chúa tôn quý đoan trang của nước Đại Chiêu. Nàng phúc thân với Bùi Nguyên Tu, : "Chuyện hôm nay, kính xin Tĩnh Bắc Vương chớ với phụ hoàng và các huynh trưởng của ta."

      Mày kiếm của Bùi Nguyên Tu nhăn lại, mặc dù trong lòng cảm thấy ổn nhưng vẫn gậ đầu đáp ứng. Dù sao lúc này Cửu Nhi vẫn chưa nhét vào dưới cánh chim của , nếu nhiều lời chính là quá phận.

      Rồi sau đó, Bùi Nguyên Tu giới thiệu Đại Vương tử Minh Kim quốc và Trác Nhã Công chúa cho Lung Nguyệt. Việc này cũng được cho là hợp lễ nghi khi đụng phải như thế này.

      Lung Nguyệt cũng nhiều, chỉ là khách sáo chuyện quốc đôi câu, bày ra vẻ hữu hảo. Sau khi Kim Ngô vệ tìm được Thỏ Gia Nhi liền cáo từ hồi cung. Chuyện hôm nay cũng kinh động quá nhiều người, thể nhiều hơn câu.

      Chu thống lĩnh cảm thấy chuyện này khá trọng đại, phải bẩm báo thánh thượng.

      Lung Nguyệt nàng tự tìm thời cơ thích hợp bẩm báo với Phụ thân, Chu thống Lĩnh mới thôi. Lý Long Triệt lại rất hài lòng.

      Lung Nguyệt trừng cái, : "Nếu đệ muốn , tỷ cũng ngăn cản, chỉ cần đệ sợ roi của Bình hoàng thúc." Ngừng lát lại tiếp lời: "Nếu tổ mẫu biết được, hẳn là nhốt đệ lại bắt chép kinh phật nữa!"

      xong câu này, Lý Long Triệt lập tức héo như quả dưa chuột, ủ rũ về phía trước. Roi của cha đáng sợ như kinh thư của hoàng nãi nãi.

      Nhưng vẫn cam lòng lẩm bẩm câu: "Ngựa hôm nay sợ hãi là đáng nghi ngờ..."

      Lung Nguyệt để thả tim vào bụng, chuyện như vậy nhất định để tiện nhân hưởng lợi.

      Hết chương 97.
      Last edited by a moderator: 12/8/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 98: Tĩnh Bắc Vương hồi kinh ở Bùi phủ. Mười hai thị vệ nâng cốc công chúa.

      Editor: Búnn.


      Vào trong cung, Lung Nguyệt trở về điện Kinh Chập ngay, mà thẳng thời điện Vũ của Vương.

      đường Lung Nguyệt tự mình cẩn thận đánh giá chuyện này, muốn gạt phụ thân, lại muốn điều tra ràng, chỉ có hai vị huynh trưởng là Thái tử và Vương mới có thể giúp mình. Nếu trông cậy vào bản thân nàng, hoặc thêm Lý Long Triệt cũng như .

      Nhưng dáng vẻ làm việc bây giờ của Thái tử ca ca càng lúc càng giống phụ thân, đơn giản là giống nhau như đúc. Lấy việc bảo vệ mình như hài tử ba tuổi, nếu biết mình cưỡi ngựa suýt nữa gặp chuyện may, kiếp này nàng đừng mơ đến chuyện sờ đến roi ngựa nữa.

      Nghĩ như vậy, vẫn là tiểu ca khá hơn chút, mặc dù thể thiếu được chuyện bị lầm rầm nhưng ngăn mình làm chuyện mình thích. Từ trước đến nay có chuyện gì đều là do tiểu ca giấu giếm giúp mình.

      Lung Nguyệt tổng kết, nếu Thái tử ca ca đối xử với nàng như nuôi chuồng tiểu ca đối xử với nàng chính là nuôi thả.

      Mấy người Chu thống lĩnh cũng biết , phạt là chuyện khôn tránh khỏi, nhưng Cửu công chúa tính toán thay bọn họ, nếu phải mấy hèo xong chuyện. Tội thất tra thất trách, nặng phải chém đầu, tự nhiên trong lòng cũng thấy cảm kích.

      Vương Lý Long Tá được Lung Nguyệt cầu khẩn, mở to mắt nhìn Lý Long Triệt như tay sai đắc lực, theo sau lưng nàng, rồi sau đó về phía chuồng ngựa trong cung.

      Gặp được Thỏ Gia Nhi, chân mày Lý Long Tá nhíu chặt, thấy phía bụng dưới bên phải của nó có vệt máu dài dữ tợn, lúc này hó lên để cho bất luận kẻ nào tới gần. Có thể thấy được vết thương này , nếu , với con ngựa có linh tính như Thỏ Gia Nhi, lại vô cùng thân cận với Lung Nguyệt, nếu phải như thế, phát sinh chuyện chạy liều mạng như điên vậy.

      Lung Nguyệt ở chuồng ngựa coi chừng, mãi cho tới khi thú y tới, mới vô cùng yên lòng trở về điện Kinh Chập.

      Buổi chiều dùng bữa chuẩn bị xong khẩu cung với mấy người Lý Long Triệt và Hóa Diên, rồi cùng tới với Thuận Khải Đế với Cẩn Hoàng hậu. Dù sao vừa rồi đường gặp được đặc phái viên của Minh Kim quốc, muốn lừa cũng lừa được, nên chỉ có thể làm cho việc hơn chút mà thôi. là mình cưỡi ngựa xông mạnh về phía trước, nhất thời vô ý suýt nữa làm rồi loạn đội ngũ của Tĩnh Bắc Vương.

      Lung Nguyệt ở nơi này hời hợt, còn Bùi Nguyên Tu ở đường lại khóa chặt mi tâm. Vào kinh thành sau khi từ biệt thế tử phủ sơn Quận VƯợng, lại dàn xếp trạm dịch cho xứ đoàn Minh Kim quốc, trong dịch quán sớm có Hồng Lư Tự Khanh đợi. Bùi Nguyên Tu cũng cần nhiều lời, liền dẫn 1000 Tinh vệ trở về Bùi Phủ.

      Năm đó Bùi Nguyên Tu vội vang, Thuận Khải Đế cũng kịp ban thưởng Vương phủ cho . Hôm nay hồi kinh, tiểu viện Kết Lư kia tất nhiên ở đủ 1000 người. Còn Bùi phủ ban đầu là lúc Thuận Khải Đế vẫn còn là Thái tử được Tiên Hoàng ban thưởng, viện rất lớn, có thể cho 1500 binh sĩ ở. Khi đó tiên hoàng đèn dầu cạn, sợ có người đoạt đích soái vị, mới để Bùi Chiến nuôi quân trong Bùi phủ, nếu như có việc cũng có thể che chở cho Thuận Khải Đế.

      Cho nên mặc dù trạch này chiếm diện tích hơi lớn, nhưng sau khi Thuận Khải Đế lên ngôi, cũng chừa từng thu về.

      Hôm nay Bùi Nguyên Tu trở lại tự nhiên là nhập chủ Bùi phủ. Nhẫn nhịn nhiều năm, cũng đến thời gian thu hồi vật của mình rồi.

      Tĩnh Bắc Vương trở về phủ, mọi người Bùi gia tất nhiên dám chậm trễ. Đại môn rộng mở, vải đỏ rải thềm, cửa lớn dán giấy đỏ, Bùi lão phu nhân tự mình dẫn theo đám người nhà nghênh ở cửa chính. Thấy Bùi Nguyên Tu xuống ngựa, đợi tới gần, có nha hoàn bà tử đỡ tới gần, lão phu nhân vừa mở miệng ra là "cháu ngoan của ta", đóng miệng lại là "chịu khổ rồi". Gọi đến mức đám người vây xem cho rằng tình thân giữa tổ tôn hai người có bao nhiêu sâu sắc.

      Bùi Nguyên Tu hoàn lễ, : "Làm phiền lão phu nhân nhớ!" Rồi sau đó ý bảo người nhà đỡ lão phu nhân vào.

      Bùi lão phu nhân làm như khôn nghe ra ý xa lánh trong lời của Bùi Nguyên Ty, chỉ : "Được! Được! Trở về là được rồi! Con cũng đường mệt nhọc, chúng ta vào nhà thôi! Vào thôi!" Rồi sau đó, đỡ tay đại nha hoàn dẫn đầu vào nhà.

      Bùi Nguyên Tu xoay người, phân phó Bùi Đại dẫn thân vệ binh sĩ sắp xếp ra viện ngoài, lại thấy Trần Liên Bích tới trước mặt , mặt nhiễm mây hồng, mắt nhìn ngó xung quanh, nhàng phúc thân : "Đại biểu ca trở lại, dọc đường cực khổ, biết Bắc Cương có an bình ?"

      Mày kiếm của Bùi Nguyên Tu nhíu lại, nhìn thấy y phục tóc tai của Trần Bích Liên vẫn theo kiểu các nương, nghĩ đến nàng gần 18, 19 tuổi rồi, sao còn chưa lập gia đình? Hay vẫn còn đánh chủ ý lên người mình?

      chỉ "ừ" tiếng, cũng nhiều lời với nàng ta, chỉ dẫn Bùi Tiểu xoay người về phía nội viện. Nếu trở lại, vẫn còn số việc phải xử lý, ràng phen.

      Vào trong phòng khách.

      Lúc này Bùi Lão phu nhân ở vị trí chính chủ, Trần Thị ngồi bên cạnh tay trái của bà ta, hai người bưng ly trà thản thiên thưởng thức, như đợi Bùi Nguyên Tu hành lễ với các nàng.

      Bùi Tiểu theo Bùi Nguyên Tu vào cửa, đứng trong sảnh, thấy như vậy, trầm giọng quát to: "Thấy Vương gia còn hành lễ!" câu này xuất toàn bộ khí lực trong người, thanh này còn hào hùng hơn mỗi ngày luyện võ võ trường.

      Dọa Bùi lão phu nhân và Trần thị giật nảy mình, nắp tách trà trong tay rơi xuống đùi, rồi sau đó lăng xuống mặt đất, vỡ thành vô số mảnh vụn.

      Nhất thời nhớ tới, hôm nay Bùi Nguyên Tu còn là hài tử vốn im hơi lặng tiếng ngày đó nữa rồi. Tuy đầu có chữ "hiếu", nhưng cũng thể so với luật lệ quốc pháp nữa rồi. Hai người họ sao dám nhận lễ của Bùi Nguyên Tu. Hai người cuống quít đứng lên, đón Bùi Nguyên Tu xuống vị trí chính chủ.

      Người làm dâng trà, mới nghe Bùi Nguyên Tu : "Hôm nay ta trở về phủ, dẫn theo cấm vệ đóng quân ở ngoại viện, binh sĩ thô lỗ, nữ quyến trong nhà nên đưa tới trước mặt, nếu như có chuyện chỉ cần lệnh cho bà tử tới bẩm là được."

      Bùi lão phu nhân và Trần thị gật đầu đám ứng: "Nên như thế!"

      Bùi Nguyên Tu lại : "Còn ta ở thư phòng ngoại viện, gặp khách và nghị đều ở đây, trong đó rất nhiều chuyện cơ mật, những người có nhiệm vụ được vào, nếu có người vi phạm luận xử như gian tế." Bùi Nguyên Tu nhất mạnh hai chữ "Gian tế", quét mắt nhìn hai người trước mặt, lại : "Nếu có chuyện muốn , tìm Bùi Đại, Bùi Tiểu là được."

      Đại tiểu Trần thị nghe được hai chữ "gian tế", tâm khẽ rung lên cái, khúm núm gật đầu đáp ứng: "Vâng!"

      Rồi sau đó lại nghe Bùi Nguyên Tu : "Tuổi của lão phu nhân cao, nên chăm sóc sức khỏe, nên lao tâm lao lực, nếu lúc này ta còn phiền lão puh nhân xử lý đồ cưới của mẫu thân giữ chứ hiếu rồi. Hôm nay ta trở lại, cũng có mấy ngày ở , liền bàn giao ràng với lão phu nhân thôi!"

      Hai chữ "đồ cưới" nhất thời đập Đại Tiểu Trần thị đến hoa mắt, nhất thời chột dạ. Ban đầu lòng tính toán để Bùi Nguyên Tu cưới Trần Liên Bích, mặc dù giao đồ cưới của mẫu thân ra, nhưng chắc chắn công việc vặt trong hậu trạch mà Bùi Nguyên Tu thông giao vào tay thê tử. Như vậy cũng giống như tay trái chuyển sang tay phải thôi.

      Nghĩ như vậy, các nàng cũng thèm cố kỵ gì, sáng tối mỗi ngày hai món đồ cưới.

      Mặc dù nhà ngoại tổ mẫu của Bùi Nguyên Tu làm quan nhưng cũng là phú hộ Giang Nam, đồ cưới ban đầu cũng được coi là mười dặm hồng trang. Những năm này các nàng tiêu xài cũng chỉ còn khoảng phần ba mà thôi. Chỉ còn lại chút gia cụ, đồ trang sức đeo tay, cùng số vải vóc để lâu hỏng, vẫn còn ở trong khố phòng chưa từng động tới.

      Những vật quý trọng còn lại phải là đặt trong phòng cũng là cầm đưa cho người khác, còn những thứ khác đều mang cầm đồ trong lúc khó khăn.

      Lúc này các nàng tới nơi nào tìm đồ cưới đây?

      "Cái này..." Bùi lão phu nhân nhìn hàn quang lóe ra trong mắt của Bùi Nguyên Tu, nửa chữa cũng khó khạc ra, im lặng trong chốc lát, mới tìm cớ : "Hôm nay Vương gia qua 20, đồ cưới này cũng để cho ngươi xử lý, lão bà tử ta đây cũng có lý lưu lại trong tay mình. Chỉ là ngươi cũng hiểu được, đồ cưới trong tay mẹ ngươi là đất đai, là điền trang, vừa hàng, những năm này, nếu muốn làm cũng phải là chuyện hai. Hôm nay ta cũng lớn tuổi, tinh lực thể bằng những năm trước, lần nay ngươi hồi kinh cũng phải rời ngay, vậy cho ta thêm vài ngày sửa sang lại được ?"

      Ánh mắt Bùi Nguyên Tu dừng lại mặt bà ta trong chốc lát, khiến lòng bà ta hốt hoảng vô cùng, chỉ sợ muốn kiểm tra lại kho ngay lập tức. Cho đến lúc Bùi Nguyên Tu gật đầu, trái tim treo lơ lửng của bà ta mới được đặt xuống.

      Đương nhiên là Bùi Nguyên Tu hiểu trong lòng bà ta tính toán gì, trong lòng cũng hiểu được đồ cưới của mẫu thân sớm bị các nàng dùng còn gì. Lúc này ra, muốn để lòng các nàng sinh nghi ngại, còn được thoải mái nữa. Làm như vậy, cũng là để tưởng niệm, dù sao cũng đồ mẫu thân lưu lại.

      Nên mới , việc nên sợ hãi phải sợ hãi, Bùi Nguyên Tu vén áo dài đứng dậy, ra thư phòng ngoại viện.

      chân trước, chân sau Bùi lão phu nhân liền sai người tìm Trần Liên Bích. cho nàng ta biết làm thế nào cũng phải là chính phòng phu nhân của Bùi Nguyên Tu.

      Lúc này thư phòng ngoại viện để Bùi Đại lệnh cho người quét dọn đến hạt bụi cũng còn.

      Bùi Nguyên Tu trở về thư phòng liền bắt đầu suy nghĩ chuyện ngựa của Lung Nguyệt bị sợ hãi hôm nay.

      Kiếm trước, trước lúc thành thân, và Cửu Nhi cũnhg qua lại quá nhiều, nhưng cũng nhớ năm đó Cửu Nhi từng bị ngã ngựa. Cánh tay, xương đùi gãy lìa, gáy cũng bị đụng vào, ở giường hôn mê nửa tháng. Sau khi gả cho mình, mỗi lần thay đổi thời tiết, cả người đau nhức, đầu cũng vô cùng đau đớn.

      Cũng từ đó, Hoàng thượng cho phép Cửu Nhi cưỡi ngựa nữa.

      Nghĩ như thế, hẳn là lúc phát sinh chuyện này, may mà kiếp này có thay đổi, để có thể cứu lấy Cửu Nhi.

      Môi mỏng của Bùi Nguyên Tu khẽ nâng lên, xem ra, ông trời thấy nhân duyên của mình và Cửu Nhi chưa đoạn, nên kiếp này mới giúp đỡ mình như thế.

      Nhưng, chuyện lần này rất kỳ lạ, lúc Kim Ngô Vệ tìm được ngựa hoa sư tử ngọc tuyết thấy được chỗ bụng của nó có vết thương rất ràng. Dựa vào việc chinh chiến hàng năm, thường thấy các dạng vết thương kiểu này, cái này tuyệt đối phải là cánh cây cọ vào, chỉ có thể là người làm. Nhưng là người nào có hận với Cửu Nhi như thế, muốn nàng phải chết?

      Làm thế nào Bùi Nguyên Tu cũng nhớ được, kiếp trước sau khi Cửu Nhi bị ngã, hoàng thượng xử trí người nào, trong lòng khỏi lo lắng.

      Có thể du ngoạn với Cửu Nhi, người này nhất định phải thân cận với CỬu Nhi, mới có thể dưới con mắt của Kim Ngô Vệ khiến ngựa bị thương chạy như điên như thế.

      là ai? Bùi Nguyên Tu biết chút chuyện hậu trạch vô cùng khổ não

      Còn 12 thân vệ Bùi Nguyên Tu lúc này, ngồi trong phòng uống rượu tán gẫu.

      Thẩm Tam : "Ta đây cũng từng nghe vị Thụy Mẫn công chúa này thông tuệ cao siêu như thế nào, ngày hôm nay chưa thấy mùi vị thông tuệ nào, chỉ dáng vẻ kia thôi cũng khiến ta đây nhìn rớt hàm. là, đây đâu phải là người, ràng là tiên tử trời nha!"

      "Tiên tử sao, cùng lắm cũng chỉ là cái bao yếu ớt, ngựa mới điên chút khóc nhè, quá yếu ớt, quá yếu ớt!
      Lão Ngô xong trong đầu lại buồn bực uống rượu, nửa vò rượu xuống bụng, khiến màu của vết sẹo mặt đậm màu hơn, càng dữ tợn hơn.

      "Ai! Ta lão Ngô này, ánh mắt của ngươi sao thế? Sao chúng ta lại thấy như chọn xương trong trứng gà vậy? như ngươi, gia chúng ta đúng là tìm được thê tử thích hợp rồi!" Thẩm Tam đạp .

      Liền nghe Thạch Đầu : "Chẳng lẽ lão Ngô ngươi cảm thấy dáng dấp của mình xấu xí, đời này khó chiếm được vợ nên mới muốn lôi kéo Vương gia của chúng ta bồi ngươi thôi!"

      Nghe vậy, mọi người cười ồ lên.

      ra lão Ngô cũng xấu xí, mặt vuông chữ điền, màu da hơi đen, mắt to mày rậm, mặc dù môi dày, nhưng lại lộ vẻ đàng hoàng, trung thành. Vết sẹo dài màu đỏ mặt kia, đậm lên mới có chút dọa người.

      Lão Ngô trầm giọng hừ tiếng: "Lão Ngô ta đây chướng mắt mấy nữ tử õng ẹo kia nhé!"

      "Nhi chi lê hoa xuân đái vũ..."

      "Haha! Lưu Hải, con mèo nhà ngươi tiểu nửa vò cũng kéo theo được chút văn vẻ, nhưng ràng là ngươi đọc sách mấy năm rồi!" Thẩm Tam cười mắng Lưu Hải, rồi sau đó lại : "Khoan hãy , câu này của ngươi lại khiến ta nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của vị công chúa kia, đúng như là thảo luận lời hát, khóc thôi cũng đẹp mắt như vậy..."

      Lời còn chưa dứt, liền bị người phía sau đạp cái dính vào mặt bàn.

      Người tới chính là Bùi Tiểu, lại nghe : "Bàn luận về công chúa, các ngươi thấy đầu mình rảnh rỗi quá, muốn hái xuống đá chơi?"

      Thấy là Bùi Tiểu, Thẩm Tam vốn muốn mắng chửi người bò lên, ôm cổ , : "Tới đúng lúc, mau cho huynh đệ chúng ta biết, chuyện của công chúa với Vương gia là sao?"

      Mọi người gật đầu.

      Mạnh Thạch đầu cũng : "Ngày thường Vương gia của chúng ta thấy chuyện này tránh như tránh rắn độc, hôm nay lại hành động như thế, hành động giống như phải lấy thủ cấp của tướng địch, còn ôm vào trong ngực liền muốn buông tay. phải vương gia vẫn luôn là nam nữ có khảong cách sao?"

      "Lời ấy rất đúng!" Mọi người gật đầu, nhìn Bùi Tiểu.

      Lại thấy Bùi tiểu cười : "Muốn biết sao?"

      Mọi người lại gật đầu lần nữa.

      Bùi Tiểu nhanh chóng nhặt đùi gà, vọt tới cửa, : "Cái này phải hỏi gia rồi!" Rồi sau đó như làn khói chạy biến mất thấy bóng dáng đâu.

      Trọng trạm dịch, Trác Nhã công chúa của Minh Kim quốc nhìn thấy công chúa Đại Chiêu, còn bị mắng mỏ.

      nương lớn thảo nguyên, làm gì có ai chưa nhìn thấy ngựa bị kinh ngạc.

      Trong lòng chỉ cảm thấy Lung Nguyệt yếu ớt, cái xác tốt lại đánh đồng với mình.

      Từ xưa tới nay, là nữ tử đều vô cùng coi trọng dung mạo.
      Last edited by a moderator: 12/8/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 99: Xem rước dâu Trác Nhã mến mộ Thái tử, Tĩnh Bắc Vương thưởng thức bánh Thủy Tinh.(1)

      Editor: Búnn.


      Nước Đại Chiêu là nước lớn nhất tại.

      Hoàng Đế nước Đại Chiêu phải là người đặc phái viên nước muốn gặp liền có thể gặp được ngay, phải chờ đợi Hoàng thượng rảnh mới được. Về phần khi nào Hoàng thượng rảnh rỗi chỉ có mình ông mới định đoạt được. Khi nào muốn gặp lúc đó rảnh rỗi.

      Từ ngày phái đoàn của Minh Kim quốc tiến vào kinh thành, vì Hồng Lư tự khanh xin vào Tứ phương quán - nơi nước Đại Chiêu xây dựng chuyên dùng cho đặc phái viên các nước, thời gian trôi qua, thoáng cái qua bốn ngày. Trong mỗi ngày đầu có người tới Hồng Lư Tự bồi, nhìn ra chút chậm trễ nào. Mỗi lần hỏi khi nào được yết kiến Thuận Khải Đế được cho biết: "Hoàng thượng bận rộn chuyện quốc , kính xin Đại Vương Tử tha lỗi."

      Vào ngày, Trác Nhã công chúa ở trong Từ Phương quán rảnh rỗi đến vô cùng nhàm chán, lôi kéo huynh trưởng ra ngoài dạo vòng phố xá nước Đại Chiêu. xa, liền thấy đội người khoác lụa hồng cài hoa, diễn tấu sáo và trống, vô cùng vui mừng qua đường.

      thảo nguyên làm gì có dịp nhìn qua những cảnh tượng vô cùng náo nhiệt như thế, vì vậy Trác Nhã liền lôi kéo Đại Vương tử Ban Đạt vào dòng người xem náo nhiệt, thẳng tới cửa lớn của tòa phủ đệ.

      cửa giăng đèn kết hoa, trải thảm hồng.

      Mặt mũi chủ tớ đều vô cùng vui vẻ.

      Trác Nhã hỏi quan viên Hồng Lư Tự phái tới cùng mới biết, Tứ công tử phủ quốc trượng lấy vợ.

      Kiệu đỏ đặt xuống đất, người điều khiển chương trình hô to: "Đá cửa kiệu!"

      Minh Triệt sớm đứng ở sau cửa lớn bước tới trước kiệu mấy bước.

      Trác Nhã lại nghe người bên cạnh : "Mấy vị công tử ở bên cạnh tân lang xuất chúng!"

      "Vậy mà cũng , Minh gia là nhà như nào chứ, bàn vế dáng vẻ có ít người có thể sánh cùng."

      "Ai! Nhìn xem! Người bên cạnh tân lang là Thái tử cùng Vương sao?"

      "Mười phần có chín phần. Nghe quan hệ giữa Thái tử và Vương với biểu huynh đệ bên ngoại vô cùng tốt, ngày quan trọn như hôm nay sao lại đến?"

      Mặc dù Trác Nhã quá giỏi tiếng ở đây, nhưng có thể đoán được ít, nàng ta nhìn về người bên cạnh Tân Lang. Thấy nam tử, đầu dùng kim quan lũy ty gắn rồng miệng ngậm ngọc, cả người mặc y phục thêu mãng cuộn tròn, càng biểu lộ dáng vẻ cao lớn. Nhìn về phía mặt, người này vô cùng đẹp trai, long chương phượng mục, môi mỏng khẽ nhấp, giận mà uy. Vậy mà, trong vẻ uy nghiêm còn mang theo chút phong lưu tài tử.

      Trác Nhã công chúa thấy thế nhất thời có chút nhập thần. Từ thảo nguyên thường thấy Hán tử uy vũ tục tằn, đến sau khi vào Đại Chiêu quốc, lại thấy qua nhiều thư sinh văn nhược. Nếu so sánh ra, nàng còn cho rằng chỉ có Tĩnh Bắc Vương mới có thể vào mắt nàng ta. Hôm nay nhìn lại, lại phát , người này hợp ý nàng hơn.

      Dựa vào hiểu biết của nàng ta về luật lệ nước Đại Chiêu, mặc dù là chút ít bên ngoài nhưng cũng hiểu được, chỉ có Hoàng thượng mới có thể mặc long bào. Vương gia, hoàng tử mặc mãng bào. Thấy nam tử này mặc như vậy, vậy thân phận phải là Vương gia cũng là Hoàng tử rồi.

      Trong lòng thầm quyết định chủ ý, nàng ta tới đây để liên hôn, nếu gả gả cho người này !

      Lại qua hai ngày, Thuận Khải Đế mới triệu kiến đặc phái viên Minh Kim quốc. Trác Nhã công chúa là nhân vật quan trọng trong việc liên hôn cũng cùng tới điện Kim Loan.

      Nàng ta tiến vào điện, liền thấy được Thái tử Lý Long Hựu đứng bên phải Thuận Khải Đế, đây chính là người hôm đó nàng ta muốn gả.

      Nữ nhi thảo nguyên Hào phóng, đợi đến lúc trở về Tứ Phương quán, Trác Nhã công chúa liền với Đại Vương tử: "Ca ca, muội muốn gả cho Thái tử nước Đại Chiêu!"

      Ban Đạt cười gật đầu: "Được! Gả cho Thái tử cũng được!"

      Thái tử này chính là chủ nhân tương lai của Đại chiêu quốc, nếu muội muội gả cho , tương lai nhi tử của nàng còn có thể tranh giành vị trí thái tử phen, chưa biết chừng còn có thể thành Hoàng đế nước Đại Chiêu.

      Nếu là như vậy, đối với Minh Kim quốc của thể tốt hơn rồi.

      Đại Vương tử tính toán, cũng biết, chuyện mà có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Hoàng thượng Đại Chiêu cùng quan viên lại thể nghĩ ra sao?

      Từ ngày Thuận Khải Đế nhận thư của Minh Kim Quốc, từng chuyện với Triều Thần, đuổi Vương tử Ban Đạt cùng mấy vị sứ thần . Rồi sau đó lại gạt bọn họ ở trong Tứ Phương quán, mỗi ngày lại còn cho quan viên của Hồng tự khanh tới bồi, chiêu đãi ăn, uống vô cùng chu đáo, nhưng lại đề cập tới chuyện trong quốc thư.

      Cứ như vậy trôi qua năm ngày, trong lòng Ban Đạt nóng nảy như cỏ mọc rậm rạp. Minh Kim quốc của mới thành lập, thân thiện với Đại chiêu quốc cũng chỉ là tạm thời thích nghi. Nếu như lúc này, nước Đại Chiêu phát binh tấn công, Minh Kim Quốc cũng bị đánh về nguyên hình, biến trở về Bộ lạc nho lúc ban đầu.

      Nếu như phải nhớ tới kết quả như thế, phụ hãn cũng nhịn đau, đưa tiểu muội, hòn ngọc quý tay tới liên hôn.Nhưng, hôm nay nhìn điệu bộ của Hoàng đế Đại Chiêu, còn chưa hoàn toàn nguyện ý chuyện nguyện ý tiếp nạp Minh Kim quốc thần phục phải? Lúc này, trong lòng Vương Tử Ban Đạt cũng nảy lên.

      Đây cũng là khoảng các như dân tộc Thảo Nguyên cùng người Trung Nguyên, hào phòng tục tằng, trong bụng có nhiều gấp khúc lượn quanh. biết, điều này là kế của Thuận Khải Đế, để lòng ngươi có gì, tiêu phí hết hăng hái của ngươi, vậy ta như thế nào chính là như thế.

      Mấy ngày này, Thuận Khải Đế gạt sứ đoàn Minh Kim quốc qua bên, nhưng lại luôn truyền Bùi Nguyên Tu vào trong cung, tướng mạo của cùng lúc càng giống Bùi Chiến, trong lòng khỏi sầu não, nhớ tới bằng hữu cũ.

      Vào ngày, ôn lại triệu Bùi Nguyên Tu vào Cần Chính Điện, quan sát hồi lâu, mãi đến lúc nhìn thấy tâm Bùi Nguyên Tu sợ hãi mới chợt : "Nhận Chi! Hôm nay khanh qua nhược quán nhiều năm, có vừa ý với khuê tú nào ? Việc hôn cũng phải nghĩ tới rồi!"

      Nghe lời ấy, tâm Bùi Nguyên Tu run lên, nhớ lại chuyện làm mấy ngày sau khi hồi kinh. Trừ việc bái vọng ngoại tổ gia, chính là được với vào cung, cũng làm chuyện gì quá mức, sao lại gợi ý định này trong lòng hoàng thượng vậy? Chẳng lẽ hôm ở Bắc Giao cứu Cửu Nhi, cũng được coi là gần gũi da thịt, mà Hoàng thượng lại để Cửu Nhi gả cho mình nên muốn làm gậy đánh uyên ương? Vội vàng định chính phòng phu nhân cho mình, vậy công chúa liền cần gả nữa.

      Nghĩ chút, Bùi Nguyên Tu vội vàng lời khẩn thiết: "Hôm nay thần dư thừa tinh lực nghĩ tới chuyện chung thân của bản thân, chỉ muốn sớm ngày bình định phiên địa, phụ tín nhiệm của Hoàng thượng."

      Thuận Khải Đế nghe xong vuốt cằm, : "Trẫm biết năng lực của khanh, chỉ hai năm ngắn ngủi dẹp yên được Bắc Cương dễ. Nghe trước lúc khanh vào kinh thành, dư nghiệt Bắc Cương lại làm loạn?"

      Dư nghiệt làm loạn này chính là kế hoạch Bùi Nguyên Tu tính toán với phụ tá, hiểu , thế lực lúc trước của phản vương rất lớn, thế cục ở Bắc Cương rắc rối phức tạp, nếu trong hai năm ngắn ngủi liền dọn dẹp sạch lại tạo nên nghi kỵ, cho nên mới ra kế này. Lúc bình thường để dư nghiệt nháo vài trận mới có thể Hoàng thượng yên tâm.

      "Thần xấu hổ!" Bùi Nguyên Tu dập đầu: "Thần ngu độn phụ tín nhiệm của Hoàng thượng, qua hai năm mới thanh trừ được năm phần dư nghiệt của phản vương.

      "Bách túc chi trùng tử nhi bất cương(1), Phản Vương này ở Bắc Cương mấy đời, làm sao ngươi có thể diệt tận gốc trong hai năm, có thành tích như vậy là khó có được, dù sao khanh cũng trẻ tuổi." Thuận Khải Đế cực kỳ hài lòng với tác phong làm việc của Bùi Nguyên Tu, gật đầu cười nhàng, rồi sau đó lại : "Việc hôn cũng phải suy nghĩ! Trẫm vẫn câu kia, nếu khanh coi trọng khuê tú nào, liền tới với trẫm, trẫm làm chủ cho khanh!"

      Trong tâm Bùi Nguyên Tu thầm cau mày, thầm nghĩ: Nếu thần thẳng, nhìn trúng hòn ngọc quý tay Hoàng thượng, khuê nữ bảo bối Thụy Mẫn của người. Hoàng thượng này chắc chắn làm chủ, trong giây lát dùng kiếm Long Uyên chém mình.

      khom người : "Thần tạ ơn long ân của Hoàng thượng!"

      "Miễn lễ !" Thuận Khải Đế vẫy tay, lại : "Trong lòng khanh hiểu là được rồi, sớm ngày thành hôn, cha mẹ khanh ở dưới suối vàng có biết cũng an tâm!"

      "Thần làm phiền Thánh thượng lo lắng, thần xấu hổ!"

      " sao! Trẫm với phụ thân của khanh cũng coi như là tình nghĩa thiếu niên, quan hệ sinh giao. Khanh cũng là con của cố nhân!" Dứt lời, Thuận Khải Đế thở dài tiếng. Rồi sau đó lại : "Còn có mấy ngày nữa là vào thời điểm của Đông Lĩnh, khanh cũng chuẩn bị cẩn thận phen!"

      "Thần tuân chỉ!"

      Bùi Nguyên Tu còn chưa xong, liền nghe Thái giám truyền bẩm: "Thụy Mẫn công chúa đến!"

      Lời này khiến lòng Bùi Nguyên Tu động đậy, từ ngày từ biệt ở Bắc Giao liền gặp lại, hôm nay lại có cơ hội. Mặc dù trong lòng rất vui, còn muốn giả bộ tránh .

      Sau đó lại nghe Thuận Khải Đế : "Tuyên!"

      Nhưng cũng có ý cho lui ra, trong lòng càng thêm vui mừng.

      Rèm lung Ngự thư phòng khẽ nâng lên, liền thấy thiếu nữ mặc váy bách điệp như ý màu đỏ vào. Theo sát sau lưng chính là Tiểu Lộc Tử bưng hộp đựng thức ăn bằng gỗ lim khắc hoa sen quấn phúc thọ.

      Lung Nguyệt vào phúc thân hành lễ, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Thuận Khải Đế : "Con bé này lúc nào cũng nghĩ tới làm món ăn mới, lại mang tới đây cho trẫm làm chuột bạch sao?"

      Phượng mâu của Lung Nguyệt như ánh trắng : "Đâu có, thức ăn hôm nay được em Triệt Nhi ăn trước rồi ạ!"

      (1) Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, rắn chết vẫn còn nọc.
      Last edited by a moderator: 12/8/16
      Tôm ThỏPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :