1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 93: Lần đầu gặp thân vệ bảo vệ Vương gia. Mọi chuyện đều là kế của Nguyên Tu. (2)

      Editor: Búnn.

      Bùi Nguyên Tu nhận lấy mở ra, lại nghe Bùi Đại lại : "Cùng đưa tới còn có phong thư của Quận Vương phủ sơn."

      "Ừ! Để ở đây !"

      "Gia, ý của Quận Vương phủ sơn...."

      "Trong lòng ta có tính toán!" Bùi Nguyên Tu liếc thư bàn .

      Bùi Đại lên tiếng nữa, đứng bên chờ gia của mình phân phó, trong bụng thầm suy nghĩ: Từ lúc gia nhà nhậm chức Phiên Vương Bắc Cương này, Quận Vương phủ sơn liền biểu có ý kết thân, muốn hứa gả nữ nhi cho Vương gia. Nhưng gia nhà lại đáp ứng, cũng từ chối, chỉ dùng chữ "kéo", mơ hồ cho tới bây giờ.

      Vậy mà, nếu Vương gia nhà có ý kết thân, nhưng lại đặt mua ba thương thuyền vận chuyển bằng đường biển. Đất phong của Quận Vương phủ sơn là biển, hải cảng Vương gia mượn lại đúng là của nhà . Hai nhà lui tới, làm người ngoài nhìn vào tưởng có ý kết thân, sợ ngay cả Quận Vương phủ sơn cũng cho là vậy rồi, nếu tại sao nương 17 tuổi rồi mà vẫn bàn chuyện hôn , đây phải là giơ cao chờ Vương gia nhà mình là gì?

      Nhưng, dựa theo hiểu biết mười năm theo Vương gia, chuyện này đáng tin lắm.

      Mỗi lần nghĩ tới đây, gan của Bùi Đại lại đau, từ năm lên sáu tuổi với Bùi Tiểu theo bên người gia, nhìn gia nhà tám tuổi ở trong quân doanh dễ dàng mò mẫm lăn lộn. Tuy là công tử của tướng quân, nhưng trong quân doanh cũng thể thoải mái hơn ở nhà. Sau khi lão gia bị trọng thương rồi mất, nếu phải bên ngoại của Vương gia chăm sóc, chết đói ở Tổ Lăng rồi. phụng bồi gia trong suốt quãng ngày khổ sở tới nay, biết được " đồng tiền làm khó hùng hảo hán". Nếu Vương gia nhà phá võ hôn với Quận Vương phủ sơn, e là cả ba đội thuyền kia cũng phải theo rồi.

      Cái này đều là bạc đấy! Nghĩ tới điều này, Bùi Nguyên Tu lại thấy ba núi vàng ở trước mắt chìm vào trong nước, cuối cùng còn thấy mấy bong bóng nổi lên.

      Bùi Nguyên Tu nhìn hai phong thư xong, đứng dậy, : " theo ta xem chính viện xây như thế nào rồi!"

      Bùi Đại hồi thần, vâng tiếng rồi theo Bùi Nguyên Tu ra ngoài.

      Tĩnh Bắc Vương phủ hôm nay ban đầu chính là phủ đệ của Phản Vương. Hai đời Bùi Nguyên Tu đều vào ở phủ này, chọn ra nơi mới. Thứ nhất, phủ đệ này chính là nơi kinh doanh bốn đời của Phản Vương, xây dựng rất đẹp. Với lại, xây phủ đệ hao tài tốn cửa, mới tới đây chưa đầy hai năm, nên phô trương quá mức. Hôm nay chỉ sai người sửa lại chính viện trong hậu trạch, xây thành hình dáng mà Cửu Nhi thích. Về phần những nơi khác trong vương phủ, đợi đến lúc cưới Cửu Nhi xong, sửa theo ý thích của nàng là được.

      Xem qua chính viện, Bùi Nguyên Tu coi như hài lòng, theo lịch năm có dư, viện này làm xong hết, thiếu quét nước sơn, dời hoa, cây ăn quả vào nữa là được.

      Bùi Đại bên cạnh Bùi Nguyên Tu, : "Gia, chính viện sắp xây xong, bảng hiệu trước cửa nên làm như thế nào?"

      Bùi Nguyên Tu muốn nên : "Cứ gác lại !" Rồi sao đó khép tay áo trở về thư phòng ở ngoại viện.

      Bùi Đại cảm thấy gia nhà càng ngày càng kỳ lạ, viện lớn như thế này ở, ngay từ đầu ngoại trừ chỉ ở phư phòng ngoại viện, cùng với phòng ở bên ngoài, chỉ ở viên tử đề hai chữ "Tuế Hàn". Phòng trong viên tử này này nhiều lắm, nhưng lại trồng đầy hoa mai, phía trước phía sau chừng bốn, năm phòng, đề tên: Lão mai cư.

      Thỉnh thoảng gia nhà được nhàn rỗi, liền xách bầu rượu vào trong viên tử này ngồi. Cũng để bọn họ tới gần hầu hạ, chỉ châm rượu uống mình, trong miệng còn lẩm bẩm.

      Lúc mới tới chính là tháng chạp, hoa mai nở rộ, ở đây còn là mai vàng, vàng vàng , chớ xem thường chúng, mùi thơm kia từng đợt từng đợt, nhạt nhạt, nồng nồng, thấm vào ruột gan.

      lần đệ đệ Bùi Tiểu của nghi ngờ, : 'Chẳng lẽ gia chúng ta bị hoa mai hút mất hồn rồi?"

      Ai ngờ bị Vương gia nghe được, đạp vào cái mông của cước, mắng thẳng: "Tiểu tử hỗn trướng" Hút mất hồn gia nhà ngươi chính là tiên tử!"

      Bùi Tiểu lập tức tới gần gia nhà cưới khúc khích, lấy lòng vỗ mông ngựa.

      ***

      Sau khi trở về thư phòng bao lâu, lại thấy Bùi Tiểu vào cửa, trong tay có chim bồ câu, thấy giọng : "Gia, tin tức của Thừa Quận Vương Phiên."

      "Lấy ra!"

      Bùi Nguyên Tu đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn xong, mím môi thiêu hủy. Rồi sau đó : "Thừa Quận Vương, chín nhi tử nay chết năm rồi!"

      "Cũng hẳn là vậy! phải là bệnh chết, mà là ngã ngựa, còn người chết người khoa khôi thanh lâu..." Bùi Đại lắc đầu. Trong lòng thầm nghĩ: Chết kiểu này cũng quá mức mất mặt rồi!

      "Ừ, cho bên kia, thầm bảo vệ hai trưởng tử cho tốt. Còn lại tùy tiện hành hạ, đừng để lộ thân phận!" Bùi Nguyên Tu vuốt vuốt mi tâm, tiếp tục : "Gọi mấy vị tiên sinh tới gặp ta."

      Bắc Cương diệt dư nghiệt của Phản Vương quá nhanh, Bùi Nguyên Tu sợ Hoàng thượng nghi kỵ, cho nên diệt trừ tận gốc, còn giữ lại mấy người, sai người thầm theo dõi. Thỉnh thoảng còn cần bọn họ ra ngoài nhảy nhót chút, diễn chút.

      Đợi mấy vị phụ ta vào, Bùi Nguyên Tu ý tưởng trong lòng ra.

      Lệnh cho mấy vị tiên sinh xuống vạch kế hoạch.

      Mấy ngày sau, Bùi Nguyên Tu nhận được bồ câu đưa tin của thủ lĩnh Ba Sơn: Bộ tộc Khắc Thấm bên Tây Bắc, liên tiếp nuốt chửng bốn bộ tộc, thu tộc nhân dưới trướng, muốn dựng nước, xưng: Minh Kim.

      Lại qua năm ngày, liền có đội tự xưng là Đặc phái viên của Minh Kim quốc, cầu kiến Bùi Nguyên Tu, xin tấu thay với Hoàng đế Đại Chiêu quốc, Minh Kim Đế nguyện làm nước phụ thuộc, thân thiện hữu hảo với Đại Chiêu quốc.

      Hết chương 93.
      Last edited: 14/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 94: Minh Kim quốc muốn liên hôn, nghe Cửu công chúa động tâm tư.(1)

      Editor: Búnn.


      Đại Chiêu quốc, Hoàng thượng lâm triều thảo luận chính ở điện Kim Loan, còn các Phiên vương và các thần tử trong vùng thảo luận chính ở điện Ngân An.

      Bùi Nguyên Tu ở trong điện Ngân An ở Tĩnh Bắc Vương phủ gặp Đặc phái viên Minh Kim.

      Bùi Nguyên Tu nhận ra được người cầm đầu đoàn đặc phái viên này, người này tên là Hàn Khôn, giỏi về kế sách, giỏi về tâm kế. Kiếp trước chính là người bày kế cho Thừa Quận Vương, nhưng tại sao lúc này lại thành thần tử của Minh Kim quốc?

      Bùi Nguyên Tu tự suy nghĩ, có lẽ vì trùng sinh mà có số ít chuyện bị thay đổi.

      Kiếp trước, có thủ đoạn nuôi tay sai, dùng thô bạo đấu thô bạo, dùng Ba Sơn và Đức Lãng quản thúc bộ tộc còn lại. cạn tàu ráo máng bộ tộc ngoại vực cạn tàu ráo máng, cũng cho "Minh Kim quốc" có cơ hội xuất thế.

      Hàn Khôn đưa quốc thư lên, xin Bùi Nguyên Tu thay trình tấu lên Thuận Khải Đế. Cùng đưa lên còn có phần tạ lễ, năm miếng da chồn đen, tấm da Bạch hổ, dĩ nhiên còn có châu báu và hãn huyết lương câu. Bùi Nguyên Tu thầm nhíu mày. Da chồn đen vô cùng quý hiếm, ở Đại Chiêu quốc là vật ngự dụng của Hoàng thượng, nếu đại thần có được món, cũng đều là do Hoàng thượng ban thưởng. Chưa đến da Bạch Hổ, theo biết, trong tay Hoàng thượng cũng chỉ có ba tấm mà thôi. Hôm nay những món này ở trong tay mình. Vậy Minh Kim Quốc có ý gì? Do biết luật lệ của Đại Chiêu quốc, hay là có tâm tư riêng?

      Bùi Nguyên Tu nhìn danh mục quà tặng nhưng , cầm quốc thư lên, thấy nội dung trong đó đại khái như sau: Quốc chủ Minh Kim quốc ngưỡng mộ Đại Chiêu quốc thịnh thế phồn vinh, muốn thần phục Hoàng đế Đại chiêu, là chuyện tốt của hai nước. Nếu như Hoàng đế Đại Chiêu cho phép, mỗi năm Minh Kim quốc nguyện tiến cống trăm con chiến mã, mười tấm da chồn đen, da cáo đen, da gấu, da hổ...mỗi loại 20 tấm. Chi tiết những cống phẩm phía dưới Bùi Nguyên Tu lại nhìn kỹ, chỉ dùng tay gõ cái lên hai chữ "Chiến Mã", môi mỏng khẽ nâng lên, thầm nghĩ: Minh Kim quốc này giỏi tính toán, Đại Chiêu quốc ở Trung Nguyên, thiếu nhất chính là ngựa tốt, hàng năm ngân lượng dùng để mua sắm chiến mã ở Thảo nguyên vô cùng lớn, phần tiến cống trăm con chiến quả rất mê người. Vậy mà, phàm là chiến mã, nếu muốn thuần hóa, đều dùng biện pháp thiến. Dù là tiến cống ngựa tốt hơn nữa, phải là ngựa đực Đại Chiêu quốc muốn gây đàn cũng là điều thể.

      Với lại, chiến mã đều được dạy dỗ, nếu động tay động chân từ trong, ra ám hiệu tốt cho đám ngựa, ví dụ như: Chuông vang lên nhảy múa, hô lên chạy như điên, rồi những cái khác...vậy e là lúc đó kỵ binh của Đại Chiêu quốc thành thịt dê thớt rồi.

      Bùi Nguyên Tu lại nhìn xuống dưới, phía dưới quốc thư: Vì biểu giao tình của hai nước, Minh Kim quốc vì biểu thành ý, dâng Nhã Trác công chúa của Thảo Nguyên, ký kết gắn bó suốt đời với Đại Chiêu quốc! cùng tới kinh thành của Đại Chiêu quốc.

      Đọc xong, Bùi Nguyên Tu nâng mắt quét qua ba vị sứ thần trong điện Ngân An, cuối cùng dừng người Hàn Khôn, từ từ mở miệng: "Quốc chủ Minh Kim quốc thành tâm, nhưng nếu muốn Hoàng thượng Đại Chiêu quốc đồng ý, chiến mã này đổi thành lương câu, nắm chắc hơn chút."

      Thần sắc của Hàn Khôn ngừng chút: "Nếu lương câu huấn luyện thành chiến mã phải tốn rất nhiều tâm tư...chuyện này..."

      Bùi Nguyên Tu ý vị thâm trường cười tiếng: "Đại Chiêu quốc ta vẫn có vài nhân tài!"

      "À? Nếu vậy tại hạ liền gửi thư cho quốc chủ, bàn bạc phen, kính xin Tĩnh Bắc Vương cho bọn ta chút thời gian!"

      "Cứ tự nhiên."

      Thương nghị xong, Bùi Nguyên Tu lệnh cho Bùi Đại dẫn đặc phái viên về dịch quán.

      Ba ngày sau, quốc chủ Minh Kim quốc sai người đưa quốc thư mới. Bùi Nguyên Tu nhìn xong, gật đầu cái, với Hàn Khôn: "Quốc thư của quý quốc Vương tất trình tấu với Hoàng thượng Đại Chiêu, xin các hạ chờ ý chỉ của Ngô Hoàng!"

      Hàn Khôn dẫn người trở về dịch quán chờ tin tức, còn Bùi Nguyên Tu trở về thư phòng liền nghĩ tấu chương, toàn bộ mọi chuyện của Minh Kim quốc cùng với những lễ vật nhận được vào tấu chương trình lên, ở chung chỗ với thư phụ của Minh Kim quốc, sai người nhanh chóng trong tám trăm dặm, mang đến kinh thành.

      Lòng Bùi Nguyên Tu sáng tỏ, tất cả mọi chuyện đều nhìn Hoàng thượng, nếu là có tâm xử lý ngươi, chắc chắn chết. Nếu trong lòng có ngươi chỉ cần lay động bày ra ngoài sáng cho người người biết chỗ hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở mà thôi. Bình Thân vương gia chính là người như vậy, ngựa thành si, vài con ngựa quý Đại Uyển uy vũ oai hùng chỉ có hơn chứ kém ngựa của Hoàng thượng. Nhưng, Thuận Khải Đế lại cười trừ, chỉ : "Cái này món đồ chơi thôi, Hoàng đệ thích nuôi !"

      Hôm nay mình khổ tâm kinh doanh, hao tâm tốn sức vạch kế hoạch, cũng chỉ để Hoàng thượng phải dùng mình, còn để kiêng kỵ mình, nếu như vậy, sau này cầu hôn Cửu Nhi kích đắc thủ. Nhưng nếu để Hoàng thượng có lòng nghi ngờ mình, trùng sinh mười đời cũng có cơ hội để Hoàng thượng gật đầu đồng ý chấp nhận.

      Cho nên, muốn biểu trung thành phải mập mờ với những mầm mống muốn lôi kéo mình của phiên vương và Quận Vương.

      Nửa tháng sau, Thuận Khải Đế thánh dụ đến Bắc Cương, triệu Bùi Nguyên Tu và phái đoàn Minh Kim Quốc vào kinh. Còn lễ vậy Minh Kim quốc tặng Bùi Nguyên Tu, trong ý chỉ Thuận Khải Đế : "Trời Bắc Cương giá rét, da chồn đen, da hổ, Tĩnh Bắc Vương lưu lại dùng là được!"

      Bùi Nguyên Tu lĩnh chỉ tạ ơn. Hàn Khôn chờ đợi được thánh dụ của Thuận Khải Đế, từ biệt Bùi Nguyên Tu trở về Minh Kim quốc bẩm tấu Quốc chủ, cũng chuẩn bị mang tất cả quốc lễ tới.

      Còn Bùi Nguyên Tu thầm vui mừng trong lòng, bản thân là phiên vương, cho gọi được vào kinh. Ban đầu lúc tới đây lại vội vàng, ngay cả mặt Cửu Nhi cũng được nhìn. Đảo mắt cái là hai năm, biết Cửu Nhi như thế nào, còn nhớ mình hay . Nghĩ tới điểm này, Bùi Nguyên Tu lại lo sợ.

      Lát sau liền triệu hai huynh đệ Bùi Đại và Bùi Tiểu đến trước mặt. Lấy ra tờ đơn, lệnh cho bọn họ kiểm tra kho, cẩn thận sắp xếp vào trong hòm, chuẩn bị dùng khi hồi kinh.

      Hai huynh đệ Bùi Đại nhìn tờ đơn mà hoảng thần, nhìn tất cả những vật đó đều là những đồ trân quý mà thương đội dùng mọi giá mua về. Hôm nay nhìn bàn tay của gia, chẳng lẽ muốn mang vào trong kinh?

      "Gia..." Bùi Đại do dự mở miệng: "Nhiều như thế này muốn mang vào trong kinh? Cái này...chỉ sợ...quá...khoa trương..."

      Bùi Tiểu ở bên cạnh gật đầu, đồng ý.

      Sau khi được hai huynh đệ bọn họ nhắc nhở, Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được. Mình suy nghĩ biết Cửu Nhi thích gì, mang toàn bộ cũng được, đây đúng là suy nghĩ chu toàn rồi.

      Lấy lại tờ đơn trong tay Bùi Đại, giữ lại mấy món, rồi sau đó lệnh cho bọn họ chuẩn bị.
      Last edited by a moderator: 12/8/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 94: Minh Kim quốc muốn liên hôn, nghe Cửu công chúa động tâm tư.(2)

      Editor: Búnn.



      Quay lại trong hoàng thành.

      Lun Nguyệt nghe phía Bắc mới thành lập Minh Kim quốc, muốn thân thiện hữu hảo với Đại Chiêu quốc, hơn nữa còn đưa công chúa đẹp nhất tới liên hôn, khỏi lòng dạ hẹp hòi.

      Có khi nào nào công chúa này tới đây là muốn cho mình tiểu mụ ? Hay là cho trong mấy vị ca ca tiểu lão bà nhỉ? Nếu lấy lợi ích quốc gia ra để chọn, vị công chúa này gả cho phụ thân của nàng hoặc thái tử ca ca là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng mà trong lòng Lung Nguyệt, phụ thân nhà nàng là mẫu thân của nàng, thái tử ca ca là tẩu tẩu Trúc Xuân, tiểu ca là tiểu tẩu Tĩnh Nhu.

      Mặc dù, nàng cũng biết, sau này khi thái tử ca ca kế vị, bên người thể có mình tẩu tẩu. Có điều, nhìn theo phụ thân nhà nàng, làm Hoàng đế thêm mười mấy hai mươi năm nữa tuyệt đối thành vấn đề, nếu vậy sao để cho tẩu tẩu hạnh phúc thêm mấy năm nữa!

      Nhiều năm cùng chung sống, tình cảm giữa Lung Nguyệt và hai vị tẩu tẩu rất tốt. Có lẽ do chênh lệch tuổi tác khá lớn, nên hai vị tẩu tẩu cũng coi nàng là hài tử mà nuông chiều.

      Việc này đâm trúng vào tâm lý gà mẹ che chở gà con của Lung Nguyệt, nếu bông hoa của thảo nguyên này tự hiểu, chọn gả cho đại ca, nhị ca, tứ ca cũng được, dù sao cũng là tiểu lão bà, gả cho ai cũng như vậy thôi. Chỉ cần chọn phụ thân, ca ca, tiểu ca vậy sao rồi. Nếu công chúa Trác Nhã này đui mù, mình cũng ngại ỷ sủng sinh kiêu lần, lộ vẻ uy phong của công chúa được sủng ái nhất Đại Chiêu quốc lần.

      Quyết định chủ ýe, Lung Nguyệt cũng phiền nào nữa. Ngồi trước kính trang điểm lưu ly để bốn người Hoán Ngọc trang điểm cho mình, chuẩn bị cung yến Trọng Thu tối nay. Suy nghĩ chút, tối nay hẳn là "Gặp gỡ cừu nhân" mới đúng.

      Mấy tháng trước, ở Linh Hữu nàng dụ dỗ chơi đùa với Nhiên Nhi, lúc phụ thân nhà nàng vui vẻ, Đại tỷ tỷ chợt quỳ xuống khóc cầu xin phụ thân bỏ qua cho nữ nhi nhà nàng năm đó ngu ngốc, tùy hứng đẩy Lung Nguyệt vào trong nước. Lại , hôm nay nàng ấy bị đầy điền trang mười năm, tính tình nhu hòa hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm hối hận vô cùng, chỉ muốn có cơ hội đứng trước mặt Lung Nguyệt dâng trà nhận lỗi.

      Đại tỷ tỷ Ninh Bình công chúa xong than thở khóc lóc, dọa Nhiên Nhi sợ đến mức khóc thút thít.

      Từ trước đến nay Thuận Khải Đế là người thích mềm thích cứng, dù sao nữ nhi của Đại công chúa cũng là Ngoại tôn nữ của mình, huyết mạch tương liên. Lúc này nhìn Nhiên Nhi được Lung Nguyệt ôm trong lòng, liền nhớ tới năm đó ngoại tôn nữ của mình lúc cũng như vậy, cũng được mình thương mà lớn lên. Chẳng qua là càng lớn càng cậy mạnh, mới khiến thích.

      Nếu hôm nay tính tình thu liễm, vậy ...

      Tâm Thuận Khải Đế mềm ra, quay đầu nhìn Lung Nguyệt.

      Trước đó suy nghĩ của Lung Nguyệt thông suốt, biết khi nào nên làm gì, nên gì, nếu , dù là được Thuận Khải Đế thích, cũng bị biết điều của mình tiêu trừ đến còn.

      Hôm nay nhìn thấy phụ thân nhà mình có lòng bỏ qua, cười cười : "Toàn bộ đều do phụ thân làm chủ!" Dứt lời, lại quệt miệng : "Phụ thân nhìn nữ nhi như vậy, chẳng lẽ trong lòng phụ thân, Cửu Nhi là người phân phải trái, tính toán chi li với tiểu bối sao? Nếu nữ nhi là người như vậy, phải là uổng phí thương mẫu thân phụ thân dành cho mình sao?"

      Thấy nàng như thế, Thuận Khải Đế vẫy tay để Lung Nguyệt tới gần, đưa tay nhéo mũi nàng, giả vờ tức giận : "Con khỉ này...!"

      Lung Nguyệt cười lấy lòng, trong lòng cũng thầm : Đại tỷ tỷ đúng là tận dụng mọi thứ, để phụ thân nhìn Nhiên Nhi mà nhớ tới nữ nhi của nàng. Lấy tình động lòng người, lấy cảnh động chân tình cùng lúc.

      Thuận Khải Đế lại với công chúa Ninh Bình: "Cửu Nhi như vậy, liền để cho nàng trở lại thôi!"

      Mặc dù trong lòng Ninh Bình ghen ghét Lung Nguyệt gặp may khoe mẽ như thế, nhưng mặt cũng tỏ vẻ vui mừng, phúc thân : "Nữ nhi cảm ơn phụ hoàng!" Rồi sau đó xoay người, với Lung Nguyệt: "Tỷ tỷ cũng thay mặt nữ nhi cảm ơn Cửu muội muội đại nhân đại lượng, ngày khác nhất định mang Hân Nhi tới nhận lỗi với muội muội!"

      Lung Nguyệt cười : "Đại tỷ tỷ khách khí, trong mắt muội muội Hân Nhi cũng như Như Nhi mà thôi."

      Thuận Khải Đế nghe xong, cười nhạt gật đầu. Tất nhiên là ông biết Cửu Nhi cưng chiều Trang Nhã Như như thế nào, hôm nay nghe nàng như thế, trong lòng lại càng hài lòng, ông biết, khuê nữ bảo bối của ông là nha đầu trọng tình và đơn thuần.

      Hài lòng quá lại dẫn đến lo lắng, nha đầu nhà mình ngoan hiền, nhân hậu như thế, nếu bị người có lòng tính toán phải làm như thế nào?

      Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Thuận Khải Đế cảm thấy buồn rầu. Nhưng ông lại biết, nha đầu ngây thơ trong lòng ông, lông còn dài hơn mấy con khỉ kia rất nhiều.

      dạ tiệc Trọng thu, giống như Lung Nguyệt đoán, gặp được tiểu nương năm đó kiêu căng ai bì nổi.

      Cũng thể là Tiểu nương, Trương Dư Hân còn lớn hơn mình mấy tháng. Nghĩ đến, thêm năm nữa liền cập kê. Khó trách Đại tỷ tỷ vội vã muốn đón nàng trở về. Nếu được phụ thân lên tiếng, muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó khăn.

      Chỉ thấy nàng cúi đầu, bước , theo bên người Đại công chúa Ninh Bình, nhiều, hành động nhiều, hiển nhiên là vị Đại gia khê tú đoan trang hiền thục.

      Dùng tiệc xong, Thuận Khải Đế vẫn như quá khứ, ra lệnh cho mọi người tới Lục thu viên của mình ngắm cảnh.

      Lung Nguyệt ngồi trong đình Ngũ Long, cười híp mắt nhìn Tiêu Nhi nhà mình giương cung bắn lụa màu.

      Mặc dù hôm nay tiểu tử mới sáu tuổi, nhưng mặt có mấy phần phong thái của phụ thân Thái tử nhà . Cũng biết có phải phụ thân truyền cho tính bảo vệ muội muội mà vô cùng để ý tới Tiểu này. Luôn đứng thẳng bên cạnh Lung Nguyệt ra thế bảo vệ, khiến mọi người dở khóc dở cười.

      Lúc này, có dáng có vẻ rút cung ra kéo căng, cần phải bắn rơi ngọc bội ngâm dược hình thỏ trắng treo nhánh cây cao nhất kia, đưa cho tiểu bảo bối của mình thưởng thức.

      Nhìn mũi tên bay vèo cái, mặc dù vững vàng, nhưng cũng chạm vào ngọc bội nhưng chỉ khiến nó lung lay mấy cái chứ rơi xuống.

      Nhiên Nhi lại cầm chiếc mũi tên, đưa vào trong tay , động viên : "Tiêu ca ca cố gắng lên!"

      Hết chương 94.
      Last edited by a moderator: 12/8/16
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 95: Tỷ muội đấu tâm cơ, Tĩnh Bắc Vương ngắm trăng uống rượu tương tư.(1)

      Editor: Búnn.


      Tiêu Nhi như tiểu đại nhân, khẽ vỗ mái tóc dài đen của Nhiên Nhi, : "Ngoan!" Rồi nhận lấy mũi tên, giương cung lên bắn.

      Động tác như vậy khiến chúng quý nữ cùng khẽ che miệng cười ngừng.

      Năm mũi tên bay qua, ngọc bội treo ngọn cây cuối cùng cũng lung lay mấy cái, rơi xuống đầu cành.

      Tiêu Nhi vui mừng muốn nhận lấy, lại bị cánh tay ngang cướp mất.

      chỉ cướp ngọc bội, còn bị cùng khoác lên bả vai, vào chỗ Lung Nguyệt ở Ngũ Long Đình. Người này chính là hỗn thế ma vương Lý Long Triệt.

      Lung Nguyệt nhìn thấy tiểu tử chừng mười hai mười ba tuổi, khiêng tiểu hài tử sáu tuổi, trong giây lát vô cùng buồn cười, trêu ghẹo : "Khi nào đệ lại thànnh Sơn Đại Vương cản đường đánh cướp vậy?"

      Lý Long Triệt cười : "Vừa mới đây thôi!"

      Thấy Lung Nguyệt và Lý Long Triệt cười đùa, chúng quý nữ bên cạnh rối rít tiến lên hành lễ với Lý Long Triệt.

      Lý Long Triệt giả bộ trầm ổn gật đầu cái, rồi sau đó liền cáo từ, tìm bọn Minh HIên. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình dẫn nữ nhi Trương Dư Hân tới đây.

      Khoát tay cái với chúng quý nữ hành lễ, cười với Lung Nguyệt: "Cửu muội muội khiến tỷ vất vả mới tìm được!" Rồi lại với Trương Dư Hân ở bên cạnh: "Hân Nhi phải muốn xin lỗi tạ ơn với Cửu Hoàng di của con sao? Vậy đừng có ngượng ngùng!" Khẽ đẩy Trương Dư Hân cái, lại cười với Lung Nguyệt: "Những năm nay Hân Nhi ở điền trang, tính tình càng lúc càng hướng nội. Đại tỷ tỷ liền thay mặt nữ nhi tạ ơn Cửu muội muội Đại nhân chấp tiểu nhân, để Hân Nhi hồi kinh."

      Trương Dư Hân cũng theo mẫu thân mình: "Hân Nhi tạ ơn Cửu Hoàng di! Xin Cửu Hoàng di tha thứ cho cháu chuyện mười năm trước trẻ người non dạ, mặc dù đụng phải Hoàng di nhưng cũng phải cố ý!"

      Lung Nguyệt cau mày, Trương Dư Hân này mới hồi kinh từ điền trang mới có hai tháng, vậy mà đại tỷ tỷ lại dạy nàng câu đó vào hôm nay, xin lỗi mình, gần xa lại lộ mình ỷ sủng sinh kiêu, tính toán chi ly với tiểu bối. Mở miệng chính là " câu mười năm", đúng là chụp cho mình cái mũ to!

      mặt lại cười : "Đại tỷ tỷ khách khí rồi, đây đều là phụ thân làm chủ. Muội muội chỉ ở trước mặt phụ thân mấy lời hay mà thôi." Rồi sau đó quay về phía Trương Dư Hân vẫy tay, : " hồi kinh hai tháng rồi! quen chưa?"

      Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, về mà chào cũng là phi lễ. Mẹ con hai người gần xa gài bẫy ta, đáng tiếc Cửu công chúa ta cũng phải là ngồi .

      Mới đầu chúng quý nữ còn đồng tình với Trương Dư Hân, đường đường là nữ nhi của công chúa, huyết mạch hoàng gia, lại bị thân di của mình đẩy điền trang. Bây giờ nghe Lung Nguyệt , trong lòng cũng nhớ ra, mười năm trước công chúa mới bao lớn? Mọi chuyện ban đầu đều do Hoàng thượng xử phạt, có liên quan gì đến Cửu công chúa? Nghĩa câu của Cửu công chúa chính là nàng còn cầu xin Hoàng thượng cho phép Trương Dư Hân trở lại.

      Nhưng Trương Dư Hân này mới trở lại hai tháng, mới có suy nghĩ cáo lỗi, cảm ơn, lại còn có câu hôm nay, đúng là có lòng rồi....

      Mọi người đều là sống ở hậu trạch, nhưng việc ngấm ngầm xấu xa trong đó vừa nghĩ liền thấu.

      Lại nghe Lý Long Triệt đột nhiên : "Tuổi giết người cần đền mạng hả? Hân Nhi còn lớn hơn Cửu tỷ tỷ nửa tuổi đấy! Ngày xưa lúc còn tuổi nhân lúc trời lạnh đẩy mạnh tiểu di vào trong hồ, tâm này có thể độc sao? Hôm nay vừa vào mùa Đông Cửu tỷ tỷ vẫn sợ lạnh vô cùng! Tất cả đều cảm ơn sanh nữ(1) quan tâm!"

      (1) sanh nữ: con của chị hoặc em .

      Lý Long Triệt là dòng độc đinh trong nhà, từ cùng lớn lên với Lung Nguyệt, tình cảm rất dày, làm sao có thể thấy nàng chịu chút ủy khuất! lại có thói quen làm theo ý mình, cũng quản mặt mũi, chỉ : Ngươi cho ta thước, ta cho ngươi trượng. Ngược lại, nếu ngươi đánh ta quyền, ta trả lại ngươi muôn vàn cước!

      Lời vừa ra khiến mặt hai mẫu tử kia biến sắc, lúc đỏ lúc trắng lúc xanh lúc hồng, trông rất đẹp mắt.

      Trong lòng Lung Nguyệt cười đến rút gân, mặt vẫn còn nghiêm túc, với Trương Dư Hân: "Chuyện trước kia liền coi như gió tản thôi, hôm nay Hân Nhi trở lại, tốt. Ngươi cũng giống Như Nhi, đều là sanh nữ của ta, ta bên này nặng bên kia ." Dứt lời liền tháo vòng tay Hồng bảo thạch khảm chim bồ câu cổ tay ngọc thon dài xuống, kéo tay Trương Dư Hân, đeo lên cho nàng, lại : "Coi cái này là lễ ra mắt Cửu Hoàng di cho ngươi !"

      Ai biết trong tay Cửu Công chúa có nhiều vật phẩm vô giá, ai cũng biết vòng tay lại là cựu phẩm, giá trị của nó phải là liên thành đấy!

      Chúng quý nữ nghĩ: Nghe người ta mặc dù Cửu Công chúa thông tuệ nhưng cũng là người ngây thơ, xem hôm nay giả chút nào, còn có thể rộng lượng với người đẩy mình xuống nước lạnh như vậy.

      Bọn họ lại biết, vòng tay như thế này đối với Lung Nguyệt mà cũng chỉ là chín châu mất sợi lông mà thôi, đặt trong đống vật quý hiếm của nàng vốn là gì.

      Từng có lần, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Lung Nguyệt chính là ôm hộp đồ trang sức đeo tay, tỉ mỉ thưởng thức từng cái , trong lòng thầm kêu lên: "Tham tiền! Tham tiền!"

      Dần dần thấy nhiều mới cảm thấy bình thường.

      Đại Ninh Bình công chúa đào hầm được, lại nhận được đống vụi, miễn cưỡng cười cười hàn huyên mấy câu,thầm hận rời .

      Lung Nguyệt mỉm cười đưa mắt nhìn mẫu tử rời , mới phát , thấy bóng dáng Như Nhi và Nhiên Nhi đâu.

      Nghe người ta hồi bẩm mới biết, Nhiên Nhi muốn vệ sinh, Như Nhi thấy Lung Nguyệt có chuyện, liền lặng lẽ dẫn nàng .
      Last edited by a moderator: 12/8/16
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 95: Tỷ muội đấu tâm cơ, Tĩnh Bắc Vương ngắm trăng uống rượu tương tư.(2)

      Editor: Búnn.


      Lung Nguyệt nghĩ, theo còn có bà vú và đại nha hoàn, bảy tám người phụng bồi, liền ngồi cùng Hóa Diên ở Ngũ long đình chờ đợi, chơi với ba chất tử thiếu niên.

      Thời gian chừng hai chung trà mà thấy hai người trở lại. Trong bụng Lung Nguyệt có chút sốt ruột, mặc dù Lục Thu viên là viên tử của mình, còn có rất nhiều cung nhân thị vệ, chắc chắn xảy ra chuyện gì. Nhưng, hôm nay nhiều người, mở to mắt đụng phải.

      Cho gọi cung nhân đến hỏi, thẳng theo hướng mà các nàng qua.

      được bao xa, liền thấy phía trước cách đó xa có mấy bóng người cao thấp lờ mờ. Lung Nguyệt cái liền nhận ra người bé được dắt tay chính là Nhiên Nhi.

      Lôi kéo nàng chính là Như Nhi.

      Thấy vậy, Lung Nguyệt yên lòng, về phía các nàng. Cách rất gần, hình như nghe được người ngăn cản các nàng gì đó.

      "Như Nhi à, ngày thường mẫu thân đối đãi với con tệ, dù thế nào chúng ta cũng là người nhà, tiểu cữu con trúng tam giáp, đồng thân phận tiến sĩ, sau đó quyên góp được chức quan Bát phẩm, đến nay tiến thêm được bước nào. Hôm nay con được lòng Cửu công chúa, nếu như có thể cầu xin nàng..." Người chuyện chính là kế mẫu của Trang Nhã Như, Nhị phu nhân Trang gia.

      "Mẫu thân, triều đình dụng người hiền đức, nếu tiểu cữu có năng lực, chắc chắn được trọng dụng."

      "Tiểu cữu con đương nhiên là người có năng lực, nếu trúng tiến sĩ, phải sao? Trong triều có người làm quan rất tốt, nếu tiểu cữu con có thể thăng chức cao, sau này cũng có thể giúp đỡ con và Hà Nhi, phải sao? Chỉ cần con cầu xin Cửu..."

      Trang Nhị phu nhân còn chưa hết câu, lại bị cắt đứt.

      "Như biểu tỷ, về thôi! Về tìm tiểu !" Nhiên Nhi cũng bị cản ở đây lúc lâu, tính tình trẻ con sớm chịu nổi. Mở miệng ngọng líu ra .

      Trang Nhã Như thấy lúc này Nhiên Nhi nước mắt lưng tròng, khom người ôm lấy nàng: "Được! Chúng ta về, tìm !" Rồi sau đó hành lễ : "Mẫu thân, nữ nhi trước bước, lâu rồi, e là Cửu Hoàng di lo lắng." Cáo từ xong liền muốn rời khỏi.

      Lại nghe giọng bén nhọn của Trang Nhã Hà: "Hôm nay Trang Nhã Như ngươi cứng cánh, tìm được núi dựa giỏi rồi sao? Ban đầu tiểu cữu dẫn ngươi chơi như thế nào, ngươi quên rồi sao? Ngươi là tiểu nhân vong ân bội nghĩa!"

      Nhiên Nhi còn tuổi, lại được nuông chiều, chưa bao giờ nghe qua tiếng bén nhọn như thế, nhất thời liền khóc lên. Trang Nhã Như vội vàng vỗ , khẽ dỗ dành. Trong lòng cười khổ, : "Tiểu cữu dụ dỗ ta, chỉ là trêu chọc ta, để cho ngươi vui vẻ thôi, trong lòng chúng ta đều hiểu..."

      "Ngươi linh tinh! Tiểu cữu..." Trang Nhã Hà bị câu đâm rách, bừa.

      Vậy mà đợi nàng ta xong, liền có người quát lên: "Hoa viên Hoàng gia, người nào lên tiếng lỗ mãng!"

      Nghe vậy, mấy người quay đầu, thấy Lung Nguyệt được cung nhân vây quanh về phía này. Mẫu tử Trang gia vội vàng hành lễ, Lung Nguyệt lại để ý.

      Người vừa mới lớn tiếng quát lên là Địch Thúy.

      Nhiên Nhi vừa thấy Lung Nguyệt, khuôn mặt nhắn lộ vẻ ủy khuất, nước mắt lưng tròng giương tay muốn nàng ôm. Lung Nguyệt đau lòng, vội vàng nhận lấy dỗ dành. Hóa Diên cũng lấy khăn mềm ra, nhàng lau nước mắt cho Nhiên Nhi.

      Đợi tiểu nha đầu chỉ còn thút thít, khóc nữa Lung Nguyệt cau mày nhìn về phía cung nhân theo Nhiên Nhi, khuôn mặt nhắn tinh xảo tràn ngập vẻ vui, trầm giọng : "Các ngươi chăm sóc chủ tử như thế nào? Gặp chuyện cũng biết cho người tới bẩm báo sao?"

      Đại nha hoàn và bà vú của Nhiên Nhi vội vàng khấu đầu xin tha.

      Lung Nguyệt cười lạnh: "Ta chắc chắn lấn lướt chủ tử của các ngươi, mấy người các ngươi tới chỗ Vương phi nhận phạt !" Lại với Đào Châu: "Em dẫn mấy người họ , tỉ mỉ mọi chuyện với Vương phi!"

      Đào Châu nhận lệnh, dẫn theo mấy người xuống.

      Trang Nhã Như thấy vậy, có lời muốn , lại bị Hóa Diên thầm kéo tay, lời tới miệng lại thu trở về.

      Hai mẫu tử Trang Nhị phu nhân được Lung Nguyệt cho phép, vẫn quỳ, dám đứng lên.

      Còn Lung Nguyệt mặc kệ lòng các nàng đánh trống, thèm để ý, chỉ với Trang Nhã Như: "Con là huyết mạch Hoàng gia, là ngoại tôn nữ của Thuận Khải Đế Đại Chiêu quốc! Nữ nhi con vợ cả Ninh An công chúa, mấy cữu cữu lúc này trong viên tử, lại nghe có người nào trúng tam giáp, đồng xuất thân tiến sĩ! Nhưng nếu có người láo xưng sai, chỉ cần cho người trói lại đưa tới Đại lý tự!"

      Trang Nhã Như nghe vậy gật đầu, : "Cháu hiểu rồi!" Trong lòng hiểu được, tiểu di chỉ cây dâu mắng cây hòe! cho kế mẫu và Ngũ muội muội nghe.

      "Ừ! Con hiểu tốt! Đừng bởi vì tính con tốt, nên cái người thối tha, lai lịch dám nhận làm cữu cữu của con! Cữu cữu thực của con đều là chủ tử ngồi trong điện Ngân An!"

      Lung Nguyệt xong, giống như có hai mẫu tử kia, nhanh chóng rời . Để lại hai mẫu tử Trang gia kia suýt nữa nội thương.

      Ở Bắc Cương, trong Tĩnh Bắc Vương phủ.

      Trong đêm đoàn viên trọng thu, Bùi Nguyên Tu lại ngồi mình dưới trăng uống rượu, bóng dáng độc.

      Nửa tỉnh nửa say, hoảng hốt nhớ lại kiếp trước, trong lòng thầm cảm thấy khổ sở thôi.

      năm kia, cũng là cảnh này.

      từ doanh trại về sớm, vốn muốn tới chính viện, trải qua đêm đẹp với Cửu Nhi. Lại bị nhi tử nửa đêm kéo tới thiên viện, bồi thả đèn Khổng Minh(1). Nhất thời mềm lòng, bồi chơi đến nửa đêm.

      (1) Đèn Khổng Minh: lợi dụng nguyên lý khí nóng tương đối có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên có miệng, tim đèn sau khi cháy xong khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh. Thứ tử, di nương còn có mình...

      Lúc này nhớ lại, hẳn là càng khiến Cửu Nhi đau lòng.

      Đợi đến lúc trở về chính viện, tìm khắp nơi thấy bóng dáng Cửu Nhi, hỏi người làm, tìm tới Lão Mai Cư. Thấy bàn đá đầy cua béo tươi ngon, Cửu Nhi hề đụng vào, lại tự mình uống rượu.

      "Tương tư ký dư nguyệt, nhất hộc thanh tửu độc chước. Dạ thâm hoa thụy khứ, chích ảnh ỷ lan sách. Nhất khúc chung, thu phong lương, lệ ngân san. Kim dạ trung thu tế nguyệt viên, minh nhật thùy quản nguyệt bán loan. Nguyệt minh nguyệt ám nguyệt hình đan, thùy cộng vũ biên tiên!" (Tạm dịch nghĩa: Gửi tương tư vào trăng, hộc (2) rượu trong tự mình uống. Đêm khuya hoa ngủ, bóng dáng độc dựa vào lan can. khúc cuối cùng, gió thu lạnh, nước mắt rơi. Trăng tối nay tròn như thế, ngày mai ai còn quan tâm trăng ngày rằm. Tháng trăng tròn trăng khuyết, ai cùng nhau cùng múa ngả nghiêng.)

      (2)Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.

      Đây cũng là bài thơ kiếp trước Lung Nguyệt khẽ ngâm lúc chếnh choáng say, nghe xong làm tâm đau dứt. Cho đến kiếp này, vẫn ràng như ngày hôm qua.

      Bùi Nguyên Tu uống cạn ly rượu: "Cửu Nhi...kiếp này nhất định phụ nàng..." Khóe mắt rơi giọt lệ, chìm vào cơn say.

      Hết chương 95.

      Chương 96: Đêm trọng thu trung bộc Vương gia, Hoàng thượng triệu Bùi Nguyên Tu trở về kinh thành(1).

      Editor: Búnn.

      Hôm sau, Bùi Nguyên Tu tỉnh lại ở chính phòng tại Lão Mai Cư, từ giường êm ngồi dậy, vuốt vuốt mi tâm.

      Đúng lúc nghe cửa phòng vang lên, Bùi Đại nâng mâm trà vào.

      "Gia, ngài tỉnh rồi sao? Nửa đêm hôm qua thấy ngài say, thấy chỗ này gần nên đưa ngài vào đây nghỉ. Canh giải rượu vừa mới nấu xong, ngài uống chút !"

      Sau chơi hội hôm qua, Vương gia nhà đuổi và Bùi Tiểu , để huynh đệ bọn họ theo các huynh đệ thân vệ ra ngoài giải trí, trong vương phủ có thủ vệ.

      Đợi lúc nửa đêm hai huynh đệ bọn họ trở về, tìm ngoại viện mấy lần cũng thấy Vương gia nhà mình đâu. Tiểu đệ Bùi Tiểu của : "Chẳng lẽ gia của chúng ta lại để hoa mai câu hồn rồi?"

      Thẩm Tam còn cười : "Cẩn thận cái mông của ngươi! Lại để cho gia đạp đấy!"

      Kết quả tới nhìn Lão Mai Cư, vương gia nhà ở chỗ này .

      mình say ngất xỉu ở thạch đình Mai Lâm. Được mấy huynh đệ bọn họ khiêng về phòng, trong miệng vẫn còn nhắc nhắc lại, đứt quãng mấy từ a Nguyệt, a Loan, a Viên, a Bán! Trong số bạn họ có người nào có thể nghe hiểu!

      Phục vụ gia ngủ xong, và Bùi Tiểu cũng ngủ ở hai bên cửa.

      thử xem những ngày gia nhà trôi qua là những ngày gì. Trong Tĩnh Bắc Vương phủ có tổng cộng năm ba tử là nữ, còn là thê tử của quản , đều 40, 50 tuổi rồi. Cả nhà dưới ngay cả nha hoàn cũng có, đều là nam nhân, hận ngay cả con chim đầu cành rơi xuống cũng là đực.

      Hai huynh đệ bọn họ cũng 20 rồi, cũng đến tuổi cưới vợ, gia còn lớn hơn huynh đệ bọn họ đến vài tuổi, tuy phu nhân chính phòng phải lựa người tốt, nhưng đến nay ngay cả nha đầu thông phòng cũng nên, ngay cả thanh lâu cũng qua.

      Nếu gia nhà từ ở trong quân, là nam nhân thành , có thói quen thân cận nữ sắc? Xấu hổ? cũng hẳn vậy, thỉnh thoảng gia nhà có tiếp xúc với mấy nương, cũng vô cùng tao nhã lễ độ, thấy có chỗ nào ổn.

      Chẳng lẽ....

      Suy nghĩ chút, Bùi Đại khỏi rùng mình cái.

      Lại thấy Bùi Tiểu dùng cùi chỏ đẩy đẩy : "Ca! Ca xem có phải long dương của gia tốt, cho nên chỉ thích đồng tính thôi ? Mấy năm này đều trong quân, thấy đâu cũng là nam nhân..."

      "Chớ bậy, cẩn thận roi ngựa của gia đánh chết đệ! Con mắt nào của đệ thấy gia với nam nhân nào minh bạch? Ngày thường gia cân thận nhất chính là hai huynh đệ ta..." Ặc.... đến chỗ này, Bùi Đại sát sát cánh tay, mới vào mùa thu mà trời lạnh hơn rồi.

      "Ca này!" Bùi Tiểu chà xát cằm, : "Gia coi trọng huynh đệ ta, tuy trong doanh trại hai huynh đệ ta cũng được coi là người thanh tú, nhưng so với gia còn kém xa! Nếu gia chọn, cũng phải chọn người có dáng vẻ như Minh tướng quân Minh Thức."

      Bùi Đại nghe vậy, trợn mắt, vỗ vào gáy Bùi Tiểu cái: " bậy! Tự tìm đường chết! Gia ta có thể có đam mê như vậy sao? Đệ muốn nhà họ Bùi đoạn hương khói sao? Coi chừng lão gia chúng ta nhảy từ trong quan tài ra quất chết đệ!"

      Bùi Tiểu che gáy, lặng lẽ cười hai tiếng, : "Cũng đúng! Nếu gia chúng ta có say mê này, sao chưa thấy tới Nam Phong quán..."

      Còn chưa xong, lại bị Bùi Đại nhấc chân đạp cước!

      "Đệ lăn ! Đệ đúng là đồ đáng tin cậy, ta ở chỗ này coi gia, đệ nghỉ ngơi ! Nhỡ đánh thức gia, ta bị đệ liên lụy phải ăn roi!"

      Bùi Tiểu nhảy cái, từ đất nhảy dựng lên, lặng lẽ cười hai tiếng, rồi rời .

      mình Bùi Đại ở lại coi chừng, thỉnh thoảng nhìn trong phòng cái, nhìn xem gia nhà có chỗ nào thoải mái . Cho đến khi trời sáng hẳn, mới vào phòng bếp nấu chén canh giải rượu, bưng vào.

      Bùi Nguyên Tu nhận lấy, uống hơi cạn sạch, rồi sau đó phân phó: "Múc nước, để ta rửa mặt!"

      Bùi Đại trả lời tiếng rồi ra ngoài, lâu sau bưng chậu nước vào. Bùi Tiểu theo chân bưng khay đồ ăn vào.

      Bởi vì đêm qua say rượu, Bùi Nguyên Tu cũng đến Võ trường luyện quyền cước như mọi ngày nữa, dùng bữa sáng xong liền ở thư phòng ngoại viện.

      Lễ trọng thu, cho phép phụ tá tiên sinh và 12 thân vệ nghỉ ngày, cho nên bây giờ có việc gì, chỉ ngồi ngây ngốc trong thư phòng. Rảnh rỗi liền tìm sách binh thư đọc.

      Gần tới trưa, Bùi Tiểu tiến lại bẩm, Ngô tướng quân và Phương tướng quân tới tìm Vương gia uống rượu.

      À, hai vị Tướng quân đều là hai người theo phụ thân của Bùi Nguyên Tu là Bùi Chiến vào sinh ra tử, nhắc tới cũng được coi là đồng lứa với Thúc bá của Bùi Nguyên Tu. Ngày hôm nay, vì gì khác, là vì khuyên mau mau lấy vợ.

      Bùi Nguyên Tu nghe xong, cũng để ý lắm, chỉ cười đáp. Rồi lại xin hai vị tướng quân yên tâm, hán tự có tính toán.

      Qua lễ trọng thu, tới hai ngày, Minh Kim quốc bên kia liền đưa thư tới, 15 ngày sau, Đại Vương tử Minh Kim quốc dẫn đoàn hộ tống bào muội Nhã Trác công chúa vào kinh.

      Bùi Nguyên Tu trả lời: Xin đợi đại giá!

      Sau lần này tới nửa ngày, Thừa quận vương cũng gửi thư : "...khuyển tử và tiểu nữ vào kinh viếng thăm ngoại tổ, muốn cùng đồng hành với Tĩnh Bắc Vương, cầu mong đường quan tâm..."

      Bùi Nguyên Tu thầm cười trong lòng, nghĩ đến chủ ý này của Thừa Quận vương hẳn là từ sau khi biết được Minh Kim quốc thần phục mới nghĩ ra. Có điều, cách này cũng rất hợp lý.

      Đại chiêu quốc có luật, phàm là những người liên quan đến Phiên Vương, Quận Vương, đều cho gọi được vào kinh. Nhưng nữ tử lại bị hạn chế, chỉ là hộ vệ theo được quá trăm người.

      Lần này Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào kinh, lại có trách nhiệm bảo vệ sứ đoàn nặng nề, hộ vệ mang theo hẳn là tinh binh ngàn người.

      nhóm người lặn lội đường sá ngàn dặm xa xôi, đường khó gặp phải giặc cướp, phụ thân vì nữ nhi tìm nơi an thân che chở cũng là vô cùng hợp lý.

      Nhưng Thừa Quận Vương cũng vô cùng thông minh.

      Hẳn là Thừa quận vương rất tự tin với nữ nhi xinh đẹp của mình, Bùi Nguyên Tu vẫn chưa đồng ý hôn , hẳn là do chưa nhìn thấy nhan sắc của nữ nhi, nếu hôm nay có cơ hội đường bảo vệ vào kinh, sợ Bùi Nguyên Tu này đậm tâm.

      Huống chi, nghe trong xứ đoàn lần này còn có vị được xưng là bông hoa của Thảo Nguyên Công chúa Trác Nhã.
      Last edited by a moderator: 12/8/16
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :