1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 91: Thọ yến Bùi Nguyên Tu bị tính toán, phong Tĩnh Vương lĩnh mệnh đóng quân ở Bắc Cương.

      Editor: Búnn.

      Bùi Nguyên Tu gạt hạ nhân của Bùi phủ sang viện, nhanh chậm mắt nhìn thấy sắp sửa qua giờ Tỵ, mới mang theo Bùi Đại và Bùi Tiểu cưỡi ngựa về phía ngõ Bách Thụ Bùi phủ.

      Xa xa thấy cửa lớn Bùi Phủ giăng đèn kết hoa, hạ nhân mặc đồ mới, mặt đầy vẻ vui mừng, hai hàng đứng chỉnh tề đón khác.

      Đại thọ Bùi lão phu nhân, dựa vào tình hình Bùi phủ hôm nay
      nào nhiệt như trước, phàm là những người có thể tới chúc thọ, phải là thân bằng, chính là ngại mặt mũi giao tình thể nể mặt trước kia, còn có người coi trọng con đường rộng mở của Bùi Nguyên Tu, muốn nhanh chóng qua lại với người nhà của người làm quan.

      Thấy Bùi Nguyên Tu xuống ngựa trước cửa, lại nghe thấy hạ nhân tiến lên phía trước dắt ngựa : "Đại gia về!"

      Dù chưa từng gặp, cũng đoán ra là Bùi Nguyên Tu, vì vậy nhanh chóng dừng chân, lên bắt chuyện chào hỏi.

      Dù sao trong mắt người ngoài, vẫn còn là chủ tử của Bùi phủ, thể làm hại thanh danh, tất nhiên là Bùi Nguyên Tu chắp tay hoàn lễ, dẫn mọi người về phía trong phủ.

      xa, liền chạm mặt Bùi Viễn, cùng còn có nhóm con em quan gia ngày thường có quan hệ thân thiết với .

      Ngày so tài ở Quốc tử giám đó, Thuận Khải Đế bổ nhiệm Bùi Nguyên Tu làm người dạy bắn, vì vậy trong mắt mọi người tất nhiên là thánh ân lên. Lại biết có quan hệ thân thiết với Thái tử, Vương và mấy công tử Minh phủ, liền có lòng muốn leo lên. Nếu có làm cầu dẫn, lọt vào mắt của Thái tử, sau này đường công danh liền cần suy nghĩ nữa.

      Lúc này thấy Bùi Nguyên Tu tất nhiên dễ dàng bỏ qua cho cơ hội tốt, nhanh chóng lôi kéo Bùi Viễn tiến cử mấy người họ.

      Xưa nay Bùi Viễn là người sĩ diện, sao lúc này có thể để lộ ra chuyện và Bùi Nguyên Tu hợp? Cho dù trong lòng trăm vạn lần muốn, cũng đành phải nắm lỗ mũi, mặt lộ vẻ thân thiết, dẫn mấy vị đồng học tiến lên bắt chuyện với Bùi Nguyên Tu.

      Làm sao Bùi Nguyên Tu lại nhìn ra? Chỉ hàn huyên mấy câu để quá thất lễ mất thể diện, rồi sau đó : "Bùi mỗ muốn bái kiến lão phu nhân trước, kính xin mấy vị công tử thứ lỗi!" Sau đó chắp tay cáo từ, sải bước về phía hậu trạch.

      Vào bên trong chính đường, cho nha hoàn bà tử vào thông báo. Sau khi vào, chỉ thấy Bùi lão phu nhân và Trần thị mặc sáng chói đẹp đẽ, sắc mặt vô cùng vui mừng, chuyện phiếm với mấy vị phu nhân quan gia. Bên trái, phía sau chính đường, có đặt cái bình phong lớn, Bùi Nguyên Tu là người tập võ, tất nhiên là thính tai tinh mắt, chỉ mới đứng trong sảnh là có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán sau tấm bình phong.

      Mặc dù trong lòng Bùi Nguyên Tu muốn, nhưng cũng ngại người ngoài ở đây, khom người người thi lễ. Rồi sau đó lệnh cho Bùi Tiểu trình lễ thọ lên.

      Bùi Tiểu này cũng là tiểu tử hư hỏng, lúc mở hộp gấm ra, cố ý : "Tiểu nhân chúc lão phu nhân thọ sánh Nam Sơn. Tượng quan bằng vàng này là do gia nhà ta đặc biệt xin Tuệ Viễn đại sư ở Hoàng giác tự Khai quang, còn ở phật đường cung phụng bảy bảy bốn mươi chính ngày, cầu cho phúc thọ của lão phu nhân mãi dài lâu!"

      Bùi lão phu nhân được : "Được! Được! Đại tôn nhi có lòng rồi. Ngươi cũng là người lanh lợi, có phần thưởng!" Dứt lời, Trương ma ma ở bên cạnh lệnh cho tiểu nha hoàn thưởng cho Bùi Tiểu chiếc hà bao.

      Bùi Tiểu cười hì hì cám ơn ban thưởng, ra phòng khách bên ngoài chờ đợi.

      Các phu nhân ngồi đấy đương nhiên là ai ai cũng lên tiếng khen ngợi Bùi Nguyên Tu.

      Lúc đấy chợt nghe nương quần sam hồng phấn yểu điệu nâng ly trà, mặt đầy thẹn thùng dâng lên trước mặt Bùi Nguyên Tu, : "Mời Đại biểu ca dùng trà! nhiều ngày gặp Đại biểu ca, biết Đại biểu ca có khỏe ?"

      nương này chính là Trần Liên Bích. Sau khi nghe nàng giọng hỏi, đợi Bùi Nguyên Tu trả lời, liền tránh sau lưng Bùi lão phu nhân, mặt nhiễm mây hồng.

      Điệu bộ như thế, khiến các suy nghĩ của các phu nhân ngồi đấy bay vô hạn. Suy nghĩ tới "Gà trống bái đường" hồi trước, cộng thêm dáng vẻ thẹn thùng của biểu tiểu thư Trần gia, nhịn được phỏng đoán, giữa hai vị biểu ca biểu muội này sớm có tình cảm?

      Bùi Nguyên Tu nhíu mày cái, muốn nhiều lời, nhanh chóng hành lễ rồi ra ngoài.

      Bùi lão phu nhân nhìn tình hình vội vàng giải thích: "Mong các phu nhân đừng trách, đại tôn tử của ta là người tốt, chỉ là hàng năm đều ở trong quân, luôn ở chung với đám người thô kệch, hôm nay huyên náo như vậy cho nên..." đến đây bỗng dừng lại, nét mặt sau đó cũng buồn hẳn rồi khẽ thở dài tiếng, : "Cái này là mệnh của nhà chúng ta!"

      Chúng phu nhân thấy thế vội vàng trấn an: "Hôm nay của ngài cũng là khổ tận cam lai, hai tôn nhi văn võ, đều là người có tiền đồ, ngài cứ ngồi đó chờ hưởng phúc thôi!"

      Bùi lão phu nhân nghe vậy cười khoát tay: "Nào có! Nào có!"

      Lại đến Bùi Nguyên Tu, sau khi trở ra chính đường khẽ thở phào nhõm, dẫn theo Bùi Đại Bùi Tiểu trở về bên ngoài thư phòng lúc còn ở Bùi phủ. Đợi khai yến hạ nhân đến mời mới ra ngoài.

      Vào chỗ ngồi tất nhiên thể thiếu người tới mời rượu bắt chuyện, mà lúc này mấy người có qua lại thân thiết với Bùi Viễn càng thêm dính chặt chịu buông, còn Bùi Viễn đứng nhìn thầm hận trong lòng, nhưng lại ngại mặt mũi thể giả vờ xu nịnh.

      Bùi Nguyên Tu lai chỉ thản nhiên đáp lại, rượu cũng chỉ uống chút. Chuyện Minh Triệt trong bữa Trọng thu cảnh tỉnh , với người trong Bùi phủ thể đề phòng. Dù sao lão tổ mẫu và Trần thị kia vẫn còn mỏi mắt mong chờ hòng lấy hôn nắm trong tay đấy.

      Quá ba tuần rượu, quá năm món ăn, thọ yến bắt đầu tản .

      Bùi Nguyên Tu trở về bên ngoài thư phòng của . Lúc này về Bùi phủ vẫn còn việc phải làm, đồ cưới đợi thu hồi của mẫu thân mất của , mặc dù mẹ con Trần thị dễ dang buông tay, nhưng cũng muốn thử lần.

      Nhắm mắt dưỡng thần giường la hán, Bùi Tiểu bị đợi , đợi phu nhân các nhà trở phủ, liền tới bẩm báo cho .

      Chợt nghe cửa phòng “Cạch” tiếng.

      Bùi Nguyên Tu cho là Bùi Tiểu trở lại, mở mắt lại thấy Trần Liên Bích nâng chiếc áo bào, mặt đầy thẹn thùng vào. Theo đến cùng nàng là mùi hương nồng nặc lạ lùng.

      đợi Bùi Nguyên Tu đặt câu hỏi, nhăn nhó : “Liên Bích biết được Đại biểu ca quanh năm ở trong quân doanh, rất vất vả, bên người lại có người biết lạnh biết nóng. Hôm nay biểu muội mặt dày làm bộ áo mùa thu cho biểu ca, kính xin biểu ca chớ chê biểu muội may vá thô ráp.” Rồi sau đó cười duyên, lại : “Cũng biết có phải vừa người , kính xin biểu ca thử qua.”

      xong bước lên phía trước, đến rất gần.

      Lúc Bùi Nguyên Tu thấy nàng vào, sớm nhảy dựng từ giường La Hán xuống. Lúc thấy Trần Liên Bích di chuyển, hai mắt trừng lên, đầu óc lại càng thêm mê man, trận nóng ran xông thẳng vào trái tim. vội vàng lắc mình, sải bước ra ngoài phòng, miệng hét lớn: “ Bùi Đại ngươi chết ở đâu?”

      Đứng trong sân, hít hai hơi khí mới mẻ, mới thấy tốt hơn nhiều.

      Rồi sau đó mới nghe thấy tiếng Bùi Đại ở xa đáp tiếng: “Gia! Gia! Tiểu nhân ở đây, tiểu nhân pha trà giải rượu cho ngài.”

      Bùi Nguyên Tu tức giận : “Tự tiện rời khỏi cương vị công tác, trở về lĩnh 20 gậy!”

      “Gia? Tiểu nhân...” Phạm chuyện gì rồi sao?

      Mấy chữ phía sau Bùi Đại chưa hỏi ra miệng thấy Trần Liên Bích đứng bên trong thư phòng. Nhất thời kêu khổ, thầm kêu xui xẻo.

      Bùi Nguyên Tu trừng mắt nhìn cái, lại : “Ngươi tìm Bùi Tiểu về phía chuồng ngựa tìm ta!”

      “Tiểu nhân lĩnh mệnh!” Bùi Đại còn chưa xuất viện, liền thấy Bùi Tiểu vội vã tới, thần sắc khó coi, thấy liền hỏi: “Ca, Gia đâu?”

      Rồi sau đó thấy Bùi Nguyên Tu sau lưng Bùi Tiểu mới thở dài hơi, vội mau : “Gia! Ta mau, đây chính là ổ hồ ly, phải là nơi người nên ở mà! Lão phu nhân kia mang tới tới đây tính toán người!”

      Dứt người kịp để ý tới nghi lễ chủ tớ, đẩy Bùi Nguyên Tu về phía trước.

      Bùi Nguyên Tu nghe xong, trong lòng hiểu mười phần, khẽ hừ tiếng, dẫn theo hai người Bùi Đại Bùi Tiểu trở về tiểu viện mà xây. Lưu lại già trẻ lớn bé ba nữ nhân họ Trần, vì tính toán sai mà mặt mày khó coi.

      Trung tuần tháng mười.

      Thất công chúa Cẩm Loan xuất giá, được phong hào Trữ Xương. Mười dặm trang sức màu đỏ theo sát bên người. Vậy mà người được gả phải là phu quân trong lòng mình, khổ trong đó chỉ mình mình biết thôi. ngày trước khi xuất giá, Lung Nguyệt theo phong tục trước thêm trang, lại bị Cẩm Loan sai cung nhân chặn lại, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào nàng, : “Cửu muội muội có biết, hưởng tôn vinh của hoàng gia, liền phải vì hoàng gia cố gắng phần tâm lực. Mặc dù hôm nay người ta gả phải người trong lòng, nhưng sau này vẫn còn tùy tâm sở dục. Mà muội muội ngươi, tập trung vạn thiên sủng vào thân, có biết, cưng chiều càng nhiều, tương lai cũng bỏ ta nhiều? Ngươi! Công chúa tôn quý nước Đại Chiêu, chỉ có thể gả người phải phu quân rồi ôm hận mà chết!”

      Lời Cẩm Loan giống như lời nguyền rủa, ghim sâu vào trong lòng Lung Nguyệt, liên tiếp hai ngày nàng đều bị ác mộng làm tỉnh. Trong mơ mặc triều phục công chúa màu đỏ thẫm bị máu nhuốm dần, rơi từ tường cao xuống. Dưới tường cao là đôi mắt thâm tình và tuyệt vọng khóa chặt vào nàng. Mà nàng lại cảm thấy ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, lại nhớ nổi gặp ở đâu. Chỉ nghe thấy tiếng “Cửu Nhi” tê tâm liệt phế, khiến nàng sau khi tỉnh dậy tim vẫn còn đau.

      Thất công chúa xuất giá lâu, Thuận Khải Đế mang theo nhóm Hoàng tử cùng văn võ bá quan tới bãi săn Đông Lĩnh.

      Vẫn là nóng lòng muốn thử, nhưng trước khi bắt tay vào làm Lung Nguyệt lại bị lạnh, bị chứng bệnh phong hàn, sốt giảm, nên được. Điều này khiến nàng buồn gì sánh bằng.

      Người buồn như nàng còn có Bùi Nguyên Tu, cơ hội sống chung tốt như vậy liền bị bỏ lỡ.

      Thuận Khải Đế cũng phải nửa tháng, Cẩn Hoàng hậu vốn muốn ở lại trong cung chăm sóc Lung Nguyệt. Nhưng Hoàng đế săn, phi tần hậu cung phải cùng . Lung Nguyệt cũng muốn để miếng thịt dê ngoan là phụ thân nhà nàng lộ ra trước mặt lang sói, cho nên, chủ nhân của thịt dê, mẫu thân nhà nàng nhất định phải theo.

      Được Lung Nguyệt khẳng định mình sao, cùng với việc Hóa Diên đảm bảo chiếu cố nàng tốt, Cẩn Hoàng hậu mới đồng ý theo Thuận Khải Đế tới Đông Lĩnh. Trước khi đáp ứng thỉnh cầu của Lung Nguyệt, cho người đưa Trang Nhã Như vào cung làm bạn với nàng.

      Mà chuyến Đông Lĩnh lần này Thuận Khải Đế chưa được mười ngày vội vã quay về.

      Về phần vì sao?

      Toàn bộ là bởi vì chuyện của Bắc Cương.

      Hôm đó trong ngự thư phòng nghe Bùi Nguyên Tu giải thích phen, chính là những điều trong lòng Thuận Khải Đế. Vị Lỗ đại nhân kia làm việc quá mức nhàng, thiếu thủ đoạn mạnh mẽ sao có thể ép bạo dân và dư nghiệt! Cho nên sau khi thương nghị với mấy vị trọng thần, triệu hồi Lỗ đại nhân, mà đổi vị có phong cách làm việc vốn ngoan lệ .

      Mà người này cũng có mấy phần thủ đoạn, Bắc Cương cũng thêm mấy phần an ổn.

      Nhưng vào mấy ngày trước, Bắc Cương cấp tấu, tân tổng đốc Trịnh đại nhân bị đâm bỏ mình.

      Trong giây lát Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, ám sát đại quan nhất phẩm triều đình, Bắc Cương đây là muốn tạo phản phải ?

      Cho nên, còn hứng thú săn, trong ngày đó liền vội vàng hồi kinh, Triệu trọng thần quan trọng vào trong ngự thư phòng mấy ngày.

      Rồi sau đó, Bùi Nguyên Tu ở bên ngoài nhận lệnh hồi kinh nhậm chức. Vị thứ trưởng nữ của cửu phụ bị chỉ cưới cho nhi tử thứ xuất thứ hai của An Thân Vương làm chính thê.

      Đầu tháng mười hai, Thuận Khải Đế ban chỉ, phong Bùi Nguyên Tu làm Tĩnh Bắc Vương phi, lệnh đến Bắc Cương nhậm chức Phiên Vương.

      Bùi Nguyên Tu ngay cả năm mới cũng qua được, liền lĩnh binh tướng của Bùi gia cùng 5000 tinh binh của Thuận Khải Đế phái ra, vội vàng Bắc Cương.

      Chắc hẳn như vậy, trước khi Bùi Nguyên Tu cũng thể gặp mặt Lung Nguyệt lần.

      Tiểu viện mới xây này đành nhờ Minh Chức trông nom, chỉ : “Tất cả sách vở bên trong thư phòng đều để Cửu công chúa lấy đọc!”
      Last edited: 4/3/16
      Phong nguyet, Chris, Nguyên Nguyễn2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 92: (1)

      Editor: Búnn

      Ngày tháng như thoi đưa, nháy mắt cái là 2 năm sau.

      Lung Nguyệt, năm đó mới chỉ là tiểu nha đầu chưa đủ 12 tuổi mà hôm nay tuổi gần 14.

      [Đăng đồ tử háo sắc phú] từng có câu: Đông gia chi tử(1), tăng chi nhất phân tắc thái trường, giảm chi nhất phân tắc thái đoản, trứ phấn tắc thái bạch, thi chu tắc thái xích. Mi như thúy vũ, cơ như bạch tuyết, như thúc tố, xỉ như biên bối. Yên nhiên nhất tiếu, hoặc dương thành, mê hạ thái(2).

      Dịch nghĩa:

      Thêm phân quá dài, giảm phân lại ngắn,

      Dồi phấn trắng quá, thoa son đỏ quá

      Mày như chim trả, da như hoa tuyết,

      Eo như thắt chỉ, răng như ngậm ngọc

      Nụ cười duyên dáng, dung mạo diễm kiều.
      (Con Đông gia, thêm phân quá cao, bớt phân quá thấp; nhợt chút quá bợt, đỏ chút quá bầm; mày biếc như lông chim phỉ thúy, da thịt trắng như tuyết, eo mảnh như được thắt lại, răng như ngọc trai; mỉm cười kiều, đàn ông Dương Thành và Hạ Thái đều bị mê hoặc.)

      (1) Đông gia chi tử: Xuất xứ từ bài Đăng đồ tử háo sắc phú của Tống Ngọc nước Sở thời Chiến Quốc, Tống Ngọc nước Sở từng xưng tụng người con đẹp bên phía đông, về sau dùng “ Đông gia chi nữ” để hình dung người con xinh đẹp.

      (2)Hoặc Dương Thành, mê Hạ Thái: khiến đàn ông Dương Thành và Hạ Thái đều bị mê hoặc. Dương Thành và Hạ Thái là hai vùng đất phong của quý tộc nước Sở.
      Nhưng Khổng Trúc Xuân lại : "Ý trong đoạn này có thể rằng Cửu Nhi nhà chúng ta là trong hai thần vận vậy!"

      Nếu nam tử nhìn mỹ nhân mà tán dương cũng bởi vì bắt nguồn từ nhan sắc, cũng có thể cùng là nữ nhi mà hề đố kỵ, ca ngợi phát ra từ nội tâm, là vì muốn nhìn xem nhan sắc đó đẹp cỡ nào. Có câu là: Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân. Khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh vi thiên hạ nhân!

      (Tạm dịch: ngàn thu có đẹp nhất, đẹp mắt là giai nhân. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm người trong thiên hạ kinh động!"

      Lung Nguyệt nghe thấy câu tán dương này lại chỉ đáp lại cái cười nhạt.

      Câu cửa miệng là: Tai nghe là giả, mắt thấy là . Từ lúc nàng đầu thai đến Đại Chiêu quốc này, mỗi ngày trang điểm soi lăng hoa kính đồng, mặc dù vật thủ công mỹ nghệ trong cung là thể bắt bẻ, nhưng chất liệu vẫn còn đó, làm thế nào cũng thể nhìn được ràng.

      Là nữ nhi, người nào thích chưng chưng diện? , Lung Nguyệt cũng vô cùng tò mò xem rốt cuộc dáng vẻ của mình là như thế nào. Mẫu thân nhà nàng, là đại mỹ nhân nhất đẳng của Đại Chiêu quốc. Phụ thân nhà nàng càng là Long chương mắt phượng, bỏ qua đến khí thế Vương giả, chỉ riêng dung mạo, dự đoán thua Tống Ngọc Phan An. Lung Nguyệt phỏng đoán, cho dù những điều tán dương mình kia có mấy phần tình, mấy phần giả bộ có hai vị ca ca châu Ngọc phía trước hẳn là mình cũng kém.

      Ngày 17 tháng 6, chính là ngày nắng nóng nhất tháng trước Lung Nguyệt phụng bồi tổ mẫu dọn vào linh hữu nghỉ hè.

      Trước Cúc Nguyệt các, hồ nước trong xanh, hoa sen nở rộ.

      Lung Nguyệt tựa nửa người ngồi trong lương đình, tay cầm cuốn sách, mắt khép hờ, giống như là ngủ gật.

      Ở xa, tiếng bước chân vang lên, lông mia như cánh bướm của Lung Nguyệt khẽ mở, lộ ra đôi mắt trong như làn nước. Thấy Đại thái giám Tổng quản Cát An về phía nàng.

      Vì vậy nàng ngồi dậy, mỉm cười với . Kiếp trước từng thấy trong sách cổ, vì thân thể thái giám trọn vẹn, suy cho cùng có chút bệnh tâm lý, trắng ra chính là có chút biến thái. Vậy mà chung sống mười mấy năm, Lung Nguyệt phát , trước mặt phụ thân nhà nàng thể thiếu đại hồng nhân này, tâm tính lại rất bình thản. Nếu phải che giấu quá tốt chính là nội tâm vô cùng mạnh. tóm lại nàng vẫn thích lão thái giám mập mập, lúc nào cũng cười híp mắt này.

      Cát An tới trước mặt Lung Nguyệt khom người hành lễ: "Lão nô bái kiến Cửu công chúa!"

      "Cát An công công miễn lễ!" Lung Nguyệt khẽ nâng tay, rồi sau đó : "Phụ thân tới Linh Hữu rồi sao?"

      "Hồi bẩm Cửu công chúa, Hoàng thượng tới được gần nửa canh giờ rồi, vừa rồi ngài ở điện Linh Thai triệu kiến đặc phái viên Phiên bang!"

      "Ừ!" Lung Nguyệt nghe xong gật đầu cái rồi lại hỏi: "Vậy công công tới đây là vì chuyện gì?"

      Cát An cung kính trả lời: "Hoàng thượng mời công chúa qua điện Linh Thai!"

      "Hả?" Lung Nguyệt nghe đến đây mắt phượng sáng lên. Vài ngày nữa là tới lễ Vạn thọ, phiên bang tới đây hẳn là vì chúc thọ, lúc này phụ thân gọi mình, hẳn là lại được rất nhiều quà tặng tốt rồi.

      Cát An cũng coi như là nhìn Lung Nguyệt lớn lên từ , cho nên vô cùng hiểu với ánh mắt tại của nàng, cười : "Trong số lễ vật chúc thọ lần này của phiên bang có ít vật kỳ lạ, Hoàng thượng nghĩ chắc là công chúa thích, cho nên mời công chúa đến xem xem có gì vừa mắt ."

      "Vậy mau mau thôi, mời công công trước dẫn đường!" Lung Nguyệt đứng dậy, nhìn y phục có chỗ nào ổn, liền theo Cát An về phía điện Linh Thai.

      vào Thiên điện, liền thấy Thuận Khải Đế đứng trước kính thủy ngân cao tới nửa người, quan sát cẩn thận. Thấy Lung Nguyệt, cười ngoắc tay: "Cửu Nhi! Con có thích kính lưu ly này ?"

      Làm bằng thủy tinh, nếu là Lung Nguyệt ở kiếp trước chỉ là vật hết sức bình thường, nhà nào có trẻ con thích nghịch làm gì có chuyện làm vỡ mấy cái? Nhưng ở Đại Chiêu quốc này, chỉ khi nào Tây Dương tiến cống mới có, đây cũng là vật vô cùng quý hiếm rồi. Ngày thường Lung Nguyệt dùng bộ ấm chén Lưu ly trong suốt, biết có bao nhiêu khuê nữ phải ghen tị.

      Mặc dù kiếp trước Lung Nguyệt thường dùng gương tráng bạc này, nhưng trong kiếp này đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng tự nhiên thích vô cùng, nghe câu hỏi của phụ thân, nàng cười cười, thẳng: "Thích, nữ nhi rất thích!"

      "Nếu thích nó là của con!" Từ trước tới nay cưng chiều Thuận Khải Đế dành cho khuê nữ này của mình vốn là có giới hạn, ông mỉm cười rồi : "Bên kia còn có hai cái lớn, cái cho con, cái cho mẫu thân con, thế nào?"

      Tất nhiên là Lung Nguyệt cười tươi như hoa nở mùa xuân: "Nữ nhi tạ ơn phần thưởng của phụ thân!!"

      Thuận Khải Đế liếc nhìn nàng hỏi: "Tạ ơn như thế nào?"

      "Phụ thân như thế nào là như thế!"

      "Cái này..." Thuận Khải Đế trầm ngâm : "Nếu là thư thế, vậy liền nợ thôi! Đợi trẫm nghĩ ra đòi con!" Ông mỉm cười, lại : "Con xem xem, trong phòng này con còn vừa ý cái gì ?"

      Lung Nguyệt gật đầu, rồi sau đó chìm vào trong đống cống phẩm chất đống trong phòng này, tiếp tục chọn lựa.
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 92: (2)

      Editor: Búnn.


      Thỉnh thoảng nàng lại : "Tràng hạt phật làm bằng trầm hương này hẳn là tổ mẫu thích!"

      Thỉnh thoảng lại : "Tiểu tẩu tẩu vừa ý kiếm Tây Dương mà phụ thân thưởng cho Triệt Nhi từ lâu, đôi này hẳn là tiểu tẩu tẩu rất thích!"

      "Đây là kim cương! Để mẫu thân làm nhẫn!"

      "Tẩu tẩu thích vẽ tranh, tranh Tây này cho tẩu tẩu!" Lung Nguyệt tìm được bức tranh, nhớ tới Khổng Trúc Xuân.

      Lấy thêm ít kim cương dùng để khảm lên mũ: "Cái này cho Nhiên Nhi!"

      năm trước, Lý Long Tá lại sinh nữ nhi, tên là Hi Nhiên, cùng với Tế Nhi tạo thành chữ "Hảo"!

      Rồi sau đó, lại cho tiểu chất tử, Bát tỷ tỷ, Triệt Nhi...

      Chọn toàn bộ trong nửa ngày, lúc sau nàng lại cười cười nhìn phụ thân nhà mình.

      Thuận Khải Đế giả vờ giận, : "Chọn nhiều như vậy sao mà chưa có trẫm?"

      "Trong thiên hạ này có chỗ nào phải là đất của vua, thiên hạ này đều là của phụ thân, nữ nhi làm gì có đạo lý dùng của phụ thân cho phụ thân chứ?" Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, lại : "Nữ nhi muốn đưa cũng dùng của mình mới là tâm ý!"

      Thuận Khải Đế ừ tiếng, : "Coi như thông minh!" Rồi sau đó cười : "Con nhặt toàn bộ đồ vật trong phòng của trẫm trong lần như thế này có cảm thấy an tâm ?"

      "Nữ nhi thay mặt ca ca, tẩu tẩu, chất tử, chất nữ, tỷ tỷ, đệ đệ tạ ơn phần thưởng của phụ thân!" Lung Nguyệt phúc thân, trịnh trọng hành lễ.

      Thuận Khải Đế liếc nàng : " như vậy, con mau trở về !"

      "Buổi tối nữ nhi bồi phụ thân dùng bữa!"

      Thuận Khải Đế gật đầu, : " tìm mẫu thân của con ! Gần tháng mẫu thân con được gặp con rồi!"

      "Nữ nhi lĩnh chỉ!"

      "Con là...!" Thuận Khải Đế dứt lời, cười để Lung Nguyệt gặp Hoàng hậu.

      Buổi chiều, sau khi phụng bồi phụ mẫu dùng bữa xong, được hời còn khoe mẽ chút, sau đó ra ngoài, trở về Cúc Nguyệt các.

      Buổi chiều Lung Nguyệt vui vẻ lấy gương ra, đứng trước gương soi chút, lúc này nàng đứng nhìn người xinh đẹp trong gương, nhất thời ngây ngẩn hết cả người.

      Thời gian trôi qua nửa ly trà nàng mới bình tĩnh được, trong đầu chỉ lên câu duy nhất: Liệu có phải là tiên nữ hạ phàm !

      Lung Nguyệt thực khó tưởng tượng, kiếp trước nàng vẫn là dã nha đầu chìm trong đống người cũng khó tìm ra, nhưng kiếp này lại thành "Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc"(1) như thế này....
      (1)Bài ca của Lý Diên Niên, đời Hán, ca ngợi sắc đẹp của mĩ nhân có câu:
      Nhất cố khuynh nhân thành.
      Tái cố khuynh nhân quốc.
      Nghĩa là:
      Quay lại nhìn lần làm nghiêng thành người,
      Quay lại nhìn lần nữa làm nghiêng nước người.
      Do đó, người sau thường dùng chữ "nghiêng nước" (khuynh quốc), "nghiêng thành" (khuynh thành) để chỉ sắc đẹp phi thường của người phụ nữ.

      Trong lòng chợt sinh ra cảm giác vô cùng hốt hoảng. Cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy vẫn cảm thấy chân .

      Sau khi ăn sáng xong, Địch Thúy cầm tấm thiệp vào, vừa nhìn, ra là Trang Nhã Như tổ chức yến thưởng sen ở Cẩm Y Hầu phủ, mời nàng qua phủ.

      Trong lòng Lung Nguyệt cảm thấy kỳ quái, Như Nhi bị kế mẫu của nàng, Nhị phu nhân Trang gia nuôi dạy quá mức dịu dàng, nhã nhặn, lịch , khó nghe chút chính là khúm núm, cả ngày bị tiểu muội muội hơn nàng hai tuổi ở đầu tác uy tác phúc mà chịu kêu than tiếng. Người có tính tình như vậy làm sao có thể nghĩ ra chuyện mở yến thưởng sen?

      Suy nghĩ vòng vo chút, liền với Địch Thúy: "Sai người với Như Nhi, chỉ là hôm đó ta với Bát tỷ tỷ cùng !"

      Qua lễ vạn thọ, tới mấy ngày Trang Nhã Như lại cho người đến mời nữa, Lung Nguyệt và Hóa Diên lấy loan giá công chúa trước sau, ra khỏi Linh Hữu về phía Cẩm Y Hầu phủ.

      Hóa Diên hiểu hỏi: "Hai người chúng ta cùng mà, vậy tại sao lại phải dùng hai bộ loan giá?" Thường ngày đâu hai tỷ muội đều dùng chung liễn.

      Lung Nguyệt : "Có vài người muốn dùng vẻ mặt ôn hòa, lấy lễ nghi tiếp đãi, mà có vài người muốn lấy thể để chèn ép!"

      Hóa Diên càng nghe lại càng mơ hồ, nhưng cũng nghe theo. Mặc dù tỷ muội hai người mặc cung trang triều phục, nhưng cũng là trang phục vô cùng lộng lẫy.

      Loan giá tới cẩm y hầu phủ, vừa tới thấy cửa phủ rộng mở, cửa phủ rải nỉ đỏ.

      Bọn hạ nhân thấy loan giá công chúa đến đây, cuống cuồng chạy vào trong trạch. Chỉ chốc lát, lão hầu phu nhân dẫn chúng tức phụ, nương tới trước cửa nghênh đón.

      Đại phu nhân Trang gia tới trước xe Thất bảo hương, cung nghênh Lung Nguyệt xuống, nhưng lại nghe Chu thống lĩnh Kim Ngô Vệ trầm giọng : "Sao công chúa tôn sư có thể xuống ở cửa? Mau mở to cửa nghênh loan giá của Công chúa vào bên trong trạch!"

      Mọi người của Trang gia nghe vậy thầm cả kinh trong lòng, cũng biết còn có quy củ nghênh đón như vậy, Nhị công chúa Ninh An năm đó cũng chưa từng thấy qua quy củ như vậy.

      Thấy mọi người ngây ngốc, Chu thống lĩnh quát lên: "Còn mau lên!"

      Trang đại phu nhân nghe vậy mới tỉnh người, vội vàng phân phó người làm.

      Xe thất bảo hương vào bên trong viện, ngoại nam tránh ra ngoài, Lung Nguyệt mới đỡ tay Hoán Ngọc và Tiển Bích xuống xe. để ý mọi người hành lễ, lúc nàng tìm được Trang Nhã Như, đưa tay kéo nàng lên, mới : "Chư vị miễn lễ!"

      Vừa rồi, lúc vào cửa Lung Nguyệt cố ý lấy thể dồn ép, dù dọa khiến mấy vị phu nhân khiếp đảm. Vốn xuất thân từ thương nhân, chưa từng ra mắt người quyền quý, trong nhà chỉ có vị Trang tần, cưới vị công chúa, nhưng hai vị này lại là người mềm yếu. Cho nên mọi người trong Trang gia mới ỷ vào những điều trước đó, muốn mượn Trang Nhã Như gọi Lung Nguyệt tới nhìn.

      Hôm nay bị Lung Nguyệt hạ mã uy, cho nên đàng hoàng lại, lúc Lung Nguyệt cho miễn lễ mới dám nhìn trộm cái.

      Lúc nhìn lại bị thần thái của Lung Nguyệt làm cho giật mình. Trong lòng thầm nghĩ: Thảo nào vị Cửu công chúa này được sủng ái, nếu nữ nhi nhà ai sinh ra có dáng vẻ tốt như vậy, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ rồi.

      Vậy mà, giữa hai hàng lông mày của Lung Nguyệt lại cố ý lộ ra vẻ uy nghiêm, cho nên ai dám khinh thường làm ra hành động gì đúng.

      Nụ cười lúc này của Lung Nguyệt lại hề đạt tới đáy mắt, nàng : "Xin chư vị phu nhân cứ tự nhiên thôi! Ta và Bát tỷ tỷ vì Như Nhi mời mà đến, có đạo lý làm phiền các phu nhân." Xong lại : "Như Nhi này, dẫn đường thôi!" Dứt lời, thêm gì nữa, chỉ kéo tay Trang Nhã Như, để nàng dẫn mình và Hóa Diên vào viên tử.

      cùng các nàng, còn có vài vị nương vừa mới tiếp giá, đều phải là đích nữ thường ngày tham gia cung yến trong cung. Lung Nguyệt lén quét mắt vòng, liền thấy kế mẫu và thứ muội muội của Trang Nhã Như cũng ở đó, lường trước được nhưng người này chính là nươn Trang phủ cùng với biểu nương.

      Tới viên tử, Lung Nguyệt và Hóa Diên ngồi vị trí chính chủ.

      Rồi sau đó, vài vị nương lại phúc thân thi lễ lần nữa, sau đó nghe thứ muội muội của Trang Nhã Như : "Chất nữ bái kiến Bát Hoàng di, Cửu Hoàng..."
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 92: (3)

      Editor: Búnn.

      Vậy mà còn chưa dứt lời, liền nghe Hoán Ngọc : "Trang ngũ nương, đây là Thụy Mẫn công chúa và Hóa Diên bát công chúa, xin cẩn thận lời !"

      Chỉ lời khiến Trang Nhã Hà xấu hổ còn mặt mũi, cuống quít quỳ xuống, : "Xin công chúa thứ tội, thần nữ lỡ lời! Thần nữ chỉ là thấy công chúa cực kỳ thân cận với Nhị tỷ tỷ, cho nên sinh lòng hâm mộ, cho nên...cho nên..."

      Dưới chỗ ngồi của nàng ta có tỷ muội hợp, khóe miệng khẽ nâng lên, thầm cười.

      Hóa Diên đột nhiên : "Miễn thôi, tiểu hài tử hiểu chuyện, sau này cố gắng học quy củ cho tốt! Mặc dù phải là ruột thịt, hàng năm cũng thắp cho Nhị tỷ tỷ nén hương, gọi tiếng mẹ cả. Cũng bôi nhọ danh tiếng Nhị tỷ tỷ."

      Lung Nguyệt nghe vậy trong lòng cười thầm, ra Bát tỷ tỷ của nàng cũng là người miệng độc.

      Từ sau Trọng thu yến năm kia, Lung Nguyệt lệnh Thái y viện tới chẩn bệnh cho Trang Nhã Như mới hiểu, nàng ấy đâu phải bởi vì tàu xe mệt nhọc mà bị bệnh. ràng bị ngũ nương Trang gia này lời đá vào hồ nước, bị vỡ đầu.

      chỉ có Lung Nguyệt nghe xong tức giận, mà ngay cả người phong đạm vân khinh như Hóa Diên sau khi biết được cũng tức giận. Nhớ việc lúc mình còn bé người nào chăm sóc, ở trong cung cũng chịu ít khổ sở. Nếu phải có Lung Nguyệt, biết hôm nay mình như thế nào. Gặp lại Trang Nhã Như giống như đồng bệnh tương liên, nhất thời sinh lòng thương tiếc.

      "Được rồi, nếu như Bát tỷ tỷ như thế, ngươi đứng lên ! Hôm nay tỷ muội ta đến ngắm hoa sen, phải tới tìm điều thoải mái, các ngươi cứ tự nhiên, muốn làm gì làm , để lại Như Nhi chuyện với tỷ muội chúng ta là được!" Dứt lời, Lung Nguyệt phất tay, để các nàng làm chuyện của mình.

      Nàng kéo tay Trang Nhã Như, cùng chuyện phiếm với Hóa Diên.

      Lung Nguyệt : "Như Nhi này, trong phủ này, con mới là chủ tử, vinh dự trong phủ hôm nay đều do ngoại tổ mẫu Trang tần nương nương và mẫu thân của con là Ninh An công chúa kiếm về! Vì vậy, con đường đường là huyết mạch Hoàng gia, tại sao lại để mặc cho người khác sai khiến? Nếu có người dám tức giận với con, cố ý đánh chửi con, lại sai người qua với ta!"

      Trang Nhã Như rưng rưng gật đầu. Nhớ lại những ngày ở phía nam, nhìn lại những ngày sau khi trở về kinh, có tiểu di chăm sóc, cuộc sống tốt hơn lúc trước rất nhiều.

      Mặc dù tiểu di chỉ lớn hơn mình hai tuổi, nhưng cũng là người thông minh, nếu mình có thể có được phần của nàng có thể tốt hơn rồi.

      Vừa là để kiên quyết hạ mã uy với Trang gia, Lung Nguyệt và Hóa Diên ở lại dùng bữa trưa, sau đó tán gẫu với Trang Nhã Như chút rồi mới bãi giá hồi cung.

      Mọi người Trang phủ đứng ở cửa cung tiễn Lung Nguyệt và Hóa Diên rời mới thở phào nhõm chút, mới trở về phòng của mình.

      Trang Nhã Hà bị làm nhục phen, lúc Lung Nguyệt ở đấy dám biểu gì, lúc này mới trợn mắt về viện của mình, chạm mặt với người. Ngẩng đầu lên nhìn, chính là trưởng tử duy nhất của Cữu cữu nàng, biểu ca của nàng ta Lỗ Phong.

      Lỗ Phong đến gần, nén giọng hỏi: "Mỹ nhân hồng y giống như tiên tử trong tranh kia chính là Cửu công chúa à?"

      Trang Nhã Hà liếc cái, khẽ gật đầu, nhìn mắt cái. được hai bước quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lô Phong, chỉ thấy Lỗ phong đặt ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm cái, biết suy nghĩ gì.

      Lung Nguyệt và Hóa Diên từ Trang phủ trở về Linh Hữu. Chỉ là sau khi tỷ muội hai người rời , mấy người Trang gia lại làm khó Trang Nhã Như. Dù sao tính tình của nàng bị dưỡng thành khúm núm như vậy cũng phải là ngày ngày hai, muốn chuyển biến cũng phải từ từ. Nhìn hôm nay nàng ấy mạnh hơn lúc hồi kinh ít rồi.

      tới hai ngày, Lung Nguyệt liền cầu xin mẫu thân nhà nàng để nhận Trang Nhã Như vào trong cung.

      Ở phía Bắc Cương của Đại Chiêu quốc.

      Con phố phồn hoa nhất, đoàn người đánh ngựa qua, người đầu mặc áo gấm tứ xuyên thêu hoa văn mây như ý màu bạc, bên hông đeo chiếc đai lưng bạch ngọc. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, mặt giống như mật, như dùng dao khắc thành, tóc đỉnh đầu buộc đội mũ kim quan, dưới háng là ngựa quý với bộ lông bờm sáng bóng, chính là Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu.

      Lúc này, nhóm người đường chia thành hai bên, lặng lẽ đợi bá chủ phương này qua. Lại chợt thấy chiếc xe ngựa mất khống chế vọt ra, phía sau có người hô to: "Mau chặn ngựa lại, nương nhà ta ở bên trong!"

      Xe ngựa phi thẳng về phía Bùi Nguyên Tu, cách càng lúc càng gần, bóng hồng cánh sen yểu điệu từ trong xe ngựa rơi ra ngoài, đánh thẳng về phía Bùi Nguyên Tu. chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ thấy đại hán mặc áo màu xanh táo ngăn trước ngựa Bùi Nguyên Tu, vừa vặn chặn người này lại.

      Liền nghe giọng ồm ồm của người này vang lên: " nương chớ sợ, tên của mình, ngày khác lão Ngô đến phủ cầu hôn!"

      Chủ nhân của thân hình yểu điệu là thiếu nữ như hoa chừng 15, 16 tuổi, mở mắt ra thấy mình rúc vào ngực người lỗ mãng, cũng phải là Tĩnh Bắc Vương gia. Mặt người này đen như than, miệng rộng môi dày, râu quai nón, vết sẹo lớn dọc từ mi tới cằm, dọa người, mỹ nhân nhìn về phía trước cái, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

      Hết chương 92.
      Last edited: 14/3/16
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 93: Lần đầu gặp thân vệ bảo vệ Vương gia. Mọi chuyện đều là kế của Nguyên Tu. (1)

      Editor: Búnn.

      Bùi Nguyên Tu ngồi ngựa, mắt ưng lạnh lùng nhìn nha hoàn bà tử ở cách đó xa vội vàng chạy tới.

      Nhìn thấy chủ tử nhà mình bị tên lỗ mãng ôm trong ngực, hai lời, cau mày lại, há miệng giận dữ mắng mỏ: "Tên háo sắc từ nơi nào tới, còn mau buông nương nhà ta ra!"

      Giọng vừa dứt, liền ba chân bốn cẳng muốn kéo nương đó từ trong ngực ra ngoài.

      Hán tử tự xưng là lão Ngô giận cũng cáu, buông tay ra. Vì ngồi lưng ngựa, nên lúc buông tay khiến nương hôn mê rơi ngay xuống ngựa.

      Tên lỗ mãng kia chút thương hương tiếc ngọc, chỉ nhìn nha hoàn bà tử bị nương chủ tử nhà bọn họ áp mặt đất, cười khờ tiếng, : "Bà tử nhà ngươi được vô lễ, lão Ngô ta đây là cứu nương nhà các ngươi, vậy mà lại bị các ngươi nhục mạ, muốn lấy oán báo ơn phải ?"

      Có lẽ nương kia ngã xuống đất bị đau cho nên mơ màng tỉnh lại. Được nha hoàn đỡ đứng dậy, mặc dù cả người chật vật, nhưng từ đầu đến cuối mắt vẫn chăm chú nhìn vào Bùi Nguyên Tu.

      Bùi Nguyên Tu cau mày, hơi nghiêng người : "Lão Ngô, chuyện của mình phải giải quyết cho ổn thỏa chứ!" Rồi sau đó nhìn cái nào nữa, đánh ngựa trở về Tĩnh Bắc Vương Phủ. Vào trong cổng, xuống ngựa, giao ngựa cho mã đồng. Thấy Bùi Đại chờ ở đây, có chuyện muốn bẩm, liền thuận miệng goi vào thư phòng ở ngoại viện.

      Mà phụng bồi Bùi Nguyên Tu, cùng ra ngoài dò xét còn có Bùi Tiểu, lúc này cũng xuống ngựa, xoay người với thân vệ của Bùi Nguyên Tu: "Hôm nay lão Ngô ôm được mỹ nhân, sau đó đến phiên ai?"

      12 thân vệ của Bùi Nguyên Tu, ngoại trừ đại hán lão Ngô đường ra, còn mười người, có hán từ mặt tròn mắt hổ với Bùi Tiểu: "Đến lượt ta!"

      Sau đó lại có người ở phía sau nhấc chân lên đá vào mông cái, : "Năm nay ngươi mới 19 tuổi, gấp cái con khỉ gì? Thẩm Tam ta đây 20 rồi mà còn chưa biết nữ nhân có mùi vị gì đâu!"

      Lại có người nghe vậy cười xen vào: "Mới ngày nhỉ cuối tuần trước, biết là ai ở trong phòng Tiểu Liên Hương ở Mãn Họa lâu đợi tới sáng sớm mới ra ngoài thế!"

      Thẩm Tam phun người nọ, : "Người hán tử ta là lão bà hài tử ấm đầu giường, hán tử no biết chuyện của hán tử đói đâu. Trong Mãn Họa lâu đều là đồ để chơi, làm sao có thể so với thê tử? Thẩm Tam ta đây muốn có lão bà nối dõi tông đường cơ!"

      Lại người cười : "Ngươi muốn đại gia khuê tú sao? Ngoài phố ôm lên ôm xuống cái là thành thê tử của ngươi rồi sao? Người ta đều vì Vương gia mà chạy tới, dù là ngươi ôm về nhà, trong lòng có thể nhớ tới ngươi sao? Trong mắt có thể chứa được ngươi sao?"

      " phải Mạch thạch đầu và Lưu Hải rất tốt sao?" Thẩm Tam chưa từ bỏ ý định.

      "Vậy mà cũng trầm trồ khen ngợi? Dáng vẻ cũng coi như tốt, vai thể gánh, tay thể xách, nũng nịu, yểu điệu! Lão Lục ta đây muốn tìm tìm người giống như nương của ta, tiêu tiền như nước, tay có sức lực, việc trong nhà việc ngoài vườn, cái gì cũng làm được." Dứt lời, lão Lục quay đầu hỏi Lưu Hải: "Hôm qua nương tử nhà ngươi lại làm ầm ĩ lên phải ? Nghe ta hưu ! nghe lời lấy các bà các chị về làm gì!"

      Trước khi đầu quân làm lính những người thô tục lỗ mãng chiếm đa số, ngày thường trong nhà đều vất vả, trong đầu lại có tính hán tử, muốn dùng tính mạng đánh đổi tương lai. Ở trong quân nhiều năm, trong nhà thiếu thê tử.

      Lưu Hải nghe lão Lục như vậy, vò đầu cười khúc khích.

      Lại nghe Thẩm Tam : "Lưu Hải huynh đệ, người nghe lão ca, đối phó với bà nương nghe lời chỉ cần cho nàng trận roi, để xem nàng ta có đàng hoàng !"

      Sau khi Bùi Tiểu nghe xong, cười quay đầu lại hỏi: "Thẩm Tam ca, phải ngươi muốn ra phố ôm thê tử về rồi quản giáo như vậy chứ?"

      Thẩm Tam trừng mắt, hừ cái: "Có gì thể chứ?"

      Bùi Tiểu lắc đầu: "Dám thương nhớ nhung gia nhà chúng ta làm gì có người nào phải là nương yểu điệu? Nếu thô mẫu dại xoa như ngũ đại tam, nàng ta dám tới phải là tự cảm thấy mất mặt sao? Ngươi nhìn xem có vị nào có thể chịu được trận roi của ngươi?"

      Thẩm Tam tiếp tục suy nghĩ chút, cười ngây ngô.

      Lúc này lại thấy lão Ngô hát điệu dân gian quay trở lại.

      Bùi Tiểu vội vàng tiến lên, cười xấu xa hỏi: "Như thế nào?"

      "Lão Ngô ta đây ra tay có thể khách khí sao?" Hai tay lão Ngô vỗ ngực kêu bùm bụp: "Ta đây chỉ vừa muốn đến nhà nàng cầu hôn, nương kia rối loạn kịp gì, chỉ hoang mang rối rít kéo nha hoàn bà tử lên xe ngựa, chạy trối chết thấy bóng dáng nữa." Lão Ngô dứt lời, trong lòng oán thầm: Nhiều nương vì muốn leo lên mình Vương gia mà ngay cả thể diện và đức hạnh cũng cần. Từ lúc làm thân vệ cho gia, những chuyện như vậy cũng gặp phải ba bốn lần. Nương : nương xinh đẹp lòng nhiều màu sắc, sai chút nào.

      Trong lòng thầm , bỗng dưng trong lòng như nhớ tới chuyện gì, bèn : "Da mặt của gia chúng ta đúng là kẻ bịp bợm!" Sau đó lại cười ngây ngô hai tiếng rồi tiếp tục : "Da mặt của lão Ngô ta đây rất dọa người!"

      Dứt lời, mười mấy hán tử quanh đấy hiểu cũng cười to.

      Từ lúc Bùi Nguyên Tu được phong Phiên Vương, lĩnh mệnh tới Bắc cương cũng sắp được hai năm. Bùi Nguyên Tu mang theo trí nhớ kiếp trước tới Bắc Cương, bởi vì có hai bộ lạc Ba Sơn và Đức Lãng kiếm chế các bộ tộc còn lại ở biên cảnh. có họa ngoại xâm, hai lời, dùng lý do điều ra việc ám sát trọng thần triều đình, diệt trừ bảy tám phần dư nghiệt loạn đảng nấp. Mà của cải của chút dư nghiệt này rất phong phú, mà lại che giấu ít của cải của Phản Vương. Chỉ riêng chỗ đó cũng khiến cho Kim Khố của Bùi Nguyên Tu trong nháy mắt đầy ắp.

      Cũng có số nữ nhi của dư nghiệt muốn cứu phụ thân, thiết kế bẫy " hùng cứu mỹ nhân."

      Mà kiếp này Bùi Nguyên Tu chỉ nhận định mình Lung Nguyệt, cho nên với sắc đẹp cỡ nào cũng có ý thương tiếc. Dù mưu kế của mỹ nhân kia thất bại, nhưng cũng kéo mọi người theo.

      Vương gia 20 tuổi, thê thiếp, tiền đồ, địa vị, quyền thế, mọi thứ đều có, người lại vô cùng tuấn dật. Đây chính là người mà các quan viên Bắc Cương cần phải xu nịnh, kết thân.

      Đưa nữ nhi ngoài sáng được, mấy người đó liền có suy nghĩ "Vô tình gặp mặt", tất nhiên cũng khiến Bùi Nguyên Tu phiền chết được.

      Bùi Tiểu này cũng là người chuyên có chủ ý xấu, biết tại sao lại có suy nghĩ đứng đắn như vậy. Thân vệ của gia nhà mình đều là người có thê tử, tới ôm , tới hai ôm hai. Đợi đến lúc thân vệ này có thê tử hết rồi phải trong đại doanh này còn có mấy vạn quân sao?

      Cổ nhân dạy, nam nữ đại phòng bảy tuổi khác biệt, huống chi là cái ôm đầy cõi lòng? Chính là chuyện huyr danh tiết của người khác. Nếu như phát sinh, nam tử nhất định phải cưới về nhà.

      Tiền triều từng có nữ tử mạnh mẽ, bởi vì trong tết hoa đăng bị nam tử vô ý đụng phải cánh tay. Nam tử kia cũng là mọt sách, vô cùng cổ hủ, ngay tại chỗ là cưới về. Nữ tử đó muốn, sau khi về nhà liền tự chặt đứt tay, cắt tóc xuất gia.

      Ban đầu Lung Nguyệt nghe , cũng từng thổn thức mãi thôi.

      tới 12 thân vệ và Bùi Tiểu ở giữa cười đùa nữa.

      Lại đến Bùi Nguyên Tu và Bùi Đại vào thư phòng ở ngoại viện.

      Bùi Nguyên Tu hỏi: "Chuyện gì?"

      Bùi Đại trả lời: "Bẩm gia! Mấy ngày trước đội tàu từ biển trở về, đây là phong thư Hứa quản của Đội tàu gửi tới." Rồi sau đó trình lên.
      Last edited: 14/3/16
      Phong nguyet, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :