1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 20.2

      Lã Suất nhìn thấy Bình Dương, mặt ngoài nét kinh ngạc và xấu hổ, dường như còn thêm vài phần vui sướng. há miệng lại chẳng biết gì cho phải, cuối cùng chỉ thốt ra câu:

      “Nàng… đừng chạy nhanh quá, cẩn thận đứa bé trong bụng.”

      Ta: “…”.

      Bình Dương: “…”.

      “Ta đây phải cảm tạ ngươi rồi.” Bình Dương tức giận : “Sau này có sinh ra cũng chưa chắc cần gọi ngươi tiếng cha!”.

      Lã Suất: “…”.

      Ta túa mồ hôi hột: “Bình Dương! Đừng có hồ đồ! gọi là cha gọi ai bây giờ?!”.

      Bình Dương tức giận, “hừ” tiếng, sau đó năng gì nữa.

      Lã Suất nhặt kiếm lên, vẻ mặt vô cùng rối rắm, sau đó lại cẩn thận cất kỹ miếng ngọc bội, hành lễ với ta: “Nếu thảo dân có thể báo thù cho sư phụ, nhất định… nhất định lại tới đây”.

      Bình Dương khinh bỉ: “Đừng tới làm gì!”.

      Lã Suất cực kỳ xấu hổ: “Vậy thảo dân xin cáo lui trước…”.

      Bình Dương: “Ngươi cút !”.

      Ta: “…”.

      “Bình Dương!”, ta , “ với trẫm cơ mà…”.

      Bình Dương: “…”.

      Lã Suất cúi đầu, quỳ đất, sắc mặt ảm đạm.

      Bình Dương : “Còn mau cút cho khuất mắt ta?!”.

      Ta thấy Bình Dương giận , mới lên tiếng giảng hòa: “Được rồi được rồi, vạn nhất động thai làm thế nào”.

      Ta đưa mắt, hết nhìn trái lại ngó phải, thấy Vô Mẫn Quân đâu, nghi hoặc hỏi: “Ủa, hoàng tẩu của muội đâu rồi?”.

      Theo lẽ thường, vào thời khắc này Vô Mẫn Quân phải nhảy vội ra đổ thêm ít dầu, thổi thêm tý gió, tăng phần náo loạn mới đúng chứ.

      Bình Dương đáp, giọng điệu nghe chừng vẫn còn giận lắm: “Ai mà biết được… Hoàng tẩu từ lâu rồi, còn mang theo kiếm nữa, biết định làm gì”.

      Ta sụp đổ: “Cái này có gì mà biết?! Nhất định nàng ấy giết người rồi!”.

      Bình Dương: “…”.

      Lã Suất: “…”.

      Ta với Lã Suất bằng giọng cực kỳ thương cảm: “ ra ngày hôm qua chúng ta điều tra được kẻ thù của ngươi là ai rồi. Ban nãy trẫm hỏi vậy, chỉ muốn xem ngươi có thành hay thôi… Hoàng hậu của trẫm võ công rất cao cường, phỏng chừng nàng ấy tìm kẻ thù của ngươi… tìm gã Nghiêm Sinh đó rồi”.

      Bình Dương: “… Hoàng huynh, là Nghiêm Mệnh chứ”.

      Ta : “Lúc này là lúc nào rồi, tên với họ có quan trọng gì đâu!”.

      Lã Suất: “…”.

      Lã Suất vội vàng đứng thẳng người, với ta: “Hoàng thượng, thảo dân xin trước bước!”.

      Ta khoát tay để . Lã Suất lòng nóng như lửa đốt, phỏng chừng sợ bị Vô Mẫn Quân đoạt cơ hội báo thù, cứ thế lao thẳng ra ngoài, thi triển khinh công, chạy xa tít tắp. Bình Dương đứng ở phía sau nhìn theo bóng lưng , bộ dạng lo lắng yên.

      Ta : “Cũng coi như là nam nhân tốt, có thể gửi gắm cả đời”.

      Bình Dương uể oải đáp lời: “Tốt chỗ nào chứ… Haizz…”.

      Ta cũng biết phải an ủi muội ấy thế nào, việc Bình Dương phải trải qua ta chưa từng đối mặt, cũng có cơ hội đối mặt. Chuyện như thế này, chỉ sợ ngay cả trong mấy cuốn thoại bản ta đọc cũng chưa từng thấy. Lã Suất đặt hiếu nghĩa lên trước chữ tình, thực chẳng có chỗ nào đáng chê trách, chỉ khổ cho Bình Dương. Nhìn bộ dạng nàng như thế, e là thích Lã Suất lắm rồi, dù sao Lã Suất cũng có chỗ nào khiến người ta thích đâu. tại bỏ nàng ở lại để báo thù cho sư phụ, nàng lại chẳng thể nào ngăn cản , quả thực là uất ức đến đau lòng.

      Cũng may, Bình Dương tự động thay đổi đề tài câu chuyện, hỏi: “Võ công của hoàng tẩu rất lợi hại sao?”.

      Ta đáp: “Nàng… nàng ấy ngày đó tới để ám sát ta, võ công có thể lợi hại sao?!”

      Bình Dương như đột nhiên bừng tỉnh, :

      “Đúng nhỉ, vậy mà muội suýt nữa quên chuyện ấy đấy. Haizz, duyên phận là kỳ diệu, hoàng huynh ngày trước cả ngày cứ mưa nắng thất thường, hung dữ khó gần, mỗi ngày cũng chỉ để cung nữ hầu hạ mình là hết cỡ, chưa thấy huynh để tâm đến ai bao giờ. Lúc đó phụ hoàng còn thúc giục huynh nạp phi nữa kìa, nhớ ? Ai mà ngờ được cuối cùng huynh lại thích nữ thích khách, vị công chúa của địch quốc cơ chứ… Thế đúng là kỳ diệu”.

      Ta chẳng biết gì cho phải, đành xấu hổ ậm ừ: “Đúng vậy, ai phải vậy đâu…”.

      “Hơn nữa, sau khi lấy hoàng tẩu, huynh thay đổi, tốt hơn nhiều lắm, tính tình cũng điềm đạm ôn hòa hơn trước. Xem ra đây đúng là sức mạnh của tình .” Nét mặt của Bình Dương ngập tràn ngưỡng mộ.

      Ta: “…”.

      Thực biết phải thế nào…

      “Ha ha ha, đúng vậy.” Cuối cùng, ta xấu hổ cười khan ba tiếng, khóe miệng giật giật, ậm ừ cho xong chuyện.

      Ta và Bình Dương cùng nhau đợi. Nàng ngóng trông vị phó mã còn chưa thành hôn nhưng hy vọng được thành hôn, còn ta ngồi chờ vị Hoàng hậu thành hôn nhưng chỉ mong lễ thành hôn ấy chưa bao giờ xảy ra.

      Cũng chẳng biết qua bao lâu, hai người kia vẫn chưa thấy trở về, tới giờ dùng bữa, ta liền giữ Bình Dương ở lại ăn cùng.

      Bình Dương lo lắng đến đứng ngồi yên, chẳng có tâm tình đâu mà ăn với uống, cứ luôn miệng lặp lặp lại: biết hai người kia có xảy ra chuyện gì ?

      Ta ngược lại, rất bình tĩnh, rất ung dung, bởi vì Vô Mẫn Quân bao giờ làm chuyện gì mà chưa nắm chắc phần thắng trong tay cả. Hơn nữa, theo như tính cách vô sỉ trời sinh của , chắc chắn mình… Ta có hỏi qua, mới biết được Vô Mẫn Quân lén lấy lệnh bài của ta, sau đó dẫn theo đội binh sĩ cực kỳ tinh nhuệ trong cung mất hút.

      Nhìn , nhìn , đúng là biết xấu hổ… Người trong giang hồ đánh nhau đương nhiên phải đơn đấu, thế mà lại hùng hùng hổ hổ dẫn cả đám lính theo sau. Có tính tính lại, tính tái tính hồi, cũng tính ra khả năng gặp chuyện gì bất trắc được!

      Ta thảnh thơi ăn cơm, vừa ăn vừa an ủi Bình Dương, khuyên nàng ăn nhiều chút:

      “Muội đừng lo lắng quá, hoàng tẩu của muội cũng ở đó cơ mà. Huống gì dù muội đói, hài tử trong bụng cũng đói”.

      Phỏng chừng Bình Dương bị câu cuối cùng của ta thuyết phục, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, nhưng mới ăn được nửa, lại đột nhiên kìm được mà nôn thốc nôn tháo.

      Ta: “…”.

      Giờ ta cũng khỏi còn hứng ăn uống gì luôn, vội vội vàng vàng sai người kêu thái ý tới, giúp Bình Dương kê mấy đơn thuốc an thai, sau này mỗi ngày đều phải uống. Lại sai người bưng mấy thứ hoa quả có vị chua tới cho Bình Dương ăn chút, dằn cảm giác buồn nôn xuống.

      Vất vả hồi, cuối cùng Bình Dương cũng thấy khá hơn, nàng có chút ngượng ngùng với ta: “Hoàng huynh, hại huynh dùng bữa được… Huynh cứ ăn tiếp , muội nghỉ ngơi lát là ổn thôi”.

      sao sao, ta cũng… ăn nổi nữa.” Ta thành thực , ban nãy Bình Dương ngồi đối diện với ta mà…

      Gương mặt Bình Dương đỏ bừng lên, : “Nữ nhân mang thai thực rất cực khổ. Nếu tương lai hoàng tẩu có thai, huynh nhất định phải đối xử tốt với tẩu ấy, thể để tẩu ấy múa kiếm khua thương nữa”.

      Ta: “…”.

      Vô Mẫn Quân mang thai á…

      Trong đầu mới chỉ thoáng lên hình ảnh đó thôi, ta thấy da gà da vịt nổi lên khắp người, đành cười giả lả cho qua chuyện: “Chuyện đó… Đương nhiên rồi… Nhưng hoàng tẩu của muội… có lẽ, có lẽ có thai nhanh vậy đâu…”.

      ra, đó là chuyện hoàn toàn thể nào xảy ra được.

      Bình Dương nghe ra ý tứ của ta, chỉ cười khẽ, cất tiếng an ủi: “Huynh đừng lo lắng, ngày đó rồi cũng tới thôi”.

      Ta: “…”.

      Cảm ơn muội nhé, Bình Dương… Có điều ta đây hy vọng ngày đó vĩnh viễn tới, VĨNH VIỄN!!!
      PhongVy thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 21

      Ta và Bình Dương dùng xong bữa trưa rồi mà vẫn thấy hai người kia quay lại. Bình Dương càng lúc càng bồn chồn hơn, ta thấy nàng như thế cũng chẳng an lòng nổi. Đương nhiên phải ta lo lắng về tên Vô Mẫn Quân đó, mà là tâm về Bình Dương. Ta cứ cảm giác những người mang thai đều rất yếu ớt, mỏng manh, nàng cứ lo âu như thế hình như tốt lắm…

      Cũng may, đợi thêm lát thấy hai người kia trở về. Quả đúng như ta dự liệu, cả Vô Mẫn Quân và Lã Suất đều mất miếng da sợi tóc nào cả, bình an vô .

      Sắc mặt của Lã Suất được đẹp đẽ gì cho lắm, căn cứ theo phán đoán của ta, phỏng chừng lúc Lã Suất đuổi đến nơi Vô Mẫn Quân kịp cho tên Nghiêm gì gì kia bán muối rồi.

      Vô Mẫn Quân lười biếng thả người xuống ghế, hề để ý đến quy củ gì cả, hỏi: “Ngọ thiện đâu rồi? Bản cung đói bụng!”.

      Ta: “…”.

      Ta sai hạ nhân chuẩn bị thêm chút thức ăn, sau đó hỏi Vô Mẫn Quân xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Vô Mẫn Quân : “Cũng có gì kinh thiên động địa, ta tìm được tên Nghiêm Mệnh kia, sau đó giết . Hết”.

      Bình Dương: “…”.

      Sắc mặt Lã Suất trông càng tối tăm hơn: “Hoàng hậu, người… người nên làm vậy. Thảo dân phải tự tay báo thù cho sư phụ mình mới phải…”.

      Vô Mẫn Quân biếng nhác liếc cái, cất giọng giễu cợt: “Tự mình báo thù? nghe hay quá nhỉ… Thôi được rồi, nếu ngươi chấp nhất như thế về sau cứ tới tìm bản cung”.

      Lã Suất khó hiểu: “Tìm người…?”.

      Vô Mẫn Quân gật đầu: “Ta có thể giết , vậy nếu sau này ngươi đánh bại được ta, chẳng phải chứng minh ngươi thừa sức tiễn gặp Diêm Vương sao?”.

      Lã Suất ngẩn người chốc lát, gật đầu: “Đúng là vậy…”.

      “Thế nên sau này ngươi cứ tới tìm bản cung là được.” Vô Mẫn Quân ném cho nụ cười chói lóa.

      Ta: “…”.

      Lã Suất lắc đầu liên tục: “Sao thảo dân có thể làm vậy, người đường đường là mẫu nghi nước, lại còn là công chúa của Đông Nguyên Quốc, thân phận tôn quý vô vàn, nếu thảo dân làm người bị thương …”.

      Vô Mẫn Quân cắt ngang: “Ngươi cứ làm ta bị thương được rồi hãy ”.

      Dứt lời, lại thêm: “Ban nãy ngươi nhất thời kích động mà lao tới tấn công ta, phải mới đánh được hai chiêu bị ta hạ gục hay sao?”.

      Ta sững người. Võ công của Lã Suất hề kém, vậy mà Vô Mẫn Quân lại có thể giải q uyết trong chớp mắt? Chẳng lẽ võ công của Vô Mẫn Quân tăng lên rồi mà ta biết?!

      Lã Suất nghe thế mặt mũi đỏ bừng lên: “Cái đó, cái đó sao tính được… Thảo dân còn chưa tới gần người bị bốn tên thị vệ túm chặt lấy, chân tay đều động đậy được, đương nhiên bị người giải quyết nhanh gọn rồi…”.

      Ta: “…”.

      Cái tên này, mất thể diện quá mất…

      Vô Mẫn Quân : “Đúng rồi đấy, thế nên nếu ngươi có thể đối phó lại được ta cộng thêm đám thị vệ đó, vậy càng chứng minh ngươi đủ khả năng rồi”.

      xong, còn cố ý nhấn giọng, ý tứ sâu xa: “Ngươi bây giờ cứ lo chuẩn bị mà làm phò mã , thành phò mã rồi, về sau chắc chắn có cơ hội tìm ta LUẬN -BÀN - VÕ - NGHỆ”.

      Bốn chữ cuối, Vô Mẫn Quân cố ý nghiến răng, cho nặng, ràng.

      Bình Dương vừa nghe thế, biết chủ đề câu chuyện lại hướng về phía nàng rồi, gương mặt khỏi đỏ ửng lên. Lã Suất cũng ngẩn ngơ lúc, mãi sau mới lắp ba lắp bắp: “Chuyện… chuyện này…”.

      Bình Dương thấy ấp a ấp úng, tức giận quát ầm lên: “Lại làm sao nữa?! Ngươi còn chưa vừa lòng có đúng ? Ngươi còn định lấy cớ gì luôn lượt !”.

      Ta: “…”.

      Lã Suất nghe Bình Dương quát mà giật nảy mình, vội vàng xua tay, giải thích: “Cũng biết nàng có nguyện ý hay …”.

      Bình Dương vẫn giận, tiếp tục quát: “Đứa con trong bụng là của ngươi, ta còn tìm ai khác được?!”.

      Lã Suất vội vàng trấn an: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy…”.

      Bình Dương cũng bắt đầu bình tĩnh lại, nhận ra bản thân mình vừa thốt ra những câu gì, hậm hực giậm chân cái, chạy thẳng ra ngoài.

      Lã Suất luống cuống tay chân, chỉ biết đứng yên tại chỗ, Vô Mẫn Quân liền lạnh lùng : “Còn mau đuổi theo? Muốn ta đá bay ngươi ra có đúng ?”.

      Ta: “…”.

      Lã Suất lập tức đuổi theo Bình Dương.

      Cuối cùng cái đôi tân lang tân nương sắp sửa thành hôn quái dị kỳ cục nhất mà ta từng thấy trong cuộc đời mười mấy cái xuân xanh của mình cũng bỏ hết. Ta vừa bước đến gần Vô Mẫn Quân liền ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất người , chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút thoải mái, : “ tắm , thay luôn cả y phục nữa”.

      Vô Mẫn Quân lười biếng đáp lời: “Ta còn chưa ăn cơm…”.

      Ta ngẫm nghĩ lát, hẳn cũng mệt lắm rồi, vì thế liền nhượng bộ: “Thế ngươi ăn , ta trước”.

      Vô Mẫn Quân chẳng năng gì, ta liền cứ thế bỏ .

      Bình Dương và Lã Suất ra khỏi Chưởng Càn điện, người chạy kẻ đuổi theo, cuối cùng Lã Suất cũng thể khí phách nam nhi: “Đứng lại! Vạn nhất đứa bé trong bụng có chuyện làm thế nào?!”.

      Ai ngờ Bình Dương lại chịu cái thái độ này của , ngại ngùng dừng lại, gương mặt đỏ bừng, hét lên giận dữ: “Ngươi còn dám nổi giận với ta?!”.

      Thấy Bình Dương dừng lại rồi, Lã Suất liền thấy hơi ngượng, lại khôi phục bộ dạng dè dặt ban đầu: “ phải thế… Ta chỉ lo đứa con trong bụng nàng…”.

      “À, ta biết ngay là vì đứa bé mà. Ta chết cũng sao, có đúng ?”, Bình Dương thản nhiên .

      “Đương nhiên phải thế rồi!”, Lã Suất vội vàng giải thích.

      Lòng Bình Dương đúng là vui đến độ hoa nở tưng bừng.

      Ai ngờ Lã Suất lại đế thêm câu nữa: “Huống gì nàng chết rồi, hài tử làm sao mà sống được…”.

      “…” Bình Dương tức đến độ suýt nữa ngất luôn tại chỗ. “Ngươi cút ngay cho ta!”.

      Lã Suất nhìn Bình Dương bằng ánh mắt thà chân chất, hiểu mình làm sai hay sai điều gì, chỉ lắp bắp được mấy câu: “ ta có ý gì khác nữa. Ta… Chúng ta thành thân ”.

      Bình Dương bị lời cầu hôn bất thình lình này của Lã Suất làm choáng váng: “Ngươi… sao đột nhiên lại câu này?!”.

      Lã Suất : “Đâu phải đột nhiên, phải từ đầu chúng ta chuyện này rồi sao…”.

      Bình Dương: “Ngươi thành thân là thành thân chắc? Buổi sáng chẳng phải còn giãy nảy lên đồng ý sao, giờ đổi ý rồi?! Ngươi coi ta là cái gì, gọi là đến, đuổi là sao?”.

      Đầu Lã Suất bị cả đống dấu chấm hỏi to đùng đè cho dẹp lép, hiểu rốt cuộc Bình Dương còn lấn cấn cái gì. và Bình Dương có con rồi, nào dám có ý nghĩ chối bỏ trách nhiệm. Huống gì, tuy chưa từng có tình cảm với bất kỳ người con nào cả nhưng cảm thấy mình thích Bình Dương nhiều lắm, dù thời gian quen biết chẳng được bao nhiêu, nhưng… Bình Dương cũng dễ thương đó chứ.

      Nồi nào úp vung nấy, ông cha ta cấm có sai…

      Lã Suất : “Gọi là đến, đuổi là … Ta, ta đâu có đối xử với nàng như thế… Ta… ta cũng thích nàng lắm, đấy!”.

      Vẻ kiêu căng mặt Bình Dương nhạt chút: “Thích ta? Ngươi thích ta chỗ nào?”.

      Lã Suất đáp: “Nàng cũng có chỗ nào khiến người ta ghét đâu…”.

      Lần này Bình Dương điên , suýt nữa tắt thở luôn rồi: “Ngươi cút cho khuất mắt ta!!!”.

      Lã Suất chẳng chẳng rằng, bế bổng Bình Dương công chúa lên: “Được rồi, nàng cứ nổi giận mãi như thế sao được? Về nghỉ ngơi thôi”.

      sớm Bình Dương công chúa chịu cái thái độ này mà, người ta mềm mỏng nhàng nghe, vừa đổi sang thái độ cứng rắn là nàng liền mềm nhũn ra như bún.

      Bình Dương xấu hổ thẹn thùng dựa đầu vào lòng Lã Suất, : “À này… Thiếp vừa nhớ ra chuyện, đơn thuốc thái y kê cho thiếp vẫn còn để ở Chưởng Càn điện”.

      Lã Suất “ừ” tiếng, sau đó bế Bình Dương về Chưởng Càn điện, đường gặp rất nhiều thị vệ, ai cũng lén lút liếc nàng cái. Bình Dương thấy thế liền lườm lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn nữa …”.

      Lã Suất nhíu mày: “Bình Dương, nàng… nàng thể cứ nóng nảy như thế mãi được”.

      Bình Dương định giận dữ hét lên: “Làm sao, làm sao, ta nóng nảy, ngươi ghét chứ gì?!” Lã Suất tiếp: “Lúc nàng giận trông đẹp hơn, xinh lắm”.

      Lập tức cơn giận của Bình Dương biến mất còn bóng dáng, nàng cười rạng rỡ với đám thị vệ: “Lui xuống hết … Hi hi…”.

      Đám thị vệ: “…”.

      Lúc hai người tới được Chưởng Càn điện mới phát Vô Mẫn Quân có ở đó, chỉ còn mình Hoàng Hậu ngồi dùng bữa mà thôi. Bình Dương lý do mình quay lại, Hoàng hậu chỉ thờ ơ đáp: “ biết… Các người tự mà tìm”.

      rồi, dường như cũng vừa lúc dùng xong ngọ thiện, Hoàng hậu quăng đũa xuống bàn, mất hút.

      Cả Chưởng Càn điện rộng lớn chỉ còn lại mình Bình Dương và Lã Suất, Lã Suất nhịn được mới thốt lên: “Hoàng tẩu của nàng… đặc biệt”.

      Bình Dương : “Ừ, cọp cái đấy, ăn hoàng huynh thiếp sót miếng nào”.

      Lã Suất: “…”.

      Nàng còn dám người khác là cọp cái…

      Bình Dương nhìn ra được trong lòng Lã Suất nghĩ gì, liền nổi cơn thịnh nộ: “Đúng thế còn gì! Thiếp chỉ thỉnh thoảng mới nổi nóng hai lần thôi, hoàng tẩu thiếp mới lợi hại kia kìa. biết bao nhiêu lần thiếp nhìn thấy tẩu ấy chỉ bâng quơ có câu khiến hoàng huynh lập tức câm như hến. Cái thứ cảm giác giận mà uy như thế, biết tới khi nào thiếp mới học được”.

      Lã Suất: “Nàng… cũng đừng học làm gì… Nàng thế này tốt lắm rồi”.

      Bình Dương cười e thẹn, đột nhiên lại cảm thấy hình như thắt lưng Lã Suất có giắt cái gì, mới thuận miệng hỏi: “Chàng gài cái gì ở thắt lưng thế?”.

      Lã Suất : “À, nàng có còn nhớ ‘Khách điếm Lai Nguyệt’ , chính là cái hắc điếm chúng ta vào ở đấy”.

      Nhớ lại tình cảnh ngày đó, Bình Dương thẹn thùng gật đầu cái: “Có nhớ”.

      Lã Suất : “Ta vẫn ở lại ‘Khách điếm Lai Nguyệt’ để đợi nàng, nhân tiện lục soát phen, phát ra rất nhiều thứ”.

      Vừa , vừa nhàng đặt Bình Dương xuống, sau đó móc chiếc bình tròn bóng ra, :

      “Đây là nước an thần, vào trong đèn dầu có thể giúp người ta dễ ngủ, nếu nhiều thêm chút khiến người ta ngủ mê mệt biết trời trăng gì nữa”.

      Bình Dương gật đầu: “Chàng thấy thứ này hữu dụng, liền mang ?”.

      “Đúng vậy, hành tẩu giang hồ, có thứ này phòng thân cũng tiện hơn…”

      Bình Dương cầm chiếc bình đó lên, nhìn xung quanh vòng, sau đó lần lượt hai giọt vào tất cả các ngọn đèn dầu trong Chưởng Càn điện, :

      “Cũng nhờ hoàng huynh, hoàng tẩu nhọc lòng, chúng ta mới có thể… Được rồi, để hai người ấy được ngủ ngon vài ngày ”.

      Lã Suất nghe thế liền cười: “Ừ”.

      Chẳng mấy chốc hai người tìm được đơn thuốc, sau đó cùng nhau trở về. Vừa bước chân ra khỏi Chưởng Càn điện, Lã Suất lại chợt nhớ ra chuyện, hỏi Bình Dương: “Hoàng huynh hoàng tẩu của nàng uống rượu hằng ngày đấy chứ?”.

      Bình Dương đáp: “Hình như đâu… Hoàng huynh thiếp thích uống rượu, cái gì mà uống rượu khiến tâm trí tỉnh táo, tiện làm việc. Hoàng tẩu thiếp có vẻ cũng rất lý trí, chắc đến nỗi thích uống rượu đâu”.

      Lã Suất gật đầu, : “Vậy tốt”.

      “Có chuyện gì thế?”, Bình Dương nghi hoặc hỏi.

      Lã Suất : “À, ra thứ nước an thần đó, nếu sau khi thắp lên mà người trong phòng lại uống rượu tác dụng của nó thay đổi…”.

      Bình Dương vẫn hiểu: “Thay đổi thế nào?”.

      Lã Suất có chút ngượng ngùng: “Kích thích…”.

      Bình Dương: “…”.

      “Hơn nữa lượng nước an thần và lượng rượu càng nhiều, tác dụng càng mạnh.”

      Bình Dương : “Vậy sao, mỗi cây đèn thiếp chỉ vào hai giọt, ít lắm. Hoàng huynh, hoàng tẩu chắc châm hết đèn lên đâu”.

      Lã Suất gật đầu: “Ừ”.

      Lã Suất ôm Bình Dương về phía cung của nàng, được lúc, nàng e thẹn : “Đêm nay cũng mấy giọt trong phòng chúng ta ”.

      “Được”. Lã Suất do dự gì đồng ý luôn.

      Bình Dương thẹn thùng cười khẽ, trong lòng thầm nghĩ, cái gã Lã Suất này nhìn trông nghiêm túc đàng hoàng như thế, ra cũng…

      Ai ngờ Lã Suất lại tiếp: “ nước an thần, nàng ngủ cũng ngon hơn chút, được lắm”.

      Bình Dương: “… Thiếp có ý này”.

      Lã Suất nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu: “Thế nàng có ý gì?”.

      Bình Dương: “…”.

      Lã Suất : “Nàng mang thai đấy, uống rượu được đâu…”.

      Bình Dương: “Câm miệng”.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 22

      Ta ra khỏi Chưởng Càn điện, mình loanh quanh trong cung. đường có rất nhiều cung nữ, thị vệ, người nào người nấy nhìn thấy ta đều cúi đầu hành lễ, ta đây lại phải gật đầu với từng người , bảo bọn họ bình thân, đúng là phiền phức chết người.

      Ta vô thức lê bước về nơi vắng người, thế là lại đặt chân tới Diệp Trì lần nữa.

      Vừa đúng lúc Diệp Trì thay nước, ta ngơ ngác nhìn giây lát, đột nhiên trong lòng nảy ra ý. Đợi đám thái giám xả hết nước ra khỏi hồ xong, ta liền dặn dò bọn họ tạm thời đừng thay nước mới vào. Mấy thái giám nhìn ta đầy vẻ nghi hoặc, lại chẳng dám hỏi này hỏi nọ, chỉ có thể đồng thanh đáp “Vâng”.

      Ta bảo bọn họ tạm thời lánh nơi khác, nửa canh giờ sau hẵng quay trở lại, mọi người liền lục tục rời .

      Ta lén lút vòng ra phía sau hòn giả sơn, dựa theo ký ức mơ hồ tìm được lối vào xíu mở sẵn, quả nhiên nó thông xuống mật thất bên dưới.

      Tuy cẩn thận bám vào vách đá hai bên nhưng xuống ràng khó khăn hơn lúc lên nhiều. Nền đất vừa ướt lại vừa trơn, chỉ cần sơ sẩy chút thôi trượt chân ngay lập tức.

      Mãi lúc lâu sau ta mới vào được trong mật thất. Nơi này ta và Vô Mẫn Quân từng ở lại, Ngô Ung cũng từng bị nhốt mấy ngày, bên trong sớm lung tung bề bộn sao tả nổi. Lúc Ngô Ung ở đây, phỏng chừng hậm hực phát điên, lôi hết toàn bộ nến trong ngăn tủ ra, bắt đầu xếp ngay hàng thẳng lối tạo thành hình bát quái. giờ, tất cả đều cháy hết sạch, chỉ còn sót lại từng mảng, từng mảng sáp nến.

      Ta: “…”.

      Đưa mắt nhìn sang góc, chỗ đó vẫn còn chất ít đồ ăn, đều là những thứ ta dùng dây thừng thả xuống cho Ngô Ung dạo đó. Ta đốt nên lên, nhìn kỹ lần, phát có rất nhiều thứ Ngô Ung còn chả thèm động vào… Bị giam lỏng ở chỗ này rồi mà còn kén cá chọn canh, đúng là hiểu nổi nghĩ cái gì…

      Ta ngẩn người nhìn đống thức ăn đó lúc lâu, mãi tới khi sáp nóng từ cây nến kia xuống tay, ta mới hoàn hồn. Cúi đầu nhìn xuống, tay là mảng sáp nến cực lớn, vẫn còn hơi nóng.

      Ta có chút chán nản, đành đưa mắt nhìn sang góc khác, nơi đó chính là khoảnh đất chôn rượu, đương nhiên, rượu đều bị ta và Vô Mẫn Quân uống hết mất rồi.

      đúng.

      Ta nhìn kỹ lại lần mới thấy, phỏng chừng ngày đó Ngô Ung dùng mảnh đĩa vỡ để đào ít đất lên, lại lộ ra vài vò rượu.

      Tại sao vẫn còn rượu?

      Ta nghi hoặc, đặt nến sang bên, sau đó dùng mảnh sứ vỡ kia tiếp tục đào, quả nhiên lại đào được ba bốn vò rượu nữa.

      Ta: “…”.

      “Ồ, vẫn còn rượu cơ à?”.

      Đột nhiên, thanh nữ nhân vang lên phía sau lưng, ta vô thức căng người phòng bị, nhưng ngay lập tức nhận ra đó là giọng của ta, cũng chính là Vô Mẫn Quân.

      Quay đầu lại, quả nhiên thấy Vô Mẫn Quân đứng ngay chỗ cửa ra vào, thản nhiên cất tiếng: “Tại sao vẫn còn rượu nhỉ, lúc đó ta tưởng uống sạch rồi chứ?”.

      Ta nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó, đúng là vừa tức vừa xấu hổ: “Ngươi còn dám hỏi ta?! mà hỏi bản thân ngươi ấy…”.

      Vô Mẫn Quân bật cười, sau đó bước tới gần ta, : “Lúc đó ta uống say mà, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, làm sao mà nhớ được nhiều vậy chứ…”.

      Sau đó vươn tay nhấc vò rượu lên, : “Ta lấy vò, ngươi lấy hai vò, thôi”.

      Ta: “… Sao ngươi lấy nhiều thêm chút?”.

      Vô Mẫn Quân nghiêng đầu nhìn ta: “Ngươi uống giỏi hơn ta còn gì”.

      Ta: “…”.

      Cũng đúng, uống vò là ngất ngư, nhưng ta phải nốc tới vò thứ hai mới nghiền… Haizz, chẳng trách người ta có nên dính vào rượu, trước nay ta chưa hề uống, vậy mà mới uống lần thấy hương vị rất được, bắt đầu mê lúc nào chẳng hay…

      Tay phải xách vò, tay trái xách vò, ta cùng Vô Mẫn Quân bước ra khỏi mật thất.

      Vô Mẫn Quân : “Ngươi trước ”.

      Ta cũng nghĩ gì nhiều, “ừ” tiếng, sau đó bước lên phía trước. Ở trong mật thất lúc lâu, lúc bước ra liền thấy có chút khó chịu, mắt ta hơi nheo lại… Ngay sau đó, bàn tay cực kỳ quen thuộc liền phủ lên đôi mắt của ta.

      Ta: “…”.

      Có lẽ, ta biết vì sao Vô Mẫn Quân chịu xách thêm vò rượu nữa rồi.

      Ra khỏi mật thất, ta cứ cảm thấy thẹn thùng sao ấy. Vô Mẫn Quân cũng thu tay về, liếc mắt nhìn ta cái, hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Còn chưa uống rượu cơ mà, sao mặt ngươi đỏ bừng lên thế rồi?”.

      Ta: “… có gì, dưới đó bí quá, ta có chút khó thở”.

      Vô Mẫn Quân chỉ cười chứ hỏi lại: “Ừ, vậy trở về thôi”.

      Ta gật đầu.

      là về, thế nhưng ta vẫn còn phải cùng tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương trước . Cả ngày hôm nay vì chuyện của Bình Dương mà cứ chạy loạn hết cả lên, tấu chương vẫn còn chất đống đằng kia, đâu phê được cái nào.

      Đợi ta và Vô Mẫn Quân phê xong hết đống tấu chương muộn. Hai chúng ta liền trở lại Chưởng Càn điện dùng bữa tối, sau đó nhấc hai vò rượu lên, gỡ bỏ lớp giấy niêm phong, bắt đầu ngồi uống.

      Ta uống liên tục ba hớp lớn, : “Thoải mái quá…”.

      Vô Mẫn Quân nhìn xung quanh lượt, đột nhiên cất tiếng: “Sao tối thế nhỉ?”.

      Ta : “Chỉ thắp có bốn cái đèn thôi. Ngày thường cũng thế mà, hôm nay lại làm sao?”.

      Vô Mẫn Quân nhíu mày, đáp: “ biết nữa, uống rượu vào cứ thấy khó chịu làm sao ấy, đèn ít quá”.

      dứt lời, liền đứng dậy, lôi hết đèn dầu trong điện ra thắp bằng sạch, chừa chiếc nào. Nhất thời Chưởng Càn điện sáng rực tựa ban ngày.

      Ta quả thực biết sao nữa: “Lãng phí quá...”.

      Vô Mẫn Quân chẳng thèm để ý, tự mình nhâm nhi thêm ngụm rượu. Ta cũng chịu để bị vượt mặt, lập tức nốc thêm hợp lớn.

      Dần dần, ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt bảng lảng trong khí, thứ mùi hương gắt, rất thơm nhưng lại chẳng quá nồng, cứ nhàng thấm vào trong gan ruột.

      Ta hỏi: “Hôm nay có bỏ thêm hương liệu vào trong đèn à?”.

      Vô Mẫn Quân vốn thích mùi gì, thường ngày đèn dầu chẳng bao giờ bỏ thêm gì cả.

      Vô Mẫn Quân : “ biết nữa”.

      Lại qua lúc sau, cất lời: “Có điều mùi này cũng khó ngửi”.

      Ta gật đầu đồng ý: “Đúng thế, ngửi vào thấy thoải mái lắm”.

      Thoải mái đến độ thân thể cứ nhũn cả ra... Cũng có thể là do chúng ta uống rượu vào nên mới thế.

      Vô Mẫn Quân gật đầu, lại uống thêm ngụm. Cứ thế, hai chúng ta vừa chuyện vừa uống rượu, câu thốt ra, ngụm rượu nuốt vào...

      biết có phải bởi vì thắp quá nhiều đèn hay , ta cảm thấy người đột nhiên nóng bừng. giờ ràng giữa mùa đông, thế mà ta lại thấy nóng đến độ thể lột bớt y phục xuống, vừa xoay người lại nhìn thấy Vô Mẫn Quân trút bỏ áo ngoài, ta mới hỏi: “Ngươi cũng thấy nóng à?”.

      “Ừ.” Giọng của Vô Mẫn Quân có chút mơ màng, “Để ta thổi bớt đèn ”.

      Ta uống thêm ngụm rượu, : “ bảo ngươi đừng có thắp đèn lung tung rồi mà”.

      Vô Mẫn Quân cũng cãi lại, uể oải thổi tắt mấy ngọn đèn, chỉ để lại bốn cái đặt ngay cạnh chúng ta.

      Vậy mà vẫn nóng điên người.

      Ta và Vô Mẫn Quân cũng coi như biết nhau quá rồi, quen nhau quá rồi, mỗi ngày đều chỉ mặc lớp trung y, nằm ngủ cùng giường, bởi vậy lúc này hai ta cũng chẳng kiêng dè gì, cứ thế lột bằng sạch mấy lớp quần áo bên ngoài, chỉ để lại lớp trung y mặc khi ngủ. Giờ có đỡ nóng hơn chút nhưng lại cảm thấy miệng mồm khô khốc cả ra. Ta và Vô Mẫn Quân uống rượu ngừng, càng uống lại càng thấy khát.

      Đột nhiên...

      Ta phát ra việc vô cùng nghiêm trọng.

      “Vô Mẫn Quân...” Lưỡi ta líu lại.

      Vô Mẫn Quân uể oải nhìn ta: “Sao?”.

      Ta : “Ta... , , là thân thể của ngươi... lại... lại... thế rồi!!!”.

      Vô Mẫn Quân cúi đầu ngắm nghía hồi, sau đó mới sửng sốt nhìn ta: “Vân Kiểu, ngươi đúng là... Chậc chậc, cứ ngồi cạnh ta là lại kìm chế được thế sao, hử?”.

      Ta: “...”.

      Ta đúng là khóc ra nước mắt: “ phải... Ta cũng biết tại sao nó lại thế này nữa...”.

      Vô Mẫn Quân kéo kéo cổ áo, trông có vẻ cực kỳ bức bối, : “Ta cũng thấy có chút...”.

      Bởi vì thân thể đột nhiên phản ứng, ta cực kỳ xấu hổ, cũng dám uống thêm ngụm rượu nào nữa, sợ bản thân lại làm ra chuyện gì quái dị. Vô Mẫn Quân vẫn cứ uống ngừng, những mong cơn khát kia giảm bớt. cơ bản, ba vò rượu mang về có đến hai vò vào bụng rồi.

      Ta vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, thấp thỏm yên, đột nhiên Vô Mẫn Quân quay đầu lại nhìn ta, : “Vân Kiểu, lại gần đây chút coi”.

      Bởi phản ứng của phần thân dưới, ta ngượng nghịu vô cùng, đầu óc cứ váng hết cả lên, nghe thế liền nhích lại gần: “Làm sao...”.

      Lời còn chưa hết, Vô Mẫn Quân đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy gáy, kéo ta về phía trước. Trong cơn kinh ngạc, cả người ta cứ thế bị kéo, sau đó bờ môi của Vô Mẫn Quân liền áp tới, mềm mềm, còn phảng phất chút vị rượu lâng lâng.

      Ta giật nảy người, vừa định đẩy ra từng đợt hương như có như lại truyền tới, lướt qua cánh mũi ta, tựa đóa hoa tươi mới vừa được hái xuống. Cứ như bị thứ gì mê hoặc, ta chậm rãi nhắm nghiền mắt lại.
      “Ngoan, mở miệng ra.” Giọng của vang lên bên tai, ta liền ngoan ngoãn hơi hé môi ra, đầu lưỡi của Vô Mẫn Quân liền chậm rãi tiến vào, giống như con rắn vô cùng linh hoạt, cẩn thận thăm dò vùng đất lạ.

      Nụ hôn của Vô Mẫn Quân lúc đầu cực kỳ dịu dàng, cực kỳ mềm mại, dần dần mạnh mẽ hẳn lên, giống như trận mưa to gió lớn cuốn toàn bộ thần trí của ta sạch.

      Đầu óc ta hoa lên, choáng váng chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Vô Mẫn Quân chậm rãi lùi về, nụ hôn nóng bỏng mà ẩm ướt trượt dần xuống dưới, cuối cùng dừng lại nơi cần cổ của ta rồi chuyển thành những cái mút , chậm rãi mà chẳng hề hời hợt. Ta cắn chặt môi, thứ cảm giác xa lạ lân đầu gặp phải này khiến thân thể ta như tan thành nước, chẳng còn chút sức lực nào, đầu óc trống rỗng tựa như vùng đất mới được nước mưa gột rửa, phảng phất làn hơi nước mờ ảo.

      Vòng tay của Vô Mẫn Quân dần thắt chặt, hai bàn tay ta còn chút sức nào, tựa lên ngực .

      ... đúng, sao mềm quá vậy?!

      Ta đột nhiên bừng tỉnh, đẩy bật Vô Mẫn Quân ra, thân thể giống như bị ai đó dội cho gầu nước lạnh, cảm giác khô nóng bức bối cũng chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, ta lắp ba lắp bắp: “Vô... Vô Mẫn Quân!!!”.

      Vô Mẫn Quân nghiêng đầu sang bên, nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ khó hiểu: “Sao đột nhiên dừng lại...”.

      Ta phát điên lên: “Chúng ta... chúng ta thể tiếp tục ở trong này được, chỗ này chắc chắn có vấn đề!”.

      Ta lập tức kéo Vô Mẫn Quân ra khỏi Chưởng Càn điện. đường Vô Mẫn Quân cứ sán lại để hôn ta, ta phải tốn biết bao nhiêu sức mới ngăn được . Cuối cùng, ta kéo chạy tới bên bờ hồ sen, giơ chân đá xuống hồ.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Ta cũng lập tức nhảy xuống theo.

      giữa mùa đông, nước trong hồ lạnh thấu xương, thân thể ta run lên bần bật, cảm thấy lạnh lẽo trong nước hồ băng giá như vô số con côn trùng bé li ti đồng loạt len lỏi vào tận cốt tuỷ. Ta run lẩy bẩy, đưa mắt nhìn về phía Vô Mẫn Quân, lại thấy toàn bộ cơ thể - kể cả đầu, đều chìm trong nước.

      Ta: “...”.

      “Ngươi làm cái quái gì thế?!”

      Ta cũng tỉnh táo lại vài phần, vội vàng kéo lên. Phỏng chừng Vô Mẫn Quân vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh, nước trong hồ ràng rất nông, ấy thế mà người cứ nhũn ra như bún, từ từ chìm xuống.

      Chỉ lát sau, Vô Mẫn Quân dường như cũng tỉnh táo hơn chút, nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó thấy bản thân mình ngâm trong nước, mới hỏi: “Chuyện gì thế này... Đầu ta đau quá!”.

      Ta: “Đừng nhắc nữa...”.

      Ngâm mình trong nước được lúc, cả ta và Vô Mẫn Quân đều bình tĩnh lại, đầu có cũng tỉnh táo hơn nhiều. Vô Mẫn Quân dần dần khôi phục lại trí nhớ, nhìn ta bằng vẻ mặt thản nhiên như : “Vừa mới nãy...”.

      Ta: “... Đừng nhắc nữa!”.

      Vô Mẫn Quân: “... Vừa mới nãy...”.

      ngươi đừng có nhắc cơ mà!!!”. Ta thẹn quá hoá giận, vừa nghĩ tới tình cảnh ban nãy, lại xấu hổ đến mức thốt ra được câu nào nữa, giơ tay dìm đầu Vô Mẫn Quân xuống nước.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Mãi tới lúc thấy chỗ nước đầu bắt đầu nổi bong bóng, ta mới rụt tay về, để trồi lên.

      Sau khi trồi lên, trông Vô Mẫn Quân vẫn rất bình tĩnh: “Ta vẫn cứ phải . Nhớ lại chuyện khi nãy, cứ cảm thấy ta lúc đó đúng là đáng sợ, thiếu chút nữa ta dùng thân phận nữ nhi mà giở trò với chính mình rồi”.

      Ta: “...”.
      PhongVy thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 23.1

      Ta thực có lời nào để nữa, được chưa?!

      Ta phát điên, vò đầu bứt tóc ngừng: “Chắc chắn rượu chúng ta uống ban nãy, hoặc thứ gì đó trong phòng có vấn đề, vừa rồi chúng ta hành xử cứ như lũ mất trí ấy!”.

      Vô Mẫn Quân : “Còn cần ngươi nữa sao... Hẳn là trong đèn dầu có thứ gì đó. Thứ mùi ấy... chắc là do Bình Dương làm rồi”.

      Ta nghi hoặc hỏi: “Bình Dương? Sao muội ấy lại làm thế?”.

      “Cái này trời biết, chắc muội ấy nghĩ mình giúp chúng ta.” Vô Mẫn Quân thản nhiên đáp lời, “Buổi chiều muội ấy và Lã Suất có trở lại Chưởng Càn điện lấy đơn thuốc, vừa lúc ta ra ngoài tìm ngươi nên để cho hai người đó ở lại tự tìm”.

      Ta: “... Bình Dương cũng là, hiểu muội ấy nghĩ cái gì nữa? Lại cho hương liệu kích thích vào trong đèn của hoàng huynh, hoàng tẩu mình...”.

      Vô Mẫn Quân thở dài hơi: “Đều tại phụ hoàng ta dạy dỗ đến nơi đến chốn...”.

      “...”

      “Ngươi có mặt mũi mà mấy câu như thế à, còn phải tại ngươi nêu gương xấu cho muội ấy sao?!” Ta chán nản, thở dài thườn thượt, cúi đầu xem xét chút, may mà nước trong hồ này được đổi định kỳ, nước rất trong, nếu đúng là vừa lạnh vừa bẩn.

      Đám hạ nhân đứng bên ngoài cửa điện giờ vội vàng chạy đến, ta liền sai bọn họ chuẩn bị nước nóng, sau đó cùng với Vô Mẫn Quân leo lên bờ trong tình trạng run lẩy bẩy.

      Bọn họ người nào người nấy đều trợn mắt há mồm, gương mặt cứ như khắc cả đống câu hỏi: “Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì thế? Muốn biết quá...”.

      Ta ngượng chín cả người, đành giả bộ như có chuyện gì xảy ra, bước về phía Chưởng Càn điện, Vô Mẫn Quân cũng chậm rãi theo sau. Đúng là da mặt dày cũng có chỗ tốt của nó, từ nãy đến giờ mặt nếu phải thản nhiên cũng là bình tĩnh dao động, cũng chẳng thấy có chút ngượng ngùng nào, chút cũng !!!

      Vào trong điện, ta và Vô Mẫn Quân tách ra tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch , mỗi người ôm trong tay tận hai cái bếp lò, trùm chăn lên vai, lượn vòng quanh điện, săm soi xem rốt cuộc trong đèn dầu có thứ quỷ gì đáng nghi.

      Xem hoài xem mãi, xem đến mòn cả mắt cũng thấy có gì bất thường, có điều ta và Vô Mẫn Quân cũng chẳng dám thắp đèn nữa, cứ để nguyên vậy mà ngủ...

      ngủ, nhưng làm sao mà ngủ được bây giờ?

      Vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại lên cảnh tượng vừa xảy ra, phần da thịt mới bị Vô Mẫn Quân hôn ban nãy cứ lặng lẽ nóng bừng lên. Ta lắc đầu quầy quậy, hy vọng có thể quên được cái chuyện quái dị từ trời rơi xuống kia càng nhanh càng tốt, thế nhưng càng muốn quên cảnh tượng ấy lại càng nét, kết quả là nhiệt độ mặt ta đạt tới cảnh giới khó tin, ta đành đặt lò sưởi xuống mặt đất, hơi hé chăn ra.

      Mà Vô Mẫn Quân hẳn là cũng nhớ ra rồi chứ, biết có thấy xấy hổ hay ngượng ngùng gì nhỉ?

      Ta len lén nghiêng người nhìn trộm Vô Mẫn Quân, ai dè thấy yên giấc tự bao giờ, nhịp thở dài mà đều đặn, phỏng chừng thoải mái lắm.

      Ta: “...”.

      Quả nhiên nên dùng thái độ cũng như cách nghĩ của mình để suy đoán về tên chết tiệt này mà!

      Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên thấy trong lòng có chút tức giận, ta liền xoay người lại, cố gắng bắt mình chìm vào giấc ngủ. Cũng may chỉ ít phút sau, có lẽ bởi vì ngày hôm nay thực quá mệt mỏi, ta cũng dần dần thiếp lúc nào chẳng hay.

      Sáng hôm sau thượng triều, các đại thần đều trưng vẻ mặt muốn lại thôi, ta thầm giật thót, nghĩ bụng, chẳng lẽ cái tin Hoàng đế, Hoàng hậu nửa đêm nửa hôm ngủ, chạy vầy nước truyền ra ngoài rồi?!

      Sau khi kết thúc buổi triều sớm, Thái sư có nán lại, cất lời khuyên nhủ ta: “Hoàng thượng, người... người và Hoàng hậu tình cảm mặn nồng, đây là chuyện tốt. Song, thân là vua nước, ngài cũng nên giữ chút thể diện...”.

      Ta xấu hổ vô cùng: “ phải vậy đâu, có điều tối qua đột nhiên cảm thấy trong người nóng bức nên mới tới hồ sen...”.

      Thái sư nghi hoặc hỏi lại: “Hồ sen? Hồ sen nào cơ?”.

      Ta: “... Khụ? Thái sư phải muốn tới chuyện này sao? Vậy là chuyện gì...”.

      Vẻ mặt Thái sư trông cực kỳ bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, cổ người...”.

      Ta chẳng hiểu ra sao, cúi đầu xuống nhưng tài nào thấy được cổ mình có cái gì. Có điều nhìn vẻ mặt Thái sư như thế, ta lập tức nhớ ra, buổi tối hôm qua Vô Mẫn Quân hôn ta, hôn từ môi rồi lại hôn xuống dưới, dừng ở cổ lúc lâu...

      “...”

      Người ta như hoá đá: “Cái này...”.

      Thái sư: “ ra, Hoàng thượng tuổi trẻ sung mãn, Hoàng hậu lại nhiệt tình... có gì đáng chê trách cả, song... cũng thể lộ liễu như vậy được...”.

      Nghe Thái sư ta ngượng chín cả người, vội vàng hùa theo: “Thái sư rất phải, tối hôm qua quả là do trẫm cẩn thận, quyết có lần sau”.

      Thái sư nghe thế mới cười: “Lão hủ cũng chỉ là suy nghĩ cho Hoàng thượng mà thôi, mạo muội những lời này, còn mong Hoàng thượng đừng trách tội”.

      Ta vội vàng : “Đương nhiên trách, trẫm còn phải đa tạ Thái sư nhắc nhở mới đúng”.

      Thái sư lúc này mới yên tâm, cười vui vẻ. Phỏng chừng ông ấy mừng vì trẫm đây tuổi dễ dạy, hành lễ rồi cáo lui.

      Ta đứng yên tại chỗ, hoàn toàn biết gì cho phải, vừa mới xoay người định về Chưởng Càn điện lại đột nhiên hắt xì cái to. Thầm đoán chắc hẳn bởi vụ việc tối qua nên nhen nhúm triệu chứng cảm mạo, ta vội vàng sai người chuẩn bị trà gừng chống lạnh.

      Khi ta về tới Chưởng Càn điện, Vô Mẫn Quân thảnh thơi nâng chén trà lên nhấp, ta nhìn kỹ mới thấy, đúng là chén trà gừng.

      “...” Ta há miệng ra, lại biết phải gì. Đột nhiên nhớ tới chuyện liên quan đến cái cổ mình an nãy, ta vội vàng nhấc chiếc gương đồng lên, hết chiếu trái rồi lại soi phải, quả nhiên bắt gặp vết ngay bên mang tai. Sáng nay ta rời giường trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, chú ý gì lắm, bây giờ nhìn lại đúng là...

      Vô Mẫn Quân cũng nhìn thấy động tác của ta, bước lại gần, vừa cười vừa hỏi: “Sáng nay bị đám người Thái sư gì à?”.

      Giọng ta lạnh te: “Đâu chỉ thế, còn bị toàn thể các đại thần nhìn chằm chằm dứt mắt kia!”.

      Vô Mẫn Quân bật cười ha hả: “Vậy sao, xin lỗi, sau này ta quyết làm thế nữa đâu”.

      Ta đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, “Sau này quyết làm thế”, là chỉ việc từ nay về sau quyết làm chuyện gì quá giới hạn với ta, hay muốn ám chỉ rằng sau này mà có làm chuyện gì quá giới hạn cũng quyết để lại dấu vết, cho dù có để lại dấu vết cũng đời nào để lại ở những chỗ lộ liễu như vậy?

      Ta bị đống giả thiết lung tung bậy bạ của mình doạ cho trận, xấu hổ vô cùng, dám tiếp tục đoán mò nữa, liền đánh trống lảng: “Ngươi tìm Bình Dương chưa?”.

      Vô Mẫn Quân : “ sai người gọi muội ấy đến rồi”.

      xong, liền đưa chén trà gừng nóng hổi còn bốc khói trong tay cho ta: “Uống ngụm trước , nhỡ lại bị cảm khổ”.

      Ta : “Trà này có độc đấy chứ?”.

      Vô Mẫn Quân: “Ngươi thấy ta vừa mới uống đấy à?”.

      im luôn tốt biết mấy, tự nhiên ra câu làm ta mất tự nhiên kinh khủng. Ta vội vàng cúi đầu xuống, giấu vẻ ngượng ngùng bằng cách uống ngụm trà lớn. Kết quả trà nóng quá, ta lập tức phun ra, rất ngẫu nhiên, rất vừa vặn, chỗ nước trà rơi toàn bộ vào mặt người đứng đối diện ta, Vô Mẫn Quân.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Ta: “A! Nóng chết ta! Ngươi có sao ?! Ta cố ý đâu! Phù phù... Nóng quá, nóng quá...”.

      Vô Mẫn Quân rất bình tĩnh, lấy cái khăn sạch đặt bên cạnh lên lau mặt, vừa lau vừa : “ sao, chưa đến nỗi huỷ dung”.

      Ta: “... Hu hu”.

      Đúng lúc này, bên ngoài báo Bình Dương công chúa tới, phía sau Bình Dương là Lã Suất - khoác người trang phục của thị vệ. Trước khi Bình Dương và Lã Suất thành thân, Lã Suất tạm thời đảm nhiệm vị trí thị vệ thân cận của Bình Dương.

      Thân cận... Ai da, đúng là đủ “thân cận” ...

      Bình Dương bước vào, cười tủm tỉm: “Tối hôm qua hai người ngủ có ngon ?”.

      Ta : “Nhờ phúc của muội, ngon tí nào hết”.

      Bình Dương nghi hoặc: “Sao thế được? Tối qua muội mới nước an thần vào trong đèn dầu của hai người mà...”.

      dở, nàng đột nhiên khụt khịt mũi, sau đó mới hỏi: “Tối qua hai người uống rượu sao?”.

      Ta : “Đúng...”.

      Bình Dương quả thực còn gì để nữa: “Đó là nước an thần do Lã Suất mang về, nếu thêm vào đèn dầu có thể giúp người dùng ngủ ngon hơn. Muội vốn muốn cảm ơn hai người vì quản nhọc nhằn, giúp đỡ chuyện của muội và Lã Suất nên mới vào mỗi cây đèn dầu hai giọt... Có điều nếu người trong phòng uống rượu thứ đó biến thành... Khụ, chắc hai người cũng biết rồi”.

      Đâu chỉ biết thôi, còn tí nữa lấy thân thử thuốc luôn rồi...

      Ta: “Bình Dương, vậy muội cũng nên trước với chúng ta tiếng...”.

      Bình Dương : “Muội nhớ hoàng huynh đâu có uống rượu nên cũng nghĩ gì nhiều... Hơn nữa, bình thường thắp đèn phải chỉ thắp có ba, bốn cây thôi sao? Lượng nước vào đèn cũng nhiều, trừ phi huynh với tẩu thắp hết đèn trong điện lên mới có tác dụng mạnh”.

      Ta: “...”.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Ta lẳng lặng trừng mắt nhìn Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân lại vô tội ngửa cổ nhìn trời.

      Ta , có chút mất tự nhiên: “Vậy sao...”.

      Bình Dương gật đầu: “Vâng, vì thế muội mới cho rằng chuyện này có gì đáng cả. Hôm qua hai người...”.

      Bình Dương lại đột nhiên nhìn thấy vết bầm cổ ta, liền trầm trồ: “Oa, xem ra nước này đúng là có tác dụng . Hoàng tẩu cũng nóng bỏng quá ”.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Ta : “... Được rồi, được rồi, Bình Dương, muội đừng quan tâm đến vấn đề này nữa... Tóm lại cái thứ ấy, uống rượu là có vấn đề gì, đúng ?”.

      Bình Dương gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua muội có dùng thử hai giọt, cả đêm ngủ rất ngon”.

      Ta : “Vậy cần vứt , cứ để yên đó. Lần sau muội phải nhớ, có muốn làm gì cũng phải cho ràng tử tế, nếu ... dễ nảy sinh phiền phức lắm”.

      “Muội biết rồi mà”, Bình Dương gật đầu, lại thêm: “Có điều, chuyện này sao lại coi là phiền phức được, tối hôm qua chắc hẳn hoàng huynh, hoàng tẩu phải vui vẻ lắm chứ”.

      Ta: “...”.

      “Vui vẻ” cái đầu muội ấy...

      Ta đành cho có lệ: “Bình Dương, muội mới là thiếu nữ, sao lại hỏi nhiều vậy...”.

      đến đây ta mới chợt nhớ ra, xét kỹ muội ấy cũng chẳng còn là thiếu nữ nữa rồi. Thế là ta chỉ đành chuyển đề tài: “Hôn của muội và Lã Suất... Bản thân muội có chủ ý gì ?”.

      Vừa nhắc tới hôn của mình và Lã Suất, Bình Dương liền kích động hẳn lên, hoàn toàn ném chuyện của ta và Vô Mẫn Quân tới nơi xa xăm tít tắp nào đó, thao thao bất tuyệt mãi thôi. Ta tâm hồn lãng đãng, nghe tai này ra tai kia, thỉnh thoảng ậm ừ bổ sung thêm vài ý kiến.

      Ngày thành thân của Bình Dương và Lã Suất được quyết định xong, vì Lã Suất biết ngày sinh tháng đẻ của bản thân nên chúng ta liền chọn cho ngày trong số những ngày hợp với tuổi của Bình Dương nhất.

      Lã Suất: “...”.
      PhongVy thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 23.2

      tháng chẳng mấy chốc trôi qua, hôn lễ của Bình Dương công chúa gần ngay trước mắt.

      Đầu tiên là lễ ban hôn, đại thần lo vấn đề quản lý dẫn Lã Suất tới dưới cổng Trường Thanh tuyên chỉ: “Nay, ban hôn Bình Dương công chúa cho Lã Suất”.

      Sau đó Lã Suất cũng chọn tháng tốt ngày lành làm lễ nạp thải[1]. Bởi Lã Suất chẳng còn thân nhân nào nữa nên nhất cửu lễ[2] cũng đơn giản hơn rất nhiều. Lễ hỏi mà Lã Suất đem tới phần lớn đều do Bình Dương và Vô Mẫn Quân giúp đỡ tay, chẳng qua Lã Suất cũng đem miếng ngọc bội mà sư phụ để lại làm đồ tặng lễ, chẳng cần phải tinh ý gì cũng nhìn ra được, thứ Bình Dương thích nhất chính là miếng ngọc bội này.

      [1]Nhà trai đưa sính lễ đến nhà .

      [2]Nhất cửu lễ: Là tập tục dùng khi gả công chúa của tộc Mãn Thanh. Bởi vì công chúa là người của hoàng tộc, lấy số chín biểu tượng cho cao quý, nhất là “nhất cửu lễ”, cao nhất là “cửu cửu lễ”.

      Đầu tiên Lã Suất hành lễ với ta rồi bắt đầu ngồi vào bàn tiệc, ăn uống ca hát linh đình, sau đó còn phải tới hành lễ với Vô Mẫn Quân. Hôm nay, Vô Mẫn Quân lấy thân phận Hoàng hậu, mở tiệc chiêu đãi các vị công chúa trong cung. Vốn dĩ còn thêm cả nữ quyến trong phủ phò mã, nhưng Lã Suất có nên bỏ qua, ngoài ra phải có cả phi tần trong hậu cung của ta nữa, nhưng ta có nên cũng bỏ qua luôn.

      ngày trước khi Bình Dương xuất giá, các quan viên đưa của hồi môn của Bình Dương tới nhà Lã Suất. Bình Dương là muội muội được Vô Mẫn Quân nhìn “vừa mắt” nhất nên của hồi môn của nàng cũng vô cùng xa hoa, có thể là màu đỏ phủ kín cả mười dặm đường dài. Lã Suất đứng bên ngoài cổng Trường Thanh nghênh đón.

      Bình Dương công chúa thân mặc hỷ phục, khi giờ lành đến, nàng liền cúi đầu hành lễ từ biệt với chúng ta. Tuy ngày thường Bình Dương cũng có chút vô tâm, còn hơi hung dữ nữa, chẳng ngờ đến lúc chia tay lại khóc nghẹn ngào, tiếng nức nở như đào sâu trong gan ruột. Vốn ta cũng cảm thấy có chút buồn vu vơ, thế mà thấy nàng khóc trong lòng chỉ còn có kinh hãi mà thôi. Đưa mắt liếc Vô Mẫn Quân mới thấy cẫn thản nhiên như thường, hoàn toàn chẳng thấy nỗi buồn khi sắp phải chia xa muội muội mình thương nhất đâu cả. Sau này hỏi Vô Mẫn Quân, : rồi cả người.

      Dưới dẫn dắt của mệnh phụ[3], Bình Dương công chúa lên kiệu rời cung tới phủ đệ của Lã Suất - đương nhiên, toà phủ đệ này cũng là do Vô Mẫn Quân chuẩn bị cho từ trước. Kiệu của công chúa do các giáo uý khiêng , phía trước có nghi trượng[4] mở đường, phía sau có các mệnh phụ ngồi kiệu hộ tống, cuối cùng còn có đội quân cưỡi ngựa theo sau. Toàn bộ đội ngũ cực kỳ đồ sộ, cực kỳ bắt mắt, tuy sánh được với hôn lễ của ta và Vô Mẫn Quân ngày trước nhưng cũng đủ để người khác nhìn mà ghen tỵ thôi. Theo như ta quan sát, vì hôn lần này của Bình Dương mà mấy vị công chúa tuổi còn khá trong cung cũng rục rịch, đứng yên, ngồi vững hết cả rồi.

      [3]Mệnh phụ: Dùng để chỉ chung những người phụ nữ có phong hào. Mệnh phụ được hưởng các nghi lễ nhất định trong chế độ phong kiến thời xưa, thông thường là mẹ của các quan lại (nếu là vợ thường gọi là “Cáo mệnh phu nhân”). Tần phi trong cung được gọi là nội mệnh phụ, vợ hay mẹ của quan viên được gọi là ngoại mệnh phụ.

      [4]Hàng người cầm theo vũ khí, quạt, dù, cờ... hộ tống vua, hoàng thân quốc thích, hoặc quan lại.

      Chỉ tiếc điều, ta và Vô Mẫn Quân chẳng có cơ hội được tận mắt nhìn cảnh Bình Dương công chúa và Lã Suất vào động phòng, uống rượu giao bôi.

      Ngày thứ chín sau hôn lễ, cũng chính là ngày con dâu về nhà mẹ đẻ, Bình Dương và Lã Suất cùng nhau hồi cung, làm lễ tạ ơn với ta và Vô Mẫn Quân. Theo lệ thường phải cử hành hồi tiệc rượu linh đình nhưng bởi vì hậu cung của ta và bên nhà Lã Suất đều chả có mống nữ nhân nào, có muốn cử hành tiệc rượu cũng nổi, cuối cùng cứ thế bỏ qua luôn. Ngồi chuyện trò với Bình Dương lúc, thấy dường như chuyện gì muội ấy cũng đẹp ý vừa lòng, ta với Vô Mẫn Quân cũng tạm yên tâm.

      Nhân lúc hai người họ hồi cung lần đó, ta còn tranh thủ xin Lã Suất mấy lọ nước an thần. Chỉ cần uống rượu thứ này vô cùng hữu dụng, ngày nào ta cũng giọt vào nến, ngủ rất yên giấc, mơ thấy gì, càng thể mơ thấy những giấc mơ kỳ quái được.

      Chẳng bao lâu sau, trận tuyết đầu tiên giáng xuống đất Tây Ương. Ngày đông ở miền tây hanh khô hơn miền đông nhiều, tuyết cũng rơi trắng cả đất trời, giống như cả ba quý trước có kẻ nào lơ lửng cao gom hết lông vũ của cả thế gian này lại, tới hôm nay liền đem tất cả thả xuống nhân gian vậy.

      Tuyết rơi lạnh nữa, chỉ là khi ta tỉnh dậy vào sớm tinh mơ, liền bị màu trắng mênh mang kia phủ ngập tầm nhìn. Ta rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy tuyết rơi nhiều mà dày đặc như thế, trong lòng khấp khởi vui mừng, sau khi bãi triều liền lập tức kéo Vô Mẫn Quân ra ngoài nghịch tuyết.

      Vô Mẫn Quân sinh ra và lớn lên ở Tây Ương Quốc, phỏng chừng năm nào cũng thấy cảnh tuyết phủ khắp nơi này đến mòn cả mắt rồi, thế nên vẻ mặt lúc này cực kỳ kiên nhẫn.

      Tính tình Vô Mẫn Quân có chút biếng nhác, ngày đông chỉ thích ru rú trong Chưởng Càn điện, dưới đất đặt chậu than hồng rực, giữ rịt lò sưởi ấm áp tay, chỉ cần khoác lớp quần áo mỏng là có thể ngủ bất cứ lúc nào, trong điện và ngoài điện cứ như ở hai mùa khác nhau.

      Ta khăng khăng , nếu như chịu cùng ta, ta đào thùng tuyết đổ hết lên đầu . Lúc bấy giờ Vô Mẫn Quân mới miễn cưỡng vác cái mặt sa sầm theo ta ra ngoài.

      Ta nghĩ mãi, thấy nếu có tuyết rơi nhất định phải đắp người tuyết. Nhưng Vô Mẫn Quân lại , tối nay phỏng chừng còn có trận tuyết lớn nữa, nếu giờ đắp người tuyết, ngày mai chỉ sợ bị tuyết lấp cho bằng sạch. Nghe vậy ta hớn hở đáp, tuyệt quá, vậy mai lại đắp thêm cái nữa. Vô Mẫn Quân lại , lúc đắp người tuyết phải nhìn chằm chằm vào tuyết, tốt cho mắt. Thế là ta liền tìm miếng vải xô màu đen che mắt lại, đến mức bị tuyết làm nhức mắt mà vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ, cũng quên đưa cho Vô Mẫn Quân miếng. Vô Mẫn Quân lặng lẽ nhận lấy miếng vải, vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp, đắp người tuyết dễ bị cảm, ta lại vừa mới lành bệnh chưa được bao lâu. Ta lập tức sai người hầu chuẩn bị trà gừng, lò sưởi, sẵn sàng dùng bất cứ lúc nào.

      Vô Mẫn Quân hết cách, đành buộc vải lên mắt, cùng ta đắp người tuyết.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :