1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 8.1

      Ta kinh hoàng hét lên tiếng, xô đổ bình phong lao về phía trước. Vô Mẫn Quân cũng hoàn hồn, trợn tròn mắt, liều mạng đẩy Nguyên Úc ra. Có điều, tại ở trong thân thể ta, Nguyên Úc cường tráng vạm vỡ hơn rất nhiều, cứ đẩy như thế đương nhiên là đẩy được. Ta vừa chạy tới, định giúp Vô Mẫn Quân tay giơ chân chân lên, hung hăng đá phát chí mạng vào chỗ ấy của Nguyên Úc...

      Nguyên Úc huynh văng ra ngoài như diều đứt dây, mà cánh diều đó còn thêu con cú mèo kinh hoàng tột độ...

      Ta hãm lại bước chân lao tới, thấy Vô Mẫn Quân đứng lên, cực kỳ phẫn hận, vừa cố sống cố chết lau miệng, vừa mắng Nguyên Úc: “Đồ đoạn tụ[1] chết tiệt”.

      [1] Đoạn tụ (hay còn gọi là mối tính cắt tay áo): là cụm từ dùng để chỉ đồng tính nam, bắt nguồn từ điển cổ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, người dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn rời nhưng muốn làm tỉnh giấc Đổng Hiền nên cắt ống tay áo của mình.

      Khụ, Vô Mẫn Quân quả nhiên tức đến hồ đồ rồi. giờ hẳn là nữ nhân chân chính từ đầu đến đuôi, Nguyên Úc hôn “nàng”, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Mà dù cho Vô Mẫn Quân có ở trong thân trang nam tử, nếu Nguyên Úc tình cảm trào dâng kịp kiềm chế được mà hôn “”, vậy cũng vẫn là chuyện hợp tình hợp lý như thường. nên mắng người ta là “đoạn tụ”, kể cả người ta có đoạn tụ ... vậy cũng nên mắng người ta là “đoạn tụ chết tiệt” chứ...

      Nguyên Úc bị đá ngã lăn mặt đất, cả người co quắp, mãi lúc sau mới từ từ hồi phục lại. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta, cả người càng run dữ hơn, phỏng chừng gân xanh gân tím gì cũng sắp nổi lên hết cả rồi, là...

      Nguyên Úc lấy tay che chỗ bị thương, chậm rãi nhả từng từ: “Trường Nghi, nàng ghét ta đến thế hay sao...?”.

      Ta có ghét ngươi hay có thể để lát nữa bàn lại, vấn đề là Nguyên Úc... ngươi có nhất thiết phải nằm nghiêng mặt đất, tay che hạ thân, vẻ mặt nghiêm túc như thế mà hỏi loại câu hỏi này ?!

      Về phần ta có ghét hay ...

      “Khụ, cũng bình thường...” Ta rất tự nhiên đáp lời , thế nhưng Vô Mẫn Quân lại lập tức cao giọng quát lớn: “ sai!!!”.

      lừa dối ngươi làm gì, từ trước tới nay ta chưa hề thích ngươi chút nào, ngươi nhìn ngươi xem...” Vô Mẫn Quân vén tay áo lên, hai tay chống nạnh, phỏng chừng chuẩn bị khinh bỉ Nguyên Úc phen ra trò, ta vội lao tới giữ lại, tránh cho làm điều gì quá đáng.

      Nguyên Úc nghe những lời Vô Mẫn Quân , vẻ mặt hoàn toàn suy sụp. Haizz, cả thể xác lẫn tinh thần cùng chịu đả kích, cũng đáng thương.

      Ta sợ nghĩ quẫn mà tìm cái chết, vội bước lên mấy bước trưng ra vẻ mặt ôn hòa, muốn dìu đứng lên: “Ngươi đừng thế này, ra...”.

      Nguyên Úc hề do dự mà hất ta ra, run rẩy đứng lên, trông dáng vẻ rất chật vật nhưng trán lại khắc mấy chữ cực kỳ ràng “Thân tàn, chí tàn”, quả thực khiến người ta cảm động đến phát khóc.

      Vô Mẫn Quân vẫn còn tức giận, khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn Nguyên Úc, dường như chỉ cần Nguyên Úc làm ra hành vi gì vừa mắt là lập tức lao lên, thẳng tay đập chết người ta vậy.

      Cũng may, có lẽ lúc này Nguyên Úc chẳng còn sức đâu mà làm xằng làm bậy, chỉ dùng ánh mắt chất chứa sầu khổ mà nhìn Vô Mẫn Quân, sau đó khập khà khập khiễng lao ra ngoài qua cửa sổ.

      Ta lặng lẽ nhìn cảnh đó, từ từ mở miệng: “Vô Mẫn Quân, Nguyên Úc...”.

      Lời còn chưa hết, Vô Mẫn Quân ngắt lời ta, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Sao ngươi với ta chuyện ngươi có tình nhân ở Đông Nguyên Quốc? rồi ban nãy ta cũng biết đường mà phòng trước”.

      Ta nhăn mũi: “Ta thực biết hôm nay Nguyên Úc bị làm sao. Trước đây chúng ta từng luyện võ cùng nhau, ta coi như nửa sư huynh”.

      Vô Mẫn Quân nhếch khóe miệng, nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ: “ cũng đúng, với cái bộ óc gà đấy mà ngươi phát được thích mình mới là chuyện lạ”.

      “Ngươi cái gì, Nguyên Úc thích ta á?!”.

      Vô Mẫn Quân: “...”.

      Ta: “...”.

      Ta và Vô Mẫn Quân trừng mắt nhìn nhau cả nữa ngày, cuối cùng mở lời, khóe miệng co giật trông thấy: “ thích hôn ngươi làm gì?!”.

      Ta nuốt nước bọt: “ phải định thử ta sao...”.

      Ta cứ tưởng rằng Nguyên Úc phát thấy ta và Vô Mẫn Quân có điểm bất thường, thế nên mới dùng cách đó để thử... Ai dè tình nó lại phức tạp như thế chứ.

      Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta đầy khinh bỉ: “Có cái loại thử nào như thế ? Huống gì lời và ánh mắt sau đó của chả thể rành rành ra đấy”.

      Ta vẫn cảm thấy chuyện này khó tin, hồi tưởng lại chút. Ta và Nguyên Úc tuy rằng từ bé cùng nhau luyện võ, thế nhưng ta là công chúa, hai người chúng ta cũng chẳng với nhau được mấy câu. Hơn nữa ta lại là người cực kỳ có thiên phú trong mấy chuyện luyện võ múa quyền, những người luyện cùng ta, đa số đều mang số phận trở thành bao cát, Nguyên Úc cũng là trong số những bao cát của Trường Nghi công chúa.

      Bởi tuổi lớn nhất, sức cũng mạnh nhất, thế nên lúc nào cũng khiêu chiến với ta. Ta đương nhiên cũng hề khách khí, thường đánh cho thành bộ dạng người ra người, quỷ ra quỷ. Ta còn nhớ có lần, sau ngày ta và đấu võ, sư phụ lúc đến dạy chúng ta hỏi: “Nguyên Úc đâu rồi? Sao nó tới?”, rồi nhìn về phía Nguyên Úc mặt mũi bầm dập đứng ở trong góc, lại nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai thế?”.

      Chuyện cũ nỡ hồi tưởng, ta cũng lười nghĩ lại, thế nhưng... Nguyên Úc thích ta, vô lý hết sức.

      Chẳng lẽ Nguyên Úc đường đường là nam tử hán mày rậm mắt to mà lại thích bị người ta ngược đãi?

      Trong đầu ta lập tức lên hình ảnh vừa bị người chân đấm tay đá vừa thầm vui sướng như điên, quả kìm được mà run lên lẩy bẩy.

      Ta lại đưa mắt nhìn về phía Vô Mẫn Quân. ngồi xuống, giờ này nhấc cái gương đồng đặt bên cạnh lên, soi trái rồi lại ngắm phải, cuối cùng mới phán câu: “Mặt mũi thế này, tính tình thế kia, vậy mà cũng có người thích cho được, chậc chậc”.

      “Ngươi ràng tử tế cho ta nghe, ‘thế này’ là thế nào, mà ‘thế kia’ là thế nào, hả?”. Gân xanh trán ta bắt đầu có xu hướng đội da đội thịt mà lên.

      Vô Mẫn Quân nhìn ta cười: “Hai chúng ta tâm ý tương thông, chẳng cần phải nhiều lời”.

      Tâm ý tương thông cái đầu ngươi!

      Ta thở dài hơi, ngồi xuống cạnh Vô Mẫn Quân, chống cằm : “Ta vẫn cứ thấy quái quái sao ấy... Nguyên Úc thích ta á? Trời đất, Nguyên Úc thích ta?”.

      “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều làm gì, giờ cứ cho là ngươi muốn chung sống với cũng được đâu, mơ tưởng phí công”, Vô Mẫn Quân thờ ơ .

      Đương nhiên ta nghĩ đến chuyện chung sống với Nguyên Úc rồi. Đừng có là chung sống, chỉ sợ tới tận bây giờ, trong ấn tượng của ta, Nguyên Úc vẫn chỉ là sư huynh từng làm bao cát của ta trong quá khứ, là thủ lĩnh thị vệ trong tại, hơn kém.

      Ta cứ nhắc nhắc lại, đơn giản là vì quá kinh ngạc mà thôi.

      Có điều nghe Vô Mẫn Quân thế, ta lại kìm được mà phản bác: “Cái này còn chưa chắc! Cứ cho bây giờ ta là ‘Vô Mẫn Quân’ chăng nữa vẫn có thể nạp nam thiếp cơ mà”.

      Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nhìn ta: “Nếu thế người trong thiên hạ đều biết Trường Nghi công chúa là người kiên trinh ra sao, bất khuất thế nào, tuyệt đối cam nguyện cùng người khác chung PHU QUÂN”.

      “...Ví dụ như?”

      “Còn ví dụ thế nào nữa, thể động tới thân thể ngươi, lại thể tự sát được, vậy chỉ có thể giết Nguyên Úc thôi”, Vô Mẫn Quân , vẻ mặt đương-nhiên-phải-thế-rồi.

      “...”

      Nguyên Úc vô tội...

      Thanh Trúc Xà nhi khẩu, Hoàng Phong vĩ hậu châm, lưỡng giả giai bất độc, độc nhất Vô Mẫn Quân.

      (Răng nanh mồm rắn lục

      Ngòi chích đuôi ong vàng

      Hai thứ đều độc

      Độc nhất Vô Mẫn Quân)
      PhongVy thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 8.2

      kiện Nguyên Úc chỉ là khúc nhạc đệm khiến cho người ta có chút bất ngờ mà thôi, chẳng mấy chốc bị ta và Vô Mẫn Quân quên bẵng mà bắt đầu lo bàn bạc về “đại ”.

      Cái gì mới là “đại ” đây?

      Rất ràng, chính là chuyện làm thế nào thân thể của ta và mới đổi lại cho nhau được.

      nay Đông Nguyên và Tây Ương kết thành đồng minh rồi, ngày mai cử hành nghi thức xong, chờ Ti Tài chính giao nộp số thuế của năm sau và năm nay, cộng thêm bò dê tơ lụa linh tinh nữa, liền coi như ổn thỏa.

      Sau đó cần phải dẫn binh sĩ quay về Tây Ương.

      Chúng ta dự định ở lại Đông Nguyên Quốc năm ngày, ngày hôm nay sắp trôi qua rồi, mai phải tiến hành nghi thức, ngày kia phải kêu gọi hô hào binh sĩ. Hai ngày tiếp theo coi như là do Vô Mẫn Quân miễn cưỡng cho thêm, để ta có thể ở lại Đông Nguyên Quốc lâu chút, dù sao sau này muốn trở về thăm chuyến cũng phải chuyện dễ dàng.

      Trong hai ngày đó, chúng ta còn tranh thủ tích cực suy nghĩ biện pháp thử xem có thể đổi lại thân xác cho nhau hay .

      Sau này nếu giao chiến cùng Bắc Xương Quốc, Vô Mẫn Quân chắc chắn phải thân chinh xuất trận. Võ công của ta tuy rằng kém nhưng lại chẳng có kinh nghiệm, hơn nữa còn dốt đặc về mấy thứ binh pháp gì đó.

      Nếu để ta ra trận , phỏng chừng chỉ lát là toàn quân chết sạch...

      Nghi thức tiến hành rất thuận lợi. Sang ngày thứ ba, Vô Mẫn Quân viết sẵn diễn văn, sau đó ta đứng tường thành của Đông Nguyên Quốc, triệu tập rất nhiều người, cùng với Vô Mẫn Quân (Trường Nghi công chúa) đứng kề vai, tỏ quyết tâm muốn kết đồng minh của hai nước, cũng đem bài này sao thành vài chục vạn bản, dán khắp phố lớn ngõ .

      Cứ thế, chuyện cũng coi như tạm ổn. Sáng sớm ngày thứ tư, ta và Vô Mẫn Quân liền với Thái hậu rằng thân thể hai chúng ta được khỏe, muốn ở lại phòng riêng ngủ cả ngày, dặn dò bọn họ đừng ai mò tới làm phiền chúng ta.

      Đám người Thái hậu tuy ngoài mặt đồng ý nhưng ánh mắt đều rối rắm vô cùng. Cả hai người cùng bị bệnh... Cái câu dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.

      Bất quá ta cũng chẳng còn gì để mất, bọn họ muốn nghĩ thế nào nghĩ, ta quan tâm...

      Ta và Vô Mẫn Quân thay hai bộ quần áo thường dân chuẩn bị từ trước, sau đó hóa trang sơ qua để tránh bị những người tinh mắt nhận ra, tiếp theo lợi dụng khinh công siêu đẳng để tránh đám thị vệ, chạy thẳng mạch qua tường thành. Ta bất giác nhớ lại tình cảnh ngày trước, lúc ta ám sát Vô Mẫn Quân, chỉ có thể cảm thán rằng tình hình canh gác của cả hai nhà chúng ta đều được nghiêm ngặt cho lắm.

      Ngày đó vì phải ám sát Vô Mẫn Quân nên ta ra khỏi hoàng cung. Lúc ngang qua Vân Thành là thời điểm quân Tây Ương hạ được Liễu Thành, dân chúng Vân Thành cảm giác được nguy hiểm gần ngay trước mắt, thiếu những hoàng thân quý tộc dẫn đầu chạy nạn, bộ phận dân chúng có khả năng cũng rời , những cửa hàng phố gần như đóng chặt cổng nhà, chỉ có cánh cửa tiệm bán lương thực là còn hơi hé. Ta giả bộ mua gạo, hỏi thăm giá cả mới biết đấu gạo giá vài lạng vàng ròng, chủ hàng giải thích bằng vẻ mặt cực kỳ khó xử, là Liễu Thành bị phá rồi, lương thực cũng sắp chẳng còn.

      Khi đó cả Vân Thành to lớn nhường ấy, lại hoang vắng hệt như vùng sa mạc sát biên giới Bắc Xương Quốc được ghi chép trong “Tứ quốc đồ chí[2]”, có nước sông róc rách chảy ngang, cũng chẳng còn hoa cỏ hân hoan đón nắng, chỉ thấy cảnh hoang tàn khiến người ta chẳng dám nhìn lâu.

      [2] Tứ quốc đồ chí: bản đồ bốn nước.

      Mà hôm nay, mới chỉ có nữa tháng trôi qua kể từ khi ta và Vô Mẫn Quân tuyên bố thành thân, người chạy nạn lục tục trở về, những cánh cửa đóng chặt phố cũng lần lượt mở ra, tiểu thương lại bày hàng, buôn bán đủ thứ đồ vật muôn vẻ muôn màu, người dân vẻ mặt thảnh thơi, ung dung chọn lựa những món đồ mình cần.

      Nếu là người tình, có lẽ tưởng từ xưa đến nay Vân Thành vẫn náo nhiệt như vậy, mà cảnh vắng lặng hoang tàn, lá khô rơi kín đất nữa tháng trước, dường như chỉ là giấc mơ.

      Khoảnh khắc này, cảm xúc cứ hỗn độn trong ta, biết nên hân hoan hay sầu khổ.

      Vô Mẫn Quân biếng nhác đứng bên cạnh ta, mặc chiếc trường bào dài màu trắng, kiểu dáng thiên về quần áo nam nhân, dùng chiếc trâm bạch ngọc vấn qua loa tóc lên, hai tay khoanh vào nhau, giấu trong tay áo, trông rất giống nữ quỷ vô tình ra đường giữa ban ngày ban mặt.

      Ban đầu ta cũng chẳng để ý, lúc này mới nhịn được mà cằn nhằn: “Ngươi... Sao ngươi lại ăn mặc thế kia?”.

      Vô Mẫn Quân chẳng hiểu ra sao, liếc mắt nhìn ta: “Làm sao, trông đẹp à?”.

      Ta còn chưa kịp đáp lại, tiếp: “Nếu thế cũng chả phải do quần áo”.

      “...”

      Ta nổi giận đùng đùng, giơ tay muốn cốc vào trán cái. Từ đó tới giờ, ta càng ngày càng quen làm mấy động tác đến mức thân thể mình có sẹo nhưng đủ để Vô Mẫn Quân lăn lóc kêu đau.

      Ai ngờ ngay sau đó, đôi tay thon dài trắng bóc nắm lấy cổ tay ta, đồng thời bên tai vang lên giọng trong trẻo vô cùng: “Giữa ban ngày ban mặt, sao các hạ lại bắt nạt nữ nhân yếu đuối nhường này?”.

      Vô Mẫn Quân mà là “nữ nhân yếu đuối” á...

      Ta căm tức, quay đầu lại định cãi với đối phương cho ra nhẽ. Ai ngờ vừa quay đầu lại, mọi ngôn từ đều nghẹn cả trong cuống họng, chữ cũng ra.

      Người trước mắt là chàng trai cực kỳ khôi ngô, vẻ mặt tuấn tú, tóc vấn lên mà chỉ dùng hai dải lụa màu xanh lam đậm buộc hờ sau gáy, bên tai còn buông lơi hai lọn tóc đen như mực.

      ...Đây, đây là...

      Đây chẳng phải là bạch y công tử vẫn thường xuất trong những quyển thoại bản ta đọc, là bạch y công tử mà ta chờ đợi lâu đó sao???

      Ta nhất thời sửng sốt, đối phương có lẽ cho rằng ta đuối lý, liền tiếp: “Công tử, ngài có biết hay , nữ tử như ngọc quý, chỉ khi chúng ta cẩn thận nâng niu trong tay mới có thể dần dần khiến nàng tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt vời, ngàn vạn lần thể đối xử thô bạo được”.

      “Đúng thế, đúng thế!!!” Ta cực kỳ tán thành quan điểm này, gật đầu liên tục. Dù ta chỉ là hòn đá bỏ vẫn hy vọng có người đặt tay mà nâng niu trân trọng.

      “Xì.” Cùng lúc đó, Vô Mẫn Quân bật cười chế nhạo, trong tiếng cười lộ vẻ khinh thường.

      “...” Bầu khí nhất thời trở nên xấu hổ.

      Chàng trai kia phỏng chừng tài nào hiểu được vì sao ràng ta đồng ý với quan điểm của , vậy mà lại “ức hiếp” Vô Mẫn Quân. Thế là ôm theo dấu hỏi khổng lồ, buông tay ta ra, quay về phía Vô Mẫn Quân, thái độ cực kỳ ôn hòa mà lễ độ: “Vị nương này... Chẳng lẽ tán thành với những điều tại hạ sao?”.

      “Đúng thế, tiện thiếp đây cứ thích bị người ta đánh, bị người ta đá, bị người ta ngược đãi thẳng tay đấy, tốt nhất là phải dùng roi!!! Người khác mà chiều chuộng là thiếp thấy cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Chàng có phải , tướng công?”.

      Lúc đầu Vô Mẫn Quân còn giữ vẻ mặt lạnh te mà thao thao bất tuyệt với vị công tử nọ, nhưng đến câu cuối lại đột nhiên cao giọng, nhìn về phía ta bằng ánh mắt ngàn vạn ý tình.

      Ta: “...”

      Bạch y công tử nọ: “...”

      “Aaa!!!” Ta thực phát điên! Vô Mẫn Quân lại dám phá hỏng danh tiết của ta! Ai thích bị người khác ngược đãi, bị roi quất hả? Aaa!!!

      Ta nhịn được, lao vào đấm đá Vô Mẫn Quân như điên, chẳng ngờ lại mở rộng vòng tay mà : “Tướng công, quả nhiên chỉ có chàng thương tiện thiếp!”.

      “...”

      Toàn bộ dân chúng phố đều tụ tập xung quanh ba người chúng ta, ai nấy đều nhìn Vô Mẫn Quân bằng ánh mắt tài nào tin được.

      ...

      ... Ha hả.

      ***

      Sắc mặt của vị bạch y công tử kia trắng ngang với màu áo . Ta có chút bối rối, kéo ống tay : “Công tử, nương tử của ta ban nãy có chút kích động, bình thường nàng thế đâu... Chẳng hay cao danh quý tính công tử là gì?”.

      Vị công tử kia miễn cưỡng nở nụ cười: “A ... Vậy sao? Ta tên là Thiên Duy”.

      “Thiên Duy”. Sao ta thấy tên này cứ kỳ kỳ, dù vậy vẫn cố bắt chước tình tiết trong quyển thoại bản ta đọc trước đây, vừa cười vừa : “Tên rất hay, tên rất hay...”.

      Ta tiếp tục hỏi: “ biết công tử từ đâu tới?”.

      Thiên Duy nhìn ta, ánh mắt có chút khó hiểu: “Công tử, ngài hỏi nhiều như thế ... làm gì?”.

      Ta ngượng ngùng đáp: “Chỉ là ta cảm thấy vừa gặp Thiên Duy công tử mà như quen từ lâu”.

      Thiên Duy: “...”

      “Khụ, ta đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chuyện gấp, xin trước...”.

      Thiên Duy chẳng hiểu sao lại xoay người mất, lực tay của ta khá lớn, cũng vì thế mà xé mất mảnh vải tay áo .

      Vô Mẫn Quân vốn chỉ lẳng lặng đứng bên nhìn, lúc này cuối cùng cũng nhịn được mà phá lên cười: “Há há há há, giờ thành ‘đoạn tụ’ rồi...ha ha ha...”.

      Ta cũng sớm đoán được bị Nguyên Úc kích động, giờ vẫn chưa trở lại bình thường nên chẳng thèm để ý tới . Chẳng ngờ Thiên Duy cũng dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà liếc ta, sau đó vội vội vàng vàng mất.

      Ta: “...”.

      Chẳng lẽ, Thiên Duy ... cũng nghĩ thế sao...

      Ta xoay người lại, túm lấy vành tai của Vô Mẫn Quân còn cười ầm ĩ, cố sống cố chết lôi về phía con hẻm , tinh thần kiệt quệ: “Vô Mẫn Quân, vừa rồi ngươi làm cái trò gì thế! Thanh danh của cả hai chúng ta coi như mất hết rồi!”.

      Vô Mẫn Quân vừa chải chuốt lại mái tóc bị ta làm rối, vừa ung dung : “Có gì đâu, gã ban nãy là người của Bắc Xương Quốc đấy, phỏng chừng cũng biết ta chính là ngươi rồi”.

      Nếu có người ngoài nghe trộm, chắc chắn hiểu nổi bốn chữ “ta chính là ngươi” là ý gì, thế nhưng ta biết, ý Vô Mẫn Quân muốn rằng, Thiên Duy nhận ra chính là Trường Nghi công chúa.

      “Làm sao ngươi biết Thiên Duy chính là người của Bắc Xương Quốc?” Ta nhìn Vô Mẫn Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, dù sao bạch y công tử là người mà nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau thế nào cũng đều rất giống mẫu người khiến người người thích, nhà nhà kính nể trong ấn tượng của ta.

      Vô Mẫn Quân thản nhiên : “Cái câu ban nãy giống hệt câu mà bảy năm trước hoàng đế của Bắc Xương Quốc với phụ hoàng ta. Ngày hôm đó lão già ấy nẫng phi tần của phụ hoàng mất, lúc ấy chỉ có ta, phụ hoàng, còn có vị phi tần kia ở đó”.

      Vô Mẫn Quân tiếp tục phân tích: “Thiên Duy, hầy, cái tên giả này cũng đặt kém quá. Họ của hoàng tộc Bắc Xương Quốc là Ngô, tam hoàng tử tên là Ung, hai chữ Ngô Ung bỏ phần chẳng phải thành Thiên Duy sao[3] ?”.

      [3] Chữ Ngô bỏ phần thành chữ Thiên, chữ Ung bỏ phần cũng thành chữ Duy.

      Cuối cùng còn cười nhạo câu: “Con nối nghiệp cha, thế mà cũng tiến bộ được chút nào”.

      Nhất thời, ta cũng có chút nể phục Vô Mẫn Quân, nhưng sau đó lại hoài nghi hỏi: “Nếu hoàng đế Bắc Xương Quốc biết ngươi ở đây, sao lại ngu xuẩn đến độ để hài tử... à , thuộc hạ cùng câu như thế? Nếu biết ngươi là ta, cũng phải biết ta chính là ngươi chứ”.

      Vô Mẫn Quân mặt đổi sắc: “À, ngày đó ta lén trốn xà ngang, chuẩn bị bỏ thuốc độc vào trong cốc của hoàng đế Bắc Xương Quốc”.

      Ta sụp đổ hoàn toàn: “Lúc đó ngươi mới được bao nhiêu tuổi?! phải làm mấy chuyện đó sao?? Phụ hoàng ngươi đối xử với ngươi độc ác quá!!!”.

      Vô Mẫn Quân có chút xấu hổ: “Là tự ta lén lút thôi”.

      “...”

      Tốt xấu gì ta cũng hiểu mọi chuyện, đơn giản là, hoàng đế Bắc Xương Quốc muốn dùng nam nhân kế với ta? Sau đó sao, chẳng lẽ là định trong ngoài hợp tác, giết chết Vô Mẫn Quân? Xem ra Bắc Xương Quốc đúng là có ý đồ với Tây Ương Quốc .

      Nghĩ thế ta lại thấy tiếc nuối thôi. Sớm biết ban nãy ta lén ra hiệu với người của Bắc Xương Quốc, hai bên có thể thương lượng xem phải làm thế nào mới tiễn được Vô Mẫn Quân theo phụ hoàng ...

      [Vài ngày sau, Bắc Xương Quốc]

      “Phụ hoàng...Nhi thần vô dụng”.

      bóng người màu trắng phủ phục nền cung điện lát bạch ngọc lạnh như băng. Hoàng đế Bắc Xương Quốc vóc người cao lớn, đứng ngay cạnh chiếc bàn đặt phía trước.

      Hoàng đế tức giận vung tay áo, ống đựng bút và chặn giấy đặt bàn đều văng cả xuống đất, những thanh chát chúa cũng theo đó vang lên:

      “Vô dụng??? Ngươi đâu chỉ vô dụng! Trẫm phải vất vả lắm mới dò xét được Trường Nghi công chúa thích dạng nam nhân nào nhất, thế mà có cái việc cỏn con này ngươi cũng làm được?!”.

      đâu... Phụ hoàng... Trường Nghi công chúa... kỳ quái lắm...”, bóng người màu trắng run rẩy giải thích.

      “Muốn cho hết! Kỳ quái chỗ nào?”, Hoàng đế nóng nảy hỏi lại.

      “Nàng... hình như nàng rất thích bị ngược đãi, dùng roi quất... Hơn nữa, gã Vô Mẫn Quân đứng bên cạnh nàng... dường như thích nam nhân...”

      “...”

      “Phụ hoàng... nhi thần ...”

      “Bỏ !” Hoàng đế giơ tay lên, bảo im miệng.

      Tiếp đó là khoảng lặng dài, Hoàng đế này dường như nghĩ lung lắm.

      lát sau, ông ta trầm giọng : “Nếu thế , từ hôm nay trở , ngươi bắt đầu LUYỆN ROI cho ta!”.

      Sau đó, ông ta bằng chất giọng cực kỳ u ám: “Nếu luyện được mà quyến rũ Vô Mẫn Quân”.

      “... Hu hu hu hu, nhi thần nhất định dốc sức luyện dùng roi ...!”
      PhongVy thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 9.1

      Ta và Vô Mẫn Quân rẽ trái rẽ phải, sau khi xác định chắc chắn có ai theo đuôi mới yên tâm từ con hẻm ra phố lớn khác, vừa ra nghe thấy những tiếng hò reo dứt.

      Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, vội bước về phía đám đông. Sau khi dẹp bỏ tầng tầng trở ngại tiến vào trong, liền thấy tiểu nương khoảng tám, chín tuổi, gương mặt tròn tròn, tóc cột thành hai bùi tròn trịa như bánh bao, da dẻ trắng hồng, ngũ quan thanh tú, nhìn cực kỳ khả ái. Chỉ có điều tiểu nương ấy lại mặc quần áo của nam nhân: chiếc trường bào màu xanh lục nhạt, vạt áo lê mặt đất. Hai tay của nàng quá ngắn, ống tay áo lại quá dài, thò tay ra được, đành giấu luôn trong tay áo, cách lớp vải mà bế con thú có bộ lông mượt mà trắng muốt, biết là chuột hay là con gì.

      Con thú kia đáng hệt như chủ nó, đôi mắt vừa đen lại vừa to, sáng lấp lánh nhìn chung quanh. Thấy mọi người reo hò ủng hộ, nó rướn mình cái, sau đó nhảy phốc lên bờ vai của chủ nhân.

      Tiểu nương kia vươn tay trái ra, cách tầng vải áo quơ tay mấy cái, con thú vai cũng bắt chước y hệt, giơ chi trái ra quơ quơ. tiểu nương và con thú cực kỳ khả ái cùng làm ra động tác như thế, cảm giác ấy đúng là tuyệt vời đến độ khó hình dung được, chẳng trách mọi người đều kìm nổi mà dừng chân cổ vũ reo hò.

      Sau đó, tiểu nương nhấc con thú xuống, ném thẳng lên trời, dùng sức rất mạnh, những người đứng xem đều bất giác nín thở nhìn theo. Thế nhưng sau khi bị ném lên trời, con thú liền lập túc biến mất, khắc sau, tiểu nương kia mới lôi nó ra từ trong tay áo, chủ tớ cùng cười khúc khích nhìn khách đứng xem.

      “Tiểu nữ mang theo Bánh Bao hạ sơn tầm phu, chẳng may lại hết tiền nữa, nay bán nghệ kiếm tiền, hy vọng mọi người có tiền cho tiền, có tiền… vậy, cho đồ… Xin cảm ơn…”

      Tiểu nương bằng thứ giọng cực kỳ non nớt, vừa vừa cúi đầu các hướng, con thú vắt vẻo lưng nàng cũng bắt chước chủ nhân, khom lưng chào mọi người, bộ dáng đáng vô cùng.

      Ngay lập tức có người lấy tiền ra, ném vào trong cái hòm gỗ đặt bên cạnh.

      Nhìn cảnh đó ta cứ buồn cười mãi thôi, lại thấy hơi khó hiểu, tiểu nương này cùng lắm cũng chỉ mới tám, chín tuổi, sao … xuống núi tìm chồng rồi…

      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng trông nàng đáng như thế, khó mà chống cự được, ta vội vàng móc ra xâu tiền, giật đứt dây, ném hết vào trong hòm gỗ.

      Vô Mẫn Quân nhướng mày, lẩm bẩm: “Chậc, đúng là đàn bà con …”.

      Ta thèm để ý tới , cứ đổ tiền ào ào vào trong hòm gỗ, phỏng chừng tiếng động hơi lớn chút nên tiểu nương kia cũng giật mình, chớp chớp mắt nhìn về phía ta. Ta cũng nhìn nàng, nở nụ cười vô cùng thân thiện, vậy mà nàng đáp trả ta bằng giọng điệu khó xử ghê gớm: “Công tử, tiểu nữ…tiểu nữ gả cho ngài đâu”.

      “…”

      “Há há há há há há há há!” Vô Mẫn Quân phá lên cười.

      Nụ cười của ta đông lại: “Tiểu nương à, ta…ta có ý muốn muội… ừm, gả cho ta đâu, muội yên tâm ”.

      Tiểu nương có chút ngại ngùng, : “Vậy sao… Sư phụ tiểu nữ , nếu có gã nam nhân nào nhìn con mà nở nụ cười kỳ quái, đa phần đều muốn con gả cho , phải cẩn thận”.

      “Khụ, sư phụ muội thế cũng có lý”, ta chẳng biết giải thích thế nào cho , chỉ có thể rằng: “Tóm lại, ta…”.

      Ta vươn tay lôi Vô Mẫn Quân lại gần: “Ta có thê tử rồi”.

      “Vậy ạ”. Tiểu nương gật đầu, cực kỳ hớn hở.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Có điều vậy, tiểu nương này hình như muốn mình xuống núi tìm sư phụ, chứ phải tìm chồng[1] ...

      [1] Chữ phụ trong sư phụ và phu trong trượng phu phát gần giống nhau.

      Tiểu nương nhìn trái ngó phải, thấy mọi người cũng tản gần hết, liền với ta và Vô Mẫn Quân: “Cảm tạ hai vị, tên tiểu nữ là Tư Đồ Hữu Tình, Tình trong chữ ‘Tình thiên’[2]!”

      [2]Tình thiên có nghĩa là ngày nắng đẹp.

      “Ồ, ta…” Nhất thời ta cũng bịa ra nổi cái tên nào tử tế, thuận miệng , “Tên ta là Thiên Duy”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Tư Đồ Hữu Tình lại chẳng để ý đến tên của ta, chỉ giọng : “Tối nay nhị vị có họa đổ máu, xin hãy đề phòng!”.

      Bánh Bao vắt vẻo vai nàng cũng phụ họa, kêu lên mấy tiếng: “Chi, chi!”, đám lông mềm mượt còn run rẩy vài cái tượng trưng, ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

      “…” Ta lúng túng đáp lời, “Ta biết, cảm ơn muội…”.

      Tư Đồ Hữu Tình nhấc hòm gỗ lên, chớp mắt với ta: “Cảm tạ công tử! Lần sau gặp! Nhớ kỹ, tiểu nữ ăn mỳ cho hành đâu!”.

      Bánh Bao: “Chi, chi, chi!”.

      “…” năng gì mà lung tung thế.

      Vô Mẫn Quân đứng bên cạnh cười đến độ nghiêng trái ngã phải, lúc này cuối cùng cũng bình thường trở lại, xoa xoa bụng với ta: “Vân Kiểu, ngươi có phát ra chuyện gì ?”.

      “…”

      “Ban nãy các ngươi chuyện như thế, nhìn từ ngoài vào thấy Bánh Bao còn có não hơn ngươi, ha ha ha ha ha ha…”

      “…”

      Hành trình ra ngoài tìm cao nhân hạ màn bằng cảnh ta xách tai Vô Mẫn Quân, lôi thẳng về cung.

      ***

      Sau khi ta và Vô Mẫn Quân trở lại hoàng cung liền tách ra ai về cung nấy, giả bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Bên kia có chuyện gì ta biết, thế nhưng bên ta …có chút vấn đề.

      Bởi vì nhị tỷ của ta, Trường Hòa công chúa, đột nhiên tới cầu kiến.

      Ta tổng cộng có tất cả ba tỷ tỷ, muội muội, đệ đệ, Trường Hòa xếp thứ hai.

      Từ trước tới nay ta và Trường Hòa công chúa cũng thân thiết gì. cho cùng cũng chả có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì nàng rất được sủng ái, thái độ với ta cũng chẳng thân thiện gì cho cam, tuy đến nỗi châm chọc nhạo báng nhưng nàng gần như nhớ muội muội là ta.

      dạo, ta được Thái hậu bây giờ, cũng chính là Hoàng hậu nương nương hồi đó gọi dạo vườn hoa vào độ lập xuân. Năm ấy ta mười ba tuổi, gần như chuyện gì cũng hiểu, càng có quần áo đẹp hay trang sức lộng lẫy, cuối cùng đành mặc bộ y phục hơi cũ tới ngự hoa viên, đầu cũng chỉ cài có hai cây trâm xanh biếc.

      Đại tỷ, tam tỷ, ngũ muội đều trang điểm cực kỳ xinh đẹp, các phi tần lại cố sức mà ganh đua nhan sắc, muôn tía nghìn hồng, còn lộng lẫy hơn cả vô số đóa hoa bung nở lúc xuân về. Chỉ độc mình ta, cơ bản lá cây còn chẳng bằng, chỉ có thể… ừm, coi như đất đen bên dưới vậy.

      Mọi người nhìn thấy thế cũng chẳng gì. Đại tỷ mắng đám người hầu lo chuyện quần áo trang sức cho ta trận tơi bời. Tam tỷ im lặng câu nào, nhị tỷ lại đứng trước mặt bao người, rút cây trâm lấp lánh ánh vàng đầu mình xuống, đưa cho ta.

      Lần đầu tiên trong đời ta mới biết được cái gì gọi là tình tỷ muội thắm thiết, chuẩn bị cảm động hồi, chẳng dè nàng lại thản nhiên buông câu:

      “Được rồi, thưởng cho ngươi đấy”.

      “…”

      Ta giận đến độ ném thẳng cây trâm vào giữa trán nàng. May mà lúc đó ta quá tức giận, tay run lên bần bật, bằng , dựa vào lực tay cũng như độ chính xác khi ném của ta, chỉ sợ mạng nàng sớm còn.

      Từ đó về sau ta tham dự bất cứ hoạt động nào trong cung nữa, cả lớn lẫn .

      Đối với Trường Hòa công chúa, quả ta trưng nổi vẻ mặt tươi cười thân thiện, lại tiện chối từ, đành để nàng tiến vào.

      Sau khi nàng bước vào rồi, ta cũng chỉ có thể nhìn nàng bằng vẻ mặt cứng đờ.

      Có lẽ sắc mặt ta trông rất khó coi, thế nên sau khi hành lễ xong, Trường Hòa có chút xấu hổ: “Tây hoàng…”.

      Đông tây nam bắc có bốn quốc gia, vua của hai nước Tây Ương Quốc, Bắc Xương Quốc xưng là “Hoàng”, Đông Nguyên Quốc, Nam Văn Quốc xưng là “Đế”, truyền thống này biết có tự bao giờ, nhưng dân chúng các nước bình thường chỉ thừa nhận hoàng đế của nước mình, nên đều gọi thẳng là “Bệ hạ”, hoặc “Hoàng thượng”, cụm từ “Tây hoàng” này, quả là lâu lắm rồi ta chưa nghe ai gọi.

      “Ừm”, ta thờ ơ đáp lại, “Ngươi là…?”.

      Trường Hòa lại càng lúng túng hơn: “Thần thiếp là tỷ tỷ của Trường Nghi, Trường Hòa công chúa, ngày hôm qua Tây hoàng mới gặp đấy ạ”.

      “À!” Ta ra vẻ vừa nhớ ra, Trường Hòa cũng gật đầu phụ họa. Ta lại lập tức đổi giọng: “Có chuyện gì?”.

      Trường Hòa đáp: “ ra cũng có chuyện gì lớn…”.

      “Thế sao, vậy ngươi được rồi”, ta gật đầu.

      Trường Hòa: “…”.

      ra, cũng thể coi là chuyện …”, Trường Hòa ấp úng .

      Ta học theo bộ dạng của Vô Mẫn Quân, cảm giác cũng tồi, có điều thấy Trường Hòa như thế, lại đành lòng, thuận miệng đáp lời: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”.

      Trường Hòa cúi thấp đầu, lát sau mới bằng vẻ cực kỳ e thẹn: “Trường Hòa muốn hỏi, chẳng biết hậu cung của Tây hoàng, có vắng vẻ quá …?”.
      PhongVy thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 9.2

      đến đây, ta cũng lờ mờ hiểu được nàng muốn biểu đạt cái gì, đồng thời cũng nghe thấy thanh rất , bóng đen dùng tốc độ cực nhanh lướt qua tấm bình phong sau lưng Trường Hòa, vút lên xà ngang.

      Là Vô Mẫn Quân.

      Phỏng chừng rảnh rỗi có việc gì làm nên mới tới tìm ta, kết quả thấy Trường Hòa ở đây nên quyết định giấu mình đợi xem kịch vui.

      Sao cảnh tượng này quen quá vậy ta?

      Ta nhớ trước đây Vô Mẫn Quân từng kể rằng, bảy năm trước từng treo mình xà nhà nghe trộm, khụ, vậy chẳng phải giống hệt bây giờ rồi sao?

      Bảy năm rồi, thế mà cái gã này chẳng tiến bộ được chút nào…

      Ta giả bộ nhìn thấy , đáp lời Trường Hòa: “Đương nhiên là rồi”.

      Trường Hòa ngẩn người trong chốc lát, sau đó hỏi lại: “Nhưng… ngài là Tây hoàng, hậu cung có ba ngàn giai lệ là chuyện rất bình thường mà…”.

      Ta cắt ngang lời nàng: “Ngươi chưa nghe qua câu ‘ cười trăm đẹp nở đua. Sáu cung phấn nhạt, son mờ, kém duyên’[3] sao?”.

      [3] Nguyên văn:

      Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,

      Hậu cung phấn đại vô nhan sắc.

      Trích từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Hai câu này ca ngợi nhan sắc của người đẹp họ Dương. Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, nở nụ cười cũng đủ làm lòng người say đắm, cả hậu cung giai lệ đứng trước nàng cũng nhợt nhạt còn sắc màu gì nữa. Bản dịch dùng trong câu là của Ngô Linh Ngọc.

      Trường Hòa ngơ ngác: “Ngài đến Trường Nghi sao…?”.

      … Ánh mắt ấy là sao hả?

      Ta nghiêm túc : “Đương nhiên”.

      Khóe môi Trường Hòa méo xệch: “Nhưng muội ấy… nhan sắc… cũng …”.

      Ngươi tưởng cứ lắp bắp thế là ta biết ngươi muốn ám chỉ cái gì đấy hả?!

      Ta : “Khụ, nét đẹp của Trường Nghi, đám người tầm thường như các ngươi làm sao hiểu được, Trường Nghi ấy à… Đúng rồi, chính là cái người ta gọi là ‘nước biếc mọc phù dung, thiên nhiên cùng tô điểm[4]… Hiểu ?”.

      [4] Nguyên văn trong bài Ức cựu du thư của Lý Bạch:

      Thanh thủy xuất phù dung,

      Thiên nhiên khứ điêu sức.

      Nội dung đề cao vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, tô vẽ.

      Trường Hòa xấu hổ đáp: “Thần thiếp hiểu lắm”.

      “…” Ta nghe thấy Vô Mẫn Quân khẽ cười chế nhạo.

      Trường Hòa có võ công, thính lực tốt như ta, chẳng nghe thấy gì cả, khóe miệng nhếch lên: “Vậy sao… Vâng, vâng… Tây hoàng mến Trường Nghi như thế, thân làm tỷ tỷ thiếp cũng… cũng mừng cho muội ấy”.

      Ta rất biết thời thế, hùa theo: “Ta thay nàng cảm ơn ngươi”.

      “… , có gì”, Trường Hòa xua tay, sau đó xin phép cáo lui.

      Trường Hòa vừa , Vô Mẫn Quân cũng tung người lao xuống, gương mặt là ý cười khó mà che giấu được, ta cũng thấy hơi xấu hổ chút: “Cười cái gì mà cười!”.

      Vô Mẫn Quân ngâm nga: “Nước biếc mọc phù dung, thiên nhiên cùng tô điểm…”

      Mặt ta lạnh te: “Làm sao?”.

      “Á, có gì đâu, buồn mồm đọc hai câu thôi mà”. Vô Mẫn Quân đưa tay lên xoa bóp gương mặt cứng đờ vì cười quá độ.

      Ta liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi : “Ngươi tới làm gì?”.

      Vô Mẫn Quân biếng nhác ngả người xuống chiếc ghế thái sư[5]: “Đến ngủ”.

      [5] Ghế thái sư, hay còn có tên gọi khác là ghế bành, là loại đồ đạc dùng trong nhà thời cổ duy nhất được đặt tên bằng chức quan.

      Ta ngơ ngác: “Ngươi đến đây ngủ làm gì?”.

      Vô Mẫn Quân đáp lời ta, chỉ : “Ngày mai là ngày cuối rồi, sau này ngươi muốn về Đông Nguyên Quốc cũng phải là chuyện dễ dàng”.

      Thứ cảm giác muộn phiền mơ hồ xuất trong lòng ta: “Đúng vậy, haizz…”.

      Vô Mẫn Quân chỉ cười, thêm gì nữa, ta cũng lười đuổi , thế là ôm chân ngồi bệt dưới đất. Hai chúng ta ở cùng chỗ mà lại thấy cãi nhau hay hô to gọi , quả là cảnh tượng hiếm thấy, im lặng tới độ khiến người ta thấp thỏm.

      lát sau.

      “Khò, khò, khò…”

      Khóe miệng ta giật giật, ngẩng lên, chỉ thấy Vô Mẫn Quân nằm ghế, đầu lệch sang bên, bắt đầu ngáy.

      … Ta biết mà, bầu khí đa sầu đa cảm giữa hai chúng ta, tất cả chỉ là ảo giác!

      ***

      Ta đắp chăn giúp Vô Mẫn Quân ngủ ghế thái sư, sau đó cũng lên giường nghỉ ngơi. Sáng nay xuất cung lâu như thế, quả rất mệt mỏi.

      Thế nhưng tới nửa đêm, ta liền bị mấy tiếng “lạch cạch” đánh thức.

      Ta nhàng nhỏm người dậy, quay đầu nhìn bốn phía, liền thấy Vô Mẫn Quân cũng mở to mắt thăm dò chung quanh.

      Đám người đến cũng phải ít, nghe ra khoảng bốn người, còn nếu có thêm gã nào nữa mà ta nghe được tiếng chân, vậy càng đáng sợ.

      Vô Mẫn Quân đứng dậy, động tác hề kiêng dè gì cả nhưng hơi thở vẫn đều đặn như thường, hệt như người ngủ.

      Ta đột nhiên nhớ tới cái đêm mà ta đến hành thích , lúc đó phỏng chừng Vô Mẫn Quân cũng dùng cách này để đánh lừa ta.

      Ngày đó ta muốn tới giết , vậy mà giờ cùng trốn tránh đám thích khách, quả là ý trời khó đoán.

      Vô Mẫn Quân vẫy tay ra hiệu, ta liền lẳng lặng cùng trốn vào góc, nín thở chờ đợi. Chẳng bao lâu sau phía ngoài truyền đến tiếng thị vệ bị đánh ngất, sau đó có người nhàng đẩy cửa phòng ra.

      Chỉ có vào, hề do dự định thẳng về hướng giường, mà ta và Vô Mẫn Quân ở ngay bên cạnh.

      vừa mới tới bên giường, Vô Mẫn Quân phi người ra, điểm trúng huyệt đạo gáy .

      Gã đó còn chưa kịp phản ứng gì nhũn người gục xuống. Vô Mẫn Quân đặt nằm ngửa giường, sau đó nhanh chóng trốn lại vào trong góc, bắt đầu nín thở giống ta.

      Ta nhìn thán phục thôi, thế mà lại dùng chiêu hèn hạ như vậy.

      Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ba người bên ngoài thấy đồng bọn ra, liền kéo vào trong phòng. Vừa vào, bọn chúng liền đến cả bên giường, vung đao muốn chém người nằm đó.

      Gã nằm giường vừa tỉnh lại, lập tức xoay người chống đỡ, bốn tên ẩu đả trận, mãi đến khi có ánh trăng từ bên ngoài chiếu váo mới nhìn là người nhà cũng tốn ít sức. Lúc này ta và Vô Mẫn Quân mới lao ra, nhanh gọn giải quyết hai gã ngay tại chỗ, sau đó giao đấu với hai gã còn lại vài chiêu, cũng khống chế được bọn chúng cách dễ dàng.

      Nhìn bốn gã hắc y nhân nằm hôn mê bất tỉnh sàn nhà, đột nhiên nhớ tới sáng nay Tư Đồ Hữu Tình có cái gì mà “họa đổ máu”, đột nhiên thấy buồn cười, họa đổ máu chỗ nào chứ?

      Vô Mẫn Quân lảo đảo về phía cửa, cố tình bóp họng, hét ầm lên: “Có thích khách! Người đâu!”.

      có dùng vài phần nội lực nên tiếng hô rất lớn, chỉ lúc sau trong cung nhốn nháo hết lên, còn có đám binh sĩ kéo về phía này.

      Ta thấy rất buồn cười, bước về phía Vô Mẫn Quân, lập tức tái mặt.

      Được ánh trăng soi tỏ, ta thấy phần mông của Vô Mẫn Quân có vết máu rất to!

      … Quả nhiên là họa đổ máu mà!
      PhongVy thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 10.1

      Ta mở miệng, răng va vào nhau lập cập: “Vô, Vô Mẫn Quân…”.

      Vô Mẫn Quân còn mải hò hét, nghe tiếng ta gọi mới quay đầu lại: “Sao thế?”.

      “Ngươi… ngươi chảy máu rồi…” Ta nuốt nước bọt đánh ực cái, giọng cũng run lên, “Nhiều lắm…”.

      Vô Mẫn Quân uể oải nhìn ta: “Ngươi nghi ngờ khả năng của trẫm đó hả? Hả? Trẫm mười tuổi có thể…”.

      Ta hoảng hốt: “ mông ngươi toàn máu kia kìa!”.

      Vừa đúng lúc hai hàng thị vệ chạy tới.

      Mọi người: “…”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Ta sắp khóc tới nơi, vội vàng lao tới bên cạnh hắn, hét to vào mặt mấy gã thị vệ: “Mau truyền thái y! Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Để lại vài người dọn dẹp đám thích khách trong phòng!”.

      Đám người lao như ong vỡ tổ, ai làm việc nấy. Ta lo lắng cuống cuồng, vội vàng kéo Vô Mẫn Quân lại: “Sao lại thế này hả, sao ngươi bị người ta đâm mà cũng biết?! Ngươi cũng bất cẩn quá đấy, nhìn , nhiều máu thế này… Sao ngươi lại thế chứ, cảm thấy gì sao???”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      “Ngươi còn dám nói võ công mình giỏi lắm, bọn thích khách yếu như sên mà ngươi đã bị thương rồi…”.

      “…”

      “Oa oa oa, biết có để lại sẹo nữa…”

      “…”

      “Hu hu hu…”

      Vô Mẫn Quân vẫn lặng lẽ nói tiếng nào.

      Ta thấy là lạ, liền đỡ hắn: “Sao thế? Có phải giờ cảm thấy đau rồi ?”.

      Vô Mẫn Quân gạt phăng tay ta ra, thản nhiên nói: “Thật ra… Ta nghi là…”.

      “?”

      “Chắc là ‘đến tháng’ rồi”.

      Vô Mẫn Quân chậm rãi nói xong câu đó, gương mặt tối sầm lại như bóng đêm sau lưng hắn vậy.

      ***

      “Đến tháng”, nó là cái gì thế?

      Khái niệm của ta cái gọi là “đến tháng” cực kỳ mờ nhạt. Ta chỉ biết phi tần trong hậu cung nếu “đến tháng” thì thể hầu hạ phụ hoàng được, còn cụ thể cái gì thì cũng rõ lắm, ta đã trải qua bao giờ đâu. Hóa ra cứ “đến tháng” là sẽ chảy máu? Sao quái vậy?

      Hiện giờ nghe Vô Mẫn Quân nói thế, nhất thời ta có chút nghi hoặc: “Ta, ta được học hành nhiều lắm…ngươi đừng có lừa ta”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Cứ giằng co thế mãi, đám thái y đã chạy tới, Thái hậu, các phi tần, kể cả hoàng đệ cũng tới luôn.

      Thích khách đã bị lôi cả, ta còn phải tra hỏi xem là ai phái tới. Thật ra cần hỏi ta cũng đoán được sơ sơ, phải hoàng thất Bắc Xương Quốc thì cũng là dân chúng Đông Nguyên Quốc đến ám sát gã bạo quân là ta đây.

      Có điều nếu người đã đến cả, vậy thì cũng phải làm cái gì đó. Chờ thái y bắt mạch cho Vô Mẫn Quân xong, xác nhận hắn có việc gì, chỉ là “đến tháng” thôi, đám ma ma trong cung liền dẫn Vô Mẫn Quân , dạy cho hắn phải làm thế nào mỗi lần “đến tháng”.

      Từ đầu đến cuối ta vẫn chẳng hiểu ra sao, hiểu “đến tháng” là cái gì, bất quá thân là hoàng đế Tây Ương Quốc, ta vẫn phải ́ gắng để lộ ra vẻ mặt tò mò.

      Trong lúc đợi Vô Mẫn Quân trở về, Thái hậu ngồi xuống cạnh ta, nói: “Tây hoàng…”.

      “…A, chuyện gì?”, ta hoàn hồn.

      giấu gì ngài, ai gia vẫn cứ nghĩ ngài thật lòng với Trường Nghi, nhưng hiện giờ ai gia đã hiểu, thì ra ngài thật sự nó”.

      “A…” Sao bà ta biết được, bản thân ta còn biết cơ mà…

      Thái hậu nói xong câu đó liền im lặng, chỉ nhìn ra phía xa bằng ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

      Ta có chút xấu hổ, đứng dậy lại một lúc, ai ngờ chưa được mấy bước đã bị Nguyên Úc chặn lại.

      Đến giờ nhìn thấy Nguyên Úc, ta vẫn cảm thấy nghi hoặc cùng với ngượng ngùng, ̣nh vòng qua người hắn thì Nguyên Úc đã chủ động mở lời:

      “Tại hạ… Trước đây tại hạ cứ nghĩ ngài thật lòng với Trường Nghi, thì ra… thì ra tại hạ đã sai rồi…”.

      “…” Rốt cuộc các người làm thế nào mà cho ra được cái kết luận này thế?!

      Nguyên Úc thở dài một tiếng: “Trường Nghi công chúa mới chỉ ‘đến tháng’ thôi mà ngài đã lo đỏ cả mắt… Haizz, tại hạ nghìn vạn lần thể sánh được. Lần trước tại hạ nhất thời hồ đồ, mong Tây hoàng đừng trách”.

      “…”

      Ra là vậy… Ta biết nói thế nào cho phải, chỉ có thể ́ nặn ra mấy chữ: “À, có gì, vốn, vốn nên thế mà…”.

      Chờ thêm một lát nữa, Vô Mẫn Quân cuối cùng cũng trở về. Ta vội vàng đứng bật dậy, ra vẻ quan tâm tới gần hỏi thăm hắn, sắc mặt Vô Mẫn Quân rất khó coi, chỉ thờ ơ đáp một câu “ sao” rồi im lặng. Những người khác thấy nhân vật chính có chuyện gì, ta cũng đã bình tĩnh trở lại, liền đồng loạt tiến tới hỏi thăm một lượt.

      Thái hậu kéo tay Vô Mẫn Quân, ý tứ sâu xa nói: “Từ nay trở con đã trở thành một nữ nhân chân chính rồi…”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Ta sợ Vô Mẫn Quân nổi điên, vội thay hắn đáp lời: “Đúng thế, đúng thế, ha ha. Giờ nàng cần nghỉ ngơi, Thái hậu và mọi người cứ về trước ”.

      Thái hậu gật đầu, ra vẻ vô cùng thấu hiểu, sau đó dẫn theo đám phi tần trong cung chậm rãi rời .

      Ta cùng Vô Mẫn Quân vào trong phòng. Cuối cùng cũng có thể yên tâm nói chuyện, cảm xúc của ta có chút bất ổn, nắm lấy tay hắn, khóc ra nước mắt: “Ban nãy ngươi học chuyện ấy, có phải cơ thể ta đã bị ngươi nhìn thấy hết rồi ?!”.

      Vô Mẫn Quân mặt mày méo xệch: “Ngươi nghĩ ta muốn lắm đấy à?”.

      Ngưng lại một chút, hắn lại nói: “Huống gì… Sao ngươi bất thường thế?! Năm nay mười sáu rồi, sao giờ nó mới tới?!”.

      Ta: “… Đấy, đấy có phải điểm mấu chốt đâu? Hu hu hu, ta bị ngươi nhìn sót chỗ nào rồi, đã thế còn học được cách xử lý mỗi lần ‘đến tháng’ nữa chứ. Sau này nhỡ đổi lại thì ta biết làm thế nào?!’.

      Vô Mẫn Quân do dự chốc lát, liền nói: “Thì đến đó ta dạy ngươi…”.

      “Cám ơn!” Ta phát điên, “Ta thèm!”.

      Vô Mẫn Quân nhún vai một cái, cũng chẳng nói gì nữa.

      Ta thở dài một hơi, quả thực tinh thần kiệt quệ lắm rồi, nằm lên giường, nhắm mắt lại vẫn sao ngủ được. Hiển nhiên, Vô Mẫn Quân cũng giống ta, một lúc sau hắn gọi: “Này, Vân Kiểu”.

      “Sao?” Ta tức giận đáp lời.

      Hắn ấp úng: “Kỳ thật… nữ nhân các ngươi đúng là vất vả quá”.

      “…Ngươi muốn thảo luận vấn đề đó với ta à?”.

      Vô Mẫn Quân ngồi dậy, thở dài một hơi: “Ta cứ tưởng cái trò ‘đến tháng’ này cũng chẳng có gì to tát, hóa ra lại phiền phức thế… Hơn nữa, bụng… đau lắm”.

      Nghe giọng nói có chút ngượng ngùng của Vô Mẫn Quân, ta vội vàng trùm chăn lên kín mặt: “Khò… khò… khò”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Hắn nói với ta vấn đề này thì có tác dụng gì?! Làm ơn , ta có hiểu cái gì đâu?! “Nàng” ngày mai tìm Thái hậu mà bàn, hai người chừng lại thành bạn tâm giao gì kể với nhau ấy chứ!

      Ta cáu kỉnh lật người, tiếp tục giả bộ ngủ, cuối cùng ngủ thật lúc nào hay.

      ***

      Hôm sau tỉnh lại, ta dụi dụi mắt, hết nhìn trái lại ngó phải, phát hiện Vô Mẫn Quân có trong phòng.

      Ngày hôm qua bị giày vò lâu thế… Hắn đúng là sung sức thật.

      Ta ngáp một cái, rời giường. Đám người hầu vội vã bước tới giúp ta rửa mặt, chải đầu, chuẩn bị bữa sáng. Đợi đến lúc ta ăn xong thì Vô Mẫn Quân cũng vừa về tới. Bước chân của hắn chậm hơn ngày thường một chút, có lẽ cũng là vì “đến tháng” mà ra.

      Thật ra vốn là ta phải chịu đựng cái này, thế mà một nam nhân cao lớn như hắn lại phải chịu thay ta, cũng đáng thương lắm chứ…

      Lại nhớ đến mấy hành động của mình làm tối qua, đột nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ta vội vàng ra đón hắn: “Ngươi đâu thế? Thân thể có ổn ?”.

      Vô Mẫn Quân uể oải đáp: “ tìm Thái hậu”.

      “…” Nhất thời, mặt ta đen thui hơn một nửa.

      Chẳng lẽ lại đoán đúng rồi…

      “Ngươi, ngươi tìm Thái hậu làm gì…?”.

      Vô Mẫn Quân liếc ta một cái: “Ngươi nghĩ lung tung cái gì thế? Ta lấy thân phận của ngươi đến nói chuyện với bà ta. Đông Nguyên Quốc và Tây Ương Quốc nếu kết làm đồng minh, vậy đối phó với Bắc Xương Quốc thể để một nước làm được. Mặc dù hiện tại Đông Nguyên có chút khó khăn, nhưng binh lính cần đưa , lương thực cần góp, một phần cũng thể thiếu”.

      Ta hoảng hồn: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải bà ấy sẽ điên lên, sau đó nói ngươi lấy chồng rồi liền chạy giúp người ngoài, lại dám hỗ trợ Tây Ương Quốc moi móc lợi ích từ Đông Nguyên Quốc?”.

      Vô Mẫn Quân có chút ngạc nhiên: “Ngươi cũng hiểu bà ta quá nhỉ?”.

      “…” Lệ tuôn ào ạt, ta nói: “Ngươi là đồ đê tiện! Sao thương lượng với ta trước chứ?”.

      Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi ‘đến tháng’ cũng có nói năng gì với ta đâu”.

      “…”

      Chuyện đấy ta quyết ̣nh được chắc?! Thương lượng cái đầu ngươi!

      “Vô Mẫn Quân! Ngươi đừng ́ tình gây sự với ta! Ta biết ngươi ‘đến tháng’ thoải mái gì, nhưng… nhưng đó có phải vấn đề của ta đâu”. Ta giận dữ chỉ vào mặt hắn.

      Vô Mẫn Quân nhìn ta, nghi hoặc: “ phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ vấn đề của ta?”.

      “…”

      Đúng là có cách nào nói năng tử tế được với hắn mà.

      Ta thở phì phì, hất tay áo: “Bỏ , thèm nói với ngươi nữa… Dù sao Đông Nguyên Quốc cũng phải xuất binh thật, nhưng thể quá nhiều. Còn về vấn đề tiền bạc với mấy thứ khác, chúng ta đã phải ́ng nạp cho Tây Ương Quốc rồi, hơn nữa mấy năm liền chiến loạn liên miên, quốc khố đã trống huơ trống hoác rồi, ngươi đừng mơ tưởng!”.

      Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Thế mà Thái hậu và hoàng hậu của ngươi đều đã đồng ý rồi đấy”.

      “Bọn họ đồng ý hết rồi?”.

      “Đáp ứng hay cũng chả đến lượt bọn họ quyết”. Vô Mẫn Quân nhìn ta, cười: “Có lẽ bọn họ cũng hiểu, nếu chỉ dựa vào ngươi thì rất khó cam đoan Vô Mẫn Quân đột nhiên đổi ý”.

      “…”

      Chẳng trách người ta vẫn nói, nữ nhân một khi “đến tháng” tính tình sẽ rất khó chiều, hoặc cáu kỉnh thôi, hoặc trở nên quái gở. Tính tình Vô Mẫn Quân vốn đã mưa nắng thất thường, hiện tại lại càng khó dò hơn.

      Ta trừng mắt nhìn Vô Mẫn Quân, hắn nhấp một ngụm trà, giả bộ thấy gì.

      đúng, nói cho cùng ta mới là hoàng đế Tây Ương Quốc cơ mà, đến lúc đó, người ra lệnh là ta.

      Ta thầm tự an ủi mình như thế, sau đó vừa lầm bầm vừa ngồi xuống bên cạnh hắn: “Thôi được rồi, tùy ngươi”.

      Chắc hẳn Vô Mẫn Quân cảm giác lần này hắn đã thắng, có chút vui vẻ, cứ nhìn ta mà cười.

      Ta cũng nhìn hắn, cười đáp trả.

      Haizz, mặc dù đổi thân thể cho nhau đấy, thế nhưng lòng người, quả là vẫn cách nhau một tầng da bụng…
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :