1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Phiên ngoại 2: Vô Mẫn Quân (2)

      Đụng mặt tiểu thần côn và con chuột già, chúng ta sắp có họa đổ máu.

      Cũng chẳng để ý lắm.

      Kết quả, “đến tháng” rồi.

      Trẫm… thực phiền muộn.

      ***

      Cãi nhau với Vân Kiểu, suy nghĩ của nàng ấy lý tưởng quá, hoàn hảo quá, mãi cũng chẳng thông suốt thêm tý nào.

      thèm an ủi, an ủi lần còn lần sau, lần sau nữa…

      Có thể lâu như vậy sao?

      ***

      Trở về Tây Ương.

      Rơi vào mật thất rồi.

      Thái sư đúng là đầu óc có vần đê, nhìn xem, bày ra cái chủ ý khỉ gió gì thế này?

      Vân Kiểu còn có vấn đề hơn, chạm lung tung vào cơ quan .

      Đầu óc ta cũng có vấn đề nốt, sao lại quên nhắc nhở nàng.

      Haizz, bệnh ngu cũng có thể lây.

      ***

      Trong mật thất, hồi ức cũng có chút hay ho, có điều lần này… thêm nữ nhân ngốc.

      Hơn nữa còn đổi trở lại.

      Xem ra cũng đến lúc chia tay rồi.

      Thôi vậy, coi như nể mặt nàng ngốc như thế, trẫm đây liền tha cho Đông Nguyên Quốc.

      Sao cứ cảm giác bản thân mình cũng ngốc chút rồi?

      mau mau… Nếu trẫm càng ngày càng ngốc mất.

      ***

      Nàng ngốc nhìn trái nhìn phải, ta chợt nhớ ra chỗ này có chôn rượu, liền đào lên uống.

      Cứ thế mà uống, cứ thế mà say.

      Nàng dám uống ngụm rượu cuối cùng, thể để thế được, đương nhiên phải cướp lại rồi.

      nghĩ ngợi gì nhào tới rồi, rượu thơm quá… Nàng ta da dày thịt béo là thế, chẳng ngờ môi lại mềm.

      Nếu nàng biết ta nghĩ vậy, phỏng chừng chỉ hất văng ta ra đơn giản thế đâu… Ui da, đầu đau quá, máu chảy hết ra rồi còn đâu… Đồ công chúa quái vật, sức gì mà trâu bò thế?

      ***

      Nếu sắp chia tay rồi, vậy miễn cưỡng đối xử tốt với nàng lần vậy, thay nàng chắn chút ánh mặt trời… ra ta cũng muốn che hai mắt mình lại lắm chứ.

      Nghiêm túc quá cũng tốt, lần này thôi vậy.

      biết phải gì nữa, lại đổi rồi!

      Chết tiệt nhất là ta còn cảm thấy hân hoan ra trò nữa chứ.

      Có lẽ vì chơi rất vui.

      ***

      Thực sắp thành hôn rồi

      Từ sau… nàng gọi ta là Hoàng hậu.

      Chết tiệt, sao cái mũ miện này lại nặng thế?

      … Cái gì, là do nàng cố ý dặn dò?

      Cái tốt chẳng học, cái xấu của ta lại học được mười phần.

      … Cái gì, ta có chỗ nào tốt cho nàng học?

      Cái khác , xét tướng mạo thôi, nàng thể học ta chút sao?

      ***

      Cái tên Nguyên Úc mặt mày ủ dột đó lại tới nữa rồi, ta chưa từng thấy vui vẻ bao giờ. Lại còn cứ nhìn ta chòng chọc… Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy nữ nhân nào xấu thế này hay sao?

      … Được rồi, ra cũng chẳng đến nỗi xấu thế.

      Ngô Ung cũng tới rồi… nhắc tới nữa, ta cũng chưa nhìn thấy bình thường bao giờ.

      … Có điều, áo bó cũng thú vị lắm… chẳng biết đầu óc làm sao nữa.

      Nhốt Ngô Ung vào mật thất, cho tự sinh tự diệt thôi.

      ***

      Động phòng, Vân Kiểu quả nhiên chẳng biết cái gì, đúng là ngốc chết người mà.

      Có điều nếu như nàng hiểu lại hợp tình hợp lý cho lắm.

      Cuối cùng nàng cũng hiểu ra rồi, mặt mũi đỏ bừng cả lên… Ta đời này cũng chưa thấy mặt mình đỏ lên bao giờ.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng ngờ nàng lại…

      Này, Vân Kiểu, ngươi phải lòng trẫm rồi có đúng ?

      ***

      Nhốt Ngô Ung vào mật thất, sau đó thuận miệng hỏi mấy chuyện liên quan đến Bắc Xương. ra ta biết từ đời tám hoánh rồi, đúng là có tính thử thách gì cả.

      Chỉ có cái nữ nhân ngốc kia là trợn tròn mắt lên mà nhìn ta thôi… giờ biết trẫm tài hơn Gia Cát chưa?

      Ba tên thợ giày[3] cũng đừng hòng thắng được ta.

      [3]Nguyên gốc là: Ba ông thợ đóng giày hơn vị Gia Cát Lượng. Câu này ý là nhiều cái đầu hơn cái đầu, có chuyện gì mọi người cùng bàn bạc có được phương án giải quyết tốt nhất.

      ***

      Mang Vân Kiểu xuất cung chơi chuyến, nàng vui muốn chết kia kìa… Đúng là chẳng tiến bộ gì cả.

      Lại gặp tiểu thần côn và chuột nhắt già, tiểu thần côn vẫn tìm sư phụ, lại có người sắp chết.

      Là ta sao?

      Chẳng qua, nếu ta chết Vân Kiểu khóc sao?

      … Trẫm hỏi ngươi, trẫm chết rồi, ngươi có khóc ?

      ***

      Bắc Đế băng hà, ra lời của tiểu thần côn ám chỉ cái này.

      Vân Kiểu chạy báo cho Ngô Ung biết, lại còn e dè cẩn thận sợ chọc giận thằng điên đó… Vậy sao mỗi lần nàng cãi cọ, chọc tức ta, nghĩ rằng tính tình ta xấu như vậy, nổi giận chứ?

      … Mà quả là ta chưa tức giận thực bao giờ.

      Tức chết ta!!!

      ***

      Mọi người đều muốn ta nạp phi, Vân Kiểu ngờ nghệch cười nhạo ta… Cũng chẳng nghĩ xem, sau này đổi trở lại rồi, nếu trong hậu cung có người khác , nàng ngốc như thế, liệu có sống thoải mái được .

      … Tuy ta cũng để nàng phải tranh giành cùng người khác, nhưng dù sao cắt cây từ gốc vẫn tốt hơn.

      Hả?

      Ta suy nghĩ về chuyện sau này đổi lại thân thể?

      … Thôi được rồi, vân Kiểu, có đỏi lại ngươi cũng đừng nữa… Cái chuyện phế hậu ấy, nó phiền phức ghê lắm, trẫm là người phải lo đại , mấy cái việc cỏn con ấy cứ tùy tiện thôi…

      Ngươi hiểu mà.

      ***

      Thực là nhìn Lưu Á ngứa mắt quá, đá bay nàng cho rồi.

      ***

      Bình Dương lại mang thai, còn chẳng biết thằng đốn mạt đó là ai.

      … Biết rồi, là gã giang hồ.

      Kệ , dù gì cũng phải tới ở rể… Lã Suất? Cái tên này khó nghe .

      Mặt mũi miễn cưỡng xem như giống người… Bình Dương cũng thích , thôi cứ thế .

      ***

      Giống người chỗ nào?! Lại dám dùng cái loại thuốc này!!!

      Suýt chút nữa ta làm chuyện phu thê với Vân Kiểu rồi! ra làm cũng chẳng có gì to tát, vấn đề là chúng ta vẫn còn ở trong thân thể của đối phương cơ mà!

      … Chuyện ấy cũng chẳng có gì to tát à?

      Rất có gì ấy chứ!

      … Hình như, đúng là chẳng có gì .

      Ừm, trẫm cũng ghét nàng ấy lắm.

      ***

      Bình Dương gả rồi.

      Ta rất thích em này, có vài phần tính cách của ta… Gả rồi cũng tốt, bớt gây họa cho người trong cung.

      Ta trải qua lễ Nghênh xuân cực kỳ vui vẻ.

      Vân Kiểu, trẫm quyết định rồi, nàng chính là hoàng hậu của Tây Ương… ừm, chỉ cần trẫm còn tại vị.

      Phấn chấn ? Vui vẻ ?

      Ừm, chắc vui vẻ muốn chết rồi…

      Nhìn , mặt nàng cười đến cứng đơ thế kia rồi cơ mà.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Phiên ngoại 3: Chân Nhị và Hồ Phù

      Chân Nhị cực kỳ phiền muộn.

      vốn chỉ là tên lính tép riu yên phận thủ thường. Tuy chiến trường chưa từng lùi bước, dũng giết địch, dù vậy vẫn cực kỳ chú ý trước sau, ưu tiên giữ mạng, bởi thế cũng chưa lập được công lao gì lớn. Đương nhiên, bản thân cũng nghĩ tới chuyện lập công.

      Ai biết lần này ra trận lại đột nhiên được thăng quan, lại còn bay thẳng lên hàng nhị phẩm… Đúng là quá khoa trương.

      Thế nhưng cái chuyện khoa trương nhất, ấy chính là được làm quan văn, lại còn là ngôn quan!

      Chân Nhị rất buồn phiền.

      học hành chẳng được bao nhiêu, là chẳng được bao nhiêu mà!

      Hơn nữa… cũng nghĩ tới chuyện ba hoa chích chòe, ăn lung tung trước mặt Hoàng thượng… Lúc ở doanh trại, chuyện Hoàng thượng ngang nhiên tìm thỏ nhi gia cũng quả quyết ủng hộ tới cùng, nhìn chỗ nào mà bảo là người có thể đốc thúc, can gián Hoàng thượng chứ? Haizz, có lẽ Hoàng thượng ngắm trúng tính cách này của nên mới cố ý để làm ngôn quan chăng… Thôi vậy, thôi vậy, Chân Nhị ôm đầu mà nghĩ, tốt xấu gì vẫn là chức quan…

      đến cũng kỳ, sao thấy con thỏ ấy đâu ta… Thiên Duy ấy?

      Chậc chậc, ngẫm lại , phỏng chừng được Hoàng thượng nhét vào trong hậu cung rồi, sao có cơ hội lộ mặt với đời được. Cũng chẳng biết Thiên Duy sống thế nào, dù gì cũng từng là huynh đệ xông pha chiến trận cùng nhau. nam nhân, lại đem lòng thương đế vương nước, may mắn được cùng với đế vương lưỡng tình tương duyệt[1], cuộc sống giờ hẳn đến nỗi tệ. Chỉ có điều, biết cái bà Hoàng hậu dữ như cọp cái kia có bày trò dằn vặt hành hạ gì .

      [1]Lưỡng tình lương duyệt: Tình đến từ hai phía.

      Ngày đầu tiên Chân Nhị đội mũ quan vào triều, thái độ cực kỳ cẩn thận, e dè từng li từng tí, cố gắng mở miệng. Dù sao bao nhiêu quan lại đứng đó, hầu như người nào mở miệng cũng bị Hoàng thượng nhìn bằng vẻ mặt “có rắm đánh cho nhanh”, Chân Nhị chỉ cần ngoan ngoãn, thành là được rồi.

      Sau khi trở về chưa được bao lâu, lễ Nghênh xuân tới. Chân Nhị cứ nghĩ bản thân có tư cách tham gia buổi lễ này, chẳng ngờ được tên mình lại lù lù trong danh sách… Chân Nhị vừa vui lại vừa thấp thỏm, kế đó đột nhiên nhớ tới Thiên Duy. Chắc hẳn Thiên Duy cũng có mặt, nhỉ…?

      Kết quả, tối hôm Đó Chân Nhị tới Nghênh Xuân điện, vừa đưa mắt nhìn trông thấy Thiên Duy ngồi ngay bên cạnh Hoàng thượng… đúng, người ngồi bên cạnh Hoàng thượng chẳng phải là Hoàng hậu hay sao?!

      Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đồng thời nhìn về phía , sau đó cực kỳ ăn ý mà nở nụ cười giống hệt như được đúc cùng khuôn vậy.

      … Ra là thế.

      Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, kẻ thông minh như Chân Nhị lập tức hiểu ra chân tướng của việc.

      Ăn tiệc no bụng, xem múa chán mắt xong, mọi người tự do rời Nghênh Xuân điện, ra ngoài dạo chơi. Chân Nhị liền chạy tới bên cạnh Vô Mẫn Quân và Vân Kiểu, với Vô Mẫn Quân bằng giọng cực kỳ ân hận:

      “Hoàng thượng, ra ngài phải đoạn tụ, ha ha”.

      Vân Kiểu nhớ đến chuyện xảy ra ở quân doanh lúc trước, cũng bật cười.

      Vô Mẫn Quân : “Hiểu ra mọi việc nhanh như thế, ngươi cũng quá ngu ngốc đâu nhỉ”.

      Chân Nhị gãi đầu gãi tai: “Tạ ơn Hoàng Thượng có lời khen… Có điều, biết Thiên Duy ở đâu vậy ạ?”.

      Nụ cười mặt Vô Mẫn Quân và Vân Kiểu lập tức đông cứng.

      “Ngươi cái gì?” Vô Mẫn Quân nhìn Chân Nhị bằng vẻ mặt tài nào tin được.

      Chân Nhị chớp mắt nhìn lại Vô Mẫn Quân, vẻ mặt cực kỳ vô tôi: “Thiên Duy nếu là bào đệ[2] của Hoàng hậu, vậy hôm nay cũng có mặt trong cung, đúng ạ?”.

      [2] Bào đệ: em trai ruột.

      “Bào đệ của bản cung?” Vân Kiểu câm nín nhìn Chân Nhị.

      Chân Nhị đáp rằng:

      “Đúng vậy, Thiên Duy là bào đệ của Hoàng hậu, hai người có gương mặt rất giống nhau. Ngài ấy được Hoàng hậu nhờ ra chiến trường tìm Hoàng thượng, phỏng chừng là để làm việc gì đó. Hoàng thượng có lẽ sợ chuyện này bị những kẻ nên biết phát ra nên mới rằng mình và Thiên Duy nhau, mọi chuyện phải thế sao ạ?”.

      Sau khi Chân Nhị cuối cùng cũng hiểu được hiển nhiên “Thiên Duy chính là Hoàng hậu”, vẻ mặt liền thay đổi hoàn toàn, cảm thấy chuyện đó vô cùng bất hợp lý.

      Vân Kiểu sắc mặt u ám, hỏi:

      “Vậy cái chuyện ngươi cho rằng Thiên Duy là bào đệ của ta hợp lý đấy…”.

      Chân Nhị phải kìm chế lúc lâu mới dằn được ba chứ “Đúng thế mà!!!” xuống bụng.

      Mà Chân Nhị cũng chẳng dám nán lại lâu. Cứ nghĩ tới chuyện bản thân từng đứng ngay trước mặt Hoàng hậu mà oang oang mấy câu linh tinh như “Hoàng hậu là cọp cái”, lại thấy ruột gan mình xoắn hết cả lại… Chẳng trách Hoàng thượng lại chọn làm cái chức ngôn quan này…!

      Chân Nhị thở dài hơi, lặng lẽ bước về góc vắng vẻ, lại phát nơi này có nữ nhân ngồi chiếc đôn đá. Nữ nhân kia thân bạch y, tóc đen dài đến ngang eo, trong đêm ánh trăng mờ ảo lại có tuyết rơi thế này, quả giống hệt

      Chân Nhị hít ngụm khí lạnh, chẳng ngờ nữ nhân kia mẫn cảm đến vậy, lập tức quay đầu lại. Nàng ta trông cực kỳ xinh đẹp, có điểu gương mặt kia giống người Trung Nguyên.

      Nàng ta nhìn Chân Nhị bằng ánh mắt lạnh lung, hỏi: “Ngươi là ai?”.

      Chân Nhị đứng thẳng lưng lên, đáp lại: “Vị nương này, câu hỏi đó để hạ quan hỏi nương mới đúng…”.

      Nàng ta liếc mắt nhìn Chân Nhị, phỏng chừng thấy mặc quan phục nên hỏi thêm gì nữa, cũng chẳng thèm trả lời , chỉ quay đầu lại, nâng vò rượu tay lên, uống liền mấy hớp.

      Chân Nhị bắt đầu thấy khó hiểu. Đêm đông giá rét, tuyết rơi đầy trời thế này, sao tự nhiên lại có bạch y nữ tử ngồi giữa hoàng cung uống rượu…

      Chẳng lẽ, nàng ấy phải là người…

      Chân Nhị cảm thấy cả người lạnh toát, nuốt nước bọt đánh ực cái, sau đó xoay người định chạy. Chẳng ngờ nữ nhân kia lại đột nhiên lên tiếng:

      “Phiền ngài lấy giùm tiểu nữ vò rượu tới đây”.

      Chân Nhị gượng gạo đáp lời: “Vì sao tại hạ phải giúp nương lấy rượu…?”.

      Nữ tử kia liền đáp bằng giọng buồn bã thê lương: “Vậy tiểu nữ uống rượu uống cái gì, chẳng lẽ uống máu của mình?!

      Nữ nhân này đáng sợ quá…

      Chân Nhị đáp: “Được được, được, bây giờ tại hạ lập tức lấy cho nương…”.

      Lời vừa dứt, Chân Nhị vội vàng quay người chạy tới Nghênh Xuân điện xách vò rượu ra, lại đụng phải Vô Mẫn Quân và Vân Kiểu đường. Chân Nhị nghĩ tới nghĩ lui hồi, cảm thấy vẫn nên báo chuyện này cho Hoàng thượng và Hoàng hậu biết là hơn, liền lại gần :

      “Hoàng thượng, Hoàng hậu, ban nãy hạ quan vừa mới thấy bạch y nữ tử khả nghi trong góc phía tây bắc…”.

      Lời còn chưa hết, giọng nữ vang lên sau lưng : “Trông ta khả nghi lắm à?”.

      Chân Nhị giật thót cả tim, tay hơi buông lỏng, vò rượu liền lập tức rơi xuống. Chỉ thấy bàn chân đột nhiên chìa ra, đỡ lấy vò rượu kia cách cực kỳ vững chãi.

      Là nữ nhân nọ!

      Nàng khẽ dung chút lực, vò rượu kia liền tung lên trung, sau đó nhàng đáp xuống bàn tay vươn ra của nàng, cuối cùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chân Nhị.

      Chỗ này đèn đuốc sáng trưng, nữ tử trước mắt cũng còn vẻ đáng sợ như ban nãy, hơn nữa gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp, hẳn là… phải mà quỷ quái gì.

      Chân Nhị định lên tiếng xin lỗi, lại nghe thấy giọng của Hoàng hậu vang lên phía sau lưng:

      “Hồ Phù, ngươi trong người thoải mái mà, sao còn chưa nghỉ?”.

      Hồ Phù?

      Chân Nhị cảm thấy cái tên này có chút quen tai, khổ nỗi nghĩ cả nửa ngày vẫn ra vị nương trước mặt là ai, chỉ nghe thấy Hồ Phù lên tiếng:

      có gì, uống chút rượu vào, thấy thoải mái hơn rồi”.

      Chân Nhị lúng túng cất lời:

      “Hồ nương, tại hạ hiểu lầm nương rồi. Lúc đầu thấy mình nương đứng ở trong góc vắng, lại khoác bạch y, tại hạ nghĩ là… là…”.

      Hồ Phù: “…”.

      “Thế sao ngươi còn dám lấy rượu?” Hoàng hậu cười hỏi: “Lá gan cũng lớn nhỉ?”.

      Chân Nhị càng bối rối hơn:

      “Là bởi vì nương , nếu thần lấy rượu nàng ấy uống nữa. Thần sợ nàng ấy muốn uống máu của thần hay thứ gì ghê rợn khác nên mới…”.

      Hồ Phù: “…”.

      Đến lúc này cái kẻ vẫn hờ hững đứng bên cạnh là Vô Mẫn Quân cũng nhịn được mà phá lên cười. Đêm đó, Chân Nhị có vinh dự được nhận phong hào do chính miệng Tây hoàng ban tặng: Ông hoàng hoang tưởng!

      [3]

      “Nghe cái ông Chân đại nhân đó sắp thành thân rồi đấy.”

      “Tiểu thư nhà nào mà xui xẻo dữ vậy trời, gả cho cái gã ‘hâm’ như thế?”

      “À, hình như lai lịch cũng chẳng vừa đâu, là Hoàng thượng và Hoàng hậu làm mối cho, thân thế có chút bí , chỉ biết nàng họ Hồ thôi.”

      “Ha ha ha ha ha ha.”

      “Ngươi cười cái gì?”

      có gì, ta chỉ nghĩ tới chuyện, ấy là nếu tên của Chân đại nhân lại thêm họ của nàng kia vào, chẳng phải thành Chân Nhị Hồ[3] sao? Ha ha ha ha ha ha…”

      [3]Nhị Hồ: Đàn nhị.

      “Đầu ngươi có bệnh rồi, đấy!”


      The end

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :