1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36.1

      Ước chừng hơn nửa tháng, sau quãng đường vất vả ta cũng tới được biên thành. Bấm ngón tay nhẩm tính lát, ta và Vô Mẫn Quân xa nhau hơn hai tháng. Tình hình chiến cấp bách, thể viết thư về, ta lại càng chẳng có cách nào gửi thư . Dù sao, cũng là tấm gương cho mọi người noi theo, nếu thể cảm xúc nhớ nhung, chắc chắn ảnh hưởng tới tất cả binh sĩ.

      Ta cũng muốn ra đâu, nhưng mà … ta cũng có chút nhớ nhung Vô Mẫn Quân.

      Đội quân chi viện của chúng ta chỉ vẻn vẹn vạn người, chẳng có ảnh hưởng gì lớn với thế cục, vì vậy lúc tới biên thành, ngay cả mặt của Vô Mẫn Quân cũng được thấy. Hà Khâm tới, phân công bố trí nhiệm vụ cho chúng ta lượt, ta liên tục nháy mắt với Hà Khâm, khổ nỗi mắt kém quá, từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn ra ta.

      Tình hình lúc này quả thực khá thuận lợi. Nam Văn Quốc là bên tấn công nhưng binh sĩ của họ bắt đầu chán ghét tháng ngày chém giết, những lần công thành thất bại nối tiếp nhau khiến cho lòng tin của toàn quân biến mất.

      Mà Nam Văn Quốc với Tây Ương Quốc lại có phần lãnh thổ nối liền, thế nên cái tên điên Vô Mẫn Quân đó, đôi khi đẩy lùi được đợt tấn công của quân địch rồi, liền dẫn theo nhóm cận vệ đuổi theo đối phương sang tận Nam Văn Quốc. Giống như chuyện gần đây nhất mà mọi người hăng say truyền tai nhau ấy: Nghe đồn Vô Mẫn Quân lần trước vào tận Cẩm Thành của Nam Văn Quốc, phóng cho mồi lửa…

      Cẩm Thành, nghe tên biết là vùng đất tốt rồi, hơn nữa ngày hôm đó thời tiết lại cực kỳ oi bức, lửa cháy tài nào dập được, hầu như toàn bộ Cẩm Thành đều bị thiêu rụi. Sĩ khí của quân đội Nam Văn Quốc vốn ỉu xìu, nay lại mất chốn dung thân, giống như bị giáng thêm cái tát nảy lửa vậy.

      Vô Mẫn Quân chính là người như thế, tuy ta mình ủng hộ cách làm của , nhưng lại có tư cách gì để chỉ trích. đánh trận cơ mà, thủ đoạn có ác độc chút cũng dễ hiểu, dù gì… ta liếc mắt nhìn Lưu Lương ở ngay bên cạnh, đám Nam Văn Quốc kia cũng có tốt đẹp gì cho cam. Hơn nữa Vô Mẫn Quân là đánh công khai, còn đám người Nam Văn Quốc này lại dùng mấy thủ đoạn hèn hạn để bắt nạt … ừ , nữ nhân yếu đuối mỏng manh là ta.

      Nếu Hà Khâm tới đón chúng ta, vậy chắc hẳn Vô Mẫn Quân ở trong lều của rồi. Ta liền cùng với những người khác thu xếp chỗ dừng chân, nuốt vài miếng thức ăn, sau đó cởi bỏ bộ áo giáp nặng trình trịch, đón ít gió trời.

      Haizz, từ lúc tới chỗ này, lâu lắm rồi ta chưa được tắm…

      Ta lặng lẽ tính toán, chờ trời tối chút là có thể thầm lẻn vào trong lều của Vô Mẫn Quân, kể cho chuyện của Lưu Lương.

      tại, dường như Vô Mẫn Quân chẳng có gì bất thường cả, phỏng chừng tin mấy lời gã ám vệ bị khống chế kia.

      Trời tối dần, ta nằm chờ những người khác ngủ, cũng nhắm nghiền mắt lại giả bộ bản thân gặp Chu Công. Tướng chỉ huy biết thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được ta muốn làm gì, liền khuyến khích mọi người ngủ sớm, dưỡng sức lấy tinh thần. Ta thấy cái vị tướng quân này đúng là thức thời quá, cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn cực kỳ.

      Giả bộ ngủ hồi, ta thực cũng thấy mệt rã cả người, vô thức nhắm nghiền mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp…

      Đột nhiên, bên ngoài vọng vào những tiếng kêu gào thảm thiết dồn dập, cùng với đó là sức nóng ập tới như muốn thiêu cháy chúng ta. Ta giật mình tỉnh giấc, cùng những người xung quanh vội vội vàng vàng tròng áo giáp lên người, cầm lấy vũ khí của bản thân, sau đó lao ra khỏi lều.

      Vừa mới ra thấy bên ngoài là ánh lửa màu quất bốc lên dữ dội, ngút tận trời cao, sáng rực như muốn đâm mù hai mắt.

      Ta ngẩn người nhìn, sau đó tùy tiện quay đầu, hỏi kẻ đứng ngay bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”.

      Người đó vừa chạy vừa : “Cháy rồi!”.

      Ta: “…”.

      Chuyện này còn cần ngươi sao…

      Ta: “Cái gì bị đốt thế”.

      đáp: “ biết! Theo lẽ thường, hẳn là lương thảo!”.

      Ta: “…”.

      Cái lẽ thường chết dẫm gì thế…

      Ta cũng có chút cuống, vội vàng chạy về phía đám cháy. Mới chạy được lát bị người ta kéo lại, sau đó gã trông có vẻ là tướng chỉ huy hét ầm lên: “Chiêu này của Hoàng thượng chính là gậy ông đập lưng ông! Mọi người yên tâm, thứ bị đốt phải là lương thảo!”.

      Chúng ta đứng đợi ở bên ngoài lúc, lát sau liền thấy đám lính ăn mặc hoàn toàn khác quân ta bị áp giải ra. Sau đó, các vị tướng lĩnh liền triệu tập binh lính dưới trướng của mình lại, ra lệnh toàn bộ tập trung dàn trận đón quân địch. Từ đầu đến cuối ánh lửa vẫn chưa hề tắt, trái lại càng ngày càng cháy dữ dội hơn.

      Tướng chỉ huy đoàn quân của ta hét lớn:

      “Mọi người yên tâm! Thứ bị đốt là củi chúng ta chặt từ núi xuống, giờ kẻ địch mai phục ở bên bờ sông đối diện, chỉ đợi người chúng phái tới trà trộn trong quân ta phát tín hiệu là lập tức tấn công ngay. Chúng ta vòng ra phía đằng sau, đánh cho chúng trở tay kịp!”.

      Mọi người cực kỳ phấn chấn, đồng thanh hô lớn câu “Được!”, tiếp đó chuyện khó hiểu nhất xảy ra. Tướng chỉ huy lại sai mỗi người chúng ta ôm theo đống củi hoặc cỏ khô có tẩm dầu tới bờ bên kia, ném về bên phía Nam Văn Quốc là tốt nhất.

      Mọi người ôm theo củi và cỏ khô, dùng ánh lửa cháy rừng rực như muốn nuốt gọn bầu trời phía sau lưng làm mốc, lặng lẽ tiến về hướng. Lại thêm đội khác vòng theo hướng khác, dần dần, chúng ta đều nhìn thấy bóng của quân lính Nam Văn. Bởi vì trận này là tập kích bất ngờ nên quân số đông, ước chừng chỉ có tầm năm nghìn người là cùng. Mà chúng ta quân số còn ít hơn nhiều, đội của ta có và trăm người, thêm vài đội khác nữa, phỏng chừng cũng chỉ được ba nghìn mạng là hết cỡ.

      Quân doanh của Tây Ương Quốc và Nam Văn Quốc ngăn cách nhau bởi dòng suối sâu đến đầu gối, rộng chừng mét. Chúng ta lội nước qua, dần dần tiếp cận đám quân Nam Văn Quốc.

      Đột nhiên, giọng vô cùng quen thuộc truyền tới bên tai, cực kỳ trầm ổn, theo gió vang xa: “Tướng sĩ Tây Ương, ném cỏ, tấn công!”.

      Là Vô Mẫn Quân!

      Toàn quân như được tiếp thêm sức lực, phấn chấn hẳn lên, cố sống cố chết mà ném củi với cỏ khô về phía Nam Văn Quốc, càng xa càng tốt, sau đó lao về phía đám lính Nam Văn Quốc vốn tới để mai phục nhưng rốt cuộc lại bị tập kích. Đương nhiên, trong số những kẻ lao lên đấy, có ta.

      Võ công của ta vốn cao, giữ mạng trong lúc đánh nhau chỉ là chuyện . Vấn đề là đánh trận giống ẩu đả thông thường, chẳng phải lúc nào cũng là đánh . Ta chỉ phải bảo vệ cho cái mạng mình, còn phải chém giết binh sĩ Nam Văn Quốc nữa.

      Mà cả đám lính đó đều chẳng tên nào có võ nghệ bằng ta, ta xuống tay có vài phần do dự. Thế nhưng về sau ta cũng phát ra, ta do dự chút, Tây Ương Quốc liền bất lợi chút, chỉ cần ta giết bọn họ sớm hơn vài giây thôi, bọn họ chẳng còn cơ hội mà tấn công những người khác nữa.

      Cứ thế xông pha chém giết như thế hồi, tay cầm vũ khí của ta bắt đầu tê dại. Bên cạnh có gã trai tựa hồ xấp xỉ tuổi ta, vẫn sát cánh cùng ta giết địch từ nãy tới giờ. có võ công gì nhưng lực tay cũng tồi, giết người cũng thấy run tay.

      Sau khi giải quyết xong đám người, ta thấy hơi thở của mình dồn dập hẳn lên, ấy thế mà tên kia vẫn còn sung sức lắm, bước lại gần, vừa cười vừa : “Trông tiểu huynh đệ da mềm thịt non thế kia, ai ngờ đánh cũng khá quá!”.

      Ta: “…”.

      Nhìn kỹ hồi mới phát ra chính là cái người ban đầu với ta hai chữ “Cháy rồi”…

      Ta miễn cưỡng cười đáp lại, nhịn được đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân lúc này ngồi lưng ngựa, vung thương giết địch. khoác người bộ chiến giáp ta từng lau, giơ cao thương bạc, chỉ khua vài đường giải quyết hết đám người vừa lao tới.

      lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu chỉ xét riêng võ công thôi đôi ta phân cao thấp, nhưng nếu đánh trận thực , quả nhiên vẫn giỏi hơn ta rất nhiều. Dù vậy ta cũng cảm thấy có gì ấm ức cả, ngược lại còn thấy vui đến lạ.

      Ta có hơi bất ngờ, chỗ này cũng chỉ tầm năm nghìn quân địch thôi, cứ nghĩ tự mình ra trận.

      Nhưng ngẫm kỹ lại cũng hẳn vậy, bởi binh sĩ tuy rằng phấn chấn, lại có vẻ ngạc nhiên. Xem ra trong những tháng ngày đánh giặc, đa số thời gian đều tự mình xuất trận cả… Chẳng trách binh sĩ Tây Ương Quốc đánh giặc hăng hái như vậy, Hoàng thượng lúc nào cũng xông pha dũng thế, bản thân mình bảo vệ nước nhà còn dám tung hết sức ra hay sao?

      Gã kia thấy ta nhìn Vô Mẫn Quân, mới rằng:

      “Chắc tiểu huynh đệ sùng bái Hoàng thượng lắm nhỉ? Haizz, Hoàng thượng quả thực là nam nhân dũng nhất, uy vũ nhất mà ta đây từng thấy, thế lại còn hề làm bộ làm tịch gì nữa chứ”.

      dũng hay uy vũ gì gì đó cứ bỏ qua … thế nhưng, phách lối kiêu căng á? Cái này thể chấp nhận được! Vô Mẫn Quân nếu làm hoàng đế cũng thừa sức làm kép hát, mà làm kép hát đương nhiên phải diễn vai hồng tiểu sinh[1] rồi!

      [1]Trong điện ảnh đại, khái niệm “hồng tiểu sinh” được dùng để chỉ những nam diễn viên nổi tiếng, điển trai, thông thường còn kèm với kiêu căng, ngạo mạn.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36.2

      Vốn nghĩ chỉ có năm nghìn người, ai ngờ được quân tiếp viện của Nam Văn Quốc cũng dần dần mò tới, may mà binh lính Tây Ương Quốc lục tục tràn lên chi viện ngừng. Dải đất nối liền giữa hai đất nước bỗng biến thành chiến trường càng ngày càng mở rộng.

      Ta và gã trai kia đều tranh thủ lúc chiến trường rối ren mù mịt để nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi hơi thở bình thường, sức lực cũng khôi phục được ít, liền tiếp tục dũng cảm xông lên giết địch. Ta thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Vô Mẫn Quân, bởi vì quân hai bên quá đông, mà cưỡi lưng ngựa lại chẳng có mấy người, ta rất sợ Vô Mẫn Quân gặp phải chuyện gì.

      Đột nhiên, Vô Mẫn Quân hét lên tiếng: “Lui quân!”.

      Hả, cứ thế mà lui sao?

      Mọi người đều chẳng hiểu ra sao, có điều lời Vô Mẫn Quân vừa là quân lệnh, vừa là thánh chỉ, ai dám nghe.

      Nhìn quân Tây Ương theo Vô Mẫn Quân lội sông trở lại, binh sĩ Nam Văn Quốc cho rằng chúng ta sợ chúng, mừng rỡ như điên mà châm chọc chúng ta, còn vội vã đuổi theo đánh tiếp. Dường như bọn chúng hoàn toàn quên mất là cái kế hoạch mai phục ban đầu thất bại thảm hại, xôi hỏng bỏng mất rồi.

      Đợi đến khi hầu hết mọi người qua sông, vô số những mũi tên lửa lao vun vút từ điểm đóng quân của Tây Ương, bay thẳng về phía quân doanh Nam Văn Quốc phía đối diện. Mặc dù tầm bắn đủ nhưng cũng có thể hạ gục ít binh lính của đối phương.

      Đúng lúc củi gỗ cháy đùng đùng, Vô Mẫn Quân liền nhân cơ hội chuẩn bị sẵn đội xạ thủ, mượn lửa từ đám cháy mà bắn.

      Mà lúc trước chúng ta ném ít cỏ khô củi khô có tẩm dầu sang bên đó, giờ muốn lửa cháy lên là chuyện cực dễ dàng. Sau khi giải quyết xong đám lính Nam Văn Quốc đuổi sang, chúng ta liền ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể đưa mắt nhìn lửa lớn ngút trời gào thét nơi bờ sông đối diện. Mặc dù cách con sông, vậy mà vẫn có thể cảm nhận được cái nóng thiêu đốt, tiếng cháy tanh tách vang lên dứt.

      Sau đó, vô số những tiếng kêu thảm thiết vang lên, nghe còn đáng sợ hơn cả tiếng lửa cháy ngợp trời. Ta có chút mềm lòng, chẳng nỡ nghe tiếp, quay đầu lại tìm bóng dáng Vô Mẫn Quân. Chỉ thấy ngồi yên ngựa, gương mặt biểu gì, có niềm vui khi thắng trận, cũng chẳng có đồng cảm với quân thù.

      Trận này, thương vong của quân ta cực ít, còn của quân địch lớn thế nào, ta cũng có thể đoán được sơ sơ. Bởi thế nên mọi người đều rất vui mừng, ai để tâm đến những tiếng kêu rên thảm thiết của binh sĩ Nam Văn Quốc. Bọn họ biết, nếu quân địch gào thét thê lương, vậy người gào thét chính là bản thân bọn họ.

      Có vài binh sĩ, còn cả mấy vị phó tướng và Hà Khâm nữa, cũng vây lấy Vô Mẫn Quân. Ta phát ra cái gã Vô Mẫn Quân chỉ biết cười gian với cười đê tiện ngày thường, giờ lại nở được nụ cười giống hệt thứ hữu mặt Ngô Ung lần đầu xuất … Biết thế nào nhỉ? Đúng rồi, hiền hòa tao nhã…

      Lại điềm đạm ân cần…

      Ta: “…”.

      Giả dối quá mất…

      Ta cho rằng trong lòng Vô Mẫn Quân ngửa đầu lên mà cười man dại: “Ha ha ha ha ha, trẫm dũng cảm như thế, sáng suốt như thế, nhìn xa trông rộng như thế, sáng mắt ra chưa? Thế nào, có phục , có phấn chấn , có sùng bái , hử?”.

      Bị cái tưởng tượng kia chọc cho muốn phá lên cười, ấy thế mà chỉ lúc sau, ta lại nhịn được mà thở dài thườn thượt.

      Bờ bên kia, lửa đỏ như ráng chiều vỡ nát, quét từ trời cao xuống tận mặt đất, thiêu sạch tất thảy vạn vật nằm giữa đất và trời.

      Đây chính là chiến tranh, nó hoàn toàn khác với cái lần ta tới hành thích Vô Mẫn Quân ngày đó.

      Đây cũng là lần đầu tiên ta hoàn toàn dấn thân vào cuộc chiến.

      Cảm tưởng là, may mà ta ở bên phe của Vô Mẫn Quân.

      Gã trai kia ở ngay cạnh ta, nằm mặt cỏ, đẩy ta mấy cái: “Này này, sao tiểu huynh đệ lại vui thế?”.

      Ta: “Ta có vui đâu”.

      : “Vậy sao lại cười?”.

      Ta: “…”. Cái gã này thích lo chuyện bao đồng gớm…

      “Hề hề”, ta mở miệng cười.

      : “Ta thấy tiểu huynh đệ cười giả lắm”.

      Ta: “Hì hì”.

      : “Giờ trông hèn hèn thế nào ấy”.

      Ta: “Ha ha ha ha ha, ngươi còn dám nữa là ta giết đấy”.

      : “…”.

      “Này, tiểu huynh đệ tên gì thế?” ngồi thẳng người dậy.

      Ta cũng lười suy nghĩ, thuận miệng : “Thiên Duy”.

      ngẩn người ra, sau đó mới : “Trời đất, có người họ Thiên sao, lần đầu tiên ta nghe thấy đấy. Ta họ Chân, tên là Chân Nhị”.

      hâm[2] …?” Ta nghe mà dở khóc dở cười, quả nhiên người sao tên vậy.

      [2]Tên của binh sĩ này là Chân Nhị, phát là zhẽn èr, giống với …. Từ nhị thường để chỉ những người hâm hâm, bất thường, rất ngốc nghếch, chẳng làm được trò trống gì. Chữ … lại mang nghĩa là , bởi vậy ở đây Vân Kiểu nghe nhầm tên của Chân Nhị thành “ hâm”.

      Mặt Chân Nhị méo xệch: “ phải đâu, bởi vì ta họ Chân, trong nhà lại đứng thứ hai thôi”.

      Ta : “Được rồi, ta cũng có ý cười ngươi”.

      Ta đúng là chẳng còn tâm tình đâu mà trò chuyện với , bởi vì ta đột nhiên nhớ điều. Ta ra trận đánh giặc, mà Lưu Lương vẫn còn ở trong lều, tuy bị trói rồi nhưng cũng biết giờ khôi phục sức lực hay chưa.

      Lại đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân lần nữa, ta liền đứng dậy, định bụng trở về lều chuyến xem sao. Ai ngờ Chân Nhị đứng dậy theo ta, hỏi: “Này này, tiểu huynh đệ định ở lại ngắm Hoàng thượng thêm chút nữa à?”.

      Ta: “…”.

      “Ngươi có ý gì…” Ta nghe mà choáng váng.

      Chân Nhị nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ quan tâm:

      “Ta biết mà, yên tâm , ta nghĩ đoạn tụ có gì xấu cả. Huống gì Hoàng thượng lại là nam nhân như thế, tiểu huynh đệ thích ngài cũng là chuyện bình thường thôi”.

      “…”

      Ta nhìn rất lâu, rất lâu, biết nên gì cho phải.

      Cuối cùng, ta phun ra mấy chữ: “Đa… tạ”.

      Chân Nhị rất cởi mở đáp lời: “ có gì!”.

      Sau đó lại : “Có điều nghe đồn tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu rất tốt, phỏng chừng tiểu huynh đệ chẳng có cơ hội đâu”.

      Ta: “…Đa… tạ…”.

      Chân Nhịn hiển nhiên biết ta đa tạ cái gì, nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó mới vỗ vai ta, : “ có gì!!!”.

      Bị Chân Nhị quay cho vòng, cười được mà khóc cũng chẳng xong, ta đứng dậy định về lều. Trước khi quay còn tiện đà nhìn Vô Mẫn Quân thêm lần nữa, lại thấy có hai gã áo đen biết từ lúc nào tới bên cạnh , báo cáo gì đó. Vô Mẫn Quân nhíu chặt lông mày lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Hai gã áo đen đó, chính là ám vệ của ta!

      Ta nhất thời kích động, hướng về Vô Mẫn Quân, hét ầm lên: “Vô Mẫn Quân, đừng có tin bọn chúng, bọn chúng bị khống chế rồi. Ta hoàn toàn sao hết!”.

      Trong chớp mắt, đất trời chẳng tiếng vang.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 37

      Vô Mẫn Quân hề nghi ngờ lời ta , lập tức giơ tay điểm huyệt cả hai tên ám vệ, sau đó đánh cho bất tỉnh.

      Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn loạt hành động vừa diễn ra. Nơi đây có cả vạn người, giờ phút này lại lặng ngắt như tờ. Ta quả thực xấu hổ muốn lao đầu xuống đất mà chết luôn cho rồi. Tuy đêm tối như mực nhưng bằng cái giọng ban nãy, chắc chắn Vô Mẫn Quân nhận ra ta, hơn nữa chỉ nhận ra, còn rất chắc chắn đó là ta, nếu đối xử với hai gã ám vệ kia như vậy.

      Người đứng gần ta nhất chính là Chân Nhị, ta còn có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa liên tục. Chân Nhị lắp ba lắp bắp: “Tiểu… tiểu huynh đệ dám gọi thẳng tên Hoàng thượng…”.

      Trong lòng thầm nghĩ, ta còn chưa gọi là Khanh ca ca đâu đấy. Sớm biết thế này ban nãy gọi vậy rồi, dọa cho cả đám sợ đến chết ngất luôn, đỡ bị người ta vặn hỏi phiền phức…

      Vô Mẫn Quân đứng ở bên kia, ánh mắt dõi về phía ta. Ta nhìn được thay đổi cảm xúc gương mặt , cuối cùng chỉ thấy thốt ra hai chữ: “Lại đây”.

      Ta nhích từng bước , Vô Mẫn Quân phỏng chừng kiên nhẫn được nữa, tự mình tới, vẻ mặt rất bình tĩnh. Dù gì cũng là lần tương ngộ sau tận hai tháng trời đằng đẵng, lại còn trong hoàn cảnh thế này, ta cũng có chút thấp thỏm. Mà Vô Mẫn Quân cuối cùng cũng tới trước mặt, lẳng lặng nhìn ta. đối diện với ta, trong mắt phản chiếu thứ ánh sáng màu cam nóng rực của đám lửa cháy như muốn nuốt cả đất trời phía sau lưng ta.

      “Thiếp…”, ta mở miệng, rồi lại chẳng biết mình phải gì.

      Vô Mẫn Quân đột nhiên khom người xuống, trong chớp mắt bế bổng ta lên. Ta sợ hết hồn, vội vàng vươn tay ôm cổ .

      Đương nhiên, còn khối người kinh hãi hơn ta, ta có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều hóa đá hết cả rồi.

      “Vị tiểu huynh đệ này nhắc nhở ta, có công, lại còn bị thương nữa. Ta dẫn chữa trị, mọi người có thể tiếp tục ngồi đây tán gẫu, nghỉ ngơi chút”, Vô Mẫn Quân mỉm cười, với mọi người.

      “Bị …thương…?”

      Có người giọng hỏi lại. Phỏng chừng thấy ta khỏe như vâm, chẳng có vẻ gì giống kẻ bị thương cả.

      Ta đương nhiên bị thương rồi, cùng lắm cũng chỉ có vài vết xước tay thôi. Mắt Vô Mẫn Quân tinh vậy sao…

      Ta còn cảm động dạt dào, Vô Mẫn Quân lại cười mà đáp: “Đúng thế”, sau đó vỗ vỗ lên ngực ta, cất tiếng sang sảng: “Nhìn , chỗ này sưng hết cả lên rồi”.

      Mọi người: “À! Ra là thế…”.

      Ta: “…………………………………………………”.

      Hà Khâm cùng mấy vị tướng lĩnh – những kẻ biết tình đứng bên cạnh: “………………………………………………….”.

      … Vô Mẫn Quân, sao ngươi chết luôn !!!

      ***

      Vô Mẫn Quân ôm ta trở về lều của . Trong suốt quá trình đó, móng tay ta vẫn bấu lấy bấu để vào da thịt , vậy mà Vô Mẫn Quân vẫn cứ cười cười, hoàn toàn thấy phản ứng gì. Về đến nơi, chẳng chẳng rằng, ném thẳng ta lên giường.

      Ta giận dữ hét lên: “Ban này chàng làm cái trò gì thế hả?! Đám người Hà Khâm đều biết hết đấy!”.

      Vô Mẫn Quân: “Nàng còn dám ?! Bản thân nàng làm gì đấy, hả? Hoa Mộc Lan thay cha ra trận, nàng sao, thay phu quân xuất chiến hả? Trong cung xảy ra chuyện động trời như thế, nàng lại dám giải quyết mình, hả? Sai người cấp tốc đưa tin chết hả, hả?!”.

      Ta bị phủ đầu tràng, trong lòng có chút sợ sệt, : “Chàng đừng có hả nữa, lát nữa mũi nó phồng ra trông xấu lắm…”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Ta nhân cơ hội tiếp luôn: “Ồ, chàng biết trong cung xảy ra chuyện gì rồi sao?”.

      Vô Mẫn Quân : “Ban nãy vừa nghe hai tên ám vệ kia , nàng mang thai rồi lại sinh non, sau đó nghĩ quẩn, tự sát rồi”.

      Ta : “Chàng sợ hai tên đó à?”.

      Vô Mẫn Quân: “Nàng nghe ta phân tích này”.

      Ta gật đầu: “Được”.

      rất bình tĩnh mà phân tích: “NÀNG DÁM?!”.

      Ta: “…”.

      Phân tích cái kiểu chết tiệt gì thế?!

      Ta : “Chàng cũng tự tin gớm nhỉ?”.

      Vô Mẫn Quân :

      tóm lại, hiển nhiên những lời đám ám vệ đều phải . Mà nàng lại xuất , vậy chắc chắn bọn chúng bị chế hoặc mua chuộc rồi… Khả năng đầu tiên có xác suất lớn hơn. Nếu ngay cả bọn chúng mà cũng bị khống chế, vậy những người khác rất có khả năng lung lạc hết cả, thế nên ta có thể đoán được, chắc chắn trong cung xảy ra ít chuyện. Mà tại nàng lại đến, tức là giải quyết xong hết rồi”.

      Ta gật đầu: “Đúng thế… Để thiếp cho chàng nghe, chuyện là thế này…”.

      Ta kể cho Vô Mẫn Quân nghe những chuyện xảy ra từ đầu tới cuối. xong liền cẩn thận nhìn sắc mặt , thấy mặt vẫn thản nhiên như , chẳng có biểu cảm gì đặc biệt mới thấy hơi yên lòng. Đợi đến lúc nghe ta mình có dẫn Lưu Lương tới đây, Vô Mẫn Quân lại đột nhiên hỏi:

      “Nàng dẫn theo suốt cả hành trình à?”.

      Ta đáp: “Đúng thế, bị thiếp cho uống thuốc rồi, làm gì được đâu”.

      Vô Mẫn Quân lại hỏi: “Nàng chắc chứ?”.

      Ta : “Chắc mà”.

      Vô Mẫn Quân hỏi tiếp: “Thế giờ ở đâu?”.

      Ta: “Bị cột vào cạnh giường thiếp”.

      Vô Mẫn Quân: “Cạnh giường nàng…”.

      Ta : “Chàng nghĩ linh tinh cái gì đấy?! Lưu Lương còn tý sức nào, động đậy được rồi cơ mà!”.

      Vô Mẫn Quân hít sâu hơi, đột nhiên lao ra khỏi lều, thoáng sau trở lại, với ta: “, ta chẳng nghĩ gì cả, nàng tiếp ”.

      Ta buông thõng hai tay: “Làm gì còn gì nữa, chỉ có từng ấy thôi”.

      Từ đầu tới cuối ta vẫn ngồi giường, mà Vô Mẫn Quân ngồi bên mép giường. Đúng lúc này, lại đột nhiên nhích người lại gần, gương mặt vẫn có biểu cảm gì đặc biệt, ta lùi về phía sau chút, hỏi: “Chàng làm gì thế?”.

      Vô Mẫn Quân : “Ta nghĩ tới chuyện”.

      Ta nghi hoặc hỏi lại: “Chuyện gì?”.

      : “Nếu có Tư Đồ Hữu Tình, hoặc nếu chúng ta chưa từng đổi thân thể cho nhau tại mọi chuyện thế nào?”.

      Ta ngẩn người ra lát, hiểu muốn cái gì.

      “Có điều, đời này có ‘nếu như’.” nhìn sâu vào mắt ta, cũng biết là cho ai nghe. Sau đó giữa chặt lấy khớp hàm ta, rồi hôn – hung hãn mà chẳng hề lý lẽ. Ta bị ép ngửa mặt lên nhìn , vốn cũng hơi khó chịu, lại phát ra, hề nhắm mắt mà chằm chằm nhìn ta như nhìn món đồ quý giá tưởng mất mà nay lại tìm thấy.

      Ta chưa từng được ai nhìn như thế cả.

      Từ trước đến giờ, chưa từng.

      Đặc biệt đối tượng lại là Vô Mẫn Quân – cái kẻ dường như thờ ơ với tất cả mọi thứ đời, cái kẻ mà chỉ cần giơ tay ra là có được bất cứ thứ gì mình muốn.

      Ta nhắm nghiền mắt lại, hai tay vòng quanh cổ Vô Mẫn Quân, đáp lại nụ hôn của , chậm, cũng tỉ mỉ. Nụ hôn của Vô Mẫn Quân càng ngày càng dữ dội, mút ra mút vào, đảo tới đảo lui đành, còn cắn nữa là thế nào?! Cả người ta mềm nhũn, né người ra chút, đôi môi áp lên mí mắt Vô Mẫn Quân, còn ôm lấy thắt lưng ta, thuận theo nụ hôn của ta mà nhắm nghiền mắt lại.

      Hơi thở của ta vẫn chưa ổn định, hỏi : “Vô Mẫn Quân, chàng sợ đấy à?”.

      Vô Mẫn Quân chẳng thèm để ý tới ta.

      Ta cười rộ lên: “Chàng sợ sao?”.

      Vô Mẫn Quân dùng sức đẩy ta nằm thẳng ra giường, ánh mắt từ cao chiếu xuống, vẫn chẳng năng gì. Còn ta, vẫn cứ cười mà nhìn .

      lời, chỉ lẳng lặng nhìn thôi khiến ta hân hoan lâu như thế. Ta cũng tự cảm thấy bản thân đúng là vô dụng , biết thế nhưng lại chẳng có ý định thay đổi điều gì.

      Vô Mẫn Quân nhìn ta, đột nhiên khóe môi treo lên nụ cười bâng quơ: “Người lấm lem bùn đất, lại còn cười như đứa thiểu năng”.

      Ta có chút ngượng ngùng:

      “Cả quãng đường tới đây, ngã trái ngã phải, xóc lên xóc xuống, bẩn mới lạ đấy… ra thiếp vừa tới hôm nay, mới tắm rửa xong đấy! Chỉ tại cái trận chiến ban nãy… Hừ, được rồi, nếu chàng ghét bỏ thiếp đây cũng…”.

      Lời còn chưa hết, Vô Mẫn Quân áp người xuống, cắn lấy bờ môi dưới để ép ta mở miệng, đầu lưỡi nhàng lướt qua khe hở giữa đôi môi, lưu luyến chẳng rời, sau đó dần dần hướng lên , dịu dàng hôn lên trán ta, rồi đường lướt qua sống mũi, mi mắt, cuối cùng phủ lấy vành tai của ta, thỉnh thoảng hơi dùng sức, khẽ khàng cắn lấy mà chà sát phen.

      Ta khống chế được, hơi thở bắt đầu dồn dập, tay chân chẳng biết nên để chỗ nào. Vô Mẫn Quân thuần thục cởi áo giáp người ta ra, đúng lúc biết nên làm gì, liền bắt chước, cởi bỏ áo giáp người xuống. Áo giáp của ngày trước là do ta mặc cho, cài từng chút , từng chút , hôm nay lại do ta cởi ra, gỡ từng chút , từng chút , chẳng lẽ đây thực là ý trời.

      còn lớp giáp sắt lạnh lẽo như băng, thân thể của chúng ta liền dính sát lại với nhau, mà hai tay hai chân vốn chẳng biết đặt ở đâu, liền thuận thế quấn lấy cơ thể , bàn tay ve vuốt ngừng tấm lưng của . Đôi môi Vô Mẫn Quân di chuyển dần xuống dưới, áp vào cổ ta, khẽ thở dốc, giọng trở nên khàn khan.

      : “Đúng thế”.

      Đầu óc ta rối tung hết lên, hoàn toàn chẳng hiểu cái câu “Đúng thế” từ trời rơi xuống của có ý gì. Mãi lúc lâu sau, thấy cảm giác lành lạnh truyền tới từ phía ngực, biết là y phục bản thân bị cởi ra, ta mới hoàn hồn lại. Câu “Đúng thế” của , có lẽ để trả lời cái câu “Chàng sợ à” của ta ban nãy.

      Sửng sốt hồi, ta nhìn : “Chàng mới gì thế?”.

      Giọng phát ra ngọt lịm ngoài sức tưởng tượng của ta, cứ như những lời ấy ra từ đống mật đường vậy.

      Ta bị bản thân dọa cho phát hoảng, vội vàng ngậm miệng, dám ho he thêm gì nữa.

      Vô Mẫn Quân khẽ cười tiếng, lần xuống dưới, hôn lên xương quai xanh của ta, hai bàn tay lưu luyến nơi thắt lưng. Ta cắn chặt môi, trong tiềm thức biết bản thân là lại bị bặt nạt nữa rồi, nhưng vừa có bài học ban nãy xong, ta tuyệt đối dám mở miệng thêm lần nữa.

      May mà Vô Mẫn Quân cũng rất tự giác, cất tiếng: “Ta …Ta sợ”.

      Ta lẳng lặng nhìn , chống tay, cũng lẳng lặng nhìn ta. Trong đôi mắt đen thăm thắm tựa mặt hồ phẳng lặng, tĩnh mịch, thâm u kia lại như có thứ cảm xúc tên nào đó bốc lên cuồn cuộn.

      khắc sau, hôn lên mi mắt ta lần nữa: “Tuyệt đối thể có lần sau”.

      Dừng lại chút, thêm: “Nếu còn có lần sau, nàng cứ bỏ ta luôn ”.

      Giọng chứa ý cười, vậy mà hiểu sao ta lại nghe ra thứ tâm tình khác hẳn.

      Chẳng biết tại sao, ta thấy mắt mình cay cay, hề báo trước, nước mắt cứ thế lặng lẽ tràn ra. Vô Mẫn Quân lần theo dòng lệ, hôn cạn từng giọt , :

      “Khóc cái gì… Ta chơi thôi, nàng có muốn cũng bỏ nổi đâu”.

      Ta nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy cổ , mạnh mẽ hôn. Vô Mẫn Quân dâng đôi môi mình lên tận cửa, chuẩn đến từng ly, ta cố sức cắn cái, mãi tới khi cảm giác được vị tanh nồng dần lan tỏa, mới dùng đầu lưỡi nhàng ve vuốt vết thương.

      Vô Mẫn Quân lẳng lặng nhận lấy tất cả, hai bàn tay lại chịu để yên, thám hiểm khắp nơi thân thể ta. Ta dần nhũn hết cả người, lại lần nữa từ thế chủ động rớt về bị động, chỉ có thể mặc cho nụ hôn nóng bỏng của Vô Mẫn Quân dần dần trượt xuống, từ bờ môi chuyển tới xương quai xanh.

      Ta vươn tay, cởi thắt lưng của như ban nãy cởi bỏ y phục của ta vậy, chiếc áo khoác nhàng rơi khỏi thân thể . Nụ hôn của Vô Mẫn Quân càng ngày càng có quy củ, hai tay ta mềm nhũn, chỉ có thể vừa giằng vừa kéo vừa lôi, mãi mới cởi được trung y của ra, bàn tay liền trượt lên tấm lưng cường tráng, căng tràn những đường cong cực kỳ hấp dẫn của . Ta sờ được chỗ lõm, cảm thấy gợi cảm, liền dùng ngón tay lần theo vết đó, thong thả lần xuống dưới. Vô Mẫn Quân khựng lại chút, hai tay véo lên eo ta như trừng phạt, nụ hôn lại càng nóng bỏng hơn. Ta thở hổn hển, hai tay còn chút sức nào, khoác hờ lên người , dám sờ soạng lung tung nữa.

      Bỗng nhiên, Vô Mẫn Quân dừng lại. hít sâu hơi, như dùng cạn sức lực trong người vậy, với ta: “Vân Kiểu…”.

      Ta mơ mơ màng màng đáp lại: “Sao thế…”.

      Vô Mẫn Quân :

      “Lần đầu tiên của nàng, chắc chắn chảy máu… Chỗ này điều kiện quá kém, thể để nàng chịu khổ thế được… Đợi chúng ta hồi cung… rồi hẵng…”.

      Mấy câu kia đứt chỗ này ngắt chỗ kia, hiển nhiên phải cố gắng lắm rồi. Tuy ta thấy có chút buồn cười, trong lòng lại ấm áp vô cùng. Ta mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn vẫn lưu lại chút dục vọng chưa hoàn toàn ép xuống được của , cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

      Ta đáp: “Được”.

      Vô Mẫn Quân nhấc người lên, xoay lưng về phía ta, bộ dáng cứng ngắc như tượng đá, : “Mau mặc quần áo vào ”.

      Nụ cười của ta càng nở rộng, dù vậy vẫn cố giữ cho giọng có vẻ nghiêm chỉnh chút: “Được”.

      Chân tay ta vẫn còn mềm nhũn, tê dại… cù cưa lúc lâu mới mặc xong quần áo, ta liền đẩy Vô Mẫn Quân:

      “Được rồi… Thiếp ra ngoài trước nhé, còn chàng, khụ, tự mình… nghĩ cách …”.

      Vô Mẫn Quân phỏng chừng cũng sắp phát điên, : “Sai người múc chậu nước lạnh từ suối lên cho ta là được”.

      Chẳng hiểu vì sao, giờ ta rất muốn phá lên cười. Ta :

      “Sao có mỗi cái chuyện ấy mà chúng ta làm mãi được thế nhỉ? Cứ thế này, thiếp sợ chàng có chuyện mất, ha ha ha”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      Ánh mắt của lập tức bắn tới, lúc này ta nhớ lại hoàn cảnh của mình, liền ngượng nghịu : “Khụ, thiếp ra ngoài ngay đây…”.

      Vô Mẫn Quân thở dài tiếng, tay đỡ trán, bộ dạng bất đắc dĩ vô cùng.

      Ra khỏi lều, ta đưa tay sờ sờ hai má, vẫn còn hơi nóng. Ta bước vài bước, chẳng nhìn thấy ai, lại thêm đoạn về hướng dòng suối, lúc này đột nhiên có người nào đó khẽ lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương”.

      Ta giật nảy người, vội vàng quay lại, hóa ra là Hà Khâm. đứng cách đó xa, ánh mắt vô cùng gượng gạo:

      “Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng thượng… Khụ, có cần gì ạ?”.

      Ta còn xấu hổ hơn cả , ngơ ngác : “Hoàng thượng cần bồn nước lạnh”.

      Hà Khâm: “….”.

      Ta phát bản thân ăn quá lộ liễu, xấu hổ để đâu cho hết, lắp ba lắp bắp: “Khụ, để ta tự mình múc…”.

      Hà Khâm : “ cần đâu ạ, ban nãy thần vừa thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu vào lều liền lấy cớ rằng có lẽ ngày mai tiếp tục đánh nhau để đuổi mọi người về nghỉ hết. Giờ thần gọi vài người tới là được”.

      Ta : “À, được”.

      Hà Khâm xoay người lại, định gọi người, chưa được bao lâu, lại vòng về, dáng vẻ cực kỳ xấu hổ mà :

      “Hoàng hậu nương nương, người… tốt nhất nên chỉnh trang lại chút”.

      Ta ngẩn người, sau đó tới bên dòng suối soi thử. Kết quả bị dọa trận chết khiếp: Quần áo tuy tử tế gọn gàng nhưng đầu tóc lại rối tung hết cả lên, tóc gần như rơi hết xuống, vừa nhìn biết là nữ nhân. vậy cổ còn có mấy dấu hôn rất ràng giống như tuyên bố lãnh địa vậy.

      Ta: “…”.

      Cái tên Vô Mẫn Quân chết dẫm này…

      Ta vội vội vàng vàng chỉnh trang lại lượt, kéo cổ áo lên cao, che tất cả những dấu hôn. Chỉ lát sau Hà Khâm dẫn theo vài người, khênh thùng nước lạnh rất lớn vào trong lều của Vô Mẫn Quân rồi vội vã ra. Ta đột nhiên nhớ tới Lưu Lương, ban nãy xảy ra nhiều chuyện như thế, biết chạy chưa.

      Về lại lều, quả nhiên thấy Lưu Lương đâu nữa!

      Ta hoảng hốt chạy tới lều của Vô Mẫn Quân. Lúc này xoay lưng về phía ta, hai tay đặt lên thành thùng gỗ, vẫn còn ngâm nước lạnh. Ta gọi :

      “Vô Mẫn Quân! ổn rồi! Lưu Lương biến mất rồi!”.

      lúc sau, Vô Mẫn Quân mới thong thả đáp:

      “Là ta dặn Hà Khâm đem nhốt cho tử tế”.

      Ta thở phào hơi, chợt nhớ đến ban nãy, lúc chúng ta chuyện, Vô Mẫn Quân có ra ngoài lát, chắc là lúc đó rồi.

      Vô Mẫn Quân tiếp tục thong thả : “Có điều… Sao nàng lại chạy vào lúc này… Khó khăn lắm ta mới…”.

      Ta: “…”.

      “Thực xin lỗi, thiếp cố ý đâu, chàng… tiếp tục bình tĩnh thêm chút nữa …”

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 38.1

      Lần này ra tận chiến trường, ngoài muốn báo chuyện xảy ra trong cung cho Vô Mẫn Quân nghe, ta còn mục đích khác, chính là dẫn Lưu Lương tới để cho Nam Văn Quốc rằng, kế hoạch của bọn chúng thất bại rồi, còn thất bại thảm hại.

      Để tránh người khác hoài nghi, ta ở lại lều của Vô Mẫn Quân mà về lều của mình để nghỉ ngơi.

      Ngày thứ hai, Chân Nhị tới tìm ta, vẻ mặt cảm thán vô vàn:

      “Hôm qua tiểu huynh đệ lại được chuyện với Hoàng thượng cơ đấy, ngài còn mời chú em về lều của mình nữa chứ! Ôi chao, khiến người ta hâm mộ quá…”.

      Ta cười giả lả: “Đúng thế, ha ha…”.

      Chân Nhị lại hỏi: “Hoàng thượng gì thế?”.

      Ta đáp: “Cũng chẳng có gì, chỉ là khuyến khích ta cố gắng hơn, nỗ lực hơn, báo đền đất nước”.

      Chân Nhị trừng mắt nhìn ta: “Vậy tiểu huynh đệ có nhân cơ hội mà bày tỏ tình cảm của mình với Hoàng thượng ?”.

      Ta: “…”.

      “Khụ, có đâu.” Ta còn lời nào để với gã này nữa rồi, “ là do ngươi tưởng tượng quá nhiều thôi”.

      Chân Nhị : “Thôi , giờ là lúc nào rồi mà còn ở đó gạt ta”.

      Ta: “Được rồi, đừng chuyện này nữa. Ban nãy Hoàng thượng có triệu kiến ta, ta trước đây”.

      Chân Nhị gật đầu: “Được! Tiểu huynh đệ cố lên nhé!”.

      Ta: “Ngươi muốn đến phương diện nào?”.

      Chân Nhị nháy mắt với ta: “Tiểu huynh đệ hiểu mà…”.

      Ta: “…”.

      Mới sáng sớm, bởi Chân Nhị mà tâm tình ta trở nên cực kỳ quái dị. mặt thực sai, nhưng mặt còn lại sai, vô cùng sai, phi thường sai!... chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

      Lúc ta đến chỗ của Vô Mẫn Quân, Lưu Lương rũ người, quỳ ở bên viết cái gì đó. Thấy ta tới, Vô Mẫn Quân liền : “Lại đây”.

      Ta bước đến gần, thấy Lưu Lương cầm bút viết thư, báo cho người bên Nam Văn Quốc rằng bản thân thất bại, dặn bọn họ nhanh chóng thu quân.

      “Cứ thả ra như thế sao?” Ta sửng sốt, sao lần này Vô Mẫn Quân lại tử tế thế.

      Vô Mẫn Quân nhướng mày:

      “Đương nhiên rồi. Làm vậy chỉ để bọn họ rút quân trước thôi, còn về Lưu Lương… đương nhiên phải đem thứ gì đó ra mà đổi lại. Bọn chúng cũng nhìn thấy tấm gương của Bắc Xương Quốc rồi đấy thôi. Những thứ khác trẫm cần, nhưng thành trì cũng miễn cưỡng nhận được vài tòa”.

      Lưu Lương: “…”.

      Ta cười mà : “Lưu Lương chỉ là con trai của thái phó thôi, làm sao mà giống Ngô Ung năm ấy được, thời điểm đó Bắc Xương Quốc là gay to ấy chứ. Lần này, Nam Văn Quốc chưa chắc chịu đâu”.

      Lưu Lương: “…”.

      Vô Mẫn Quân : “Lưu Lương là đồ đệ của Lưu Thiện, lại là con riêng của Nam đế, cứ chờ xem Nam đế làm thế nào”.

      Chiếc bút trong tay Lưu Lương lập tức rơi xuống đất, nhìn Vô Mẫn Quân bằng ánh mắt cực kỳ kinh hoàng: “Ngài cái gì?”.

      Vô Mẫn Quân thờ ơ liếc Lưu Lương cái, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới , tiếp tục với ta: “Nam Văn lui binh rồi, chúng ta cũng nhanh chóng quay về thôi”.

      Lưu Lương vẫn còn trong cơn hoảng loạn, thấy Vô Mẫn Quân để ý gì tới mình, lại càng cố hỏi cho bằng được.

      “Tây hoàng, ban nãy ngài vừa gì vậy?! Tại hạ là con riêng của Nam đế?! Ngài dựa vào đâu mà lung tung như thế?!”.

      Vô Mẫn Quân vẫn chỉ với ta: “Tính sơ thời gian, hài tử của Bình Dương và Lã Suất cũng sắp ra đời rồi”.

      Tinh thần Lưu Lương sắp vỡ nát tới nơi:

      “Tây hoàng! Ngài trả lời ta ! Tại hạ phải con ruột của phụ thân ư?! Vậy mẫu thân tại hạ là ai?! Phụ thân mẫu thân tại hạ mất vì bệnh năm tại hạ tuổi cơ mà, chẳng lẽ phải vậy?! Nếu như phụ thân tại hạ là Nam đế, chẳng lẽ sư phụ lại là mẫu thân … , thể thế được!”.

      Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm, với ta: “Nàng thấy nên đặt tên đứa bé là gì?”.

      Lưu Lương: “…”. Hai mắt trợn ngược lên, lăn ra xỉu.

      Ta đứng bên cạnh nhìn, vô cùng bất đắc dĩ, hỏi Vô Mẫn Quân: “Ban nãy chàng đấy à?”.

      Vô Mẫn Quân dửng dưng đáp: “Đương nhiên là giả rồi, ta mới chỉ bâng quơ câu mà tự mình hoang tưởng ra bao nhiêu thứ như thế”.

      Ta: “…”.

      Vô Mẫn Quân lại :

      “Lại dám lấy thi thể của tên kia ra mà nuôi, đúng là đám vô liêm sỉ! Phụ hoàng ta ở trời có linh, nếu biết chuyện này, chỉ sợ tức đến độ bật nắp quan tài mà dậy mất”.

      Ta : “Sao thế, nghe giọng chàng có vẻ… rất mong chờ?”.

      Vô Mẫn Quân nhìn ta cười, nhặt tờ giấy mặt đất mà Lưu Lương viết dở lên, nhìn hồi, : “Hình như còn thiếu cái gì đó phải…”.

      liền ngồi xuống, bắt chước bút tích của Lưu Lương mà viết tiếp:

      Thần gặp nạn ở Tây Ương, thường nằm mộng, trông thấy tiên sư[1], thấy người rơi lệ, chẳng biết vì sao. Nếu thần bất hạnh hy sinh đền nợ nước, chỉ mong bệ hạ sửa sang lại phần mộ cho tiên sư, xem như an ủi vong linh người nơi chín suối. Còn nếu có thể may mắn trở về, đích thân tới trước mộ tiên sư, nguyện gặp bóng liễu dưới ánh trăng, nghe tiếng oán than dằng dặc ba kiếp người.

      [1]Sư phụ qua đời.

      búng tờ giấy, ra chiều cực kỳ thỏa mãn, sau đó cầm lấy tay của Lưu Lương, ấn vào trang giấy.

      Cuối cùng, sai người lôi Lưu Lương .

      Ta thấy khó hiểu: “Chàng thêm đoạn đó vào làm gì?”.

      Vô Mẫn Quân :

      “Ban nãy nàng chú ý tới mấy câu Lưu Lương à? , nếu Nam đế là phụ thân của , vậy Lưu Thiện chính là mẫu thân của , đủ để chứng minh lời đồn năm đó Nam đế thương Lưu Thiện là có . như thế, ta liền lấy nó để cược lần, viết thêm mấy câu linh tinh trong này, khuấy lên nỗi nhớ nhung của Nam đế đối với Lưu Thiện, biết đâu Nam đế niệm tình Lưu Lương là đệ tử của Lưu Thiện mà cứu chừng. Huống gì… Lưu Lương lại là đồ đệ duy nhất của Lưu Thiện, phỏng chừng có rất nhiều thứ chỉ mình biết”.

      Sau đó chỉ vào bốn chữ “bóng liễu dưới trăng”, vênh mặt lên, đắc ý mà rằng:

      “Liễu ám chỉ lưu[2] ,đây cũng chỉ là thủ đoạn của ta”.

      [2]Thông qua nhành “Liễu” để bày tỏ ý muốn “lưu” (giữ) người ở lại. Thời cổ, trước khi tiễn biệt người, thường hái cành liễu đem tặng, biểu đạt ý tứ luyến lưu chẳng muốn xa rời.

      Ta: “… Ừ, chàng thông minh ”.

      Vô Mẫn Quân đáp: “Thông minh bình thường thôi”.

      Sau đó liền gấp tờ giấy kia lại, gọi người tới, ra lệnh chuyển cho Nam Văn Quốc càng nhanh càng tốt.

      Hai nước đánh nhau, chém sứ giả, thế nên người kia cũng chẳng sợ hãi, nhận thư xong liền vâng lệnh mà .

      Mấy ngày sau Nam Văn Quốc nhận được thư, lập tức thu quân. Binh sĩ Nam Văn tử thương vô số, cả đội quân chán chường ủ rũ lui về. Vô Mẫn Quân giả bộ muốn tiếp tục đuổi theo, chuyển thủ thành công, Nam đế thấy vậy lập tức chịu thua, chủ động cầu hòa, dâng tặng năm tòa thành, đương nhiên, cũng cầu chúng ta phải đưa Lưu Lương trở về Nam Văn Quốc.

      Chiến giữa hai nước cũng coi như hạ màn, phỏng chừng ngày mai chúng ta trở lại kinh đô. Đêm nay Vô Mẫn Quân cứ nằng nặc bắt ta ngủ cùng cho bằng được, ta ngẫm nghĩ hồi, thấy nếu sắp trở về rồi cũng chẳng còn xảy ra chuyện gì được nữa, liền đồng ý.

      Buổi tối, Vô Mẫn Quân rất an phận, lộn xộn gì cả, ta thấy mà buồn cười ngớt, bất quá cũng chẳng dám kích thích . Hai người nằm cái giường hơi cứng, hoàn toàn thấy buồn ngủ.

      Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng bước chân, khinh công tầm thường, giống như đạp gió mà vậy, liền vội vàng ngồi bật dậy, đôi mày khẽ nhíu, quay sang thấy Vô Mẫn Quân cũng lười biếng nhỏm người dậy.

      Đêm hôm khuya khoắt lại dùng khinh công tới, đủ thấy kẻ kia bụng dạ khó lường. Vô Mẫn Quân lẳng lặng rút từ dưới gối ra con dao găm cực kỳ quen mắt – chính là con dao cướp từ tay ta ngày đó.

      Lần đầu tiên Vô Mẫn Quân “đến tháng”, ta cũng cùng gặp phải phen “ám sát”, giờ lại lâm vào cảnh ngộ này trận chiến, mà kẻ tới lần này công phu rất cao.

      Ta và Vô Mẫn Quân chậm rãi xuống giường, đưa mắt nhìn nhau, như có thần giao cách cảm, lại dùng cách lần trước để đối phó, tạm thời trốn vào góc xem xét tình hình.

      Hai chúng ta trốn cạnh chân giường, nín thở. Chẳng bao lâu kẻ kia tiến vào, bước chân nhàng thong thả, thân người uyển chuyển lả lướt, ra là nữ tử. Nàng chậm rãi bước đến gần, dừng lại ngay trước giường của chúng ta, lại làm gì cả, chỉ :

      “Xin Tây hoàng ra mặt, tiểu nữ có việc muốn nhờ, mang ác ý”.

      Ta và Vô Mẫn Quân đều động đậy

      Nàng dừng lại chút mới tiếp:

      “Tiểu nữ vốn là thái tử phi của Bắc Xương Quốc. Ngô Chinh là do tiểu nữ giết, Ngô Húc cũng chết dưới tay tiểu nữ, tiểu hầu gia bị thương nặng, cũng do tiểu nữ”.

      Ta và Vô Mẫn Quân dần dần khôi phục lại nhịp thở, sau đó bước ra khỏi bóng đêm. Ta thấy chung quanh tối quá, liền lấy hỏa chiết tử ra, thắp nến lên.

      Cả tướng mạo và vóc người của nàng ta đều thuộc vào hàng cực phẩm, mắt như trái hạnh, môi tựa đào, có điều gương mặt kia lại phảng phất vẻ lạnh lùng nghiêm nghị chẳng hề thua kém cánh mày râu. Nàng thấy có hai người xuất , sững người chốc lát, sau đó nhìn ta: “Vị này là…”.

      Vô Mẫn Quân thản nhiên đáp: “Thỏ nhi gia[3], mang về để tiết chút lửa trong người”.

      [3]Thỏ nhi gia: Ở đây được dùng với ý chỉ những chàng trai có gương mặt, tính tình quá dịu dàng, giống phái nữ.

      Ta: “…”.

      Nữ tử kia: “…”.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 38.2

      muốn để lộ thân phận ta cũng cần lấy cái cớ khốn kiếp như thế chứ?!

      Vô Mẫn Quân tiếp: “Ngươi , cần để ý tới ”.

      Nữ tử ấy nhìn ta nữa, với Vô Mẫn Quân:

      “Tây hoàng, lần này tiểu nữ tới là có chuyện muốn cầu, chỉ mong ngài… có thể giúp tiểu nữ tìm ra tiểu hầu gia của Bắc Xương Quốc”.

      Vô Mẫn Quân :

      “Dù sao ngươi cũng phải cho trẫm nguyên nhân , Bắc đế đời trước có ban nhi tử tận hai người chết tay ngươi rồi. Đất Bắc Xương giờ cũng tan thành năm bè bảy mảng, chỉ còn là đám cát vụn mà thôi, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì, hả?”.

      “Tiểu nữ muốn… Bắc Xương Quốc sụp đổ.” Vẻ hận thù trong ánh mắt nàng càng thêm nét, dường như lướt qua chúng ta mà nhìn chuyện gì đó khiến nàng cực độ đau lòng, khốn khổ.

      Vô Mẫn Quân : “Cái chuyện rành rành ra đó, còn cần ngươi hay sao?”.

      Nữ tử kia: “…”.

      “Xem mặt mũi của ngươi, hoàn toàn giống người Trung Nguyên”, Vô Mẫn Quân vạch trần.

      Nữ tử ấy gật đầu: “Tiểu nữ vốn là người của dân tộc du mục sống gần lãnh thổ Bắc Xương Quốc. Đám người Bắc Xương kia vẫn luôn mồm gọi dân tộc tiểu nữ là lũ man di mọi rợ. Năm tiểu nữ mười tuổi, Ngô Húc sắp tròn mười lăm tuổi, vì muốn làm đẹp lòng phụ hoàng, liền dẫn theo đội quân, giết sạch bộ tộc của tiểu nữ. Ngày đó, tiểu nữ cùng mẫu thân tới Nam Văn Quốc mua đồ nên mới tránh được kiếp. Sau khi trở về, chỉ thấy trước mặt là đống đổ nát hoang tàn, phụ thân và các thúc, các bá đều bị binh sĩ Bắc Xương dùng vũ khí đâm chém dã man, hoàn toàn còn nhận ra diện mạo. Cả bộ tộc còn lấy thi thể nguyên vẹn… Các thím, các thậm chí còn bị…”.

      Dường như nàng muốn hồi tưởng tiếp chút nào nữa, vẻ mặt thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, tiếp:

      “Ngô Húc nổi tiếng là đứa con được Bắc đế cưng chiều, thông minh hơn Ngô Ung và Ngô Chinh, lại gan dạ, sáng suốt, có năng lực. Nhìn qua thấy mặt nào cũng tốt, thực chất hề có trái tim”.

      Ta nghe lời nàng kể, cũng thấy đau lòng. Song đến câu cuối, ta nhịn được mà hỏi Vô Mẫn Quân:

      “Này, có phải nàng ta châm chọc chàng ?”.

      Vô Mẫn Quân: “… Hình như thế”.

      Ta: “…”.

      Vô Mẫn Quân :

      “Có điều từ trước tới giờ ta chưa từng tùy tiện bức hiếp người già trẻ . Năm đó đem quân tấn công Đông Nguyên, binh lực hai bên nào có chênh lệch bao nhiêu, tất cả là do ý chí chiến đấu của lính Đông Nguyên mất, tướng sĩ bất tài… Huống gì, ta đây giết kẻ đầu hàng…”

      Ta : “Được rồi, được rồi, có ai tính nợ cũ với chàng đâu, nay chàng tiến bộ lắm rồi”.

      Vô Mẫn Quân : “Được, ta thừa nhận, đấy là công lao của nàng”.

      Ta nhịn được mà phì cười: “Thiếp cũng đâu phải có ý này…”.

      đến đây, ta mới đột nhiên nhớ ra nữ tử kia vẫn còn đứng đó, liền vội vàng ngậm miệng. Nàng ấy quan sát ta lúc mới với Vô Mẫn Quân: “Tây hoàng cũng để tâm tới vị tiểu binh này”.

      Vô Mẫn Quân thản nhiên đáp: “Hầu hạ tốt, đương nhiên phải để tâm rồi”.

      Ta: “…”.

      Nữ tử kia: “…”.

      Nàng ta ho khan tiếng, tiếp:

      “Mẫu thân trước lúc lâm chung với tiểu nữ rằng nhất định phải báo thù. mình tiểu nữ cứ thế sống lay lắt qua ngày, đổi sang cái tên Trung Nguyên, gọi là Hồ Phù. Tiểu nữ học tất cả những thứ thuộc về mảnh đất Trung Nguyên này, nỗ lực tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận Ngô Húc. Sau này biết được, thực ra tên cực kỳ háo sắc, thế là tiểu nữ liền dàn dựng lần ‘gặp gỡ tình cờ’ để ta cưới tiểu nữ về. Sau khi vào cung, tiểu nữ liền thầm bày mưu tính kế, vừa để Ngô Húc sinh nghi, vừa quyến rũ Ngô Chinh, đồng thời còn hợp sức với tiểu hầu gia, bàn bạc xem làm thế nào mới đưa được Ngô Chinh lên ngôi. À, đúng rồi, tiểu nữ còn cho thêm vài thứ vào thuốc của Bắc đế, khiến lão ta chết nhanh chút”.

      Ta: “…”.

      Nghe có vẻ bận rộn

      Nàng lại tiếp:

      “Những chuyện sau này các vị cũng biết rồi. Tiểu nữ thành công, hơn nữa còn thành công rực rỡ. Bắc Xương chỉ còn chút hơi tàn, nếu phải đột nhiên Nam Văn Quốc chen chân vào, tiểu nữ tin là Tây hoàng ngài hề do dự mà tiếp tục tấn công Bắc Xương. Đến lúc đó, Bắc Xương lấy gì để giữ vững vị trí trong bốn nước lớn của mình? Cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, giống những quốc gia lân cận mà thôi.

      Vô Mẫn Quân : “Chuyện này cũng chưa chắc”.

      Hồ Phù ngơ ngác: “Vì sao?”.

      Vô Mẫn Quân thản nhiên : “Hoàng hậu của trẫm thích chiến tranh”.

      Ta lời nào.

      Hồ Phù đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau thương:

      “Xét về lòng dạ độc ác, Tây hoàng tuyệt đối thua Ngô Húc, thế nhưng về năng lực, về thủ đoạn, lại hơn Ngô Húc cả trăm lần. Ấy thế mà Ngô Húc bị tiểu nữ giết chết, Tây hoàng lại vì Hoàng hậu của mình mà hạn chế chiến tranh… Chuyện này cũng nực cười!”.

      Ta ngẫm nghĩ chút, liền với Vô Mẫn Quân: “Lúc đầu đúng là nàng ấy kháy chàng rồi”.

      Vô Mẫn Quân: “Ừ, ta nghe ra mà”.

      Hồ Phù : “Phỏng chừng cũng là báo ứng… Tiểu nữ… sau này cũng đem lòng thầm mến người”.

      Ta nhịn được mà chen miệng: “Là ai thế? Chắc phải Ngô Ung chứ?”.

      Nếu thế nàng quá hoành tráng, ba hoàng tử, tên nào tên nấy đều có dây dưa tình cảm với nàng cả.

      Vô Mẫn Quân gõ đầu ta: “Ngốc chết được, hiển nhiên là tiểu hầu gia rồi”.

      Hồ Phù nở nụ cười sầu thảm, đáp rằng:

      “Tây hoàng sai… Chính là tiểu hầu gia. ra sau khi giết Ngô Húc xong, tiểu nữ muốn buông tay, nhưng lúc này lại phát bản lĩnh của tiểu hầu gia cũng chẳng phải vừa. phò tá Ngô Chinh, vậy có khác gì Ngô Húc trị vì, Bắc Xương hoàn toàn có khả năng hùng cường lần nữa. Bất quá, nếu bảo tiểu nữ giết , tiểu nữ lại nỡ xuống tay… Bởi vậy chỉ có thể dùng thuốc khiến sinh bệnh, đợi đến khi khỏi bệnh rồi giết Ngô Chinh, giá họa cho . Từ đầu tới cuối, chưa bao giờ tiểu nữ thực muốn thương tổn cả”.

      Ta : “Chẳng phải tiểu hầu gia cũng đem lòng nữ nhân sao?”.

      Hồ Phù gật đầu:

      sai. Tiểu nữ tới ám sát tiểu hầu gia đêm đó, là vì biết được ra thích nữ nhân khác rồi. còn ngừng châm chọc tiểu nữ, rằng tiểu nữ đây đến sợi tóc của nàng ta cũng chẳng bằng…”.

      Vô Mẫn Quân hỏi: “Thế nên, tin tiểu hầu gia chết là giả?”

      “Đúng thế, chỉ bị thương nặng thôi, phỏng chừng chính tung cái tin giả đó ra. Cứ thế, những thế lực chống đối ở trong triều tạm yên, đợi đến khi Bắc Xương Quốc lâm nguy, lại xuất . Lúc đó có khác nào người trời xuống giúp, uy tín lại trở về”.

      Hồ Phù thở dài tiếng, “ giờ tiểu nữ tìm ra , cũng biết rốt cuộc trốn ở chỗ nào, chỉ hy vọng Tây hoàng ngài có thể giúp tiểu nữ chuyện này. Dù sao nếu dưỡng thương lành rồi, Bắc Xương khôi phục, cũng là chuyện bất lợi với Tây Ương đúng ?”.

      Vô Mẫn Quân hỏi: “Tìm được rồi sao?”

      Hồ Phù đáp: “Tiểu nữ nghĩ thông suốt rồi. Tiểu hầu gia thích tiểu nữ, tiểu nữ cũng mang thân sứ mệnh báo thù. Chuyện như vậy, chỉ còn cách giết thôi”.

      câu thơ thế này, “Chàng vô tình thiếp đành buông”. Hồ Phù hiển nhiên phải loại nữ nhi tầm thường, nàng ta ấy à, chàng vô tình thiếp giết luôn…

      Vô Mẫn Quân lại nở nụ cười, :

      “Trẫm thể hứa chắc là tìm được , nhưng nếu tìm được, nhất định báo tin lại cho ngươi”.

      Nàng ta liền hành lễ, đáp: “Vậy Hồ Phù xin tạ ơn Tây hoàng trước”.

      Vô Mẫn Quân thờ ơ khoát tay cái, nữ nhân kia liền rời , nhàng hệt như lúc đến. Ta nhìn bóng nàng hòa dần vào màn đêm u tối, thở dài hơi: “Nàng cũng chẳng dễ dàng…”.

      Vô Mẫn Quân ném ta lên giường, : “Đừng nghĩ nữa, ngủ ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :