1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 35.1

      Ta sửng sốt hít sâu hơi, sau đó lảo đảo ngã phịch ra đằng sau: “Ngươi … Hoàng thượng chết rồi?”.

      “Thưa vâng.” Hà thái sư lệ đẫm hai tròng mắt: “Hoàng thượng qua đời sa trường…”.

      Ta thuận tay cầm lấy bát thuốc đặt cạnh gối, hất thẳng vào giữa trán Hà thái sư, ly cũng lệch. Hà thái sư kêu lên thảm thiết, sau đó gục người xuống, con sâu đỏ tươi vẫn còn uốn éo ngừng bắn ra từ giữa trán ông ấy, con sâu đỏ tươi khác giống hệt ban nãy ông ấy vẫn lén lút nắm trong lòng bàn tay cũng rơi ra. Hai con sâu rơi vào trong bãi nước thuốc đọng sàn, cũng giãy giụa hồi, sau đó cứng đờ lại mà chết.

      Ta phủi tay, lôi Lưu Lương từ dưới gầm giường ra, thẳng tay tặng hai cái tát:

      “Còn dám giả vờ bất tỉnh nữa à? Ngươi được lắm, ban nãy tay ta còn chưa chạm tới mà mắt ngươi trắng dã ra rồi… Lại bày ra được hồi kế-trong-kế cơ đấy. Đáng tiếc, quá lộ liễu!”.

      Lưu Lương trợn tròn hai mắt, lần này mặt đúng là tái xanh tái xám , kinh hãi : “Hoàng hậu còn biết cả ‘Khống hồn’ nữa sao?!”

      Ta : “Vốn biết, cũng may có người đưa cho ta quyển sách”.

      Trong quyển sách mà Tư Đồ Hữu Tình đưa cho ta, thực ra cũng chẳng có gì đáng , chỉ viết về thuật dùng trùng độc của Nam Văn Quốc mà thôi. Trong đó ngoài thứ thuật rất lợi hại là Nuôi xác, còn thêm thuật cũng kém cạnh, ấy chính là “Khống hồn”.

      Thuật Khống hồn, ý nghĩa đúng như tên gọi, chính là dùng để khống chế hồn phách của người khác, thuật này đặc biệt ở chỗ, người bị khống chế bị kiểm soát hoàn toàn. Bình thường họ cũng giống như bao người khác, chỉ khi người khống chế họ ra tay mới bị ép ra vài câu, làm vài việc… ký ức cũng vì thế mà bị bóp méo dần.

      Mà đặc điểm rệt nhất của những người bị thuật này khống chế, chính là ở chỗ nào đó người họ xuất điểm đỏ như nốt ruồi son, là dấu vết để lại khi trùng độc xuyên qua da thịt mà vào. Loại trùng độc này chỉ có thể xâm nhập vào thân thể của người khi người đó trong trạng thái cực kỳ đau lòng, khốn khổ đến độ muốn chết , hoặc giả mang trong lòng thứ cảm xúc cực đoan nào khác.

      Giống như Hà Thần vậy, ông ấy bị trúng độc sau khi Thái sư qua đời, còn Hồng Liên là vì biết tin ngoại tổ mẫu của mình mất, Lưu Á bởi suýt nữa bị gả cho người mà nàng thích… Còn về Bạch thái y, phỏng chừng cũng có nguyên nhân nào đó.

      Những người bên cạnh ta bị cấy trùng độc gồm bốn bọn họ, chỉ vậy mới có thể liên kết hành động mà để lại bất kỳ kẽ hở nào, mục đích là để ta tin rằng mình hoài long thai.

      ra, đó chính là lỗ hổng lớn nhất của kế hoạch này, bởi lẽ ta thể nào có thai được.

      Đêm đó giữa ta và Vô Mẫn Quân chẳng xảy ra chuyện gì cả, ta “đến tháng”, hai người có muốn cũng đành chịu. Vào lần đầu tiên khi ta và Vô Mẫn Quân thành hôn, chúng ta cắt tay của Vô Mẫn Quân, cũng chính là tay của ta, để giấu giếm cho qua chuyện, nhưng… khụ, nghe giang hồ đồn thổi rằng mùi của máu giống, cũng vì vậy mà ta phải bóng gió với vị ma ma kia hồi.

      Phỏng chừng đám người Nam Văn Quốc cũng biết chuyện này nên mới dám chắc chắn ta và Vô Mẫn Quân rốt cuộc thành phu thê chân chính hay chưa, dù sao trong ngày đại hôn mà lại làm chuyện ái ân, quả thực rất đáng nghi. Còn vào lần ấy, sáng hôm sau người thu dọn chăn đệm là Hồng Liên, phỏng chừng lúc đó nàng xác định đây là lần đầu tiên ta và Vô Mẫn Quân làm chuyện phu thê với nhau, cũng tức là đến lúc có thể bắt đầu hành động. Thế là Nam Văn Quốc liền bắt đầu tiến quân tấn công Tây Ương…

      , nếu bọn họ hành động muộn chút nữa thôi là mọi chuyện êm đẹp hết rồi…

      Đáng tiếc, Nam Văn Quốc hành động quá sớm, “tháng” chưa qua, ta và Vô Mẫn Quân còn chưa làm ra chuyện gì làm sao ta mang thai được… bằng niềm tin và hy vọng chắc…

      ra lúc đầu ta cũng hiểu vì sao bọn họ lại muốn dối rằng ta mang thai, còn bắt ta uống thuốc cả tháng liền. Đơn thuốc đó ta kiểm tra qua, cũng có gì đặc biệt, chỉ là có tính hỏa, khiến cho cảm xúc của người uống lên xuống thất thường. Về sau ta đọc được về thuật Khống hồn, lại thêm tên Vô Mẫn Quân giả kia nhảy ra, thái độ cùng hành vi bất thường như thế, mới hiểu bọn họ muốn khiến ta rơi vào trạng thái đau lòng khổ sở đến cực điểm… Đối với người mẹ, so với việc bị trượng phu phản bội, ra chuyện mất hài tử mới là đả kích lớn nhất.

      Đáng tiếc, nước sai, hỏng cả bàn cờ, kế hoạch của bọn họ ta biết tỏng từ đầu. Tuy ta có trí thông minh siêu phàm gì nhưng bởi ngày trước ta và Vô Mẫn Quân vẫn đổi xác cho nhau suốt, thêm nữa quan hệ vẫn sạch bong như tờ giấy trắng. Hai mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ bị phá tan, những chuyện sau này, ta cũng rất dễ dàng nhìn thấu.

      Còn về mấy bát được gọi là “thuốc an thai” kia, mục đích cũng chỉ là khiến “tháng” của ta “đến”, nhằm che giấu cho cái “thai” giả mà thôi.

      Loại trùng độc “Khống hồn” này sợ nhất xa tiền thảo, vì vậy ta mới dùng nó để thử Bạch thái y, đồng thời cũng cho thêm thứ cỏ này vào trong đơn thuốc mình tự viết. Quả nhiên Bích Vân có cảm giác gì, còn Hồng Liên – người bị cấy trùng độc – lại thấy mùi rất thối, đó là bởi trùng độc trong người nàng làm loạn.

      Hà Thần cho ta bước chân ra khỏi nội cung là vì muốn phong tỏa hoàn toàn thông tin của ta, khiến ta biết được tại Vô Mẫn Quân ra sao. Nhờ vậy ông ta mới có thể dễ dàng lừa ta rằng Vô Mẫn Quân về, cũng dễ dàng dối ta rằng Vô Mẫn Quân chết…

      Ban nãy Lưu Lương chưa bị ta đập vào đầu giả bộ lăn ra ngất, là bởi muốn nhân lúc rối ren mà khống chế Hà Thần, bắt ông ấy với ta chuyện Vô Mẫn Quân tử trận, hy vọng ta vì phu quân tử trận mà đau lòng thống khổ, có thể nhân cơ hội ấy cấy “Khống hồn” lên người bản hoàng hậu.

      Khổ nỗi… ta tài nào hiểu nổi, rốt cuộc cái tên Lưu Lương đó có não hay . Tại sao cứ cấy trùng độc vào những nơi đập thẳng vào mắt người ta như thế? Bạch thái y còn chấp nhận được, ở tai, mãi đến lúc ông ấy cúi xuống bắt mạch cho ta ta mới biết. Thế nhưng những người khác lại toàn ở mặt cả, Hà thái sư và Lưu Á lộ liễu còn gì để rồi, chính giữa trán… Lưu Lương lại còn khống chế để “Vô Mẫn Quân” nhắc đến giữa trán Lưu Á có nốt ruồi mỹ nhân nữa chứ, đúng là giấu đầu hở đuôi…

      Có điều, nếu Tư Đồ Hữu Tình đưa cho ta quyển sách kia ta biết còn chẳng biết, chứ gì đến chuyện phát ra mưu kế ấy, e là ban nãy bị bọn chúng lừa ngọt xớt rồi, hoặc cùng lắm cũng chỉ nghi ngờ Bạch thái y bị kẻ khác mua chuộc mà thôi.

      Ta hỏi: “Ngươi muốn cấy ‘Khống hồn’ vào người bản cung, thực ra cũng chỉ vì muốn lợi dụng bản cung để lừa Vô Mẫn Quân thôi chứ gì?”

      Lưu Lương đáp: “Đúng. Nếu khống chế được người rồi chúng ta có thể hoàn thành được hầu hết những việc cần làm, mấy chuyện linh tinh như lén lút giết chết Tây hoàng chẳng hạn”.

      “… Ngươi có biết xấu hổ là gì đấy? Cái gì mà mấy chuyện linh tinh… Giết chết Tây hoàng cũng coi như ước vọng của các ngươi thành thực hết rồi còn gì?” Ta còn lời nào để nữa, “ nhé, sao các người nghĩ cách nào mà cấy trực tiếp ‘Khống hồn’ lên người Tây hoàng ấy?”.

      Lưu Lương : “Ta cũng biết Tây hoàng là người thế nào, quá mạnh mẽ, quá cứng rắn, bất kể xét phương diện nào. Nhất là sức mạnh ý chí, ta cảm thấy mình đủ khả năng bày mưu tính kế khiến đau lòng đến độ sụp đổ tinh thần chứ đừng gì đến chuyện cấy trùng độc vào người ”.

      Ta thẹn thùng đề nghị: “Các ngươi có thể giết ta thử xem”.

      Lưu Lương : “Theo ý kiến cá nhân ta, chắc hẳn Vô Mẫn Quân phản ứng gì đâu”.

      Ta: “…”.

      “Ngươi muốn chết thế cơ à?” Ta tức điên người, suýt chút nữa xuống tay tiễn Lưu Lương về chầu trời.

      Sau khi bình tĩnh lại chút, ta mới hỏi Lưu Lương:

      giờ ngươi còn mưu kế gì nữa, hử? luôn lần cho gọn , nếu ta ra ngoài giết sạch Hồng Liên, Bạch thái y và Lưu Á, thế là hết chuyện. Ta đoán, tại trừ ta và đám người hầu ra, tất cả mọi người đều biết chuyện Hoàng thượng trở về, đúng ? Từ đầu đến cuối, chỉ có mình ta là liên tục nhận được tin giả”.

      Lưu Lương : “ còn, lần này hết rồi. Lưu Lương ta ngờ tới Hoàng hậu lại có quý nhân phù trợ”.

      Ta : “Vậy được rồi. Ngươi vào nhà lao mà ngồi ngẫm nghĩ cho ta”.

      đến đây ta mới cảm thấy có gì đó ổn. Vô Mẫn Quân từng cử hai ám vệ theo bảo vệ ta, vậy mà từ đầu đến cuối lại chưa thấy bọn hộ lộ mặt lúc nào, có khả năng bị đám người Lưu Lương thầm giải quyết rồi. vậy, có khi nào trong số hai ám vệ đó có người gặp phải vấn đề gì, bị Lưu Lương cấy trùng độc vào người rồi truyền tin giả về tình trạng của ta cho Vô Mẫn Quân nghe? Vô Mẫn Quân đâu có biết về “Khống hồn”…

      Ta hỏi Lưu Lương: “Vậy đám ám vệ đó sao?”.

      Lưu Lương giả ngu: “Đám ám vệ nào cơ?”.

      Ta : “Ngươi mà còn tiếp tục giả ngu, ta giết ngươi luôn, thế đám trùng độc kia cũng còn ai điều khiển nữa”.

      xong, ta ngẩn người ra lát mới thốt lên: “Đúng thể, sao ta làm vậy luôn cho rồi?”.

      “…”.
      PhongVy thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 35.2

      Lưu Lương : “Người thể làm thế được!”.

      Ta : “Hai nước chúng ta giờ đánh nhau sứt đầu mẻ trán ngoài biên giới kia kìa, sao ta thể làm thế?”.

      Lưu Lương : “Trùng độc đó do ta khống chế, nếu người giết ta chắc chắn Vô Mẫn Quân bị lừa”.

      Ta : “ phải mới rất mạnh mẽ sao, ngươi nghĩ dễ bị lừa thế chắc?”.

      “Huống gì, dù ta giết ngươi chăng nữa, ngươi cũng có cho ta biết đâu.”

      Sau khi vò đầu bứt tóc trận đời, ta cảm thấy giờ cứ giết phứt Lưu Lương tốt hơn, khổ nỗi từ tới giờ ta chưa bao giờ nỡ xuống tay với người tạm thời có sức chống trả cả. Võ công của Lưu Lương ta cũng kiểm tra qua, đại khái ở mức trung bình, muốn so với ta còn xa mới tới. Vấn đề là biết dùng trùng thuật, nếu như thả ra, ai biết được có tiếp tục bày ra chiêu gì bỉ ổi nữa .

      Lưu Lương : “Hoàng hậu cũng đừng vội làm gì, ta đoán chúng ta thành công rồi”.

      Ta hỏi: “Rốt cuộc các ngươi định cho tin gì thế?”.

      Lưu Lương đáp: “ ra cũng có gì to tát… Chúng ta chỉ định cho , Hoàng hậu hoài long thai, nhưng sau đó lại cẩn thận sinh non, cuối cùng đau lòng mà tự sát…”.

      Ta: “…”.

      Giả như Vô Mẫn Quân tin mấy lời ấy , ta dám chắc phát rồ lên mất, bởi lẽ Vô Mẫn Quân biết, cái đứa bé bị sinh non ấy phải là con của … Chuyện này chắc chắn đám người Lưu Lương nghĩ tới rồi, đúng là chó ngáp phải ruồi mà…

      Vô Mẫn Quân tin đâu… chắc vậy.

      Lần này ta đánh cho Lưu Lương bất tỉnh , sau đó xách cổ lên, gọi Bích Vân và Hồng Liên ở bên ngoài vào. Hai nàng bước vào trong điện, thấy sàn nhà bừa bãi, người nằm la liệt, đều giật nảy cả mình. Ta liền vươn tay vuốt qua khuôn mặt Hà Thần, dính ít xa tiền thảo lên tay, sau đó giáng thẳng về phía khóe miệng Hồng Liên. Hồng Liên thét lên tiếng chói tai, sau đó con trùng độc màu đỏ bắn ra, cuối cùng mềm nhũn người mà chết.

      Bích Vân đứng bên há hốc mồm kinh ngạc. Ta :

      “Đợi lát nữa rồi cảm thán sau, tóm lại cho ngươi biết, gã hoàng thượng kia là giả. Trước tiên giúp ta dọn dẹp chỗ này ”.

      Bích Vân khúm núm đáp lời ta, phỏng chừng nàng sợ ta ra tay với nàng như với Hồng Liên ban nãy. Hai người chúng ta kéo mấy người kia ra ngoài. Chỉ lát sau Hà Thần tỉnh, vẻ mặt mơ mơ màng màng nhìn về phía chúng ta. Ta giải thích sơ qua cho ông ấy những chuyện xảy ra, Hà Thần sợ đến độ gương mặt béo tốt chất phác thường ngày teo lại còn nhúm, giống như trăng rằm đột nhiên biến thành trăng khuyết vậy, thực rất hãi hùng.

      Sau đó Hà Thần mới rằng, đúng là trừ ông ấy ra văn võ bá quan trong triều đều biết Hoàng thượng vẫn còn đánh trận ở biên cương, mà ông ấy chỉ bị bóp méo ký ức, thỉnh thoảng mới bị người ta kiểm soát mà thôi.

      Ta : “Đúng thế, ta đúng là phải tạ ơn ông, chỉ THỈNH THOẢNG mới bị điều khiển thôi, là may mắn quá”.

      Hà Thần: “…”.

      Sau đó chúng ta lần lượt “xử lý” Bạch thái y và Lưu Á. Lúc ta lấy xa tiền thảo đập lên đầu Lưu Á có dùng nội công, chỉ chút xíu thôi, thế nhưng phỏng chừng thân thể nàng quá yếu ớt, chẳng hiểu thế nào mà lại văng ra… còn văng rất xa nữa chứ…

      Bích Vân và Hà Thần: “…”.

      Haizz, phỏng chừng là cả ông trời cũng thấy ngứa mắt đây mà. Lúc Lưu Á tỉnh táo lăm le muốn quyến rũ Vô Mẫn Quân, đến lúc bị người ta khống chế rồi mà vẫn cứ làm cái sứ mệnh đó, quả thực là khiến người ta nghiến răng giận dữ mà.

      Ta triệu Lưu thị lang tới, hỏi ông ta về tình hình của Lưu Á. Lưu thị lang có chút lo lắng bất an, rằng Lưu Á đột nhiên biến mất, mấy ngày thấy về nhà.

      Sau đó ta liền lôi Lưu Á còn hôn mê ra, hỏi Lưu thị lang: “Có phải ‘cái thứ này’ ?”.

      Lưu thị lang bị dọa đến tái mặt, đáp rằng…đúng là “cái thứ này”.

      Ta , ta nhặt được Lưu Á ở trong vườn hoa phía sau cung, biết nàng ta mò vào kiểu gì.

      Lưu thị lang mới rơi hai hàng lệ:

      “Nữ nhi ngốc này, phỏng chừng vẫn còn nặng lòng với Hoàng thượng… Haizz… Có điều Hoàng hậu và Hoàng thượng lại quá đỗi ái ân, thực chẳng còn chỗ nhoi nào cho nó đặt chân vào nữa cả…”.

      Ông nhìn ta, ánh mắt mang vài phần bóng gió xa xôi.

      Ta gật đầu khẳng định:

      “Đúng, có tý đất nào cho nàng ta chen vào đâu. Haizz, nếu nàng ấy mà sáng suốt như Lưu thị lang có phải tốt ?”.

      Lưu thị lang nghe thế liền khóc dữ dội hơn: “Hoàng hậu nương nương, người rất đúng…”.

      Sau khi giải quyết hết mọi chuyện xảy ra trong cung, ta liền bàn bạc với Hà Thần, mình muốn tới biên thành, bảo phái đội quân tới chi viện cho Vô Mẫn Quân, ta trà trộn trong đó.

      Hà Thần đương nhiên phản đối kịch liệt nhưng ta kề sẵn kiếm cổ ông ấy rồi, Hà Thần cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

      Ông ta mà dám lắc đầu á, vậy đúng là dâng cổ lên tận lưỡi kiếm rồi…

      Sợ bỏ Lưu Lương lại trong cung lại gây thêm mưa to gió lớn gì nữa, ta quyết định mang theo. Ta dựa vào quyển sách của Tư Đồ Hữu Tình để chế ra loại thuốc nếu uống vào khiến cho người ta mất hết sức lực, cả người nhũn ra như bún. Ta chế ra tận mấy chục viên thuốc, cứ rảnh rỗi có gì làm là lại ném mấy viên vào miệng Lưu Lương, nhìn có vẻ cũng sắp phát điên đến nơi rồi.

      Ta cải trang thành binh sĩ, lén lút trà trộn trong đoàn quân. Dù sao viên tướng chỉ huy cũng biết thân phận của ta, thế nên ta liền khoác cái danh phó tướng lên người. Mà làm thế cũng tiện, có thể ngủ tách biệt với những người khác, tránh được nguy cơ bị phát , rước lấy phiền phức. Còn về phần Lưu Lương, ban ngày bị giấu trong đám vũ khí, kéo cùng ; đến tối lại bị trói gô, buộc vào cột trụ trong lều của ta. Dù gì cả người cũng còn sức, chẳng có cách gì hô gió gọi mưa.

      … Còn việc tại sao vẫn còn chưa phát điên… phỏng chừng sức mạnh ý chí của Lưu Lương so với Vô Mẫn Quân cũng chín mười…

      Cứ thế, chúng ta bắt đầu hành trình gian nan, thẳng tiến biên thành. đường tất cả những gì chúng ta nghe được đều liên quan tới chiến nơi biên giới, may mà đều là tin tốt cả. Đương nhiên là tin tốt rồi, giờ ta biết Nam Văn Quốc hoàn toàn chẳng hề có ý định thắng Tây Ương Quốc chiến trường. Lần này bọn chúng bày ra màn điệu hổ ly sơn, mục đích là muốn khống chế được ta.

      Có lẽ nếu nhận được tin báo từ Lưu Lương, bọn họ lập tức thu quân.

      Chỉ có điều… Ta nhìn gã Lưu Lương thoi thóp bên cạnh thầm nghĩ, đáng tiếc Nam Văn Quốc tính tới tính lui, cũng tính được việc ông trời đứng về phía ta và Vô Mẫn Quân. Nếu phải thế sao lại lường trước được bao nhiêu chuyện, còn bắt ta và Vô Mẫn Quân đổi thân xác cho nhau?

      Giả sử Vô Mẫn Quân cưới người con khác, giữa hai người cũng chẳng xảy ra đống chuyện lằng nhằng như thế, vậy mưu của Nam Văn Quốc có thể xem như hoàn mỹ.

      Rốt cuộc, người tính cũng chẳng bằng trời tính, đúng ?
      PhongVy thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36.1

      Ước chừng hơn nửa tháng, sau quãng đường vất vả ta cũng tới được biên thành. Bấm ngón tay nhẩm tính lát, ta và Vô Mẫn Quân xa nhau hơn hai tháng. Tình hình chiến cấp bách, thể viết thư về, ta lại càng chẳng có cách nào gửi thư . Dù sao, cũng là tấm gương cho mọi người noi theo, nếu thể cảm xúc nhớ nhung, chắc chắn ảnh hưởng tới tất cả binh sĩ.

      Ta cũng muốn ra đâu, nhưng mà … ta cũng có chút nhớ nhung Vô Mẫn Quân.

      Đội quân chi viện của chúng ta chỉ vẻn vẹn vạn người, chẳng có ảnh hưởng gì lớn với thế cục, vì vậy lúc tới biên thành, ngay cả mặt của Vô Mẫn Quân cũng được thấy. Hà Khâm tới, phân công bố trí nhiệm vụ cho chúng ta lượt, ta liên tục nháy mắt với Hà Khâm, khổ nỗi mắt kém quá, từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn ra ta.

      Tình hình lúc này quả thực khá thuận lợi. Nam Văn Quốc là bên tấn công nhưng binh sĩ của họ bắt đầu chán ghét tháng ngày chém giết, những lần công thành thất bại nối tiếp nhau khiến cho lòng tin của toàn quân biến mất.

      Mà Nam Văn Quốc với Tây Ương Quốc lại có phần lãnh thổ nối liền, thế nên cái tên điên Vô Mẫn Quân đó, đôi khi đẩy lùi được đợt tấn công của quân địch rồi, liền dẫn theo nhóm cận vệ đuổi theo đối phương sang tận Nam Văn Quốc. Giống như chuyện gần đây nhất mà mọi người hăng say truyền tai nhau ấy: Nghe đồn Vô Mẫn Quân lần trước vào tận Cẩm Thành của Nam Văn Quốc, phóng cho mồi lửa…

      Cẩm Thành, nghe tên biết là vùng đất tốt rồi, hơn nữa ngày hôm đó thời tiết lại cực kỳ oi bức, lửa cháy tài nào dập được, hầu như toàn bộ Cẩm Thành đều bị thiêu rụi. Sĩ khí của quân đội Nam Văn Quốc vốn ỉu xìu, nay lại mất chốn dung thân, giống như bị giáng thêm cái tát nảy lửa vậy.

      Vô Mẫn Quân chính là người như thế, tuy ta mình ủng hộ cách làm của , nhưng lại có tư cách gì để chỉ trích. đánh trận cơ mà, thủ đoạn có ác độc chút cũng dễ hiểu, dù gì… ta liếc mắt nhìn Lưu Lương ở ngay bên cạnh, đám Nam Văn Quốc kia cũng có tốt đẹp gì cho cam. Hơn nữa Vô Mẫn Quân là đánh công khai, còn đám người Nam Văn Quốc này lại dùng mấy thủ đoạn hèn hạn để bắt nạt … ừ , nữ nhân yếu đuối mỏng manh là ta.

      Nếu Hà Khâm tới đón chúng ta, vậy chắc hẳn Vô Mẫn Quân ở trong lều của rồi. Ta liền cùng với những người khác thu xếp chỗ dừng chân, nuốt vài miếng thức ăn, sau đó cởi bỏ bộ áo giáp nặng trình trịch, đón ít gió trời.

      Haizz, từ lúc tới chỗ này, lâu lắm rồi ta chưa được tắm…

      Ta lặng lẽ tính toán, chờ trời tối chút là có thể thầm lẻn vào trong lều của Vô Mẫn Quân, kể cho chuyện của Lưu Lương.

      tại, dường như Vô Mẫn Quân chẳng có gì bất thường cả, phỏng chừng tin mấy lời gã ám vệ bị khống chế kia.

      Trời tối dần, ta nằm chờ những người khác ngủ, cũng nhắm nghiền mắt lại giả bộ bản thân gặp Chu Công. Tướng chỉ huy biết thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được ta muốn làm gì, liền khuyến khích mọi người ngủ sớm, dưỡng sức lấy tinh thần. Ta thấy cái vị tướng quân này đúng là thức thời quá, cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn cực kỳ.

      Giả bộ ngủ hồi, ta thực cũng thấy mệt rã cả người, vô thức nhắm nghiền mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp…

      Đột nhiên, bên ngoài vọng vào những tiếng kêu gào thảm thiết dồn dập, cùng với đó là sức nóng ập tới như muốn thiêu cháy chúng ta. Ta giật mình tỉnh giấc, cùng những người xung quanh vội vội vàng vàng tròng áo giáp lên người, cầm lấy vũ khí của bản thân, sau đó lao ra khỏi lều.

      Vừa mới ra thấy bên ngoài là ánh lửa màu quất bốc lên dữ dội, ngút tận trời cao, sáng rực như muốn đâm mù hai mắt.

      Ta ngẩn người nhìn, sau đó tùy tiện quay đầu, hỏi kẻ đứng ngay bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”.

      Người đó vừa chạy vừa : “Cháy rồi!”.

      Ta: “…”.

      Chuyện này còn cần ngươi sao…

      Ta: “Cái gì bị đốt thế”.

      đáp: “ biết! Theo lẽ thường, hẳn là lương thảo!”.

      Ta: “…”.

      Cái lẽ thường chết dẫm gì thế…

      Ta cũng có chút cuống, vội vàng chạy về phía đám cháy. Mới chạy được lát bị người ta kéo lại, sau đó gã trông có vẻ là tướng chỉ huy hét ầm lên: “Chiêu này của Hoàng thượng chính là gậy ông đập lưng ông! Mọi người yên tâm, thứ bị đốt phải là lương thảo!”.

      Chúng ta đứng đợi ở bên ngoài lúc, lát sau liền thấy đám lính ăn mặc hoàn toàn khác quân ta bị áp giải ra. Sau đó, các vị tướng lĩnh liền triệu tập binh lính dưới trướng của mình lại, ra lệnh toàn bộ tập trung dàn trận đón quân địch. Từ đầu đến cuối ánh lửa vẫn chưa hề tắt, trái lại càng ngày càng cháy dữ dội hơn.

      Tướng chỉ huy đoàn quân của ta hét lớn:

      “Mọi người yên tâm! Thứ bị đốt là củi chúng ta chặt từ núi xuống, giờ kẻ địch mai phục ở bên bờ sông đối diện, chỉ đợi người chúng phái tới trà trộn trong quân ta phát tín hiệu là lập tức tấn công ngay. Chúng ta vòng ra phía đằng sau, đánh cho chúng trở tay kịp!”.

      Mọi người cực kỳ phấn chấn, đồng thanh hô lớn câu “Được!”, tiếp đó chuyện khó hiểu nhất xảy ra. Tướng chỉ huy lại sai mỗi người chúng ta ôm theo đống củi hoặc cỏ khô có tẩm dầu tới bờ bên kia, ném về bên phía Nam Văn Quốc là tốt nhất.

      Mọi người ôm theo củi và cỏ khô, dùng ánh lửa cháy rừng rực như muốn nuốt gọn bầu trời phía sau lưng làm mốc, lặng lẽ tiến về hướng. Lại thêm đội khác vòng theo hướng khác, dần dần, chúng ta đều nhìn thấy bóng của quân lính Nam Văn. Bởi vì trận này là tập kích bất ngờ nên quân số đông, ước chừng chỉ có tầm năm nghìn người là cùng. Mà chúng ta quân số còn ít hơn nhiều, đội của ta có và trăm người, thêm vài đội khác nữa, phỏng chừng cũng chỉ được ba nghìn mạng là hết cỡ.

      Quân doanh của Tây Ương Quốc và Nam Văn Quốc ngăn cách nhau bởi dòng suối sâu đến đầu gối, rộng chừng mét. Chúng ta lội nước qua, dần dần tiếp cận đám quân Nam Văn Quốc.

      Đột nhiên, giọng vô cùng quen thuộc truyền tới bên tai, cực kỳ trầm ổn, theo gió vang xa: “Tướng sĩ Tây Ương, ném cỏ, tấn công!”.

      Là Vô Mẫn Quân!

      Toàn quân như được tiếp thêm sức lực, phấn chấn hẳn lên, cố sống cố chết mà ném củi với cỏ khô về phía Nam Văn Quốc, càng xa càng tốt, sau đó lao về phía đám lính Nam Văn Quốc vốn tới để mai phục nhưng rốt cuộc lại bị tập kích. Đương nhiên, trong số những kẻ lao lên đấy, có ta.

      Võ công của ta vốn cao, giữ mạng trong lúc đánh nhau chỉ là chuyện . Vấn đề là đánh trận giống ẩu đả thông thường, chẳng phải lúc nào cũng là đánh . Ta chỉ phải bảo vệ cho cái mạng mình, còn phải chém giết binh sĩ Nam Văn Quốc nữa.

      Mà cả đám lính đó đều chẳng tên nào có võ nghệ bằng ta, ta xuống tay có vài phần do dự. Thế nhưng về sau ta cũng phát ra, ta do dự chút, Tây Ương Quốc liền bất lợi chút, chỉ cần ta giết bọn họ sớm hơn vài giây thôi, bọn họ chẳng còn cơ hội mà tấn công những người khác nữa.

      Cứ thế xông pha chém giết như thế hồi, tay cầm vũ khí của ta bắt đầu tê dại. Bên cạnh có gã trai tựa hồ xấp xỉ tuổi ta, vẫn sát cánh cùng ta giết địch từ nãy tới giờ. có võ công gì nhưng lực tay cũng tồi, giết người cũng thấy run tay.

      Sau khi giải quyết xong đám người, ta thấy hơi thở của mình dồn dập hẳn lên, ấy thế mà tên kia vẫn còn sung sức lắm, bước lại gần, vừa cười vừa : “Trông tiểu huynh đệ da mềm thịt non thế kia, ai ngờ đánh cũng khá quá!”.

      Ta: “…”.

      Nhìn kỹ hồi mới phát ra chính là cái người ban đầu với ta hai chữ “Cháy rồi”…

      Ta miễn cưỡng cười đáp lại, nhịn được đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân lúc này ngồi lưng ngựa, vung thương giết địch. khoác người bộ chiến giáp ta từng lau, giơ cao thương bạc, chỉ khua vài đường giải quyết hết đám người vừa lao tới.

      lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu chỉ xét riêng võ công thôi đôi ta phân cao thấp, nhưng nếu đánh trận thực , quả nhiên vẫn giỏi hơn ta rất nhiều. Dù vậy ta cũng cảm thấy có gì ấm ức cả, ngược lại còn thấy vui đến lạ.

      Ta có hơi bất ngờ, chỗ này cũng chỉ tầm năm nghìn quân địch thôi, cứ nghĩ tự mình ra trận.

      Nhưng ngẫm kỹ lại cũng hẳn vậy, bởi binh sĩ tuy rằng phấn chấn, lại có vẻ ngạc nhiên. Xem ra trong những tháng ngày đánh giặc, đa số thời gian đều tự mình xuất trận cả… Chẳng trách binh sĩ Tây Ương Quốc đánh giặc hăng hái như vậy, Hoàng thượng lúc nào cũng xông pha dũng thế, bản thân mình bảo vệ nước nhà còn dám tung hết sức ra hay sao?

      Gã kia thấy ta nhìn Vô Mẫn Quân, mới rằng:

      “Chắc tiểu huynh đệ sùng bái Hoàng thượng lắm nhỉ? Haizz, Hoàng thượng quả thực là nam nhân dũng nhất, uy vũ nhất mà ta đây từng thấy, thế lại còn hề làm bộ làm tịch gì nữa chứ”.

      dũng hay uy vũ gì gì đó cứ bỏ qua … thế nhưng, phách lối kiêu căng á? Cái này thể chấp nhận được! Vô Mẫn Quân nếu làm hoàng đế cũng thừa sức làm kép hát, mà làm kép hát đương nhiên phải diễn vai hồng tiểu sinh[1] rồi!

      [1]Trong điện ảnh đại, khái niệm “hồng tiểu sinh” được dùng để chỉ những nam diễn viên nổi tiếng, điển trai, thông thường còn kèm với kiêu căng, ngạo mạn.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36.1

      Ước chừng hơn nửa tháng, sau quãng đường vất vả ta cũng tới được biên thành. Bấm ngón tay nhẩm tính lát, ta và Vô Mẫn Quân xa nhau hơn hai tháng. Tình hình chiến cấp bách, thể viết thư về, ta lại càng chẳng có cách nào gửi thư . Dù sao, cũng là tấm gương cho mọi người noi theo, nếu thể cảm xúc nhớ nhung, chắc chắn ảnh hưởng tới tất cả binh sĩ.

      Ta cũng muốn ra đâu, nhưng mà … ta cũng có chút nhớ nhung Vô Mẫn Quân.

      Đội quân chi viện của chúng ta chỉ vẻn vẹn vạn người, chẳng có ảnh hưởng gì lớn với thế cục, vì vậy lúc tới biên thành, ngay cả mặt của Vô Mẫn Quân cũng được thấy. Hà Khâm tới, phân công bố trí nhiệm vụ cho chúng ta lượt, ta liên tục nháy mắt với Hà Khâm, khổ nỗi mắt kém quá, từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn ra ta.

      Tình hình lúc này quả thực khá thuận lợi. Nam Văn Quốc là bên tấn công nhưng binh sĩ của họ bắt đầu chán ghét tháng ngày chém giết, những lần công thành thất bại nối tiếp nhau khiến cho lòng tin của toàn quân biến mất.

      Mà Nam Văn Quốc với Tây Ương Quốc lại có phần lãnh thổ nối liền, thế nên cái tên điên Vô Mẫn Quân đó, đôi khi đẩy lùi được đợt tấn công của quân địch rồi, liền dẫn theo nhóm cận vệ đuổi theo đối phương sang tận Nam Văn Quốc. Giống như chuyện gần đây nhất mà mọi người hăng say truyền tai nhau ấy: Nghe đồn Vô Mẫn Quân lần trước vào tận Cẩm Thành của Nam Văn Quốc, phóng cho mồi lửa…

      Cẩm Thành, nghe tên biết là vùng đất tốt rồi, hơn nữa ngày hôm đó thời tiết lại cực kỳ oi bức, lửa cháy tài nào dập được, hầu như toàn bộ Cẩm Thành đều bị thiêu rụi. Sĩ khí của quân đội Nam Văn Quốc vốn ỉu xìu, nay lại mất chốn dung thân, giống như bị giáng thêm cái tát nảy lửa vậy.

      Vô Mẫn Quân chính là người như thế, tuy ta mình ủng hộ cách làm của , nhưng lại có tư cách gì để chỉ trích. đánh trận cơ mà, thủ đoạn có ác độc chút cũng dễ hiểu, dù gì… ta liếc mắt nhìn Lưu Lương ở ngay bên cạnh, đám Nam Văn Quốc kia cũng có tốt đẹp gì cho cam. Hơn nữa Vô Mẫn Quân là đánh công khai, còn đám người Nam Văn Quốc này lại dùng mấy thủ đoạn hèn hạn để bắt nạt … ừ , nữ nhân yếu đuối mỏng manh là ta.

      Nếu Hà Khâm tới đón chúng ta, vậy chắc hẳn Vô Mẫn Quân ở trong lều của rồi. Ta liền cùng với những người khác thu xếp chỗ dừng chân, nuốt vài miếng thức ăn, sau đó cởi bỏ bộ áo giáp nặng trình trịch, đón ít gió trời.

      Haizz, từ lúc tới chỗ này, lâu lắm rồi ta chưa được tắm…

      Ta lặng lẽ tính toán, chờ trời tối chút là có thể thầm lẻn vào trong lều của Vô Mẫn Quân, kể cho chuyện của Lưu Lương.

      tại, dường như Vô Mẫn Quân chẳng có gì bất thường cả, phỏng chừng tin mấy lời gã ám vệ bị khống chế kia.

      Trời tối dần, ta nằm chờ những người khác ngủ, cũng nhắm nghiền mắt lại giả bộ bản thân gặp Chu Công. Tướng chỉ huy biết thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được ta muốn làm gì, liền khuyến khích mọi người ngủ sớm, dưỡng sức lấy tinh thần. Ta thấy cái vị tướng quân này đúng là thức thời quá, cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn cực kỳ.

      Giả bộ ngủ hồi, ta thực cũng thấy mệt rã cả người, vô thức nhắm nghiền mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp…

      Đột nhiên, bên ngoài vọng vào những tiếng kêu gào thảm thiết dồn dập, cùng với đó là sức nóng ập tới như muốn thiêu cháy chúng ta. Ta giật mình tỉnh giấc, cùng những người xung quanh vội vội vàng vàng tròng áo giáp lên người, cầm lấy vũ khí của bản thân, sau đó lao ra khỏi lều.

      Vừa mới ra thấy bên ngoài là ánh lửa màu quất bốc lên dữ dội, ngút tận trời cao, sáng rực như muốn đâm mù hai mắt.

      Ta ngẩn người nhìn, sau đó tùy tiện quay đầu, hỏi kẻ đứng ngay bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”.

      Người đó vừa chạy vừa : “Cháy rồi!”.

      Ta: “…”.

      Chuyện này còn cần ngươi sao…

      Ta: “Cái gì bị đốt thế”.

      đáp: “ biết! Theo lẽ thường, hẳn là lương thảo!”.

      Ta: “…”.

      Cái lẽ thường chết dẫm gì thế…

      Ta cũng có chút cuống, vội vàng chạy về phía đám cháy. Mới chạy được lát bị người ta kéo lại, sau đó gã trông có vẻ là tướng chỉ huy hét ầm lên: “Chiêu này của Hoàng thượng chính là gậy ông đập lưng ông! Mọi người yên tâm, thứ bị đốt phải là lương thảo!”.

      Chúng ta đứng đợi ở bên ngoài lúc, lát sau liền thấy đám lính ăn mặc hoàn toàn khác quân ta bị áp giải ra. Sau đó, các vị tướng lĩnh liền triệu tập binh lính dưới trướng của mình lại, ra lệnh toàn bộ tập trung dàn trận đón quân địch. Từ đầu đến cuối ánh lửa vẫn chưa hề tắt, trái lại càng ngày càng cháy dữ dội hơn.

      Tướng chỉ huy đoàn quân của ta hét lớn:

      “Mọi người yên tâm! Thứ bị đốt là củi chúng ta chặt từ núi xuống, giờ kẻ địch mai phục ở bên bờ sông đối diện, chỉ đợi người chúng phái tới trà trộn trong quân ta phát tín hiệu là lập tức tấn công ngay. Chúng ta vòng ra phía đằng sau, đánh cho chúng trở tay kịp!”.

      Mọi người cực kỳ phấn chấn, đồng thanh hô lớn câu “Được!”, tiếp đó chuyện khó hiểu nhất xảy ra. Tướng chỉ huy lại sai mỗi người chúng ta ôm theo đống củi hoặc cỏ khô có tẩm dầu tới bờ bên kia, ném về bên phía Nam Văn Quốc là tốt nhất.

      Mọi người ôm theo củi và cỏ khô, dùng ánh lửa cháy rừng rực như muốn nuốt gọn bầu trời phía sau lưng làm mốc, lặng lẽ tiến về hướng. Lại thêm đội khác vòng theo hướng khác, dần dần, chúng ta đều nhìn thấy bóng của quân lính Nam Văn. Bởi vì trận này là tập kích bất ngờ nên quân số đông, ước chừng chỉ có tầm năm nghìn người là cùng. Mà chúng ta quân số còn ít hơn nhiều, đội của ta có và trăm người, thêm vài đội khác nữa, phỏng chừng cũng chỉ được ba nghìn mạng là hết cỡ.

      Quân doanh của Tây Ương Quốc và Nam Văn Quốc ngăn cách nhau bởi dòng suối sâu đến đầu gối, rộng chừng mét. Chúng ta lội nước qua, dần dần tiếp cận đám quân Nam Văn Quốc.

      Đột nhiên, giọng vô cùng quen thuộc truyền tới bên tai, cực kỳ trầm ổn, theo gió vang xa: “Tướng sĩ Tây Ương, ném cỏ, tấn công!”.

      Là Vô Mẫn Quân!

      Toàn quân như được tiếp thêm sức lực, phấn chấn hẳn lên, cố sống cố chết mà ném củi với cỏ khô về phía Nam Văn Quốc, càng xa càng tốt, sau đó lao về phía đám lính Nam Văn Quốc vốn tới để mai phục nhưng rốt cuộc lại bị tập kích. Đương nhiên, trong số những kẻ lao lên đấy, có ta.

      Võ công của ta vốn cao, giữ mạng trong lúc đánh nhau chỉ là chuyện . Vấn đề là đánh trận giống ẩu đả thông thường, chẳng phải lúc nào cũng là đánh . Ta chỉ phải bảo vệ cho cái mạng mình, còn phải chém giết binh sĩ Nam Văn Quốc nữa.

      Mà cả đám lính đó đều chẳng tên nào có võ nghệ bằng ta, ta xuống tay có vài phần do dự. Thế nhưng về sau ta cũng phát ra, ta do dự chút, Tây Ương Quốc liền bất lợi chút, chỉ cần ta giết bọn họ sớm hơn vài giây thôi, bọn họ chẳng còn cơ hội mà tấn công những người khác nữa.

      Cứ thế xông pha chém giết như thế hồi, tay cầm vũ khí của ta bắt đầu tê dại. Bên cạnh có gã trai tựa hồ xấp xỉ tuổi ta, vẫn sát cánh cùng ta giết địch từ nãy tới giờ. có võ công gì nhưng lực tay cũng tồi, giết người cũng thấy run tay.

      Sau khi giải quyết xong đám người, ta thấy hơi thở của mình dồn dập hẳn lên, ấy thế mà tên kia vẫn còn sung sức lắm, bước lại gần, vừa cười vừa : “Trông tiểu huynh đệ da mềm thịt non thế kia, ai ngờ đánh cũng khá quá!”.

      Ta: “…”.

      Nhìn kỹ hồi mới phát ra chính là cái người ban đầu với ta hai chữ “Cháy rồi”…

      Ta miễn cưỡng cười đáp lại, nhịn được đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân lúc này ngồi lưng ngựa, vung thương giết địch. khoác người bộ chiến giáp ta từng lau, giơ cao thương bạc, chỉ khua vài đường giải quyết hết đám người vừa lao tới.

      lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu chỉ xét riêng võ công thôi đôi ta phân cao thấp, nhưng nếu đánh trận thực , quả nhiên vẫn giỏi hơn ta rất nhiều. Dù vậy ta cũng cảm thấy có gì ấm ức cả, ngược lại còn thấy vui đến lạ.

      Ta có hơi bất ngờ, chỗ này cũng chỉ tầm năm nghìn quân địch thôi, cứ nghĩ tự mình ra trận.

      Nhưng ngẫm kỹ lại cũng hẳn vậy, bởi binh sĩ tuy rằng phấn chấn, lại có vẻ ngạc nhiên. Xem ra trong những tháng ngày đánh giặc, đa số thời gian đều tự mình xuất trận cả… Chẳng trách binh sĩ Tây Ương Quốc đánh giặc hăng hái như vậy, Hoàng thượng lúc nào cũng xông pha dũng thế, bản thân mình bảo vệ nước nhà còn dám tung hết sức ra hay sao?

      Gã kia thấy ta nhìn Vô Mẫn Quân, mới rằng:

      “Chắc tiểu huynh đệ sùng bái Hoàng thượng lắm nhỉ? Haizz, Hoàng thượng quả thực là nam nhân dũng nhất, uy vũ nhất mà ta đây từng thấy, thế lại còn hề làm bộ làm tịch gì nữa chứ”.

      dũng hay uy vũ gì gì đó cứ bỏ qua … thế nhưng, phách lối kiêu căng á? Cái này thể chấp nhận được! Vô Mẫn Quân nếu làm hoàng đế cũng thừa sức làm kép hát, mà làm kép hát đương nhiên phải diễn vai hồng tiểu sinh[1] rồi!

      [1]Trong điện ảnh đại, khái niệm “hồng tiểu sinh” được dùng để chỉ những nam diễn viên nổi tiếng, điển trai, thông thường còn kèm với kiêu căng, ngạo mạn.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 36.1

      Ước chừng hơn nửa tháng, sau quãng đường vất vả ta cũng tới được biên thành. Bấm ngón tay nhẩm tính lát, ta và Vô Mẫn Quân xa nhau hơn hai tháng. Tình hình chiến cấp bách, thể viết thư về, ta lại càng chẳng có cách nào gửi thư . Dù sao, cũng là tấm gương cho mọi người noi theo, nếu thể cảm xúc nhớ nhung, chắc chắn ảnh hưởng tới tất cả binh sĩ.

      Ta cũng muốn ra đâu, nhưng mà … ta cũng có chút nhớ nhung Vô Mẫn Quân.

      Đội quân chi viện của chúng ta chỉ vẻn vẹn vạn người, chẳng có ảnh hưởng gì lớn với thế cục, vì vậy lúc tới biên thành, ngay cả mặt của Vô Mẫn Quân cũng được thấy. Hà Khâm tới, phân công bố trí nhiệm vụ cho chúng ta lượt, ta liên tục nháy mắt với Hà Khâm, khổ nỗi mắt kém quá, từ đầu tới cuối cũng chẳng nhìn ra ta.

      Tình hình lúc này quả thực khá thuận lợi. Nam Văn Quốc là bên tấn công nhưng binh sĩ của họ bắt đầu chán ghét tháng ngày chém giết, những lần công thành thất bại nối tiếp nhau khiến cho lòng tin của toàn quân biến mất.

      Mà Nam Văn Quốc với Tây Ương Quốc lại có phần lãnh thổ nối liền, thế nên cái tên điên Vô Mẫn Quân đó, đôi khi đẩy lùi được đợt tấn công của quân địch rồi, liền dẫn theo nhóm cận vệ đuổi theo đối phương sang tận Nam Văn Quốc. Giống như chuyện gần đây nhất mà mọi người hăng say truyền tai nhau ấy: Nghe đồn Vô Mẫn Quân lần trước vào tận Cẩm Thành của Nam Văn Quốc, phóng cho mồi lửa…

      Cẩm Thành, nghe tên biết là vùng đất tốt rồi, hơn nữa ngày hôm đó thời tiết lại cực kỳ oi bức, lửa cháy tài nào dập được, hầu như toàn bộ Cẩm Thành đều bị thiêu rụi. Sĩ khí của quân đội Nam Văn Quốc vốn ỉu xìu, nay lại mất chốn dung thân, giống như bị giáng thêm cái tát nảy lửa vậy.

      Vô Mẫn Quân chính là người như thế, tuy ta mình ủng hộ cách làm của , nhưng lại có tư cách gì để chỉ trích. đánh trận cơ mà, thủ đoạn có ác độc chút cũng dễ hiểu, dù gì… ta liếc mắt nhìn Lưu Lương ở ngay bên cạnh, đám Nam Văn Quốc kia cũng có tốt đẹp gì cho cam. Hơn nữa Vô Mẫn Quân là đánh công khai, còn đám người Nam Văn Quốc này lại dùng mấy thủ đoạn hèn hạn để bắt nạt … ừ , nữ nhân yếu đuối mỏng manh là ta.

      Nếu Hà Khâm tới đón chúng ta, vậy chắc hẳn Vô Mẫn Quân ở trong lều của rồi. Ta liền cùng với những người khác thu xếp chỗ dừng chân, nuốt vài miếng thức ăn, sau đó cởi bỏ bộ áo giáp nặng trình trịch, đón ít gió trời.

      Haizz, từ lúc tới chỗ này, lâu lắm rồi ta chưa được tắm…

      Ta lặng lẽ tính toán, chờ trời tối chút là có thể thầm lẻn vào trong lều của Vô Mẫn Quân, kể cho chuyện của Lưu Lương.

      tại, dường như Vô Mẫn Quân chẳng có gì bất thường cả, phỏng chừng tin mấy lời gã ám vệ bị khống chế kia.

      Trời tối dần, ta nằm chờ những người khác ngủ, cũng nhắm nghiền mắt lại giả bộ bản thân gặp Chu Công. Tướng chỉ huy biết thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được ta muốn làm gì, liền khuyến khích mọi người ngủ sớm, dưỡng sức lấy tinh thần. Ta thấy cái vị tướng quân này đúng là thức thời quá, cả thể xác và tinh thần đều phấn chấn cực kỳ.

      Giả bộ ngủ hồi, ta thực cũng thấy mệt rã cả người, vô thức nhắm nghiền mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp…

      Đột nhiên, bên ngoài vọng vào những tiếng kêu gào thảm thiết dồn dập, cùng với đó là sức nóng ập tới như muốn thiêu cháy chúng ta. Ta giật mình tỉnh giấc, cùng những người xung quanh vội vội vàng vàng tròng áo giáp lên người, cầm lấy vũ khí của bản thân, sau đó lao ra khỏi lều.

      Vừa mới ra thấy bên ngoài là ánh lửa màu quất bốc lên dữ dội, ngút tận trời cao, sáng rực như muốn đâm mù hai mắt.

      Ta ngẩn người nhìn, sau đó tùy tiện quay đầu, hỏi kẻ đứng ngay bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”.

      Người đó vừa chạy vừa : “Cháy rồi!”.

      Ta: “…”.

      Chuyện này còn cần ngươi sao…

      Ta: “Cái gì bị đốt thế”.

      đáp: “ biết! Theo lẽ thường, hẳn là lương thảo!”.

      Ta: “…”.

      Cái lẽ thường chết dẫm gì thế…

      Ta cũng có chút cuống, vội vàng chạy về phía đám cháy. Mới chạy được lát bị người ta kéo lại, sau đó gã trông có vẻ là tướng chỉ huy hét ầm lên: “Chiêu này của Hoàng thượng chính là gậy ông đập lưng ông! Mọi người yên tâm, thứ bị đốt phải là lương thảo!”.

      Chúng ta đứng đợi ở bên ngoài lúc, lát sau liền thấy đám lính ăn mặc hoàn toàn khác quân ta bị áp giải ra. Sau đó, các vị tướng lĩnh liền triệu tập binh lính dưới trướng của mình lại, ra lệnh toàn bộ tập trung dàn trận đón quân địch. Từ đầu đến cuối ánh lửa vẫn chưa hề tắt, trái lại càng ngày càng cháy dữ dội hơn.

      Tướng chỉ huy đoàn quân của ta hét lớn:

      “Mọi người yên tâm! Thứ bị đốt là củi chúng ta chặt từ núi xuống, giờ kẻ địch mai phục ở bên bờ sông đối diện, chỉ đợi người chúng phái tới trà trộn trong quân ta phát tín hiệu là lập tức tấn công ngay. Chúng ta vòng ra phía đằng sau, đánh cho chúng trở tay kịp!”.

      Mọi người cực kỳ phấn chấn, đồng thanh hô lớn câu “Được!”, tiếp đó chuyện khó hiểu nhất xảy ra. Tướng chỉ huy lại sai mỗi người chúng ta ôm theo đống củi hoặc cỏ khô có tẩm dầu tới bờ bên kia, ném về bên phía Nam Văn Quốc là tốt nhất.

      Mọi người ôm theo củi và cỏ khô, dùng ánh lửa cháy rừng rực như muốn nuốt gọn bầu trời phía sau lưng làm mốc, lặng lẽ tiến về hướng. Lại thêm đội khác vòng theo hướng khác, dần dần, chúng ta đều nhìn thấy bóng của quân lính Nam Văn. Bởi vì trận này là tập kích bất ngờ nên quân số đông, ước chừng chỉ có tầm năm nghìn người là cùng. Mà chúng ta quân số còn ít hơn nhiều, đội của ta có và trăm người, thêm vài đội khác nữa, phỏng chừng cũng chỉ được ba nghìn mạng là hết cỡ.

      Quân doanh của Tây Ương Quốc và Nam Văn Quốc ngăn cách nhau bởi dòng suối sâu đến đầu gối, rộng chừng mét. Chúng ta lội nước qua, dần dần tiếp cận đám quân Nam Văn Quốc.

      Đột nhiên, giọng vô cùng quen thuộc truyền tới bên tai, cực kỳ trầm ổn, theo gió vang xa: “Tướng sĩ Tây Ương, ném cỏ, tấn công!”.

      Là Vô Mẫn Quân!

      Toàn quân như được tiếp thêm sức lực, phấn chấn hẳn lên, cố sống cố chết mà ném củi với cỏ khô về phía Nam Văn Quốc, càng xa càng tốt, sau đó lao về phía đám lính Nam Văn Quốc vốn tới để mai phục nhưng rốt cuộc lại bị tập kích. Đương nhiên, trong số những kẻ lao lên đấy, có ta.

      Võ công của ta vốn cao, giữ mạng trong lúc đánh nhau chỉ là chuyện . Vấn đề là đánh trận giống ẩu đả thông thường, chẳng phải lúc nào cũng là đánh . Ta chỉ phải bảo vệ cho cái mạng mình, còn phải chém giết binh sĩ Nam Văn Quốc nữa.

      Mà cả đám lính đó đều chẳng tên nào có võ nghệ bằng ta, ta xuống tay có vài phần do dự. Thế nhưng về sau ta cũng phát ra, ta do dự chút, Tây Ương Quốc liền bất lợi chút, chỉ cần ta giết bọn họ sớm hơn vài giây thôi, bọn họ chẳng còn cơ hội mà tấn công những người khác nữa.

      Cứ thế xông pha chém giết như thế hồi, tay cầm vũ khí của ta bắt đầu tê dại. Bên cạnh có gã trai tựa hồ xấp xỉ tuổi ta, vẫn sát cánh cùng ta giết địch từ nãy tới giờ. có võ công gì nhưng lực tay cũng tồi, giết người cũng thấy run tay.

      Sau khi giải quyết xong đám người, ta thấy hơi thở của mình dồn dập hẳn lên, ấy thế mà tên kia vẫn còn sung sức lắm, bước lại gần, vừa cười vừa : “Trông tiểu huynh đệ da mềm thịt non thế kia, ai ngờ đánh cũng khá quá!”.

      Ta: “…”.

      Nhìn kỹ hồi mới phát ra chính là cái người ban đầu với ta hai chữ “Cháy rồi”…

      Ta miễn cưỡng cười đáp lại, nhịn được đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân lúc này ngồi lưng ngựa, vung thương giết địch. khoác người bộ chiến giáp ta từng lau, giơ cao thương bạc, chỉ khua vài đường giải quyết hết đám người vừa lao tới.

      lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu chỉ xét riêng võ công thôi đôi ta phân cao thấp, nhưng nếu đánh trận thực , quả nhiên vẫn giỏi hơn ta rất nhiều. Dù vậy ta cũng cảm thấy có gì ấm ức cả, ngược lại còn thấy vui đến lạ.

      Ta có hơi bất ngờ, chỗ này cũng chỉ tầm năm nghìn quân địch thôi, cứ nghĩ tự mình ra trận.

      Nhưng ngẫm kỹ lại cũng hẳn vậy, bởi binh sĩ tuy rằng phấn chấn, lại có vẻ ngạc nhiên. Xem ra trong những tháng ngày đánh giặc, đa số thời gian đều tự mình xuất trận cả… Chẳng trách binh sĩ Tây Ương Quốc đánh giặc hăng hái như vậy, Hoàng thượng lúc nào cũng xông pha dũng thế, bản thân mình bảo vệ nước nhà còn dám tung hết sức ra hay sao?

      Gã kia thấy ta nhìn Vô Mẫn Quân, mới rằng:

      “Chắc tiểu huynh đệ sùng bái Hoàng thượng lắm nhỉ? Haizz, Hoàng thượng quả thực là nam nhân dũng nhất, uy vũ nhất mà ta đây từng thấy, thế lại còn hề làm bộ làm tịch gì nữa chứ”.

      dũng hay uy vũ gì gì đó cứ bỏ qua … thế nhưng, phách lối kiêu căng á? Cái này thể chấp nhận được! Vô Mẫn Quân nếu làm hoàng đế cũng thừa sức làm kép hát, mà làm kép hát đương nhiên phải diễn vai hồng tiểu sinh[1] rồi!

      [1]Trong điện ảnh đại, khái niệm “hồng tiểu sinh” được dùng để chỉ những nam diễn viên nổi tiếng, điển trai, thông thường còn kèm với kiêu căng, ngạo mạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :