1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công chúa quý tính - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 32.1

      Trước khi xuất chinh, theo lệ thường cần phải cổ vũ sĩ khí phen. Vô Mẫn Quân bước lên đài cao, bên dưới chật ních tướng sĩ, còn cả đám binh lính lén lút tới xem. Ta cũng đứng dưới tường thành mà nhìn trộm.

      Đầu tiên là Hà Khâm và các vị tướng khác lên hô hào, ai nấy đều khí thế bừng bừng. Đến lượt Vô Mẫn Quân, vừa mới bước lên đài, phía dưới ngập trong tiếng reo hò như sấm động, Vô Mẫn Quân lại chỉ thản nhiên mấy câu:

      “Nam Văn Quốc muốn chết, tướng sĩ Tây Ương ta chẳng ngại gì mà giúp tay. Giữ gìn núi sông mở mang bờ cõi lấy máu quân thù nhuộm ngân thương!”.

      Bên dưới nhao lên vì kích động, người nào người nấy đều giơ cao nắm đấm mà lặp lại lời Vô Mẫn Quân vừa :

      “Giữ gìn núi sông mở mang bờ cõi, lấy máu quân thù nhuộm ngân thương!”.

      Tiếng reo hò vang lên như trời long đất lở, khiến người người chấn động thôi.

      Ta ngẩng đầu, đưa mắt tìm bóng dáng Vô Mẫn Quân. Ánh mặt trời quá đỗi chói chang, chiếu lên bộ chiến giáp của đến lóa mắt, ta chẳng thể nào nhìn cho được.

      Vô Mẫn Quân dẫn đầu đoàn quân chậm rãi rời , khí thế hào hùng, trùng trùng điệp điệp. Ta nhìn theo bóng lưng của , đột nhiện trong lòng dâng lên thứ cảm giác buồn phiền trước nay chưa hề có.

      ***

      “Ha ha, hai người đổi lại rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng!”.

      giọng vang lên bên cạnh, mang theo ý cười che lấp. Chất giọng đó mềm như kẹo bông, lại còn được phụ họa bởi tiếng “chi”, ta vừa nghe biết là Tư Đồ Hữu Tình rồi.

      Quay người lại, quả nhiên là muội ấy. Ta khoát tay với đám ám vệ theo sau, ý bảo vấn đề gì, sau đó với Tư Đồ Hữu Tình: “Đúng vậy, cũng nhờ muội cả”.

      Tư Đồ Hữu Tình chỉ tủm tỉm cười: “ có gì đâu”.

      Ta nhìn quanh lát mới hỏi: “Sư phụ muội đâu?”.

      Mặt Tư Đồ Hữu Tình xị xuống: “Sư phụ lại mất rồi…”.

      Ta: “…”.

      nhé, ta bắt đầu nghi ngờ chẳng biết Tư Đồ Hữu Tình có sư phụ hay

      Tư Đồ Hữu Tình khoát tay cái, : “Thôi chuyện này nữa…Muội có việc mới tới tìm tỷ”.

      xong, liền móc từ trong áo ra quyển sách hơi ố vàng, đưa cho ta: “Tỷ tranh thủ đọc qua, tốt nhất là đọc cẩn thận chút, sau này có chỗ cần dùng, chỗ siêu siêu cần dùng ấy!!! Nếu xem gay go lớn đấy!”.

      Tư Đồ Hữu Tình tuy rằng có chút quái gở nhưng lời nào muội ấy đúng đều có nguyên nhân của nó. Ta nhận lấy quyển sách, nhìn mới biết nó là quyển sách về y dược, dường như truyền lại từ lâu lắm, lật vài trang xem thử còn có rất nhiều vết ố.

      “Được, tỷ nhất định xem”, ta gật đầu.

      Ngẫm nghĩ lúc, ta hỏi lại Tư Đồ Hữu Tình: “Trận chiến này…Tây Ương Quốc có thể thắng ?”.

      Tư Đồ Hữu Tình cũng ngẫm nghĩ lúc, đáp rằng: “Còn phụ thuộc vào tỷ!”.

      Ta: “…”.

      Ta : “Tỷ ở trong cung, cách chiến trường mười vạn tám ngàn dặm xa xôi, sao lại phụ thuộc vào tỷ được?”.

      Tư Đồ Hữu Tình : “Đại bản doanh!”.

      Tim ta khẽ rung lên, trong lòng cũng mơ hồ hiều được hai phần, liền : “Ừm, tỷ biết rồi, đa tạ muội”.

      Tư Đồ Hữu Tình lại : “ cần đâu…Vậy có thể cho muội mượn ít tiền ?”.

      Ta: “…Đương nhiên là được rồi”.

      Tư Đồ Hữu Tình nhận tiền, ngượng ngùng : “Muội cứ tìm sư phụ suốt, hết sạch cả tiền rồi…lại lười kiếm nên mới bán quyển sách cho tỷ. Ừm, quyển sách ấy từ giờ thuộc về tỷ!”.

      Ta: “…”.

      như vậy, mục đích chính lần này là tới bán sách sao…Đúng là lòng vòng

      Ta cười: “Về sau có khó khăn gì muội cứ tới tìm tỷ”.

      Sau đó chỉ về phía Bánh Bao mà : “Chỉ cần bảo Bánh Bao đến là được”.

      Tư Đồ Hữu Tình câu cảm tạ, lại đột nhiên biến sắc mà rằng: “Sư phụ ở gần đây!”.

      Sau đó ta chỉ mới chớp mắt cái, muội ấy thấy tăm hơi đâu nữa.

      Chuyện này ta cũng quen, có điều mấy gã ám vệ đứng sau phỏng chừng trợn mắt há mồm vì sững sốt. Mấy ám vệ đó đều do Vô Mẫn Quân phái tới, trước đây ta cần nhưng tại Vô Mẫn Quân khăng khăng bắt ta dẫn theo mấy người họ cho bằng được, rằng sợ Nam Văn Quốc sai người lẻn vào cung, giở trò gì đó với ta.

      Vấn đề là bản thân lại chẳng đem theo thị vệ nào… ràng xác suất bị người ta nhắm vào cao hơn hẳn ta, hơn nữa võ công của ta cũng có kém gì đâu cơ chứ…

      Lúc đấy ta cũng khinh bỉ cái suy nghĩ này của lắm, dù vậy khi rồi, ta vẫn lệnh cho ám vệ rời .

      Haizz, cứ coi như đây là lần hiếm hoi được Vô Mẫn Quân quan tâm săn sóc .
      PhongVy thích bài này.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 32.2

      Sau khi Vô Mẫn Quân rồi, Hà Thần liền đứng ra cáng đáng việc trong triều. Ta vẫn giống trước đây, cuộc sống có gi thay đổi, chỉ trừ việc mỗi lần có tin báo từ chiến trường truyền về, ta lại đến nghe lén phen. lần vô tình bị Hà Thần bắt gặp, ta rất xấu hổ hứa rằng lần sau đến nữa, ai ngờ Hà Thần lại đáp, từ nay ông ấy tự mình đến báo tin cho ta.

      Hà Thần rất thức thời, ta vô cùng vừa lòng. Thế là mỗi lần có tin báo về, Hà Thần chủ động sai người mang thư đến cho ta, đây cũng là để tránh lời ra tiếng vào, ông ta thể vào trong hậu cung được.

      chuyện khiến ta rất vui vẻ, ấy là Vô Mẫn Quân đoán chẳng sai, phỏng chừng Nam Văn Quốc hề lợi hại như những gì bọn chúng tự hô hào, gần như bại trận liên miên.Ta đoán có lẽ Vô Mẫn Quân trở về sớm hơn dự đoán.

      Chắc sợ ta buồn chán, Bình Dương ngày ngày đến bầu bạn với ta. Hai chúng ta học chút nữ công, thêu được cái túi vải con con.

      Bình Dương nhìn thấy, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ: “Tẩu lại thêu đôi uyên ương cơ đấy! Giống lắm!”.

      Ta khiêm tốn đáp: “Cũng thường thôi, cũng thường thôi”.

      ra ta thêu con thụy thú kỳ lân[1] mà.

      [1]Thụy thú là tượng văn hóa, biểu tượng được người thời cổ sùng bái. Trong lịch sử Trung Quốc, có năm loại thụy thú được tôn sùng nhiều nhất, ấy chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Kỳ Lân.

      Ngày hôm sau, thêu xong kỳ lân rồi, ta quyết định thêu thử đôi uyên ương xem thế nào, ai mà ngờ mới thêu được nửa, lại đột nhiên thấy thân thể khó chịu. Bình Dương lập tức sai người mời thái y tới, người tới là thái y giỏi nhất trong cung- Bạch thái y. Ông ấy bắt mạch cho ta, sau đó mới vuốt râu cười:

      “Chúc mừng Hoàng hậu, người mang long thai… đáng mừng!”.

      Ta: “…”.

      Bình Dương nghe thế phấn chấn vô cùng: “Tốt quá rồi, hoàng tẩu, tẩu mang thai rồi! Hoàng huynh trở về biết chuyện chắc mừng lắm cho xem!”.

      Ta vẫn chưa qua cơn kinh ngạc, đầu óc mê man, chỉ có thể gật đầu hùa theo: “À, đúng vậy…”.

      Ngày hôm sau, cái tin Hoàng hậu hoài long thai lan truyền với tốc độ cực kỳ chóng mặt. Ta biết Vô Mẫn Quân ở nơi biên giới có biết tin này , trong lòng có chút hy vọng biết, lại sợ biết rồi ảnh hưởng đến tinh thần đánh giặc.

      Ta mới là người mang thai, ấy thế mà Bình Dương còn hào hứng hơn cả ta, mỗi ngày đều dính lấy ta buông, sai hạ nhân hết ninh thứ này lại hầm thứ nọ. Bản thân cái bụng của muội ấy càng ngày càng lớn, ta thấy Lã Suất đứng bên thấp thỏm, liền bảo muội ấy đừng chú ý đến ta quá làm gì.

      Bình Dương phản đối:

      “Muội sao đâu, giờ cái thai cũng ổn định rồi. Tẩu khác, ba tháng đầu tiên là thời kỳ nguy hiểm nhất, phải cẩn thận mới được. Mấy cái trò võ vẽ kia, nhất định được luyện nữa”.

      Bình Dương lại : “Mà nếu như tẩu sinh con , muội sinh con trai…”.

      Ta câm nín: “Ừ, thế sao?”.

      Bình Dương mới ngượng ngùng đáp: “Thế cũng kết thông gia được nhỉ…”.

      Ta: “…Đúng thế, được!”.

      Bình Dương lại : “Vậy là huynh muội, nếu như muội sinh con , tẩu sinh con trai, vậy là tỷ đệ rồi…”.

      Ta: “…Cảm ơn muội nhắc nhở! Tẩu còn thực biết cái này!”.

      Bình Dương: “…Ừm, cần cảm ơn muội đâu”.

      Ta: “…”.

      Ta xem thường Bình Dương rồi. Muội ấy là muội muội của Vô Mẫn Quân, da mặt làm sao mà mỏng được…

      Sau khi mang thai, trong lòng ta cũng thầm nảy ra ý, chỉ có điều Vô Mẫn Quân chưa về, ta tiện làm gì, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi.

      Bạch thái y kê cho ta rất nhiều đơn thuốc an thai, ta lại mang quyển sách Tư Đồ Hữu Tình cho ngày trước ra đọc lượt. Đến ngày, nhân lúc rảnh rỗi, ta liền dựa theo những điều viết trong quyển sách kia, hỏi Bạch thái y:

      “Bạch thái y, về thuốc an thai, sao bản cung cứ cảm thấy đơn thuốc ngài kê thiếu cái gì đó? phải nên cho thêm chút xa tiền thảo[2] vào sao?”.

      [2]Là loại thảo dược có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, sau vườn nhà, bên lề đường, bên sông suối. Tác dụng chính của xa tiền thảo là lợi tiểu, giải nhiệt và tiêu đờm, ngoài ra còn có thể trị vết thương, cầm được máu, tiêu được ứ huyết.

      Bạch thái y nghe thế liền cười, nốt ruồi màu đỏ tươi bên tai cũng rung lên, đáp:

      “Bẫm, Hoàng hậu, phải vậy đâu, mang thai được sáu tháng mới cho xa tiền thảo vào được, giờ chưa cần”.

      Ta : “À, ra là vậy”.

      Từ đó trở , ta đọc quyển sách Tư Đồ Hữu Tình đưa thêm lần nào nữa, nhưng nội dung trong sách thuộc nằm lòng.

      Bởi vì mang thai nên ta chỉ có thể tĩnh dưỡng trong tẩm cung, hoàn toàn bước được ra khỏi cửa. Ta chỉ mới nghĩ tới chuyện bước ra bước thôi bị Bạch thái ý cũng với mấy cung nữ chặn ngay lại, cứ như người mang thai phải là ta ấy.

      Phạm vi mà ta được phép lại, rộng nhất cũng chỉ hết bên trong nội cung. Chuyện trong triều ta chỉ biết có mỗi tình hình chiến nơi tiền tuyến do Hà Thần báo lại.

      Vốn ta đoán rằng, ít nhất cũng phải ba tháng nữa Vô Mẫn Quân mới có thể trở về, ai ngờ mới chỉ tháng, Vô Mẫn Quân lù lù xuất , hơn nữa lại còn về cách cực ký bí mật. Với tính cách của Vô Mẫn Quân, nếu đại thắng trở về nhất định phải vênh vang loan tin cho cả bốn nước cùng biết, phương án tốt nhất là đứng thành cao, bằng thái độ khinh rẻ: “ hoàn thành tâm nguyện của chúng rồi”.

      Ấy thế mà cái ngày trở về, lại chỉ báo cho mình Hà Thần biết, hai người trở về gặp ta, bộ dáng có vẻ mờ ám.

      Hà Thần cười đến độ thấy mắt mũi đâu, với ta: “Hoàng thượng chiến thắng trở về!”.

      Vô Mẫn Quân thong thả bước ra, giống như vai diễn tiểu sinh[3] sân khấu vậy, phía sau còn có gã thị vệ cùng.

      [3]Tiểu sinh là trong những vai diễn sân khấu kinh kịch truyền thống, chỉ vai thanh thiếu niên. Đặc điểm của vai tiểu sinh là có râu mép, hóa trang đều tương đối tuấn, đường nét nhã nhặn.

      Song vẻ mặt lại lạnh như tiền, nhìn ta bằng thái độ cực kỳ lãnh đạm, còn mang theo vài phần ghét bỏ, tựa như hề quen biết ta, hoặc là ta với có thâm thù đại hận gì ghê gớm lắm vậy.

      Sau đó ta mới phát , mình nhầm chuyện.

      Vô Mẫn Quân tới mình, bên cạnh cũng chỉ có Hà Thần cũng gã thị vệ kia.

      dẫn theo Lưu Á.

      Ta nhìn thấy Lưu Á, khỏi có chút nghi hoặc:

      “Chúc mừng Hoàng thượng chiến thắng trở về. biết Lưu nương tới đây làm gì?”.

      “Lưu nương?” Vô Mẫn Quân lạnh lùng đáp lại: “Chỉ sợ ngươi phải đổi lại cách xưng hô rồi”.

      “Đổi lại cách xưng hô?” Ta ngơ ngác hỏi lại: “Vậy phải gọi là gì, Lưu công tử chăng?”.

      Lưu Á: “…”.

      Vô Mẫn Quân: “…”.

      .” Vô Mẫn Quân , “Nên gọi là Hoàng hậu”.

      Ta: “…”.

      “Chàng có ý gì?” Ta hoàn toàn hiểu ý , “Thiếp phải gọi nàng ấy là Hoàng hậu sao?”.

      Vô Mẫn Quân gật đầu, Lưu Á đứng bên liền ra vẻ ngượng ngùng: “Đa tạ Hoàng thượng nhớ thương đến thần thiếp”.

      Chuyện này quả thực quá đỗi hoang đường. Mới cách đây lâu, Vô Mẫn Quân còn cố ý đào cái hố để bẫy Lưu Á vào, cả người ngâm trong nước lạnh. Trước đó nữa, còn tự mình giơ chân đạp Lưu Á vào hồ sen.

      Thế mà giờ đánh giặc trở về, lại mở miệng muốn phong Lưu Á làm hoàng hậu?

      Ta nhịn được mới hỏi: “Hoàng thượng…Thần thiếp có chuyện muốn hỏi người”.

      Vô Mẫn Quân lãnh đạm đáp: “Ngươi hỏi ”.

      “Hoàng thượng, phải chăng lúc đánh giặc có kẻ nào đập trúng đầu người?”, ta hỏi rất thành khẩn, cũng rất chắc chắn.

      Vô Mẫn Quân: “…”.
      PhongVy thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 33

      “Ý trẫm quyết, ngươi cần phải nhiều lời.” Vô Mẫn Quân , “Á nhi có kể với trẫm, ngươi từng đạp nàng xuống hồ sen, cũng từng đào cái bẫy khiến nàng nhảy xuống, chuyện đó có ? Thứ đàn bà độc ác như ngươi, sao đủ tư cách trở thành mẫu nghi thiên hạ? Trẫm muốn đưa ngươi vào tình thế khó coi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt , nhanh chóng cạo đầu làm ni . Nếu đợi đến lúc trẫm ra chiếu phế hậu, chỉ sợ cả Đông Nguyên Quốc đều còn mặt mũi nhìn đời”.

      “Hoàng thượng, ngài cũng có lòng.”

      Ta nhìn , thầm nghĩ, chuyện này quả thực ta ngờ đến, nhưng lại cũng đoán trước được phần nào. Những chuyện này do ai bày ra? khiến người ta sao hiểu nổi. Ấy thế mà sao mấy lời cùng hành động của Vô Mẫn Quân cứ cho ta cảm giác… như lẽ đương nhiên?

      Á nhi… Cách xưng hô này cũng quen thuộc. Ngày trước gọi Thịnh An là Du nhi, rồi có lúc nổi hứng trêu đùa, cũng từng gọi ta tiếng Kiểu nhi.

      giờ gọi ta là gì?

      , từ lúc bước vào trong điện tới giờ, chưa từng gọi tên ta, chỉ dùng chữ “ngươi” thay thế.

      Ta cảm thấy sầu khổ, chỉ là cũng nở được nụ cười thản nhiên bẫng mà những nhân vật nữ chính trong thoại bản thường làm.

      Ta đưa mắt nhìn , thầm mong có thể nhìn ra thêm gì đó.

      Hà Thần đứng bên phỏng chừng cũng có điểm đành lòng, mới :

      “Hoàng thượng, ngàn vạn lần thể làm thế được. Hoàng hậu mang long thai rồi, bất kể là cạo đầu làm ni hay biếm vào lãnh cung đều hợp tình hợp lý!”.

      “Vậy sao?” Vô Mẫn Quân nhíu mày, bộ dáng lộ ra vài phần kinh ngạc. Lưu Á đứng bên cạnh phỏng chừng cũng ngờ tới chuyện này, dáng vẻ thấp thỏm nhìn ta.

      Ta : “Hoàng thượng, người cũng cần để ý chuyện đó làm gì. Chẳng qua, sao đột nhiên người lại đem lòng mến Lưu công tử… à Lưu nương vậy? Ngày trước người từng , người đời nào để tâm tới nàng ấy cơ mà”.

      Vô Mẫn Quân đáp: “Ngươi nhìn , nàng có nốt ruồi mỹ nhân giữa trán”.

      ta cũng chẳng để ý, giữa trán Lưu Á quả thực có nốt ruồi chu sa rất … Ấy vậy mà từ trước tới giờ ta hề phát .

      Có điều, chỉ bởi nốt ruồi mỹ nhân thôi sao?

      Ta : “ mặt Thái sư cũng có mà, sao người cho Thái sư làm hoàng hậu? Nốt ruồi của ông ấy còn lớn hơn nữa kìa”.

      Vô Mẫn Quân giễu ta tiếng: “Ngươi thấy pha trò thế là hay lắm à? Ta có thể thẳng cho ngươi biết, chẳng vui chút nào đâu. Còn về chuyện mang thai…”

      nhắm mắt trầm ngâm trong chốc lát, : “Cũng biết có phải của ta ”.

      Ta trợn tròn mắt lên nhìn, tài nào tin được những điều mình vừa nghe thấy: “ phải của người? Vậy của ai? Của Thái sư chắc?”.

      Hà Thần: “…”.

      Hà Thần gào lên khóc, nước mắt như mưa: “Hoàng thượng, giữa thần và Hoàng hậu hoàn toàn trong sạch mà!”.

      Vô Mẫn Quân: “… Ngươi ngậm mồm lại cho ta, khóc cái gì mà khóc !”.

      Sau đó liền quay sang phía ta, : “Ta cũng chỉ thuận miệng thế mà thôi. Ta hơn tháng, ai biết được trong khoảng thời gian ấy ngươi có gặp gỡ ai, làm chuyện gì hay . Đương nhiên, giờ ta cũng chẳng quan tâm làm gì”.

      Ta hoàn toàn có ý giải thích, chỉ :

      “Vậy thần thiếp xin tạ ơn Hoàng thượng khoan hồng đại lượng. thế dù đứa bé trong bụng thần thiếp có phải của Hoàng thượng người vẫn chấp nhận, có đúng ạ?”.

      Vô Mẫn Quân hoàn toàn bị ta chọc giận, ngược lại còn phá lên cười: “Chấp nhận? Ta chỉ ta quan tâm, có ta để ý sao?”.

      Ta còn chưa kịp hỏi tiếp, Vô Mẫn Quân vỗ tay mấy cái. Bạch thái y vốn đứng ở bên ngoài chờ lệnh lập tức tiến vào, hành lễ xong liền hỏi:

      biết Hoàng thượng có chuyện gì sai bảo?”.

      Vô Mẫn Quân chỉ về phía ta: “Kê cho nàng ta liều thuốc phá thai, sau đó tống vào lãnh cung”.

      Ta ngây người, đưa mắt nhìn Vô Mẫn Quân.

      Vô Mẫn Quân vươn tay sờ gương mặt ta, :

      “Có muốn trách phải trách gương mặt ngươi quá bình thường, có gì khiến người ta thích… Trước đây sao tự nhiên trẫm lại muốn lấy ngươi nhỉ? Haizz, trẫm cũng muốn quay về quá khứ chất vấn bản thân phen”.

      xong, liền phá lên cười ba tiếng, sau đó quay người hề do dự.

      Lưu Á ném cho ta nụ cười cực kỳ đắc ý, :

      “Hoàng hậu… à , Trường Nghi công chúa, ngại quá, đá của ngươi ngày đó ta vẫn còn ghi khắc trong lòng, nước tuyết lạnh thấu xương kia ta lại càng quên được. Ngươi có biết , vốn ta phải gả cho gã ăn chơi trác táng mặt lớn tai to khác cơ, vì chuyện này mà ta rơi biết bao nhiêu nước mắt, tan nát cõi lòng, thiếu chút nữa tự tìm cái chết… Sau đó được cứu, lại chẳng ngờ Hoàng thượng tới, thầm triệu kiến ta, muốn phong ta làm hoàng hậu… Ngày sau còn dài, những gì ngươi đối xử với ta khi trước, ta đáp lại gấp trăm lần… Dù sao thời gian cũng còn nhiều mà”.

      xong, liền giữ nguyên nụ cười giả tạo đắc thắng kia, nối gót Vô Mẫn Quân rời . Hà Thần và Bạch thái y đứng bên cạnh đều cực kỳ sửng sốt, thấy ta vẫn lặng người đứng yên tại chỗ, mới vội vàng tiến đến, :

      “Hoàng hậu, người…”.

      Ta : “Lỗ tai hai vị có vấn đề gì sao? Ta còn là hoàng hậu nữa rồi”.

      Hà Thần thành đáp: “ phải đâu ạ… Chiếu thư phế hậu còn chưa đọc cơ mà”.

      Ta: “…”.

      Ngươi giả vờ chết à???

      Ta thở dài tiếng: “Để tự ta tới lãnh cung. Bạch thái y, đừng kê đơn cho ta có được ?”

      Bạch thái y đáp: “Hoàng hậu nương nương, chuyện này… Lệnh vua khó cãi…”.

      Ta xua tay: “Mau lấy thuốc tới đây, coi như bớt phiền toái. Ta cũng làm khó các người”.

      Bạch thái y lộ ra vẻ mặt đành lòng, sau đó lui ra, chuẩn bị thuốc. Còn Hà Thần đứng nguyên tại chỗ, hình như chẳng biết làm thế nào cho phải.

      Ta ngồi xuống ghế, biết mình nên phản ứng thế nào. Nên phản kháng quyết liệt hay là gào khóc thảm thiết, cũng có thể là điên điên dại dại muốn gặp Vô Mẫn Quân?

      Khổ nỗi, dù chọn loại phản ứng nào cũng đều phải sở trường của ta…

      Mà chuyện Vô Mẫn Quân vừa làm, lại là sở trường của .

      Bỗng nhiên, đằng trước vọng lại tiếng bước chân. Ta ngỡ là Bạch thái y, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Vô Mẫn Quân vừa quay trở lại. đứng trước mặt ta, kiêu ngạo nhìn xuống.

      Tim ta đập như điên trong lồng ngực.

      Thế nhưng lại : “Ta cứ trả lời ngươi như vậy. Lúc đánh trận ta bị thương, đừng là bị thương ở đầu, ngay cả vết xước ta đây còn có”.

      Ta: “ sao?”.

      Ta rút trâm ngọc cài trong tóc ra với tốc độ chóng mặt, nắm chặt trong tay, sau đó phi về phía Vô Mẫn Quân. Vô Mẫn Quân tránh kịp, chỉ hơi nghiêng người chút, gương mặt bị trâm ngọc sượt qua tạo thành vết xước nhưng rất ràng.

      “Vậy để thần thiếp cho người vết làm kỷ niệm.”

      ***

      Vô Mẫn Quân phỏng chừng muốn giết ta, hoặc ít nhất cũng phải đánh cho ta trận, thế nhưng cuối cùng nhịn, dẫn theo thị vệ của mình hùng hổ bỏ .

      Bạch thái y xuất vừa kịp lúc, đưa cho ta chén thuốc đen kịt như mực. Lần này ông ta còn chút do dự nào nữa, lại càng thấy vẻ đồng cảm đâu. Bởi vì ban này nhìn thấy tất cả, ông ta biết, ta hoàn toàn còn cơ hội trở mình nữa rồi.

      Ta nhận lấy chén thuốc, nhàng hít hơi, chẳng ngờ lại ngửi thấy được thứ hương thơm phảng phất, còn những bát thuốc an thai ngày trước đều có vị đắng chát vô cùng. Thuốc đắng dã tật, mật ngọt chết người, những chuyện thế gian này, có lẽ đều là thế cả.

      Chẳng hề do dự, ta bưng bát thuốc lên, hơi cạn sạch, bụng đau nhói lên, sau đó ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dần dần mất tri giác.

      ***

      Sau khi tỉnh dậy, ta phát bản thân mình nằm ở nơi cũng coi như quen thuộc.

      là quen thuộc, bởi vì chỗ này từng nhốt Ngô Ung. Đúng thế, chính là lãnh cung.

      Khi đó Ngô Ung bị nhốt ở đây, tình cảnh vô cùng đáng thương. Ta đến thả ra còn chịu, cái bộ dáng ngày đó đúng là vừa yếu đuối lại vừa tức cười.

      Quả ta chưa bao giờ ngờ được, lại có ngày mình phải vào đây, trở thành chủ nhân mới của chỗ này.

      Tuy chăn chiếu có chút lạnh lẽo, ẩm ướt nhưng cũng coi như mềm mại. Ta nằm giường, thong thả vuốt ve bụng mình, lại thấy cảm giác gì lớn cả. Lúc mang thai, bụng to lên, đến giờ cũng chẳng có gì thay đổi, giống như từ đầu tới cuối chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Hạ nhân cũng rất ít, chỉ có hai thị vệ và hai cung nữ. Hai tên thị vệ kia võ công kém, phỏng chừng Vô Mẫn Quân sợ ta thi triển khinh công trốn mất nên mới phái hai cao thủ tới. Về phần cung nữ, cũng làm ra hành động cân hồng đỉnh bạch[1] gì, vẫn cẩn thận hầu hạ ta y như xưa. trong hai người lại chính là cung nữ có nốt ruồi bà mối ta nhìn thấy ngày trước.

      [1]Cân hồng đỉnh bạch: Là cụm phương ngôn của vùng Quảng Đông, chỉ thái độ sống nịnh nọt, bợ đỡ người khác, gió chiều nào xuôi chiều ấy.

      Nhìn thấy nàng, ta cảm thấy có chút kỳ quái, mới hỏi: “Sao ngươi lại theo tới đây?”.

      Nàng liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đáp rằng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương… à, bẩm Nương nương, là do Hà thái sư sai nô tỳ tới. Ngài ấy nô tỳ hầu hạ người lâu, có thể giúp người sớm làm quen với hoàn cảnh mới”.

      Ta : “Ngươi cũng có phải cung nữ trước giờ luôn hầu hạ ta đâu… Thôi được rồi, chẳng quan trọng nữa”.

      Tiểu cung nữa mới thử ướm lời: “Cái này… Nương nương, người cũng đừng đau khổ quá”.

      Ta : “Ngươi đừng nữa là ta hết đau khổ ngay thôi”.

      Tiểu cung nữ liền im miệng, bộ dạng có vẻ ấm ức lắm. Ta chỉ cười, liếc nàng cải, sau đó đứng dậy, nhàng mở cửa sổ.

      Trời tối, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời, trăng sang sao thưa. Ánh trăng chẳng mang nặng tâm như con người, nó rất công bằng, ngay cả lãnh cung hiu quạnh này cũng được nó để tâm, ban cho thứ ánh sáng nhạt màu mà trong trẻo.

      Tiểu cung nữ đứng bên cạnh ta, dè dặt mở lời: “Nương nương nghĩ gì vậy?”.

      lúc lâu sau ta mới đáp:

      “Tư quân như mãn nguyệt

      Dạ dạ giảm thanh huy.[2]”

      [2]Là hai câu cuối trong bài thơ Tự quân chi xuất hĩ kỳ 2 (Kể từ ngày chàng hôm ấy kỳ 2) của Trương Cửu Linh. Dịch thơ:

      Nhớ như thể trăng đầy,

      Mỗi đêm mỗi thấy sụt gầy vẻ thanh.

      (Bản dịch của Trần Trọng Kim)
      PhongVy thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 34.1

      Ta ở trong lãnh cung cả ngày, thân thể cực kỳ suy yếu, buổi tối lại bởi ngắm trăng mà hứng gió lạnh, đến hôm sau liền ngã bệnh, đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng, ho dứt được.

      Hai tiểu cung nữ thấy thế có chút lo lắng, ta dựa theo quyển sách thuốc của Tư Đồ Hữu Tình, tự kê cho mình liều thuốc, sau đó sai cung nữ có nốt ruồi mặt bốc. Còn tiểu cung nữ có nốt ruồi son kia tên nàng là Hồng Liên – ta giữ lại, giọng của nàng rất êm tai, ta liền bảo nàng hát cho ta nghe mấy khúc.

      Hồng Liên vào cung từ khi còn rất , cũng hát được bài nào cho tử tế, chỉ có thể ậm ừ mấy điệu đồng dao đơn giản, ta nghe lại thấy thanh thản.

      Hồng Liên , khúc đồng dao này là do ngoại tổ mẫu[1] dạy nàng hát, nàng rất nhớ người. Ta mới rằng chỉ cần chờ đến tuổi là nàng có thể rời cung tìm người rồi, Hồng Liên buồn bã đáp rằng, ngoại tổ mẫu mất từ mấy tháng trước rồi. Lúc đó nàng cũng muốn xin nghỉ xuất cung nhưng bởi vì đắc tội với người trong Phủ Nội vụ nên ra được, cơ hội nhìn mặt người lần cuối cũng tan thành bọt nước

      [1]Bà ngoại

      Ta lựa lời an ủi nàng mấy câu, cũng biết nên gì cho phải. thế gian này, ai mà chẳng có những nỗi khổ sở, đau đớn của riêng mình.

      Hồng Liên hỏi: “Nương nương, người thấy đau khổ sao?”.

      Ta hỏi lại: “Sao lại hỏi vậy?”.

      Hồng Liên đáp: “Tại nô tỳ thấy Nương nương hề khóc”.

      Ta ngẫm nghĩ lúc mới đáp: “Chuyện ấy phải sở trường của ta. Hơn nữa khóc cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu”.

      Phỏng chừng sợ ta xảy ra chuyện gì, Hồng Liên tranh thủ lúc ta mơ mơ màng màng mà ra ngoài chuyến, lúc trở về có dẫn theo Bạch thái y. Cung nữ còn lại ra ngoài lấy thuốc là Bích Vân vẫn chưa thấy trở về. Bạch thái y chẩn mạch cho ta, ta bị phong hàn, hơn nữa lại vừa dùng thuốc phá thai, thân thể vô cùng suy nhược.

      Bản thân ta cũng nghĩ gì đặc biệt. Sau khi tiễn Bạch thái y rồi, liền nằm giường chờ Bích Vân trở lại. Chẳng bao lâu sau Bích Vân xuất , bưng theo bát thuốc lớn đen sì. Hồng Liên ngửi thấy mùi thuốc, nhịn được mà bịt mũi, :

      “Sao thuốc này lại thối thế?”.

      Bích Vân : “Vậy à? Sao ta cảm thấy gì?”.

      Ta : “Đúng là có hơi thối . sao, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước , chăm sóc ta lâu như vậy cũng được nghỉ chút nào đâu”.

      Hai người vâng tiếng, Hồng Liên lao như bay khỏi phòng.

      Phỏng chừng là do Bạch thái y bép xép, chẳng bao lâu sau Vô Mẫn Quân lại tới. Khi đó ta còn ngủ, đầu rất đau, sao mở mắt ra được, chỉ mơ hồ cảm thấy Vô Mẫn Quân đứng cạnh bên.

      Vô Mẫn Quân đứng đó lúc lâu, khẽ thở dài tiếng. Tiếng thở dài kia sao mà nhạt nhòa đến lạ, ta cũng biết là hay chỉ là ảo giác bản thân tự tưởng tượng ra.

      Đợi đến khi ta mở mắt ra lần nữa, Vô Mẫn Quân rồi. Hồng Liên và Bích Vân cũng trở lại, với ta bằng thứ giọng buồn vui lẫn lộn: “Hoàng thượng vừa mới ghé qua, dặn chúng nô tỳ phải hầu hạ Hoàng hậu cho tốt”.

      Ta : “Vậy à, quả vẫn còn chút tình nghĩa”.

      Hồng Liên giọng lầm bầm:

      “Hoàng thượng , là để tránh phiền phức ạ. Nếu Nương nương chết rồi Đông Nguyên Quốc lại ầm ĩ phen. tại Tây Ương Quốc vừa mới đánh với Nam Văn Quốc xong, binh lực suy yếu, binh sĩ cần thời gian dưỡng sức. Đông Nguyên lại nghỉ ngơi lâu như vậy, tân đế cũng trưởng thành, thể xem được”.

      Bích Vân đẩy nàng cái, giọng trách cứ: “Sao ngươi nhiều thế? sợ gió lớn thổi mất lưỡi hay sao!”.

      Hồng Liên thè lưỡi, thêm câu nào nữa.

      Ta bật cười: “ như vậy ngay cả Đông Nguyên Quốc Hoàng thượng cũng nhìn vừa mắt rồi? Có phải định chờ đến khi binh lực của Tây Ương Quốc phục hồi lại giết sạch Đông Nguyên, đến lúc đó, liền tiện tay xử lý ta thể?”.

      Bích Vân vội vàng : “Nương nương, giờ người cứ dưỡng bệnh cho tốt , đừng nên suy nghĩ quá nhiều”.

      Ta dùng ánh mắt đầy ý mà nhìn Hồng Liên, bâng quơ : “ phải ta nghĩ nhiều, là có người nhiều thôi”.

      Hồng Liên hoảng sợ, vội vàng dập đầu mà rằng: “Nương nương, nô tỳ… phải nô tỳ cố ý đâu”.

      Ta : “Ta cũng có ngươi cố ý đâu”.

      Hồng Liên khẽ thở phào hơi, cũng dám thêm gì nữa. Sau khi hầu hạ ta dùng bữa, hai người đều lui xuống dưới. Ăn được miếng cơm vào bụng, cũng thấy tinh thần phấn chấn lên chút, ta liền cố đè xuống cảm giác khó chịu trong người, đứng lên vài bước. Ừm, vẫn miễn cưỡng được, chỉ có điều đứng vững mà thôi.

      Ngẫm lúc, ta vẫn thấy nên về giường là hơn, lại bất ngờ chân trượt cái, cả người đổ ra đằng sau. Vốn cứ nghĩ đợt này chắc gáy mình tránh khỏi được tiếp xúc thân mật cùng mặt đất rồi, ai ngờ lại có người đỡ lấy, ngẩng đầu nhìn, chính là Vô Mẫn Quân.

      Phía sau kè kè gã thị vệ, bản thân mặc người bộ y phục thường ngày. dìu ta đứng dậy, :

      “Ngươi cũng nên cẩn thận chút, nếu phá thai chết, lại tự mình ngã chết. Đến lúc đó, ta biết thế nào với Đông Nguyên Quốc đây?”.

      Ta đáp: “Thần thiếp phúc lớn mạng lớn, ngã chết được đâu”.

      Vô Mẫn Quân cười lạnh tiếng: “ cũng phải, coi bộ tinh thần ngươi còn tốt lắm, vẫn còn sức mà cãi lại”.

      Ta hỏi: “Hoàng thượng tới đây làm gì?”

      Vô Mẫn Quân : “ làm gì cả, chỉ nghe ngươi sống dở chết dở nên trẫm mới đến xem thử thế nào”.

      Ta biếng nhác ngồi phịch xuống giường: “Vậy xin đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp rất khỏe, nửa sống nửa chết cũng sai, nhưng tốt xấu gì vẫn có nửa còn sống”.

      Vô Mẫn Quân : “Thân thể ngươi khỏe mạnh là lẽ đương nhiên. Ta còn cho rằng, đến lúc tổ chức đại lễ phong hậu, ngươi cũng có thể tới mà xem”.

      Ta : “Hoàng thượng, người phát ra chuyện này có vấn đề sao?”.

      “Vấn đề gì?”

      “Người cứ luôn miệng bản thân ghét cay ghét đắng ta, thế nhưng cứ tới đây tìm ta suốt, hệt như thằng bé mới tròn ba tuổi ấy. Cứ khoe khoe lại chuyện giữa mình với Lưu nương, giống như thấy ta đau lòng ngài vừa lòng đẹp ý vậy… Hành vi này, quả thực khiến người ta thấy khác thường đấy”, ta nhìn Vô Mẫn Quân, thản nhiên .

      Vô Mẫn Quân: “À, nếu ngươi nghĩ thế , ta chỉ có thể , ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Từ trước tới nay ta cũng có ý khoe khoe lại gì đâu, những chuyện ta ra đều là cả”.

      Ta vẫy tay với Vô Mẫn Quân, : “Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu người lại gần đây chút”.

      Vô Mẫn Quân hiểu ra sao, nhíu mày lại nhưng vẫn bước gần thêm chút.

      Ta phe phẩy tay, mũi khịt khịt vài cái, liền : “Hoàng thượng, người ngài thơm quá, cứ như muốn dùng mùi mà che giấu thứ gì vậy”.

      Vô Mẫn Quân tái mặt: “Ngươi lung tung gì đó?!”.

      Ta thấy định lùi lại phía sau, liền nhanh chóng đứng dậy, dùng tay siết chặt lấy cổ , cố sống cố chết mà bóp, sau đó bẻ quặt sang bên. Cổ Vô Mẫn Quân phát ra tiếng rắc, hai mắt trợn tròn, co giật lúc rồi chết hẳn.
      PhongVy thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 34.2

      Gã thị vệ đứng sau lưng Vô Mẫn Quân lập tức tái mặt, lại tiến lên nghênh chiến mà vội vội vàng vàng chạy về phía cửa. Ta cười lạnh tiếng, giũ hai cây châm bạc từ trong tay áo ra, bắn thẳng về phía .

      từ trước rồi, ta ngắm chuẩn lắm, hai cây châm đâm thẳng vào hai huyệt đạo lớn của . Gã thị vệ kia liền đứng trơ ra như đá, sao nhúc nhích được.

      Gã lắp bắp: “Ngươi… ngươi lại dám mưu sát Hoàng thượng”.

      Ta chỉ cười, sau đó đá vào cái thi thể nằm sõng soài dưới chân vài phát, :

      “Mưu sát? Giết kẻ chết, lại còn chết tận mười năm, có coi là mưu sát ? Hả?”.

      Gã thị vệ kia nghe thế cả kinh: “Ngươi, ngươi điên rồi…”.

      Ta vỗ vỗ mặt : “Khả năng diễn trò cũng tệ nhưng sơ hở nhiều lắm. Nếu ta đoán sai, ngươi hẳn là…”

      Ta đưa mắt nhìn gương mặt , sau đó giơ tay lột lớp mặt nạ da người kia xuống. Gương mặt tầm thường có gì đặc biệt của gã thị vệ lập tức biến thành mặt của nhi tử thái phó Nam Văn Quốc, người từng tới Tây Ương với vai trò sứ giả ngày trước – Lưu Lương.

      Thấy ta vạch trần được mưu của mình, Lưu Lương cũng diễn kịch nữa, chỉ tủm tỉm cười:

      “Rất tuyệt vời, chẳng ngờ Hoàng hậu lại đoán ra được… Chẳng hay người có thể cho tại hạ biết vì sao người lại đoán ra được …”.

      Ta liếc mắt nhìn thi thể dưới chân, :

      “Nam Văn Quốc có loại y thuật cực kỳ quý giá, ấy chính là ‘Nuôi xác’, có thể nuôi thi thể như người còn sống vậy. Hơn nữa người nuôi xác còn có thể khống chế thi thể đó, khiến chúng năng, hoạt động như người bình thường, chẳng qua người nuôi xác thể đứng cách cái xác quá xa, nếu khống chế được chính xác nữa. Bởi vậy lúc ta nhận ra Vô Mẫn Quân này phải Vô Mẫn Quân , liền biết kẻ nuôi xác chỉ có thể là ngươi, gã thị vệ vẫn kè kè theo từ lúc trở về tới giờ. Vô Mẫn Quân trời sinh có tính đa nghi, hầu như chẳng đem thị vệ bao giờ, đột nhiên lại lòi ra gã thị vệ từ trời rơi xuống là ngươi, sao ta có thể hoài nghi cho được?”.

      Lưu Lương :

      “A, ngờ, bản thân Hoàng hậu gặp nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể quan sát tỉ mỉ đến thế”.

      Ta : “ tỉ mỉ gì đâu”.

      Chỉ có điều trước đây ta từng sống bằng thân phận của Vô Mẫn Quân, có thể ta hiểu thua gì hiểu bản thân mình.

      “Còn về phần gã này…”, ta tiếp, “Chính là vị ca ca chết từ mười năm trước của Vô Mẫn Quân, đúng ? Những thủ đoạn mà ca ca của Vô Mẫn Quân dùng để đối phó với , đều là từ sư phụ Lưu Thiện của ngươi mà ra, mà người duy nhất nắm được thuật ‘Nuôi xác’, chính là Thường Ngữ Cực. Thường Ngữ Cực lại là người Nam Văn Quốc, hai chi tiết này đặt cùng chỗ, liền có thể đoán ra, người đứng sau tất cả chính là ngươi. Ta có thể cho ra cái kết luận sơ bộ thế này: Năm đó, hiểu vì sao ca ca của Vô Mẫn Quân lại có quan hệ với Lưu Thiện, hoặc cũng có thể là Lưu Thiện chủ động tìm tới, dạy ca ca của Vô Mẫn Quân vài hình phạt tàn khốc. Mà sau này khi ca ca của chết rồi, đám người Nam Văn Quốc các ngươi liến lén lút đánh cắp xác của , tiến hành quá trình nuôi xác. Cái xác này cứ thế lớn lên, lại còn giống hệt Vô Mẫn Quân nữa”.

      Lưu Lương nhíu mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Hoàng hậu quả thực là người học rộng hiểu nhiều, ngay cả Thường Ngữ Cực mà người cũng biết”.

      Ta : “À, cũng phải học rộng hiểu nhiều gì đâu, chỉ là có người từng muốn dùng ‘Thiện cực’ đối phó với ta nên mới biết chút mà thôi”.

      Lưu Lương: “Ồ”.

      Ta tiếp tục : “Vô Mẫn Quân chân chính, chỉ sợ còn ở biên thành chiến đấu cùng với quân đội Nam Văn Quốc các ngươi… Cũng có thể , đơn phương hành hạ quân đội Nam Văn Quốc, dù sao thực lực của hai nước cách nhau xa như thế, ta cũng cần thêm gì nữa, chậc chậc”.

      Lưu Lương hơi biến sắc, dù vậy vẫn cố giữ vẻ mặt tươi cười: “Mời Hoàng hậu tiếp”.

      tóm lại, các ngươi mặt đem quân đánh Tây Ương, mặt lại giở trò trong cung, dùng gã Vô Mẫn Quân giả mạo.”

      Lưu Lương : “Vậy rốt cuộc từ đâu mà Hoàng hậu lại nhìn ra được Vô Mẫn Quân này phải Vô Mẫn Quân chân chính?”.

      Ta : “Nhiều nguyên nhân lắm, là ta cũng đếm hết được”.

      Đồ gà mờ này, ta với Vô Mẫn Quân từng đổi xác cho nhau, có phải hay ta còn biết chắc!

      Ví như việc Vô Mẫn Quân rằng: “Á nhi cho ta biết ngươi từng đá nàng xuống hồ sen, còn đào hố cho nàng ngã xuống, có đúng ?”, ta cũng muốn gì cả. Cái trò ấu trĩ như thế, đương nhiên chỉ có bản thân Vô Mẫn Quân mới chạy làm. Nếu thực muốn phế ta cần gì phải nhắc đến chuyện này, theo tính cách của , chẳng cần cớ này cớ nọ, cứ thế mà phế thôi.

      Nhưng ta cũng vậy với Lưu Lương được, đành qua loa cho có lệ:

      “Thi thể dù sao cũng vẫn là thi thể, dù có giống người đến thế nào vẫn mùi hôi thối rất khó ngửi. Vì thế, ngươi mới cho dùng lượng lớn huân hương, vấn đề là Tây hoàng lại rất ghét thứ này”.

      thế, ra từ cố mấy giọt nước an thần kia, cũng còn ghét bỏ gì huân hương nữa rồi…

      Lưu Lương có chút giật mình: “Hóa ra là vì chi tiết như vậy sao… thế, Hoàng hậu biết chuyện ngay từ đầu?”.

      Ta : “ sai”.

      Sau đó, ta có chút xấu hổ mà rằng: “Thế nên ra ngươi cũng cần khâm phục ta đâu. Tất cả những suy đoán của ta, đều lấy chuyện ‘Hoàng thượng phải là Hoàng thượng’ làm cơ sở. Lần đó ta phi trâm ngọc vào người lại thấy máu chảy xuống, chỉ có máu của người chết mới chảy mà thôi. Từ đó ta hoàn toàn xác định chuyện này”.

      Lưu Lương : “Dù là vậy, tại hạ vẫn thấy vô cùng khâm phục”.

      Ta : “Đa tạ”.

      Sau đó đưa tay ra, hề do dự mà đánh bất tỉnh.

      Ta giấu “Vô Mẫn Quân” và Lưu Lương vào gầm giường, chỉ lát sau thấy Hà thái sư vội vội vàng vàng chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa với ta:

      “Hoàng hậu nương nương, có chuyện lớn rồi! Vị hoàng thượng đó, ra là giả!”.

      Ta cố ra vẻ kinh hãi: “ sao? vừa mới tới đây xong, kết quả chẳng biết vì sao, đột nhiên phi ra cửa sổ, chạy mất rồi”.

      Hà thái sư vẫn thở dốc liên hồi: “Đúng vậy! Chiến tranh ở biên thành vẫn chưa kết thúc! Hoàng thượng ngài ấy, ngài ấy…”.

      Ta: “Hoàng thượng làm sao?”.

      Hà thái sư : “Hoàng thượng băng hà rồi!”.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :