1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa nhỏ phúc hắc: cha trước, cách mẹ xa một chút! - Hinh Như Chỉ Thủy (101c+9NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Lần đầu tiên giao chiến giữa người phụ nữ và .

      “Vũ Hi, em về rồi.” Cả người đều mặc y phục lộng lẫy, mặt trang điểm đậm, Cung Mạt Lỵ vẫn còn ở phòng khách, giọng vang dội cả phòng, như sợ có người nào biết, sắp là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

      “Bà bà, bà gọi ba tôi sao?”

      Tống Mẫn Nhi ngồi ở lầu hai lan can lắc hai cái bắp chân trắng như ngó sen, từ cao nhìn xuống , cười híp mắt trả lời.

      Bà bà? Trong đầu Cung Mạt Lỵ liền có vầng mây đen, ở tuổi thanh xuân, xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha dịu dàng, là đứa nào có mắt dám kêu là bà bà, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhắn đối diện làm cho đặc biệt giật mình.

      “Mày, mày….”

      Kinh ngạc trợn to hai mắt, tay Cung Mạt Lỵ run run chỉ vào hai cái chân thoáng vụt qua ở lầu, dung mạo kia quả với ta là cùng khuôn mẫu được khắc ra vậy, nhưng mà, phải ta chết sáu năm trước rồi sao!

      “Tôi cái gì? Bà bà muốn là tôi rất đáng sao?”

      Tống Mẫn Nhi nhe răng cười tiếng, bề ngoài ngây thơ, nhưng trong lòng là tiểu ác ma.

      “Hừ, tiểu quỷ, mày vào bằng cách nào hả?”

      Cung Mạt Lỵ hừ lạnh, chẳng thích phải tức giận vì tiểu quỷ, việc khẩn cấp là muốn biết người phụ nữ kia có còn sống hay ? Có phải là trở lại rồi hay ? Quan trọng nhất là để cho Hạ Vũ Hi biết được chuyện xảy ra vào năm đó.

      vào.”

      Ngây thơ trả lời, Tống Mẫn Nhi lộ vẻ mặt ghét bỏ dùng để chào hỏi kẻ ngu đần, làm sắc mặt Cung Mạt Lỵ giận đến lúc trắng lúc xanh, hận thể xông về phía trước bóp chết .

      “Tiểu quỷ, đừng giả bộ đáng với tao, tao hỏi mày là ai dẫn mày tới?” Ác độc nhìn chằm chằm vào bé, Cung Mạt Lỵ chỉ thiếu chửi ầm lên.

      “Ba đó, ba dẫn tôi tới,” Ít thấy ngoan ngoãn đáp lại, Tống Mẫn Nhi từ lan can đứng lên.

      “Ba? Ai là ba mày?” Cung Mạt Lỵ càng thêm mơ hồ.

      !” Tay trắng trẻo nõn nà bé nhắm thẳng vào bóng dáng bên kia bừng bừng khí thế ra, mới vừa tắm xong nên tóc của người đàn ông vẫn còn nước từng giọt châu.

      dám tin nhìn vào Hạ Vũ Hi ngồi xổm người xuống, tự nhiên hôn lên hô vào gò má của Tống Mẫn Nhi, lại mặc cho nhào vào khuỷu tay của , nhàng bế lên.

      “Ba, lầu dưới có bà bà xấu xí lại hung hăng tìm ba.” Tống Mẫn Nhi tốt bụng như thiên sứ lương thiện chỉ chỉ Hạ Vũ Hi, hề chú ý đến Cung Mạt Lỵ cố ý tân trang thêm hình tượng để tăng tính sinh động.

      “Vũ Hi, rốt cuộc tiểu quỷ này là thế nào hả?” Giận đến thể dịu dàng nhã nhặn nổi Cung Mạt Lỵ mặc kệ đây là đâu, muôn ngàng dáng vẻ gì, ngón tay nhọn hoắc hung hăng chỉ thẳng vào thân thể ở trong ngực của .

      “Con của tôi.?” Nhàn nhạt trở lời, Hạ Vũ Hi cũng cảm thấy khiếp sợ với chính mình, giống như tất cả đều rất ràng rành mạch như vậy.

      Xua tan cảm giác khác thường ở trong lòng, Hạ Vũ Hi lại hôn lên gò má mềm mại của , phát , cứ hôn giống như bị nghiện vậy, nhìn mệt mỏi dụi dụi con mắt, Hạ Vũ Hi ôm trở về phòng săn sóc.

      “Vũ Hi, điên rồi sao? Sao con bé có thể là con của .”

      Thấy Hạ Vũ Hi nhàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, mới xuống cầu thang ngồi vào chỗ ghế sofa của mình, Cung Mạt Lỵ liền chờ đợi liền kêu la lên.

      “Mạt Lỵ.”

      Hạ Vũ Hi nhíu mày cái, giọng bất mãn đầy sắc nhọn với , ánh mắt mất vẻ tự nhiên lay động theo lên gian phòng ở lầu hai, chỉ sợ đánh thức tiểu tử kia ngủ say.

      “Em muốn tiểu quỷ kia lập tức biến mất.” Cung Mạt Lỵ vặn vẹo nụ cười, thể tưởng tượng nổi liền gầm thét giận dữ.

      “Tôi là Hạ Vũ Hi sao lại cần người khác chỉ đạo tôi nên làm cái gì!” Cố ý hạ thấp giọng , giọng Hạ Vũ Hi lạnh như băng lộ ra khí ép mạnh mẽ.

      Trong lòng sửng sốt, Cung Mạt Lỵ ngồi yên ở ghế sofa, thay đổi, tất cả đều thay đổi. Mặc dù Hạ Vũ Hi vẫn y như cũ đối với có thêm chút cưng chiều, nhưng cảm thấy, kể từ khi biết được Tống Khuynh Vân mất tích, cố ý lánh xa .

      Siết chặt bàn tay, Cung Mạt Lỵ vành mắt ửng hồng vẻ ghen tỵ, nhìn bóng lưng Hạ Vũ Hi, trong lòng thầm thề rằng, sáu năm trước, có thể phá hủy Tống Khuynh Vân, sáu năm sau, thua bởi con tiểu quỷ______

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Khảo nghiệm máu mủ tình thâm.

      “Ba, mau xuống giường .”

      “Ba là đại quỷ lười, mau nhanh xuống khỏi giường mà.”

      Hạ Vũ Hi vui nhíu mày, tự đổng bỏ tạp ở bên tai, lật người lại tiếp tục ngủ yên.

      Vậy mà, chăn bên kia, thân thể tròn trịa leo lên giường của , chui vào bên trong chăn mền của , nhổ ngay ….

      “A!” Đau đớn dù ngắn ngủi, nhưng cũng khiến cho Hạ Vũ Hi lập tức tỉnh táo lại.

      Lửa giận ngút trời, từ trong chăn bắt được vật dám nhổ sợi lông chân ở chân của , dù còn buồn ngủ nhưng đôi mắt to bừng sáng, lúc này Hạ Vũ Hi mới hoàn toàn tỉnh táo, trong nhà của sinh vật là “Con .” ( con )

      “Ba, buổi sáng vui vẻ.”

      Cầm trong tay mấy sợi lông chân dày đặc vừa mới bị nhổ , mặc dù bị nhắc cổ áo treo ngược lên, nhưng bộ dạng vẫn cứ cười tủm tỉm cứ nhìn .

      Bất đắc dĩ mới bỏ xuống, Hạ Vũ Hi dở khóc dở cười, thể tức giận với đứa trẻ, nên đành phải chấp nhận rời khỏi giường.

      “Đúng rồi, con tên là gì?” Vuốt vuốt đầu tóc rối bời, lúc này Hạ Vũ Hi mới nhớ tới vẫn biết tên tuổi của ‘đứa con ’.

      “Mẫn Nhi, con tên là Tống Mẫn Nhi.” Dùng cánh tay và bắp chân cứ đạp đạp, Tống Mẫn Nhi cũng bò xuống giường theo.

      Mẫn Nhi? Tên cũng tệ, nhưng mà họ của lại làm cho vui, vành môi mỏng xốch lên lạnh lùng như muốn tuyên bố quyền sở hữu của chính .

      “Hạ Mẫn Nhi, sau này cứ gọi là Hạ Mẫn Nhi .”

      “Nhưng mà, từ đến lớn con được gọi là Tống Mẫn Nhi.” Chu cái miệng nhắn chịu phối hợp, mới cần cái họ của người ba lạnh lùng bạc tình.

      “Con là con của ta, đương nhiên là phải theo họ của ta rồi!” Nhíu mày cái, Hạ Vũ Hi thấy chịu phối hợp có chút kiềm chế được.

      “Vậy cũng được.” Đột nhiên Tống Mẫn Nhi mang giày vào, từ ghế sa lon mềm liền nhảy xuống, tới phía cửa.

      “Con đâu?”

      “Ba muốn bắt con đổi tên của chính mình, Mẫn Nhi chỉ có thể ra , làm đứa nhi.”

      Đau đớn , Tống Mẫn Nhi đáng thương cứ tiếp tục tới cạnh cửa, trong lòng lại thầm đếm: , hai….

      “Đứng lại,” Cực kỳ khó chịu liền gọi lại, “Tống Mẫn Nhi cứ là Tống Mẫn Nhi .”

      “Cám ơn ba.” Như làn khói liền chạy nhanh trở về bên cạnh Hạ Vũ Hi, mặt Tống Mẫn Nhi tươi cười, bộ dạng đáng thương liền biến mất ngay.

      lớn hai người liền chia ra ngồi ở hai đầu bàn ăn, động tác cầm ly khẽ nhấp miệng rất đồng điệu, lại cầm tờ báo lên lật xem.

      Má Trương đứng ở bên phục vụ mà cảm thấy choáng váng, động tác rất lưu loát, nếu phải là con của thiếu gia cũng có ai tin.

      “Bà bà dịu dàng xinh đẹp, tôi muốn ăn bữa sáng với Sandwich, còn nữa….., tôi muốn cà chua với rau xà lách đâu.”

      Ánh mắt to rực sáng cứ chăm chú đọc tin tức tài chính qua báo chí, cái miệng nhắn lại say sưa dụ dỗ má Trương thay thu xếp bữa ăn sáng.

      “Được, lập tức tới ngay.”

      Má Trương đồng ý vào phòng bếp, nhưng trong nội tâm lại kinh ngạc lúc.

      Giống nhau đến kinh ngạc, Hạ Vũ Hi ở khác vỗn dĩ rất chăm chú đọc báo, ăn Sandwich dặm trái cà chua cùng rau xà lách, đây là thói quen từ đến lớn của , nhíu mày quan sát Tống Mẫn Nhi say sưa thêm lần nữa.

      Cung Mạt Lỵ núp ở khúc quanh của lầu hai, tất cả mọi việc đều được giọi vào mắt làm cho khiếp sợ, tên tiểu quỷ này bất kể là ánh mắt, động tác, ngay cả sở thích đều giống Vũ Hi như đúc, đầu ngón tay cáu giận đáng sợ liền kéo lê ván gỗ lộ ra từng vết tích.

      “Tiểu quỷ, chị có nướng bánh ngọt thơm lắm đó, có muốn nếm thử chút hay .”

      Cố ý xin nghỉ ngày, Cung Mạt Lỵ chờ ở phòng bếp, tỉ mỉ chế ra loại bánh ngọt thơm ngào ngạt, vẻ mặt tươi cười bưng đến bên cạnh Tống Mẫn Nhi nhàm chán xem ti vi để chờ ba tan việc.

      Mùi thơm mê hoặc lấy khứu giác của Tống Mẫn Nhi, ánh mắt len lén nhìn về phía bánh ngọt ăn rất ngon lành, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như có gì lạ.

      “Tôi cần, tôi sợ bà bà bỏ thuốc độc vào.”

      Ngoài miệng cần, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn, Tống Mẫn Nhi lại kìm chế được cứ nuốt nước miếng cái, thơm quá .

      “Làm sao như vậy được, em xem chị ăn cho em xem nè.” Cố nhịn phải cố nhịn, Cung Mạt Lỵ cố gắng khắc chế, vì muốn lấy niềm tin của , còn cố ý cầm lên miếng ở trong đó lên, căn hớp to, lộ ra vẻ mặt ăn ngon say sưa.

      “Được rồi, vậy tôi ăn chút xíu vậy.” chờ đợi được nữa liền nắm khối bánh ngọt lên, nhét vào trong cái miệng .

      ra ăn cũng ngon, hơn nữa cho tới bây giờ cũng có ăn qua mùi vị này, mùi hương này lại….

      Tống Mẫn Nhi cứ nhai bánh ngọt liên tục, cánh tay bé nhịn được liền gãi da, ngứa quá , đầu là choáng váng a, con mắt Tống Mẫn Nhi liền tối sầm, té ở ghế sa lon, tay cũng còn nửa cái bánh ngọt liền lăn xuống mặt đất.

      “A, tiểu thư , làm sao vậy?” Má Trương mới vừa ra liền kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, luống cuống chạy tới bên cạnh Tống Mẫn Nhi.

      Chỉ thấy cả người nổi đầy chấm đỏ toàn thân, nhìn thấy mà khiếp sợ, đưa tay sờ vào cái trán của , nóng bừng bừng, dọa má Trương sợ chết khiếp, sững sờ đẩy Cung Mạt Lỵ ở bên cạnh, ôm lấy thân thể Tống Mẫn Nhi xông thẳng ra bên ngoài, vừa giao phó hầu vội vàng thông báo cho Hạ Vũ Hi________

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Triệu chứng dị ứng.

      Cung Mạt Lỵ vẫn canh giữ ở ngoài phòng cấp cứu, trong đầu rất lúng túng, tại có thể khẳng định trăm phần trăm Tống Mẫn Nhi chính là con ruột của Hạ Vũ Hi. được, thể để cho Vũ Hi biết chuyện này.

      suy nghĩ, cửa phòng cấp cứu liền bị đẩy ra, má Trương xông nhanh lên phía trước với vẻ rất sốt ruột lo lắng nhìn, Cung Mạt Lỵ cũng vội vàng đứng lên tới.

      “Mọi người là người nhà của Bảo Bảo có phải ?” Bác sĩ mặc áo trắng nhìn qua các , thấy các gật đầu, lại hỏi tiếp.

      là mẹ của Bảo Bảo?” Chuyển sang hướng Cung Mạt Lỵ, bác sĩ liền hỏi theo lệ thường.

      “Đúng là tôi, mà Bảo Bảo sao rồi?” để ý đến ánh măt kinh ngạc của má Trương, Cung Mạt Lỵ liền thừa nhận, mặt của lại hề lộ ra lo lắng chút nào cả, ngược lại rất lo lắng muốn biết kết quả.

      “Bảo Bảo trước kia có xảy ra triệu chứng dị ứng như thế này , hay là bé với ba bé có triệu chứng dị ứng nào .” Trong tay cứ viết tiểu sử bệnh án vào quyển sổ ở trong tay.

      “Có….” Má Trương mới chịu mở miệng.

      có, tôi và ba của con bé cũng có.” Cáu kỉnh cắt lời của má Trương, Cung Mạt Lỵ phủ định.

      “Vậy à?” Bác sĩ nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn hai chủ tớ chút, ràng cả hai đều bất đồng ý kiến với nhau, “ xác định chưa?”

      “Bác sĩ, thân thể của chồng tôi và của tôi làm sao mà tôi chứ! Tôi xác định là có.” Cung Mạt Lỵ còn kiên nhẫn liền thúc giục.

      “Được rồi,” Bác sĩ ngừng ghi chép, đẩy gọng kính ở sống mũi, “Bước đầu kết luận, Bảo Bảo bị bệnh là do dị ứng với thức ăn, cách khác là Bảo Bảo có đặc điểm dị ứng thức ăn nào đó, căn cứ theo việc mọi người cung cấp tin, Bảo Bảo do bị ăn hải sản, cho nên chúng tôi chẩn đoán kĩ đúng là Bảo Bảo bị dị ứng hải sản. khi cẩn thận ăn vào, toàn thân nổi mẩn ngứa, lâm vào hôn mê, nặng làm cho hơi thở thông, cho nên về sau mọi người cần phải chăm sóc Bảo Bảo cẩn thận trong việc ăn uống.”

      Nghe hết lời bác sĩ , Cung Mạt Lỵ cuối cũng hoàn toàn tin tưởng, sai, nó nhất định là con ruột của .

      Mà má Trương cũng kinh ngạc, biết nên phản ứng như thế nào, từ thiếu gia là do bà nuôi lớn, làm sao bà biết triệu chứng của tiểu thư với thiếu gia giống y chang hề khác chút nào.

      “Bảo Bảo kia tại như thế nào, tôi có thể vào xem chút ?” Rất nhanh, Cung Mạt Lỵ liền khôi phục thần trí.

      “Như thế này, Bảo Bảo được chuyển đến phòng VIP, mọi người có thể vào gặp ấy rồi.” Trả lời với chuyên nghiệp, bác sĩ liền xoay người vào phòng cấp cứu.

      “Tiểu thư Mạt Lỵ, thiếu gia…….” Má Trương đợi bác sĩ rời , liền mở miệng nghi ngờ .

      “Câm mồm, chuyện ngày hôm nay bà được cho Vũ Hi biết, nếu đừng có trách tôi trở mặt vô tình.” Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía má Trương, trong đôi mắt Cung Mạt Lỵ tràn đầy oán hận phẫn nộ.

      Ánh mắt độc ác của làm cho má Trương tự chủ được liền co rúm lại sợ hãi, trong đáy lòng đều vẻ lo lắng, trong lòng càng thêm đau lòng cho tiểu thư , gì thêm nữa, xoay người hướng đến phòng bệnh VIP, bà cần phải chăm sóc tốt cho tiểu thư .

      Sững sờ nhìn về phía bóng lưng của bà mà ngẩn người, Cung Mạt Lỵ mất hết hồn vía, người khác từ phía sau liền vỗ xuống bả vai, sợ hết hồn.

      “Thế nào? Sao lại sợ đến vậy!” Hạ Vũ Hi cất giọng chán chường, nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ về phía Cung Mạt Lỵ với sắc mặt hoảng sợ đến mức tái nhợt.

      “À, có, đâu có gì chứ.” Lấy lại bình tĩnh, Cung Mạt Lỵ cười duyên dáng quấn chặt lên khuỷu tay của .

      “Mẫn Nhi thế nào rồi?” Vừa nghe tin Mẫn Nhi vào bệnh viện, Hạ Vũ Hi liền lập tức chạy đến, bất đắc dĩ lại bị bang lão gia Hội Đồng Quản Trị kéo họp, nhất thời thoát khỏi, liền chạy nhanh đến.

      “Mẫn Nhi có sao, má Trương chăm sóc cho con bé.” Cung Mạt Lỵ mang theo nụ cười mặt, đáy lòng thấy hăn quan tâm làm ngừng oán giận.

      “Mọi người chăm sóc con bé thế nào, sao chỉ trong chốc lát liền vào bệnh viện thế này?” Hạ Vũ Hi cũng yên lòng, kéo caravat ra, cau mày phiền não chất vấn, ngay cả chính cũng , khi nghe chuyện Mẫn Nhi ngã bệnh, sao lại nóng như lửa thế này.

      có gì, chỉ là ăn trúng thực, bây giờ cần phải lo nữa rồi.” Cung Mạt Lỵ giả vờ làm bộ dịu dàng để trấn an.

      “Mạt Lỵ tiểu thư, thiếu gia, tiểu thư tỉnh.” , lại thấy má Trương vội vã chạy ra.

      Hạ Vũ Hi đứng dậy nhanh đến phòng bệnh, Cung Mạt Lỵ cũng đứng dậy, theo phía sau , lướt qua bên cạnh má Trươn liền hung hăng lườm bà cái, cảnh cáo bà được phép ra dù chỉ chữ. hotaru: ả ta còn độc nhiều thứ lắm, ác nhân có ác trị..... haha

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Người thần bí mời.

      Tập đoàn Thịnh Thiên ở tầng 38, tổng giám đốc làm ở trong phòng làm việc của lầu cuối, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, cả căn phòng trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng vang lúc có lúc mặt bàn.

      Khói mù quanh quẩn ở đầu ngón tay thon dài, Thẩm Chính Hạo siết chặt lồng mày, che đậy ánh mắt bi thương cứ chăm chú nhìn vào khung kiếng vẫn đặt ở bàn, trong hình, cưới tự nhiên, khéo léo rúc vào bên cạnh thiếu niên tuấn tú, hai đứa bé trong rất vô tư.

      “Khuynh Vân, rốt cuộc em ở nơi nào?” Lòng ngón tay khẽ vuốt gò má của trong hình, Thẩm Chính Hạo tự mà trong lòng cảm thấy chua sót.

      Hối hận khi lúc đầu đem Khuynh Vân giao cho Hạ Vũ Hi, hối hận vì mình trốn tránh ở nước ngoài mấy tháng, ai ngờ sau khi quay trở về, lại biết tin vùi thân trong biển lửa, nhưng cảnh sát tìm từ xuống dưới vẫn tìm thấy được thi thể của , cho nên tin, tin Khuynh Vân *hương tiêu ngọc nát*( còn sống đời nữa. ^__^). 6 năm qua, đổi mấy trăm tên thám tử tư, chỉ vì muốn tìm ra chỗ của .

      “Tổng giám đốc, đây là tài liệu điều tra của hai tháng này.” Người đàn ông mang theo chiếc mũ lưỡi trai, mang đến xấp tư liệu dầy giao ra trước mặt của Thẩm Chính Hạo, đeo cặp mắt kính che đậy đôi mắt ở phía sau, để nhìn ra bất kỳ tình cảm nào.

      Tiện tay lật lật lại đống tài liệu, Thẩm Chính Hạo dùng hết kiên nhẫn, sáu năm rồi, toàn bộ sáu năm rồi, vẫn điều tra được bất kỳ tin tức nào, nhất thời lửa giận cứ vung lên lớn trong Thẩm Chính Hạo, đem vật bàn gì đó quét rơi xuống.

      “Tổng giám đốc, ngài đừng vội nổi giận, tháng trước, có người ở phía nam nước Pháp phát ra thân hình, từ khí chất của người phụ nữ đó quả rất giống nhau, chỉ là làm việc quá thần bí, chỉ chụp được bóng lưng của .”

      Người đàn ông chút kiêu ngạo cũng chút tự ti, thản nhiên móc từ trong ngực ra tấm hình, người phụ nữ trong hình, bóng dáng xinh đẹp thướt tha. Tuy chỉ có bóng lưng với mái tóc dài, nhưng Thẩm Chính Hạo lại có cảm giác quen thuộc đến khó tả, chỉ là gầy rất nhiều.

      tuần lễ, trăm ngàn, bất luận dùng phương pháp gì, tôi muốn lập tức tra ra tung tích của ấy.” Đem xấp hình ném về phía , Thẩm Chính Hạo lại tăng tiền thù lao thêm lần nữa.

      Người đàn ông khẽ ngẩn ra, ngay sau đó nhàng gật đầu, thu nhặt lại hình, xoay người rời , rời nhanh khỏi chỗ Thẩm Chính Hạo, lướt qua nữ thư kí xinh đẹp.

      “Tổng giám đốc, có vị tiểu thư họ Lạc muốn gặp ngài.” Nữ thư kí tập thành thói quen khi thấy căn phòng bừa bãi, báo cáo như cái máy móc.

      tiếp.” Nằm ở ghế da, Thẩm Chính Hạo phiền não vuốt vuốt cái trán.

      “Nhưng mà tổng giám đốc, nếu như ngài gặp ấy, nhất định hối hận, trừ phi ngài muốn gặp lại Tống Khuynh Vân.” Nữ thư kí đem lời Lạc Tử Thuần lại sai chữ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại xinh đẹp và quá tự tin như vậy.

      Quả nhiên, Thẩm Chính Hạo y như lời , nhảy dựng lên, ánh mắt u ám lộ vẻ mong đợi.

      “Tốt lắm, quả hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thiên, phòng làm việc quả là rất đẹp.”

      Lạc Tử Thuần hoàn toàn quan tâm đến lòng dạ như lửa đốt của Thẩm Chính Hạo, xem phòng làm việc của người khác giống như là hoa viên nhà mình vậy, tao nhã qua lại tham quan, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

      Nếu là bình thường khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của soi mói mà vẫn giữ vững bình tĩnh ưu nhã, nhất định tán thưởng, chỉ là đối với đại tiểu thư Lạc Tử Thuần đứng thứ mười ở thế giới là của bệnh viện tư nhân mà , Thẩm Chính Hạo rất xem thường.

      “Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ đặc biệt chỉ tới để thăm phòng làm việc của tôi thôi sao?” còn kiên nhẫn để tiêu hao khi cứ mò mẫm tâm tư của , lạnh lùng mở miệng.

      Liếc cái, Lạc Tử Thuần chuyện chào hỏi người đối diện, biểu lộ vô cùng thú vị, xoay người ngồi vào chỗ của mình ở ghế sofa, biết rất vội, nhưng vẫng cứ chầm chậm nhấp miệng tách cà phê đắng.

      “Tôi đây là,” nhíu mày cái, là khổ a, nghĩ sao cứ phải giữ mùi vị chung tình khổ sở đó. “Tôi cố ý tới mời tổng giám đốc Thẩm.”

      Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào ánh mắt của , Lạc Tử Thuần thu hồi lại nụ cười giễu cợt, nhiều phần khẩn cầu, từ trong túi rút ra tờ thiệp mời tinh xảo giao cho .

      “Ông Lạc muốn tuyên bố người thừa kế?” Liếc nhìn nội dung thiệp mời, Thẩm Chính Hạo hiểu nhìn về phía Lạc Tử Thuần.

      Ba của , ông cụ Lạc gần đây rất ít xuất , làm sao lại đột nhiên cao hứng cử hành cuộc họp tuyên bố người thừa kế như vậy?

      “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chán phải nhận cái cục diện rối rắm này rồi!” Công ty của gia tộc, sợ còn tránh kịp, nghĩ tới em trai sắp trở về, mặt Lạc Tử Thuần khó ức chế nên lộ ra nụ cười mỉm.

      Mặt Thẩm Chính Hạo tối đen, Lạc đại tiểu thư chỉ sợ hãi cái danh của công ty gia tộc bị hỗn loạn với giá trị nghìn tỷ kia, đáng tiếc bây giờ căn bản có tâm tình để tham gia.

      “Đừng cự tuyệt, tôi bảo đảm khi đến tham dự, nhất định hối hận.”

      chưa lời cự tuyệt ra khỏi miệng liền bị nhanh trí của Lạc Tử Thuần cắt ngang, cố làm ra vẻ thần bí nhìn mở to hai mắt nhìn, bộ dạng bí đủ làm cho Thẩm Chính Hạo vô cùng hứng thú, khỏi mông đợi cuộc gặp gỡ bất ngờ này______

      Chương 28: Ghét cảm giác quen thuộc.

      Màn đêm bắt đầu, tại khu biệt thự sang trọng của nhà họ Lạc ở ngoại ô thành phố lại lóe sáng ánh đèn, các tân khách lui tới ngừng, cực kỳ náo nhiệt_______

      “Két”, tiếng dừng lại, chiếc xe màu bạc Mercedes dừng ở ngay trước cửa, từ xe bước xuống ba vị tuấn cùng người đẹp, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, hổ là Nhân Trung Long Phượng. ( rồng phượng trong cõi người, ý là nam nữ đều đẹp bất phàm.O^_^O)

      Cung Mạt Lỵ mặc bộ lễ phục màu đỏ như lửa, trước ngực lộ ra tảng lớn cảnh xuân, kiêu ngạo nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh tay trắng như bạch ngọc theo thói quen cứ quấn lên bộ lễ phục tây trang màu xám tro được thiết kế cho Hạ Vũ Hi.

      “Chó khôn cản đường, tránh ra.”

      Cung Mạt Lỵ đứng che chắn trước mặt liền bị đẩy ra, bộ váy màu trắng thổi , Hạ Vũ Nhược trợn trắng mắt thẳng thừng ngang qua giữa hai người.

      Nhiều thế hệ nay nhà họ Lạc với nhà họ Hạ đều có giao hảo tốt, khiến cho thể về nước tham gia, kể từ khi biết tin Tống Khuynh Vân mất tích, Hạ Vũ Nhược liền tức giận ra nước ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

      “Vũ Nhược, gì thế!” Mặt Hạ Vũ Hi lộ vẻ nghiêm nghị, hề trách mắng với em bảo bối.

      Ra vẻ cười thoải mái, Cung Mạt Lỵ cắn răng chịu đựng tất cả tức giận, cố giả làm bộ dáng ưu nhã rộng lương.

      Ngược lại, tính tình kì quái nghịch ngợm của Hạ Vũ Nhược cứ làm mặt quỷ với Cung Mạt Lỵ, vui vẻ nhìn tức giận đến xanh cả mặt.

      “Ôi chao…….”

      Đột nhiên Hạ Vũ Nhược đụng vào thứ gì đó liền bị ngã, ba tấc giày cao gót liền mất thăng bằng, thân thể lắc lư như sắp ngã xuống.

      “Nha đầu, còn điên điên khùng khùng như vậy nữa, coi chừng ai thèm lấy đó.”

      Mặt đỏ bừng lên, Hạ Vũ Nhược bất mãn trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của người đàn ông.

      Người đàn ông hất mái tóc chỉnh tề sáng bóng nhàng, chiếc áo da thể giấu được dáng người to lớn tuấn của , từ góc cạnh có thể nhìn thấy đôi mắt mị hoặc đào hoa khuôn mặt, còn có bờ môi tươi cười gợi cảm hấp dẫn, lộ ra chút ý cười trêu đùa.

      “Hừ, ai cần lo.”

      Vừa nghiêng đầu tức giận, bề ngoài xuất sắc của người đàn ông trước mắt hề thua kém với trai, trong lòng Hạ Vũ Nhược lại có loại cảm giác quen thuộc đáng ghét, giống như phải lần đầu tiên trêu chọc mình như vậy.

      “Quân, sao giờ em mới chịu trở về hả?”

      Men theo giọng dịu dàng, chỉ thấy Lạc Tử Thuần mặc bộ lễ phục màu đen ưu nhã cười nhàng, tới phía bọn họ tự nhiên đầy nhã nhặn.

      “Chị Lạc, em rất nhớ chị đó.”

      Vừa thấy Lạc Tử Thuần, Hạ Vũ Nhược lập tức quên vừa rồi được vui vẻ lắm, cánh tay của lôi kéo nũng nịu.

      “Vũ Nhược, lâu gặp, tại sao đến gặp chị chứ?” Giả bộ tức giận, gõ vào giữa trán ở đầu cái, mặt tràn đầy thương.

      “Em trai chị, Lạc Tử Quân, Vũ Nhược còn nhớ ?” kiêu ngạo giới thiệu em trai xuất sắc của mình, chút nào phát tia lửa mịt mù của hai người.

      “Nhớ, làm sao quên chứ!” Nguyên nhân đều là , khó trách lại chán ghét như vậy, “Sao cứ gây hiềm khích với người khác hoài, muốn quên cũng rất khó.”

      “Này, tiểu nha đầu, ai đó!” khách khí lại gõ lên đầu của , Lạc Tử Quân bất mãn liền cãi cọ.

      Hai người có bản tính trẻ con cứ nhìn chằm chằm vào đối phương với nhau, sau đó Hạ Vũ Nhược làm mặt quỷ với , liền giống như làn khói biến mất, để lại đôi mắt to cứ trừng trừng nhìn vào trong đôi mắt của .

      muốn đuổi theo, lại bị Lạc Tử Thuần kéo cổ tay, ở bên tai, “Đừng quên chuyện đại .”

      “Yên tâm, quên đâu.” Nâng cánh môi lên, Lạc Tử Quân tràn đầy tự tin.

      Lạc Tử Thuần gật đầu, ý muốn vào trước, ánh mắt lại có chút lo lắng nhìn chung quanh, sao còn chưa tới____

      lo lắng, lại thấy ánh sáng chạy nhanh đến, bờ môi đào của Lạc Tử Thuần liền nở ra nụ cười tươi, bóng xe quen thuộc chỉ cách chút xíu là đến gần.

      Khuynh Vân, võ đài chuẩn bị xong cho rồi, chuyện sau này phải xem chính rồi đó____

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Chủ nhân bữa tiệc: Mạn Đà La.

      Bị Cung Mạt Lỵ lôi kéo khắp mọi nơi xã giao, Hạ Vũ Hi sớm chịu đựng được, đôi mắt quét nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy có ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào , để cho cả người được thoải mái.

      Nhưng mà, Hạ Vũ Nhược chán ghét vẻ dối trá khách sáo, nên biết trốn từ góc nào rồi.

      Vuốt vuốt giữa cái trán, Hạ Vũ Hi định xoay người bị bóng dáng quen thuộc từ khóe mắt vụt sáng qua, ánh mắt kìm chế được cứ dõi theo thân hình màu tím nhạt kia.

      “Các vị,” Quý công tử đẹp trai tới trước mọi người, ánh mắt quyến rũ mọi người, “Nhờ các vị nể mặt đến tham dự, tôi, Lạc Tử Quân thay mặt ba mình cảm tạ các vị.”

      Khẽ vuốt cằm, đôi mắt hoa đào như có như , liền phóng tia điện, chọc cho cả đám thiên kim tiểu thư cười duyên liên tục.

      ra , hôm nay tôi tổ chức buổi tiệc này, chủ yếu để giới thiệu cho mọi người biết.” để ý đến lời bàn tán xôn xao bên tai, Lạc Tử Quân mỉm cười ra vẻ thần bí khó lường.

      “Vị hôn thê của tôi, Cố Tiểu Mạn.”

      Cánh tay mời đón trong dịu dàng tao nhã, ánh mắt mọi người cũng tập trung về phía cánh tay của giao cho người phụ nữ may mắn.

      Lấy lại bình tĩnh, Tống Khuynh Vân chậm rãi đưa tay đặt lên lòng bàn tay ấm áp của Lạc Tử Quân, ngọt ngào nhìn về phía mỉm cười, khóe mắt của mọi người cũng tập trung vào bóng dáng của .

      Lúc này tân khách giống như nổ tung, khỏi thở dài nhìn xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Đồng thời, cũng xen lẫn những ánh mắt hung ác và ghen tỵ.

      Cố Tiểu Mạn? Ba từ liền hấp dẫn chú ý đặc biệt của ba người.

      Hạ Vũ Hi nhíu chặt ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ cười tự nhiên, lộ ra ánh mắt lạnh lùng sâu ấn vào tròng mắt đen của , đáy lòng tràn ra từng trận đau nhói, dồn xuống đáy lòng là bóng hình dịu dàng của Tống Khuynh Vân lần nữa ra ràng trong lòng.

      Quan sát tỉ mỉ từ xuống dưới, chăm chú nhìn người phụ nữ được gọi là Cố Tiểu Mạn lúc, Cung Mạt Lỵ ra được vẻ kinh ngạc, và Tống Khuynh Vân rất giống nhau, nhưng lại quá giống, Cung Mạt Lỵ mất hồn cứ nhìn chằm chằm vào , trong lòng lại xẹt qua trận bất an.

      Mà, từ khi tiến vào đại sảnh bữa tiệc liền trốn vào ở góc phòng, Hạ Vũ Hi và Thẩm Chính Hạo lạnh lùng cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt càng hề di chuyển, là , là Khuynh Vân, mặc dù dung mạo thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn cái liền nhận ra .


      “Khuynh Vân, em chờ chút, Khuynh Vân, chờ tôi chút.”

      Tình cờ ở lâu trong bữa tiệc, ánh mắt vẫn đuổi theo Tống Khuynh Vân ra khỏi gian phòng, Thẩm Chính Hạo theo tới hồ bơi bên cạnh.

      Nhưng mà, Tống Khuynh Vân làm như nghe thấy, càng gọi càng chạy.

      “Khuynh Vân, đợi chút.” Đuổi theo bước chân của , Thẩm Chính Hạo kéo cổ tay trắng mịn của lại.

      gọi tôi sao?” Xoay người dịu dàng, Tống Khuynh Vân nhìn cười, trong ánh mắt vẻ xa lạ.

      “Khuynh Vân, là Masahiro đây, em làm sao vậy?” chịu nổi khi dùng ánh mắt xa lạ nhìn , nhất thời Thẩm Chính Hạo nóng lòng giữ chặt cánh tay của .

      “Vị tiên sinh này, tôi tên là Cố Tiểu Mạn, cái gì, Khuynh Vân?” Ánh mắt sáng ngời cười xin lỗi, “Tôi nghĩ nhận lầm người rồi!”

      hề biến sắc khi dây dưa cùng với Thẩm Chính Hạo, vừa dùng khóe mắt liếc qua liếc lại nhìn vào chỗ sâu của hành lang, cười gian xảo tiếng, con cá mắc câu.

      có nhận lầm, em nhất định chính là Khuynh Vân!”

      chịu buông cho rời , Thẩm Chính Hạo từng bước buộc lui về phía sau, mắt thấy giày của ở mép cạnh dọc theo hồ bơi.

      “Ha ha ha…..”

      gian yên tĩnh liền vang lên tiếng cười sang sảng của người đàn ông, kèm theo mấy tiếng vỗ tay giễu cợt.

      “Là ai?” Ánh mắt chợt lóe, Thẩm Chính Hạo dùng ánh mắt sắc bén quét về phía góc tối.

      Bóng dáng cao to từ trong bóng đen liền , môi mỏng Hạ Vũ Hi vẫn giữ nụ cười châm biếm, nghiêng người dựa vào vách tường nhìn bọn họ.

      “Chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm luôn đối với vợ người khác lại thủy chung nhất mực như vậy?”

      “Hừ, ngay cả vợ của mình cũng giết chết tàn ác, tổng giám đốc Hạ, chúng ta cũng giống nhau mà thôi.” trải qua thương trường, Thẩm Chính hạo sao lại dễ dàng bị chọc giận chứ.

      Khí thế của hai người đàn ông cứ giằng co ai nhường ai, khí càng ngày càng lạnh như băng.

      “Được rồi, được rồi, hai vị xem như cho Tiểu Mạn chút thể diện, cần phải cãi nhau như vậy.”

      Tống Khuynh Vân cảm nhận người của Hạ Vũ Hi phát ra khí ép mãnh liệt, vội vàng cười trấn an, lướt qua bên người Thẩm Chính Hạo dùng thanh chỉ có hai người len lén ghé vào lỗ tai , “ trước , hôm nào tôi tới tìm .”

      Đầu tiên Thẩm Chính Hạo sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục vẻ lạnh lùng, nhìn sâu sắc cái, mặc dù yên tâm, nhưng tin chắc Tống Khuynh Vân làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :