1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa nếm trái cấm - Kim Nguyên <10c>

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 6
      bất ngờ cầu hôn làm Hạ Tiểu Tiệp trợn mắt há hốc mồm ra lời.

      Gả cho ?

      cầu hôn sao? Nhưng… Nhưng là…

      như vậy rất kỳ quái, rất kỳ quái, mà cũng quá… cũng quá bất ngờ.” lắp bắp đáp lại.

      “Sao lại kỳ quái? Sao lại bất ngờ? Năm năm trước muốn những lời này với em rồi.” La Khiêm tỏ vẻ lòng.

      “Bây giờ giống với năm năm trước.” lắc đầu .

      “Sao lại giống? Chẳng lẽ bên cạnh em có bạn trai muốn kết hôn?”

      nhanh chóng lắc đầu, hy vọng hiểu lầm.

      cũng có.” nhìn chăm chú . “Cho nên chuyện của hai chúng ta năm năm trước và bây giờ đều giống nhau. Đều độc thân, đều thích đối phương, đều quan tâm tới đối phương, đều làm đối phương động tâm. Tất cả mọi chuyện đều giống hệt năm năm trước. phải sao? Sao lạ giống?” tự thuật từng tiếng nhàng.

      Làm sao lại giống? Đây là vấn đề.

      Năm năm trước, tiếng nào rời bỏ . cũng ở cạnh lúc cần người bên cạnh. lại càng giấu giếm vụng trộm sinh , đến nay vẫn chưa cho biết.

      Năm năm trước hoài nghi tình cảm của đối với mình. Những tại, thể lo lăng, thể nghi ngờ. Bởi vì chuyện này có thể cảm nhận được mình để ý bao nhiêu. Nếu là bời vì hận , vì trả thù mà tiếp cận rồi gạt bỏ , có lẽ tan nát cõi lòng mà chết.

      Năm năm trước, có Tiểu Oa Nhi để cho cướp . Cho dù là có nhưng cũng có đủ sức để cùng tranh dấu lấy quyền giám hộ nuôi con. Nhưng bây giờ có.

      Năm năm trước và tại có rất nhiều điểm khác nhau.

      Hạ Tiểu Tiệp nhìn . Đôi mắt to chứa nhiều lời chua sót cùng đau đớn.

      cho biết em lo lắng chuyện gì?” La Khiêm cầm tay , ôn nhu nhìn hỏi. “Mặc kệ là chuyện gì chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết.”

      cúi đầu nhìn , nghĩ hay là giữ chặt lấy , từ nay về sau buông tay.

      “Uy tiểu thư. Rốt cuộc là em do dự chuyện gì? ra cho nghe được ?” La Khiêm với giọng thoải mái, giỡn miệng hỏi .

      “Năm năm qua, có rất nhiều chuyện thay đổi. Em biết có phải là năm đó, mà cũng thể xác định được em có thay lòng hay , hay là thích người kia.” ngẩng đầu lên cho biết.

      có thể xác định.” nhìn thẳng vào .

      “Xác định như thế nào?”

      “Nhìn em bay cả nửa vòng trái đất đến nơi này, nhìn thấy em trông thấy bình an mà khóc, khóc thành tiếng biết.” Ánh mắt ôn nhu, tiếng trầm thấp. “Hơn nữa, em vừa mới có thể biết được những chuyện xưa qua những tấm ảnh, em vẫn cảm động vì những bức ảnh đó, vẫn hiểu được tâm trạng của mỗi khi chụp ảnh. Chỉ vậy thôi, biết em hề thay đổi, vẫn là người mà năm năm trước làm cho động tâm, khiến cho cảm thấy hạnh phúc bên cạnh người con của mình mà trước kia có được.”

      Hạ Tiểu Tiệp có chút giật mình.

      Đúng. rất đúng. Có hề thay đổi, vẫn người con của năm trước. Nhưng vấn đề là ở chỗ .

      “Có lẽ em thay đổi. Nhưng , La Khiêm, bây giờ và năm năm trước thể so sánh được. Tất cả những thay đổi này khiến em thể xác định được.” nhàng lắc đầu .

      “Em thể xác định cái gì? cho biết, giúp em.” .

      “Điều kiện nây giờ của rất tốt. có rất nhiều lựa chọn.”

      “Đôi với , em là người tốt nhất.” chút do dự trả lời.

      trầm mặc nhìn trong chốc lát rồi hỏi: “ em sao?”

      gật đầu, trầm giọng : “ em.”

      Tuy rằng lời có bao nhiêu phần ở bên trong nhưng tâm Hạ Tiểu Tiệp vẫn động.

      Vào lúc này, hận chính mình tại sao nghĩ sâu tính kỹ, cân nhắc rồi mới quyết định. Theo như lời Tiểu Dư , quản việc khác, trước tiên lớn tiếng hoan hô biểu đạt mình vui vẻ rồi sau. Về sau cho dù có chuyện gì, cũng cần, chỉ cần trước mắt vui vẻ là đủ rồi.

      có thể bất chấp tất cả. Nhưng băn khoăn bây giờ chỉ có mình mà còn cả Tiểu Oa Nhi nữa.

      Nghĩ đến Tiểu Oa Nhi, đột nhiên nảy ra cách để thử La Khiêm xem tâm hay giả dối. Các này cũng có khả năng làm cho từ nay rời xa mãi mãi.

      do dự khẽ cắn môi. Buộc phải làm như vậy sao? Nhưng nếu làm, cứ do dự, dây dưa triền miên, nghi thần nghi quỷ cũng dễ chịu.

      “Nếu…” Hít hơi sâu, Hạ Tiểu Tiệp do dự nhìn , thong thả mở miệng : “Nếu em với chia từng từng ấy năm, giờ em em từng… sinh con, nhưng vẫn chưa từng kết hôn, vẫn cho rằng em là tốt nhất, vẫn em?”

      Cả người La Khiêm bỗng nhiên cứng đờ.

      Trong phòng hoàn toàn yên lặng.

      La Khiêm vô cùng khiếp sợ, chấn động, kinh ngạc. Có con, chưa từng kết hôn… Có con, chưa từng kết hôn… Có con, chưa từng kết hôn…

      Hạ Tiểu Tiệp cũng câu nào, chỉ lặng yên nhìn , chờ xem phản ứng của .

      giây trôi qua rất chậm.

      biết bao lâu sau, đột nhiên giật mình, đem bàn tay đặt tay về, siết thành nắm đấm.

      Đông tác của kiến lòng trầm xuống. Nước mắt chút nữa chảy ra. Đây là phản ứng của sao? Lập tức rụt tay lại giống như tay có lửa?

      xảy ra chuyện gì?” La Khiêm lên tiếng hỏi, thanh nghe trầm trầm cố đè nén.

      chuyển ánh nhìn từ tay lên mặt , phản ứng có chút trì độn, hỏi: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”

      “Cha của đứa bé xảy ra chuyện gì?”

      “Cha của đứa bé?” lặp lại, tựa hồ vẫn hiểu cái gì. La Khiêm hỏi…

      “Cha đứa mất sao?”

      Hạ Tiểu Tiệp rốt cuộc cũng hoàn hồn, cứng họng nhìn , bị ngữ khí phỏng đoán của làm cho sợ hãi, choáng váng.

      phải, có.” vội vàng phủ nhận. Người đó ngồi rất khỏe mạnh trước mặt , làm sao là chết được? Phi phi phi! Gió to hãy thổi những lời này , thổi .

      “Nếu phải, tại sao hai người kết hôn? Vì sao ta kết hôn với em? Em có con, phải sao? Tên kia muốn chịu trách nhiệm?” tiếp tục hỏi.

      Trong giọng của La Khiêm nhẫn tức giận làm cho có cảm giác thích hợp.

      tức giận? Vì sao?” hỏi, trong lòng lóe lên chút hy vọng.

      hít hơi mạnh, tưởng rằng tức giận tắc nghẽ ở cổ họng kia có thể nuốt vào lòng nhưng nó lại ương ngạnh đứng yên ở đó nhúc nhích, ngay ngực .

      “Con em mấy tuổi rồi?” trả lời vấn đề, hỏi lại .

      Nhìn cái, cúi mặt xuống dối: “Ba tuổi.”

      năm sau khi . Trong lòng La Khiêm vơi chút. Vậy lúc còn là sinh viên mang thai. Khi sinh con có thể chưa tốt nghiệp hoặc vừa tốt nghiệp, mới bước ra cái xã hội này. Sau đó cứ mình nuôi con sao?

      nghĩ tới ngày đó gặp lại, hỏi làm gì, làm việc môi giới nhà. hỏi vì sao co lại chọn công việc phơi nắng phơi gió vất vả như vậy, trả lời rằng…

      Em có suy tính của em.

      ra đây là suy tính của . Bởi vì có con , cần có nhiều thời gian, cũng cần phải có tiền.

      Bây giờ hiểu được. Nhưng cơn tức giận ở cổ ngày càng lớn hơn, càng thêm nóng cháy.

      “Mấy năm nay, cái người đó tới tìm em?” hỏi.

      trầm mặc nhin gì.

      “Em còn ta?” nóng vội hỏi lại.

      vẫn gì.

      Nhìn Hạ Tiểu Tiệp hé răng nửa câu, thở hơi dài, chống tay đứng lên, sau đó bắt đầu qua lại ở trong phòng, biết tự hỏi cái gì.

      Ít nhất xoay người bức hoặc là giả vờ an ủi . Nhìn tới lui, Hạ Tiểu Tiệp thầm nghĩ hiểu phiền não chuyện gì? muốn tiếp tục kế hoạc trả thù sao? Kỳ có con hay , đối với cũng là sao ?

      “Chúng ta ra ngoài chút.” La Khiêm dừng lại, xoy người nhìn , vẻ mặt kiên quyết lạ thường.

      trễ thế này, muốn đâu?” ngạc nhiên trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi lại.

      trả lời lại, chỉ : “Mang theo hộ chiếu.”

      Chuyện này biết, ở nước ngoài, hộ chiếu giống như chứng minh thư nhân dân. Nếu bị kiểm tra mà bị cho là người nhập cư trái phép. Vì vậy phải mang theo hộ chiếu, nhất là khi ra khỏi nhà lúc nửa đêm.

      biết muốn dẫn chỗ nào. Nhưng nhìn thấy thay quần áo… mặt của nóng lên, kìm được mà mặt đỏ ửng, tim đập nhanh. vội vàng cầm lấy hành lý chạy vào phòng tắm thay quần áo để phải nhìn thấy cảnh kích thích này.

      người phụ nữ sinh con, nhìn thấy đàn ông cởi trần cũng đỏ mặt, tim đập nhanh chắc thế giới chỉ có mình .

      Nhưng làm sao có thể trách . Làm chuyện đó với năm năm trước. Mà trong những năm gần đây, mọi sinh hoạt của đều giống như nữ tu sĩ vậy. Đột nhiên nhìn thấy cở thể trần trịu cường tráng của đương nhiên suy nghĩ miên man rồi.

      Nghĩ đến cảm giác được ôm chặt trong ngực, cảm giác sờ lên da thịt, cảm giác hôn lên môi . Sức mạnh của , hơi thở của

      “Cốc cốc…”

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm khiến giật mình.

      “Sắp xong chưa?” La Khiêm ngoài cửa hỏi.

      “Đợi em chút.” nhanh chóng đáp, nhìn qua gương thấy hai má hồng lên, mắt như có sương mù, quần áo vẫn còn nguyên tay.

      đột nhiên háo sắc sao? là điên rồi.

      Lắc lắc mạnh đầu để khiến cho bản thân tỉnh táo chút, Hạ Tiểu Tiệp nhanh chóng cởi quần áo, mặc bộ đồ đơn giản nhất quần bò cùng chiếc áo màu xám, rồi ra khỏi phòng tắm.

      “Xong rồi.” , dám nhìn thẳng vào mắt giống như có tật giật mình. Nhưng hình như chú ý đến , vẫn chưa phát ra bất thường của .

      “Hộ chiếu đâu?” hỏi.

      “Đây.” giơ tay cầm hộ chiếu lên.

      “Vậy thôi.

      La Khiêm xoay người trước, vội vàng theo sau. biết gấp cái gì.

      Cửa lớn khách sạn có sẵn chiếc xe chờ bọn họ. biết làm sao có thể nhanh như vậy gọi được xe đến vào lúc nửa đêm như thế này. HÌnh như lái xe biết bọn họ muốn đâu bởi vì ta có hỏi cái gì. Từ khi bọn họ lên xe liền lái luôn, im lặng suốt cả quãng đường.

      “Chúng ta ậy?” Hạ Tiểu Tiệp nhìn hồi lâu, cuốc cùng thể chịu nổi, mở miệng hỏi.

      “Las Vegas.” Sau khi nghe xóng địa điểm đến làm cho ngạc nhiên vô cùng.

      “Vì sao đột nhiên lại Las Vegas? nổi hứng muốn lần sao? Nó ở gần đây sao?” hoàn toàn biết Las Veg ở đâu.

      “Lúc này bị tắc đường. Bốn giờ là có thể đến.” đáp lại vẫn đề cuối cùng.

      cứng họng thiếu chút nữa té xỉu: “Bốn giờ?”

      “Em muốn sao? Nhân tiện cũng nên ngắm cảnh chút.”

      trừng mắt nhìn . Đột nhiên cảm thấy phải điên mà là điên rồi.

      rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Vì sao lại đột nhiến muốn Las Vegas? Hơn nữa lại vào lúc này, hơn nữa bốn giờ đến, đến lúc đó phải trời sáng sao? Mà chổ đó phải buổi tối mới là lúc chơi mới vui sao?” thể biết được suy nghĩ việc gì.

      “Chúng ta phải tới đó để chơi.” nhìn , bình tĩnh .

      “Vậy chúng ta đến đó làm cái gì?” cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      La Khiêm chỉ hai chữ… “Kết hôn.”

      Kết hôn, kết hôn, kết hôn, kết hôn! Nhưng tại sao lại có chuyện này?

      Hạ Tiểu Tiệp ôm đầu rền rĩ. sắp phát điên rồi.

      rốt cuộc là làm cái gì? Mất trăm phương nghìn kế, do dự, trong lòng yên, bất. làm như vậy chỉ muốn xem lòng hay , nhưng lại thể tưởng tượng được lại có kết quả này đâu. Mọi chuyện còn chưa làm ràng muốn kết hôn. Tất cả chuyện này làm sao lại xảy ra chứ?

      Hay đây chỉ là giấc mộng mà mơ ước.

      Nhưng nếu là mộng chiếc nhân kim cương tay cũng quá lớn. Mà cũng phải là người có ước mơ như vậy.

      Hơn nữa tờ đăng ký kết hôn mặt bàn. Tuy trong đó toàn là tiếng nhưng may mắn là ở Australia 5 năm nên tiếng rất tốt, có dòng nào là đọc được.

      Kia là giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, hé ra chữ ký của cùng của tờ giấy đăng kí kết hôn đó.

      kết hôn? tại rốt cuộc nên khóc hay nên cười.

      Hạ Tiểu Tiệp lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn tờ hôn thú. là khóc ra nước mắt.

      Nhưng trừ lần đó ra, chút cảm giác vui vẻ nào sao?

      Trước khi ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, La Khiêm rất nhiều, còn nhớ rất

      : “ chăm sóc tốt hai mẹ con, coi đứa trẻ như con đẻ của mình.”

      : “Nếu biết thể ngồi yên để xem cuộc sống của em vất vả và mệt mỏi. Bởi vì năm năm trước khi em vào cuộc sống của , thề rằng, chăm sóc cho em và thương em cả đời.”

      : “ làm người chồng tốt, người cha tốt, thương em cả đời.”

      : “ làm người chồng tốt, người cha tốt. Hơn nữa, tuyệt đối để em có suy nghĩ hối hận vì gả cho . lần cũng có.”

      : “Hãy tin tưởng , chúng ta nhất định hạnh phúc.”

      còn nhớ khi những lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc và chân thành, ôn nhu mà thân tình, kiên định mà dứt khoát, chút do dự, giống như chụp bức ảnh động lòng người. Ngay cả khi hồi tưởng lại, trong lòng vẫn vô cùng ấm áp là cảm động.

      hỏi chuyện gì liên quan đến cha của đứa trẻ, chỉ hỏi đó là năm hay nữa. Khi là nữ, khắng định đó chắc chắn là tiểu công chúa xinh đẹp, xinh đẹp giống mẹ.

      mỉm cười, giọng nhàng làm chô khóc rất nhiều.

      Sau đó, liền ở chút bất tri bất giác điểm đầu, vô thức ký tên, vô thức theo : “I do. I will always love you forever. I cross my heart.”

      Sau đó, liền hôn ,

      Những người xung quanh hoan hô chúc mừng, chúc hai người hộ bạch đầu giai lão, vĩnh dục bể tình. Cảm giác có chút trẻ con nhưng lại thấy hạnh phúc, cảm động.

      Kết hôn,

      kết hôn, gả cho La Khiêm.

      “Cốc cốc.”

      Tiếng đập cửa kéo Hạ Tiểu Tiệp thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy La Khiêm đẩy cửa bước vào, tay còn bế trừng mắt nhìn, khỏi ngạc nhiên… Là con búp bê lớn.

      trừng mắt nhìn con búp bê tinh xảo rồi lại nhìn , chỉ thấy có chút ngại ngùng lúng túng, chân tay luống cuống ôm con búp bê đến trước mặt , sau đó đưa con búp bê cho .

      “Tặng cho em.” .

      trừng mắt nhìn, biết mình có giác gì.

      “Cảm ơn.” đứng lên cầm lấy con búp bê, trong khoảng thời gian ngắn biết làm sao, nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, đành phải đem nó đặt ghế sô pha chổ ngồi ban nãy.

      “Em vui sao?” Giọng có chút do dự, cần chờ, cùng khó hiểu.

      “Rất tinh sảo, rất đặc biết.” hàm xúc trả lời.

      “Em phải thích nhất búp bê sao?” La Khiêm trầm mặc chút rồi hỏi .

      “Ai cho ?” nhướn mày, tò mò hỏi.

      “Tiêu Kì.”

      Hạ Tiểu Tiệp ngẩn ngơ, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười làm cho La Khiêm biết mình bị lừa.

      “Lần trước về nước hỏi cậu ta.” tức giận đáp.

      “Vì sao lại hỏi cậu ta vấn đề này?” tò mò hỏi lại.

      gương mặt hạ xuống chút, lộ ra vẻ mặt được tự nhiên. “Chuyện này khá là rắc rối, nghĩ… Lần đầu tiên gặp em nên mang chút quà.”

      “Cho nên chạy tới hỏi cậu ta là em thích cái gì? Vì sao trực tiếp hỏi em?”

      Tưởng thích, nhưng lại lộ vẻ mặt vui mừng. La Khiêm thầm nghĩ tên hỗn đản Tiêu Kì đùa giỡn , thích nhất là búp bê, hại mất trăm phương nghìn kế, rất nhiều công sức, nhờ rất nhiều người mới có được con búp bê độc nhất vô nhị này. phải trở về để hỏi tội Tiêu Kì chút.

      Nhìn vẻ mặt buồn bực, bộ dạng tức giận, mắt lại nhìn về phía con búp bê ghế sô pha… Búp bê? Oa… Oa?

      Hạ Tiểu Tiệp ngây người chút, ý nghĩ đột nhiên xuất trong đầu .

      “Tiêu Kì với như thế nào?” hỏi La Khiêm.

      cái gì?”

      em thích nhất búp bê, cậu ta là búp bê, hay là baby, hay chỉ hai chữ Oa nhi?”

      (A Tử: chử Oa nhi trong tiếng trung quốc có nghĩa là em bé và búp bê. Nên chổ này TD hỏi như thế là sợ LK nghe TK mà hiểu nhầm.)

      “Cậu ta chỉ hai chữ Oa nhi. ràng. còn hỏi cậu ta là búp bê phải . Kết quả…”

      còn chưa dứt lời Hạ Tiểu Tiệp bật cười, cười rất sảng khoái, cười đến rung cả người, hoàn toàn dừng được.

      La Khiêm lộ ra vẻ mặt hiểu gì, hiểu vừa rồi mình gì khiến cho cười như vậy.

      Hạ Tiểu Tiệp cười rất lâu sau đó mới lau nước mắt khóe mắt, kêu lên câu: “Trời ạ.” Sau đó mới nhìn cười, giải thích: “Oa Nhi là nhũ danh của con chúng ta. Oa Nhi mà Tiêu Kì chính là chỉ con bé.”

      Cả người nhất thời cứng lên, trán xuất ba vạch đen.

      Nhũ danh của con ? Oa Nhi là chỉ con ?

      “Tên Tiêu Kì đáng chết này.” nhịn được, cắn răng mắng. mắt dừng lại ở ghế sô pha, chỗ đặt con búp bê. Khí thế giảm xuống toàn bộ, là rất xấu hổ, muốn đem chính mình hay là con búp bê kia cấp tốc chôn.

      “Ách… Kia… Con búp bê đó…” có thể cầm vứt bỏ sao?

      “Hay đưa cho Tiểu Oa Nhi. Nó nhất định thích món quà này.” Hạ Tiểu Tiệp cười nhìn , mặt vẫn có ý cười.

      Mặt La Khiêm đỏ lên. “Khụ. Như vậy cũng được. … khụ, đỡ phải phiền não suy nghĩ xem nên mua gì tặng con bé. Như vậy… khụ, rất tốt.

      xấu hổ?” cười hỏi.

      phải. Là muốn chết.” giỡn khiến cười ra tiếng.

      em rất cảm động.” thành .

      hoài nghi nhìn . làm chuyện dại dột như vậy mà cảm động sao?

      “Con búp bê này phải muốn là có thể thấy, muốn là có thể mua được. Nó chỉ quý mà còn rất giá trị đúng ?” hỏi .

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 7
      ở Mỹ, La Khiêm cho rằng nên nhân cơ hội này du lịch chuyến để uổng phí công sức vất vả máy bay mười mấy tiếng đồng hộ đến đây, mà vé máy bay lại còn rất đắt.

      Đương nhiên phải là xót tiền vì tiền có rất nhiều. Mà chính là muốn nhân cơ hội này cùng vợ du ngoạn ngắm cảnh mấy nơi, sủng ái, chiều chút. Đáng tiếc là luôn nghĩ đến con ở nhà, chút hứng thú nào thưởng ngoạn cả nên cũng đành phải từ bỏ.

      Hai ngưởi ở lại Las Vegas ngày, gọi điện thoại đặt vé máy bay xong, sau đó trở lại Los Angeles thanh toàn tiền khách sạn rồi đến sân bay để về nước.

      Máy bay đáp xuống hơn 12h đêm, do Hạ Tiểu Tiệp gọi điện thoại báo cho người nhà hôm nay về nên quyết định cùng La Khiêm đến nhà mới.

      Mở cừa lớn, đập vào mắt là căn phòng vừa mới được trang trí lâu ngập tràng hương vị tươi mới.

      Hạ Tiểu Tiệp mở cửa phòng khác ra, xoay người nhìn về phía sau xem phản ứng của “Người ủy thác”, biết có vừa lòng hay .

      cảm thấy thế nào?” hỏi, giọng có chút khẩn trương.

      nhìn quanh chút, hỏi lại : “Em cảm thấy thế nào?”

      “Căn phòng từ đầu đến cuối đều do em sắp xếp, em trông coi. Đương nhiên là rất vừa lòng.” hơi sửng sốt chút rồi trả lời.

      “Em vừa lòng là được rồi.” mỉm cười gật đầu.

      “Nhưng phòng này là phòng ở.”

      “Đây là phòng của chúng ta.” sửa lại cho đúng, sau đó giải thích. “Kỳ cầu của cũng cao, chỉ cần có phòng tắm để tắm, có giường để ngủ. Vài năm nay có chỗ ở cố định, vì vậy ngủ chỗ nào cũng được. Cho nên cần phải hỏi cảm thấy thế nào. Chỉ cần nữ chủ nhân là em thích được rồi.”

      “Lẽ ra nên sớm chút, như vậy em mất nhiều tiền mua đồ giúp trang trí lại phòng ở cho đẹp.” Hạ Tiểu Tiệp nhíu mày lại, phiền não . “bây giờ phải làm sao? Em giúp tìm căn phòng chút, giản dị chút. Còn căn nhà lúc đó tìm cách giúp bán .”

      “Đứng đùa. VÌ sao phải tìm? Em nghe thấy rất vừa lòng với vợ của sao?” kéo ôm trong lòng, cúi đầu nhướng mày nhìn .

      Hạ Tiểu Tiệp giật mình, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn .

      nhân cơ hội hôn trộm chút.

      thôi. Em đưa thăm nhà mới của chúng ta, vợ .” xong, ôm lấy vai của , đưa dạo quanh nhà.

      Phòng khách, phòng bếp, WC, nhà kho, phòng thờ phòng riêng cho sử dụng tự do làm phòng làm việc. Đó là ở lầu .

      Xem hết lầu xem đến lầu hai.

      Làu hai có ba phòng. Gồm có phỏng ngủ, gian để nghĩ ngơi thư giản, cùng rất nhiều cửa sổ có thể quan sát được sân phía dưới nhà qua ban công, rất đẹp.

      cảm thấy thế nào?” Hạ Tiểu Tiệp hỏi La Khiêm. thích nhất là ban công lầu hai, có thể nhìn núi ngắm hoa, còn có thể ra xích đu ngồi. là nhàn nhã.

      cảm thấy sao?” Vẻ mặt đăm chiêu rồi đưa vào, vừa rồi chưa ngắm kỹ phòng ngủ.

      “Ở đây có vấn đề gì sao?” hỏi .

      kéo ngồi lên giường, thử độ cứng của đệm chút.

      “Em biết thích ngủ giường gỗ hay gường mềm nên mua cả hai loại. Đây là gường mềm. Còn giường gỗ ở phòng khách. Nếu thích chỉ cần đổi chút là được.” nhìn giải thích.

      Đối với con người, giấc ngủ rất quan trọng. Cho nên việc lựa chọn giường luôn đặc biệt coi trọng. Theo thói quen nên nghĩ giúp người khác luôn.

      “Chúng ta thử xem.” La Khiêm mở miệng .

      còn kịp hỏi thử gì bị áp đảo giường.

      Nháy mắt hôn lên môi .

      Sau khi rời khỏi Las Vegas, hai người bọn có thời gian, có người ngoài ở bên cạnh nên chút cơ hội cũng có, La Khiêm chỉ có thể nén suy nghĩ sờ mó , muốn lại khiến toàn thân đều đau.

      cũng cho rằng mình là người thanh tâm quả dục, những đối với việc nam nữ có cũng được, có cũng sao. Nhưng đối với , năm năm trước thế nào năm năm sau cũng vậy.

      Nhìn tưởng sờ mó , tưởng hôn . Nhưng khi đụng tới hôn tư tưởng càng tiến thêm bước muốn được . lần lại lần, triền miên thẳng đến thân thể còn khí lực mới thôi.

      cảm thấy nhất định người có cổ độc hoặc chú ngữ mới có thể làm cho đối với luôn có dục hỏa như vậy, thể kìm lòng được.

      Nhưng cho dù là như vậy cũng vui mừng làm, cam nguyện chịu. thích chú ngữ này vô cùng.

      Nhưng lại càng thích thân thể mềm mại của , hương vị ngọt ngào, lúc nằm dưới thân hôn môi, âu yếm cùng khiêu khích.

      Kích tình qua, mệt mỏi muốn chết rồi. Khi rút ra lâu sau chìm vào trạng thái buồn ngũ, mà ít khi rời khõi , vì đèn trong phòng sáng trưng nên tắt đèn.

      Chốc lát sau, khi trở lại giường, theo bản năng cuộn mình nằm trong lòng , tựa đầu ở hõm vai , đặt tay hông làm cho mỉm cười thỏa mãn.

      Nơi này là nhà của , còn là vợ của .

      Cứ nằm giường như vậy làm cho ngủ thiếp . tưởng cuộc đời này bao giờ có thời khắc nào có thể so sánh với giây phút này. Cuộc sống cho đến bây giờ cũng còn cầu khẩn điều gì.

      Mang theo thể xác và tinh thần hạnh phúc đầy thỏa mãn, khóe miệng La Khiêm khẽ nhếch lên. dần dần vào giấc ngủ.

      Hạ Tiểu Tiệp rất mệt. Ngủ mê man đến giữa 12h trưa vẫn chưa tỉnh dậy. Nếu có chuyện cần mỹ nhân xử lý La Khiêm thực muốn đánh thức .

      Nhưng năm gần đây, mình phải nuôi con nhất định là rất mệt. thề từ hôm nay trở để cho phải làm lụng vất vả, mệt mỏi nữa. Tuyệt đối .

      Ngồi bên giường, nhàng cúi xuống, ôn nhu gọi .

      Trong lúc ngủ mơ, Hạ Tiểu Tiệp nhíu mày, xoay người tránh , hình như muốn dậy, bộ dạng đáng làm cho thể kìm lòng cúi xuống hôn cái.

      chịu nổi quấy nhiễu của , rốt cuộc mở mắt ra trừng trừng nhìn .

      “Điện thoại, em em.” ôn nhu sau đó đưa cho điện thoại di động.

      trừng mắt nhìn chút, lúc sau mới hiểu được gì.

      “Chuyện gì?” Vừa tỉnh lại, thanh có chút mơ hồ, .

      “Tỷ tỷ à? phải bây giờ tỷ vẫn còn nằm ngủ ở giường đấy chứ?”

      Đầu điện thoại bên kia, Hạ Tiểu Dư có chút khó tin. Chuyện này phải chỉ có làm thôi sao? Tại sao Tiểu Tiệp cũng học theo? Hại tin La Khiêm Tiểu Tiệp còn ngủ, nhất định muốn ta đưa điện thoại cho Tiểu Tiệp, khẩu khí lại còn có chút lịch .

      “Ừ. Bây giờ mấy giờ rồi?” Hạ Tiểu Tiệp hỏi, có cảm giác hơi mệt mỏi, còn muốn tiếp tục ngủ.

      “Giờ là mười hai giờ bốn phút.”

      Cái gì?” cả kinh, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy mất, cả người tỉnh táo lại tức thời.

      Mười hai giờ bốn phút. có nghe nhầm vậy?

      nhanh chóng ngồi dậy, xoay người tìm đồng hồ đặt ở đầu giường, lại phát ra đây phải là phòng của

      đúng. Nếu đây là phòng của , vậy vừa rồi điện thoại của sao có thể ở trong này? phải là nằm mơ đấy chứ?

      Nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, sau đó liếc mắt thấy La Khiêm vẫn ngồi ở đầu giường, mắt sáng quắc, biểu tình có chút hứng thú, cũng có chút lửa nóng, biết vì sao mắt dừng ở trước ngực .

      nhìn cái gì? khó hiểu cúi đầu xuống xem. Chỉ thấy ngực mình trần trụi, có gì che lấp.

      “A!.” tự chủ được kêu lên tiếng hãi, lập tức kéo chăn lên tới cổ. Trí nhớ đột nhiên tràn về như sóng triều trong đầu .

      “Tỷ tỷ, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Tỷ tỷ?” Nghe thấy tiếng kêu hãi của , Hạ Tiểu Dư ở đầu dâu bên kia khẩn trương hỏi.

      . có gì.” vội đáp, mặt đỏ ửng lên.

      La Khiêm ở bên cười khẽ, hôn lên môi của cái rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng, quấy nhiễu nghe điện thoại.

      Hạ Tiểu Tiệp tay vuốt chỗ môi vừa hôn, tay cầm di động, ngồi thẫn thờ giường nhìn rời khỏi phòng hồi lâu. Khi nghe thấy tiếng em ngừng gọi trong điện thoại mới hồi phục lại.

      “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?”

      “Cái gì?” thào lên tiếng hỏi.

      “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao tỷ kêu lên sợ hãi?” Hà Tiểu Dư quan tâm hỏi.

      có gì.” , thấy may mắn khi hai người chuyện qua điện thoại, thấy khuôn mặt đỏ bừng như sắp cháy lên của . “muội gọi điện thoại tìm tỷ có chuyện gì vậy?” Hít sâu hơi, trở lại chuyện chính, hỏi.

      “Đúng rồi. Thiếu chút nữa muội quên .” Hạ Tiểu Dư sợ hãi kêu lên tiếng. “Vừa rồi giá viên của Tiểu Oa Nhi có gọi điện thoại cho muội, rằng có thể tới trường chuyến được …” còn chưa dứt lời bị Hạ Tiểu Tiệp xen vào.

      “Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Tiểu Oa Nhi việc gì chứ?”

      “Tỷ đừng vội vàng như vậy, phải là chuyện lớn. Chỉ là…” đột nhiên ngừng lại.

      “Chỉ là cái gì?” Hạ Tiểu Tiệp sốt ruột hỏi, cảm thấy hợp lý lắm. Nếu phải chuyện lớn tại sao Tiểu Dư lại gọi cho gấp như vậy? Quan trọng là cho ai chuyện mình về nước, có ai … “Muội biết tỷ ở đâu sao?”

      “Tiêu Kì hai người trở lại. phải tỷ và La Khiêm ở cùng nhau sau? Có phải hai người ở cùng nhau ?” Hạ Tiểu Dư hỏi thẳng.

      Hạ Tiểu Tiệp có chút thẹn thùng, xấu hổ. Có nên cho Tiểu Dư biết chuyện và La Khiêm kết hôn ở Las Vegas ? Do dự chút, đáp . “Đúng vậy.”

      “Vừa đúng lúc. Tỷ gọi ta cùng đến nhà trẻ đón Tiểu Oa Nhi. Sau đó giới thiệu với mọi người ta chính là cha của Tiểu Oa Nhi.”

      “Muội … Sao Muội lại biết?”

      “Muội phải là kẻ ngốc. Tính thời gian chút là ra. Tiểu Oa Nhi có cha nên bị các bạn cười. Vì thế con bé đánh nhau với bạn học.”

      Hạ Tiểu Tiệp cứng đờ người, sắc mặt trắng bệch. Quả thực là thể tin được lời Tiểu Dư vừa . Tiểu Oa Nhi vì có cha, bị các bạn cười nên mới đánh nhau sao?

      “Đúng như vậy sao?” Vì sao chưa bao giờ nghe Tiểu Oa Nhi qua về chuyện có người cười con bé có cha?

      “Đúng vậy. Giáo viên của Tiểu Oa Nhi cho muội biết.” Hạ Tiểu Dư trầm giọng , nghe thấy giọng của tỷ tỷ có chút khiếp sợ. “Tỷ biết chuyện này sao?”

      “Tiểu Oa Nhi chưa từng cho chị nghe.”

      “Con bé cũng cho muội biết. Nhưng theo như lời giáo viên chuyện này phải lần đầu tiên. Nhưng vì lần này Tiểu Oa Nhi rất hung dữ, các giáo dỗ thế nào cũng thể làm nó nín nên mới phải gọi điện thoại cho muội.” Trong giọng của Hạ Tiểu Dư có chút tức giận và bất đắc dĩ. “Muội muốn gọi cho Tiêu Kì tới đón Tiểu Oa Nhi về nhưng ấy hai người trở về nên muội gọi cho tỷ. Vì gọi mãi tỷ nghe điện thoại nên phải gọi cho La Khiêm.”

      Hạ Tiểu Tiệp nghe xong thấy rất đau lòng, khổ sở. bao giờ nghĩ vì Tiểu Oa Nhi có cha nên bị các bạn ở nhà trẻ kỳ thị. nghĩ bọn chúng đều còn nên xảy ra chuyện này. Cho dù có giáo viên hoặc Tiểu Oa Nhi cho biết. ngờ…

      “Bây giờ tỷ đón Tiểu Oa Nhi.” vừa , vừa xuống giường tìm quần áo để mặc, lại bị Tiểu Dư bên gọi.

      “Tỷ Tỷ.”

      dừng lại, nghe Tiểu Dư ở đầu dây bên kia. “Đưa La Khiêm cùng. Cho dù biết Tiểu Oa Nhi là con của mình nhưng cũng hãy làm bộ chút. Đừng để cho Tiểu Oa Nhi bị các bạn chê cười vì có cha.”

      “Tỷ biết.” nghẹn ngào, do dự chút rồi cho em . “Thực ra… Tiểu Dư, tỷ cùng La Khiêm kết hôn ở Las Vegas.”

      “Cái gì?” Hạ Tiểu Dư kinh ngạc kêu lên.

      “Chuyện này đừng vội cho cha mẹ.” dặn.

      “Vì sao?”

      “Vì La Khiêm còn chưa biết chuyện Tiểu Oa Nhi. Tỷ muốn bị ấy hiểu lầm, muốn bị ấy oán trách về chuyện của Tiểu Oa Nhi.”

      “Chẵng lẽ ta chịu trách nhiệm với Tiểu Oa Nhi sao?”

      ấy sai.”

      “Vậy ai sai? Chẳng lẽ là tỷ sai?”

      “Chuyện của tỷ với ấy về sau kể cho muội nghe. Tóm lại, ấy sai. Tỷ muốn bất kỳ ai hiểu lầm, trách cứ ấy.”

      Hạ Tiểu Dư trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi . “Tỷ tính khi nào chuyện với ta về Tiểu Oa Nhi? Còn cho cha mẹ chuyện hai người kết hôn nữa.”

      “Tỷ tìm cơ hội thích hợp.”

      “Tóm lại là muội được bất cứ cái gì. Có phải ?”

      “Xin lỗi.” giải thích, nghe thấy tiếng em thở dài ở đầu dây bên kia.

      “Muội biết rồi. Muội dặn Tiêu Kì giữ miệng. Tỷ nhanh đón Tiểu Oa Nhi .”

      “Cảm ơn muội, Tiểu Dư.”

      “Bà tám ít thôi, cúp đây.” xong, tắt điện thoại.

      Hạ Tiểu Tiệp cắn môi, lúc này mới buông điện thoại, chạy nhanh xuống giường để đến nhà trẻ đón Tiểu Oa Nhi, thuận tiện chính thức giới thiệu bọn họ với nhau.

      Nhưng khi nghĩ đến cách để giới thiệu hai người, lại cảm thấy đâi đầu.

      Haizzzzzzzz.

      Chuyện này rốt cuộc phải làm sao?

      Trước đây, Hạ Tiểu Tiệp chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cho đến lúc này, nhìn hai người họ lần đầu tiên gặp mặt thân thiết như quen từ lâu, thân thiết ôm nhau, rất gần gũi, gọi cha, gọi con , Tiểu Oa Nhi. Lúc này mới hoài tồn tại chân của nó.

      “Cha, con thích cái kia.”

      “Được. Cha mua cho con.”

      “Cả cái kia nữa.”

      “Được. Cũng mua cho con.”

      “Cả cái này nữa.”

      “Được. mua hết cho con.”

      Nghe đoạn đối thoại diễn ra trước mặt, Hạ Tiểu Tiệp vừa bực mình, vừa buồn cười, cảm thấy mình mở miệng chuyện được.

      “Hạ Tình Thiên. Đủ rồi đó!” giận tái mặt, cảnh cáo con .

      Vừa nghe mẹ gọi mình Hạ Tình Thiên. Mà phải gọi là Tiểu Oa Nhi, Tiểu Oa Nhi biết ngay mẹ tức giận. Bé thông mình lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn dám thêm câu nào nữa.

      “Con bé còn .” Nhìn Tiểu Oa Nhi câm như hến, La Khiêm thương con nên hộ.

      “Vì còn nên mới dạy được.” cho là đúng . “Con hư tại mẹ. chưa từng nghe qua câu này sao? Cho nên nên chiều con bé quá.” cảnh cáo .

      Lúc này ba người bọn họ ở trong cửa hàng bách hóa.

      Trước khi hai người đến nhà trẻ đón Tiểu Oa Nhi, con bé khóc thút thít. Vừa nhìn thấy mẹ, con bé khóc lớn hơn khiến cho người khác vô cùng đau lòng.

      Bởi vì Tiểu Oa Nhi khóc ngừng, lại ôm rất chặt, làm cho có cách nào chuyện với giáo viên. đường theo đến trường nghe về việc này và cần ra mặt. Chính là căn bản nghĩ tới lại tuyệt như vậy, mở miệng liền làm cho giáo được lời nào.

      “Tôi là cha của Tiểu Oa Nhi. Từ ngày mai, con tôi đến đây học nữa.” bình tĩnh chuyện với giáo viên, sau đó xoay người cầm lấy khuỷu tay Tiểu Tiệp, đưa hai mẹ con dời .

      “Chờ chút, mẹ Tình Thiên.” Giáo viên sửng sốt, chốc lát mới đuổi theo phía sau.

      thể dừng lại, quay đầu về phía giáo viên.

      “Mẹ Tình Thiên, hai người đùa sao? Có chuyện gì chúng ta từ từ ngồi xuống chuyện.” Giáo viên cười cời, mở miệng .

      “Làm cho đứa trẻ hồn nhiên bị tổn thương tâm lý, các người có chuyện gì để ?” La Khiêm giọng ôn hòa nhưng cũng rất nghiêm khắc.

      “Trẻ con hiểu chuyện nên lung tung…”

      “Trẻ con hiểu chuyện, chẳng lẽ làm giáo viên cũng hiểu chuyện, sửa lỗi cho bọn trẻ khi chúng sai sao?” La Khiêm trực tiếp ngắt lời. “Giáo viên làm hết trách nhiệm, phải là dạy mấy đứa trẻ những điều thị phi sao? Tôi câu, làm giáo viên, tất cả mọi người đều thất bại.”

      “Mẹ Tình Thiên…” Giáo viên chuyển hướng nhìn .

      xin lỗi giáo.” Hạ Tiểu Tiệp mặt thay đổi, cắt đứt lời của ta. “Tôi cùng chồng tôi có suy nghĩ giống nhau, thể để cho con tiếp tục học tập ở nơi mà làm con bé bị tổn thương tâm lý. Vì vậy phiền thay Tình Thiên làm thủ tục nghỉ học cho con bé, xong cứ để ở đây có thời gian chúng tôi ghé lấy. Cảm ơn . Hẹn gặp lại.” xong, gật đầu chào rồi xoay người rời .

      Tiểu Oa Nhi khóc mệt rồi nằm trong lòng ngủ.

      La Khiêm thấy bế con có chút mệt mỏi, liền đỡ con giúp , cẩn thận ôm trước ngực, cúi đầu nhìn Tiểu Oa Nhi, tầm mắt giường như thể rời được khuôn mặt trẻ con nhắn, đáng , hồn nhiên này.

      Vì hai người dậy muộn nên vội vàng đến nhà trẻ đón Tiểu Oa Nhi, có thời gian ăn cơm. Sau khi thảo luận, họ quyết định chọn nhà hàng , yên tĩnh để ăn cơm, thuận tiện để cho Tiểu Oa Nhi ngủ giấc.

      Bọn họ chọn gian có ghế sô pha để dùng cơm. nghĩ tới cơm vừa đưa lên Tiểu Oa Nhi tỉnh dậy.

      Vẻ mặt của Tiểu Oa Nhi thèm rãi nhìn món súp ngô chưa dùng của La Khiêm… rồi nhìn bát canh bí đỏ của mình, Tiểu Oa Nhi thích ăn món ăn có màu quái lạ.

      La Khiêm đem chén súp kia đến trước mặt con bé, mỉm cười : “Con ăn .”

      Tiểu Oa Nhi quay đầu nhìn , thầm hỏi có được ?

      Tuy rằng mình là phụ nữ, khi nhìn thấy con mình nhu thuận nghe lời như vậy vẫn khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

      gật đầu, chỉ thấy Tiểu Oa Nhi nhanh chóng lén nhìn La Khiêm cái, sau đó lại nhìn , lộ ra chút ngượng ngùng. Giọng trẻ con non nớt câu: “Cảm ơn.” Rồi cầm lấy thìa uống canh.

      Trước lạ sau quen, bởi vì ăn mỳ ý, mà Tiểu Oa Nhi lại thích ăn món này, lại thích món bít tết của La Khiêm, cho nên nhiều lần nhìn La Khiêm ăn thịt rất ngon chuyển vị trí qua cạnh La Khiêm, còn ngồi lên đùi , ngoan ngoãn cho ôm.

      La Khiêm chuyện với con bé rất , cẩn thận cắt thịt bò thành từng miếng cho Tiểu Oa Nhi ăn, thình thoảng lấy khăn giúp Tiểu Oa Nhi lau vết bẩn mặt, mỡ dính bên miệng, làm cho Hạ Tiểu Tiệp khỏi cảm thấy trận chua xót, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống.

      “Em WC chút.” đứng dậy . Tưởng Tiểu Oa Nhi theo mình nhưng con bé đến chút phản ứng cũng có, tiếng tục ngồi đùi cha ăn bít tết.

      Hạ Tiểu Tiệp ở trong WC hồi lâu, tâm tình bình tĩnh lại, lấy dũng khí với La Khiêm, lúc này mới trở lại chỗ ngồi. Nhưng hoàn toàn thể nghĩ tới khi mình còn chưa kịp mở miệng nghe thấy tiếng Tiểu Oa Nhi hỏi

      “Mẹ, đó là cha sao?”

      sửng sốt, tự chủ được ngẩng đầu nhìn La Khiêm, chỉ thấy nhìn gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, hình như đợi câu trả lời của .

      “Mẹ, đó là cha sao?” thấy mẹ trả lời, Tiểu Oa Nhi kiên nhẫn hỏi lại câu nữa.

      nhìn Tiểu Oa Nhi, Cảm giác ngẹn ngào chặn ở yết hầu khiến thể mở miệng.

      Vì thế, nhìn con gật đầu, tiếp theo mới khàn khàn mở miệng : “Đúng. Đó là cha, đó là cha của Tiểu Oa Nhi.”

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 8
      Có lẽ trời tính đúng .

      Hạ Tiểu Tiệp chưa từng gặp qua bé nào vừa mới gặp, mặc kệ là nam hay nữ, là luôn thiếu, hay có quan hệ gì với mẹ con họ, ví dụ như ba mẹ của … Tiểu Oa Nhi chưa từng như vậy. Vậy mà bây giờ rất nhanh thân thiết với người này, tình nguyện nhận người đó làm cha, muốn hôn, muốn ôm, cần tới người mẹ này.

      có chút ghen tị.

      Nhưng nhìn hai người đó ở chung rất hoà hợp, vui vẻ, miễn cưỡng chút nào lại khiến cảm thấy cảm thấy cảm động, rất vui, rất muốn khóc.

      Tóm lại, tâm tình của bây giờ rất phức tạp.

      Nhưng so với chuyện tâm tình phức tạp, càng khẩn trương chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện. Phải đưa La Khiêm về nhà, giới thiệu cho cha mẹ biết, cũng công khai luôn chuyện hai người đăng ký kết hôn ở Mỹ.

      Từ đến lớn, khi so sánh với Tiểu Dư, luôn được khen là hiền lành, có hiểu biết, cần cha mẹ quan tâm, lo lắng nhiều. Kết quả là năm năm trước, lừa gạt cha mẹ chưa lấy chồng, chưa kết hôn làm mẹ. mà bây giờ lại tiền trảm hậu tấu, báo trước tiếng nào kết hôn. rất sợ cha mẹ tức giận quá mà sinh bệnh.

      Hơn nữa, cũng có chút lo lắng cha mẹ quá tức giận lại đem hết tội đổ lên đầu La Khiêm, quát mắng . Thậm chí trực tiếp đuổi ra khỏi cửa lớn.

      Aizzz! thực nghĩ rằng nhanh vậy phải đối mặt với hết mọi chuyện.

      Nhưng bây giờ đối mặt cũng được. Bởi vì sau này Tiểu Oa Nhi thể ở cùng hai người để hai người vui vẻ, đến lúc đó hai chử “Ba ba” này thể ra sao?

      Cho nên, đằng nào cũng là thế. bằng trước. Chết sớm đầu thai sớm.

      Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ba người bọn họ lại ở cửa hàng bách hoá. Bởi vì La Khiêm muốn mua quà gặp mặt cho nhạc phụ, nhạc mẫu.

      Vấn đề là mua cái gì.

      Mẹ rất thích đồ làm bếp. Lần trước Tiêu Kì mua tặng mẹ. Nếu giờ lại mua bà những vui mà còn có khả năng bị mắng.

      Cha thích uống trà. Lần trước Tiêu Kì mua đống trà, tạm thời thiếu trà uống. Về phần dụng cụ pha trà cũng thiếu. Bởi vì mỗi người có cái nhìn khác nhau, bọn họ cảm thấy đẹp nhưng người khác lại nghĩ vậy, có cái nhìn giống cha, mua mà dùng đến, để xó rất tốn diện tích. bằng mua.

      Mua cái gì? Đúng là vấn đề khó khăn.

      “Em phiền não cái gì?” La Khiêm tay giữ Tiểu Oa Nhi, tay là cầm đồ cho mua cho Tiểu Oa Nhi, bên cạnh hỏi.

      ra còn nhớ đến tồn tại của em nha. Em còn tưởng có niềm vui mới nên quên mất em rồi.” Cố liếc nhìn người bên cạnh, đăm chiêu , cố ý hừ tiếng.

      La Khiêm sửng sốt chút, lộ ra vẻ mặt quái dị. “Tiểu Oa Nhi.” đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Oa Nhi . “Mẹ ghen tị, con mau cho mẹ biết người thân nhất của con là ai?”

      “Con mẹ nhất, còn có cha nữa.” Tiểu Oa Nhi rất thông minh, suy nghĩ cho cả hai bên. Có cha rất tốt. Cha mua nhiều đồ chơi mới cho mình nên Tiểu Oa Nhi cũng rất cha, mẹ giống như nhau.

      Hạ Tiểu Tiệp nghe xong, mới đầu có ghen tị. mới ở bên cạnh Tiểu Oa Nhi có vài giờ ngắn ngủi mà địa vị của hai người giống nhau sao?

      Càng nghĩ càng thấy cam lòng, ngồi xổm xuống, nhìn con hỏi: “Nếu chỉ có thể chọn , Tiểu Oa Nhi nhất là ai?”

      La Khiêm nhất thời lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

      “Chỉ có thể chọn .” oa Nhi trừng mắt nhìn.

      “Đúng.” kiên định .

      “Vì sao?” Oa Nhi hỏi

      hỏi nhiều. Chính là chỉ có thể chọn .” cầu.

      “Kia…” Tiểu Oa Nhi do dự quay sang bên trái nhìn mẹ, rồi lại do dự quay sang bên phải nhìn cha. Rất khó để quyết định. Bởi vì Tiểu Oa Nhi rất thích cha. nếu bé chọn mẹ cha liệu có tức giận hay ? Bé thạt rất lo lắng.

      “Tiểu Oa Nhi nhất là mẹ, sau đó mới đến cha. Có đúng ?”

      Nhìn thấy cha cười với mình như vậy, thoạt nhìn có chút tức giận nào làm cho bé cũng nhếch miệng cười theo.

      “Đúng.” Tiểu Oa Nhi gật đầu mạnh, rồi ôm lấy cổ mẹ, làm nũng : “Tiểu Oa Nhi nhất là mẹ.”

      Hạ Tiểu Tiệp biết nên khóc hay nên cười, liếc mắt nhìn La Khiêm cái. nhún vai lộ vẻ mặt vô tội. Giây tiếp theo, hai người cùng bật cười.

      biết rốt cuộc mình bị sao nữa.” bật cười lắc đầu .

      “Em ghen.” La Khiêm có lòng tốt cho biết đáp án.

      lườm cái: “Cảm ơn đáp án của .”

      “Kỳ em phải ghen. Bởi vì cho dù Tiểu Oa Nhi người khác nhất… ngày nào đó nó trở thành , rồi trở thành dâu, nhưng tình của vĩnh viễn đổi, vĩnh viễn là em.” mỉm cười nhìn ra hết tình cảm của mình.

      Hạ Tiểu Tiệp giật mình nhìn . thể nghĩ tới đột nhiên lại những lời như vậy.

      Người nhất vĩnh viễn thay đổi, vĩnh viễn là . Lời như vậy sao có thể ra miệng? Rất… buồn nôn. Rất thẹn thùng. Mặt của tự chủ được đỏ lên.

      … Khụ.” ho khan, tránh ánh mắt nóng rực của nhìn mình chăm chút, đứng dậy : “Chúng ta có cần mua quà tặng cha mẹ ?”

      “Em nghĩ nên mua cái gì?” đứng dậy theo, cùng với mỗi người nắm tay của Tiểu Oa Nhi.

      nhắc tới vấn đề này làm cho Hạ Tiểu Tiệp lại nhíu mày phiền não.

      thể nghĩ được.” lắc lắc đầu. “Lần trước Tiểu Dư đưa bạn trai là Tiêu Kì về nhà gặp cha mẹ mua cho cha rất nhiều trà, mua cho mẹ đồ làm bếp. Em biết chúng ta còn gì để mua nữa.”

      “Việc em phiền não chính là chuyện này?” hỏi.

      “Đúng vậy.”

      nghĩ cha mẹ em phải là người thích quà quý hiếm đắt tiền.” đoán.

      “Đứng nhiên.” Hạ Tiểu Tiệp gật đầu chút do dự.

      khi như vậy em cần gì phải lo lắng. Có tâm là được. phải sao?”

      liếc cái, nhịn được : “ nghĩ rằng và em phải lo lắng sao?” nếu phải vì muốn để lại cho ấn tượng tốt trong lòng cha mẹ cần gì phải nghĩ.

      “Em có ý gì?”

      có ý gì.”

      La Khiêm có chút đăm chiêu nhìn , đột nhiên như tỉnh ngộ:”Em là vì ?”

      nhìn cái, phủ nhận cũng thừa nhận. Những La Khiêm biết mình đoán đúng.

      Kỳ cần phải đoán. sớm nghĩ rằng phiễn não như thế đều là vì , bởi vì bọn họ như thế này là muốn gặp cha mẹ của , muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cha mẹ, cần khẩn trương, làm sao phiền não cho được? Hết thảy đều là vì .

      Ngực nóng làm cho có cảm giác nếu làm điều gì thể giúp thôi phiền não. di chuyển người hướng vào tường, hôn lên mặt cái.

      hoảng sợ, đột nhiên dừng lại, đôi mắt mở to nhìn .

      “Cảm ơn em, vợ . em.” chân thành, ôn nhu nhìn .

      Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn, mặt ngày càng nóng lên, nóng chịu được bởi vì nhìn xung quanh, khéo lại gặp đúng lúc có người chỉ vào bọn họ, khe khẽ . Hình như là bọn họ biết xấu hổ. Con lớn như vậy rồi mà còn công khai thân mật. Rất ghê tởm.

      Ngay cả như vậy, cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng vẫn bị áp chế bởi hành động, ánh mắt cùng lời của rung động của . ở trong lòng nhanh chóng dâng lên mọt cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc.

      “Cha mẹ.”

      Tiểu Oa Nhi đứng ở giữa bọn họ đột nhiên thốt ra câu, thanh của trẻ con nhàng, trong trẻo rất nhanh truyền bốn phía, lại thêm bọn họ là gia đình ba người nên thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn vào.

      Hạ Tiểu Tiệp cảm giác mình như sắp cháy, cúi đầu muốn mở miệng : “ mau!”

      thể nào dự đoán được La Khiêm lại muốn đổ thêm dầu vào lửa.Thế nhưng

      “Đúng vậy. Cha mẹ. Thực rát nha.” nghiêm trang nhìn Tiểu Oa Nhi gật đầu , hạ giọng làm cho thanh truyền bốn phía.

      Hạ Tiểu Tiệp nhắm mắt lại ai thán. nghĩ tới giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng trong trẻo của Tiểu Oa Nhi vang lên.

      đáng ghét.”

      thanh ở bốn phía như dừng lại giây. Tiếp theo, giọng , bao gồm cả tiếng La Khiêm cười to sung sướng ở bên trong.

      Mặt của nóng đến mức như bị đốt cháy.

      Đỏ mặt cúi đầu, lôi con trước, đồng thời thề về sao bao giờ cùng bọn họ dạo phố nữa. Rất mất mặt…

      Sợ đột nhiên tới khiến cha mẹ bị dọa ngất , Hạ Tiểu Tiệp do dự lúc, cuối cùng quyết định rời công ty bách hoá trước, lấy cớ WC gọi điện thoại về nhà, cho mẹ biết tối nay, đưa vị khách tới nhà.

      còn chưa hết, bất thình lình mẹ đến vấn đề.

      “Con kết hôn?”

      Tuy rằng sớm biết tính của Tiểu Dư khó giữ bí mật, càng dặn được càng khó nhịn. Nhưng khi nghe mẹ là bà biết, lại còn là bà kêu Tiêu Kì chiều nay thuận tiện ghé qua nhà. còn tưởng rằng lần này Tiểu Dư giúp giữ bí mật, sao biết được cẩu đổi được ăn thỉ, ngưu khiên đến thế nào vẫn là ngưu*. Chỉ có ngốc ngếch mới tin tưởng Tiểu Dư. rất đáng buồn.

      (A Tử: chổ này nom na là 1 ng vốn thế nào có qua bao nhiêu tgian vẩn như vậy.)

      Trong lòng trọm mắng Tiểu Dư lát, mới cẩn thận lên tiếng trả lờ: “Vâng.”

      “Cậu ta chính là cha đẻ của Tiểu Oa Nhi?” Bà hạ lại hỏi.

      “Vâng.”

      “Nếu biết cuối cùng vẫn đến với nhau. Tại sao lúc trước lại chia tay? Bởi vì cậu ta thích có con?” Bà hạ hỏi.

      phải đâu mẹ. Lúc con mang thai ấy có biết chuyện. nếu cho ấy biết chắc chắn ấy cần đứa .” Sợ La Khiêm bị hiểu lầm, nhanh chóng trả lời.

      khi như vậy tại sao hai đứa lại chia tay? Cậu ta vì sao lại cùng với con chăm sóc Tiểu Oa Nhi?” Thanh bà Hạ lạnh lùng, có chút doạ người, ràng thể lượng giải.

      Hạ Tiểu Tiệp trầm mặc chút mới thẳng thắn với mẹ, giọng tha thiết thỉnh cầu. “Bởi vì ấy biết chuyện gì. Bởi vì con chỉ động chia tay. Bởi vì con muốn ấy bị liên luỵ. Mẹ, khi con về cùng ấy con toàn bộ cho mẹ biết. Con chỉ hy vọng mẹ cùng cha hiểu được mọi chuyện, đừng làm khó ấy. ấy có làm sai chuyện gì đâu. đấy.”

      Đầu dây bên ki im lặng, có phản ứng.

      “Mẹ. Con xin mẹ.” nài nỉ.

      Sau hồi mới truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ. “Mấy giờ các con đến?”

      Nghe đến câu đó, biết mẹ thoả hiệp.

      “Cảm ơn mẹ, chắc khoảng năm giờ. Mẹ cần chuẩn bị thức ăn đâu. Bữa tối con mời mọi người ra ngoài ăn.”

      “Trong nhà có nhiều đồ ăn. Sao lại phải ăn bên ngoài? Ở nhà là tốt rồi. Mẹ nấu, mấy đứa ăn. Nếu ở nhà thiếu cái gì tự mua.” Bà hạ dặn dò.

      “Vâng.” giọng khàn khàn cảm ơn. “Cảm ơn mẹ.”

      ngốc nghếch. Mẹ tắt điện thoại đây.”

      Mẹ xong tắt luôn máy. Nhưng cảm xúc của cũng matas hồi lâu mởi trở lại như cũ.

      Năm giờ. Hạ Tiểu Tiệp đưa La Khiêm về nhà.

      Mẹ chiêu đãi La Khiêm như khách bình thường. lạnh nóng. Khi nghe đến việc có cha mẹ, từ sống trong nhi viện bản năng làm mẹ của bà hạ trỗi dậy. Liên tục gắp đồ ăn cho , bảo ăn nhiều chút. Hỏi thích ăn cái gì lần sau bà làm cho .

      Phản ứng của cha rất tốt. Hỏi chút về công việc của La Khiêm, xác định tình trạng kinh tế tại của để cho con cùng cháu ngoại của ông chịu khổ. Sau đó hỏi nhiều, cùng La Khiêm chuyện việc nhà, sau đó làm lật tẩy chuyện dối ngày trước.

      “Cha em phải cảnh sát.” Vào lúc nghỉ ngơi, La Khiêm tìm được cơ hội lên án Hạ Tiểu Tiệp.

      “Ai cho ông là cảnh sát?” chọn giả ngốc.

      “Em.”

      “Em sao?”

      “Đúng. Em .”

      “Khi nào?

      “Vào lần đầu tiên em theo về nhà.”

      “Em quên rồi.”

      “Em quên nhưng vẫn nhớ. Sao em dám làm chuyện lớn như vậy? Nếu là người xấu, hoặc độ nhiên nảy ra ác ý với em. Em có biết hậu quả ra sao ?”

      “Vấn đề phải là người xấu, cũng nảy ra ác ý với em nha.” đáp hợp tình hợp lý.

      Nhìn đắc chí thắng lơi. La Khiêm gì, đem chuyện này với cha mẹ, hại bị cha mẹ mắng cho trận, quả là có chút ti bỉ.

      Nhìn ở cùng cha mẹ tự nhiên, gọi cũng tự nhiên làm cho có sinh ra cảm giác đau lòng.

      Nếu cha mẹ biết ngày xưa vứt bỏ người con có tiền đồ như thế, tính tình hiền lành, tốt bụng liệu bọn họ có hối hận ? Nhất định là có.

      đem chuyện này với mẹ. Mẹ chút lo lắng, lập tức gật đầu đồng tình. “Đương nhiên.” Còn mang theo vẻ mặt biểu lộ tức giận bất bình, làm cho đột nhiên hiểu được chiếm được lòng mẹ.

      lúc sau, Hạ Tiểu Tiệp thấy còn sớm nữa, nhắc nên về nhà nghỉ ngơi, mẹ , “Vợ chồng kết hôn, sao lại tách ra, ai về nhà nấy.” như vậy có kỳ quái.

      “Buổi tối nay ở đây, hay là mang hai mẹ con nó về con tự quyết định.” Mẹ nhìn La Khiêm làm cho Hạ Tiểu Tiệp có cảm giác con gả chồng như bát nước hắt .

      “Mẹ. Mẹ thấy tiếc sao?” nhịn được mở miệng hỏi.

      “Tiếc ai? Tiểu Oa Nhi sao? Cũng có. Hay để Tiểu Oa Nhi ở lại, con cùng La Khiêm về.”

      “Mẹ. Con là con. Mẹ chút luyến tiếc con sao?” cố ý .

      “Luyến tiếc có ích gì? Con phải cùng người khác rồi sao.” Bà Hạ xem thường liếc mắt cái .

      “Con ràng vẫn ở đây, nào có cùng ai?” nghiêm chỉnh kháng nghị.

      kết hôn cùng người ta. Còn ?”

      “Đó là…”

      “Tóm lại, tục ngữ đúng. Con lớn thể ở trong nhà. Mẹ con sớm biết được.” Bà Hạ cảm khái lắc đầu .

      Đêm nay mẹ rất lạ làm cho có cảm giác dở khóc dở cười. Nhưng La Khiêm ở bên cạnh lại khác.

      “Mẹ.” mở miệng . “Con cùng Tiểu Tiệp hiếu thuận với cha mẹ. Mẹ phải mất con mà là được thêm chàng rể. Nếu cha mẹ ngại con chuyển đến đây sống cùng hai người hay là hai người chuyển đến chỗ con. Chúng ta sống cùng nhau. Con hiếu kính cha mẹ.”

      Bà Hạ giật mình, ngạc nhiên nhìn , ra lời. Mà Hạ Tiểu Tiệp trừ cảm động vẫn là cảm động. Bởi vì xem ra .

      Đột nhiên lúc đó cảm thấy từng hoài nghi mục đích tiếp cận mình là buồn cười. Hay là do xem quá nhiều tiểu thuyết, suy nghĩ miên man nên bị mắc chứng vọng tưởng?

      Ngay cả việc bị cha mẹ vứt bỏ cũng oán hận. Ngay cả bị người khác chém đao cũng có thể cười trừ. Cả người vô cùng mệt mỏi thể chống đỡ nổi nữa cũng có thể giúp đỡ người khác. Người giống như làm sao có thể có suy nghĩ trả thù được.

      vẫn là , vẫn là người con trai khiến động tâm năm năm trước. chút cũng có thay đổi. Tựa như là bức ảnh giống hệt nhau… Chân, thiện, mĩ.

      cảm thấy mình sai người. Có thể gặp lại , gả cho nhất định là kiếp trước tu nhiều phúc.

      rất thương .

      “Con có tâm ý như vậy là được rồi.” Bà Hạ , thoạt nhìn rất cao hứng. “Đêm nay ở lại đây. Tiểu Oa Nhi ngủ cùng mẹ. Con con với Tiểu Tiệp phòng.”

      “Con muốn ngủ cùng mẹ.” Đột nhiên Tiểu Oa Nhi lên tiếng.

      “Tiểu Oa Nhi phải nghe lời bà. Đêm nay ngủ cùng bà.” Bà Hạ nhìn về phía Tiểu Oa Nhi .

      “Con muốn ngủ cùng mẹ.” Tiểu Oa Nhi vẫn kiên trì . mấy đêm ngủ cùng mẹ, bé rất muốn ngủ cùng.

      “Tiểu Oa Nhi lại đây.” Bà Hạ đột nhiên hướng Tiểu Oa Nhi . Bé tiến đến chầm chậm.

      “Tiểu Oa Nhi có muốn có em trai hoặc em ?” Bà Hạ ngồi xổm xuống đối diện với bé, .

      “Em trai hoặc em ?” Bé lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, gật đầu : “Muốn.”

      “Vậy tối hôm nay Tiểu Oa Nhi phải ngoan ngoãn ngủ với bà. Như vậy mới nhanh có em trai hoặc em được.” Bà hạ chút ngượng ngùng.

      sao?” Bé ngẩng đầu hỏi mẹ phát mặt mẹ rất đỏ.

      “Đúng vậy.”

      Là lời của cha. Sau đó mẹ đánh cha cái. Bà lại ở bên kia cười rất lớn. Bé có đôi chút tò mò, cùng biết làm cái gì.

      “Tốt lắm. đến mười giờ rồi. Tiểu Oa Nhi cùng bà lên lầu ngủ. Chúc cha mẹ ngủ ngon .” Bà Hạ đứng lên.

      Tuy rằng rất muốn ngủ cùng mẹ, nhưng bé lại muốn có em trai hoặc em hơn. Cho nên…

      “Mẹ, ôm con cái.” Bé nhìn mẹ . Mẹ lập tức xoay người ôm bé cái. “Cả cha nữa.” Bé cha cha. Cha cũng bế bé lên, hôn cái. Sau đó bé : “Mẹ ngủ ngon, cha ngủ ngon.” Rồi mới cùng bà lên phòng ngủ lầu hai.

      Sau khi hai bà cháu rời , phòng khách rơi vào im lặng trong phút chốc. La Khiêm đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

      thấy mẹ em rất thú vị.” La Khiêm . Trước mặt con của mình, lần đầu tiên gặp con rể có tình cảm như vậy. Nồng hậu trong lời sao. thú vị.

      “Cái gì mà mẹ em. Từ nay trở đó cũng là mẹ .” sửa lại.

      ôn nhu nhìn , mỉm cười. Giữ cảm tạ cùng kích động ở trong lòng.

      Bởi vì quan hệ của , có rất nhiều người nhà, chỉ có vợ cùng con , còn có thêm cha mẹ. Nằm mơ cũng dám vọng tưởng nhiều như vậy. tuyệt đối biết cảm ơn ông trời bao nhiêu lần khi cho xuất trong cuộc đời , cùng với cảm ơn .

      nhàng cầm tay , nhàng kéo vào lòng, ôm lấy , nhìn . Thiên ngôn vạn ngữ cũng biết từ đâu. Cuối cùng chỉ có thể nhìn : “Cảm ơn.”

      Hạ Tiểu Tiệp hoàn toàn hiểu được ý muốn cái gì, nhìn mỉm cười, đáp câu: “ cần khách khí.”

      Trong phút chốc, biết mình nhất định người con này cả đời. phải vì cái gì khác, chỉ vì tấm lòng của đủ.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      Vì muốn chứng minh mình lòng, La Khiêm đưa cha mẹ vợ đến nhà mới làm khách, hy vọng bà có thể suy nghĩ chút về chuyện họ tối hôm qua.

      Đương nhiên, muốn chuyển đến Hạ gia ở. Chẳng qua phòng ngủ của Tiểu Tiệp có điểm cần thay đổi. Giường phải đổi lớn hơn, mà phòng của lại ở lầu ba, đổi giường rất vất vả, vì vậy đành phải ở lại nhà mới.

      Điều quan trọng nhất là nhà mới có phòng ở lầu nên cha mẹ có thể ở đó, phải vất vả cầu thang lên lầu.

      hy vọng cha mẹ vợ đến xem, đồng ý cho làm con thừa tự, đồng ý cùng bọn họ đến ở.

      Bà Hạ nhìn phòng ở, quả thực đồng tâm, thẳng rằng đời này, bà còn mong ước gì, có con rể nhe vậy là bà thỏa lòng rồi.

      thế giống như đáp ứng cầu của hai người, cùng nhau ở chung nhà. Làm cho vợ chồng bọn họ nghe xong, vừ vui chút ai ngờ phía sau, bà thêm.

      “Nhưng hai đứa vừa mới kết hôn. Chúng ta làm cha mẹ vẫn là biết điều, tới quấy rầy hai đứa.” Bà Hạ Trêu ghẹo .

      “Mẹ. Mẹ với cha rốt cuộc là có chuyển tới đây ở chung ?” Hạ Tiểu Tiệp bất đắc dĩ tực tiếp hỏi.

      “Đó là chuyện sớm muộn thôi. Con gấp cái gì?” Bà Hạ nhìn cái. “Dù sao mẹ và cha con cũng chỉ có hai con . Già rồi chỉ có thể dựa vào hai đứa chăm sóc.”

      “Kìa…”

      “Nghe mẹ hết .”

      Bà cắt ngang lời làm cho chỉ có thể ngậm miệng lại, im lặng lắng nghe.

      “Mẹ và cha con giờ rất tốt, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Vì vậy con cần lo lắng cho cha mẹ. Lúc trước, con và Tiểu Dư ở nước ngoài, ở nhà phải chỉ có mẹ và cha con sao. tại, điều mẹ hy vọng nhất là hai đứa có thể hạnh phúc, sau đó sinh thêm đứa con. Đến lúc đó, mẹ tới giúp con ở cữ, xem xem có thể giúp con trị cái bệnh chân tay lạnh như băng, cùng với chuyện cứ đến tháng là gặp vấn đề.

      “Mẹ. Mẹ lo xa quá rồi.” Hạ Tiểu Tiệp nghe xong dở khóc dở cười, hiểu mẹ nghĩ thế nào mà lại giục sinh thêm đứa con nữa. sinh Tiểu Oa Nhi rồi hay sao. Người mẹ nên thúc giục là Tiểu Dư đúng hơn. “Hơn nữa…” tiếp tục . “Con biết mẹ với cha vẫn còn sức khỏe, thân thể cũng rất tốt, cho nên ở cùng chỗ phải để chăm sóc nhau, mà là…”

      “Mà là bởi vì chúng ta là người nhà mà mẹ.” La Khiêm .

      Hạ Tiểu Tiệp quay đầu nhìn . nghĩ rằng lại như vậy. Nguyên bản muốn là cho nhà đông vui, nhàm chắm hay tịch mịch, Tiểu Oa Nhi cũng có thể ở cùng với mọi người, mấy lý do linh tinh nữa. nghĩ tới… Người nhà.

      Đúng rồi. chưa bao giờ có người nhà, cũng có cha mẹ. Vì vậy, nhất định là muốn cảm nhận được cảm giác cùng cha mẹ và cả nhà ở chung với nhau. Cảm giác vô cùng náo nhiệt. nên sớm nghĩ tới mới đúng.

      “Mẹ. Quyết định như vậy . Mẹ cùng cha đến đây ở chung với chúng con.” hút hơi sâu, vẫn quyết định như cũ, tiếp: “Trong nhà thiếu bố mẹ, Tiểu Oa Nhi muốn ăn gì do bà ngoại nấu có, quen.”

      “Tiểu Oa Nhi Thường bà nấu gì cũng ngon nhất. Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm để Tiểu Oa Nhi phải ăn đồ ăn ngon, con nấu gì nó ăn nấy sao? Con chỉ biết luộc trứng, xào trứng, chiên trứng đơn giản, với cả nấu cơm mà thôi. Mẹ biết chưa?”

      “Con là…”

      Bà hạ lộ ra vẻ mặt chống đỡ nối. “Lời mất mặt như vậy mà cũng có thể ra. Chỉ biết luộc trứng, xào trứng, chiên trứng với nấu cơm. Con sợ La Khiêm nghe xong bỏ con hả?”

      còn kịp nữa rồi, bởi vì bọn con kết hôn.” Miệng khẽ nhếch lên, nhìn về phía La Khiêm. Muốn xem khi biết có tài nấu nướng phản như như thế nào.

      mỉm cười nhìn , sau đó quay sang mẹ vợ, nghiêm trang : “Mẹ. Tiểu Tiệp như vậy tốt lắm rồi. Bởi vì con chỉ biết nấu mì gói thôi.”

      ngẩn ra, bật cười tiếng.

      Bà Hạ cũng dở khóc dở cười, nhìn hai vợ chồng bọn họ, bộ muốn gì đó nhưng lại , cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.

      “Mẹ. Vì Tiểu Oa Nhi, mẹ với cha chuyển đến đây, chúng ta sống cùng nhau. “ .

      “Mẹ. Mẹ đừng lo lắng. Con nhất định hiếu thuận với hai người.” La Khiêm cũng gia nhập hàng ngũ du thuyết.

      chịu nổi mấy đứa.” Bà Hạ trầm mặc chút, rốt cuộc hít hơi sâu, đầu hàng bọn họ, lắc đầu : “Chuyện này mẹ cũng cha con bàn bạc chút, sau đó lại với các con sau. Lúc trước…” Đột nhiên nét mặt của bà trở nên nghiêm túc nhìn bọn họ. “Có chuyện hai đứa làm lúc trước chưa?”

      Vợ chồng bọn họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau cái, biết là chuyện gì.

      “Chuyện gì?” Hạ Tiểu Tiệp mở miệng hỏi.

      “Chuyện hôn lễ.” Bà Hạ liếc mắt cái nhìn . “Hai đứa phải người Mỹ. Đừng tưởng rằng đăng ký ở Garth, cho dù khi kết hôn…”

      “Mẹ, là Las Vegas.” nhịn được đính chính.

      “Mẹ mặc kệ là ở đâu.” Ba Hạ phất phất tay, đó phải là trọng điểm. “Tóm lại, hai đứa phải làm lễ kết hôn ở trong nước, mời mọi người uống rượu mừng, tuyên bố hai đưa có việc vui.”

      Nhìn thấy mẹ xoa xoa tay, mặt có chút đăm chiêu, Hạ Tiểu Tiệp nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Mẹ, mục đích của mẹ phải là vì thu tiền biếu chứ?”

      “Đúng vậy!”

      “Mười mấy năm qua, mẹ và cha con mất biết bao nhiêu cái hồng bao. Mẹ thừa dịp hai chị em con kết hôn để thu hồi tiền phải chờ đến khi nào? Cho nên lần này hôn lễ nhất định phải tiến hành. Nhất định.” Bà Hạ cương quyết .

      tiếng. La Khiêm rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng.

      “Thực xin lỗi mẹ.” vừa cười vừa . thể nhịn được. Mẹ vợ quả quả rất đáng .

      cần cười, em là còn tưởng .” vẻ mặt thành .

      Hạ Tiểu Tiệp xem thường tiếp: “Chính là tưởng mới cười.” Nhìn vẻ mặt cố ý của mẹ.

      La Khiêm càng buồn cười hơn. biết bao lâu mình cười được vui vẻ như thế. Tuy rằng biết hai mẹ con phải xấu nhau, nhưng cảm thấy vui vẻ. Cảm thấy luôn có người nhà bên cạnh cuyện với nhau rất thú vị. Còn rất tuyệt.

      chưa từng có người nhà, nên cũng chưa từng nghe trực tiếp nhưng người trong nhà chuyện trực tiếp với nhau, chút nào giấu diếm cả.

      Mặc kệ là biết nhau bao lâu, bạn bè có tốt với nhau đến mấy vẫn là người ngoài. Cùng người nhà ở chung, chuyện bao nhiêu cách chuyện bay bổng, che giấu giống như với người khác biến mất. Chỉ có gia đình ở cùng nhau mới có thể chuyện như vậy. sợ mất mặt. Cảm giác này rất tốt.

      “Mẹ. Nếu vì thu tiền biếu lần trước cưới Tiểu Dư chẳng phải thu rồi sao?” để ý tới chồng ngồi bên, Hạ Tiểu Tiệp vẫn tiếp tục nhíu mi hỏi mẹ.

      “Thu lần sao? Người khác cưới vợ, gả con , sang nhà mới, cháu đầy tháng. Con có biết cha mẹ bao nhiêu tiền hả? đến sang nhà mới, đây cũng là mới mua?”

      Bà Hạ , quay đầu nhìn bốn phía đánh giá tự hỏi, tựa hồ thấy cái gì khiến người khác phải . Quả nhiên, chỉ sau chốc lát thấy bà mở miệng : “ bằng mẹ cha con chuyển tới đây, mời bạn bè đến làm tiệc tân gia?”

      Hạ Tiểu Tiệp nhịn được, trợn mắt . “Mẹ, tốt nhất là mẹ đừng chuyển tới đây.”

      “Ha ha…” La Khiêm rốt cuộc nhìn được cười to. Hai mẹ con Tiểu Tiệp cùng qyau đầu nhìn về phía . “Con thực xin lỗi.” hiểu được có phần thở ra hơi.

      “Nó sao vậy?” Bà Hạ hỏi con .

      Hạ Tiểu Tiệp lắc đầu. Hai mẹ con quay lại nhìn , biểu tình có lẫn lộn chút hoài nghi.

      “Chuyện tốt gì mà cười vậy?” Hạ Tiểu Tiệp mở miệng hỏi.

      La Khiêm cười thể dừng lại nên trả lời . Bởi vì là hai mẹ con chuyện với nhau rất buồn cười. Quan trọng là vẻ mặt bọn họ có chút nào giống giỡn. Đây là điều rất buồn cười.

      Nếu lắc đầu, tỏ vẻ có chuyện gì Hạ Tiểu Tiệp lập tức đem chú ý trở lại mẹ.

      tính làm sao cho mẹ mất ý nghĩ tổ chức hôn lễ trong đầu. Bởi vì tuyệt đối thể tưởng tượng nổi cảnh cùng La Khiêm đứng đài bị người ta chỉ trỏ, đoán xem Tiểu Oa Nhi có phải là con của chú rể hay .

      Cái gọi là miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ. muốn tự tìm đến phiền toái, mất việc chỉ vì mẹ muốn thu vài cái hồng bao.

      “Mẹ. Con muốn láng giềng nghị luận điều gì. Lời đồn đại rất nhiều. Bây giờ kết hôn lại còn muốn mở đại yến mời khách, mẹ nghĩ xem người khác con như thế nào?” nhíu mi , để cho mẹ thấy chút hậu quả.

      như thế nào?” Bà Hạ cho là đúng liếc mắt nhìn cái. “Con cũng phải là tùy tiện gả cho đàn ông. Kết hôn cùng cha của con con có gì là sai đâu. Bọn họ muốn cái gì?

      Tiếng cười của La Khiêm dừng lại trong nháy mắt. Cả hai me con Tiểu Tiệp đều phát ra.

      “Bọn họ có thể rất nhiều chuyện.” Đôi môi Hạ Tiểu Tiệp bất giác nhếch lên, lộ ra tia cười khổ. “Có người sợ thiên hạ loạn chưa đủ, thích tin vỉa hè, hươi vượn. Rồi trắng có thể thành đen. phải sao?”

      chính là . Ai dám hươu vượn?” nhíu mày ngẩng đầu.

      “Người thích hươu vượn chỗ nào mà chẳng có.”

      Đôi mày bà Hạ càng nhăn lại, đột nhiên nhìn về phía La Khiêm, hỏi . “Con suy nghĩ giống Tiểu Tiệp, tổ chức hôn lễ sao?”

      Hạ Tiểu Tiệp cũng quay đầu nhìn . Thấy dường nhe nghe thấy mẹ gì, hai mắt nhìn vào , biết suy nghĩ cái gì mà mặt lộ vẻ phức tạp, khó hiểu.

      “La Khiêm?” kêu tên . “Mẹ chuyện với .”

      trừng mắt nhìn, biểu tình vẫn khó hiểu, phức tạp như cũ, quay đầu về phía mẹ vợ.

      “Mẹ.” gọi, vẫn nhìn chằm chằm vào bà, hỏi: “Vừa rồi mẹ cha của Tiểu Oa Nhi… Là chỉ con sao?”

      nghĩ được đột nhiên hỏi như vậy, hai mẹ con hoàn toàn bất động, ngây cả người.

      Bà Hạ trừng mắt nhìn. Hạ Tiểu Tiệp ở bên cạnh sớm hoàn hồn chút.

      “Con… Chẳng lẽ con còn biết con là cha ruột của Tiểu Oa Nhi sao?” Bà thốt lên đầy khó tin, sau đó nhìn về phía con . “Chẳng lẽ con chưa cho La Khiêm biết sao?”

      ấy cho con biết Tiểu Oa Nhi năm nay ba tuổi.” La Khiêm thào .

      “Ba tuổi làm sao học nhà trẻ?” Bà Hạ hỏi lại.

      La Khiêm giật mình. chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

      “Con biết Tiểu Oa Nhi là con của con. Vậy lại còn cũng Tiểu Tiệp kết hôn? Vì sao?” Bà Hạ có chút đăm chiêu nhìn .

      “Đây là nguyên nhân khiến năm đó em lời cáo biệt mà ?” nhìn chằm chằm vào hỏi.

      nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu giọng trả lời: “Em thể làm liên lụy đến nha.”

      “Con đều là của chúng ta. Làm sao có thể là liên lụy?” Giọng khàn khàn, có chút rung động.

      ngẩng đầu nhìn , lộ ra tia cười mang theo vui mừng, có chút khổ tâm. Năm đó quả nhiên là lầm.

      “Bởi vì biết chắc chắn phản ứng như vậy, nhất định hai lời, cùng chịu trách nhiệm cho nên em mới với , phải bỏ .” giải thích.

      im lặng, mắt chuyển nhìn hỏi. “Em lo rằng nuôi nổi em và con?”

      nhàng lắc đầu.

      mặt mặt biểu lộ chua sót, tin.

      “Chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng chắc chắn nuôi được. Tiểu Dư cũng muốn chứng minh. Mà cho dù là nuôi nổi cha mẹ chắc chắn bỏ mặc chúng ta.” thẳng, phủ nhận phỏng đoán của .

      “Vậy vì sao?” khi như vậy tại sao em lại lựa chọn rời ?

      Hạ Tiểu Tiệp nhìn sâu vào mắt trong chốc lát, rồi mới thở dài, mở miệng : “Em lo vì hai mẹ con em là buông xuôi cơ hội thăng tiến cùng ước mơ của mình. Càng lo vì nhỡ liều mạng làm cho thân thể mệt mỏi. Đến lúc đó chúng ta vì chuyện này mà cãi vã, vợ chồng bất hòa. Em bào giờ nghĩ mọi chuyện như vậy.”

      Nguyên nhân này khiến á khẩu. lúc lâu sau, mới : “ cãi nhau với em.”

      “Nhưng em .” đau xót . “ biết lúc đó khi nhìn làm việc ngày mười mấy tiếng, thậm chí hai mấy tiếng, mình làm ba việc, ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng. Lòng của em rất khó chịu. Em rất muốn đừng tự ngược đãi bản thân. Nhưng cũng biết muốn em như vậy bởi vì cần tiền để chỉ tiêu, duy trì cuộc sống.”

      “Em cũng thể đưa cho tiền tiêu vặt vì em biết chắc chắn chịu nhận. Làm như vậy làm tổn thương đến tự tôn của . Cho nên em chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn tối đa mà thôi. Mà ngày đó, em biết sớm muộn cũng tới.”

      lần nữa La Khiêm lại được gì, chỉ cảm thấy đau lòng.

      “Cho nên…” nhìn chằm chằm, mở miệng , “Em liền chịu hết trách nhiệm cùng vất vả?”

      chỉ nhìn , gì.

      cảm thấy lòng mình rất đau, sắp sửa thể chịu nổi nữa.

      “ Vậy em có nghĩ tới, đau lòng , cho vất vả, cũng giống như em muốn em vất vả hay ?”

      khàn khàn hỏi , mặt khó chịu, giọng thống khổ làm cho Hạ Tiểu Tiệp hoảng sợ. Bây giờ mới phát ra phải trách mà là trách chính mình. Tự trách chính mình.

      vào ngồi bên cạnh, cầm tay nhàng : “Em phải chỉ có mình. Bên cạnh còn có Tiểu Dư giúp đỡ.” Hy vọng có thể giảm bớt tự trách bản thân. thực tế aqnh cần phải tự trách bản thân như vậy bởi vì từ đầu đến cuối, việc gì cũng biết. Tất cả đều là do quyết định.

      “Hai mười chín tuổi…” kích động ra tiếng, thể tưởng tượng được những năm qua họ sống ra sao. Hai mười chín tuổi còn học, làm, lại còn phải nuôi con…

      rất đau lòng, tự trách bản thân. Nỗi đau khổ, khói chịu dường như sắp làm cho La Khiêm chịu nổi. đưa hai tay ôm vào lòng như muốn hai người hòa làm , từ nay về sau phải chịu đựng khổ cực, luôn luôn sống vui vẻ.

      Còn chỉ có thể ôm lại .

      lát sau, khi tâm tình La Khiêm bình tĩnh hơn mới thả lỏng ra chút, cánh tay vẫn ôm chặt lấy.

      “Sao em liên lạc với , lúc đó thành công, có thể chăm sóc cho hai mẹ con. Vì sao lại liên lạc? Hay là em thử liên lạc với nhưng lại bị người khác chặn lại?” lẩm bẩm hỏi.

      im lặng hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng trả lời: “Em biết bên cạnh còn chỗ cho em nữa .”

      “Cho nên em thử?” nhàng buông ra chút, cúi đầu nhìn, đôi mày nhăn lại. Có thể thấy vẻ mặt chỉ trích cùng bất mãn.

      “Em biết rằng có hận em vì chuyện chưa lời từ biệt nào mà bỏ hay ?” Hạ Tiểu Tiệp do dự . “Em biết lúc trước khi em, tâm tình của như thế nào. Kết quả lại là chính em phản bội . Cho nên, nếu có oán hận em cũng cam chịu. Nhưng em thể để Tiểu Oa Nhi làm công cụ trả thù cảu . Nếu bởi vì hận em mà cướp Tiểu Oa Nhi em chết mất.”

      “Nếu em hiểu em nên biết bao giờ làm chuyện như vậy.”

      “Con người thay đổi.” , đáy mắt có chút đau thương. “Trải qua nhiều năm, em lại còn phản bội , làm sao em biết biết được có thay đổi hay ? Em thể mạo hiểm.”

      La Khiêm gì, nhìn lúc lâu. Muốn mắng nhưng lại thể. Cuối cùng chỉ có thể gõ lên trán của cái : “Em rất ngốc.” Nếu nghĩ hận , cũng thể bất kể mọi thứ mà sinh ra và nuôi dưỡng Tiểu Oa Nhi.

      “Em biết.” cười khổ trả lời.

      “Vậy em có biết người con đó rất nhiều ?”

      giật mình, lằng lặng nhìn .

      cúi đầu hôn lên trán , chóp mũi của , hôn lên miệng, cúi đầu : “ thực rất em, rất .” Sau đó nhàng thâm tình hôn .

      Hạ Tiểu Tiệp rất cảm động, đưa hai tay ôm lấy cổ , đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt, tự chủ được mà rơi lệ.

      Nước mắt rơi xuống má.

      La Khiêm hơi ngẩng đầu, rời khỏi cánh môi mềm mại, hôn giọt nước mắt khác rơi xuống. “Đừng khóc.” thấp giọng an ủi.

      Hạ Tiểu Tiệp thể khống chế mình, cảm thấy mọi chuyện vui vẻ, tốt đẹp này giống như là giấc mơ. hề hận . Còn đau lòng, thương , rất , rất làm cho muốn khóc, khóc vì hạnh phúc.

      Đem hai má vùi vào hõm vai , ôm chặt , nghẹ ngào : “Em rất , thực cũng rất .”

      biết.” La Khiêm đáp lại, hôn lên môi của , đem ôm chặt vào lòng, cả đời bao giờ buông tay nữa.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10<hoàn>
      Từ Mỹ trở về nước, tuần trôi qua nhanh chóng. Hạ Tiểu Tiệp làm trở lại, vào công ty trả phép, làm.

      tuần qua, bận túi bụi. Ngoại trừ xử lý việc Tiểu Oa Nhi nhà trẻ, còn phải chuyển nhà, mà La Khiêm còn xem xe, mua xe… Trong nhà mà có xe óc phương tiện lại nên cùng mua với .

      qua chỗ khách sạn ở, dường như thấy cái gì cũng thiếu, cái gì cũng cần. Để dọn dẹp, lo lặng chuyện này, mất hẳn bai ngày. Người nào đó còn cố tình làm bộ dạng có cũng được mà có cũng được khiến yên lòng. Gọi xem quần áo cho mình nhưng dẫn xem trang sức, mua quần áo cho , khiến tức cũng được mà cười cũng xong. Đây chính là tình huống dở khóc dở cười.

      Quần áo của thiếu rất nhiều, mặc dù có ít là đồ hàng hiệu nhưng đều là do đối tác tặng. Đồ mua toàn là loại hỗ tạp, mặc thấy thoải mái. Hơn nữa, còn có bộ thấy sắp rách nhưng vẫn con mặc.

      cuộc sống sung túc nhưng vẫn giống năm năm trước, thay đổi chút nào mặc dù có tiếng tăm và thu nhập cũng tăng nhiều. Điểm ấy rất đáng quý.

      có ít quần áo như vậy, khi phải tham gia các trường hợp quan trọng sao?” tò mò hỏi.

      “Người đại diện giúp chuẩn bị quần áo.”

      ra là thế. Thảo nào mỗi lần thấy xuất công khai đều là vest được chuẩn bị rất cẩn thận. Mà ngoài đời chưa bao giờ thấy mặc vest. Hành lý của đừng đến vest, ngay cả áo sơ mi cũng có. Cái nào cũng nhàu nát.

      quả thực rất lợi hại. Bình thường ăn mặc tự do. Khi phát biểu mặc đồ vest rất tự nhiên.

      Nghĩ đến La Khiêm, Hạ Tiểu Tiệp tự chủ được vui sướng trong lóng, đứng ở cửa công ty vười mình.

      “Buổi sáng vui vẻ.” Vẻ mặt tươi vười, sáng sủa chà hỏi đồng nghiệp.

      Văn phòng yên lặng, ai đáp lại .

      “Làm sao vậy? cóc huyện gì xảy ra?” trừng mắt nhìn, nghi hoặc hỏi. xin nghỉ phép hơn mười ngày, trong ty xảy chuyện gì àm biết?

      Trong văn phòng vẫn yên lặng, ai trả lời. Thậm chí, người ngội bên cạnh , cùng làm việc cũng ngẩng đầu liếc mắt cái.

      “Mỹ Linh…” đến gần đồng nghiệp, định mở miệng hỏi xem xảy ra chuyện gì ta đột nhiên đứng lên, xoay người bỏ .

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? là kỳ lạ.

      “Tiểu Lâm…” xoay người nhìn về đồng nghiệm khác, ngay lập tức, ta quay sang chuyện với người bên cạnh, cứ như là hề tồn tại.

      Hạ Tiểu Tiệp bất ngờ, biết mình bị tẩy chay. Nhưng vấn đề là vì sao?

      Nếu là Tiểu Dư nhất định lớn tiếng hỏi mọi người. Đáng tiếc phải là người có tài ăn . Chỉ cần mình đường hoàng chính chính thẹn với lừng tâm. Người khác có cũng đều có thể bỏ qua.

      Cho nên hề cảm thấy khó chịu, trực tiếp xoay người đến chỗ của mình, bỏ cặp xuống, đến văn phòng quản lý, báo cáo hết phép, trở về làm việc.

      Gõ cửa, có tiếng người truyền ra: “Mời vào.” Sau đó, mới mở cửa vào.

      Quản lý ngồi ở phía sau bàn, ngẩng đầu lên thấy , biết vì sao mày nhăn lại, sau đó nhìn : “Đóng cửa lại, ngồi xuống, chúng ta chuyện chút.

      Ngay cả quản lý cũng có phản ứng rất lạ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Hạ Tiểu Tiệp đóng cửa lai, ngồi xuống ghế sopha, quản lý cũng theo sau, ngồi đối diện.

      “Tôi có việc muốn hỏi .” ta trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      “Chuyện gì? Quản lý cứ .”

      “Nửa năm qua, làm việc rất tốt. nhân viên mới mà có biểu như vậy là rất ổn, rất đáng để các đồng nghiệp khác học tập.” Quản lý nhìn .

      im lặng nghe, trả lời vì biết đây chưa phải trọng điểm.

      “Nhưng có vài lời đồn về …” Quản lý ngừng chút, nhíu mày rồi tiếp: “Có người lợi dụng sắc đẹp, cùng khách hàng… Khụ, có quan hệ bất chính, cho nên mới có thành tíchtiêu thự xuất sắc như vậy.”

      Bọn họ rốt cuộc xem là cái gì? Vì tiền tài bán đứng bản thân? Quan hệ bất chính?

      “Đương nhiên, đối với công ty mà chỉ cần nhân viên có tài, công ty kiếm được tiền. Còn về phần dùng cách nào để kiếm công ty cũng xen vào. Nhưng còn có nền nếp, tổn hại đến danh dự của công ty. Cái này…” Quản lý hết nhưng ý tứ biểu tương đối ràng.

      Hạ Tiểu Tiệp cảm thấy cả nười rét run, tâm lạnh xuyên thấu.

      “Quản lý tin những lời đồn kia?’ Thanh của có chút trống rỗng. Dùng từ ‘cũng’ bởi vì phản ứng của quản lý của các đồng nghiệm kia giống nhau. Chứng tỏ bọn họ đều có suy nghĩ như vậy.

      “Tin hay phải là vấn đề. Vấn đề là chỉ người nhìn thấy hành vi của . Tình cảnh bây giờ của thể chối cãi có biết ?” QUản lý nhắm mắt thơ dài.

      Thấy? Hết đường chối cãi? Vì sao cảm thấy là vớ vẩn, buồn cười?

      “Xin hỏi ai thấy?” thể truy vấn. rất muốn biết ai nhìn thấy.

      “Tôi thể cho .”

      “Cho dù đối phương có cố ý sờ soạng tôi cũng thể ?”

      vậy sao?” Quản lý nhìn thẳng . “Nếu là tại sao chỉ có người nhìn thấy?”

      “ Ba người thành chuyện xưa. chưa nghe qua sao?”

      “Tôi biết ý của . Nhưng…” Hơi do dự chút, quản lý mới : “Ngay cả tôi cũng thấy.”

      Hạ Tiểu Tiệp chấn động, còn tưởng mình nghe nhầm. “Cái gì?” dám tin hỏi lại.

      “Tôi cũng nhìn thấy.” Vẻ mặt quản lý lộ ra chút đáng tiếc nhìn , thở dài lại lần nữa.

      trợn tròn mắt, há hốc mồm, lúc sau mới có thể .

      “Xin hỏi quản lý thấy cái gì? thể cụ thể chút sao?” nhất định phải làm chuyện gì xảy ra, thể bị hiểu lầm được.

      Quản lý hít sâu hơi, hơi do dự, mới mở miệng tiếp: “Lần trước xin phép, từng bán căn nhà vài trăm ngàn. từng ở lại căn nhà đó qua đêm phải ? Trừ lần đó ra, cũng có người thấy ở trong đó, chỉ lần ra vào. Họ nhìn thấy .”

      ra là…” thòa lắc đầu . Rốt cuộc nhìn thấy vấn đề ở chỗ nào, nhưng lại càng thêm tâm lãnh.

      Bọn kiểm chứng, là “Quan hệ bất chính”. Từ đầu đến cuối điều tra, có cơ sở, cứ như vậy định tội .

      Đối với , đây phản là vấn đề hiểu lầm. Mà vấn đề ở đây là tin vào nhân cách làm người của .

      Đồng nghiệp như vậy, hoàn cảnh làm việc như vậy…

      Nếu ngày trước cần tiền có lẽ buộc bản thân phải nhẫn nại tiếp tục làm ở đây. Nhưng tại cần.

      thong thả đứng dậy.

      “Quản lý, cảm ơn nửa năm qua chiếu cố tôi. Tôi muốn thôi việc.” Thái độ của rất kiên quyết.

      Quản lý ngây người chút, vội vàng đứng dậy : “Tôi có ý muốn thôi việc. Tôi chỉ hy vọng có thể ý thức chút hành vi của mình, cần để người ta mượn cớ.”

      “Tôi biết. Tóm lại, nửa năm qua rất cảm ơn .”

      Gật đầu chòa, Hạ Tiểu Tiệp xoay người ra khỏi văn phòng, đến chỗ ngồi của mình, cầm lấy cặp da, rời khỏi công ty làm việc nửa năm. định bỏ có tiếng “Đing đing”. Tiếp theo, nam nhân vật chính xuất .

      Đồng nghiệp ở văn phòng nhìn thấy hai người cùng nhau, biểu tình nhất thời trở nên kỳ quái làm chô hiểu được cái đó gọi là mục kích nhân chứng nhân.

      Nhìn thấy Hạ Tiểu Tiệp, La Khiêm mỉm cười, nhanh về phía , đứng ở trước mặt.

      “Sao lại tới đây?” Tuy rằng biết mọi người chung quang đều kéo dài lỗ tai để nghe lén hai bọn họ chuyện, Hạ Tiểu Tiệp vẫn tự chủ được, lên tiếng hỏi.

      “Nhàn rỗi có việc gì, đến xem bộ dạng làm việc của em mê người đến mức nào, thuận tiện đến chào hỏi mọi người trong văn phòng, cảm ơn vì chiếu cố vợ của .” La Khiêm tếu táo đáp lại.

      “Nếu như vậy phải làm cho thất vọng rồi. Bởi vì em vừa mới thôi việc.” để ý tới mọi người ở bốn phía nghe thấy từ “vợ” mà xôn xao lên. nhìn giải thích.

      Thôi việc? Tiếng xôn xao lại lớn hơn.

      “Tại sao?” La Khiêm nghe vậy giật mình sửng sốt, nhíu mi hỏi .

      “Sao cái gì mà sao? Chồng của em kiếm ra nhiều tiền như vậy lại còn muốn em vất vả làm việc kiếm tiền sao? Cho nuôi là được rồi.” thoải mái đáp, rồi lập tức híp mắt hỏi: “Hay là muốn nuôi em?”

      “Nuôi em cùng ba bốn đứa con cũng có vấn đề gì.” nhanh chóng trả lời. “Nhưng…”

      “Đừng có nhưng. Hôm qua em qua cửa hiệu bán túi xách. Tuy rằng cái túi giá lên tới chín vạn nhưng nó nhìn rất đẹp. mua cho em làm quà sinh nhật luôn có được ngắt lời, lôi ra ngoài, vừa vừa chuyện muốn chuyển chú ý của .

      biết vì sao năm đó hai người nhau khi chưa bao giờ mua cho quà gì, cũng bảo thích cái gì mua, đưa đến những nơi lãng mạn. Giờ nghĩ lại thấy canh cánh trong lòng cho nên bây giờ phải bồi đắp lại. Còn muốn lên kế hoạch đưa du lịch nước ngoại, du ngoạn khắp nơi, muốn làm cho vui vẻ, cảm động.

      hay đùa rằng nếu như vậy tiêu hết rất nhiều tiền, cả nhà phải ăn ngủ đầu đường, dựa vào khí sống qua ngày.

      được. phải chứng mình cho thấy tài sản của mình, đưa toàn bộ cho bảo quản, lúc đó nhất định thể chống đỡ.

      Nhưng là để cho kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối cũng là văn kiện ghi toàn bộ tài sản điều thuộc về và Tiểu Oa Nhi, rốt cuộc là phải làm như vậy sao, đem toàn bộ tài sản sang tên cho hai mẹ con ? khiến người khác thể tưởng tượng nổi.

      Vì vậy, đắc ý nhìn , cho dù có đem tiêu hết cả tiền vẫn còn có vợ cùng con có thể dự vào nên rất yên tâm.

      ngắn gọn, nghĩ tâm ý quyết, cho nên dám cam đoạn nếu muốn cái túi xách hàng giá chín vạn kia khẳng định hai lời…

      “Ok. Ngoại trừ cái túi da đó, em còn muốn mua cái gì?”

      “Em nghĩ .” Hạ Tiểu Tiệp cố gắng nén xúc động trong lòng, giả bộ suy nghĩ. Bây giờ thiếu cái gì. Được thương , chiều chuộng như có được toàn bộ toàn bộ thế giới. Cố còn cái gì tốt? Bây giờ rất thỏa mãn, rất hạnh phúc .

      “Được rồi. Em cứ từ từ nghĩ rồi cho biết.” La Khiêm mỉm cười .

      Đinh dong… Đinh đong!

      Cửa kính mở ra, tiễn bước đôi vợ chồng nùng tình mật ý, để lại đằng sau vẻ mặt ngạc nhiên cảu nhiều người, mắt mồm há hốc lâu mà hồi phục được tinh thần.

      Vợ? Chồng? Túi xách da hàng hiệu giá 9 vạn làm quà sinh nhật?

      Oh, my god.

      phải là chứ? phải chỉ là quan hệ bất chính thôi sao? Tại sao lại biến thành vợ chồng? trẻ tuổi đó trở thành chủ nhân hào trạch. Đó là chồng của Hạ Tiểu Tiệp? Có thể sao?

      thể có chuyện đó…

      Nhưng bọn họ nắm tay nha, trong mắt ánh dịu dàng chỉ có đối phương, xung quanh bọn họ là khí hạnh phúc. Dù là hay giả đều khiến người khác hâm mộ.

      Rất hâm mộ, rất hâm mộ, rất hâm mộ nha!.

      ***

      Từ khi nghỉ việc, Hạ Tiểu Tiệp tưởng rằng mình nhàn hạ. Kết quả phải là như vậy.

      Mỗi sáng vẫn dậy sớm bởi vì muốn đánh thức Tiểu Oa Nhi, đưa con đến trường.

      La Khiêm cũng dậy rất sớm bởi vì muốn chơi cùng con khiến cho cảm thấy mỗi ngày đểu rất hạnh phúc.

      Sau khi Tiểu Oa Nhi đến trường, thỉnh thoảng kéo về phòng ngủ, đương nhiên mười hết chín cùng vận động chút, rất thẹn thùng…

      Có đôi khi kéo ra ngoài chụp ảnh. Địa điểm luôn tùy tâm sở dục, chỉ cần là ngời quen dù lên trời hay xuống biển đều có khả năng.

      Phong cách chụp ảnh của vẫn giống năm năm trước. Tùy hứng, có mục đích trước, có chủ đề. Gần như tất cả đều dự vào duyên phận. Kỹ thuật chụp ảnh của rất tốt, trước khi chụp đêu quan sát rất kỹ từng chi tiết . luôn chọn những lúc người khác chú ý, xúc động mà chụp lại nên những bức ảnh rất sống động, có cả hỉ nộ ái ố, hận sân si, thất tình lục dục.

      thích nhìn vẻ mặt chuyên chú khi chụp ảnh của , thích nghe cùng người bị chụp ảnh chuyện phiếm với nhau. Nhưng thích nhất là khi nhìn giúp đỡ người khác, thể vươn tay trợ giúp, bộ dạng hết sức lo lắng.

      lần gặp ai đều giúp đỡ. tưởng rằng đạt được thành tựu như bây giờ, tuyệt đối có liên quan lòng tốt.

      Bởi vì luôn đưa khắp nơi chụp ảnh, lại muốn giúp có quan hệ tốt với mọi người nên biến thành trợ lý theo trợ giúp nhưng công việc này rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Tục ngữ rất đúng, giúp nhau bởi niềm vui. Nhưng , mỗi ngày như vậy cũng rất mệt mỏi, mệt chết người.

      ***

      “Leng keng đinh…”

      Tiếng đồng hồ báo thức buổi sáng vang lên khiến Hạ Tiểu Tiệp ngủ say bị đánh thức. mệt mỏi đưa tay sờ xung quanh bàn đầu giường để tìm đồng hồ, tắt chuông , sau đó lên giường tiếp tục ngủ, tiếng động liên tục vang lên.

      Nhưng như vậy được, nhất định phải dậy sớm. Nếu dậy được đưa Tiểu Oa Nhi tới trường được.

      ngừng cho chính mình nghe nhưng biết vì sao thân thể lại chịu nghe lời.; May mắn còn có thể dùng miệng.

      “Tiểu Oa Nhi, dậy thôi.” gọi to.

      giây, hai giây… phút, hai phút…

      “Tiểu Oa Nhi, dậy thôi.”

      biết bao lâu sau, mới nghe thấy tiếng La Khiêm gọi con rời giường. Chậm chạp mở mắt, nhịn được, ngáp cái, chậm chạp rời giường làm cho nhàng đè lại giường.

      “Em ngủ thêm chút nữa . gọi là được rồi.” La Khiêm ôn nhu .

      mệt mỏi có sức để tranh cãi, ừ tiếng, nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

      Lại biết qua bao lâu nữa, Hạ Tiểu Tiệp dần dần tỉnh lại, cảm giác xung quanh mờ mịt, giống như là quên mất điều gì rất quan trọng. Trong đầu hỗn loạn, mọi thứ có vẻ chậm làm mất hồi lâu ngồi suy nghĩ rồi mới đột nhiên kêu to ra tiếng.

      “Tiểu Oa Nhi!”

      Phút chốc, dựng người lên, quay đầu về phía phòng Tiểu Oa Nhi, chỉ thấy giường ngoại trừ ra, còn ai cả.

      Xoa xoa tóc, xoay người tìm đồng hồ báo thức. nhìn thấy thời gian đồng hồ khiến giật thót người, sợ tới mức trợn mắt há mồm.

      Đứng rồi, nhớ là La Khiêm hình như có cùng chuyện với nhau mấy câu. cái gì, kêu tiếp tục ngủ. Đó phải là mơ.

      11:45. có nhìn nhầm hay ? Nhưng sắp 12h rồi sao?

      vội vàng rời khỏi chăn, xuống giường ra khỏi phòng.

      La Khiêm đâu? ở nhà hay ngoài? Tại sao lại gọi dậy?

      “La Khiêm?” Xuống lầu , gọi to.

      “Tiểu Tiệp, em dậy rồi sao?” nghĩ rằng lại thấy từ phòng bệp nhô đầu ra, nhìn mỉm cười.

      làm cái gì vậy?” tò mò hỏi.

      nấu cơm trưa.” .

      phải chỉ biết nấu mì ăn liền hay sao?”

      “Thực ra còn biết nấu sủi cảo.” lấy vẻ mặt đắc ý nhìn . “Buổi sáng có ra ngoài chút, thấy có người bán sủi cảo tự làm nên mua mấy gói. Cho nên trưa nay chúng ta cùng ăn. OK?”

      gật gật đầu, nhịn được, nhìn hỏi tiếp: “Tại sao gọi em dậy? Làm cho em ngủ trễ như vậy?”

      “Nhìn em mệt mỏi quá.”

      Nhìn vào dời mắt, cảm thấy mặt có chút gì đó kỳ quái.

      “Làm sao vậy?” hỏi , sau đó hới híp mắt lại : “ phải muốn cười nhạo em vì thể lực tốt đó chứ?”

      lắc đầu, tiếp theo lại bất ngờ hỏi câu khiến đỏ mặt có chút xấu hổ.

      “Tiểu Tiệp, kinh nguyệt của em đến chưa?”

      trừng mắt, hờn dỗi nhìn cái: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

      nghĩ hay là em mang thai?” nhìn , chậm rãi trả lời.

      Hạ Tiểu Tiệp ngây người. Dạo này cuộc sống vui vẻ bận rộn khiến chút ý đến chuyện này. Kinh nguyệt của đến vào ngày mấy? nhớ hình như là ngày mười, mà hôm nay là…

      “Hôm nay là ngày bao nhiêu?” hỏi.

      “Ngày hai mươi lắm.”

      ngơ ngác nhìn , mặt đầy nghi ngờ cùng chờ mong, còn có chút sợ thất vọng. nghĩ như vầy bởi vì thấy cuộc sống sinh hoạt thường ngày của thay đổi rất nhiều. Là thân thể thích ứng hay do nguyên nhân nào đó.

      thử xem.” La Khiêm đưa đến trước mặt chiếc túi đựng que thử thai.

      “Sao lại có cái này?” sửng sốt, ngẩng đầu hỏi.

      “Buổi sáng mua.”

      thực chờ mong sao?” do dự nhìn hỏi. “Nếu kết quả có…”

      vấn đề gì. Như vậy, mỗi ngày có lý do để cùng em làm chuyện đó.” ngắn gọn, dứt khoát khiến mặt đỏ ửng lên. “Nhanh lên chút. Em thử xem sao.”

      hít sâu hơi, cuối cùng gật đầu, cầm que thử thai vào WC.

      La Khiêm chờ ở bên ngoài, tim đập rất nhanh. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng tất cả đều là ngụy trang. Có trời mới biết khẩn trường bao nhiêu.

      Tuy rằng sớm có con 5 tuổi gọi là cha, nhưng chưa bao giờ trải qua quá trình mang thai và sinh con cùng vợ, càng chưa bao giờ cảm thấy được cảm giác khi biết vợ mình mang thai như thế nào, việc chờ đợi như vậy khiến lòng nóng như lửa đốt.

      Trời ơi, tại sao đến giờ vẫn chưa ra? Kết quả là có hay ?

      tiến lên từng bước, giơ tay lên gõ cửa, nhưng sau đó lại dừng ở giữa trung. được, thể thúc giục , nên để cảm thấy có áp lực. tự với chính mình, sau đó buông tay xuống, lui từng bước về phía sau.

      tới, qua . qua , lại lại đây.

      Thử thai mất nhiều thời gian như vậy sao? Chẳng phải người ta chỉ cần ba phút là có kết quả hay sao? Chẳng lẽ rất sốt ruột, ba phút cũng đợi được?

      nhịn đượ cúi đầu nhìn đồng hồ. Vấn đề là lúc vào lại xem giờ, bây giờ làm sao biết được vào bao lâu.

      Vội vàng, là muốn chết người.

      được, được, nên bình tĩnh chút, tuyệt đối được để cho biết được chờ mong. Nếu mà kết quả như mong muốn nghĩ làm cho hy vọng rồi lại thất bại mà cảm thấy có lỗi, khổ sở. muốn làm cho như vậy.

      Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

      Cửa WC đột nhiên mở, Hạ Tiểu Tiệp ra, biểu mặt hoàn toàn thể cho người khác biết kết quả như thế nào.

      “Tiểu Tiệp…” Thanh của khàn khàn làm cho chính bản thân hoảng sợ, vội vàng ho tiếng, chỉnh lại tiếng , mở miệng lần nữa. “Tiểu Tiệp, kết quả sao rồi?” tự nhiên nín thở, chờ câu trả lời của .

      nhìn , thấy sắp thở nỗi nữa mới ngượng ngùng mỉm cười gật đầu “có” tiếng.

      La Khiêm nắm chặt tay, nhắm mắt lại, kêu mình bình tĩnh nhưng thể làm được.

      “Tiểu Tiệp” thấp giọng gọi , trước đó cảnh báo, “Em cần dọa nha.”

      căn bản còn kịp hiểu lời này có ý gì ôm lấy xoay vòng vòng, sau đó cười ha ha to ra tiếng, bên ngừng hét lên: “Tôi làm cha, tôi làm cha.

      Những biểu hưng phấn mặt đều bỏ sót chút nào, làm cho Hạ Tiểu Tiệp cũng cười ra tiếng. Nhưng sai chút, sửa lại cho đúng.

      làm cha.” .

      biết.” La Khiêm do dự gật đầu, rồi lại tiếp tục kêu to, “Tôi làm cha, tôi làm cha.”

      cười thể át . nghĩ rằng việc mang thai lại làm cho vui mừng như vậy.

      Tiếng cười thỏa mãn khắp phòng, vang cả bên ngoài.

      Hôm nay như vậy, mai sau cũng như vậy, ngày nữa, năm nữa, vĩnh viễn như vậy.

      Nhiếp gia nổi danh quốc tế Mr. Max khiến fan nghển cổ chờ ba năm mở triển lãm ảnh tại New York, mọi người khắp nơi đều đến xem.

      Triển lãm lần này diễn ra tháng. Nhưng đến ngay mới có hai mươi ngày, số người xem triển lãm đá phá kỷ lục.

      Các tác phẩm của Mr.Max rất sống động, rất cảm động. Các tác phẩm giống nhau ở chỗ đều kể lại chuyện xưa khiến người ta cảm động, phải suy nghĩ hay vui vẻ, hoặc câu chuyện xưa bi sầu.

      Lần này, trong triển lãm có hé ra bức ảnh đặc biệt tên là “Love”. Mà người trong ảnh lần này của mr.Max cũng là người mẫu chụp trong tác phẩm “face” rất nổi danh lúc trước của , bức ảnh lần này người con đó hề lệ rơi đầy mặt mà thản nhiên mỉm cười xinh đẹp động lòng người, làm cho người nhìn có cảm giác tim đập nhanh, giống như cùng người trong ảnh rơi vào mê cung cảm giác. Nhiếp ảnh gia Max có kỹ thuật chụp ảnh siêu, làm cho người ta tán thưởng.

      Nhưng mà mọi vẫn muốn biết trong ảnh với nhiếp ảnh gia Max có quan hệ gì.

      Lúc trước khi hỏi Mr.Max về người trong tác phẩm “face” luôn cười trừ, chưa bao giờ trả lời vấn đề này, năm nay có phải hay cũng giống như thế? Phóng viên căn cứ chưa tới phút cuối chưa thôi quyết tâm hỏi thăm, sao biết Mr.Max lúc này vẫn là cười, nhưng lại như lúc trước.

      Mr.Max : “love.”

      Phóng viên hiểu nổi, còn tưởng rằng với bọn họ về tên tác phẩm. Đến hồi lâu sau mới nhận ra.

      Quan hệ của bọn họ.

      “Love.”

      . .

      [Toàn Văn Hoàn]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :