1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa lãng vãng, quần thần tránh ra - Thiên Như Ngọc - 70c + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 43

      Chuyển ngữ: Mic


      Vào thu, Tề Tốn Chi ở trong Tề phủ gần tháng. Vốn dĩ An Bình thấy chân bị tật, tảo triều nếu có thể được cũng miễn, giờ đương nhiên càng cần thượng triều, cho nên suốt tháng này, lần cũng chưa từng gặp An Bình.

      Là người chung quy đều có lòng tham, lúc trước khi chưa có mấy chuyện ám muội kia, vốn có thể làm như chuyện gì cũng cũng chưa xảy ra, mà tại hồ sâu tận đáy lòng bị quấy nhiễu, có ngăn cũng ngăn được những ý nghĩ lan tràn trong đó.

      ngày gặp, như cách ba thu, bất quá cũng chỉ là như vậy.

      Lúc Tề Giản tới tìm , đúng lúc thấy ngồi sát mép nước bên hồ trong vườn cho cá ăn,bạch y trắng hơn cả tuyết, phong tư lỗi lạc thể miêu tả, chỉ là có hơi tập trung. Mồi trong tay ngừng thả xuống hồ, cá trong hồ bên dưới chả còn hứng thú.

      “Con đây là định đem lượng thức ăn trong nửa năm của chúng nó cho hết lần à.” Ông quả thực nhìn nổi nữa, qua cướp lấy hộp thức ăn trong tay .

      Tề Tốn Chi sực tỉnh, cười : “Phụ thân sao lại đến đây?”

      “Đương nhiên là có việc tìm con thương lượng.” Cũng biết liệu có phải do nóng vội, Tề đại học sĩ trước giờ cử chỉ nhã nhặn thế nhưng lại ngồi phịch lên tảng đá bên cạnh : “Tốn Chi, lúc trước con và bệ hạ thân mật, vi phụ cũng chưa từng hỏi nhiều, giờ con vì sao lại vào cung nữa?”

      “Thân cận với bệ hạ đương nhiên là vì công việc, dạo này rảnh rỗi mà thôi.” Tề Tốn Chi cười như gió xuân, mặt còn chút nào nét ủ rũ trước đó.

      Tề Giản hoài nghi nhìn cái, cũng hỏi nhiều: “Vậy ta chính , bệ hạ dạo gần đây có chút kỳ quái, mấy lão thần chúng ta biết suy nghĩ trong đầu người, cho nên nếu như con có hiềm khích gì với bệ hạ ngại vào cung thăm dò thử, rốt cuộc người có ý định gì.”

      Tề Tốn Chi có chút khó hiểu: “Có gì kỳ lạ ạ?”

      “Ờ, quên với con, sứ thần Tây Nhung lại tăng thêm điều kiện đề thân, xem ý định của bệ hạ, hình như muốn đồng ý, đây còn phải kỳ lạ ư?”

      “Cái gì?” nhất thời sững người.

      Nàng muốn đồng ý? Lần trước ràng cự tuyệt hai sứ thần đó rồi, bây giờ vì sao lại thay đổi chủ ý?

      Đúng rồi, hôm đó nàng từng , nếu điều kiện Tây Nhung đưa ra đủ tốt, nàng cũng có thể chấp nhận….

      “Kinh ngạc nhỉ?” Tề Giản chống gối thở dài: “Bệ hạ như người khác, nàng là chủ của hai nước, khoan tới Tây Nhung vốn giảo quyệt hay thay đổi, chỉ xét đấy là quốc gia phương, Tây Nhung vương cũng tuyệt đối xứng với bệ hạ. Cho nên Thủ phụ và ta thương nghị phen, con nếu gần gũi với bệ hạ, chi bằng vào hỏi thử người rốt cuộc định làm gì, cũng vừa hay để mấy thần tử bọn ta trong lòng có tính toán với.”

      Tề Tốn Chi hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích, nghệt ra như tượng đất, chỉ có ánh mắt nhìn chăm chăm mặt hồ kia là để lộ khe cảm xúc rất tận đáy lòng, từ bên trong đó len lỏi luồn lách, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra loại tâm tình tên. Thế nhưng cuối cùng, chỉ siết chặt tay vịn xe lăn, gật đầu cái với phụ thân: “Được, con đợi lúc rồi vào cung cầu kiến bệ hạ.”

      Lúc màn đêm vừa buông xuống, Tề Tốn Chi vào cung. An Bình vẫn còn phê duyệt tấu chương trong Ngự thư phòng, liền đợi bên ngoài, đối diện với ánh mắt thăm dò của Song Cửu.

      Viên Hỉ vừa hân hoan, vừa khích lệ, bởi vì Tề thiếu sư cuối cùng biết hối cải rồi, xem ra vẫn có hi vọng giữ chức như cũ a! vui mừng hớn hở chạy báo với An Bình, nhưng bị tạt thẳng chậu nước lạnh.

      An Bình chỉ mặn nhạt nhìn cái, mạnh mẽ thốt ra hai chữ: “ gặp.”

      Người ngoài cửa đương nhiên nghe thấy, cho dù biết là diễn kịch, nhưng nghe thấy lời này ánh mắt vẫn khỏi buồn bã. Song Cửu nhếch môi, có biểu dư thừa nào, chỉ kiên nhẫn đợi câu sau.

      Thế nhưng có câu sau, An Bình gì nữa, Tề Tốn Chi cũng rời .

      Nàng ngồi trong ánh nến sáng rực, độc trong màn đêm, chỉ cánh cửa ngăn cách đôi bên, nhìn như rất gần, nhưng lại cũng rất xa.

      Mãi đến khi hạt mưa tí tách rơi xuống, mang theo tia lạnh giá khi vào thu len lỏi vào da thịt, Tề Tốn Chi vẫn như cũ hề rời . Đêm càng lúc càng khuya, mưa cũng càng ngày càng to, vẫn ngồi đấy, mặt trầm như nước, đáy lòng trái lại từ đầu chí cuối hề yên tĩnh.

      Người muốn gặp ở đây, chỉ cần đẩy cửa liền có thể bước ra, sao nỡ rời ?

      Cửa cuối cùng cũng mở, nhưng người ra lại là Viên Hỉ, với Song Cửu mấy câu gì đấy, người kia chần chừ trong thoáng chốc liền cất bước .

      “Oái, Thiếu sư đại nhân, ngài làm gì vậy?” Đuổi Song Cửu rồi, Viên Hỉ liền lập tức chạy qua, kịp trở lại lấy ô liền loạn xạ nhấc tay áo che mưa: “Ngài lần trước phải vừa mới bị thương sao, đừng hủy hoại thân thể, nhanh trở về chút mà, bệ hạ hết giận có chuyện gì, nô tài vài lời cho ngài…….”

      “Làm phiền công công lại bẩm báo tiếng.” Tề Tốn Chi ngắt lời , Viên Hỉ bất đắc dĩ, đành phải lại chạy trở vào Ngự thư phòng.

      “Bệ hạ, Thiếu sư đại nhân vẫn chưa đâu.” chạy tới trước mặt An Bình, cẩn cẩn thận thận quan sát sắc mặt nàng: “Ngài định gặp?”

      An Bình đầu cũng ngước lên, tiếp tục phê tấu chương: “Song Cửu rồi?”

      “Dạ.”

      “Lại khuyên Thiếu sư, bảo về , Trẫm tạm thời rảnh là được.”

      Viên Hỉ bạnh quai hàm, ôm tâm tình đồng cảm với Thiếu sư đại nhân bước ra khuyên nhủ, thế nhưng chưa được bao lâu lại trở về, cọ cọ chân lời nào.

      An Bình ngẩng đầu: “Sao rồi, vẫn ?”

      Viên Hỉ gật gật đầu, lí nhí : “Thiếu sư đại nhân muốn gặp bệ hạ lần….”

      An Bình thoáng ngừng tay, nét mặt hơi thay đổi, từ từ gác bút trong tay xuống. Ngọn đèn trước mặt ‘tách’ tiếng bùng lên hoa lửa, ánh sáng đột nhiên bùng lên, kế đó càng lúc càng tỏa ra hơi nóng….

      Mưa thu dai dẳng, lại mang theo khí lạnh, dầm lâu cuối cùng chịu nổi. Tề Tốn Chi đưa tay ôm cánh tay bị thương, tránh để bị nước mưa ngấm vào, khoảnh khắc này chợt cảm thấy bản thân thập phần cố chấp. Chuyện của An Bình trước giờ ủng hộ nhất, bất kể là cầu gì, có lý cũng được, vô lý cũng được, chưa từng nghiên cứu kỹ, chỉ là hôm nay, nghe thấy nàng có thể đồng ý lời cầu thân của Tây Nhung dằn lòng được.

      Tiếng mưa đỉnh đầu chợt đôi chút, trái lại có tiếng vang lộp độp nho quanh quẩn bên tai, ngẩng lên, có người cầm ô che mưa, im lặng đứng trước mặt.

      “Bây giờ ngay cả ngươi cũng ngang bướng, Trẫm thực đau đầu.”

      nhếch khóe miệng: “Làm phiền bệ hạ quan tâm, vi thần đáng chết.”

      “Cứ như vậy, trái lại có thể chết đó.” An Bình lắc đầu cái, quay qua với Viên Hỉ: “Dẫn Thiếu sư tới thiên điện thay y phục khô, Trẫm tới sau.”

      Tề Tốn Chi khẽ mỉm cười, tạ ơn, Viên Hỉ ở phía kia vui vẻ bước lên trước đẩy , thiếu điều còn muốn cổ vũ khích lệ phen.

      Đến thiên điện, tắm rửa qua rồi thay y phục, An Bình vẫn bận rộn chưa xong, liền lặng lẽ ngồi bên bàn mà chờ. Vừa rồi Viên Hỉ vào lấy y phục ướt của , nhớ ra trong tay áo hãy còn cất cây trâm kia của An Bình, liền lấy ra, lúc này cầm trong tay đùa nghịch.

      bao lâu, cửa điện ‘cạch’ tiếng đẩy ra, An Bình vào, quay lưng về phía gấp ô, khẽ vẩy nước gác bên cửa, sau đó khép cửa lại.

      Chẳng qua tháng gặp, giờ phút này chỉ nhìn thấy bóng dáng ấy thôi, Tề Tốn Chi có chút căng thẳng hiểu vì sao, đem cây trâm cất kỹ, giấu tâm trạng mới hỏi: “Bệ hạ tự đến à? Sao ngay cả người che ô cũng có?”

      “Đúng thế, tự mình tới.” An Bình đến trước mặt , nhíu mày, mặt đều là vẻ chế nhạo: “Mới bao lâu mà ngươi vội chạy vào cung, nhớ Trẫm đến thế?”

      Nghe thấy giọng thân thuộc này, mới hoàn toàn an tâm, khẽ cười : “Cũng phải, đêm ngày tưởng nhớă, trằn trọc trăn trở thôi.”

      1Kinh Thi:

      Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi

      Cầu chi bất đắc ngụ mị tư phục

      Người con thiện lương xinh đẹp, nằm mơ cũng nghĩ đến nàng. Theo đuổi nàng nhưng được, đêm ngày tưởng nhớ.

      “Ha ha…..” An Bình bật cười, ngồi xuống đối diện với : “ , tìm Trẫm có việc gì?”

      Tề Tốn Chi vốn định hỏi thẳng, nhưng nhìn nàng đột nhiên lại ra lời được. quá quen với tính cách của nàng, nhưng lại nắm được suy nghĩ trong đầu nàng, cũng có thể vào lúc ngươi trông chờ đáp án nên có, nàng lại thường đưa ra câu trả lời khác. Mà vẫn luôn đuổi theo bước chân nàng, rồi lại dừng dừng, lúc nàng dừng lại, trông lên ngưỡng vọng.

      Vì thế cuối cùng chỉ rũ mắt, thấp giọng : “Vi thần muốn tới hỏi bệ hạ xin kiến giải.”

      “Ồ?”

      “Vi thần cũng giường rồng ngủ đêm, bệ hạ ngài cũng chỉ chiếm tiện nghi của vi thần lần, nhìn thế nào, cũng phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”

      Sắc mặt An Bình vốn vô cùng nghiêm chỉnh, chợt phì tiếng cười khúc khích: “Nghe ngươi như vậy, cảm thấy quen.”

      Sắc mặt Tề Tốn Chi hơi đen lại: “Bệ hạ, vi thần rất có phẩm hạnh.”

      “Gì chứ?”

      “……………..”

      “Vậy ngươi muốn Trẫm chịu trách nhiệm thế nào đây?” An Bình khoanh tay, ý cười trong mắt vẫn giấu được như cũ: “Trẫm phải mấy vị đế vương trước đây, nơi này cũng phải Thanh Hải quốc, cho dù có lòng muốn mở rộng hậu cung cũng dám tùy tiện thực đâu, nhưng nếu như học theo Võ hậu kiếm vài nam sủng cảm thấy ủy khuất cho ngươi.”

      Ánh mắt Tề Tốn Chi khẽ tối, ra trong lòng nàng, mình chẳng qua cũng chỉ như thế, chung quy phải là duy nhất. Vị trí duy nhất đó, muốn giữ lại cho Tây Nhung vương ư?

      Ánh mắt An Bình lướt qua nơi thái dương cúi xuống của , giống như nhìn thấy gì đấy, nhưng lại làm như hoàn toàn để ý: “Có điều ngươi có thể an tâm, Trẫm tốt xấu gì cũng nuôi ngươi, nếu ai hỏi tới ngươi, Trẫm cũng chiếu cố ngươi.”

      “Như vậy, bệ hạ định nuôi vi thần bao lâu?”

      “Nuôi tới ngày nào đó ngươi qua đời, thế nào?” Ngữ khí của nàng chợt trở nên dịu dàng, giống như muốn tiến vào lòng .

      Tề Tốn Chi bật cười, ngẩng đầu nhìn nàng: “Mạng này của vi thần trao cho bệ hạ, bệ hạ cần, vi thần chết.”

      An Bình lên tiếng, chỉ kiên định nhìn , lúc lâu sau, đưa tay vuốt má : “Nhớ lời ngươi ngày hôm nay.”

      Những lời mờ ám nàng từng với trước đây đa phần đều là đùa giỡn, chỉ có câu này, chút mập mờ, xuất phát từ chân tâm. Ngàn thuyền lướt qua, thương hải tang điền, vẫn có thể ở bên cạnh mình, cho dù chỉ là cãi vã lẫn nhau, nhưng ở đỉnh cao nhất, ít ra cũng quá độc.

      Tề Tốn Chi thuận thế kéo giữ tay nàng, ánh mắt dưới ánh nến dịu dàng đa tình: “Vi thần cả người đều là của bệ hạ rồi, sao quên được.”

      “Đừng chắc chắn như vậy, Trẫm hôm đó đâu có ăn ngươi.”

      Nàng nhếch môi trêu ghẹo, vừa dứt lời, bàn tay đột nhiên bị dùng lực kéo tới, người cũng theo đó nghiêng về trước, rồi vững vàng rơi vào lòng Tề Tốn Chi. Tay ôm siết eo nàng, cánh môi kề sát bên tai nàng thấp giọng: “Vậy hôm nay thành là được rồi.”

      An Bình ngẩng đầu nghi hoặc nhìn , híp mắt : “Ngươi đây là khinh bạc Trẫm?”

      , bệ hạ,” Tề Tốn Chi hôn má nàng: “Đây là hầu hạ, hay cách khác……..thị tẩm.”

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 44

      Chuyển ngữ: Mic


      Đêm đến, mưa càng lúc càng to, cơ hồ là mưa như trút nước. Viên Hỉ cho hạ nhân đưa Tề Tốn Chi vào cung hồi Tề phủ, lúc quay đầu lặng lẽ nhìn cái về hướng thiên điện, như ý nguyện của , đèn tắt rồi.

      Viên Hỉ công công tự xưng chính trực đường tắt trước hết cảm tạ ông trời ban tặng cơn mưa đúng lúc, sau đó lại hướng lên trời thầm cầu khấn, ngày nào đó ôm chân Tề thiếu sư chắc chắn phải thành công a! =V=

      Mà bên này vừa nghĩ xong, bên kia có người đội mưa gửi thư tới tay

      Gió thu len lỏi lùa vào nội điện, sa trướng tung bay, bốn bề ánh sáng yếu ớt, hai người giường gần như chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của đối phương.

      Qua lúc lâu, tiếng An Bình mang theo buồn bực truyền ra: “Ngươi làm cái gì mà cứ luôn đè Trẫm?”

      “Bệ hạ, là hầu hạ, đương nhiên để vi thần phục vụ ngài rồi.” Lời Tề Tốn Chi cực kỳ cực kỳ thành khẩn, nhưng An Bình nghe thấy lại thành ra ý tứ nham hiểm giả dối.

      Nàng đâu phải nữ tử đoan trang rụt rè, càng để những thứ như phụ đức giáo điều trói buộc mình, huống chi nàng cũng bài xích Tề Tốn Chi. Nhưng đường đường là đế vương nước lại bị người ta áp đảo giường, đây là gì?

      Tay dùng lực chuẩn bị đẩy ra, nhưng người phía cúi đầu xuống, lập tức hôn nàng.

      Nụ hôn này gấp gáp ngang ngược bá đạo, chỉ triền miên mà mãnh liệt, xúc cảm hơi man mát từng chút quét qua cánh môi nàng, phác họa từng đường nét. Dục niệm, tình ý, chần chừ cùng buông thả, ngàn vạn cảm xúc giao thoa, mãi đến khi nàng mở miệng, mặc cùng mình dây dưa.

      nụ hôn thâm tình dứt, nụ hôn đến thiên hoang địa lão.

      Ngón tay thon dài uốn lượn lướt qua gò má nàng, lại phủ lên cổ, cổ áo từ từ bị kéo ra, tay sớm rút đai lưng nàng, giống như lần đầu nàng đối với . Ý thức An Bình vẫn tỉnh táo như cũ, tựa tiếu phi tiếu hỏi câu: “Ngươi đây là phục thù?”

      “Bệ hạ, vi thần rồi, đây là hầu hạ.” Giọng thế nhưng hơi khàn, trong lòng khỏi tự giễu, bất luận chủ đạo có phải là hay , người động tình trước nhất chắc chắn là .

      Cánh môi dán lên xương quai xanh của nàng, nhàng gặm cắn, bàn tay từ từ di chuyển, mà nàng bên dưới nở rộ, tùng xanh hiên ngang mở ra đóa hoa diễm lệ, là câu dẫn cực hạn mà lóa mắt, cướp hồn người.

      Tề Tốn Chi cũng thông thạo, hay là còn rất trúc trắc, so với lời động tác sớm bán đứng . Thế nhưng tình là loại thuốc kích tình tốt nhất. ôm chặt nàng, cơ hồ muốn đem nàng khảm vào cơ thể của chính mình, hai tay di chuyển đến sau lưng nàng, phải lấy lòng, chỉ là muốn cho nàng càng nhiều ấm áp, mặc dù cơ thể của cũng có bao nhiêu hơi ấm.

      Đôi môi dán lên da thịt cứ thế đường mà hôn, mãi đến khi đến chỗ mẫn cảm, An Bình cuối cùng khe khẽ run rẩy, miệng ‘ưm’ lên tiếng. Như thể được khích lệ, Tề Tốn Chi cuối cùng cảm thấy nữ tử có khả năng tự chủ đến đáng sợ này ở trước mặt mình khe hở.

      An Bình đưa tay cởi áo , ngón tay dán lên da thịt trần trụi nơi lưng , kéo đến gần mình, gọi tiếng: “Tử Đô…..”

      lời lẽ dư thừa nào, càng có ngữ điệu đa tình, chỉ là tiếng xưng hô bình thường nhất, nhưng lại khiến liên tiếp thối lui, từng chút từng chút đắm chìm.

      Tề Tốn Chi nhớ đến nhiều năm trước khi lần đầu vào cung, bóng dáng non nớt nhưng tôn quý ấy, đơn ngồi trong gió xuân, tình cờ ngước mắt nhìn cũng đoan trang tao nhã, khiến người ta dám nhìn thẳng. Tới ngày hôm đó lần đầu tiên nàng vào Quốc tử giám, bạch y nam trang, phong lưu thoải mái phe phẩy quạt qua trước mặt , dừng bước nhìn, khóe mắt chân mày đều là nét cười đắc ý, như thể cười bất quá mới xa cách hai ba năm nhận ra nàng.

      Thế nhưng sao lại nhận ra chứ. Bất luận dung mạo tính cách thay đổi thế nào, cảm giác đơn trống vắng như nhập vào tận xương tủy cùng với nét cao ngạo ghi khắc sống lưng kiên cường ấy, chưa bao giờ thay đổi.

      Suy nghĩ càng sâu, động tác cũng càng trở nên mãnh liệt, người dưới thân cuối cùng bắt đầu thở dốc, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, hôn nàng sâu, mút mát khẽ cắn, mang theo ý cam lòng, thậm chí là kích động.

      Người bảo vệ suốt mười mấy năm, thể trao nàng cho bất kỳ ai, tuyệt đối thể!

      Điều quan tâm phải là danh phận, nam sủng cũng được, người trong hậu cung cũng sao, đối với , cho dù cả đời này bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ cần có thể ở cạnh nàng có gì là quan trọng. Cửu trùng cung điện mặc dù tốt, nhưng nơi muốn trú lại, chỉ có trái tim nàng mà thôi.

      Có điều thể cùng người khác chia sẻ, lúc lòng người, sao có thể khoan dung bên cạnh nàng còn có kẻ khác?

      Như ở độ tuổi này, nếu phải An Bình, có lẽ ngay cả chức quan chính thức cũng có. Lúc trước chỉ lần bị người cười nhạo ngực có chí lớn, nhưng thế sao chứ? Trong lòng nàng chứa cả thiên hạ, mà trong lòng , chỉ chứa mình nàng.

      Nàng chính là cả thế giới của .

      Mưu trí của , võ nghệ của , tất cả mọi thứ của , xa rời người này, tình nguyện che giấu cả đời. Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, chẳng qua chỉ là con thuyền , nhưng vẫn vọng tưởng cho nàng nơi trú vững chắc to rộng, chỉ thế mà thôi.

      Thống khổ, trống rỗng, khoái cảm………..An Bình từ trong đủ loại tâm tình mở mắt nhìn , chỉ thấy đường nét bờ vai rộng rớn mơ hồ. ràng là cơ thể gầy yếu mỏng manh, nhưng lại lộ ra nét vững chãi như núi. Nàng như thể lần đầu tiên hiểu được , lại như thể chưa bao giờ hiểu .

      Từ lúc quyết định bước lên vị trí này, từ lúc dùng quạt nâng cằm người thiếu niên mỹ mạo đầu tiên nàng sớm cắt đứt ý niệm này. Nơi cao chịu nổi gió lạnh, khi quyết định muốn đứng ở vị trí tối cao, phải thừa nhận những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai theo đó mà tới.

      Thế nên nàng thể có nhược điểm, mà tình cảm vừa vặn lại là nhược điểm lớn nhất của con người.

      Tề Tốn Chi chính là kẻ ngốc nhất đời, ở trước mặt người khác ngụy trang kín kẽ chê vào đâu được, nhưng đêm kia đem nhược điểm của bản thân chút phòng bị phơi bày ra trước mắt nàng.

      “Ta rất vui người nàng triệu đến đêm nay là ta…….” Nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, nghe thấy chính là thấp giọng như thế.

      phải kinh ngạc, nhưng nàng cho rằng bản thân cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Tình cảm con người chẳng qua chỉ như thế, bất quá chỉ là loại cảm xúc, nàng nghĩ như thế.

      Vì thế lúc lên triều, nàng là minh quân, là cận thần, đôi bên vẫn như trước lưu tình, độc mồm độc miệng chế giễu chòng ghẹo, thời gian cứ thế trôi qua, cái gì cũng thay đổi.

      Đến khi Chu Liên Tương nàng ấy thích Tề Tốn Chi.

      Vì sao lại thích người như vậy? Vô lại lại ác miệng, có tiết tháo chút đáng tin! Nhưng nàng lại đột nhiên nổi giận.

      Nàng-Tiêu Duệ Tiêu An Bình, Sùng An bệ hạ – chủ của hai nước, thế nhưng lại vì chuyện này mà tức giận.

      nhẫn, trằn trọc, thờ ơ lạnh nhạt, chờ đến khi nghe thấy mặt dày “ta là người của bệ hạ rồi”, trong lòng lại chợt bình lặng.

      Loại tình cảm này dưới kìm hãm như mưa giật gió gào, tàn phá mưu trí hoài bão nàng ôm ấp, u như vực sâu. Trái tim này qua muôn ngàn thử thách, thà gãy quyết cong, lấy mạng người, lớn khuynh đảo thiên hạ, nhưng lại bị ánh mắt của làm rung động.

      Đôi mắt ấy chỉ cần dấu hiệu của nàng liền có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, đôi mắt ấy cũng chỉ nhìn thấy nàng.

      Bên ngoài che mắt, mãi đến bây giờ nàng mới nhìn thấy bên cạnh có người luôn dõi theo, chưa từng lãng quên.

      Nhưng lúc này, cho dù muốn ôm chặt người trước mặt, nàng cũng chỉ đưa tay, từng chút từng chút, chậm rãi đẩy ra: “Tử Đô, giờ vẫn được….”

      Người phía nháy mắt bất động, kế đó là khoảng lặng lớn bao phủ đôi bên.

      Sau đó, tĩnh lặng bị phá vỡ, ngoài cửa điện vang lên giọng xấu hổ của Viên Hỉ: “Bệ hạ, sứ thần Tây Nhung gửi sớ tấu tới, …………..”

      An Bình nghe thế lập tức khép vạt áo, ngồi dậy: “!”

      “Tây Nhung vương dẫn người đến Lương đô, muốn tự mình cầu hôn bệ hạ……….” Giọng Viên Hỉ càng lúc càng thấp, trong lòng đồng thời vì Tề thiếu sư đáng thương mà đổ lệ chua xót.

      Hai người trong điện đều lên tiếng, lúc lâu sau, An Bình thở dài tiếng, chỉnh lại trang phục định xuống giường. Cần đến rốt cuộc đến, trách nhiệm của đế vương dù thế nào cũng trốn thoát.

      Thế nhưng cơ thể lại chợt bị người từ sau lưng giữ lấy: “Bệ hạ lẽ nào định đồng ý lời cầu thân của Tây Nhung?”

      Môi Tề Tốn Chi dán sát bên tai nàng, ngữ khí trầm thấp mà dụ hoặc chứa áp lực cùng cam lòng, theo hơi thở ấm nóng lượn lờ bên gáy nàng, nhưng lại khiến cơ thể An Bình khẽ cứng lại.

      “Ngươi vì nguyên nhân này mới ở lại?”

      Người sau lưng sững sờ, An Bình giãy khỏi vòng ôm của tự mình mặc y phục xuống giường, sau đó trong điện sáng lên ánh nến. Nàng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, mặc dù chưa từng nhiều lời, nhưng ràng có chút xa cách.

      Tề Tốn Chi khoác áo, tựa vào đầu giường, nhìn chăm chăm nửa gương mặt có chút mơ hồ dưới ánh nến của nàng: “Ta sớm muốn lưu lại, chuyện Tây Nhung chẳng qua là cái cớ mà thôi.”

      tự xưng ‘vi thần’, cũng vứt bỏ ngữ khí đùa giỡn trước giờ, chỉ là tuyên bố, nghiêm túc mà chân thành.

      An Bình đặt cây lược trong tay xuống, quay đầu nhìn , nhếch nhếch khóe miệng: “ ra là vậy.”

      cần nhiều lời, câu giải thích tất cả.

      Nàng đứng dậy đến ngồi xuống cạnh , bàn tay áp lên mặt : “Chuyện Tây Nhung, Trẫm xử lý thỏa đáng, dạo này ngươi vẫn nên ít vào cung mới tốt.”

      “Nếu là vì Song Cửu, bệ hạ có thể an tâm.” Tề Tốn Chi bắt lấy tay nàng ôm gọn trong lòng bàn tay: “ dám manh động.”

      An Bình thở dài, bên cạnh nàng mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, há chỉ dừng lại ở mình Song Cửu? Căn cơ chưa ổn, Tây Nhung chưa diệt trừ, chung quy có vô số bàn tay thầm rục rịch, chờ dịp kéo nàng xuống. Huống hồ vào thời điểm cầu thân mẫn cảm như thế này, xuất của là trở ngại với người nào đó.

      Nàng nhấc bàn tay bị giữ kia vỗ vỗ tay : “Tử Đô, làm như Trẫm .”

      Tề Tốn Chi gì, rút tay, chỉnh lại y sam thẳng thớm, buộc tóc lên sau đầu, đối mặt với nàng thấp giọng : “Vi thần dường như tạo thành phiền phức cho bệ hạ.”

      An Bình thoáng kinh ngạc, dưới ánh nến, nửa bên sườn mặt tái nhợt, mi mắt rũ xuống, hàng mi dài che ánh mắt. Lòng nàng chợt nảy sinh cảm giác đành lòng, thậm chí muốn dùng sức ôm lấy , thế nhưng bàn tay vừa đưa ra được tấc, cuối cùng vẫn dừng lại.

      “Trẫm là quốc vương, bách tính làm trọng, ngươi nên hiểu.”

      “Vi thần hiểu ,” Tề Tốn Chi chống người ngồi lên xe lăn đặt cạnh giường, nhìn nàng cái: “Bệ hạ làm gì, vi thần đều hiểu.”

      xoay người hướng bên ngoài mà , Viên Hỉ trông thấy, vội vàng chạy lên giúp đỡ. Lúc An Bình theo sau bước ra, Viên Hỉ mặt mày ủ dột bung ô tiễn trong màn đêm.

      Nàng đứng nơi cửa nhìn theo bóng lưng áo trắng từng chút từng chút hòa vào trong màn mưa đêm tối, đơn lặng lẽ, còn nữa dịu dàng trước đó, lại trở về Tề thiếu sư cẩn thận như thường.

      Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, chẳng qua chỉ là chiếc thuyền con, nhưng vẫn luôn vọng tưởng muốn cho nàng nơi trú ngụ bình yên rộng lớn, nhưng quên nàng là côn bằng, bay xa vạn dặm, vốn ổn định ở nơi.

      Vì thế, duyên khởi, tình kết, tâm tại, người ….

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 44

      Chuyển ngữ: Mic


      Đêm đến, mưa càng lúc càng to, cơ hồ là mưa như trút nước. Viên Hỉ cho hạ nhân đưa Tề Tốn Chi vào cung hồi Tề phủ, lúc quay đầu lặng lẽ nhìn cái về hướng thiên điện, như ý nguyện của , đèn tắt rồi.

      Viên Hỉ công công tự xưng chính trực đường tắt trước hết cảm tạ ông trời ban tặng cơn mưa đúng lúc, sau đó lại hướng lên trời thầm cầu khấn, ngày nào đó ôm chân Tề thiếu sư chắc chắn phải thành công a! =V=

      Mà bên này vừa nghĩ xong, bên kia có người đội mưa gửi thư tới tay

      Gió thu len lỏi lùa vào nội điện, sa trướng tung bay, bốn bề ánh sáng yếu ớt, hai người giường gần như chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của đối phương.

      Qua lúc lâu, tiếng An Bình mang theo buồn bực truyền ra: “Ngươi làm cái gì mà cứ luôn đè Trẫm?”

      “Bệ hạ, là hầu hạ, đương nhiên để vi thần phục vụ ngài rồi.” Lời Tề Tốn Chi cực kỳ cực kỳ thành khẩn, nhưng An Bình nghe thấy lại thành ra ý tứ nham hiểm giả dối.

      Nàng đâu phải nữ tử đoan trang rụt rè, càng để những thứ như phụ đức giáo điều trói buộc mình, huống chi nàng cũng bài xích Tề Tốn Chi. Nhưng đường đường là đế vương nước lại bị người ta áp đảo giường, đây là gì?

      Tay dùng lực chuẩn bị đẩy ra, nhưng người phía cúi đầu xuống, lập tức hôn nàng.

      Nụ hôn này gấp gáp ngang ngược bá đạo, chỉ triền miên mà mãnh liệt, xúc cảm hơi man mát từng chút quét qua cánh môi nàng, phác họa từng đường nét. Dục niệm, tình ý, chần chừ cùng buông thả, ngàn vạn cảm xúc giao thoa, mãi đến khi nàng mở miệng, mặc cùng mình dây dưa.

      nụ hôn thâm tình dứt, nụ hôn đến thiên hoang địa lão.

      Ngón tay thon dài uốn lượn lướt qua gò má nàng, lại phủ lên cổ, cổ áo từ từ bị kéo ra, tay sớm rút đai lưng nàng, giống như lần đầu nàng đối với . Ý thức An Bình vẫn tỉnh táo như cũ, tựa tiếu phi tiếu hỏi câu: “Ngươi đây là phục thù?”

      “Bệ hạ, vi thần rồi, đây là hầu hạ.” Giọng thế nhưng hơi khàn, trong lòng khỏi tự giễu, bất luận chủ đạo có phải là hay , người động tình trước nhất chắc chắn là .

      Cánh môi dán lên xương quai xanh của nàng, nhàng gặm cắn, bàn tay từ từ di chuyển, mà nàng bên dưới nở rộ, tùng xanh hiên ngang mở ra đóa hoa diễm lệ, là câu dẫn cực hạn mà lóa mắt, cướp hồn người.

      Tề Tốn Chi cũng thông thạo, hay là còn rất trúc trắc, so với lời động tác sớm bán đứng . Thế nhưng tình là loại thuốc kích tình tốt nhất. ôm chặt nàng, cơ hồ muốn đem nàng khảm vào cơ thể của chính mình, hai tay di chuyển đến sau lưng nàng, phải lấy lòng, chỉ là muốn cho nàng càng nhiều ấm áp, mặc dù cơ thể của cũng có bao nhiêu hơi ấm.

      Đôi môi dán lên da thịt cứ thế đường mà hôn, mãi đến khi đến chỗ mẫn cảm, An Bình cuối cùng khe khẽ run rẩy, miệng ‘ưm’ lên tiếng. Như thể được khích lệ, Tề Tốn Chi cuối cùng cảm thấy nữ tử có khả năng tự chủ đến đáng sợ này ở trước mặt mình khe hở.

      An Bình đưa tay cởi áo , ngón tay dán lên da thịt trần trụi nơi lưng , kéo đến gần mình, gọi tiếng: “Tử Đô…..”

      lời lẽ dư thừa nào, càng có ngữ điệu đa tình, chỉ là tiếng xưng hô bình thường nhất, nhưng lại khiến liên tiếp thối lui, từng chút từng chút đắm chìm.

      Tề Tốn Chi nhớ đến nhiều năm trước khi lần đầu vào cung, bóng dáng non nớt nhưng tôn quý ấy, đơn ngồi trong gió xuân, tình cờ ngước mắt nhìn cũng đoan trang tao nhã, khiến người ta dám nhìn thẳng. Tới ngày hôm đó lần đầu tiên nàng vào Quốc tử giám, bạch y nam trang, phong lưu thoải mái phe phẩy quạt qua trước mặt , dừng bước nhìn, khóe mắt chân mày đều là nét cười đắc ý, như thể cười bất quá mới xa cách hai ba năm nhận ra nàng.

      Thế nhưng sao lại nhận ra chứ. Bất luận dung mạo tính cách thay đổi thế nào, cảm giác đơn trống vắng như nhập vào tận xương tủy cùng với nét cao ngạo ghi khắc sống lưng kiên cường ấy, chưa bao giờ thay đổi.

      Suy nghĩ càng sâu, động tác cũng càng trở nên mãnh liệt, người dưới thân cuối cùng bắt đầu thở dốc, dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, hôn nàng sâu, mút mát khẽ cắn, mang theo ý cam lòng, thậm chí là kích động.

      Người bảo vệ suốt mười mấy năm, thể trao nàng cho bất kỳ ai, tuyệt đối thể!

      Điều quan tâm phải là danh phận, nam sủng cũng được, người trong hậu cung cũng sao, đối với , cho dù cả đời này bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ cần có thể ở cạnh nàng có gì là quan trọng. Cửu trùng cung điện mặc dù tốt, nhưng nơi muốn trú lại, chỉ có trái tim nàng mà thôi.

      Có điều thể cùng người khác chia sẻ, lúc lòng người, sao có thể khoan dung bên cạnh nàng còn có kẻ khác?

      Như ở độ tuổi này, nếu phải An Bình, có lẽ ngay cả chức quan chính thức cũng có. Lúc trước chỉ lần bị người cười nhạo ngực có chí lớn, nhưng thế sao chứ? Trong lòng nàng chứa cả thiên hạ, mà trong lòng , chỉ chứa mình nàng.

      Nàng chính là cả thế giới của .

      Mưu trí của , võ nghệ của , tất cả mọi thứ của , xa rời người này, tình nguyện che giấu cả đời. Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, chẳng qua chỉ là con thuyền , nhưng vẫn vọng tưởng cho nàng nơi trú vững chắc to rộng, chỉ thế mà thôi.

      Thống khổ, trống rỗng, khoái cảm………..An Bình từ trong đủ loại tâm tình mở mắt nhìn , chỉ thấy đường nét bờ vai rộng rớn mơ hồ. ràng là cơ thể gầy yếu mỏng manh, nhưng lại lộ ra nét vững chãi như núi. Nàng như thể lần đầu tiên hiểu được , lại như thể chưa bao giờ hiểu .

      Từ lúc quyết định bước lên vị trí này, từ lúc dùng quạt nâng cằm người thiếu niên mỹ mạo đầu tiên nàng sớm cắt đứt ý niệm này. Nơi cao chịu nổi gió lạnh, khi quyết định muốn đứng ở vị trí tối cao, phải thừa nhận những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai theo đó mà tới.

      Thế nên nàng thể có nhược điểm, mà tình cảm vừa vặn lại là nhược điểm lớn nhất của con người.

      Tề Tốn Chi chính là kẻ ngốc nhất đời, ở trước mặt người khác ngụy trang kín kẽ chê vào đâu được, nhưng đêm kia đem nhược điểm của bản thân chút phòng bị phơi bày ra trước mắt nàng.

      “Ta rất vui người nàng triệu đến đêm nay là ta…….” Nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, nghe thấy chính là thấp giọng như thế.

      phải kinh ngạc, nhưng nàng cho rằng bản thân cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Tình cảm con người chẳng qua chỉ như thế, bất quá chỉ là loại cảm xúc, nàng nghĩ như thế.

      Vì thế lúc lên triều, nàng là minh quân, là cận thần, đôi bên vẫn như trước lưu tình, độc mồm độc miệng chế giễu chòng ghẹo, thời gian cứ thế trôi qua, cái gì cũng thay đổi.

      Đến khi Chu Liên Tương nàng ấy thích Tề Tốn Chi.

      Vì sao lại thích người như vậy? Vô lại lại ác miệng, có tiết tháo chút đáng tin! Nhưng nàng lại đột nhiên nổi giận.

      Nàng-Tiêu Duệ Tiêu An Bình, Sùng An bệ hạ – chủ của hai nước, thế nhưng lại vì chuyện này mà tức giận.

      nhẫn, trằn trọc, thờ ơ lạnh nhạt, chờ đến khi nghe thấy mặt dày “ta là người của bệ hạ rồi”, trong lòng lại chợt bình lặng.

      Loại tình cảm này dưới kìm hãm như mưa giật gió gào, tàn phá mưu trí hoài bão nàng ôm ấp, u như vực sâu. Trái tim này qua muôn ngàn thử thách, thà gãy quyết cong, lấy mạng người, lớn khuynh đảo thiên hạ, nhưng lại bị ánh mắt của làm rung động.

      Đôi mắt ấy chỉ cần dấu hiệu của nàng liền có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, đôi mắt ấy cũng chỉ nhìn thấy nàng.

      Bên ngoài che mắt, mãi đến bây giờ nàng mới nhìn thấy bên cạnh có người luôn dõi theo, chưa từng lãng quên.

      Nhưng lúc này, cho dù muốn ôm chặt người trước mặt, nàng cũng chỉ đưa tay, từng chút từng chút, chậm rãi đẩy ra: “Tử Đô, giờ vẫn được….”

      Người phía nháy mắt bất động, kế đó là khoảng lặng lớn bao phủ đôi bên.

      Sau đó, tĩnh lặng bị phá vỡ, ngoài cửa điện vang lên giọng xấu hổ của Viên Hỉ: “Bệ hạ, sứ thần Tây Nhung gửi sớ tấu tới, …………..”

      An Bình nghe thế lập tức khép vạt áo, ngồi dậy: “!”

      “Tây Nhung vương dẫn người đến Lương đô, muốn tự mình cầu hôn bệ hạ……….” Giọng Viên Hỉ càng lúc càng thấp, trong lòng đồng thời vì Tề thiếu sư đáng thương mà đổ lệ chua xót.

      Hai người trong điện đều lên tiếng, lúc lâu sau, An Bình thở dài tiếng, chỉnh lại trang phục định xuống giường. Cần đến rốt cuộc đến, trách nhiệm của đế vương dù thế nào cũng trốn thoát.

      Thế nhưng cơ thể lại chợt bị người từ sau lưng giữ lấy: “Bệ hạ lẽ nào định đồng ý lời cầu thân của Tây Nhung?”

      Môi Tề Tốn Chi dán sát bên tai nàng, ngữ khí trầm thấp mà dụ hoặc chứa áp lực cùng cam lòng, theo hơi thở ấm nóng lượn lờ bên gáy nàng, nhưng lại khiến cơ thể An Bình khẽ cứng lại.

      “Ngươi vì nguyên nhân này mới ở lại?”

      Người sau lưng sững sờ, An Bình giãy khỏi vòng ôm của tự mình mặc y phục xuống giường, sau đó trong điện sáng lên ánh nến. Nàng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, mặc dù chưa từng nhiều lời, nhưng ràng có chút xa cách.

      Tề Tốn Chi khoác áo, tựa vào đầu giường, nhìn chăm chăm nửa gương mặt có chút mơ hồ dưới ánh nến của nàng: “Ta sớm muốn lưu lại, chuyện Tây Nhung chẳng qua là cái cớ mà thôi.”

      tự xưng ‘vi thần’, cũng vứt bỏ ngữ khí đùa giỡn trước giờ, chỉ là tuyên bố, nghiêm túc mà chân thành.

      An Bình đặt cây lược trong tay xuống, quay đầu nhìn , nhếch nhếch khóe miệng: “ ra là vậy.”

      cần nhiều lời, câu giải thích tất cả.

      Nàng đứng dậy đến ngồi xuống cạnh , bàn tay áp lên mặt : “Chuyện Tây Nhung, Trẫm xử lý thỏa đáng, dạo này ngươi vẫn nên ít vào cung mới tốt.”

      “Nếu là vì Song Cửu, bệ hạ có thể an tâm.” Tề Tốn Chi bắt lấy tay nàng ôm gọn trong lòng bàn tay: “ dám manh động.”

      An Bình thở dài, bên cạnh nàng mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, há chỉ dừng lại ở mình Song Cửu? Căn cơ chưa ổn, Tây Nhung chưa diệt trừ, chung quy có vô số bàn tay thầm rục rịch, chờ dịp kéo nàng xuống. Huống hồ vào thời điểm cầu thân mẫn cảm như thế này, xuất của là trở ngại với người nào đó.

      Nàng nhấc bàn tay bị giữ kia vỗ vỗ tay : “Tử Đô, làm như Trẫm .”

      Tề Tốn Chi gì, rút tay, chỉnh lại y sam thẳng thớm, buộc tóc lên sau đầu, đối mặt với nàng thấp giọng : “Vi thần dường như tạo thành phiền phức cho bệ hạ.”

      An Bình thoáng kinh ngạc, dưới ánh nến, nửa bên sườn mặt tái nhợt, mi mắt rũ xuống, hàng mi dài che ánh mắt. Lòng nàng chợt nảy sinh cảm giác đành lòng, thậm chí muốn dùng sức ôm lấy , thế nhưng bàn tay vừa đưa ra được tấc, cuối cùng vẫn dừng lại.

      “Trẫm là quốc vương, bách tính làm trọng, ngươi nên hiểu.”

      “Vi thần hiểu ,” Tề Tốn Chi chống người ngồi lên xe lăn đặt cạnh giường, nhìn nàng cái: “Bệ hạ làm gì, vi thần đều hiểu.”

      xoay người hướng bên ngoài mà , Viên Hỉ trông thấy, vội vàng chạy lên giúp đỡ. Lúc An Bình theo sau bước ra, Viên Hỉ mặt mày ủ dột bung ô tiễn trong màn đêm.

      Nàng đứng nơi cửa nhìn theo bóng lưng áo trắng từng chút từng chút hòa vào trong màn mưa đêm tối, đơn lặng lẽ, còn nữa dịu dàng trước đó, lại trở về Tề thiếu sư cẩn thận như thường.

      Mặt trời lên trăng lặn xuống, biển sâu chìm nổi, chẳng qua chỉ là chiếc thuyền con, nhưng vẫn luôn vọng tưởng muốn cho nàng nơi trú ngụ bình yên rộng lớn, nhưng quên nàng là côn bằng, bay xa vạn dặm, vốn ổn định ở nơi.

      Vì thế, duyên khởi, tình kết, tâm tại, người ….

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 45

      Chuyển ngữ: Mic


      Tin Tây Nhung vương đích thân dẫn binh mã đến Lương đô cầu thân rất nhanh truyền khắp trong ngoài triều đình, chúng đại thần sôi nổi nghị luận, triều đường như sục sôi. Mà An Bình chỉ yên lặng lắng nghe, trầm tĩnh quan sát, những điều khác cũng chưa từng biểu qua.

      Nhưng tin này truyền tới chưa được bao lâu lại xảy ra biến cố, Tây Nhung vương dọc đường mắc bệnh, tạm thời dừng chân ở Thanh Hải quốc.

      Đến lúc này An Bình mới có động tĩnh, lần lượt mấy bận triệu kiến nội các đại thần và võ tướng. Tình hình như vậy chỉ từng xảy ra trước lúc nàng đăng cơ, thế nên chúng đại thần nhịn được suy đoán hoàng đế bệ hạ liệu có phải lại có hành động lớn gì đó.

      Tiếc là bọn họ đoán đúng, rất nhanh An Bình trở lại như thường, thượng triều hạ triều, phê duyệt tấu chương, rành mạch phân minh, từng bước từng bước. Thần tử tốt tính thở ngắn than dài, thần tử nóng tính đập bàn lật ghế, theo hoàng đế như vậy, tóc đầu sớm hay muộn cũng rụng hết đó đó đó đó!

      Thủ phụ, Lưu Kha và Tề Giản ba người đương nhiên là càng đoán được, lần trước Tề Tốn Chi ‘thăm dò’ thành công, cũng biết bệ hạ liệu có phải đem chung thân đại ra cống hiến hay đây.

      “Chuyện này đích thực là vấn đề làm người ta đau đầu mà.” Trong tay An Bình cầm bức thư Thanh Hải quốc gửi tới, cười lắc đầu.

      Trong thư bày tỏ oán giận đối với việc nàng lúc trước phớt lờ chuyện lập vương phu, đồng thời quyết liệt phản đối nàng cùng Tây Nhung vương kết thông gia.

      Trong Ngự hoa viên rụng đầy lá, gió thu lạnh lẽo lượn ngoài lương đình, Lâm Dật ngồi đối diện nàng, thở dài: “Bệ hạ cuối cùng có tính toán gì?”

      “Quan sát biến động.” An Bình đem chồng thư đặt vào trong tay áo: “Nên tới rốt cuộc tới, Trẫm đợi ngày này rất lâu rồi.” Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn cái, đứng dậy bước ra ngoài.

      Lâm Dật nhìn theo bóng lưng nàng, trong tiết trời ngày thu lá vàng rơi rụng như vậy, nàng mặc cung trang hoa lệ bước , thế nhưng hiểu vì sao lại toát lên đôi chút cảm giác độc tiêu điều.

      Kiên quyết, cao ngạo, tự tin. Chưa bao giờ dốc sức để lộ điều gì, nhưng khí thế đế vương lại khó mà che giấu.

      Đại khái, đây là trong những nguyên nhân khiến lựa chọn tiếp tục ở lại triều đường a. Có chí với thiên hạ, cũng cần phải có vị chủ tốt, bằng những thứ khác đều có thể chỉ là suông.

      Có điều quá thâm trầm, tất cả mọi người đều muốn suy đoán ý đồ của nàng, ai nấy đều thử phỏng đoán tâm tư của nàng, nhưng ai có thể thành công. Thế nên bên cạnh nàng có sủng thần, bởi vì vốn dĩ ai có thể khiến nàng vui vẻ. Thân hiền xa nịnh đối với nàng mà đương nhiên cũng tồn tại, chúng đại thần chỉ cần phục tùng, người nào việc nấy, nàng cũng chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào ai.

      Triều đường như ván cờ, triều thần là quân cờ, nàng là người xem, cũng là người tay thao túng… Bởi là người đứng đỉnh Cửu Trùng, nàng độc lẻ loi, từ trước đến giờ đều chỉ có mình…. Lâm Dật khe khẽ thở dài, sau khi ở chung với Thẩm Thanh Tuệ, càng lĩnh hội được những khổ cực của nữ tử chốn triều đường, nhưng cũng chỉ vào thời khắc này, mới đột nhiên hiểu được Tề Tốn Chi vì sao đặt người trong lòng hơn mười năm như vậy.

      Chỉ bóng lưng cũng có thể khiến người ta vĩnh viễn khó quên, huống chi là năm tháng cùng nhau trải qua.

      Bầu trời nặng nề, gió lạnh từng cơn, mơ hồ có cảm giác mưa gió sắp đến. An Bình chậm rãi bước con đường trong cung, cung nhân qua lại đều đồng loạt cúi đầu hạ bái, nào dám nhìn thẳng. Nàng để ý, mặc dù mắt nhìn thẳng phía trước, thế nhưng ánh mắt lại có tiêu điểm, vì trong lòng vẫn từ từ suy tính kế hoạch.

      Mãi tới khi bóng áo trắng lọt vào tầm mắt, nàng mới dừng bước, lúc này mới phát sắp tới Đông cung, bậc thềm trống trải có người yên lặng ngồi đấy, dường như đợi rất lâu.

      Thầm thở dài tiếng, tay nàng nhấc vạt áo bước lên bậc thềm, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn rơi người , đến khi đứng trước mặt , cũng chưa từng dời .

      phải bảo ngươi cố gắng ít vào cung sao?”

      Tề Tốn Chi khẽ mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Bệ hạ thứ tội.”

      Viên Hỉ và Song Cửu xa xa đứng nhìn, ai cũng tới gần, thế nhưng An Bình lại phất tay cho bọn họ lùi , vì Tề Tốn Chi đợi ở đây, chung quy khiến nàng cảm thấy dường như muốn gì đấy, mà nàng cũng hi vọng người thứ ba nghe thấy.

      “Có lời với Trẫm?” An Bình đứng bên lan can, nghiêng người đối diện với , nhìn chằm chằm góc mái hiên cong vút hình trăng khuyết xa xa.

      “Bệ hạ biết vi thần định gì.” Tề Tốn Chi chăm chú nhìn sườn mặt nàng, bàn tay siết chặt tay vịn, lúc sau mới : “Bách tính đương nhiên quan trọng, nhưng vi thần hi vọng bệ hạ đừng đánh bạc với chung thân đại của mình.”

      “Hửm?” An Bình quay đầu nhìn , cằm khẽ nhếch lên, nhếch khóe miệng: “ hổ là Thiếu sư, ngay cả chung thân đại của Trẫm cũng muốn can thiệp.”

      Tề Tốn Chi nét mặt chợt cứng lại, mím môi , nhưng thấy nàng quay người đối diện với mình, cúi xuống : “Ngươi đặc biệt vào cung là vì điều này?” Ngón tay nhàng vuốt ve gò má , mặt là ý cười thú vị: “Là muốn ngươi thích Trẫm, có phải ?”

      Tề Tốn Chi bất ngờ ngước mắt trừng nàng, lẽ nào trong mắt nàng, đây là lời đùa?

      phải là đủ kiên nhẫn, chỉ là nghĩ thấy Tây Nhung vương sắp đến, chung quy có náo động gì đó do lòng người mà nên. Nàng là minh quân, vì muôn dân trăm họ mà để ý đến tư tình, nàng có thể nhịn, cũng nguyện ý lặng lẽ chống đỡ, nhưng vẫn muốn câu của nàng. Thế nhưng nàng cái gì cũng , trái lại hỏi ngược lại câu như vậy.

      Đưa tay kéo bàn tay dán gò má mình của nàng xuống, dùng sức giữ chặt, trong mắt như thể có cuồng phong bạo vũ, gần như hung hăng gầm : “Tiêu An Bình, ta đối với nàng từ trước đến giờ chỉ là thích!”

      chỉ là thích, ngay cả từ ‘’ cũng đủ để biểu đạt. Nhiều năm như vậy, quãng thời gian thầm dõi theo nàng ấy, những câu động lòng người chưa bao giờ thốt ra ấy, cuối cùng chỉ hóa thành câu này.

      An Bình cái gì cũng , ngoại trừ thu lại ý cười, nét mặt cơ hồ có bất kỳ thay đổi gì.

      Đôi mắt ấy gần trong gang tấc, tựa như hắc ngọc, vỡ thành từng đốm từng đốm ánh sáng, dập dờn, tiêu tan, tựa như chính cảm xúc của lúc này. Nàng chưa bao giờ thấy nổi giận, trước đây bởi vì chân có tật, bị người khác châm biếm đả kích thế nào, thậm chí là chửi rủa, cũng chỉ cười cho qua. Nhưng thời lại nổi giận với nàng,sắc mặt thậm chí hơi trắng bệch, cánh môi mang theo nộ ý khẽ hé mở, cơ hồ chỉ cần cúi đầu liền có thể chạm vào.

      Là nàng bức thành thế này sao? Tề thiếu sư thận trọng có lấy sơ hở, thế nhưng dùng ngữ khí như vậy gọi tên húy của nàng, thậm chí giờ còn siết chặt ngón tay nàng.

      Nàng chỉ muốn dùng cách phương thức ngày trước né tránh vấn đề này, nhưng lựa chọn xé rách lớp ngụy trang của nàng, trực tiếp chút lưu tình đem phần tình cảm này đẩy đến trước mặt nàng.

      Thế nhưng, thắng rồi, cho dù mặt chút biểu cảm, nhưng rung động trong lòng khó mà né tránh, mấy ngày nay vẫn luôn kìm nén, chỉ câu này thôi gần như tan rã.

      Nhưng nàng chỉ rút tay ra, đứng thẳng người lại: “Tử Đô, Trẫm hiểu tâm ý của ngươi, nhưng giờ phải là lúc, chuyện này sau này lại .”

      Nàng rất bình tĩnh, mang theo uy nghiêm nên có của bậc đế vương, từng lớp từng lớp, bao bọc, che giấu con tim trước đó nhảy loạn.

      Tề Tốn Chi lấy lại bình tĩnh, khẽ rũ mắt, gật đầu cái: “Bệ hạ có thể hiểu được, vi thần cảm kích vô vàn.”

      Ai cũng lên tiếng nữa, chỉ có gió thu hiểu thế lướt qua vạt áo hai người, quấn quít rời.

      “Thực ra vi thần hôm nay đến đây, còn có chuyện muốn bẩm tấu bệ hạ.” Cảm thấy có hạt mưa li ti rơi người, Tề Tốn Chi mới mở miệng: “Nghe bệ hạ có ý định đưa ám quân đến biên cương, nhưng còn thiếu người lãnh binh đáng tin cậy, vi thần nguyện tiếp nhận chuyện này.”

      An Bình sửng sốt nhìn , trong mắt dần dần lộ ra kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết được việc này? Tiêu Thanh Dịch vậy mà lại với ngươi!”

      Tề Tốn Chi ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ: “Bệ hạ, chỉ có người tin tưởng vi thần mà thôi.”

      Tiêu Thanh Dịch đương nhiên tùy tiện tiết lộ kế hoạch của An Bình, nhưng Tề Tốn Chi là tâm phúc của nàng, từng tay cầm lệnh bài tới quân doanh thị sát, lúc An Bình ở Thanh Hải quốc, người tin tưởng nhất cũng là , cho nên có thể tiết lộ với người mình mà thôi.

      Nhưng An Bình lại cho là như vậy, nàng vui, rất vui, đặc biệt là sau khi nghe thấy câu này của Tề Tốn Chi. Nàng đưa tay nhấc cằm , giống như trước đó siết chặt ngón tay nàng, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm tin ngươi? Ngươi có biết biết càng nhiều, bị cuốn vào càng sâu,chính là càng dễ mất mạng!”

      Tề Tốn Chi lông mi khẽ run, tích tụ trong lòng được giải bỏ đôi chút, hề để ý đau đớn nơi cằm, trái lại khẽ bật cười: “Vi thần từng , bệ hạ đồng ý, vi thần dễ dàng chết .”

      “Thế ngươi thời còn muốn lãnh binh đến biên cương, sao vậy, đây là cố ý tranh hơn thua với Trẫm?”

      “Sao có thể chứ?” chăm chú nhìn gương mặt mang theo phẫn nộ của nàng: “Chuyện bệ hạ muốn làm, vi thần chỉ có thể suy đoán đại khái, Tây Nhung là tai họa ngầm, mà Ngài ước chừng muốn đem nó cùng với mấy mối họa ngầm trong triều cùng lúc trừ bỏ, kế hoạch khổng lồ như vậy, Ngài cần giúp đỡ.”

      Ngón tay An Bình buông lỏng.

      Chỉ có người cùng nàng trải qua những mưu tính toán mới có thể đoán được những điều này. Nàng xác thực có dự định đó, cho nên mới từng bước từng bước tính toán, sai sót. Thuận theo mong muốn của Lưu Tự phái đến biên cương cũng là tránh để bị cuốn vào cuộc phân tranh sắp tới. Mà Tề Tốn Chi, người cần nhọc tâm nhất, trái lại là người cần lo lắng nhất. Nàng muốn để tránh xa những việc này, nhưng lại khăng khăng muốn đâm đầu vào.

      “Ngươi bị tật, còn muốn dẫn binh?” An Bình cố ý cười lạnh.

      Tề Tốn Chi hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh phân tích: “Tần Tôn hai người ít nhất cần giữ người ở lại trong kinh sắp xếp chu toàn, vi thần tuy chân bị tật, nhưng ám bộ được xuất ngoài sáng, cho nên để vi thần lãnh binh, trái lại càng có thể che giấu tai mắt người khác.” nhìn mắt nàng, nở nụ cười: “Bệ hạ, luôn luôn chỉ có mình, cảm thấy mệt mỏi sao?”

      Quân cường thịnh, mưu trí song toàn, giang sơn chính quyền, tranh giành thiên hạ gì gì đó, mình thể gánh vác. Người có thể tin bên cạnh nàng quá ít, chuyện khó giải quyết lại quá nhiều. sao có thể vào lúc này rúc trong Tề phủ, nghe hỏi? Kế hoạch này bất luận tỷ mỷ như thế nào, chỉ hi vọng nàng đừng đem chung thân đại của mình ra đánh cược, càng muốn mình nàng thầm chống chọi.

      An Bình trả lời, mặt nàng thậm chí còn lộ ra tia phẫn nộ, quay người định lướt qua rời , cứ như thế triệt để cắt đứt ý định của , nhưng ngay khoảnh khắc ngang qua, tay bị níu lại.

      “Xin bệ hạ ân chuẩn.”

      Nàng thoáng giật mình. Xin, lần đầu tiên mở miệng xin nàng, thế nhưng lại để mạo hiểm. Dù có ngăn cản thế nào, cũng muốn nhảy vào vũng nước đục này!

      Thời gian như ngừng trôi, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng của An Bình thể tâm trạng thoải mái trong lòng nàng. Đưa tay từng chút từng chút gỡ ngón tay , nàng phất áo bỏ , hung hăng bỏ lại hai từ: “Chuẩn tấu!”

      Người sau lưng duỗi ngón tay trống , kinh ngạc, khẽ cười cảm tạ: “Tạ chủ long ân.”

      An Bình dừng lại, hạt mưa li ti rơi xuống, bóng lưng nàng dần hòa với cửa điện u ám, cao cao tại thượng, tịch vạn năm.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 46

      Chuyển ngữ: Mic


      Thu vẫn chưa qua, tiết trời càng lúc càng lạnh, mà vị Tây Nhung vương muốn tự mình đến cầu thân kia dường như rất yếu đuối, bệnh dai dẳng nằm giường lâu nhưng vẫn chưa xuất phát đến Lương đô bước.

      Tây Nhung vương có động tĩnh, An Bình cũng im hơi lặng tiếng, chẳng qua im lặng của đôi bên chung quy cần có bên phá vỡ, vì thế Thanh Hải quốc dũng đứng ra.

      Thái thượng hoàng Đông Đức bệ hạ với nữ nhi: Tới đây, chúng ta sát nhập !

      thể Đông Đức bệ hạ cực kỳ quyết đoán, lúc đầu cật lực phản đối An Bình thôn tính Thanh Hải quốc, bà chút niệm tình, nhưng giờ đối mặt với việc Tây Nhung vương ở lỳ Thanh Hải quốc thể để mắt. Dù gì khế ước thành giao, dứt khoát dùng kích tấn công bất ngờ thăm dò là được. Tây Nhung quốc gia giảo quyệt kia, bà mới tin bọn họ thành thành .

      Dân chúng trong Thanh Hải quốc chia thành nhiều phe, bất mãn có, mặc cho số phận cũng có, mà tại Lương quốc, An Bình trở thành nhân vật hùng. Nàng làm cách nào mà bất động thanh sắc thâu tóm quốc gia này, lại làm cách nào thuyết phục họ quy phục Đại Lương, trở thành nước chư hầu, chính là nghi vấn lớn nhất trước mắt trong lòng bách tính Lương quốc.

      Đương nhiên, nếu họ biết An Bình trước khi đăng cơ đắc thủ, ước chừng càng ngạc nhiên hơn nữa.

      Chúng văn nhân nhã sĩ từng dùng thi từ bóng gió chuyện nữ tử đảm chính, chúng vương công quý tộc từng coi khinh vị nữ đế phong lưu, thậm chí những kẻ mưu ý đồ kéo An Bình xuống ngựa, giờ phút này tất cả đều chấn kinh nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn.

      Sùng Cảnh đế vào thời kỳ binh lực Lương quốc cực thịnh, nhiều lần suýt chút nữa diệt tộc Tây Nhung; Sùng Đức đế vào lúc binh lực cường thịnh, nhiều nhất là để Thanh Hải quốc trở thành quốc gia huynh đệ, nhưng đều là để bảo vệ quốc thổ, chưa từng vì mở rộng bờ cõi. Chỉ có Sùng An hoàng đế giờ, đem quốc gia đường đường chính chính trở thành lãnh thổ của Lương quốc.

      Đất đai mấy trăm năm trước bị ngọn lửa chiến tranh chia cắt dưới tay của nữ lưu như nàng được sáp nhập, tốn lấy binh tốt, bản đồ Đại Lương trải rộng tới Tây Vực, nằm giữa tứ hải, hoàn toàn xứng đáng là đế quốc khổng lồ. Uy thế như vậy, đủ để chấn động thiên hạ.

      Về phần Tây Nhung vương sau khi nhận được tin tức, bệnh tình càng trầm trọng….==

      Đối với hậu lễ mẫu thân gửi tới, An Bình rất vui vẻ đón nhận. Trong kế hoạch lớn sắp tới, mỗi bước đều được tiến hành đâu vào đấy, lúc này bình định được Thanh Hải quốc, thời cơ vừa khéo.

      Mà trong lúc toàn bộ bách tính dưới của Lương quốc đều kiễng chân ngóng chờ sứ thần Thanh Hải đến hoàn tất nghi thức sát nhập, ai nấy đều ôm tâm tình kích động phấn khởi lại có người ảo não vui, gần như là lấy nước mắt rửa mặt.

      Người này chính là Tề đại học sĩ Tề Giản.

      Người ông trước giờ an tâm nhất chính là trưởng tử Tề Tốn Chi, vậy mà đột nhiên lại muốn rời kinh. Tề Giản năm lần bốn lượt truy hỏi, Tề Tốn Chi chỉ phụng mật chỉ của hoàng thượng ra ngoài làm việc, còn cái gì cũng tiết lộ, thậm chí ngay cả ngày khởi hành hôm ấy cũng chọn lúc sẩm tối.

      Ngày đó lúc Lưu Kha tiễn Lưu Tự, bộ dạng thê thê lương lương kia, Tề Giản nhìn trộm rồi còn cười nhạo ông mãi, vậy mà bây giờ tới lượt mình cũng cười nổi nữa rồi. Dẫn theo gia nhân tiễn Tề Tốn Chi ra khỏi cổng thành, ôm tóm tay nhi tử dặn dò dặn dò rồi lại dặn dò, còn định phái thêm tùy tùng bảo vệ , nhưng đều bị Tề Tốn Chi ngăn lại hết thảy.

      “Phụ thân, con còn là đứa trẻ nữa.” Tề Tốn Chi siết tay ông, tủm tỉm cười an ủi, người vẫn là bộ bạch y mộc mạc như ngày thường, như thể chỉ là dạo xung quanh rồi về mà thôi.

      “Nhưng mà con….” Tề Giản muốn chân bất tiện, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định của vẫn nuốt vào trong bụng. Bệ hạ nếu phái cũng tức là tin tưởng , người làm phụ thân sao có thể vào lúc này hắt nước lạnh. “Cũng được, con lớn rồi, ở bên ngoài mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

      Đương Tần Tôn người mặc nhung trang cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành, rất nhanh tới trước mặt: “Tề bá phụ, có con ở đây, người an tâm .”

      Tề Giản vừa thấy xuất , sau lưng còn có đội binh mã trong lòng thoáng an tâm: “Vậy tốt, Khác Miễn, con chăm sóc tốt cho Tốn Chi, làm phiền con.”

      Tần Tôn liên tục đồng ý, quay đầu nhìn Tề Tốn Chi khoan thai nhìn mình, thầm nuốt nước bọt.

      Bệ hạ, Ngài sao lại phái ta cùng với chứ? Vi thần rất rất muốn ở lại kinh thành a…..>_<

      Hoàng hôn sắp tắt, hai người còn phải về phía trước đoạn mới có thể hội hợp với ám bộ đại quân tiền phương, cho nên cũng trì hoãn. Tề Tốn Chi được tùy tùng cẩn thận đỡ ngồi ngay ngắn xe ngựa rồi liền lên đường. Người Tề gia lưu luyến rời, nấn ná hồi lâu cũng chịu rời , đành phải từ cửa sổ thò đầu ra khuyên nhủ, khó khăn lắm mới dụ được họ trở vào thành.

      Trong gió thu lạnh lẽo, tia tà dương cuối cùng đậu thành lầu, khắc họa nên huy hoàng cùng vĩ đại của tòa thành trì trăm năm này. Tề Tốn Chi lặng nhìn lúc lâu cũng chưa thu lại ánh mắt, nhưng phải thưởng thức nét riêng biệt ấy.

      Dù biết nàng thể nào xuất , nhưng trong lòng vẫn ôm ấp hi vọng. nở nụ cười tự giễu, quay đầu với Tần Tôn cưỡi ngựa bên cạnh: “Thời gian còn sớm, nhanh lên đường thôi.” rồi buông mành.

      đoàn người trang bị gọn càng càng xa, tia hi vọng trong lòng Tề Tốn Chi cũng dần dần lụi tắt, cuối cùng hoàn toàn bình lặng. Thế nhưng lúc này chỉ cần vén rèm quay đầu nhìn cái, phát con đường ngoài cổng thành ấy, có bóng người cưỡi ngựa trắng.

      Ánh tà dương còn sót lại phản chiếu bộ bạch y của nàng, sợi tóc đen rũ sau lưng tung bay trong gió thu. Sau lưng là tường thành uy nghiêm, trước mắt là quan đạo rộng lớn. Thiếu nữ lặng lẽ đứng đấy, mặt trầm như nước, mâu quang thâm thúy nhìn chăm chăm chiếc xe ngựa xa, chưa hề dời mắt.

      “An Bình, con đại khái hiểu, cảm tình chân chính so đo.” Nhiều năm trước lúc nàng còn ở tư trạch của Nhiếp Chính vương ở Giang Nam, Nhiếp Chính Vương Tiêu Tranh từng như vậy với nàng.

      Khi đó hai người thảo luận đến “loạn thất vương” trong lịch sử năm đầu Sùng Đức, biết chuyện Tiêu Tranh thân là chủ soái, đường ra chiến trường lại trở về cứu ái thê, An Bình đưa ra quan điểm của mình: “Bá phụ chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình bình định phản loạn, quả thực phi thường thần dũng, nhưng hành động giữa chừng cứu người….” Nàng ngập ngừng, cân nhắc : “Chỉ sợ ổn, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu có bất trắc, thứ mất chính là giang sơn, bá phụ lẽ nào sợ trở thành tội nhân của Đại Lương?”

      Tiêu Tranh vẫn luôn ngại trao đổi về tình hình chính trị đương thời, cũng để bụng suy nghĩ của nàng, cho nên An Bình những lời này dường như cũng nằm trong dự liệu của ông. Ông vốn tính tình trầm ổn, khi ấy vào tuổi trung niên, tâm tư càng để lộ ra ngoài, nhưng nghe lời này lại nở nụ cười hiếm hoi: “Con sai, khi đó ta chạy về cứu bá mẫu con, quả thực nên.”

      An Bình sửng sốt, nàng cho rằng ông phản bác, bởi nàng hoàn toàn thấy mến mà ông dành cho bá mẫu, , nên gọi là sủng ái mới đúng. Sủng ái đến độ hợp chút nào với hình tượng hùng trong tưởng tượng của nàng.

      Nhưng tiếp đó Tiêu Tranh lại : “Nhưng bổn vương hối hận, đời này, quyết định dứt khoát nhất cũng là quyết định đúng đắn nhất, chính là việc này. An Bình, minh thần võ cũng cần tuyệt tình đoạn ái, người dũng cảm chân chính, ra ngoài có thể bảo gia vệ quốc, về nhà vì thê tử vẽ mày, trong ngực chứa cả thiên hạ, vì sao thể chứa người?

      Trong ngực chứa cả thiên hạ, vì sao thể chứa người?

      Nếu có câu này, nàng ước chừng đoạn tình tuyệt ái, cống hiến cả cuộc đời cho giang sơn chính quyền, cống hiến cho cơ nghiệp của Đại Lương, vô ngã, vô tâm, chỉ có thiên hạ. Đến khi Tề Tốn Chi bước đến trước mặt, nàng vẫn rộng mở lòng mình dung nạp .

      Câu cuối cùng của Tiêu Tranh là: “Nuối tiếc duy nhất của bổn vương chính là khi đó vẫn chưa đủ mạnh, cho nên có vài việc phải để nàng tự mình đối mặt, có gánh nặng, thể chia sẻ với nàng. Con người chính là như vậy, càng nỗ lực càng sợ đủ. An Bình, con còn , nhưng bổn vương tin con rồi hiểu, nhưng con càng hiểu cũng càng độc.”

      Lúc giang sơn vạn lý nắm trong tay, bên cạnh đại khái cũng khó tìm được người làm bạn chân chính. An Bình hiểu, cho nên nàng chưa từng trông đợi, mà giờ gặp được, cũng càng trở nên quý trọng.

      Dùng năng lực mạnh mẽ, mở ra vạn thế an bình, lại cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.

      Đây vốn là kế hoạch tốt nhất, chỉ là nàng đánh giá thấp nỗ lực của , trong lúc nàng thầm mưu tính cho , cũng lặng lẽ đợi chờ.

      Mãi đến khi chiếc xe ngựa hoàn toàn mất hút, An Bình mới ngẩng đầu nhìn chút ánh sáng sắp biến mất còn sót lại cuối cùng phía Tây kia, đột nhiên cảm thấy có hơi độc. Những năm qua, lần đầu tiên có cảm giác ấy.

      “Công tử…….” Bên cạnh có người cẩn thận dè dặt gọi nàng, An Bình quay sang, nhìn thấy Tiêu Thanh Dịch mặc thường phục cưỡi ngựa đứng bên cạnh, cúi đầu hành lễ.

      “Có chuyện?”

      “Thám tử phái đến Thanh Hải quốc gửi tấu trình, liên quan đến Tây Nhung vương.”

      “Ừm, đưa lại đây.”

      Tiêu Thanh Dịch từ trong tay áo lấy ra ống trúc, sau khi vặn mở, đem tờ giấy trong đó lấy ra đưa cho An Bình. Thấy nàng nhận lấy xem lướt qua, lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng.

      Đột nhiên tới đây là để tiễn Tử Đô huynh ư? Nhưng nhìn nét mặt lại giống, lẽ nào là tới ngắm cảnh?

      Tiêu Thanh Dịch vẻ mặt hồn nhiên ngước nhìn bầu trời, nhiều mây trôi lãng đãng a….

      “Cẩm Phong, giao lá thư này tới Thục vương phủ.”

      Chợt nghe An Bình gọi , Tiêu Thanh Dịch ngẩn ra lúc mới hoàn hồn, vội vàng đáp vâng.

      “Truyền câu này cho Thục vương, bảo chuẩn bị tốt, khi tin tức trong thư là liền lập tức vào triều, chủ động .”

      An Bình đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng, để ý ghi nhớ, nhận lá thư cất kỹ, hành lễ liền định rời .

      “Đợi ,” An Bình gọi giật lại, từ trong tay áo lấy ra miếng ngọc bội đưa cho : “Ra vội vàng, người chỉ có miếng ngọc bội này, tặng ngươi coi như ban thưởng.”

      Hả? Tiêu Thanh Dịch kinh ngạc, ban đồ tốt thế này cho làm chi? “Đây là, bệ hạ, vô công bất thụ lộc, vi thần dám nhận đâu…..”

      “Cầm , có công lao cũng có khổ lao chứ.” An Bình muốn giải thích, nhét miếng ngọc bội vào tay , vỗ cổ Tật Phong cái, ghìm cương xoay người hướng trong thành mà .

      Khổ lao gì cơ? Tiêu Thanh Dịch nét mặt kỳ quái cất vào, sờ bức thư rồi về phía Thục vương phủ.

      Rất nhanh hiểu ý của An Bình. Nghe tiếng tác phong quân nhân của Thục vương lâu, uy nghiêm gì so bì, nhưng…. cũng quá bạo lực !!!

      Lúc Tiêu Thanh Dịch ôm nửa gò má bị sưng từ trong Thục vương phủ lao ra như cơn gió, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, phải chỉ truyền lời của bệ hạ chút thôi sao, sao lại bị đánh trận chứ?!

      ủ rũ xoay người lên ngựa, đột nhiên tỉnh táo hẳn lại, chả trách cái gì mà khổ lao, ra miếng ngọc bội ngự ban là tiền thuốc men ấy hả!

      Bệ hạ, vi thần bị ngài hại khổ lắm đó….. >_<

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :