1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa dã man- Nhạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 9.2 Vương gia! Vương gia" - cung nữ hốt hoảng đột nhiên xông vào khu vực săn bắn, tìm thấy Độc Dận lau chùi cung tên. "Xẩy ra chuyện gì?" - Thần sắc Độc Dận vẫn như cũ tự nhiên lau chùi mũi tên. "Công.... công chúa nàng...." "Công chúa làm sao?" - nhíu nhíu mày, đột nhiên có loại dự cảm xấu xuất "Công chúa bỏ trốn". "Cái gì?". Rắc tiếng, mũi tên được lau chùi trong tay Độc Dận gẫy làm đôi. Nàng lại bỏ trốn! phải trước đó nàng vừa mới chính miệng đồng ý với tuyệt đối bỏ trốn nữa sao? Ngày kia chính là ngày đại hôn của bọn họ! ngờ nàng vẫn tiếp tục bỏ trốn! thể tha thứ. Lần này sau khi đợi bắt được nàng về, nhất định phải trói nàng ở giường, cho đến ngày đại hôn mới cho nàng ra khỏi cửa phòng! "Hồi cung" - xoay người lên ngựa, hoàn toàn để ý tới tiểu cung nữ mới vừa rồi liều chết chạy tới, mình ra sức thúc ngựa chạy về phía hoàng cung. Dọc đường , tâm trạng của cực kỳ phức tạp, vừa tức giận vừa lo sợ. Tại sao Cáp Liên vẫn còn muốn bỏ trốn? Chẳng lẽ tình của đối với nàng vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng biết là đối với tội phản bội là nghiêm trọng nhất sao? , thể, tha, thứ! Độc Dận tức giận đến mức thậm chí muốn giết người, ít nhất nếu như giết Cáp Liên, từ nay nàng cũng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nữa rồi. ****************** "Cái gì? tìm được người? Làm sao có thể có chuyện đó? Các người tìm thế nào? Vừa mới bao lâu, tại sao lại tìm thấy người?" - Độc Dận nổi cơn thịnh nộ lớn tiếng trách cứ bọn thị vệ quỳ gối trước mặt: "Tìm! tiếp tục tìm! tìm thấy nàng, coi chừng đầu của các người cũng thể bảo vệ nữa đâu". Đám thị vệ kinh hoảng lui xuống, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Lăng An Vương tức giận như vậy. "Người đâu! Mang nàng ta lại đây". Lời vừa dứt, mặc áo trắng lập tức bị thị vệ kéo vào có chút thô lỗ, khẽ nhăn mày, thỉnh thoảng lại vuốt lồng ngực của mình, dáng vẻ rất thoải mái. "Ngươi chính là Bạch Vân Vân con của Bạch sư phụ?" - Độc Dận nheo mắt nhìn, mặc dù sắc mặt Bạch Vân Vân khó chịu nhưng vẫn cảm thấy đều là giả bộ. "Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy ạ". "Ngươi đem việc kể lại lần nữa cho ta" - lạnh lùng ra lệnh. Bạch Vân Vân cũng sợ vội vàng, chậm rãi mở miệng: "Khởi bẩm Vương gia, lúc đó tiểu nữ ở cùng với công chúa Cáp Liên tập múa, nhưng dáng vẻ dạng múa của công chúa rất hào hùng sảng khoái, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều dùng sức , tiểu nữ chú ý bị công chúa đá cước trúng ngực, nhất thời hôn mê bất tỉnh, lúc tiểu nữ tỉnh lại, quần áo người được thay bằng quần áo của công chúa, cũng thấy bóng dáng công chúa đâu" - Nàng vừa vừa ngừng ho , hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, ra vẻ cước Cáp Liên đá nàng kia thực . "Hừ" - Độc Dận ràng tin, lần nữa hạ lệnh: "Truyền Bạch sư phụ đến đây". Lần này thị vệ dẫn theo Bạch sư phụ thần sắc tự nhiên vào. "Tham kiến Vương gia" - Bạch sư phụ cung kính . "Bạch sư phụ, hôm nay ngươi có dẫn con của ngươi tới tìm Cáp Liên ?" "Dạ bẩm, có ạ". "Sau khi ngươi rời , có đúng là phái người tới đón con của ngươi ?". "Bẩm Vương gia, có ạ, trước khi tiểu nhân rời dặn con , lát nữa tự mình tới đón nàng, hề sai người tới đón" . Bạch sư phụ quẳng trách nhiệm còn chút liên quan. "Hừ! Vậy sao? Chẳng lẽ theo như ngươi là trong cung có người tiếp ứng cho Cáp Liên, cho nên nàng ấy mới có thể thuận lợi bỏ trốn? "Bẩm Vương gia, tiểu nhân biết" - Tiếp tục đánh chết thừa nhận, dù sao cũng có nhân chứng vật chứng gì, nếu kiên trì thừa nhận, Độc Dận cũng thể làm bậy chụp mũ được. Độc Dận khẽ cắn răng, định sai người đem nhốt người phụ nữ kia vào đại lao tra khảo, ngờ hoàng thượng lại tới. Chỉ thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, nhìn Bạch sư phụ vẻ mặt dường như muốn : "Lại là ngươi giở trò quỷ". "Dận đệ, ta nghe chuyện rồi, tìm thấy Cáp Liên sao?" "Hoàng huynh chắc chắn là ta giở trò quỷ! Đệ nhất định phải trừng trị bọn họ, bắt bọn họ khai ra chỗ của Cáp Liên" - Ánh mắt Độc Dận đỏ lên, dáng vẻ quả giống như hận thể nào lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống hai người kia. Hoàng thượng Độc Cận thầm than tiếng: "Dận đệ, ta tin rằng phải là do Bạch sư phụ làm". ra trong lòng biết đến chín mươi chín phần trăm là do Bạch sư phụ giở trò quỷ. Nhưng lại thể , tránh cho Dận đệ tức giận muốn bắt Bạch sư phụ khai đao, đến lúc đó đến cũng có thể ngăn cản được. "Hoàng huynh?" - Độc Dận lộ ra ánh mắt thể tưởng tượng nổi nhìn Độc Cận. Hoành huynh của tại sao phải giúp cho người phụ nữ này? "Dận đệ, có số việc, ta muốn với đệ" - Độc Cận ý bảo Độc Dận theo ra ngoài. Cho dù lúc này Độc Dận đầy bụng cam lòng và tức giận, đối mặc với vị hoàng đế đệ nhất thiên hạ này cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, hận hận trợn mắt nhìn hai cha con nhà họ Bạch vẫn quỳ gối mặt đất, lúc này mới theo Độc Cận ra ngoài. Trước khi hai người , Độc Cận đột nhiên dừng bước, khẽ quay lại nhìn cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Vân Vân ngẩng mặt lên nhìn . Ánh mắt hai người gặp nhau, đều có chút cả kinh. Bạch Vân Vân ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu. Còn Độc Cận vẫn khẽ trợn to mắt, sau đó lại biến sắc quay đầu, chậm rãi ra ngoài. Rất giống, rất giống, nhất à khi cười rộ lên gương mặt cũng xuất lúm đồng tiền. ra con của nàng lớn lên cũng có dáng vẻ như vậy ..... *********** Trong vườn hoa, chỉ còn lại hai huynh đệ Độc Cận mới từ từ mở miệng: "Dận đệ, ngươi vui ?". Độc Dận hiểu vì sao hoàng huynh đột nhiên hỏi như vậy do dự chút: "Hoàng huynh, đệ hiểu ý người ‘vui vẻ’ là có ý gì?" " cần phải nghĩ nhiều như vậy, đệ chỉ cần suy nghĩ chút, đệ vui ?" Độc Dận suy nghĩ lúc lâu, lại phát mình thể nào trả lời. Đối mặt với tự trầm mặt như dự đoán, Độc Cận cười khổ cái, tiếng cười trầm thấp nhàng vang vọng trong hoa viên: "Đệ hề vui vẻ, đúng ?" Độc Dận gì. "Có phải đệ cho rằng chỉ cần Cáp Liên ở bên cạnh đệ, đệ nhất định vui vẻ? Đệ có phát ra rằng cho dù nàng ấy có ở bên cạnh đệ, đệ vẫn vui vẻ gì ?" Lúc đầu Độc Dận định gì đó phản bác, nhưng khi đối mặt với người vừa là cha vừa là huynh trưởng Độc Cận đột nhiên cảm thấy dù mình có phản bác thế nào cũng chỉ là hành động ngây thơ ấu trĩ mà thôi. Vì vậy chấp nhận. "Có muốn biết tại sao ?" Độc Dận ngoan ngoãn gật đầu. "Bởi vì Cáp Liên vui vẻ, cho nên đệ cũng cảm thấy vui vẻ. Tình là phải để cho hai người cùng vui vẻ, đó mới là hạnh phúc của tình , nếu đó cũng chẳng qua chỉ là hành hạ. Mặc dù hai người nhau, chỉ cần có người chịu uất ức nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, rồi cuối cùng cũng rơi vào tình cảnh bằng mặt bằng lòng". "Hoàng huynh, chẳng lẽ tình của đệ đối với nàng ấy vẫn còn chưa đủ sao?" - Độc Dận căm giận bất bình. "Dận đệ, có phải lúc đệ nhìn thấy Cáp Liên rất thích nàng ấy, muốn giữ nàng ấy lại bên mình?" "Đúng vậy". "Nếu như đệ nghĩ như vậy, đệ còn coi nàng ấy là người nữa ? Nàng ấy có khác gì những thứ vàng bạch châu báu xinh đẹp kia ? Chỉ cần đệ nhìn thấy thích là có thể giữ ở lại, đệ có bao giờ hỏi nàng ấy có đồng ý hay ?" "Đệ.... Nhưng người phải là hy vọng có thể làm cho nàng ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình sao?" " Đó chỉ là cách nghĩ của bên thôi. Dận đệ, đệ hãy suy nghĩ chút, đệ hãy suy nghĩ kỹ chút, nếu như Cáp Liên chỉ vì đệ mà ở lại trong cung, nàng ấy làm sao vui vẻ được? Nàng ấy đến từ Thảo Nguyên xa xôi, nàng thuộc về tự do, thuộc về nơi này, gắng gượng giữ nàng ấy ở lại nơi này, cuối cùng nàng ấy thể thích ứng, từng còn có thể bị suy tàn ở trong chốn thâm cung đại điện này". Độc Dận ảo não kéo kéo tóc của mình, hoàn toàn thấy dáng vẻ tự nhiên thường ngày: "Hoàng huynh, vậy rốt cuộc đệ nên làm thế nào? Đệ muốn mất nàng! Ba năm trước đây sau khi nàng cứu đệ mạng, từ đó đệ chưa bao giờ quên nàng! Đệ nàng! Đệ muốn dùng cả đời này ở cùng với nàng!”. Nhìn thấy người em trai ruột thịt của mình vì tình mà phiên não trở thành dáng vẻ đáng thương này. Độc Cận vươn tay vỗ vỗ bả vai Độc Dận, lại thở dài: "Dận đệ, đệ thích hoàng cung ?" Độc Dận sửng sốt chút, tại sao hoàng huynh chuyền đề tài nhanh như vậy? Độc Cận nhìn cảnh tượng hoa lệ bốn phía xung quanh, lộ ra nụ cười khổ: " ra đệ thích, ba năm trước đây đệ rời khỏi nơi này rồi, nếu phải là vì đệ nhớ người thân, trở về tìm huynh". "Hoàng huynh, là đệ tự nguyện trở về" "Coi như là đệ tự nguyện, chỉ sợ lại có người hy vọng đệ trở về". "Chuyện đó là đương nhiên! Những phản thần tặc tử kia dĩ nhiên muốn đệ trở về" - Độc Dận nặng nề hừ tiếng " phải, người muốn nhìn thấy đệ trở về, tại yên ngủ tại chùa Hà Lạc rồi". "......Mẫu thân"… Mẹ ruột của Độc Dận là Từ quý phi bị giết chết trong trận chính biến loạn binh vào ba năm trước, sau khi Độc Cận dẹp yên phản loạn, trở về tìm thi thể của bà, vì vậy an táng bà trong chùa Hà Lạc, chính là chỗ tỷ tỷ của Từ quý phi xuất gia, hi vọng có thể khiến cho linh hồn của Từ quý phi an nghỉ. "Dận đệ, thù báo, oan yên, đệ ở lại trong hoàng cung này còn lưu luyến gì?" - quay đầu lại hiền lành nhìn người đệ ruột thịt giống như con trai mình: "Hơn nữa, người đệ nhất cũng còn ở trong hoàng cung nữa rồi, đệ tiếp tục đợi ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?" "Hoành huynh? Ý của người là...."… "Ý của ta là gì, bản thân đệ . Tóm lại, ta hi vọng đệ có thể vui vẻ, có thể cùng với người mình đến cuối đời. Bây giờ có thể đệ thể nào ổn định được tâm trạng để suy nghĩ việc này, chờ đệ nghĩ thông rồi, trở lại tìm ta! Chỉ hi vọng lúc đó vẫn chưa muốn". hi vọng Dận đệ giống như năm xưa, vì thể thoát khỏi gánh nặng nước nhà mà mất người con mình nhất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng làm vợ người khác
      thuyt thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 10.1 Lý gia buôn muối ở Tô Châu. gia đinh tuổi vội vã chạy vào đại viện Lý gia, nương trẻ tuổi thấy , sau khi hai người giọng mấy câu, người làm kia liền vội vã rời . nương mặc áo xanh vào trong gian phòng, vừa vào cửa giọng mềm mại liền cất lên: "Chà, xem ra Lăng An Vương thực tức giận! Hôm nay lâm triều còn nhận được tin tộc Hạ Lan cố ý quy thuận Tây Khương, cầu xin hoàng thượng để cho mang binh tấn công tộc Hạ Lan, để thể thiên uy". vị nương khác bên trong căn phòng nghe vậy lập tức nhảy lên, vội vàng hỏi tới: "Vậy sao đó sao? Hoàng thượng có đồng ý ?" "Ha ha, đương nhiên là rồi! Cho dù là ai nữa cũng nhìn ra được, đây chảng qua là Lăng An Vương cam lòng ngươi chạy mất, muốn lấy cớ dẫn quân đến tộc Hạ Lan ép ngươi lộ diện mà thôi" - Bạch Song Song cười hì hì . Cáp Liên yên tâm thở ra, nhưng ngay sau đó lại lo lắng: " rất tức giận sao?" "Tức điên lên ấy chứ". "Trời! Hỏng rồi...." - Dừng chút, Cáp Liên còn : "Song Song, ta như vậy có làm liên lụy đến các người ?". " đâu. Cáp Liên tỷ tỷ, ngươi yên tâm , chỉ cần hoàng thượng còn tại vị ngày Lăng An Vương tuyệt đối dám động đến cọng lông tơ người của Bạch gia". Bạch Song Song kéo tay Cáp Liên: "Đừng nghĩ những việc này nữa, hôm nay thời tiết rất đẹm, chúng ta ra sân khiêuvũ ! Phụ thân nghìn căn vạn dặn, muội nhất định phải học được mấy điệu múa của tộc Hạ Lan để múa cho ông ấy xem". "Ừ" - Cáp Liên gật đầu cái, theo Bạch Song Song ra khỏi phòng. Hôm đó sau khi thuận lợi trốn ra khỏi hoang cung, Cáp Liên về núi Hạ Lan ngay, mà được thu xếp đưa đến lý gia ở Tô Châu. Sau khi đến Lý gia, người đầu tiên đón tiếp nàng chính là em song sinh của Bạch Vân Vân là Bạch Song Song, hai người dáng dấp giống nhau như đúc, chỉ là Bạch Song Song cười nhìn đáng hơn, xem ra hoạt bát hơn. Bạch Song Song cho nàng biết, Bạch sư phụ vốn là người của Lý gia, là con trai thứ ba của Lý gia chuyên buôn muối, mục đích đưa Cáp Liên tới đây là hy vọng trước mắt có thể tránh được tai mắt của người truy tìm, bởi vì thời gian này Lăng An Vương nhất định tăng cường thêm quân lính canh giữ biên quan, trước mắt đưa Cáp Liên tới Tô Châu ở phía nam để tránh mấy ngày đầu sóng ngọn gió, sau đó đưa nàng lên phía bắng về quê hương. Cho dù nóng lòng trở về, nhưng Cáp Liên cũng phải thừa nhận Bạch sư phụ suy tính rất có đạo lý, vì vậy tạm thời trước mắt cứ ở trong Lý gia, hơn nữa Bạch Song Song cũng ở lại đây chăm sóc nàng. Lý gia chuyên buôn bán, trong nhà thường có nhiều người đến người , bọn người hầu chiêu đãi nhiều khách tới từ phương xa, tự nhiên đối với chuyện của Cáp Liên cũng khá nhiệt tình, khiến chonàng cảm giác đạo lý đối nhân xử thế hoàn toàn khác với ở trong hoàng cung. Ví dụ như Vương đại thẩm phòng bếp, thườngng bưng tới những mẻ sữa dê đặc mới cho nàng ăn, nếu như nàng ăn quen, còn hỏi nàng quen ở chỗ nào để lần sau thay đổi cho tốt, rồi lại tiếp tục làm cho nàng ăn. Hay như Dương thúc thúc trông nom chuồng ngựa, biết Cáp Liên thích cưỡi ngựa, có mấy lần còn mạo hiểm tính mạng cải trang cho Cáp Liên thành nam nhi dẫn nàng ra ngoài thành Tô Châu cưỡi ngựa chạy băng băng; hay như Ngưu bà bà quản việc may mặc, thấy Cáp Liên còn trẻ như vậy mà lẻ loi hiu quạnh mình, đau lòng muốn chết, thỉnh thoảng may chút quần áo hoặc là khăn tay thêu...các đồ trang sức đưa cho nàng, rất thân thiết nha. Còn Bạch Song Song từ theo Bạch sư phụ học được tài đánh đàn rất hay, cũng thường xuyên lôi kéo Cáp Liên cùng nhau đánh đàn khiêu vũ, muốn để cho nàng tạm thời quên nỗi khổ nhớ nhà. Có nhiều người quan tâm đến nàng như vậy, chăm sóc nàng, Cáp Liên khôi phục rất nhanh, mặc dù vẫn như cũ hằng đêm đều nhớ tới bóng hình Độc Dận, nhưng về cơ bản, tâm trạng của cũng coi như vui vẻ, ăn nhiều ngủ đủ, tinh thần của phấn trấn lên nhiều, nụ cười mặt cùng dần dần nhiều hơn. hôm, bên ngoài ánh nắng mặt trời thực rất rực rỡ, Cáp Liên mặc bộ quần áo của tộc Hạ Lan do Ngưu bà bà may, theo Bạch Song Song vào trong đình viện. Bạch Song Song tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, cầm đàn tỳ bà lên liền nhàng gẩy. Tiểu khúc, Cáp Liên lẳng lặng lắng nghe cơ thể liền di chuyển theo tiết tấu, bàn chân bắt đầm nhún nhảy, thân thể nhàng chuyển động thành vòng tròn, tiếng hát thanh thúy mỹ lệ kết hợp cùng với tiếng đàn tỳ bà vang vọng trong trung. Tiếng hát dí dỏm này giống như Ma Tước bay lượn nhành cây Đàn Hương, tự nhiên mà chất phác, hề chải chuốt, Cáp Liên hát được nửa thậm chí còn bắt chước tiếng kêu của chim Ma Tước cành cây, dân tộc sống Thảo Nguyên và trời đất vạn vật cùng sống hòa bình với nhau, bắt chước những tiếng kêu của các động vật chút cũng làm khó được bọn họ. Dưới ánh mặt trời, mặt áo hồng giơ cao hai tay, mặt là nụ cười tươi, vòng lại vòng xoay tròn, tiếng ca trong miệng nhàng linh hoạt đáng như Tiểu Tước, mấy gia đinh qua đình viện nhịn được mà len lén dừng lại nhìn nàng khiêu vũ, ánh mắt nhịn được mà sáng ngời. Bên kia bức tường của đình viện có hai bóng người đứng. "Nàng nhìn vui vẻ hơn nhiều rồi" - người trong hai người lên tiếng. "Đúng vậy! Vốn dĩ nàng thuộc về hoàng cung, rời khỏi chỗ nhốt nàng tự nhiên vui vẻ" - người khác trả lời. "Lần này chàng có làm quá đáng quá hay ?" - Người lên tiếng hỏi là phụ nữ. "Nương tử à, ta chỉ là cứu con chim cẩn thận bị nhốt vào trong lồng tre mà thôi, đây làm sao là quá đáng được?" - Nam nhân mặc dù làm cha rồi nhưng đối mặt với người vợ thương của mình, vẫn nhịn được lộ ra tính khi bướng bỉnh lúc còn trẻ tuổi. Người phụ nữ liếc cái: "Chàng đó, chỉ được cái miệng lợi hai thôi. Thiếp lo Lăng An Vương tức giận như vậy, biết làm những gì nữa?". "Vẫn còn có hoàng thượng mà! đương nhiên dám làm bậy rồi". "Đúng rồi, Vân Vân vẫn khỏe chứ? Tại sao ông về nhà mấy ngày rồi, mà Vân Vân vẫn còn ở trong hoàng cung chưa trở về?". Người đàn ông khẽ hừ tiếng. "Sao vậy?" - Người phụ nữ tò mò hỏi rất dài dòng… Tóm lại biết tại sao đứa con bảo bối trời đánh của tự nhiên lại giống như coi trọng người đàn ông kia! Có nhầm hay vậy? Tuổi tác người đàn ông kia cũng có thể làm cha nàng rồi! Hơn nữa nhiều tuổi như vậy rồi còn biết kiểm điểm, lại muốn trâu già gặm cỏ non? Được rồi, được rồi, là hoàng đế lớn nhất, thích ăn cái gì liền có cái đó, nhưng có thể đừng ăn cỏ non nhà có được hay ? Càng nghĩ càng bi thương, cũng biết là thíchVân Vân rốt cuộc là do thích nó hay ? Hay chỉ vì nó lớn lên giống với người vợ Bạch Khinh của ông? Ôi, lại thở dài, bây giờ cuối cùng cũng hiểu chút cái gọi là: "Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, con luôn là nỗi nhớ thương trong lòng cha mẹ". "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu chút, tại sao năm đó cham mẹ ta muốn trói ta đến ở rể trong Tề vương phủ rồi" - bất đắc dĩ cười cười. Nhớ lại chuyện cũ, người phụ nữ mỉm cười, đôi mắt cong cong mặc dù chút nếp nhăn , nhưng làm mất sư thanh lệ động lòng người, gương mặt cũng lên má lúm đồng tiền nho . "Chàng là...." - Giống như hờn dỗi, lại mang tràn đầy hạnh phúc. Lại tháng trôi qua, Bạch Song Song nhận được tin, gần đây Lăng An Vương đến chùa Hà Lạc tĩnh dưỡng, biên cương vốn dĩ được tăng cường quân lính để trông giữ cũng được triệu tập về kinh thành, vì vậy Cáp Liên liền bắt tay vào việc sắp xếp hành lý. Chỉ là tháng ngắn ngủn, hành lý ít ỏi lúc đầu của Cáp Liên đột nhiên có nhiều đồ hơn, đều là người của lý gia đưa cho nàng : Ngưu bà bà đưa cho nàng quần áo bốn mùa và giày thêu, Vương đại thẩm đưa cho nàng các loại hương hiệu và gia vị chế biến thịt của Trung Nguyên; Dương thúc thúc đặc biệt chế tạo móng sắt ngựa, là có thể mang đến may mắn; Lý gia gia Nghiên Nãi đưa cho nàng văn phòng tứ bảo (Bút, mực, giấy, nghiêng); Bạch Song Song tặng nàng đàn tỳ bà, còn có các tỳ nữ và gia định liên tục tặng cho nàng vải nhuộm chăn mềm, các đồ đồ ăn vặt là đặc sản nổi tiếng căn bản là đếm hết, thậm chí cuối cùng Cáp Liên phải thuê chiếc xe ngựa mới có thể đem được tất cả những đồ sắp xếp đó . Nàng tham lam nỡ vứt bỏ bất kỳ thứ gì lại, bởi vì mỗi món đồ đều lên quan tâm quý của mọi người đối với nàng, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, thậm chí lần đầu tiên nàng có suy nghĩ muốn rời bỏ Trung Nguyên. "Cáp Liên, đường ngươi phải cẩn thận đó" - Ngưu bà bà cầm khăn tay lau mũi. "Cáp Liên, được quên chúng ta đó" - gia đinh khua cánh tay đầy mồ hôi lời từ biệt với nàng. "Cáp Liên, đường đừng có để bị đói bụng, nhớ phải ăn nhiều chút" - Vương đại thẩm quên dặn dò. "Cáp Liên, móng ngựa sắt Dương thúc thúc đưa cho người được làm mất đâu đó, tương lai để cho người nhà ngươi thấy kỹ thuật rèn sắt ở chỗ chúng ta tốt cỡ nào". "Cáp Liên...."… "Cáp Liên....."… Dường như người nào cũng có đầy bụng những lời muốn dặn dò nàng, tiếng mọi người đan xen lẫn nhau, cũng phân biệt ai với ai, nhưng trong đó đều là những lời chân thành lòng. Xe ngựa dần xa, Cáp Liên ngừng quay đầu lại mỉm cười tạm biệt với những con người đáng Trung Nguyên, gương mặt tràn đầy nước mắt. Tinh tiếng, tiếng đàn tỳ bà vang lên, Bạch Song Song cũng rưng rưng khóe mắt, ôm đàn tỳ bà tới tiễn đưa. Tiếng đàn tỳ bà mang theo sầu bi, đó là khúc "Tắc thượng" vốn là dùng miêu tả nỗi nhớ nhung cố quốc của Vương Chiêu Quân khi lấy chồng tha hương, tiếng thầm khe khẽ, giờ phút này lại dùng để tiễn đưa, càng làm tăng thêm đành lòng cùng với đau buồn bi thảm. Cáp Liên nghe xong, cũng từ xe ngựa lấy ra chiếc đàn tỳ bà Bạch Song Song tặng cho nàng, ngón tay nhắn khẽ gẩy, hai cây đàn tỳ bà giống như có sinh mạng vậy, giống như sắp bị chia lìa, lưu luyến nỡ lời từ biệt với nhau. Tiếng đàn tỳ bà càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến lúc nghe được nữa mới thôi.... ************* Ba tháng sau trong chùa Hà Lạc… Mặt trời chiều lặn về phía tây, mùa thu nhuộm đỏ lá cây, gió thu khẽ thổi, lá Phong nhao nhác rơi rụng, sau khi nhẩy múa trong trung theo gió lúc, mới từ từ bay xuống mặt đất. Nhìn thấy lá Phong bay lượn, biết tại sao, trong đầu lại hiên lên cảnh Cáp Liên mặc y phục đỏ thắm nhảy múa, vòng rồi lại vòng, ở điện xoay xoay, cười.... Cáp Liên…. Đảo mắt cái nửa năm rồi, vẫn hề tra ra được tung tích của nàng, cho dù nhiều lần thầm phái người tiến về phía lưu vực sông Hắc Thủy để tìm kiếm, nhưng người tộc Hạ Lan hành tung luôn luôn bất định, muốn để người ngoài biết, vì vậy phái người đều là phí công mà thôi. tóm lại, Cáp Liên giống như là biến mất thế gian vậy
      thuyt thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 10.2 Lúc đầu, rất tức giận bình tĩnh nổi, cả ngày lẫn đêm chỉ muốn làm thế nào để tới Hắc Thủy bắt Cáp Liên trở lại! Nhưng trải qua những ngày tháng này, cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới suy nghĩ tới những lời khi đó Độc Cận với là có ý nghĩa gì… người phải là đoạt lấy, mà là phải để cho nàng vui vẻ… Cẩn thận nhớ lại kỹ, lúc Cáp Liên trong hoàng cung, thực vui vẻ gì. Mặc dù vẫn luôn coi thường này, vậy mà giờ phút này khi nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ cùng với ủ ê nhờ quê hương của Cáp Liên, lại khiến tim đau đớn ngừng… là kẻ ngốc, cho rằng nhốt nàng ở bên mình chính là biểu của tình , nàng phải là vàng bạc châu báo hay sủng vật, nàng cũng là con người có tình cảm. Tại sao lúc đó lại hiểu? Vì sao đạo lý đơn giản như vậy, phải chờ tới lúc mất mới hiểu được. Mùa thu đến, quét sạch lá khô rụng và chỉnh trang lại ngôi trước mặt tương đối sạch . Đây chính là mộ mẫu thân Từ quý phi, bia trạm trổ, chỉ vì nàng luôn luôn thích xa hoa, chỉ cần bình an sống qua ngày,chỉ là nàng ở trong hoàng cung cuối cùng vẫn thoát khỏi trêu đùa của số phận mà qua đời. Đêm qua, mơ thấy mẫu thân. Mẫu thẫn vẫn như trước khên khuôn mặt lộ ra nụ cười mỉm thân thiện hiền từ, giống như lúc còn vậy, đến gần sờ sờ mặt , xoa xoa đầu , sau đó lại xoa xoa tay … Cảm giác tay của mẫu rất ấm áp… định lên tiếng gọi nàng, lại phát miệng mình thể , thể phát ra thanh, cuống đến độ muốn giãy giụa, lại bị mẫu thân nhàng đè xuống… "Dận nhi" - Mẫu thân xoa xoa mắt của : "Tại sao con lại trở lại đây? Mẹ muốn con trốn xa, trốn càng xa càng tốt, tại sao lại muốn trở lại?"… rất muốn là vì muốn báo thù, cam lòng, những thứ đáng ra thuộc về lại cứ như vậy bị người ta cướp tất cả, ngay cả người mẫu thân thương nhất của cũng bị cướp , cam lòng… " cam lòng, có ích lợi gì?" - Giống như là biết trong lòng suy nghĩ điều gì, mẫu thân cười cười: "Đức ngốc này, hoàng cung có cái gì tốt? Tranh quyền đoạt lợi, người thân tương tàn, đối xử với nhau lạnh như băng, ở đó có gì làm con người ta vui vẻ cả". Vui vẻ? Tại sao ngay cả mẫu thân cũng như vậy với ? "Dận nhi, người sống thế giời, quan trọng nhất chính là có được cuộc sống vui vui vẻ vẻ, nếu như vui vẻ, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa? Dận nhi, mẹ biết lúc con nhìn thấy Cáp Liên, trong lòng của con lập tức cảm thấy niềm vui mà từ lâu con còn cảm nhận được, đúng ?" Đúng, sai, đúng là như vậy. "Dận nhi, mẹ cảm thấy con như vậy chỉ như là đứa trẻ, bây giờ mẹ rồi, con còn lưu luyến gì ở trong hoàng cung nữa?". Mẫu thân đưa bàn tay ra, đặt vào lòng bàn tay vật lạnh lẽo: "Mang theo cái này tìm nàng , hồng ngọc đào này vốn là đôi, đừng để chúng nó chia cắt đôi nơi nữa". Mẫu thân nở nụ cười càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, bóng dáng của bà cũng dần dần mà trở nên trong suốt, sau đó trở thành con gió, nhàng bay xa. "Dận nhi, con cũng biết, tuy con thể giam cầm, nhưng nếu con theo gió, gió dẫn con đến quê hương của nó...."… "Mẫu thân!!!" Độc Dận mở mắt ra, lại phát bốn phía xung quanh đều đen như mực, mà bản thân nằm ở giường. "Mẫu thân...." Cúi đầu, tay vô thức nắm lại, phát trong lòng bàn tay có món đồ nho ấm áp. Xòe tay ra, cần nhìn cũng biết, có là nửa hồng ngọc đào còn lại. nhớ cất hồng ngọc đào này rất kỹ, tại sao tối nay lại đột nhiên xuất hiên tay mình? Là do mình vô thức lấy? Hay là do mẫu thân đặc biệt báo mộng đưa cho ? Là ? Hay là giả? Có lẽ là hay giả đều quan trong, quan trọng là, hiểu ý những lời mẫu thân với . Hôm nay đứng ở trước mộ của mẫu thân, cung kính dập đầu lần lại lần, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, ánh sáng chiếu mặt đất dần dần phai mờ. "Mẫu thân, hài nhi muốn , sau này sợ là có cơ hội trở lại thăm người nữa" - Độc Dận nghẹn ngào , nhưng lại là giọng kiên quyết: "Mẫu thân, người nếu sống vui vẻ, cuộc sống thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa? Niềm vui của hài nhi chỉ có thể do Cáp Liên mang lại, cho nên hài nhi muốn tìm nàng, cho dù có gian khổ tới đâu, hài nhi cũng phải tìm cho bằng được nàng, sau đó cho nàng biết hài nhi thực nàng, đến mức hài nhi tình nguyện bỏ lại hết những thứ ở Trung Nguyên, chỉ muốn được ở cùng nàng mãi mãi.... Mẫu thân, xin hãy tha tội bất hiếu cho hài nhi....." trận gió thổi qua, nhưng cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Đó chính là mùi thơm khi còn bé thường ngửi thấy người mẫu thân… Tiếng lá rụng xào xạc bay trong trung, coi như đó là tiếng mẫu thân với , mau , mau , tìm nương đáng kia , hay cầm tay nàng ấy suốt cuộc đời, cách xa hoàng cung, cách xa thị phi, cần trở lại. ************** Sáng sớm, bên trong hoàng cung hề tĩnh. Các nhóm đại thần cùng với tất cả thị vệ đều ở đại điện nghị luận ầm ĩ việc Lăng An Vương bị giáng làm thường dân, từ nay về sau rời khỏi hoàng cung. Nghe Lăng an vương tự mình cầu xin hoàng thượng thu lại danh hiệu vương gia của , giáng xuống làm thường dân. Mọi người hiểu, tại sao Lăng An Vương lại đưa ra loại quyết định này? Theo lý mà , tất cả nam giới là người thân thích với hoàng thượng đều bị tàn sát trong cuộc chính biến ba năm trước đây, chỉ còn lại Lăng An Vương, tương lai nếu hoàng thượng thoái vị hoặc băng hà, là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng nên có khả năng làm hoàng đế, tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? hiểu, hiểu..... Mặc dù có số người đoán việc Lăng An Vương thoái vương có thể liên quan đến việc công chúa tộc Hạ Lan bỏ trốn, nhưng trong cả hoàng cung còn chìm đắm trong khí mưu mô ngấm ngầm, có người là vì hoàng thượng muốn để cho Lăng An Vương kế thừa vương vị, cho nên mới tìm lý do cắt chức giáng xuống làm thường dân; có người vì Lăng An Vương nhiều lần muốn mượn binh tấn công tộc Hạ Lan bị từ chối, vì vậy ghi hận trong lòng, định mưu đồ làm phản, lại bị hoàng thượng phát , nhưng hoàng thượng nể tình chính là đệ đệ duy nhất của mình, cho nên mới xử tử , chỉ giáng xuống làm thường dân.... Những lời rỉ tai này ngừng truyền nhau, thế nhưng chủ nhân của kiện này lúc này đây lại cả người mặc bộ quần áo dân thường, cưỡi con ngựa, mang theo chút hành lý nhàng, ra khỏi hoàng cung bằng cửa phụ. Hoành huynh tới đưa tiễn, nhưng Độc Dận biết ra hoang huynh vẫn cực kỳ quan tâm đến , mặc dù việc chủ động đưa ra cầu muốn xuống làm thứ dân dọa nhảy dựng lên, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ liền đồng ý, chưa xong, hoàng huynh còn với : "Dận đệ, ta cực kỳ hâm mộ đệ". hiểu ý của hoàng huynh, cho nên nở nụ cười. "Hoành huynh, tất cả trách nhiệm trong thiên hạ đều đặt ở vai người, làm khó người rồi" - Lần đầu tiên có dáng vẻ giống như huynh đệ, tiến lên vỗ vỗ bả vai Độc Cận. Độc Cận ngẩn người, lộ ra nụ cười khổ nhàn nhạt: "Đúng vậy, ngay cả đệ cũng muốn rời khỏi trẫm, xem ra trẫm nhất định đơn cả đời rồi". "Hoàng huynh, đối với huynh đệ ruột thịt chúng ta mà còn hả, như vậy tốt đâu" - Độc Dận đột nhiên lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh: "Đệ vừa trở lại cung nghe người và con của Bạch sư phụ hình như có ý với nhau, rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?". "Ha ha.... đường đường là chuyện hậu cung của hoàng đế, kẻ tiểu dân như ngươi làm sao có quyền biết?" - cố ý thừa nước đục thả câu. "Chà, tiếc , có lẽ là đệ cũng thấy được đứa của hoàng huynh rồi" "Chuyện này đệ cũng biết?" - Độc Cận nhướng cao mày hỏi. "Nếu muốn người khác biết, trừ phi mình làm. Đệ lại sợ sau khi Bạch sư phụ biết tin này chịu nổi". Chuyện của Bạch sư phụ và hoàng huynh cũng nghe qua, hôm nay hoàng huynh coi trọng nữ nhi của , phải chẳng chứng minh rằng thực ra oan gia cũng cực kỳ dễ dàng là thông gia? "Ha ha...". Tuy là cười, nhưng có chút biết nên làm thế nào cho phải: "Đến lúc đó rồi sau!Dù sao đến lúc thời cơ chín muồi, cũng thể làm như thấy". "Hoàng huynh, gặp lại sau" - có chút nỡ, dù sao cũng là người huynh trưởng chăm sóc nhiều năm qua. "Đừng gặp lại, ta chỉ hi vọng đệ vui vẻ. Nếu như có rảnh rỗi, hãy viết thư cho ta, ta rất vui" - vẫy vẫy tay, tiễn Độc Dận . Vì vậy người, ngựa, túi, yên lặng rời khỏi hoàng cung. đường lớn, người đến người , vô cùng nhộn nhịp hoàn toàn giống như yên tĩnh trong hoàng cung, đột nhiên cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng. Đạp chân cái, xoay người lên ngựa, ra sức thúc ngựa về phía biên cương. muốn trở lại nơi đầu tiên gặp Cáp Liên, tin rằng ở nơi đó, nhất định có thể tìm được người từng cứu mạng, thiếu nữ Hạ Lan có đôi mắt xanh màu lá cây.
      thuyt thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Kết Thúc
      người đàn ông râu ria đầy mặt chậm rãi cưỡi con ngựa gầy ốm rong ruổi ở Thảo Nguyên rộng lớn. năm rồi, cũng năm rồi, rời kinh thành đến bây giờ năm rồi, những vẫn tìm được bóng dáng Cáp Liên. biết người tộc Hạ Lan thích người ngoài, lại thường di chuyển dọc theo lưu vực sông Hắc Thủy, ngay cả thám tử phái trước đây - suốt hai tháng trời cũng tìm được tung tích của bọn họ, thân mình mù mịt manh mối, làm sao tìm là có thể tìm được ngay? Những ngày lăn lộn ở chốn biên cương, nghe mấy thương nhân người hán hình như gần đây tộc Hạ Lan có chuyện mừng lớn gì đó, tìm tới bọn họ đặt ít thứ, vì vậy liền lén núp sau phía sau của hàng của mấy thương nhân người hán, sau đó chờ người của tộc Hạ Lan tới chọn mua, nhưng mà bọn họ xuống núi từ lúc nào, tại sao thấy bóng dáng bọn họ? "Haiz.....". thở dài, để mặc cho con ngựa tùy ý chạy Thảo Nguyên. lát sau ngựa của đột nhiên rục rịch ngóc đầu dậy, cũng lười để ý, để tùy cho ngựa chạy về hướng nó muốn, vì vậy con ngựa liền chở về phía hoang vu hơn. tới lui, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy. Độc Dận lập tức tỉnh lại, nguồn nước duy nhất cánh đồng hoang vu này là sông Hắc Thủy - năm qua dùng tất cả mọi phương pháp đều tùm thấy, ngờ ngựa của lại tìm được? Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, tim đập cũng ngày càng nhanh nhưng cũng dám giục ngựa mau được, sợ con ngựa này bị thúc giục liền mất phương hướng. Cuối cùng, rốt cuộc bị con ngựa dẫn tới bên cạnh con sông nước giống như màu đen nhưng nhìn kỹ lại nước kia lại phải màu đen, chẳng qua là những tảng đá dưới sông mày đen như mực, cho nên mới có cảm giác nước là màu đen. Đây nhất định chính là nhánh sông Hắc Thủy rồi. Độc Dận vui mừng dứt, muốn khen ngợi con ngựa hiểu được ý nghĩ của chủ nhân trước mặt đột nhiên xuất con ngựa mẹ màu đen, nó khá cao lớn lưng có yên ngựa, dễ dàng thấy chủ nhân của nó nghỉ ngơi ở gần đây. Ngựa của Độc Dận nhìn thấy con ngựa màu đen xinh đẹp này càng thêm hưng phấn, để ý chủ tử ra lệnh, liền tăng tốc chạy về hướng hắc mỹ nhân, miệng còn thỉnh thoảng hí lên vài tiếng. Được lắm, ra là ngươi động tình nên mới có thể tìm ra được chỗ này hả! "Ai?" - Ngựa còn chưa tới, mũi tên nhọn liền bay thẳng về phía , sát qua bờ vai của , xé rách y phục nhưng có tổn thương tới da thịt. Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi. Lăn lộn ở biên cương năm, Độc Dận và những thương nhân người hán cũng học được chút ngôn ngữ của tộc Hạ Lan, nghe ra người kia chẳng những là người của tộc Hạ Lan, hơn nữa còn là phụ nữ! Trong khoảng thời gian ngắn cũng kịp phân biệt được đó có phải là Cáp Liên hay , kích động ngược lại nghênh đón. "Cáp Liên" Phía sau rừng cây ra người đàn ông cao lớn, tướng mạo tuấn tú, vẻ mặt khí khái, chỉ là cơ thể dường như có chút gần yếu, hơn nữa lông mày lại càng "Vị huynh đài này" - Mặc dù trong đầu Độc Dận còn nghi vân, biết người Hạ Lan kia đâu rồi, nhưng vẫn rất lễ phép đặt câu hỏi: "Xin hỏi huynh đài có nhìn thấy Hạ Lan ?". Người đàn ông cao lớn nhao mắt lại, đột nhiên rút ra mũi tên, hướng thẳng về phía Độc Dận. "Huynh đài? Người nào tên là huynh đài hả?" - Tiếng là của tộc Hạ Lan nhưng lại pha chút giọng hán, hơn nữa còn là giọng . "À" ra người đàn ông tuấn trước mặt này là ? Nếu là nữ, tại sao lại muốn mặt y phục đàn ông? Độc Dận nghi ngờ quan sát lúc, lúc này mới phát kỳ y phục người này là kỵ trang ( quần áo cưỡi ngựa) mà tất cả nam nữ tộc Hạ Lan đều thích, chẳng qua là tóc của nàng ta buộc gọn thành đuôi ngựa, ánh mắt lại khá khí khái, trong lúc nhất thời mới có thể nhận định sai giới tính. " nương, xin lỗi" - vội vã nhả xuống ngựa xin lỗi: "Tại hạ nhất thời nhìn ra, nên mới nhận nhầm nương là đàn ông". Hai hàng lông mày khẽ giương lên: "Tại sao ngươi tìm Cáp Liên? Ngươi là ai?". Lúc này Độc Dận khẳng định này chính là người tộc Hạ Lan, gì cũng bỏ qua cơ hội này: "Ta là chồng của nàng ấy Độc Dận, ta tới để tìm người vợ bỏ trốn". "Chồng của nàng ấy? Ngươi lừa ai vậy? Chồng của nàng ấy phải chết rồi sao? Làm sao có thể trở về chứ" - làm vẻ mặt tin. "Hả?" - Lần này đổi lại cằm Độc Dận rớt xuống. chết? ********** ra này là con thứ tư của Nhã Trát Mộc tên Nhã An, từ nàng ta có dáng vẻ như đàn ông, sau khi lớn lên càng quyết chí phải làm nữ võ tướng đầu tiên của tộc Hạ Lan, bảo vệ an toàn của người trong bộ tộc. Ngày hôm đó nàng dò xét nhánh sông nơi người trong bộ tộc mới di chuyển tới nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn tưởng rằng nơi này là bí mật, chắc có người phát , nhưng ngờ bị con ngựa động dục xông vào, còn mang theo "Chồng" của Cáp Liên. Hóa ra sau khi Cáp Liên trở lại trong tộc, đối mặt với chất vấn của những người trong tộc, lại thấy đám con của Nhã Trát Mộc người người lộ ra vẻ mặt bất an nhìn nàng, rất sợ nàng chưa kết hôn chạy về, bọn họ thể gả , vì thế nàng liền dối, rằng chồng nàng đột nhiên mắc bệnh cấp tính chết, nàng muốn ở lại nơi thương tâm đó, vì thế quyết định trở về. Dù sao biên cương và Trung Nguyên cách xa nhau vạn dặm, hơn nữa người tộc Hạ Lan vốn muốn hỏi đến những chuyện vui, cùng lắm là lại đợi người của tộc Hạ Lan tới thiên triều tiến cống mới biết chân tướng ? Đợi đến đến lúc đó cũng được, tóm lại đầu tiên phải làm cho nhóm con của Nhã Trát Mộc nhanh chóng gả ra ngoài mới được. Mất ngày nay Nhã Trát Mộc lúc gả liền bốn người con , cho nên người trong tộc rối rít vội vàng làm chuyện vui, việc vui vô cùng, Nhã An là đứa con duy nhất gả bị các trưởng lãi trong tộc hỏi lung tung nọ kia cũng rất phiền, dứt khoát chạy dò xét tình hình xung quanh, để cho đôi tai được thanh tĩnh, cũng tránh để cho người ngoài xông vào. Dựa theo tập tục của tộc Hạ Lan, khi gả con chỉ có người trong tộc mới có thể tham gia hôn lễ, lúc này nếu có người ngoài xông vào, chẳng những được hoang nghênh, nếu như người đó chọc giận tân nương nhà người ta, còn rất có khả năng bị giết. Sau khi Độ Dận giải thích ràng rành mạch việc, nàng ta vẫn có vẻ mặt nghi ngờ. "Có phải là ngươi đối với Cáp Liên tốt ? Nếu tại sao nàng ấy lại muốn trở về?". "Ta...." - biết nên trả lời thế nào "Nhưng mà, sau khi Cáp Liên trở lại chưa bao giờ xấu về ngươi, hơn nữa nàng hoàn...." - Lời còn chưa xong, từ xa đột nhiên có người dùng tiếng Hạ Lan hô to Nhã An sau khi nghe xong mặt liền biến sắc, xoay người lên ngựa rời . "Ngươi phải đâu?" - Độc Dận vội vàng hỏi. "Ngươi đừng tới đó! Hôm nay là ngày muội muội ta xuất giá, ngươi mà bị người trong tộc phát , kết quả rất thảm" - xong, còn dùng tay xẹt ngang qua cổ, đây là dấu tay nàng học được lúc ở biên cương cùng thương gia người hán ép giá. Nhưng Độc Dận làm sao chịu nghe? khó khăn lắm mới tìm thấy tung tích của tộc Hạ Lan, lại biết Cáp Liên rất khỏe mạnh, nhớ nhung trong lòng lúc này cũng ngăn được nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy Cáp Liên, cho dù muốn chết cũng nguyện ý, còn cái gì đáng sợ nữa sao? Vì vậy lập tức nhảy lên ngựa, thúc giục ngựa đuổi theo. Con ngựa này cũng để cho thất vọng, có lẽ cũng là do nhìn thấy được hắc mỹ nhân hiếm thấy vừa xuất lại chạy mất nên cam lòng, đuổi theo đặc biệt nhanh, chút cũng chậm. ****************** Hai con ngựa chạy men theo nhánh sống Hắc Thủy, càng chạy con sông càng rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở lũng sông kín đáo, cuối cùng cũng tìm được nơi cắm trại của tộc Hạ Lan "Nhã An! thấy Hồng đâu hết" - người trong tộc vừa nhìn thấy nàng ta liền vội vàng . "Hồng ? Tại sao thấy?" "Hình như là tiểu bảo mẫu để ý, đặt Hồng lên con ngựa vừa mới sinh, kết quả con ngựa mới sinh đó biết chạy đâu, Hồng cũng thấy. A? Đây là ai?". Ánh mắt của người kia rơi người Độc Dận, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Nhã An trừng mắt nhìn Độc Dận cái: "Tại sao ngươi lại theo tới đây?" "Ta muốn tìm Cáp Liên" - như chuyện đương nhiên. "Muốn tìm Cáp Liên? Ngươi là ai?" - cảnh giác của người kia càng sâu hơn. "Là cha ruột của Hồng " - Nhã An tức giận xong, quay đầu ngựa cái định rời đu: "Nếu như những lời phải là giả". xong, nàng ta thúc ngựa rời , câu: "Ta cũng tìm Hồng đây". Để lại hai người đàn ông sững sờ tại chỗ. Độc Dận choáng váng. Cha ruột của Hồng ? làm cha từ bao giờ vậy? Mẹ của Hồng này phải là Cáp Liên đó chứ? "Này, đợi ....!" - cũng quay đầu ngựa theo. ràng ! Rốt cuộc chuyện này là sao?". Vì vậy chỉ còn lại người ngây ngốc đứng im tại chỗ, mặt tràn đầy cát bụi của vó ngựa. "Cha ruột của Hồng ? Đó chẳng phải là chồng của công chúa? phải là chết rồi sao? trời, chẳng lẽ là quỷ?" - đột nhiên nhảy dựng lên bất an nhìn bốn phía xung quanh. Nghe quỷ hồn người hán xuất vào đêm thất tịch lịch, ngẩng đầu nhìn mặt tròi chút, bây giờ hình như cũng vào tháng tám lịch rồi. Mặc dù hơn tháng, nhưng mà quỷ muốn từ Trung Nguyên tới được đây có vẻ khá tốn thời gian? Toàn thân đột nhiên lạnh run cái. "Này!”. “Hả....?" Độc Dận đột nhiên qua đầu ngựa trở lại trước mặt người kia, dọa nhảy dựng lên. "Con ngựa mẹ ở đâu?". "Hả?" - Người tộc Hạ Lan cực kỳ tin vào quỷ thần, người này hiểu lầm Độc Dận là quỷ hồn trở về tìm Cáp Liên, sợ tới mức nghe cũng được ràng. "Con ngựa mẹ, con ngựa mẹ" - Độc Dận có chút gấp gáp: "Mau dẫn nó ". "Muốn tìm con ngựa mẹ làm gì?". " tìm ngựa con". ************* Độc Dận cưỡi lên con ngựa mẹ đen tuyền cao lớn, cùng gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Hồng , nhưng giống như những người khác vừa tim kiếm vừa gọi to, mà là để mặc cho con ngựa mẹ tự động tìm kiếm xung quanh, cuối cùng con ngựa mẹ dẫn tới ốc đảo tương đối vắng vẻ, nước suối trong suốt bên cạnh rừng cây rậm rạp, cảnh sắc hoang vu rất khác biệt so với những chỗ khác. Con ngựa mẹ dừng bước, sau khi đến bên cạnh dòng suối ngửa đầu hí, lâu sau trong rừng cây cũng truyền ra tiếng hí giống như vậy mặc dù có chút non nớt hơn rất nhiều. Hí mấy tiếng, con ngựa con màu đen từ trong rừng cây ra, lưng còn có đưa trẻ người mặc bộ quần áo màu đỏ. Chỉ thấy hai bàn tay của đứa trẻ ôm thât chặt cổ ngựa, hình như là ngủ say, gò má non nớt sáng bóng phiếm hồng, nhìn qua giống như đào nhi. Đây là Hồng sao? Là con của ? Ngựa con tới trước mặt ngựa mẹ. độc giận nhảy xuống ngựa, đỡ lấy đứa còn say ngủ, chỉ thấy lông mày nhắn của đứa bé rất dài, lờ mờ giống như dáng vẻ hồi của . Nhìn lại vạt áo đứa cái, thấy treo cái gây , buộc phía dưới chính là nửa khác của hồng ngọc đào. Hồng , Hồng , ra chính là Hồng . Trong ngực thoáng chốc bị cảm xúc rung động tràn đầy, quả thực cảm giác hạnh phúc này bao trù cả người , cười ha hả ôm Hồng nhảy lên con ngựa mẹ, cảm giác được cuộc sống như này trọn vẹn. ****************** Vẫn còn chưa về tới tộc Hạ Lan, từ xa nhìn thấy có con ngựa đen chạy thẳng về phía mình, thân con ngựa đen là bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ, trong lòng nóng lên, cố gắng làm Hồng thức giấc, dưới chân liền dùng thêm lực, cũng thúc ngựa chạy như bay về phía trước "Hồng ! Hồng !" Tiếng Cáp Liên truyền tới. "Cáp Liên!!!!” Giọng này vừa phát ra, Cáp Liên chỉ giật mình, mà thiếu chút nữa té ngã từ ngựa xuống, ngay cả Hồng cũng bị làm cho tỉnh giấc. "Độc .... Độc Dận?" - Nàng nắm chặt cương ngựa, do dự hỏi. "Cáp Liên! Cáp Liên!" - Những tiếng gọi vang lên tất cả đều mang theo vội vàng nôn nóng: "Cáp Liên!". Trời ạ! ! là Độc Dận! Trong ngực Cáp Liên giống như đột nhiên có cái gì đó vỡ bờ, tâm tình kích động giống như nước ngừng đánh thẳng vào nàng, làm cho cơ thể nàng gần như đứng vững. "Độc Dận" - Nàng gần như gào lớn lên. Cáp Liên từ ngựa nhảy xuống, vội vã chạy về phía . Độc Dận cũng nhảy xuống ngựa, ôm Hồng ở trong ngực bị lật lật lại chạy thẳng về phía trước. "Độc Dận! Thực là chàng! là chàng!" - Cáp Liên dám tin, ngừng hỏi, còn đưa đôi bàn tay nhắt lên mặt , tóc, vai và quần áo sờ tới sờ lui, giống như là muốn xác định là người , chứ phải chỉ là ảo ảnh. Độc Dận kích động đến ra lời, đưa tay ôm chặt người con ngày nhớ đêm mong vào trong lòng, muốn dùng tiếp xúc của cơ thể để khẳng định đây phải là giấc mộng. "Cáp Liên....". Hương thơm ngát nhàn nhạt thuộc về Thảo Nguyên bay vào trong mũi , gần như muốn rơi lệ rồi. Cáp Liên ở trong lòng ngẩng đàu lên, mặt tràn đầy nước mắt: "Độc Dận là chàng sao? Chàng đến tìm thiếp sao? Chàng còn giận thiếp nữa ? phải là thiếp cố ý chọc giận chàng đâu, xin lỗi, xin lỗi...." Nàng vừa sợ lại vừa vui, vừa sợ sợ lại vừa lo lắng, tại sao những loại tâm trạng phức tạp này chỉ có khi nhìn thấy người đàn ông này nàng mới có? "Độc Dận, tại sao chàng lại để râu nhiều vậy? Tại sao chàng lại tìm tới chỗ này? Hồng , đúng rồi, chàng có biết Hồng là con của chàng ? đường thiếp trở về mới phát mang thai ....." Giống như là sợ biến mất, Cáp Liên đem tất cả những lời chất chứa trong lòng trong năm qua ra. "Độc Dận, chàng đừng được ? Thiếp rất nhớ chàng, thiếp lừa chàng, thiếp rất nhớ chàng, nhưng thiếp lại dám trở lại. Chàng..... Chàng đừng có được " - là sợ , sợ trong lúc này biến mất khỏi cuộc đời của nàng: "Độc Dận....."… Cuối cùng rốt cuộc có người nhịn được dùng miệng mình che cai miệng nhắn lảm nhảm của . ngàn dăm xa xôi, trải qua sương gió, khó khăn lắm mới tìm được nàng, trước hết hãy để cho nắn nếm thử chút ngon ngọt rồi hãy ! Dù thế nào nữa sau này còn có rất nhiều thời gian để cho nàng từ từ , phải sao? Bốn năm trước nàng cứu , cái mạng này của cũng là của nàng rồi. Hôm nay muốn dùng thời gian cả đời mình để trả ân tình của nàng, về sau nàng có đuổi cũng . Hồng ở trong lòng sớm tỉnh lại, lúc này cũng thấy khóc nháo, chỉ là mở to đôi mắt tò mò, chớp mắt nhìn cha mẹ mình thắm thiết. ************************ Cách đó xa, tộc trưởng Cáp Tát Khắc và vợ mình là Nhã Na nhìn về phía hai người kề cận gắn bó bên nhau. "Nàng rốt cuộc vương gia này là người hay là quỷ?" - Vừa mới nghe thủ hạ báo cáo, Cáp Tát Khắc nghi ngờ hỏi. "Thiếp là người, nhìn xem, có bóng kìa! Là quỷ có bóng". "Nếu là người, tại sao Cáp Liên lại dối chúng ta là chết". " như vậy, sợ rằng con Nhã Trát Mộc ai thèm lấy? Nha đầu này hẳn là đào hôn rồi" .(chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc) "Đào hôn?". "Ngay cả tính tình con chàng chàng cũng hiểu sao?". Nhã Na liếc cái. "Việc này.... bây giờ nên làm gì bây giờ?" "Cha đứa trẻ ngại ngàn dặm xa xôi tìm tới chỗ này, dĩ nhiên là để cho ở lại rồi, cũng đỡ cho Cáp Liên tương tư cả ngày lẫn đêm, hơn nữa đám con của Nhã Trát Mộc cũng có thể thuận lợi gả ra ngoài, như vậy phải là rất tốt sao?". "Vậy sao? Vậy cứ như thế " - Mặc dù địa vị là tộc trưởng là người đứng đầu bộ tộc, nhưng mà quen thói nghe theo lời của lão bà đại nhân rồi. Nhã An cười cười, mở miệng cất tiếng hát. "Khách nhân phương xa, hoan nghênh ngươi tới nơi này. Nơi này có màu đen sâu kín của Hắc Thủy, còn có đại Thảo Nguyên mênh mông vô bờ. nơi này còn núi Hạ Lan tuyết đọng quanh năm, còn có nương mà ngươi mến nhất". Người của tộc Hạ Lan luôn có thói quen dùng điệu hát để diễn đạt ý tứ, nếu vợ tộc trưởng cũng mở miệng hoang nghênh vị vương gia người hán này rồi, những người khác trong tộc làm sao dám phản đối? Cáp Tát Khắc cũng hát lên, những người khác trong tộc ở phía sau hai người, cách đó xa cũng hợp ca, tràn đầy vui sướng tiếng hát lượn lờ ở giữa núi non, vang vọng giữa chốn biên cương hoang vắng. "Hỡi người khách nơi phương xa, hoan nghênh ngươi trở thành người nhà của chúng ta. Nơi này có ngựa đen Hạ Lan cao lớn, còn có vô số trâu bò. Nơi này có rượu sữa ngựa thâm nồng, còn có rất nhiều táo đỏ. Hỡi người khách phương xa, xin hãy ở lại thành người nhà của chúng ta. Cùng chúng ta cất tiếng ca hát, cùng chúng ta khiêu vũ dưới ánh trăng". Ở nơi hơi xa đó chút, có nhóm người thương nhân cưỡi lạc đà sa mạc khi màn đêm buông xuống, các thương nhân ở lưng lạc đà lung la lung lay, người trong đó tay còn cầm chai rượu. "A? Các người có nghe thấy tiếng hát hay ?" - Người cầm chai rượu kia quay đầu lại . Người phía sau nghiên tai chú ý lắng nghe, nghe thấy gì. "Ngươi uống nhiều rượu quá rồi" - Bọn họ quay lại với người kia. Người kia cười cười, cũng để ý: "Cũng đúng, chừng là ta nghe nhầm" - Giơ chai rượu lên, lại uống hớp, nhưng biết vì sao, tâm trạng đột nhiên cảm thấy rất tốt rất tốt, tốt đến mức cũng muốn ca hát. Hoàn
      thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :