1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa dã man- Nhạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 7.1 Kể từ đêm có được lời hứa hẹn của hoàng thượng, đồng ý với nàng sau khi nàng bỏ trốn điều động binh lính tới núi Hạ Lan, hành động bỏ trốn của Cáp Liên liền ngày càng mau chóng hơn. Nàng thậm chí nghĩ rằng sau cái bữa tối dùng cơm với hoàng thượng liền bỏ trốn lần thứ hai, may mà vệ gác đêm phát ra nàng, lúc này mới khiến cho nàng thể bỏ trốn tiếp. Cách mấy ngày sau đó, nàng liền liên lịch trình cho việc chạy trốn, đầu tiên trốn theo dọc mái hiên của hoàng cung, tiếp đó giả dạng ăn mặc giống thái giám rồi chuồn ra ngoài cửa xuất cung, hoặc là dứt khoát núp ở trong phòng bếp, rồi nhân cơ hội người cung cấp nguyên liệu nấu ăn vào cung leo lên xe đó rồi chuồn ra khỏi cung, nhưng cho dù nàng trốn thế nào nữa, luôn luôn bị bắt lại, mà mỗi lần bị bắt trở lại, đám thị vệ trông chừng nàng càng nghiêm ngặt hơn, cuối cùng gần như là muốn đem nàng nhốt vào chỗ vậy, ngay cả đến con ruồi cũng thể tiến vào. Đối với việc Cáp Liên hề cảm kích tấm lòng của mình, hơn nữa còn liên tục bỏ trốn, sắc mặt Độc Dận ngày càng khó coi, có nhiều lần nhìn Cáp Liên chật vật bị bắt lại, thậm chí phẫn nộ muốn tiến lên thưởng cho nàng mấy cái bạt tai, đánh cho cái đầu óc tức thời của nàng tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn là nỡ. biết là do chính mình làm hư Cáp Liên, cho nên nàng bỏ trốn nhiều lần như vậy, hoàn toàn để vào trong mắt. làm sai sao? Chẳng lẽ người, muốn giữ người đó lại bên cạnh mình, là đúng sao? Chẳng lẽ Cáp Liên thích sao? Nhưng chính miệng nàng từng thừa nhận rằng nàng cũng thích mà! Vậy vì cái gì mà nàng liên tục bỏ trốn? Rốt cuộc nữ nhân này suy nghĩ cái gì vậy? nghĩ mãi cũng ra. hôm, Cáp Liên lại dùng kế đánh bất tỉnh hai thị vệ canh gác, sau đó lén lút lột quần áo của thị vệ mặc vào người, chạy ra ngoài, chỉ là nàng còn chưa ra tới ngự hoa viên bị bắt trở lại, Độc Dận vào triều nghe được tin này, tức giận đến vẻ mặt biến sắc ngay tại chỗ, sau đó tùy tiện viện lý do rời trước, mà hoàng thượng cũng có làm khó, khiến cho rất nhiều các đại thần khác trong triều nhìn nhau, biết vị Lăng An Vương lúc nào cũng lạnh lùng vì cái gì mà hôm nay lại trở nên thất lễ như thế. Độc Dận thở phì phò tới phòng Cáp Liên, chỉ thấy nàng xõa mái tóc, cực kỳ chán nản ngồi ở mép giường. "Cáp Liên" - cố gắng kìm chế tức giận, lên tiếng gọi nàng, giọng điệu lớn lắm. Cáp Liên giương mắt, cả kinh. Nàng khóc? Mặc dù mặt nàng có nước mắt, nhưng hai mắt sưng đỏ cùng với khuôn mặt nhắn lờ mờ chút nước, đều cho thấy nàng vừa mới khóc trước đó lâu. Nàng khóc.... Đây là lần đầu tiên phát nàng khóc, trước đây lúc bị bắt trở về, cùng lắm là nàng vừa tức vừa đập, chứ chưa bao giờ khóc… "Cáp Liên? Đừng nghĩ rằng giả khóc ta mềm lòng" - ra có chút mềm lòng, nhưng lần này tuyệt đối tha thứ cho nàng nữa. chỉ bởi vì nàng để ý gì đến tình cảm của mà lại nhiều lần bỏ trốn, quan trọng hơn là, tại trong cung biết Vương phi tương lai của Lăng An Vương cả ngày lẫn đên ngừng muốn bỏ trốn, bảo làm sao còn mặt mũi đâu nữa? Dù sao cũng là nam nhân, quản được nữ nhân của mình, chẳng phải làm trò cười cho người ta sao? "Ngươi là đồ xấu xa...." - Lời vừa mới ra khỏi miệng, nước mắt của nàng liền rơi xuống: "Ngươi là đồ xấu xa.... Tại sao nhốt ta ở đây? Ta muốn trở về..... Ta muốn trở về Hắc Thủy.... Ta muốn gặp mẫu thân ta....." Mẫu thân? ra là vì nàng nhớ mẫu thân, cho nên mới đau lòng rơi lệ sao? Mẫu thân của Độc Dận sơm qua đời, vừa nghe nàng như vậy, trái tim có cứng hơn nữa cũng mềm nhũn ra, chậm rãi tới bên cạnh Cáp Liên, đưa cánh tay ra nhàng nâng mặt nàng lên, chỉ thấy khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt, đôi mắt xanh lúc đẫm nước mắt trở thành viên ngọc lưu ly xanh lục, phát ra ánh sáng mê người. Độc Dận nhìn thấy liền ngây người. Cáp Liên khịt khịt mũi, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô sững sờ của hẵn, cũng cảm thấy quái lạ. làm gì mà nhìn nàng chằm chằm như vậy? Giống như chưa bao giờ nhìn thấy nàng vậy. "Này, ngươi ngẩn ngơ cái gì? phải hôm nay ngươi lại muốn dạy dỗ ta sao? Lần này định phạt ta được ăn cơm? Hay la cho phép ta bước ra khỏi phòng nửa bước?" - Nàng bỏ trốn được, trong lòng tự nhiên tức giận. Lúc này Độc Dận mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua đôi môi căng mọng đỏ hồng của Cáp Liên, cổ họng đột nhiên trở nên khô khan. Chợt cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng đỏ hồng giống cánh hoa tỏa ra hương thơm kia, Cáp Liên cả kinh, sau đó giãy giụa, hai người giãy dụa lúc đột nhiên mất trọng tâm cả hai người đều ngã xuống giường. Cơ thể nam nhân cường tráng của Độc Dận cứ như vậy đè lên người nàng, ép nàng thiếu chút nữa hít thở thông, đôi tay nàng ngừng đánh vào lồng ngực muốn đứng lên, nhưng Độc Dận làm sao có thể buông nàng ra? Nàng há miệng muốn hét lên, nhưng chỉ càng tạo cơ hội để cho Độc Dận nhân cơ hội đó tiến vào, chỉ có thể phát ra những thanh mơ hồ . Cuối cùng, đến khi nàng hoàn toàn thể hít thở được nữa, sắc mặt nàng trắng bệch, thiếu chút nữa là ngất , rốt cuộc Độc Dận mới buông nàng ra, thở hồng hộc cúi nhìn nàng. Cáp Liên nhanh chóng hít thở sâu mấy cái, lúc muốn vui mừng bản thân gặp đại họa chết, bàn tay lớn đột nhiên với vào trong quần áo của nàng. "Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?" Nàng có chút kinh hoảng. "Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta, bây giờ ta muốn nàng cũng có gì quá đáng chứ?" - cố gắng đèn nén kích động ham muốn, nhàn nhạt nở nụ cười tà khí: "Muốn thân thể của nàng, nàng chính là người của ta, xem nàng còn có muốn bỏ trốn nữa hay ". "Ngươi dám". "Có gì mà ta dám? Đây là hoàng cung, ta là Vương gia, nơi này ta chỉ sợ hoàng đế, chỉ tiếc hoàng huynh sớm đồng ý hôn của hai ta rồi, ta tin rằng huynh ấy phản đối ta làm như vậy. Từ xưa tới nay, phải nữ nhân nào cũng phải khuất phục ở dưới thân thể nam nhân sao? Nàng cũng ngoại lệ" (nghe câu này muốn chem. Dận quá -_-) "Độc Dận! Nếu ngươi dám làm như vậy, ta tuyệt đối hận ngươi cả đời". "Ta chỉ sợ nàng ta còn kịp nữa là". Nghe biết xấu hổ như vậy, Cáp Liên nổi nội hỏa công câm, từ nàng tập võ cưỡi ngựa, mặc dù vóc dáng nhắn, diện mạo ngọt ngào, nhưng sức lực so với những con Trung Nguyên yếu đuối khẳng định là hơn, Độc Dận nghĩ tới việc này, còn cho rằng nàng giống như những con bình thường trong hoàng cung, chỉ cần thêm chút uy hiếp và áp chế, thể nào phản kháng . Hơn nữa, đường đường là Vương gia, trong hoàng cung này cho tới bây giờ có người nào dám vâng lời . "Ngươi là đồ quỷ háo sắc" – Vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng tránh khỏi kiềm chế của Độc Dận, sau đó đầu gối hung hăng hướng lên húc cái, vốn dĩ nàng chỉ muốn đẩy phần bụng của người đàn ông phía ra, nhưng nghĩ tới khoảng cách, đầu gối của nàng, lại trùng hợp đúng phía dưới hạ thân của y. Chỉ thấy Độc Dận kêu lên tiếng đau đớn, lập tức ngả lật ở giường, đồng thời lúc đó hay tay liền ôm vào giữa hai chân, sắc mặt thống khổ. "Cáp..... Cáp Liên..... nàng dám đá ta? Lại còn dám đá chỗ đó của ta....." - ngã xuống giường, trán toát ra mồi hôi lạnh, ánh mắt hẹp dài hung hăng chìn chằm chằm kẻ đầu sỏ gây nên: "Nàng có biết là chỉ riêng đá này của nàng là ta có thể xử tử nàng rồi ". "Ta.... Ta có đá, ta chỉ là nhấc lên chút mà thôi, là do ngươi vô dung quá thôi" - Nàng vẫn mạnh miệng , nhưng ra trong lòng hơi có chút lo lắng: "Ngươi.... có sao ?". Nàng cúi xuống muốn nhìn ràng. "Có sao , tự nàng sờ cái thử xem" - Khuôn mặt vẫn là khổ sở, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười giảo hoạt dễ dàng phát . "Sờ cái sao?" - Cái này.... nàng chưa từng sờ qua chỗ đó của nam nhân nào nha. "Thế nào? Ngay cả sờ cái cũng dám? Sợ ta ăn nàng sao?" "Ai sợ ai? Sờ sờ" - Quả nhiên là con ngốc chịu nổi chiêu khích tướng. Nàng lấy tay đặt ở dưới hạ thân Độc Dận, đột nhiên kêu lên tiếng: "Trời! Hình như đúng là rất nghiêm trọng phải! Chỗ đó của ngươi sưng lên rất to! Làm sao bây giờ? Có muốn gọi ngự y tới hay ?" " cần.... chỉ cần nàng nhàng sờ cái, ta liền cảm thấy khá hơn rất nhiều" - cười thầm, nha đầu nay ngay cả phản ứng sinh lý bình thường nhất của đàn ông cũng biết, nhìn dáng vẻ này của nàng tuyệt đối vẫn là xử nữ. "Vậy sao?" - Nàng có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn làm theo: "Là sờ như thế này sao?". Tay của nàng dịu dàng vỗ về chơi đùa phía dưới, Độc Dận nằm ở giường sảng khoái, vẻ mặt cũng khá hơn rất nhiều. "Đúng rồi, chính là như vậy" "Nhưng....." - Cáp Liên nghiêng đầu: "Tại sao ta lại cảm giác chỗ đó của ngươi sưng càng to hơn phải?". "Cáp Liên" - đột nhiên gọi nàng bằng giọng có chút gì đó nồng đậm nên lời, có chút khàn khàn, có chút mê người, làm cho nàng nghe xong mặt đỏ tim bắt đầu đập liên hồi. Thực kỳ lạ ràng chỉ gọi tên của nàng mà thôi, vì sao nàng lại cảm thấy trong cơ thể có loại cảm giác khiêu khích kỳ lạ?
      thuyt thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 7.2 "Sao vậy? Vẫn còn rất đau sao?" - Nàng che giấu lo lắng bất an trong lòng nhìn . "Tốt hơn nhiều rồi. Nàng vừa sờ chút liền thoải mái hơn rồi". " ?" - Cuối cùng nàng cũng yên tâm hơn rồi. "Nàng có muốn làm cho ta thoải mái hơn nữa ?" "Ừ...." - Nàng suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu cái: " ra ngươi là người tốt, ta bỏ trốn nhiều lần như vậy, ngươi lại đối tốt với ta như vậy, cũng có nhốt ta vào trong đại lao, sau đó ngược đãi ta ăn uống. Ta lại hề cảm kích ngươi, nhưng mà ta rất muốn về nhà...." - Nàng thở dài cái: "Mỗi lần bỏ trốn đều bị bắt trở về, ta cuối cùng cảm thấy thực xin lỗi ngươi..... Cho nên nếu ta có thể làm được chuyện gì để ngươi cảm thấy thoải mái hơn, ta nguyện ý thử xem xem”. Lần này nàng thành lại ngây thơ bộc bạch, khiến Độc Dận nghe xong cũng biết nên phản ứng thế nào, ràng là bỏ trốn là nàng đúng, nhưng vào lúc này nàng thẳng thắn nhận lỗi, nếu như vẫn tiếp tục trách cứ nàng...., ngược lại biến thành kẻ hiểu chuyện rồi. Có lẽ chính là tính thẳng thắn chút giấu giếm nào của nàng, khiến cho hằn càng ngày càng bị thu hút? "Cáp Liên, nàng nguyện ý?" "Ừ" nàng dùng sức gật đầu cái "Tốt, vậy tới đây ta dạy nàng....." - Hồ ly ở cười cười đen tối ở trong bụng: "Nhưng mà việc này có chút khó, ta chỉ sợ nàng làm được". " sao, ta rất thông minh, học rất nhanh, trước kia lúc học cưỡi ngựa, ta học tới nửa tháng là có thể cưỡi ngưạ chạy khắp Thảo Nguyên rồi, ngươi yên tâm". Có Cáp Liên đảm bảo, Độc Dận cũng nổi lời từ chối, vì thế ngồi dậy, đem Cáp Liên ôm vào trong lòng: "Đầu tiên, là bắt đầu từ ở đây" - dùng ngón tay nhàng vuốt ve môi dưới của nàng, rồi từ từ đặt lên môi nàng. Đây là hôn môi, nàng biết, ra nàng cũng cực kỳ thích làm chuyện này với Độc Dận! Mỗi lần hai cánh môi của hai người chạm vào nhau, nàng lại cảm thấy trong cơ thể có loại cảm giác tê dại thể nào được dâng lên, thậm chí khiến cho đầu gối nàng cũng mềm nhũn, nhiều lần đứng cũng vững, chỉ có thể mềm mại tựa vào người Độc Dận. "Tiếp theo, là ở đây...." - hôn vành tai nàng cái, ngoài dự đoán nghe thấy nãng khẽ kêu tiếng kinh hãi: "Thích ?" Cáp Liên nghiêm túc suy nghĩ chút cảm giác có chút kỳ quái, nhưng mà nàng lại ghét, vì vậy gật gật đầu. "Tiếp theo là ở đây" - hôn lên cổ của nàng, làn ra trắng nõn giống như sữa dê, dường như còn khẽ tỏa ra hương thơm của sữa. Cơ thể Cáp Liên run lên cái, trong cơ thể có ham muốn ngừng tăng lên, sau đó giống như nước bình thường chậm rãi chảy, giống như là có thứ gì đó muốn tỉnh lại. "Tiếp theo...." - Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Cáp Liên như thế này, trái tim cũng tránh khỏi rung động, hô hấp có chút dồn dập. Hả? Tại sao hắt bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng? "Tại sao ngươi muốn cởi quần áo của ta?" "Như vậy lát nữa chúng ta mới có thể càng thoải mái" - cười tít mắt , vẻ mặt vô hại. (Hồ ly -_- ) Cáp Liên lại cũng tin lời , ngây ngốc nhìn cởi bỏ quần áo người mình. "Tiếp theo, phải làm như vậy" - Rốt cuộc lộ ra nụ cười y hệt như hồ ly: "Mặc dù sau đó nàng đau chút, nhưng ta lại làm cho nàng thoải mái, nàng có thể chịu được ?" "Ừ, sao, chỉ cần ngươi thoải mái là được" - Cáp Liên rất có nghĩa khí . Màn lụa giường bị tháo xuống, trong màn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai thân thể mảnh vải che thân chậm chạp quấn quýt lấy nhau, dần dần, thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, sau đó là xen lẫn với tiếng kêu đau của nương là giọng an ủi trầm thấp của , nhiệt độ khí từ từ lên cao, bầu khí ham muốn mê người lượn lờ xung quanh, giọng của thiếu nữ dần dần chuyển thành hưng phấn vui vẻ, làm cho người nghe đỏ mặt. Con cừu ngây ngốc cứ như vậy bị Sói lớn phí chút sức ăn hết. ************ "Cáp Liên, bỏ trốn nữa được ?" - Cao trào qua thân thể người đàn ông vẫn còn lớp mồ hôi mỏng người, ôm chặt con trong lòng mình, giọng nỉ non ở vành tai nàng: "Ta nàng, ta nàng..... nên tiếp tục bỏ trốn nữa, ở lại bên cạnh ta, làm vợ của ta, sống cùng với ta cả đời được ?". Cáp Liên vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình của người đàn ông, biết vì sao, sau khi cao trào qua, giờ phút này trái tim nàng lại mềm mại giống như là nước, chỉ cần nhàng động chút, nàng liền biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể theo gợn nước nửa chìm nửa nổi, tất cả tình cảm đều đặt người đàn ông này. "Ngươi.... thoải mái ?" - Nàng quan tâm nhất vẫn là vấn đề này: "Chỗ kia, còn đau nữa ?". " đau, chút cũng đau" - thương dùng mũi mình chạm vào trán nàng: "Ngược lại, nàng là lần đầu tiên nhất định rất đau?". Cho dù có hồ đồ lờ mờ, nàng cũng biết chuyện hai người vừa mới làm là cá nước thân mật, lúc đầu nàng có chút chống cự, nhưng dân tộc Thảo Nguyên đối với quan niệm trinh tiết cũng có coi trong như ở Trung Nguyên, cũng có quan niệm thủ thân như ngọc, hơn nữa nàng lo lắng nếu mình kháng cự lại làm "Thương thế" của Độc Dận càng nghiêm trọng hơn, vì vậy liền nhịn, mặc muốn làm gì làm. " sao...." - Nàng hơi động chân cái, giữa hai chân có cảm giác dinh dính lại đau đua làm cho nàng đỏ mặt: "Chỉ là quen, cảm giác rất kỳ lạ". "Vậy sao?" - giường vùi mặt vào trong mái tóc mây của Cáp Liên, hít thở sâu, đó là hương vị của Thảo Nguyên, là mùi vị tự do. Trong lòng khỏi có chút lo sợ, bản năng của cho biết, cho dù thân thể Cáp Liên là của , nhưng nàng vẫn như cũ vì muốn trở về nhà nhìn thấy chân trời Thảo Nguyên mà muốn ở bên cạnh . "Cáp Liên, nhìn ta" - cực kỳ dịu dàng ra lệnh. Đôi mắt xanh lục màu lá cây chớp chớp, nghe lời nhìn . "Ta nàng. Nàng có biết đó là có ý gì ?" Đôi mắt xanh màu lá cây, chớp chớp lần nữa, dường như rất hiểu ba chữ này có ý gì. " Nàng từng trải qua cảm giác này bao giờ chưa? Sau khi nhìn thấy người, cho dù nàng có thấy , nhưng lúc nào cũng nghĩ tới . Khi nàng năn được món ăn ngon nào đó, điều nàng nghĩ tới đầu tiên là người kia có thể cũng thích món ăn này . Có lẽ lúc nàng nhìn thấy người kia, vẻ mặt luôn vui, nhưng khi người kia rời , nàng lại cảm thấy bỏ được, bắt đầu mong đợi lần gặp mặt sau". Cáp Liên nghiêng đầu: "Ngươi người kia chính là ngươi sao". "Có ?" - Đôi mắt hẹp dài vì cười mà trở nên giống như vầng trăng khuyết: "Đó chính là . Bỏ , vứt được, bởi vì tình căm rễ trong lòng nàng, làm thế nào cũng bỏ được, ngoại trừ khi già chết ". "Vậy là ngươi , cho dù ta chết cũng thoát khỏi được dây dưa của ngươi?" - Trời ạ, nàng muốn đâu! Nàng còn muốn trở về sống những ngày khoái lạc vô ưu! Bị giống như vừa , chẳng lẽ người liền vạn kiếp bất phục, cho đến khi chết mới có thể thoái khỏi sao? Nghe đáng sợ. "Nàng cũng có thể nghĩ từ góc độ khác xem" - hôn lên gương mặt nàng: " người, nếu như người kia cũng nàng, cả đời ở bên cạnh nhau, phải là vô cùng vui vẻ sao? Cáp Liên, nàng ta ?". Dù có đị vị Vương gia cao quý, cả đời chưa từng bao giờ bị phụ nữ từ chối, nhưng đối diện với Cáp Liên, lại có chút e sợ, chỉ là muốn để cho người khác biết mà thôi. "Ta nghĩ nếu như những thứ kia mà ngươi vừa , vậy ta ngươi" - Nàng rất thành thực trả lời, đôi mắt xanh nhìn người đàn ông lộ ra nụ cười thư thái. Kìm lòng được, nàng lấy tay vuốt ve lông mày người đàn ông, cảm nhận cảm giác lông mày lướt qua ngón tay. chút ngứa, tê tê. ra cảm giác gần gũi da thịt là như vậy. "Ngươi vui?" - Nàng mỉm cười hỏi . "Dĩ nhiên. có, nghe được con mình thích ở trước mặt mình thừa nhận nàng mình, càng làm cho người ta vui vẻ hơn". "Nhưng mà, ngươi vừa mới , hai người ở bên nhau cả đời, phải là muốn hai người đều vui vẻ sao?" - Trong mắt của nàng lóe sáng cảm xúc cách nào hình dung: "Ngươi vui vẻ, nhưng ta vui vẻ. Như vậy coi như là tình sao?". "Tại sao vui vẻ?" - Đôi mắt thon dài híp lại, đánh giá người con trước mặt , vĩnh viễn cách nào hiểu được người con này. "Chẳng lẽ có ta vẫn chưa đủ sao?" - gần như nóng lòng quát lên tiếng, lo lắng trong lòng càng sâu hơn. "Tại sao có ngươi đủ?" - Nàng hỏi lại . "Bởi vì ta nàng" - trả lời giống như là chuyện đương nhiên Cáp Liên chớp mắt: "Vậy ta lại hiểu". "Cáp Liên" - càng thêm lực giữ chặt người con trong ngực, rất sợ giây sau biến mất: "Đồng ý với ta, bỏ trốn nữa được ?". "Nếu như ta bỏ trốn, có phải ngươi rất đau lòng ?" - Nàng nghĩ tới những lời Thái . "Đúng, ta đau lòng chết mất! đau lòng đến ăn ngon, ngủ yên, ngày ngày đều nhớ tới nàng, ngày ngày đều hận thể nhìn thấy nàng! Cáp Liên, đừng bỏ trốn nữa! cần thử nghiệm kiên nhẫn của ta! Ta nàng! Ta nàng! Cuộc đời này ta chỉ biết người con , nàng cũng nên tiếp tục bỏ trốn nữa, ngoan ngoãn làm vương phi của ta?". Người con trong ngực yên lặng chút, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn , lộ là nụ cười có chút yếu đuối. "Ta hiểu". "Cáp Liên?" - nhìn kỹ ánh mắt của nàng, làn lần nữa phát mình đoán ra suy nghĩ thực của nàng. "Ta đồng ý với ngươi, ta bỏ trốn nữa" - Nàng sâu xa , mặc dù nở nụ cười, nhưng trong giọng lại dường như có chút vui sướng. "Cáp Liên, ta đảm bảo với nàng, nàng bao giờ phải hối hận, ta thương nàng, chăm sóc nàng cả đời, khiến cho nàng quên tất cả quê nhà, làm cho ở trong lòng nàng chỉ có ta" - gần như kích động ôm chặt nàng, thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Cuối cùng có thể chờ được những lời này. Cáp Liên cũng nhắm chặt hai mắt lại, lặng lẽ thở dài cái. Nàng cũng hi vọng thế.... Nam nhân này sử dụng chiếc lưới tình bao vây chặt chẽ, nàng cách nào xông ra hay trốn thoát, nếu như vẫn tiếp tục giãy giụa, chỉ làm cho hai bên tổn hại thêm? Nàng phải là cảm động tình của , cũng phải là kinh ngạc với chấp nhất và kiên nhẫn của , chỉ là tất cả quê nhà ngừng kêu gọi nàng, cho nên nàng mới theo bản năng muốn chạy trốn cái nhà tù này. Thế nhưng người đàn ông , nếu như nàng rời , rất đau lòng, rất khổ sở. Nàng biết đó chính là "tương tư". Ở trong bộ tộc nàng từng thấy những nam nhân khác vì nữ nhân mà mắc bệnh tương tư như thế, lúc trước nàng còn từng cười nhạo những nam nhân kia có sĩ khí nam nhi, nhưng hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy Độc Dận cũng lộ ra vẻ mặt như vậy, cái ánh mắt lo lắng và mất mát, lại làm cho lòng nàng đau nhói. muốn nhìn thấy khổ sở, muốn thấy thương tâm. Cho nên nàng quyết định ở lại. Vì tình của , cuối cùng nàng quyết định buôn tha cánh chim của chính mình, cam nguyện làm con chim trong lồng.
      thuyt thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 8.1 Bảy ngày sau là tới ngày đại hôn của Lăng An Vương. Vị tân nương bỏ trốn khiến cho người ta đau đầu trong truyền thuyết kia, gần đây hình như cũng chấp nhận số phận, chẳng những an phận ít, còn có thể nhẫn nại đồng ý với Lăng An Vương mời thầy dậy thư pháp và chữ hán. Mặc dù chưa từng cầm bút lông nên chữ hán nàng viết ra quả thực so với sâu róm có khác biệt gì mấy, nhưng khi Độc Dận nhìn thấy nàng tự tay viết ra tên của mình, vẫn cười tươi rói, làm cho đám cung nữ xung quanh đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ ngờ Lăng An Vương cũng có lúc có lúc cười, hơn nữa còn cười tươi như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lăng An Vương k phải là rất vui vẻ, mà còn là vô cùng vui vẻ, thậm chí bắt đầu kiêng dè hàng đêm ngủ lại ở trong phòng Cáp Liên, hai người sớm như những đôi vợ chồng thực . Nhưng Cáp Liên lại vui vẻ. Nàng giống như bị nhốt ở trong lồng chim, chấp nhận số phận của con chim, mặc dù phản kháng, nhưng cũng có tức giận, thường thường ngẩn người nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhớ tới quê nhà nơi phương xa. Dĩ nhiên Độc Dận nhìn ra được buồn bực của nàng, nhưng tin rằng đây chỉ là tình hình tạm thời, ai cũng nhớ nhà, nhớ người thân, tin rằng năng lượng tình khiến Cáp Liên lần nữa trở lại với dáng vẻ tràn đầy sức sống lại trở thành người xinh đẹp động lòng người, bây giờ nàng chỉ cần thời gian thích ứng mà thôi. Chỉ có bản thân Thái nhìn ra được, vị công chúa nước lạ này thực vui vẻ gì. Ngày trước Cáp Liên cười nhảy, tức giận dậm chân, nhưng nàng bây giờ giống như búp bê xinh đẹp, mặc dù cũng có cười, nhưng những nụ cười đó luôn làm cho người ta cảm giác yếu ớt miễn cưỡng, khiến cho người ta nhịn được sinh lòng cảm thong. Mặc dù đêm nào Lăng An Vương cũng ngủ cùng nàng, nhưng có đôi khi lúc trăng sáng sao thưa trong đêm khua, Thái lại thấy Cáp Liên chân trần chạy ra bên ngoài, sau đó ngồi ở hành lang ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng. Có đêm, cuối cùng Thái nhịn được tò mò, nhân lúc đám mây đen trôi qua, xung quanh bốn phía tối đen, nàng len lén chạy ra khỏi phòng người hầm tới bên cạnh Cáp Liên, giọng hỏi nàng: "Công chúa, người vui sao?" "A? Là ngươi? muốn lắm rồi, ngươi còn chưa ngủ sao?" - Cáp Liên có chút kinh ngạc "Nô tỳ lo cho công chúa, cho nên mới ngủ được". "Ha ha". Ngoài ý muốn, Cáp Liên khẽ cười lên: "Ngươi sợ ta bỏ trốn khỏi hoàng cung?" ", nô tỳ lo cho công chúa, hình như người luôn có tâm , buổi tối nô tỳ thường thấy người ra ngoài trầm tư ngồi ở hành lang, nô tỳ sợ cơ thể người cảm lạnh". "Cảm lạnh? Ở quê hương của ta, mỗi khi đêm xuống lạnh vô cùng, đến mức mặt cỏ cũng đóng băng tầng sương. Khí hậu ở Trung Nguyên ấm áp hơn nhiều, về điểm này chút ta cũng sợ lạnh". Cáp Liên sớm quen với khí hậu rét lạnh của phương bắc, ngược lại Thái rất ít khi dạo chơi trong đêm khuya, khí ban đêm nàng ta càng chịu được, cẩn thận hắt xì mấy cái. "Ha ha, nhìn người xem, người lạnh đến hắt xì rồi kìa! Trở về nghỉ ngơi nhanh ta sao đâu, đấy" - Nàng cười cười với Thái . Nhưng Thái nhìn thấy nụ cười này của nàng, trong trái tim lại có chút đau thương. Đều là nụ cười, nhưng nụ cười tối nay của Cáp Liên lại mang theo buồn bã và ưu thương, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ. Thái biết trước đây Cáp Liên cười như vậy, nụ cười tối nay của Cáp Liên, khỏi làm cho Thái nhớ tới nhưng người phụ nữ ở trong thâm cung, bất kể là được đế vương cưng chiều hay là bị quên lãng, mỗi người bọ họ hình như đều có nụ cười giống như vậy. "Công chúa....." - Giọng Thái trở nên nghẹn ngào, nhưng nàng ta biết mình thể làm được gì hết. Giúp nàng chạy trốn khỏi nơi này sao? Việc này nàng chẳng những có khả năng giúp được, ngộ nhỡ nếu như bị bắt được, phạm phải trọng tội chu di cửu tộc! "Về , ta sao đâu". Nghe nàng như vậy, Thái cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra. Ngay đúng lúc nàng trở về phòng, nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ của Cáp Liên, tuy rằng đó là ngôn ngữ Hạ Lan, nhưng thê lương và nỗi nhớ quê hương trong tiếng hát vẫn khiến cho Thái đỏ mắt, nhớ tới quê hương nhớ tới cha mẹ mình. "Hắc hà thương thương bờ sông, đóa hoa theo gió nở ra, người mẹ tóc trắng xóa, cầu nguyện con có thể bình an. Con ngựa con, ở trong ngực con ngựa mẹ mới có thể lớn lên. Người mẹ già, ky vọng có thể đoàn tụ với đứa bé. Con ngựa con, phải có con ngựa mẹ dậy bảo mới có thể trở thành ngựa tốt. Người mẹ hiền lành, luôn luôn nhớ nhung con "… Cáp Liên nhớ về nhà, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều nhớ, nhưng nàng có cách nào về nhà. Nàng thể phủ nhận, có lẽ ở phương diện khác mà , nàng hạnh phúc, bởi vì Độc Dận nàng, nhưng bởi vì mà trở thành chim trong lồng như này cũng là bất đắc dĩ và bi thương, cũng khiến cho nàng càng nhớ nhà nhiều hơn, nhiều hơn. "Công chúa....." - Thái núp ở bậc thang hành lang bên cạnh, len lén khóc. Thái cũng rất nhớ cha mẹ mình.... Năm đó nếu phải là vì nhà nghèo, nàng phải vào cung từ bé, từ đó đến nay cũng bảy năm trôi qua, biết cha mẹ nàng ở quê nhà có khỏe mạnh hay ? Tiếng khóc nức nở phát ra, làm Cáp Liên chú ý, nàng chân trần, tóc rối bù, theo tiếng khóc nhìn thấy Thái núp ớ dưới cầu thang lén khóc. "Thái ? Tại sao ngươi lại khóc? Là ai bắt nạt ngươi? Hay là ngươi bị lạnh quá?" - Cáp Liên lo lắng, ngừng an ủi nàng: "Có chuyện gì mau cho ta biết ! Ta nhất định giúp ngươi". "Công chúa.... công chúa" - Trước dáng vẻ hề kiêu căng lên mặt của Cáp Liên, Thái sớm coi nàng thành người thân duy nhất của mình ở trong hoàng cung này, vì vậy liền chút kiêng dè nào mà đem những lời ở trong lòng ra: "Công chúa, nô tù biết người nhớ nhà, nô tỳ..... nô tỳ cũng thế..... năm nô tỳ chín tuổi phải vào cung, đến bây giờ chưa từng về nhà lần nào, nô tỳ cũng rất muốn biết cha mẹ nô tỳ bây giờ thế nào rồi, biết bọn họ có khỏe hay ?" " ra là ngươi cũng nhớ nhà...." - Cáp Liên vỗ lên vai nàng, giống như đối với em mình: "Chỉ cần là người, ai cũng nhớ nhà. Thái , nhà ngươi ở đâu?". "Vân Dương, ở phía nam Trung Nguyên, nơi đó là vùng sông nước, chung quanh đều là sông suối, nô tỳ còn nhớ khi còn bé trước cửa nhà chính là con sông , lúc cha mẹ dẫn nô tỳ ra cửa, luôn ngồi chiếc thuyền , đong đưa đong đưa...." - Càng nước mắt Thái càng rơi xuống nhiều hơn. "Ừm, Thái , nếu ngươi rất nhớ nhà, ta xin với Lăng An Vương, xin để cho ngươi về nhà được ?". Thái hoảng sợ, dám nhìn Cáp Liên: "Công.... công chúa?" "Chẳng lẽ ngươi muốn về nhà?" ", , phải, nô tỳ muốn" Thái vội vàng lắc đầu: "Chỉ là...."… Chỉ là nàng nằm mơ cũng nghĩ tới, việc về nhà lại có thể trở nên dễ dàng như vậy. "Quyết đinh vậy , ngày mai ta xin Lăng An Vương cho ngươi về nhà, sáng ngày mai ngươi hãy thu dọn đồ đạc ! Trời cũng còn sớm nữa, ngươi mau ngủ chút , ngày mai mới có sức trở về quê" - xong, nàng đứng lên về phòng, Thái liền vội vàng kéo ống quần nàng. "Công chúa, người muốn cho nô tỳ rời khỏi nơi này?" " phải là ngươi rất nhớ nhà sao?" - Cáp Liên có chút hiểu. "Đúng vậy, nhưng... nhưng..... nếu nô tỳ , ai hầu hạ công chúa?". "Đứa ngốc này, trong hoàng cung nhiều người như vậy, tùy tiện tìm người là được rồi". "Công chúa..... nô tỳ...." - phải vậy, ý nàng phải là vậy, nếu ngay cả nàng cũng , người nào gần gũi săn sóc công chúa? "A, đúng rồi, ngươi tiến cung từ , nhất định là vì trong nhà rất nghèo". Cáp Liên tìm kiếm người lúc, từ tay cởi ra chiếc vòng tay: "Đây, cái này cho ngươi làm phí đường, còn dư lại để cho ngươi về nhà dùng! Hi cọng sau khi ngươi về nhà có thể chăm sóc cha mẹ tốt, sau đó tìm rồi lấy trượng phu tốt" - Nàng cười xoa đầu Thái , giống như người đại tỷ. "Công chúa, nô tỳ thể nhận" - Thái kinh hoảng trả lại vòng tay. " sao, cầm lấy ! Dù sao ta ở lại chỗ này cũng cần đến những thứ này" - Nàng lại đẩy lại cho Thái : "Cầm lấy ! Ta hi vọng ngươi có thể trải qua những ngày tháng vui vẻ thoải mái, như vậy ta cũng vui vẻ". "Công chúa...." - Cầm trong tay chiếc vòng ngọc nặng trĩu, nước mắt Thái lần nữa có tiền đồ lại rơi xuồng, đây là vị công chúa lương thiện biết bao, nàng được gì để có được may mắn gặp được Cáp Liên vậy? Nhưng sau khi nàng , ai chăm sóc vị công chúa này đây? Ai mỗi ngày giúp nàng ấy thay quần áo? Ai mỗi ngày giúp nàng ấy búi tóc đây? ràng đối với hoàng cung hề lưu luyến, nhưng muốn rời , thế nhưng đối với Cáp Liên lại lưu luyến nỡ, nhớ kỹ lại, vào cung nhiều năm như vậy, Cáp Liên là người đầu tiên tốt với nàng như vậy! Trong lòng tràn đầy cảm kích, Thái hướng về phía Cáp Liên cung kính dập đầu lạy ba cái. "Công chúa, Thái có phúc ba đời mới có thể gặp được công chúa, bây giờ lại nhờ hồng phúc của người có thể về quê chăm sóc cha mẹ già, đại ân đại đức của người, trọn đời quên". "Này! Làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ? Đại ân đại đức cái gì chứ? vậy có khoa trương lắm ?" - Nàng vội vã kéo Thái : "Ta hi vọng nhất có thể nhìn thất ngươi sớm ngày lập gia đình! Chỉ tiếc lúc ngươi lập gia đình ta thể đến xem ngươi, ta nghe hôn lễ của Trung Nguyên rất vui". "Đúng rồi, công chúa, phải người sẻ rất nhanh gả cho Lăng An Vương sao?" "Ừm, cũng đúng...." - Cáp Liên cúi đầu: "Nhưng cảm giác nhìn ngươi xuất giá ta vui vẻ hơn nhiều". Nhìn thấy Cáp Liên nghĩ cho mình như vậy, coi và chăm sóc mình như người thân, Thái khẽ cắn môi, dùng sức nhắm chặt hai mắt, cuối cùng hạ quyết tâm. "Công chúa, nô tỳ giúp người bỏ trốn". Cáp Liên sợ hết hồn, nghi ngờ nhìn Thái : "Ngươi bậy bạ gì đó?". Thái lại giọng: "Công chúa, người đối với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ nhất định phải báo đáp cho người mới được. Dù sao người hãy cho nô tỳ thêm thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau Lăng An Vương cho nô tỳ xuất cung, trong ba ngày này nô tỳ nhất định nghĩ cách giúp người trốn ra khỏi cung". "Nhưng..." - Nhưng nàng đồng ý với Độc Dận bao giờ bỏ trốn nữa! "Công chúa, nô tỳ biết người đối với Lăng An Vương phải là vô tình, nhưng nô tỳ cũng biết nhớ nhà là tình cảm bẩm sinh, có cách nào phai mờ. Công chúa, chỉ cần câu của người, nô tỳ tuyệt đối dốc sức giúp người, dù sao sau này nô tỳ cũng xuất cung rồi, cũng sợ Lăng An Vương trách tội. Công chúa, rốt cuộc người có muốn bỏ trốn hay ?". "Ta....". Muốn! Tất nhiên là muốn! Mỗi lần ở trong nhà tù hoa lệ này lúc nhìn thấy ánh trăng hiu quạnh, nàng liền nhịn được nhớ tới ánh trăng thê lương bên cạnh dòng sông Hắc Thủy, vừa trắng vừa sáng. Thầy dạy học hôm trước mới dậy nàng bày thơ tuyệt cú ( thể thơ thất ngôn tứ tuyệt đó mọi người) là nhà thơ nhìn thấy ánh trăng mà nhớ nhung cố hương. Đầu giường ánh răng rọi Mặt đất như phủ sương Ngẩng đầu nhìn trăng sáng Cúi đầu nhớ cố hương…. Nhớ cố hương a
      thuyt thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 8.2 "Công chúa" - Thái hỏi lần nữa. Cáp Liên cắn môi, tâm trạng rối rắm, nàng Độc Dận, cũng biết sau khi mình rời , nhất định rất đau lòng, nhưng mà nàng thể nào vì mà ở lại trong thâm cung đại điện này, bởi vì căn bản nàng thuộc về nơi này. "Được, ta muốn . Thái , ngươi giúp ta, hơn nữa lần này tuyệt đối được thất bại". Bởi vì nàng biết, lần bỏ trốn này của nàng đối với Độc Dận mà , khác gì là phải bội, nếu như lần này nàng vẫn thất bại bị bắt trở lại, hậu quả thực nàng cũng dám nghĩ tới. ************** Mắt thấy ba ngày kỳ hạn sắp tới, nhưng Thái vẫn nghĩ ta được biện pháp cụ thể nào có thể giúp Cáp Liên trốn khỏi cung. Mặc dù Cáp Liên hứa bỏ trốn khỏi hoàng cung nữa, nhưng Độc Dận vẫn ngừng tiếp tục căng cường thị vệ trông chừng nàng, quả đến con muỗi cũng thể lọt qua. Thái chỉ là cung nữ , ở trong cung có thế có bao nhiêu năng lực? Nàng tìm hết mọi cách nhưng vẫn chưa có biện pháp, lo lắng đến nỗi ngay cả ngủ cũng ngon giấc. Sáng sớm ngày thứ ba, Thái lại lại trong khu vực người hầu để suy nghĩ, lúc qua chỗ nhạc công, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đàn thê lương nàng chưa từng nghe qua. Tiếng đàn kia giống như đàn tỳ bà thanh thúy sáng ngời, cũng giống như đàn trang mềm thanh lịch, lại càng giống như đàn nhị có cương có nhu, biến đổi linh hoạt, từ trong chỗ nhạc công truyền ra tiếng đàn hùng hậu, thâm trầm phong cách cổ xưa, giống như các loại nhạc cụ ở Trung Nguyên. Nàng lập tức nhớ tới bài hát đêm đó Cáp Liên hát, vì vậy nàng lặng lẽ vào chỗ của những nhạc sư, sau đó nhìn thấy Bạch sư phụ vũ sư chuyên môn trong hoàng cung ôm trong ngực loại nhạc cụ có hình dáng kỳ lạ, tiếng đàn nàng vừa nghe thấy chính là do chiếc đàn này phát ra. Tiếng đàn của kết hợp cùng với điệu hát khe khẽ của Bạch phụ, khiến trong lòng người nghe dâng lên rung động, nỡ rời . Thái cứ đứng ngơ ngác như vậy lúc lâu, cho đến khi Bạch phụ đàn xong khúc, thu đàn lại, quay đầu cười với Thái : "Cảm ơn ngươi nghe ta đánh đàn". "À! Bạch phụ, người phát ra nô tỳ sao?". " phát ra từ sớm rồi! Chỉ là thấy ngươi nghe tiếng đàn rất nhập tâm, ta cũng muốn vạch trần" - Bạch sư phụ cười ha ha, ngoắc tay muốn Thái vào: "Thích tiếng đàn này sao?". Thái gật đầu cái: "Tiếng đàn này nghe dịu dàng, hợp với tiếng hát của Bạch sư phụ, làm cho lòng người nghe có cảm giác rung động thành lời". "Vậy sao?" - Bạch sư phụ cười đến mắt cũng híp lại thành đường, hiếm thấy, bắt đầu chuyện: "Đây là đàn đầu ngựa, là nhạc cụ của tộc Hạ Lan, lần trước ở đại điện ta nhìn thấy người của tộc Hạ Lan chơi, rất thích, vì vậy lấy hai cây đàn tỳ bà đổi lấy cây đàn đầu ngựa này, nhìn xem, chỗ này phải có đầu ngựa sao?". chỉ lên đỉnh chóp của cây đàn. "Đúng rồi! Tại sao lại phải khắc cái đầu ngựa ở chỗ này?". "Nghe là trước đây có người chăn ngựa để tưởng niệm đến cái chết của con ngựa quý lấy xương đùi ngựa làm trụ, lấy xương đầu làm ống tre, lấy lông đuôi làm dây đàn, chế thành nhị huyền cầm, sau đó ở đỉnh chóp của cây đàn khắc lại cái đầu ngựa dựa theo dáng vẻ của con ngựa kia, cho nên mới có tên gọi như vậy". "Đây là nhạc cụ của tộc Hạ Lan?" - Ánh mắt Thái đột nhiên sáng lên. "Đúng vậy, trước đây ngươi cũng nghe qua tiếng đàn này rồi sao?". "Nô tỳ chưa từng nghe qua, chẳng qua là gần đây chủ tử mà nô tỳ hầu hạ chính là công chúa của tộc Hạ Lan". "Công chúa? Chính là cái người luôn muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung chính xác là Lăng An Vương phi?". Việc Cáp Liên luôn muốn trốn khỏi hoàng cung từ trước tới giờ trở thành tích lưu truyền khắp tỏng cung, chuyện này Bạch sư phụ cũng là nghe từ những nhạc sư khác lại. "Đúng vậy" - Thái cắn cắn môi, trong lòng có cảm giác gan dạ, chừng Bạch sư phụ đồng ý giúp Cáp Liên bỏ trốn khỏi hoàng cung? Nhưng nếu như nàng tùy tiện ra lời có phải là rất mạo hiểm hay ? Ngộ nghỡ Bạch sư phụ đồng ý, ngược lại chạy cho Lăng An Vương làm thế nào? Nhưng trước mắt ngoại trừ việc nhờ giúp đỡ của Bạch sư phụ ra, dường như cũng có cách nào khác, nên làm cái gì bây giờ? "Ngươi có chuyện gì muốn sao?" - Bạch phụ cũng lăn lộn nhiều năm trong hoàng cung, nhìn vẻ mặt của Thái đương nhiên biết đại biệu cho cái gì: "Yên tâm , những nhạc sư khác đến điện Cảnh Hòa trình diễn rồi, chỉ có ta vì lười muốn , cho nên mới ở lại chỗ này gẩy đàn đầu ngựa, ở đây có ai khác nữa". Thái dùng sức nhắm chặt mắt, quyết định đánh cược lần! Nàng quỳ phịch tiếng quỳ mặt đất, khiến Bạch sư phụ giật mình. "Bạch sư phụ, xin người hãy cứu công chúa". "Cứu công chúa? Ngươi xem?". Vì thế Thái liền đem đầu đuôi việc của Cáp Liên cho nghe. Bạch sư phụ nghe xong lát cau mày, lát mỉm cười, lát lại lắc đầu thở dài. Tình kia, làm cho biết bao người vừa khóc vừa cười, rồi lại đắm chìm trong đó cách nào tự kiềm chế. Bản thân cũng trải qua tuổi trẻ, cũng từng bừa bãi hoang đàng, chuyện tình năm đó của và vợ cũng coi như là oanh oanh liệt liệt, tất cả thành Tô Châu đều biết đến. Thái hết ngọn nguồn căn nguyên, có chút khiếp đảm nhìn Bạch sư phụ: "Bạch sư phụ, người.... có đồng ý giúp công chúa ?" Bạch sư phụ trầm ngâm . Thái cũng sợ đến sống lưng toát ra mồi hôi lạnh, nàng đánh cược ván cờ vô cùng hiểm! Ngộ nhỡ Bạch sư phụ chẳng những giúp tay, ngượi lại chuyện này ra ngoài, hậu quả thực .... nàng nhắm mắt lại, dám suy nghĩ tiếp. "Ài, cũng khó cho đứa này rồi" - Bạch sư phụ thở dài. Thái nghe hiểu ý tứ của , chỉ có thể quỳ mặt đất lộ ra ánh mắt cầu xin nhìn . "Mau đứng lên ! Đừng để cho người khác thấy, đến lúc đó lại nghi ngờ rất phiền phức". Thái vộ vàng đứng lên. Nghe qua, hình như Bạch sư phụ có ý định giúp đỡ. "Hai ngày nữa, con ta muốn vào cung thăm ta" - nhìn Thái cái: "Nó luôn luôn thích khiêu vũ, hôm đó nó vào cung, ta dẫn nó tìm công chúa, xin công chúa dậy nó mấy vũ điệu của tộc Hạ Lan, nhân tiện cũng xin công chúa chỉ dẫn cho ta chút về kỹ thuật đánh đàn đầu ngựa. Sau đó ta lấy cớ có chuyện phải rời trước chỉ để con của ta và công chúa ở lại chung phòng, tiếp đó ta phái người tới đón con của ta". Thái hiểu vì sao lại vậy. nhìn nàng, trừng mắt nhìn: "Lúc ta phải người đón công chúa, công chúa ở trong phòng xẩy ra chuyện gì, cũng đều có liên quan tới ta. Nếu như trong lúc công chúa khiêu vũ cẩn thận dùng sức hơi lớn, chỉ sợ là rất dễ dàng đá người khác bất tỉnh? Nếu như may có ngươi bị đá bất tỉnh, lại thay quần áo của công chúa nằm ở giường...." Thái nháy mắt mấy cái, tới đây đột nhiên hiểu ra, gương mặt thiếu ngủ trong nhát mắt trở nên sáng rực, nàng vui mừng lại muốn quỳ xuống đất khấu tạ, nhưng bị Bạch sư phụ kéo lên. "Đừng có quỳ, mau trở về cho công chúa ! mấy ngày tới nàng ấy phải an phận chút, cũng phải dưỡng sức chút, đến lúc đó chỉ cần ra khỏi cung tự nhiên ta phái người tiếp ứng nàng". "Bạch sư phụ, còn con của người...." "Đừng lo lắng, nàng phúc lớn mạng lớn, có việc gì". Hơn nữa, cho dù trời có sập xuống, người kia có chỉ thẳng vào , cũng sợ. Dù sao nếu như người kia trách tội, cũng xử tử , cùng lắm chỉ là cắt chức , sau đó đưa về quê nhà Tô Châu mà thôi? Như vậy cũng được, có thể về nhà cùng vợ an hưởng tuổi già, mỗi năm đều phải lại lại mấy chuyến từ hoàng cung về Tô Châu lại từ Tô Châu về nhà, cơ thể của cũng dần dần chịu được nữa rồi. Thái trăm tạ nghìn tạ, thể che giấu vui mừng trong lòng, vội vàng chạy cho Cáp Liên tin tức tốt lành này.
      thuyt thích bài này.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 9.1 Thái vui mừng bừng bừng cho Cáp Liên tin tức tốt lành này. Sau khi Cáp Liên nghe xong cũng có dáng vẻ vui mừng, ngược lại vẻ mặt có cảm giác phức tạp. ràng là bản thân muốn bỏ trốn, vỗn dĩ cho là có hi vọng gì, nhưng khi cơ hội xuất , tại sao nàng lại vui mừng nổi? Có phải là vì chỉ cần nàng vừa trốn , bất kể là có bị bắt lại hay , cũng chắc chắn chắc chắn làm tổn tương tới tin tưởng của Độc Dận đối với nàng, giống như phản bội lại tình toàn tâm toàn ý của ? Tâm trạng do dự và nỡ này rốt cuộc là cái gì? Tại sao ngay cả nàng cũng hiểu? Muốn về nhà, muốn trở lại với quê hương, muốn đến mỗi ngày đều rơi lệ, nhưng vừa nghĩ tới có lẽ từ đây nhìn thấy Độc Dận nữa, mà nam nhân này có thể vĩnh viễn tha thứ cho nàng, lòng của nàng liền trầm xuống.... Rốt cuộc có nên bỏ hay ? Đêm đó, nàng ngủ được, ngồi bên ngoài hành lang thưởng thức ánh trăng, chỉ là mây đen che lấp ánh trăng sáng tỏ, chỉ còn lại chút ánh sáng màu xanh lam chiếu xuống hành lang sàn nhà bằng gỗ. Nàng thở dài, muốn trở về phòng, từ nơi xa xôi lại truyền đến tiếng đàn sâu kín. Nàng ngây ngẩn cả người. Đó là tiền đàn đầu ngựa. Tiếng đàn trầm thấp khàn khàn giống như tiếng gió gào thét bên cạnh sông Hắc Thủy, lại giống như tiếng ngựa con vừa mới sinh ra cất tiếng hí Thảo Nguyên, tiếng đàn boong boong kích thích tiếng lòng nàng, toàn bộ hình ảnh cố hương lại hiên lên trước mắt. Cố hương.... Nhìn lại tầm mắt trở nên mơ hồ, nàng biết mình lại khóc nữa rồi. Nàng muốn về nhà, rất muốn. *************** Hai ngày sau, Bạch sư phụ đúng hẹn dẫn theo con của mình là Bạch Vân Vân tới bái kiến Cáp Liên. Bạch Vân Vân tự nhiên thoải mái, dung mại xinh đẹp, lúc cười lên gương mặt còn có lúm đồng tiền, nhìn rất là đáng . Sau khi Bạch sư phụ xin Cáp Liên chỉ giáo chút về kỹ xảo gẩy đàn đầu ngựa, cùng với số bài hát, liền có việc phải rời trước, chỉ để lại mình Bạch Vân Vân. Đợi sau khi rời , Bạch Vân Vân lật tức đứng lên, cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, tiện tay kéo Cáp Liên vào phía sau bức bình phong vân mẫu. "Mau! Chúng ta đổi quần áo nhanh lên" - Nàng ta bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ quần áo người. "Ngươi nguyên ý giúp ta sao?" - Cáp Liên vẫn chần chừ, nàng biết nếu Lăng An Vương trách tội xuống, nhà Bạch sư phụ nhất định chịu nổi. "Đừng sợ, người kia dám xử tội nhà chúng ta đâu". "Người kia?" - Người nào? "Đúng vậy! Hơn nữa ta lại giống mẹ ta như vậy, người kia cũng nhẫn tâm xử phạt ta đâu" - Phụ thân như vậy với nàng. "Hả?" - Cáp Liên hiểu, hiểu tại sao nàng ta như vậy, chỉ là nghe ra phía sau nhà họ Bạch hình như có có ngọn núi rất mạnh để dựa vào, cho nên làm ra những chuyện như vậy cũng sợ hãi.... "Công chúa, còn lo lắng cái gì? Thay quần áo nhanh ! Chẳng lẽ người muốn trốn khỏi hoàng cung sao?". "Có, nhưng...." … Độc Dận làm thế nào? Tại sao tình lại khó cả đôi đường như vậy? Nếu như.... nếu như Độc Dận có thể cùng với nàng trở về Hắc Thủy, tốt biết bao. Nhưng nàng lập tức vừa cười khổ vừa lắc đầu, người ta đường đường là Vương gia, làm sao có thể cùng bỏ trốn với công chúa của bộ tộc bé được? "Công chúa, ta biết người rất thích Lăng An Vương, nhưng người phải là người Trung Nguyên, ta tin rằng người nhất định rất khó lý giải vì sao lại muốn nhốt người ở trong thâm cung, còn rằng đó là biểu của tình , có đúng ?" - Hai mắt hạnh sáng ngời của Bạch Vân Vân chớp chớp, lộ ra nụ cười: "Công chúa, người tới từ Hắc Thủy bên cạnh Thảo Nguyên bao la, là người con giống như gió, nếu là gió, làm sao có thể cam tâm bị vây kín trong chiếc lồng tình ?". Cáp Liên có chút sững sờ nhìn Bạch Vân Vân lần đầu tiên gặp mặt đứng trước mặt, chỉ thấy dường như nàng ấy cũng sấp sỉ tuổi nàng, tại sao nàng ra được những lời có đạo lý lợi hại như vậy? Làm cho nàng kích động muốn gật đầu. "Cho nên, công chúa, ở trong lòng người như có chiếc cân thăng bằng, bên là tình bên là tình thân, nhưng thực ra tình thân vẫn chiếm phân lượng nặng hơn chút, đúng ?". Rốt cuộc Cáp Liên gật đầu cái, càng gật đầu, tim lại càng chua, nước mắt nhịn được lại muốn rớt xuống. "Ai nha! Đừng khóc! Những lời ta vừa thực ra đều là cha ta đó.... Ta cũng hiểu chuyện nhiều như vậy đây, chỉ là phụ thân , ngươi ở trong hoàng cung này vui vẻ, người rất muốn về nhà, cho nên chúng ta muốn giúp người". "Ừ!”. Sau khi dùng sức gật đầu lần nữa, Cáp Liên cũng bắt đầu cởi quần áo người xuống, cùng trao đổi với bạch vân: "Vân Vân"… "Hả?". "Ta có thể hỏi ngươi chuyện ?”. "Được" Bạch Vân Vân nhanh tay nhanh chân thay quần áo cho Cáp Liên "Nếu như là ngươi, ngươi có bỏ trốn ?". "Tất nhiên là có rồi" - Nàng ta dường như chút do dự trả lời ngay. "Tại sao?" - Xem ra cũng có người có cùng suy nghĩ với nàng. "Từ cha ta cho chúng ta biết, tình chân chính tuyệt đối phải là đem người nhốt ở bên cạnh mình, loại tình đó rất ngây thơ ấu trĩ. Tình chân chính, là hi vọng người mình có thể khỏe mạnh, có thể hạnh phúc, cho dù bản thân mình thể ở bên cạnh người mình cũng sao. Hơn nữa cho dù người đó nguyện ý ở lại, nhưng cũng nhất định là tâm cam tình nguyện, chừng trải qua năm tháng tình của người đó đối với mình cũng dần biến mất. Ta tình nguyện bỏ trốn, cho bản thân thời gian gian để suy nghĩ lại lần nữa, xem người kia có đáng giá để ta làm như vậy hay " - Nàng liếc nhìn Cáp Liên cái: "Hoặc là, nếu như người kia thực ta, nhất định tới tìm ta. Cho dù là bao lâu, chỉ cần ta, bất kể ta có chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng đuổi theo ta, ta còn lo lắng cái gì chứ?". "Vân Vân.... ngươi rất tự tin" - Cáp Liên nhịn được mà lộ ra ánh mắt sùng bái, nàng tới Trung Nguyên lâu như vậy, nhìn thấy những khác lúc nào cũng mềm yếu chút cá tính, chuyện khe khẽ, tất cả đều ưu tiên suy nghĩ của nam nhân đầu tiên, Bạch Vân Vân là người con đầu tiên có ý thức tự chủ như vậy. "Ôi, cần nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta xấu hổ đó! ra mấy thứ này đều là do cha ta dậy, ta còn chưa từng đương đâu, cũng biết có phải như vậy , nhưng cha ta và mẹ ta rất ân ái, cho nên ta nghĩ lời của ông ấy, cũng có chút đạo lý". Khi chuyện, hai người đổi quần áo xong, lúc này Bạch Vân Vân ồ lên tiếng, sau đó cúi người cuống từ mặt đất nhặt lên món đồ màu đỏ tươi. "Đây là của người phải ?" Ngón tay nhắn của nàng ta giơ lên chính là miếng ngọc hồng ngọc đào, nhắn xinh xắn đáng , lóe sáng màu hồng quang. "A! Đây là Lăng An Vương đưa cho ta". Nhớ tới Độc Dận từng với nàng, đây là hồng ngọc đào là mẹ để lại cho , lúc đó là muốn truyền lại cho vợ , nỗi nhớ nhà lúc đầu của nàng liền bị dao động. "Vậy mang theo ! Coi như là làm kỷ niệm". ".... ta muốn để lại" - Nàng khổ sở đặt hồng ngọc đào lên bàn. Bạch Vân Vân suy nghĩ chút, đột nhiên cầm hồng ngọc đào đập xuống dưới đất. "Người làm gì vậy" - Cáp Liên nóng nảy, vội vàng muốn giằng lại, nhưng muộn, vốn là đôi đào vừa vặn lúc đầu trong nháy mắt biến thành hai mảnh rồi: "Nguy rồi, hỏng rồi! Làm sao bây giờ? Độc Dận nhất định rất tức giân" Mặt nàng trở nên trắng bệch. "Người mang nửa, nửa còn lại đển cho giữ" - Bạch Vân Vân chút hoang mang với nàng. "Tại sao?" - Nàng mang vẻ mặt nghi vấn hỏi "Hồng ngọc đào này vốn là thành đôi, ngươi rồi, tất nhiên là phải mang , để lại cho , cái này phải nhờ vào bản thân lĩnh ngộ của thôi". Cáp Liên vẫn còn có chút mơ hồ, lúc này lại có người đến gõ cửa. "Khởi bẩm công chúa, tiểu nhân tới đón nương Bạch Vân Vân xuất cung" - Người bên ngoài cung kính . " nhanh! nhanh" - Bạch Vân Vân vội vàng đẩy Cáp Liên ra ngoài: "Đừng lo lắng chuyện hồng ngọc đào nữa, nếu như nam nhân kia thực ngươi, ngày nhất định mang theo nửa hồng ngọc hanh đào kia tới tìm người". " sao? tìm ta sao?" - Ánh mắt Cáp Liên sáng lên. "Nếu như người" - Bạch Vân Vân vẫn lộ ra nụ cười chắc chắn. Vì vậy Cáp Liên mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí đem miếng hồng ngọc đào đặt trong ngực. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, lại từ cửa chạy trở lại, từ trong tủ gỗ lấy ra cái bát thạch sáng trong. Đây là vật đính ước của nàng và Độc Dận, nhất định phải mang . Nàng lấy hồng ngọc đào ra, bỏ vào trong bát thạch , hồng ngọc đào xoay xoay quay tròn, từ trong bát thạch phản chiêú ra tia sáng hoa mỹ. Nàng nhìn hồng ngọc đào trong bát thủy tinh, trong lòng tràn đầy luyến tiếc nỡ rời. Là nỡ rời … "Công chúa?" - Bạch Vân Vân giọng thúc giục nàng Cáp Liên lấy lại tinh thần, khẽ cắn răng, quyết định mở cửa phòng ra.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :