1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa dã man- Nhạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 4.2
      cung nữ bước vào, là Độc Dận đặc biệt lựa chọn để đưa tới hầu hạ Cáp Liên. "Công chúa, Vương gia đặc biệt sai nô tỳ tới hầu công chúa thay quần áo". "Thay quần áo? Người là thay quần áo sao?" - Tại sao người trong cung chuyện đều có vẻ nho nhã vậy? Làm cho nàng nghe rất quen tai. "Dạ, Vương gia người lần đầu tới Trung Nguyên, đại khái có quen với trang phục của người hán, cho nên đặc biệt phái nô tỳ tới hầu hạ người thay quần áo?" - Cung nữ vẫn quỳ mặt đất như cũ. "Đứng lên ! Đứng lên ! Tại sao vừa gặp ngươi liền quỳ như vậy? Dưới đất bẩn sao?" - Cáp Liên kéo nàng lên: "Ngươi tên gì?" "Bẩm công chúa, nô tỳ tên Thái ". "Ừ, tên tệ" - ra ngay cả hai chữ này viết như thế nào nàng cũng biết: "Ngươi tới vừa hay đúng lúc, ta hỏi ngươi, ở đây chỗ nào xuất cung nhanh nhất, đường nào bí mật nhất?". "Dạ? Cái này.... công chúa, người muốn xuất cung?" - Thái có chút kinh ngạc, phải nghe vị công chúa Hạ Lan tộc này vừa mới vào cung lâu sao? Tại sao lại muốn xuất cung rồi? Cáp Liên vốn định cho nàng ta biết mình định "trốn xuất cung", nhưng lại sợ nàng ta đến cho Độc Dận, khiến nàng bỏ trốn được, vì vậy nàng vộ vàng chuyển đề tài: " có, có, chỉ là ta vừa mới nhập cung, đối với đường xá nơi này quen, muốn hỏi chút thôi". "Công chúa, người yên tâm, Vương gia ra lệnh rồi, sau khi người thay quần áo xong, ngài đích thân dẫn người dạo xung quanh hoàng cung chút". Cáp Liên len lén hừ tiếng, cái tên Vương gia thối này nhất định có ý tốt gì! "Công chúa?" "Hả?" "Người nên thay quần áo thôi?" "Ta muốn mặc loại quần áo này?" - Cáp Liên nhăn mày cầm bộ quần áo mỏng lên: "Vậy liệu may mặc mỏng như vậy, lại như vậy, mặc lên người ấm sao? Có thể nhìn xuyên qua hay ?". Nghe nàng hỏi vấn đề đáng như vậy, Thái nhịn được bật cười khì khì tiếng: "Công chúa, người yên tâm, những quần áo này làm thế nào để mặc, mặc bao nhiêu, đều rất được xem trọng, tuyệt đối để cho người chỉ mặc những quần áo mỏng như lụa này ra cửa". "Đươc rồi! Dù sao ta cũng thể tự mặc, ngươi đến giúp ta " - Cáp Liên nhụt chí buông quần áo trong ta ra, ngoan ngoãn đứng ở giữa phòng, chờ Thái tới hầu hạ nàng thay quần áo. Sau lúc luống cuống chân tay, cuối cùng khó khăn lắm Thái mới đem toàn bộ quần áo phụ kiện tất cả mặc đều mặc vào cho Cáp Liên, chỉ là lần đầu tiên mặc quần áo người hán nàng quen, thỉnh thoảng đông kéo kéo, tây sờ sờ, vừa oán trách: "Quần áo này tại sao kỳ quái như vậy? Phía dưới tại sao có quần? Gió đều lùa vào trong váy của ta rồi! Còn giày này, tại sao lại mềm như vậy? Bước kỳ quái, như này làm sao có thể cưỡi ngựa?" "Công chúa, bộ quần áo này mặc ở người người rất đẹp" Thái vừa khéo léo chải tóc cho nàng, vừa tiếp tục : "Trăm ngàn lần người đừng ghét bỏ bộ quần áo này! Đây là do đích thân Lăng An Vương tự mình chọn cho người, nhìn xem, chiếc váy lụa mỏng mầu xanh lá cây này chính là tơ lụa nổi tiếng của nhà họ Tô ở Dương Châu, hoàn toàn làm bằng thủ công, trong thiên hạ chỉ có trong hoàng cung mới có thể có cơ hội dùng tới". "Vậy sao? Loại vải này tốt như vậy sao?" - Cáp Liên vừa nghe thấy Thái thế, cũng tò mò sờ sờ quần lụa mỏng người, đúng là sờ vào vô cùng trơn vô cùng mềm: "A, thực vô cùng thoải mái nha". Chưa từng thấy loại vải thủ công nào tỉ mỉ như vậy, nàng nhịn được khen ngợi. "Đúng vậy! Công chúa, người là may mắn! Nếu như phải người trở thành Lăng An Vương phi, chỉ sợ cũng có cơ hội mặc bộ quần áo tốt như này". Chờ chút! Thái vừa mới gì? Lăng an vương phi? Nàng ta "Vương phi" có phải chính là đến vợ của Lăng An Vương ? "Muốn ta gả cho Lăng An Vương sao?" - Cáp Liên chỉ vào mũi mình. "Đúng vậy ạ!" - Thái vẫn tươi cười như cũ: " phải chuyện này ai ai trong cung cũng biết rồi sao! Hoàng thượng còn đặc biệt hạ chỉ ban cho Lăng An Vương gấm bạch hà của nhà họ Vũ Văn ở Vân Nam làm quà tặng lễ thành hôn! Lăng An Vương là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, muốn thành hôn, hoàng thượng vô cùng vui mừng...." "Ngươi lại lần nữa xem! Muốn ta gả cho Lăng An Vương?" - Cáp Liên nhíu chặt mày, đôi mắt xanh hơi loét lên tức giận. Rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra ở đây vậy? Tại sai biến thành muốn nàng gả cho Lăng An Vương? "Buồn cười!Gọi Lăng An Vương tới đây cho ràng! Ai muốn gả cho " - Nàng tức giận giậm chận, đưa tay muốn lập tức cởi bỏ bộ quần áo người mình xuống. "Công chúa, được! Đây chính là bộ quần áo do chính Lăng An Vương đặc biệt chọn cho người". "Ta nhổ vào! Ai thèm! Cho dù ta có quần áo để mặc cũng muốn mặc thứ quần áo quái quỷ này". "Đây chính là do nàng đó" - Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng lạnh lùng. Thái thở dốc vì kinh ngạc, liền vội vàng xoay người quỳ xuống: "Tham kiến Lăng An Vương ". "Ngươi ra ngoài " - mặt Độc Dận hề nhìn ra chút cảm xúc nào, cũng biết rốt cuộc vừa rồi có nghe thấy những lời Cáp Liên vừa hay . Thái hoảng hốt nhanh chóng lui ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng quên mất vừa rồi với chải được nửa đầu cho Cáp Liên, lược vẫn còn ở lại tóc Cáp Liên! "Lăng An Vương! Ngươi ràng...." - Cáp Liên hung hăng nhìn chằm chằm Độc Dận, giống như chỉ ước gì thể lập tức xông lên giống như sói. "Tên ta là Độc Dận, nhớ kỹ". "Cái gì mà chim quốc? Ta còn tưởng là ma tước cơ đấy!" (Độc Dận và chim quốc phát trong tiếng trung giống nhau) "Là Độc, , Dận! Nhớ kỹ!" cũng kỳ lạ, ở trước mặt Cáp Liên liền che giấu mình nữa, trong lòng nghĩ cái gì đều khách khí ra: "Tiểu nha đầu có giáo dục này! Ngay cả tên tuổi của ta cũng gọi, còn dám hung hăng như vậy?". "Ai..... ai mới là người có giáo dục! Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi! Chẳng lẽ ai dạy ngươi phải báo đáp với người có ơn với ngươi như thế nào sao?". "Đối với đại ơn cứu mạng của ngươi ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, cho nên ta mới muốn kết hôn với ngươi, dùng cả đời của ha để trả lại ân tình của ngươi, như vậy còn chưa đủ sao? Làm người thể quá tham lam đâu" - Trêu đùa trước mặt con sói con giương nanh múa vuốt này, biết vì sao tâm trạng Độc Dận đặc biệt tốt. "Ngươi.... ngươi....." - Cáp Liên bị chọc giận thốt nên lời, chỉ có thể đứng tại chỗ giậm chận: "Ta muốn gả cho ngươi! ta muốn gặp cữu cữu! ta muốn trở về". "Cho dù gặp nàng cũng thể làm được gì khác, chính ông ta muốn ta cưới nàng đó". "Ngươi cái gì" - Nàng thể tin được vào tai mình: "Ngươi lừa ta! Cữu cữu ta làm sao có thể muốn ta cưới ngươi?" "Ngốc nghếch" - Độc Dận lên trước, dùng tay khẽ cốc cái lên trán cáp liện: "Cũng nghĩ xem, chị cả như nàng lấy chồng, đám con của làm sao có thể lập gia đình? So với đám con bảo bối của , kẻ hay gây chuyện rắc rối như nàng dĩ nhiên bị hy sinh là rất đáng giá". "Ngươi lừa ta" - Nàng né tránh tay của , làm bộ phải xông ra: "Ta muốn trở về tìm cữu cữu hỏi cho ràng". "Ta nghĩ bât giờ tốt nhất là nàng đừng nên trở về". "Tại sao?" - Nàng dừng bước. "Bởi vì chắc chắn Nhã Trát Mộc vội vã trở về làm hôn rồi! Nàng trở về chỉ làm trở ngại chứ giúp được gì? Nếu nàng thực trở về, ta nghĩ hôn của con nhất định bị lỡ làng, cho nên tốt nhất là nàng nên trở về, mà hãy ngoan ngoãn gả cho ta, ở lại trong hoàng cung hưởng vinh hoa phú quý cả đời tốt sao?". "Tất nhiên là tốt rồi". "Gả cho ta tốt sao? ta có quyền có thế, trẻ tuổi tuấn, mấy năm qua có ít tiểu thư của các nhà vẫn xin hoàng huynh ta giúp, muốn gả cho ta, nhưng đều bị ta từ chối". "Khoác lác! ta nghĩ nhất định là vì ngươi quá háo sắc, toàn bộ con gặp ngươi đều bị dọa chạy mất". ", phải như vậy. Chẳng lẽ nàng muốn biết điểm đáng của ta sao?" " muốn" - Cáp Liên rất dứt khoát từ chối " muốn biết cũng sao, dù sao ta cưới nàng cũng là việc chắc chắn rồi". "Độc Dận!" "Rất tốt, rất tốt, lần này gọi tên rất đúng, xem ra nàng cũng khá thông minh đó chứ! Đúng là trẻ con dễ dạy". "Tốt? Tốt cái gì mà tốt? Ta là ta muốn gả cho ngươi, ngươi nghe hiểu sao?" - Nàng gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, tại sao người đàn ông này lý lẽ chút nào hết vậy? "Nàng muốn gả?" - Con ngươi đen nhanh của Độc Dận chợt tối sầm lại " lấy". " ?" - từng bước tiến lại gần. "..... này! Ngươi đừng có bước lại đây nữa! Này.... ối!” Cái tên háo sắc này! Tại soa lại có thể hôn nàng? Cáp Liên xấu hổ, muốn giãy giụa lại phát nam nhân này mạnh mẽ hơn nàng tưởng, tay nàng muốn đẩy hai tay ôm nàng ra, nhưng hoàn toàn thể nào xê dịch được đối phương phân nào, vì vậy nàng chỉ có thể dùng sức nắm chặt cánh tay của này, lại cảm nhận được bắp thịt rắn chắc cánh tay ấy. Nàng cố gắng nhìn chằm chằm Độc Dận, thấy đôi mắt phượng của đối phương cũng mỉm cười giãy giụa từ từ mềm nhũ ra. Tại sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình? Nóng bỏng như vậy, trần trụi như vậy, giống như người nàng bây giờ mảnh vải che thân. Đúng rồi, nhất định là vì bộ quần áo người hán kỳ quái này, chất liệu mỏng như vậy, mặc vào lại khẽ bay bay, nam nhân này nhất định là muốn ăn đậu hũ của nàng nên mới cố ý chọn loại quần áo này cho nàng! Nàng há miệng muốn mắng người, lại làm cho Độc Dận có cơ hội dò xét vào trong, nàng kìm lòng được rên rỉ tiếng, cảm thấy cơ thể đột nhiên căng thẳng. Thân thể dần dần mềm nhũ, hô hấp dần dần dồn dập, đầu óc dần dần mơ hồ, ý thức trở nên hỗn loạn, nàng chỉ biết vịn chặt vào nam nhân trước mặt, giống như chỉ sợ vừa buông tay hai chân biết mềm nhũn từ lúc nào chống đỡ nổi. biết trả qua lâu, đúng lúc Cáp Liên sắp thể hô hấp được nữa, Độc Dận mới lưu luyến rời, rời khỏi đôi môi sưng đỏ của nàng. "Cáp Liên.... Cáp Liên..... gả cho ta ! Mạng ta là do nàng cứu, trái tim ta cũng sớm trao cho nàng từ lâu rồi..... nàng gả cho ta ..... ta nhất định làm nàng hạnh phúc....." - ở bên bai nàng nhàng phát ra tiếng nỉ non. Nàng dùng đôi mắt ẩm ướt sương mù nhìn nam tử tuấn thâm tình trước mặt, trong mũi ngửi được mùi hương cơ thể , cơ thể cảm nhận được cường tráng mỗi bắp thịt y, trái tim nàng từ trước đến nay luôn luôn bướng bỉnh giống như đột nhiên bị loại dịu dàng cách nào hình dung buộc lại. Nam nhân này làm nàng hạnh phúc cả đời, nàng nhìn mắt của , nàng biết láo. Có thể tin tưởng ? Có thể ? đợi nàng trả lời, Độc Dận lại lần nữa bá đạo hôn lên môi nàng, cho nàng bất kỳ cơ hội do dự nào
      thuytChris thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 5.1 Ghét Độc Dận! Cáp Liên căm giận đem toàn bộ những thứ gì nhìn thấy trước mặt hất tất cả xuống đất. Nhìn nàng đắm đuối đưa tình như thế để làm gì? Còn tràng ghê tởm nào cái gì là trái tim sớm thuộc về nàng, cả đời đều là người của nàng, nào là ngoại trừ nàng ra ai cũng cưới ai! Ai tin chứ! Nàng ảo não dậm chân cái. Có! Nhất định có người tin ! Hơn nữa kẻ ngu ngốc này lại chính là chính nàng! Vừa rồi Độc Dận hôn nàng xong, nhìn thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của nàng, vui vẻ vô cùng, chẳng những thuận thế ở người nàng sờ mấy cái ha ha đậu hũ, còn nhặt tóc của nàng lên làm bộ muốn thắt với tóc của , cái gì là muốn làm vợ chồng son? Người hán có tập tục kỳ quái này sao? Nếu phải lúc ấy nàng liều chết cứu tóc của mình, chẳng phải bây giờ tóc nàng cùng tóc cái người chán ghét Độc Dận dây dưa đến chân trời rồi sao. Đập đồ xong, cuối cùng tâm trạng nàng cũng bình tĩnh lại chút, bắt đầu nghĩ tới việc phải làm thế nào chạy ra khỏi hoàng cung. Đúng, nàng muốn chạy trốn! Nàng nhất định phải chạy ! Tuyệt đối muốn cứ như vậy bị ép gả cho Độc Dận! Mặc dù hình như nàng cũng chán ghét lắm, nhưng nàng cách nào đón nhận hôn nhân như vậy! Hơn nữa nàng lại bị chính cữu cữu Nhã Trát Mộc của mình "bán" , giọng điệu này thế nào nàng cũng nuốt trôi, nàng nhất định phải đào hôn, trở lại bộ tộc, khiến cho con của ông ta vẫn như cũ gả được, tốt nhất là khiến cho ông ta tức chết ! làm liền làm! Vì sợ bản thân bị dịu dàng của Độc Dận tấn công làm cho mê muội, Cáp Liên quản mọi việc, trước tiên phải thay lại quần áo ban đầu, mở cửa sổ ra nhân lúc thị vệ chú ý, nhanh chân rón rén chạy ra ngoài. Chỉ là nàng vừa mới rời khỏi phòng bao lâu, liền bị thị vệ phát , đuổi theo khiến nàng lại lạc đường, cuối cùng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bị năm, sáu thị vệ dẫn trở về phòng. Mới bước vào gian phòng, nàng liền giật mình phát Độc Dận đợi ở đó rồi. " ngờ mới được ngày nàng muốn trốn rồi?" - lạnh lùng hỏi, nhìn ra bất kỳ biểu tình gì mặt. Cáp Liên chưa từng thấy dáng vẻ nàng của , nàng vẫn cho rằng chỉ là tên háo sắc ngu ngốc, liếc thấy vẻ mặt nghiêm túc này của , nàng cũng biết họa lớn rồi. Ở trong cung chưa tới nửa ngày, nàng muốn trốn? Ít nhất cũng phải đợi đến đêm khuya mới trốn chứ? Như vậy xác suất trốn thoát cũng lớn hơn? Đáng tiếc từ trước tới nay cá tính của nàng đều là nghĩ đến cái gì phải làm ngay, rất ít khi suy nghĩ đến hậu quả, cũng bởi vì như vậy, mới gây ra ít họa, khiến người trong nhà nhức đầu ngừng. "Ta.... Ta chỉ muốn ra ngoài dạo chút thôi" - Nàng ngập ngừng . "Ra ngoài dạo? Cần phải thay quần áo sao?" - cầm bộ quần áo Cáp Liên ném giường chất vấn. "Quần áo này quá mỏng! Ở nửa người dưới cái gì cũng ngăn được, gió thổi vào rất lạnh, ta quen" - Nàng thành thực trả lời. "Nếu nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, ra ngoài chạy loạn leo cây vượt nóc băng tường, làm sao gió có thể lùa vào trong?". Dần dần Cáp Liên cũng tự biết mình đuối lý, thể làm gì khác hơn là rầu rĩ im lặng, cúi đầu nhìn phiến đá. " thay quần áo, sau đó ta dẫn nàng gặp hoàng huynh". Vốn dĩ Cáp Liên muốn từ chối, nhưng mới giương mắt, liền gặp ánh mắt sắc nhọn dường như có thể giết người của Độc Dận, nàng sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu. ra tên Vương gia người hán này cũng có lúc tức giận? Nàng vốn cho là chỉ là tên Vương gia hư hỏng chuyên ăn đậu hũ nữ nhân! Độc Dận bước nhanh ra ngoài, mang theo chút hương thơm nhàn nhạt thổi qua bên cạnh nàng. Nàng nhịn được len lén quay đầu lại nhìn bóng dáng cao ngạo kia cái. kỳ lạ, ràng mình mới là người bị mắng, nhưng tại sao nàng lại vẫn cảm thấy Độc Dận như vậy ngược lại còn có khí khái nam tử? Ngay cả lúc phụ thân tức giận cũng có hung dữ như ! Hơn nữa cũng giống như phụ thân, chỉ vào nàng bảo nhảy, chỉ là lạnh lùng mấy câu như vậy, ánh mắt lạnh nhạt quét tới, nàng cảm thấy từ đầu đến chân đều bị nhìn thấy, hơn nữa còn cảm thấy người sai là nàng, thậm chí trong lòng nàng hình như dâng lên cảm giác áy náy chưa từng có, giống như nàng nển để tức giận. Có lẽ tất cả mọi người quá cưng chiều nàng, chưa bao giờ có người dám bày ra vẻ mặt đó cho nàng xem? Suy nghĩ lúc lâu, lại nhìn bốn phía xung quanh gian phòng thỉnh thoảng mấy bóng dáng thị vệ lại xuất , Cáp Liên thở dài cái, xem ra buổi tối hôm nay, thậm chí là mấy ngày tới, căn phòng này được canh giữ nghiêm ngặt hơn rồi? Muốn chạy trốn càng khó hơn..... Nàng chán nản tới bên giường cầm bộ quần áo mềm bồng bềnh kia, chân mày lại nhíu lại, trước đó là Thái thay quần áo cho nàng, bây giờ có nàng ta, làm thế nào có thể mặc được quần áo này, bây giờ mình nàng thay..... Ai! Thôi, dù sao cũng chỉ là khoác lên người, chỉ cần cái váy đội lên đầu là được rồi? ***************** Đúng lúc, sau nàng khó khăn lắm mới đem bộ quần áo này mặc người, Độc Dận cũng phái người tới đón nàng. Chẳng qua tiểu thái giám tới đón nàng nhìn thấy dáng vẻ lung tung lộn xộn này của nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó vội vội vàng vàng chạy về báo cho Độc Dận. Cáp Liên buồn bực đứng chờ ở hành lanh Độc Dận cũng tới, vốn dĩ hao tổn tinh thần biết làm thế nào để giải thích với hoàng huynh chuyện Cáp Liên tự tiện chạy trốn, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng này của nàng, liền nhịn được buột miệng cười, tâm trạng trong nháy mắt trở nên khá hơn. "Tiểu nha đầu này, ai dạy nàng mặc quần áo sao?" - Khuôn mặt nghiêm nghị lúc đầu liền mỉm cười. Cáp Liên tất nhiên phục, nàng lớn như vậy nhưng chưa từng mặc qua quần áo người hán! Nàng nghĩ nam nhân này giễu cợt nàng, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười mặt , tai nàng biết vì sao liền nóng lên. Nam nhân này kỳ quái, tức giận nhưng lập tức lại cười được ngay, làm cho người ta mờ mịt. Nhưng nhìn thấy vì mình mà cười, trong lòng Cáp Liên có thoản mãn nho cùng với cảm giác hư vinh tác quái, hơn nữa cả trong lòng cũng ấm áp, giống như là.... hạnh phúc. Chính nàng cũng đoán ra, ràng nàng chính là liều chết muốn trốn khỏi hoàng cung, nhưng nàng lại đồng thời mâu thuẫn thích bá đạo của tên Vương gia này giữ nàng ở lại, rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra ở đây? Tình quan trong hơn? Hay là tự do quan trong hơn? Bây giờ nàng vẫn có chút mơ hồ biết. "Lại đây, ta giúp nàng sửa sang lại" - Ngữ điệu dịu dàng nhưng lai để cho người ta cơ hội từ chối. Giống như là mê muội, Cáp Liên chút phản kháng nào, mà lại ngoan ngoãn lên trước. "Thực là, làm sao nàng có thể mặc thành như này được chứ" - lắc đầu cười, bắt đầu đưa tay cởi từng thứ trong bộ quần áo lung tung lộn xộn người nàng xuống. Mặt Cáp Liên đỏ lên: "Ngươi..... ngươi làm gì?". cởi quần áo của nàng! Mặc dù biết là tốt bụng sửa sang lại quần áo cho mình, nhưng.... Nàng len lén nhìn khuôn mặt tràn đầy mỉm cười của y, lúc trước cợt nhả mình nhiều như vậy, ai biết có thừa cơ hội này sàm sỡ nàng hay ? "Ta sửa sang lại quần áo cho nàng, trước đó phải cởi ra toàn bộ ta mới có thể sửa sang lại phải sao? Nhìn nàng xem, thứ tự quần áo đều mặc sai rồi, ngay cả vạt áo cũng đặt sai, cứ như này mà ra ngoài làm cho người ta cười đến rụng răng đó". Cáp Liên chu miệng lên: "Ta chưa bao giờ mặc quần áo người hán, làm sao có thể biết được những quy củ này?" Độc Dận nhìn dáng vẻ bĩu môi dí dỏm của nàng, trong mắt tất cả đều là cưng chiều: "Ta đây phải là tự mình đến hầu hạ nàng thay quần áo rồi hay sao? Phải biết, đời này nàng là người con đầu tiên được ta hầu mặc quần áo đó, nếu nàng lấy ta làm chồng, chẳng phải ta bị thiệt thòi lớn sao?" Nàng nghe giọng điệu tán tỉnh như vậy, muốn phản bác. Độc Dận lúc này cởi chiếc áo khoác cuối cùng người nàng xuống, chỉ để lại chiếc áo mong manh người nàng, da thịt mịn màng hoàn toàn lộ ra trong khí. "A" - Nàng hốt hoảng, theo bản năng vội vàng đưa tay bảo vệ mình, cũng mất ý định cãi lại nam nhân trước mắt. Nàng đỏ bừng cả mặt, vốn tưởng rằng Độc Dận nhất định lại nhân cơ hội nay ăn đậu hũ của nàng, nàng len lén nhìn Độc Dận, chỉ thấy khuôn mặt mỉm cười của nhìn chằm chằm nàng, khiến trái tim nàng đập thình thịch ngừng. "Đây là trung y, phải mặc ở trong cùng" - tự tay mặc vào cho nàng chiếc áo trắng tinh, chất vải này cực kỳ mềm nhẵn mềm giống như lông chim vậy, lại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt . "Quần áo này mặc vào thỏa mái" - Nàng nhàng thở dài, hưởng thụ từng chút cảm xúc khi chất vải lướt da thịt. "Đây là áo gấm, mặc ở bên ngoài trung y, có tác dụng giữ ấm" - tỉ mỉ mặc thêm vào cho nàng chiếc áo gấm màu vàng nhạt: "Cuối cùng mới là tú y, (Là loại áo lụa thêu hoa ở bên ngoài cùng) áo tú y này có thêu kim phượng, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể mặc những bộ quần áo cực kỳ hiếm hoi này, chế tác tinh xảo, giá trị lên thành đấy". "Giá trị lên thành? Trang phục quý như vậy, ta muốn mặc" - Nàng có chút khó xử nhìn bộ quần áo mỹ lệ người. "Những thứ này còn chưa có cái gì, miếng hồng ngọc đào dắt người nàng, chính là đồ trang sức mà mẫu thân ta thích nhất khi còn sống, bà từng muốn để lại cho con dâu của bà" - từ trong ngực lấy ra miếng ngọc hộ hồng ngọc, thắt ở hông Cáp Liên. "Ai muốn....." - Nàng vốn định phản bác ai ngờ dáng vẻ tự đại cuồng vợ của , nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn mỉm cười của , những lời đó lại thốt ra được. Nàng len lén liếc cái, nhưng cũng để tùy ý thắt ngọc bộ đào kia ở bên hông nàng, màu hồng diễm lệ được tôn màu xanh thanh nhã, trông rất đẹp mắt. "Về phần tóc của nàng...." - nhìn mái tóc dài đen như thác nước của Cáp Liên, lúc ấy trong cung bình thường các đều búi cao tóc tỏ thân phận, như tóc rối bì bị coi là hành vi thất lễ, hơn nữa Cáp Liên còn phải cùng diện kiến hoàng huynh, thể để cho tóc nàng xõa vai như vậy... Mặc dù rất thích mái tóc thả bồng bềnh của nàng, nhìn vào cảm giác được cái đẹp hoang dã ngỗ ngược thuộc về Thảo Nguyên bao la: "Kêu Thái đến giúp nàng chải mái tóc mây đơn giản
      thuyt thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 5.2 "Tóc mây? Đó là cái gì?" - Cáp Liên chưa bao giờ biết có kiểu búi tóc như vậy. Độc Dận nở nụ cười: "Thấy những cung nữ lại trong cung chưa? tóc của bọn họ chính là búi tóc, trong cung nhất định phải búi tóc, để tóc tùy tiện rối bù là hành vi rất thất lễ đó" - xong, sờ sờ vào mái tóc dài của Cáp Liên, sờ vào trơn mịn, khiến cho thích buông tay, rất muốn được sờ nữa, cuối cùng nhịn được cầm nắm tóc đưa lên mũi ngửi, mùi hương thơm ngát thoang thoảng thuộc về Thảo Nguyên trong nháy mắt tràn vào trong mũi, làm cho thỏa mãn thở dài. "Này? Ngươi làm gì thế? Đầu ta rất thơm sao?" - Cáp Liên nghi ngờ nhìn động tác quỷ dị này của hăn. "Rất thơm, ta hi vọng ngày nào cũng có thể sở tóc của nàng, ngửi được hương thơm của nàng". Khuôn mặt nhắn của Cáp Liên chợt đỏ lên. kỳ quái, chỉ là hai câu đơn giản, tại sao nghe lại có cảm giác mê người vậy? Nàng có chút nhút nhát rời ánh mắt lên , liền gặp được đôi mắt sáng của Độc Dận nhìn mình chằm chằm, giống như có thể nhìn thấu nàng. Nàng cuống quýt cúi mặt, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, biết nên làm sao đây, cũng biết nên cái gì, bởi vì nàng chưa từng có cảm giác kỳ lạ rồi lại ấm áp như lúc này..... Đánh bạo, nàng lại ngẩng đầu lên, trong lòng khỏi mong đợi thứ gì đó có thể hôn nàng hay ? Giống như mấy lần trước vậy? Làm như vậy khiến người ta kịp ứng phó, nóng bỏng như vậy, mê hoặc như vậy, giống như linh hồn của nàng bị hút hoàn toàn. "Cáp Liên" - nhàng gọi nàng. Ngay lên tiếng đáp lời nàng cũng có gan, chỉ sợ vừa lên tiếng, có thứ gì đánh vỡ mập mờ lúng túng giữa hai người. Đôi môi của người đàn ông từ từ tiếng sát lại, nàng giống như cuối cùng thực được dục vọng mà ngay cả trong lòng nàng cũng biết, nhàng thở dài tiếng thỏa mãn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại muốn hôn nàng sao? Trong bóng tối hơi thở người đàn ông ngừng đến gần, đến gần.... Nhưng tại sao nàng nhắm mắt lâu như vậy, mà vẫn chưa hôn? nhịn được tò mò, nàng len lén mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Độc Dận nhìn thẳng nàng, trong nháy mắt nàng có cảm giác bị bắt được làm sai điều gì đó, nhưng mà nàng biết mình làm sai chỗ nào. "Ngươi.... ngươi nhìn cái gì?" - Nàng phát mặt mình đỏ giống như táo chín. "Nàng nhắm mắt làm gì?" "Ta..... à....." - Nàng vội vàng tìm cớ che giấu: "Bởi vì ngươi quá xấu, ta muốn nhìn thấy ngươi!" "Vậy sao? phải là bởi vì nàng muốn ta hôn nàng sao?" - lộ là nụ cười hồ ly. "Ngươi.... người nằm mơ hả! Ai muốn ngươi hôn ta chứ" - Nàng tức giận giậm chân cái, xoay người muốn để ý tới , ngờ vừa mới xoay đươc nửa người nàng bị kéo vào trong lồng ngực, mới mở miệng muốn hỏi muốn làm cái gì đôi môi ấm nóng ngăn môi nàng lại, khiên cho nàng nửa chữ cũng ra được. Hương vị của nam nhân quen thuộc, miệng lưỡi triền miên quấn quyét, kèm theo dục vọng nho chờ đợi ở trong lòng lâu, rất nhanh dấy lên ngọn lửa trong cơ thể của hai người. Cáp Liên hơi từ chối lát, liền rất nhanh đáp lại, khách khí chút nào đưa lưỡi mình vào trong miệng Độc Dận, có chút bướng bỉnh chuyển động khắp xung quanh, khi lưỡi nàng khẽ liếm lên môi người đàn ông từ trong cổ Độc Dận phát ra tiếng gầm , cả cơ thể căng cứng, hai cánh tay ôm Cáp Liên càng dùng thêm sức, giống như nhấc cả người nàng lên. "Hà" - Sau khi Độc Dận tách đôi môi mình ra, lớn tiếng thở gấp hơi: "Tiểu nha đầu này, lấy ở đâu lá gan lớn như vậy, lại dám chủ động trêu đùa ta?" "Trêu đùa? Có ý gì?" - Cáp Liên cũng thở hổn hển, cả cơ thể thuận thế liền vùi trong ngực Độc Dận. "Chính là giống như bộ dạng vừa rồi của nàng đó...." - thân mật cắn vành tai nàng, vừa cười. Cáp Liên thấy giễu cợt mình, mặc dù trong lòng phục, nhưng nàng cũng phủ nhận là mình thích cái tên Vương gia người hán kỳ quái này. “Cốc… cốc…”. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này Cáp Liên mới như từ trong mộng choàng tỉnh, đẩy Độc Dận ra, nhảy cách xa ba bước, giống như sợ ăn luôn nàng. Độc Dận thấy nàng nhảy ra như thỏ con, chỉ bật cười, ngờ nàng cũng biết xấu hổ. "Chuyện gì?" - lên tiếng với người ngoài cửa "Vương gia, thời gian dùng bữa với hoàng thượng sắp đến rồi ạ". Thị vệ ngoài cửa bẩm báo. "Biết rồi, Thái tới chưa?" "Khởi bẩm Vương gia, Thái ở đây ạ" - Lúc này giọng nữ dịu dàng ở ngoài cửa vang lên. "Vào ". Cửa lập tức mở ra, tay Thái cầm nguyên bộ lược bước vào. "Thời gian nhiều lắm, Cáp Liên cũng có quen búi tóc, búi cho nàng máy tóc mây đơn giản nhất là được rồi, nhớ thấp chút, tóc nàng dài, bối cao sợ thoải mái; còn nữa, sau khi búi xong cần xức hương, điểm thêm cho nàng thêm mấy sợi dây làm là được, nhỡ màu sắc phải hợp với bộ quần áo. Làm nhanh lên, sau khi làm xong liền mang nàng đến điện Cảnh Hòa dùng bữa". Sau khi Thái cung kính trả lời tiếng: "Dạ". Độc Dận liền rời trước. Nhìn bóng rời , biết tại sao lần đầu tiên Cáp Liên có loại cảm giác lên được, giống như có người đàm lỗ trong tim nàng mang , nàng rất luyến tiếc. "Công chúa? Chúng ta chải đầu mau ! Đợi lát nữa phải cùng dùng bữa với hoàng thượng, ngàn vạn lần thể tới trễ đâu" - Thái cười hì hì tới. "Ừ" - Nàng có chút buồn buồn ngồi xuống, trong lòng vẫn hiểu, tại sao lại có cảm giác giống như là bị vứt bỏ? ràng vừa rồi còn rất thích dáng vẻ nàng còn dịu dàng hôn tóc nàng, nhưng tại sao ở trước mặt người khác liền biến thành người hoàn toàn khác, lãnh khốc cao ngạo, chút tình cảm cũng có, giống như hai người khác nhau vậy. Chẳng lẽ người Trung Nguyên đều như vậy sao? người có hai tính cách? "Thái , ta hỏi ngươi, bình thường Lăng An Vương là người như thế nào?" Thái nghiêng đầu nghi hoặc : " ra nô tỳ cũng lắm, dù sao nô tỳ cũng chỉ là hạ nhân, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với Vương gia, nhưng nô tỳ cảm thấy Vương gia là người rất cẩn thận, cũng dễ dàng biểu tình cảm của mình". "Như vậy mới lạ, căn bản chính là đại sắc quỷ" - Cáp Liên bĩu môi. Thái khì khì bật cười : "Công chúa, làm sao người có thể như vậy? Đàn ông biến thành đại sắc quỷ, còn phải đều là vì gặp được nữ nhân mình thích sao! Nô tỳ nghĩ Lăng An Vương vô cùng thích người! Chuyện gì cũng suy nghĩ cho người, chỉ sợ người có chỗ nào thoải mái, chẵng lẽ người chút cũng cảm nhận được sao?" Cáp Liên suy nghĩ chút, hình như đúng là như vậy phải. Nếu thích tại sao muốn hôn nàng? Hơn nữa còn chỉ hôn lần? Hỡn nữa nhìn những thứ quần áo người nàng, còn có những lời vừa dặn dò Thái , càng cũng biết Độc Dận rất quan tâm nàng, nhưng.... Nhưng nàng thích thủ đoạn giữ nàng ở lại nơi này, quá hèn hạ! Làm gì có người nào dùng cách này với người mình thích? Cái này căn bản là ngang ngược, chẳng lẽ cho là chỉ cần giữ nàng ở bên người, lòng của nàng là của sao? Ừ... Hỏng rồi, thiện lương của nàng giống như bắt đầu nghiêng về tên Vương gia người hán gì đó rồi.... Nếu tại sao vừa mới nhìn thấy mặt chút thay đổi, lúc xoay người rời , nàng lại cảm thấy có chút khổ sở chứ? giống như cần nàng vậy. "Công chúa, tóc của người rất dày, hơn nữa chất tóc cực kỳ tốt, người dùng hương liệu gì vậy?" - Thái vừa chải đầu cho nàng, vừa nhịn được hỏi. "Dùng hương liệu gì là sao? Chính là dùng nước trong Hắc Thủy ở Thảo Nguyên, cũng có gì đặc biệt". "A, là Hắc Thủy sao? chính là nước màu đen sao? Nước đó có gì khác với nước bình thường sao?” "Ha ha, phải! Là vì những tảng đá dưới sông đen nhánh, cho nên nhìn qua cả con sông giống như là màu đen. Theo truyền thuyết lâu đời, tổ tiên tộc Hạ Lan xuất ở tại con sông Hắc Thủy này". "Oa, công chúa, người biết nhiều. Nô tỳ hi vọng người có thể ở lại trong cung làm vương phi, nên tiếp tục chạy trốn. Nếu người tiếp tục chạy trốn, Lăng An Vương biết rất đau lòng, nô tỳ cũng vậy rất đau lòng" - Thái tay chân gọn gàng, chỉ chốc lát đem mái tóc như thác đổ của Cáp Liên vấn thành mái tóc mây đơn giản, còn lấy ra chiếc gương đồng cho nàng soi. Chỉ là Cáp Liên có ý định thưởng thức mình trong gương, bởi vì bây giờ nàng suy nghĩ câu vừa rồi của Thái . Nếu người tiếp tục chạy trốn, Lăng An Vương biết rất đau lòng. Đau lòng? Nam nhân kia đau lòng sao? nàng như vậy sao? Nếu như nàng như vậy, như vậy nàng đồng ý vì mà ở lại trong cung sao?
      thuyt thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 6.1 Cáp Liên nhăn mày lại. Độc Dận ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của nàng, cũng biết bất giác khẽ cau mày theo. Bọn họ bây giờ ở trong điện Cảnh Hòa, bàn bày chính là các loại sơn hào hải vị, rượu ngon, sau lưng còn có các nhạc sư cung đình trình diễn cổ nhạc, cung nữ phục vụ cũng khá chu đáo, tại sao Cáp Liên còn chau mày? "Làm sao vậy?" - để ý hoàng huynh ở trước mặt hai người, quan tâm tiến tới hỏi. "Đầu của ta rất nặng, cổ rất mỏi..." - Cáp Liên ai oán, liếc cái. Làm gì mà nhất định phải bối tóc nàng cao như vậy? tóc của nàng dày, sau khi bối lên sức nặng liền tập trung ở cổ, ép nàng quả hít thở thông, nàng hiểu tại sao các trong cung đều phải búi hiểu đầu kỳ quái này? Chẳng lẽ bọn họ thấy mỏi cổ sao? "Vậy sao? Vậy nàng nhịn chút, đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong liền trở về, để nàng thả tóc ra là được" - đau lòng nhìn Cáp Liên cứng cổ gật đầu cái. Ngồi ở trước mặt hai người, hoàng đến nhìn thấy hành động Độc Dận như vậy, chẳng những có tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Đệ đệ nhất này của , từ thông minh sáng sủa, người gặp người thích, vậy mà sau khi xẩy ra trận chính biến ba năm trước đây, dường như biến thành người hoàn toàn khác, bình thường luôn lạnh nhạt lạnh nhạt, hỉ nộ ái ố lộ ra, làm cho người ta đoán ra nghĩ cái gì. Độc Cận cũng biết thập tam đệ biến thành như thế là vì bảo vệ mình, nhưng mắt thấy đứa bé hoạt bát đáng ngày trước biến thành người thận trong trong từng lời dáng vẻ lạnh như băng, trong lòng vẫn nhịn được cảm thán, mà lại bất lực. Nhưng mà sau khi Cáp Liên xuất , thập tam đệ liền có thay đổi - vẻ mặt trở nên phong phú hơn, ngay cả đôi mắt ngày thường luôn luôn lạnh lẽo cũng tự giác để lộ ra chìm đắm trong tình , tóm lại. Độc Dận giống như cả người sống lại, giống như hồ nước yên lặng bắt đầu trở thành dòng nước chảy róc rách, khiến cho khí xung quanh cũng tươi sáng sống động trở lại. ra Độc Dận chỉ khi ở trước mặt hoành huynh mình mới có thể cố ý che dấu con người của chính mình, ở trước mặt những người khác, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt như cũ, làm cho người nào có thể gần gũi. Cáp Liên cực khổ xoay xoay cổ, vầm đôi đũa lên muốn gắp thức ăn, nhưng nàng từ trước tới nay nàng chưa dừng dùng đũa, cộng thêm chiếc cổ nặng trĩu linh hoạt, đôi đũa tay lướt qua các món ăn, mà chính là gắp thịt lên lại rơi xuống, mấy lần như vậy, chiếc đũa tay nàng động vào đĩa đồ ăn mấy lần, nhưng nàng vẫn gắp được chút đồ ăn nào. Nàng cong môi, căm giận cầm lấy ly rượu uống hơn cạn sạch, thấy mấy người đứng hầu sửng sốt sửng sốt. Công chúa dị tộc này quá phách lỗi! Ăn cơm thô lỗ như vậy, uống rượu cũng thô lỗ như vậy, chút cũng giống với tiểu thư khuê các, nhưng kỳ quái, chẳng những Lăng An Vương ngại, mà ngay cả hoàng thượng cũng để ý đến hành vi thất lễ của nàng ta. Độc Dận nhịn được bật cười khì khì tiếng: " Cáp Liên, biết dùng đũa sao?". "Chỉ là ta quen thôi! Trước kia làm gì có cơ hội tập". "Ta nghe , người tộc Hạ Lan có thói quen lấy tay bốc cơm" - Hoàng thượng lên tiếng. "Đúng vậy" - Ánh mắt Cáp Liên sáng lên, hoàng thượng như vậy, có phải là cho phép nàng ở đây dùng tay bốc cơm rồi ? Nếu như vậy tốt quá, dùng tay bốc cơm rất tiện, làm gì mà phải dùng đến hai cái que trúc này để gắp thức ăn chứ? tự nhiên chết được. "Nhưng mà, ở đây là Trung Nguyên, chúng ta xem trọng 'nhập gia tùy tục', cho nên ngươi hãy tập dùng đũa " - Hoàng thượng mỉm cười . Cáp Liên sửng sốt, ra dáng vẻ hoàng đế cười rộ lên cũng rất tuấn! Trước đây nàng cho rằng hoàng đế nhất định đều là lão già, sau này thấy Độc Cận, mặc dù có chút kinh ngạc ngờ lại suýt soát tuổi với phụ thân nàng, nhưng cảm thấy dáng vẻ lúc nào cũng cực kỳ có sức sống, ngờ lúc này mỉm cười, mặt dường như sáng rỡ, hơn nữa trán lờ mờ tỏa ra luồng khí khái hùng. Thấy Cáp Liên nhìn hoàng huynh mình đến ngây người, trong lòng Độc Dận đột nhiên buồn bực, nhưng ở trước mặt hoàng đế lại thể tức giận, song vẻ mặt ghen tức này của đều bị Độc Cận nhìn ra, Độc Cận lại khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi mở miệng: "Dận đệ, nếu Cáp Liên biết dùng đũa, ngươi phải làm phiền đệ dạy nàng ta nhiều chút! Dù sao cũng làm vương phi của đệ, tương lai chắc phải tham dự đủ các loại tiệc tùng lớn , biết dùng đũa làm sao được chứ?". "Vương phi? Đợi ...! Ai làm vương phi của ?" - Cáp Liên phản bác: "Hoàng thượng, chuyện này tất cả đều do tự mình quyết định ! Cho tới bây giờ thần chưa từng làm vương phi của " - Nàng cứ như vậy tùy tiện ra những lời trong lòng, thái độ thẳng thắng làm cho cả hai huynh đệ bọn họ hẹn mà gặp cùng nhau sửng sốt. "Cáp Liên" - Cuối cùng thần trí Độc Dận trở lại trước, lớn tiếng: " được vô lễ". Cáp Liên đương nhiên phục, muốn mở miệng phản bác lần nữa, nhưng nhìn thất ánh mắt sắc bén kia của Độc Dận, trong lòng trở nên e sợ, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục hăng hái chiến đấu cùng với đôi đũa tay. "Dận đệ......Chuyện này là thế nào? Là đệ ép buộc nàng ấy ở lại?" - Làm hoàng đế nhiều năm như vậy đương nhiên làm sao có thể biết đươc tình hình thực tế trong lời của Cáp Liên? "Hoàng huynh, đệ thực rất thích nàng, có lẽ thủ đoạn đệ dùng có chút cực đoan, nhưng đệ đảm bảo đệ nhất định lấy nàng, hơn nữa còn để cho nàng có cuộc sống lo cơm ăn áo mặc, ngày ngày sống trong hạnh phúc vô ưu". Độc Cận nhìn đệ đệ, trong lòng có cảm giác nên lời. Chẳng lẽ đệ cho rằng ép nàng ta ở lại trong hoàng cung, chính là cho nàng ta hạnh phúc sao? Chẳng lẽ đệ cho rằng đem xích con ngựa hoang lại, nó vui sao? cõi đời này nhà tù lớn nhất chính là hoàng cung, cõi đời này nơi quạnh nhất cũng chính là hoàng cung, đem nương đến từ Thảo Nguyên bao la giữ lại ở nơi này, nàng ta giống như là cá trong chậu chim trong lồng, làm sao nàng ta có thể vui vẻ được? Nhưng những lời này cũng có nỏi ra miệng, bởi vì hằn nhìn ra được, Độc Dận chìm đắm trong tình , tại hoàn toàn nghe vào tai những lời mình . im lặng thở dài, tay chống lên cằm, mặt lại lộ ra vẻ mặ mệt mỏi. Cáp Liên nhìn thấy dáng vẻ này của hoàng thượng, có chút bận tâm: "Hoàng thượng, ngài có chỗ nào thoải mái sao?" "Bị giam trong hoàng cung lâu, có chút buồn bực thôi" - Độc Cận nhàn nhạt trả lời. " phải hoàng huynh đùa đó chứ? Hoàng cung lớn như vậy, lại đặc biệt có nhiều người hầu hạ hoành huynh như vậy, làm sao cảm thấy buồn bực?" – Độc Dận hiểu. Ngược lại Cáp Liên khá hiểu cảm nhận này của hoàng thường: "Hoàng thượng, thần hiểu, trong hoàng cung này có gì hay cả, cực kỳ lớn, nhưng cực kỳ nhàm chán, còn bằng Thảo Nguyên rộng lớn ở chỗ chúng thần, liếc mắt nhìn cái bao giờ hết, trời màu lam, mây mày trắng, nước màu đen, cỏ màu xanh, thỉnh thoảng có lúc gió thổi tới, còn có thể trốn ở trong đống cỏ của bầy dê để ngủ! cũng có thể cưỡi ngựa Hạ Lan chạy băng qua sa mạc, lúc mặt trời lặn, mặt trời rất lớn rất lớn, trước kia thần và phụ thân thường thi xem trước lúc mặt trời lặn hẳn xuống núi ai có thể cưỡi ngựa về nhà trước. Hoàng thượng, người có muốn tới Thảo Nguyên chỗ chúng thần chơi đùa ?" Dáng vẻ ngây thơ của nàng làm Độc Cận có chút xúc động, nghe nàng kể những cảnh tượng sống động như vậy, làm rất muốn chính mắt mình nhìn thấy lần! Nhưng mà..... cười khổ tiếng, cuộc đời này của định trước là thể tách rời khỏi nhà giam hoàng cung này rồi. "Cáp Liên, cảm ơn lời mời của ngươi, nhưng mà công việc của trẫm rất bận rộn, chỉ sợ thể tới nơi xa xôi như vậy". "Ờ" - Nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng. Độc Dận ở bên cạnh thấy vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận là vì nha đầu này vừa nhìn thấy hoàng huynh hình như rất vui vẻ, buồn cười vì nàng vừa mở miệng mời hoành huynh tới quê hương của mình, biết là nàng có não hay là vì thiếu dây thần kinh! Nhưng mà dáng vẻ ngây thơ chất phát của nàng càng làm cho thêm thích, cảm thất ở cùng chỗ với nàng rất thoải mái, cần phải suy đoán ý tứ trong lời , bởi vì cá tính ngay thẳng của nàng, nghĩ cái gì cái đó, tuyệt giấu diếm, ở chung với nàng tuyệt đối hao tổn trí óc. "Nếu , ngươi có rảnh rỗi dẫn hoàng đệ cũng được" - Độc Cận đành lòng bỏ qua hứng thú của Cáp Liên, tiếp. "! Ba năm trước tới rồi mà! Hơn nữa còn ngốc nghếch chạy vào trong hang sói, kết quả.... hu!" - Lời còn chưa dứt, bàn tay lớn liền nhét miếng thịt vào trong miệng nàng. Sớm đói bụng, lại quen dùng đũa, bây giờ có sẵn đồ ăn đưa đến trong miệg, hương vị lại ngon như vậy, nàng quyết định ăn ngấu ăn nghiến trước rồi tiếp. "Sao? Ba năm trước từng đến đó?" - Độc Cận hăng hái nhướng mày hỏi. "Ừmm.... ..." - Mặc dù trong miệng có thức ăn, nàng vẫn vội vàng gật đầu, khó khăn nuốt miếng thịt xuống bụng, nàng định mở miệng tiếp tục chuyện, đúng lúc cung nữ bưng trà sữa bạch ngọc lên, Độc Dận lại lập tức bưng tới đặt trước mặt nàng, nàng do dự chút, liền lập tức quyết định uống trước rồi lại . "Dận đệ, đây là có chuyện gì xẩy ra vậy?" - Độc Cận suy nghĩ chút: "Đúng rồi, ba năm trước đây trẫm ở biên quan gần đó tới chỗ của đệ, nghe chỗ đó cách Hắc Thủy xa, ra ba năm trước đệ gặp Cáp Liên rồi?". xong, nhìn về phía Cáp Liên, chỉ thấy nàng gật đầu cái, sau đó đưa tay lau trà sữa ở khóe môi. "Hoàng huynh, ra Cáp Liên là ân nhân cứu mạng của thần đệ, năm đó thần đệ vào nhầm trong hang sói, thiếu chút nữa bị sói hoang tấn công, may mà có nàng xuất cứu thần đệ mạng". "Hả? Vậy sao? Vì sao ta chưa bao giờ nghe đệ nhắc tới chuyện này?" "Chuyện này mãi cho đến gần đây sau khi chính mắt nhìn thấy Cáp Liên mới có thể khẳng định, năm đó thần đệ bị trọng thương, thần trí hết sức mơ hồ, cũng dám khẳng định người cứu thần đệ rốt cuộc có phải là Cáp Liên hay , chỉ biết ân nhân là vị thiếu nữ tộc Hạ Lan, vì vậy ba năm nay thần đệ ngừng thầm phái người tiến về phía núi Hạ Lan điều tra tung tích ân nhân, nhưng đều có tin tức gì, mãi cho đến mấy ngày trước đây trở trong triều nhìn thấy nàng ấy thực nghi lễ hiến cống ở trong triều, cũng do chính miệng nàng ấy xác thực là cứu thần đệ vào ba năm trước, lúc đó thần đệ mới khẳng định". " ra nàng là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Trẫm phải ban thưởng cho nàng ta cái gì mới được nhỉ" - Độc Dận nhìn về phía Cáp Liên: "Ngươi có muốn gì ? Chỉ cần trẫm có khả năng có thể thực được, đều có thể đồng ý với ngươi". "" - Cáp Liên dám tin mở to mắt: " là cái gì hoàng thượng cũng có thể cho thần?". " lới hứa của hoàng đế đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối phải là trò đùa". "Vậy thần muốn tự do" - Nàng bật thốt ra: "Để cho thần về nhà, để cho thần trở lại núi Hạ Lan, thần muốn ở lại trong cung".
      thuyt thích bài này.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 6.2 Lời này vừa ra, sắc mặt Độc Dận lập tức biến đổi, những cung nữ xung quanh cũng sợ hết hồn, nghĩ thầm lá gan công chúa man di này sao lại lớn đến vậy lại dám đưa ra cầu như vậy? ràng phải làm Lăng An Vương phi rồi, lại vẫn còn cầu hoàng thượng thả nàng ? "Cáp Liên! Nàng bậy bạ gì đó?!" - Sắc mặt Độc Dận trở nên trầm, ánh mắt nhìn nàng hề có chút dịu dàng nào nữa, mà chỉ có lạnh lẽo và tức giận. "Là hoàng thượng có thể cho ta những gì ta muốn! Ta muốn về nhà! Ta muốn ở lại chỗ này". "Ở lại đây có gì tốt?" " tốt! Nơi này cái gì cũng tốt! thể cưỡi ngựa, thể dùng tay bốc cơm, thể thả tóc, quần áo cũng thể mặc lung tung, người thể chạy nhảy.... Những thứ này có gì tốt?" "Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tốt sao?" Hai người lại dám ở trước mặt hoàng thượng rùm beng. Độc Cận nhìn thấy hai người này coi ai ra gì vốn là có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó khoát khoát tay muốn người hầu ra khỏi cửa, chỉ để lại ba người bọ họ ở trong điện. "Ngươi rât tốt, chỉ là ngươi nên dùng thủ đoạn để giữ ta ở lại! Ta muốn ở lại nơi này" - Cáp Liên cũng phải là đèn cạn dầu, vừa mở miệng liền liên tục oán trách: "Thích người là dùng thủ đoạn như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi tôn trọng ý nguyện của ta chút được sao? Vì sao hỏi ta trước xem ta có muốn ở lại hay ?" Độc Dận thở vụt cái đứng lên: "Hỏi ý kiến của nàng chút sao? Nàng cho rằng nàng là ai? Thiên kim công chúa? Đừng có đùa chứ! Nàng chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu trong bộ tộc man di mà thôi! Ta coi trọng nàng chính là phúc khí của nàng, ngờ nàng lại biết tức thời? cho nàng biết, ta cưới nàng là việc định rồi! Mặc kệ nàng có đồng ý hay ! Hơn nữa hoàng huynh cũng đồng ý hôn của chúng ta rồi". Đúng là Độc Cận đồng ý hôn của hai người, nhưng tuyệt đối nghĩ tới tình huống này giữa hai người! Bị Độc Dận làm nhục như thế, Cáp Liên giận đến cả khuôn mặt nhắn đều trở nên đỏ rực, nàng để ý đến lễ nghi, cũng đứng dậy nhìn về phía Độc Dận lớn tiếng: "Đúng! Ta phải là thiên kim công chúa, chỉ là tiểu nha đầu man di, vậy tại sao ngươi lại phải giữ ta ở lại? Trong hoàng cung mỹ con nhiều như vậy, ngươi có thể tìm họ! Ngươi cho rằng ngươi muốn kết hôn với ta liền có thể lấy ta sao? Nằm mơ! Bây giờ ta muốn hoàng thượng lập tức để ta rời khỏi nơi này thôi, ta muốn về nhà! Ngươi có bản lĩnh đuổi đến nhà ta mà ngươi muốn kết hôn với ta". Hừ hừ, trong bộ tộc ít nhất nàng cũng là vị công chúa, mặc dù làm người đứng đầu rất đau đầu, nhưng vẫn thể bỏ qua địa vị, hơn nữa tộc Hạ Lan kế tục truyền thống mẫu hệ, bình thường có địa vị cao hơn đàn ông, cho nên ở tộc Hạ Lan muốn cưới vợ, phải chịu đựng những khó khăn do cha mẹ nhà vợ gây ra! Tên Vương gia người hán đáng tởm kia, ở chỗ này rất rất giỏi! gió là gió, mưa là mưa, nhưng có bản lĩnh rời khỏi đây đến tộc Hạ Lan với nàng như vậy thử xem, đảm bảo bị ba vị cữu cữu của nàng đánh cho gần chết, sau đó vứt xuống hang sói. "È hèm" - cuối cùng Độc Cận lên tiếng: "Các người ầm ĩ xong chưa?" Lúc này Độc Dận mới phát thất thỗ, vội vàng quỳ xuống xin tội, còn thuận tay kéo Cáp Liên xuống, nhưng kéo dùng quá sức rồi, Cáp Liên gần như là bị quăng xuống đất, búi tóc cũng bị lệch sang bên, xem ra rất chật vật "Được rồi, đại khái trẫm cũng biết rồi. Dận đệ, đệ lui xuống trước ". "Hoàng huynh?" - Độc Dận chợt giương mắt, vẻ mặt hiểu. "Đệ yên tâm, trẫm tự có chừng mực". "Dạ, thần đệ tuân chỉ". Độc Dận lui ra ngoài nhưng rất yên tâm, đường liên tục quay đầu lại nhìn Cáp Liên, trong mắt đều là lo lắng. Cáp Liên nhìn thấy ánh mắt của , biết thực là lo lắng cho mình, nhất thời lại ái ngại, thích nàng, quan tâm nàng, cho nên mới lo lắng cho nàng? khỏi nghĩ tới lời Thái với nàng trước đây, nếu như nàng rời , có phải Độc Dận rất đau lòng hay ? "Cáp Liên" - Độc Cận nhìn nàng nhìn bóng lưng Độc Dận rời có chút mất hồn, vì vậy lên tiếng gọi nàng. Nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hoàng thượng, cúi mặt xuống. "Ngươi cũng vất vả cả ngày rồi, ăn chút điểm tâm trước rồi sau". Cáp Liên cảm động nhìn người đàn ông trước mặt, oa, hoàng thượng thực tốt nha! chút cũng đáng sợ giống như phụ thân và cữu cữu nàng . "Trước đây trẫm hiểu chuyện xẩy ra giữa Dận đệ và ngươi, vẫn cho rằng hai người các ngươi đều là ta tình ngươi nguyện" - cười lắc đầu: "Nhìn xem, tối nay trẫm còn đặc biệt sai người làm yến tiệc hết giao để khoản đãi ngươi". "Hoàng thượng, thần....." - Tại sao dáng vẻ hoàng thượng lại giống như hơi có chút thất vọng? Hại nàng cũng cảm thấy có lỗi, giống như nàng làm chuyện gì đó sai phải, nhưng nàng muốn bị bất đắc dĩ làm vương phi như vậy. "Ăn chút đồ trước " - xong, liền sai người đem những món ăn dâng lên. Chỉ lát sau bàn bày biện đầy đủ các món ăn, có cá đuôi cánh phượng, hồng mai châu hương, cung bảo thỏ hoang, bát bảo dã tước, phật thủ kim quyền, long phượng song phi, dịch sữa cá phiên, nấm hoa chân vịt, còn có lá sen cuốn, vừng cuốn, kim cao, mứt táo đỏ, bánh như ý, táo ô mai, bánh hạnh nhân thậm chí ngay cả cơm canh và hoa quả trà thơm cũng đều bưng lên, nguyên cả cái bàn dường như đều muốn buông được (đoạn này mình giữ nguyên như trong bản convert các nàng thông cảm nhá, có những món mà mình cũng chẳng biết nó là gì nữa) Theo lý mà những thứ này phải từ từ mang lên, lúc này nhóm cung nữ cũng hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn đem tất cả những đồ ăn này lên cùng lúc. Sau khi Độc Cận đợi các món đưa lên xong, lại cho tất cả các cung nữ lui, sau đó mới bảo Cáp Liên: "Bây giờ có ai rồi, ngươi có thể yên tâm lấy tay bốc cơm rồi, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này người phải học dùng đũa tốt, tránh việc gắp được đồ ăn". Cáp Liên quả cảm động đến nước mắt đều muốn rớt ra rồi. Hoàng đế là người tốt! Tại sao cái tên Độc Dận chết tiệt kia lại săn sóc, quan tâm nàng như vậy chứ? "Hoàng thượng..... là có thể sao?" - Chỉ là nàng còn chần chừ cẩn thận khẳng định lại, cho dù chỉ ở trong cung mấy ngày, nàng cũng rất nhanh học được rất nhiều chuyện thể chỉ nhìn đơn giản ở bề ngoài, mọi việc tốt nhất là hãy rõi lại trước. "Trẫm là có thể là có thể, ngươi cần phải sợ". Sau khi Cáp Liên hoan hô tiếng liền bắt đầy lấy tay bốc đồ ăn, mặc dù là dùng tay, nhưng quản là bốc lung tung bậy bạ, mười ngón tay của nàng rất có kỹ xảo khoam thành đường cong, mỗi lần vừa vặn bốc lên miếng , tuyệt cẩu thả. Nàng vừa ăn vừa ngừng khen ngợi những đồ ăn mỹ vị nhân gian này, quả là muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Độc Cận nhìn nàng ăn uống vui mừng như vậy, cảm giác muốn ăn của mình cũng tăng tiến ít, mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy. Cuộc sống quanh năm trong cung, cộng thêm cuộc chính biến ba năm trước đây giết sạch người thân của , lâu có thả lỏng cùng với người khác ăn bữa cơm rồi. Có lẽ là thích Cáp Liên hồn nhiên và tự nhiên, lại có lẽ là đồng tình với việc giữ nàng ở lại trong lồng giam hoàng cung này, đối với Cáp Liên có loại cảm giác thân thiết. "Hoàng thượng, ngài rất tốt! Phụ thân và cữu cữu mỗi lần đều làm thần sợ, thần đến hoàng cung nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần được làm ngài phát bực, nếu đến lúc đó chỉ sợ chỉ có thần gặp tai họa, thậm chí toàn tộc cũng gặp tai họa! Hoàng thượng, ngài hung dữ vậy sao?" "Hả.... việc đó cũng phải tùy từng tình huống" - Mặc dù biết các bộ tộc phía bắc trường thành đối với đều mang trong lòng kính sợ, chỉ là hình dung thành người như vậy là chuyện bé xe ra to rồi! "Hì! Chờ thần trở về cho phụ thân nghe, ônh ấy nhất định bị dọa cho sợ từ ghế ngã xuống đất mất" - Nàng bật cười, đột nhiên lại thở dài: "Nhưng ruốt cuộc thần có thể trở về được hay , Hoàng thượng?" - Nàng đột nhiêng nghiêm chỉnh lại: "Nếu như mà ta trốn ra khỏi hoàng cung, ngài tức giận chứ?" "Trẫm?" - Độc Cận bật cười: "Tại sao trẫm phải tức giận? Nên tức giận phải là Dận đệ chứ? thích ngươi như vậy, ngươi lại chạy trốn? Chỉ sợ giận đến mức sôi lên, chừng còn xin trẫm đem mấy vạn quân đội đến vây quanh núi hạ sơn, bắt ngươi trở lại bằng được cũng nên". Cáp Liên há to miệng: "Đáng sợ vậy sao! Vậy trước đây thần chạy trốn lần rồi, bây giờ phải là thể trốn tiếp rồi sao?" - Nghĩ đến mấy vạn quân lính người hán vây quanh núi Hạ Lan, khuôn mặt nhắn của nàng cũng nhịn được bị hù dọa. "Ngươi chạy trốn lần rồi sao?" "Vâng, chính là ngày hôm nay" - Trực giác cho nàng biết Độc Cận coi thường nàng giống Độc Dận, cho nên cái gì cũng phải giấu giếm. "Tại sao muốn trốn?" "Tại sao phải ở lại chỗ này? Nhà của thần phải là ở đây?" - Nàng . "Nhưng Dận đệ rất thích ngươi". " thích thần, thần nhất định phải ở lại sao?". "Chẳng lẽ phải sao?". Cáp Liên lắc đầu cái: " phải như vậy, thích người, phải là nhốt người đó ở bên cạnh mình, mình độc chiếm?". "Hả? Ngươi nghĩ như vậy sao?" - Độc Cận hứng thí hỏi, biết Cáp Liên có cái nhìn như thế nào đối với tình : "Vậy nếu ngươi thích người, ngươi làm thế nào?". "Tất nhiên bước đầu tiên phải là cho biết ta thích ! Sau đó ta cho biết, ta hi vọng có thể cùng ở chung với , nhưng ta cưỡng ép vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, bởi vì thế giới này chuyện gì cũng biến ảo vô thường, giống như ánh trăng vậy, khi tròn khi khuyết. Thần tin rằng có người có thể nhau cả đời, nhưng nếu thể ra lời, cũng cần miễn cưỡng đem lời cho ràng, yên lặng rời , như vậy phải rất tốt sao?". Đối với quan niệm tình của bộ tộc Thảo Nguyên, Độc Cận chưa bao giờ nghe thấy, thậm chí có chút trái với bình thường, nhưng lại cảm thấy những lời Cáp Liên hình như cũng phải là có đạo lý. Tại sao thích người lại phải cưỡng ép nàng ở lại bên cạnh mình? người phải là đoạt lấy, mà là hi vọng người đó có thể vui vẻ hạnh phúc. lặng lẽ cười khổ, nhớ lại người kia. "Hoàng thượng? Thần đúng sao?" - Cáp Liên tò mò nhìn vẻ mặt xa xăm của , giống như hoài niệm chuyện trước đây vậy. "Ta biết ngươi đúng hay , chuyện đời này có đúng sai tuyệt đối, nhưng ta chỉ hy vọng Dận đệ có thể vui vẻ, còn ngươi, lại là nguyên nhân lớn nhất để khiến cho vui vẻ". " vui vẻ, nhưng thần vui vẻ" - Cáp Liên chu miệng lên: "Hoàng thượng, vừa rồi phải ngài đồng ý với thần chuyện sao? Ngài có thể để cho thần trở về nhà ?". "Việc này....". "Hoàng thượng, phải là ngài sợ hạ chỉ để cho thần trở về nhà, Lăng An Vương ghét ngài đó chứ?" - Cáp Liên rất thông minh, cũng thích chuyện quanh co lòng vòng, lập tức . Độc Cận sửng sốt chút, trả lời. "Hoàng thượng, như thế này có được hay ?" - ngờ nàng lại tới điều kiện với hoàng thượng: "Vậy ngài có thể đồng ý với thần , sau này lúc thần chạy trốn, ngày được cho Lăng An Vương mượn quân đội bao vây núi Hạ Lan? Chuyện này chỉ người biết thần biết, để cho biết, có được ?" Nghe nàng xong.... Độc Cận đột nhiên cười vang lên, chọc cho Cáp Liên hiểu nhìn . Đây chính là môt đôi tiểu oan gia, liều chết chạy, liều chết đuổi theo, tạm thời ngồi im can thiệp, xem rốt cuộc bọn họ giải quyết thế nào! Ha ha, quả nhiên đên tình của người trẻ tuổi đúng là có sức sống, xem ra thời gian tới nhàm chán nữa.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :