1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa dã man- Nhạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2.1

      Cáp Liên lôi kéo Độc Dận, vội vội vàng vàng tới bên vườn hoa phía ngoài Thịnh Trạch Điện. Nàng hề để ý tới thân phận nam nữ khiến cho rất nhiều người qua nhịn được mà liếc mắt nhìn bọn họ. “Ngươi làm sao biết chuyện đó?” - Cáp Liên vừa tới vườn hoa lập tức mở miệng hỏi, dáng điệu của nàng giống như khởi binh hỏi tội vậy. “Thực là nàng?” - Đến thời khắc này Độc Dận còn hoài nghi Cáp Liên có phải là ân nhân cứu mạng năm đó nữa. “Cái gì mà có phải ta hay ? Ta cho ngươi biết, chuyện này chỉ có mình ta biết, ngàn vạn lần được cho cữu cữu và phụ thân của ta biết. Bọn họ nhất định mắng ta chết.” “Tại sao?” - hăng hái hỏi nàng. “Dù sao được là được. Chẳng lẽ ngươi biết nam nhân của Hạ Lan Tộc chúng ta ghét nhất là nam nhân ngoại tộc hay sao? Bất kể là người chết…”. “Người chết?” - Độc Dận cau mày, “Ai người kia chết?” chẳng phải còn sống và sống rất tốt nữa sao? “Hả? chết sao?” - Cáp Liên ngược lại hề biết tình huống, “Ngươi gặp sao? Khi đó thương thế của rất nặng, ta còn tưởng nhất định cứu được nữa.” Độc Dận vừa bực mình vừa buồn cười. nắm lấy bàn tay nhắn của Cáp Liên, đặt lên gò má mình vỗ nhè hai cái, “Nàng xem, mặt của ta rất ấm phải ? Người chết có nhiệt độ này sao?”. “ nhảm, ngươi đương nhiên là người sống. Hả? Nhưng mà sao người lại hỏi như thế?” - Cáp Liên rút tay về, cặp mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm từ đầu đến chân Vương gia cao quý y phục gấm vóc. “Nàng cảm thấy kì quái sao? Nàng có đem việc kia cho bất luận kẻ nào nhưng tại sao ta vẫn biết?” - Độc Dận quyết định tiếp tục trêu chọc tiểu nữ nhân đáng này. “Ta làm sao biết…..hả?” - Nàng chợt nghiêng đầu, miệng mở to nhạc nhiên, tay chỉ thẳng vào Độc Dận. Độc Dận chờ nàng lên tiếng, nhưng thấy miệng nàng cứ mở to mà thốt lên tiếng nào, cuối cùng phải đưa tay vỗ vỗ lên tiểu nữ nhân bất động trước mặt: “Cáp Liên? Cáp Liên? Nàng làm sao vậy?” “Là ngươi?” - Rút cục nàng cũng phục hồi khả năng chuyện. Độc Dận mỉm cười gật đầu cái. “ là ngươi sao?” - Nàng còn chưa dám tin. Khuôn mặt đầy máu đó, cả người toàn vết thương, nam tử đần độn người Hán biết sống chết xông vào Lang Nguyên lại là Vương gia trước mặt? ngoài sức tưởng tượng. Sau hồi kinh ngạc, Cáp Liên lại hết sức tò mò. Đầu tiên nàng quan sát từ đầu xuống chân Độc Dận lượt, sau đó lại vòng quanh mấy vòng, vừa vừa thi thoảng tò mò lại sờ sờ y phục của , hoặc lắc lắc phụ kiện y phục của . “Oa… ngờ tới ngươi lại là Vương gia người Hán? Thân phận lại cao quý như vậy. Nhưng mà ba năm trước sao ngươi lại bị lưu lạc tới mức thảm hại như thế?” - Rút cục nàng cũng ngừng quan sát, đứng lại trước mặt nam tử. Lúc này, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, ánh mắt màu lục được tắm trong ánh trăng nhìn giống như màn sương màu khói, nhìn rất phong tình. Độc Dận bỗng cảm thấy cổ họng mình khô rát. Tiểu nữ nhân này… Vì sao toàn thân từ xuống dưới đều tỏa ra loại khí chất khiến thể nào chống cự nổi? người Cáp Liên có mùi thơm nhè như các nương ở Trung Nguyên, ngược lại mang theo chút hơi thở hoang dã của vùng thảo nguyên, hương vị đó cứ phảng phất ở chóp mũi , so với hương hoa trong vườn còn mê người hơn. Cáp Liên thấy nhìn mình ngây người, cũng cho là đặc biệt, nàng ở quê hương cũng có ít những thiếu niên trẻ tuổi theo đuổi, nhưng nàng nghĩ tới Vương gia người Hán cũng dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Có người thích mình, hơn nữa đó lại là Vương gia cao quý người Hán, trong lòng Cáp Liên tự nhiên cũng dấy lên niềm vui nho . Nhưng mà nàng lại giống những tiểu thư khuê các chỉ dám vui mừng trong lòng, ngược lại nàng thản nhiên hỏi Độc Dận: “Lăng An Vương, Ngài có phải thích ta hay ?” Độc Dận sửng sốt, ngay sau đó bình tĩnh lại nhìn nương ngoại tộc trước mặt, Cáp Liên quan tâm đến những tục lệ gò bó, trói buộc của người Trung Nguyên, trong lòng nghĩ gì thế. Thân thể bắt đầu nóng dần, cổ họng được tự nhiên nuốt vài hớp nước miếng. Chưa từng có nương nào thản nhiên hỏi như nàng, có phải hay thích nàng, khiến Độc Dận trong lập tức bối rối biết trả lời thế nào. Cáp Liên thấy dáng vẻ lo lắng hoảng hốt của lại cười ha ha. Vương gia người Hán ngây ngô! Nàng hỏi nhiều như thế mà lại biết trả lời. Nhưng mà…..dáng dấp của đĩnh đạc, tuấn lãng. Mắt phượng thon dài, lông mi dày mỏng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mặc dù gương mặt hơi gầy gò chút nhưng hề làm giảm khí chất cương nghị của . Cảm giác đặc biệt hơn hẳn những nam tử mày rậm mắt to, gương mặt trẻ con trong tộc nàng. Hơn nữa dáng người của cũng rất cường tráng. Thân hình cao lớn, phong thái ưu nhã, y phục rất đẹp, các loại châu báu phục sức người càng khiến nàng hoa mắt, nàng chưa từng nhìn thấy những thứ đồ phụ kiện đẹp đẽ tinh xảo như thế. Cáp Liên nhịn được đưa tay sờ sờ miếng bạch ngọc tròn khắc hình rồng được đeo ở bên hông Độc Dận. Động tác này của nàng càng làm cho hai người bọn họ gần sát nhau hơn. Nàng ngẩng đầu lên, định khen Bạch Ngọc Long Bội rất đẹp bỗng nhiên toàn thân bị lực rất mạnh kéo vào trong ngực nam tử. Hơi thở nam nhân trong nháy mắt bao phủ thân thể bé của nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lần nữa muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, bất chợt đôi môi hạ xuống ngăn lại miệng nàng. …. hôn nàng? Cáp Liên giật minh kinh hãi, hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt nam nhân danh giá đặt biệt kia say mê, lưu luyến. “ưm…ưm…” - Nàng giằng ra nhưng lại kinh ngạc phát nàng có cách nào thoát được cánh tay rắn chắc ôm lấy thắt lưng nàng. Tới thời điểm Độc Dận ý thức được bản thân mình làm chuyện gì Cáp Liên bị ôm trong ngực cường ngạnh hôn nàng. cũng biết mình kì quái, nên làm thế, nhưng vào lúc Cáp Liên cúi đầu xem ngọc bội, chóp mũi chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của thảo nguyên xen lẫm mùi thơm cơ thể của thiếu nữ đánh gục lí trí của , thân thể theo bản năng liền ôm lấy thiếu nữ này vào ngực. Cáp Liên chưa bao giờ hôn, cho nên nàng sợ đến mức biết phải làm gì cho phải, muốn mở miệng kêu cứu nhưng vừa hé miệng liền bị thừa dịp thần tốc đưa lưỡi vào miệng nàng, tấn công mãnh liệt, vuốt ve thân thể nàng khiến nàng dần dần mềm nhũn, hô hấp càng lúc càng dồn dập, phản kháng càng ngày càng yếu ớt. Cuối cùng đầu gối nàng bủn rủn đứng vững vội vàng nắm lấy áo của Độc Dận. Thân thể nàng….cảm giác kì quái……. ràng Vương gia người Hán bỡn cợt nàng, nhưng tại sao nàng chút sức lực phản kháng cũng thể? Thậm chí….còn có chút cảm giác thích thú như thế? lúc hai người say mê, ngây ngất bên cạnh vườn hoa bỗng vang lên tiếng “phịch”. Hai người kinh hãi khôi phục thần trí. Cáp Liên chợt dùng sức đẩy mạnh Độc Dận ra xa, sau đó mặt đỏ tía tai bỏ trốn, bỏ lại mình đứng trong vườn hoa. “Trời ơi….Nguy rồi… Nhã Trác Mộc lại té xỉu” - thanh ảo não vang lên trong bóng tối. “Ai đó? Ra đây mau!” - Hai gã hộ vệ vội vàng đến bên bảo vệ Độc Dận. Chỉ nghe thấy tiếng nhiều người giọng chuyện với nhau mấy câu. Từ chỗ tối dần dần xuất vài bóng người. Đó là hai nam tử và nương trẻ tuổi Hạ Lan Tộc, hai nam tử còn đỡ lão nhân, lão nhân kia chính là vừa nhìn thấy ‘ kiện kinh hoàng’ mà khiếp sợ tới mức ngất xỉu – Nhã Trác Mộc. ra là lão yên lòng với chuyên gia gây họa Cáp Liên, mặc dù biết nên nhưng vẫn len lén chạy theo dõi hai người này, mấy nam tử nữ tử kia vì tò mò cũng chạy theo. Ai ngờ bọn họ vừa ra tới nơi lại bắt gặp cảnh tượng kinh ngạc. “Là các ngươi? Các người núp ở chỗ đó nhìn lén?” - Độc Dận cất giọng ôn hòa, nghe thấy được cảm xúc.
      Chris thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2.2

      Những người Hạ Lan Tộc luôn thuần khiết chất phác nhất thời kịp phản ứng ra sao, cuối cùng nương kia đánh bạo bước ra, dùng tiếng Hán lưu loát giải thích bọn họ thực với mới ra thấy người đầu lĩnh của bọn họ là Nhã Trác Mộc ngất xỉu, bọn họ cũng chưa hiểu tình thế nào. Độc Dận vẫn thay đổi nét mặt, ba người trẻ tuổi Hạ Lan Tộc sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mổ hôi, chỉ biết cúi đầu im lặng. lâu sau Độc Dận mới mở miệng : “Mau lui . Người đâu, tìm ngự y xem xét cho lão tử Nhã Trác Mộc, tránh để người khác người Hán chúng ta hiếu khách.” Thị vệ lĩnh chỉ tìm ngự y. Độc Dận quay đầu về phía đám người Hạ Lan tộc luống cuống tay chân khẽ gật đầu rồi rời . “Oa…Vị Vương gia kia là tuấn lãng….” - nương mới vừa rồi giải thích việc kìm lòng được thốt lên, hai tay ôm lấy hai má được thổi phồng lên, nhìn bóng dáng cao lớn của Độc Dận rời . “Rất lạnh lùng có, đến nỗi mặt hề có chút biểu cảm nào, thể biết được trong lòng người đó nghĩ gì, ta còn sợ ngộ nhớ người đó mở miệng đưa chúng ta chém đầu phải làm sao?” - nam tử cõng Nhã Trác Mộc lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Đúng vậy, người Hán lạ lùng vậy sao, người đó đối với Cáp Liên thân mật hòa nhã nhưng đối với chúng ta lạnh lùng như băng ngàn năm, giống như trong vườn hoa này chúng ta giống như hòn giả sơn vậy” - Nam tử khác cũng vội vàng lên cảm giác của mình. Thảo luận nửa ngày, ba người bọn họ cuối cùng kết luận nhất định Vương gia người Hán kia tiểu công chúa Cáp Liên của bọn họ. “Nếu làm sao lần đầu tiên gặp mặt lại hôn Cáp Liên?” - Ánh mắt nương kia ánh lên tia rực rỡ khác thường: “ ngờ người Hán biểu đạt tình cảm bằng phương thức mạnh mẽ như vậy”. Aiz… sao nàng gặp được nam tử người Hán chủ động như thế chứ? “ thực Cáp Liên sao?” - tiểu tử cõng Nhã Trác Mộc lên tiếng, “Nhưng mà Cáp Liên có thích ?” Cáp Liên ở trong tộc có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nàng nhìn tới nhìn lui đều thuận mắt ai cả, sợ bọn họ cưỡi ngựa tốt bằng Cáp Liên mà chỉ sợ gia thế bọn họ sánh được với nàng, hoặc là nam tử thiếu khí chất, ở trước mặt nàng coi như cùng hàng ngũ, có khi ở trước mặt nàng còn lắp bắp, khiến nàng cảm thấy nhàm chán. “Nếu nàng thích sao có thể ngoan ngoãn để cho Vương gia người Hán kia hôn?” - nam tử khác tiếp lời. “Ai biết chứ, có khi là kinh sợ quá độ.”. “Đúng rồi! Nếu Vương gia người Hán kia thích Cáp Liên vậy có khả năng cưới nàng ?”. Hai người kia ngay cả mở miệng cũng chưa có, ra bọn họ nhiệt tình tới mức vẽ ra tương lai của người khác. “Cáp Liên cưới sao?”. “Ngộ nhỡ Cáp Liên gả cho Vương gia người Hán….” Lúc này ba người ngừng lại, nhìn nhau. “Tộc trưởng phiền não chứ?” Tộc trưởng tại sao phải phiền não? Thực ra Hạ Lan tộc có truyền thống, trong gia tộc, các trong cùng thế hệ, người con lớn tuổi nhất phải xuất giá các trẻ sau đó mới được tính đến chuyện hôn .” Cáp Liên mặc dù là con nhất của Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, năm nay mười chín tuổi. Nhưng so với các nương trong tộc là người lớn tuổi nhất, nàng lại chậm chạp chịu gả , khiến cho các muội muội trong tộc vì nàng mà phải khuê phòng đơn chiếc, gấp đến độ, những người muốn theo đuổi các muội muội của nàng chỉ mong có thể vượt rào. Nhất là cữu cữu của nàng Nhã Trác Mộc, có đến năm nữ nhi, nương nào cũng tuổi hơn nàng, Cáp Liên chưa xuất giá năm nương kia cũng đành cam chịu. Nhưng mà được phép chuyện đương khổ sở, nhất là các muội muội đều có người trong lòng, nhưng mà còn vì đại tỷ chưa xuất giá vướng ở trước mặt, các nàng chỉ còn biết khóc thầm tương tư. nương thứ nhất vì ai dám theo đuổi mà tính khí trở nên ngày càng nóng nảy, khi lại cắt lông con dê để hả giận. nương thứ hai tương đối ôn thuận hơn, nhưng cũng vì có tình nên suốt ngày than thở, làm việc để ý, ngay cả chăn dê, để dê lạc mất cũng biết. Con thứ ba tính tình dễ chịu, từ có đính ước của cha mẹ hai bên với nam tử cho nên giống như hai tỷ tỷ buồn bực vui. Chỉ khổ vì tình lang của nàng thể đường hoàng vào cửa trước nàng chỉ còn biết chờ ban đêm trốn ra ngoài hẹn hò, khiến cho hai lão quản gia trong nhà khổ sở. Con thứ tư đối với hôn nhân kinh thường thèm để ý. Nguyện vọng lớn nhất của nàng từ khi còn là trở thành nữ võ tướng đứng đầu Hạ Lan tộc, bảo vệ an toàn cho tộc nhân. Con thứ năm tuổi nhất và cũng xinh đẹp nhất, tiểu tử muốn kết hôn với nàng xếp hàng dài đến tận cuối sông Hắc Thủy, chỉ tiếc bên nàng còn bốn tỷ tỷ chưa gả cho nên những tiểu tử thích nàng cũng chỉ hàng đêm ôm mộng ngắm trăng mà thở dài. Trong tộc phải trì hoãn hôn tốt với các nam tử dũng mạnh, khôi ngô cũng chỉ bởi vì Cáp Liên. Tộc trưởng Cáp Tát Khắc, đối với những lời than trách của những người trong tộc cũng chỉ biết phiền lòng lắc đầu mà thôi. Hạ Lan Tộc kế thừa phong tục mẫu hệ truyền thống, nữ nhi có thân phận ngang bằng nam nhân cho nên con muốn gả tộc trưởng cũng đành chịu thua thể gò ép. Chỉ có thẻ nhàng khuyên bảo. Nhưng hết lần này tới lần khác Cáp Liên quyết tâm lấy chồng. Tộc trưởng cũng chỉ còn biết gặp cữu cữu của nàng mà than thở gia môn bất hạnh. Nhưng mà giờ hình như cơ hội tới. Nếu như vị Vương gia người Hán kia lòng đối với Cáp Liên, mà nàng cũng bài xích , hai người họ có thể trở thành đôi, cũng tốt để Nhã Trác Mộc có thể gả năm nữ nhi cách thuận lợi
      Chris thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 2.3
      Cáp Liên mắc cỡ đỏ mặt chạy về phòng. Suốt đường nàng vừa xấu hổ vừa thắc mắc, ràng là lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể đột nhiên hôn nàng chứ? Nàng còn tưởng rằng Vương gia người Hán kia chỉ biết ngắm nhìn nàng cười khúc khích cách ngây ngô! Nào ngờ tới dám ăn đậu hũ nàng thản nhiên tới mức mặt biến sắc, thở loạn nhịp. Nàng tức giận, muốn đem chén ngọc trong áo lấy ra ném xuống đất. Xí.. đúng là lừa gạt người ta mà, muốn đưa nàng chén thủy tinh làm lễ vật sao? ra căn bản tâm tốt, đáng ghét. Nhưng mà mãi lâu sau, chén ngọc đó vẫn còn tay nàng. Nhìn chén ngọc cách cẩn thận, nó vừa cứng rắn, vừa lành lạnh, nàng nắm chặt lúc lâu, rồi lại từ từ đưa nó ôm vào ngực. “Quên , chén ngọc xinh đẹp như thế để rơi vỡ rất đáng tiếc. Dù sao cũng muốn nghĩ nhiều, thực muốn nghĩ ”. Sờ sờ gò má của mình, cho tới giờ vẫn còn nóng như nước sôi, tim vẫn còn đập mạnh ngừng. Mùi hương đặc thù của nam nhân lúc bị mạnh mẽ ôm vào lòng vẫn còn vương vấn, cảm giác đôi môi dây dưa thâm mật….cảm giác đó vẫn cứ mồn trong nàng xua được. Mở mắt ra cũng cảm nhận được, nhắm mắt vào cũng cảm nhận được. “Ôi …..phiền chết được!” - Nàng phiền não dậm chân, nhưng lại phát hai tai của nàng cũng cơ hồ nóng lên. Sớm biết thế, ban đầu nàng làm người tốt cứu tên háo sắc Vương gia người Hán kia. Nhưng nghĩ thế nào nghĩ, mỗi lần nhớ lại hồi đó nàng cứu Vương gia người Hán kia, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vui vui, mặc dù ngay bản thân nàng cũng biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Quay trở lại cung nghỉ ngơi, Độc Dận có chút kinh ngạc đối với bản thân vì hành động tối nay của . luôn luôn biết kiềm chế cảm xúc, bộc lộ tâm tình tùy tiện. Nhất là trải qua binh biến ba năm trước, biết bản thân thể dễ dàng để kẻ khác thấy được tình cảm của mình. Cùng lắm là ở thời điểm cần thiết cũng chỉ giả vời khóc thương, có thể giả vờ cười lớn, dường như chết tâm với cuộc sống giả dối này. Bề ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh, yên lặng như mặt hồ. Chỉ khi người phái biên cương dò la tin tức trở về, mặt mới biểu lộ chút nóng nảy cùng tâm tư mong đợi. Nhưng buổi tối hôm nay, mà , ngay từ lúc lâm triều hôm nay, khi nhìn thấy Cáp Liên với đôi mắt xanh sâu thẳm, trong lòng giống như bị thứ gì đó đánh thức dậy, khiến thể duy trì lãnh mạc ngày thường. Tiểu nương nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy, giống như con ngựa trắng vùng thảo nguyên bát ngát. Khiến cho người khác nhìn qua liền kiềm được lòng mến, cách nào rời mắt khỏi nàng. biết bộ dáng yên lòng khi nãy của gây chú ý đến hoàng huynh nhưng cũng giải thích. Chật vật chờ đến buổi tối, tự mình đến xin hoàng huynh cho phép đến Thịnh Trạch Điện đãi tiệc và trấn án ngoại tộc nhân đường xa tới đây. Hoàng Thượng nghe thỉnh cầu xong bất ngờ nhìn lâu, rồi cũng dò hỏi, chỉ gật đầu đồng ý. Lại được nhìn thấy Cáp Liên, hơn nữa còn ở khoảng cách rất gần. bắt đầu phát tâm tình của bị rung chuyển, trong lòng dậy sóng. Ánh mắt nàng mở to, sáng ngời, sợ hãi lại khiến thại độ nàng trở nên thân thiết dễ gần. Rất hấp dẫn . Nàng mang bản tính phóng khoáng, hoang dã của vùng thảo nguyên, hề bị ràng buộc bởi văn hóa Trung Nguyên với những lễ nghi phức tạp. Nàng thích chính là thích, ghét chính là ghét hề có ý che giấu. Cáp Liên lại tiếng Hán với khẩu của Hạ Lan tộc, khiến cho giọng nàng giống như nhàng ca hát, người nghe vô cùng dễ chịu, mê mẩn thể rời . Đó là nương rất thần kỳ. Nàng cứu mạng. Mà cũng chỉ bên người nàng, mới có cảm giác nhõm, tự tại. Ngay cả khi nàng ăn uống thô lỗ, năng thất lễ với với nhưng cũng thèm để ý chút nào. Khi nàng nhìn , hỏi có phải thích nàng , trong lòng lập tức có câu trả lời kiên định. Đúng vậy, ta thích nàng. Thích đôi tròng mắt xanh biếc sâu thẳm của nàng. Thích điệu như ca hát của nàng, thích hai má trắng nõn hồng hồng của nàng, thích thái độ tự nhiên câu nệ của nàng, thích….thích tất cả mọi thứ của nàng. Sau đó kìm chế được hôn nàng. Đến khi phục hồi thần chí, đến bản thân cũng giật mình kinh hãi, bởi vì chưa từng chủ động tỏ vẻ tình cảm với ai. Có phải chăng là vì thái độ thản nhiên mà ngốc nghếch của nàng ảnh hưởng đến ? Hay là vì tìm kiếm nàng bao lâu nay cho nên khi tìm được mới cảm động đến mức luống cuống như vậy? Hay là vì……Đó chính là vừa thấy ? Độc Dận đột nhiên nở nụ cười. Sao bỗng nhiên lại trở nên giống như những tiểu nam tử? ra là tình khiến người ta ngu muội? Nhưng mà làn môi mềm mại mang theo hơi thở hương cỏ non của vùng thảo nguyên kia khiến thể nào quên. muốn giữ nàng lại, muốn tìm kiếm người nàng nhiều cảm xúc hơn nữa, muốn thưởng thức hương thơm đặc trưng của riêng nàng nhiều hơn nữa, muốn nghe thanh nhàng của nàng gọi tên , muốn………. Muốn có nàng. Độc Dận ưu nhã nở nụ cười, nếu như giờ phút này có người nhìn thấy vẻ mặt , nhất định liên tưởng đến suy tính quỷ kế với tiểu hồ ly. ==== Cáp Liên ngủ giường bỗng nhiên cái. Kỳ quái, nàng đâu có đá tung chăn, tại sao lại nhảy mũi? Đột nhiên toàn thân nàng lạnh run. Giống như cảm giác được có chuyện tốt sắp xảy ra
      Chris thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 3

      Ngày hôm sau, theo như thường lệ, cống vật của các tộc được dần lên trước mặt hoàng đế Thiêu Triều, đặc biệt là vũ đạo và nhạc của các bộ tộc. Đối với ca múa Độc Dận hề có hứng thú nên hiếm khi xuất hiên vào lúc này. Chú ý tới hai ngày nay, Hoàng Đế cảm thấy dường như có gì đó đúng, Người luôn luôn có chút mệt mỏi thần sắc cũng lộ ra chút tò mò, thỉnh thoảng hơi hơi nghiêng đầu đánh giá . Bởi vì mỗi năm chỉ có lần, hiếm có khi được xem ngoại tộc biểu diễn ca múa, ít vũ sư và nhạc sư trong cung cùng nhau đến xem, thậm chí có người vừa gật gù đắc ý nhìn, vừa lấy bút chép lại, hi vọng có thể ghi chép lại những bản nhạc dị tộc tràn ngập phong tình này. Độc Dận xem biểu diễn chán đến chết, ra đối với những thứ ca múa này có chút hứng thú nào, nếu vì tiểu mỹ nữ kia, đặc biệt dậy từ sáng sớm tới xem buổi biểu diễn của hoàng huynh. cúi đầu, lặng lẽ ngáp cái, sau đó chút dấu vết lau chút nước mắt vì lén ngáp cái mà tràn ra. Cuối cùng, sau khi đợi hơn nửa canh giờ, cũng đến phiên tộc Hạ Lan lên sân khấu. Chỉ thấy con tộc Hạ Lan mặc lễ phục đỏ tươi, chân giầy ủng màu đỏ có rất nhiều tua xung quanh, đàn ông lại mặc đồ cưỡi ngựa màu xanh da trời, người cầm tay đàn đầu ngựa ( Nhạc cụ hai dây của dân tộc mông cổ, đầu cầm đàn có chạm hình đầu ngựa), người cầm tranh, người khác lại cầm sáo ngắn. Người lớn tuổi nhất Nhã Trát Mộc mặc dù tối hôm qua bị hoảng sợ chút, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng vẫn lấy lại tinh thần, dẫn dắt người trong tộc biểu diễn. Sau khi hoàn thành lễ báo Chi Lễ trước mặt mọi người, Nhã Trát Mộc hắng giọng, có chút khàn khàn nhưng mất hùng hậu trầm trấp của giọng nam, bắt đầu hát lên bài ca dao ca ngợi hoàng đế Thiêu Triều. "Trung Nguyên ruộng đất rộng lớn a, cưỡi ngựa đến ba năm cũng chưa hết, hoàng đến Thiêu Triều vĩ đại a, người so với núi Hạ Lan còn bền hơn mạnh hơn" người lên, mọi người hợp, sau khi Nhã Trát Mộc hát xong, đầu tiên là người đàn ông khác cùng hát, cuối cùng là mấy người phụ nữ cùng hát lần thứ nhất, lúc này nhạc khí mới bắt đầu trình diễn, sáo ngắn cất cao tiếng vang, lần này vẫn là mấy người phụ nữ hát trước. "Hoàng đế Thiêu Triều tuần a, có bảy mươi cánh tay hộ giá cho , có bảy mươi con chin ưng hộ tống cho , dẫn đầu trăm vạn nhân dân, uy danh rung chuyển đất trời" Giọng nữ trong trẻo chứa chút tạp , sau lại có thêm giọng đàn ông hợp vào, tiếng nhạc của đàn đầu ngựa và đàn tranh cũng lần lượt cất lên, mặc dù nhạc khí đơn giản, cũng chỉ có hai giọng hát, nhưng chính chất phác của dân tộc Thảo Nguyên lại càng làm tăng thêm rung động lòng người. Lúc này mấy người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ vung tay lên, biết hai chuỗi chuông đồng có từ lúc nào, vang lên đinh đinh . người con bắt đầu bước lên múa, tay nắm đến trước mặt hoàng đế, giọng ca thanh thúy tiếp tục hát. " chạy tuấn mã, cao lớn bước lên lạc đà, bước của oai phong rung chuyển cõi, gót sắt của đạp khắp thiên sơn vạn thủy, lấy khí phách thiên hạ vô song, rung chuyển vùng đất này". Nữ tử hát xong, tiết theo đó là nam tử cùng hát, nam nữ cùng hát, kết hợp với tiếng đàn du dương của đàn đầu ngựa, ca ngợi này cùng với khí vui vẻ ủng hộ rất nhanh liền cuốn hút những người ở đây, nhưng mà, hình như có môt người ngoại lệ. lúc hoàng đế có chút hả hê nhìn về phía Độc Dận đứng cạnh mình lại phát khóe miệng của lộ ra nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhìn người con áo đỏ trước mắt rời. nhìn theo tầm mắt của Độc Dận! Nữ tử này cũng to gan, biểu diễn ở trước mặt hoàng đến lại dám nhìn về phía Lăng an vương? Hoàng đế nhìn trái chút, nhìn phải chút, khẳng định ánh mắt hai người này vừa mới bắt đầu liền dính lại cùng chỗ, căn bản phân cũng phân ra. Bây giờ cuối cùng cũng có thể hiểu lý do hai ngày nay Độc Dận thất thường rồi. Cáp Liên gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn Độc Dận tối hôm qua vừa mới chiếm tiện nghi của nàng, kể từ lúc bước vào đại điện cái người Vương gia này vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng thôi, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn giễu cợt nàng tối hôm qua luống cuống sao? Thân là con đứng đầu tộc, nàng chưa từng trải qua loại thiệt thòi như này? Trong lúc nhất thời nàng quên mất là ở trước đại điện biễu diễn cho hoàng đế, chỉ rất gắng nhìn chằm chằm Độc Dận. Nhưng nàng càng trừng, khóe miệng Độc Dận nâng lên, giống như nàng càng trừng lại càng vui mừng. Những người khác trong tộc nhìn thấy Cáp Liên biểu diễn trước mặt hoàng đến lại bày ra bộ mặt thối như vậy, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng lại thể lên tiếng ngăn cản, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục hát. Khó khăn lắm mới hát xong, những bàn tay thon ton trắng nõn của mấy nữ tử áo đỏ vung chuỗi chuông đinh lên, chuỗi chuông đinh liền biết mất, thay vào đó là đôi tay cầm đầy táo đỏ, họ vừa nhàng lòng vòng, vừa đem táo đỏ tay đưa cho những người vũ sư và nhạc công đứng xem bên dưới Độc Dận nhìn thấy tay Cáp Liên cũng có táo đỏ, nhất thời vui mừng, cũng tới chỗ đám đông, còn đặc biệt chờ ở chỗ Cáp Liên qua. Quả nhiên, Cáp Liên vừa thấy , nụ cười liền thu lại, thậm chí còn bĩu môi đầy trẻ con. Nàng muốn vòng qua Độc Dận, cho táo đỏ, nhưng khẽ di chuyển đầu, liền nhìn thấy cữu cữu Nhã Trát Mộc liều chết dùng ánh mắt ra hiệu nàng được làm chuyện xấu nữa, nàng giận dỗi, dứt khoát dùng sức đem tất cả số táo tay kín đáo đưa cho Độc Dận. Nhã Trát Mộc, thiếu chút nữa lại muốn té xỉu. Vốn dĩ Cáp Liên được sắp xếp cuối cùng là để đem chỗ táo đỏ đó lên tặng cho hoàng thượng! Lần này nàng đưa tất cả cho Vương gia kia, vậy hoàng thượng làm sao bây giờ? phải là định để lão già này tặng chứ? Độc Dận sửng sốt chút, nhìn những người khác đều chỉ lấy mấy quả mà thôi, ngờ Cáp Liên đưa cho nhiều như vậy.... Đây phải là Cáp Liên bày tỏ rất thích đó chứ? "Cáp Liên...." - nhịn được nhàng giọng gọi tiếng Bị gọi tên nữ tử áo đỏ ngẩn người, mặt đột nhiên đỏ hồng. Vì muốn che giấu lúng túng này, Cáp Liên lại từ trong tay áo lấy ra cái chuông, nhàng lắc, cùng với tiếng chuông thanh thúy bắt đầu cất tiếng hát: "Cầu vồng trời, làm sao có thể chạm tay tới? Thiếu niên nhân gian vui vẻ, chẳng có việc gì làm. Mũi tên bay hệt thỏ , cũng có thợ săn có thể bắn xuống. Hạnh phúc người trẻ tuổi, đừng lãng phí thời gian". Nàng vừa mở miệng hát, những người khác trong tộc đầu tiên là ngẩng người, ngay sau đó nữ tử vội vàng cũng hát lên theo, những người khác hiểu ý, cũng vột vàng cùng hát tránh để lộ, nhưng nhạc cụ cất vào, chỉ có tiếng hát trong trường hợp này là hành vi rất thất lễ, lúc mọi người biết phải làm như tế nàu, đột nhiên tiếng đàn tỳ bà uyển chuyển từ trong đám người vàng lên, hơn nữa giai điệu lại vừa vặn đúng với bài hát này. Trong điện những người trong tộc Hạ Lan tạm thời nhàng thở ra, liền dựa theo tiếng đàn tỳ bà tiếp tục hát: "Hồ ly đồng hoang, cũng có thể có thợ săn thông minh chết ngự. Thanh niên biết trời cao đất rộng, đừng để lãng phí thanh xuân. tuấn mã Thảo Nguyên, chỉ có kỵ sư dũng cảm có thể thuần phục. Thiếu niên vẫn do dự, có ai chờ đợi thiếu niên đến bạc đầu đâu". Đây là ca khúc ngược trong tộc Hạ Lan dùng để tán tỉnh ý trung nhân, ý tứ là thời gian thấm thoắt trôi qua, ta thích ta liền lập tức theo đổi, ngàn vạn đừng để lãng phí thời gian. Chỉ là bài hát này Cáp Liên dùng tiếng của tộc Hạ Lan để hát, ngoại trừ nàng và người trong tộc ra, ở đây người nào có thể nghe hiểu được, thế nhưng khí nhàng dí dỏm, đối đáp thân thiện của những nữ tử áo đỏ, người quen thuộc với nhạc khúc cũng có thể mơ hồ đoán ra ý tứ trong ca khúc, khỏi mỉm cười hiểu ý. Xem ra vị nương áo đỏ của tộc Hạ Lan đem tất cả táo đỏ cho Lăng an vương kia, hình như là có ý với ! Lúc này vẻ mặt Nhã Trát Mộc cười cười, nhìn vẻ mặt người đứng đầu ở đây hoàn toàn giống bầu khí vui vẻ thoải mái ở đây, vừa xấu hổ nhìn những người khác nhảy vòng tròn, vừa nơm nớp lo sợ ở trước mặt hoàng đế dâng lên táo đỏ. may tâm trạng hoàng thượng hình như tệ lắm, khá hứng thứ nhìn táo đỏ cầm trước mặt, đôi mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Cáp Liên khiêu vũ trước mặt Độc Dận, mặt cũng khó rộ ra nụ cười. Điệu múa kết thúc, hoàng thượng sai người nhận táo đỏ, nhưng lại lập tức đem táo đỏ ban cho người khác. "Bạch sư phụ, cảm ơn ngươi kịp thời tấu điệu nhạc này, táo đỏ Hạ Lan này thưởng cho ngươi! Nhân tiện thay ta gửi lời hỏi thăm tới tiểu quận chúa" Lúc người đàn ông được gọi là Bạch sư phụ đứng dậy, chỉ thấy chạc tuổi hoàng thượng, tóc có chút hoa râm, nhưng từ vẻ mặt tuấn lãng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ mỹ nam. giữ chức cao nhất trong những vũ sư trong cung, đặc biệt phụ trách sáng tác các điệu múa dạy cho những cung nữ trong cung, vừa rồi thấy người của tộc Hạ Lan đột nhiên lại hát lên khúc hát , lại thấy bọn họ có nhạc đệm, nhất thời ngứa nghề, liền mượn cây đàn tỳ bà của người khác để đệm đàn cho họ. ở rể trong Tề vương phủ nhà họ Bạch từ thời trẻ, "tiểu quận chúa" mà hoàng thượng nhắc tới chính là thê tử của , cũng là nữ nhân duy nhất của Bạch gia - Bạch Khinh. Bạch sư phụ vui vẻ nhận lấy táo đỏ, lúc lui ra, quên lén lút tiếng cảm ơn với Cáp Liên: "Tiểu nương, nếu phải là nhờ hát, ta cũng có cơ hội có thể ăn táo đỏ rồi". Cáp Liên sửng sốt chút, ngay sau đó cười lớn ha ha, dáng vẻ xinh đẹp lại câu nệ làm ra vẻ khiến cho hầu hết đàn ông trong đại điện đều nhìn ngây người. Bạch sư phụ thầm vỗ ngực cái, nguy hiểm , mình lớn tổi rồi cũng có thể làm cha của tiểu nương này rồi, nếu chắc cũng giống như dáng vẻ luống cuống của những đàn ông ở đây, nhìn ánh mắt si mê ngu xuẩn này,chắc tâm tư đều đặt ở người tiểu nương này rồi, chẳng lẽ bọn họ nhận ra, đầu Lăng an vương sắp bốc hơi nước rồi sao? Độc Dận thấy Cáp Liên được hoan nghênh như vậy, trong lòng chợt xuất ghen tỵ chua xót nồng đậm. Cáp Liên là của ! cho phép bọn quỷ sắc này si mê nhìn chằm chằm nàng như vậy! Nhưng Độc Dận vẫn cố gắng kiềm chế kích động, muốn làm hỏng đại vào lúc này. Mặc kệ dù như thế nào nữa, nhất định phải giữ Cáp Liên lại, làm cho nàng trở thành nữ nhân của . Tộc Hạ Lan vui mừng rời khỏi đại điện, nhưng Trát Mộc vừa bước chân ra khỏi cửa đại điện chân liền mềm nhũn, phải biết rằng, ngộ nhỡ vừa rồi hoàng thượng trách tội, bọn họ phạm tội danh bất kính, đừng bọn họ khó giữ nổi cái mạng này, ngay cả vận mệnh của cả tộc Hạ Lan cũng rất có thể bị hủy vì việc biết sống chết của Cáp Liên. "Cữu cữu? Cữu cữu? Người sao chứ?" - Cáp Liên vội vàng tiến lên đỡ dậy. Nhã Trát Mộc vô lực lườm nàng cái: "Cáp Liên, cầu xin con đừng gây rắc rối gì cho cữu cữu nữa! Con phải biết rằng, hai ngày nay, cữu cữu bị con làm cho sợ tới mức nhiều lần tim cũng muốn ngừng đập rồi ?". Cáp Liên ngập ngừng muốn , Nhã Trát Mộc lại cắt ngang nàng. "Muốn gì, cũng để rời khỏi hoàng cung hãy ". Nếu như bọn họ có thể bình an rời khỏi hoàng cung..... Hu hu hu, đột nhiên rất nhớ quê hương, nhớ bạn già, còn có năm đứa con bảo bối a.... ...... "Cáp Liên, tại sao vừa nãy nàng lại đột nhiên hát khúc hát đó vậy? Bài này có ở trong danh sách! Hại chúng ta thiếu chút nữa theo kịp!" - thiếu nữ trong tộc Hạ Lan đột nhiên tò mò hỏi. Cáp Liên trả lời, ngược lại mặt liền đỏ lên. Rốt cuộc vừa nãy bị làm sao vậy? Vì sao vừa nhìn thấy người Vương gia kia liền khống chế được mình? Tối ngày hôm qua đối với nàng như vậy, nàng phải nên cảm thấy tức giận mới phải chứ! Nếu là người trong tộc Hạ Lan, nàng thậm chí có thể đòi phụ thân giết rồi! Nhưng nàng lại cố tình hát tình ca với ? Nàng nên hành khúc (nhạc chiến đấu) với mới đúng chứ! người mở lời, những người khác trong tộc cũng ồn ào rối rít ..... "Cáp Liên, có phải là ngươi thích vị Vương gia người hán đó ?" thích, nàng chán ghét ! "Đúng vậy, đúng vậy! Nếu tại sao ngươi lại đem tất cả táo đỏ cho ?". Đó chẳng qua là vì nàng muốn nhìn thấy cái mặt thối cười cười y chang hồ ly của thôi! "Ta thấy vị Vương gia này cũng có vẻ rất thích ngươi! Sau khi cầm táo của ngươi vẫn cười ngơ ngác nhìn ngươi". Bỏi vì là kẻ ngốc! "Cáp Liên...." "Các ngươi đừng nữa" - Nàng bị vấn đề này làm phiền muốn chết. Ngay cả nàng cũng biết rốt cuộc mình nghĩ gì nữa, làm sao có thể trả lời những vấn đề này? Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của tên Vương gia người hán kia si ngốc nhìn mình, nghe gọi tên mình bằng giọng tràn đầy lưu luyến nỡ xa rời, nàng liền có cách nào khống chế bản thân, mà bật thốt lên khúc hát đó? Quả giống như thúc giục người ta mau chạy tới đuổi theo nàng vậy. Xí! Nàng mới thèm thích tên Vương gia người hán này! Lần đầu tiên gặp mặt liền cợt nhả nàng, nhưng.... , ra nàng hình như cũng chán ghét phải? Ở trong đại điện trợn mắt nhìn ra cũng chỉ là tính khí quậy phá trẻ con, tối ngày hôm qua ràng nàng phiền não cả đêm ngủ được, hôm nay lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ làm mất ngủ có tính thần sảng khoái, dáng vẻ sáng láng, hơn nữa còn nhìn thẳng nàng mỉm cười, giống như có dáng vẻ vạn người mê vậy, nàng nhìn thấy vậy trong lòng liền nổi giận, giống như phiền não cả đêm qua của nàng là đứa ngốc. Nhưng mà ràng ghét tại sao lại hát lên bài hát đó? Trước giờ những bộ tôc sống Thảo Nguyên hề che dấu tâm ý của bản thân, mà ca hát lại là cách biểu đạt tâm tình chủ yếu của bọn họ, phải chăng trong nháy mắt nàng nghe gọi tên nàng, trong lòng liền xuất ý nghĩ như vậy, cho nên mới kìm được lòng mà hát bài hát này? Hơn nữa lúc nàng hát bài hát này tâm trạng rất vui vẻ, trong ngực có cảm giác ấm áp khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc từ đầu tới chân, mặt bất chợt mỉm cười thản nhiên, tiếng hát bay bổng, giống như nàng trở lại với mặt cỏ phì nhiêu nơi Thảo Nguyên, hướng về phía tình lang hát. Tình lang..... tình lang? ngờ nàng lại đem kẻ Vương gia người hán kia tưởng tượng thành tình lang của chính mình? Trời ạ! Nhất định là tối hôm qua nàng ngủ ngon giấc nên hôm nay mới có ảo tưởng kỳ quái như vậy nha. Cáp Liên tự chủ đưa tay sờ sờ lồng ngực, chỗ tối qua Độc Dận đưa cho nàng bát thạch , nàng vẫn cẩn thận mang theo mình. hiểu sao trong lòng dâng lên cảm xúc nỡ. Nàng quay đầu lại nhìn đại điện, bên trong tiếng ca múa vẫn phiêu đãng như cũ, đột nhiên nàng có chút mất mát. Buổi chiều hôm nay bọn họ phải rời khỏi hoàng cung rồi, điều này cũng có nghĩa, nàng còn được gặp lại vị Vương gia người hán kia nữa.... ************* Buổi chiều, tất cả người ngoại tộc đều phải rời cung trước giờ dậu, song khi tộc Hạ Lan định ra cửa cung đột nhiên có tiểu đội thị vệ vội vàng chạy tới, đưa ra lệnh bắt tất cả bọn họ lại. "Xẩy ra chuyện gì?" - Nhã Trát Mộc dù sao cũng xem là người lớn nhất, cố gắng trấn định hỏi. "Có người đánh cắp bát thạch trong hoàng cung! Lăng An Vương đặc biệt sai chúng tôi điều ra ràng" - Người thị vệ trẻ tuổi dẫn đầu giọng khá khách sáo: "Xin các vị phối hợp". "Bát thạch ?" - Nhã Trát Mộc hoài nghi, bát này mất, tại sao lại liên quan với bọn họ? Lúc này thiếu nữ của tộc Hạ Lan nháy mắt mấy cái: “A! có phải chính là cái tay Cáp Liên tối hôm qua...." - Nàng ta còn chưa dứt lời, bọn thị vệ vây quanh Cáp Liên. " nương, đắc tội" - xong, bọn họ liền làm bộ muốn lục soát. Cáp Liên làm sao có thể đồng ý, nàng giống như con nhím bị người ta đá cước, đột nhiên toàn thân nổi đầy gai, hướng về phía đám thị vệ kia lớn tiếng: "Các người dám đụng vào ta thử xem" - đùa sao! để cho mấy người đàn ông này lục soát người nàng? Ai biết bọn họ có giống như tên Vương gia người hán kia vừa ôm vừa hôn nàng hay ? "Cáp Liên" - Lúc này Nhã Trát Mộc đổ mồ hôi hột, mặc dù cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lúc này ở dưới mái hiên của người ta, thể phản kháng lại bọn họ! "Cữu cữu! Người đồng ý để cho bọn họ lục sót người con sao? Những kẻ này đều là đám đàn ông thối....". "Vậy ta có đủ tư cách lục soát người của nàng ?". Cáp Liên còn chưa dứt lời, người đàn ông tao nhã xuất sau lưng mọi người. "Tham kiến Lăng an vương" - Đám thị vệ lập tức quỳ xuống thỉnh an, người của tộc Hạ Lan cũng rối rít quỳ xuống theo tục lệ Trung Nguyên, chỉ có Cáp Liên, sau khi dùng sức trợn mắt nhìn Độc Dận vài lần, mới cam tâm tình nguyện quỳ xuống. ai nhìn thấy, mặt Độc Dận chợt lóe lên nụ cười quỷ quyệt rồi biến mất. Độc Dận bước lên trước đỡ Cáp Liên dậy, nhân lúc nàng đứng lên liền đưa tay vào trong ngực nàng lấy ra cái bát thạch , cười dứt với nàng: "Đây phải là nhân chứng vật chứng đều có rồi sao?". "Chờ chút! Này.... Cái này phải là bát của ta" - Cáp Liên nhìn bát thạch trong tay , lớn tiếng chất vấn, sau đó nàng lại cẩn thận từ trong ngực mình lấy ra cái bát thạch : "Cái này mới là của ta nha”. Ánh mắt Độc Dận sáng lên, ngờ nàng thoải mái mang theo bên mình chiếc bát thạch mà tối qua đưa cho nàng, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác được coi trọng rất ấm áp. Chỉ là..... Nếu bây giờ thể bắt nàng lại, như thế chẳng phải kế hoạch thất bại sao. " lần dám lấy hai cái, chẳng lẽ ngươi biết tội trộm đồ trong hoàng cung, chẳng những mang tử tội, thậm chí...." - nhìn thoáng qua những người khác vẫn quỳ mặt đất: "Có thể còn bị tru di cửu tộc". Nhã Trát Mộc quỳ dưới đất, trong lòng gào thét dứt, này... rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì? Tối qua Lăng an vương tự tay đưa cho Cáp Liên cái bát thạch , tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, nhưng mà bây giờ người nàng tại sao lại có thêm chiếc bát thạch khác? Chẳng lẽ nàng ngứa tay, lại sờ soạng cái khác sao? Cáp Liên chết tiệt này, tại sao biết nặng ? còn chưa đủ, lại phải cầm thêm mới vui vẻ sao? Trời ạ! Gia môn bất hạnh...... gia môn bất hạnh mà
      thuytChris thích bài này.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 4.1

      : "Nhã Trác Mộc, ngài xem, nên làm gì bây giờ?" Độc Dận vẻ mặt nghiêm túc . "Khởi bẩm Vương gia, tiểu nhân còn gì để , dậy dỗ nghiêm, vô cùng xin lỗi" - Với người rất ít khi xin lỗi người khác như Nhã Trát Mộc, phải liều mình nghĩ ra những từ thể ý xin lỗi, mặt khác lại nghĩ nên giải quyết tình huống này như thế nào mới tốt. "Nếu là dạy dỗ nghiêm, nên tìm cơ hội để dạy dỗ lại chút, phải sao?". "Lăng An Vương! Ngươi là kẻ ngu ngốc vong ân phụ nghĩa, ngươi cũng nghĩ lại ta là ân nhân cứu mạng ngươi" - Cáp Liên tức giận chỉ vào mũi Độc Dận lớn tiếng mắng: "Đêm qua ngươi làm ra loại chuyện tình gì với ta vẫn còn chưa tính, hôm nay lại còn vu cho ta là ăn trộm! Đáng ghét! Sớm biết như này tối hôm qua ta đập vỡ cái bát thạch thối tha mà người đưa kia rồi". "Ái chà! Vừa ăn cướp vừa la làng! Nhã Trát Mộc, tiểu công chúa nhà các ngài là thiếu dậy dỗ" - Độc Dận trong lòng buồn cười, ngoài miệng vẫn vô cùng hời hợt . "Hừ...." - Cáp Liên cắn răng nghiến lợi, giống như con thú từ trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo, giống như Độc Dận thả nàng, nàng lập tức nhào tới hung hăng cắn xe . "Việc này..... Kính xin Vương gia định đoạt" - Nhã Trát Mộc nghĩ ra được cách giải quyết nào cho tốt, thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đem Cáp Liên cho người ta xử lý. "Muốn ta định đoạt sao?" - Độc Dận cố ý có chút chần chừ, ngay sau đó ra lời kịch chuẩn bị từ lâu: " như vậy, ta đề nghị để vị tiểu nương hiểu lễ nghi này ở lại trong cung, để dạy bảo nàng chút, học chút lễ nghi nên có, ngươi cảm thấy được ?". "Ngươi! Ngươi nằm mơ!" - Cáp Liên lập tức phản đối: "Ai thèm ở lại trong hoàng cung của người Hán! Vừa xấu xí, đồ ăn lại ngon, ta muốn" - Nàng vẫn còn nhớ rất ngày hôm qua lúc bước vào hoàng cung bước đầu tiên, vẫn còn vì hoa lệ và khí thế của hoàng cung mà than thở dứt, càng đừng đến bữa tối bàn ăn của nàng, mỗi món đều là mĩ vị, thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi của chính mình. Nhã Trát Mộc lại bắt đầu đau đầu suy nghĩ. Vì sao Lăng An Vương lại muốn giữ Cáp Liên ở lại trong hoàng cung? Theo lý mà nếu thực nàng trộm thứ gì đó trong cung, lẽ ra phải xử phạt chứ? Lại còn muốn "dạy dỗ" nàng chút? Rốt cuộc là muốn làm gì? "Cữu cữu! người mau gì đó " - Cáp Liên căm giận tránh ra khỏi ngực Độc Dận, vộ vàng hi vọng Nhã Trác Mộc có thể giúp nàng chút. Nàng muốn ở lại trong hoàng cung! Nếu để cho nàng ngày ngày gặp mặt tên Vương gia người hán này, nhất định nàng hận thể giết chết . "Nhã Trát Mộc, ý ngài thế nào?" - Độc Dận cố ý giọng hiền hòa hỏi. Nhã Trát Mộc muốn lên tiếng, vì Cáp Liên vài lời, thầm nghĩ dù sao nữa cũng thể để nàng ở lại trong hoàng cung, sau lưng có mấy người len lén ghé vào tai mấy câu.... "Nhã Trát Mộc đại nhân, ra ta nghĩ vị Vương gia người hán này rất thích Cáp Liên! chừng chỉ là muốn giữ Cáp Liên lại mà thôi". "Đúng vậy, dù sao Cáp Liên hình như cũng giống như là ghét , để vị Vương gia người hán này "dạy dỗ" chút cũng sao đâu? Dù sao cũng phải là gả cho , qua thời gian phải là có thể trở về nhà rồi sao?". "Ta nghĩ, chừng vị Vương gia người hán này lấy Cáp Liên cũng nên, cái gọi là lâu ngày sinh tình mà! Nếu Cáp Liên kết hôn, năm người con bảo bối kia của ngài cũng có thể xuất giá sớm chút" - Người câu cuối cùng này là tiểu tử thầm mến người con tuổi nhất của Nhã Trát Mộc, mắt thấy đây là cơ hội tốt nhất để ném củ khoai nướng phỏng tay là Cáp Liên - trở ngại lớn nhất trong tình của , đương nhiên giơ hai tay tán thành. Vốn dĩ Nhã Trát Mộc vẫn còn do dự, nhưng mà vừa nhắc tới năm đứa con bảo bối của mình, do dự của liền bắt đầu dao động. Dù sao cánh tay cũng cong vào trong, dĩ nhiên con của mình quan trọng hơn ngôi sao gây rắc rối cả ngày lẫn đêm khiến hồ đồ. Nếu để Cáp Liên lại ở đây cùng Lăng Vương gia lâu ngày sinh tình, vậy năm đứa con bảo bối nhà có phải có hi vọng xuất giá rồi ? "Cữu cữu" - Cáp Liên nghe bọn họ dùng tiếng Hạ Lan chuyện với nhau, giận đến lông mày dựng đứng. Những người này tất cả đều đứng về phía nàng thậm chí còn giựt dây cữu cữu để nàng ở lại chỗ này để cho người ta "dạy dỗ"? là quá đáng! “Khởi bẩm Vương gia, đứa cháu ngoại này của thần từ đến giờ ăn sung mặc sướng, thần sợ để nàng lại ở trong hoàng cung xẩy ra nhiều phiền phức hơn, đến lúc đó chúng thần cũng gánh nổi" - Hàm ý, phủi sạch quan hệ của Cáp Liên với bộ tộc, tránh cho đến lúc đó tiểu nhà đầu này lại ở trong hoàng cung gây ra đại họa gì đó, liên lụy đến những người trong tộc đáng thương. "Ngài yên tâm, tất cả mọi hành động của nàng ấy ở trong hoàng cung đều do ta phụ trách, tuyệt đối dính líu đến các ngươi" - Độc Dận làm sao có thể hiểm hàm ý trong lời của , lập tức sảng khoái đồng ý. "Vương gia như vậy từ bây giờ Cáp Liên chính là người của ngài, tất cả hành động đều do ngày phụ trách, tuyệt đổi ý?". Chính là người của . Độc Dận nheo mắt, suy nghĩ những lời này có ý gì. "Nhã Trát Mộc, ngươi vậy là....." "Vương gia, chúng ta có thể tìm chỗ chuyện ?" - Nhã Trát Mộc đánh bạo đưa ra cầu này. "Được" - Độc Dận cũng sảng khoái đồng ý, muốn biết rốt cuộc trong hồ lô Nhã Trát Mộc bán thuộc gì. Chỉ thấy hai người tới bên chiếc bàn chuyện với nhau, hình như Nhã Trát Mộc có chút kích động cùng Độc Dận cò kè mặc cả thứ gì đó, chỉ thấy Độc Dận thỉnh thoảng cố ý nhíu mày, thỉnh thoảng lại lắc đầu, lúc này Nhã Trát Mộc tiếp tục cái gì đó, cuối cùng hai người đều hài lòng gật đầu mới thôi. "Vậy tất cả xin nhờ Vương gia rồi" - Nhã Trát Mộc cuối cùng thởi dài nhõm cái. Cáp Liên cứ như vậy hiểu tại sao, bị Nhã Trát Mộc dâng hai tay hiến tặng cho Độc Dận. Nàng tức giận dậm chân, vốn định oán giận cữu cữu tại sao lại đem "bán" nàng như vậy, nhưng nàng vừa nhìn lên, lại thấy Nhã Trát Mộc đỏ hai mắt, giống như nỡ để lại nàng thân mình ở lại chỗ này. Nàng liền mềm lòng, tự biết đường thực đúng là mang đến cho cữu cữu ít phiền toái, bây giờ lại hại quan tâm khổ sở như vậy, cho dù nàng có thiện lương nữa, cũng cảm thấy có chút lương tâm lo lắng. Vì vậy tạm thời nàng đem chuyện này nuốt vào trong bụng, quyết định trước tiên bây giờ phải nhẫn nại. Dù sao hoàng cung này rộng lớn bao nhiêu? Có rộng lớn nữa cũng rộng lớn hơn Thảo Nguyên chứ? Đến lúc đó nàng tìm cơ hội chuồn ra, tự mình trở lại núi Hạ Lan là được phải sao? Chẳng qua nàng vạn vạn lần ngờ tới, ánh mắt Nhã Trát Mộc đỏ lên phải là vì nỡ để nàng ở lại, mà là quá mức vui sướng mà khóc, bởi vì năm con nhà rốt cuộc có hi vọng có thể xuất giá rồi! Chuyện này người làm cha như làm sao có thể vui được chứ? Vừa mới "mật đàm" chút, thẳng vào vấn đề hỏi có phải Độc Dận có ý với Cáp Liên, nếu như vậy cưới nàng ! Tóc bạc ít vì Cáp Liên chậm chạp xuất giá, nhiều chàng trai trong tộc tương tư cũng bởi vì thể xuất giá năm đứa con , nên dẫn đến thể yên tâm làm nhiệm vụ. Sau khi Độc Dận yên lặng nghe xong, trong đầu cười trộm vài lần, ngờ Cáp Liên lại bị bán gấp ra ngoài như vậy. Cưới nàng? Mặc dù ý nghĩ này lần đầu tiên lên trong đầu, nhưng cũng nhịn được bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng này. nhìn thoáng qua Cáp Liên, cảm nhận được ánh mắt của , nàng cũng chút khách khí quay đầu lại trừng mắt liếc cái. Khóe miệng của lại lên nụ cười. Có gì thể? Dù sao mạng của cũng là do nàng cứu, để cho chính mình "lấy thân báo đáp", dùng thời gian cả đời để trả lại! ************** Cáp Liên ngồi ở ghế, bĩu môi nhìn bộ quần áo của phụ nữ người hán đặt ở bàn. Tên Lăng An Vương kỳ quái này kiên quyết giữ nàng ở lại còn chưa tính, bây giờ lại muốn nàng thay quần áo của người hán? Hơn nữa đường , ít cung nữ nếu lén nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét cũng là ánh mắt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai lại với nhau, khiến cho nàng rất thoải mái. Nàng thực ra khác gì bị giam lỏng! Cũng phải gả cho Lăng An Vương, có gì mà hâm mộ chứ? Nàng biết vì sao Độc Dận lại cố ý hãm hại nàng trộm bát thạch trong cung, nghĩ trái nghĩ phải, chẳng lẽ là vì tối qua mình cho chiếm hết tiện nghi, cho nên mới cố ý muốn nàng ở lại sao? Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh đến buồn nôn. thể nào! Chẳng lẽ tên Vương gia người hán này muốn lơi dụng quyền thế, đầu tiên đem nàng đùa bỡn sau đó chẳng thèm quan tâm nữa? Trước đây nàng từng nghe thấy trưởng lão trong tộc , phải kinh thành có cái gì gọi là thanh lâu hay kĩ viện sao? Rất nhiều bị đùa giỡn cuối cùng đều bị bán vào đó tiếp rượu.... Trời ạ! Như vậy sao được? Nàng muốn! Nàng nhất định phải trốn . được là làm được, nàng mới vào cung chưa tới canh giờ, vào lúc này liền muốn chuồn rồi. Cáp Liên rón ra rón rén mở cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài chút, định mở cửa cảnh cửa trước mặt lại tự động mở ra, bị sợ tới mức nàng vội vã ba chân bốn cảng nhảy lên ghế ngồi.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :