1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Khối băng cũng ôn nhu
      Edit: Phạm Mai


      Cung Thần Tịch nghe thấy thanh ngoài cửa rất là bất đắc dĩ, ra ngoài mở cửa ra, ánh vào trong mắt là con ngươi sốt ruột của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, trong lòng có chút ngạc nhiên: còn quan tâm tới sinh tử Xích Dương công chúa?

      Cũng đúng, bây giờ đứa còn chưa có, có con nối dòng của Xích Dương công chúa lấy cái gì mà chiếm đoạt thiên hạ?

      “Cảnh Hạo bái kiến công chúa.”

      “Ân, ta sao, cần lo lắng. Tiến vào ngồi xuống .” Thần Tịch quay đầu vào.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Hoa Tử Huyễn đều theo vào, Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, “Ta muốn diệt Hắc Long bang.”

      Những lời này hề ngoài ý muốn làm cho ba nam nhân ở đây đều thay đổi sắc mặt, ba người bọn họ đều rất ràng thế lực Hắc Long bang lớn như thế nào, muốn tiêu diệt cơ hồ chuyện tình là có khả năng, nhất định phải áp dụng trận rất lớn nhưng nếu ra quân ngàn tổn hại cũng phải tới tám trăm.

      Nhìn ba nam nhân ai mở miệng, Thần Tịch cười : “ phải là với ta, ta đường đường Xích Dương công chúa, tay cầm mười vạn tinh binh còn có thể tiêu diệt cái môn phái giang hồ ?”

      “Công chúa, xác thực rất khó. Nếu giao chiến chính diện tinh binh của công chúa tất thắng, nhưng sát thủ Hắc Long bang chưa bao giờ chính diện đối mặt, bọn họ là ám sát theo lời chủ.” Gia Cát Tĩnh Trạch phân tích ý kiến thực đúng trọng tâm.

      Thần Tịch quyệt quyệt miệng, mặc kệ thế nào nàng nhất định phải đối phó Hắc Long bang, thở dài nhu : “Vậy chờ đợi cơ hội , nghĩ đến lần trước ta buông tha bọn họ là quá mức nhân từ, hẳn là phải nên giết sạch hết rồi.”

      Ba người nghe lời này thầm giật mình, công chúa giọng điệu tựa hồ là cố ý buông tha Hắc Long bang lần, chẳng lẽ nàng lại có thực lực để giết mười mấy người kia của Hắc Long bang sao?

      “Ta mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi hồi, Tĩnh Trạch, ngươi thủ ta !”

      “Công chúa yên tâm.”

      ......

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ra ngoài, gặp Tiêu Băng đưa thuốc đến, lẳng lặng chờ đem dược đưa vào trở ra mới gọi lại hỏi câu hỏi: “Thời điểm các ngươi cứu công chúa là tình huống như thế nào?”

      Tiêu Băng liền đem tình huống ngay lúc đó đơn giản ra, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhíu mày: “Công chúa bất quá là thiếu nữ, vì sao bọn họ dám đối mặt trực tiếp tới giết người, ngược lại dùng thiết lồng sắt vây khốn nàng rồi lấy lửa để đốt chứ?”

      “Lần trước ám sát, công chúa bất động thanh sắc giết vài cái sát thủ Hắc Long bang, bọn họ ngay cả miệng vết thương đều nhìn được, ta nghĩ bọn họ là kiêng kị đòn sát thủ của công chúa .”

      Công chúa thâm tàng bất lộ cũng là chỗ mà bọn họ tò mò, bất quá có nghĩ đến điểm ấy làm địch nhân kiêng kị như thế.

      Tiêu Băng lãnh lãnh nhìn : “Ngươi để ý sống chết của công chúa, cũng để ý nàng trải qua có vui vẻ hay , đúng ?”

      Hoàng Phủ đột nhiên ngẩn người, trầm mặc.

      thèm để ý, có lẽ như vậy .

      Sống sót cũng là tốt lắm, làm sao có thể thỏa mãn nguyện vọng của nàng, người là có khả năng thuận buồm xuôi gió, luôn luôn có ít chuyện được như ý mới là bình thường.

      “So với các ngươi, ta chán ghét nàng, ít nhất nàng sống được quang minh lỗi lạc, sống như ý nguyện của mình, cho dù ngang ngược, cho dù kiêu ngạo, nàng cũng là quang minh chính đại, hai mặt.” Tiêu Băng xong lời này liền bỏ lại Hoàng Phủ Cảnh Hạo ly khai.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười khổ, hai mặt?

      phải mỗi người đều có tư cách sống như ý muốn chính mình, công chúa có ưu thế công chúa, có khó xử của , hết sức che chở an nguy của nàng, này đủ sao?

      ......

      Thủy Yên trở về sau nhìn thấy Thần Tịch hốc mắt trực tiếp đỏ lên, ở bên nức nở: “Công chúa, đều do nô tỳ có lưu lại bảo hộ người.”

      Thần Tịch buồn cười nhìn nàng: “Ngươi lưu lại là có thể bảo hộ ta? Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có thể bảo hộ ta sao?”

      Thủy Yên sắc mặt đỏ lên, “Ta -- ta có thể dụng độc.”

      Ai!

      Dụng độc còn cần tìm nàng sao?

      Thần Tịch thở dài, “Được rồi, ta sao, đừng khóc, thân thể mang thai nên khóc, chức trách bảo hộ ta người ngươi, ngươi chỉ cần ở thời điểm ta phiền lòng đánh đàn cho ta là tốt rồi.”

      Bắc Đường Quân Liên bên kia cũng biết tiến hành thế nào, đứa trong bụng Thủy Yên nàng muốn bảo vệ, tất nhiên là phải làm tròn nhiệm vụ.

      nghĩ tới vấn đề an trí Thủy Yên như thế nào, lại nhìn thấy đạo bóng dáng nhàng tiến vào, Uất Trì Thanh Liên thân xiêm y hồng nhạt, tới đứng ở trước mặt nàng cười : “Cung Thần Tịch, ông trời rất ưu ái ngươi nha, là tưởng ngươi chết ngờ ngươi còn sống nha.”

      Thủy Yên tức giận trừng mắt nàng: “Uất Trì tiểu thư, công chúa cũng có trêu chọc ngươi, ngươi dựa vào cái gì đến quấy rầy công chúa nghỉ ngơi? Chẳng lẽ Uất Trì tướng quân chính là dạy dỗ nữ nhân nhà mình tiếp đãi khách quý như vậy sao?”

      “Hừ, cái gì khách quý, ràng là sao chổi, tới nhà ta liền phá hủy mất cái viện tốt của nhà ta.”

      Hô --

      Thần Tịch sâu hấp khẩu khí, nàng này rất vô lý, còn có chút đầu óc, nàng nghĩ lãng phí võ mồm.

      chuyện a, như thế nào, bị dọa sao?”

      Thần Tịch lạnh lùng nhìn nàng cái: “ có, ta bất quá là nghĩ tới Băng Băng ngày thường là nam nhân mặt lạnh lùng như vậy, thời khắc nguy hiểm cư nhiên để ý sinh tử tới cứu ta, ta quá cảm động, biết phải ban cho cái gì mới tốt đây.”

      Băng Băng? Uất Trì Thanh Liên có điểm mạc danh kỳ diệu, Băng Băng là --“Ngươi Tiêu Băng?”

      “Đúng vậy, phu thị của ta chỉ có tên của là có từ bang nha, Băng Băng là nhủ danh mà ta cho , ngươi là thể kêu được.”

      “Ngươi cái gì?” Uất Trì Thanh Liên tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nàng tự nhiên có thể kêu thân thiết như vậy.

      Thần Tịch vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như vậy, “Băng Băng thực dung cảm vọt vào lửa lớn để cứu ta, ta thực rất cảm động.”

      “Ngươi bậy, bậy.”

      Thần Tịch nhún nhún vai, có biện pháp, nàng muốn cho tâm của mỹ nữ này phiền nha.

      Vừa vặn Tiêu Băng bưng chén dược vào, trực tiếp nhìn Uất Trì Thanh Liên tới bên người Cung Thần Tịch, “Công chúa, tới giờ uống thuốc rồi.”

      “Hảo, “ Liếc mỗ nữ liếc mắt cái, nàng có ý xấu : “Ngươi đút ta .”

      Tiêu Băng nhìn nàng cái, nhưng lại chưa phản bác, lấy cái thìa đút nàng, khuôn mặt nhắn của Thần Tịch hơi hơi lúng túng, “Vất vả ngươi.”

      Phá lệ, luôn luôn lạnh nhạt Tiêu Băng cư nhiên mở miệng an ủi : “Công chúa thân thể trọng yếu, cần đối ta khách khí.”

      “Ngươi -- các ngươi --” Uất Trì Thanh Liên nhìn xem mắt đều đỏ, Tiêu Băng luôn luôn đối người khác lạnh như băng, thời điểm gặp lại năm trước nàng ràng còn nhìn Tiêu Băng đối với Cung Thần Tịch lạnh nhạt vô cùng, vì sao đảo mắt liền thay đổi?

      Vì sao?

      Nàng cam lòng.

      Tiêu Băng hờn giận nhìn nàng cái: “Uất Trì tiểu thư, thanh ngươi quá lớn, làm ầm ỹ đến công chúa nghỉ ngơi, mời ngươi ra ngoài.”

      “Ngươi cái gì?”

      “Ta ngươi ầm ỹ đến công chúa, công chúa ở Uất Trì gia bị thương, chuyện này còn có điều tra ràng đâu, chừng cùng người của Uất Trì gia cũng có quan hệ.”

      Uất Trì Thanh Liên cảm giác lòng của chính mình liền bị người ta mang ra chém thành hai nửa, chỉ có ở trước mặt người khác đuổi nàng , còn hoài nghi nhà bọn họ có phân thương tổn Cung Thần Tịch.“Tiêu Băng, bổn tiểu thư cho ngươi, ta chính là thực chán ghét Cung Thần Tịch, nàng nếu có chết ta cũng chút nhíu mày, nhưng là chuyện tình lần này cùng Uất Trì gia ta chút quan hệ, ngươi đừng vội hắt nước bẩn lung tung.”

      “Thanh giả tự thanh, Uất Trì tiểu thư làm gì kích động, nếu là cũng ai làm giả, nếu là giả cũng thể thành .”

      “Tiêu Băng, ta chán ghét ngươi.” Uất Trì Thanh Liên hung hăng dậm chân cái chạy ra ngoài, cuối cùng, còn có thể nghe được tiếng khóc của nàng.

      Thần Tịch tỏ vẻ thực vô tội, ý của nàng chỉ là muốn cho Uất Trì Thanh Liên đừng phiền nàng, nghĩ làm người khác khóc.

      “Công chúa, ăn .” Tiêu Băng lại lần nữa đem nước canh đưa đến bên miện nàng, thực còn đút thức ăn cho nàng.

      Uống được chén thực Thần Tịch còn khẩu vị, “No rồi.”

      “Công chúa ăn quá ít.”

      Trong giọng lành lạnh của Tiêu Băng thế nhưng lộ ra chút quan tâm, điều này làm cho Thần Tịch có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, đám người này thực bị cái gì vậy? Chẳng lẽ nàng đại nạn chết tất có hạnh phúc cuối đời?

      phải đùa giỡn người khác như thế chứ?
      sanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Nữ Hoàng mật chỉ
      Edit: Phạm Mai


      Thần Tịch quá an tĩnh qua đêm này, ngày kế lại từ trong tay Hoàng Phủ Cảnh Hạo lấy đến đạo mật chỉ, đó là Nữ hoàng Nhai Nữ quốc viết.

      Lời ít mà ý nhiều, chính là làm cho nàng dừng ở Hi thành tạm thời cần đến kinh thành , mỹ danh này viết: Hạ quốc để cho nàng về nước thực rất khả nghi, quan trọng nhất an toàn, cầu nàng cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo dẫn dắt mười vạn tinh binh canh giữ ở Hi thành, tùy thời chú ý động tĩnh Hạ quốc, vạn thể làm cho Hạ quốc xâm nhập Nhai Nữ quốc.

      Xem xong mật chỉ khóe miệng Thần Tịch lên nụ cười nhạo báng ngày càng , Nữ hoàng được đến tin tức này, nghĩ trông thấy nữ nhi chính mình, ngược lại mong muốn để nàng ở bên ngoài.

      Ha ha, là thiên hạ to lớn chuyện gì có.

      “Công chúa, Nữ hoàng cũng là vì an nguy Nhai Nữ quốc --”

      Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười lạnh đứng lên: “Ngươi phải là nghĩ ta là đứa ngốc, ngu xuán. Hay là , ta là cái loại người ngu ngốc bị người khác bán còn giúp cho họ đếm tiền?”

      “Công chúa.”

      “Cút, cút ra xa cho ta, ta ghét nhất bị người khác lừa dối.” Cung Thần Tịch chút nào che giấu tức giận của chính mình, đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là trận mắng chửi.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo mặt đen nghiêm nghị ra ngoài, Gia Cát Tĩnh Trạch tỏ vẻ thực đồng tình người nào đó, bất quá cảm thấy công chúa trở nên thông minh, cao hứng.

      Nữ hoàng cần phải cũng có thể biết là vì sợ công chúa trở về tạo nên phong ba ảnh hưởng đến Đại công chúa lên ngôi vị, đồng dạng là công chúa, vì sao Nữ hoàng có thể bất công như vậy đây?

      “Công chúa, chuyện tình trước kia người , ta suy nghĩ kĩ, ta nguyện ý phối hợp công chúa.”

      Sau khi nghư thấy lời này tức giận của Thần Tịch tiêu tán ít bên môi xuất nụ cười, nhìn chằm chằm Gia Cát Tĩnh Trạch : “Ngươi đây là vì thương hại ta hay là an ủi ta đây?”

      “Công chúa thấy như thế nào cũng được, dù sao Tĩnh Trạch là nguyện ý theo công chúa. Cả đời, vĩnh viễn phản bội.”

      Vĩnh viễn phản bội.

      Việc này rất khó làm được.

      “Công chúa, tối nay ta cùng ngươi .”

      Phốc --

      Cung Thần Tịch bị những lời này làm sợ tới mức từ tháp ngủ nhảy hẳn lên, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Gia Cát Tĩnh Trạch mới bình tĩnh lại, ha ha cười: “Ta nằm mệt mỏi, nhảy đứng lên vận động vận động......”

      Gia Cát Tĩnh Trạch cũng vạch trần nàng, chính là lẳng lặng nhìn nàng, Thần Tịch cảm thấy tất cả của mình đều bị người này nhìn thấu hết, hết sức thoải mái, “Được rồi, ngươi vui liền bồi ta ngủ .”

      “Công chúa, đêm nay ta cũng bồi người ngủ như thế nào?” Hoa Tử Huyễn tiến đến chen vào .

      Thần Tịch vui vẻ có chút kìm hãm được, chạy nhanh gật gật đầu, “Tốt, có bạn.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch sắc mặt hơi đổi, lập tức khôi phục bình thường, “Công chúa, Hoa công tử chỉ là ngoại nhân, làm cho thị tẩm tựa hồ hợp quy củ.”

      “Vậy để cho công chúa thu ta.” Hoa Tử Huyễn chút nào để ý .

      Cung Thần Tịch rất muốn hỏi có phải là nam nhân hay , như thế nào cứ mở miệng ra là để cho công chúa là nàng thu nhận chứ.

      Quá vô sỉ .

      Gia Cát Tĩnh Trạch cũng giận, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng: “Nếu là công chúa muốn thêm người mới cũng có gì thể, tính ra, công chúa năm nay còn có thêm người mới đâu.”

      Ngạch!

      cần đem nàng như thế có được ?

      Cung Thần Tịch rất là bất đắc dĩ, tiền đồ tựa hồ nghe có chút u ám.

      Những phu thị này phải xử lí như thế nào mới tốt đây?

      Nếu trước đem phu thị mà Đại công chúa đưa cho nàng hưu ?

      Chính là Cơ Tĩnh Viễn cùng Tiêu Băng, Cơ Tĩnh Viễn có thể, Tiêu Băng vừa mới cứu tính mạng của nàng, về tình về lý cũng thể hưu đucợ, vậy trước lấy Cơ Tĩnh Viễn khai đao ?

      Thần Tịch gãi gãi đầu rất khó xử, “Cái kia Tĩnh Trạch a, phu thị của công chúa phạm vào cái lỗi gì bị công chúa hưu?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch sửng sốt, cổ quái nhìn nàng: “Công chúa vì sao hỏi cái này?”

      “Ai nha, ngươi mau , ta muốn biết.”

      “Tư thông, phản bội, ngỗ nghịch.”

      Thần Tịch nghe nở nụ cười, “ như vậy, Tam công tử liền......”

      Gia Cát Tĩnh Trạch cúi đầu, “Tam công tử là Hoàng đế Hạ quốc đưa đến, công chúa lấy việc này khoan dung ít.”

      “Nga, ta có so đo a, rất rộng rãi đâu.”

      Cơ Tĩnh Viễn vì Đại công chúa phản bội nàng sao? Chờ mong, Tiêu Băng tựa hồ coi như có chút điểm tình, Gia Cát Tĩnh Trạch bỏ qua là vì đối với bản tôn hữu tình, Ngũ công tử cùng Lục công tử thái độ .

      Ai, con đường hưu phu vẫn là có chút dài nha.

      “Công chúa, việc này trước cần lo lắng, quan trọng là người --” Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái liền dừng miệng, cũng gì ra ngoài.

      Thần Tịch đánh cái ngáp, “Ta mệt nhọc, ngủ giấc sau.”

      Hoa Tử Huyễn phiên mắt trợn trắng, “Công chúa, hai ngày nay ngươi ngủ quá nhiều, ngủ tiếp sợ thành tiểu trư?”

      “Ngươi -- biết cái gì, đừng ầm ỹ ta, ta muốn ngủ.”

      Cung Thần Tịch nhắm mắt lại hề để ý tới cái trong bọn họ, kỳ trận lửa hôm qua nàng có dùng khí độc đến để ngăn chặn lại, bằng , làm sao có thể bị nhốt ở thiết lồng sắt lâu như vậy chỉ bị hủy quần áo, làm bị thương cánh tay cùng ít chỗ da bên ngoài.

      Vận độc quá lâu sinh ra di chứng, thị ngủ.

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn mí mắt nàng đánh nhau, bao lâu liền tiến nhập mộng đẹp, khỏi xuất lo lắng, chẳng lẽ là hôm qua bị thương chỗ nào khác? Công chúa trước kia thân thể cũng tệ, có lý nào lại mảnh mai như vậy.

      “Người tới, thỉnh Lục công tử đến chuyến.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch lúc này còn biết bọn người Hứa Phi Sương là thế thân, chính là lo lắng liền nghĩ tới Hứa Phi Sương.

      Đợi cho thời điểm Hứa Phi Sương vào mới nhớ tới vấn đề, đêm qua tựa hồ vốn có cấp công chúa trị thương, dược đều là cùng Tiêu Băng làm ra.

      “Lục đệ, công chúa thế nào?”

      Lục công tử cúi đầu thở dài, y thuật của căn bản so ra kém Hứa Phi Sương, đây là trâu bắt chó cày sao, hoàn hảo, thân mình biết chút y thuật, “Công chúa có trở ngại, chính là kinh hách mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhiều, qua vài ngày liền vô .”

      có chịu nội thương?”

      có.”

      Thế thân Lục công tử ngây người hồi liền ly khai, Gia Cát Tĩnh Trạch nghi hoặc nhìn bóng dáng của , sao lại thế này, hôm nay cảm giác hơi thở lục đệ giống lắm?

      “Đại công tử, Tam công tử đến đây, là muốn gặp công chúa.” Hộ vệ báo lại.

      “Mời vào .”

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn đến đến Bắc Đường Quân Liên vào lại là sửng sốt, biết có phải hay ảo giác, nhìn Tam công tử cũng cảm giác có chút cổ quái, sao lại thế này?

      “Bắc Đường Quân Liên” vào đến xem liếc mắt cái, phát Cung Thần Tịch ngủ khe khẽ thở dài, “Đại công tử, ta vốn định cùng công chúa thương lượng tình, nếu công chúa ngủ, chờ nàng tỉnh lại ta lại tới.”

      “Ngươi -- muốn lưu lại chiếu cố công chúa hay ?” Gia Cát Tĩnh Trạch cũng biết chính mình vì sao câu như vậy.

      Kỳ thích Bắc Đường Quân Liên, bởi vì người phu thị duy nhất bị Xích Dương công chúa chủ động cầu được đến, mà vài người bọn họ đều là Nữ hoàng cùng Đại công chúa đưa.

      thể trong lòng công chúa có vị trí của , cho dù đối công chúa ôn hoà, nhưng có thời điểm công chúa nhìn cũng lộ ra ánh mắt có chút gì đó ngóng chông giống như khi nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo vậy.

      cần, Đại công tử nhìn công chúa ta thực yên tâm, ta còn có chuyện tình khác muốn làm.”

      Thế thân Bắc Đường Quân Liên nhìn Cung Thần Tịch liếc mắt cái, tiếc nuối tiêu sái ra ngoài. Xích Dương công chúa mệnh cách tựa hồ cải biến, Quân Liên muốn làm thế thân cũng là làm cho khó xử đâu. Bất quá, nay xem ra, tựa hồ rất thú vị.

      Thần Tịch ngủ giấc tỉnh lại là ban ngày, sau khi tỉnh lại ăn cơm xong được bao lâu để cho Thủy Yên đánh đàn hồi lại ngủ tiếp, làm cho Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nàng ánh mắt đều căng thẳng, là có thể ngủ như vậy, nghiêm trọng hoài nghi hôm qua có phải bị bỏng ở nơi khác hay .

      “Đại công tử, công chúa sao?”

      “Hẳn là có.” Gia Cát Tĩnh Trạch cũng xác định, nhưng lục đệ đều như thế, hẳn là có việc gì .

      Thủy Yên u buồn nhỉn Cung Thần Tịch nằm ngủ tháp, bên trong ánh mắt lóe ra sắc thái hiểu.

      Thời điểm Hoàng Phủ Cảnh Hạo ra ngoài trở về lại đây nhìn thấy Thần Tịch ngủ sắc mặt hơi hơi trầm xuống, dấu vết cấp nàng bắt mạch, nửa ngày buông tay ra, nhìn Thủy Yên đứng bên hầu hạ liếc mắt cái: “Công chúa hôm nay như thế nào?”

      “Hoàn hảo, công chúa ăn cơm nghe xong hồi cầm lại ngủ.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thân thủ ôm lấy Cung Thần Tịch ngủ tháp, thời điểm đứng lên qua người Thủy Yên liền đột nhiên đá cước, nếu phải Thủy Yên phản ứng mau, thiếu chút nữa bị làm cước trúng bụng bị bay ra ngoài.
      sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Đáng chết


      Edit: Phạm Mai


      Gia Cát Tĩnh Trạch khiếp sợ nhìn màn này, “Hoàng Phủ --”

      “Nàng đáng chết.”

      “Nàng --”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn , “Ngươi cũng thất trách, nhìn ra công chúa bị nàng hạ độc.”

      Cái gì?

      Gia Cát Tĩnh Trạch ngạc nhiên nhìn , lại nhìn về phía Thủy Yên, xuống tay khi nào? Đồ ăn nước canh đều là qua tay cùng Tiêu Băng, kiểm tra qua có việc gì mới cho công chúa uống, làm sao có thể có độc?

      Bất quá bản lĩnh của Hoàng Phủ Cảnh Hạo luôn luôn tin tưởng, nếu như thế mười phần là có .

      Thủy Yên ôm bụng đau hô đứng lên, lát hạ thể xuất hồng hồng, Gia Cát Tĩnh Trạch vừa thấy trong lòng cả kinh: Chẳng lẽ đẻ non? thấy nàng cực kì ủy khuất khóc lóc : “Hoàng Phủ công tử oan uổng nô tỳ, nô tỳ làm sao đối với công chúa hạ độc thủ?”

      “Cút ra ngoài, về sau biến mất ở trước mặt công chúa.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo chút cũng vì Thủy Yên điềm đạm đáng mà cảm động, chính là cố ý đá trúng bụng của nàng, cố ý hủy đứa này.

      Bắc Đường Quân Liên là phu thị Xích Dương công chúa, nếu để cho Thủy Yên sinh ra đứa của phu thị công chúa, như vậy, này tuyệt đối là cái sỉ nhục.

      Xích Dương công chúa tôn quý như thế cho dù như thế nào cũng cho phép bất kì ai làm bẩn, nàng có lá gan làm ra chuyện tình bực này phải chịu hậu quả tương ứng.

      “Ô ô, Hoàng Phủ công tử hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ có hại công chúa --”

      Thần Tịch bị tiếng khóc của nàng làm cho tỉnh lại, vừa tỉnh nghe thấy thanh xem qua liền bị hoảng sợ: “Thủy Yên, ngươi đây là -- người tới, mau mời đại phu.”

      Hôn mê, Bắc Đường Quân Liên chưa có bao lâu, Thủy Yên nếu bị đẻ non nàng phải cho công đạo như thế nào đây.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngăn chận tay nàng, trầm giọng : “Công chúa, đứa của nàng bảo đảm.”

      Cái gì?

      “Sao lại thế này?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, chỉ cần liếc mắt cái, liền hiểu được Hoàng Phủ Cảnh Hạo là cố ý, như thế, lời nào để .

      Thần Tịch nhìn bọn họ nhíu mày, “, sao lại thế này?”

      Thủy Yên ôm bụng chịu đựng đau đớn khóc kể : “Công chúa, nô tỳ có hạ độc hại ngươi, phải ta...... Ô ô, Hoàng Phủ công tử hiểu lầm nô tỳ.”

      Hạ độc?

      Thần Tịch ánh mắt chuyển hướng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, cũng là thần thái gợn song chút sợ hãi, rất là khinh thường nhìn Thủy Yên liếc mắt cái, “Công chúa, Đại công tử tự nhiên hạ độc hại ngươi, hầu hạ gần người chỉ có nàng bị hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa, ta có chứng cớ.”

      “Ai, mặc kệ thế nào, trước hết mời đại phu cấp nàng xem chút .”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lãnh liệt quét Thủy Yên liếc mắt cái, hơi thở hàn bang kia giống như làm cho toàn thân Thủy Yên trở nên cứng ngắc, “Nếu công chúa nhân từ xin mời đại phu đến xem .”

      bằng làm cho lục đệ đến --”

      Thần Tịch ánh mắt chợt lóe đánh gãy Gia Cát Tĩnh Trạch : “Đây là bệnh phụ khoa, làm cho người phủ tướng quân thỉnh vị đại phu .” Lục công tử bên người bây giờ chỉ là cái thế thân, làm sao dám cho ra tay.

      bao lâu, người phủ tướng quân mang đến đại phu, đại phu kia sau khi bắt mạch liền sắc mặt trầm trọng, thở dài : “Hồi công chúa, đứa trong bụng nương này chết, chỉ có thể dẫn ra ngoài, bằng đối cơ thể người mẹ tạo thành tổn thương lớn hơn nữa.”

      Thủy Yên vừa nghe sắc mặt nhất thời trắng bệch mảnh, hồi nãy khi đau đớn kia vừa mới đánh úp lại nàng liền sợ có kết quả như thế này, thể tưởng được...... Hoàng Phủ Cảnh Hạo, đều là làm hại.

      Bỗng dưng, Thủy Yên nâng mắt oán hận nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, bọn họ oán cừu, vì sao nam nhân này lại muốn giết đứa của nàng?

      Đây chính là nơi dựa vào của nàng, bị nam nhân này đá cước còn.

      Thần Tịch đối với chuyện này rất là tiếc hận, Bắc Đường Quân Liên...... Ai! Bất đắc dĩ nhìn bọn họ liếc mắt cái giọng : “Vậy thỉnh đại phu khai dược , mặt khác, phái hai cái nha hoàn chiếu cố Thủy Yên nương thời gian, hảo hảo dưỡng thương.”

      “Công chúa, nô tỳ vô tội bị thương, thỉnh công chúa vì nô tỳ chủ trì công đạo.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo hừ lạnh tiếng: “Chỉ bằng đứa trong bụng ngươi cùng Tam công tử có liên quan nên giữ lại, công chúa tha cho ngươi lần, ngươi tự hối cải còn dám đối công chúa hạ độc, chết chưa hết tội.”

      Thần Tịch ngạc nhiên nhìn cái, vì sao có thể khẳng định Thủy Yên đối với nàng hạ độc như thế?

      Lại tiếp, mấy ngày nay nàng xác thực có chút khác thường, vốn tưởng rằng là tinh lực cạn kiệt, nay nghĩ đến cũng.“Đây là có chuyện gì, cho ta nghe chút.”

      “Công chúa, ta vừa mới bắt mạch cho người phát trong cơ thể người trầm tích ít độc tố, là loại độc dược mạn tính, cho người chết , chỉ là dùng trong nửa tháng cho người cả đời trở nên si ngốc.”

      Si ngốc?

      Thần Tịch này hội ngây người, ai lại độc như vậy, làm cho nàng trở thành ngốc tử?

      Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy sắc mặt đại biến, khẩn trương nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo: “Như thế Hoàng Phủ tướng quân nhưng là có biện pháp --”

      “Thời gian phát sớm, tất nhiên là có.”

      Vậy là tốt rồi, Gia Cát Tĩnh Trạch thực sợ này hỏa thiêu chưa chết, lại xuất cái càng làm kích thích người khác hơn.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo mắt lạnh đảo qua Thủy Yên sau lại bổ sung : “Công chúa, loại này dược ta thấy, hương vị cũng hỏi qua, Thủy Yên người còn có.”

      Thủy Yên chấn động, “Ngươi bậy, người ta làm sao có cái gì độc dược?”

      Thần Tịch nhìn thần sắc của nàng thầm than, chung quy là có mùi, bất quá nàng chưa bao giờ nghĩ tới là mục đích như vậy. Lam mâu bình tĩnh nhìn về phía Thủy Yên, thanh mềm chậm rãi hỏi: “Thủy Yên, ngươi đây là vì ai đối ta hạ độc đây?”

      Thủy Yên quá sợ hãi, ủy khuất nhìn nàng: “Công chúa, nô tỳ có, nô tỳ sao có thể là người vong ân phụ nghĩa? Nô tỳ cảm động và nhớ nhung --”

      “Thủy Yên, ta tin tưởng Hoàng Phủ tướng quân dùng việc này giỡn với ta.”

      Thủy Yên nghe vậy cúi đầu, ảm đạm : “ như thế, công chúa chính là nhận định ta hạ độc?”

      Thấy nàng chịu nhận thức Hoàng Phủ Cảnh Hạo tuyệt bỏ qua, thân thủ vung lên, đàn cổ bàn liền biến thành mục nát, chém làm hai đoạn, trận mùi truyền đến trong mũi, ở đây mỗi người đều nghe thấy được.“Công chúa, đây là loại hương phấn của di tộc, mình sử dụng độc, nhưng là nếu trộn cùng dược liệu sinh ra điều kì diệu.”

      Thủy Yên nghe vậy sắc mặt bụi bại, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nếu biết được ràng như vậy? Nàng sử dụng mình nó đúng là có độc, chính là cùng đàn cổ phát ra hương phấn hỗn hợp hút vào sinh ra độc tính, di tộc xưng là trăm ngày phản đồng tán, ý tứ chỉ dùng trong hơn trăm ngày sau trở nên si ngốc, trở lại thời kì của trẻ .

      Thần Tịch xem Thủy Yên sắc mặt cũng biết trong lòng nàng có quỷ, mệt mỏi ấn ấn huyệt thái dương, “Thủy Yên, mọi thứ ràng như thế, biết ngươi có gì để ?”

      Trong lòng Thủy Yên biết thể biện bạch, gục đầu xuống trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu, ánh mắt nàng nhìn Cung Thần Tịch có hận, có đố kỵ, cũng có hâm mộ, lâu sau mới bi thương cười rộ lên: “Công chúa hỏi ta vì sao? Công chúa nhất định nhớ người đều buông tha tư tình của ta cùng Tam công tử, Thủy Yên như thế nào biết ân báo đáp ngược lại lấy oán trả ơn đúng ?”

      , ta chưa từng có chờ mong ngươi báo đáp ơn của ta.” Thần Tịch đạm mạc nhìn nàng, trong đôi mắt là mảnh bình tĩnh, “Ta làm ra cái quyết định đều chính là bằng tâm mà làm, về phần người khác hội như thế nào ở trong phạm vi lo lắng của ta.”

      Thủy Yên nghe vậy càng thêm tuyệt vọng, “Nguyên lai công chúa trong lòng cho tới bây giờ chưa từng đem chuyện của ta để ở trong lòng, ha ha a...... Cũng đúng, Xích Dương công chúa là loại người nào, cần đối với kỹ nữ thanh lâu như ta để ý. Nhưng là, công chúa có biết vì sao ta oán ngươi?”

      “Vì sao?” Thần Tịch đối với điểm này vẫn là có điểm hứng thú.

      “Bởi vì công chúa làm cho Tam công tử đối ta lạnh tâm tư.”

      Ách!

      Thần Tịch trợn tròn mắt, Bắc Đường Quân Liên đối nàng lạnh tâm tư? Lời này giải thích thế nào? Lại nghe Thủy Yên bổ sung : “Trước kia Tam công tử đối ta còn có vài phần tình nghĩa, thương tiếc ta...... Nhưng từ khi công chúa bắt đầu biết ta mang thai, lại ra vẻ hào phóng thả chúng ta, Tam công tử đối với ta tia nhu tình.”


      Chương 50: Tình là độc





      Ai!

      Thần Tịch sâu kín thở dài, người sống như vậy, là cực phẩm.

      Gia Cát Tĩnh Trạch sớm nhịn được lên tiếng khiển trách: “Ngươi tiện nô này, công chúa có lòng tốt buông tha ngươi, ngươi lại còn muốn cùng công chúa tranh giành phu thị, quả nhiên là biết sống chết.”

      “Ta biết sống chết, nhưng là ta tâm thích Tam công tử, còn nàng sao? Quý vì công chúa, đồng dạng đều là nữ tử, có sáu cái phu thị ở bên người, nàng đối Tam công tử có mấy phần tình? Vì sao ông trời lại cho Tam công tử gặp được nữ nhân như vậy? Nếu là Đại tiểu thư Hạ quốc ta cũng liền thôi , nhưng cố tình lại là công chúa của Nhai Nữ quốc các ngươi. Các ngươi đây là vũ nhục Tam công tử, nữ nhân giống như công chúa căn bản là xứng có được Tam công tử.”

      Thần Tịch nghe liền nở nụ cười, nàng xứng, vậy cái kỹ nữ xứng sao? Vẫy vẫy tay, cũng lười tranh cãi, “Nâng xuống , người phủ tướng quân hỗ trợ đưa nàng cái khách điếm nào đó chu cấp cho nàng tháng, sau này do nàng tự sinh tự diệt .”

      Tim Thủy Yên tựa hồ có chút đập mạnh và loạn nhịp, nàng nghĩ đến Xích Dương công chúa biết được bị nàng hạ độc ít nhất tức giận sau đó giết nàng, đây là cái ý tứ gì?“Hừ, công chúa chẳng lẽ là lo lắng giết ta thể cho Tam công tử lời giải thích.”

      Cung Thần Tịch thể người này được nàng cấp cái cây liền giống như con rắn bò lên tha, cười nhạo tiếng, “Bất quá là cái hạ nhân, bản công chúa muốn giết còn cần cấp kẻ nào cái công đạo hay sao, đáng tiếc ngươi có người nhà, bằng , có thể hãy lo lắng ta tru cả cửu tộc nhà ngươi đấy, mưu sát công chúa chính là tội đại bất kính. Ta giết ngươi bất quá là lười làm bẩn tay chính mình thôi.”

      Thời điểm những lời này biểu tình của Cung Thần Tịch cực lạnh, Thủy Yên theo nàng mấy ngày nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình lạnh lùng như thế của nàng, tâm tức trầm đến đáy cốc, nàng tựa hồ bị biểu ôn hòa giả dối của Xích Dương công chúa mấy ngày nay lừa gạt.

      Cung Thần Tịch vẫy vẫy tay, lập tức có người đem nàng nâng xuống, mà đại phu đứng kia có chút đổ mồ hôi, nếu biết đại là hạ nhân mưu hại công chúa dù có giả bệnh cũng nha.

      Chuyện tình hoàng gia biết càng nhiều càng lại là an toàn, còn muốn sống lâu ít ngày ôm tôn tử.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo quét liếc mắt cái, “Nếu đến đây liền cấp công chúa xem mạch chút .”

      “Là, là.” Đáy lòng đại phu buồn khổ, mặt càng phát ra cẩn thận.

      Sau khi bắt mặt cho Cung Thần Tịch bắt mạch, coi như là lương y, cùng đoán kết Hoàng Phủ Cảnh Hạo chẩn là giống nhau, “Thảo dân bái kiến công chúa, cũng biết trong thời gian này công chúa có dùng dược liệu nào khác hay ?”

      Cung Thần Tịch mỉm cười: “ có đâu, làm sao vậy?”

      Đại phu ngạc nhiên nhìn nàng cái, lập tức cúi đầu dám lại nhìn lên, cúi đầu : “Cái này kì, công chúa tuy rằng trúng độc, nhưng độc tính này có bị phát ra ngoài, còn tụ tập tại chỗ nào đó trong thân thể dược vật kháng cự, bằng , công chúa quả quyết chỉ là bệnh trạng thị ngủ đơn giản như vậy.”

      Nga, này cảm tạ thiên phú của nàng, Thần Tịch thu hồi tay, “ có việc gì là tốt rồi, vất vả đại phu, Tĩnh Trạch, cấp đại phu tiền khám bệnh sau đó đưa ra khỏi phủ .”

      “Là.” Gia Cát Tĩnh Trạch biết được việc này phải làm như thế nào, dù từ chối nhưng Gia Cát Tĩnh Trạch vẫn là đưa bạc cho , đương nhiên cũng dặn dò cần loạn truyền tin tức.

      Thời điểm trở lại sân vừa vặn nhìn đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng công chúa giằng co, tựa hồ hai người ở tranh luận cái gì, “Hoàng Phủ tướng quân, độc của công chúa nhưng......”

      “Có giải dược, bất quá công chúa so với dĩ vãng càng thêm nuông chiều, muốn uống dược đắng.” Thanh ôn hòa của Hoàng Phủ Cảnh Hạo là chỉ tiếc rèn sắt thành thép hay vẫn là khinh thường như trước đây.

      Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy khẩn trương, vào bên người Cung Thần Tịch khuyên nhủ: “Công chúa, thuốc đắng dã tật mới tốt cho bệnh......”

      “Được rồi, ta biết rồi, muốn hầm dược hầm .”

      “Là, kia --”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Cung Thần Tịch liếc mắt cái, “Ta .”

      cái canh giờ sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo bưng chén dược đen tuyền đến đây, chỉ nghe đến vị thuốc kia Thần Tịch liền nhịn được buồn nôn, này muốn uống xuống còn như thế nào a? Liếc mắt nhìn , giọng : “Để lên bàn , ngươi xuống .”

      “Công chúa, dược muốn còn nóng, để đó liền lạnh, người uống ta liền mang chén xuống.”

      Thần Tịch tức giận xem nhìn qua, chống lại ánh mắt cố chấp của người nào đó nàng rất là khinh bỉ, giả bộ giả bộ . ràng hy vọng nàng quá tốt còn bộ dáng trung tâm, nàng cũng phải là tiểu hài tử ba tuổi, ngây ngốc đuổi theo bóng dáng người tự hỏi.

      Gia Cát Tĩnh Trạch thấy nàng muốn uống dược cũng nhíu mày, mở miệng : “Công chúa, thừa dịp nóng uống , độc nữ nhân kia hạ đơn giản.”

      chén dược đen tuyền, khẩu vị có chút khó chịu.

      Nhưng hai cái nam nhân cố chấp này vẫn canh giữ bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào nàng...... là rất bất đắc dĩ.

      Ai! Đôi mi thanh tú của Thần Tịch nhíu lại, bưng lên chén đánh giá phen, càng nhìn càng muốn uống, thuốc Đông y a, cho tới bây giờ vốn có nghe qua ai thích uống thuốc Đông y.

      Quay quay bả vai, ngón tay giữa hơi thả chút –

      bàn tay chuẩn xác chật chút nào tiếp được chén xuống muốn rơi xuống đất, Thần Tịch kinh ngạc nhìn thân mình Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngồi xổm xuống tiếp được chén thuốc, người này thân thủ đứng hàng đầu nha.

      “Công chúa, thỉnh cẩn thận ít, tuy rằng giải dược hề hiếm có, nhưng cần phải như thế.”

      Chống lại ánh mắt thản nhiên nhân gia như thế, Thần Tịch cảm giác yết hầu nghẹn lại, thở dài: “Tìm cho ta chút mứt táo đến đây .”

      Gia Cát Tĩnh Trạch lập tức cho người tìm, mứt táo đưa tới, Thần Tịch bất đắc dĩ nắm chặt cái mũi chuẩn bị uống hơi cho hết chén dược...... Vốn nàng tính uống xong, bất quá ngụm vào yết hầu vẫn nuốt xuống được mà ngẹn ở đó, cổ vị thuốc nồng đậm kia xông lên thẳng yết hầu chịu nổi, “Nôn -- nôn......”

      Sắc mặt bọn người Hoàng Phủ Cảnh Hạo đều trầm xuống, này căn bản tương đương với uống.

      Thần Tịch vừa phun ra ngoài, trong miệng trống trơn, “Thủy -- thủy.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch chạy nhanh tiếp nhận nước từ trong tay nah hoàn đưa đến cho nàng, Thần Tịch uống xong mở to miệng hô hấp, ăn mấy quả mứt quả rồi lại uống nước, mới tính yên tĩnh, “Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi đừng tra tấn ta, đánh chết ta cũng uống vào.”

      “Công chúa.”

      “Nhất định phải cho ta ăn giải dược vậy làm thành viên thuốc cho ta nuốt vào . Dược nước đen tuyền như vậy ta nhất định uống.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nàng uống vào vất vả như vậy khỏi nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, “Làm thành viên thuốc cần tiêu phí thời gian mấy ngày......”

      ngại, ngươi chậm rãi làm , ta chết được.” Thần Tịch căn bản là sợ độc, bất quá việc này nàng tính cho bọn họ biết.

      Chuyện giải dược cứ như vậy bị Thần Tịch quyết định, nguyên bản kế hoạch tính sau Trung thu rời liền có người làm thay đổi, thực tế Thần Tịch cũng vội vã rời . Bắc Đường Quân Liên bọn họ muốn bắt đầu điều tra, nàng căn bản vội......

      Tương phản, người Hắc Long bang, nàng nhất định phải cấp phần đại lễ, chỉ là biết ổ của bọn họ cũng là có chút buồn bực.

      Hai ngày sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chạy nhanh đuổi chậm làm ra viên thuốc giải độc, Thần Tịch lấy đến viên thuốc nho cười cười: “Rất tinh xảo, vất vả ngươi.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngăn lại nàng, “Công chúa, ta trước bắt mạch lại cho người xem thế nào.”

      cần phiền toái như vậy.”

      “Vẫn là cẩn thận ít tốt hơn.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngoài ý muốn có chút kiên trì, thậm chí đợi Thần Tịch đáp ứng liền thân thủ bắt được cổ tay Cung Thần Tịch.

      Thần Tịch đành phải để bắt mạch, sau lát Hoàng Phủ Cảnh Hạo đáy mắt lên chút hồ nghi, nhưng có biểu lộ cái gì, “Công chúa, hoàn hảo, ăn viên là tốt rồi.”

      “Ân.”

      Theo lời ăn viên viên thuốc, Thần Tịch cảm giác thuốc này uống vào chút khó khăn, này Hoàng Phủ Cảnh Hạo kỹ thuật sai.

      Ngay tại phía sau, cái hộ vệ vội vàng tiến vào, “Công chúa, xảy ra chuyện.”

      “Nga, tình gì?”

      Hộ vệ vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía bọn họ, “Công chúa, hôm trước người có tấm lòng tốt buông tha cho Thủy Yên, còn an bài cho nàng tốt, cũng nghĩ tới nàng sau khi ra ngoài lại lời ác với mọi người xung quanh, thế nhưng công chúa người tâm địa ác độc, bổng đánh uyên ương, còn cố ý hại con nối dòng của Tam công tử......”
      sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51: Lời đồn đãi chuyện nhảm
      Edit: Phạm Mai

      Thần Tịch cẩn thận nghe xong hộ vệ báo cáo nhịn được bật cười, Thủy Yên kia đúng là cái bịa chuyện hay đâu. Cư nhiên nghĩ ra biện pháp như vậy báo đáp lại nàng.

      Bổng đánh uyên ương?

      Cũng biết ở trong mắt Bắc Đường Quân Liên nàng có tính đucợ là cái hông nhan tri kỉ hay ?

      Mọi người thấy nàng giận mà cười đều sửng sốt, chẳng lẽ công chúa là giận dữ mà cười? Khí choáng váng?

      “Công chúa, chuyện này để cho ta xử lý .” Gia Cát Tĩnh Trạch chủ động xin giết giặc, rất tức giận, cái nữ nhân Thủy Yên kia chết hết tội, nàng cư nhiên dám lấy oán trả ơn, còn muốn hủy thanh danh của công chúa, là tội đáng chết vạn lần.

      Thần Tịch nhìn mỉm cười: “Xử lý như thế nào? Muốn giáo huấn nàng hay là muốn cùng đoàn người giảng đạo lý?”

      “Công chúa yên tâm, ta nghĩ biện pháp giải quyết việc này.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt nhìn hộ vệ liếc mắt cái, “Công chúa, chuyện này liền giao cho Đại công tử xử lý , tin tưởng lấy năng lực Đại công tử nhất định có thể xử lý thích đáng.”

      , khiến cho ngươi bận việc .”

      ......

      Đêm đó, Thần Tịch tính ra ngoài chút, dạo chợ đêm, thuận tiện ăn vặt chút, chỗ ăn vặt của Phong thành vẫn là tệ.

      Sau khi ra phủ tướng quân, Phong thành cũng có bởi vì đến ban đêm mà trở nên lạnh lùng, ngược lại càng càng ngày càng náo nhiệt, cũng bao lâu Thần Tịch chợt nghe đến thanh của những người đường nghị luận.

      Nhất là thời điểm mình ngồi vào chỗ ở quán trà, khách nhân trong quán đều nghị luận rất sôi nổi, đề tài mười phần là giống nhau, đều là Nhai Nữ quốc Xích Dương công chúa thân là con tin nhưng là ở hạ quốc kiêu ngạo như thế nào. . .

      Sau đó bổng đánh uyên ương chia rẽ Bắc Đường Quân Liên cùng thế hệ hoa khôi Thủy Yên nương, gần đây nhất là giả tốt bụng chuộc thân cho Thủy Yên nương, kì thực là muốn giành được ưu ái của Bắc Đường công tử, sau đó lại tìm cơ hội hãm hại Thủy Yên nương vô tội là hạ độc mưu hại công chúa, nhẫn tâm trừ bỏ đứa trong bụng nàng......

      Thần Tịch nghe khách nhân vừa uống trà vừa tán gẫu mê say, nàng cũng nghĩ vén lên cái khăn che mặt cho những người nghị luận này biết chánh chủ ngồi bên nghe bọn họ đây.

      theo nàng ra ngoài Tiêu Băng ngày càng phát ra lãnh khí bức người, những hộ vệ cũng là người người sắc mặt trầm, chỉ chờ công chúa ra lệnh tiếng ra tay giáo huấn những người ngu dân này phen.

      Nhưng công chúa nhà bọn họ tính tình luôn tốt bây giờ lại vẫn luôn trầm mặc, câu cũng , còn có tâm tình chậm rì rì ăn mỳ sợi.

      là làm cho bọn họ vô cùng khó hiểu, trong đó có cái hộ vệ nghe nổi nữa, thấp giọng xin chỉ thị : “Công chúa, bằng thuộc hạ......”

      cần, chó cắn ngươi ngụm ngươi còn muốn cắn trở lại sao?”

      Ngạch!

      Hộ vệ cứng người lại, chẳng lẽ cứ như vậy quên ?

      “Ai, mọi người cũng biết a, Xích Dương công chúa kia có phụ đức cỡ nào nha, chỉ cần nam nhân nàng xem trúng đều nghĩ ý tưởng đoạt lấy đem về phủ công chúa tra tấn phen đấy.”

      “Di, lão huynh, sao ngươi biết như vậy?”

      “Hắc hắc, đó là do ta có cái huynh đệ bộ dạng có chút tuấn tú bị người công chúa phủ bắt , đến nay còn có trở về, Xích Dương công chúa kia quả thực chính là cái nữ nhân dâm đãng a.”

      mặt Hoa Tử Huyễn cười như cười cuối cùng cũng có vết rách, nam nhân này là đáng đánh đòn.

      Bộ dáng giống gấu kia của , vậy huynh đệ của tuấn tú như thế nào? Xích Dương công chúa cho dù hảo nam sắc cũng coi trọng người như vậy .

      Tiêu Băng nghĩ trức tiếp chưởng chụp bay người nọ, lại bị Hoa Tử Huyễn cản lại, liếc mắt nhìn chậm rì rì : “Tứ công tử đừng nóng vội, thời điểm như thế này để cho ta biểu a, ta là chờ cơ hội biểu để cho công chúa mềm lòng thu ta đây.”

      “Khụ khụ......”

      Thần Tịch sặc, những từ này chút cũng mới mẻ, nhưng nàng vẫn là bị sặc, làm sao có thể giống như này......

      Ai!

      Chỉ thấy Hoa Tử Huyễn cười tủm tỉm nhìn về phía nam nhân chuyện muốn văng nước miếng kia, “Ai, vị huynh đài kia, tại hạ bất tài, muốn thỉnh giáo chút, biết vị huynh đệ kia của ngươi cùng bộ dạng của ta nếu so sánh với nhau, ai xuất sắc hơn ai?”

      Hán tử nghe được có người đánh gãy lời của có chút bực bội quay người nhìn lại, này vừa thấy, thấy được hai cái nam nhân tuấn tú thuộc hàng nhất đẳng a. Tuy rằng thực nghĩ thừa nhận chính mình có phong độ như vậy, nhưng là thể nào tiếp thu nha.

      Rất nhiều người bên trong đám người tự nhiên cũng có đồng cảm, trong đó lại có người cười: “Vị công tử này yên tâm, huynh đệ hắc cẩu tử này làm sao có thể cùng với ngươi so sánh, căn bản chính là khác nhau trời vực.”

      “Đúng thế đúng thế, mấy người chúng ta đều nhận thức huynh đệ đây.”

      Mấy người tân khách ngươi lời ta lời đều là làm thấp người đucợ xưng là huynh đệ của hắc cẩu tử, Hoa Tử Huyễn có chút ngượng ngùng nhìn người nọ: “Huynh đài, có lỗi, đem huynh đệ ngươi ra so sánh bằng xin lỗi.”

      “Hừ!”

      “Nhưng là, công tử phong độ giống ta như vậy thế mà Xích Dương công chúa cũng hề muốn, làm sao có thể coi trọng huynh đệ nhà ngươi đâu? Điểm ấy bản công tử là tò mò a.”

      Ách --

      Trong đám người trận hút khí, Xích Dương công chúa cần tuấn nam như vậy?

      Nàng bị ngu sao?

      chừng nhân gia Xích Dương công chúa thích nam nhân như ngươi đâu.” Lời này hắc cẩu tử cũng thể nào nắm chắc được khẩu khí, dù sao chỉ cần là ánh mắt tốt có khả năng cần người nam nhân như thế này.

      Hoa Tử Huyễn thở dài: “Cũng biết tên gọi của huynh đệ ngươi là gì, ra ta giúp ngươi tra thử, nhìn xem có phải bị Xích Dương công chúa cấp chiếm lấy hay .”

      “Ngươi, ngươi là người nào?”

      “Ta a, chính là cái hộ hoa sứ giả ở bên người Xích Dương công chúa thôi, huynh đài, đừng hoảng hốt a, chỉ cần ngươi là lời , công chúa thể nào nhận, công chúa nhà chúng ta có đặc điểm lớn nhất chính là dám làm dám chịu.”

      Hắc cẩu tử đổ mồ hôi, nương nha, cư nhiên đụng vào người thủ bên cạnh Xích Dương công chúa, cái này chết chắc rồi. Ánh mắt trốn tránh người khác đứng lên muốn ra ngoài, vì bạc toi mạng đáng nha.

      “Ôi chao ôi chao, bản công tử cấp cho ngươi chủ trì công đạo, ngươi như thế nào cám ơn ngược lại muốn chạy hả?” Hoa Tử Huyễn rất là khách khí đè lại bờ vai của .

      Này nhấn cái, hắc cẩu tử cũng là mồ hôi lạnh rơi, đau a. chịu đựng thống khổ ha ha nhìn Hoa Tử Huyễn: “Công tử giơ cao đánh khẽ, ta cũng chỉ là ấm ức, có ý tứ khác......”

      “Ân?”

      Lực tay nặng hơn chút, cũng biết đối phương sử dụng tay chân như thế nào, hắc cẩu tử cảm thấy bả vai chính mình giống như muốn nứt ra rồi, miệng nhếch lên khóc ra tiếng : “Công tử tha mạng, (tiểu nhân) cần chủ trì công đạo...... Chỉ cầu công tử tha mạng.”

      Thần Tịch nhìn xem lạnh nhạt nhìn lướt qua: “Tử Huyễn, đối với tiểu nhân như thế này chỉ làm ô uế tay của ngươi thôi , bỏ qua , chúng ta thôi.”

      Mọi người theo tiếng xem qua, cũng là đạo bóng dáng mảnh khảnh, thân thể nữ tử nhàng thướt tha, tiếc nuối là cái khăn che mặt che khuất mặt của nàng nhìn được hình dạng.

      Hoa Tử Huyễn nghe vậy cười cười, nhàng vỗ bả vai hắc cẩu tử chút, “Huynh đài, công chúa hôm nay tâm tình hảo, tính ngươi gặp may mắn .”

      Cái gì?

      Công chúa? Chẳng lẽ cái nữ tử che mặt kia chính là Xích Dương công chúa? Hắc cẩu tử mồ hôi lạnh rơi, nãy giờ dối biết bao nhiêu nha, nay gặp phải chánh chủ còn tự biết.

      Thảm, thảm.

      Bỗng dưng, trước mặt mọi người hắc cẩu tử liền hướng tới Cung Thần Tịch thẳng tắp quỳ xuống, “Tiểu dân bái kiến Xích Dương công chúa, vừa mới tiểu dân chỉ là hươu vượn, cầu công chúa tha mạng.”

      Hoa Tử Huyễn bĩu môi cười nhạo: “Như thế nào, ngươi quên những gì ta vừa mới sao? Đều công chúa là người dám làm dám nhận, cho nên cũng liền chán ghét người dám làm dám nhận. Ngươi đây là làm cho công cháu tức giận sao?”

      Thần Tịch xốc lên mũ sa, hé ra khuôn mặt quý khí bức người, tóc hồng cùng với mắt lam xuất trước mắt mọi người, khí thế khiếp người, chỉ cần liếc mặt quanh quán trà cái, mọi người trong quán lập tức câm như hến.


      Chương 52: Dạ Kiêu



      Thần Tịch đạm mạc nhìn hắc cẩu có hứng thú liếc mắt cái, cười cười, “Tử Huyễn, thôi, bản công chúa vẫn là lần đầu tiên biết đucợ chính bản thân mình ở bên trong nhận thức của dân chúng Hạ quốc lại thấp như thế, là mở rộng tầm mắt.”

      “Công chúa, ta nghĩ vị huynh đài này có thể là hiểu lòng của nữ nhân, cho nên liền nghĩ đến mỗi người đều cùng chỉ thích bộ dạng thấp, biết thưởng thức cái tốt.” Hoa Tử Huyễn năng hùng hồn đầy lý lẽ giúp đỡ giải thích .

      Lời này đưa tới trận tiếng cười nhạo của đám người, ít người xem Xích Dương công chúa tuy rằng quý khí bức người lại hoàn toàn có giống mọi người lưu truyền độc ác, liền có ít người lớn mật mở miệng ra ít việc hằng ngày của hắc tử.

      Bởi vì gia cảnh bần hàn, cho nên hơn ba mươi tuổi còn có cưới vợ sinh con, cả ngày chơi bời lêu lổng, liền ngay cả dạo thanh lâu cũng có bạc để .

      Mọi người được càng nhiều, hắc cẩu tử mồ hôi liền chảy càng nhiều, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

      Loáng thoáng bên trong, Thần Tịch tựa hồ còn nghe được có người hắc cẩu tử này là bị trong nhà đuổi ra ngoài, bởi vì phạm vào chuyện sai, vì liên lụy danh dự gia tộc, liền đem trục xuất gia phả.

      Thần Tịch bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng thương, người này có lẽ phải trời sinh người xấu, chọn nhíu mày, giọng : “Tên gọi của ngươi là cái gì?”

      Hắc cẩu tử cắn răng ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt cái, “Tư Thiên Nhạc.”

      Tên này sai a. Thần Tịch cười cười, “Về sau ngươi theo ta làm việc ?”

      Cái gì?

      cần hắc cẩu tử, những người khác đều ngây ngẩn cả người, Xích Dương công chúa đây là ngoạn cái gì? Chẳng lẽ là muốn nhận đến bên người mình để giáo huấn mootjc hút hay sao?

      Tiêu Băng lại nhìn ra thần sắc của nàng, biết nàng là muốn lưu lại người như vậy, khỏi nhíu: “Công chúa, thủy chung là con dân Hạ quốc, bằng cấp Hạ quốc quốc chủ cái mặt mũi, làm cho tự sinh tự diệt .”

      , ta muốn để cho lấy công chuộc tội, về sau liền phụ trách dưỡng mã cho ta .”

      Hắc cẩu tử nghe được dưỡng mã hai chữ lập tức nhìn về phía Cung Thần Tịch, “Công chúa, người muốn tiểu dân dưỡng mã?”

      Thần Tịch mỉm cười: “Ta bao giờ dối.”

      “Hảo, (tiểu nhân) nguyện ý.”

      Di?

      Này đúng thú vị, biết khả năng có nguy hiểm còn muốn lên, hắc cẩu tử này sợ chết a?

      Bên trong đám người phát ra từng đợt khe khẽ , “Chẳng lẽ tiểu tử này muốn xoay người?”

      “Khó a, nghe hắc cẩu tử thời điểm trước kia chưa có rời nhà có dưỡng được mấy con mã tốt đấy.”

      ......

      Bỗng nhiên, đám người bên trong ra cái cẩm y thiếu niên, nhìn áo mũ chỉnh tề, bộ dáng đoan chính, đối với Cung Thần Tịch hành cái đại lễ, “Thảo dân Tư Phượng bái kiến Xích Dương công chúa.”

      Thần Tịch quá thích người bỗng dung xuất này, ôn hoà ứng câu: “Chuyện gì?”

      Tư Phượng nhìn Tư Thiên Nhạc liếc mắt cái, có chút bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Công chúa xin thứ tội cho, nguyên bản thảo dân là Nhị ca Tư Thiên Nhạc, chúng ta cùng cha khác mẹ. Vốn là có liên quan, bất quá chung quy là quan hệ huyết thống, nhìn đến phạm phải hành vi như thế dám bao che, lần này ăn bừa bãi nhất định là thu được chỗ tốt từ người khác, còn thỉnh công chúa đừng nên đem đặt ở bên người, miễn cho tương lai lại gây ra chuyện lớn gì đó.”

      khắc Tư Thiên Nhạc nhìn đến Tư Phượng xuất ánh mắt rất tốt, này hội nghe xong lời sắc mặt càng thêm khó coi, bất quá có hé răng phản bác.

      Tư Phượng tự quyết định hồi, nhìn Xích Dương công chúa còn có cái phản ứng gì khỏi nóng nảy, chẳng lẽ Xích Dương công chúa thiếu người dưỡng mã? Nghĩ nghĩ lại đề nghị : “Nếu công chúa là muốn tìm mã phu dưỡng mã, như vậy thảo dân nguyện ý cống hiến sức lực, thảo dân nhận thức ít người có kỹ thuật dưỡng mã tốt lắm......”

      Thần Tịch than tiếng, Tiêu Băng hờn giận quét Tư Phượng liếc mắt cái, người này nhìn như thông minh đáng tiếc, biết tính tình công chúa, công chúa là cái loại người người khác càng phản đối nàng càng có hứng thú.

      Đương nhiên, đây là bản tôn tính tình, nếu Thần Tịch biết được Tiêu Băng ý tưởng nhất định hội ấm ức, nàng còn có cái loại khuynh hướng thích bị ngược này.

      “Công chúa, phải thảo dân nể mặt, trước kia là rất hồ đồ, bị mẫu thân đuổi ra khỏi nhà sau lại càng ngày càng hư hỏng, có tiền cưới vợ cũng là thường xuyên đối ít nương có ý đồ gây rối, nhiều lần bị người đánh nhưng vẫn như trước chịu sửa đổi. . .”

      Tư Phượng thao thao bất tuyệt quở trách Tư Thiên Nhạc những tội trước kia, mỗi điều đều đủ để cho tất cả mọi người sinh ra ác cảm, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà mấy năm nay Tư Thiên Nhạc thể tìm thấy việc làm.

      Ước chừng thời gian ly trà trôi qua, Thần Tịch có hứng thú nghe tiếp, liếc mắt nhìn : “Ngươi xong chưa?”

      Tư Phượng ngẩn ra, ngượng ngùng : “Tiểu dân xong, hy vọng công chúa cẩn thận lo lắng......”

      “Im miệng.” Tiêu Băng là tức giận, vốn còn khả năng có cơ hội khuyên Xích Dương công chúa bỏ qua chuyện của Tư Thiên Nhạc, nhưng hôm nay, chỉ sợ công chúa muốn hạ quyết tâm dẫn Tư Thiên Nhạc. Được việc đủ bại có thừa chính là chỉ người như vậy, nếu phải ngại ở trước mắt công chúng nhất định cước đá bay người này ra ngoài.

      Tư Phượng bị Tiêu Băng lãnh liệt cấp dọa chấn động, dám gì cả, Thần Tịch cũng là cười mở miệng , “ xong làm việc của ngươi thôi, chuyện của bản công chúa còn cần ngươi nhúng tay vào.”

      Có ý tứ gì? Tư Phượng kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Cung Thần Tịch, trong lòng rất là ngạc nhiên, nghe giọng điệu của nàng tựa hồ nhiều như vậy đều vô dụng.

      Thần Tịch lại nhìn Tư Thiên Nhạc liếc mắt cái, “Nghe như vậy hồi, ta đoán kỹ thuật dưỡng mã của ngươi nhất định là khá tốt, từ giờ trở liền theo ta , chỉ cần ngươi có bản lãnh , chuyện tình lần này ta cùng ngươi so đo.”

      Đáy mắt Tư Thiên Nhạc lên chút tia sáng kỳ dị, “Tạ ơn công chúa ban ân.”

      Tư Phượng khẩn trương khuyên nhủ: “Công chúa, cân nhắc a.”

      Tiêu Băng cánh tay vung lên, thanh lạnh lùng : “Nhường đường, đừng cản đường.”

      Thần Tịch cũng biết Tiêu Băng vì sao mất hứng, bất quá trước mắt nàng cũng có chiếu cố cảm giác tâm tình của lục phu, cho nên liền xem , khai đạo nàng liền nhàn nhã tiêu sái ra ngoài.

      được vài bước lại bị Tư Thiên Nhạc kêu lại: “Công chúa, vì biểu thành tâm, tại hạ nguyện ý nhận tội, lời lúc trước tiểu nhân hết thảy đều là từ nữ nhân ra tiền cố ý muốn bôi đen thanh danh công chúa, có nữ nhân cho ta trăm lượng bạc, muốn ta mang vài người chung quanh bôi đen công chúa.”

      Hoa Tử Huyễn thở dài, “ thú vị, như vậy ra , ngươi sợ công chúa là lừa gạt ngươi sao?”

      Tư Thiên Nhạc nhìn Cung Thần Tịch liếc mắt cái, “Nếu đây là thủ đoạn công chúa làm cho tiểu dân , tiểu dân cũng cam nguyện chịu, công chúa thủ đoạn chuẩn, cam nguyện mắc câu.”

      Người này thú vị.

      Thần Tịch quay đầu đối với mỉm cười: “Đuổi kịp , về sau ngươi chính là người chăm sóc ngựa của ta, chiến mã mười vạn tinh binh của ta ít, hy vọng ngươi có thể có bản lĩnh chăm sóc tốt.”

      Nghe vậy Tư Thiên Nhạc vui mừng quá đỗi, trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái, “Tiểu dân tạ ơn công chúa chiếu cố, lại cả gan thỉnh công chúa ban thưởng danh cấp (tiểu nhân), về sau (tiểu nhân) duy công chúa là từ.”

      Thần Tịch nghĩ nghĩ, “Vậy kêu Dạ Kiêu .”

      “Là, Dạ Kiêu bái kiến công chúa.”

      “Được rồi, đừng quỳ, thời gian rảnh rỗi của ta nhiều lắm, thôi.”

      Tư Thiên Nhạc, , từ giờ khắc này trở , chính là Dạ Kiêu, phải người Tư gia, cũng phải cái đầu đường ** hắc cẩu tử kia, là mã phu của Xích Dương công chúa Dạ Kiêu.

      Tư Phượng nhìn màn những chuyện nãy giờ xảy ra hai mắt mở to, chẳng lẽ Xích Dương công chúa giống người thường, vẫn là nàng là ngốc tử? đều trắng ra như vậy, nàng lại vẫn dám dùng người như thế sao?

      Dạ Kiêu được vài bước, ở cửa quán trà quay đầu nhìn cái, xỉ nha cười: “Nhị thiếu gia, trong vòng mười năm ta tất tới tìm nhóm người các ngươi ôn chuyện.”
      sanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Chân diện mục

      Edit: Phạm Mai


      Dạ Kiêu theo Thần Tịch trở lại tướng quân phủ, Thần Tịch cho người an bài phòng cho cùng nhóm hộ vệ giống nhau. Hôm sau, Gia Cát Tĩnh Trạch nghe tới người như vậy, liền cho người kêu tới gặp.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo tự nhiên cũng từ hộ vệ trong miệng nghe xong việc này, đối với Tư Thiên Nhạc cũng có vài phần hứng thú, liền cùng với Gia Cát Tĩnh Trạch ở trong viện chờ.

      Thần Tịch bĩu môi, “Như thế nào, ta thu cái mã phu cũng cần các ngươi quan tâm a?”

      phải, Tĩnh Trạch chính là muốn nhìn chút dạng nhân tài gì có thể đucợ vào mắt của công chúa.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là uống nước trà có đáp lời, sau khi hộ vệ thông báo Dạ Kiêu đến đây ánh mắt của liền chăm chú nhìn vào cửa tiểu viện, nhìn thấy Dạ Kiêu liền giận tái mặt, cẩn thận đánh giá phen sắc mặt càng thêm khó coi.

      Dạ Kiêu lên kiêu ngạo siểm nịnh hành lễ sau đứng thẳng ở bên, “Công chúa có việc muốn phân phó thuộc hạ làm?”

      , là hai người bọn họ muốn gặp ngươi.” Thần Tịch tâm trạng tốt lắm chỉ chỉ vào hai người nam nhân, “Người nọ là Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tục xưng Hoàng Phủ tướng quân, ngươi sớm gặp mặt cũng là tốt; Về phần người còn lại là Gia Cát Tĩnh Trạch, tục xưng Đại công tử.”

      “Dạ Kiêu gặp qua Hoàng Phủ tướng quân cùng Đại công tử, ngày sau thỉnh tướng quân cùng Đại công tử chỉ giáo nhiều hơn.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo hừ lạnh tiếng: “Chỉ giáo có vấn đề, bất quá, ở trước khi ta chỉ giáo phải là ngươi nên tháo cái mặt nạ da người của ngươi xuống .”

      Cái gì?

      Thần Tịch kinh ngạc nhìn về phía Dạ Kiêu, “Ngươi, ngươi dịch dung?”

      Dạ Kiêu trong mắt lên chút kinh ngạc, lập tức lạnh nhạt, “Thỉnh công chúa thứ tội, ngày xưa Dạ Kiêu có khó xử của chính mình nên mới phải làm như thế, việc này vốn định tìm cơ hội bẩm báo công chúa, nghĩ tướng quân lợi hại như thế, liếc mắt cái liền xem thấu tiểu xiếc của ta.”

      Ngạch!

      Nàng vì sao liền nhìn ra?

      Thần Tịch cảm thấy có chút chờ mong, “Vậy ngươi nhanh tay tháo xuống để ta xem rốt cuộc ngươi là cái bộ dáng gì .”

      Tuy rằng đối với ít tính tình của Xích Dương công chúa nghe qua, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy lại biểu ra hứng thú vội vàng với mặt của nam nhân, Dạ Kiêu đúng là có chút ăn tiêu.

      Thần Tịch nhìn hề động thấy khó hiểu, “Như vậy? nghĩ lộ ra chân diện mục?”

      phải, (tiểu nhân) liền .”

      Sau lát, cái nam tử mặc quần áo cùng Dạ Kiêu giống nhau trở lại, Thần Tịch ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt, có chút cà lăm: “Ngươi, ngươi là Dạ Kiêu?”

      Ngũ quan này giống như là đucợ điêu khắc ra, góc cạnh ràng, tuy rằng được xem như thuộc hàng tuấn mỹ đứng đầu, nhưng mặt lại có loại hình rất là mê hoặc người, nhìn kỹ cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo tựa hồ có hai phân tương tự.

      Khí chất, đúng vậy, chính là khí chất.

      Cái loại cảm giác nắm mọi việc trong tay, khí chất chút hoang mang.

      Thần Tịch dựng thẳng lên ngón cái khen: “Chậc chậc, sai, sai, ngươi biến đổi mặt là mang lại cho người khác cảm giác mới mẻ, quái, ngươi trước kia làm sao muốn che giấu chân diện mục chính mình?”

      Dạ Kiêu cười khổ, “Công chúa, đó là qua có điều tiện, sau này (tiểu nhân) liền bằng diện mạo theo công chúa.”

      “Ân, hảo, bất quá, đừng tự xưng cái gì (tiểu nhân), ngươi tuổi ràng so với ta lớn hơn, nếu --”

      “Khụ khụ......” Gia Cát Tĩnh Trạch ho hai tiếng,

      Thần Tịch bĩu môi, sửa lời : “Về sau ở trước mặt ta tự xưng tên là được rồi.”

      “Là, Dạ Kiêu tuân mệnh.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch đánh giá Dạ Kiêu phen sau đáy lòng có sầu lo, này nam nhân, cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo có ba phần tương tự, biết ngày sau công chúa có thể hay đem cho rằng là thế thân Hoàng Phủ Cảnh Hạo?

      “Lời đồn có phải hay người nữ nhân tên là Thủy Yên với ngươi ?” Tiêu Băng lãnh khốc nhìn Dạ Kiêu, thích Dạ Kiêu, đây là chuyện tình lần đầu tiên gặp mặt quyết định.

      Dạ Kiêu lạnh nhạt cười: “Là có nữ nhân tới tìm ta, bất quá hẳn là phải Thủy Yên nương, tìm ta là cái tiểu nha hoàn, nàng chỉ ra bạc làm cho ta hỗ trợ, về phần người sau lưng nàng ra mặt.”

      “Ân, biện pháp này đúng tệ, Thủy Yên cũng phải đứa ngốc, Tĩnh Trạch, việc này phải ngươi xử lý sao? Còn có nghĩ đến biện pháp giải quyết?” Thần Tịch phiêu bên người mỗ nam liếc mắt cái.

      Gia Cát Tĩnh Trạch lão thần khắp nơi nhìn lại nàng: “Công chúa cần lo lắng, Tĩnh Trạch chắc chắn làm thỏa đáng việc này, vạn sẵn sàng.”

      *Edit: Phạm Mai - *******************

      “Nga? Lời này của ngươi còn có huyền cơ?”

      “Tự nhiên, công chúa kiên nhẫn chờ đợi hai ngày, ba ngày sau tất làm cho nàng thể chết già.” Thời điểm Gia Cát Tĩnh Trạch lời này vẻ mặt như trước là cao quý, chút cũng có mùi huyết, làm cho người ta cảm giác như thương lượng muốn vứt bỏ bộ quận áo cũ vậy.

      Dạ Kiêu thầm cúi mi, phu thị bên người Xích Dương công chúa quả nhiên người người giống bình thường, nghe Đại công tử Gia Cát Tĩnh Trạch này là cái cao quý thanh lịch nhất lại là mưu tính sâu xa, trước mắt xem ra tựa hồ đồn đãi giả; Tứ công tử cũng là làm người lạnh như băng, thân thủ vừa thấy chính là vô cùng tốt, Hoàng Phủ tướng quân...... Nam nhân này nhìn thấu, đồn đãi đối Xích Dương công chúa là cực vì nghiêm khắc, giống như nghiêm sư, mà Xích Dương công chúa đối với gì nghe nấy, nay xem ra, cũng phải sai hoàn toàn.

      Lớn nhất ổn chính là Xích Dương công chúa, hoàn toàn đảo điên nhận tri của , , có chút vẫn là đồn đãi chính xác, phải là bướng bỉnh, người khác càng là phản đối nàng lại càng là đối nghịch.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thần sắc biến ảo mấy lần, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Công chúa, ta xem này Dạ Kiêu là sai, bằng ngươi thu làm cái phu thị thứ bảy .”

      Dạ Kiêu kinh hãi, là quyết ý theo Xích Dương công chúa, cũng có nghĩ tới --

      cần, phu thị của ta muốn ngại nhiều, tướng quân cũng đừng vất vả lo lắng việc này, có thời gian vẫn là ngẫm lại trở lại Hi thành như thế nào thao luyện quân đội . Tuy rằng ta thu chức vị của ngươi, nhưng ngươi vẫn là phó tướng quân a, trách nhiệm trọng đại đâu.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt cứng đờ, lập tức gật gật đầu: “Công chúa đúng, Cảnh Hạo nhớ kỹ.”

      Dạ Kiêu nhắc tới tâm cũng buông xuống, bất quá lại có chút khó chịu, bị nữ nhân ghét bỏ có người nam nhân nào cao hứng chứ, đây là bệnh chung của con người, chính mình thích liền cảm thấy thực đương nhiên, mà khi gặp được người như vậy, bị đối phương đương nhiên cự tuyệt sau lại hội sinh ra buồn bực.

      “Ân, bên trong mười vạn tinh binh có bao nhiêu là kỵ binh?”

      “Có thể kỵ binh tinh có bạ vạn.”

      Thần Tịch nhíu mày, “Mới ba vạn?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt thay đổi, “Mặt khác thất vạn binh lính cũng phải hiểu cưỡi ngựa, bất quá là có quá am hiểu thôi, so với binh lính bình thường mà bọn họ là thực sai.”

      Nga, đúng như vậy? Thần Tịch cười cười hề hỏi nhiều, sức chiến đấu mười vạn tinh binh như thế nào nàng trở lại Hi thành kiểm duyệt phen biết, chỉ mong Hoàng Phủ Cảnh Hạo có có tâm tư phá hoại tinh binh của nàng.

      Hắc Long bang, nàng có cần giải quyết trước khi Hi thành hay ? Nếu đem bọn họ dẫn tới Hi thành ám sát chính mình tinh binh mới đúng là bất lợi, ám sát cùng chiến trường đồng dạng ý nghĩa như vậy.

      “Công chúa lo lắng chuyện gì?” Gia Cát Tĩnh Trạch gặp bộ dáng đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, đau lòng.

      “Ai, Hắc Long bang a, lần trước bọn họ tưởng ám sát ta, ta đều còn có trả lễ lại cho bọn họ đâu.”

      Nhắc tới Hắc Long bang Gia Cát Tĩnh Trạch tự nhiên nghĩ đến ngày ấy lòng có cảm ứng chạy về phủ tướng quân lại nhìn đến tình cảnh nàng bị nhốt ở trong lồng sắt quanh thân là đại hỏa vây khốn, khắc kia, mặt của nàng thế nhưng có kích động, có thất kinh, chính là bình tĩnh đứng đó.

      Sau đó nhớ tới đều sợ hãi, chẳng lẽ nàng đối mọi người bên người có lưu luyến sao? Cho nên mới thản nhiên đối mặt cánh cửa tử vong như vậy?

      Nếu thể làm cho lòng của nàng phát lên ít lưu luyến, như vậy, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đâu? Mười mấy năm nay nàng cố gắng muốn Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở thành chính phu của nàng, điều này cũng thể làm cho nàng cảm thấy lưu luyến sao?
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :