1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Hoa Tử Huyễn ác thú vị


      Edit: Phạm Mai


      Cơ Tĩnh Viễn sắc mặt vẫn đạm mạc như trước, từ sau khi xảy ra chuyện tình của thích khách vẫn cứ như vậy. Thần Tịch nhìn tiếc hận : “Cơ Tĩnh Viễn, ta biết ngươi là người Đại công chúa tặng cho ta, ta biết các ngươi lúc trước có giao tình gì, bất quá ta nghĩ cho ngươi biết chút, việc này có lẽ có liên quan tới Đại công chúa, nếu ngươi đối với nàng tâm có thiên vị, như vậy sớm làm theo lời ta ta cho ngươi được tự do, nếu ngươi là tính cấp nàng làm nội ứng, sinh tử của ngươi liền giao cho Quân Liên xử trí, khi phát ngươi phản bội ta duy hộ Đại công chúa mà trowrngaij cho ta có thể xử trí ngay lập tức.”

      Cơ Tĩnh Viễn ánh mắt thâm trầm nhìn nàng cái cũng câu phản bác liền cúi đầu.

      “Tốt lắm, các ngươi ngày mai chuẩn bị chút, đêm mai nửa đêm theo Quân Liên xuất phát, việc này cần phải giữ bí mật, trước khi rời chuẩn bị phong thư cho ta, làm cho mọi người biết là các ngươi là tự chính mình tách khỏi ta, đừng làm cho người khác nhìn ra là do ta hạ lệnh.”

      “Vâng, công chúa.” Lâm Tuấn Thần cung kính rời , Cơ Tĩnh Viễn cũng trầm mặc rời .

      Bắc Đường Quân Liên muốn lại bị Thần Tịch kêu lại, “Quân Liên, nếu Cơ Tĩnh Viễn lòng hướng về Đại công chúa, làm cho hôn mê đưa đến phủ Đại công chúa là tốt rồi, cần đụng đến tính mạng của .”

      “Hảo.”

      Công chúa nhân từ?

      “Ngươi cũng nghỉ ngơi , cần thủ ta.”

      “Vâng. Bất quá, Lục công tử ở bên người công chúa, ta quá yên tâm.”

      Thần Tịch cười cười: “ ngại, có Hứa Phi Sương, còn có cái Hoàng Phủ Cảnh Hạo đây, bản của sai, ngươi cứ việc yên tâm làm tốt chuyện tình bên kia là được rồi.”

      “Được rồi, vậy hết thảy thỉnh công chúa cẩn thận.”

      ......

      Thần Tịch dựa vào cửa sổ , nhìn bóng đêm, trong lòng có chút cảm thán, người này sinh là vô thường.

      Cho dù cùng Hạ Thượng Vũ đạt thành hiệp nghị, trong những người bên cạnh nàng người có thể tin tưởng bất quá chỉ có Bắc Đường Quân Liên mà thôi, quá ít, nàng cần phải tìm số người đến làm việc cho chính bàn thân mình.

      “Hi, công chúa đây là biểu tình cái gì đây? Có chuyện gì làm phiền lòng sao? Muốn hay tại hạ cống hiến sức lực phen?” Thanh trêu tức truyền đến, cửa sổ xuất cái bóng dáng cà lơ phất phơ.

      Thần Tịch nhìn đến người vừa tới hấp khẩu khí: “Hoa Tử Huyễn, ngươi như thế nào xông vào phủ tướng quân? Cũng sợ bị người ta cho rằng thích khách?”

      Hoa Tử Huyễn cười hắc hắc, chút nào để ý: “Công chúa cần lo lắng cho ta, bọn họ còn có ngăn cản được ta đâu.”

      “Ngươi tới làm cái gì?”

      “Nhìn xem công chúa a!”

      Choáng váng, nàng có cái gì đẹp mặt?

      “Xem qua công chúa ngươi phải là có thể rời rồi sao?” Cùng với thanh lạnh lùng xuất đạo bóng người cao lớn.

      Hoa Tử Huyễn nhìn đến người tới thở dài, “Ta thực hay ho, cư nhiên gặp Hoàng Phủ công tử ở đây. Công chúa, nghe người này là người ngươi sủng nhất tín nhiệm nhất, là hay sao?”

      “Dù hay giả dều cùng với ngươi hề có chút quan hệ nào.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với Hoa Tử Huyễn vừa đến chút cũng hoan nghênh, chuyện tình Xích Dương công chúa ngày càng thoát ly ra khỏi tầm tay của rồi, đối với nhân tố nguy hiểm Hoa Tử Huyễn này tự nhiên càng thêm chào đón.

      Thần Tịch nhìn hai nam nhân giằng co có hé răng, cái bề ngoài bình thường khí chất xuất chúng; cái dung mạo tuấn mỹ lại mang theo tà khí, hai nam nhân cũng phải dễ chọc.

      Hoa Tử Huyễn lại nhìn về phía nàng nháy mắt mấy cái: “Công chúa, ngươi chào đón ta sao? Mặc kệ đuổi ta?”

      Thần Tịch thầm khinh bỉ nam nhân này, cư nhiên muốn dùng mỹ nam kế, bất quá quan hệ, nàng thích, “Ta có cái ý tứ đó, bất quá Hoàng Phủ công tử sợ ngươi lai lịch thương tổn ta thôi, ngươi nếu có biện pháp chứng minh chính mình đối với ta chút nguy hiểm nào, ta hoan nghênh ngươi tới làm khách.”

      Hoa Tử Huyễn mi giác trừu trừu, nữ nhân này ràng nghĩ đến ngồi nhìn người khác đấu, đáng giận. Ngoài cười nhưng trong cười hỏi: “ biết chúa nghĩ phải làm như thế nào mới có thể chứng minh tâm ý của ta đây?”

      “Ta cũng biết đâu!”

      bằng ta bán mình cấp công chúa như thế nào?”

      Phốc --

      ngụm nước trong miệng Thần Tịch phun ra, lời này cường hãn, bất quá cũng đừng nghĩ đến nàng dám tiếp, lau miệng nàng cười tủm tỉm nhìn : “Ngươi là tâm?”

      “Đương nhiên!”

      Hoa Tử Huyễn đắc ý nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, lại nghe Thần Tịch : “Như thế ta liền cố mà nhận lấy ngươi, viết cái khế bán mình, về sau ngươi liền làm hộ vệ của ta .”

      Ngạch!

      Nữ nhân này đúng là biết xấu hổ sao? Hoa Tử Huyễn trừng mắt nàng, trong mắt có ngọn lửa.

      Thần Tịch ôn nhu nhìn cái, săn sóc : “Nếu đổi ý có thể , có việc gì.”

      “Ai đổi ý, hộ vệ hộ vệ, ta rất thích ý làm hộ vệ bên người công chúa đây.” Hoa Tử Huyễn đối với Thần Tịch phao cái mị nhãn, ngạnh sinh sinh đem Thần Tịch điện đến, nam nhân này, có tiềm chất làm thiếp a.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng là cực kì vui, lãnh nghiêm mặt : “Công chúa, người này lai lịch , làm sao có thể để ở bên người.”

      Hoa Tử Huyễn giống như biết như thế, lập tức bổ sung : “Công chúa, dám đấu diếm, bản công tử là sát thủ, bất quá sau khi nhìn thấy hình dáng công chúa liền vừa gặp thương, muốn theo công chúa.”

      Phốc --

      Lời này được là dễ nghe a!

      Thần Tịch đan ngón tay, cười cười, “Nếu là sát thủ, vậy công phu là tệ, Cảnh Hạo, ngươi liền cùng tỷ thí , nếu công phu sai liền lưu lại , bản công chúa cần nhân tài.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt cổ quái nhìn Thần Tịch liếc mắt cái, ở trong trí nhớ của Xích Dương công chúa chưa từng kêu tên của như vậy lần nào, nàng luôn luôn kêu Hoàng Phủ ca ca.

      Hoa Tử Huyễn nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ, hơi hơi múa quyền, “Tạ ơn công chúa cấp cơ hội, Hoàng Phủ công tử, thỉnh chỉ giáo cho.”

      Ngạo khí của vào trong mắt Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thích Hoa Tử Huyễn, nam nhân này rất nguy hiểm, tuy rằng còn có tra được chi tiết, lại chỉ cảm thấy người này đơn giản.

      “Công chúa?”

      “Tỷ thí tỷ thí , đừng bị thương hòa khí.” Thần Tịch cho con đường đổi ý.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo bất đắc dĩ đành phải cùng Hoa Tử Huyễn động thủ, hai người dưới ánh trăng đao kiếm chạm nhau, mà Cung Thần Tịch ở bên cửa sổ chút để ý nhìn.

      Kỳ cần xem nàng cũng biết Hoa Tử Huyễn đơn giản, người thân thủ có tốt hay chỉ cần nhìn số động tác của là có thể nhìn ra.

      Hoa Tử Huyễn nếu nguyện ý nàng tự nhiên đem cao thủ đẩy ra bên ngoài, mặc kệ có cái gì mục đích, chỉ cần hảo hảo nắm chắc là được rồi.

      Nhìn hai người đánh nhau, thanh binh khí tương giao leng keng truyền đến, nàng càng xem càng khởi nghiện, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngay từ đầu tựa hồ còn tính che giấu thực lực, bất quá bị Hoa Tử Huyễn từng bước ép sát, giao thủ trăm chiêu sau thể sử xuất công phu đến ứng phó.

      Ở Thần Tịch xem ra công phu bọn họ mỗi người mỗi vẻ, đều là đỉnh tốt cao thủ, so với sát thủ đến ám sát nàng kia tốt hơn bao nhiêu lần.

      Người Hắc Long bang? Nàng là bỏ qua, còn phải tìm ra người chủ sử sau lưng, bất quá, nàng vội.

      Mặc kệ tình gì, nàng cũng cấp.

      “Người nào?”

      bao lâu tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt kinh động hộ vệ phủ tướng quân, vài người mang binh khí vội tiến vào.

      Thần Tịch nhìn đến bọn họ vẫy vẫy tay: “ cần kinh hoảng, là người củabản công chúa tỷ thí chút.”

      Hộ vệ tướng quân phủ nhìn nhìn là người của Xích Dương công chúa, liền lui ra ngoài, thầm oán thầm bây giờ là giờ nào rồi, còn tỷ thí, thích này của công chúa rhucwj rất cổ quái.

      “Tốt lắm, đừng đánh.” Thần Tịch cười tươi mở miệng hô câu.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Hoa Tử Huyễn đồng thời lui ra phía sau, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương là thận trọng cùng đề phòng, đồng thời cũng có hai phân thưởng thức.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn thấy mặt Thần Tịch vui sướng sắc mặt trầm xuống, Xích Dương công chúa xem ra là cố ý muốn nhận lấy này người, nhiều lời vô ích cũng cần , “Công chúa, đêm khuya, người nghỉ ngơi sớm chút, thuộc hạ cáo lui.”

      Thần Tịch nhìn hề tranh cãi câu nhưng ra có chút kinh ngạc, bất quá cũng có nhiều lời, gật gật đầu, “Hảo, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi , nơi này vô .”

      Nàng còn là cái tiểu nữ nhân trước kia nữa, xoay người do dự, tâm Hoàng Phủ Cảnh Hạo bịt kín tầng tối tăm.

      Hoa Tử Huyễn cũng là thực vui mừng tiêu sái tiến lên, đứng ở bên cửa sổ cười tủm tỉm nhìn nàng: “Công chúa, vừa lòng?”

      “Ân, rất tốt, ngươi lưu lại !”

      “Đa tạ công chúa thưởng thức.” Hoa Tử Huyễn xong lại là cười, “Công chúa, muốn ta thị tẩm cũng là vui cống hiến sức lực nga.”

      Phốc --

      Thần Tịch lại phun nước, nam nhân này là –
      sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Say rượu


      Edit: Phạm Mai

      Ai!

      Thần Tịch thở dài, oan gia !

      “Tạm thời vẫn là an phận làm hộ vệ của ngươi , làm tốt ta suy nghĩ có cho ngươi thăng cấp lên hay .”

      Hoa Tử Huyễn cười tủm tỉm nhìn nàng: “Công chúa yên tâm, ta nhất định làm được tốt.”

      , như vậy, người Hắc Long bang ngươi có thể có bản đối phó?”

      Ngạch!

      Hoa Tử Huyễn tươi cười nhất thời thu liễm hơn phân nửa, “Công chúa muốn đối phó Hắc Long bang?”

      phải ta nghĩ đối phó bọn họ, là bọn muốn giết ta trước.”

      “Công chúa là ám sát lần trước?”

      “Đúng vậy, bọn họ muốn xuất động hai lần, bất quá đều thất bại.”

      Hoa Tử Huyễn có vẻ hơi rối rắm nhăn mày, suy nghĩ chút vỗ vỗ bộ ngực : “Công chúa, trước kia như thế nào ta mặc kệ, bất quá từ giờ trở ai muốn giết ngươi, ta nhất định buông tha. Đến cái giết cái, đến hai cái giết đôi.”

      “Ân, cũng tốt, vậy suy nghĩ vì an toàn của ta, ngươi liền nghỉ ở tháp gian ngoài gần đó để bảo hộ ta .”

      Ngạch, ngủ tháp a? Hoa Tử Huyễn có chút buồn rầu liếc mắt nhìn nàng cái, tháp ngủ kia phải quá sao, có thể ngủ thoải mái sao?“Công chúa, bằng ta với ngươi cùng nhau ngủ giường , ngươi thu ta cũng có tổn thất đâu.”

      Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, này nam nhân căn bản chính là...... thể dùng có hứng thú ác liệt đến hình dung. Lạnh lùng liếc mắt nhìn : “Nếu thích canh giữ ở bên ngoài cứ .”

      “Ha ha, công chúa nên như vậy để khảo nghiệm ta.” Hoa Tử Huyễn xong cũng tới bình phong ở bên ngoài nằm xuống.

      Khó tìm được cái thiên hạ thú vị như thế như thế nào có thể dễ dàng buông tha ra đây?

      cũng biết chính mình là bị làm sao, vì sao vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy thú vị, nhưng lại có loại trực giác kỳ quái, chỉ cần theo bên người nàng ngày sau nhất định cuộc sống nhiều màu sắc hơn.

      theo nàng, ngay cả mệnh lệnh lão phu nhân đều có quản.

      Ngày tiếp đó thu thập phen, thời điểm an tĩnh trong đêm đó, Thần Tịch lẳng lặng thưởng thức ánh trăng, Bắc Đường Quân Liên mang theo Cơ Tĩnh Viễn, bọn họ ba cái cùng nhau ly khai phủ tướng quân.

      Nhưng là sau khi mấy người Bắc Đường Quân Liên dời , lại cố ý tìm bốn hộ vệ thân hình tương tự đến dịch dung trở thành bộ dáng bọn họ lưu lại làm thế thân.

      Phu thị bên người lập tức bốn người, Tiêu Băng còn chưa có xuất , nay cũng chỉ còn lại Đại công tử Gia Cát Tĩnh Trạch, bỗng nhiên trong lúc đó, Thần Tịch cảm giác được tịch mịch.

      loại tịch mịch bất đắc dĩ tập trung ở trong lòng, khiến cho nàng dựa vào cửa sổ ngẩn người.

      cam lòng vận mệnh chính mình bị người khác nắm trong tay, phải cố gắng đem vận mệnh chính mình nắm giữ ở trong tay chính mình, tương lai của nàng như thế nào đây?

      “Công chúa, có muốn uống chút rượu hay ?” Hoa Tử Huyễn cầm vò rượu vào, tuy rằng là câu hỏi nhưng cũng đợi Thần Tịch đáp ứng liền lấy hai cái chén đặt lên bàn rót rượu vào.

      Đây là Trúc Diệp Thanh, nên rượu có màu sắc vàng óng ánh trong suốt mà mang chút thanh bích, đucợ ủ rượu cùng dược liệu tạo nên hương vị đặc biệt, hương thơm thuần hậu, Thần Tịch thích hương vị này, cười cười bưng lên ly rượu, rượu vào miệng có chút ngọt, ôn hòa, có cảm giác kích thích gì, lưu lại vị trong miệng.

      Hương vị tốt đẹp như thế làm cho nàng nhịn được uống thêm ly rồi lại ly, uống xong liền thấp giọng ngâm thơ :
      “Khí ta giả, hôm qua ngày thể lưu;
      Loạn lòng ta giả, hôm nay ngày nhiều ưu phiền.
      Gió mạnh vạn dặm đưa thu nhạn, đối này có thể hàm cao lầu.
      Bồng Lai văn vẻ Kiến An cốt, trung gian tiểu tạ lại thanh phát.
      Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm Minh Nguyệt.
      Rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu.
      Nhân sinh đời xưng ý, Minh triều phát ra làm thuyền con.”

      “Ha ha, hảo tửu...... Cách...... Lại đổ!”

      Hoa Tử Huyễn ý vị thâm trường nhìn nữ tử trước mắt, tự giác rót thêm rượu ngon cho nàng, nếu say được tốt, hỏi cũng dễ dàng.“Công chúa, ngươi thích mấy vị phu thị sao?”

      Thần Tịch liếc mắt nhìn tiếp tục uống rượu ngon, nửa ngày mới lẩm bẩm : “Mỹ nam tử như hoa như ngọc người nào lại thích đây? Bọn họ người người tư sắc bất phàm, tài hoa vô số, ta làm sao thích? Hì hì......
      người mĩ, uyển như thanh dương.
      Nghiên tư xảo tiếu, cùng mị tâm.
      Tri thức khúc, thiện làm vui phương.
      Ai huyền vi diệu, thanh khí hàm phương.
      Lưu trịnh kích sở, độ trong cung thương.
      Cảm tâm động nhĩ, Khởi Lệ khó quên.
      Cách điểu tịch túc, ở bỉ trung châu.
      Duyên gáy cổ cánh, rên rĩ muốn nhờ.
      Quyến nhiên cố chi, sử lòng ta sầu.
      Ta ngươi tích nhân, dùng cái gì quên ưu?”

      Ngạch, này công chúa sao lại xuất khẩu thành thơ rồi?

      Hoa Tử Huyễn gãi gãi đầu có chút buồn bực, cũng thích học vẻ nhõ nhã của văn nhân a.

      “Công chúa, vậy ngươi thích Hoàng Phủ Cảnh Hạo sao?”

      “Hắc hắc, , khí chất của rất tốt, bất quá, đối với ta vô tâm, ta Cung Thần Tịch cũng phải là được...... Cách...... Rượu ngon giai nhân...... Cách...... Thiên nhai nơi nào...... Bầu trời rộng lớn, làm gì...... Phải đơn phương mến gốc cây?”

      Nghe xong lời này Hoa Tử Huyễn cao hứng, phụ họa : “Chính xác, chính xác, công chúa quả nhiên là lòng dạ rộng lớn, làm cho ta bội phục thôi!”

      “Hừ, Hoa Tử Huyễn ngươi, cho rằng ta biết mục đích sao?”


      Ngạch!

      Hoa Tử Huyễn cổ quái nhìn nữ tử trước mắt có tới bảy phần say, , ngoại hình nàng rất tốt, bất quá thực khéo, trước mắt đối với nàng đúng là có mưu đồ gì.

      “Cho dù giờ phút này ngươi nghĩ tới muốn lấy cái gì từ người của ta, tương lai có ngày ngươi cũng thay đổi.”

      A, vậy xem nàng có cái sức quyến rũ kia hay .

      “Uống rượu, cụng ly!” Thần Tịch bưng lên ly rượu đối với ly rượu của chạm vào cái, tạo tiếng loảng xoảng, ly rượu hai người đều nát, rượu bắn lên quần áo lẫn nhau.

      Thần Tịch nhíu mày chu miệng, “Ngươi vô dụng, chạm cốc cũng đều hiểu, ta...... Khinh bỉ ngươi.”

      Choáng váng, đây là nàng dùng sức quá mức được , Hoa Tử Huyễn gì, nhưng là cũng thể đạo lý với nữ nhân uống say . Thở dài, giúp đỡ nàng hướng bên trong đến, “Công chúa, đêm khuya, nghỉ ngơi .”

      Thần Tịch vung tay lên, “Tránh ra.”

      Đẩy ra, nàng nghiêng ngả lảo đảo hướng giường tới, Hoa Tử Huyễn nhìn theo thức sợ nàng đụng vào giường.

      muốn trực tiếp ôm nàng lên giường trận gió thổi qua, sau đó bóng người giúp đỡ Cung Thần Tịch, “Công chúa, người thế nào?”

      “Hì hì, có việc gì, là Tĩnh Trạch a.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái, “Ngươi xuống , tối nay ta tới chiếu cố công chúa.”

      Hoa Tử Huyễn hừ lạnh tiếng, “Nnagf là uống rượu cùng ta, phải do ta chiếu cố mới đúng.”

      cần thiết, ta là phu thị của công chúa, ngươi...... Bất quá là hộ vệ, nếu muốn ở lại bên người công chúa phải tuân thủ quy tắc.”

      Thiết, cái gì quy tắc a, -- Hoa Tử Huyễn còn muốn gì đó chống lại Gia Cát Tĩnh Trạch ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người kia liền im lặng, được, vẫn là lui từng bước hảo hảo xem diễn .

      Ôm lấy vò rượu lắc mình rời , vào nóc liền ngồi xuống uống rượu giải sầu thở dài, Xích Dương công chúa tửu lượng đúng là được tốt lắm, nửa bình còn chúa có uống hết , liền say.

      “Ngươi tựa hồ đối với công chúa cảm thấy thực hứng thú, muốn biết cái gì bằng hỏi trực tiếp ta, có lẽ ta có thể giải thích nghi hoặc cho ngươi chút.”
      đạo thanh lạnh nhạt bay đến, Hoa Tử Huyễn nghiêng đầu nhìn đến bên người nhiều hơn bóng người, trong lòng thầm hoảng sợ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo võ công xuất thần nhập hóa như thế?

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lấy bình rượu trong tay , trực tiếp ôm lấy vò rượu đem rượu còn xót lại uống vào, hô khẩu khí, “ a, có cái gì muốn biết.”

      “Ha ha, nếu Hoàng Phủ công tử nguyện ý giải thích phen, như vậy ta muốn biết nhất chính là ngươi nam nhân này hề đem Xích Dương công chúa để vào matws dốt cuộc đối với nàng có tâm tư hat đây?”

      “Ta cả đời đều nguyện trung thành Xích Dương công chúa!”

      Hoa Tử Huyễn mi hơi nhướn lên, “Chỉ là nguyện trung thành? có tình nam nữ?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh lùng theo dõi : “ có, chủ tớ có khác, công chúa vĩnh viễn là công chúa, ta chỉ là quân thần nguyện trung thành nàng.”

      Thiết, nghe cho cùng, chính là nghe Hoàng Phủ công tử cùng Đại công Nhai Nữ quốc chúa quan hệ sai đâu.
      sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Nhu Ngược




      Edit: Phạm Mai

      “Hì hì, mĩ nam Tĩnh Trạch, đêm nay liền là ngươi thị tẩm .” nóc nhà truyền đến thanh trêu trọc của mỗ nữ nào đó.

      Thanh này làm cho hai nam nóc nhà đều cứng đờ, bọn họ cũng hẹn mà cùng lo lắng đến vấn đề: Bọn họ có phải nên xa chút hay , cần quấy rầy nhân gia ân ái.

      “Công chúa, để ta cho người nấu canh giải rượu cho người.”

      cần, ngẫu nhiên phóng túng chút có việc gì đâu?”

      Thần Tịch cười tủm tỉm thân thủ nhào nặn khuôn mặt tuấn tú Gia Cát Tĩnh Trạch: “Mĩ nam Tĩnh Trạch, làn da của ngươi tốt a, sờ lên thoải mái, đến đến, chúng ta thân ái chơi đùa chút .”

      Oanh tiếng, hai người nóc nhà mặt đỏ, nữ nhân này là rất càn rỡ.

      Hoa Tử Huyễn vụng trộm ngắm Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, phát sắc mặt cứng ngắc khỏi xuất chút vui sướng khi người gặp họa , cho ngươi có tình nam nữ, hừ, vậy bây giờ mặt ngươi đen như vậy lí do vì sao đây?

      giường lớn, Thần Tịch còn dở trò, nàng kỳ phải say rượu, bất quá mĩ nam ở trước mắt ăn chút đậu hủ thực cần xin lỗi chính mình, huống chi vẫn là phu thị danh chính ngôn thuận của chính mình.

      Nàng đêm nay tịch mịch, muốn tìm người để phát tiết bất mãn trong lòng mình.

      Gia Cát Tĩnh Trạch thở dài, tay bắt lấy móng vuốt của người nào đó: “Công chúa, nghỉ ngơi .”

      “Ngủ được, mĩ nam Tĩnh Trạch, ngươi có thích ta ?”

      Ngạch!

      Gia Cát Tĩnh Trạch sắc mặt cứng lại, phải trả lời vấn đề này như thế nào? Từng, là toàn tâm toàn ý nghĩ đến đến bên người nàng chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, nhưng là nàng lần lượt hồ nháo làm cho chán ghét. muốn thu hồi tâm chính mình, nghĩ tới nữ nhân này hỏi có thương hay ?

      mau a, thích ?” Con ngươi màu lam của nàng xuất ảnh ngược của Gia Cát Tĩnh Trạch có vẻ hết sức dị, bởi vì say rượu còn mang theo vài phần sắc thái mê ly, nàng như vậy làm cho nghĩ tới cái tiểu công chúa hồn nhiên vô ưu kia.

      Nàng vì vấn đề mà quấn lấy giống như đứa đòi lấy được kẹo, Gia Cát Tĩnh Trạch thở sâu, cúi đầu, “Công chúa, ta là phu thị của người, trong lòng tất nhiên chứa hình bóng người.”

      “Ta hỏi ngươi là thích hay thích cơ mà.” Thần Tịch cố chấp bắt lấy ống tay áo của , mắt say lờ đờ mê ly nhìn , môi đỏ mọng khẻ chu, lên vẻ mê hoặc lòng người, “Thích thích thôi?”

      “Tất nhiên là thích.” Gia Cát Tĩnh Trạch bất đắc dĩ đáp câu.

      Sau khi lên tiếng trả lời tâm của bỗng nhiên nhảy dựng lên, còn thích nàng sao?

      Thần Tịch vui mừng lôi kéo tay , thanh mềm nhũn: “Ngươi đẹp mặt như thế, ta cũng thích ngươi đấy.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch thân mình cứng lại, nàng nàng cũng thích ?

      Bên cạnh nàng lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe được nàng thích , vì sao bây giờ mới ra?“Công chúa --”

      Gia Cát Tĩnh Trạch muốn hỏi lại, lại phát nàng nhắm hai mắt lại, mà tay nàng như trước cầm lấy ống tay áo của , gắt gao buông ra.

      Bất đắc dĩ thở dài, nghiêng người nằm ở bên cạnh nàng, có lẽ nàng bởi vì uống rượu đem trở thành người khác.

      Ánh trăng rộng lớn bao trùm lên mặt đất, cũng tối tăm tâm tình hai người. Hoa Tử Huyễn tâm tình thú vị trở về phòng nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn giống là hoàn toàn vô tình đối với Xích Dương công chúa nha.

      Hắc hắc, thú vị, càng phức tạp lại càng thú vị.

      đêm an ổn ngủ thẳng đến hừng đông, thời điểm Thần Tịch mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại Gia Cát Tĩnh Trạch, trải qua đêm, có thể quân tử như vậy, còn giúp nàng đắp thêm quần áo.

      Ha ha, trẻ con dễ bảo.

      có lẽ đáng giá tin tưởng .

      Gia Cát Tĩnh Trạch đêm qua vẫn là rối rắm hồi lâu mới ngủ, cảm giác được có tầm mắt nhìn chằm chằm lúc này mới tỉnh dậy, vừa mở mắt liền chống lại con ngươi màu lam kia của Thần Tịch, trong lòng ngẩn ra. biết nàng còn nhớ đêm qua ra những lời gì hay ?

      “Hi, mĩ nam sớm an!” Thần Tịch cười tủm tỉm câu đầu tiên.

      Gia Cát Tĩnh Trạch sắc mặt cổ quái nhìn nàng, nửa ngày mới hỏi: “Công chúa tỉnh?”

      “Ân, mĩ nam, ta chuyện với ngươi.”

      “Chuyện gì?”

      “Ta muốn ngươi làm việc giúp ta được ? Nếu ngươi nguyện ý hỗ trợ, sau khi việc thành công, ta đáp ứng ngươi...... Hai cái điều kiện, chỉ cần là chuyện mà ta có thể làm được, ta đều thực .”

      Gia Cát Tĩnh Trạch kinh ngạc nhìn nàng, nàng thế nhưng cùng đàm điều kiện, còn là nằm ở giường đàm?

      “Bao gồm ý nghĩ muốn rời khỏi ta, chỉ cần sau khi việc thành ta cũng đáp ứng ngươi.”

      Rời nàng?

      Gia Cát Tĩnh Trạch bỗng nhiên trầm mặc, phải rời khỏi nàng sao?

      từng muốn rời , nhưng là chưa từng chân chính hạ quyết tâm chuyện đó, vì sao nàng luôn như thế vô tâm phế đối đãi ?“Công chúa, đêm qua ngươi thích ta, vì sao lại nguyện ý để ta rời ?”

      “Ha ha, liền bởi vì thích ngươi mới muốn ép buộc ngươi a, nếu ta thể cho ngươi hạnh phúc, vì sao phải miễn cưỡng ngươi ở lại bên người ta để ngươi được vui vẻ?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch thể tin được nhìn nàng, Xích Dương công chúa luôn luôn bá đạo làm sao có thể học được thông cảm, thành toàn người khác?

      Điều này làm cho lâm vào sâu mê hoặc, “Công chúa muốn ta hỗ trợ làm cái gì?”

      Thần Tịch kề vào bên tai giọng : “Ta muốn trở thành người đứng đầu Nhai Nữ quốc, ta hy vọng vận mệnh chính mình bị bất kì ai bố trí.”

      Những lời này như đạo tiếng sấm đánh vào lỗ tai bùng nổ, nàng muốn lên vị, nàng muốn làm Nữ hoàng?

      có chuyện gì làm cho cảm thấy giật mình hơn chuyện này, năm đó nàng vì Đại công chúa tự nguyện vào Hạ quốc phải là cho thấy duy trì Đại công chúa kế vị sao, nàng phải là muốn làm Nữ hoàng sao?

      Nay vì sao......

      Chẳng lẽ nàng hồi Nhai Nữ quốc vì chuyện này?

      Gia Cát Tĩnh Trạch bỗng nhiên cảm thấy chính mình bỏ lỡ tình, tất cả mọi người đều có chú ý tới Xích Dương công chúa từng bước thay đổi.“Công chúa có phải muốn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch rồi đúng hay ?”

      Thần Tịch chút nào kiêng kị đối với cười cười: “Đương nhiên, bằng làm sao muốn ngươi hỗ trợ đây?”

      “Công chúa muốn ta giúp cái gì?”

      “Gia Cát gia quyền cao chức trọng, ở Nhai Nữ quốc cực có danh vọng, ta có ép các ngươi giúp ta làm việc, chỉ cần đến lúc đó các ngươi cần phản đối ta tựu thành là được.”

      “Công chúa là hy vọng ta khuyên gia chủ Gia Cát khoanh tay đứng nhìn?”

      “Ân, đầu tiên là khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng cho ta phiếu khẳng định, cần khó xử ta.”

      Ha ha, lời của công chúa đúng là tinh diệu, cần khó xử? câu cần khó xử đó chính là duy trì chính nàng ủng hộ rất lớn.

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nữ tử trước mắt sâu, nàng khi nào bắt đầu thay đổi như thế này?“Nếu ta đáp ứng?”

      Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn : “Ta chưa bao giờ đối địch nhân chính mình nương tay, tục ngữ , đối địch nhân nhân từ chính là đối chính mình tàn nhẫn, ta muốn nghĩ thông suốt, nếu làm cho người khác có cơ hội tính kế ta.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch ngồi xuống nhìn nàng kĩ, tao nhã kéo kéo quần áo, “Công chúa đây là uy hiếp ta sao?”

      , ở là cùng ngươi thương lượng” Thần Tịch nửa điểm cũng vẻ xấu hổ, nàng là Xích Dương công chúa, đúng ra, bản tôn lên vị Nữ hoàng cũng có gì quá đáng cả.

      Nàng chán ghét Nữ hoàng cùng Đại công chúa tính kế, ràng là thân nhân, lại đối đãi bản tôn như thế, nàng vì sao phải nhường nhịn?

      Nếu các nàng cần tính kế bản tôn như vậy, xem ở phân thượng thân tình, nàng có làm Nữ Hoàng hay cũng có gì quan trọng.

      Nghĩ đến tâm tư các nàng, Thần Tịch sắc mặt liền trầm xuống chút, Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nàng sắc mặt nàng trầm xuống biết vì sao trong lòng bỗng nhiên có cảm giác đau lòng.

      Cười khổ tiếng, quả nhiên vẫn là thể buông Xích Dương công chúa.

      Nàng nếu muốn ngồi lên ngôi vị, liền càng thêm lo lắng an nguy ngày sau của nàng, nhưng là, đến tột cùng lí do vì sao nàng muốn ngồi lên ngôi vị Nữ Hoàng?

      “Công chúa, “ Ngoài cửa truyền đến thanh sung sướng của Hoa Tử Huyễn, tựa hồ được cái chuyện gì tốt lắm.

      Thần Tịch cũng từ giường đứng lên, tùy ý vuốt quần áo, đến trước gương chải vuốt sợi chút tóc, “Vào .”

      Hoa Tử Huyễn mang theo cái hộp vào, đầy mặt tươi cười : “Công chúa, đêm qua cẩn thận cho ngươi uống rượu, sáng sớm hôm nay ta cố ý mua bữa sáng cho ngươi, là sản phẩm ở tưu lâu nổi tiếng nhất Phong thành nha.”

      Mở ra hộp, trận mùi mê người truyền đến, Thần Tịch có chút thèm ăn, sau khi rửa mặt phen liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn nhấm nháp mỹ thực.

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn ân cần bộ dáng kia của Hoa Tử Huyễn trong lòng liền xuất khó chịu.
      sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Trung Thu chi hỏa

      Edit: Phạm Mai

      Thần Tịch thảnh thơi ở lại tướng quân phủ ngày qua ngày ngày rồi lại ngày, rốt cục đến ngày hội Trung Thu, mọi nơi ở Phong thành trần ngập khí vui mừng.

      Đèn long đỏ thẫm có ở khắp nơi, phố lớn ngõ đều thập phần náo nhiệt.

      Đối với Phong thành mà ngày hội Trung Thu phải đơn giản là đoàn tụ sum vầy như vậy, quan trọng nhất là đêm nay chính là ngày nam nữ ở Phong thành tự do lại kết giao, nếu coi trọng ý trung nhân, hai bên đều ái mộ lẫn nhau có thể đàm hôn luận gả.

      Thần Tịch nhìn mọi người trong phủ tướng quân vui vẻ chuẩn bị, nàng cũng vui vẻ thanh nhàn xem diễn.

      Hôm qua Uất Trì tướng quân đêm nay phủ tướng quân mọi người ra ngoài du ngoạn phen, mời nàng cùng nhau, Thần Tịch tất nhiên cự tuyệt, nhân gia bất quá là khách sáo vài câu, cũng phải tình muốn cùng nàng kết bạn cùng .

      Nhìn bóng đêm buông xuống, bên ngoài truyền đến thanh rộn ràng nhốn nháo, lòng của nàng có chút phiền muộn, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng giống như người phủ tướng quân ra ngoài, thậm chí Hoa Tử Huyễn cũng ra ngoài.

      Nàng người đứng ở trong viện, có chút tịch.

      Đêm đoàn tụ sum vầy, củng phải là ở quê hương của nàng, nơi này phải là ngày hội của nàng.

      Nàng tưởng niệm thân nhân bằng hữu kiếp trước......

      Bỗng nhiên, xung quanh truyền đến tiếng đánh nhau, tựa hồ là hướng tới sân của nàng vây công.

      Thần Tịch thở dài, đám người ám sát này bền bỉ biết mệt mỏi.

      Đứng ở phía trước cửa sổ nàng thản nhiên nhìn cảnh sắc trong viện, lúc này đây hộ vệ được Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại nhìn là biết phải đối thủ của họ.

      Đột nhiên, mấy ám tiễn hướng về nàng, Thần Tịch vì tránh né thể lui về phía sau vài bước, sau khi lui về phái sau trận gió từ nóc nhà truyền đến, cái lồng sắt rầm tiếng vừa vặn vây trụ nàng ở bên trong.

      Nếu phải nàng né tránh đúng lúc chỉ sợ bị cái lồng sắt này làm cho gãy chân, ánh mắt Thần Tịch tối sầm lại, người tới lần này đúng là thông minh.

      Nàng lẳng lặng chờ người ám sát thân, kỳ quái là lồng sắt sau khi vây trụ nàng ở trong hề động tĩnh, thẳng đến khi nàng ngửi thấy cỗ mùi khói đốt, năng mắt nhìn quanh, bốn phía bắt đầu thiêu đốt, lại còn đổ nhiên liệu, cháy đúng là dữ dội.

      Hộ vệ ở bên ngoài hẳn là bị ngăn cản, Thần Tịch khẽ nhíu mày, kế hoạch lần này tựa hồ rất hoàn thiện.

      Nếu mặt đối mặt nàng chút lo lắng cho an nguy chính mình chút nào, bất quá, đối phương lại hiểu được dùng lồng sắt vây khốn nàng, còn thân mà dùng hỏa thiêu......

      Chẳng lẽ bọn họ đối với nàng có phòng bị sao? Người Hắc Long bang? Hai lần thất bại liền hấp thụ giáo huấn?

      “Cung Thần Tịch, lần này ngươi còn có thể chạy trốn được sao?”

      đạo thanh lạnh lùng truyền vào trong tai của nàng, Thần Tịch mỉm cười: “Sát thủ Hắc Long bang sao? lâu thấy.”

      “Hừ, bổn tọa liền nhìn xem ngươi có thể có bao nhiêu bản . Yên tâm, hộ vệ của người đều có người của ta đón tiếp.”

      Ai!

      Thần Tịch thở dài, sâu kín : “Xem ra lần này ta thể chết.”

      Nghe được lời thèm để ý của nàng người nóc nhà có chút tức giận, “Mạng của ngươi đền cho những huynh đệ chết của ta là đủ, hôm nay khiến cho hộ vệ của ngươi cùng đền mạng.”

      Đền mạng?

      Có bản lĩnh liền giết.

      Lửa lớn lan tràn tới chân của nàng, toàn bộ lồng sắt cũng bị rót nhiên liệu, bốc cháy lên, lửa có chút đốt ít sợi tóc của nàng.

      Thần Tịch thân thủ nhanh, đem áo khoác ngoài bao quanh tóc, chậm rì rì nhìn, chờ.

      Lực đạo của nàng thực là thể di chuyển đucợ cái lồng săt này, nàng có độc, có thể dụng độc giết người, nhưng có sức mạnh.

      Đợi chút xem , có lẽ còn có người trở về cứu nàng.

      Bình tĩnh chờ, nhìn, nghe......

      Hết thảy xung quanh đều chở thành tường hỏa, lửa lan tràn xung quanh, thiêu đốt mọi thứ.

      Đột nhiên Thần Tịch cánh tay giương lên, bắn thẳng đến nơi nào đó nóc nhà, tiếng kêu rên, sau đó là thanh lỗ lỗ ngã nhào, người nóc nhà ngã xuống, “Ám tiễn đả thương người.”

      “Đừng khẩn trương, ta dùng bất quá là độc dược bình thường, ngươi chết được.” Thần Tịch chậm rì rì , “Bất quá, nếu có giải dược của ta, ngươi cũng sống qua hôm nay, ta chết ngươi cũng chết.”

      “Bổn tọa cho tới bây giờ chưa từng bị dọa qua.”Cửa sổ xuất cái bóng đen, cái nam tử cả người hắc y mang theo mặt nạ nhìn nàng chằm chằm, “Có bản lĩnh hãy thử xuất ra ám khí của ngươi ra cho ta xem.”

      Thần Tịch sờ sờ khuôn mặt, bởi vì lửa lớn quay chung quanh, khuôn mặt nàng muốn đỏ lên, mồ hôi chảy xuống, nhưng trong mắt của nàng như trước có kinh hoàng.“Ngươi muốn nhìn ám khí của ta? có lỗi, ta nghĩ cho ngươi xem. Nếu nghĩ thả ta liền chạy nhanh tìm Thần y , có lẽ có thể cứu ngươi mạng đấy.”

      “Ngươi!”

      Hắc y nhân nhìn nàng thân ở lồng sắt lửa ngày càng lớn, vẫn quật cường như vậy cầu xin, trong lòng dâng lên tức giận.

      Nhưng là, nếu nàng cầu xin tha thứ thế nào, cũng buông tha nàng.

      Thần Tịch đứng ở trung tâm của chiếc lồng sắt, cẩn thận váy áo tránh khỏi lửa, cẩn thận bảo hộ thân thể, nóc nhà bởi vì bị thiêu đốt thậm chí có vài ánh lửa bay xuống, thậm chí cả gỗ......

      Có lồng sắt là khốn cảnh, nhưng cũng trở thành chút bảo hộ, ngăn cản những khúc gỗ lửa vào trong lồng sắt.

      Bởi vì có nhiều điểm hỏa rơi xuống như nước, quần áo Thần Tịch cũng chậm chậm trở nên chịu nổi, nơi này có số lỗ , nơi đó cũng có ít lỗ ......

      Áo khoác bởi vì muốn bảo về đầu càng thêm rách nát, nàng chỉ mặc trung y, đỉnh đầu khoác áo khoác đứng thẳng ở trung ương lồng sắt, độ ấm lửa nóng làm cho nàng có chút thể chịu được, có lẽ chờ kịp bọn họ cứu trợ.

      Giương mắt nhìn chút bóng đen bên cửa sổ, cư nhiên còn đứng ở nơi đó, trừng mắt nàng, giống như nàng làm chuyện gì khác thường khiếp sợ, kỳ , cái gì nàng cũng chưa có làm a.

      “Như thế nào, ngươi muốn tận mắt nhìn thấy ta chết sao? Cẩn thận ta trước khi chết kéo ngươi làm đệm lưng nga, nếu bây giờ , chỉ sợ nửa ngày mệnh ngươi còn đâu.”

      “Ngươi sợ chết?”

      “Sợ, ta làm sao có thể sợ chết đây.”

      Con ngươi sâu thẳm của hắc y nhân nhìn nàng, tựa hồ muốn đem bóng dáng bây giờ của nàng ghi tạc vào trong lòng.

      Thần Tịch sờ sờ cái trán, càng ngày càng nóng, chỉ sợ duy trì được bao lâu.

      Gia Cát Tĩnh Trạch, Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Tiêu Băng, Hoa Tử Huyễn, bọn họ đều vui chơi quên hết tất cả .

      Cho nên, nàng mới đơn, bởi vì đời này có ai tâm đem nàng để ở trong lòng cả.

      Ông trời cho nàng trọng sinh, nhưng cũng làm cho nàng lại lần nữa nhấm nháp đến tư vị bất lực cùng tịch mịch. Nàng nghĩ tới khúc “Sa châu lãnh tịch mịch”, khóe môi gợi lên chút tươi cười lạnh nhạt, nàng thấp giọng xướng lên bài hát này:

      Tự ngươi rồi tâm tiều tụy, màu trắng du đồng trong gió bay tán loạn.
      Hoa rơi giống như nhân hữu tình này mùa, hà bạn phong làm càn liều mạng thổi, ngừng bát làm cách nhân nước mắt.
      Như vậy đặc hơn rốt cuộc thể cấp!

      Thương cảm đêm đêm, làm trí nhớ tuyến quấn quanh qua lại phá thành mảnh , là bối rối chiếm cứ nội tâm.
      Có hoa nhi bạn hồ điệp, yến có thể song phi.
      Đêm dài nhân tĩnh độc bồi hồi, làm hạnh phúc người kí đến màu đỏ chia xẻ vui sướng, nhắm lại hai mắt khổ sở đầu cũng dám hồi, vẫn dần dần hận chi chịu nghỉ ngơi mang chút hối hận!

      Tịch mịch Sa châu ta nên tưởng niệm ai......

      lần lần, xướng lên tịch mịch của nàng, sau khi thể tịch mịch, nàng cũng là tình nở nụ cười.

      lại tàn khốc, nàng cũng trải qua hồi, có hồi.

      “Công chúa.”

      Hai đạo bóng dáng đồng thời bay đến, Thần Tịch nâng mắt, thấy đến, liều lĩnh hướng tới là Gia Cát Tĩnh Trạch cùng Tiêu Băng biến mất nhiều ngày qua.

      Bọn họ rất ăn ý người tới nhấc thiết lồng sắt người thân thủ kéo Thần Tịch ra bên ngoài bay ......

      Thời điểm Gia Cát Tĩnh Trạch đem nàng ôm ra bên ngoài người của cũng bị ngọn lửa trong phòng thiêu đến, làm cho thể đem áo khoác cởi ra.

      Tiêu Băng thoát thân ra cũng giống nhau, áo khoác bị hủy, hai người quan tâm giống nhau nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa --”
      sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 46: Đại công tử ôn nhu


      Edit: Phạm Mai



      Thần Tịch nhìn bọn họ hai cái cười cười: “Các ngươi đến cũng đúng lúc, vậy cũng tốt lắm, nhân gia nhìn chúng ta như vậy nhất định cho rằng chúng ta ba cái lăn sàng đan đấy.”

      Ách!

      mặt hai cái mĩ nam đều lên hắc tuyến, bây giờ là lúc nào, nàng còn có tâm tình giỡn. Đáng tiếc, đùa giỡn kiểu này chút cũng buồn cười.

      “Công chúa, người đúng là hài hước. Sớm biết như thế ta liền vào cứu người, cho dù bị hủy thanh danh người cũng phải có trách nhiệm đối với ta.” Hoa Tử Huyễn sau khi đối phó với sát thủ phi thân lại đây, tiếc hận sờ sờ tóc dài của Thần Tịch, “Đáng tiếc, cháy mất ít, tổn hại uy nghiêm của công chúa.”

      Thần Tịch liếc mắt, “Mệnh còn muốn giữ được, ngươi còn lo lắng điều này?”

      “Tuy là như thế, nhưng nữ tử phải vậy mới ôn nhu nha. Công chúa, hộ vệ của người tựa hồ được mạnh rồi. Thế nào, muốn hay hãy thu ta, mình ta có thể đấu mười người đấy.”

      Thần Tịch thở dài, nam nhân này thực hiểu mưu đồ ở nàng cái gì.

      Đột nhiên, Hoa Tử Huyễn lại sờ lên khuôn mặt của nàng vẻ mặt suy tư: “Ai, đáng thương, khuôn mặt tốt như thế này cũng bị làm bị thương chút, bôi thuốc nhanh, bằng lưu sẹo có thể rất khó coi.”

      Thần Tịch hết chỗ rồi.

      Gia Cát Tĩnh Trạch đau lòng nhìn nàng nắm tay nắm chặt, nên bỏ lại nàng người.

      Tiêu Băng sắc mặt như trước khốc khốc, vô bi vô hỉ, Thần Tịch nhưng ra tò mò: “Tiêu Băng, ngươi như thế nào trở lại, lúc trước Tĩnh Trạch ngươi rời nhà chốn nếu quá ba ngày nhất định trở về đâu, sao ngươi lại xuất ở nơi này, ta nghĩ đến ngươi trở lại đâu.”

      Tiêu Băng lãnh lãnh liếc mắt quét Gia Cát Tĩnh Trạch cái, “Công chúa đại nạn chết vẫn là trước sửa sang lại chút dung nhan , nếu như bị người ngoài nhìn thấy Xích Dương công chúa thế nhưng có bộ dáng như thế này sợ là ổn nha.”

      Thiết, tỏa khí lạnh chết sao?

      Thần Tịch hướng tới bóng dáng của làm cái mặt quỷ, nghĩ Tiêu Băng được vài bước biết nghĩ tới cái gì quay đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn đến bộ dáng Thần Tịch nhăn mặt, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút vặn vẹo, cười cũng phải, giận cũng phải, rất là được tự nhiên.

      Lập tức quay đầu lạnh lùng : “Công chúa càng ngày càng mất uy nghiêm.”

      Bị nhân gia bắt quả tang Thần tịch có chút quẫn bách, vì che giấu chính mình sai lầm hừ tiếng, “Tĩnh Trạch, ta muốn tắm rửa thay quần áo.”

      “Hảo, trước hết mời công chúa đến trong phòng của ta .” Gia Cát Tĩnh Trạch giúp đỡ nàng ra sân bị hỏa thiêu, lại phân phó hộ vệ còn sống xót chuẩn bị nước ấm.

      vẫn canh giữ ở bên người Cung Thần Tịch, lời, tuy rằng là vô cùng trầm mặc, nhưng Thần Tịch vẫn cảm giác được nam nhân này tự trách, vừa rồi hề nghĩ ngợi liền vọt vào, vậy đối với nàng cũng có vài phần tình. Thở dài, thân thủ giật ống tay áo Gia Cát Tĩnh Trạch ôn nhu : “Tĩnh Trạch, cám ơn ngươi cứu ta, vì thế ta mới còn sống.”

      “Công chúa --”

      “Ta còn sống, vậy phải là đủ rồi sao?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nàng quật cường như thế tâm động thôi, nhất thời động tình thân thủ ôm nàng, “Đúng, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi! Thực xin lỗi......”

      có đâu, ngươi cứu ta về sau chính là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi tốt lắm.”

      “Thực xin lỗi.” Gia Cát Tĩnh Trạch thào lặp lặp lại câu xin lỗi này, ngay tại thời khắc chạy trở về kia, nhìn thấy lửa cháy lớn như thế, khắc đó trái tim như bị đình chỉ còn đập nữa, cái thời điểm kia chỉ có cái ý niệm trong đầu: Chỉ cần nàng chết, chỉ cần nàng sống sót, mặc kệ về sau thế nào đều tiếp tục thủ hộ bên người nàng.

      khắc kia, mới thực hiểu được, thủy chung có buông nàng.

      Mặc kệ nàng trở nên thế nào, đều bỏ xuống được.

      Cả đời này, đều phải thủ nàng.

      Thần Tịch bị ôm có chút thở nổi, rất khó chịu, thân thủ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của : “ có việc gì, ta sao đâu.”

      Hoa Tử Huyễn đứng ở bên nhìn, khóe môi ôm lấy ý cười, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu thực đáng đánh đòn.

      lâu sau mới lạnh nóng trêu chọc : “Đại công tử, ngươi nếu còn như vậy, Xích Dương công chúa đại nạn chết cũng trở thành nín thở mà chết.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch bây giờ mới tỉnh ngộ, nhanh buông tay ra, cũng là có chút ngượng ngùng nhìn về phía Cung Thần Tịch, “Công chúa, thực xin lỗi.”

      có việc gì.”

      Thần Tịch suyễn khẩu khí, nam nhân thể xem bề ngoài, tùy tiện ôm cái cũng có thể đủ giết người nha.

      “Công chúa, nước ấm chuẩn bị tốt.”

      Hộ vệ đưa đến nước ấm cùng nước lạnh đặt vào phía sau bình phong, Thần Tịch vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ ra ngoài, Gia Cát Tĩnh Trạch canh giữ ở bên ngoài, “Công chúa, ta ở lại gian ngoài canh chừng.”

      “Tùy ngươi......”

      Ngâm mình ở trong thùng nước Thần Tịch thư thư phục phục thở dài, tắm là thoải mái, nhàng lau chút mặt “Tê -- đau......”

      Quả nhiên mặt có chỗ bị chút lửa rơi xuống làm bỏng, đáng giận Hắc Long bang! Ở trước khi hồi lại quyền lợi nhất định phải đem Hắc Long bang tiêu diệt.

      “Ai...... Tĩnh Trạch --”

      “Công chúa!”

      “Ta quần áo.” Thần Tịch quẫn bách thấp giọng câu, thẳng đến lên bờ nàng mới phát vấn đề này.

      Gia Cát Tĩnh Trạch ôm bộ quần áo vào, Thần Tịch vừa thấy đến lập tức ngồi vào thùng nước, sắc mặt phi hồng, “Ngươi -- ngươi như thế nào vào đây?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch trong mắt lên chút kinh ngạc, lập tức bình thản, “Công chúa, Tiêu Băng thừa dịp người tắm rửa nên ra ngoài mua cho người hai bộ quần áo mới, người thử xem.”

      Đại khối băng còn có thời điểm cẩn thận? Thần Tịch nhìn cái, “Ngươi để lên ghế cho ta, ta chính mình mặc.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch cười : “Công chúa khi nào trở nên thẹn thùng như thế?”

      Ngạch!

      Cung Thần Tịch quẫn bách, nàng có thể chính mình phải bản tôn sao?

      Gia Cát Tĩnh Trạch cũng ép nàng, cười cười buông quần áo liền ra ngoài, Thần Tịch chạy nhanh ra khỏi thùng nước mặc vào quần áo, bất quá quần áo này, thực là nàng biết mặc thế nào.

      “Công chúa, ta đến giúp ngươi.” Thanh ôn nhuận của Gia Cát Tĩnh Trạch như bộ thuốc an thần truyền vào trong lòng của nàng, cánh tay thon dài liền vòng qua vòng eo của nàng, tới lúc liền mặc vào chỉnh tề cho nàng.

      Sau đó Gia Cát Tĩnh Trạch lại lôi kéo nàng ra ngoài bôi thuốc, toàn bộ quá trình Cung Thần Tịch chỉ có thể dùng từ hình dung: Ôn nhu!

      Nam nhân này đột nhiên trở nên thực ôn nhu, làm cho nàng thích ứng được.

      “Công chúa, lòng ta duyệt ngươi.”

      Ầm ầm tiếng, Thần Tịch khuôn mặt lại lần nữa hồng lên, lòng ta duyệt ngươi......

      Đây là thổ lộ?

      Đây là thổ lộ sao?

      Lòng Thần Tịch có chút bình thường hỗn độn trong gió, làm sao bây giờ, nàng phải đáp lại như thế nào? hay là phải làm cái gì?

      được, Xích Dương công chúa khẳng định rất thích nghe những lời này , nếu nàng biểu ra khác thường chẳng phải là làm cho nhìn ra sơ hở?

      Trong lúc nhất thời tay chân Cung Thần Tịch cũng biết phải làm như thế nào, rất quẫn bách.

      Nàng làm người hai thế nhưng qua luyến ái a!

      Kiếp trước thời điểm tuổi trẻ của nàng bị mẫu thân làm cho từ bỏ, làm cho nàng hồn vào Thánh Tinh đại lục này, thời điểm đơn có người thích nàng.

      lâu sau nàng cười khổ, thấp giọng : “Ngươi thích chính là Xích Dương công chúa trước đây, phải ta tại.”

      Gia Cát Tĩnh Trạch sửng sốt, hiểu, “Công chúa, ta thích vẫn là ngươi, mặc kệ từ trước vẫn là về sau, mặc kệ ngươi biến thành thế nào.”

      Thần Tịch phiền chán đẩy ra, “Ta ngươi thích là trước đây, ngươi chẳng lẽ biết rằng ta mất trí nhớ sao? Ta quên qua hết thảy, cái gì cũng đều quên, như vậy ta chính là người hoàn toàn mới, nếu Xích Dương công chúa trước kia trở lại, ngươi còn có thể thích ta?”

      Gia Cát Tĩnh Trạch càng thêm buồn bực, trước kia và tại phải là người sao?

      Hoa Tử Huyễn bên ngoài nghe như thế này càng thấy mâu thuẫn, Xích Dương công chúa mất trí nhớ? Tính tình liền thay đổi?

      Hoặc là trong đó có cái gì biến cố?

      Thú vị, chờ xem kịch vui a!

      nghĩ tới, lại nhìn thấy cái bóng người vội vàng mà đến, nhìn kỹ, cũng là Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở về gấp, (HTH) chính là thích (HPCH), thân thủ cản lại: “Ai ai, Hoàng Phủ công tử a, công chúa và Đại công tử ở bên trong ân ân ái ái, ngươi có thể đợi chút .”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy cước bộ dừng chút, lãnh liệt nhìn : “Công chúa vô ?”

      có việc gì, ha ha, chính là bị hủy chút dung mà thôi!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy sắc mặt xanh mét, hủy dung còn cà lơ phất phơ như thế, “Tâm tính ngươi như thế xứng làm hộ vệ của công chúa sao?”

      “Ân, ta xứng xứng cũng phải do ngươi , hết thảy xem công chúa. Huống hồ, hôm nay ta coi như là công thần lớn trong việc cứu công chúa, chừng chút nữa công chúa cao hứng liền thu ta đây.”
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :