1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 150: Lão trai ngọc sinh châu

      Edit: Phạm Mai


      Hoàng Hậu nương nương mang theo người chầm chậm vào cung điện Tiêu Dao Vương, chuyện, cung nhân cũng dám ồn ào trước mặt chủ tử, nhưng tiếng bước chân của bọn họ làm cho người ta muồn nghỉ ngơi cũng được.

      vào cửa chính, sắc mặt của hộ vệ canh cửa bình tĩnh, sợ hãi hoảng hốt, , “ (tiểu nhân) tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Thiên Cầm công chúa.”

      “Miễn lễ, dẫn đường , bản cung muốn thăm xem Xích Dương công chúa thế nào rồi.”

      “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Vương gia Xích Dương công chúa cần nghỉ ngơi, nếu Hoàng Hậu nương nương muốn hỏi thăm Xích Dương công chúa xin người trước hết hãy sân của Vương gia để gặp trước.”

      Sắc mặt Hoàng Hậu khó coi khẽ hừ tiếng, “Nếu do hoàng nhi phân phó, bản cung cũng muốn làm khó dễ các ngươi, dẫn đường .” Dù sao hôm nay bà cũng hạ quyết tâm giáo huấn Cung Thần Tịch trận.

      Sở Mục Nhiên ở trong sân chờ Hoàng Hậu nương nương, nhìn thấy đoàn người phía sau Hoàng Hậu nương nương nhịn được mà cười khổ, xem ra Bắc Đường Liên Vân có dự kiến trước rồi, quả nhiên Mẫu hậu vẫn cam lòng.“Nhi thần tham kiến Mẫu hậu.”

      “Mục Nhiên, đừng đa lễ, Mẫu hậu chỉ quan tâm con nên tới thăm chút. Mà Xích Dương công chúa thế nào rồi? Vì sao êm đẹp lại sinh bệnh thế? Bản thân nàng cũng quá yếu !” xong lo lắng nhìn , rất đau lòng, “Mục Nhiên, vì sao con lại coi trọng nàng chứ, vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì......”

      “Mẫu hậu, Thần Tịch là nữ tử rất tốt, nàng ấy hồng phúc tề thiên, có việc gì.”

      “Tam ca, nàng ta cũng phải là Nữ hoàng, sao có thể đảm nhận được bốn chữ hồng phúc tề thiên chứ?”

      Sở Mục Nhiên tự động xem lời của nàng, “Mẫu hậu, Xích Dương công chúa cần tĩnh dưỡng, bằng, chờ hôm khác nàng khỏi bệnh, nhi thần với nàng cùng nhau tới thỉnh an Mẫu hậu!”

      cần chờ, mẫu hậu đến đây rồi, tất nhiên muốn qua thăm hỏi chút, bằng . Truyền ra ngoài người ta bản cung đối tớt với khách quý.”

      “Mẫu hậu --” Sở Mục Nhiên vẫn còn muốn khuyên, nhưng tâm ý của Hoàng Hậu nương nương quyết, lập tức đứng dậy.“ thôi, cùng nhìn Xích Dương công chúa chút, thể chậm trễ người ta được!”

      Sở Mục Nhiên nhìn bóng dáng của đoàn người có chút bất đắc dĩ. Vì sao dù đến mặt đối lập? Mẫu hậu cũng thể tôn trọng ý kiến của chút chứ?

      Lo lắng Thần Tịch được khỏe, bước nhanh theo sau.

      vào sân sau chỗ Thần Tịch nghỉ ngơi. Chợt nghe thấy bên trong truyền tới tiếng loảng xoảng, lập tức chạy vọt vào, nhìn thấy cung nữ kỉnh hoảng quỳ dưới đất, mà nước trà trong tay nàng ta lại rơi người Thần Tịch, còn bắn tung tóe lên mu bàn tay Thần Tịch, sức nóng làm đỏ lên vùng.

      “Công chúa!” Sở Mục Nhiên tiến lên cước đá văng cung nữ kia ra. “Công chúa. Ngươi có bị sao ? Người đâu, truyền Thái y!”

      Trong lúc nhất thời, trong phòng mảnh đều là thanh khóc lóc cầu xin tha thứ, đều dập đầu tới hang say, kêu Tiêu Dao Vương thứ tội.

      Thần Tịch cảm thán, Hoàng Hậu nương nương này quả nhiên là thể sống chung được mà, cư nhiên trực tiếp suy nghĩ tới phương pháp ngu xuẩn cho người tới để quấy nhiễu nàng, bị những người này kêu loạn ầm ỹ, nàng bị đau đầu đầu cũng bị lớn lên.

      “Cút ra ngoài! Cút hết ra ngoài!” Sở Mục Nhiên đột nhiên rống giận tiếng, đám cung nữ dưới đất sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Sở Mục Nhiên giận mà phát tác được.“A Võ, A Võ!”

      A Võ giống như bóng dáng xuất , Sở Mục Nhiên vẫy tay, “Những người trong phòng trừ Hoàng Hậu nương nương ra. Lôi hết ra ngoài cho ta, còn dám la lối ầm ỹ trực tiếp cắt đứt đầu lưỡi cho ta, cần bẩm báo!”

      “Vâng, Vương gia!” A Võ lưu loát tay xách người, phịch phịch, ném ra bên ngoài.

      Những người bị quăng ra đều liên tục kêu thảm thiết, A Võ lập tức ra ngoài vẽ đường kiếm, sau tiếng thét chói tai, còn người nào dám phát ra chút tiếng động nữa, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu nương nương ở bên trong để cầu cứu.

      Hoàng Hậu nhìn những người mình mang đến bị ném ra ngoài, tức giận hai mắt trọn trắng lên, hít thở nổi, hôn mê.

      Vì thế, trong phòng lại loạn thêm trận, nhưng cũng ai dám phát ra tiếng, chỉ ngoan ngoãn giúp đỡ Hoàng Hậu nương nương nằm ghế quý phi.

      Vừa vặn Thái y đến đây, Thiên Cầm công chúa lập tức giữ chặt ta, chẩn trị trước cho Hoàng Hậu nương nương.

      Thái y gặp Hoàng Hậu nương nương té xỉu, cũng dám sơ sẩy, lập tức bước tới chẩn trị, nửa ngày sau, sắc mặt lão Thái y có chút quẫn bách, “Vương gia, công chúa --”

      mau, Mẫu hậu làm sao vậy!”

      “Này, Hoàng Hậu nương nương có chuyện gì, thân thể vô cùng tốt, chỉ là nương nương có thai!”

      Hả?

      Tin tức này làm mọi người đều im lặng, năm nay Hoàng Hậu nương nương 43 tuổi, tuy rằng phải rất già, nhưng mà hoàn toàn có thể xem như sản phụ cao tuổi, Thái tử hai mươi lăm tuổi, Hoàng Hậu nương nương còn mang thai, chỉ có thể lão nhân gia trai ngọc sinh châu mà! (chỗ trai ngọc sinh châu này Mai lắm, nhưng theo Mai nghĩ nó chỉ quý hiếm đặc biệt vậy, chô nãy nó như muốn người tuổi này mà còn mang thai rất “quý hiếm”)

      Sắc mặt Sở Mục Nhiên cũng rất cổ quái, Bắc Đường Liên Vân với Thần Tịch lại rất vất vả nhịn cười, cái này là thú vị mà!

      Căn bản Thiên Cầm công chúa cũng biết phản ứng như thế nào, vẫn là do Sở Mục Nhiên hạ lệnh để cho Thái y tự chuyện này với Hoàng đế, việc vui đương nhiên phải báo rồi!

      Sau đó lại kêu người nầng Hoàng Hậu nương nương trở về Đông Cung, như vậy trong viện mới có thể yên tĩnh được, Hoàng Hậu nương nương vốn muốn nháo chuyện này trận lại bị chuyện mang thai tác động mạnh mẽ phải bỏ dở nửa chừng.

      Lúc Hoàng đế nhận được tin này phê duyệt tấu chương chính vì vậy mà bút long cũng rơi xuống đất, trong chớp mắt hóa đá lại, mới giật mình vui vẻ nhìn Hoàng Hậu nương nương.

      Hoàng đế vẫn rất coi trọng con trai trưởng (con trai trưởng ở đây là chỉ con trai do chính thê sinh ra chứ phải đứa con trai đầu), tuy rằng Hoàng Hậu nương nương sinh Thái tử với Tiêu Dao Vương, nhưng mà, nếu có nhiều con tri trưởng, Hoàng đế vẫn rất vui vẻ.

      ......

      Thần Tịch và Bắc Đường Liên Vân nhịn tới lúc mọi người hết, lúc này mới cười ha hả, cười tới mức thở lên thở xuống, cuối cùng, Thần Tịch dựng ngón tay cái lên với Sở Mục Nhiên, “Tiêu Dao Vương, Mẫu hậu ngươi cường hãn, ta phục rồi!”

      Sở Mục Nhiên tức giận nhìn bọn họ: “Cười đủ chưa hả, mang thai có gì...... tốt chứ?”

      “Đúng, rất tốt, rất tốt, chúc mừng ngươi nha, rất nhanh có thêm tiểu đệ hoặc tiểu muội rồi. Ai nha, vừa rồi Hoàng Hậu nương nương bị hôn mê, biết có động thai khí hay đó, Tiêu Dao Vương, ngươi vẫn nên chạy xem chút !”

      “Cung Thần Tịch! Ngươi đủ chưa?” Sở Mục Nhiên chán nản, hai người này đáng đánh đòn mà, vừa rồi vẫn còn lo lắng cho bọn họ, hai người bọn họ lại thấy ngại cười tới vui vẻ như vậy.

      Thần Tịch rung đùi đắc ý thở dài: “Ai, bây giờ tốt rồi, phỏng chừng ngươi hãy nhanh lập gia đình , bằng những việc vui đụng với nhanh, ta sợ cung nhân trong hoàng cung Sở quốc làm hết việc đó!”

      Bắc Đường Liên Vân rót cho Thần Tịch chén nước, “Công chúa, uống thuận cổ chút, đừng cười, cười độc ác quá cũng thương tới người khác đó.”

      Sở Mục Nhiên căm giận rời , hai người đáng giận!

      Sắc mặt A Võ cũng rất vất vả để nhịn, dám cười, sợ bị Tiêu Dao Vương cước bay .

      Nhưng mà chuyện hôm nay xác thực rất buồn cười, Hoàng Hậu nương nương quá cường hãn mà.

      Trong phòng, Bắc Đường Liên Vân thấp giọng hỏi: “Công chúa, ngươi có xuống tay ?”

      chút thôi! Yên tâm, có việc gì, dù sao bà ta mang thai, ta cũng muốn chỉnh quá ác độc, để cho bà ta bị rượt chút là được rồi!”

      Bắc Đường Liên Vân hơi hơi quẫn bách, “Công chúa, sao ngươi lại thích dùng thuốc xổ như vậy?” Lúc luận võ cũng hạ thuốc xổ với người kia, lại còn rất mạnh mẽ, làm cho người ta nhịn được phải chạy nhà xí.

      Thần Tịch thở dài, “Ta cũng muốn mà, nhưng gần đây thân thể ta được tốt, hạ độc quá lợi hại ảnh hưởng tới thân thể, chỉ có thể làm thấp chút. người Hoàng Hậu ta có hạ chút phấn ngứa, hắc hắc, quá lợi hại đâu. Về phần những người khác à, ta đều để cho bọn họ có thể hấp dẫn ong mật.”

      Ngạch!

      Tai Bắc Đường Liên Vân nghe được vài tiếng thét chói tai trong hoàng cung, rất bi thảm.


      151 trước thử sau


      Edit: Kim Tước


      Hôm đó, con đường xinh đẹp của hoàng cung Sở quốc, đàn ong mật đuổi theo truy kích đám cung nhân, giống nhau bọn họ chính là mật hoa.

      Mà đám cung cung nhân bị truy đuổi vô cùng hoảng hốt, kêu thảm thôi, cố gắng tìm đường chạy trốn.

      Đến cả cấm vệ hoàng cung cũng bị gọi đến, mãi đến khi bọn họ dùng đuốc đuổi ong mật tan bên trong hoàng cung có rất nhiều cung nhân bị đốt.

      Đường Liên Vân nhìn thấy màn này nhịn được mà lạnh run, ánh mắt nhìn về phía Thần Tịch cũng thêm tầng kinh sợ, “Công chúa, nếu có ngày ta chọc giận người, người phải cũng dùng cách này đối phó với ta chứ?”

      Thần Tịch nghịch nghịch ngón tay, chút để ý, “ biết, con người của ta, làm việc phải xem tâm tình.”

      “Ha ha, công chúa là thẳng thắn. Như vậy, công chúa nghĩ xem lúc nào thừa nhận quan hệ của chúng ta?”

      Thần Tịch hơi hơi ngừng, tự nhiên lắm, “Chúng ta có quan hệ gì, phải đều ràng sao.”

      “Công chúa, lừa mình dối người tốt ‘có hoa kham chiết thẳng tu chiết, đừng đãi vô hoa vô chiết chi’......”

      Đúng vậy, muốn quý trọng phải quý trọng từ lời , nếu bên người chẳng còn ai, Thần Tịch khe khẽ thở dài, quý trọng người, thích người, nàng quen sao?

      Phiền muộn trong lòng, chậm rãi bao phủ linh hồn của nàng, nên lựa chọn như thế nào mới là tốt nhất?

      “Công chúa, đối với Nhai Nữ quốc mà , thị lang phải tương đương với tiểu thiếp ở Hạ quốc chúng ta sao, ngươi vì sao lại rối rắm vì thân phận của ta? Ta ảnh hưởng đến chính phu của người, cũng ảnh hưởng tới sườn phu...... Chẳng lẽ, người cứ như vậy mà chán ghét ta? Nếu như chán ghét, vì sao lại xả thân cứu ta?”

      “Ta --” Thần Tịch há miệng định lại biết gì, nàng cũng phải hoa hoa tiểu thư ( ét, kiểu như hoa hoa công tử). Làm sao có thể nghĩ đến nhiều nam nhân như vậy! Huống chi lúc này phải là lúc để chuyện đương, nhưng muốn để cho Bắc Đường Liên Vân cùng nữ nhân khác ở chỗ nàng lại có chút thoải mái, tựa như hôm qua, nghĩ đến Bắc Đường Liên Vân có thể trở thành người của Thiên Cầm công chúa nàng liền thấy trong lòng thể chịu được, nên mới cố chấp muốn thắng!

      Chung quy. Nàng vẫn là thích !

      Bởi vì thích. Cho nên để ý.

      Vô số ý niệm trong đầu lên. Cuối cùng nàng thở dài tiếng, sâu kín : “Bắc Đường, hôn ta lần ......”

      Cái gì? Bắc Đường Liên Vân nghe như thế có chút ngây ngốc, bất quá rất nhanh liền mừng rỡ, có chút cẩn thận cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mong ước từ lâu, tinh tế nhấm nháp, cảm giác như điện giật xẹt qua trong lòng hai người......

      Hô hấp chậm rãi trở nên trầm trọng, hô hấp của Bắc Đường Liên Vân phun mặt nàng, ấm áp lại tê ngứa làm cho mặt nàng hồng hồng, phá lệ mê người.
      Bắc Đường Liên Vân kìm lòng đậu khẽ rên tiếng, rất mê người. nhắm mắt lại, dám quá mức chuyên chú nhìn nàng, sợ chính mình chịu nổi.

      Nụ hôn dài làm cho Thần Tịch có chút mê mang, nửa ngày, nàng thoả mãn đẩy ra , có chút bất mãn, “Vẫn thoái mái bằng đêm đó......”

      Ách!

      Bắc Đường Liên Vân cảm giác thân thể càng phát ra lửa nóng, lời này ràng là kích thích lặp lại kích tình đêm đó a! Nàng làm sao có thể dùng biểu tình vô tội ra những lời kích tình như thế?“Công chúa, như vậy, chúng ta ôn lại chút được......”

      tốt, thân thể ta mệt mỏi.” Thần Tịch né tránh nụ hôn của , dẫn đến chút nhu tình bên má.

      Được rồi, nàng đối với Bắc Đường Liên Vân hữu tình, nghĩ tặng cho nữ nhân khác, buông ra rồi lại luyến tiếc, liền thử xem ! Nếu bọn họ là có duyên phận, nhất định bên nhau cả đời, nếu chính là hữu duyên vô phận, như vậy, chuyện ngày mai để ngày mai tính!

      “Bắc Đường, nếu ta phải công chúa, ngươi có thích ta ?”

      “Ta thích người, phải vì thân phận của người, nếu người phải công chúa, ta có lẽ càng thích hơn! Như vậy đơn giản hơn nhiều, ta cưới người hoặc là trực tiếp đem người đoạt .”

      “Vậy chúng ta thử chút , nếu tương lai hợp chúng ta liền --”
      Bắc Đường Liên Vân che môi nàng, lại trộm thơm hồi mới buông ra, “Công chúa, chúng ta cùng chỗ ít ngày, có cái gì bất hòa sao?”

      Ngạch, kia giống nhau!

      “Công chúa, Sở hoàng phái người đến cầu kiến, là muốn cùng công chúa thương lượng về hôn của Tiêu Dao Vương.” hộ vệ xuất đánh gãy cuộc chuyện của bọn họ.

      Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Cho bọn họ tiến vào.”

      Bắc Đường Liên Vân cũng ngồi sang bên, có quy có củ, Sở hoàng hành động đúng là nhanh, như vậy hồi khiến cho tâm tình tốt lên sao?

      Chỉ thấy nam tử trung niên mặc triều phụ vào, phía sau theo tiểu đồng cũng là đạo phục bình thường, hai người đều đối Thần Tịch phúc lễ.

      Thần Tịch mỉm cười, “Hai vị cần khách khí, Sở hoàng có cái gì phân phó?”

      “Hạ quan là Sở quốc khâm thiên giam chúc quan Khưu Hi, Hoàng Thượng lệnh cho ta định ngày, 13 tháng 10 là ngày tốt, Hoàng Thượng hy vọng Xích Dương công chúa có thể đem hôn kỳ định ở ngày 13 tháng 10.”

      13 tháng 10, còn tháng nữa mới tới, quá mau , Sở hoàng gấp cái gì a? Cho dù Hoàng Hậu của có thai, cũng cần gấp như vậy!

      Bất quá, mặc kệ , dù sao sớm hay muộn cũng tới, thần sắc Thần Tịch khác thường gật gật đầu, “Có thể, “

      ''Nếu công chúa cũng đồng ý, như vậy hạ quan phải bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có công đạo công chúa khí hậu hợp, bắt buộc ở Sở quốc, thành ý cầu hôn Hoàng Thượng dĩ nhiên nhận, vì thân thể công chúa, công chúa trước cứ tĩnh dưỡng vài hôm sau đó quay trở lại Hi thành, Tiêu Dao Vương ngày sau có đại tướng quân hộ tống hòa thân.”

      “Hảo, ngày mai ta , nhanh chóng trở về chuẩn bị đại hôn, để tránh chậm trễ Tiêu Dao Vương của quý quốc.”

      Khưu Hi hơi hơi sửng sốt, này cũng quá nóng nảy , bất quá, biết Sở hoàng bổn ý chính là muốn cho Xích Dương công chúa càng sớm càng tốt, “Kia hạ quan sau đó chắc chắn báo cáo Hoàng Thượng.”

      “Ân, phiền toái Khưu chúc quan.”

      Sau khi người của Khâm thiên giam rời khỏi, Thần Tịch thở dài, “Bắc Đường, phái người tìm Lâm Tuấn Thần, ta để cho ở lại dịch quán cũng phải để cho hưởng phúc, ta muốn giao việc cho !”

      ''Công chúa, người phải tức giận lo chuyện cầu hôn thỏa đáng sao?”

      “Hừ, ta thay đổi chú ý. Ngươi cho , để cho tiếp tục ngốc, chờ Sở Mục Nhiên xuất giá lại trở về Hi thành.”

      “Hảo.” Bắc Đường Liên Vân có chút đồng tình Lâm Tuấn Thần, dù sao cũng là xui xẻo a!

      Mạc danh kỳ diệu bị công chúa cấp vắng vẻ, tuy rằng quá ràng, nhưng là Lâm Tuấn Thần hiển nhiên là bị công chúa lạnh nhạt, cho tiếp cận quân doanh.

      Có lẽ, Lâm Tuấn Thần có chuyện gì đó mà biết!
      Thần Tịch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngoắc ngoắc, Bắc Đường Liên Vân cúi đầu qua, chợt nghe nàng thấp giọng : “ là quân cờ của Sở quốc.”

      Bắc Đường Liên Vân nghe vậy kinh hãi, Lâm Tuấn Thần ràng là Nhai Nữ quốc Lâm gia công tử, làm sao có thể là quân cờ của Sở quốc?

      Công chúa như thế nào biết được?

      ''Bắc Đường, chuẩn bị , ngày mai chúng ta khởi hành rời Sở quốc, nơi này có gì hay ho.”

      “Ân.”

      ......

      Sở Mục Nhiên biết được tin tức tâm tình phức tạp, Phụ hoàng của cũng quá sốt ruột ! Ha ha, nghiệp lớn liền như vậy trọng yếu?

      Nghe hoàng huynh biết được Mẫu hậu có thai biểu rất là vui mừng, tựa hồ thực chờ mong Mẫu hậu sinh hạ tiểu đệ đệ, coi như, đối với thân cận hơn vài phần, nghĩ đến là vì tiểu Hoàng đệ cho dù thông minh, cũng khả năng cùng tranh chấp , dù đến lúc có chuyện xảy ra tuổi cũng quá .(ý là tranh đoạt ngôi vua đó)

      Trong lúc nhất thời, cảm giác chính mình càng thêm thừa thãi, nhìn Phụ hoàng cùng Mẫu hậu còn có hoàng huynh hoàng muội, cảm thấy chính mình chính là ngoại nhân.
      Last edited: 13/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      152 : Bí mật của Hoàng Phủ

      Edit: Kim Tước


      Sở Mục Nhiên mất mát là lúc, sáng sớm hôm sau, Thần Tịch lưu loát thu thập hành lý rời hoàng cung, trước khi trước mặt cung nhân mặt rất là ôn nhu đối
      Sở Mục Nhiên : “Mục Nhiên, ngày đại hôn tái kiến! Ngươi nhớ bảo trọng nha!”

      Nhóm cung nhân cười trộm, Sở Mục Nhiên quẫn bách, nhưng tâm tình lại tốt hơn chút.

      Bất quá, đến ngày thứ ba tâm tình của tốt nổi, nguyên nhân là có mật báo, Xích Dương công chúa vừa ly khai biên giới Sở quốc, liền gặp người, nghe , người kia chính là Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Đối với xuất đột ngột của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Sở Mục Nhiên trong lòng có chút bất an. Nếu những phu thị bên cạnh Xích Dương công chúa, người khiến kiêng kị nhất chính là Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tiếp theo là Tiêu Băng, những người khác, cũng cảm thấy có cái gì áp lực.

      “Công chúa có gì khác biệt ?”

      “Người của chúng ta thấy có, Xích Dương công chúa cứ theo lẽ thường ra , chạy về Hi thành. Bất quá mang theo Hoàng Phủ công tử, mà Bắc Đường công tử tựa hồ có chút mất hứng.”

      Sở Mục Nhiên ha ha cười, đó là tự nhiên, vốn có thể ở cùng chỗ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến đây, phải phá hủy tâm tình của sao!

      .....

      Bên phía Thần Tịch , Bắc Đường Liên Vân chính là buồn bực, bởi vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo xuất sau liền đánh gãy cơ hội ở chung của bọn họ, hơn nữa, người nào đó còn tản ra lãnh khí.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên xe ngựa trước sau có chú ý Bắc Đường Liên Vân, lát sau để ý, nhìn lát (HPCH) liền phát ổn, nhíu mày nhìn (BĐLV): “Ngươi phải Bắc Đường Quân Liên!” khẳng định.

      Bắc Đường Liên Vân cũng cảm thấy có cái gì để giấu diếm, người này chính là kẻ lợi hại nhất bên cạnh Xích Dương công chúa, đương nhiên dễ dàng lừa được .

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở trong đầu suy tư lát, liền hiểu .“Ngươi là Bắc Đường Liên Vân, cùng ở Bắc Đường gia với Bắc Đường Quân Liên!”

      “Đúng vậy, Hoàng Phủ tướng quân là hảo nhãn lực!”

      ''Ngươi vì sao ở trong này, Bắc Đường Quân Liên đâu?”

      Thần Tịch phía sau rốt cục nhanh chậm mở miệng, “Quân Liên nghe ta phân phó làm việc Bắc Đường ở lại bên người ta để che giấu tai mắt.”

      “Công chúa cần làm cái gì mà phải giấu tung tích?” Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảm giác có số việc tựa hồ thoát ly khỏi tầm mắt của , ít nhất, người của biết Bắc Đường Liên Vân là thế thân, có phát chân chính Bắc Đường công tử hề ở bên cạnh công chúa.

      Thần Tịch lạnh nhạt nhìn cái: “Đây là việc của ta, tạm thời tiện cho ngươi. Nhưng ra ngươi, như thế nào lại ra nhanh như vậy, phải cho ngươi thời gian năm rưỡi sao?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo hấp khẩu khí. Mặc dù có chút rối rắm, bất quá vẫn là trắng ra mục đích của chính mình, “Đại công chúa đưa tin cho ta, nàng muốn rời khỏi chùa miếu.”

      “Nga, muốn mời ngươi hỗ trợ sao?”

      “Đúng vậy. Đại công chúa hy vọng ngày người cùng Tiêu Dao Vương đại hôn vui mừng được đại xá, cho nên muốn ta hỗ trợ để ra.”

      “Nga? Ngươi đáp ứng rồi?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo gật gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, Bắc Đường Liên Vân quả thực chính là kích động muốn đem đấm bay .“Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi rốt cuộc là người của ai?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Thần Tịch thanh nhiên cười, “Ta là người của ai, tự nhiên là người của công chúa, điểm ấy công chúa ràng nhất, bất quá, chỉ tiếc, công chúa cái gì cũng đều quên.”

      “Có cái gì là ta phải nhớ kỹ lại có nhớ kỹ sao?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng, ánh mắt có chua sót, nhưng Thần Tịch xem hiểu, “ có gì, công chúa chỉ cần còn sống là tốt rồi.”

      Bắc Đường Liên Vân vốn dĩ phẫn nộ bỗng nhiên có chút tỉnh táo lại, trong lòng xuất đạo nghi hoặc, cho tới nay, Hoàng Phủ tướng quân đối với Xích Dương công chúa vô cùng sủng nịnh, chỉ cần công chúa muốn đều nghĩ biện pháp thực , trừ tình cảm của Xích Dương công chúa, nguyện ý thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Xích Dương công chúa nhưng lại chịu nhận đoạn tình cảm đó của Xích Dương công chúa...

      Nếu thích người, vì sao đối nàng sủng nịch, chẳng lẽ bởi vì đó là công chúa sao?

      Chẳng lẽ có chuyện gì đó mà biết?“ biết Hoàng Phủ công tử đối công chúa vì cái gì mà khổ trung?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Bắc Đường Liên Vân có chút hung ác nham hiểm, Thần Tịch nhíu mày, “ đúng là có sao? cần trừng , thực tế ta cũng nhận ra chút. Nếu có, ngươi ngại xem, có lẽ ta có thể giải quyết rối rắm trong lòng ngươi.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo gục đầu xuống, “ có, công chúa đa tâm.”

      “Nha, quên ! Hoàng Phủ, ngươi nếu trở lại, liền cùng Sở Mục Nhiên cùng nhau nhập phủ trở thành sườn phu của bản công chúa ! 13 tháng sau.”

      Bắc Đường Liên Vân bất mãn nhìn cái, đối Thần Tịch oán giận : “Công chúa, đó phải ràng làm cho ta cũng cùng nhau vào cửa?”

      “Ha ha đối với người bên ngoài ngươi vào rồi chả lẽ lại muốn vào lần nữa?”

      Ngạch, này -- Bắc Đường Liên Vân buồn bực, nghĩ đến chuyến đó a!

      Thần Tịch rót chén nước, đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ngươi phong trần mệt mỏi, trước uống miếng nước !”

      Đối với ôn nhu của Thần Tịch, Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút thụ sủng nhược kinh, cũng có nghĩ nhiều, thân thủ tiếp nhận uống xong, uống hết sau trầm mặc lát bỗng nhiên nhìn về phía Thần Tịch: “Người --”

      Thần Tịch ôn nhu cười, “Ta là vì tốt cho ngươi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hảo hảo nghỉ ngơi a!” xong còn đưa tay đem kéo đến bả vai mình, làm cho dựa vào chính mình, dần dần, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt có chút sương mù, làm cho Bắc Đường Liên Vân đều mở to hai mắt nhìn.

      “Cảnh Hạo, ngươi có chuyện gì gạt ta, vì sao cùng đại công chúa có liên quan, ngươi vì sao lại nghe lời của nàng?”

      Bắc Đường Liên Vân ở bên trợn trắng mắt, hỏi trắng trợn như vậy, ai thành trả lời a!

      nghĩ đến, chuyện tình tiếp theo lại khiến kinh ngạc thôi, bởi cho rằng chuyện này là có khả năng xảy ra, chỉ thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt mê mang trả lời :“Bởi vì -- bởi vì nàng đối Thần Tịch hạ cổ, nếu ta chấp nhận điều kiện của nàng, Thần Tịch chịu tội. Hơn nữa, loại cổ này ta cũng tìm ra phương pháp giải.”

      ra là thế!” Thần Tịch thở dài, “Là dạng cổ gì?”

      ''Triền tâm.”

      Thần Tịch nghe xong thân thủ vỗ vỗ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, sau đó liền như vậy im lặng mê man ngủ gục. Bắc Đường Liên Vân nhìn đến tâm đều lạnh run,

      “Công chúa, ngươi khi nào kê đơn?”

      “Ngay lúc rót ly trà a!”

      “Ta cũng uống, có độc!”

      “Bởi vì có trải qua tay của ta a.”

      Trời ạ, bọn họ hề phát , công chúa độc công cũng quá lợi hại ! Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên có chút nghĩ mà sợ, “Công chúa, ngươi đối ta như vậy chứ?”( thấy ảnh vui ghê, lúc nào cũng sợ Tịch tỷ làm vậy với mình :)2 )

      Thần Tịch mỉm cười, “Tùy hoàn cảnh, ta lãng phí độc dược quý giá đâu.”

      Ngạch!

      Người run lên, rố cuộc công chúa là dạng tiểu ma nữ nào? Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên cảm giác sau này nhân sinh khả năng có chút u ám.

      “Như thế nào, muốn hay đổi ý, chúng ta dù sao cũng phải danh chính ngôn thuận, bất cứ khi nào ngươi nghĩ thông đều có thể rời .”

      Bắc Đường Liên Vân tức giận trừng mắt nàng, “Mặc dù có điểm làm cho ta kinh ngạc, bất quá, thỉnh công chúa cần hoài nghi tâm ý của ta.”

      “Nga, được rồi! Vậy ngươi kế tiếp cho người điều tra triền tâm cổ là cái gì, thứ này ta hiểu, cổ nhân có mấy thứ là vượt qua khỏi phạm vi của khoa học kĩ thuật, thể lí giải!”

      “Công chúa?”

      có việc gì, ngươi nhanh cho người tra ! Cái kia Quỷ y gì đó, phải ở Tần quốc sao, chúng ta tính thời gian bái phỏng chuyến !”

      Bắc Đường Liên Vân nhíu mày, “Công chúa, chuyện này chỉ sợ ổn, thời gian chỉ có tháng, đường hết nửa tháng còn có đại hôn....”



      153 : Người thâm trầm nhất

      Edit: Kim Tước


      Thần Tịch bĩu môi, “Nếu mạng giữ được còn tính đại hôn cái gì?”

      phải ý tứ này, công chúa, bằng ta thỉnh Quỷ y, lần trước cũng gặp, ta có năm phần nắm chắc, công chúa người cùng về Hi thành trước chuẩn bị, việc này quan hệ đến Sở quốc, thể chậm trễ ”

      “Cũng được, ngươi , đường chú ý an toàn, tới lúc Đại hôn trở về, Quỷ y thỉnh đến cũng cần gấp, dù sao đại công chúa có khả năng làm cho ta chết, ít nhất nàng cũng thể trở thành Nữ hoàng.”

      Bắc Đường Liên Vân thở dài, thân thủ bế ôm nàng, “Công chúa, vốn ta còn tưởng ở đường thân cận, lâu có cùng người trải qua đêm tuyệt vời như vậy......”

      Thần Tịch vội vàng che cái miệng của , giận dữ : “Cầu xin ngươi đứng đắn chút!”

      “Công chúa bỏ được ta lập tức ?”

      “Hừ, chẳng qua chỉ có nửa tháng, ta có cái gì luyến tiếc , chẳng lẽ muốn ta giây giây phút phút ở bên người ngươi sao!”

      Kỳ trong lòng lại là ý vị khác, khó có được hạ quyết tâm cùng với hảo hảo thử tư vị luyến ái, giờ lại phải xa nhau, dù là nửa tháng vẫn thấy luyến tiếc!

      Bắc Đường Liên Vân bất đắc dĩ xoa đầu nàng, “Quên , ta lãng phí thời gian. Công chúa, nhớ chờ ta!”

      Trước khi rời môi Thần Tịch nhàng in lại cái hôn, sau đó cưỡi ngựa chạy vội mà .

      Thần Tịch xốc màn xe lên nhìn bóng dáng ngày càng xa dần trong lòng trận phiền muộn, đây chính là nam nhân đầu tiên mà nàng thích!

      “Công chúa nếu luyến tiếc sao để cho ta ?” Hoàng Phủ Cảnh Hạo từ cơn hôn mê tỉnh lại, có chút sắc lạnh nhìn nàng.

      Hiển nhiên, Hoàng Phủ đại hiệp cũng quên chuyện vừa mới trúng chiêu, Thần Tịch nhìn liền cảm thấy được tự nhiên. người thích nàng mà nàng lại thích , làm sao có thể hảo hảo ở chung ? Nếu bản tôn biết được Hoàng Phủ Cảnh Hạo vốn dĩ thích nàng, phỏng chừng là hối hận tới chết .

      Thấy Thần Tịch , Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghĩ nàng cam chịu, trong lòng tư vị càng thêm phức tạp, bất quá sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước.

      Thần Tịch thể , nam nhân này thực là giỏi diễn trò, có thể đạt được giải Kim Mã rồi.“Bắc Đường tiện hơn, ngươi vẫn nên trở về Hi thành chuẩn bị đại hôn . Nếu muốn chúng ta lại nghĩ biện pháp khác!”

      “Nữ hoàng tứ hôn có khả năng thay đổi. Công chúa cần lo lắng, cứ như vậy !” Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt có chút trầm xuống, cuối cùng đánh vỡ trầm tĩnh trong xe.

      Đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Thần Tịch nay cũng có cảm tình gì đặc biệt, cho dù biết đối với bản tôn hữu tình cũng phải đối với nàng, cho nên, nàng cũng có tâm tư với Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Như thế , chúng ta đều hảo hảo nghỉ ngơi chút, trở về Hi thành lại làm việc!”

      “Công chúa lần trước cứu người cũng là Bắc Đường Liên Vân sao?”

      “Đúng vậy.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt có chút ám trầm, nàng có sáu phu thị, còn chưa đủ sao? “Người thích ?”

      Thần Tịch vẫn là mí mắt bất động lạnh nhạt ngồi.“Trước mắt xem như là người đầu tiên ta thích.”

      Người đầu tiên!

      Nàng lại còn người đầu tiên, Hoàng Phủ Cảnh Hạo tâm như bị gõ mạnh cái, ràng mới là cái người đầu tiên. Vì sao mất trí nhớ cái gì cũng đều thay đổi?

      Có đôi khi, thực hoài nghi nàng rốt cuộc phải tiểu công chúa mà vẫn quen thuộc, nhưng đó lại là nàng, vì sao lại thay đổi nhiều như vậy?

      “Chuyện Đại công chúa, cần để ý tới nàng, đương nhiên, đáp lễ vẫn phải có phần, ngươi tự mình đưa tặng cho nàng.” Thần Tịch lấy ra cái bình sứ bình thường đưa cho .

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghi hoặc hỏi: “Công chúa, đây là cái gì?”

      “Độc dược, thiên hạ người nào có thể giải được.”

      A?

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo rốt cuộc thể bình tĩnh, độc dược!“Công chúa, người muốn ta làm cái gì?”

      “Đại công chúa phải lợi dụng hạ cổ ta uy hiếp ngươi sao? Ngươi lại dùng độc dược đến đối phó nàng, lấy độc trị độc.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy vui vẻ, “Công chúa, người khôi phục trí nhớ?”

      có, là ngươi vừa mới cho ta biết.”

      có khả năng!”

      “Ta kê đơn cho ngươi, ngươi liền cho ta biết.” Thần Tịch xong mặt đỏ khí suyễn, giống như hôm nay thời tiết đẹp.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe xong sắc mặt liền đại biến, “Công chúa, người vì sao như thế?”

      Thần Tịch giương mắt nhìn , cuối cùng còn ra vẻ đứng đắn cho câu, “ bằng cach này ngươi . Những người bên cạnh ta, ta phát ngươi là người tâm nhất, tính tình thực dễ đối phó, cùng ngươi chuyện là lãng phí rất nhiều tế bào não!”

      “Ta --”

      chuyện vụ vân vụ lý ( đại khái là chuyện mà suy tính nhiều á) làm cho người ta đoán được tâm tình. Chẳng lẽ là bởi vì làm tướng quân, binh pháp dùng hơn, cho nên tùy tiện câu đều so với người khác tỉ mỉ hơn?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo trầm mặc, có chút tiếp thu được chính mình cư nhiên như thế dễ dàng bị Thần Tịch kê đơn, lại còn có phát giác.

      “Yên tâm, bản công chúa đối với phu thị khác cũng để cho bọn đãi ngộ này, bọn họ so với ngươi khoái hoạt, bởi vì bọn họ biết chính mình bị ta tính kế lần!”

      Ngạch!

      Này xem như an ủi sao? Hoàng Phủ Cảnh Hạo từ trước tới nay lần đầu tiên quẫn bách, nữ nhân này căn bản là phải an ủi mà là đnag đả kích.
      Bỗng nhiên, Thần Tịch lại còn nhìn , rất là thẳng thắn thành khẩn :

      “Kỳ , trước lúc ta mất trí nhớ, hẳn là thích ngươi nhất, cho nên, ngươi cần để ý, quên ngươi là ngoài ý muốn, mặc kệ sau này như thế nào, quá khứ chưa từng thay đổi.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo dời ánh mắt lời nào, muốn hoài niệm quá khứ mà muốn tương lai tốt!

      Trầm mặc hồi lâu, Thần Tịch lại mở miệng hỏi : “Ngươi trước kia thích bản công chúa cái gì?”

      “......”

      “Như vậy, đổi cách , ngươi vì sao lại đối tốt với bản công chúa?”

      “......”
      Hoàng Phủ Cảnh Hạo trực tiếp liếc nàng mà có trả lời, giống như trả lời là vũ nhục trí thông minh của , làm cho Thần Tịch có chút căm tức, tốt xấu thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của nàng !“Này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi hảo hảo a, giấu như cái hũ nút a?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo bỗng nhiên trừng mắt nàng: “ phải ta giấu, là công chúa người rất nhàm chán, mấy vấn đề này người quên, ta cần gì phải cố ý nhắc nhở người? Công chúa, người thể bớt tò mò ?”

      Thiết,túc giận đến mức này, nàng phải tò mò thôi sao!

      Người tài mạo song toàn như Hoàng Phủ Cảnh Hạo vì sao lại coi trọng Xích Dương công chúa bản tôn? Phải biết rằng bản tôn thanh danh tốt lắm đâu!

      Bỗng nhiên, xe ngựa bỗng dưng dừng lại, trận huyết tinh truyền đến.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lập tức cầm trường kiếm bên hông, đề phòng.

      “Công chúa, phía trước xuất huyết án, tựa hồ có thương nhân bị đánh cướp.” Tiên phong hộ vệ cưỡi ngựa trở về hội báo.

      Thần Tịch đẩy cửa xe ra, liền thấy phía trước cách đó xa có đống hỗn độn, nhiễm máu vùng. Khẽ nhíu mày, “Cẩn thận chút, xem có hay người sống.”

      “Là.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đánh giá chút, mày kiếm nhanh ninh, có chút cổ quái.
      Sau lát, hộ vệ hồi báo, “Công chúa, phát còn ba người sống.’’

      Thần Tịch nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ngươi làm sao bây giờ?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn thoáng qua bị hộ vệ nâng ba thương nhân trọng thương vẫy vẫy tay, “Nâng đến mặt sau xe ngựa thôi!”

      Nhìn quần áo ba người kia, Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút suy tư, loại quần áo, vải dệt này... hẳn là người ở kinh thành Hạ Quốc.
      Last edited: 13/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      154 : Cứu sói
      Edit: Kim Tước


      “Từ ” Hoàng Phủ Cảnh Hạo bỗng nhiên lớn tiếng kêu hộ vệ, “Đem bọn họ đến đây để ta xem xem!”

      Hộ vệ có chút nhưng rất tôn trọng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, lập tức liền đem ba người đem đến để đường.

      Thần Tịch cũng qua thăm dò, vết máu người bọn họ là thực , nhưng mà chất liệu quần áo có chút khác biệt, biết Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghĩ ra điều gì.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo bình tĩnh quan sát người ba người, loại vải dệt này nếu có nhớ lầm đây chính là loại vải nổi tiếng ở kinh thành tronghai năm gần đây - vân cẩm chi nhất, chỉ có những người trong quý tộc mới có thể sử dụng, người thường căn bản là mua nổi!

      Ba người này có bà lão hai người trẻ tuổi, thoạt nhìn là người nhà giàu nhưng chân tay bọn họ lại giống những quý tộc được bảo dưỡng tốt, ngược lại nhìn có chút giống người tập võ...Điểm ấy đáng hoài nghi.

      Thoáng suy tư hồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn chằm chằm ba người rồi vung tay lên , “Điểm huyệt cầm máu cho bọn họ.” Hộ vệ lập tức tuân theo , Hoàng Phủ Cảnh Hạo xong lại tự mình điểm huyệt nhất trọng chế trụ hoạt động của bọn họ, cho dù tỉnh lại cũng thể hoạt động ngay.“Được rồi, nâng đến sau xe ngựa , chờ đến trấn phía trước tìm đại phu .”

      ''Là.”

      Thần Tịch nhìn mỉm cười, “Ngươi thận trọng đấy, ta bội phục.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn sắc mặt của nàng có chút vui, cau mày :
      “Công chúa càng ngày càng mảnh mai, chẳng lẽ bọn họ lại chiếu cố tốt cho người sao ?”

      phải, chỉ là gặp phải vài chuyện thôi.”

      “Người là công chúa, bọn họ phải bảo hộ người, chứ phải người bảo hộ người khác !”

      Ha ha.. Nàng cũng biết a, nhưng là, thể lãnh huyết đến mức thấy chết mà cứu!

      Xe ngựa bắt đầu lên đường. Chạy nửa ngày, cuối cùng cũng đến trấn , Hoàng Phủ Cảnh Hạo sai người khiêng ba thương nhân đó xuống, đưa đến y quán trong trấn.

      Hộ vệ cho chưởng quỹ thỏi bạc, dùng để chi tiền dược, dựa theo Hoàng Phủ Cảnh Hạo phân phó đối chưởng quầy : “Chưởng quầy, ba người này đường gặp thổ phỉ, may mắn được tiểu thư của chúng ta cứu lên, thỏi bạc đó là tiền chữa thương, nhờ các ngươi tìm người chiếu cố bọn họ .”

      “Ôi chao, vị công tử này, nếu bọn họ tỉnh làm sao bây giờ?”

      “Nếu họ tỉnh để họ về nhà. Tiểu thư chúng ta còn có việc quan trọng muốn làm, đem theo bọn họ được.”

      Ngay tại phía sau, lão bà tử kia tỉnh, vừa mở mắt chính là hoảng sợ kêu cứu, vị đại phu bên cạnh chạy vội đến an ủi, “Vị lão phu nhân này cớ hoảng sợ, các ngươi được cứu rồi.”

      Lão phu nhân co rúm lại hô: “Cứu?”

      “Đúng vậy, chính là chủ nhân của vị tiểu ca này cứu các ngươi.”

      Kia lão phụ nhân nhìn qua, lạnh run. thào lẩm bẩm, “Chúng ta tổ tôn ba người vốn định thăm người thân, ai biết ở trong rừng liền gặp nữ cường đạo, mang theo nhiều tặc nhân lợi hại đến giết ngườ cướp của...... Đúng rồi, tôn tử cùng cháu của ta đâu.....”

      “Lão phu nhân đừng hoảng hốt, tôn tử cùng cháu của ngươi đều còn sống, chỉ là người bị kiếm đâm, mất máu quá nhiều nên phải tĩnh dưỡng vài ngày .. ...”

      Hộ vệ nhìn lão phụ nhân la dài dòng có chút phiền chán, “Đại phu, ba người bọn họ liền giao cho ngươi chiếu cố chúng ta phải rồi !”

      “Ôi chao ôi chao, tráng sĩ chớ , ân cứu mạng...... Xin cho lão thân giáp mặt bái tạ chủ tử.”

      cần, tiểu thư chúng ta cần ngươi cảm ơn .”

      , , tuy rằng tiểu thư nhà ngươi thi ân vọng báo, nhưng là lão thân vì tôn tử cùng cháu của ta phải bái tạ phen, bằng làm sao chúng ta có thể an tâm ?”

      Hộ vệ khó xử nhìn lão phu nhân cái, “Được rồi, ta thông báo cho tiểu thư tiếng, nhưng là, lão phu nhân thân mình tiện, bỏ qua cũng được.”

      , lão thân nhất định phải giáp mặt bái tạ!” xong nhìn về phía đại phu,

      “Thỉnh vị này cùng tiểu ca đỡ ta phen, ta tự mình xuất môn bái tạ -- khụ khụ......”

      Đại phu nhìn tình huống của lão phụ nhân nhíu mày, đối hộ vệ : “Vị lão phu nhân này tâm muốn bái tạ, bằng mời tiểu thư của ngươi đến, để cho lão phu nhân an tâm !”

      Hộ vệ trong lòng nhất thời ảo não, người này rất vô lễ, cứu bọn họ lại còn dây dưa khó khăn.

      “Thiên Nhất, sao lâu như vậy còn mau !” Từ bên ngoài y quán truyền đến thanh của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hiển nhiên là trách Thiên Nhất lãng phi thời gian.

      Thiên Nhất vội bước ra ngoài bẩm báo, “Công tử, lão phụ nhân kia tỉnh, kiên trì muốn gặp mặt bái tạ tiểu thư......”

      Thần Tịch liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo cái, “Ngươi nhìn xem sao!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt nặng nề, xuống xe ngựa vào, nhất thời làm cho mọi người trong y quán trừng lớn mắt, người có khí độ bất phàm như vậy là hiếm khó a!

      ràng ngũ quan cực kì bình thường, lại tản ra loại khí chất làm người ta say mê, nhất là cặp mắt kia, đen thâm thúy, trẫm tĩnh nội liễm, giống như hiểu được tất cả hiểu nguyệt phong thanh, bất tri bất giác cướp thần trí của ngươi, lamg cho ngươi nhịn được cảm thấy dù có chết trong tay cũng uổng hồi gặp mặt.

      Có mấy mặt đỏ tim đập, có chút háo sắc nhìn lên.

      Vi đại phu kia cũng có chút ngỡ ngàng, người này nhất định là bất phàm a !

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến chỗ lão phụ nhân , “Lão phu nhân cần nhớ, phu nhân ta thiện tâm, ta thay nàng đến chuyển lời để ngươi hảo hảo dưỡng bệnh , tiền thuốc đưa, lão phu nhân cứ nghĩ ngơi cho khỏe rồi thỉnh ngườ nhà đến đón . Chúng ta còn có việc thể bồi được.”

      Lão phụ nhân nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt có chút tiếc hận, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử , cảm tạ tôn phu nhân thiện tâm Bồ Tát , ngày sau ổn thỏa để cho con ta đăng môn bái tạ, còn thỉnh ân công để lại danh tính địa chỉ, ,lão thân ...-”

      cần, bình thủy tương phùng mà thôi.”

      , ân cứu mạng khởi khả khinh thị, còn thỉnh ân công --”

      Mâu quang Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút trầm xuống, bất quá vẫn nhẫn nhịn,
      “Tại hạlà nhân sĩ Hi thành Nhai Nữ quốc , nếu muốn tìm, như vậy tìm thủ vệ cửa thành tìm Hoàng Phủ công tử là được !”

      “Nguyên lai là Hi thành Hoàng Phủ công tử, lão thân ghi nhớ.”

      Ngay tại thời điểm lão phụ nhân chuyện , hai ngươi nguyên bản là tôn tử cùng cháu nằm mặt đất bỗng nhiên mở mắt phi ra ngoài, tay cầm thành chùy thủ hướng về phía xe ngựa...

      “Bảo hộ công chúa!”

      Thủ vệ nhìn thấy bóng người liền kinh hô , nhanh chóng rút ra vũ khí ngăn trở bọn họ tới gần, nhưng nam nữ kia phối hợp vô cùng tốt, người tiến công, người phòng thủ cư nhiên đánh thủ vệ đến trở tay kịp, trơ mắt nhìn hai thnah chùy thủ phi vào trong xe ngựa.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo mâu quang đốn trầm, tay bóp cổ họng lão phụ nhân nằm, “Dừng tay, bằng bà ta nhất định phải chết!”
      Đáng tiếc, kia hai người nghe vậy cũng có dừng tay, ngược lại tiếp tục cùng hộ vệ đánh nhau.

      Bên người Thần Tịch có tám hộ vệ, sáu người nâng người vào trong y quán, bốn người trước sau bảo vệ xe ngựa .

      Bốn người kia bất ngờ bị đột kích, mấy hộ vệ tỏng y quán liền vọt tới, gắt gao vây quanh xe ngựa, Thiên Nhất cầm trường kiếm để cổ lão phụ nhân để Hoành Phủ Cảnh Hạo tiến đến bảo vệ công chúa.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên xe ngựa, mặt như trước bình tĩnh, tin tưởng công chúa có thể né được, bất quá vẫn là lo lắng, “Công chúa!”

      Thần Tịch rút chùy thủ cắm vách xe mỉm cười, “ có việc gì, chủy thủ này có độc, thiếu chút nữa đâm trúng ta, ngươi cầm cẩn thận , dùng cái này tiếp đón bọn họ .”

      “Hảo.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo tiếp nhận chủy thủ lại đẩy cửa xe ra nhìn chiến cuộc, cười lạnh tiếng, giơ tay lên, phóng phát, làm nam nữ kia lập từc trúng đao mà té mặt đất.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đạm mạc cười, “Thiên Nhất, “

      Thiên Nhất lập tức thức thời nhìn chằm chằm lão phụ nhân ép hỏi: “, ai cho các ngươi đến mưu hại công chúa?”
      Last edited: 13/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      155: Chân chính ti bỉ

      Edit: Kim Tước


      Ai ngờ kia lão phụ nhân lại thối hơi, hung tợn mắng: “Phi, công chúa cái gì, các ngươi chính là tặc nhân giết chết thượng quan của ta, còn cả hai đứa cháu ngoại của ta, nếu phải vì trong tay lão thân có mật báo, các ngươi làm sao có thể lưu lại ba mạng của tổ tôn chúng ta? Các vị hương thân, bọn họ chính là ác tặc, thỉnh các hương thân thương tình chúng ta đáng thương, giúp tổ tôn chúng ta báo quan !”

      Thiên Nhất nghe đến những lời này vui vẻ, “Nga, báo quan a? a, ôi chao, các vị hương thân phụ lão phiền toái các ngươi hỗ trợ báo quan , để cho bộ khoái đến xem xem, đến tột cùng sao lại thế này.”

      Này......

      Dân chúng mơ hồ, rốt cuộc ai ai laó a?

      “Đúng vậy, bọn họ chính là ác tặc!” Phía sau, vài tôi tớ người máu huyết đầm đìa đuổi tới, xuất trong ánh mắt mọi người.

      Nhìn thảm trạng của bọn họ liền khiến cho rất nhiều người đồng tình, Thần Tịch ý cười càng sâu, từng bước từng bước , biết bọn họ diễn vì mực đích gì a!

      Xốc màn xe lên , nàng chậm rãi xuống đến, tư thái phiêu nhiên, “Tuy rằng bản công chúa đối với trò khôi hài vụng về của các ngươi có chút phiền chán nhưng mà, nếu để dân chúng Nhai Nữ quốc thấy được, bản công chúa liền lãng phí chút thời gian bồi cùng các ngươi, nhìn xem thế nào là bố trí hại người lại thnahf hại mình.”

      Dứt lời nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Cảnh Hạo, , lột quần áo của mấy người kia, xem vết thương người bọn họ có bao nhiêu nghiêm trọng, như thế nào lại biến thành toàn thân đầy máu.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo mi giác trừu trừu, thực nghĩ lãng phí bảo kiếm củ mình vào những việc này, bất quá giao cho hộ vệ làm lại lo lắng bọn họ giữ đúng mực, trong lòng thở dàu, trường kiếm chợt lóe, vài đạo kiếm quang lên, vài tôi tớ đến sau kia đều cảm thấy người lạnh lẽo, vội cuối đầu nhìn, nhất thời sắc mặt như tôm chín, bàn tay to biết che làm sao.

      Những dân chúng vây xem có vài thiếu nữ ngại ngùng vội che mắt lại bất quá vẫn là nhịn được nhìn lén vài lần, tò mò thôi! Về phần nam nhân, tự nhiên là đỉnh đạc xem. Vừa thấy liền giật mình, oa, thịt trắng phấn nộn, so với bọn thực là hơn rất nhiều.

      Nhưng là bọn họ người chính là chút vết thương nào, vậy huyết kia làm sao mà có, ngay cả vết bầm tím còn có.

      cần hỏi, nhất định là giả!

      Nhất thời lúc này tất cả đều ràng, “ biết xấu hổ nhân, cư nhiên chính mình hắt cẩu huyết muốn hại người......”

      “Chính là, chính là, còn muốn hại Xích Dương công chúa của Nhai Nữ quốc chúng ta . biết xấu hổ......”

      “Ha ha, tế da nộn thịt, làm tiểu quan kiếm tiền . So với làm ác nhân dễ kiếm tiền hơn nhiều!”

      “......”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo động tác quá nhanh, mấy tôi tớ giả dạng kia cũng phải có võ công nhân. Nhưng là, bọn họ làm sao có thể so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nhất là Hoàng Phủ Cảnh Hạo còn được hai vị lão nhân giáo dục nửa năm , công lực thân thủ tất nhiên sớm vượt qua cao thủ nhất đẳng giang hồ.

      Sắc mặt lão phụ nhân liền tái mét như động kinh, ti bỉ vô sỉ, quá ti bỉ vô sỉ, cư nhiên dùng chiêu thức hạ lưu như thế. Bà ta hành tẩu gâng hồ nhiều năm, lần đầu tiên gặp được vị công chúa biết xấu hổ, “Ha ha ha -- Xích Dương công chúa, đủ ngoan, đủ độc, ta phi, đức hạnh của ngươi như thế cũng đượclàm công chúa, thế nhưng làm cho người ta......”

      Thần Tịch mảnh khảnh ngón tay chu môi cười, “Làm sao vậy? Ta đây là vì muốn để mọi người thấy chân tướng, lột quần áo, thấy thế nào được ? Nếu ở trước mặt mọi người động thủ, ai tin là ta ? Hoặc là, lão bà bà dạy chút Thần Tịch nên làm thế nào để đối phó với đám sát thủ muốn ám sát ta?Chả lẽ lại mời các ngươi ngồi nghỉ ăn cơm, rồi lại nuôi các ngươi soa?”

      “Giết bọn họ, giết kẻ xấu xa này !”

      Mọi người nhất tề hô lên, về phần vị trước mắt này là Xích Dương công chúa bọn họ lại dường như quên mất.

      Mấy người tôi tớ bị lọt quần áo, sắc mặt xấu hổ đến chết, nhưng bọn họ được, bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo điểm huyệt định trụ a! Lần này là mất mặt quăng đến mỗ mỗ gia!

      Ô ô, chủ tử vì sao muốn chọc nhân vật như vậy, là...... Ô ô, nghĩ đến mà bi thương!

      Tiếng tiêu vang lên, đám bóng đen xuyên qua đám người chạy đến, nhất tề hướng về phía Cung Thần Tịch.

      Nhóm hộ vệ nhanh chóng tách ra đối phó kẻ địch, mà địch nhân càng ngày càng nhiều, dẫn tới đám ám vệ thân chỗ tối cũng phải ra bảo hộ công chúa, Thần Tịch xem liếc mắt cái, giương giọng : “Mọi người nhanh , để ý đao kiếm có mắt.”

      “Ha ha, Xích Dương công chúa vẫn dân chúng vô cùng nha! là thú vị!

      biết Xích Dương công chúa có nguyện ý hay xả thân mấy hài tử vô tội này!”

      Thanh sắc bén truyền ra, đến lúc này mọi người mới phát giác thấy bảy tám hắc y nhân giữ tiểu hài tử, người nhà bọn thấy vậy sợ hãi quỳ xuống hướng hắc y nhân cầu thả người.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo phát ra sát ý trong mắt, đúng là đám người ti bỉ!

      Hắc y nhân cầm đầu thanh lãnh cười, “Đừng cầu ta, cầu Xích Dương công chúa của các ngươi , chỉ có nàng mới có thể cứu đứa này, tám đaứ đổi lấy tính mạng của nàng, tám mạng đổi mạng nha!”

      Cha mẹ mấy đứa nghe vậy liền bi thương nhìn về phía Thần Tịch, trong lòng kinh hãi, công chúa làm sao có thể nguyện ý vì bọn họ mà hy sinh chính mình? Là bọn họ cũng thể làm vậy!

      Nghe hắc y nhân trong lòng bọn họ có chút tuyệt vọng, nhưng vẫn thể buông tha cho cơ hội cuối cùng cứu bọn trẻ, âu thân của bọn trẻ đều quỳ xuống,mặt đầm đìa nước mắt nhìn Thần Tịch, tiếng động cầu xin.

      Mà phụ thân bọn đỏ mắt nhìn con chỉ chờ cơ hội xông đến mà cứu con.

      Ý cuòi mặt Thần Tịch rút từ lâu, nàng thể những người này sử dụng mẹo như vậy, nhưng lại có lực sát thương cực lớn, nếu nàng cứu đứa , như vậy,chỉ trong mấy ngày nữa tin tức truyền , dân chúng Nhai Nữ quốc phẫn nộ trước hành động của Xích Dương công chúa....

      “Các ngươi bất quá chỉ được người thu mua giết bản công chúa mà thôi, tội gì liên lụy đến người vô tội?”

      “Xuy, Xích Dương công chúa cần lời vô nghĩa, câu, đổi hay đổi!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thân thủ giữ chặt nàng, “Công chúa --để ta

      “A, Hoàng Phủ tướng quân đúng là đối Xích Dương công chúa mảnh thâm tình a, đáng tiếc, bản công tử hôm nay muốn nhân chính là Cung Thần Tịch, ngươi ta xem hơn đâu!”

      “A.. Được rồi, ta đổi, ngươi thả đứa , ta theo ngươi!”

      “Ta sợ công chúa giữ lời !” Hắc y nhân bình tĩnh nhìn nàng, “Phiền toái công chúa lên mười bước, tới bên người ta!”

      “Ta sợ ngươi nuốt lời thả người!”

      “Hừ, ta muốn tính mạng đâứu này làm gì, chẳng qua là dùng đến uy hiếp công chúa ngươi thôi, chỉ cần ngươi lại đây, ta nhất định thả người! Đương nhiên, cũng phải để hộ vệ của ngươi lui ra sau.”

      “Công chúa!” Đám hộ vệ nhất tề quỳ xuống, “Thỉnh công chúa cần mạo hiểm, mấy đaứ đó là vô tội, nếu liên lụy bọn họ chết, đám thuộc hạ nguyện mạng đổi mạng, theo đến phủ xin tạ lỗi, nhưng cầu công chúa cần qua! ”

      Phụ mẫu mấy đaứ bị bắt nghe thấy sắc mặt trắng bệch vài phần, hộ về công chúa đều lấy cái chết tùy giá, tính mạng dân chúng như bọn họ lại càng đáng giá....

      Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, có cái loại trung quân nghĩa đảm, bọn họ chỉ thủy chung muốn bảo hộ thân nhân của chính mình.

      Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Ta đến giữa, các ngươi thả người, bằng cá chết lưới rách.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo gắt gao giữ chặt tay nàng, lắc đầu, trong mắt là thỉnh cầu, cho tới bây giờ vốn có hy vọng nàng dân như con, chính là hy vọng nàng hảo hảo còn sống......


      Chương 156: Giết toàn bộ

      Edit: Phạm Mai



      Thần Tịch rút tay mình ra, “Cảnh Hạo, ta là công chúa, công chúa có việc nên làm có việc nên làm. Yên tâm, cho tới bây giờ có rất nhiều người muốn giết ta, ta vẫn còn sống tốt phải sao!”

      Thấy biểu tình Hoàng Phủ Cảnh Hạo trầm trọng và đau lòng, cha mẹ của đứa dường như cảm thấy bản thân mình để ý tới người khác, vì đứa của chính mình mà làm cho Hoàng Phủ tướng quân mất ái thê, hơn nữa, ái thê của người ta lại đường đường là công chúa điện hạ!

      Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Phủ Cảnh Hạo khẽ lướt qua cha mẹ của đứa cái, đáy mắt có đau thương, cũng có trách cứ, cũng có loại kinh sợ vì mất ái thê......

      Nhiều tình cảm sâu nặng lẫn vào nhau, làm cho cha mẹ của đứa cảm thấy áp lực...... Lại nhìn đứa nhà mình liền đau khổ thể buông tha được, bọn họ phải tướng sĩ, ở trước chuyện trung quân ái quốc bọn họ càng thân nhân.

      Thần Tịch thầm đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt, đưa tay ôm lấy , cười cười về hướng hắc y nhân cầm đầu, lúc tới chính giữa bỗng nhiên nàng dừng lại, nhìn người kia, “Thả bọn họ ra !”

      Hắc y nhân lắc mình tới, chủy thủ đặt ở cổ nàng, hướng về những tên khác gật gật đầu, những hắc y nhân kia liền buông tha mấy đứa , đạt được tự do bọn liền kêu khóc chạy tới chỗ phụ mẫu nhà mình.

      “Con ơi......”

      “Nữ nhi -- cần sợ, cần sợ!”

      ......

      Những cha mẹ kia ôm đứa cứ như chim sợ cành cong vậy, lại sợ phải chịu tội lần nữa, trong đó có hai ba người phụ thân của bọn kêu ái thê mình mang con rời , bọn họ cũng đứng chỗ xa gần nhìn xem.

      Hắc y nhân bắt được Thần Tịch đắc ý nở nụ cười, “ thể nghĩ tới Xích Dương công chúa lại là công chúa điện hạ dân như con, nhưng đáng tiếc rồi! Biết sớm là như vậy, ta sớm bắt lấy vài người để uy hiếp cho công chúa tự mình đưa tới cửa, cũng công lại hi sinh mất bao nhiêu huynh đệ rồi.”

      “Ngươi là người của Hắc Long bang!” Thần Tịch thản nhiên câu.

      Trong lúc nhất thời ánh mắt Hoàng Phủ Cảnh Hạo trầm. Hắc Long bang, diệt, phải Hoàng Phủ Cảnh Hạo!

      Tất nhiên, ba chữ Hắc Long bang cũng rơi vào trong tai của những dân chúng đứng kia, bang phái giang hồ của Hạ quốc. Hắc Long bang lại ám sát quốc chủ Nhai Nữ quốc lần nữa, hôm nay lại còn dùng thủ đoạn ti bỉ như thế, khinh người quá đáng rồi!

      “Ai. Kỳ bang chủ cũng quá mức quả quyết, cái gì àm phải chờ thời cơ thích hợp chứ, theo ta nhìn. Phải từ thủ đoạn mới đúng. Chỉ cần giết ngươi, có đống lớn vàng bạc châu báu”

      “Chẳng lẽ ngươi nghĩ qua rằng ta cũng có thể cho ngươi rất nhiều sao?”

      “Nghĩ tới chứ, nhưng mà, những người bên cạnh công chúa có chút phiền toái, vẫn là lưu hậu hoạn về sau mới tốt!” Hắc y nhân xong liền đè cổ nàng kéo về phía sau, đắc ý nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi là thống soái của mười vạn tinh binh thế nào. Người được ngươi bảo hộ phải là ta bắt như trở bàn tay sao! Ha ha ha --”

      “Thả công chúa ra, ta có thể đồng ý với ngươi hai điều kiện!”

      “Hừ, bây giờ nàng vào tay ta. Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách ra điều kiện với ta sao?”

      Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo nháy mắt mấy cái, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chịu đựng tức giận. “Ngươi muốn thế nào hả?”

      cần nhiều lắm, trước hết chuẩn bị cho ta mười vạn ngân phiếu ! , trăm vạn !”

      trăm vạn thả công chúa sao?”

      “Cái này cũng nhất định nha, dù sao ngươi đưa ta trước, ta có thể cam đoan với ngươi công chúa ít chịu khổ hơn, bằng thôi...... Hắc hắc, trèo lên công chúa là tư vị àm các huynh đệ chưa từng được hưởng qua, có lẽ --” ta đáng khinh hướng mặt Thần Tịch sờ soạng lần, nhất thời đáy mắt Thần Tịch lên chút sát ý.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo càng tức giận thêm, ánh mắt đều đỏ cả lên, “Nếu ngươi dám động công chúa dù chỉ chút, ta làm cho ngươi có chỗ chôn thân!”

      Thần Tịch vẫn như trước đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt, Hoàng Phủ Cảnh Hạo phẫn nộ quét mắt nhìn xung quanh vòng, “ muốn chết cút hết cho bản tướng quân, cút càng xa càng tốt, bản tướng quân tuyệt để cho công chúa vì bất luận kẻ nào lại tổn thương chính mình lần nữa!”

      Những người xung quanh nghe thanh giống giận kia tâm can đều phát run, trong chớp mắt còn bóng dáng nào, những nhà đường cái đều đóng hết cửa lại.

      Nhìn thấy còn ai, Thần Tịch thở hơi, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn xử lý ta như thế nào, giết hay là giao cho người đứng sau các ngươi?”

      “A, này à, giao người ! Cố chủ (cố chủ là chỉ người ra tiền cho bọn sát thủ làm việc) , bắt sống tiền thưởng nhiều gấp đôi! Chỉ là, được sống, thi thể cũng được!”

      “Ha ha, vậy sao, nàng ta đúng là hận ý với ta ngập trời nha!”

      “Đúng vậy, nữ nhân mà, phải luôn ganh tị...... Hừ, muốn ta ra sao? Xích Dương công chúa, ngươi hãy nhận mệnh !”

      Ngón tay Thần Tịch khẽ nhúc nhích, đột nhiên nam tử mặc hắc y liền cứng lại, chủy thủ cũng mạc danh kỳ diệu rơi xuống đất, toàn thân cũng có dấu hiệu trúng độc, khỏi giận dữ, liều mạng dành chút sức lực cuối cùng đánh chưởng ngoan lệ lên lưng Thần tịch—

      “Tiện nhân, dám hại -- a --”

      Thần Tịch giống như diều bị đứt dây bay về phía trước, Hoàng Phủ Cảnh Hạo xông lên đầu tiên dùng trường tiên quấn nàng lại kéo vào lòng mình, những hộ vệ lấy được ám hiệu đều đồng loạt xông lên đánh chết những hắc y nhân kia.

      Trong nháy mắt loạn lên, còn có vết máu bay tán loạn bốn phía, những hắc y nhân kia thậm chí còn biết phát sinh chuyện gì, thế cục vô cùng căng thẳng.

      Chém giết trận, hai mươi mấy hắc y nhân ngã xuống, bọn họ đều chết nhắm mắt, thủ lĩnh hắc y nhân vẫn còn lăn lộn đất, tay đau đớn giống như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, cảm nhận sâu sắc được vừa đau vừa nóng, người cũng có chỗ nào đau giống như bị thương, làm cho người luôn luôn ngoan như cũng phải kêu thảm thiết thôi......

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ôm Thần Tịch lên xe ngựa sau đó lập tức vận công chữa thương cho nàng, thể nghĩ tên công lực của tên kia lại cao như vậy, bị hạ độc còn có thể còn sức đủ để ra sát chiêu đánh chưởng làm tâm mạch của Thần Tịch bị thương.

      Sau khi giết hết hắc y xong, nhóm ám vệ nhanh chóng xử lý thi thể, hóa thi thủy cốt (nước thuốc rắc lên thi thể biến thành vũng nước), chỉ để lại tổ tôn ba người kia và người cầm đầu. Sau đó bọn họ đều nhảy trở về chỗ tối, tám hộ vệ còn lại bao vây xung quanh bên ngoài xe ngựa.

      Những dân chúng tránh cở trong nhà sau khi nghe được tiếng động gì nữa cũng vụng trộm mở hé cửa ra, nhìn thấy phố là những vết máu loang lổ, còn lưu lại chút á máu loãng nữa, thấy hắc y nhân đâu, chỉ thấy ba người còn lại.

      Y quán bên cạnh xe ngựa cung mở cửa, chưởng quầy cố gắng kìm nén nỗi sợ ra, run giọng : “Nhà tranh đơn sơ, nếu các vị chê, mời các vị vào nghỉ ngơi chút rồi hãy rời !”

      Thiên vừa thấy lão liếc mắt cái, “Đa tạ chưởng quầy, vậy làm phiền chưởng quầy chuẩn bị cho chúng ta chút nước ấm với thuốc trị thương để chữa trị cho các huynh đệ vậy!”

      “Được, lão chuẩn bị ngay!” Chưởng quầy run rẩy phân phó người trong y quán làm việc, bận rộn lúc cuối cùng cũng chuẩn bị thải đáng.

      Ngay sau đó Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng kết thúc công việc, nhíu mày chút vẫn quyết định ôm Thần Tịch vào, để Thần Tịch nghỉ ngơi ở phòng khách phía sau viênh, nhóm hộ vệ thay nhau bảo vệ.

      Thiên vừa thấy mặt sắc Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghiêm nghị trầm cũng có chút sợ hãi, lần này công tử rất là tức giận, Hắc Long bang diệt được!

      Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt : “Thiên Nhất, thầm phân phó xuống dưới, để cho người ở chỗ tối của chúng ta tiến hành ám sát Hắc Long bang, cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần huyết tẩy Hắc Long bang là được rồi, nửa tháng sau, ta muốn Hắc Long bang trở thành chuột chạy qua đường, là con chó có chỗ ở!”

      “Vâng, công tử yên tâm!” Thiên Nhất lặng yên rời , lưu lại tiếng động.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lại nhìn thoáng qua bốn người bị trói dưới cây đại thụ trong viện, ánh mắt lóe tia sáng lạnh, lấy trường kiếm ra, người cầm đầu kia bị phế , gân tay bị đánh gãy, lưu chút máu, “Hắc Long bang, ha ha, có cản đảm!”
      Last edited: 13/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      157 : Công chúa, người thay đổi......
      Edit: Kim Tước


      Tên thủ lĩnh áo đen bị kéo khăn che mặt xuống , khuôn mặt vô cùng nhã nhặn, nhưng ngoan độc trong mắt lại khiến người ta lạnh run, tuy rằng thống khổ thôi, nhưng vẫn mạnh miệng ác độc : “Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi cần đắc ý, ngươi cho là Hắc Long bang ngươi tưởng diệt là có thể diệt sao!”

      vội, chúng ta mỏi mắt mong chờ. Bất quá, ngươi đáng nhẽ phải chém đầu, ngươi có tư cách gì mà chạm vào công chúa ngươi? Ân...... Đáng tiếc, rất bạo lực, huyết tinh sợ công chúa thích, trước hết phế võ công của ngươi vậy!”

      “Ngươi --”

      Đối sát thủ mà , phế võ công tương đương chỉ còn đường chết, thậm chí sống bằng chết!

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo tươi sáng cười, “Đừng lo lắng, ta rất nhân từ, để cho ngươi nhanh như vậy mà mất mạng, làm người phải tích đức, ta thân là tướng quân, cũng phải kiềm chế.”

      Bị nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo như vậy, kẻ đó rốt cục bắt đầu run lên, giống như thấy được ma quỷ......

      “Công tử, công chúa tỉnh.” Thiên Tứ lên thấp giọng báo cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo híp mắt nhìn bọn chúng , “Biết vì sao năm trước các ngươi cũng phái ra sát thủ nhưng ta có ra lệnh diệt sát Hắc Long bang ?”

      Tên thủ lĩnh tuy rằng rất thống khổ, nhưng cũng muốn biết lý do, “Vì sao?”

      “Bởi vì như thế nào Hắc Long bang cũng thuộc thế lực Hạ quốc, mà ta cũng có chuyện tình phiền toái cần các ngươi lo liệu, đáng tiếc, bang chủ của các ngươi mắt nhìn tốt lắm, cư nhiên quy phục nữ nhân, hừ, quả thực chính là ngu ai bằng!”

      Tên thủ lĩnh sau khi nghe được mặt sắc mặt đại biến, làm sao mà biết được?

      Đáng tiếc Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghĩ bồi , để cho bọn thuộc hạ hảo hảo tiếp đón bọn họ, còn vào phòng khách nhìn Thần Tịch.

      Thần Tịch nằm ở giường kì thực tỉnh được lúc. Những lời Hoàng Phủ Cảnh Hạo nàng cũng nghe hơn phân nửa, nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt khỏi thầm than, nam nhân này mới là chân chính bình chân như vại, phong vân thay đổi sắc a!

      “Công chúa, tỉnh. Cảm giác như thế nào?”

      “Hoàn hảo.”

      “Nếu người cùng sư phụ sư nương học ít võ nghệ tự nhiên koong hcaatj vật như vậy!”

      Ngạch!

      Nàng tuy rằng học bao nhiêu kỹ năng, nhưng là nội lực có hạ xuống a. Khinh công phải rất tốt sao, vừa rồi nếu có nội lực hộ thân nàng mau chóng mất mạng rồi !

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cầm lấy cổ tay nàng, ngưng thần bắt mạch hồi lâu.“Hoàn hảo. Nội lực có hạ xuống, công chúa, về sau người vẫn là tăng cường luyện tập , sư phụ đưa cho ta bộ tiên pháp, chờ hồi phủ rồi ta dạy người.”

      Tiên pháp a! Thần Tịch mặt nhăn nhíu mày, “Được rồi.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đưa tay xoa mặt nàng, biểu tình vui, “Vì sao người trở lại phủ công chúa lại gặp nhiều rắc rối như vậy, sắc mặt đều kém rất nhiều!”

      Thần Tịch vốn đối với thân cận của tim có chút loạn nhịp, lại nghe như vậy tức giận : “Này còn phải sao, đương nhiên là bát tự hợp!”

      “Công chúa, người – bốn người bên ngoài kia xử trí thế nào, lưu lại tánh mạng sao?”

      “Vừa mới ngươi phải làm cho bọn họ nhanh như vậy chết thôi. Giờ lại hỏi ta?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút bất đắc dĩ, “Đúng là ta có như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải là công chúa quyết định mới được..”

      “Tùy tiện. Trước giữ !”

      “Công chúa, nếu trước đây gặp chuyện như vậy, người để bị uy hiếp, công chúa là kim chi ngọc diệp, con dân Nhai Nữ quốc phải lấy thân bảo hộ người, sao có thể để nguời cứu bọn họ, bọn họ chịu nổi đâu!”

      Ách!

      Thần Tịch trong lòng hơi kinh hãi, ra vẻ thèm để ý : “Ta mất trí nhớ, sau khi mất trí phải thay đổi tính tình sao, làm ra chuyện tình khác thường là bình thường thôi.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sâu nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu linh hồn nàng,

      “Công chúa, ngươi thay đổi rất nhiều...... Ha ha, quên , ta chỉ là hy vọng ảnh hưởng gì. Bất quá ta làm cho người trong thiên hạ biết, làm ra hành động như vậy là ngu xuẩn cỡ nào, Hắc Long bang, lần này liền diệt sạch ! Về phần Liễu Văn Hoa, công chúa có xử trí gì chưa.”

      sao cả, ta đối với có hứng thú, bất quá, Hoa Tử Huyễn còn có điểm hứng thú, Lưu Các của ta cũng có chút hứng thú.”

      Nhắc tới Hoa Tử Huyễn, sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng trở nên có chút nghiền ngẫm đứng lên, “Chuyện này ta cùng công chúa đều suy nghĩ giống nhau, cho nên liền tạm thời bất động, giết gà dọa khỉ tốt rồi.”

      như vậy, bất quá Thần Tịch vẫn là có chút nghi hoặc, “Cái kia, ngươi có năng lực diệt Hắc Long bang?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thần sắc lạnh nhạt, đưa tay ém lại chăn cho nàng, “Được hay , công chúa cứ chờ tin tốt là được, dù sao cũng chỉ khoảng tháng thôi.”

      Ngạch! Thần Tịch bỗng nhiên cảm thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo là người đáng sợ, biết đối phó Đại công chúa thế nào.

      “Công chúa, ngươi phải suy nghĩ Hắc Long bang như thế liền dẫn đến họa diệt môn, đại công chúa cũng là liên tiếp giẫm lên tôn nghiêm của ta, tương lai ta như thế nào đối phó nàng?”

      Oa, thuật đọc tâm sao, Thần Tịch chui cả đầu vào trong chăn, “Ngươi xem rồi lo liệu, ta có ý kiến, có bao nhiêu tàn nhẫn liền tàn nhẫn, cần báo lại cho ta.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng là thái độ khác thường, ôn nhu vô cùng nhìn nàng gằn từng tiếng : “Nàng cho người nhập thanh lâu, còn muốn ta ra mặt cho người thanh danh tốt, chẳng qua là do ta cố kị độc người công chúa, chờ giải trừ được độc này, ta liền khiến cho nàng trực tiếp ở trong thanh lâu tiếp ngàn ngừoi! Làm cho nàng thân bại danh liệt, trọn đời thể xoay người...... Hơn nữa, ta cho nàng tận tình cực hạn hưởng thụ nam nhân.”

      Thần Tịch đẩu a đẩu, cuối cùng nghiêng người qua , cười gượng, “Cái kia, Hoàng Phủ, ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài làm việc .”

      “Công chúa, ta đối với kẻ tính toán ta tất nhân nhượng, mà đối với những người làm công chúa thương tổn lại càng thể tha thứ.....”

      Ha ha, vẫn là đừng , nàng xem cười đến là ôn nhu, lời lại ngoan độc có chút phát run, phải đồng tình đại công chúa, chính là cảm thấy này nam nhân là thể đắc tội, bằng khi làm cho tìm được cơ hội xoay người chính mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo xoa xoa mái tóc của nàng, “Nếu công chúa muốn biết được chân tướng, kia về sau ta cũng dùng miễn cưỡng như vậy, công chúa trong lòng biết ràng là tốt rồi, cần làm chuyện điên rồ, lại mất trí nhớ lần ta cũng dám đảm bảo ngươi hội biến thành cái dạng gì, ít nhất như thế này ta còn là cảm thấy sai.”

      Ngạch!

      Làm chuyện điên rồ? Nàng khi nào làm chuyện điên rồ?

      Lời này của có ý tứ gì a! Chẳng lẽ bản tôn chính là khi biết được chân tướng liền cố ý đem chính mình biến thành...... chừng còn cố ý chọc giận Tiêu Băng để tìm chết?

      Ác hàn!

      thể nào!

      ngây thơ, làm sao tìm chết a! Để Hoàng Phủ Cảnh Hạo bị uy hiếp sao? Kia cũng quá si tình !


      Thần Tịch hung hăng bỏ qua ý niệm hoang đường trong đầu này, nhất định phải, bản tôn điêu ngoa làm sao có thể bởi vì người nam nhân liền dễ dàng tìm chết!

      Chê cười! Tuyệt đối là chê cười.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo tâm tình vô cùng tốt cười ra ngoài, thời điểm vào trong viện liền nhìn thấy Thiên Nhất dùng roi quất người, kia bốn người đều có chút rách nát chịu nổi, quần áo đều rách bươm.

      Thiên Nhất vừa thấy đến liền cung kính thu tay lại, “Công tử, đều ngất rồi.”

      “Ân, cho bọn đến chỗ Hứa Phi Sương làm đặc chế nhuyễn cân tán, sau đó nâng vào trong nhà làm cho người ta thu thập chút, công chúa phỏng chừng nhìn đến này hai cái tiểu tử kia như vậy mất quý giá sinh mệnh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :