1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116: Muốn bắt nàng

      Edit: Phạm Mai



      Ai, cũng biết ở thôn Triệu gia trải qua thế nào?

      Công chúa đem người bỏ lại đó, tứ hôn cũng có thực , nhưng mà, có dự cảm, Nữ hoàng nhất định ngừng cố gắng để cho nàng lập gia đình hoặc là thú người Nữ hoàng chỉ định.

      Thái tử Sở quốc cũng dễ dàng bỏ qua cho mười vạn tinh binh chỗ Xích Dương công chúa, chừng đến cái ngàn dặm truy thê.

      Vân Thanh Ngân căn cứ chức trách quản gia hảo tâm nhắc nhở : “Tứ công tử, Hoa công tử, bằng các ngươi ra bên ngoài tán gẫu, cần quấy rầy công chúa nghỉ ngơi?”

      Tiêu Băng lãnh lãnh quét Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái, lạnh lùng rời .

      Hoa Tử Huyễn nhún nhún vai nhưng theo ra ngoài, ngược lại hướng bên trong vào, Vân Thanh Ngân hơi hơi sửng sốt sau đó chạy nhanh ngăn lại: “Hoa công tử, thỉnh tự trọng, công chúa cũng có chiêu ngươi thị tẩm!”

      “Ngươi nhất định phải ngăn cản ta?”

      “Đúng vậy, nếu công chúa kêu ngươi ta nhất định cho ! Ngươi cùng Tứ công tử là bất đồng, Tứ công tử là phu thị của công chúa, ngươi chỉ là khách nhân của công chúa, còn thỉnh Hoa công tử cần vượt quá giới hạn.”

      Hoa Tử Huyễn mắt lạnh đánh giá , Vân Thanh Ngân thản nhiên đối mặt ánh mắt của , kiên định ngăn cản . Hai người giằng co hồi, Hoa Tử Huyễn cười tiếng, trêu tức : “ thể tin được công chúa được người thương như vậy, được rồi, dù sao ta cũng mệt mỏi, đêm nay ầm ỹ công chúa!”

      Dứt lời xoay người rời , nhìn bóng dáng của Vân Thanh Ngân hiểu còn có chút vui, hơi thở nam nhân này quá mức hung ác nham hiểm, nếu có thể, cảm thấy vẫn nên khuyên công chúa rời xa tốt hơn.

      Sau khi hai người rời , trong phòng Thần Tịch mở mắt, trong mắt lên chút vừa lòng, chỉ cần Vân Thanh Ngân có suy nghĩ ghê tởm gì, nàng thưởng thức. Về phần lợi dụng để làm việc, trong lúc người với người đó thôi, hợp tác là thực bình thường.

      “Ai. Công chúa, ngươi cũng cần phải đề phòng bọn họ như vậy ?” Bắc Đường Liên Vân cười hì hì từ gian bên cạnh tới. Rất là đồng tình : “Công chúa, kỳ Tứ công tử là đố kỵ.”

      Thần Tịch liếc trắng mắt, trực tiếp khoát tay để ý tới, “Ngủ, nhớ kỹ nghĩa vụ của ngươi, gác đêm cho ta, được để cho những người khác quấy rầy ta ngủ!”

      “Ai ai, công chúa, ta cũng là nam nhân mà. Ngươi lo lắng --” Bắc Đường Liên Vân ái muội tặng cái nháy mắt,

      Thần Tịch bỗng dưng run, sờ sờ cánh tay nổi da gà, “Được rồi. Đừng náo loạn. Ngươi mới mười tám tuổi, tuổi pháp luật cho kết hôn cũng chưa tới, ta......”

      Bắc Đường Liên Vân mạc danh kỳ diệu nhìn nàng. Vẻ mặt khó hiểu, “Công chúa, ngươi cái gì vậy? Nam tử Hạ quốc chúng ta mười sáu tuổi là có thể đón dâu sinh con, ta muốn đủ lớn! Mặt khác, ta muốn nhắc nhở câu, tuổi của công chúa với ta là giống nhau!”

      “Cũng phải. giống như ta mười chín.”

      “Vậy cũng chỉ lớn hơn tuổi, khẩu khí của công chúa là ý gì vậy chứ?”


      “Được rồi. Dù sao ngươi cứ ở đó yên lặng gác đêm cho ta, bằng , đường huynh ngươi để ngươi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa!”

      Ách, nữ nhân này đáng ! Bắc Đường Liên Vân có chút dỗi trở lại gian phòng cách vách nằm ngủ, để cho gác đêm, mấy hộ vệ đó làm cái gì? Nuôi à!

      Nằm tháp lăn qua lăn lại, Bắc Đường Liên Vân mất ngủ, trong đầu luôn nghĩ tới lời Cơ Tĩnh Viễn , người vô tâm, có khả năng sao? Công chúa là người vô tâm?

      Ai!

      Chuyện đường huynh giao cho làm khó mà!

      Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến động tĩnh rất , Bắc Đường Liên Vân lập tức cảnh giác, lặng yên vào bên giường Thần Tịch canh chừng, chỉ thấy dưới ánh trăng người cẩn thận tới gần Thần Tịch, thân hình kia hình như còn có chút quen thuộc,

      còn chưa có tới gần cách điểm huyệt của Thần Tịch lại, Bắc Đường Liên Vân thầm kêu tốt, nhưng vẫn chịu đựng, ít nhất muốn chờ đối phương lên chút xem là người nào.

      Sau khi người nọ cách điểm huyệt xong, nhìn thấy người giường hề động tĩnh nào, mới tiêu sái bay lại, rat ay muốn khiêng Thần Tịch lên vai. Ngay sau lúc đó, Bắc Đường Liên Vân bay nhanh ra tay hướng về phía người che mặt, chiêu này quá đột nhiên, lại thêm người nịt mặt tay bắt Thần Tịch, vì cẩn thận cái nên bị tháo khăn che mặt.

      Bắc Đường Liên Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Liễu Văn Hoa! Dĩ nhiên lại là ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

      “Tam công tử?” Liễu Văn Hoa nhìn thấy khuôn mặt Bắc Đường Quân Liên cũng rất kinh ngạc, lập tức liền ra chiêu ngoan lệ, ngăn chặn dẫn người .

      “Liễu Văn Hoa, công chúa thành tâm hợp tác cùng ngươi, thế mà ngươi lại chịu giữ quy ước?”

      Liễu Văn Hoa hừ lạnh tiếng, hai bên giao thủ, : “Được tín nhiệm của Cung Thần Tịch cùng với cùng với hợp tác với nàng cũng là trong những nhiệm vụ của ta, tại sao tuân thủ chữ tín!”

      “Ngươi – được, tốt lắm!” Bắc Đường Liên Vân cảm thấy đường đường bang chủ Hắc Long bang lại vô lại như thế, đáng giận đến tột cùng, vừa đánh vừa : “Người tới, có thích khách!”

      Hộ vệ trong viện nghe thấy tiếng kêu chạy vào nhanh, rất nhanh liền cùng Bắc Đường Liên Vân cùng nhau đối phó Liễu Văn Hoa.

      Võ công Bắc Đường Liên Vân tuyệt đối thấp, hơn nữa hộ vệ cũng do Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại, dần dần Liễu Văn Hoa lâm vào cục diện bế tắc, bao lâu bị đâm bị thương mấy chỗ, ngay tại lúc Bắc Đường Liên Vân sắp bị bắt được, bóng người đột nhiên bay tới, mang theo Liễu Văn Hoa bị thương chạy .

      Bắc Đường Liên Vân đuổi theo tới cửa dừng bước, vì tránh bọ sử dụng kế điệu hổ ly sơn nên vẫn chạy tới bên người Thần Tịch, bất quá phân phó nhóm hộ vệ phải gia tăng tuần tra.

      Thần Tịch mở mắt ra, đạm mạc nhìn thoáng qua, “Ngươi có bị thương chứ?”

      “Bị thương ngoài da, ý chuyện gì, công chúa người – người phải bị điểm huyệt sao?”

      “Huyệt gì? Huyệt đạo của ta người nào cũng có thể điểm hay sao?”

      Ngạch, đây phải hố người sao? Làm hại vừa rồi lo lắng vô ích trận.

      Thần Tịch đứng dậy, mở ra cái hộp bên đầu giường, bên trong hòm chứa viên dạ minh châu , trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ phòng.

      Sau đó đến trước tủ quần áo từ bên trong tủ lấy ra hòm thuốc, lại dùng chén rót ra ít nước trà để lạnh chuẩn bị xong mới ngồi lại bên người Bắc Đường Liên Vân, xăn ống tay áo lên, trước hết dùng bông tẩy trừ miệng vết thương cho , sau đó bôi thuốc, băng bó.

      Miệng vết thương phải rất sâu, bất quá đối với người đại mà được xem là nghiêm trọng, bị trường kiếm của Liễu Văn Hoa làm bị thương lỗ hổng khoảng tấc, miệng vết thương có rất sâu, về phía Thần Tịch nhìn bị thương ngoài da nghiêm trọng.

      “Công chúa, đây là vết thương , có thương tổn tới gân cốt, ngươi cần nhíu mày!” Bắc Đường Liên Vân vốn được nàng tự mình băng bó còn có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn bộ dáng công chúa băng bó còn kinh ngạc hơn nữa.

      Thần Tịch khe khẽ thở dài, “Mấy ngày tới đừng dùng cánh tay này, chờ thương tốt rồi hãy sử dụng.”

      Bắc Đường Liên Vân phát chính mình đúng là thói quen Cung Thần Tịch đối xử ôn nhu với mình, cảm giác rất là quái lạ! Chẳng lẽ trước kia đường huynh bị thương cũng được đãi ngộ như vậy?“Ha ha, công chúa yên tâm, vết thương này vài ngày tốt thôi. Bất quá, hình như đối với việc băng bó vết thương công chúa rất thuần thục phải!”

      “Phải ? Có lẽ vậy, trước đây ta thường xuyên bị thương, đa số vết thương đều là tự mình băng bó!”

      Cái gì!

      Ai dám làm Xích Dương công chúa bị thương? Bắc Đường Liên Vân cảm giác được bản thân mình tức giận: “Công chúa, kẻ nào to gan lại dám ức hiếp người? Ta báo thù cho người!”

      cần, ngươi cũng tìm thấy bọn họ.”

      “Trừ phi bọn họ chết, bằng , chỉ cần công chúa ra, nhất định ta tìm được bọn họ rồi báo thù cho công chúa!”

      Thần Tịch nhìn dáng vẻ kích động của nở nụ cười: “ cần, bọn họ chết rồi.” Ít nhất đối với nàng mà , bọn họ quả cũng được xem như chết, bởi vì này cả đời này nàng cũng gặp lại bọn họ nữa.

      ?”

      “Ừ.”

      Bắc Đường Liên Vân cảm giác được đau đớn cánh tay hoàn toàn biến mất, dược của công chúa đúng là tốt! Vì sao nữ nhân trước mắt này căn bản lại giống với những gì mà đường huynh miêu tả lúc trước, lại càng giống như những lời thế nhân : “Công chúa, ngươi thích đường huynh của ta sao?”

      “Vì sao lại hỏi như vậy?”

      “Nếu thích, vì sao người lại muốn Hoàng thượng ban đường huynh của chúng ta cho người?”

      Năm đó, chỉ là hành vi của bản thể mà thôi! Thần Tịch lắc đầu: “Chuyện trước kia ta quên mất, cho nên, ngươi hỏi ta có thích đường huynh của ngươi , ta chỉ có thể biết.”

      thể nhớ được chút nào sao? Chúng ta từng gặp mặt rồi mà!” Bắc Đường Liên Vân có chút cam lòng .

      Thần Tịch chân thành nhìn , “ quên, nay ta, thương người nam nhân nào cả.”

      Những lời này liền như cây búa đánh vào trong lòng của Bắc Đường Liên Vân, khẽ đau đớn, sau đó nghĩ tới lời của Cơ Tĩnh Viễn, người vô tâm.

      có tình chính là vô tâm sao?

      , dù thế nào cũng cho rằng nữ nhân vừa mới dịu dàng băng bó cho lúc vừa rồi là nữ nhân vô, nhất định là Cơ Tĩnh Viễn sai rồi! Bắc Đường Liên Vân cũng thể giải thích được chính xác được vì sao giờ phút này lại có chút bối, còn hỏi như để chứng minh: “Công chúa, tương lai liệu người có thích những người khác ?”

      “Có lẽ .”

      “Công chúa --”

      “Bắc Đường, ngươi có thể gọi tên của ta.”

      Bắc Đường Liên Vân nghe vậy trong lòng mừng thầm, “Thần Tịch? Người là công chúa, điều này tốt lắm đâu!”

      “Ngươi có thể làm bằng hữu của ta.”

      Bằng hữu? Công chúa muốn làm bằng hữu với ? Bắc Đường Liên Vân có chút ngây ngốc mà nhìn Thần Tịch, lúc lâu cũng ra lời, trong quan niệm của Bắc Đường Liên Vân, tuy rằng ngày thường hắncó chút phóng đãng thiếu kìm chế, tỉ mỉ khéo léo như đường huynh, nhưng là, tới cùng vẫn là cổ nhân, có quan niệm quân thần.

      Thân phận công chúa thể nghi ngờ là vô cùng cao quý hơn so với bọn , người hoàng tộc ai lại có vài phần kiêu ngạo, vậy mà nàng lại có thể làm bằng hữu?

      “Ngươi làm sao vậy? Bình thường rất thông minh, này lại ngốc rồi sao? Yên tâm, trải qua quan sát ta đưa ra kết luận, ngươi có thể làm bằng hữu của ta, bất quá, nếu ngươi khinh thường công chúa nghèo túng như ta. cần phải miễn cưỡng!”

      phải -- ta có!” Bắc Đường Liên Vân lập tức ngắt lời nàng, “Chẳng qua ta chỉ rất kinh ngạc, thể tưởng được công chúa lại có tính cách như vậy.”

      Thần Tịch cười tự nhiên, cái gì là tính tình như vậy, đây là khác nhau, giữa bọn họ có gì khác nhau cơ chứ! Nhìn dáng vẻ phóng đãng thiếu kìm chế ngày thường chủa , nhưng bên trong, nhưng bên trong vẫn tồn tại quan niệm quý tiện của cổ.

      Nhưng, có thể làm bằng hữu.

      “Công chúa, ta muốn hỏi người chuyện, Hoa Tử Huyễn là bằng hữu của ngươi sao?”

      Thần Tịch bĩu môi, “Sao có thể là bằng hữu của ta, là người hợp tác, giống với Liễu Văn Hoa!”

      Liễu Văn Hoa!

      Đúng rồi, Liễu Văn Hoa, chết tiệt, sao lại có thể chuyện với công chúa hồi mà lại quên mất chuyện của thích khách vậy!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117: Là ai lừa gạt ai

      Edit: Phạm Mai



      Thần Tịch nhìn thấy ảo não trấn an : “ có chuyện gì, Liễu Văn Hoa muốn bắt ta tự nhiên là có nguyên nhân, phải sao, tiếp cận ta, đạt được tín nhiệm của ta cũng là nhiệm vụ duy nhất muốn nhận!”

      “Công chúa, làm sao bây giờ, Hoa Tử Huyễn --”

      “Hẳn có người !”

      Sắc mặt Bắc Đường Liên Vân càng ngày càng trầm, “Vậy làm sao bây giờ, phải đường huynh là người giao cho hai phái bọn nhiệm vụ trọng yếu , kể từ đó......”

      Thần Tịch nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của liền cảm thấy thú vị, trêu chọc : “Ngươi còn có thể sợ hãi sao?”

      Bắc Đường Liên Vân mắt trắng liếc nàng cái, “Công chúa, cầu xin người, là lúc nào rồi?”

      ngại, nhiệm vụ ta giao cho bọn với ta mà có gì, bất quá cho chút tiền ra ngoài thôi.”

      “Nhưng --”

      “Cũng có gì, ta cho bọn họ lẻn vào phủ đệ trọng thần trong triều đình Nhai Nữ quốc , thu thập tin tức hữu dụng, nhưng, tin tức này ta cần sao? Hoặc là , ngươi cảm thấy tin tức bọn họ điều tra nhất định quan trọng hay sao? Nếu trọng thần trong triều đình Nhai Nữ quốc lại dễ dàng bị gián điệp nằm vùng như vậy, vậy bọn họ chết cũng có quan hệ gì.”

      Bắc Đường Liên Vân trừng lớn mắt, “Ngay từ đầu công chúa biết được là bọn diễn trò sao?”

      Thần Tịch gật gật đầu, thu thập cái hòm thuốc, lại đem bông dính máu và trà linh tinh quăng ra bên ngoài viện. Vừa vặn hộ vệ trở lại, “Thuộc hạ đáng chết, để cho thích khách đào thoát!”

      Thần Tịch từ cao nhìn xuống hộ vệ dưới bậc thang, “Ngươi làm mất dấu?”

      “Vâng, đồng lõa của thích khách võ công cao cường, thuộc hạ biết tội.”

      Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Đứng lên , các ngươi là người Hoàng Phủ Cảnh Hạo huấn luyện , ta tin tưởng năng lực của các ngươi. Chuyện của thích khách để sang bên, tại mang cho Tam công tử bộ quần áo lại đây.”

      Hộ vệ trong viện cứng người lại. Nửa ngày mới hoàn hồn : “Tạ công chúa trách phạt, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

      Công chúa bình tĩnh a, gặp phải thích khách còn có tâm tình thị tẩm Tam công tử?

      “Công chúa, Vân công tử cầu kiến!” Hộ vệ canh cửa .

      “Cho tiến vào.”

      Vân Thanh Ngân bước nhanh vào, vừa tiến đến ngửi thấy mùi máu tươi, khỏi gia tăng cước bộ, “Công chúa, người có bị thương ?”

      Thần Tịch thản nhiên , “ có. Là Bắc Đường bị thương, thích khách là Liễu Văn Hoa, chuyện này giao cho ngươi điều tra, nếu có thể tra được rốt cuộc là ai thuê Liễu Văn Hoa. Như vậy. Vị trí đại quân sư ta nhất định lưu cho ngươi!”

      Dụ hoặc, đây là trắng trợn dụ hoặc, Vân Thanh Ngân có chút ai oán nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa. Khi dễ người cũng đừng như vậy chứ! Thanh danh của Hắc Long bang ở giang hồ vang xa, người cho ta điều tra, phải bắt ta vào hang hổ sao!”

      “Đừng mang cái dạng này theo ta, ngay từ đầu ta , nếu ngươi muốn mượn ta để hỗ trợ báo thù, thành vấn đề. Chỉ cần ngươi phải mang tâm tư của sói đối với ta nguyện ý trả thù lao bằng giá cho người hợp tác với ta.”

      Vân Thanh Ngân ai thán tiếng, công chúa là quá sắc bén!

      chịu để cho người ta chiếm tiện nghi!

      “Tốt. Chuyện này ta điều tra , bất quá, hộ vệ phủ công chúa có phải đủ nghiêm hay ? Thế nhưng khiến cho người khác vụng trộm tiến vào phòng công chúa!”

      trách bọn họ, là ta làm, trước khi thích khách tiến vào bọn họ có người dùng mật nhắc nhở ta.”

      Mật , oa, xem ra cao thủ bên người công chúa tầm thường! Người Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại chính là bình thường, nhưng vì sao? Dẫn sói vào nhà? Nếu vạn nhất gặp chuyện may...... Vân Thanh Ngân nhìn qua bên Tam công tử bình tĩnh cũng bình tĩnh, là tìm cầm đuốc soi đêm (chỗ này ý của Vân Thanh Ngân là Thần Tịch gọi cùng chuyện đêm khuya với nhau), nhìn cái, vị này mới chân chính alf người cầm đuốc soi đêm!

      “Công chúa có chuyện gì ta an tâm, ta xuống trước, chuyện Hắc Long bang ngày mai ta bắt đầu cho người điều tra.”

      “Ừ.”

      “Đúng rồi, công chúa, Hoa công tử trở lại!”

      Thần Tịch mỉm cười, nụ cười này làm cho Vân Thanh Ngân có loại xúc động muốn chạy trốn, bởi vì rất sáng lạn, làm cho loại cảm giác là gặp tử thần. Chỉ nghe Thần Tịch chậm rãi : “Ta biết rồi, cần để ý tới , ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi.”

      Nghe vậy Vân Thanh Ngân lập tức xoay người rời , bộ dáng có chút giống cướp đường mà chạy.

      Bắc Đường Liên Vân nhìn cảm thấy buồn cười, nhưng khắc khi cúi đầu nhìn đến khóe môi Thần Tịch nhếch lên nụ cười vô cùng tươi sáng chói lọi, cũng có ý niệm trong đầu, trốn !

      Bất quá ngay sau đó vừa vặn hộ vệ lấy quần áo cho trở lại, sau đó thực tự nhiên ôm quần áo gian phòng bên cạnh để thay, hít hơi, trong lòng hiểu: Làm sao mà có người tươi cười sáng chói như vậy lại khiến người ta lạnh người?

      Đổi quần áo xong Bắc Đường Liên Vân ra, lúc này Thần Tịch khôi phục bình tĩnh, im lặng nằm ở giường thản nhiên nhìn trăng rằm.

      “Công chúa, đêm khuya, nghỉ ngơi !”

      “Ân, ngươi qua gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi .”

      Bắc Đường Liên Vân do dự chút, vẫn có chút lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, chẳng lẽ người đối với Hoa Tử Huyễn có chút đặc biệt?”

      “Tại sao như vậy?”

      “Bởi vì người từng buông tha lần, đường huynh từng hạ độc người, lại còn là độc dược rất lợi hại, nhưng vẫn dung túng lưu lại như cũ. Cuối cùng còn hợp tác cùng ......”

      Thần Tịch nhìn mỉm cười, ngoắc ngoắc môi, con ngươi màu lam ở trong đêm tối có chút mị hoặc lòng người, “Vì sao ngươi lại luôn là ta thả hổ về rừng?”

      là như thế, công chúa, nếu thể tin tưởng Liễu Văn Hoa, như vậy, nhất định phải đề phòng , lúc trước Liễu Văn Hoa do tìm đến!”

      “Ai ta có đề phòng ?”

      Bắc Đường Liên Vân ngạc nhiên nhìn nàng, có đề phòng sao? nhìn đều là bộ dáng thực tín nhiệm đấy! Lại nghe Thần Tịch giọng : “Bắc Đường, cần tùy ý tin tưởng lời của người khác, cũng cần cho rằng trong thiên hạ này chỉ có người diễn kịch, người khác chỉ là ngốc tử bị lừa nhập cuộc.”

      “Ý của công chúa là cho tới bây giờ người cũng chưa từng tin tưởng ?”

      Thần Tịch lắc đầu, đến cuối cùng nàng cũng xác định phủ định hoàn toàn hoặc tin tưởng hoàn toàn người, nàng chỉ cần làm tốt cái công việc àm hai bên giao ước, đường thể do mình phá hỏng , phải để cho chính mình cái đường lui.

      “Công chúa?”

      “Nghỉ ngơi , chuyện Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn chờ Vân Thanh Ngân điều tra xong hãy !”

      Trong lòng Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc nhưng cũng tiếp tục truy hỏi, nàng nếu muốn , có hỏi tiếp cũng vô dụng.

      Nhưng, vì sao nhìn nàng đơn dựa cửa sổ, ghé vào giường xem ánh trăng, tâm của lại có chút cảm giác co rút đau đớn!”

      Từ Xích Dương công chúa giống người thường, từ nàng được Tiên hoàng Nhai Nữ quốc sủng ái, sắp chết Tiên hoàng còn nhớ kỹ nàng, thậm chí để lại cho nàng mười vạn tinh binh làm hộ vệ, vinh quang như vậy, có thể là trước đây chưa từng có!

      Làm tù nhân ở lại Hạ quốc, nàng cũng có bị lạnh nhạt, Hoàng Thượng Hạ quốc thực tâm bảo hộ nàng, thậm chí so với công chúa Hạ quốc còn muốn bảo hộ hơn.

      Nàng cảnh ngộ như vậy, trong lịch sử có vị công chúa nào có thể so được với nàng?

      Nhưng là, nàng muốn được sủng ái như vậy, vì sao còn làm cho người ta cảm thấy đơn?

      Đúng rồi, nhất định bởi vì cảm tình, bởi vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo ! Trải qua nhiều năm như vậy, nàng đều đuổi theo bóng dáng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, bây giờ, chuyện cũ trước kia đều quên hết, lòng của nàng cũng rồi sao!

      Bởi vì còn tâm, cho nên đơn?

      Nhất định là vậy, nếu nàng lại người lần nữa, như thế !

      Trong đầu liền lên ý niệm tìm người cho Xích Dương công chúa, Bắc Đường Liên Vân bỗng dưng thanh tỉnh, làm cái gì vậy? Giống như đứa ngốc suy nghĩ linh tính cái gì chứ!

      Suy nghĩ tới những chuyện này, còn bằng suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề của Liễu Văn Hoa! Chuyện này phải bàn bạc cùng đường huynh, phải làm chuẩn bị tốt mới được.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: Sở Thái tử đuổi tới

      Edit: Phạm Mai



      Thời điểm Bắc Đường Liên Vân rối rắm, Thần Tịch thu hồi tâm trạng, im lặng nhắm mắt lại. đối với Bắc Đường Liên Vân, nàng cảm thấy có thể tín nhiệm, cùng với Bắc Đường Quân Liên khác nhau, cùng Hoa Tử Huyễn lại càng khác nhau.

      Bỗng dưng, nàng lại mở mắt, “Bắc Đường, ngày mai...... , qua mấy ngày, ngươi trở về Hạ quốc chuyến, tự mình tìm Hạ Thượng Vũ hỏi chút chuyện tình của người.”

      “Ai?”

      “Hạ Thiên Thư...... Sinh phụ của ta!”

      Trong lòng Bắc Đường Liên Vân hơi kinh hãi, sinh phụ của Xích Dương công chúa họ Hạ? Hoàng đế Hạ quốc của bọn họ cũng họ Hạ......“Được, ba ngày sau ta .”

      Thần Tịch ngủ bình yên, trước khi ngủ trong đầu của nàng lên chút sung sướng: bất luận Hoàng Phủ Cảnh Hạo có trung tâm , nếu chỉ nhìn cách đơn thuần nhất hộ vệ do đào tạo rất hợp ý, làm việc đúng mực, cũng luôn luôn vâng theo ý tứ của nàng mà làm. nếu có thích khách trước hết phải nhắc nhở nàng, sau đó quả nhiên bọn nhắc nhở nàng rồi án binh bất động, có lẽ, có thể cho trở về làm việc sớm chút.

      Hôm sau, Thần Tịch ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh lại, vừa ăn qua điểm tâm chợt nghe thấy hộ vệ Hoa Tử Huyễn cầu kiến.

      Bắc Đường Liên Vân hơi hơi ghé mắt, nếu tối hôm qua là người cứu người , hẳn là theo Liễu Văn Hoa cùng nhau chạy trốn mới đúng! Tại sao còn dám tới gặp công chúa?

      Thần Tịch chầm chập lau miệng, lại uống chút canh ngọt, bây giờ mới chậm rì rì phân phó, : “Để cho vào !”

      Bắc Đường Liên Vân nhìn về phía nàng nghi hoặc, “Công chúa?”

      “[binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], ngươi cần lo lắng, an tâm ăn bữa sáng của ngươi !”

      Hoa Tử Huyễn vẫn mặc thân hắc y như trước, giống như trời sinh phải màu đen vậy, nhìn thấy Thần Tịch thanh nhiên cười: “Công chúa, lâu thấy.”

      “Đúng vậy, mấy tháng.”

      “Công chúa gần đây có tốt ?”

      Thần Tịch mỉm cười: “Rất tốt, bất quá tối hôm qua Liễu Văn Hoa tới làm thích khách, biết có phải do ngươi xui khiến hay ?”

      Sắc mặt Hoa Tử Huyễn cứng đờ. Lập tức ra vẻ mặt vô tội biện minh: “Công chúa, làm sao có thể là ta được?”

      “Ừ. phải ngươi tốt. Nếu , nhiệm vụ bắt liền giao cho ngươi?”

      Ngạch!

      Hoa Tử Huyễn thở dài, “Xem ra công chúa tin ta! Bất quá cũng có biện pháp, ai kêu ta có tiền án chứ! Công chúa, bắt được có ban thưởng ?”

      “Ngươi muốn ban thưởng cái gì?”

      “Nếu , để cho ta làm đại quân sư bên người người được ?”

      Vân Thanh Ngân đứng bên nghe xong liền bất mãn nhìn qua, tranh cùng với ?

      Đại quân sư? nghĩ như thế nào mà muốn vị trí đại quân sư, Thần Tịch thầm tự hỏi phen, chẳng lẽ nghĩ rằng mình hoàn toàn tin tưởng sao. Đem việc trong quân giao cho ?

      Quái, làm sao mà tự tin được như vậy?

      Vân Thanh Ngân nhìn thấy Thần Tịch trầm mặc, khỏi lo lắng, “Công chúa. tối hôm qua người--”

      “Ồ. Đừng lo lắng, chuyện ta ta giữ lời.”

      Hoa Tử Huyễn ai thán, có chút u oán nhìn về phía Thần Tịch.“Công chúa càng ngày càng trở nên có mới nhớ cũ!”

      Thần Tịch buồn cười liếc mắt nhìn , nàng từng thích khi nào! có quan hệ, tại sao có mới nới cũ? Chỉ có thể nam nhân này quá mức tự kỷ! Nghĩ nghĩ nàng cười tươi hướng về phía , giọng : “Nếu ngươi có thể tra ra được người đứng đằng sau màn muốn tính mạng ta lần trước là ai, có khả năng ta xuy nghĩ cho ngươi làm quân sư.”

      “Qủa nhiên công chúa có mới nới cũ, đám vấn đề đều muốn làm khó dễ cho ta!” Hoa Tử Huyễn có vẻ rất là bất đắc dĩ. Bắt Liễu Văn Hoa rất khó, tra kiện kia cũng khó.“Nữ hoàng bệ hạ cùng mọi người cũng tra được cái gì, ta làm sao có đủ năng lực để tra? Vả lại, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ra tay, mấy thích khách kia toàn bộ bị mất mạng, công chúa ta phải tra như thế nào đây?”

      “Tra thế nào là vấn đề của ngươi, ta chỉ khảo nghiệm ngươi mà thôi, cũng giống như Vân Thanh Ngân vậy, nhưng cuối cùng ta cũng có thấy oán hận nhiều như vậy, ngươi vui cũng đừng quản.”

      “Được, ta tra!” Hoa Tử Huyễn ủ rũ ngồi ở bên, ánh mắt u oán, làm cho Thần Tịch có chút chịu nổi, ánh mắt nam nhân này làm cho người ta rất được tự nhiên.

      Trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên Hoa Tử Huyễn lại mở miệng : “Công chúa, hàng đêm người đều gọi Tam công tử tới gác đếm, sợ mình ăn tiêu sao?”

      Thần Tịch mạc danh kỳ diệu nhìn cái: “Chỉ là gác đêm có cái gì ăn tiêu?”

      Bắc Đường Liên Vân ho tiếng, trừng mắt nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái, “Công chúa, cần để ý tới .”

      Thần Tịch cũng nghĩ để ý tới , bất quá mặt khác thần sắc vài cái mĩ nam bàn cơm lại khẽ biến, liền ngay cả ánh mắt Cơ Tĩnh Viễn nhìn về phía Bắc Đường đều có chút ý vị thâm trường.

      Thần Tịch mặc kệ bọn họ, bất quá bây giờ nàng lại nhớ tới người, “Đúng rồi, Tiêu Băng đâu? Làm sao tới ăn bữa sáng?”

      “Công chúa, đêm qua Tứ đệ ra ngoài, còn chưa có trở về.”

      “Lại rời nhà trốn ?” Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, “Quên , mặc kệ !”

      Vân Thanh Ngân lại đối với Tiêu Băng tỏ vẻ đồng tình, “Công chúa, đêm qua Tứ công tử là gặp được Hoa công tử, Hoa công tử cùng Tứ công tử ước định, nếu ai thắng được tâm của người trước, ta phỏng chừng Tứ công tử tới quân doanh nghĩ biện pháp!”

      Thần Tịch quét Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái, “Nhàm chán!”

      “Công chúa, Thái tử Sở quốc cầu kiến!” cái hộ vệ vội vàng tiến vào bẩm báo.

      Thần Tịch vừa nghe thấy liền nhíu mày, người này đúng là hồn bất tán theo làm cái gì? muốn để cho người ta đem đánh , “Có chuyện gì ?”

      “Sở Thái tử phong thư Nữ hoàng tự tay viết muốn chuyển tới công chúa!”

      Đáng giận, quả nhiên là hồn tiêu tan.

      Thần Tịch thở dài, “Để cho tới phòng khách, chờ !”

      “Vâng.”

      Cơ Tĩnh Viễn cùng Bắc Đường Liên Vân đều bắt đầu khẩn trương, “Công chúa, lần này chỉ sợ Sở Mục Hàm tới là có ý tốt, chúng ta phải cẩn thận ứng đối mới được.”

      “Hiểu rồi, bất quá đây là Hi thành, cũng phải hoàng cung, nếu chịu an ổn, liền chém !”

      Cơ Tĩnh Viễn nghe lời nàng càng thêm lo lắng, Sở Mục Hàm cũng phải là người tùy tùy tiện liền có thể giết chết, nhìn Lâm Tuấn Thần liếc mắt cái, ý bảo tìm Tiêu Băng trở về.

      Thần Tịch vẫn ngồi yên như thế nửa canh giờ, mới chịu chậm rì rì tới phòng khách, Vân Thanh Ngân cùng Bắc Đường Liên Vân theo ở phía sau.

      Sở Mục Hàm vừa thấy đến nàng liền nở nụ cười, “Công chúa, nhiều ngày nhìn người vẫn tốt như cũ!”

      “Hãy bớt sàm ngôn , ngươi tới làm cái gì?”

      Sở Mục Hàm nhíu mày nhìn nàng, tựa hồ rất tiếc hận, về phần tiếc hận cái gì Thần Tịch cũng ràng. Bất quá thực thản nhiên lấy ra phong thư, chữ viết ở là của Nữ hoàng, còn cái dấu ấn!

      Thần Tịch nhìn xem từng hàng từng hàng, nhìn xem thực cẩn thận, phong thư dài nên cũng lâu, ngắn gọn chính là Nữ hoàng muốn nàng chiêu đãi Thái tử Sở quốc tốt, nếu làm Thái tử Sở quốc vừa lòng, nàng(Nữ hoàng) cũng miễn cưỡng cái gì, chuyện xảy ra trong cung coi như có phát sinh.

      Sau khi xem xong Thần Tịch hiểu nhìn Hoa Tử Huyễn liếc mắt cái, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy mấy người bên cạnh mình đều thực tự kỷ như nhau, giống như bọn họ chính là trời vậy, muốn thế nào làm thế đó, về phần cảm thụ của nàng, căn bản bọn họ cần chú ý.

      Nữ hoàng còn có mặt mũi nào mà xem như chuyện xảy ra trong cung chưa từng phát sinh? Đây là tiếng người sao? Là lời àm mẫu thân nên sau?

      Có lẽ, cho tới bây giờ Nữ hoàng cũng biết người thâ nghĩ là gì.

      Giấy viết thư bị Thần Tịch đưa cho Vân Thanh Ngân, “Đốt , có ý tứ gì cả.”

      “Vâng, công chúa.”

      Vân Thanh Ngân rất tẫn trách tự mình ở trước mặt Sở Mục Hàm kêu người đốt ánh lửa tự tay mình đốt thư của Nữ hoàng, sắc mặt Sở Mục Hàm thay đổi chút, bất quá cũng có nhiều khiếp sợ, nếu Xích Dương công chúa ngoan ngoãn nghe lời, như vậy, bây giờ nàng cũng ở Hi thành, mà là theo trở về Sở quốc chuẩn bị đại hôn mới đúng.

      Thần Tịch nhìn nụ cười đáng đánh đòn của Sở Mục Hàm quay lại phân phó Vân Thanh Ngân, : “An bài gian tiểu viện để Thái tử Sở quốc nghỉ lại.”

      Sở Mục Hàm nghe vậy khóe mắt lộ ra ý cười, cho dù nàng có mười vạn tinh binh, nhưng mà, nay nàng còn thể chống lại cùng Nữ hoàng, vậy phải là biến thành thỏa hiệp sao?

      Nhìn thấy Sở Mục Hàm tươi cười Thần Tịch càng tỏ ra khó chịu, bất quá chung quy nàng thêm gì.

      Nàng nghĩ tới Sở Mục Nhiên, nếu nàng có nhớ lầm, cái Tiêu Dao Vương Sở quốc kia còn kjachs sạn ở Hi thành phải, có lẽ nàng có thể cho Sở Mục Nhiên hỗ trợ khuyên nhủ mỗ nam cần si tâm vọng tưởng.

      Sở Mục Hàm đường vài ngày xác thực cũng có chút mệt mỏi, cũng có dây dưa Thần Tịch điều gì, thành theo Vân Thanh Ngân tới phòng khách nghỉ ngơi.

      Cơ Tĩnh Viễn khó xử nhìn Thần Tịch, lần này phải làm thế nào để giải quyết phiền toái mang tên Sở Mục Hàm này đây? tới mức vạn bất đắc dĩ, thể giết, xảy ra chiến loạn chỉ làm dân chúng hai quốc chịu khổ, nếu giải quyết , công chúa có chút khó khăn. Suy nghĩ hồi lâu, than tiếng, “Công chúa, để cho Hoàng Phủ tướng quân trở về ! Nữ hoàng tứ hôn thể coi như có được!”

      Thần Tịch kinh ngạc nhìn , vì sao ngay sau đó Cơ Tĩnh Viễn lại nghĩ đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Bởi vì Sở Mục Hàm xuất làm cho khó xử? Nếu tìm Hoàng Phủ Cảnh Hạo có tác dụng gì, chẳng lẽ Hoàng Phủ Cảnh Hạo còn có biện pháp giải quyết?“ cần phải gấp gáp, chờ Sở quốc Thái tử rồi sau!”

      “Công chúa --”

      “Được rồi, việc này tự ta có chủ trương, ta cần dựa vào nam nhân mà sống.”

      Thân hình Cơ Tĩnh Viễn cứng đờ, nửa ngày cũng ra lời, công chúa vẫn luôn nghĩ như vậy sao?

      Thần Tịch có chút mệt rã rời vỗ vỗ đầu, Sở Mục Hàm đuổi theo tới Hi thành, đúng là làm cho nàng đau đầu!

      “Công chúa, nếu , ta giúp ngươi giải quyết Sở Mục Hàm được ?” Hoa Tử Huyễn cười hớ hớ câu.

      là Thái tử Sở quốc, ta hy vọng làm cho xảy ra chuyện nhiễu loạn gì, đừng nóng vội.”

      “Tuy rằng như vậy, nhưng làm tới mức thần biết quỷ hay phải như vậy có chuyện gì sao?”

      Thần Tịch nhìn theo dõi lúc lâu, mới bất đắc dĩ : “Hoa Tử Huyễn, được cái gì cũng dùng võ lực để giải quyết, chuyện này để tự ta làm, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta giao cho ngươi là tốt rồi!”

      “Công chúa --”

      “Đừng nữa, những người có liên quan tới triều chính, ta hy vọng các ngươi tùy ý đàm luận.”

      Ánh mắt Hoa Tử Huyễn trầm trầm, cũng tiếp tục mở miệng. Nếu Sở Mục Hàm chết ở Hi thành, như vậy nhất định Sở quốc từ bỏ ý đồ, đến lúc đó, Sở quốc cùng Nhai Nữ quốc hai đại quốc khai chiến...... nghĩ tới cảnh tượng kia hẳn là thực vui vẻ!

      Lúc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Hoa Tử Huyễn có phát ánh mắt Thần Tịch nhìn về phía trở nên có chút lạnh lẽo, còn tự hỏi chính mình phải almf thế nào việc riêng của mình mới giải quyết thỏa đáng!

      Mà ánh mắt Cơ Tĩnh Viễn nhìn Hoa Tử Huyễn cũng bắt đầu có chút hồ nghi, bất quá cái gì cũng , chỉ là im lặng theo Thần Tịch rời . Công chúa thông minh hơn xa so với dự đoán của , như vậy cũng an tâm!

      Chỉ mong Hoa Tử Huyễn cần ngã xuống rất thảm!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119: Hoàng huynh, đệ muốn nàng

      Edit: Phạm Mai



      Sở Mục Hàm vào ở phủ công chúa chưa được nữ ngày, phủ công chúa lại tới vị khách nữa, thời điểm Sở Mục Hàm nhìn thấy vị này khách này ánh mắt trừng lớn, có chút dám tin: “Tam đệ?”

      Sở Mục Nhiên ha ha cười, “Đại ca, thực khéo!”

      Khéo cái quỷ, còn biết tính tình vị Tam Hoàng đệ này sao, (SMN) nhất định biết (SMH) ở đây mới đến! Nhưng là vì sao?

      Sở Mục Nhiên phong độ có thừa đứng bên cạnh Thần Tịch, mặt mày vui vẻ: “Đại ca, làm sao huynh biết được đệ xem trọng Xích Dương công chúa? Chẳng lẽ tới đây là muốn vun đắp giúp đệ?”

      Ha?

      Tròng mắt Sở Mục Hàm đều muốn rơi xuống đất, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, Thần Tịch cũng trừng mắt nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt cái, “Làm ơn, ngươi chuyện chú ý chút!”

      Sở Mục Nhiên ngại nhìn Đại ca nhà mình liếc mắt cái: “ có việc gì, Đại ca của ta luôn luôn đối xử tốt với ta, để ý mấy quy củ loạn thất bát tao(Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi) kia.”

      “Tam đệ, đệ --”

      “Ha ha, Đại ca, đệ chính là muốn thú -- nha, , là muốn gả cho Xích Dương công chúa, thời điểm ngày đó nhìn thấy công chúa ở thôn Triệu gia đệ liền nhất kiến chung tình ( lần gặp mặt thương hoài ngàn năm) với công chúa, ngày đêm trà nhớ cơm nghĩ chờ công chúa từ kinh thành trở về mang cho đệ đạo ý chỉ của Nữ hoàng danh chính ngôn thuận trở thành sườn phu của công chúa!”

      Cái gì, lại còn làm sườn phu? Sở Mục Hàm có chút biết làm sao với đệ đệ, đệ ấy đường đường là hoàng tử cũng phải lên làm chính phu chứ!

      Giống như Sở Mục Nhiên xem thấu tâm tư Đại ca nhà mình, mặt dày : “Đại ca, huynh hiểu, con người của đệ chính là lười, làm chính phu phải xen vào chính , nhiều phiền toái, đệ liền làm sườn phu, nhàn rỗi du sơn ngoạn thủy, người khác nhàn ta nhàn, mang theo công chúa phong hoa tuyết nguyệt như vậy rất thích ý nha!”

      Phốc –

      Lúc này cần là Sở Mục Hàm, ngay cả Thần Tịch cũng hiểu được cái người này có chí khí! người mà lười đến trình độ như cứu được, trách được lại làm Tiêu Dao Vương. Xem ra, thích hợp làm Tiêu Dao Vương.

      Sở Mục Hàm bất đắc dĩ nhìn Thần Tịch thở dài tiếng.“Công chúa, hãy để ta cùng với đệ đệ chuyện chút, thể bồi người.”

      Lôi Sở Mục Nhiên vào chỗ có ai, mới nghiêm nghị, : “Tam đệ, đệ thích nàng?”

      “Đúng vậy, hoàng huynh, mấy năm nay đệ chưa từng xin huynh bất kỳ cái gì, bất quá, huynh muốn làm gì. Đệ vẫn có hết sức duy trì, những vàng bạc châu báu đó cũng giúp đỡ cho huynh phải là ít!”

      Sở Mục Hàm đá cước, “Tiểu tử, đệ cò kè mặc cả với huynh?”

      phải. Đệ có ý như vậy. Nhưng mà, hoàng huynh, quân tử đoạt của người khác. Huynh có nhiều nữ nhân như vậy, đệ đệ vẫn còn lẻ loi mình cơ mà! Tại sao lại tranh với đệ chứ!”

      Sở Mục Hàm thở dài, “Huynh cũng phải phải nàng thể, vốn dĩ huynh đến cho Nữ hoàng bệ hạ Nhai Nữ quốc biết huynh muốn kết thân, bất quá thời điểm ở kinh thành gặp qua nàng cảm thấy có chút thú vị nên mới thay đổi ý định...... Nay đệ xác định muốn cùng nàng chỗ sao? Chuyện này cũng phải chuyện có thể đùa giỡn!”

      “Đệ biết, Đại ca huynh cảm thấy nàng thú vị. Chấp nhận cưới nàng cũng có gì thiệt thòi! Nhưng mà, hoàng huynh. Huynh thích hợp với nàng, đó!”

      Sở Mục Hàm trợn trắng mắt lên, vì nữ nhân mà cài bẫy , “Được rồi, đệ muốn ở cùng chỗ với nàng ấy, huynh buông tay là được.”

      “Cảm ơn, xin hoàng huynh yên tâm, đệ biết đại cục, sau này nếu hoàng huynh có phiền toái gì, cho dù đệ thể công chúa hỗ trợ, nhưng đệ tuyệt đối cam đoan giúp đối thủ của huynh! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh được học theo bạo quân, hôn quân được rồi.”

      phen đổi lại được cước của Sở Mục Hàm, Sở Mục Nhiên sờ sờ đầu oán giận : “Hoàng huynh, mỗi lần huynh xuống tay đều ác độc như vậy, lỡ may đệ bị choáng váng lại làm ít ít kim khố của huynh đấy!”

      “Hừ, nhiều năm nay tiểu tử đệ chịu an thân, chạy loạn chung quanh. Tự đệ xem, trừ bỏ cống hiến tiền từ cửa hàng của đệ ra, đệ còn làm cái gì hả?”

      Sở Mục Nhiên mặc kệ, bĩu môi: “Hoàng huynh, nếu cái gì đệ cũng làm, vậy huynh làm cái gì? Chơi cờ? Ddi trăng hoa sao?”

      Sở Mục Hàm bị lại hơi, hít thở sâu mấy cái, quên , thể tranh luận cùng với hỗn tiểu tử này, đệ ấy chính là người biết điều. May mắn còn biết chút buôn bán, bằng , thực hoài nghi rốt cuộc người này có phải huynh đệ được sinh ra cùng mẫu thân hay , tích cách so với khác nhau hoàn toàn.

      Nghĩ đến Cung Thần Tịch, khe khẽ thở dài, quên , người làm đại , câu nệ tiểu tiết, Cung Thần Tịch...... Mặc dù có hứng thú, nhưng mà Tam đệ có ý với nàng, nên thu tay ! Bất quá việc này phải thương lượng chút cùng Nữ hoàng Nhai Nữ quốc, miễn cho Nữ hoàng lại muốn gả Cung Thần Tịch cho Thái tử quốc gia khác.

      “Hoàng huynh, huynh ngĩ cái gì vậy? Đừng nghĩ, Xích Dương công chúa ôn nhu bằng những nữ nhân trong hậu viện của huynh, huynh ăn tiêu, nàng chỉ thích hợp với đệ thôi!”

      “Câm miệng!”

      “Hoàng huynh, chúng ta , đệ muốn nàng, chỉ cần nàng!”

      Sở Mục Hàm trừng mắt, cả giận : “Đứng qua bên, để huynh suy nghĩ chút!”

      Sở Mục Nhiên bĩu môi, im lặng ngồi ở bên, trong suy nghĩ của , dù sao, hoàng huynh đều luôn quan tâm đủ thứ, những chuyện huynh ấy muốn còn rất nhiều.

      lâu sau Sở Mục Hàm mới mở miệng : “Chuyện của đệ cùng với Cung Thần Tịch hãy để cho Nữ hoàng tứ hôn , ngăn chặn tư tưởng muốn thành thân với nàng của những người khác!”

      “Ai, hoàng huynh, đệ nếu hạ quyết tâm theo nàng, tất nhiên có khả năng để cho nam nhân khác nghĩ độc chiếm nàng!”

      “Tam đệ, đệ hiểu, mẫu hoàng của Cung Thần Tịch thích nàng, huynh cảm thấy bà ta rất hy vọng Cung Thần Tịch rời khỏi Nhai Nữ quốc, được tạo thành uy hiếp cho bà ta.”

      Thiết, Xích Dương công chúa phải chỉ có mười vạn tinh binh thôi sao, quân đội chính quy của Nhai Nữ quốc ít nhất cũng có trăm vạn cơ mà, tại sao phải sợ chính nữ nhi nhà mình?“Hoàng huynh, Nữ hoàng kia có bệnh chứ?”

      được lung tung, Nữ hoàng rất khôn khéo, làm việc quả quyết, nam nhân có khi còn quả quyết bằng bà ấy, về sau đệ tiếp xúc nhiều hơn, tự nhiên cảm nhận được. Về phần vì sao bà ta thích Cung Thần Tịch, huynh cũng ràng, chỉ là cảm giác qua mọi chuyện mà thôi!”

      Sở Mục Nhiên nhìn khuôn mặt Đại ca nhà mình tình lo lắng, đứng dậy đứng đắn cúi đầu, “Đại ca, cảm ơn huynh thành toàn chuyện này cho đệ!”

      Sở Mục Hàm cười cười, “Đệ là đệ đệ duy nhất của huynh, chỉ cần làm tổn hại gì, huynh nguyện ý thành toàn cho đệ, giống như nhiều năm qua đệ vẫn yên lặng duy trì huynh! Chỉ là, hy vọng đệ hãy dành thời gian chút để hồi cung thăm Mẫu hậu, mẫu hậu rất nhớ đệ!”

      Sở Mục Nhiên cười ha ha, “Vâng, có thời gian đệ trở về, có Phụ hoàng cùng với huynh, Mẫu hậu đơn, đệ rất yên tâm.”

      “Tam đệ, kỳ Mẫu hậu rất quan tâm đệ với huynh giống nhau, chỉ do huynh sinh sớm hơn đệ, làm trưởng tử, mà đệ làm đệ đệ, bà ấy sợ sau khi chúng ta trưởng thành giống như những người khác tương tàn tay chân lẫn nhau, chính vì vậy mới cố ý bồi dưỡng đệ thành hoàng tử theo hướng thương nhân......”

      Sở Mục Nhiên cười ha ha: “Đại ca, chuyện này làm gì chứ, mặc kệ Mẫu hậu nghĩ như thế nào, đệ cũng chưa từng tranh giành cái gì với huynh, chỉ cần huynh cho đệ phủ đệ để tiêu dao, để đệ che mưa che gió, sao đệ lại làm chứ?”

      Ai!

      Trong lòng Sở Mục Hàm thở dài, từ lần Tam đệ nghe thấy Mẫu hậu chuyện cùng Phụ hoàng xong năm cũng hồi cung lấy lần, (SMH) biết, (SMN) để ý chuyện đó!

      Để ý trong lòng Mẫu hậu để đệ ấy ở lại phía sau!

      Đổi lại là , có lẽ cũng để ý như vậy, bất quá, Mẫu hậu làm hết những thứ này đều alf vì huynh đệ bọn họ, cũng là vì , thể trách móc cái gì cả, chỉ có thể cố hết sức bồi thường đệ ấy!

      “Đại ca, phiền huynh việc vui này tới Phụ hoàng cùng Mẫu hậu dùm đệ, đệ trở về ép buộc, nếu ngày nào đó công chúa muốn Sở quốc chơi, đệ thuận tiên đưa nàng ấy gặp Phụ hoàng cùng Mẫu hậu.”

      “Tam đệ, thành thân là chuyện lớn --”

      “Hoàng huynh, đừng những cái này, đệ phiền, đệ chỉ thích sống tự do tự tại.”

      Ai!

      Nếu Mẫu hậu biết Tam đệ gả cho công chúa Nhai Nữ quốc, chỉ sợ muốn ngất, gả cùng thú là hai phương thức hoàn toàn khác nhau!

      ......
      Thần Tịch cũng để người theo dõi bọn , dù sao ước chừng thời gian hai khắc hai huynh đệ bọn cũng ra, sau khi ra Sở Mục Nhiên mang vẻ mặt đường làm quan rộng mở, cười hì hì tiêu sái tới bên cạnh nàng, : “Công chúa, Đại ca của ta đáp ứng rồi, người hãy chọn ngày tốt nhanh rước ta vào cửa !”

      Phốc –

      Thần Tịch trừng mắt nhìn , tư duy của nam nhân này là gì vậy? Lại nguyện ý gả cho nữ nhân? có hiểu gả là ý nghĩa gì ? lại cam tâm tình nguyện chia nương tử cùng những nam nhân khác?

      “Công chúa, bởi vì ta coi trọng người, cho nên ta ngại, người cần dùng ánh mắt ngây thơ vô tội mà nhìn chằm chằm ta, tuy rằng ta rất thích, nhưng người như vậy làm ta có cmar giác người dụ dỗ ta......” Tiếng của Sở Mục Nhiên thực nnhẹhu, giống như nước vậy, làm cho lòng Thần Tịch chấn động mãnh liệt.

      biết gì, nàng có chút cứng ngắc nhìn về phía Sở Mục Hàm, “Thái tử nguyện ý rời khỏi?”

      Sở Mục Hàm hơi hơi dừng lại: “Nếu đối tượng là Tam đệ ta, tất nhiên ta đồng ý nhường chút, là người duy nhất thế gian này đáng để cho ta nhượng bộ! Công chúa, người hẳn rất may mắn khi gặp Tam đệ, còn được thích.”

      Thích cái gì, bọn họ chuyện cũng có bao nhiêu cả, nhất kiến chung tình chính là dùng để lừa quỷ!

      Nhưng, lúc này đây Thần Tịch muốn chứng minh, có thể thoát khỏi phiền toái Sở Mục Hàm, bên người có thêm người nam nhân có quan hệ gì, dù sao phu thị của nàng cũng nhiều lắm, thêm người cũng chẳng sao.

      Chỉ là đúng thể tưởng được Sở quốc Thái tử cư nhiên lại là nam nhân cưng chiều đệ đệ như vậy, huynh đệ bọn nhất định rất thân thiết!

      “Công chúa, chuyện này ta chuyện với Nữ hoàng, hy vọng về sau người phụ Tam đệ ta!”

      Ách, nghe lời này hình như có gì đó lạ lạ, Thần Tịch xấu hổ nhìn Sở Mục Hàm, phát sắc mặt cũng có chút được tự nhiên, đương nhiên, được tự nhiên, nhân gia đường đường Thái tử, cư nhiên lại vì đệ đệ như vậy, dọa người mà!

      Sở Mục Nhiên lại cười hớ hớ chen vào : “Đại ca, vậy hết thảy nhờ huynh, hãy gặp nữ hoàng nhanh , miễn cho bị kéo dài lại xảy ra việc, nếu bây giờ đệ thu thập hành lý cho huynh, huynh hãy khởi hành ngay tức khắc ?”

      Sở Mục Hàm lạnh lùng cho ánh mắt giết người, có người đối xử với huynh đệ như vậy sao?

      “Ha ha, Đại ca, cũng do đệ quan tâm huynh thôi mà, huynh bận rộn, giải quyết sớm chuyện của đệ chút để huynh trở về lo chính phải tốt hơn hay sao?”

      Sở Mục Hàm vẫn phát ra lãnh khí, hờn giận nhìn , nửa ngày phất tay áo chạy lấy người.

      Sở Mục Nhiên sờ sờ cái mũi, nghiêng đầu cười sáng lạn với Thần Tịch, trong hai tròng mắt lưu chuyển ánh sáng nhu hòa, lóe ra vô hạn nhu tình, nhòn nó cơ thể Thần Tịch có chút run run, cảm thấy nam nhân này cười như vậy rất khủng khiếp!

      Nàng đắc tội với sao?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: chút ấm áp

      Edit: Phạm Mai



      Dưới nhìn chăm chú chứa đầy nhu tình của Sở Mục Nhiên Thần Tịch ngừng né tránh, cẩn thận thiếu chút nữa mặt đát, may mắn đúng lúc đó Sở Mục Nhiên đưa tay giữ nàng lại, “Công chúa, người trốn cái gì vậy?”

      “Ai trốn chứ, bản công chúa chỉ thích bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy thôi!”

      “Hả? ? Công chúa, người biết mình phạm sai lầm gì sao?”

      A? Nàng phạm sai lầm lúc nào? Thần Tịch hiểu , Sở Mục Nhiên chống lại ánh mắt ngơ ngẩn của nàng bực bội trận, “Người cứ như vậy phạm vào sai lầm rồi, vì sao lại lộ ra ánh mắt như vậy với nam nhân, chẳng lẽ người biết rằng, ánh mắt đó của nữ nhân chính là vũ khí dễ dàng nhất bắt nam nhân thành tù binh hay sao?”

      Ách!

      gì, Thần Tịch vạn phần gì, gì chỉ nhìn trời, đây là người nào?

      Sở Mục Nhiên vuốt những sợi tóc vai nàng, còn , “Công chúa, mùi hương này rất tốt, bất quá, phải loại ta thích nhất!”

      Oanh –

      Thần Tịch cước đá văng , tức giận thôi, “Sở Mục Nhiên, ngươi ngoan ngoãn chút cho ta!”

      “Tại sao công chúa lại tức giận, ta khen người mà! phải nữ nhân đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao!”

      Ai!

      Có phải nàng sai lầm rồi ? Có lẽ người này phải Hoàng tử, mà là lưu manh!

      “Công chúa, Đại ca của ta là nhân vật nguy hiểm, tuy rằng nữ nhân của phải là rất nhiều, nhưng tiểu bạch thỏ giống như người nếu vào hậu viện của thể sống sót được, cho nên, về sau người đừng chuyện với !”

      Thần Tịch thạch hóa, đúng vậy, chính là thạch hóa!

      Nàng thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình ngay chính giờ phút này, hai kiếp làm người, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được có người nàng là tiểu bạch thỏ!

      Tiểu bạch thỏ là cái gì? Chính là cái loại tiểu động vật đơn thuần đáng , trắng ra chút, phải là đơn thuần ngu ngốc!

      Vân Thanh Ngân nhìn Thần Tịch có trái thái sắp chịu nổi, chạy nhanh vào giảng hòa. “Sở công tử, người muốn chọn sân viện trong phủ công chúa để ở hay ? Ta kêu người dọn sạch tốt!”

      “Được. Ta ở sân cách vách công chúa!”

      Vân Thanh Ngân khó xử, “Sở công tử, này...... Sân bên trái công chúa là của Hoàng Phủ tướng quân, bên phải là Nhị công tử, người hãy chọn sân khác !”

      “Ta là sườn phu, làm sao phải nhượng bộ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chẳng phải cũng là sườn phu sao, Nhị công tử lại phải, kêu chuyển !”

      Vân Thanh Ngân nhức đầu. đại nam nhân làm sao lại...... Ai, nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, ý của người như thế nào?”

      “Tự các ngươi nhìn àm làm. Ta mặc kệ những việc đó.” Thần Tịch chỉ câu đem vấn đề đá về phía Vân Thanh Ngân.

      Vân Thanh Ngân đáng thương. Nhị công tử làm người tệ, thực nghĩ tới làm khó người ta nha!

      Ngay sau đó Cơ Tĩnh Viễn cùng Lâm Tuấn Thần, Hứa Phi Sương trước sau vào, Cơ Tĩnh Viễn nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt cái. lạnh nhạt : “Thanh Ngân, kêu người dọn dẹp sân của ta cho Sở công tử , ta chọn cái sân khác tốt rồi.”

      Ai, vẫn là Nhị công tử khoan dung! Vân Thanh Ngân cảm kích nhìn cái, “Vậy , ta phân phó. Về sau Nhị công tử chuyển đến Thanh Phong Viên được ?”

      “Được.”

      Đây là lần đầu tiên Sở Mục Nhiên gặp Cơ Tĩnh Viễn, hai nam nhân chỉ nhìn nhau liếc mắt cái còn có vài đốm lửa. Bất quá, Sở Mục Nhiên là khó chịu, Cơ Tĩnh Viễn là lạnh nhạt.

      Nhưng mà, hai người đều nhìn thấy được từ trong mắt đôi phương có đề phòng, về phần hai người đề phòng lẫn nhau cái gì chỉ có bản thân họ biết .

      “Công chúa, vậy xưng hô cũng phải sửa !”

      Thần Tịch liếc mắt nhìn , nghĩ nghĩ, “Cũng tốt, về sau cần gọi theo thứ tự, kêu theo họ mỗi người , đại loại như ngươi là Sở công tử, Cơ Tĩnh Viễn là Cơ công tử, Tiêu Băng là Tiêu công tử......”

      “Này --”

      “Cứ như vậy !”

      Sở Mục Nhiên bĩu môi, “Như vậy chẳng phải là phân biệt được lớn sao?”

      Thần Tịch cười cười, “Vốn dĩ có cái gì lớn để phân, về sau mọi chuyện trong phủ công chúa các ngươi thay phiên quản, thực hành chế độ thưởng phạt, quản lý thích đáng có thưởng, quản lý tốt trừng phạt.”

      “Ai ai, công chúa, chuyện trong phủ công chúa hẳn là nên giao cho chính phu quản lý chứ, người làm như vậy hỏng quy củ đó!”

      “Địa bàn của ta ta làm chủ, Hi thành chính là thành của bản công chúa, ta làm sao chính là phải làm như vậy.”

      Cơ Tĩnh Viễn nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt cái, gật đầu đáp: “Ta tán thành đề nghị của công chúa!”

      Cơ Tĩnh Viễn mở miệng cái, Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương cũng gật đầu tán thành theo. Sở Mục Nhiên bị áp chế rồi, có thể thấy được, vẫn là người mới, Cơ Tĩnh Viễn là lão nhân, đức cao vọng trọng đó!

      Sở Mục Nhiên ha ha cười, thay đổi địch ý vừa rồi, nhìn về phía Cơ Tĩnh Viễn: “Xem ra Cơ công tử rất được lòng người nha! Công chúa, đêm nay ta thị tẩm được ?”

      Thần Tịch còn muốn cái gì cả, người này có thể trong nhấy mắt thay đổi đề tài, làm cho người khác căn bản đoán ra bước tiếp theo làm cái gì.

      “Sở công tử, ngươi còn chưa có chân chính gả cho công chúa, chuyện thị tẫm vẫn nên nóng vội!”

      được, đêm nay bản công tử thị tẩm!”

      Thần Tịch đau đầu, hoàng tử quốc gia làm sao lại có tính cách như vậy? Đến tột cùng Hoàng Hậu Sở quốc làm thế nào àm có thể nuôi lớn đứa con như vậy?

      Có cơ hội nàng muốn gặp nữ nhân đó chút, nhìn xem tính tình Sở Mục Nhiên gống phụ thân hay là mẫu thân!

      “Công chúa, ta cùng lục đệ quân doanh làm việc trước, “

      , Tiêu Băng có ?”

      có nhìn thấy tứ ca, chắc là trước rồi!”

      Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương rời , Cơ Tĩnh Viễn ở lại chút cũng rời . Trong viện chỉ còn lại Sở Mục Nhiên cùng Thần Tịch, nha hoàn cũng lui xuống.

      Thần Tịch nhìn người nào đó bĩu môi, “Được rồi, còn ai, , vì sao ngươi giúp ta?”

      Sở Mục Nhiên tự rót cho mình ly trà, thản nhiên uống, “Công chúa, người tin ta đối với người là nhất kiến chung tình?”

      “Tin, nhất kiến chung tình, tái kiến vô tình*.” (* vừa gặp , gặp lại lần nữa chính là vô tình)

      Ha ha, lời này rất thú vị, hoàng huynh đúng, nàng là nữ nhân thú vị! Sở Mục Nhiên thở dài, “Công chúa, ta thích người, dù sao nhiều năm như vậy, ta cũng có gặp được nữ nhân mà mình thích, người là người đầu tiên làm cho ta cảm thấy hứng thú. bằng trước hết chúng ta cứ sống chung, về sau như thế nào sau!”

      “Được rồi, mặc kệ thế nào, ngươi giúp ta chuyện lớn, cám ơn ngươi! Chỉ cần chuyện ta đủ khả năng làm, ta hồi báo lại ngươi!”

      “Công chúa quả nhiên là người ngay thẳng.”

      “Ừ, ta biết, thiên hạ có bữa cơm miễn phí.”

      Tiếp đó hai người cũng lời nào chỉ ngồi đó uống trà cùng nhau, giống như hai cố nhân đối ẩm với nhau.

      Hành vi Sở Mục Nhiên phóng đãng, Thần Tịch sao cả, người hai người tựa hồ có loại khí chất tương tự hấp dẫn lẫn nhau......

      Rất nhiều năm sau, Sở Mục Nhiên rất là bất đắc dĩ với nàng: Nhất định là đời trước ta thiếu của nàng, cho nên đời này mới bị nàng ép buộc.

      Bất quá, vào giờ khắc này, hai người bọn họ có nhiều cảm xúc lẫn nhau, có cũng chỉ là theo như nhu cầu.

      Sau khi Bắc Đường Liên Vân tỉnh ngủ ra liền nhìn thấy bộ dạng hai người ngồi nơi đó, trong nháy mắt nhịn được mà xoa xoa mắt, giống như có ảo giác, làm sao mà hai người này lại làm cho loại cảm xúc xứng đôi!

      Muốn xoa xoa mắt lại nhìn, lại bị Thần Tịch gọi, “Bắc Đường, qua đây ăn bữa sáng , ta chờ ngươi đây!”

      Ngạch!

      Bắc Đường Liên Vân thụ sủng nhược kinh tiêu sái lại gần, “Công chúa đợi ta?”

      “Đúng vậy, ngươi là người bị thương, lại còn vì ta mà bị thương, tất nhiên ta phải đối xử tử tế với ngươi mới được, bằng lương tâm lo lắng.”

      “Vậy sao, ha ha, công chúa cần khách khí, bảo vệ người là việc ta phải làm. Chỉ là vị này......”

      “Ô, ngươi biết sao, tên là Sở Mục Nhiên, là Tiêu Dao Vương của Sở quốc.”

      Sở Mục Nhiên còn bổ sung câu: “Về sau ta chính là sườn phu chi nhất, Bắc Đường công tử, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

      Sườn phu!

      Bắc Đường Liên Vân trừng lớn mắt nhìn bọn họ, Tiêu Dao Vương Sở quốc lại làm sườn phu Xích Dương công chúa? Này...... Có phải có chút vớ vẩn hay ?

      “Bắc Đường, cần để ý , nhanh ngồi xuống ăn sáng , ta đói bụng.”

      “Hả, được.” Quái, sao hôm nay lại ngủ trễ như vậy? Ngay cả có người đến cũng biết?

      Thần Tịch kêu người mang cháo lên, lấy cho chén, “Ăn , ngươi ngủ say như vậy vì tối hôm qua lúc ta băng bó vết thương cho ngươi có cho ít mê dược vào, để ngươi ngủ yên ổn chút!”

      Ngạch! ra là thế, Bắc Đường Liên Vân biết vì sao nhìn thấy chén cháo mà có chút cảm động, lúc ở nhà, đều là hạ nhân hầu hạ, về phần cha mẹ đều chỉ lo cho công việc của bọn họ, rất ít tự tay lấy cơm cho ăn.

      “Ăn , miệng vết thương còn chauw có tốt, ăn chút đồ ăn , trong cháo còn có cho ít thuốc bổ đó!”

      Bắc Đường Liên Vân gật gật đầu, vùi đầu vào ăn, ăn ngon lắm, lập tức ăn hết chén, Thần Tịch lại múc cho thêm chén, “Ăn nhiều chút! Tuổi của ngươi hẳn là nên ăn nhiều chút, để thân thể phát triển!”

      Bắc Đường Liên Vân buồn bực, “Công chúa, ta phải tiểu hài tử!”

      “Ta biết mà, nhưng mà người lớn cũng cần phải có dinh dưỡng, hơn nữa, ngươi mới mười tám tuổi thôi, về sau dáng người còn tiếp tục lớn thêm!”

      Ai!

      Bắc Đường Liên Vân gì, Sở Mục Nhiên ăn vị: “Công chúa, hình như người cũng mới mười tám tuổi!”

      Thần Tịch cười cười, “Ta mười chín, cho nên ta lớn hơn .”

      “Công chúa, năm nay ta hai mươi ba, vậy ta có thể khuyên người ăn nhiều thêm nhiều chút để phát triển cơ thể ?” xong, ánh mắt Sở Mục Nhiên còn quét lên xuống vòng, ánh mắt lộ ra chút hài lòng, giống như phê phán dáng người Thần Tịch tốt.

      Thần Tịch căm tức, người này có ý gì hả, ghét bỏ nàng?

      Khụ khụ, xác thực dáng người nàng còn chưa có phát triển hết, mới mười chín tuổi đương nhiên còn phát triển! Hừ, tên có kiến thức!

      “Công chúa, người đừng so đo.” Bắc Đường Liên Vân quyết định thỏa hiệp, bằng biết vị Tiêu Dao Vương này còn những lời gì kích thích công chúa nữa.

      Thần Tịch hừ tiếng, để ý tới Sở Mục Nhiên. Vừa vặn ngay sau đó có hộ vệ mang bồ câu đưa thư lại đây, “Công chúa, có thư Hoàng Phủ công tử gửi.”

      Thần Tịch nhận lấy cuộn giấy mở ra, đó viết ràng hàng chữ : Cẩn thận Thái tử Sở quốc!

      Thần Tịch khẽ cau mày, Hoàng Phủ Cảnh Hạo sao lại biết được tin này? Nhị lão thăm dò? Hay là thân tín của cho biết? Quên , đây phải trọng điểm.

      Thái tử Sở quốc là nhân vật nguy hiểm, nàng có cảm giác này, bất quá nay có Sở Mục Nhiên làm rối, hẳn thành vấn đề ?

      “Công chúa, Hoàng Phủ công tử gì vậy?”

      có việc gì, ngươi ăn xong rồi ta đổi dược cho ngươi!” Thần Tịch gấp tờ giấy lại tới, ít nhất nàng cảm thấy nên ở trước mặt Sở Mục Nhiên nghị luận chuyện liên quan đến Đại ca .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :