1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 95: Tiêu Dao Vương nhiệt tình

      Edit: Phạm Mai


      Sở Mục Nhiên kích động nhìn Tiêu Băng, cười : “ vậy vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Tứ công tử Tiêu Băng bên cạnh công chúa! Nghe danh lâu nghe danh lâu!”

      Tiêu Băng giương mắt lạnh lùng nhìn qua, thời điểm thấy ràng khuôn mặt của kinh ngạc nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa, --”

      “Đừng nhìn ta, tự chạy tới, ta hoàn toàn biết !”

      Vân Thanh Ngân nhìn mẹ con Triệu gia liếc mắt cái, “Triệu đại thẩm, các ngươi ở trong này làm cái gì?”

      Triệu đại thẩm run run nhìn Thần Tịch liếc mắt cái dám mở miệng, Thần Tịch mỉm cười, “Cũng có gì, chính là nương nhà Triệu gia coi trọng Cảnh Hạo, muốn để Cảnh Hạo thu nàng làm nô thôi.”

      Cái gì!

      Vẻ mặt Vân Thanh Ngân tiếc nuối nhìn các nàng, “Triệu đại thẩm, các ngươi hồ đồ nha, nha hoàn Hoàng Phủ gia vẫn luôn rất khó làm, tàn phế nặng chết. Người khác trốn còn kịp, các ngươi làm sao lại muốn chịu tội?”

      Triệu đại thẩm vừa nghe vẻ mặt cầu xin nhìn Thần Tịch: “Công chúa, dân phụ hồ đồ, xin người --”

      “Đừng theo ta chuyện, nha hoàn Cảnh Hạo thu có quan hệ với ta, chuyện nhà Hoàng Phủ gia tộc ta cũng quản.”

      Sắc mặt Triệu Tiểu Lan tái nhợt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo tức giận nhìn Vân Thanh Ngân, người này trân chính là phỉ báng, chửi bới danh dự của .

      Tiêu Băng khinh thường nhìn Triệu Tiểu Lan liếc mắt cái, thấp giọng ở bên tai Thần Tịch : “Công chúa, bây giờ trong quân chia thành ba phái, phái trung lập, phái thề trung thành Nữ hoàng, phái thề sống chết nguyện trung thành công chúa, nếu người trở về, chỉ sợ tình ngày càng nghiêm trọng, việc lông gà vỏ tỏi này nhất thiết phải cần quản lí.”

      “Nga, còn có việc này, kia, cho ta biết, phái nào có số lượng người nhiều nhất?”

      “Đại khái là phái trung lập !”

      Ân, cũng là bo bo giữ mình là tốt nhất. Trung lập, ai cũng đắc tội. Bất quá tốt xấu còn có người thề sống chết nguyện trung thành với nàng, tệ. Thần Tịch sung sướng nở nụ cười: “Được rồi, ta biết, sáng sớm ngày mai trở về thôi.”

      “Công chúa!”

      “Đừng nữa. Hôm nay ta mệt mỏi, nghỉ ngơi chút. Huống hồ, nơi này còn có đất đai của ta, thể , dù sao cũng phải an bài chút.”

      Tiêu Băng lãnh lãnh liếc mẹ con Triệu gia cái, cho rằng chính là do các nàng làm cho công chúa chậm trễ, cũng bởi vậy mặt lạnh với Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sớm thành thói quen với mắt lạnh của Tiêu Băng, vẫy vẫy tay với người bên ngoài. “Nữ nhân này, ngươi đưa tới Hoàng Phủ gia, dạy dỗ tốt chút, tính kế bản công tử còn muốn bay lên đầu làm phượng hoàng sao!”

      “Vâng, Hoàng Phủ tướng quân.”

      Triệu Tiểu Lan vừa nghe biết được kế tiếp mình tốt, nhưng nàng vẫn nghĩ buông tha cơ hội này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là tướng quân a, nếu có nàng cơ hội......

      đời chính là có loại người thấy quan tài đổ lệ, Triệu Tiểu Lan chính là loại người kia, cho nên thời điểm hộ vệ dẫn nàng rời . Nàng vẫn giữ bộ dáng đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Triệu đại thẩm vô thố nhìn hết thảy này, nàng muốn kéo lại nữ nhi nhà mình, nhưng Triệu Tiểu Lan lại chính mình đẩy nàng ra, còn nàng cần lo lắng. Có thời gian trở về xem bọn linh tinh vân vân......

      Hộ vệ cười lạnh tiếng, nữ nhân này là muốn Hoàng Phủ tướng quân điên rồi, Hoàng Phủ gia là nơi nương thôn quê vào? Cho dù là nha hoàn, cũng phải nhìn xem cái cấp bậc nào, người thích mộng tưởng như nàng, nửa câu đều lười , chờ sau khi nàng thấy quản gia nhà Hoàng Phủ liền hiểu được cái gì gọi là sống bằng chết. Còn dám tính kế Hoàng Phủ tướng quân, rơi vào trong tay Hoàng phủ gia chết cũng bị lột da!

      Triệu Tiểu Lan bị mang , Triệu đại thẩm muốn lên vài lời, nhưng bị hộ vệ cản lại, nàng chỉ có thể lui ra ngoài.

      Thần Tịch trở lại trong phòng thay đổi quần áo liền ngồi chờ cơm trưa đem lên, bất quá bữa ăn có chút lâu, bởi vì nhiều thêm vài người, đại thẩm phụ trách nấu cơm cho bọn họ chuẩn bị hồi lâu mới xong.

      Vốn cảm thấy tính tình Thần Tịch tốt, nay biết người ta là công chúa, thở cũng dám thở mạnh.

      Thần Tịch cũng có để ý nhiều, dù sao sau này, cái thứ thân phận này cũng giải thích ràng lắm.

      “Cảnh Hạo, ngươi chuyện cùng trưởng thôn, sau khi chúng ta rời khỏi bọn họ chiếu cố nơi này chút, trong thời gian thể nào trở lại, phí lo liệu trả cho hai mươi năm .”

      “Là.”

      Sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo rất tốt, về phần vì sao tốt, ai cũng biết.

      Vân Thanh Ngân cũng tươi cười sáng lạn, Sở Mục Nhiên cũng tươi cười đầy mặt, đối với Thần Tịch cũng nhiệt tình hết, đĩa rau bàn cơm, cùng chơi cờ dưới mái hiên, chuyện phiếm, dù sao còn lại thời gian nửa ngày chính là vây xung quanh Thần Tịch.

      Thái độ kia của người mù cũng có thể nhìn ra, hai vị lão nhân cũng cực kì bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm như thấy có tai như điếc, Tiêu Băng bình tĩnh nhìn, Vân Thanh Ngân lâu lâu lại trêu ghẹo vài câu.

      “Thần Tịch, ngươi từng qua Sở quốc du ngoạn chưa, Sở quốc chúng ta có rất nhiều danh lam thắng cảnh, núi tuyết, hải đảo, đại giang, thác nước --”

      “Thác nước?”

      “Đúng vậy, thác nước, rất đẹp!”

      Thần Tịch ha ha cười: “Ngươi có biết lần này ta rơi xuống từ đâu ?”

      “Chỗ nào?”

      “Chính là tòa thác nước xinh đẹp!”

      Ngạch, Sở Mục Nhiên ngượng ngùng nhìn nàng, lập tức lại : “Vậy cần xem thác nước, xem núi tuyết, hải đảo, ta cho ngươi biết nha, ta qua hải đảo lần, nơi đó có rất nhiều động vật cùng trái cây dại mà bên ngoài có, đều là mỹ vị thiên hạ, còn có loại cá rất hung ác, ăn thịt người đấy! Bất quá ta nghĩ ra biện pháp có thể thu phục bọn nó!”

      “Chẳng lẽ là cá sấu?” Thần Tịch tò mò nhìn cái, “Có phải có đuôi hay , có khi bò lên bờ cắn người?”

      “Đúng vậy, làm sao mà ngươi biết?”

      Quả nhiên là cá sấu, bất quá bình thường phải ở rừng nhiệt đới mới có cá sấu, chẳng lẽ cái hải đảo kia ở vị trí nhiệt đới?“Ở địa phương nào?”

      Sở Mục Nhiên vừa nghe mắt sáng rực lên, “Ngay tại biên cảnh Sở quốc chúng ta, cứ năm ngày chuyến thuyền , là có thể tới, ở đó còn có biệt viện do ta thành lập, cam đoan ngươi thích!”

      A, Vương gia này đúng là tiêu dao a, thời gian tâm trí của đều đặt ở du sơn ngoạn thụ, trách được được phong làm Tiêu Dao Vương. Bất quá, đối với cái hải đảo mà kia nàng vẫn rất hứng thú, “Hảo, chờ tới lúc có thời gian ta coi chút!”

      “Hảo! Ta chờ ngươi, chỉ cần ngươi tới lúc nào ta cũng phụng bồi! Bất quá thể nghĩ tới, Thần Tịch cũng thích mạo hiểm, lần đầu tiên ta tới đó tình huống lắm, hai huynh đệ tốt của ta thiếu chút nữa mất mạng!”

      “Cuộc sống nếu quá mức bình thường có ý nghĩa, ngẫu nhiên nên cần mạo hiểm.”

      “Rất đúng, lời này ta thích! Thần Tịch, ta cảm thấy hai chúng ta mưu mà hợp, cùng chung chí hướng......”

      Thần Tịch khoát tay ngăn lại, “Tiêu Dao Vương, cầu xin ngươi im lặng chơi cờ !”

      “Chơi cờ? Nga, đúng rồi, cờ vây -- di, sao lại nhiều bước như vậy? Thần Tịch, ngươi gài bẫy ta a, ta khẳng định vừa rồi chuyện ngươi vụng trộm ......”

      Xoạch --

      Thần Tịch bỏ xuống quân cờ đen, nhất thời cục diện thắng bại bàn cờ , quân đen đại thắng.

      “Oa, Thần Tịch ngươi quá độc ác, ván cờ này --”

      Tiêu Băng động tay chút, Sở Mục Nhiên hé miệng phát ra thanh. Giận trừng mắt Tiêu Băng, Tiêu Băng lạnh nhạt : “Công chúa mệt mỏi, còn thỉnh Tiêu Dao Vương nghỉ ngơi !”

      Ai!

      Tiêu Dao Vương quả nhiên là rất tiêu dao!

      Vân Thanh Ngân thản nhiên tiêu sái đến bên người Thần Tịch, “Công chúa, đừng xem thường Tiêu Dao Vương, bộ dáng bất cần đời này của bất quả chỉ làm cho người ta xem mà thôi, sau này người xem thực lực của người cảm thấy làm bằng hữu với may mắn đấy. Ít nhất so với làm địch nhân tốt hơn rất nhiều!”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 96: Mùa thu gặp lại

      Edit: Phạm Mai

      Thần Tịch nghe vậy liền nhíu mày, nhìn về phía Sở Mục Nhiên lần nữa mặt có chút suy nghĩ sâu xa, Tiêu Dao Vương, thân là người hoàng thất có thể chân chính tiêu dao có mấy người?

      Có lẽ tiềm chất của nam nhân này thực sai, đại phong tương khởi, đương nhiên nàng đem bằng hữu đưa lên tới cửa đuổi .

      “Tiêu Băng, đối với khách nhân khách khí chút, Tiêu Dao Vương mảnh nhiệt tình, ta thực thích.”

      Trong tâm Tiêu Băng đổ cái, hung hăng điểm chút giải khai huyệt đạo cho Sở Mục Nhiên.

      Sở Mục Nhiên cười hơ hớ lên, “Thần tịch, ta cũng thích nữ tử giống như ngươi vậy! Sảng khoái!”

      Bởi vì tới mùa mưa, trận sấm mùa xuân qua trận mưa tầm tã đến.

      Thần Tịch đứng ở trước cửa sổ trong phòng, nhìn lên bầu trời bên ngoài, mưa to tí tách rơi ngừng. Giống như tưởng niệm mặt đất từ rất lâu rất lâu, dù thế nào cũng thể vãn hồi, mãi cho tới đêm, vẫn có ngừng lại.

      Gió nổi lên giữa cơn mưa. Ngày mai của nàng bắt đầu cũng là nhưng ngày mưa gió. Cái sân này biết bao giờ nàng mới có thể quay trở lại ở lần nữa.

      Liền lấy trận mưa to này làm mốc bắt đầu , mở màn cho cuộc đấu tranh giữa nàng và Nữ hoàng cùng Đại công chúa .

      Trong phòng mấy nam nhân đều trầm tĩnh, bởi vì bọn họ cảm giác được người Thần Tịch tản mát ra loại chiến ý, chiến ý chết ngừng.

      Ngày mai, hết thảy mọi thứ tiến vào giai đoạn mới, Xích Dương công chúa bắt đầu đối phó với tất cả những thứ xung quanh nàng.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảm thụ được hết thảy những diều này, rối rắm trở về phòng, thở dài tiếng mạnh. Mặc kệ nghĩ như thế nào, công chúa quyết định trở về tiến hành cuộc chiến của nàng.

      ......

      Hôm sau, mưa to qua , vạn vật đổi mới, tỏa ra vô vàn sức sống.

      Thần Tịch mở ra cửa sổ đối với nắng ban mai lộ ra cái tươi cười, lại là ngày mới bắt đầu.

      Đốc đốc --

      “Tiến vào.”

      Lão bà bà đẩy cửa tiến vào, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, “Nha đầu, ngươi muốn trở về?”

      “Đúng vậy, cần phải trở về.”

      “Vậy tiểu tử Hoàng Phủ, “

      Thần Tịch mỉm cười: “ tiếp tục theo hai vị luyện công , năm sau rời khỏi núi sau!”

      , nha đầu, ngươi phải tin tưởng đối với ngươi là tâm, người được Tiên hoàng lựa chọn phản bội chủ nhân, nửa năm sau ta để cho rời núi trở lại bên cạnh ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải đề phòng !”

      Thần Tịch nhìn lão bà bà có chút bất đắc dĩ, dù sao cũng cảm thấy hai vị lão lão này xuất quá đúng dịp, ý trời?

      , nàng luôn luôn cho rằng mọi chuyện là do con người cố gắng.“Bà bà, , các ngươi phải sớm biết được......”

      “Đúng vậy, có người tính ra, người đó trong giang hồ được xem là tính toán tài tử, mọi chuyện có thể tính ra xót thứ gì, chúng ta thỉnh xem bói, biết được ngươi có kiếp nạn ở thác nước đó, cho nên ta cùng lão gia tử vào đó ở trước, chờ các ngươi xuất !”

      Tính toán tài tử?

      thể nghĩ tới cổ đại lại có nhân tài như vậy, có cơ hội xem chút.

      “Nha đầu, Tiên hoàng có ân đối với phu thê ta, bảo hộ ngươi ohuongw thức chúng ta báo ân. Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở lại bên người chúng ta thời gian, thời điểm vào thu là ngày các ngươi gặp lại!”

      “Bà bà --”

      “Nha đầu, đừng nữa, tính toán tài tử có qua, Cảnh Hạo là quý nhân của ngươi, cả đời này ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi, có đôi khi mắt thấy nhất định là , tai nghe nhất định chính xác, mọi việc, cần phải lấy tâm để nhìn!”

      Kia chẳng phải là càng phiền toái, Thần Tịch thở dài, “Được rồi, nếu hai người quyết định, liền làm theo , dù sao tạm thời ta tính để trở về hi thành với ta, mùa thu gặp lại cũng được, cái mùa hè có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”

      Lão bà tử nhìn bình tĩnh ở trong mắt Thần Tịch, trong lòng có bất đắc dĩ, “Nha đầu, nếu ngươi giữ lại phần tình nghĩa trước kia đối với Hoàng Phủ tốt.”

      Thần Tịch hơi hơi chấn động, lập tức cười khổ: Giữ lại? có lỗi, nàng muốn phải Cung Thần Tịch trước kia, với Hoàng Phủ, với bất luận người nào ở nơi này đều có tình nghĩa.

      Lão bà bà im lặng rời phòng của Thần Tịch, lâu sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo mang vẻ mặt trầm tĩnh xuất ở trước mặt của nàng, bình tĩnh nhìn nàng: “Người muốn ta ở lại trong núi theo hai vị tiền bối tập võ?”

      “Ân.”

      “Người sợ ta giúp đỡ Đại công chúa?”

      Thần Tịch lẳng lặng nhìn , thấy được đáy mắt phẫn nộ -- còn có phần mất mát, tâm hơi hơi động, “có nữa là như vậy ! Kỳ , ta nghĩ muốn thử xem nếu như có ngươi hô trợ, ta có thể thành công hay .”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy ngẩn ngơ, “Người nghĩ dựa vào chính mình?”

      “Đúng vậy, đời này, người đáng giá tin cậy nhất chính là chính mình, ta nghĩ đem bất cứ điều gì để chỗ của người khác đó là chuyện tốt.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng lâu sau đó cười khẽ đứng lên, “ thể tưởng được, thế nhưng có ngày ta có thể nghe được người muốn dựa vào chính mình! Hảo, vì những lời này của người, ta chờ, mùa thu ta ra khỏi núi, ta chờ nhìn xem, cái mùa hè, có thể làm cho xích Dương công chúa kiêu ngạo làm được những gì.”

      biết, phải nàng nghĩ dựa vào , mà là tin !

      Nếu như vậy, cần gì phải lên làm mình mất mặt?

      Khi mặt trời lên cao, thời điểm xe ngựa lỗ lỗ rời , Hoàng Phủ Cảnh Hạo vẫn đứng trước cửa sổ trong phòng như trước, lẳng lặng nhìn đội người rời .

      Trong xe ngựa ngồi là công chúa của người đối công chúa của có hứng thú Tiêu Dao Vương! ngày này, nhất định nhớ kỹ.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 97: Thừa Tướng đến thỉnh tội?

      Edit: Phạm Mai


      Sau khi Thần Tịch trở lại Hi thành, trước tiên đuổi trăm cấm quân của Nữ hoàng, sau đó đến quân doanh, nụ cười như có như cùng ly rượu với tướng lĩnh.

      chuyện mấy câu, thay đổi nửa thượng tướng, trung tướng cũng thay đổi hơn phân nửa, về phần thiếu tướng, để cho nhóm trung tướng lựa chọn. Thời gian bảy ngày, trong quân doanh mảnh nghiêm túc, toàn quân lại lần nữa tiến nhập diễn tập quân , thao luyện khí thế ngất trời.

      Nửa tháng sau, Thần Tịch đến kinh thành Nhai Nữ quốc, tiến cung tạ ơn!

      Ở thời điểm Thần Tịch tiến cung, kinh thành nhấc lên trận lửa nóng, bởi vì rất nhiều bí của Đại công chúa bị vạch trần, hơn nữa đều có chứng cớ vô cùng xác thực, căn bản Nữ hoàng thể nào che giấu được.

      Văn võ bá quan trong triều đình đều trình lên tấu chương thỉnh cầu Nữ hoàng xử trí Đại công chúa thất đức, dưới cơn giận dữ Nữ hoàng xử phạt Đại công chúa tiến đến chùa miếu hoàng gia đóng cửa suy ngẫm, vì hoàng gia cầu phúc, vì tội nghiệt bản thân mà cầu phúc.

      Việc Đại công chúa thất đức, đó là bởi vì Đại công chúa từng mình khấu lưu vài cái nam tử, kỳ với quý tộc mà việc này có gì. Bất quá bên trong những người Đại công chúa khấu lưu có người là du tử Tần quốc, còn có người là thương nhân Hạ quốc, hai người này bộ dáng rất tuấn tú, nhưng quốc quân phía sau bọn họ thực khinh thường hành vi của Đại công chúa, muốn đưa hưu thư gửi lên Nữ hoàng, ngụ ý nếu như Nữ hoàng xử trí Đại công chúa, sau này Tần quốc cùng Hạ quốc cũng dám lại cùng Nhai Nữ quốc thông thương, sợ phát sinh tình huống như vậy lần nữa.

      Vì quốc gia, Nữ hoàng thể đồng thời cùng Tần quốc cùng Hạ quốc trở mặt, chỉ có cách lấy Đại công chúa ra giải quyết việc này.

      Đương nhiên, việc này là công lao của Bắc Đường Quân Liên, tra ra chân tướng tình, sau đó Hoàng đế Hạ quốc ở sau lưng trợ giúp...... Lần này có thể Đại công chúa bại trận cam lòng, bị chính hai cái nam sủng của mình buộc tội, còn bị xử phạt nghiêm trọng như thế! đến chùa miếu hoàng gia có dễ dàng trở lại như thế.

      Bất quá nàng đành phải bị bắt buộc tới đó. Bất quá, trước khi nàng lại nghĩ tới cái chủ ý đối phó Thần Tịch.

      Hai đội nhân mã. Đại công chúa là ra kinh thành đến chùa miếu hoàng gia; Xích Dương công chúa là vào kinh thành tạ ơn, hai đội đều giao nhau ở đường, hai đội nhân mã ngang qua nhau, đều tự hướng mục tiêu của chính mình.

      Sau khi Thần Tịch vào cung, đầu tiên là ở phủ công chúa ở kinh thành ngủ lại, cách nhau nhiều năm, phủ đệ Xích Dương công chúa bởi vì lâu dài có chủ nhân ở, có vẻ thực tiêu điều, đương nhiên phòng ở được sữa chữa qua. Nữ hoàng cố ý để cho người ta trang trí phen, bố trí ít vui mừng.

      vào phủ công chúa. Thần Tịch có loại cảm giác xa lạ, đồng thời lại có cảm giác tiêu điều! Vốn là nàng về nhà xem mẫu thân, bất quá, nhưng ở đây lại thành như thế này, Nữ hoàng đối với việc nàng trở về có lẽ mong muốn.

      Bắc Đường Quân Liên nghe vậy trầm mặc. Thời gian có thể làm cho người ta quên rất nhiều chuyện tình, nhưng Xích Dương công chúa ngay cả mẫu hoàng của chính mình cũng quên sao?

      Thần Tịch đối với cố gắng của Bắc Đường Quân Liên mấy ngày nay rất vừa lòng, “Mấy tháng này vất vả các ngươi, ngươi làm được tốt lắm.”

      “Hết thảy những điều này chỉ có thể là thiên ý , nếu phải Đại công chúa quá mức càn rỡ, chúng ta cũng tra được chuyện tình hai người kia, nay, hai người kia cũng trở về nhà họ.”

      “Các ngươi đoán Đại công chúa ở chùa miếu hoàng gia sinh hoạt bao lâu?”

      “Cái này cần xem ý tứ Nữ hoàng, bất quá có quan hệ tới quốc chủ hai quốc Tần quốc cùng Hạ quốc, ta nghĩ quá ngắn, có lẽ năm .”

      năm? năm quá ngắn, đoạt hai người đấy, chỉ phạt năm, khỏi quá thoải mái .

      Nàng suy nghĩ có cần thiết làm cho Đại công chúa vĩnh viễn ở lại chùa miếu hoàng gia hay , dù sao tỷ tỷ này tính kế bản tôn rất nhiều năm!

      Nếu như hồi báo tốt, có lẽ làm cho người ta thất vọng nha?

      “Công chúa, từ sáng sớm Gia Cát Thừa tướng liền gửi bái thiếp đến muốn bái phỏng.”

      Thừa tướng? Mẫu thân Gia Cát Tĩnh Trạch? Thần Tịch sâu kín nhấp miệng trà, Gia Cát Tĩnh Trạch...... biết gần đây trải qua thế nào, “ có tâm, vậy ngày mai gặp !”

      “Hảo.”

      Bắc Đường Quân Liên nhìn nàng cái, phát thần sắc nàng cũkhông có gì ổn mới tiếp tục : “Công chúa, có việc, về Gia Cát Tĩnh Trạch, biết công chúa muốn nghe hay ?”

      nghe chút, dù sao nhàn rỗi có chuyện gì.”

      “Từ khi Gia Cát Tĩnh Trạch bị ngươi đuổi về Gia Cát gia vẫn luôn đứng ở tiểu phật đường trong nhà ăn chay niệm phật, muốn nửa năm.”

      “Nga, rời ta muốn nửa năm sao?”

      “Đúng vậy!”

      Thần Tịch mỉm cười, trêu ghẹo : “Chẳng lẽ vì cái biểu muội kia chết nên tụng kinh niệm phật, muốn siêu độ người ta?”

      Ai! Đương nhiên phải, Bắc Đường Quân Liên trầm mặc, chuyện tình công chúa muốn làm dù có nhiều lời cũng vô ích.

      “Chờ chút a, cái người lúc trước tên Liễu Thi Thi là biểu muội Gia Cát Tĩnh Trạch, theo lý thuyết mẫu thân biểu muội phải là tỷ muội với mẫu thân Gia Cát Tĩnh Trạch sao?”

      Bắc Đường Quân Liên trừng mắt nửa ngày mới : “Công chúa, như thế nào mà chuyện này người cũng hiểu, Nhai Nữ quốc lấy nữ vi tôn, phân chia thân thích cũng là lấy mẫu tộc đến phân, mẫu thân Liễu Thi Thi là muội muội của phụ thân Gia Cát Tĩnh Trạch.”

      “A? Trái lại?” Thần Tịch nghĩ nghĩ xoa xoa đầu, này...... quan hệ thân thích......“Ai, quên , chuyện này liên quan tới ta, quản quan hệ của bọn họ làm cái gì, cùng ta quan hệ, dù sao về sau Liễu gia cùng Gia Cát gia cũng có va chạm với ta!”

      Bắc Đường Quân Liên mạc danh kỳ diệu nhìn nàng: “Công chúa, này rất đơn giản a, chiếu theo quan hệ nam tử Hạ quốc chúng ta nếu đổi lại đây --”

      “Được rồi, được rồi, ta nghĩ muốn suy nghĩ nhiều lắm, vấn đề này cũng có quan hệ gì.”

      “Được rồi, công chúa muốn biết cũng sao, dù sao về sau có cái vấn đề gì cũng có thể hỏi người bên cạnh là được.” Ai, hy vọng phải hỏi tới người nên hỏi, bằng , bị truyền ra ngoài, thế nhân nhất định bởi vì Xích Dương công chúa ở Hạ quốc lâu ngày, ngay cả chế độ nữ tôn quốc đều quên.

      ......

      An tâm ở phủ công chúa nghỉ ngơi đêm, sáng sớm ngày kế tiếp, Gia Cát Thừa tướng tới đây.

      Sau khi Thần Tịch nhìn đến mỹ phụ nhân trung niên trước mắt đoan trang bình tĩnh, Gia Cát Tĩnh Trạch có lẽ được di truyền từ đây, Gia Cát Tuyết Lan nhìn thấy nàng ra vội vàng hành lễ: “Vi thần tham kiến Xích Dương công chúa, công chúa thiên tuế thiên thiên tuế.”

      “Miễn lễ, Gia Cát Thừa tướng, nhiều năm thấy, ngươi càng ngày càng xinh đẹp, làm cho Thần Tịch hâm mộ.”

      Gia Cát Tuyết Lan nghe vậy ha ha cười, “Công chúa đùa, trải qua năm lại năm vi thần ngày càng già , nào dám xưng xinh đẹp? Công chúa mới là càng lớn càng đẹp, vài năm thấy, nha đầu năm đó muốn trưởng thành thành mỹ nhân.”

      Nha đầu năm đó? Ha ha, giọng điệu của Thừa tướng đúng là thân cận, chẳng lẽ nàng trách mình có lưu mặt mũi cho Gia Cát Tĩnh Trạch, trách nàng để cho Gia Cát gia ở trước mặt bá quan đánh mất mặt mũi?

      Bỗng nhiên, Gia Cát Tuyết lan quỳ hai gối xuống, lời khẩn thiết: “Vi thần dạy con vô phương, để công chúa hổ thẹn, nhận được thiện tâm của công chúa, để cho nghịch tử mạng, trong lòng vi thần vẫn áy náy, hôm nay là tiến đến thỉnh tội!”

      Thần Tịch yên lặng nhìn nàng, thỉnh tội?

      “Vốn muốn mang nghịch tử tới thỉnh tội với công chúa, bất quá Tĩnh Trạch biết những lời việc làm của mình làm công chúa tức giận, dám tiến đến để làm chướng mắt công chúa, cho nên chỉ có mình vi thần đến đây......”

      “Thừa tướng đại nhân, đừng như vậy, việc Tĩnh Trạch làm cùng ngươi quan hệ.”

      , là lỗi vi thần, dám đấu diếm, vi thần từng bởi vì công chúa thích Tĩnh Trạch, cho nên muốn ngày nào đó làm cho Tĩnh Trạch rời phủ công chúa, thế này mới Liễu Thi Thi, nếu có ngày công chúa cần Tĩnh Trạch, để cho hai người bọn họ ở cùng chỗ, nào biết bọn họ dám ở phủ công chúa......”

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 98: Thử lẫn nhau

      Edit: Phạm Mai


      Nhìn bộ dáng chân thành thỉnh tội của Gia Cát Tuyết Lan, Thần Tịch có cảm giác mình phải nghĩ đến lúc trước có phải mình đối với Gia Cát Tĩnh Trạch rất tàn nhẫn hay , mẫu thân người ta thông tình đạt lý như thế, hiên ngang lẫm liệt, so sánh với nhau, nàng có phải keo kiệt chút hay !

      Vân Thanh Ngân cúi mi đứng ở phía sau Thần Tịch, Tiêu Băng trực tiếp phát ra khí tràng lạnh lẽo, đối với lời của Gia Cát Thừa tướng tỏ vẻ khinh bỉ, bất quá người ta đứng lập trường Gia Cát mà , bản thân ngươi cũng cần phải cái gì.

      Thần Tịch nghe xong nhân gia chân thành thỉnh tội phen xong, than tiếng, “Thừa tướng thâm minh đại nghĩa, trước khi hồi kinh ta cũng có nghĩ tới, đem Gia Cát công tử đuổi về bên người Thừa tướng có thể làm cho Thừa tướng ngươi ghi hận ta hay , hôm nay mới biết được là do ta nghĩ nhiều.”

      “Vi thần dám, nghịch tử sai lầm, công chúa bỏ qua cho mạng muốn cực kì đại lượng, làm sao lại dám lấy oán trả ơn?”

      “Ân, vậy là tốt rồi, hy vọng về sau Gia Cát công tử có thể lần nữa tìm được giai nhân hai người nhất định gắn bó suốt đời, ở lại bên cạnh ta quả phải là điều tốt, thân Thừa tướng ở địa vị cao hẳn là hiểu được tình cảnh của ta.”

      Gia Cát Tuyết Lan nghe vậy trong lòng khẽ run lên, Xích Dương công chúa thử nàng sao?

      “Ha ha, xem trí nhớ của ta, xin Thừa tướng đại nhân đứng lên, ngồi xuống , đây là trong nhà, cần phải giữ lễ tiết như vậy!”

      “Tạ công chúa.”

      Gia Cát Tuyết Lan ngồi xuống ghế nhìn lên Thần Tịch ngồi ở chủ vị, nha đầu ngày xưa thực trưởng thành, cái tiểu nha đầu mà vài năm trước vẫn luôn đứng ở sau lưng Đại công chúa...... Nàng lấy tốc độ kinh người mà trưởng thành, thông minh khiến cho cả Nữ hoàng cũng phải kiêng kị.

      Nàng tin tưởng chuyện Đại công chúa bị đưa chùa miếu hoàng gia nhất định có phần do Xích Dương công chúa nhúng tay vào, thể cuộc chiến hoàng gia quả thực quá tàn khốc, nếu là người gia đình bình thường. Nếu chuyện tình nữ nhân ép buộc nam nhân dù có bị bại lộ cũng chỉ tốn ít bạc mà thôi, nhưng bởi vì chuyện lần này Đại công chúa bị xử phạt nghiêm khắc. Kinh động quốc chủ hai quốc gởi thư chỉ trích. Quốc chủ Tần quốc biết, bất quá, quốc chủ hạ quốc nhất định có liên quan tới Xích Dương công chúa.

      thể , những điều Gia Cát Tuyết Lan suy nghĩ là đúng, bất quá đoán đúng cũng có ý nghĩa gì.

      Dù sao trận chiến này Xích Dương công chúa thắng, nhưng lại làm cho Nữ hoàng càng thêm đề phòng nàng, sau này......

      Thần Tịch nhìn Gia Cát Tuyết Lan lộ ra ánh mắt phức tạp mỉm cười: “Thừa tướng đại nhân có tâm gì sao?”

      có gì, công chúa trở về là tốt rồi, Nữ hoàng hạ lệnh chuẩn bị cung yến. Buổi tối năm ngày sau, hôm qua sau khi lâm triều gọi thần đến báo với công chúa cứ nghỉ ngơi cho khỏe cần vội vã tiến cung. Ở cung yến năm ngày sau nhất định tặng cho người kinh hỉ.”

      “Nga, , mẫu hoàng có tâm.”

      “Công chúa, vị công tử phía sau ngươi --” Ánh mắt Gia Cát Tuyết Lan phiêu hướng về phía Vân Thanh Ngân, nàng nhớ phu thị bên người Xích Dương công chúa có người này.

      Thần Tịch nhìn Vân Thanh Ngân liếc mắt cái, “ tên Vân Thanh Ngân, do có duyên, người ta gặp mấy ngày gần đây.”

      Gia Cát Tuyết Lan nao nao. Phu thị do nàng chủ động thu? Những năm gần đây. Phu thị bên người Xích Dương công chúa đều do Nữ hoàng cùng Đại công chúa đưa, hình như nàng chưa từng chủ động thu người phu thị nào, nam nhân này có cái gì đặc biệt sao?

      Là do diện mạo bên ngoài sao. tính quá tuấn tú, bất quá dễ nhìn mà thôi, khí chất cũng tệ lắm, nhưng, mang so sánh với những phu thị khác, tựa hồ kém bậc.

      “Thừa tướng đại nhân nếu có chuyện gì cùng ta ăn bữa sáng được ?”

      Gia Cát Tuyết Lan lộ ra thần thái thụ sủng nhược kinh, khiêm tốn : “Đa tạ công chúa ưu ái, vậy vi thần liền cung kính bằng tuân mệnh.”

      Thần Tịch cười cười phân phó nha hoàn chuẩn bị đồ ăn, mấy người vào thiên thính, Thần Tịch tự nhiên là nhập tọa ghế chính, vị trí đối diện mời Gia Cát Tuyết Lan ngồi xuống, bên cạnh bốn nam nhân Tiêu Băng, Vân Thanh Ngân, Bắc Đường Quân Liên, Lâm Tuấn Thần ngồi, số lượng nam nữ ngồi bàn đối xứng làm cho Thần Tịch có cảm giác thú vị, nhìn bàn bánh trẻo liền cầm lấy chiếc đũa hô: “Tốt lắm, mọi người đều ăn , cần khách khí.”

      Đồ ăn bàn rất đơn giản, chỉ có mấy phần bánh trẻo cùng ít cháo , bất quá cũng tinh xảo, hương vị cũng tệ.

      Gia Cát Tuyết Lan thầm nhíu mày, đồ ăn bàn còn bằng của nàng...... Xích Dương công chúa trở nên tiết kiệm? có khả năng a, tiết kiệm cũng nên như vậy, tốt xấu đây cũng là phủ công chúa a!

      Thần Tịch ăn cơm thấy tệ, thèm chớp mắt ăn hết chén cháo , lại ăn vài cái bánh sủi cảo, thoạt nhìn rất có khẩu vị. Tất nhiên Gia Cát Tuyết Lan thể ăn, ăn qua ngụm nàng lại cảm giác mới mẻ, ăn như vậy rất khai vị giác.

      bao lâu, mọi người đều ăn xong rồi, Thần Tịch nhìn về phía Gia Cát Tuyết Lan : “Có hơi đơn sơ chút, làm cho Thừa tướng đại nhân chê cười!”

      “Làm sao có thể, vi thần cảm thấy món ăn ngon lắm, nhờ phúc khí công chúa.”

      “Phải , vậy là tốt rồi.”

      Gia Cát Tuyết Lan nhìn nữ tử trước mắt thủy chung mang mặt lạnh nhạt, trong lòng biết trong lúc nhất thời có khả năng biết được tin tức gì, liền mở miệng cáo từ: “Công chúa, vi thần còn có chút việc cần xử lý nên tiếp tục quấy rầy người.”

      “Hảo, Thừa tướng đại nhân thong thả.”

      Thời điểm Gia Cát Tuyết Lan tới cửa đại sảnh lại nghe Thần Tịch gọi nàng tiếng, liền quay đầu bộ dạng phục tùng, “Công chúa có gì cần phân phó?”

      “Thừa tướng, trở về giúp ta truyền lời với Gia Cát công tử câu, hãy ta có trách , thỉnh cần tự trách.”

      Gia Cát Tuyết Lan giật mình, lập tức cảm kích : “Đa tạ công chúa, vi thần nhất định đem ý tốt của công chúa cho nghịch tử biết.”

      Gia Cát Thừa tướng vừa , Bắc Đường Quân Liên liền nở nụ cười, chút nào kiêng kị : “Công chúa muốn sử dụng lạt mềm buộc chặt sao? Nếu Gia Cát Tĩnh Trạch nghe xong lời này, chừng cảm động phen đấy!”

      Thần Tịch liếc trắng mắt: “ cảm động có ý nghĩa gì tới ta?”

      “Ha ha, hình như , công chúa, người thấy kinh hỉ mà Nữ hoàng chuẩn bị cho cung yến năm ngày sau có chút quỷ dị sao?”

      “Ân, nếu ngươi tìm hiểu ?”

      “Rất khó đột nhập vào trong cung mua chuộc người khác, dù sao ở trong cung công chúa cũng có người nào!” Hoàng cung các quốc gia phải đột nhập là đột nhập, huống chi Nữ hoàng cũng ngu ngốc.

      Tất nhiên Thần Tịch cũng hiểu được, huống chi, muốn an bài người khác ở trong cung nội ứng cho mình cũng phải ngày ngày hai, cho nên chuyện trong hoàng cung lần này bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng xem xét. Nghĩ nghĩ đúng là thanh nhàn, liền đối với mấy người Bắc Đường Quân Liên : “Được rồi, nhàn rỗi vô , chúng ta ra ngoài dạo chút !”

      Kinh thành Nhai Nữ quốc cùng Hạ quốc có chút bất đồng, tuy rằng rất nhiều thành trấn đều phân bố bốn phía xung quanh, bất quá ngã tư đường Nhai Nữ quốc lại có vẻ có phen phong tình khác, có lẽ bởi vì phong tục nữ tôn quốc, ngã tư đường thoạt nhìn đều thực nhã lệ, có vài địa phương cũng thực lửa nóng, rất có hương vị phong tình.

      Hết thảy nơi này với Thần Tịch mà đều xa lạ, cho nên hậu quả việc nàng bộ dạo phố là mấy nam nhân phía sau đều cầm bao lớn bao . Quần áo, trang sức, trà cụ, cái gì đồ cổ, dù sao Thần Tịch xem thuận mắt đều mua.

      Khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Băng cứ như khối băng, phát ra hàn khí làm cho những người đường tự giác tránh đường.

      Đáng tiếc, Thần Tịch đối của khí tràng lạnh lẽo của muốn miễn dịch, nhìn đến thích vẫn cứ tiếp tục mua.

      Bỗng nhiên, Tiêu Băng dừng bước, nhìn vài người cách đó xa. Thần Tịch vốn đem mấy cây quạt mỹ nhân phóng tới trong tay phát dị thường khỏi cũng theo ánh mắt của nhìn qua.

      Vừa vặn đối phương cũng nhìn lại đây, nhìn đến Thần Tịch thần sắc có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền biến thành hờ hững.

      Thần Tịch nhìn nhíu mày: “Nhìn người này có chút quen mắt a?”

      Tiêu Băng lãnh hừ tiếng, “ là đệ đệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tất nhiên công chúa nhìn thấy quen mắt.”

      Đúng nga, xác thực rất giống, khuôn mặt kia có tám phần tương tự.

      Chương 99: Chạm vào nhau cũng là có duyên


      Edit: Phạm Mai


      Bất quá thiếu niên kia mặc dù có bảy tám phàn tương tự Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nhưng khí chất lại giống nhau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo thâm thúy nội liễm, dễ dàng vào suy nghĩ của người khác; còn ánh mắt lộ ra khí, làm cho người ta có loại cảm giác nhàng tiêu sái như võ lâm thiếu hiệp.

      Có lẽ ánh mắt Thần Tịch nhìn có vẻ ràng quá mức, Hoàng Phủ Đông Dã hừ tiếng, mặt mang khinh thường phiết quá .

      Thần Tịch bật cười, thiếu niên này, có cá tính, so với bộ dáng thâm trầm Hoàng Phủ Cảnh Hạo tốt hơn nhiều.

      “Công chúa, cá tính Hoàng Phủ Đông Dã so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo lỗ mãng hơn, người có việc gì chớ chọc , ở kinh thành có tiếng ăn chơi, mặc kệ nam nữ trêu chọc làm vui đều bị đánh!”

      “Này tốt, nam nữ ngang hàng, vì sao nữ tử phạm sai lầm đánh được? Luật pháp có quy định nữ tử phạm pháp có thể miễn tội sao.”

      Tiêu Băng phiên mắt trợn trắng, hé răng. Có việc quên nhắc nhở Thần Tịch, chính là Hoàng Phủ Đông Dã thực thích Xích Dương công chúa, tính tình hai người giống như nước với lửa, vừa gặp nhau cãi nhau.

      Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Đông Dã cùng tuấn nam mỹ nữ bên cạnh tán gẫu vui cũng có cảm rgiacs gì đặc biệt, cho dù là đệ đệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, đối với nàng mà cũng bất quá là người xa lạ.

      Bỗng nhiên, đạo bóng người hướng lại đây, thoáng qua nàng, lập tức lại có người chạy lại nữa, trực tiếp đụng phải nàng, mắt thấy hai người nhất định va vào nhau, nhất thời mấy người Tiêu Băng tay cầm này nọ đều tính vứt xuống đỡ nàng bóng người dùng tay nhàng đỡ, tay đỡ phần lưng áo nàng, nháy mắt hai người đứng lại vững vàng, “ nương, ngươi sao chứ?”

      Thanh của rất nhàng, làm cho người khác có cảm giác chân , Thần Tịch ngước mắt nhìn nam tử trước mặt cái. có mày kiếm, con ngươi lộ ra cơ trí. mặt mang theo chút tươi cười giống như ánh mặt trời, nhưng ánh mắt lại bán đứng nụ cười thân thiết. Y phục màu tím đạm mạc, tôn lên amfu da thịt của , ra dáng người kiện mỹ oai hung.

      Ánh mắt sáng tinh tường của khi nhìn về phía người thoát thân có chút tức giận, bất quá thời điểm đối mặt Thần Tịch thanh vẫn ôn hòa như trước, “ nương, ngươi sao chứ?”

      Thần tịch buông tay nắm quần áo ra do khi nãy vô tình níu vào, mỉm cười: “ có việc gì.”

      “Công tử, công tử --” Hai người hộ vệ đuổi theo phía sau. Thở hổn hển nhìn tử y nam tử.

      Thần Tịch nhìn chủ tớ ba người liếc mắt cái, phỏng chừng đuổi bắt người nào. Vì thế giọng : “Công tử có việc xin cứ tự nhiên, chúng ta cáo từ.”

      Dứt lời mang theo mấy người Tiêu Băng nhanh nhẹn rời .

      Tử y nam tử nhìn bóng dáng của nàng khẽ nhíu mày, ngay cả tên nàng cũng hỏi chút liền bước ?

      “Công tử, người cũng thất bại?”

      “Đụng vào người.”

      Hai hộ vệ hiểu , ra là thế, mà, chủ tử nhà bọn họ làm sao có thể thất bại được!

      Tử y nam tử nhìn phương hướng Thần Tịch rời , lại nghe thấy Bắc Đường Quân Liên ở bên cạnh Thần Tịch mở miệng : “Công chúa. mua rất nhiều thứ. trở về !”

      Công chúa? Nàng là người công chúa nào?“Thiết Y, ngươi tra xem, tìm hiểu xem nàng là vị công chúa nào?”

      “Chủ tử?”

      “Đợi chút. Tự ta !” Tử y nam tử nghĩ đến đôi mắt màu lam giống người thường mà khi nãy mình nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ tới người? là nàng sao?

      Thiết Y kinh ngạc nhìn chủ tử, “Công tử, tiểu công chúa kia --”

      “Trước mặc kệ nàng, để cho nàng làm loạn hai ngày .”

      Hộ vệ tên Thiết Y thầm kinh ngạc, như thế nào mà chủ tử có hứng thú với công chúa Nhai Nữ quốc?

      Hai hộ vệ theo tử y nam tử rất nhanh liền đuổi theo đoàn người Thần Tịch, “ nương.”

      Thần Tịch nhìn thấy hơi hơi nhìn qua, đuổi theo người kia đến tìm nàng làm cái gì?“Vị công tử này có việc?”

      “Vừa rồi cẩn thận va chạm nương, còn thỉnh nương tha thứ.”

      “Ta sao, ngươi cần để ý.”

      , có sai tất nhiên phải xin lỗi, chạm vào nhau cũng là có duyên, bằng để ta làm chủ mời nương uống ly trà được ?”

      Tiêu Băng lãnh mạc nhìn , “Chúng ta nếu muốn uống trà cũng cần ngươi phải tới mời.”

      Hai hộ vệ theo phía sau tử y nam tử bất mãn nhìn chằm chằm Tiêu Băng, thái độ của người này ngông cuồng, chủ tử bọn họ nhưng là Thái tử Sở quốc đấy!

      Thần Tịch nhìn ban am nhân phái sau liếc mắt cái, “Tiêu Băng, sao, dù sao chúng ta cũng dạo lâu rồi, có người mời uống trà miễn phí cần lãng phí a!”

      “Ha ha, nương thực sảng khoái, tại hạ Sở Mục Hàm, là người Sở quốc.”

      Sở Mục Hàm? Thần Tịch nghe vậy trong nháy mắt nghĩ tới Sở Mục Nhiên, hai người có cái quan hệ gì ? Nhìn kỹ, khí chất cũng giống điểm nào, tướng mạo cũng giống, hẳn có vấn đề gì. Cũng đúng, có khả năng ngày nào nàng cũng gặp phải Vương gia rồi công tử gì ! Nghĩ đến đây nàng khẽ cười cười: “Sở công tử hảo, gọi ta là Cung Thần Tịch.”

      “Nguyên lai là Thần Tịch nương, nương khẳng định là người địa phương, bằng ngươi dẫn đường, ta làm chủ?”

      Cung Thần Tịch nhìn Tiêu Băng liếc mắt cái, “Tiêu Băng, ngươi dẫn đường.”

      Tiêu Băng bất mãn trừng mắt nhìn Sở Mục Hàm liếc mắt cái, ở phía trước dẫn đường, bất quá thực khách khí lấy vài tấm vải vóc nhét vào trong lòng Thần Tịch: “Tinh thần người tốt như vậy cầm lấy vài thứ !”

      Thần Tịch hơi hơi há mồm sửng sốt, lập tức nhắm lại cười cười còn thực cầm lấy, “Cũng được, chính mình động thủ cơm no áo ấm, ngươi dẫn đường !”

      Sở Mục Hàm khẽ nhíu mày, nam nhân này có phải rất làm càn hay , tốt xấu đối phương cũng là công chúa.

      Vân Thanh Ngân thở dài, đưa cánh tay qua, “Để ta cầm !”

      Thần Tịch ôm lấy vải vóc lắc đầu, “ cần, ngươi ôm tốt mấy thứ kia là được rồi, đừng bị người khác đụng vào, mấy thứ này, ta cầm!”

      Sở Mục Hàm than tiếng, thân thủ cầm lấy mấy khúc tơ lụa trong này nàng, “Ta cầm !”

      Thấy vậy Thần Tịch có phản bác, có người muốn làm thân sĩ, có lý do gì lại cho cơ hội!

      Tiêu Băng sinh khí gì chứ? Ai, tính tình khó nắm mà!

      Hai nhóm người cùng nhau vào gian trà lâu, Thần Tịch thực nghi hoặc nhìn chút tên của tà lâu, “Tán Kim lâu?”

      “Đây là trà lâu nổi danh nhất kinh thành, trà nơi này rất tốt, người bình thường đều có khả năng uống, dù sao có người muốn mời khách, ta liền địa phương tốt nhất.”

      Ngạch! Hung hăng chèn ép! Thần Tịch đối với phúc hắc Tiêu Băng tỏ vẻ có gì để , Sở Mục Hàm cũng sao cả, nho nhã lễ độ : “Thần Tịch nương thỉnh.”

      “Hảo, thử xem.”

      Sau khi lên lầu, Thần Tịch phát trà lâu trang hoàng thực xa xỉ, bất luận cái bàn hay là cửa sổ, toàn bộ đều là những thứ tốt, ít người ngồi ở lầu nhìn là biết người phú quý, mặc kim mang ngân.

      “Ôi chao, vài vị bên này thỉnh, bên này có chỗ.”

      Thần Tịch chỉ vào vị trí gần cửa sổ, “Ta muốn ngồi bàn kia.”

      Tiểu nhị nhìn thấy phương hướng nàng chỉ liền khó xử, “Vị nương này, bàn kia hôm qua bị tiểu công chúa bao rồi, người hãy chọn vị trí khác !”

      Tiểu công chúa? Thần Tịch nhìn về phía Tiêu Băng, “Chẳng lẽ là Cung Phi Linh?”

      Tiểu nhị vừa nghe trừng lớn mắt, “Vị nương này, tục danh công chúa cũng thể kêu gọi tùy tiện!”

      Thần Tịch buồn cười nhìn , nghĩ nghĩ vẫn là quyết định đừng đấu, “Tốt, vậy chọn cái bàn bên cạnh , cũng dựa vào cửa sổ.”

      “Ôi chao, này, bình thường sau khi tiểu công chúa đều bao bàn, hai bàn bên cạnh cũng thể ngồi......” Tiểu nhị ấp a ấp úng nhìn về phía Thần Tịch.

      Tiêu Băng tức giận trừng mắt : “ lời vô nghĩa, nàng chỉ bao bàn, dựa vào cái gì cho người khác ngồi bên cạnh? Ngươi chỉ cần dâng trà hầu hạ, có cái gì đưa lên, có việc chúng ta chịu trách nhiệm.”

      “Ta --”

      !” Tiêu Băng siêu cấp khó chịu, cả người phát ra lãnh khí ngày càng dầy đặc, tiểu nhị bị đông lạnh dám tiếp tục mở miệng, xám xịt chuẩn bị.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 100: Tra tìm

      Edit: Phạm Mai


      Thần Tịch ngồi xuống xong, ba người Tiêu Băng cùng Vân Thanh Ngân, Bắc Đường Quân Liên cũng theo thứ tự ngồi xuống.

      Sở Mục Hàm nhìn thấy điều này cũng hiểu được, ba nam nhân này đều là phu thị của nàng, nghe sáu người phu thị nhà Xích Dương công chúa người nào cũng có tài mạo xuất chúng...... Quả nhiên, bất quá, trong đó có vị hình như có điểm thích hợp!

      Hai người hộ vệ bên Sở Mục Hàm vui, ở trong mắt bọn họ ba người Tiêu Băng cũng giống như hộ vệ vậy, có cái tư cách gì cùng Thái tử nhà bọn họ ngồi ăn chung chứ? Bất quá cũng được gì, chủ tử cũng gì bọn họ cũng dám quá giới hạn.

      “Vài vị khách quan, đây là trà ngon có chiêu bài trong quán rượu, cực phẩm thêm hương, mời các vị dùng thử.”

      Thần Tịch bưng lên ly nước trà bàn, tinh tế ngửi qua, quả nhiên thơm, nồng, lại ngừng tản ra loại hương thơm, tư vị nên lời, có chút hương trà, còn có hương dược......

      Đóa hoa trong chén chậm rãi nở rộ, cuối cùng hình thành đóa hoa Bạch Liên, Thần Tịch kinh ngạc nhìn: “Hoa Bạch Liên này?”

      , là Tuyết Liên.” Tiêu Băng lãnh lãnh quét mắt nhìn dưới lầu cái, muốn trà ngon, cũng có nghĩ tới có người dám động thủ ở đầu thái tuế, ngay từ đầu thế nhưng dám đưa cho bọn họ trà hoa Tuyết Liên, hơn nữa, chỉ có trong ly trà của công chúa và Sở Mục Hàm là Tuyết Liên, còn trong ly trà ba người bọn họ là hoa Mẫu Đơn, ngụ ý cần cũng hiểu, ba người bọn họ xứng ngồi ở bên người công chúa!

      Tất nhiên Thần Tịch nghĩ nhiều như vậy, nhìn qua ly trà của mấy người Tiêu Băng thấy hoa trong đó giống mình cũng nhịn được tò mò: “Vậy các ngươi là hoa gì? Hoa Mẫu Đơn?”

      “Đúng vậy.”

      “A? đúng, nam nhân trong gia đình uống trà Mẫu Đơn nhàng xã giao với bên ngoài?”

      “Hình như công chúa cảm thấy rất thú vị?” Tiêu Băng có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Thần Tịch ngẩng đầu thản nhiên cười, “Mất mặt sao? Vừa rồi ràng ngươi với người ta lấy mấy chiêu bài. Theo lý lão bản nên đưa trà cho chúng ta giống nhau, nhưng lại làm thành như vậy. phải là người thú vị sao?”

      Nghe giọng điệu Thần Tịch lộ ra châm chọc, Tiêu Băng tức giận mới tính tiêu tán chút.

      Vân Thanh Ngân vỗ vỗ bả vai Tiêu Băng: “Tứ công tử cần tức giận, việc thế này, đợi chút tính là tốt rồi, về phần trà này, hài lòng kêu bọn họ đổi là được.”

      “Tiêu Băng, lão bản phía sau Tán Kim lâu là ai?”

      Tiêu Băng nhìn người nơi cửa lớn liếc mắt cái, giọng mang châm chọc: “Đại công chúa.”

      A?

      Thần Tịch sờ sờ cái trán, có phải nàng cùng Đại công chúa trời sinh phạm hướng hay . Làm sao mỗi việc đều dính tới nhau? Bỗng nhiên, nàng giương mắt nhìn chằm chằm về phía Tiêu Băng: “Ngươi cố ý mang ta tới nơi này điều tra ?”

      “Làm sao có thể. Ta thành tâm muốn để cho công chúa thư giản mà.”

      “Được rồi, người tới, kêu chưởng quầy lên đây.”

      Tiêu Băng quét mắt nhìn tiểu nhị, “Còn !”

      Tiểu nhị vừa nghe thấy hai chữ công chúa liền mộng, ở kinh thành ngây người lâu như vậy, có nhìn thấy qua công chúa như vậy! Xoát xoát chạy tới gặp chưởng quầy.

      Chưởng quầy là vị nam tử trung niên, ngay ánh mắt đầu tiên Thần Tịch nhìn cảm thấy khó chịu, trong mắt lộ ra ngạo mạn. Giống như chưởng quầy giống như rất tài giỏi.

      “Vị nương này. biết có chuyện gì cần ta cống hiến sức lực?”

      Thần Tịch chỉa chỉa nước trà bàn, “Mấy cái này, ta lo lắng có độc. Ngươi uống thử ly xem !”

      nương, lời này của ngươi hơi quá đáng, Tán Kim lâu chúng ta có tiếng biển vàng, làm sao có thể hạ độc vào......”

      Ba --

      cái tát của Tiêu Băng qua, “Công chúa kêu ngươi uống liền uống, nghe hiểu tiếng người?”

      Chưởng quầy bụm mặt tức giận nhìn Tiêu Băng, “Ngươi là người nào, dám làm càn ở Tán Kim lâu.”

      Ba --

      Lại là cái tát, Tiêu Băng lãnh cười, chính là muốn kiếm chuyện, trà lâu này xem vừa mắt từ lâu, hôm nay là lần đầu tiên đến khi trở lại kinh thành, bọn họ còn dám đùa giỡn thế này, hừ!

      Thần Tịch giống như có chút đành lòng với điều này, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiêu Băng, đừng sinh khí a! Hơn nữa, nghe lão bản ở sau màn trà lâu này là Đại công chúa đấy!” giống như khuyên nhủ, nhưng thanh nữa câu đầu như muỗi kêu, câu phía sau dính tới Đại công chúa lại lớn tiếng.

      Tiêu Băng nghe lại phát hỏa, lại cái tát qua, “Còn uống!”

      Chưởng quầy vung tay lên, “Người tới, đem những người nháo này bắt lấy cho ta!”

      Bắc Đường Quân Liên chậm rì rì đứng lên ra tay ngăn đón: “Ai ai, có chuyện gì tốt rồi, làm công chúa bị thương chính là tội lớn! Chẳng lẽ các ngươi biết vị này là Xích Dương công chúa vừa mới hồi kinh sao?”

      Ngạch, nhóm người tính động thủ liền cứng lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều là mấy người dân chúng bình dân, hơn nữa Xích Dương công chúa rời kinh thành nhiều năm, ai nhớ nàng mang hình dạng gì!

      Chưởng quầy vừa nghe lời này hừ lạnh : “Đừng nghe bậy, mọi người gặp qua Xích Dương công chúa đều biết Xích Dương công chúa là tóc hồng lam mâu, nữ nhân này, tóc màu đen, làm sao có thể là Xích Dương công chúa!”

      Mấy người vừa nghe, cũng có đạo lý a!

      Nhưng bộ dáng của Bắc Đường Quân Liên lại làm cho bọn họ kiêng kị, làm sao bây giờ?

      đám thùng cơm, lên cho ta!”

      Chưởng quầy bụm mặt phẫn nộ thôi, phịch tiếng, bị Tiêu Băng đạp cước bay xuống cầu thang.

      ở thời điểm chưởng quầy roi xuống, đạo gầm lên truyền đến, “Người nào có mắt dám đụng vào bản công chúa?”

      Cùng với thanh kia xuất nữ tử mặc hoàng y, chưởng quầy vừa thấy người tới cố lết thân thể đau đớn, vội vàng quỳ xuống khóc kể: “Tiểu công chúa, người tới a, nếu đến, Tán Kim lâu của chúng ta bị phá mất!”

      Người tới đúng là tiểu công chúa Cung Phi Linh Nhai Nữ quốc, thấy ràng người quỳ Cung Phi Linh có chút phát mộng, “Ngươi, chưởng quầy? Ai đem ngươi đánh thành như vậy?”

      Chưởng quầy ủy khuất nhìn về phía mấy người Thần Tịch, “Công chúa, người cần phải làm chủ cho chúng ta!”

      “Yên tâm, Hoàng tỷ có đây, ta chiếu cố các ngươi!” Cung Phi Linh mang theo hộ vệ cùng vài người bằng hữu cùng nhau đến, thần khí hướng Tiêu Băng quát: “Diêu dân to gan, ban ngày ban mặt dám nháo , người tới, lập tức kêu Kinh Triệu Doãn đến xử lý chuyện này, đem mấy người bọn họ bắt vào thiên lao .”

      Tiêu Băng bĩu môi, “Chỉ sợ Tiểu công chúa có quyền lợi này a!”

      “Ngươi cái gì?” Cung Phi Linh vốn nhìn đến tướng mạo Tiêu Băng xuất chúng còn tính phóng cho con ngựa, nhưng thể tưởng được người mở miệng đầu tiên phản bác nàng lại là , nữ tử vốn ôm ấp tình cảm khỏi tức giận.

      Sở Mục Hàm vẫn lạnh nhạt nhìn, Thần Tịch biết suy nghĩ cái gì, đưa lưng về phía bọn họ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, làm cho nhất thời Cung Phi Linh nhìn thấy mặt của nàng, chỉ nhìn thấy cái bóng dáng, tự nhiên ai có thể vừa liếc mắt cái nhận ra nàng được.

      Bắc Đường Quân Liên mỉm cười, khí chất khéo léo của hiển lộ ra, nhìn cái, Tiểu công chúa vừa thấy tươi cười của tức giận liền tiêu tán hai phần.“Lúc trước từng được nghe bộ dáng Tiểu công chúa Nhai Nữ quốc trong veo như nước, hôm nay vừa thấy quả thế, làm cho ta thực bội phục.”

      “Hừ, tính ngươi thức thời, , ngươi là người nào, sao lại khó xử chưởng quầy?”

      “Tiểu công chúa có điều biết, tại hạ chỉ nghĩ đến uống trà, làm sao muốn tưởng nháo chứ, là vị chưởng quầy này...... Ai, tại hạ biết phải như thế nào cho phải.”

      Tiểu công chúa bị Bắc Đường Quân Liên sáng lạn tươi cười làm kém mắt, chỉ cảm thấy tâm tình nhảy loạn xạ, “Ngươi , nếu đúng, ta chủ trì công đạo!”

      “Nga, như vậy muốn cám ơn Tiểu công chúa, thể nghĩ tới Tiểu công chúa thông tình đạt lý như thế, là phúc khí Nhai Nữ quốc!”

      Tiểu công chúa vui rạo rực, rất muốn lên chút cùng mĩ nam chuyện, bất quá bị bằng hữu khuê mật bên cạnh kéo cái, thần trí hồi phục hai phân, cố ý phụng phịu : “Vậy trước tiên ngươi xem, đây là có chuyện gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :