1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa có độc muốn hưu phu - Khuynh Vân Chi Luyến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 85: Cùng sinh cùng tử?

      Edit: Phạm Mai


      Hoa Tử Huyễn thầm nguyền rủa tiếng, lôi kéo Thần Tịch bay nhanh về phía trước hướng về phía rừng rậm chạy , đến đây nhiều sát thủ như vậy, trước tránh là lựa chọn tốt nhất.

      Dạ Kiêu cũng theo sát ở phía sau cản phía sau lại, ba người nhập vào rừng cây, Hoàng Phủ Cảnh Hạo sau khi qua mấy chiêu bức lục y nhân cũng bay về phía này, mục tiêu những người này thực hiển nhiên là công chúa, vô luận như thế nào thể để cho công chúa gặp chuyện may.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo vừa vừa giết, thực lực của đối phương làm cho đều cảm thấy kinh ngạc, mười mấy người cưỡi ngựa tựa hồ đều là võ lâm cao thủ, rốt cuộc là ai phái ra?

      Hoa Tử Huyễn lôi kéo Thần Tịch trốn chạy nên tốc độ chậm rất nhiều, dù sao Thần Tịch có võ công, có khả năng cùng với cước bộ của .

      Bởi vậy tuy rằng bọn họ tiến vào rừng rậm, nhưng rất nhanh vẫn bị người khác vây quanh, nhìn Hoa Tử Huyễn cùng Dạ Kiêu đấu, Thần Tịch hơi hơi ghé mắt, võ công Dạ Kiêu cư nhiên tốt như vậy, hoàn toàn tương phản bộ dáng lưu manh ở Phong thành, nay nàng cũng có thể hoàn toàn khẳng định lúc trước Dạ Kiêu là ngụy trang, bất quá vì sao phải ngụy trang cũng biết.

      mình Hoa Tử Huyễn ngăn cản bốn người, Dạ Kiêu ngăn cản ba người, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đuổi theo phía sau ngăn cản năm người, quả nhiên võ công Hoàng Phủ Cảnh Hạo tốt nhất, giống như lời Bắc Đường Liên Vân , nếu người mà Hoàng Phủ Cảnh Hạo trung thành và tận tâm là nàng tốt hơn rồi.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Thần Tịch liếc mắt cái, thấy nàng thế nhưng ngơ ngác đứng ở cách đó xa, cũng chạy , trong lòng tức giận khó kiềm chế được, “Công chúa, ngươi còn nhìn cái gì!” Chạy a!

      Thần Tịch bất đắc dĩ nhún nhún vai, “ có lỗi, ta được.”

      Trong đám người tới còn lại năm ngươi hướng về phía này vây nàng lại, mắt lộ ra hung quang, ở trong mắt bọn họ Thần Tịch muốn là người chết, nếu phải nghe nàng biết dụng độc, bọn họ sớm tiến lên.“Cung Thần Tịch. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”

      “Nga, . Kia cũng sai, đáng tiếc, khả năng những lời này muốn đưa trả lại cho các ngươi! Lúc trước cũng có những người với ta như vậy, nhưng có ngoại lệ, bọn họ đều chết, mà ta còn sống.” Thần Tịch chậm rì rì xong, thậm chí dựa người vào thân cây, dựa thân cây còn khóe miệng mỉm cười nhìn bọn họ.

      Càng là như vậy năm người kia càng thêm dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ tin tưởng vững chắc đời ai sợ chết. Đối mặt tử vong trấn định như thế khả năng lớn nhất chính là nàng định liệu trước, căn bản có sợ bọn họ.

      Nhưng là. Nhìn thế nào nàng cũng chỉ là cái thiếu nữ!

      Có lẽ, tình báo nàng dụng độc thần kì chỉ là quá, năm người trao đổi ánh mắt thoáng qua, quyết định cùng nhau tiến lên, mỗi người cấp Thần Tịch kích trí mạng, ở ngay lúc bọn họ chỉ trao đổi trong nháy mắt, Thần Tịch giơ tay áo lên xoa xoa cái trán mồ hôi, sau đó. Bang bang bang bang phanh –

      Năm người bịt mặt thẳng tắp ngã xuống đất. Thất khiếu đổ máu mà chết, máu kia đều là màu đen.

      Còn lại ba người bịt mặt vây quanh Hoàng Phủ Cảnh Hạo đều thay đổi sắc mặt, tâm hoảng ý loạn nên cần lát bị bọn người Hoàng Phủ Cảnh Hạo thu thập.

      Nhìn lướt qua đất đống vết máu hỗn độn. Thi thể chết nhắm mắt, Thần Tịch phất phất vài sợi tóc hồng tung bay, xoay người rời , “Sát thủ, chính là phải làm chuẩn bị tốt tùy thời chết!”

      “Công chúa, “ Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên tiếng kêu lại nàng, “Công chúa, bây giờ vẫn là nên hồi phủ công chúa, miễn cho lại phát sinh tình.”

      , phía trước có cái thác nước, ta muốn xem.” Thần Tịch xong cũng quản bọn họ liền hướng ở chỗ sâu trong cánh rừng đến, nàng nghe được tiếng nước.

      Nàng thích nước tinh khiết, nước từ tài nguyên thiên nhiên, đó là giải dược tốt nhất cho nàng.

      Ba người Hoàng Phủ Cảnh Hạo theo phía sau nàng, sau đó xuyên qua cánh rừng, tới lưng chừng núi, quả nhiên thấy được cái thác nước phi lưu thẳng hạ, nước màu trắng cùng sắc hoa tạo thành cái phong cảnh.

      Thần Tịch ngồi xổm xuống lấy tay tiếp xúc với chút nước lạnh, thực sạch .

      Gió thổi qua, hơi nước nghênh diện mà đến, cảm giác mát thẳng thấu nội tâm.

      Này là đoạn của thác nước, dòng sông này là từ núi cao chảy dài xuống dưới, bên này lại có vài cái vách đá ngăn cản lại, hình thành nên cái thác nước, cẩn thận nghe tiếng nước chút, chỉ biết phía dưới mặt hồ rất sâu, độ cao hẳn là hơn ngàn thước !

      Địa phương rất tốt, Thần Tịch gột rửa tay, quay đầu cười nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ngươi có nghe được động tĩnh gì ?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt tiêu điều vắng vẻ, cười khổ: “Công chúa làm gì lặp lặp lại nhiều lần lấy thân mình vào hiểm cảnh để thử trung tâm của ta?”

      Thần Tịch cũng nghe được, ngay cả khi có tiếng nước ảnh hưởng, cũng là nghe đến, cũng cảm giác được cỗ sát khí cường đại tới gần bọn họ. cỗ sát ý so với vừa rồi lớn hơn nhiều lần, đối thủ là ai trọng yếu, quan trọng là lấy thực lực ba người bọn họ tuyệt đối thể hộ chủ Xích Dương công chúa, trừ phi công chúa chính mình động thủ.

      Hoa Tử Huyễn hiển nhiên cũng nghe đến, biến sắc, nhìn chằm chằm Thần Tịch ảo não : “Thần Tịch, ngươi muốn làm cái điên tử sao?”

      biết, ta chỉ là cảm thấy rất chán nản.”

      Vừa dứt lời, đạo ám khí dày đặc liền hướng bọn họ phóng tới, ba người Hoàng Phủ Cảnh Hạo sử dụng kiếm tạo thành vòng nhăn trơ ám khí tấn công.

      Thần Tịch liền đứng ở bên cạnh dòng nước, tay vẫn như trước ở trong nước đùa bỡn bọt nước, nàng muốn trải qua cuộc sống đơn giản làm người lười, bằng liền nhân cơ hội này?

      Ở thời điểm nàng cân nhắc mấy người Hoàng Phủ Cảnh Hạo muốn bị mười mấy người vây công lại, giờ phút này mỗi người đối mặt mười mấy cái, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc của người bịt mặt.

      Thần Tịch đứng ở cạnh dòng nước, lạnh lùng nhìn hết thảy, có người ngã xuống dòng nước bởi vì máu mà nhiễm đỏ cả bọt nước.

      Nhìn Hoa Tử Huyễn cùng Dạ Kiêu đều bị thương, nàng thu hồi tay mình, nhắm mắt lại thở dài tiếng, cứ như vậy mà chơi đùa chút !

      Tay vốc chút nước Thần Tịch tiếc hận nhìn những người đó liếc mắt cái, ngón tay bay lên, bọt nước bắn ra bốn phía, phàm là ai dính vào bọt nước nháy mắt đều ngã xuống, thể nhúc nhích, tình thế khó khăn cứ như vậy lại nghịch chuyển lần nữa.

      Thần Tịch nhìn rừng rậm phía trước cách bọn họ xa, nơi đó còn có người đứng canh chừng, “Cảnh Hạo, ngươi lại đây.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo tay còn cầm trường kiếm nhiễm máu lại gần, thần sắc thực phức tạp, “Công chúa, “

      Thần Tịch lấy tay bắt được cổ tay , móng tay xuyên qua da thịt , “Cảnh Hạo, ta nghĩ chơi thời gian, thời gian còn lại ngươi hảo hảo chiêu đãi Đại công chúa cùng Nữ hoàng, ta nghĩ làm cho các nàng đều cảm nhận được cảm giác tức giận cùng với mong muốn gì đó mà chiếm được...... Dù sao ta muốn cho các nàng thưởng thức tốt vài ngày.”

      “Công chúa --”

      “Đừng gì cả, nghe ta phân phó là tốt rồi. Ngươi thể nào lựa chọn, ta hạ độc vào trong cơ thể ngươi, nếu ngươi nghe theo, năm sau ngươi chính là chỉ còn đường chết.”

      Mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo chút thay đổi nhìn nàng, biết giờ này khắc này, mới chính thức hiểu được, trong lòng của nàng, trong mắt của nàng là tồn tại của .

      Độc tố? Khi móng tay nàng đâm vào da thịt bắt đầu lan tràn rộng ra, thể nhiều năm như vậy đều có xem công chúa chính mình.

      “Thần Tịch, cẩn thận --” Hoa Tử Huyễn bỗng nhiên khẩn trương hô to, bóng dáng cũng theo quán tính bay qua muốn ngăn trở trận ngân tram lớn này.

      Thần Tịch nhìn ngân tram bay thẳng lại đây, đều đen tuyền lóe sáng, có độc!

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo chút do dự đem nàng kéo đến phía sau dùng kiếm ngăn cản, “Công chúa, mặc kệ như thế nào, ta chưa từng có ý muốn hại ngươi!”

      Mắt thấy ngân châm bắn vào thân thể Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Thần Tịch đột nhiên lôi kéo, thân mình đảo qua cái, trong nháy mắt lam mâu biến thành màu đỏ, cỗ hồng quang đầy trời hướng ám khí phóng tới đây xuyên qua.

      Trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mà Thần Tịch cũng ngã xuống bên dưới thác nước, trước khi rơi xuống nàng dùng sức đẩy Hoàng Phủ Cảnh Hạo, đem ngã qua bên, chính mình người rơi xuống hồ sâu......

      “Công chúa --”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cơ hồ là sau khắc liền tỉnh ngộ lao qua, chút do dự đuổi theo Thần Tịch nhảy xuống , động thân muốn giữ chặt nàng.

      Hai người rơi xuống hồ sâu bất quá là chuyện tình xảy ra trong nháy mắt, Hoa Tử Huyễn căn bản kịp phản ứng, chờ hoàn hồn liền bay qua ven hồ nhìn xuống thấy hai bóng dáng thẳng tắp rơi xuống, “Thần Tịch --”

      Thần Tịch nhìn thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo nổi điên nhảy xuống, tiếc nuối thở dài, lại lập tức cao giọng hô: “Tử Huyễn, giúp ta nhìn Hi thành, người ám sát ta là người của Đại công chúa!”

      “Thần Tịch --” Hoa Tử Huyễn ngơ ngác chụp ở trong nước, tùy ý để nước ở cao thác nước chảy xuống đánh thẳng vào người , làm ẩm ướt quần áo, bất động, vì sao muốn chọn con đường lối thoát như vậy.

      Chán nản, nàng thực rất chán nản sao?


      Dạ Kiêu cũng cau mày nhìn hai cái bóng dáng giao lại rơi cùng nhau, thấy được, Hoàng Phủ công tử vẫn lôi kéo công chúa, hơn nữa ôm nàng rơi xuống, giờ khắc này, cái ý niệm trong đầu toát ra, Hoàng Phủ công tử là công chúa!

      Lấy ý chí nam nhi, có bao nhiêu nam nhân nguyện ý vì nữ nhân buông tha hết thay tìm chết?

      “Hoa công tử, chúng ta trở về !”

      Hoa Tử Huyễn mất mát ngồi ở bên cạnh thác nước, phía dưới thác nước lạnh, rất sâu, căn bản nhìn tới đáy, thác nước như thế nếu rơi xuống thực khó tìm đường sống, Thần Tịch nếu vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo mà chết -- , nàng chết.

      Phía dưới là nước, bọn họ khẳng định chết.

      “Hoa công tử?”

      Hoa Tử Huyễn đứng lên, nhìn Dạ Kiêu vẫn bình tĩnh liếc mắt cái, “Ngươi vì sao chút sợ hãi?”

      Dạ Kiêu nhún nhún vai: “Bởi vì ta biết công chúa chết, Hoàng Phủ công tử cũng chết, bọn họ chỉ là biến mất thời gian mà thôi. Ngươi có nghe công chúa mấy ngày gần đây có vẻ chán nản sao? Nàng muốn ra ngoài chơi ngoạn, chơi trở về, Hi thành tất nhiên là cần nhờ ngươi cùng Tứ công tử hảo hảo kinh doanh.”

      Hoa Tử Huyễn sâu nhìn Dạ Kiêu hồi lâu, lâu sau mới vỗ vỗ bờ vai của , “A, ngươi tốt lắm!”

      “Hoa công tử làm gì phải ảo não, Hoàng Phủ công tử có thể nghĩ tới trước tiên là nhảy cùng công chúa, đó là bởi vì theo công chúa rất lâu, mặc kệ bên ngoài nghị luận như thế nào, ta tin tưởng người hiểu công chúa nhất nhất định là ; Mà ngươi theo công chúa thời gian ngắn ngủi, hiểu biết sâu, thể nhảy xuống cùng là bởi vì tình cảm chưa đủ sâu!”

      Hoa Tử Huyễn buồn cười, “Ngươi Hoàng Phủ Cảnh Hạo thực thích Xích Dương công chúa?”

      “Theo ý ta có lẽ như vậy.”

      Hoa Tử Huyễn kéo kéo khóe miệng, nguyên lai người khác nhau khi xem xét người, thế nhưng có thể có đáp án tương phản như vậy.

      “Hoa công tử, trở về , thuận tiện đem chuyện tình Đại công chúa thỉnh trăm cái cao thủ giang hồ ám sát Xích Dương công chúa tản truyền ra ngoài, để cho người trong thiên hạ đều đến nghị luận chuyện này. Về phần chuyện tình kế tiếp, tất nhiên trong mười vạn tinh binh thiếu người trung tâm lấy cái công đạo cho Xích Dương công chúa.”

      Lo lắng trong lòng Hoa Tử Huyễn bỗng chốc tiêu tan ít, đúng vậy, Dạ Kiêu đều tin tưởng vững chắc Thần Tịch chết, như vậy, cũng nên tin tưởng, nữ nhân kia mới bởi vì độc mà chết, nàng chính là ham chơi.

      Nhưng là, thể nghi ngờ nàng là người điên mà, người công chúa điên nhất mà kiếp này biết được, hảo hảo công chúa làm, cố tình muốn giả chết!

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 86: Nam nữ bỏ trốn

      Edit: Phạm Mai


      Sau khi Hoàng Phủ Cảnh Hạo ôm Thần Tịch rơi vào hồ sâu, tuy rằng cũng trúng độc châm, nhưng dựa vào nội lực cao thâm, vẫn ôm được Thần Tịch bơi tới bên bờ.

      Thần Tịch vì rơi từ cao xuống mà mê muội, nhất thời còn có tỉnh lại.

      Chờ tới thời điểm nàng mở mắt ra muốn là thời khắc mặt trời ngả về tây, cảm giác được hơi nước dày đặc nàng sâu kín ngồi xuống, cánh tay lơ đãng đụng phải người bên cạnh, trong lòng cả kinh, cúi đầu vừa thấy, mới phát Hoàng Phủ Cảnh Hạo nằm ở ngay bên cạnh nàng.

      Bất quá sắc mặt tốt lắm, thoạt nhìn hẳn là độc tố khuếch tán, vô cùng tiếc hận nhìn cái, nam nhân này như thế nào liền nhảy theo đây? Nàng ràng công đạo lưu lại ở Hi thành hảo hảo ép buộc bọn Đại công chúa a, vì sao nghe lời? Chẳng lẽ so với việc muốn đối phó Đại công chúa cùng Nữ hoàng còn khó chịu hơn chết sao?

      Thực nhìn ra thằng nhãi này là người si tình a!

      Sờ sờ quần áo người, y nha, dĩ nhiên là khô ráo, chẳng lẽ bọn họ có rơi xuống nước? thể a!

      Thần Tịch nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, chẳng lẽ đổi? , có quần áo để đổi.

      Ngay sau đó Hoàng Phủ Cảnh Hạo tỉnh, sắc mặt phiếm thanh nhìn nàng: “Công chúa, ngươi tỉnh?”

      Thần Tịch theo dõi hồi gật gật đầu, “Vì sao ngươi nhảy xuống?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười khổ, đến bây giờ nàng còn rối rắm việc này sao, “Năm đó ta đáp ứng tiên hoàng, ngươi ở ta ở, ngươi vong ta mất mạng.”

      “Ai, bất quá chỉ là cái lời hứa thôi, tuân thủ tiên hoàng cũng từ trong quan tài ra tìm ngươi tính sổ.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, kiên quyết : “Nếu ta đáp ứng rồi tất nhiên nuốt lời!”

      Ách, quên , muốn thế nào làm vậy . Nàng nghĩ để ý tới. Thần Tịch đứng lên liếc mắt cái đánh giá chung quanh trừ bỏ trước mắt chỉ có cái hồ sâu, bốn phía đều là rừng rậm. Đáy cốc cũng chỉ có cỏ dại sinh trưởng, còn cao hơn so với người, có thể thấy được là địa phương ai đến.

      an toàn mà lo lắng vẫn là nên giúp Hoàng Phủ Cảnh Hạo giải độc rồi sau, bằng đến ít sói hoang hay cái gì, sợ nàng dụng độc cũng ứng phó hết được. Nghĩ mấu chốt thông suốt Thần Tịch chung quanh tìm kiếm cái gì đó có thể đựng chút nước, đương nhiên, lá sen là tốt nhất, bất quá hiển nhiên vận khí của nàng cũng phải tốt lắm, nhìn vòng cũng có nhìn đến cái gì có nửa phần giống lá sen.

      Lá cây khác cũng chỉ lớn bằng bàn tay. bằng cần, Thần Tịch đành bất đắc dĩ dùng tay trái hớt chút nước vào trong lòng bàn tay điều chế chút dược. tới bên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo uy xuống cho , cho uống vài lần mới xong.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo chỉ cảm thấy nước kia ngọt ngào, bất quá loại hương vị hỗn loạn , giống như có điểm mùi máu tươi, nhưng lại quá giống...... Bất quá uống nước xong, ước chừng hai khắc chung thời gian liền cảm thấy thân thể thoải mái hơn, hoạt động chút thân thể, cũng tốt giống như có trở ngại.

      Này độc châm --

      nhíu mày. Nhìn về phía Thần Tịch ánh mắt lại thâm sâu trầm ít.

      “Được rồi. Ta biết độc người ngươi giải, có việc gì liền dẫn đường cho ta !” Thần Tịch khách khí hướng về phía .

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đứng lên đánh giá chung quanh vòng, nửa ngày chỉ vào hướng tây nam.“Công chúa, phía trước tựa hồ có người ở.”

      “Hảo, ta vừa vặn đói bụng, tìm địa phương ăn bữa cơm sau đó qua đêm !”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo dùng trường kiếm ở phía trước mở đường, Thần Tịch theo ở phía sau, tuy rằng Hoàng Phủ Cảnh Hạo muốn xử dụng kiếm làm ra đường , bất quá, Cung Thần Tịch vẫn bị vai cái nhánh cỏ cắt vào tay, cỏ dại rất cao, người cắt ngắn, cũng có người để ý tới, dài tới như vậy là phiền toái.

      Hai người được nửa canh giờ, rốt cục xuyên qua rừng cỏ dại, lọt vào trong tầm mắt là mảnh rừng trúc. Cùng cỏ dại giống nhau là rừng trúc mặc dù rất tốt, nhưng cũng rất chỉnh tề.

      Đúng, chỉnh tề!

      Thần Tịch chính là có cảm giác như vậy, nàng thậm chí kết luận rừng trúc này là có người chăm sóc, bằng có khả năng trong rừng trúc có tồn tại cỏ dại.

      “Công chúa, phía trước có khói lửa.”

      thôi!”

      Hai người bước vào rừng trúc, hướng về phía lên nhà gỗ mơ hồ đến.

      tới nơi Hoàng Phủ Cảnh Hạo dừng bước, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, cũng thân thủ kéo lại Thần Tịch: “Công chúa, chúng ta sơ xuất, xâm nhập bên trong trận pháp người khác bố trí.”

      Trận pháp?

      Chính là bát quái trận linh tinh bên trong tiểu thuyết võ hiệp sao?

      Thần Tịch đột nhiên hưng phấn lên, chính mắt kiến thức chút cũng là tốt, “Có biết cái trận pháp gì?”

      “Nếu ta có nhìn lầm, hẳn là cửu tinh trận pháp.”

      A? Cửu tinh trận pháp? Chưa từng nghe qua, biết.

      Thần Tịch đối mấy thứ này luôn luôn có nghiên cứu, bất quá nhìn đến sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng biết trận pháp đơn giản, cho nên nàng thực nhu thuận lấy tay chủ động kéo cánh tay Hoàng Phủ Cảnh Hạo lại.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với động tác của nàng có chút kinh ngạc, Thần Tịch ha ha cười: “Đừng nhìn, ta đối với trận pháp am hiểu, ngươi nghĩ biện pháp giải quyết , ta theo ngươi là được.”

      “Hảo, ta thử xem xem.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo lôi kéo Thần Tịch hướng về phương hướng khác nhau bước vài bước mà Thần Tịch ràng lắm, cuối cùng trước cái đường thoạt nhìn rất dài hướng nhà gỗ đến.

      Ngay tại khắc bọn họ ra từ rừng trúc, xuy xuy vài tiếng, rừng trúc phía sau bỗng nhiên sập mảnh , vừa vặn là cái đường àm bọn họ qua.

      Sau khi cành trúc ngã xuống, duois mỗi cây trúc đều bò ra con rắn, Thần Tịch trừng lớn mắt nhìn, con rắn kia có lẽ lớn gần bằng cổ tay nàng , tuy rằng phải rất lớn, nhưng như vậy cũng rất hiếm thấy.

      “Đáng giận!” Hoàng Phủ Cảnh Hạo giơ lên trường kiếm đề phòng đem Thần Tịch hộ ở sau người, nếu còn có chiêu sau, như vậy phá cửu tinh trận pháp là có thể tiến vào cửa thứ hai, chủ nhân nơi này đạo đức, bày trận nhiều như thế.

      Thần Tịch nhìn xem có chút hưng phấn, “Hoàng Phủ, những con rắn này làm canh rắn rất tốt, ngươi hãy lưu toàn thây ha!”

      Ngạch!

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lau phen mồ hôi, , chán ghét canh rắn!

      Lúc này cũng có thời gian những cái này, bởi vì mười con rắn kia đồng thời đều tấn công lại đây, thấy bọn nó có bộ dáng hứng thú hành động, hiển nhiên bị huấn luyện qua. Hoàng Phủ Cảnh Hạo lại tức giận, bọn họ bất quá là ngẫu nhiên xâm nhập, chủ nhân nơi này cũng cần phải ác độc như vậy!

      Trong lòng có bất mãn, xuống tay cũng lưu tình, rắn lại linh hoạt, bất quá so với võ lâm cao thủ như , sau khi lên kiếm quang, con rắn lọt lưới, toàn bộ phân thây.

      Thần Tịch nhìn đầu đàn rắn đều bị chuyển nhà nhất thời vui ý, dậm chân cái: “Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi có ý định cùng ta đối nghịch a, ta muốn toàn thây!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, “Công chúa, ta muốn lập tức ngăn lại chúng nó cắn ngươi, làm sao nghĩ được nhiều như vậy?”

      “Hừ!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo muốn an ủi làm món ăn thôn quê khác cho nàng, lại cảm giác được cỗ phong đánh úp lại, vội vàng lôi kéo Thần Tịch tránh khoảng cách hơn mười thước.

      Màu da cam của ánh nắng chiều, cái bóng người màu xám xuất ở trước mặt bọn họ, đứng ngay tại chỗ bọn họ vừa đứng, trong tay cầm cái liềm!

      Thần Tịch nhìn xem ngây người, nông dân gia gia như vậy cũng làm cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảnh giác thành như vậy, thế ngoại cao nhân a!

      “Hắc hắc, tiểu tử, thân thủ sai đâu!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảnh giác chú ý trạng huống chung quanh, đối với lão giả áo xám kia cũng là cung kính ôm quyền chào hỏi: “Vị tiền bối này, hai người chúng ta là bị người khác đuổi giết rơi vào hồ sâu, cẩn thận xâm nhập nơi này, hy vọng tiền bối có thể lưu chúng ta lại đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời nơi này, bất kể cái gì đều chưa có nhìn thấy qua.”

      “Nha? Như vậy a, thông minh, phàm là người thấy được ta đều chết. Tiểu tử ngươi muốn chính là có nhìn thấy ta đúng ?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo kiêu ngạo siểm nịnh gật gật đầu, tuy rằng đối phương có năng lực, bất quá, cũng bởi vì vậy mà mất cao ngạo của chính mình.

      Lão nhân áo xám nhìn Thần Tịch liếc mắt cái, phát nàng chính là im lặng đứng ở phía sau Hoàng Phủ Cảnh Hạo khỏi cười trêu : “Nha đầu kia là ai? Các ngươi...... Ân, tuấn nam mỹ nữ, phải lag rời nhà trốn chứ?”

      “Khụ khụ -- tiền bối, hiểu lầm, chúng ta phải, đây là tiểu thư nhà ta, ta chỉ là hộ vệ.”

      phải, “

      Lão nhân áo xám bỗng nhiên tức giận, thở phì phì chỉ vào Hoàng Phủ Cảnh Hạo mắng: “Vì sao phải, nhìn các ngươi cũng rất xứng đôi, vì sao bỏ trốn? Chẳng lẽ ngươi xem thường bỏ trốn?”

      Ngạch!

      đời có bao nhiêu người coi trọng người bỏ trốn a, lão nhân này căn bản chính là quái thai.

      Thần Tịch càng biết ánh mắt hư chỗ nào, nhìn thế nào mà nàng cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo xứng đôi, căn bản là xứng đấy!

      “Tiểu nha đầu, biểu tình kia của ngươi là tán thành ý của ta?”

      Thần Tịch mỉm cười, “Đúng vậy, ta cùng óc khả năng, hơn nữa, trong lòng muốn có nữ nhân, phải đồ ăn của ta.”

      “Tiểu tử ngươi có người trong lòng?” Lão nhân hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Cảnh Hạo, rất có tư thế ngươi dám gật đầu ta liền chụp tử ngươi.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo hô khẩu khí, nhẫn nhịn, “Ta thích ai.”

      Lão nhân cái mũi hừ cái, “ có là tốt rồi, ta xem hai người các ngươi rất xứng đôi, cho nên hai người các ngươi chính là bỏ trốn!”

      Ha?

      Thần Tịch đờ đẫn, này người nào a! Thế nhưng buộc nhân gia bỏ trốn? Đợi chút, nhìn thái độ này của , chẳng lẽ chính là người bỏ trốn, cho nên liền hy vọng người khác cũng học bỏ trốn?

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, giống như bất đắc dĩ : “Tiền bối, kỳ chúng ta hai người muốn đính hôn, vốn chuẩn bị chọn ngày thành thân, nghĩ hôm nay du ngoạn bị người khác đuổi giết......”

      “Ta mặc kệ các ngươi trước kia thế nào, về sau các ngươi chính là người bỏ trốn!”

      Phốc --

      Lý luận kiểu gì a?

      Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, có cảm giác còn gì để .

      “Được rồi, liền định như vậy rồi, các ngươi bỏ trốn tới đây, ta hảo tâm thu lưu các ngươi, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, tối nay hai người các ngươi liền viên phòng !”

      “Cái gì!” Thần Tịch giơ chân, bất mãn nhìn về phía lão nhân, “Vị này lão gia gia, ngươi cũng quá ép buộc ? Ta còn tính ra ngoài ngắm phong cảnh chứ phải thú phu đâu, ngươi ép ta ở nơi này...... Khụ khụ, có phải rất đả kích mộng tưởng của ta hay ?”

      Lão nhân lăng lăng, “Thú phu? Nha đầu, ngươi cái gì?”

      “Ta thú nam nhân a, ta với ngươi , ta là công chúa Nhai Nữ quốc, sao, chính là người được chọn làm sườn phu của ta.”

      Nhai Nữ quốc công chúa?

      Lão nhân bỗng nhiên hô to đứng lên: “Lão bà tử, lão bà tử, mau đến xem xem!”

      Sau lát, trong nhà gỗ truyền đến tiếng thương lão rống giận, “Lão già này làm cái gì vậy hả!” Thanh kia vừa nghe biết là cái lão bà bà.

      Ánh mắt Thần Tịch nhìn về phía cửa nhà gỗ, muốn nhìn thấy ràng chút, lại đột nhiên nhìn thấy cái bóng người màu tím thổi qua, nàng còn có phản ứng lại muốn bị cái tay gầy teo túm lại.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 87: Dạy dỗ?

      Edit: Phạm Mai


      Hoàng Phủ Cảnh Hạo lo lắng nên lấy tay muốn kéo Thần Tịch lại bị lão nhân áo xám lấy cái liềm chặn ngang lại, tuy rằng là gì, lại có cỗ lực, tu vi nội lực hiển nhiên ở phía .

      “Tiểu tử, cần quấy rầy hứng thú lão thái bà nhà ta, nàng giết nha đầu.”

      Lão bà mặc y phục màu tím xoay Thần Tịch trước sau đánh giá dưới phen, chậc chậc khen: “ sai, bộ dạng đặc sắc, ta thích!”

      Bị người khác đánh giá giống như vật gì đó Thần Tịch cảm giác rất khó chịu, nhưng tay lão thái bà này nhanh, căn bản nàng tránh kịp.

      Tới nữa ngày sau lão bà mới hài lòng chịu buông tay ra mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ánh mắt thoáng nhìn thấy vật bên hông ánh mắt lóe lóe, bóng dáng vừa động, bay tới bên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo, lại cẩn thận đánh giá phen sau đó nhíu nhíu mày, có chút ghét bỏ : “Tiểu tử này vừa thấy là biết tâm nhãn nhiều, xứng nữ oa!”

      Thần Tịch nghe xong lời này vui vẻ, những lời này nàng thích nghe!

      Nhưng lời tiếp theo của lão bà mặc tử y khiến nàng đen mặt, “Bất quá, dạy dỗ phen hẳn là cứu được . Nha đầu, ngươi lưu lại , ở nơi này ngây ngốc khoảng năm rưỡi, ta cam đoan dạy dỗ ra cho ngươi cái phu quân hoàn mỹ.”

      Thần Tịch sờ sờ cái trán, rất là săn sóc : “Bà bà, ngươi đừng lo lắng, ta muốn có ít phu quân, xứng cần thiết.”

      được, ta thấy buông tha đáng tiếc, các ngươi cứ ở đây, năm, , nửa năm là đủ!”

      Ai! đời này có trăm ngàn loại người, mặc kệ gặp được cái dạng gì đều cần thấy kỳ quái. Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái phát nhíu mày, hiển nhiên là nghĩ lưu lại sơn cốc này lâu dài, “Bà bà, ta lưu lại cần làm cái gì?”

      Lão thái bà vừa nghe nàng nguyện ý lưu lại liền mặt mày hớn hở: “Ngươi cần làm cái gì. Chỉ cần nghe ta sai phái tốt rồi.”

      “Cứ vậy , bọn ta liền lưu lại bồi các ngươi. Xem như tôn lão ấu*.”
      *tôn lão ấu: tôn trọng người già trẻ .

      ?”

      Thần Tịch hướng về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo đắc ý cười cười: “ , bất quá trước tiên số chuyện mới tốt, tuy rằng lưu lại, nhưng tự do thể hạn chế chúng ta nga, ngẫu nhiên chúng ta nghĩ ra ngoài mua cái gì đó bà bà thể cho chúng ta a.”

      “Được.”

      Cứ như vậy, Hoàng Phủ Cảnh Hạo liền bị cứng rắn lưu lại ở cốc vô danh này.

      Kỳ Thần Tịch tự nhiên đơn thuần tin tưởng lão thái bà muốn bồi dưỡng Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm sườn phu tốt, trong mắt hai lão nhân này đều lộ ra tinh quang, đó là loại tinh quang khi nhìn đến thiên tài, xem hành động của bọn họ có lẽ là muốn tìm truyền nhân truyền lại y bát .

      Có lẽ Hoàng Phủ Cảnh Hạo cường đại đối nàng có lợi. Bất quá, đem cùng với bên ngoài ngăn cách nửa năm nàng cũng rất vui. Ít nhất như vậy có thể làm cho Đại công chúa sốt ruột!

      Bọn họ bị nhị lão an bài ở trong nhà gỗ bên cạnh, sơn cốc này tổng cộng có năm gian nhà gỗ , cái phòng bếp, ba cái phòng, cái kho chứa đồ.

      Đồ dùng trong phòng đều từ tảng đá tạo thành, xem bộ dáng chỉnh tề bóng loáng kia, có lẽ mất nhiều sức, lại căn cứ quan sát nhiều ngày. Có thể xác định là lão gia gia dùng nội lực cắt thành.

      Lão gia gia chỉ cần động cái. tòa núi giả đều có thể chia làm mấy phần, công lực so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo lợi hại hơn, trước đó vài ngày Thần Tịch nghĩ đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là cao thủ. Bây giờ mới chân chính biết đucợ cái gì gọi nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

      “Nha đầu, hôm nay làm đồ ăn gì vậy?” Lão gia tử cười tủm tỉm theo phía sau nàng trợ thủ, ngày đầu tiên ăn đồ ăn lão bà bà làm, Thần Tịch nhíu mày, có mỹ vị gì để , chỉ đơn giản là nấu chin àm thôi.

      Ngày hôm sau lão gia tử nấu cơm, phải thiếu muối ăn chính là khống chế được lượng muối bỏ vào lúc nhiều lúc ít, vì thế ngày thứ ba Thần Tịch tự mình xuống bếp, tuy rằng nàng phải đầu bếp, bất quá tốt xấu có thể làm ra ít món ăn gia đình mỹ vị.

      Ăn qua bữa cơm, lão gia tử liền cười ha ha truy vấn hôm nay ăn món gì, muốn làm cái đồ ăn gì, nếu cần món ăn thôn quê lập tức lên núi tìm kiếm.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo mỗi ngày đều bị hai cái lão nhân thay phiên dạy, truyền thụ kiếm pháp, đao pháp, thậm chí còn truyền bộ nội công tâm pháp...... Dù nhìn theo hướng nào cũng thấy dù là kỹ năng gì cũng đều muốn truyền vào não Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Thần Tịch trải qua mấy ngày cảm thấy thú vị liền theo học nội lực cùng khinh công, mặc kệ như thế nào, chạy bộ là tốt lắm, mà nội lực sao, học giỏi về sau vận dụng độc tố hội càng thêm phương tiện.

      “Lão gia gia, hôm nay ăn cá dưa chua ! Ngươi chuẩn bị cho ta cá lớn, sau đó cắt miếng, rửa sạch, thứ khác tự ta làm.”

      “Hảo a, mình nha đầu ngươi ra vườn hái đồ ăn cẩn thận chút a!”

      “Ân.”

      Thần Tịch cần tới rau xanh nên bước chân nhàng tới vườn rau cách nhà gỗ xa, hai cái lão nhân tự trồng vườn rau lớn ở bên cạnh bờ suối, bên trong đó, rau dưa thông thường đều có.

      Xem năng lực làm các loại nguyên liệu đều kém, nhưng là vì sao bọn họ nấu đồ ăn thể ăn? Hoặc là bọn họ chính là cố ý để cho bản thân mình động thủ? Thần Tịch cảm thấy khả năng này rất lớn, nàng cũng tin hai người bọn họ mỗi ngày nhàn rỗi có việc gì còn học làm đồ ăn ngon chút.

      cúi người thuần thục hái đồ ăn, rau xanh này hoàn toàn từ thiên nhiên tệ lắm, ít nhất ở đại hiếm khi thấy, cái gì cũng đều có thuốc, ăn cái gì cũng yên tâm a!

      Ở trước nhà gỗ Hoàng Phủ Cảnh Hạo luyện công vô tình nhìn đến Thần Tịch thuần thục hái đồ ăn, giống như nàng muốn hái qua rau xanh vô số lần, động tác tự nhiên như vậy, biểu tình cũng thuần thục như vậy......

      Người này nếu phải có dung mạo giống nhau như đúc, thực hoài nghi người nhìn thấy căn bản phải là Xích Dương công chúa.

      Xích Dương công chúa chân chính làm sao có thể như thế...... Nhưng, nàng phải là , công chúa chân chính nơi nào?

      ràng nàng chính là , nhưng vì sao lại là người hoàn toàn thay đổi?

      “Tiểu tử, đừng nhìn, dụng tâm luyện công !” Lão bà bà ném mảnh lá cây xoát bay qua, giống như ám tiễn cắt qua quần áo nơi bả vai Hoàng Phủ Cảnh Hạo,

      Hái hoa phi diệp đả thương người, Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng cả kinh, nhanh hoàn hồn tiếp theo luyện công.

      “Tiểu tử, ngươi là người Hoàng Phủ gia tộc ở Nhai Nữ quốc !”

      “Đúng vậy.”

      “Bà nội ngươi tên gọi là gì?”

      “Tên đầy đủ của bà nội ta là Liễu Như Lan.”

      Lão bà bà ha ha cười, “Quả nhiên là nàng, tiểu tử, ngọc bội của ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi !”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngạc nhiên nhìn nàng, thời điểm khi vừa tỉnh lại có chú ý tới ngọc bội, sau đó lại phát bởi vì roi xuống nước mà rót đâu mất, có nghĩ tới lại bị bà cầm được.

      “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thực cho là bọn ta tùy tùy tiện tiện liền lưu người khác lại sao? Nếu phải nhìn đến ngọc bội của ngươi, ta mới lười quản bọn ngươi sống hay chết đấy!”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng kinh ngạc. Sắc mặt lại tận lực bảo trì bình tĩnh, nhiều ngày buổi tối đều thử vụng trộm ra. Nhưng mỗi lần đều bị vây ở trong trận pháp hiểu như thế nào, thể thoát thân. Thế này mới im lặng theo bọn họ học võ, thể tưởng được lại alf người quen của bà , trong cái rủi có cái may. Đối với lão bà bà cũng phát ra cung kính, “Vãn bối biết, còn thỉnh tiền bối chỉ giáo.”

      “Ngươi cũng cần hỏi nhiều, dù sao năm đó ta chịu qua lần ân huệ của bà nội ngươi, lần này trả lại nàng, tên của ta ngươi cũng cần hỏi nhiều. Chỉ cần biết rằng ta đối với ngươi có ý xấu là được.”

      “Là, Cảnh Hạo hiểu được.”

      “Tiểu tử. Chúng ta cũng muốn nhận đồ đệ, về sau ngươi tiếp tục kêu tiền bối là được rồi.”

      “Hảo.”

      Lão bà bà nhìn cái, tiếc hận : “Nữ oa kia cũng là người tốt, có khả năng, miệng cũng ngọt, nếu là cháu của ta tốt rồi!”

      Ngạch!

      Công chúa ngọt? Hoàng Phủ Cảnh Hạo đen mặt, công chúa đối với chưa từng có...... , trước kia có. Sau khi mất trí nhớ liền có.

      “Như thế nào. Tiểu tử coi trọng người ta?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười , có chút tự giễu : “Tâm ý của ta thế nào trọng yếu, quan trọng là trong lòng của nàng muốn có ta.”

      Lão bà tử vừa nghe nở nụ cười. Có lẽ trước kia nữ oa đối với có cảm tình, nay biết như thế nào lại thích , “Nàng là Xích Dương công chúa?”

      “Đúng vậy.”

      Lão bà bà nhìn Thần Tịch nhanh chậm chiếu cố có chút phiền muộn: “Bộ dáng này của nàng cùng với Tiên hoàng có vài phần tương tự, chỉ tiếc, người tốt sống lâu......”

      Bà còn nhận thức tiên hoàng? Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng rất kinh ngạc, thời gian làm bạn với Tiên hoàng cũng tính là ít, ít nhất có vài năm , nhưng chưa từng có nghe qua tiên hoàng nhận thức người giang hồ như vậy a?

      nhiều năm, vài cái tỷ muội chúng ta cùng nhau học làm nông gia nữ, ngươi có biết làm được tốt nhất là người nào ?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghĩ nghĩ, “Hẳn là Tiên hoàng !”

      “Đúng vậy, ràng là người tôn quý nhất, nhưng lại làm người chân nhất, cũng khiêm tốn nhất, đương nhiên cũng làm tốt nhất. Người kia, cho dù có làm con nhà nông, cũng có người có thể che giấu quang hoa của nàng......” Lão bà bà vẻ mặt si mê lên chuyện cũ, tựa hồ nghĩ tới bằng hữu tốt nhất của mình.

      Thần Tịch hái đồ ăn liền tới dòng suối rửa sạch, vô tình ngẩng đầu nhìn lại đây, gặp cảnh già trẻ đều nhìn lại đây, thực tự nhiên cười cười : “Bà bà, luyện tập được nữa buổi sáng bằng nghỉ ngơi chút, sai biệt lắm ta chuẩn bị làm cơm trưa!”

      “Hảo, nha đầu vất vả.” Lão bà bà cảm thấy mỹ mãn nhìn nàng.

      Thẳng đến bóng dáng của nàng vào phòng bếp mới thu hồi lại, “Hoàng Phủ tiểu tử, ta mặc kệ trong lòng ngươi có cái ý tưởng gì, bất quá, sau khi ngươi học công phu của chúng ta, bảo hộ an nguy của nha đầu, nếu như ngươi dùng võ công của chúng ta bảo hộ nữ nhân khác, như vậy chờ hai cái lão già chúng ta ra ngoài, chúng ta cũng ngại đem ngươi đứt tay đứt chân.”

      Vừa nãy Hoàng Phủ Cảnh Hạo bởi vì nhận thức người này cùng với bà nội mình có nhận thức mà nội tâm có chút an ủi giờ tâm lại lạnh , xem ra, địa vị bà nội nhà mình cùng Tiên hoàng ở trong mắt bọn họ cũng giống nhau, liên quan con cháu đãi ngộ cũng giống đâu!

      Thần Tịch ở trong phòng bếp đồ ăn, bỗng nhiên phát ra tiếng hoảng sợ thét chói tai, Hoàng Phủ Cảnh Hạo lập tức chạy qua, chỉ thấy Thần Tịch thất kinh chạy đến đụng vào người .

      “Công chúa, làm sao vậy?”

      “Rắn, rắn, trong chậu có rắn a!” Thần Tịch đẩu thân mình núp ở trong lòng Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

      Thân ảnh lão bà bà sớm chạy vào, chưởng liền đem nơi con xà chốn kia đánh ra, sau đó quăng lửa đến hỏa thiêu.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng mềm nhũn, điểm ấy nhưng ra có đổi, trước khi mất trí nhớ nàng cũng rất sợ rắn.“Công chúa, có việc gì, tiền bối muốn xử lý.”

      Thần Tịch sờ sờ cánh tay, có chút kinh hãi, vừa rồi nagf muốn lấy chén sành để đồ ăn, liền nhìn thấy con rắn biết khi nào ở đó, sợ tới mức hoang mang lo sợ......“Cái kia, hôm nay ta muốn ăn đồ ăn này, chừng đều bị rắn đụng qua......”

      Lão bà tử gì, mọi thứ trong vườn rau, bị ít xà trùng qua thực bình thường a, như vậy ăn vậy cái gì cũng ăn được nha.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo vỗ vỗ bả vai của nàng trấn an : “Vậy hôm nay chúng ta ăn thịt nướng ! Ta lên núi bắt ít thỏ hoang hay con gì rồi trở về, ngươi chuẩn bị trước.”

      “Ân, hảo.” Thần Tịch nhìn phòng bếp liếc mắt cái, nàng cảm thấy trong lòng có bóng ma, nghĩ lại vào phòng bếp này.

      @Như Như: cảm ơn nàng lắm luôn đấy, luôn ủng hộ, luôn cmt, thanks cho ta, luôn thông cảm cho ta. http://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 88: Vào ở nông gia

      Edit:
      Trong núi nhàn nhã qua nửa tháng, những ngày này Thần Tịch đều rất vừa ý với cuộc sống này, hôm nay bị dọa như vậy, nàng lại muốn rời sơn dã.

      Thần Tịch có rất nhiều thứ sợ, nhưng nàng sợ rắn, dù có cũng sợ.

      “Nha đầu, chỉ là con rắn có cái gì phải sợ, chỉ cần ngươi hảo hảo theo ta học võ, cho dù có con rắn lớn đến cũng thể làm ngươi bị thương!”

      “Thực xin lỗi, bà bà, ta nghĩ lại vào phòng bếp nấu cớm, về sau vẫn nên tìm cái địa phương khác để ở tốt hơn!”

      “Nha đầu, cần như vậy --”

      Thần Tịch lắc đầu, kiên quyết nhìn bà bà: “ thể, ta thích phòng bếp này, chỉ cần địa phương có rắn, ta đều thích. Vĩnh viễn cũng thích!”

      Biểu của nàng có chút kích động, làm cho lão bà bà có chút kinh ngạc, cũng thể trách móc nặng nề, chỉ có thể trấn an nàng tạm thời: “Thôi được, nếu ngươi muốn cũng sao.”

      Thần Tịch thở hơi miễn cưỡng ngồi lên ghế, phải nang chưa từng bị rắn cắn qua, mà là bị cắn quá nhiều mới lưu lại bóng ma như thế.

      Vì làm cho thân thể nàng trở thành thể chất độc tố vạn năng, thân thể của nàng muốn rót vào quá nhiều độc tố, kết hợp thai độc trời sinh, ăn mòn vào cả với linh hồn, dù có trọng sinh cũng thể thoát khỏi nó.

      Ha ha, đây bất hạnh, hay may mắn?

      ......

      Khi Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở về liền nhìn đến Thần Tịch mệt mỏi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhưng có thời điểm nào nhìn thấy nản lòng thoái chí mặt nàng, “Công chúa, “

      “Chúng ta rời khỏi nơi này!”

      “Cái gì?”

      “Rời khỏi nơi này, địa phương có người ở, ta thích nơi hoang sơ rừng núi.”

      Hai lão cũng ngửa đầu lên nhìn nàng. Mới qua nữa tháng, nha đầu kia liền chịu nổi? con rắn liền dọa nàng tới vậy? Cũng quá yếu đuối !

      Thần Tịch nhìn nhị lão liếc mắt cái.“Lão gia gia, lão bà bà, các ngươi muốn dạy Hoàng Phủ Cảnh Hạo học võ, ở thôn trang xung quanh đây cũng có thể, trước hết chúng ta chuyển ra bên ngoài tìm nông thôn ở, các ngươi muốn dạy cho năm cũng có vấn đề. Nhưng là, ta thích nơi này, địa phương có rắn ta đều thích.”

      “Nha đầu, có chúng ta ở đây. Rắn gây thương tổn được ngươi!”

      , ta quyết định. được!” Thần Tịch kiên quyết , chuyện này có đường thương lượng.

      Lão bà tử có chút tức giận nhìn nàng, “Nha đầu, trốn tránh được giải quyết vấn đề.”

      phải ta trốn tránh, ta chỉ là lựa chọn địa phương an toàn. Nếu trốn tránh, các ngươi chạy đến thâm sơn rừng núi này phải là trốn tránh lớn nhất sao? Trốn tránh cuộc sống người bình thường, trốn tránh cùng thế nhân giao tiếp......”

      “Ngươi --”

      Thần Tịch đừng khai ánh mắt, cố ý như thế.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo khó xử nhìn bọn họ. Nửa ngày đề nghị : “ bằng trước hết nghe theo lời công chúa . Chúng ta rời núi tìm cái địa phương xung quanh đây để ở, nếu hai vị tiền bối ở thời gian mà vẫn được, có thể trở về. Ta theo trở về là tốt rồi.”

      Lão bà bà hừ tiếng, tỏ vẻ bất mãn, bất quá cũng luyến tiếc đánh chửi Thần Tịch.

      Lão nhân thở dài, “Được rồi, lão bà tử, chúng ta cũng nên ra ngoài chút, liền theo lời nha đầu , nàng còn , nếu thích địa phương như thế này mới làm ta lo lắng đấy!”

      “Ân, bất quá, cứ như vậy, thời gian tiểu tử Hoàng Phủ theo chúng ta học đổi lại thành năm!”

      có vấn đề, bà bà ngươi tốt!” Thần Tịch lập tức cười tủm tỉm nhìn nàng, lão bà bà hết chỗ rồi.

      Quyết đinh như vậy bọn họ liền thu thập qua loa chút rồi chuẩn bị rời khỏi núi, ăn qua cơm trưa bốn người thi triển khinh công chạy liên tục gần hai canh giờ mới thấy được khói lửa.

      “Nha đầu, nơi này là cái thôn gần kinh thành, cũng lân cận Hi thành, bất quá, nơi này cách hai thành cũng phải là quá gần, cưỡi ngựa qua lại cũng muốn mất thời gian ngày, cho nên, nơi này có quan binh đến.”

      “Ân, tìm chỗ ở lại , sau đó nghỉ ngơi cho tốt thời gian.”

      Lão nhân xuất ra cái bình sứ, “Nha đầu, màu tóc của ngươi rất nổi bật, bằng tạm thời thay đổi màu sắc ! Thuốc này có thể giúp tóc ngươi giữ được màu đen nữa năm.”

      Ôi chao!

      Thần kỳ như vậy? Thần Tịch tiếp nhận cất vào trong người, “Gia gia, thuốc này ta lưu trữ, bất quá ở trong này cần dùng, ta mang mũ sa là được rồi, dược tốt như vậy thể sử dụng ở thời điểm bình yên này!”

      Lão nhân lắc đầu, ý tưởng nha đầu kia luôn cổ quái, bây giờ còn gọi gió êm biển lặng sao?

      “Tốt lắm, trước tìm gia đình nào đó ở lại !” Lão bà tử lôi kéo Thần Tịch bước .

      được đoạn đường mới thấy được nhà nông dân khá là rộng rãi, lão bà bà thấy thế mới tiến lên gõ cửa, rất nhanh có người phụ nhân ra mở cửa, nhìn thấy bốn người bọn họ có chút nghi hoặc: “Các ngươi là?”

      “Nhĩ hảo, chúng ta là người từ xa tới, bởi vì trong nhà gặp nạn hạn hán cho nên phải xa tha hương đến đây, muốn ở lại vài ngày, biết nhà các ngươi có phòng trống hay ?”

      Phụ nhân do dự nhìn bọn họ, bề ngoài nhìn giống người xấu, nhưng là......

      “Đại thẩm yên tâm, chúng ta trả tiền thuê nhà, bọn ta chỉ là quen nơi đây cho nên muốn tìm chỗ đặt chân. Bốn người bọn ta mỗi tháng trả cho ngươi hai lượng bạc, về sau ổn định trả nhiều hơn chút, thỉnh đại thẩm giúp tìm cho bọn ta chỗ!” Thần Tịch ôn nhu ,

      Phụ nhân nghe được hai lượng bạc lập tức ánh mắt sáng lên, “Phòng trống là có, bất quá chỉ là nhà nông dân, cơm rau dưa, sợ ủy khuất vài vị......”

      Thần Tịch từ trong người lấy ra hai lượng bạc đưa tới tay phụ nhân, “ ủy khuất, bọn họ là gia gia cùng bà bà của ta, đây là phu quân của ta, chúng ta từng sống cuộc sống núi, kén chọn.”

      Phụ nhân vừa thấy được bạc trắng, suy nghĩ chút, quả thực có hai lượng, lập tức yên tâm, cười hớ hớ : “Thế này , để ta kêu nữ nhi cùng nhi tử nhà ta thu dọn phòng chút để các vị ở lại!”

      Sau đó phụ nhân mở cửa, bọn họ vào, Thần Tịch đánh giá tiểu viện này liếc mắt cái, đây là điển hình phòng ở nông thôn của cổ đại, nhà làm đơn giản, cửa sổ gỗ, đồ dùng trong nhà cũng được làm bằng gỗ. Thực đơn giản.

      Nhân khẩu nhà này rất đơn giản, chính là phụ nhân kia cùng trượng phu, lại thêm ba đứa , đại nữ nhi 16 tuổi, tiếp theo nhi tử 13 tuổi, nhi tử nhất cũng mười tuổi, bộ dáng thoạt nhìn đều là hàm hậu, khoẻ mạnh kháu khỉnh. là thu xếp phòng, cũng chỉ là dọn dẹp chút, sau đó thêm chiếu chăn, những thư khác có gì thay đổi.

      Thần Tịch vào phòng nhìn nhìn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, là đơn giản!

      Bàn vuống. Băng ghế dài, tấm ván gỗ giường đơn giản. Màn cũng có chút cũ, còn đắp vá lên số chỗ.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo vừa thấy liền nhíu mày, rất đơn sơ! Giương mắt nhìn về phía Thần Tịch: “Công -- phu nhân, nếu chúng ta --”

      cần như thế, liền ở đây .”

      Thần Tịch trực tiếp đánh gãy lời nằm giường gỗ, cứng rắn, bất quá tự tại.

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thấy nàng như vậy cũng gì nữa để hành lí xuống ra ngoài xem ý nhị lão thế nào, nhị lão vốn từng sống đơn giản qua, bất quá cũng có nhiều điểm thói quen. Dù sao cuộc sống người nhà này so với cuộc sống bọn ở trong núi còn đơn giản hơn!

      “Tiền -- gia gia, bà nội. Các ngươi cảm thấy thế nào?”

      Lão bà bà nhìn phòng bọn họ liếc mắt cái: “Tịch nhi đâu?”

      “Nàng ở giường nghỉ ngơi, muốn !”

      “Vậy trước ở tạm !” Lão bà tử thở dài, thể so a, năm đó so với bà nội của nàng, bây giờ là so với cháu người ta a!

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, lại lấy ra hai lượng bạc, đến đại sảnh nhìn phụ nhân kia ôn tồn hô: “Đại thẩm, bạc này để ngươi làm thêm chút đồ ăn. Phu nhân nhà ta đường mệt mỏi. Nên ngươi chuẩn bị nhiều đồ ăn chút.”

      “Ôi chao, hảo a, ngươi yên tâm. Tối nay ta liền bắt lấy con gà chúng ta nuôi làm thịt để bồi bổ cho phu nhân nhà công tử!”

      “Hảo, vậy đa tạ đại thẩm.”

      cần khách khí a, tướng công ta họ Triệu, ngươi gọi ta Triệu đại thẩm tốt rồi, cha bọn lên núi đốn củi, rất nhanh trở về, bây giờ ta chuẩn bị cơm chiều, các ngươi có cần cái gì với con lớn của ta.”

      “Hảo, phiền toái Triệu đại thẩm.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đánh giá phòng ở, đại khái nơi này là địa phương đơn sơ nhất mà trước giờ Xích Dương công chúa từng ở qua !

      Triệu đại thẩm phòng bếp làm đồ ăn, con của nàng đứng bên cạnh hỗ trợ. Ngược lại là nhi tử nhà Triệu đại thẩm vây quanh Hoàng Phủ Cảnh Hạo đánh giá, “Đại ca, ta gọi là Triệu Đại Hổ, đệ đệ của ta kêu Triệu Tiểu Hổ, các ngươi từ đâu tới đây a?”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn vẻ mặt ngốc ngốc Triệu Đại Hổ liếc mắt cái, biểu tình chậm rãi, “Chúng ta từ ngọn núi lớn đến, ta gọi là Cảnh Hạo, các ngươi có thể kêu ta Cảnh đại ca.”

      “Nga, Cảnh đại ca hảo.”

      Vừa vặn lão nhân cùng lão bà bà cũng ra, hai cái tiểu tử rất lễ phép ân cần thăm hỏi: “Cảnh gia gia, Cảnh bà nội hảo!”

      Lão bà bà nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, cười cười cũng phản bác, “Các ngươi hảo.”

      Triệu Đại Hổ nhìn trong phòng liếc mắt cái thấp giọng hỏi: “Cảnh Đại ca, phu nhân ngươi nhìn như thế nào a? Vừa rồi nàng đội mũ sa bọn ta có nhìn thấy được nàng có hình dạng gì a?”

      “Ha ha, phu nhân ta nàng rất đẹp.”

      ?”

      .”

      Thần Tịch ở trong phòng ngủ hồi lúc tỉnh lại màn đêm buống xuống, theo ba cái võ lâm cao thủ bọn họ chạy xuất hai canh giờ, chính là bốn giờ , tuy rằng Hoàng Phủ Cảnh Hạo có ôm nàng chạy đoạn đường, nhưng vẫn rất xa, chân nàng mệt tới muốn cử động.

      “Thần Tịch, nên ăn cơm rồi!” Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngồi ở bên giường giọng .

      Thần Tịch ngồi xuống gãi gãi đầu, “Được, ta ngủ bao lâu?”

      lâu, có nữa buổi chiều.”

      Thần Tịch muốn tới gương chải tóc chút, bất quá thời điểm đứng dậy mới phát trong phòng này có gương, ai!

      “Thần Tịch, dược gia gia đưa vẫn nên uống vào , ở nhà người khác, luôn đội mũ sa cũng tốt.”

      cũng đúng, Thần Tịch nghĩ nghĩ vẫn là lấy ra bình dược uống vào, tốc độ mà mắt thường xem tới được, toàn bộ đầu tóc hồng liền dần dần chuyển thành sợi tóc đen nhánh như vậy.

      Thần Tịch ngạc nhiên vuốt tóc dài mềm mại, đen như mực, xinh đẹp!

      thể nghĩ tới dược của lão gia gia thần kì như vậy, biết có dược nào biến thành màu tóc khác hay ? Màu trắng, màu lam, nàng đều thích, có cơ hội có thể thử xem, hảo ngoạn!

      “Ta chải đầu cho ngươi !” Hoàng Phủ Cảnh Hạo thực săn sóc cầm lấy lược búi kiểu tóc đơn giản cho nàng, phần cột ở phái sau, tầng tóc phái dưới chia làm hai để như vậy, đơn giản sạch lại có chút cảm giác phiêu dật.

      Cảm thụ được động tác Hoàng Phủ Cảnh Hạo ôn nhu, Thần Tịch có chút kinh ngạc, nam nhân này làm việc gì vẫn luôn tỉ mỉ như thế, chỉ là biết bây giờ dùng thái độ gì đối đãi với mình?

      mất tích, Đại công chúa nhất định sốt ruột !

      Ha ha, chuyện này thú vị, Đại công chúa sốt ruột biết làm ra chuyện gì?

      “Tịch nhi, Cảnh Hạo, xong chưa, nhanh ra ăn cơm , nhà Triệu đại thẩm chờ!” Ngoài phòng truyền đến thanh lão bà bà.Như: đúng nha, gọi Như Như cho dễ thương
      Y Y: muội càng ngày càng bạo lực

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 89: Vẫn luôn có người thức thời

      Edit: Phạm Mai

      Sau khi trả lời Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch ra ngoài, nhất thời hấp dẫn ánh mắt người Triệu gia: Người nam mặc kiện y phục màu lam nhạt bình thường, tóc cũng chỉ dùng cái khăn cùng màu cố định, trang phục như vậy, chút nào đặc biệt, ràng thực bình thường, nhưng khi cười , lại khiến cho người ta nhìn vào ngây người.

      Mà nữ tử càng nổi bật, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, sợi tóc đen thùi làm cho người ta nghĩ giống như được họa mà ra tán ở vai, đôi mắt giống như ngọc bích nhìn lại đây...... Chỉ thấy nàng bước từng bước chậm rãi tới, tươi đẹp thánh khiết, dáng vẻ giống như của trời. lên trong mắt mọi người thân thuần trắng, bất phàm như thế!

      Trong nông thôn thế này, xác thực có gặp qua mỹ nhân xuất sắc như thế, mọi người Triệu gia nhìn xem đến ngây người.

      Cho đến khi lão bà bà khụ hai tiếng mọi người mới bừng tỉnh, Triệu đại thẩm trừng mắt nhìn trượng phu nhà mình liếc mắt cái, cười hô: “Quả nhiên là cái mỹ nhân, trách được Cảnh công tử đau nàng như vậy, ngồi ngồi, mời ngồi, cơm rau dưa, thỉnh Cảnh phu nhân cần ghét bỏ.”

      Thần Tịch mỉm cười: “Vất vả Triệu đại thẩm xuống bếp, làm sao có thể ghét bỏ.”

      Vì thế bàn chin người ngồi xuống im lặng ăn cơm, thời điểm Thần Tịch ăn cơm thích im lặng, nàng lời nào, người Triệu gia tự nhiên cũng mở miệng loạn, vì thế liền trầm mặc trải qua bữa ăn tối.

      Cơm chiều qua , mặt trăng muốn lên cao.

      Thần Tịch nhìn thoáng qua ánh trăng cao, đêm nay trăng là nữa vòng, cảnh trí vẫn là sai.

      “Ta muốn ra ngoài chút.”

      Lão bà bà liếc Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt cái, “Cảnh Hạo, ngươi cùng Tịch Nhi, trời tối có đèn coi chừng ngã!”

      “Là.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch ra khỏi cửa Triệu gia, hai người trước sau tiêu sái con đường . Ban đêm nông thôn thập phần im lặng.

      Thôn xóm này được kêu là thôn Triệu gia, đại bộ phân gia đình trong thôn đều mang họ Triệu. Đương nhiên, dòng họ khác cũng có, bất quá nhân sổ ít.

      tới phía trước bỗng nhiên Thần Tịch dừng cước bộ, nhíu mày : “Có muỗi!”

      Ngạch! Hoàng Phủ Cảnh Hạo bất đắc dĩ, “Tất nhiên như thế, chúng ta trở về , ngày mai vào trong trấn, mua chút huân hương mang về.”

      “Được rồi!”

      Thần Tịch đáng tiếc nhìn thoáng qua điểm cuối của đoạn đường , nghĩ rằng ngày mai lại .

      Hai người trở lại ngôi nhà Triệu gia. Nhìn đến năm người Triệu gia đều ở trong sân nhìn trăng rằm, người nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau chuyện phiếm. Đơn giản là hôm nay ra cửa nhìn thấy ai, xảy ra tình gì.

      Nhìn thấy hai người Thần Tịch trở về Triệu đại thẩm cười : “Cảnh công tử, Cảnh phu nhân, các ngươi trở lại?”

      “Ân, mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi, Triệu đại thẩm mọi người chậm rãi tán gẫu.”

      “Ôi chao, hảo.”

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch vào phòng. Đóng cửa lại. Chợt nghe đến trong viện truyền đến tiếng Triệu đại thẩm : “Cha đứa , ngươi xem Cảnh công tử người ta quan tâm phu nhân của nha!”

      “Đúng vậy, nhìn nàng giống như tiểu thư con nhà giàu có vậy. Mẹ đứa , bọn họ từ trong núi ra?”

      “Ta đâu có biết a, dù sao bọn họ như vậy. Quản bọn họ đến từ đâu, dù sao cho bạc, có cái quan hệ gì, chỉ cần bọn họ hại nhà chúng ta là được rồi.”

      ......

      Thần Tịch nằm ở giường lẳng lặng nghe, nghĩ đến cuộc sống gia đình bình thường như vậy nàng rất chờ mong, thực hy vọng có ngày người nhà của mình cũng có thể vây quanh lại ở cùng chỗ như thế, ngồi ở trong viện chuyện phiếm, tùy tiện chút điều gì cũng tốt, hay là chuyện nhà.

      Nhưng, nàng chưa từng được trải nghiệm qua.

      Hơi hơi thở dài, nàng nghiêng người ngủ, cảm giác Hoàng Phủ Cảnh Hạo đắp cho nàng cái chăn mỏng, sau đó im lặng nằm ở bên ngoài, bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

      Thần Tịch cũng rất nhanh vào giấc ngủ, đêm vô mộng, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát Hoàng Phủ Cảnh Hạo có ở bên cạnh, tùy ý cột chắc tóc ra ngoài, chỉ nhìn thấy lão bà bà ngồi trong sân, giúp rửa rau.

      Nhìn thấy nàng ra cười hỏi: “Tịch Nhi, đêm qua ngủ ngon giấc ?”

      “Tốt lắm, bà nội sao?”

      “Cũng sai a, gia gia ngươi cùng Cảnh Hạo lên núi săn thú.”

      “Nga.”

      Lão bà bà hòa ái nhìn nàng : “Giếng nước ở bên kia, nhanh rửa mặt , đợi chút xíu ăn điểm tâm!”

      “Vâng.”

      Thần Tịch đến cái giếng, nhìn nhìn giếng nước, thực cổ a, tay cầm lấy xô gỗ. Kỳ trong nông thôn ở đại cũng có giếng nước, bất quá đại nếu múc nước cũng là dùng xô thiếc hoặc là nhựa để múc, nên nó rất nhiều, giống xô gỗ cồng kềnh như vậy.

      Lấy tay cởi ra dây thừng quang xô gỗ xuống giếng, cầm dây thừng, để cho nước vào xô, tay nắm dây thừng kéo lên.

      “Cảnh phu nhân, ta đến giúp ngươi!” Nữ nhi nhà Triệu đại thẩm vừa thấy tình huống như vậy nghĩ Thần Tịch biết dùng, chạy nhanh đến hỗ trợ.

      Thần Tịch kéo lên xô nước để lên cạnh miếng giếng cười cười, “ sao, tự ta có thể múc được.”

      “Được, chậu rửa mặt cùng khăn tay ở kia --”

      Thần Tịch nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, thở dài, khăn tay kia vừa nhìn là biết có người dùng qua, từ trong người lấy ra cái khăn tay, “ cần, ta có.”

      Nữ nhi Triệu gia nhìn đến khăn lụa mềm mại trong tay nàng nhất thời hâm mộ, tốt a, mặt còn thêu hoa !

      “Tiểu Lan, lại đây hỗ trợ!”

      “Ôi chao, nương, con đến ngay đây.” Triệu Tiểu Lan hướng về phía Thần Tịch ngại ngùng cười cười chạy chậm phòng bếp.

      Thần Tịch rửa mặt xong xác định nơi này cần phải mua thêm chút đồ dùng này nọ, đơn sơ quá mức cũng tốt, trước giờ chủ trương của nàng là được lãng phí, nhưng tuyệt đối chủ trương làm cho mình sống quá thiếu thốn như vậy.

      Lão bà bà nhìn thấy nàng đăm chiêu lại đây cười hỏi: “Tịch Nhi, quen sao?”

      “Đúng vậy, chờ Cảnh Hạo trở về vào trong trấn mua chút đồ về!”

      , hai người bọn họ cùng , mua nhiều thứ về để dùng cũng tốt.”

      bao lâu sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo liền cùng lão gia gia người tay cầm mấy con thỏ hoang, chim trĩ trở về, xem như thắng lợi trở về, nhìn xem mắt Triệu đại thẩm đều sáng lên, tay nghề hai người bọn họ tốt!

      Hoàng Phủ Cảnh Hạo đem này nọ phóng góc sân, “Triệu đại thẩm, những thứ này coi như thêm chút đồ ăn, phiền ngươi làm phong phú chút, mấy con thỏ cùng chim trĩ đều còn sống, có thể nuôi, từ từ ăn.”

      “Ôi chao, tốt, ta làm như vậy!” Triệu đại thẩm cười ha ha lôi kéo nữ nhi cùng nhau đem con thỏ, chim trĩ tách ra bỏ vào trong lồng sắt, con nào bị thương nặng liền để lại chuẩn bị nấu cơm trưa.

      Lão bà bà vừa lòng nhìn hai người bọn họ : “Hai ông cháu các ngươi làm tốt lắm, vừa vặn, Tịch Nhi muốn mua chút đồ, các ngươi ăn điểm tâm xong kêu đứa Đại Hổ dẫn vào trong trấn chút đồ về, đồ dùng đều mua nhiều thêm chút.”

      “Hảo.”

      ......

      ngày này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng lão nhân ăn qua điểm tâm cùng Triệu Đại Hổ mượn cái xe ngựa của tiểu địa chủ trong thôn vào thị trấn mua đồ.

      Thần Tịch mừng rỡ nhàn nhã dạo xung quanh, đương nhiên, bên cạnh nàng là Triệu Tiểu Hổ.

      “Tịch tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn xem ruộng a? tại có gì đẹp để xem, lạc hay cái gì cũng thu hoạch rồi!”

      , tùy tiện chút.”

      Ánh mắt Thần Tịch nhìn chung quanh, mùa đông, là mùa nghỉ ngơi lấy lại sức, trừ bỏ bờ ruộng dài có ít số cỏ dại biết tên, đồng ruộng đều là trụi lủi, cỏ dại đều có mấy phần.

      “Di, kia phải mai vàng sao?”

      Thần Tịch nhìn đến chỗ sườn núi, mảnh dài mai vàng, tựa hồ là được người trồng.

      “Tỷ tỷ, đó là Hoàng thiếu gia cho người trồng, là đại phu, hoa mai vàng có thể làm thuốc! Cho nên để cho người ta trồng rất là nhiều.”

      Thần Tịch cười cười, hoa mai vàng sau khi được chế biến xác thực có thể trở thành dược liệu quý báu, có tên gọi giải độc sinh tân. Bất quá, nàng thích mai vàng là vì mai vàng ở thời khắc sương tuyết khắc nghiệt mà nở ra, phấn hoa vàng giống như tịch, hương thơm ngát.

      Bước tới, tay chạm đến cành mai, còn có động thủ hái thanh ngăn trở nàng, “Vị nương này, thỉnh cần loạn hái hoa.”

      Giữa mai vàng ra nam tử áo xanh, ước chừng còn rất trẻ, thoạt nhìn hẳn là cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo niên kỉ sai biệt lắm, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, thoạt nhìn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.

      “Hoàng đại ca, Tịch tỷ tỷ phải hái hoa, nàng chỉ là đến xem.” Triệu Tiểu Hổ kéo kéo ống tay áo Thần Tịch, ý bảo nàng cần hái.

      Thần Tịch buông tay, mỉm cười: “Vừa mới nhìn thấy hoa đẹp, xác thực muốn hái xuống ít chơi đùa, bất quá vị công tử này nếu luyến tiếc ta làm.”

      Nam tử áo xanh nhìn Triệu Tiểu Hổ liếc mắt cái, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hổ, nhà đệ khi nào hơn cái tỷ tỷ?”

      Triệu Tiểu Hổ ngượng ngùng : “Tịch tỷ tỷ là khách nhân mà nhà đệ mói lưu gần đây, hôm nay tỷ tỷ nhàm chán, ra ngoài dạo chút.”

      ra là thế, nam tử áo xanh nâng mắt nhìn về phía Thần Tịch, chống lại cặp mắt màu lam của nàng hơi hơi sửng sốt, “Tại hạ Hoàng Thanh Vân, gặp qua nương.”

      “Nhĩ hảo, ta gọi là Thần Tịch, quấy rầy.”

      “Ha ha, vô phương, mai vàng này là để làm thuốc, trong nông thôn thiếu dược cho nên --”

      Thần Tịch thèm để ý cười cười, giọng : “Hiểu được, Hoàng công tử cần ngại ngùng, đây vốn là hoa của ngươi, nhất thiết phải hái. Ta chỉ nghĩ hái chút hoa dại thôi!”

      Hoa dại? Cái này giống hoa dại sao? Hơn nữa, vừa rồi Tiểu Hổ ràng hoa này là trồng làm thuốc, nữ nhân này dối cũng chớp mắt a, nghĩ rằng có nghe được đối thoại vừa rồi a!

      Trong lòng Hoàng Thanh Vân oán thầm, mặt lại làm bộ như biết, mặc kệ thế nào miễn hai người cảm thấy xấu hổ.

      “Tịch Nhi --” Lão bà tử bước nhanh tới đây, nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt cái, có chút đề phòng, “Tịch nhi, con ra ngoài lâu, dạo cũng mệt mỏi ?”

      “Vẫn tốt, bà nội sao lại ra đây?”

      “Ta lo lắng con ra ngoài cùng Tiểu Hổ có để ý giờ giấc!”

      Thần Tịch thân thủ vỗ về nàng, “ có việc gì, bà nội, trở về !”

      Lão bà bà nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt cái, lại nhìn rừng mai vàng liếc mắt cái, thu hồi ánh mắt hòa ái kêu Tiểu Hổ cùng nhau trở về.

      Hoàng Thanh Vân sờ sờ cái mũi, có làm cái gì sao? có, lão bà bà kia như thế nào lại có vẻ mặt phòng bị nhìn ?

      Nếu có nhìn lầm, lão bà bà kia hẳn là cao thủ , niên kỉ lớn như vậy, theo thanh nàng tới gần, thời gian thực rất ngắn, nếu lão nhân bình thường căn bản có nhanh như vậy.

      Xem ra, nông thôn này cũng bắt đầu nhiều màu sắc a! còn tưởng rằng địa phương nơi mình trốn này thực yên tĩnh, thể tưởng được còn có người giống đến địa phương như vậy!

      Thần Tịch, tên này hình như có điểm quen thuộc, nghe qua ở đâu? Giống như chưa từng nghe qua đâu, nhưng vì sao có cảm giác quen thuộc?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :