1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương90: Về vấn đề đứa bé
      Edit: Fuly

      Úc Tử Duyệt dọn dẹp phòng ăn xong, muốn nấu cơm, nhưng bị Lăng Bắc Hàn kéo lại, giúp xử lý vết thươngtrên mu bàn tay trước, sau đó, dẫn xuống quán ăn Vương Ký ở lầu dưới muabữa sáng.

      Ăn sáng xong, tâm trạng Úc Tử Duyệtcũng hoàn toàn phục hồi, chiều nayanh phải trở về, muốn cả hai đều vui vẻ.

      Hai người tản bộ về phía quân khu,vừa vừa tán gẫu.

      "Vậy lần này thành phố Y à?"

      "Ừ, về trụ sở chính, ở khu Tây Bình."

      "Ở đó cách nơi này xa ." Bình thường em có thể đến thăm hay ? Những lời này dám hỏira miệng, gương mặt có chút hồng.

      "Phải, xa." Sau này, có thểthường xuyên về nhà, những lời này, cũng thể biết xấu hổ mà ra miệng.

      Ở cửa quân khu, nhân viên bảo vệđưacho Úc Tử Duyệt cái bao, Úc Tử Duyệt nhớ ra, đây là trà mẹ gửi tới.

      "Em thích uống trà?"Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt mở ra bao ra, nghi ngờ hỏi.

      " phải, mẹ em có mở chuỗicửa hàng trà. Bà ấy thường gửi ít tớiđây, để em biếu cho bà nội và ba!" Úc Tử Duyệt vất vả mở bao ra, vứt bọcngoài vào thùng rác, bỏ bốn bịch trà búp Minh Tiền Long Tĩnh vào hai hộp được chuẩn bị sẵn, dịu dàng .

      Lăng Bắc Hàn nhíu lông mày lại, cảm thấy mẹ vợ là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, giống Tiếu nữ sĩ nhà , luôn có vẻ ngạo mạn. Cũng nhìn ra được,mẹ vợ rất thương an tâm vềcô con này.

      Nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy trong cuộc hôn nhân này xét về mọi mặcnhà họ Nhà họ Lăngkém hơn hẳn nhà họÚc.

      "Thất thần cái gì vậy? thôi! Lá trà lầnnày giống mấy lần trước, lát nữaanh mua nhé!" Úc Tử Duyệtnhét hai hộp trà vào trong tay Lăng Bắc Hàn, sảng khoái cười .

      mua? Kiếp sau !

      Lăng Bắc Hàn hừ lạnh trong lòng, nhưng vẫn gì, xem như giúp chút vậy!

      tay Úc Tử Duyệt chủ động kéo bàn tay to của , lại bị né tránh, hơi bị tổn thương ngước đầu nhìn : "Mặcquân trang phải nghiêm túc, thể lôilôi kéo kéo, khắp nơi trong đại viện đều có lãnh đạo, bị nhìn thấy, ảnh hưởngkhông tốt!" cúi đầu, giọng giải thích bên tai .

      "Hừ, dối trá!" Úc Tử Duyệt liếc cái, . Mấy lần trước ở bên ngoài, lúc nào cũng kéo tay đấy!

      để ý tới , trước về phíaLăng gia.

      Trong khí, có cơn gió lạnh thổiqua, những khóm trúc hai bên đường kêu xào xạc, xa xa, Úc Tử Duyệt thấy bà nộiđang ngồi ở cửa phơi nắng.

      ra bà nội rất dễ chung sống, nóichuyện với bà, cười đùa với bà, cùng bà hát kinh kịch, bà rất vui vẻ.

      Còn mẹ chồng Tiếu Dĩnh, cảm thấy cóchút kỳ quái, có chút sợ bà, cũng biết nên làm sao sao lấy lòng bà. Cha chồng Lăng Chí Tiêu đối xử với cũngxem như là tốt, ít nhất nhìn thấy nởnụ cười......

      "Bà nội, sao bà mặc áo ấm? Bàkhông lạnh sao?" Úc Tử Duyệt chậm rãiđi tới bên cạnh bà cụ, ngồi xổm xuống thân thiết bắt tay bà hỏi.

      Tay bà nội ấm áp hơn tay nhiều, cổ tay trái còn mang chiếc vòng ngọcphỉ thúy trong suốt.

      Bà nội cầm ngược lại bàn tay của Úc Tử Duyệt, dùng sức chà xát: "Bộ xương giàcủa ta đây còn cường tráng lắm! Ngược lại cháu đó, tay lạnh như băng vậy! mặc đủ ấm sao?

      "Có mà! Bà nội. Lăng Bắc Hàn mua tràcho bà đấy!" Thấy bà nội muốn kiểm tra,Úc Tử Duyệt lập tức lui về phía sau, kéoLăng Bắc Hàn tới, vội vàng lấy lòng với bà nội.

      Nghe Lăng Bắc Hàn mua trà cho bọn họ, bà nội theo bản năng hừ lạnh trong lòng,lúc này Lăng Chí Tiêu bưng bìnhinox giữ nhiệt cũng từ trong nhà bước ra, nhìn túi trà trong tay Lăng Bắc Hàn, ôngcũng giống bà nội hừ lạnh trong lòng.

      Nó mua quà cho cho bọn họ? Kiếp sau !

      cần đoán cũng biết là con bé mua, bọn họ cũng vạch trần, chỉ là cáchnhìn đối với Úc Tử Duyệt có chút thay đổi.

      Lăng Bắc Hàn mím môi, mặt chút thay đổi, giơ túi trà lên bước vào cửa, câu cũng với bà nội và ông Lăng. Úc Tử Duyệt bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng , người nàythật hiểu chuyện!

      Lăng Bắc Hàn vào cửa, vừa đúng gặp phải Tiếu Dĩnh xuống cầu thang, bản năng nhớ lại chuyện với Hạ Tĩnh Sơ,Lăng Bắc Hàn nhanh chóng chuyển tầm mắt. "Mẹ! Chào buổi sáng!" Úc Tử Duyệt xông tới phá vỡ bầu khí lạnh chết người này, cười cười chào Tiếu Dĩnh.

      " về rồi."Mặt Tiếu Dĩnh chútthay đổi, thốt ra mấy chữ giống như được nặn ra từ giữa kẽ răng. Nhìn túi trà trênbàn, lại nhớ tới những lời Úc Tử Duyệtvừa .

      Nghĩ thầm con bé này bắt đầu trở nên thông minh hơn rồi......

      "Vâng! Con xuống phòng bếp giúp mộttay đây." Úc Tử Duyệt cười khúc khích , nhớ tới lúc ở nhà, Lệ Huyên Huyên cũng thường đến phòng bếp giúp đỡ, côvội vã xong liền xoay người.

      Còn chưa kịp bước, liền bị Lăng Bắc Hànkéo về hướng cầu thang.

      "Này! làm gì thế?" Úc Tử Duyệtgiùng giằng, giọng .

      Tiếu Dĩnh nhàn nhạt quét mắt nhìn hai bóng dáng lên lầu, chân mày nhíu lại, nhìn ra được đứa con trai này đối xửrất đặc biệt với Úc Tử Duyệt, trong lònghơi ghen tị.

      "Sao để em đến phòng bếp giúp đỡ chứ? Chị Huyên Huyên cũng thườnglàm như vậy......" Mới vừa vào gianphòng, cũng là phòng trước kia của LăngBắc Hàn, Úc Tử Duyệt nhìn ai oán.

      "Học theo người ta làm gì? Em chính là em!" Lăng Bắc Hàn có chút đau lòngkhithấy như vậy, trầm giọng . Mặc dù thẳng thắn ra, nhưng cũng làtrá hình cho biết.

      Em chính là em, thích em như vậy!

      Nhưng Úc Tử Duyệt lại hiểu sai ý , muốn để làm cho người nhà vui lòng sao? Còn lợi dụng làm bọn họ tức giận.

      "Đây là cái gì?" Lăng Bắc Hàn tới cạnh bàn, ở đó thấy máy vi tính, ngược lại là miếng vải thêu hoa, có thểnhận ra được đó là cách thêu hình chữ thập.

      khung thêu hình tròn, là đóa mẫu đơn thêu dở, Lăng Bắc Hàn cầm lên, hỏi.

      "A. đó là tranh thêu chữ thập đó! Bà nộibảo em thêu, "hoa khai phú quý"!" Kể từkhi thể chơi trò chơi, mỗi đêm đều ở nhà thêu tranh chữ thập, trước kia chân tay vụng về còn bị kim đâm rất nhiều lần đấy.

      "Bà nội bảo em thêu cái này làm gì?"Lăng Bắc Hàn vui hỏi, vốnkhông thích hợp làm những việc này.

      "Bà nội , con đều phải biết làm chút nữ công. việc thêu thùa này rất tốt, nên muốn em học." Úc Tử Duyệtngây ngô . Sắc mặt Lăng Bắc Hàn kia cũng càng ngày càng đen.

      "Máy vi tính đâu?" Lăng Bắc Hàn lại hỏi.

      Nhắc tới máy vi tính, trong lòng Úc Tử Duyệt chua chua, lần trước chơi game bị mẹ chồng phát , ngày thứ hai máy vi tính liền bị mang , "Mẹ , trongphòng ngủ nên để những vật cóphóng xạ quá lớn, nên đem đến thưphòng." Nhưng đối diện thư phòng chínhlà phòng của bà nội, sao có thể chơitrò chơi được chứ?



      ràng là trá hình muốn để chocô chơi trò chơi đây mà.

      Mặc dù nhìn bề ngoài Úc Tử Duyệt hơi ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại hiểu rất . chơi chơi, cũng nghiện internet.

      Mặt Lăng Bắc Hàn càng đen hơn, hiểu bọn họ là ở nhắm vào . đám trưởng còn mưu tính với bé như vậy sao? Bà nội xuất thân từ quân nhân, mặc dù thích những hiền tuệ, nhưng thời đại này còn có trẻ nàobiết làm nữ công chứ?

      Về phần mẹ mình. . . . .

      Lăng Bắc Hàn tối sầm mặt, ném bức tranh thêu hình chữ thập vào thùng rác.

      Này? làm gì thế?" Úc Tử Duyệt vội vàng nhặt lên, tức giận quát: "Đây là người ta vất vả mới thêu được" tiện tay phủi phủi, .

      "Chuyển về nhà ở !" kéo tay , trịnh trọng , trong lòng đối với trànđầy thương.

      vốn nghĩ, để cho ở nhà lớn, tốithiểu cũng có người chăm sóc, bị người ta ăn hiếp; Cũng từng nghĩ tới, để cho sống cùng người nhà , dần dần làm dịu quan hệ giữa và các trưởng bối.

      ngờ, ngay cả bọn họ cũng chịu bao dung.

      muốn giận cha mẹsao? Hay là do cảm thấy mình thay đổi, thể chọc tức người nhà của nữa?

      Nếu như là vào hai tháng trước, như vậy, sớm mừng rỡ như điênrồi, nhưng bây giờ, trong lòng lại hết sức chua xót.

      "Em về?" Úc Tử Duyệt em chínhlà con gián đánh chết. ‘‘LăngBắc Hàn! đừng xem thường em." tức giận rống lên, cũng cực kỳ kiềm chếgiọng, sợ mọi người dưới lầu nghe được.



      Huống chi, thể để Úc gia mấtthể diện? thể để cho người ta , con của Úc Trạch Hạo và Tô Mạtthếnày tốt, thế kia tốt.

      ra , càng để ý, chính là cái nhìncủa Lăng Bắc Hàn với .

      Lăng Bắc Hàn gì nữa, chỉ làkéo vào trong ngực, đau lòng ôm chặtlấy .

      Úc Tử Duyệt cảm giác ôm chặt đến mức sắp thở nổi, mới buông ra, cũng hiểu có ý gì.

      "Nếu em cảm thấy ở đây vui, về nhà ở , đó mới là nhà của chúng ta."Lăng Bắc Hàn ngắt đầu mũi của , dịu dàng .

      " lại ở nhà......" Trở về có ý nghĩa gì! Úc Tử Duyệt oán giận thầm trong lòng. Mấy ngày trước còn oán hận muốn gặp lại , muốnsống cùng nữa. Nhưng bây giờ, côbắt đầu nỡ để rời .

      Lời của ... khiến hết sức mừng rỡ,cảm giác bắt đầu tiếp nhận , nếu tối hôm qua cũng giả bộđau bụng gọi trở về, cũng ăn mặc quyến rũ như vậy quyến rũ ......

      Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng Lăng Bắc Hàn dần dần biến mất, tâm tình cũngtrở nên tốt hơn.

      Buổi trưa họ ở lại nhà lớn ăn cơm.

      "Định khi nào để cho bà già ta đây ômchắt trai hả?" Bà nội trực tiếp mở miệnghỏi.

      Mặt Úc Tử Duyệtđỏ lên, len lén liếcnhìn Lăng Bắc Hàn ngồi ở bên cạnh.

      Đôi đũa gắp thức ăn của Tiếu Dĩnhkhẽ dừng hai giây, sau đó tự nhiên nhưcũ, nghiêng tai nghe suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn. Lăng Chí Tiêu hề gì,cũng im lặng nghe ý kiến của con trai.

      ra bà nội cũng để ý cháu dâu này là người như thế nào, chỉ là mấy năm nữa, sớm muộn gì bà cũng phải . Điều bà quan tâm nhất, vẫn là chắttrai.

      Nhìn hương hỏa Nhà họ Lăngkéo dài, bàkhông có mặt mũi xuống đất gặp mặt Lão Thái Gia tử.

      ‘‘Duyệt Duyệt mới hai mươi tuổi, chúngcháu vội." Lăng Bắc Hàn mởmiệng, trầm giọng . Mặc dù cũngrất thích trẻ con, nhưng, thểích kỷ.

      Lăng Bắc Hàn vừa như thế, lòng ÚcTử Duyệt lộp bộp rơi xuống, biếtanh là vì tốt cho , hay là vì chưamuốn có đứa bé của ......

      "Bốp!" Bà nội tức giận quăng chiếc đũa, "Các người vội, nhưng ta vội! Bảo cháu kết hôn để làm gì chứ?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91: Dây dưa!

      Edit: Fuly


      Để cho kết hôn chính là vì sinh con hay sao?

      Nghe lời của lão phu nhân, sao cứ có cảm giác và Lăng Bắc Hàn là công cụsinh con của bọn họ vậy chứ?

      "Bà nội. . . . . . Bà đừng nóng giận, chúngcháu cố gắng!" , Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt giận đến đỏ bừng của lão phu nhân,vội vàng trấn an , lại dì giúp việcmang lên thêm cho bà đôi đũa khác.

      "Vẫn là nha đầu hiểu chuyện!" Lão phu nhân cũng phải là người "thấu tình đạt lý", sắc mặt hòa hoãn hơn, theo bậc thang Úc Tử Duyệt dựng xuống. Còn gắp miếng thịt cho Úc Tử Duyệt.

      Lăng Bắc Hàn vẫn lời, chỉcần Úc Tử Duyệt muốn ly hôn vớianh nữa, chuyện về đứa , cứ thuậntheo tự nhiên là được. vì muốn bọn họ vui lòng mà cố ý "chế tạo".

      "Mẹ, chuyện về đứa , cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!" Rốt cuộc Tiếu Dĩnh cũng mở miệng , trong lòng bà vẫn còn chưa tiếp nhận người con dâu Úc Tử Duyệt này, cho nên, chuyện về cháu trai, bà vội.

      Lão phu nhân cũng hiểu tâm tư của Tiếu Dĩnh, nên thêm gì nữa.

      cho là đây là chuyện thuận theotự nhiên, chỉ cần hai vợ chồng già nàygiật dây cho đôi trẻ, điều Lăng Bắc Hàn về quân khu, hai vợ chồng tên nhóc này có thể ngày ngày ở bên nhau rồi, đứabé cũng tự nhiên có.

      Nhưng lão phu nhân cũng hiểu Tiếu Dĩnh bất mãn với cháu dâu này, nên bà cũng nhiều lời thêm nữa.

      Ăn cơm trưa xong, Lăng Bắc Hàn liền kéo Úc Tử Duyệt ra khỏi nhà lớn.

      "Quan hệ của và người nhà sao lạilạnh nhạt vậy chứ, cứ giống như là kẻđịch ấy!" Úc Tử Duyệt nắm tay Lăng BắcHàn, vừa lắc lắc, vừa hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cười nhạt: " đúng làxem nhau như kẻ địch!" .

      " gia đình phải có thương mới trụ vững. Đúng !" Úc Tử Duyệtngây ngô , Lăng Bắc Hàn siết chặtnắm đấm, sinh ra ở trong gia đình quyềnquý như vậy, mỗi người ra đều là vật hy sinh cho gia tộc, ngay cả hôn nhân cũng có quyền tự chủ, Lăng Bắc Hàn cảm thấy đây cũng là nỗi bi aicủa .

      Nhưng cũng may mắn, người trướcmắt, là người mà .

      "Về sau định làm ở đâu?" Lăng BắcHàn bá đạo trở tay nắm lấy bàn tay nhỏbé của , trầm giọng hỏi.

      Nhắc tới công việc, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, trong lòng vẫn có chút phiềnmuộn: "Em cũng biết nữa, trước kia rất thích làm dự án du lịch, cho nên em từng làm người biên tập. . . . . ." Úc Tử Duyệt mờ mịt với Lăng BắcHàn.

      Tuổi của còn , nên tính tình cũngkhông mấy kiên định.

      Lăng Bắc Hàn nhíu nhíu mày: " có hứng thú với việc làm phóng viên xã hộià?".

      "Có chứ! Tòa soạn chúng em lúc khôngcó người phỏng vấn, ông chủ liền sai em và chị Nhan đó! Trước kia em cũng từng học môn quan hệ côngchúng đó!" Úc Tử Duyệt giống như là đứa bé phát vùng đất mới, cườinói.

      tuổi còn , để cho xông xáo nhiều hơn cũng tồi, từ từ làm việccùng xã hội rồi phát đến tột cùng mình thích hợp làm ngành nào tốt hơn.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, về nhà lái xe mang đên tòa soạn báo, tổng biên tập là chiến hữu trước kia của ,chào hỏi xong, liền bảo Úc Tử Duyệtngày mai đến đó thực tập.

      Chuyện công việc giải quyết thuận lợi,trong lòng Úc Tử Duyệt hết sức cảm kíchLăng Bắc Hàn. Hơn nữa quyết tâmphải cố gắng trong công việc, thểkhiến cho mất mặt!

      ***

      Cơm tối ăn ở bên ngoài, hai người nóng lòng về nhà, nên dạo ở bờ hồ sau chung cư lúc, mới trở về.

      "Chiều mai à?" Nhớ tới Lăng BắcHàn phải về bộ đội, trong lòng rất nỡ, nhưng vẫn làm bộ như tùy ý hỏi thăm thôi.

      "Ừ" trả lời qua loa, mở cửa, kéo vào.

      "Ồ! Vậy nhanh tắm ! Tối nayngủ sớm chút!" rất chu đáo cho tắm trước, trong lòng lại chua xót, tự mình chạy đến phòng ngủ, sau khi bước vào, liền vội vàng khóa cửa phòng.

      quên tối hôm qua bọn họ đãngủ riêng!

      Vừa mới vào nhà, điện thoại di động trong túi liền vang lên, Úc Tử Duyệt thấy là số của Lệ Mộ Phàm, lập tức từ chối, còn hung hăng tắt máy.

      "Úc Tử Duyệt! Cậu xuống đây! xuống đây!" Mới vừa cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền nghe thấy ngoài ban côngtruyền tới thanh của Lệ Mộ Phàm,trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đếnban công, chỉ thấy có bóng ngườiđang đứng ở dưới ánh đèn

      "Bệnh thần kinh! Ầm ĩ gì thế hả?"

      "Còn ồn ào nữa tôi báo cảnh sát đấy!"

      Lúc này, có hàng xóm mở cửa sổ lớntiếng mắng.

      "Úc Tử Duyệt! Em xuống đây! Mauxuống đây!" Lệ Mộ Phàm vẫn hétlên, Úc Tử Duyệt hoảng sợ, vội vàngchạy vào phòng ngủ, rồi lao xuống lâu,may mà Lăng Bắc Hàn vẫn tắm. Hẳn là nghe được.

      "Lệ Mộ Phàm! Cậu phát điên cái gì đấy?!" Vừa tới lầu dưới, đứng cách LệMộ Phàm mười mấy mét, đè nén thanh, giọng quát.

      Lệ Mộ Phàm nhìn thấy , khóe miệng nâng lên thành nụ cười, lên trước.

      còn chưa đến gần, nghe được mùi cồn nồng nặc, cau mày.

      "Muộn vậy rồi cậu còn đến tìm tôi làmgì? ! Về ! Tôi muốn nghỉ—— a ——" Lời của còn chưa hết, liền bị Lệ Mộ Phàm kéo vào trong lòng, LệMộ Phàm bá đạo cúi đầu, hung hăng hôn lên môi .

      Mùi rượu xộc vào mũi, môi truyền đến từng trận đau nhói, là bị dùng lực hút.

      Úc Tử Duyệt sửng sốt mấy giây, vội vàng đưa tay, cố gắng giãy giụa. Thế nhưng lại ôm chặt lấy , điên cuồnghôn, cánh tay giữ chặt hông của , tay khác giữ chặt ót . . . . . .

      Hận thể khảm vào trong thân thể. . . . . .

      Tại sao lại vứt bỏ ? ! Tại sao nhanhnhư vậy liền người khác? ! Tại saobỏ lại ? ! Lệ Mộ Phàm gào thét trong lòng. . . . . .

      "Ưmh —— ưmh ——" , Úc Tử Duyệt giùng giằng, phát ra thanh kháng nghị.

      Lăng Bắc Hàn xuống lầu thấy màn này, tim dâng lên cỗ lửa giận, tiến lên: "Các người làm gì đó?!" Gầm tiếng, thanhkhông lớn, lại vô cùng có lực sát thương.

      "A ——" Úc Tử Duyệt hung tợn cắn vàolưỡi Lệ Mộ Phàm, bị đau mới chịubuông ra.

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng khống chế nổi nữa, tiến lên, níu lấy cổ áo LệMộ Phàm, vung nắm đấm, đập thẳng vàomặt ta!

      " ——" Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lệ Mộ Phàm bị Lăng Bắc Hàn đánh ngã nhào xuống đất, vội rống to, Lăng Bắc Hàn là quân nhân, thân tường đồng vách sắt, dù thân thủ Lệ Mộ Phàm khôngkém, nhưng vẫn phải là đối thủcủa !

      cũng muốn chuyện này bị hàng xóm thấy, rất mất mặt!

      Lệ Mộ Phàm nhổ ra ngụm máu tươi,đứng lên: "Người ấy là tôi!" Ngón trỏ của ta chỉ vào Úc Tử Duyệt, vừa hài lòng vừa đắc chí khiêu khích nhìn Lăng Bắc Hàn quát.

      Lời của Lệ Mộ Phàm dễ dàng đâm trúngchỗ đau của Lăng Bắc Hàn, tiến lên, vung nắm đấm định đập ta lần nữa, đúng lúc này, lại bị Úc Tử Duyệt giữ chặt tay, đứng chắn trước mặt ,

      " đừng đánh cậu ấy! Em đuổi cậu ấy !" Úc Tử Duyệt giọng khẩn cầuLăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng mâuthuẫn, cũng ngừng đấu tranh.

      Lệ Mộ Phàm, cũng muốn Lệ Mộ Phàm bị thương,càng muốn hai người đàn ông nàyđánh nhau vì .

      che chở cho Lệ Mộ Phàm như vậy, làm lòng Lăng Bắc Hàn có chút chua xót, hung tợn trừng mắt liếc ta cái, xoay người, sải bước lên lầu!

      "Lăng ——" Thấy lên lầu, trong lòngÚc Tử Duyệt vô cùng sốt ruột.

      "Lệ Mộ Phàm, cậu cút cho mình! Đừng quấy rầy cuộc sống của mình nữa!" Úc Tử Duyệt xoay người, đưa tay kéo LệMộ Phàm về con đường trongchung cư, cứ đứng ở dưới lầu dây dưa như vậy, còn ra thể thống gì chứ!

      "Úc Tử Duyệt, cậu vẫn thích mình —— cậu mình —— mình biết mà —— nhìn thấy ta đánh mình, cậu đau lòng, đúng ?" Lệ Mộ Phàm vừagiống như đứa bé, vừa giống nhưmột tên ăn xin hèn mọn, khóe miệng cònlưu lại tia máu, lại vô cùng vui vẻ, hả hê .

      "Lệ Mộ Phàm! Cậu có thể trưởng thành chút được hay ? Mình khôngthích cậu, mình cũng chưa từng cậu!Cậu cho mình! Mình kết hôn!Mình có khả năng ở cùng với cậu! Hơn nữa, cậu căn bản phải là mẫungười mình thích! Chính bản thân cậu còn chưa biết tự mình sao có thể biết người khác?" Úc Tử Duyệt lôi tađến chỗ người, quát .

      Lần trước vì đợi , ngồi ở trongcông viên uống rượu, gặp mưa, khiến chobản thân tiều tụy chịu nổi.

      Bây giờ, lại uống đến say mèm, khiến cho bản thân mình tràn đầy sa sút.

      sai, đến ngay cả bản thân mình cũng , sao có thể người khác? Mà , cũng là người cần được !

      "Vậy cậu dạy mình ! Vì sao bỏ lại mộtmình mình? Cậu mình, cậu dạy chomình cách !" Lệ Mộ Phàm nhìn , kích động quát, hốc mắt ửng hồng.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của anhta càng thêm khổ sở, rối rắm.

      "Mình ! Cũng muốn! LệMộ Phàm, cậu ! Đừng làm cho mìnhkhinh thường cậu!" trừng mắt nhìnanh, hét lớn, trong lòng quặn đau từngcơn.

      Tiếc thương cho đoạn tình say đắmtrẻ trung kia. . . . . . Nhưng cũng buộcmình phải hoàn toàn để xuống, bởi vìngười trong lòng là Lăng Bắc Hàn!

      gào xong, quyết tuyệt xoay người.

      "Cái tên Lăng Bắc Hàn kia, ta căn bản cậu!" , Lệ Mộ Phàm mấtkhống chế rống to, lời của , làm lồng ngực Úc Tử Duyệt co rút.

      "Chuyện này liên quan gì tới cậu! Cậu cần phải dùng loại khích bác hèn hạ như vậy!" gào xong, sải bướcchạy ——

      Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần biến mất của , nhếch nhác quỳtrên mặt đất, đôi tay ôm chặt lấy đầu, khổ sở gào thét . . . . .

      Úc Tử Duyệt lo lắng chạy lên lầu, cũngmay, cửa bị khóa lại, vào nhà,phóng tới tắm, mở van nước, hung hăngchà sát đôi môi của mình, còn đánh răng.

      Tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, cônhìn mình trong gương, nở nụ cười chuaxót.

      Có oán giận dỗi trước kia ? Nếunhư giận dỗi, cũng gảcho Lăng Bắc Hàn. . . . . . Nhưng bây giờ cũng bắt đầu hiểu, và Lệ Mộ Phàmquá giống nhau, căn bản thích hợp.. . . . .

      Rửa mặt xong, trở lại phòng ngủ chính, thấy Lăng Bắc Hàn dựa vào đầu giường đọc sách, biết vào cũngkhông ngẩng đầu liếc qua cái, Úc Tử Duyệt biết có thể còn tức giận.

      "Cậu ấy bị em đuổi rồi——vừa rồi làcậu ấy cường hôn em. . . . . ." cúi đầu,như vợ , ấp úng giải thích:"Em đến phòng khách ngủ. . . . . ." ngượng ngùng xong, kéo cửa, muốnđi ra ngoài.

      Vừa nhích chân, liền cảm thấy có cơn gió quét qua, sau đó, hông của mình chợt bị giữ chặt, cả người bị ôm lấy,sau đó, bị thô lỗ ném lên giường,cả người cũng bị đè lại ——

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92: Thế giới quan bất chính,tư tưởng trong sáng.

      Edit: Fuly.


      Trong phòng ngủ tràn đầy cảm giác thời thượng, ở cuối chiếc giường lớn màutrắng, bị người đàn ông đè ở phía dưới, đôi tay chống đỡ ở hai bên người .

      Mặt của hai người sát gần nhau, hô hấpnhư va chạm vào nhau, hòa vào từng hơi thở.

      mới vừa tắm xong, người tỏa ra mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, thơmngát. khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ,phiếm màu hồng nhạt nhạt, hai cánh hoa mềm mại sưng đỏ, giống như thạch lựu chín. Đôi môi hơi mở ra, hơi thở thơm như hoa lan.

      Mái tóc ẩm ướt tán loạn giường.Dưới ánh đèn mê ly đầy hơi thở ám muội, làm cho người ta cảm thấy đầy quyến rũ......

      Dáng vẻ của như được tạo hóa tỉ mỉđiêu khắc, gương mặt tuấn tú màu đồng,ngũ quan lãnh ngạnh, đường cong cươngnghị, con ngươi tĩnh mịch giống như mộtdòng nước xoáy cực mạnh, làm cho trầm luân, cách nào tự kềm chế.

      Chỉ cảm thấy trái tim nhanh chóng nảy lên, loại cảm giác này chính là điều trongtiểu thuyết thường , tim đập thìnhthịch, nên lời?

      Hai người nhìn nhau hồi lâu, mới hồi hồn, đôi môi mỏng của Lăng Bắc Hàn chậm rãi mở ra: "Vậy còn em? Vẫn thích cậu ta?" Kiềm chế nỗi ghen tuông tronglòng, hỏi lên, trái tim như đangtreo lơ lửng.

      Vấn đề của , làm hoàn toàn hồihồn từ trong mê muội, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, con ngươi đen nhánh ảm ảm, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn : "Trướckia, lúc biết cậu ấy thích em, em lén thích cậu ấy. Sau khi biết cậu ấythích em, em cảm động, cũng từng hốitiếc. Nhưng, tháng này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy, em dần cảmthấy cậu ấy là gánh nặng, thậm chí khôngmuốn nhìn thấy cậu ấy...... Cho nên......Em cũng biết cảm giác của mình với cậu ấy là như thế nào."

      Đây là suy nghĩ lòng của , cũngkhông hiểu tình cảm của mình tại sao có thể nông cạn như vậy, tại sao có thể động lòng với Lăng Bắc Hàn nhanh đến thế? Nhưng chỉ biết, mình muốn có bất kỳ dây dưa gì với Lệ MộPhàm nữa.

      Lời của khiến xúc động, trong lòng vô cùng mừng rỡ: "Cho nên, anhvẫn là câu kia, mặc kệlúc trước trong lòng em có người khác hay ,nhưng bây giờ chỉ có thể có ! Hiểuchưa ?" nhìn , bá đạo .

      Đây chính là Lăng Bắc Hàn, trầm ổn nhưng cũng cường thế.

      Từ khi sinh ra có phong tháiVương giả, luôn quen nắm hết tất cả mọi thứ trong tay, người phụ nữ của , dĩ nhiên cũng phải toàn tâm toàn ý với !

      chính là người bá đạo như vậy, càngthêm hấp dẫn , ràng là giọng ra lệnh, nhưng lại phản kháng,giống như là bị thôi miên vậy: "Dạ. . . ." đồng ý.

      "Ừ. . . ."

      Nghe thấy đồng ý, Lăng Bắc Hàn lậptức cúi người xuống hung hăng chiếm lấyđôi môi mềm hơi sưng đỏ của , nụ hôncủa , bá đạo mà cường thế, còn mang theo chút ý vị trừng phạt.

      chưa quên hình ảnh Lệ Mộ Phàm cưỡng hôn vừa rồi, khắc kia, thậm chí còn có kích động muốn giương súng bắn Lệ Mộ Phàm!

      "Ưmh......đau...... Ưmh......" Cảm nhậnđược Lăng Bắc Hàn dùng sức, đôi môivốn bị chà xát sưng đỏ lúc này lạicàng đau!

      cau mày, kháng nghị. Tay bé cũng đẩy đẩy lồng ngực của , Lăng Bắc Hàn hơi buông ra, nhìn khuôn mặtnhỏ ửng đỏ, mày nhíu chặt, có chút đau lòng.

      " thể chút à! Đau chếtmất!" Úc Tử Duyệt tức giận nhìn anhchằm chằm, miệng lẩm bẩm, trong giọng còn có chút nũng nịu.

      lên tiếng, cúi đầu lần nữa, bỏqua thuốc súng trong lòng, nhàng liếm đôi môi sưng đỏ, mới đầu còn cảm thấy có chút đau, nhưng dần dần, lạicảm thấy rất ngứa ngáy.

      Nhất là, giờ phút này nhìn cúi đầu,dáng vẻ tà mị lại ngang bướng, khiến nhịp tim rối loạn, cảm thấy cả người nóng bừng lên.

      Hô hấp trở nên dồn dập, hai hàng mi rungrung, tự chủ, chậm rãi nhắm haimắt lại, hưởng thụ ôn nhu của .

      Nhìn người con kiều mị phía dưới, cái hôn này, giống như là mồi lửa, trong nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ, dễdàng khiến nảy sinh dục vọng.

      "A......" Đôi môi non mềm ôm lấy lưỡi , hai người chơi đuổi bắt, dòng nước trong suốt chảy xuống theo khóe miệng,dưới ánh đèn, tạo thành sợi tơ bạc, tản mắt ra trong ánh sáng.

      hồi trêu chọc khiến nhịn được nữa, như con sói hung mãnh, ác độc gặm nhấm những sợi tơ bạckia,hương vị ngọt ngào, khi dính vào,liền giống như trúng độc!

      gần như là cắn , giống nhưmuốn từng chút ăn vào bụng! Toàn thân Úc Tử Duyệt cũng bị kích tìnhcủa đốt cháy, đưa hai cánh tay ra, da thịt mềm mại trắng nõn lộ khỏi làn vảivàng nhạt, chủ động quấn chặt cổ .

      Thân thể Lăng Bắc Hàn nhích sát vào hơn, ngực gần như gắn liền cùng chỗ, khẽ di chuyển, hai khối non mềmcọ xát vào người như mát xa.

      TayLăng Bắc Hàn dời xuống, dò vào từcổ áo ngủ hé mở, trượt thẳng xuốngtheo làn da trơn mượt, cách tầng vảichạm đến nơi tư mật của , khiến thânthể bỗng nhiên cứng ngắc!

      Môi của cũng hơi buông ra!

      Thiếu chút nữa quên vẫn trong kì kinh nguyệt!

      "Ưmh...... Đừng......" Úc Tử Duyệt bị lửa nóng vây lấy, thấy thế nhưngrút lui, lầu bầu kháng nghị , còn muốnnhiều hơn!

      Lăng Bắc Hàn nhìn bộ ngực nửa kín nửahở của người phía dưới, yết hầu tự chủ run rẩy, nhưng vẫn cố nhịn xuống, bàn tay dùng sức giữ chặt hông của ,ôm đến đầu giường, cũng thả người lên.

      nằm xuống bên người , chẳng hề làm gì cả, làm Úc Tử Duyệt có chút thấtvọng, tại sao lại dừng ngang như vậychứ?

      Chẳng lẽ mình đủ hấp dẫnsao?

      Nghĩ đến tối hôm qua mặc nội y như vậy cũng thể dụ hoặc được , trong lòng Úc Tử Duyệt có cảm giác thất bại lẫn chua xót!

      có sức hút đến vậy sao?

      tức giận lật người, đưa lưng về phíaanh, Lăng Bắc Hàn cũng lật người, đưa tay, ôm chặt eo , kéo lại gần lồngngực của mình.

      Vật nam tính cứng rắn chọc vào giữa đùikhiến toàn thân Úc Tử Duyệt run lên.

      Tên lính xấu xa! ràng có cảm giác kia mà? bỗng chốc xoay người, lớn mật nhìn tới , tay trượt xuốngmột phát bắt được !

      "Ưm…"

      "Úc Tử Duyệt! Em…ư......" Tay bé của cũng có thể làm cho mất khống chế, nhớ đến cái đêm vừa trở vềkia, cảm giác sung sướng đó, khiến củaanh trướng lên lớn hơn rất nhiều, nhất là, tay bé của thế nhưng dò vào trongquần của , chuẩn xác bắt được ,sau đó nhàng đưa lên đẩy xuống......

      " muốn sao?" Úc Tử Duyệtchu miệng hỏi.

      "Em tới kỳ, sao được chứ!" thởgấp .

      " người phụ nữ phải chỉ có chỗ!" Úc Tử Duyệt đỏ mặt .

      "Đáng chết....Rốt cuộc trong cái đầu của em chứa những gì vậy hả!" như thế, khiến Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy xấu hổ, vỗ xuống đầu của côquát lớn.

      "Em thiệt chứ bộ......" lè lưỡi đỏ mặt .

      "Úc Tử Duyệt!" Lăng Bắc Hàn khôngbiết những suy nghĩ đồi trụy này họcđược từ đâu liền tức giận quát, nghe mấy lời này cũng cảm thấy ghen tuông!

      " giải quyết khó chịusao? Dùng tay hay là miệng? chọn ......Chỉ cần phải cúc hoa là đượcrồi, rất đau......” Úc Tử Duyệt đỏ mặtsăn sóc .

      Lời của ... đối với , thể nghi ngờ là loại mị hoặc cực kỳ tàn nhẫn, nhất là khi xong những lời này cái lưỡi thơm tho còn khẽ liếm liếm môi!

      Nhìn gò má ửng lên hai đốmhồng hồng, Úc Tử Duyệt biết xấu hổ, ông chú vừa xấu xa vừa khó chịunày còn biết xấu hổ ư!

      Stop! Mình còn chưa xấu hổ, thế mà

      Úc Tử Duyệt giống như nữ vương khí phách, dùng sức cái đẩy ngã xuống giường, sau đó lật người, nằm ởtrên người .

      Nhìn người con đỏ mặt đầy mị hoặcphía , còn nở nụ cười tà ác, lúcnày Lăng Bắc Hàn ngược lại cảm thấymình giống như là cá nằm sẵn trênthớt chờ đợi bị làm thịt.

      Đôi tay Úc Tử Duyệt dùng sức sức xé vạt áo ra, để lộ ra bộ ngực màu đồng,tay bé còn dùng sức sờ tới sờ lui trênđó.

      " cường tráng......" rất có sức cám dỗ người mà...... háo sắc nhìn chằm chằm vào đó, còn kéo kéo tiểu đậucủa , sau đó cúi đầu ngậm lấy tiểu đậu đậu......

      (Đoạn này bị lượt bỏ cả ngàn ký thịt, thiệt cái tình à P/s: TiêuKhang)

      Cuối cùng, lần nữa bạo phát ở trongtay , mà lần đầu tiên xuất ra ngón tay , hai người đồng thời leo lên trênđám mây dục vọng......

      Lăng Bắc Hàn xử lý hậu quả xong, nằm xuống ôm lấy thân hình xụi lơ của vào trong ngực: "Cần đổi cái đó ?" cúi người xuống dịu dàng hỏi bên tai .

      "Mệt quá......Em.....lát nữa ......" Sau cao trào, cũng muốn động mộtchút nào, mệt mỏi thở dốc .

      Nhìn dáng vẻ mệt mỏi xụi lơ của ,khóe miệng nâng lên nụ cườicưng chiều, ngay sau đó lật người xuống giường, đến toilet tìm băng vệ sinh, còn cố ý nhìn cầm loại dùng cho ban đêm,sau đó có chút được tự nhiên đivào phòng ngủ.

      Trong mơ mơ màng màng, Úc Tử Duyệtcảm giác có người chạm vào đáy quần , chỉ là lười động, Lăng Bắc Hànkéo miếng băng vệ sinh ra, trực tiếp némvào trong thùng rác, sau đó lấy miếng băng vệ sinh dài, theo hướng dẫn, dán vào đáy quần cho , sau đólại mặc áo ngủ vào giúp .

      "Ưmh...... ......" Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lăng Bắc Hàn lại giúp mặc quần, hơn nữa bêntrong đổi lại thành miếng băng vệ sinh sạch , khuôn mặt của đỏlên, suýt chút nữa cười thành tiếng!

      "Cười cái gì! Ngủ !"

      "Ông chú, giúp em đổi băng vệ sinh à?” Úc Tử Duyệt nén cười, lớn tiếng .

      Hai gò má Lăng Bắc Hàn mất tự nhiên đỏlên, lập tức tắt đèn đầu giường, che giấunét mặt xấu hổ của mình lúc này:"Nghiêm túc chút! Ngủ !" Lăng Bắc Hàn giọng xong kéo qua, ôm chặt vào trong ngực mình.

      đưa lưng về phía , mà vùi ởtrong ngực , khóe miệng lên nụcười hạnh phúc.

      "Dữ cái gì chứ? Chỉ biết dữ với em!" Úc Tử Duyệt thở phì phò , giọng nóinhuộm lẫn hạnh phúc và ngọt ngào, còncả làm nũng.

      " thử xem, những thứ kia học được ởđâu?" Lăng Bắc Hàn nhàng vuốt ve khuôn mặt của giọng hỏi.

      Bàn tay của có lẫn cả mùi thuốc lánhàn nhạt, đó là mùi vị đặc biệt có người đàn ông trưởng thành, khiếncô cảm nhận được cảm giác này rất thực tế. Dĩ nhiên cũng hiểu hỏigì.

      "Em là hủ nữ, thích xem Anime đam mỹ, còn có tiểu thuyết, ha ha...... Đều là học được trong đó......" Úc Tử Duyệt hả hê .

      "Tam quan bất chính, tư tưởng khôngtrong sáng! Ngày mai đưa em họcmột khóa tư tưởng chính trị!" Mặc dùLăng Bắc Hàn là quân nhân, nhưng cũng lạc hậu. Hiểu được ý trong lời , trong bóng tối gõ gõ đầunhỏ của dạy dỗ.

      "Này! Việc này rất bình thường mà......"

      "Câm miệng! Ngủ !” Lăng Bắc Hàn xong, nhắm hai mắt lại.

      "Ông chú."

      "Hả?"

      ", Bắc…."

      "Gọi ông xã!"

      "Ông….Thôi khỏi! cũng đâu có gọiem là bà xã!" Úc Tử Duyệt vừa muốn gọi ra miệng, lập tức phản ứng kịp .

      "Chuyện gì?" đâu chịu dễ dàng gọira.

      " nằm thẳng ra......" gáinhỏ này, ngủ giấc còn có ít cầu,Lăng Bắc Hàn lật người, nằm thẳng ra, Úc Tử Duyệt vội vàng giống như là mộtcon bạch tuộc, cái chân bá đạo đặt lên người , cánh tay cũng ôm lấynửa người của .

      "Được rồi...... Ngủ thôi......" Sau đó côthực nhắm mắt lại.

      Trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn cười cười cưng chiều . . . .

      luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đếntâm trạng của , làm lòng bất chợt chua xót, lại bất chợt vui vẻ, để cho cuộc sống vốn nhàm chán bắt đầu có những màu sắc khác nhau.

      Cũng có mong đợi và hi vọng.

      Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt vẫn khôngdậy sớm hơn . Sau khi rời giường,Lăng Bắc Hàn làm xong bữa sáng, hơi áy náy nhìn bóng dáng bận rộn của : "Sao gọi em dậy......"

      Nhớ tới buổi chiều phải , tronglòng Úc Tử Duyệt nhất thời trống trải.

      Lăng Bắc Hàn xoay người, nhìn khuônmặt còn buồn ngủ của : "Nhanhđi rửa mặt! Mười phút!" vẫn giống như trước đây, nhìn đồng hồ đeo tay mộtcái, sau đó nghiêm túc với .

      "Tên lính xấu xa!" Úc Tử Duyệt bĩu môi,sau đó ngoan ngoãn chạy đến toilet,lúcthay băng vệ sinh, nhớ tới việc Lăng Bắc Hàn giúp mình tối hôm qua, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên!

      ***

      "Lăng Bắc Hàn! Tiểu thuyết và Animetrong ổ cứng của em đâu?" Sau khi ănxong, Úc Tử Duyệt vừa mới mở ra ipadra, ai ngờ, tất cả Anime lẫn tiểu thuyếttrong đó đều biến mất!

      nhớ vừa rồi có hỏi mượn Ipadcủa .

      "À? cẩn thận format lại toàn bộ ổ cứng rồi......"

      "......"

      "! Cố! Tình! Đúng ?” cũngkhông quên vấn đề hỏi tối hôm qua, xem như người ngu sao, cái gì mà cẩn thận, căn bản chính là cố ý!

      "Cố ý sao?" Lăng Bắc Hàn mặc thân thẳng quân trang trừng mắt nhìnkhuôn mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, bá đạo hỏi ngược lại.

      Úc Tử Duyệt nhìn bộ dạng như chuyện này là đương nhiên của , giận đến mức đỏ bừng mặt: " phải đền lại choem!" tức giận rống lên.

      Lăng Bắc Hàn muốn gì đó, bỗng nhiên, chuông điện thoại di động vanglên từ trong phòng ngủ: "Khi nào về chỉnh đốn em!" liếc cái, ngay sau đó, đến phòng ngủ.

      Úc Tử Duyệt nhất quyết tha mà xông vào phòng ngủ, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Lăng Bắc Hàn: "Được, tôi đến ngay!” vội vã xong, cúp điện thoại, ngay sau đó, sải chân nhanh chóng ra cửa.

      " phải đâu à?" nhìn sắc mặtnghiêm túc của , lo lắng hỏi.

      "Có chuyện." Lăng Bắc Hàn xong, liền cầm chìa khóa xe ra cửa.

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động củaÚc Tử Duyệt cũng vang lên......

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 93: .

      Edit: Fuly.

      Điện thoại là do chị dâu tương lai, Lệ Huyên Huyên gọi tới.

      "Duyệt Duyệt, Mộ Phàm xảy ra tai nạnxe rồi.” ở trong điện thoại Lệ HuyênHuyên gần như là khóc thànhtiếng, sau đó, trong ống nghe truyền đếnmột tràng thanh huyên náo, lại truyềntới tiếng của hai Úc Tử Mặc.

      "Duyệt Duyệt! Em hãy yên phận ở nhà,đừng đến."

      "Bệnh viện nào? Cậu ấy bệnh viện nào?" Úc Tử Duyệt vẫn ngây ngườinhư phỗng đột nhiên rống to, gầnnhư là cuồng loạn. Đứng ở phòng khách, mộtbàn tay nắm chặt di động, tay khác siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay giống như muốn khảm sâu vào lòng bàn tay!

      Bởi vì hét to, gân xanh trán cũng nổilên.

      Ngay cả Úc Tử Mặc cũng bị tiếng và thái độ của gây chấn động: "DuyệtDuyệt! Em."

      "! Em hỏi lại lần nữa! Cậu ấy ởbệnh viện nào?" Úc Tử Duyệt vô cùngkiên định quát, vừa gào thét, vừa tìm túi của mình, ngay sau đó, ra cửa.

      "Bệnh viện Nhân Dân Thành phố, bọnanh cũng đường đến đó, Duyệt Duyệt em bình tĩnh chút, Lăng gia."

      "Tút tút."

      Úc Tử Mặc còn chưa hết, Úc Tử Duyệt cúp điện thoại. nhanh chóng lao xuống lâu, lái chiếc xe của mình phóng như bay.

      ngang qua rừng cây trước chung cư trong đầu còn lên hình ảnhdây dưa của và Lệ Mộ Phàm tối hôm qua.

      "Trách mình .....Đều tại mình!" Đôi taynắm chặt vô lăng, côgần như muốn sụp đỏ, cảm giác áy náy cùng tự trách như muốn cắn nuốt trái tim .

      Biết ràng cậu ấy uống say rồi, khổ sở như vậy, những gọingười đưa cậu ấy về, ngược lại cùngLăng Bắc Hàn......

      Úc Tử Duyệt! Lúc Lệ Mộ Phàm gặp chuyện may, mày ở đâu? Mày làm gì vậy chứ?

      giường với Lăng Bắc Hàn, người đàn ông quen biết tới ba tháng, còn với , ghét Lệ MộPhàm, người mà thích từ nhỏđến lớn…

      nhanh chóng lái xe vọt tới Bệnh viện Nhân dân Thành phố, ở bãi đậu xe thấyđược chiếc Hummer quen thuộc,bảng số xe quen thuộc, nhưng còn tâm tư suy nghĩ nhiều nữa, xuống xe, cầm túi chạy thẳng vào trong.

      "Lệ Mộ Phàm? Lệ Mộ Phàm ở đâu?" Úc Tử Duyệt vọt vào bệnh viện, chạy đếnquầy tiếp tân, lo lắng hỏi, lúc chuyện,đôi môi còn run rẩy.

      " , đừng nóng vội, có vấn đề gì, từ từ ."

      "Lệ Mộ Phàm! Tôi tìm Lệ Mộ Phàm, cậuấy xảy ra tai nạn xe cộ! Xảy ra tai nạn xe cộ! Bây giờ cậu ấy thế nào rồi, ởđâu?" Úc Tử Duyệt hốt hoảng hỏi, nộitâm run rẩy kịch liệt, nín thở chờ đợi kết quả.

      "Quả người tên là Lệ Mộ Phàm, ở trong khu phía Bắc, khoa não sốphòng 1202!"Y tá vừa dứt lời, Úc Tử Duyệt liền chạy như điên.

      "Đợi chút. đợi chút." Thấy cửa thang máyđang muốnkhép lại, Úc Tử Duyệt gần như là bất chấp tất cả mà dùng tay chặnkhe cửa, sau đó vọt vào, mới vừa vàocửa, chống lại chính là người phụ nữ trung niên phục sức cao quý, bên người của bà ta có bốn người đàn ông mặc áođên đứng ở bốn góc.

      "D. dì." Tóc bới cao, trang sức thanh nhã, khuôn mặt mỹ lệ, chính là mẹ của Lệ MộPhàm, Âu Lăng Hân.

      Úc Tử Duyệt áy náy gọi, mặc dù mặt bàta hề thay đổi, thế nhưng có thểnhận nỗi oán giận và trách cứ!

      Âu Lăng Hân kích động muốn tát Úc Tử Duyệt, nhưng, bà ta cố kìm chế!

      khí trong thang máy giống như bị rút sạch, bị giam ở trong, hô hấp khó khăn, ngừng bị ánh mắt trách cứ của Âu Lăng Hân lăng trì!

      Cửa thang máy vừa mới mở, xông ra trước tiên: "Lệ Mộ Phàm...... Lệ MộPhàm...... Ở đâu......" kích động khôngngừng gọi, đầu óc ông ông, căn bảnkhông nhớ số phòng bệnh của ta nữa, quay đầu lại xoay người chỉ thấyÂu Lăng Hân cùng côbốn hộ vệ, vẫn nhanh chậm bước như cũ.

      Úc Tử Duyệt tiện tay đẩy cửa gianphòng bệnh ra: "Lệ." Trong nháy mắt cửamở ra kia, lời của bởi vì thấy hìnhảnh mà dừng lịa, cả người cũng cứng đờ.

      người người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá cây cùng xa lạ ôm nhau.

      Nhìn thấy , bọn họ mới buông ra, Úc Tử Duyệt thấy khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn tay giống như là giống như điệngiật, vội vàng lùi về, cả người nhích về phía sau, bước ra ngoài, thấy đoàn người Âu Lăng Hân tới phòng bệnh sát vách. vội vã vọt vào.

      Vô luận là đại não, hay trái tim đềunhưbị quấy thànhbột nhão, đau đớn, cũng hết sức rối loạn.

      "Lệ Mộ Phàm!" vừa muốn vào phòng bệnh của Lệ Mộ Phàm, lại bị hai người hộ vệ đứng ở cửa ngăn lại: "Cácngười cho tôi vào , cho tôi vào nhìn cậu ấy chút thôi!" Úc Tử Duyệt kích động quát, để cho xem thử Lệ Mộ Phàm có chuyện gì hay , có nguy hiểm đến tính mạng hay .

      Hai người vệ sĩ y như hai núi băng, đứng ở đó, nhúc nhích.

      Tối hôm qua Lệ Mộ Phàm say rượu, đua xe, đụng vào đoạn đường thicông, lật xe, đầu bị thương, vẫn còn hôn mê.

      Lăng Bắc Hàn bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Úc Tử Duyệt đứng ở cửaphòng bệnh sát vách, tâm trạng đầykích động, liền vội vàng tiến lên: "Úc Tử Duyệt!" kéo cổ tay , gầm .

      "Cút! Lăng Bắc Hàn cút ! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu ghê tởm này đụng vào tôi! Cút!"Úc Tử Duyệt nhìn ,kích động rống to, vung túi xách đập lên mặt .

      "Đều là ! Đều tại !" oán hậntrừng mắt nhìn , rống to.

      Trong khoảnh khắc, Lăng Bắc Hàn bị nỗi căm hận trong mắt của làm cho chấn động!

      "Duyệt Duyệt." Lúc này, Úc Tử Mặccùng Lệ Huyên Huyên cũng chạy tới, ÚcTử Duyệt nhìn thấy bọn họ, vội vàngxông về phía đó: ". cho em vào nhìn cậu ấy chút. đều tại em. bọn họkhông cho em vào."Úc Tử Duyệt nắm lấy tay trai mình, khóc rống.

      Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt đứng ở bên, nhìn vì Lệ Mộ Phàm mà khóc khàn cả giọng, trong lòng đầy phức tạp.

      "Duyệt Duyệt! Em bình tĩnh lại cho ! về nhà!" Lệ Huyên Huyên vọt vàophòng bệnh, Úc Tử Mặc thểkhông để ý đến cảm nhận Lăng Bắc Hàn, quát em mình.

      "Cậu ấy là do em làm hại! Là do em làm hại!" Úc Tử Duyệt kích động gào xong,bất chấp tất cảxông vào phòng bệnh, chodù bị vệ sĩ ngăn lại, cũng liều mạng giãy giụa, gào thét.

      Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ cuồng loạn của , khóe miệng khẽ giơ lên, giống như nụ cười trào phúng, ngay sau đó, xoay người, về phòng bệnhkhác.

      "Bắc Hàn." Úc Tử Mặc kêu mộttiếng, chỉ quay lại gật đầu cái, rồi rời .

      Vệ sĩ ngăn được Úc Tử Duyệt, để cho vào.

      giường bệnh, Lệ Mộ Phàm nằm đó,đầu được băng đầy vải trắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi khô nứt, có tia máu chảy ra, cổ họng bị cắt, cắm mộtchiếc ống sắt.

      Hình ảnh thê thảm đó, khiến lòng Úc Tử Duyệt run rẩy, cảm giác áy náy lại sâu hơn, nhìn Lệ Huyên Huyên đứng ở bên che miệng khóc, nhìn vẻ mặtnặng nề của bà Âu, Úc Tử Duyệt tiếnlên, nhìn Lệ Mộ Phàm còn hôn mê, nước mắt rơi xuống tí tách.

      " xin lỗi. Lệ Mộ Phàm. cậu tỉnh lạiđi. cậu đừng làm mình sợ." Ống sắt kinh khủng kia cắm ở cổ của cậu ấy, khẽ lay động theo từng hơi thở, Úc Tử Duyệtkhông đành lòng nhưng vẫn buộc bản thân phải nhìn.

      Bởi vì cậu ấy là do làm hại!

      Nếu có chút quan tâm tới cậu ấy, tốihôm qua nhớ tới gọi điện thoại đểngười nhà đưa cậu ấy về, chứ phải vứt người say mèm lại ở đó màkhông để ý!

      " cút ra ngoài cho tôi! Con tôi khôngcần thương hại! Cút!" Âu Lăng Hân cuối cùng cũng mở miệng, chỉ vào lỗ mũiÚc Tử Duyệt, hung tợn quát.

      Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn Âu Lăng Hân, có chút khó thở: "Dì Âu. xin lỗi." Cái có thể chỉ có ba chữ này.

      "Xin lỗi? Có tác dụng ? Lầntrước nó vì , dầm mưa bị viêm phổicấp tính! từng chết lần !" Giờ phút này Âu Lăng Hân vô cùng kích động, nhìn con trai bảo bối bị tình yêuhành hạ đến mức thê thảm phải nằm ở bệnh viện thế này, dù bà có tỉnh táo hơnnữa cũng thể khống chế tâm trạngcủa mình!

      "Dì." Lúc này, Lệ Huyên Huyên lên, kéo cánh tay Âu Lăng Hân, khàn giọng gọi.

      Úc Tử Duyệt nghe Âu Lăng Hân ,trong lòng kinh ngạc, trong đầu nhớ lạimột tháng này, Lệ Mộ Phàm thường bị ho khan dữ dội...... Lúc ấy còn nguyềnrủa , ho đến chết luôn ......

      "Dì! Đây là ngoài ý muốn! Duyệt Duyệt cũng muốn."

      "Cút! Tất cả đều cút hết cho tôi! Lệ gia chúng ta muốn có bất cứ quan hệgì với Úc gia các ngườinữa!" Âu LăngHân kích động cắt đứt lời của Úc Tử Mặc, gương mặt xanh mét!

      "Khụ. ưmh." Rốt cuộc, Lệ Mộ Phàm nằm giường bệnh cũng có phảnứng, suy yếu ho khan hai tiếng, mắtdần dần mở ra, cổ của bởi vì sưng to,khí quản bị chặn lại, bây giờ cắt mở khíquản ra, cần phải dùng dụng cụ mới có thể thở được.

      nổi câu.

      "Lệ Mộ Phàm!" Úc Tử Duyệt kích độngtiến lên, đau lòng gọi.

      Lệ Mộ Phàm nhìn , khóe miệng khẽ giơ lên, trong cổ họng phát ra tiếng "ô ô",đưa tay về phía Úc Tử Duyệt......

      cúi người xuống, đứng ở bên cạnhgiường bệnh, nắm tay của , nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

      Âu Lăng Hân cũng kiềm chếđược, ôm mặt khóc.

      Đứa con trai này sao cũng si tình và cố chấp giống như cha của nó vậy chứ! Vìmột người phụ nữ mà có thể chết...... Tất cả đau khổ bỗng tuôn trào, Âu Lăng Hânche miệng rơi nước mắt, giờ phút này,chỉ có Lệ Huyên Huyên mới hiểu nỗi đau khổ trong lòng bà.

      Năm đó, ba Lệ Mộ Phàm và mẹ của Lệ Huyên Huyên, chút do dự chết vìtình, độc ác bỏ lại mẹ con Âu Lăng Hâncùng con riêng Lệ Huyên Huyên......

      Lệ Mộ Phàm nắm chặt tay Úc Tử Duyệt, hai mắt nhuộm đầy đau khổ, tuy gì mà chỉ nhìn , nhưng như thế cũng đủ diễn tả tình cảm của .

      Nhìn Lệ Mộ Phàm thâm tình, lại nhớ tớihình ảnh Lăng Bắc Hàn ôm người phụ nữ khác vừa rồi, Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại,trong lòng, ngũ vị tạp trần, áynáy đối với Lệ Mộ Phàm, lại càng sâu hơn.

      Sát vách, cửa phòng bệnh vang lên, có ra mở cửa.

      "Xin chào, tôi là luật sư do Sở Vụphái tới để cố vấn nghĩa vụ pháp lý cho các người." Hạ Tĩnh Sơ ở nhìn thấy người mở cửa là hiền lành thuần phác mở miệng, mỉm cười .

      Lúc này, bóng người màu xanh lục đến gần, Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Hàn: "A Hàn, sao lại ở đây?" ta cau mày, hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cũng ngờ đến vào lúc này lại gặp phải Hạ Tĩnh Sơ, tamặcmột chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tay ôm cặp công văn, còn tay khác nắm tay Thôi Nhã Lan.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: phải trở về đơn vị.

      Edit: Fuly.

      Lăng Bắc Hàn có chút đăm chiêu nhìn HạTĩnh sơ, tiếp đó mới nhàn nhạt mởmiệng: "Bọn họ là người thân của đồng đội !".

      "A, như vậy, bây giờ tình trạng của ôngThôi như thế nào rồi? Em cần hiểu rõtình huống cụ thể, mới trợ giúp cho cácanh về mặt pháp luật được!" Hạ Tĩnh Sơ buông tay, nhìn Lăng Bắc Hàn cười hỏi.

      "Vừa tỉnh lại." Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt xong, cả người hơi chuyển động, nhìn về phía giường bệnh.

      "Hạ luật sư, chị có thể giúp chúngtôi sao? Có thể giúp ba tôi đòi lại xe babánh sao? Còn có xe khoai lang của nhà chúng tôi!" có dáng vẻ mộcmạc, hiền lành vội vàng hỏi.

      tên là Thôi Nhã Lan, năm nay mườitám tuổi, là em của Thôi Chí Quân,đồng đội của Lăng Bắc Hàn. Ba của ,hôm qua kéo xe khoai lang từ nhà ông nội vào thành bán, bị mấy người giữtrật tự đô thị đuổi, xe bị giam lại, ngườibị đánh.

      Lúc sáng Lăng Bắc Hàn nhận được tin tức, lập tức chạy đến đây.

      "Em , em yên tâm , chị cố gắnghết sức giúp đỡ em, phải tin tưởng luật pháp, tin tưởng chính nghĩa!" Hạ Tĩnh Sơ mỉm cười với Thôi Nhã Lan, tay phảinắm chặt quả đấm, giống như là đangđứng tuyên thề, thoạt nhìn giống như là đấu sĩ chính nghĩa.

      Lời của Hạ Tĩnh Sơ, khiến Thôi Nhã Lan tin tưởng gật đầu, Hạ Tĩnh Sơ đếncạnh giường. Nhìn ông lão nằm trêngiường bệnh, bắt đầu làm việc.

      Dáng vẻ vừa rồi của Hạ Tĩnh Sơ khiếnLăng Bắc Hàn khỏi nhớ tới từng đứng trước mặt , thề phải làmluật sưđứng đầu Trung Quốc.

      Có lẽ, lựa chọn của phải làkhông chính xác? Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tương lai, thể bởi vì ai mà bị lung lạc.

      " Lăng, cho em biết, rốt cuộc trai em đâu được ? rất lâu ấy chưa gởi thư về nhà rồi !" thôi Nhã Lan khổ sở nhìn Lăng Bắc Hàn, khàn giọng hỏi.

      Lời của Thôi Nhã Lan khiến trong lòngLăng Bắc Hàn sinh ra cảm giác áy náy lẫnphức tạp, nhưng lại thể ra vị trí bây giờ của Thôi Chí Quân

      "Nhã Lan, bây giờ trai em ở đơn vị đền đáp tổ quốc, yên tâm, cậu ấy rất tốt. Chỉ là gần đây quá bận, khi trở vềđơn vị cậu ấy viết thư cho em!" Trong con ngươi của Lăng Bắc Hàn nhuộm đầy phức tạp, ngoài miệng khẽ nở nụ cười, với Thôi Nhã Lan.

      Thôi Nhã Lan nhìn Lăng Bắc Hàn, tintưởng gật đầu, lúc này, Lăng Bắc Hàncũng đến cạnh giường bệnh.

      Hạ Tĩnh Sơ vừa ghi chép, vừa giúp ônglão lấy khăn giấy, lau miệng, mànnày, rơi vào trong mắt của Lăng Bắc Hàn, trong đầu khỏi lên vẻ mặt oánhận vừa rồi của Úc Tử Duyệt.

      Nghĩ đến việc, có thể bây giờ vẫn còn ở phòng bệnh sát vách trông chừng LệMộ Phàm, trong lòng đầy xáo trộn.

      "Chú à, chú yên tâm , mặc dù những người giữ trật tự đô thị kia có chính phủ làm chỗ dựa. Nhưng ở trước luật pháp mọi người đều bình đẳng! Chú phải có lòng tin!"Hạ Tĩnh Sơ , đứng dậy nhìnthấy Lăng Bắc Hàn, gật đầu cái.

      "Chú Thôi, chú yên tâm, chuyện này dù luật pháp giải quyết được, cháu cũng giúp chú giải quyết! Về sau ai dám khi dễ chú nữa đâu!" Lăng Bắc Hàn tiến lên, trịnh trọng với ônglão mái tóc nhuốm bạc giườngbệnh.

      "Khụ. khụ. Trung tá Lăng. cậu đừng cho Chí Quân việc tôi nhập viện, cho nó biết, mọi thứ trong nhà đều tốt. để cho nó toàn tâm toàn ý đền đáp tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!" bàn tay đen gầy của ông lão đầy vết chai cùngnếp nhăn, nắm chặt tay Lăng BắcHàn, khàn giọng .

      Lăng Bắc Hàn đứng ở trước mặt cha củaThôi Chí Quân, người cấp dưới bây giờchưa sống chết, trong lòng đầy áy náy, nhưng vẫn nặng nề gật đầu, an ủi ông.

      Hạ Tĩnh Sơ cùng Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng bệnh, lúc ra cửa, Lăng BắcHàn dùng dư quang nơi khóe mắt liếcnhìn phòng bệnh sát vách, rồi sau đó,bình tĩnh ra thang máy với Hạ TĩnhSơ.

      "Trong vụ kiện này, nhóm người giữ trật tự đô thị kia có chỗ dựa rất lớn phảikhông?" Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt mởmiệng hỏi.

      "Ừ, có chút khó khăn." Hạ Tĩnh Sơ lạnhnhạt .

      " đến chào hỏi các ngành có liênquan." Lăng Bắc Hàn lại lạnh nhạt .

      "Lăng Bắc Hàn! Đối với những người có quyền thế mà , chuyện này có lẽ cửa sau, chào hỏi, có thể giải quyết! chừng lãnh đạo các ngành liênquan vì nịnh bợ , tới an ủi chúThôi đấy. Nhưng là, cũng chính bởi vìnhững người có quyền thế như các ,mới có những người bị hại giống như chú Thôi! Tại sao để cho em trợ giúp bọn họ thông qua luật pháp, duy trì chínhnghĩa chứ?” Nghe lời của Lăng BắcHàn, Hạ Tĩnh Sơ kích động .

      Lăng Bắc Hàn dùng ánh mắt tán thưởngcẩn thận nhìn cái.

      "Em sai." trầm giọng mởmiệng.

      "A...... Cám ơn! Em vẫn tin tưởng luậtpháp cao hơn tất cả, nhưng, con đườngnày quả rất khó ......" Hạ Tĩnh Sơ có vẻ hơi bất lực .

      "Sức khỏe vẫn tốt chứ?" Nhấn nút thang máy, lịch để cho Hạ Tĩnh Sơ vào trước, rồi sau đó, mình mới bướctheo, nhàn nhạt hỏi.

      Thái độ của làm hạ Tĩnh Sơ mừng rỡ: "Ừ, rất tốt, ngày đó cám ơn ! Đúng rồi." Hạ Tĩnh Sơ cười , ngay sau đó lấy ra chiếc bóp da từ trong túi đựng công văn.

      "Đây là lệ phí ngày đó nộp giúp em,trả cho này!" Hạ Tĩnh Sơ lấy ra mấy tờ giấy bạc lớn, cười .

      " cần!" Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt .

      "Cầm ! Em muốn nợ đấy!"Hạ Tĩnh Sơ nắm lấy tay Lăng Bắc Hàn, nhét xấp tiền vào lòng bàn tay của , còn dùng lực đè lại.

      "Đinh." Cửa mở ra, hai người đều kinhngạc, hạ Tĩnh Sơ vội vàng buông tay, mà màn này cũng rơi vào trong mắt củangười đứng ở cửa, bị Úc Tử Mặcôm vào trong ngực,Úc Tử Duyệt.

      Tình cảnh vừa nãy, ngay cả Úc Tử Mặc cũng nhịn được cảm thấy hoàinghi.

      Mà Úc Tử Duyệt lại rất bình tĩnh, nhưng hai mắt sưng đỏ.

      "Duyệt Duyệt? Em sao vậy?" Thấy ÚcTử Duyệt vào, Hạ Tĩnh Sơ liền vội vàng hỏi, trong tay Lăng Bắc Hàn còn nắm xấp tiền, mặt biến sắc giấu vào túi, tiến lên, đưa tay định nắmlấy tay Úc Tử Duyệt, lại bị hung hăngné tránh.

      " đừng đụng vào em!" Úc Tử Duyệthung tợn , hai mắt oán hận nhìn chằm chằm mặt của .

      Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc.

      "Duyệt Duyệt, đừng tùy hứng!" Úc Tử Mặc trách cứ em , trong lòng vô cùng lo lắng.

      lần nữa, Lăng Bắc Hàn bị ánh mắtcăm hận của làm tổn thương, lúc nàocô mới có thể hiểu chuyện hơn? Chínchắn hơn?

      Nhất là ở trước mặt bạn cũ của , hỏi thử thể diện của phải để ở đâu.

      "Duyệt Duyệt, em làm sao vậy?" Hạ TĩnhSơ tiến lên, mặt quan tâm hỏi.

      "Chị đừng giả vờ tốt bụng!" Nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt mất khống chếquát.

      Thái độ của như vậy, khiến Lăng Bắc Hàn tức giận, nhưng ở trước mặt Úc Tử Mặc tiện phát tác, chỉ có thể nhịn,quay đầu, nhìn về phía hạ Tĩnh Sơ, mở miệng xin lỗi: "Em đừng để ý." .

      Có lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi, có cáinhìn khác về Hạ Tĩnh Sơ, nên giờ phút này, so với Hạ Tĩnh Sơ, lại càng cảmthấy Úc Tử Duyệt hiểu chuyện,chưa đủ trưởng thành. Huống chi, vẫn còn tức giận vì lo lắng cho Lệ MộPhàm đến mức đấy.

      Nhìn thấy đối xử với Hạ Tĩnh Sơnhư vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót, lại càng đau đớn hơn, cảm giác mìnhvì Lăng Bắc Hàn làm thương tổn Lệ Mộ Phàm đáng giá!

      Úc Tử Mặc vẫn biến sắc, trong lòng lại lo lắng vì tính tình của em mình!

      "Đinh". Rốt cuộc cửa mở ra, lần nữaLăng Bắc Hàn muốn kéo tay Úc Tử Duyệt tay, lại bị hất ra: "Về nhà vớianh!" Lăng Bắc Hàn hạ mình với .

      "Em về! , chúng ta thôi!"Úc Tử Duyệt oán hận trừng mắtnhìn Lăng Bắc Hàn, kéo tay Úc Tử Mặcnói.

      "Bắc Hàn, hôm nay tâm trạng con bé thậtsự được tốt, cậu hãy hiểu cho nó. Tôi đưa con bé về trước để nó bình tĩnhlại !" Úc Tử Mặc vừa đau lòng, vừatức giận, chỉ có thể khách sáo với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, nhìn bónglưng kiên quyết kia của , tim thắt lại.

      "Hôm nay Duyệt Duyệt sao vậy? Bìnhthường phải như thế......" Hạ TĩnhSơ giọng , hai mắt nhìn về phía Úc Tử Duyệt vừa rời khỏi.

      "Em đâu? Có muốn tiễn đoạnkhông?" Lăng Bắc Hàn giả vờ như nghe thấy lời của ..., thản nhiên hỏi, hai người ra khỏi bệnh viện.

      "Em về sở, cần phiền đâu! Khinào trở về đơn vị?" Hạ Tĩnh Sơ vộivàng cười lắc đầu cái , mãi tóc vừa chấm vai hơi lung lay, cả người thoạtnhìn có vẻ đẹp chín chắn mà tài trí.

      "Chiều ! Thuận đường, thôi."Lăng Bắc Hàn trầm giọng , về phíabãi đậu xe, chiếc Volkswagen Beetle màu trắng khả ái của Úc Tử Duyệt còn đậu ở đây, Lăng Bắc Hàn nhìn nó,trong lòng vô cùng phức tạp.

      Tối hôm qua còn ân ái như vậy, hôm nay lại rơi vào tình trạng thế này!

      Ngay cả câu cũng hỏi , cứ như vậy phân tốt xấu giận dỗivới , ở trước mặt Hạ Tĩnh Sơ khiến khó chịu......

      Hạ Tĩnh Sơ từ chối nữa, lên xe Lăng Bắc Hàn. Dọc theo đường , chuyện hai người nhiều nhất là về vụán của Thôi gia. Hạ Tĩnh Sơ là Thôi Nhã Lan nhờ Cơ quan công xã giúp đỡ, cơ quan này có quan hệ hợp tác với SởSự Vụ bọn họ.

      Vốn chỉ cần phụ tá pháp vụ tới đây xử lý là được rồi, nhưng lo phụ tá xử lý tốt nên tự mình đến.

      "Chú ý an toàn, chú ý sức khỏe!" Trước khi xuống xe, Lăng Bắc Hàn với .

      "Cám ơn!" Hạ Tĩnh Sơ phóng khoáng , sau đó xuống xe.

      Lăng Bắc Hàn thở phào cái, lái xe vềnhà.

      Úc Tử Duyệt theo Úc Tử Mặc đến khách sạn, vừa vào cửa, liền nhốt mình vàophòng ngủ, ngã xuống giường, núp vàochăn, khóc nấc. Nhớ tới Lệ Mộ Phàm si tình, nhớ tới Lăng Bắc Hàn ôm ngườiphụ nữ khác, lòng của giống như là bị người ta ngắt nhéo!

      Trái tim vốn mờ mịt, bây giờ lại càngthêm mờ mịt.

      Vừa là áy náy, vừa là động lòng.

      "Duyệt Duyệt! Mở cửa cho !" Úc Tử Mặc tức giận gõ cửa, la lớn.

      Nghe bên trong truyền đến những tiếngnức nở khe khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu,lúc này, Lăng Bắc Hàn gọi điện thoại tới.

      "Duyệt Duyệt ở khách sạn với tôi, cậu yên tâm !" Úc Tử Mặc trầm giọngnói.

      "Chiều nay cậu về đơn vị? Được, tôi sẽkhuyên con bé!"

      Cúp điện thoại, Úc Tử Mặc gần như là đạp cửa phòng ra, tới bên giường, đưa tay kéo chăn lên: "Khóc, khóc có ích lợigì? Cút về nhà cho !"Úc Tử Mặc kéo Úc Tử Duyệt, đau lòng quát.

      "! có phải là trai của em ?” Úc Tử Duyệt ngồi dậy, rống lên,sau đó xuống giường: "Em ! Em để Úc gia mất thể diện! Là do emlựa chọn! Em hiểu !" Mặt đầy nướcmắt, xong, liền chạy ra khỏi phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :