1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương85: Muốn vì thay đổi (1)
      Edit: socfsk
      Beta: TiêuKhang

      bước nhanh lên phía trước, để ý đến giãy giụa của , khom ngườibế lên!

      Được bế như thế, trong lòng Úc TửDuyệt lại càng tủi thân, “Lăng Bắc Hàn!Tôi hận ! Tôi hận ! Hận chết !” như nổi điên dùng hai tay liều mạng đánh đấm vào lồng ngực , đánh xong mệt mỏi lại ghé đầu vào vai , hung cắn lên bả vai .

      “Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? xem tôi là cái gì? Tôi hận tớichết! Hu hu…” Cắn mệt, rồi lại tiếp tục đánh, đau khổ khóc thét lên, sau đó lạidang hai cánh tay ôm chặt cổ , vùi mặt vào ngực nghẹn ngào tức tưởi khóc.

      vẫn lời nào, mặc tùy hứng gây loạn, trong lòng ngoài đau lòng ra còn có hối hận. biết, chuyện lúc nãy làm tổn thương ! Cũngbởi vì câu kia của cho nên mớitức giận!

      vô cùng để ý đến câu mà thích mình! Càng tức giận hơnchính là việc tối nay làm!

      phải là kiểu người lãng mạn, thậm chí tính cách cũng rất nhàm chán, thể làm được mấychuyện dịu dàng lãng mạn kia. Nhưng tốinay lấy hết dũng khí, quyết địnhmuốn cùng buổi tối Valentinethật lãng mạn như bao cặp tình nhânkhác. Nào ngờ, lại đưa đường dẫn lốicho Hạ Tĩnh Sơ đến gặp !

      “Ai bảo em chọc tức !” trầmgiọng , bế vào phòng tắm, lúc cúiđầu nhìn thấy vết máu nền gạchtrắng toát, trái tim như co thắt lại, hỏi,“Máu ở đâu ra?” Lăng Bắc Hàn buồn bực hỏi xong ngồi xổm người xuống ôm vào lòng.

      “Đau….Đau bụng quá….Bên dưới cũngđau…. là đồ cầm thú…..Đau chết mất..…” lại khóc nức nở, bụng đau nhoi nhói từng cơn, nơi nào đó cũng đau rát.

      Lăng Bắc Hàn nhìn vết máu đỏ thẫm, chợt hiểu ra, có thể đến ngày có kinh rồi!

      “Em có kinh ngày nào?” dịu dànghỏi, Úc Tử Duyệt dường như cũng tỉnhtáo lại đôi chút, nhưng vẫn còn thút thít, hai hàng lông mi đen láy dính vài giọt nước mắt trong suốt, đôi mắt to ngấn đầy nước, cả khuôn mặt nhắn cũng rưng rưng nước mắt.

      “17!” Cả người run rẩy, dámngước lên nhìn , nhưng vẫn trả lời câu hỏi của .

      Lăng Bắc Hàn cau mày, thầm nghĩ, phải bị mình dọa sợ đến mức tới sớm đó chứ? Nghĩ đến đó, càng thương Úc Tử Duyệt nhiều hơn, cũng cảm thấy rất áy náy.

      đừng đụng tới tôi!” Lăng Bắc Hàn bế lại ngồi cạnh bồn tắm lớn, bắt đầu xả nước, cũng giúp cởi quần áo ra. ÚcTử Duyệt vội vàng phản đối, khuôn mặtnhỏ bé bỗng trở nên hoảng sợ.

      đảm bảo làm đau em, đảm bảo! Nếu em phạt viết kiểm điểm, viết báo cáo, có đượckhông?” Giọng rất dịu dàng, ánh mắt nhìn cũng đầy tình cảm thương, e rằng chỉ động tác vô ýcũng làm đau.

      Giờ phút này, cũng giống như đêm tânhôn đó, y hệt chú thỏ con bị hoảngsợ. rất muốn tiếng xin lỗi với ,nhưng cảm thấy làm vậy mất hết mặt mũi.

      Úc Tử Duyệt nhìn với khuôn mặt sợhãi đầy nước mắt, vểnh lên cái miệngnhỏ nhắn , “Lần trước cũng nóimình ghét việc đánh phụ nữ..…” Đôi mắt Úc Tử Duyệt ửng đỏ, uất ức nhìn phản bác.

      Lăng Bắc Hàn ôm , tay giúp cởiquần áo, cho dù rất khinh thường khi bạo lực, nhưng bây giờ cảm nhậnđược dịu dàng của , trong lòng ấm áp lên rất nhiều, tuy nhiên trong lòng cũng rất sợ hãi.

      Hung hăng đánh trả lại cái, làmđộng đến vết thương cánh tay, Úc Tử Duyệt cau mày hít hơi, mắt rưngrưng nước nhìn tới vết thương rỉmáu, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn sang.

      xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu vộivàng mà trầm xuống, như vừa đau lòngvừa tức giận. Chỉ liếc mắt nhìn qua cũng biết vết thương này là do hung khí gây ra, nhìn lại áo khoác vừa cởi ra giúpcô, quả nhiên phát tay áo trái có vết rách mỏng dài!

      Đầu óc mông lung, Úc Tử Duyệt suy nghĩ mãi lúc mới nhớ tới tên cướpkia, “Bị tên cướp đâm, nhưng cũngđã bị tôi đưa tới đồn cảnh sát rồi!” Nhớ tới “công lao” tối nay của mình, Úc Tử Duyệt vô cùng đắc ý cười với LăngBắc Hàn.

      Đáp lại là khuôn mặt tối sầm của Lăng Bắc Hàn. vừa sợ vừa cảm thấy oan ức trong lòng. bị tên cướp đâm, về nhàcòn bị ngược đãi! Trong lòng hết sức tủi thân, cả người còn đau ê ẩm, ÚcTử Duyệt uất ức cúi gầm khuôn mặt nhắn xuống.

      ra ấy gặp Lệ MộPhàm! Mình hiểu lầm ấy rồi!

      Lăng Bắc Hàn bắt lấy cánh tay , đầungón tay xoa lên miệng vết thươnghơi sưng đỏ còn vằn vệt máu đỏ thẫm. Mặc dù vết thương sâu, nhưngnghĩ tới hình ảnh vật lộn với tên cướpkia, trong lòng Lăng Bắc Hàn chỉ mớinghĩ thôi cũng thấy sợ!

      “Úc Tử Duyệt! Sau này em có thể bớt gây chuyện chút được ?” Nâng cằm lên, lạnh lùng , mênh mông trong đôi mắt ràng là rất đaulòng. ràng là đau lòng nhưng mởmiệng lại như trách cứ, càng làm cho ÚcTử Duyệt uất ức hơn.

      kiềm chế nổi nước mắt cứ tuôn rơi, “Đồ lính thối! Có phải là nhìn tôi vừa mắt ? Trong mắt tôi làm gì cũng sai!” Đúng vậy, lúc nãy ta cũng thích mình, còn nóicưới mình là vì muốn trả thù ba mẹ !

      Đụng đến vấn đề này Úc Tử Duyệt rất muốn tự mình tát mình cái!

      Tại sao phải quan tâm đến việc ta nghĩ về mình như thế nào?

      Thấy giùng giằng muốn thoát ra khỏi cái ôm của mình, vội vàng ôm eo côlại, cũng hiểu hiểu lầm ý của mình, “Bắt cướp đúng là sai, nhưng em thể biết tự lượng sức mình như vậy! Hôm nay là chỉ bị xướt đường, ngày nào đó lỡ như bị đâm thậtthì làm sao?” này thể làm cho người khác yên tâm mà.

      “Tôi có chết cũng đâu liên quan đến !Khốn kiếp.…Chỉ biết mắng tôi…Tránhra, tránh ra….Nếu còn dám ép buộc hành hạ tôi…..Tôi kiện !” Úc Tử Duyệt sống chết bám lấy cổ áo , hậm hực tố cáo.

      Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt lại, hai tay nâng mặt lên, vô cùng nghiêm túc nhìn : “ xin lỗi.…” rấtnghiêm túc và chân thành ba chữ ấy,đều xuất phát từ nội tâm.

      Úc Tử Duyệt bị mê hoặc bởi ba chữ này, kinh ngạc nhìn , khuôn mặt nhắn vẫn còn vương chút uất ức. ta ‘ xin lỗi’ với mình..…Nhưngvẫn còn canh cánh ở trong lòng, “ xin lỗi có tác dụng gì? Vậy có nên báo cảnh sát ? Chiêu này của đúng chính xác là vừa đấm vừa xoa! Lăng Bắc Hàn,.…”

      “Được rồi! cho phép em làm loạn!” Lăng Bắc Hàn đẩy ra, đặt vào trong nước ấm, giọng .

      “Á…Đau…” Vết thương ở bên dưới gặp phải nước ấm nên rất rát, Úc Tử Duyệtkhổ sở kêu rên, u oán nhìn Lăng BắcHàn.

      “Chịu đựng lát, chút nữa bôi thuốc giúp em.…” Lăng Bắc Hàn thấydáng vẻ này của mà đau lòng khôngdứt, thầm xong đặt ngồi vào trong bồn tắm, cũng từ từ ngồi xuống,mở rộng hai chân ra, dường như vếtthương lúc này mới đỡ đau hơn chút.

      cầm khăn lông nóng lau người cho , giận dỗi cúi xuống thèmnhìn.

      “Bởi vì tôi hư hỏng, cho nên người nhà chán ghét tôi, vì vậy mà mới lấy tôi có phải ?” Hốc mắt nhanh chóng ngập nước nhìn , đau lònghỏi. ra là để ý, để ý hình tượng mình trong lòng , cũng ngồi đây suy nghĩ thái độ của mẹ chồng đối với mình.

      Khi còn ở nhà cũ rất cố gắng…..

      mình như vậy khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm đau lòng, “Là do người nhà ép chị Hạ bỏ , cho nên oán hận họ, muốn báo thù họ, có phải ?” thấy chưa kịp trả lời câuhỏi của mình lại hỏi tiếp.

      ra vẫn còn chị ấy, nếu sao phải nghĩ cách để trả thù ba mẹ mình chứ?” càng chua xót hỏi.

      “Câm miệng! Đây phải là chuyệnem nên hỏi!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng quát lớn, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp mà Úc Tử Duyệt thểnhận ra. Riêng về Úc Tử Duyệt càng nhận thấy rằng bản thân mình đúng!

      cho chuyện, im lặngkhông , mặc cho dịu dàng cẩnthận lau rửa sạch cơ thể cho mình.

      Hôn này vốn do ba mẹ chồng quyết định, họ nhất định chọn con dâu như ý của mình. Lăng Bắc Hàn biết mình phải là kiểu người mà ba mẹ thích, thế mà vẫn chọn , chínhlà cố ý muốn trả thù ba mẹ .

      vẫn còn bối rối về chuyện này,trong lòng càng cảm thấy chua xót hơn,cũng phát ra dường như mình rấtquan tâm đến cảm giác của Lăng BắcHàn đối với mình. lén nhìn người đànông dịu dàng tắm giúp mình, tronglòng vô cùng xúc động.

      Chẳng lẽ giống như lời Nhan Tịch , mình thích ta rồi sao?

      Điều này càng làm cảm thấy lòng chua xót hơn, cúi thấp đầu xuống cố kìm nénnước mắt cho chảy ra. baogiờ, mình thèm thích tên đạibiến thái vui buồn thất thường như vậy!

      Sau khi tắm cho xong, Lăng Bắc Hàn bế về phòng khách, đành lòngđể đối mặt với chiếc giường mà khi nãy bị bạo lực.

      Sau khi lau khô người , mặc bộ áo ngủ vào cho , còn giúp nằm xuống, tìm tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo, bảo cho nằm xuống, tách hai chân ra.

      cần, tự tôi làm được…..” lạnh lùng , vẻ mặt mang vẻ phòng bị.

      Lăng Bắc Hàn nhận thấy này có gì đó khác thường, hề cãi nhau như lúc nãy nữa, ngược lại hết sức yêntĩnh, “Nằm xuống!” bá đạo ra lệnhcho nằm xuống.

      Dựng hai chân lên, tạo thành hình chữM, ở phía phần thịt mềm mại có vết thương , vẫn còn may phải bị thương bên trong. dùng đầu ngón tay quệt thuốc mỡ, nhàng bôi giúp .

      Úc Tử Duyệt nhắm nghiền hai mắt, vùi khuôn mặt nhắn vào trong gối, cảm nhận dịu dàng của , vừa xấu hổvừa rất thích.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn bôi thuốc giúp , lấy rượu khử trùng vết thương nhỏtrên cánh tay . Sau đó vào phòng vệsinh tìm băng vệ sinh cho , “Tự mìnhlót !” Ném miếng băng vệ sinh cho , đỏ mặt giọng , rồi tự mình cũng vào phòng tắm rửa mặt.

      Úc Tử Duyệt vừa ngồi dậy bụng cócảm giác đau đớn vô cùng, đau đến mức chíu chặt hàng lông mày, vội vàng tómlấy miếng băng vệ sinh nệm, sau đó ôm lấy chăn, quấn mình vào trong chăn.

      Lúc Lăng Bắc Hàn quay trở lại phòng khách, chui vào chăn, ràng cảm giác cảngười đều run rẩy, “Úc Tử Duyệt?Sao vậy?” Giọng vô cùng dịu dàng,Lăng Bắc Hàn lật người qua, thấy khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, trêntrán còn lấm tấm mồ hôi.

      “Đau bụng.…” rất đau, đau đến mứcrun rẩy, co quắp cả người. Cơn đau bụng kinh này đều do tự mình gây ra, trướckia khi đến kỳ hề ăn kiêng, ra sức ăn uống đồ lạnh, bởi vì khi đó bụng đau.

      Nhưng mấy năm nay gặp báo ứng, mỗi lần đau bụng kinh đều đau chết sốnglại, có lúc nghiêm trọng vẫn phải lăn lộn giường, thậm chí có khi phải vào bệnh viện.

      Gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn rối rắm, hai hàng lông mày nhíu chặt, nghĩ, phải gọi điện cho mẹ vợ Tô Mạt Hề.

      “Mẹ, Duyệt Duyệt bị đau bụng kinh, nên làm gì bây giờ?” Lăng Bắc Hàn mởmiệng, có chút bối rối hỏi, khuônmặt rám nắng trở nên ửng đỏ. đấng mày râu mà hỏi đến vấn đề này thậtđúng là quá xấu hổ, nhưng cũng phải hỏi bằng bất cứ giá nào.

      Tô Mạt Hề nghe Duyệt Duyệt bị đaubụng kinh, đau lòng thôi! Bà nhớtới tháng trước Duyệt Duyệt gọi điện thoại về nhà, làm nũng mình bị đaubụng kinh, trong lòng bà càng cảm thấyđau lòng. nữa, hằng năm LăngBắc Hàn đều có ở nhà, aichăm sóc cho Duyệt Duyệt..…

      Đây cũng là chỗ khó của việc làm dâunhà lính. Lăng Bắc Hàn thường xuyên cónhiệm vụ ở đơn vị, nếu Duyệt Duyệttheo quân còn gian khổ hơn. Đây cũng là chuyện mà suốt hai tháng nay hai vợchồng Tô Mạt Hề lo lắng, chỉ sợ con cưng quen ở nhà người lạ, màngười của nhà họ Lăng cũng chămsóc được cho nó.

      “Bắc Hàn, Duyệt Duyệt đau bụng kinh vì lạnh, mỗi lần đều rất đau. Con cắt ba látgừng, ba quả táo đỏ, chín hạt tiêu bỏ vàotrong nồi, canh chỉnh lượng nước vừa phải, sắc còn chén cho Duyệt Duyệt uống ngày hai lần! Còn nữa, dùng túichườm nóng đặt lên bụng con bé, mỗi lần con bé bị đau bụng kinh đều đau rất dữdội…” Tô Mạt Hề xong cũng rất đaulòng.

      Đó là nỗi lòng của người mẹ đối với con mình.

      “Dạ, mẹ, con làm ngay đây, mẹ đừng lo lắng!” Lăng Bắc Hàn ân cần vớigiọng điệu chân thành. Tô Mạt Hề ở đầudây điện thoại bên kia gật đầu liên tục, sau đó cúp điện thoại.

      Lúc sắc thuốc, Lăng Bắc Hàn mới sực nhớ ra mình bị dị ứng tiêu, cho dù ngửithấy mùi tiêu cũng bị dị ứng! Nhưng vì Úc Tử Duyệt, vẫn nhắm mắt chịu đựng sắc thuốc.

      “Duyệt Duyệt?” Nhìn người giườngco rúm lại, đau đến mức sắc mặt trắngbệch, Lăng Bắc Hàn dịu dàng gọi. Mộttay đỡ dậy, để dựa vào ngực mình, tay cầm bát thuốc, nín thở để khôngngửi thấy mùi tiêu nồng nặc kia.

      Úc Tử Duyệt cũng cau mày, chỉ là ngửiđược mùi này khiến nhớ đến mẹ, há miệng, ngoan ngoãn uống. Chất lỏng ấmáp theo thực quản chậm rãi chảy xuống, mang theo cảm giác ấm áp nằm ở trongbụng.

      Vấn đề đau bụng kinh giải quyết xong, nhưng vẫn còn nhăn nhó cau mày, muốn động đậy chỉ khẽ xoay người, vùi đầu vào trong ngực Lăng Bắc Hàn, hai tay ôm chặt cánh tay .

      rất thích dịu dàng thế này của !

      “Xong rồi, ngủ !” Dị ứng tiêu khiến bắt đầu ngứa ngáy cánh tay, phải thoathuốc mới được, Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ xong giúp Úc Tử Duyệt nằm xuống, đắp chăn cho .

      Lăng Bắc Hàn trở lại giường với túichườm nóng đặt lên bụng Úc Tử Duyệt,hình như triệu chứng của cũng đỡhơn.

      Nhớ tới lời mẹ vợ vừa , mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều đau, Lăng Bắc Hàn nghĩ, lần trước trải qua cơn đau như thế nào ở nhà bố mẹ mình? Nhìn người trong ngực dần ngủ, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn.

      Đối với người cần chăm sóc như ,làm quân tẩu dường như là mộtchuyện quá hà khắc.

      “Duyệt Duyệt?”

      “Hử?”

      “Cưới em, phải vì trả thù bọn họ,” thào bên tai , nhưng Úc Tử Duyệt mơ màng ngủ nghethấy, mỉm cười chua xót, hôn lên trán rồi cũng nhắm hai mắt lại.

      Có lẽ là lần đầu tiên gặp ở Tây Tạng, cúi chào 90 độ với , nụ cười trênmặt bừng sáng ấy lây sang .

      Có lẽ là lần gặp nạn ở khu tiểu học, ấy khóc rống lên khi chứng kiến cảnh sinh mạng bé phải rời thế giới, cònmuốn quyên góp xây dựng tiểu học Hi Vọng làm rung động.

      Cũng có lẽ là dáng vẻ kiên cường bất khuất này…..Tóm lại, nhóc này biết vào lòng từ lúc nào, trởthành bóng người khiến nhớ nhung suốt hai tháng qua.

      Nhớ tới việc làm tối nay với mình, cólẽ chưa , nhưng cũng nên hành động quá khích như vậy với , nên đối xử với như vậy!

      Úc Tử Duyệt ngủ đêm ngon tỉnh lại, xoay người ngắm nhìn gươngmặt đẹp trai lúc ngủ của Lăng Bắc Hàn, chỉ là, trong đầu thoáng sợ hãi, khôngquên tối qua gương mặt này tàn nhẫn thế nào.

      Giờ phút này, trông ngủ cũng yên lành, mà sáng nay cũng là lần đầutiên rời giường vào giờ này, cánh tay còn vòng lên eo củamình….

      Nhớ tới tối qua nguyên nhân cưới , vô duyên vô cớ cảm thấy đaulòng.

      lưu luyến vòng ôm của , leo xuống giường, nhanh chóngmặc quần áo vào, vào nhà vệ sinh sửa sang lại mình, sau đó vào phòng bếp.

      Học dáng vẻ đánh trứng gà lần trước, tuy vụng về nhưng cũng có thể ốpđược quả trúng thành công trong chảo, “Tách…” Váng dầu nóng văng lên mu bàn tay, hơi đau chút, nhìn thấy có vết phỏng xuất mu bàn tay mình!

      Cố chịu đựng! Úc Tử Duyệt, phải để ta mở to mắt ra nhìn mày! Mày tệ hại đến mức như vậy!

      Cầm chiếc xẻng lật bằng gỗ đảo đảo, bảođảm trứng gà bị cháy khét, sau đó đắc ý dọn đĩa trứng gà lên bàn,làm thêm quả nữa, vô số vết phổng tay đều cảm thấy đau. Nhìn quả trúng chiên xinh đẹp, ngược lại có cảm giác thành tựu.

      Người phụ nữ trong mắt phải giống như mẹ, giống như chị Huyên vậy, có phải là người phụ nữ vừa có thể ra phòngkhách vừa có thể vào phòng bếp?

      Đúng vậy, có người đàn ông nào thích phụ nữ như thế? Mình giống hệt như Tomboy mà Lệ Mộ Phàm từngnói! Nhưng tại sao mình phải quan tâmđến suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn? Bây giờ tại sao còn muốn nấu cơm?

      Rốt cuộc là bởi vì tính tình chịuthua bất cứ ai hay là bởi vì cái khác?

      Đầu óc quá đơn giản, muốn suy nghĩ vấn đề quá phức tạp!

      “Em làm gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt bận rộn ở trong bếp, nhỏgiọng hỏi. Chỉ thấy mặc tạp dề xoay người, nụ cười hiền lành đầy mặt, “ rửa mặt xong…..Là có thể ăn cơm rồi…!”

      Cười đến mức động lòng người như vậy, dáng vẻ như vợ , Lăng BắcHàn cau mày bước lên, nhìn thấy quả trứng ốp la xinh đẹp trong mâm cơm còn tưởng dậy sớm mua ở dưới lầu, nhưng lúc này cũng nhìn thấy trong nồi còn dấu vết của trứng chiên.

      vốn tưởng rằng để ý tớianh vì chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, hoặc có thể ghét , hoặc hận .Mặc dù cũng khá nhún nhường, với tính cách của , chắc chắn thathứ cho , ngờ bây giờ còn chủ động làm bữa sáng cho !

      mưu gì đây? Chẳng lẽ bỏ‘thuốc’ vào trong trứng gà! Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ trong lòng.

      Địch động, ta cũng động, kiên nhẫn bê thức ăn đến phòng ăn,Úc Tử Duyệt trong phòng bếp mừngthầm rót hai ly sữa tươi nóng, đặt ở khay bê ra ngoài.

      Chỉ có bốn quả trứng ốp la, hai ly sữa nóng là bữa ăn sáng?

      Lăng Bắc Hàn thấy ngồi đối diện, trênmặt là nụ cười như thường ngày, trong lòng càng thêm suy nghĩ. Mặc dù thấy mu bàn tay có mấy vết phổng nước cũng rất đau lòng nhưng vẫn biểu ra ngoài.

      Nếu như chỉ vì muốn chỉnh mà đểbản thân bị phỏng, đó cũng là do côchuốc lấy!

      “Ăn thôi….Sao ăn?” Úc Tử Duyệt cầm lấy trứng ốp la khó coi trước mặt , đặt trứng ốp la tròn trịa, xinh đẹp trước mặt mình đến trước mặt , dịu dàng với .

      Bản thân cũng cảm thấy muốn nổi da gà vì giọng dịu dàng này của mình!

      Đến lúc này Lăng Bắc Hàn càng xác địnhchắc chắn hơn bỏ ‘thuốc’ vào trongtrứng gà!

      thích ăn trứng chín đều!” đổitrứng ốp la trước mặt mình với phầntrước mặt .

      “Ồ! Thích ăn trứng chín đều….Em nhớ rồi!” Nụ cười khéo hiểu lòng người xuất khuôn mặt nhắn, nhanhchóng .

      Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhai, phần trứng này đúng là có vấn đề, ngaysau đó ngước lên nhìn , trong lòngcòn băn khoăn vết thương mu bàn tay , mà còn dịu dàng như nước nhìn mình ăn cơm.

      sai, là nét mặt dịu dàng như nước!

      Nếu như muốn chỉnh mình, chắc chắn đổi lại phần trứng kia mới đúng…..

      “Nhìn cái gì nữa? Ăn cơm!” nhìn chằm chằm, giọng .

      “Á!” Úc Tử Duyệt bừng tỉnh, vội vàngcúi đầu, gắp trứng gà bỏ vào miệng, LăngBắc Hàn cẩn thận quan sát nét mặt , phát được chút khổ sở nào mặt .

      Chẳng lẽ trong trứng gà có bỏ thứgì? Mà là ở trong sữa?

      Thấy cầm ly sữa tươi kia, Lăng Bắc Hàn vội vàng đoạt lấy, đưa ly của mình cho , Úc Tử Duyệt chút suynghĩ liền bưng ly uống hơi! Lăng Bắc Hàn nhấp nhấp ly sữa trong tay, mùivị cũng bình thường!

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt đặt chiếc ly rỗng xuống, chùichùi mép, giọng .

      “Hả? Cái gì? còn muốn ăn gì nữakhông? Em làm cho !” Vẻ mặt vôcùng nghiêm túc nhìn hỏi.

      Lăng Bắc Hàn lên tiếng, đứng dậy kéo về phía phòng ngủ, tìm hộp cứuthương dự phòng trong nhà, lấy thuốc mỡtrong hộp, sau khi nhìn sách hướng dẫn mới bôi thuốc cho .

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chấmthuốc lên tay rồi thoa lên vết thương mu bàn tay , giọng .

      “Hả? Xảy ra chuyện gì là sao?” Úc Tử Duyệt mờ mịt hiểu gì hỏi, vết thương mu bàn tay còn đaunữa, nhìn dáng vẻ dịu dàng bôi thuốc giúp mình, trong lòng rất cảm động.

      “Tại sao phải làm bữa sáng? phải muốn chỉnh sao?” quấn bănggạc vào tay hỏi.

      Chỉ thấy tức giận rút tay về, vẻ mặttức giận nhìn , “Lăng Bắc Hàn! Đồkhốn kiếp có lương tâm! Em có ýtốt mới làm bữa sáng cho , cònnghi ngờ em có dụng ý khác!” Vô cùnguất ức, hét lớn tức giận nhìn chằm chằm.

      Lăng Bắc Hàn đông cứng người, cũng kinh hãi vì lời ! Làm bữa sáng chomình?

      Tại sao phải làm bữa sáng cho mình? phải bình thường đều ăn có sẵnsao? Tại sao đột nhiên thay đổi tính tình vậy? Trong đầu này khôngbiết suy nghĩ cái gì đây? Sao lạithay đổi thất thường như thế?

      bước lên, đưa tay muốn chạm vào , tức giận hất bàn tay ra, “Tôithật bị điên rồi!” Điên mới đột nhiênmuốn nấu bữa sáng cho !

      tức giận tháo tạp dề ra.

      “Đừng giận, em ràng chút!”Lăng Bắc Hàn giữ chặt eo , ôm từ phía sau, ghé vào tai thào.

      Hơi thở nóng bỏng nam tính thổi vào tai khiến cả người run lên, trái tim Úc Tử Duyệt rung động mãnh liệt, khuôn mặtnhỏ nhắn đỏ bừng quay đầu lại nhìn , nào ngờ cúi đầu xuống hôn lênmôi !

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương86: lo lắng cho Hạ TĩnhSơ (1)
      Edit: socfsk
      Beta: TiêuKhang

      là con cưng trong nhà được nuông chiều từ , chỉ biết ăn và ngay cả rau còn biết rửa. Thế mà chịu chủ động xuống bếp, tay chân vụng về nấubữa sáng cho đến mức bị phỏng tay.

      Hơn nữa, tối hôm qua bị tổn thương cũng oán hận, còn như vậy….

      Giờ này trong lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng cảm động, thể kiềm chế bảnthân hôn lên cái miệng nhắn của ,vòng tay trái qua eo , tay phải giữ chặtgáy , cúi người xuống hôn lấy hôn để.

      Úc Tử Duyệt sợ hãi, tim đập loạn nhịp, khống chế được nhắm mắt lại, hòavào nụ hôn bá đạo nhưng vẫn dịu dàngcủa . Khi có ý muốn nạy hàmrăng ra chủ động mở ra, mặccho cuốn lấy lưỡi mình, cũng chủđộng cuốn lấy lưỡi ….

      chủ động hôn trả làm cho vui sướng thôi, cuối cùng khôngcòn ghét việc tiếp xúc với ! Nhận ra điều đó Lăng Bắc Hàn càng vui mừng hơn rất nhiều.

      “Ưm.…” Buông ra hai người đều thởhồng hộc, Úc Tử Duyệt đỏ mặt thở hổnhển, tim đập rộn ràng, thậm chí cònngượng ngùng dám ngẩng đầu nhìn .

      Trời! chỉ nụ hôn là có thể khiến cônghĩ muốn hòa nhập! phải chứ! Thậm chí cảm giác dì cả cũng bừng lên,cảm giác đó giống như cùng anhyêu đương…..

      “Nghĩ gì vậy?” Lăng Bắc Hàn vẫn liếc mắt nhìn cúi đầu, lúc này nâng cằm lên, nhìn giọng hỏi, ánh sáng êmdịu lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm.

      Khuôn mặt bé của bừng lên màusắc quyến rũ, hai mắt đen như hạt nhođen tròn sáng ẩm ướt, dáng vẻ mơ mànglàm cho khao khát muốn ngay lập tứcbế lên giường, điên cuồng đương,chỉ là, khéo chính là…..

      “A….. có gì.…” Úc Tử Duyệt có thể vừa bị nụ hôn kia của làm cho suy nghĩ ? đâu! Dĩnhiên là thể! ấp úng trả lời,khuôn mặt càng đỏ hơn.

      Úc Tử Duyệt, mày đúng là đại sắcnữ!

      tự mắng mình, càng ca thán NhanTịch! Đều do chị ấy cho xem quá nhiều tiểu thuyết H, còn học chiêu thức quyến rũ Lăng Bắc Hàn!

      “Tại sao đột nhiên nấu bữa sáng cho ?” Lăng Bắc Hàn còn chưa bỏ qua vấn đề này, người phụ nữ chịu thayđổi vì mình, làm việc mà khôngthích….

      Lòng vô cùng mong đợi, có thểgiống như suy nghĩ, có cảm giác với hay ?

      Úc Tử Duyệt rất ngại phải trả lời vấn đề này, có thể mình muốn để ý tới mình nên mới làm như vậy sao? Mộtngười kiêu ngạo như sao có thể ngượng ngùng mở miệng ra điều này!

      cũng làm cho em ăn rồi còn gì? Sao trăng gì chứ?” Chẳng những trả lời, ngược lại còn hỏi lại , lui ngườikhỏi người , về phía bàn ăn.

      Lăng Bắc Hàn bị hỏi ngược lại biết phản ứng thế nào, quyết định truy cứu nữa, tới phòng bếp, quên sắc thuốc cho .

      làm gì vậy?” Úc Tử Duyệt vào phòng bếp, thấy nấu nước, hỏi, thấy cắt từng lát gừng, bàn còncó táo đỏ, biết là nấu nước đau bụng kinh cho .

      Chỉ thấy còn đeo bao tay nhặt mấy hạt tiêu bỏ vào trong nồi, “Tại sao phảiđeo bao tay, trong tiêu có độc sao?” tò mò hỏi.

      bị dị ứng tiêu!” thấp giọng trảlời.

      “À? Còn có người dị ứng với tiêu sao?” Úc Tử Duyệt kinh sợ, lên, vội vàngkéo ra, “Để em, ra ngoài !”Úc Tử Duyệt kéo , vội vàng .

      Ngửi thấy mùi tiêu hơi nhíu mày, thể nghĩ tới lần đầu gặp HạTĩnh Sơ ta tất cả thức ăn khôngcần phải bỏ tiêu…..

      Úc Tử Duyệt buồn bã trong lòng, ngẩn ngơ nhìn Lăng Bắc Hàn tháo bao tay.

      nhiều năm như vậy, Hạ Tĩnh Sơ vẫnnhớ thói quen đó của …..

      ***

      “Aizz…Ôi….Kiếp sau muốn làmphụ nữ nữa! là khổ sở!” Úc Tử Duyệt từ trong nhà vệ sinh ra, ômbụng oán giận .

      “Còn đau sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn cau mày, quan tâm hỏi, cũng đứng bênmặc áo khoác gió lên.

      phải, hơi khó chịu chút thôi!Muốn đến lúc nào đến à, vậy thời gian còn chính xác, sớm hơn ba ngày!” Úc Tử Duyệt oán trách vỗ vỗbụng mình mắng.

      “Báo ứng mà!” Lăng Bắc Hàn nhìn , cầm áo khoác , mặc cho .

      có ý gì? Rủa em sao?” Úc Tử Duyệt ngước đôi mắt bé nhìn .

      phải em giả vờ cái đó tới, kếtquả là nó tới . phải là báo ứngthì là cái gì?” Lăng Bắc Hàn luồn tay vào tóc , lấy tóc trong cổ áo ra, giễu môitrêu chọc.

      Lại xấu bụng cho biết, ra là bị hù sợ mới đến sớm.

      Vì muốn để lần sau đừng giở trò khôn vặt trước mặt lần nữa!

      Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn thế, ngượng ngùng cúi đầu, le lưỡi, “Phải, đáng đời em, được chưa? Tối hôm qua phải đồng ý viết báo cáo, viết kiểm điểm sao?” gây tổnthương ít, cũng muốn phản bác lại ít!

      Chỉ thấy sắc mặt Lăng Bắc Hàn cứng đờ,hơi áy náy, “Tối viết!” giọng .

      “Vậy bây giờ thề ! Về sau khôngđược phép ăn hiếp em nữa! Cũng khôngđược ép buộc em nữa!” Úc Tử Duyệttiện thể , vẻ mặt vô cùng bá đạo.

      “Phải thề sao?”

      “Phải thề!”

      Úc Tử Duyệt tiểu nhân đắc ý .

      Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn lập tức đứng nghiêm, người thẳng như cây giáo đứngtrước mặt Úc Tử Duyệt, sau đó hất mạnh đầu, cao giọng : “Tôi, Lăng Bắc Hàn, hôm nay xin thề với Mao Chủ tịch (Mao Trạch Đông) về sau bao giờ ép buộc đồng chí Úc Tử Duyệt làm…..Làmcái chuyện “” kia nữa!”

      “Haha…” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn luôn luôn lạnh lùng cũng có vẻ mặthài hước như vậy kìm nổi cườilên, cảm thấy rất đáng .

      “Đồng chí Úc Tử Duyệt? Vậy được rồichứ?” Nhìn cười thoải mái, tâm trạng Lăng Bắc Hàn cũng rất tốt, còn lo lắng như ngày hôm qua.

      “Được được! Được rồi!” Úc Tử Duyệtnặng nề gật đầu như tư lệnh, xá tội cho .

      “Vậy bây giờ dẫn em tiêm phòng!”Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt .

      “Cái gì? Tiêm? Vì sao phải tiêm?” Úc Tử Duyệt ngừng cười, nhìn chằm chằm, tức giận hỏi.

      “Sợ em bị phong đòn gánh!” Người thậntrọng như làm sao quên chuyện tối qua bị dao cắt, mặc dù vết thương sâu, nhưng vì an toàn vẫn nên tiêm là tốt nhất!”

      cần đâu....Vết thương này cũng sâu lắm..…” rất cảm động vì được chăm sóc chu đáo, mặc dùngoài miệng còn kháng cự, trong lòng lạirất ấm áp, hai cánh tay rất tự nhiên ôm lấy tay phải , với ra ngoài.

      Được ôm như vậy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy rất ngọt ngào.

      Hai người đến bệnh viện, sau khi tiêmphòng xong, tiện đường dạo chút. đường , Úc Tử Duyệt kể chuyện công việc của cho Lăng Bắc Hàn nghe, cũng thẳng thắn luôn chuyện Lệ Mộ Phàm.

      ra là Lệ Mộ Phàm theo đuổi nên mới mua lại cả tòa soạn làm!Tên nhóc này xem ra cũng dễ dàngbỏ cuộc!

      “Lăng Bắc Hàn, đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, mặc dù em làm chung công ty với cậu ấy, nhưng em tuyệt đối làm những việc nên làm!” Úc Tử Duyệt sợ Lăng Bắc Hàn tin tưởng mình, nghiêm trang .

      như vậy, đương nhiên là tin tưởng , cũng gì, khẽ nhếch miệng lên, nắm tay chặt.

      Lúc mười giờ trưa, Úc Tử Duyệtnhận được điện thoại của Nhan Tịch, thìra, chị ấy muốn trả áo khoác cho LụcKhải Chính, biết liên lạc với anhta thế nào, cho nên mới gọi nhờ Úc Tử Duyệt chuyển cho Lục Khải Chính.

      Ai ngờ ngẫu nhiên Lăng Bắc Hàn cũng vừa hẹn Lục Khải Chính ăn cơm trưa, bảo Úc Tử Duyệt gọi Nhan Tịch đến.

      ***

      Nhan Tịch theo địa chỉ Úc Tử Duyệtbáo, bảy lần quặt tám lần rẽ xách theo chiếc áo khoác đàn ông được giặt khôđi tới đầu ngõ. Nhìn thấy chiếc xe Hummer của Lăng Bắc Hàn đậubên trong, lúc đó có người đàn ông quen mặt vừa xuống khỏi chiếc Land Rover, Nhan Tịch nhìn kĩ mới nhận ra người nọ chính là Lục Khải Chính.

      “Lục….Tổng giám đốc Lục!” Nhan Tịchkêu to, tay giơ chiếc túi xách, tay nhấc áo khoác, vội lên. Lục KhảiChính đứng yên, quay đầu nhìn lại mộtcô cao gầy về phía mình, nhìnmái tóc ngắn nghịch ngợm, trong tay còn mang theo áo khoác, chợt nhớ lạicô là ai.

      “Là ..…” thong thả , môicòn có nụ cười .

      “Tổng giám đốc Lục…..Áo của !”Nhan Tịch cười , đưa áo khoác trongtay cho Lục Khải Chính. Lục Khải Chính cau mày, nhận lấy chiếc áo, mở cửa xe ném nó vào ghế sau.

      Thấy động tác ném áo tùy tiện đó của , trong lòng Nhan Tịch hơi tức giận. cố ý tốn mười mấy đồng đưa áo đến tiệm giặt khô quốc tế, xách theo trênđường còn sợ làm đứt sợi chỉ hay bị nhàu tí. hay rồi, thản nhiên ném nó vào trong xe.

      Mà cũng đúng, đối với những người có tiền như thế này, chiếc áo khoác mấyngàn đồng tính là gì!

      “Thẫn thờ gì vậy, mau vào..…” Lục Khải Chính xách theo cặp công văn nhìn Nhan Tịch ngẩn người . Giọnganh rất , dường như cũng quen thuộcvới . Nhan Tịch hồi hồn với vào trong ngõ hẻm.

      Ngày hôm qua, sau khi rơi xuốngnước, là Lục Khải Chính cởi áo khoáccho mặc vào, còn tháo ổ cứng có bản thảo giúp lấy lại toàn bộ bản thảo!

      ra chỗ hẹn ăn cơm là nhà hàng gia đình, ông chủ dường như rất quen với Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính. Tổtiên của ông chủ này là đầu bếp xuất thân từ hoàng cung, ông chủ kế thừa tay nghềvà sản nghiệp tổ tiên, mở nhà hànggia đình.

      “Chị Nhan, sáng nay chị lại đến trungtâm xin việc sao?” bàn ăn, Úc Tử Duyệt hỏi Nhan Tịch. Nhan Tịch uốnghớp canh, liên tục gật đầu, “ nộp hồ sơ lý lịch đầy đủ cả, nhưng kết quả lại giống như trình diễn thời trang, kể cả công việctư vấn viên điện thoại cũng nộp luôn,nhưng biết có làm nên trò trống gì hay nữa!”

      “Aizz…..Đều tại em liên lụy chị! Ngày mai em tìm giúp chị, cùng lắm đếncông ty nhà em ! Bà kia đúng là nghiêng theo chiều gió!” Úc Tử Duyệttức giận , “Công ty như vậy làm cũng chẳng sao!”

      Lời của Úc Tử Duyệt hấp dẫn chúý của hai người đàn ông chuyện,Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ u oán của Úc Tử Duyệt, lời kia ra giống nhưgiả.

      Công việc của muốn thamdự nhiều, chỉ cần thích, chiềutheo ý .

      “Bỏ , chuyện này thể trách em. Từ lâu chủ nhiệm Âu thích chị,vì chị hay đánh chữ trong giờ làm việc cho nên cũng có ý muốn đuổi chị từ lâurồi!” Nhan Tịch muốn Úc Tử Duyệt có cảm giác tội lỗi, càng muốn để ấy giúp mình cửa sau, vội .

      ra cũng phải là người chăm chỉ, mỗi ngày làm xong công việc chính tranh thủ gõ chữ. Tiền lương của công việc hành chính cũngkhông phải là tiền lương tiêu chuẩn, nếucô dựa vào số tiền này mà sống ở thủ đô, e rằng chết đói từ lâu, đừng đếnviệc gửi tiền về nhà.

      Lục Khải Chính cầm giấy lau miệng,động tác vô cùng ưu nhã, hình như nghe hai này gì, “Nếu hai người chê bai có thể đến công ty tôi!” hờ hững xong rồi từ trong cặp công văn lấy ra chiếc máy tính bảng còn nguyên bao bì đưa qua cho Nhan Tịch ở phía đối diện.

      Nhìn hộp quà Nhan Tịch liền hiểu có ý gì, “Tổng giám đốc Lục, chuyện ngày hôm qua ra tôi trách , chỉ tại tôi mà còn lo nghịch máy tính! Máy tính này tôi thể nhận!” Cái kia củacô chỉ là hàng trong nước, gần ngàn đồng thôi, còn cái tại ta đưa chomình có lẽ là hàng của Mỹ, khôngnhận nổi! Hơn nữa hôm qua quả làphải trách , vô mạng tham gia câu lạc bộ, vừa vừa nhắn lại cho độc giả…..

      “Từ chối hả?” Lục Khải Chính vui , thái độ rất cứng rắn. Nhan Tịch chỉcảm thấy người đàn ông này cũng là loại người bí , phải là người đơn giản, nhưng dù cho cường quyền đếnmấy cũng thể nhận, chỉ cườicười nhã nhặn từ chối.

      Lục Khải Chính chuyện nữa, vui châm điếu thuốc, hút thuốc nhìn Nhan Tịch thêm mộtlần nào nữa.

      Úc Tử Duyệt cũng được gì. biết tính tình Nhan Tịch, thíchthiếu nợ tình cảm bất cứ người nào, càng thích lợi dụng người khác.

      Bốn người sau khi ăn cơm xong, Úc Tử Duyệt hỏi buổi chiều Lăng Bắc Hàn có tiết mục gì . Lăng Bắc Hàn còn suy nghĩ lúc này Nhan Tịch đãmở miệng trước, “Trung tá Lăng hiếmkhi về nhà, nên dẫn Duyệt Duyệt đến rạpchiếu phim xem phim ! ấy cứ luôn ầm ĩ bảo tôi dẫn ấy xem phim hoàiđó!”

      “Em làm gì..…” Úc Tử Duyệt muốn cãi lại bắt gặp Nhan Tịch kínđáo đá mắt với cái, nhóc con này đúng hiểu lãng mạn là gì cả.

      Lăng Bắc Hàn sao có thể hiểu ý tứ của Nhan Tịch, “Được, vậy xem phim!” trầm giọng .

      “Lão Lăng, đúng là khiến người ta hâm mộ..…” Lúc này, Lục Khải Chính chenvào câu, nhìn vợ trong ngựcngười bạn chí cốt, khuôn mặt đềurạng ngời niềm hạnh phúc lan tỏa giữahai chân mày, Lục Khải Chính có cảm giác mệt mỏi.

      “Tiểu tử cậu đó, hâm mộ nhanh chóng cưới Bắc Sam về nhà !” LăngBắc Hàn trừng mắt với Lục KhảiChính, giọng lớn lọt vào tai Nhan Tịch.

      “Bắc Sam? ra lão Lục và Bắc Sam là đôi á..… Giờ em mới biết..…” Lăng Bắc Sam là em họ Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cũng từng gặp, chỉ là ngờ côấy và Lục Khải Chính có quan hệ với nhau.

      Lục Khải Chính muốn gì, chợt điện thoại di động reo lên đúng lúc, Nhan Tịch tạm biệt Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt. Úc Tử Duyệt bảo ngồi xechung với họ về nhưng từ chối, muốn dạo xung quanh ngõ hẻm này sẵn tiện tìm chút cảm xúc để viết văn.

      “Vậy được!” Lúc Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt chuẩn bị lên xe, Lăng Bắc Hàncẩn thận nghe được câu của Lục Khải Chính, quay đầu, chỉ thấy sắc mặt cậu ta rất nghiêm túc, nhưng lúc nhìn đến lại khôi phục tư thế tự nhiên gật đầu với .

      Chẳng qua chút biến hóa mặt trốn thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lăng Bắc Hàn.

      nhìn Lục Khải Chính ra dấu chỉ vào xe mình, Lục Khải Chính gật gật đầu,Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt lên xe, hai người chạy thẳng tới rạp chiếu phim.

      Thời điểm xem phim, Úc Tử Duyệtkhông hiểu tình cảm chọn bộ phimhài “Lost In Thailand” vừa được trình chiếu hai ngày. ra chọn bộ phimnày cũng là có nguyên nhân, muốn nhìn xem gương mặt lúc nào cũng có cảm xúc của Lăng Bắc Hàn khi cườiha ha dáng vẻ như thế nào.

      Kết quả…..

      Toàn bộ mọi người trong rạp chiếu phim cười rôm rả ngừng cũng thể khiêu chiến nổi với nụ cười của Trung tá Lăng. Người nào đó vẻ mặt vẫnnghiêm trang đổi ngồi đó, hai mắthíp lại, thiếu chút nữa là ngủ gục.

      Bởi vì ôm bụng cười lăn lộn mà có cảmgiác dì cả cũng tuôn trào ra theo dòngđiện ảnh, ra nhiều đến nỗi thay liên tục ba miếng băng vệ sinh. Úc Tử Duyệtcảm thấy mình như con ngốc ở trước mặt Lăng Bắc Hàn, , phải là những người trong rạp ngồi xem ở đây đều là kẻ ngốc.

      “Nè, cảm thấy buồn cười chút nào sao? xem, “Bảo Bảo hútđộc cho kìa….Trông y hệt như đồng tính ấy!” Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn chỉ vào màn hình cười lớn, “Ôi trờiơi, em cười đến mức đau cả bụng!”

      Trung tá Lăng nheo mắt nhìn Úc Tử Duyệt cười khép nổi miệng, biết có gì hay để cười, “Chuyện này cũng rất bình thường, cũng từng hút độc cho người khác như vậy…..” kéo lại, giọng nóivào tai .

      “Cái gì! , cũng từng hút độc cho người khác?” Úc Tử Duyệt nhìn chằmchằm Lăng Bắc Hàn, lớn tiếng hỏi khiếnngười bên cạnh cũng phải ghé mắt qua,mọi người đều tập trung nhìn về phíaLăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn bị mọi người nhìn trân trân, liền trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt,Úc Tử Duyệt nhìn về những người kia cười cười, “Hì hì, hiểu lầm…Hiểu lầm..…”

      “Nè, nè mau cho em biết, giúp ai hút và hút ở chỗ nào hả?” Úc Tử Duyệtchưa từ bỏ ý định, nhất định phải hỏi cho bằng được.

      “Ngực của đồng đội.” Qua lúc lâusau, Lăng Bắc Hàn mới trả lời với giọng gọn gàng dứt khoát.

      “Phụt.…” Chỉ bốn chữ ngắn ngủn khiếncho hủ nữ như Úc Tử Duyệt bắt đầu liên tưởng. Ây chà chà, sao ông chú này có thể hút ngực đàn ông kia chứ? Còn gian tình hơn mấy cảnh ở trong phim nữaá!

      Nhưng trong lòng lại thầm ghen tới muốn bốc hơi, đồ lính thối! biết giữ mình trong sạch! Dám làm chuyệnbiến thái đồng tính đó với đồng đội!

      Bộ phim kết thúc, Úc Tử Duyệt vẫn cònđang suy nghĩ đến vấn đề này chịu buông, sau đó, cũng moi được từ miệng Lăng Bắc Hàn nguyên nhân tại sao hút ngực cho đồng đội của !

      ra trong lần đơn vị diễn tập tác chiến dã ngoại đồng đội bị rắn độc cắn vào ngực. Đó là tình huống vôcùng khẩn cấp, Lăng Bắc Hàn để ý đến nguy hiểm tính mạng lập tức hút độcgiúp người đồng đội kia.

      “Ha ha..…” Úc Tử Duyệt nghĩ tới hình ảnh Lăng Bắc Hàn hút ngực giúp người đàn ông kia liền ôm cánh tay Lăng Bắc Hàn cười sặc sụa, dọc đường từ dướitầng hầm rạp chiếu phim vui cười ra ngoài với Lăng Bắc Hàn.

      “Ông chú, sau này hãy kể thêmnhững chuyện trong quân doanh cho em nghe nữa nha, quả còn buồn cườihơn cả phim điện ảnh nữa đó!” Úc Tử Duyệt cười đùa .

      Lăng Bắc Hàn nghiêm túc với Úc Tử Duyệt, “Buồn cười? Đó là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy!” Cho nên khixem những hình ảnh trong phim chợtnhớ tới kinh nghiệm những năm qua củamình khi tham gia quân ngũ.

      Lúc này Úc Tử Duyệtmới ý thức là mình lỡ lời, hiểu gì về quândoanh, hiểu họ làm những côngviệc nguy hiểm như thế nào, cũng bởi vì mới bị lây bởi phim điện ảnh cho nên mới cảm thấy buồn cười, nhìn Lăng Bắc Hàn, áy náy , “Em xin lỗi!”

      Gương mặt nghiêm túc của dần dịu lại, “Trong quân đội ra cũng có nhiều chuyện thú vị gì.…” thản nhiên ,mười ngón tay đan xen với bàn tay nhỏbé dắt đường, đường kể ít chuyện lý thú cho nghe.

      “Đằng kia có người lên cơn hen suyễn!”Nghe tiếng thét thất thanh của ai đó, chỉthấy đám người vây quanh người phụ nữ, Lăng Bắc Hàn theo bản năng buông tay Úc Tử Duyệt ra, chạynhanh về phía trước.

      “Tĩnh Sơ?” Dù thế nào cũng nghĩ đến, quả nhiên là Hạ Tĩnh Sơ! Lăng Bắc Hàn rống lên to, bước lên đứng trước mặt Hạ Tĩnh Sơ ra sức ho kịch liệt với gương mặt trắng bệch.

      Xa xa, Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng lo lắng của Lăng Bắc Hàn, lên thấy Lăng Bắc Hàn ôm người phụ nữ vào lòng, tay của người phụ nữ đóđang níu chặt lấy vạt áo .

      Người phụ nữ ấy chính là Hạ Tĩnh Sơ!

      “Thuốc đâu?” Lăng Bắc Hàn ôm Hạ Tĩnh Sơ, lo lắng hét lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, còn biểu bình tĩnh của thường ngày nữa. Úc Tử Duyệt sững sờđứng nhìn cảnh như vậy, nhất thờiquên luôn phản ứng.

      có…Quên…Quên mang rồi…”Hạ Tĩnh Sơ thở hổn hển đứt quãng, lúc này chỉ thấy Lăng Bắc Hàn bế thốcHạ Tĩnh Sơ lên co chân chạy.

      Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn theo bóng người lo lắng khủng hoảng ấy dần dần xa, mà trái tim như có dao cắt!

      Hồi lâu sau đôi chân nặng trĩu như chì mới hoạt động trở lại, đuổi theo bóng Lăng Bắc Hàn bế Hạ Tĩnh Sơ chạy ..…

      Trong lúc chạy đến bãi đỗ xe Úc Tử Duyệt nhanh chóng tìm được xe Hummer, vội vàng đến. Lăng Bắc Hàn ngồi ở xe, nhìn thấy Úc Tử Duyệtlạnh lùng , “Mau lái xe! Đến bệnh viện!”

      “Dạ…..Được…” Úc Tử Duyệt vội vàngnhảy lên ghế tài xế, Lăng Bắc Hàn ngồi ởghế sau quăng chùm chìa khóa cho , bởi vì động tác quá nhanh, chiếc chìa khóa đập lên mặt khiến đau nhói.

      “Thẫn thờ gì nữa? Lái xe !” Lăng BắcHàn trừng mắt rống lên với Úc Tử Duyệtvẫn sững người, xong xoay mặt nhìn lại Hạ Tĩnh Sơ với khuôn mặt trắngbệch hô hấp khó khăn, nhanh chóngmở tất cả cửa xe ra cho khí lùa vào.

      Úc Tử Duyệt cố chịu đau, khởi động xe,lái con quái vật Hummer của Lăng Bắc Hàn lao nhanh đường.

      “Khụ….A Hàn….Em….Em…” Toàn thân Hạ Tĩnh Sơ co giật, mặt trắng bệch hết sức dọa người, hai môi mở ra như con cá sắp vũng vẫy đành đạch chết vìthiếu nước.

      Lăng Bắc Hàn hề suy nghĩ lập tứccúi xuống, tự mình há miệng ngậm lấymôi Hạ Tĩnh Sơ truyền hơi làm hô hấpnhân tạo cho ! Đây là tình huống thiếudưỡng khí, biện pháp tốt nhất đối vớingười bị hen suyễn là phải cung cấpdưỡng khí kịp thời!

      Xuyên qua kính xe, Úc Tử Duyệt vừavặn nhìn thấy cảnh Lăng Bắc Hàn đanghô hấp nhân tạo cho Hạ Tĩnh Sơ, trái tim nhịn được nhói đau.

      Úc Tử Duyệt, ấy làm việc cứu người! Sao lòng dạ mày lại hẹp hòi nhưvậy! Mạng người là quan trọng nhất!

      tự an ủi mình như vậy, nhưng trong đầu thể xua hình ảnh Lăng Bắc Hàn lo lắng gọi Hạ Tĩnh Sơ, và hình ảnh ném chìa khóa vào mặt , rồi nạt nộ với như vậy!

      Lắc lắc đầu, chuyên chú lái xe, mở bản đồ hướng dẫn tìm tới bệnh việngần đây, đến năm phút đồng hồsau đến cổng bệnh viện. Xe còn chưadừng, Lăng Bắc Hàn bế Hạ Tĩnh Sơ vội vã xông vào trong bệnh viện.

      “Tĩnh Sơ, ráng chịu chút, thêm chút nữa thôi, cố gắng lên..…” mơ màngbất ngờ nghe Lăng Bắc Hàn vậy, ngơ ngác nhìn theo bóng dần biến mất..…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương87: Cậu ta rồi sao
      Edit: TiêuKhang

      Bệnh suyễn của Hạ Tĩnh Sơ là bẩm sinh, điều này trước đây biết. Khi thấyHạ Tĩnh Sơ được đưa vào phòng cấp cứu rồi mới thầm thở phào nhõm,nắm tay lại mới phát hai bàn tay đãsớm ướt đẫm.

      Mạng người quan trọng, khẩn trương làchuyện bình thường, trong lòng thầmnghĩ vậy.

      Trở lại vừa hay thấy Úc Tử Duyệtđang về phía này, bóng dáng xinh kia chậm rãi bước tới, bởi vì ngược chiều ánh sáng thấy mặt .

      Nhớ lại bản thân vừa rồi lo lắng Hạ TĩnhSơ mà hung dữ với , Lăng Bắc Hàn lúc này mới nhận ra, có phải hành động ban nãy của mình quá mức bìnhthường rồi hay , có phải bận tâm đến cảm giác của ?

      “Duyệt Duyệt.”

      “Chị Hạ sao rồi? Chị ấy có sao ?”Úc Tử Duyệt ra vẻ rất hào phóng, tớivội vàng hỏi thăm Lăng Bắc Hàn, nhưngtrong lòng vẫn còn ỉ trong hờn ghen mới vừa rồi.

      cảm thấy lúc này đây mà biểu hiệnthực để ý và tức giận, Lăng Bắc Hàn nhất định xem thường mình.

      phát ra khuôn mặt nhỏnhắn của có chút ghen tỵ nào, trong lòng Lăng Bắc Hàn cảm thấy thất vọng nguyên do! vốn hềquan tâm tới thái độ của đối với HạTĩnh Sơ!

      Cũng đúng, chẳng phải ngày hôm qua cònmuốn đẩy mình cho Hạ Tĩnh Sơ sao?

      Ngay lúc này rất giận bởi hào phóng đó của , thèm quan tâm , thậm chí tầm mắt cũng chuyển sang hướng khác.

      Thái độ đó của dễ dàng làm tổn thương , đầu Úc Tử Duyệt ong ong ,mặt bị chiếc chìa khóa đập vào vẫn còn đau rát như bị lửa đốt, càng đau hơn chính trái tim của .

      Tối hôm qua, còn muốn tác hợp cho Hạ Tĩnh Sơ và Lăng Bắc Hàn, bây giờ tận mắt thấy khẩn trương lo lắng cho Hạ Tĩnh Sơ như vậy, trong lòng thểnào chịu nổi nữa!

      Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc mày muốn thế nào đây?

      Thất thần được lúc, thấy Hạ TĩnhSơ được kịp thời cứu chữa xong đẩy ra, mũi còn cắm bình dưỡng khí, bình dưỡng khí được y tá cầm tay, Hạ Tĩnh Sơ trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch, như trông rất yếu ớt.

      “Tình trạng của ấy như thế nào?” Lăng Bắc Hàn tiến lên hỏi bác sĩ.

      cứu chữa kịp thời, còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải nằm lại viện quan sát đêm, người nhà củabện nhân nên làm thủ tục nhập việnđi!”

      “Chị Hạ.” Úc Tử Duyệt tiến lên, nhìn sắcmặt Hạ Tĩnh Sơ trắng bệch, quan tâmgọi, đối với Hạ Tĩnh Sơ vẫn lòngđồng tình.

      “Duyệt Duyệt, chị, sao.....Khụ.....Cám ơn hai người.....” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt khóe miệngnở nụ cười có sức sống đáp lại, thoạt nhìn suy yếu lại đáng thương.

      Lăng Bắc Hàn tiến lên gì nữa,trực tiếp xuống lầu nộp phí. Úc Tử Duyệt theo vàophòng bệnh, trở lại phòng bệnh Hạ Tĩnh Sơ khôiphụcbình thường, dưỡng khí cũng lấyra.

      “Duyệt Duyệt, em đừng để ý đến thái độkhi nãy A Hàn đối với chị, ấy chỉnghĩ là cứu người mà thôi.” Hạ Tĩnh Sơ dựa vào đầu giường, nắm lấy tay Úc TửDuyệt yếu ớt .

      Câu của Hạ Tĩnh Sơ nhìn như thựcvô ý, lại dễ dàng đụng trúng chỗ đau của Tử Duyệt, chỉ cứu người thôi ư?

      Tiếng gọi “Tỉnh Sơ” đầy lo lắng kia vẫnđang vang trong lòng .

      , chị Hạ, sao em lại để ý chứ! Chị nghĩ nhiều rồi!” mặt tươi cười nhạt nhẽo, rộng rãi , lúc đó, tiếng bướcchân bình tĩnh hữu lực vang lên, LăngBắc Hàn biết lúc nào vào cửa.

      Lời Úc Tử Duyệt khiến biết tả làm sao khi ở trước mặt HạTĩnh Sơ! Trong lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng buồn bực. muốn bóp chết có lương tâm này!

      “A Hàn, hôm nay cám ơn .”Tầm mắt Hạ Tĩnh Sơ chuyển hướng sangvẻ mặt tối tăm của Lăng Bắc Hàn, vớianh mà môi lại thoáng nở nụ cườichua sót.

      Nhớ tới lo lắng và khẩn trương vừarồi của Lăng Bắc Hàn đối với mình, trong lòng tarốt cục cũng cân bằng lại mộtchút, tựa như quay về rất nhiều nămtrước, khi đó, cũng lo lắng cônhưthế.

      mang theo đôi mắt đượm vẻ u buồn nhìn Lăng Bắc Hàn, có vẻ như muốn thổlộ tình cảm của mình nhưng lại giốngnhư cố gắng che dấu. Lăng Bắc Hàn cũng nhìn thấy được chịu đựng đó củacô, tâm tình có chút phức tạp khó nênlời.

      Điều Hạ Tĩnh Sơ muốn chính là loại cảmgiác “vô thanh thắng hữu thanh” lúc này.Để Lăng Bắc Hàn nhớ lại từngyêu như thế nào, lo lắng, quan tâm che chở cho đến mức nào.

      tin rằng, người trọng tình trọng nghĩa!

      Úc Tử Duyệt cảm thấy như có mộtloại sóng tình chuyển động giữa Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ. nhìn ta, ta cũng nhìn lại , còn mình dường như chỉ là người ngoài cuộc, nhìn hai người sau khi chia tay gặp lại nhau.

      cặp tình nhân vì hiểu lầm mà chia tay, vẫn còn chàng trai, chàng trai cũng cưới người mình thương.

      xấu hổ vô cùng đứng im tại chỗ, toàn thân cứng ngắc, trái tim chua xót như sắplên men, càng lúc càng lan rộng khiến cực kỳ khó chịu!

      “Sao mang theo thuốc bên người?” Cuối cùng Lăng Bắc Hàn cũngmở miệng thản nhiên hỏi.

      “Có nhân chứng quan trọng vừa mới hẹn em ra tòa, nhất thời sốt ruộc nên đãquên mang theo.....May mà gặp hai người!” Giọng điệu Hạ Tĩnh Sơ từ chuasót dần chuyển thành nụ cười tự trách,“ giờ em sao rồi, hai người về trước ! Dù sao cũng quen rồi. Bệnhcũng thôi mà, em ứng phó được!”

      Cố ý như vậy, mặt ngoài là dây dưa với Lăng Bắc Hàn. Biết rõLăng Bắc Hàn là người cực kỳ có nguyên tắc, càng bám dính khiến càng chán ghét.

      được, chị Hạ, sao chị có thể ở lạiđây mình được chứ?” Úc Tử Duyệtđơn thuần chỉ cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ thực đáng thương, vội vàng , “Em ở lạichăm sóc chị!” Cứ coi như ích kỷ , muốn để Lăng Bắc Hàn ở lại chăm sóc cho chị ta.

      Lăng Bắc Hàn lẳng lặng quan sát Úc Tử Duyệt, biết tốt bụng hay là trong lòng hề có chútvị trí nào.

      Bình thường người phụ này nào đối vớingười cũ của chồng mình nhất địnhsẽ cảm thấy đây là cái gai trong mắt, cho dù đều tốt bụng như nhau!

      chẵng những quan tâm, ngược lại còn muốn ở lại chăm sóc Hạ Tĩnh Sơ.

      , , Duyệt duyệt, chị sao, trước kia cũng thường hay như vậy! sao đâu, A Hàn, đưa Duyệt Duyệt về nhà , cũng còn sớm nữa!” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng , mặtlộ vẻ tự nhiên, mà lời của lại khiếnngười khác đau lòng thay.

      Thường xuyên nằm viện như vậy?

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn rốt cục mở miệng: “ ở lại, em lái xe về nhà .”Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt mặt lạnh tanh .

      Chỉ câu thản nhiên như thế, nhưng cứ như đao đâm nát trái timcô, sau đó máu tươi từ từ rỉ ra.....

      Máu toàn thân như bị rút cạn, cung cấp đủ dưỡng khí.

      với Hạ Tĩnh Sơ nhen nhómtình cũ?

      Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời của Lăng BắcHàn nhất thời trong lòng nở hoa, cảm thấy tiền cược hôm nay đủ lấy lạivốn! Muốn làm cho bệnh suyễn phát tác cũng rất đơn giản, chỉ cần phấn hoa cộngvới chút mùi sơn kích thích.....

      cũng nhận thấy, Lăng Bắc Hàn đối với mình cũng phải là hoàn toàn dứt bỏ!

      người đàn ông từng vì ta buông tha tất cả, sao có thể cần mình nữa? Nghĩ như vậy, tự tin vốn có đềukhôi phục.

      Những vẫn giả vờ , “A Hàn! Em thậtsự sao mà, cũng trở về ! Ở lại đây sao được chứ.” Hạ Tĩnh Sơ lớntiếng trách cứ Lăng Bắc Hàn, nhưng trong hai mắt lại đưa đầy cảm tình.

      “Chị Hạ, hãy để ấy ở lại , chị cần phải có người chăm sóc.” Úc Tử Duyệtchịu đựng nỗi đau như dày xéo cõi lòng , ngờ khi tậm mắt nhìn thấy anhvà Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhau, trong lòng lạiđể ý như vậy, lại còn đau như thế!

      Chẳng lẽ, mình Lăng Bắc Hàn rồi sao? Chỉ hai tháng ngắn ngủi, ởchung chưa đến tuần, dễ dàngthích người rồi ư? Sao mình có thểlà người đa tình đến thế!

      Còn Lệ Mộ Phàm sao? Cứ dễ dàngkhông còn cậu ta như thế sao?

      Úc Tử Duyệt thực xem thường bản thân,ăn trong miệng lại còn băn khoăn trongnồi, biết xấu hổ! Hạ quyết tâm, cất bước về phía cửa phòng bệnh.

      “Duyệt Duyệt.”

      Hạ Tĩnh Sơ thấy rời , vội vàng lo lắng gọi theo.

      “A Hàn! mau trở về cùng em ấy !Thất thần làm gì?” Hạ Tĩnh Sơ thấy Lăng Bắc Hàn vẫn thất thần nhúc nhích lên tiếng quở trách.

      Hai tay Lăng Bắc Hàn cắm hai bên túiquần siết chặt thành nắm đấm, như đangcực lực nhẫn lòng ngực đau đớn, “Em có muốn ăn gì ? mua.” rốt cục mở miệng, thanh xuyênquakhông khí truyền thẳng vào tai Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi phòng bệnh.

      Nước mắt cứ thế lại lẳng lặng rơi xuống.

      Mũi chua xót, hốc mắt lên men, nước mắt lúc này ngừng chen lấn tuôn chảy ra. Trông thấy mấy ánh mắt khó hiểu của y tá khi ngang qua mớinhanh chân chạy trốn, nhanh chóng rời đinơi khiến sắp chết vì thở nổi này.

      Lúc Lăng Bắc Hàn ra hành lang bệnh viện còn thấy bóng dáng ÚcTử Duyệt đâu cả, trong lòng thất vọngnão nề. Lời ban nãy , thừa nhận, là cố tình trả thù cho hả giận.

      Nhưng chết tiệt là trả thù này căn bảnkhông thể kích thích được , vẫn bỏ , hơn nữa còn biến mất nhanh như vậy!

      Buổi sáng mà nấu cơm, còn tưởng có chút tình cảm với mình.....

      ***

      khóc, được khóc, mình thể khóc, được để ý! Úc Tử Duyệt! Mày thể nào ngườikhác nhanh như thế được! Mày chỉ tham muốn giữ lấy mà thôi, đây chính là íchkỷ của việc được nên muốn thamlam giữ lấy!

      chạy đến bên cạnh hồ nước nhân tạo,cúi xuống cắm đầu vốc nước, trong lòngthầm nghĩ như thế.

      Nước mắt vẫn nặng nề rơi xuống ngừng, giữa mặt nước phẳng lặng, cônhìn được vẻ mặt đầy nước mắt củachính mình!

      “Tên lính xấu xa! là đồ khốn! Tôi mới là vợ đấy!” tức giận rống to với hồ nước, nước mắt rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, bập bềnh nổi lên gợn sóng lăn tăn.

      Những lời này, chính cũng cảm thấy quá buồn cười!

      Có lẽ là báo ứng, tối hôm qua còn muốn đẩy vào lòng người khác, hôm nay cùng Hạ Tĩnh Sơ nhen nhóm tình cũ rồi!

      bóng dáng cao ráo lặng lẽ đếngần, chỉ chốc lát sau, mặt hồ phẳng lặng xuất hiên thêm bóng người!

      chiếc khăn tay trắng tinh xuất trước mắt , hương thơm thoang thoảngcủa bạc hà xâm nhập hơi thở, Úc Tử Duyệt bối rối hoàn hồn lại, vẻ mặt đầynước mắt của đối diện với khuôn mặt đẹp trai chết người đền mạng của Lệ Mộ Phàm!

      “Cút ngay!” Úc Tử Duyệt quay về phía gào lên, hất chiếc khăn tay của anhra. Cảm thấy bản thân tại nhếch nhác chẳng ra làm sao! Lại còn làm trò cười xuất ở trước mặt Lệ MộPhàm!

      chán ghét và bài xích của khiến tráitim Lệ Mộ Phàm co rút đau đớn, nhắm chặt mắt lại hít thở sâu mới kềm chế được cơn đau trong lòng!

      “Cậu ta rồi sao?” chậm rãi mở miệng hỏi, dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấylà trái tim rướm máu còn kịch liệt co rút.....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương88: Em muốn ấy về nhà, ôm em ngủ
      Editor: Socfsk
      Beta: TiêuKhang

      Sao ấy có thể Lăng Bắc Hàn nhanh như vậy?

      Nếu , tại sao phải khóc vì ta? Nghĩ như thế, Lệ Mộ Phàm vừa đau thắt lòng, càng cam tâm!

      Chỉ câu , giống như viên đárơi thẳng vào đáy lòng , tạo nên từng gợn sóng lan dần ra.

      “Chuyện này liên quan đến cậu!Lệ Mộ Phàm, cậu là con ruồi hôi thối,làm ơn hãy tránh xa tôi ! Tôi khôngmuốn nhìn thấy cậu!” Úc Tử Duyệt lau vội nước mắt mặt, trừng mắt hung dữ với Lệ Mộ Phạm, nhanh chóng chạy .

      Những lời nóihết sức tuyệt tình, cũng là lời từ tận đáy lòng ! Bây giờ tâm tư của dường như bị Lăng Bắc Hàn chiếm trọn! căn bảnkhông còn chút tâm trạng nào để quantâm đến cảm nhận của Lệ Mộ Phàm!

      Cả tâm trí đều bị Lăng Bắc Hàn chiếm cứ!

      “Úc Tử Duyệt! Cậu quay lại đây!”Anhnhìn về phía bóng lưng rống lên câu hai nghĩa như thế. vừa muốn côquay trở lại bên cạnh , vừa muốn trái tim quay lại.

      như nghe thấy tiếng , điên cuồng chạy .

      Trong lòng còn nhớ Lăng Bắc Hàn vẫnđang ở cùng Hạ Tĩnh Sơ trong bệnh viện, càng chạy càng mệt mỏi, càng mệt mỏi càng cảm thấy uất ức, gọi điện thoạicho Nhan Tịch, cần tìm người để bàytỏ lòng mình.

      lâu sau nhanh chóng tới được chỗNhan Tịch.

      Căn phòng hẹp mười mấy mét vuông chỉ có thể đặt được chiếc giường sắt hai tầng, tủ sách, tủ treo quầnáo, bàn kê cái giá sách cùng mấy cuốn sách, máy vi tính, bên phải máy vi tính còn có chậu cây xanh um tươitốt.

      Trong phòng còn vương vất mùi của mì ăn liền.

      Úc Tử Duyệt ngồi bên chiếc giường của Nhan Tịch, ôm chiếc gối, cúi đầu imlặng.

      Nhan Tịch đốt ngọn nến mùi hoa oảihương, đặt ở trong lọ, đổ thêm nước vào lọ, vài giọt nước chanh, hai giọt bạchđàn cùng ba giọt tinh dầu hoa oải hương.

      Mùi hương này những xua tan mùilà lạ ngai ngái của mì ăn liền ở trongphòng, đồng thời cũng giúp trấn an Úc Tử Duyệt cảm thấy mất mát trong lòng, làm dịu khó chịu trong .

      Nhan Tịch ngồi xuống ghế, nhìn Úc Tử Duyệt hồn bay phách lạc cúi đầu, hai hàng lông mi dài đen nhánh hấp háy còn dính vài giọt nước mắt trongsuốt.

      , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhan Tịch mở miệng hỏi trước.

      Trong mắt , Úc Tử Duyệt là đáng buồn phiền lo âu, cả ngày chỉ biết cười đùa vui vẻ vô tư.Nhưng bây giờ giống như cây cà bịnhiễm sương giá, nhìn thế nào cũng thấyvẻ rối rắm ưu sầu.

      ràng là rơi vào bể tình,cũng rất giống như oán phụ .

      Chuyện này làm cho cảm thấy khámừng rỡ, rốt cuộc nữ chính cũng nảy nở tình với nam chính….

      Úc Tử Duyệt uất ức ngẩng đầu lên nhìnNhan Tịch, sau đó chậm rãi mở miệng, kể hết hơi những chuyện xảy ra chiều hôm nay, sau khi cũng cảmthấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

      Nhan Tịch vừa nghe xong, lấygiấy bút ghi lại, cũng có phản ứng gì lớn.

      “Chị Nhan, chị có ý gì? Tại sao gì vậy?” Úc Tử Duyệt uống mộtngụm nước, căng thẳng nhìn Nhan Tịch, bây giờ lạc vào mê cung, cầnmột ngọn đèn soi đường dẫn lối!

      “Chị có thể gì được ?”Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, hỏi ngượclại.

      được! Người ta tới tìm chị đểtâm , chị còn châm chọc em!” Úc Tử Duyệt thở phì phò với Nhan Tịch, làm nũng đôi chút, .

      tệ, vẫn chưa đến mức quá ngu ngốc, còn biết là chị châm chọc em! Tốihôm qua phải em giao ông chúđó cho Hạ Tĩnh Sơ rồi sao, sao hôm naynhìn thấy ông chú quan tâm Hạ Tĩnh Sơ lại ghen?Trong lòng cảm thấy khôngthoải mái sao? Mất rồi mới biết là phảiquý trọng, câu này dùng để em! Giảvờ buông tha để bắt lấy , dùng để nóiHạ Tĩnh Sơ!” Nhan Tịch hề kháchsáo với Úc Tử Duyệt, lời lẽ rất sắc bén.

      “Em…Em…Trong lòng em cũng thấy hối hận lắm…. Nhưng, Hạ Tĩnh Sơ này giống như giả vờ buông tha để bắt lấy !” Úc Tử Duyệt nhìn NhanTịch, hiểu ra sao lên ý của mình.

      Nhan Tịch cầm bút, đưa tay gõ lên đầu cái.

      “Từ Úc đại tiểu thư như em cómột cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn tronggia đình, lớn lên trong vòng tay nâng niu của mọi người, người người xung quanhem đều thương em, cưng chiều em.Nhưng bây giờ giống như trước nữa, bây giờ em còn là đứa trẻ ngây thơ được sống trong vòng tay thương như xưa nữa! phải ai ai cũng đối xử tốt với em.” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt ngây thơ trong sáng như thế, mặc dù ngoài mặt trách móc nhưng thực ra cũng rất đau lòng thay .

      Điều này cũng chứng minh người có suy nghĩ đơn giản rất dễ bị người khác lợi dụng.

      “Em biết, lòng mà , nếu cóngười đối xử tốt với em, em cũng đối xử tốt với người đó, nếu có người đối xử tệ với em, em lập tức trả lại như thế! Hạ Tĩnh Sơ đối xử với em tệ, haitháng trước chị ấy còn giúp em chuyệncủa luật sư Tiết ở căn phòng luật sư. Chị ấy còn với em Lăng Bắc Hàn thích gìvà thích gì…..”

      “Đao thương dễ tránh, ám tiễn khóphòng! Những người thể họ đối xửxấu với em, trong suy nghĩ nhấtthiết phải có bao nhiêu phần xấu xa, nhưng người như vậy là dễ đối phó nhất,rất giống như chủ nhiệm Âu vậy. Cònnhững người ngoài mặt đối xử với em rấttốt, thế nhưng trong lòng họ vẫn thầm nghĩ cách hại em, loại người như vậy mớikhó phòng bị!”

      khoa trương như vậy chứ? HạTĩnh Sơ hại em vì cái gì? Lăng Bắc Hàn đâu có em!” Úc Tử Duyệt ngốc nghếch .

      “Bởi vì em là vợ ta! Duyệt Duyệt,chị có bằng chứng ta làngười tốt hay người xấu, nhưng ta làngười của em, giờ em là vợ của ta, nên tranh thủ phải tranh thủ ! Em có quyền lợi và tư cách để làm điều đó!"

      Nhan Tịch có ý định kếtluận cho Úc Tử Duyệt biết, chỉ là người ngoài cuộc, chuyện tình cảm cònphải tùy thuộc vào hai người trong cuộctrải qua khó khăn như thế nào. Họ càng trải qua khó khăn kinh nghiệm càngnhiều, kết quả thu hoạch mới càng ngọtngào và hạnh phúc, có đúng ?

      "Vậy bây giờ em phải làm thế nào?" Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, dáng vẻ mờmịt hiểu hỏi.

      "Em nghĩ thế nào? Trong lòng muốn thế nào hãy làm như thế đó!"

      "Em muốn ấy về nhà, ôm em ngủ!"Úc Tử Duyệt lớn tiếng , xong, khuôn mặt nhắn bỗng dưng đỏ bừng lên.

      Nhan Tịch lại cười, bé ngốc này thậtsự bị ông chú nào đó đầu độc rồi!Xem ra, ông chú đó đối xử với ấy rấttốt.

      "Vậy hãy gọi điện cho ta, em bị đau bụng, xem ta có chạy ngay vềhay !"

      "Em được nhưng lời nhưthế…..Lỡ như ấy chê em phiền phức sao đây…." Úc Tử Duyệt cầm di động trong tay, trông rất đáng thương hỏi Nhan Tịch.

      "Chị gọi giúp em! Em hãy giả vờ cho giống chút!” Nhan Tịch cầm lấy điện thoại từ trong tay Úc Tử Duyệt, vô cùng nghĩa khí , Úc Tử Duyệt vội vàng gật đầu, ngã xuống giường, ôm bụng,“Á…..Đau quá…..Như vậy được chưa?”

      tệ, tệ, chị gọi đây!” Nhan Tịch xong nhanh chóng bảo Úc Tử Duyệt đọc số điện thoại gọi cho Lăng Bắc Hàn.

      ***

      “A Hàn, chúc mừng , bây giờ rốt cuộcanh cũng thực được lý tưởng của mình!” Im lặng mãi lúc lâu, Hạ TĩnhSơ vẫn nằm giường bệnh rốt cuộc mở miệng .

      “Cũng vậy thôi.” Lăng Bắc Hàn nhìn về phía Hạ Tĩnh Sơ, lạnh lùng với ,trong giọng còn có chút giễu cợt.

      Ánh mắt Hạ Tĩnh Sơ chợt ảm đạm, sựkhổ đau chợt lóe lên rồi biến mất.

      “A Hàn, em.…” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, dáng vẻ muốn rồi lại thôi.

      cần phải em có nỗi khổ trong lòng, kết thúc chính là kết thúc!” Lăng Bắc Hàn hờ hững nhìn vô tình .

      “Em có! Em biết là em đáng đời, mặc cho người khác định đoạt cho nên mới đánh mất ! Em cũng dây dưa với nữa….Bây giờ !” Hạ Tĩnh Sơ kích động quátlên, gào thét xong lại ho trận kịchliệt, nằm sấp người lại giường, toàn thân run rẩy.

      Mặc cho người khác định đoạt?

      Có nghĩa là phải vì tiền, vì con đường công danh tương lai của ta sao? Bị người nhà mình mua chuộc nên mới chia tay với mình ư!

      Lăng Bắc Hàn hừ lạnh trong lòng.

      Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ ho khan khổ sở của , vẫn bước lên, đưa tayvỗ sau lưng cho .

      Hai hàng nước mắt Hạ Tĩnh Sơ rơi xuốngnhư mưa, ngẩng đầu lên, mặt đầy nướcmắt khổ sở nhìn , “A Hàn, em mệt quá..…” nhìn , cả khuôn mặtđầy nước mắt nghẹn ngào .

      Đôi mắt chứa nhiều đau thương kiềm chế nổi, dáng vẻ vô cùng khổ sởkhiến người ta xúc động!

      Sắc mặt Lăng Bắc Hàn cũng vô cùng phức tạp, tuổi thơ cả hai là thanh mai trúcmã, khi trưởng thành lại là người củanhau.....

      Từ lúc sáu tuổi đến lúc hai mươi tuổi đều là này ở bên cạnh .

      , vì tình tình nguyệnđối nghịch với gia đình, bỏ qua lý tưởngnhập ngũ bỏ trốn với ! Cũng là ngày đóanh bị cho leo cây, bị người nhà bắttrở về!Lúc đó mẹ rất hả dạ đứng trước mặt , giơ lên tờ giấy biên nhận và cái máy ghi với đoạn băng.

      “Bắc Hàn, nhìn , nghe bộ mặt của này, tình của con và tachỉ đáng giá hai mươi vạn!”

      Ngày hôm đó trời mưa rất to, ôm đoạn ghi cùng tờ giấy biên nhận mà gào thét điên cuồng.

      Đêm ấy quỳ gối trong mưa cả đêm.

      “Bây giờ em mới mệt sao? Nhưng được giải thoát từ lâu rồi!” Lăng Bắc Hàn oán hận , lúc này điện thoại cũng vanglên.

      “Có phải Trung tá Lăng ạ? Duyệt Duyệt ở nhà tôi, ấy bị đau bụngmà cũng muộn rồi tôi có xe, chonên cũng biết phải làm thế nào?”

      “Đau quá….Á…..Chị Nhan ơi..…”

      “Tôi đến đón ấy ngay!” Lăng BắcHàn dứt khoát , trái tim vừa mới xúc động ngay lập tức khôi phục lại bìnhthường, sau khi cúp điện thoại, thèm nhìn Hạ Tĩnh Sơ lần chạy raphía ngoài cửa.

      được giải thoát, được hạnhphúc! Còn em vẫn luôn chờ đợi !”Hạ Tĩnh Sơ rống lên về phía , chợt ngưng lại giây lát, sau đó kiênquyết rời .

      “Á..….” Rốt cuộc Hạ Tĩnh Sơ cũng khóc rống lên, vừa cam lòng vừa căm hận vừa đau lòng.

      Càng ngờ rằng Lăng Bắc Hàn có thể tuyệt tình với như vậy! Người đànông từng cưng chiều thương nângniu trong lòng bàn tay bây giờ đâurồi?

      ***

      Lăng Bắc Hàn lái xe điên cuồng chạy tới nhà Nhan Tịch, đường thiếu chút nữa vượt quá tốc độ.

      “Duyệt Duyệt, ta đến rồi!” Nghe thấy tiếng ken két vang dội ở cầu thang,Nhan Tịch vội vàng giựt phắt cái chéntrong tay Úc Tử Duyệt, cất vào trong tủchén. Úc Tử Duyệt cũng nhanh chóng trốn vào trong chăn, “Huhu….Đau quá ..…” Trong miệng còn cọng mì nhai chưa xong, còn diễn trò kêu gào lên, bao lâu cánh cửa quả nhiên cóngười nào đó gõ lên, mừng rỡ, trái tim đập thình thịch.

      “Trung tá Lăng, rốt cuộc tới, DD có vẻ rất đau đó! Haizzz..…” Nhan Tịchthấy Lăng Bắc Hàn vào, nhìn dáng vẻ lo lắng hốt hoảng của , trong lòng vừa vui vẻ cũng vừa rối loạn với hai người bụng đen này!

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, vào khom người luồn tay bế Úc Tử Duyệtđang ôm bụng lăn lộn giường vào trong ngực, “Về nhà!” trầm giọngnói với vẻ mặt lành lạnh.

      “Huhu......Đau chết mất..…” Nhìn thấyanh, cảm nhận được lồng ngực ấm áp củaanh, Úc Tử Duyệt làm nũng thào ,bàn tay bé nắm chặt vạt áo .

      Nhan Tịch nhìn thấy cảnh này cười trộm nhìn theo Lăng Bắc Hàn bế Úc Tử Duyệt ra khỏi nhà mình…..

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương89: Làm người phụ nữ quyến rũ (1)
      Editor: Socfsk
      Beta: TiêuKhang

      thô lỗ nhét vào ghế sau xe Hummer, cởi áo khoác ngoài của mìnhđắp cho . Dọc đường khóc kêu đau, lời lái xe .

      Từ đầu đến cuối Úc Tử Duyệt vẫn kêuđau bụng nên nhận thấy phản ứngkhác thường của Lăng Bắc Hàn, kêu như thế cũng khiến mệt mỏi, cho nên giả bộ nữa, ngồi dậy, quấn áo khoác của vào người, ngẩn người nhìn gian u ám.

      Ánh đèn neon nhiều màu sắc ngoàiđường thỉnh thoảng chiếu vào, chiếu lênbóng lưng tối thẳm của , ánh mắt đảo lên kính trong xe rồi lại nhanh chóng biến mất. yên lặng nhìn bóng lưng , trong đầu nhớ lại từng chút từng chút những ngày từ đầu lúc biết nhau.

      Thời gian rất ngắn, nhưng chuyện xảy ra quá nhiều.

      Cũng chỉ là khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi, cảm giác bản thân đãkhông còn xem là người xa lạ nữarồi…..

      Trừ tối hôm qua đối xử với hơi chút bạo lực, còn lại vẫn đối xửvới khá tốt.

      “Chu..…" Vừa định gọi là chú, ý thức được thích bị gọi như thế, Úc Tử Duyệt vội vàng im lặng, vậy nên gọi như thế nào đây?

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy gọi, cũng đáp lại, giả bộ như nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

      Sao ấy để ý mình vậy chứ? Có lẽ là nghe thấy tiếng của mình gọi, dù sao cũng sắp về nhà rồi. Úc Tử Duyệtnghĩ thế liền ôm bụng, lại giả vờ như rất đau.

      “Xuống xe..…” Xe dừng lại, Lăng Bắc Hàn nặng nề .

      Chẳng lẽ ấy phát mình giả bộ rồi sao? Nếu sao bế mình xuống xe chứ? Trong lòng Úc Tử Duyệtbảo ổn, đêm hôm trước giả vờ dì cả của tới, phát ra còn phạt . Bây giờ nếu như việc giả vờ đau bụng bị phát ra, ấy sẽtrừng trị mình thế nào đây?

      Trong lòng hơi sờ sợ, mà lại có chút ngưa ngứa, nghĩ tới mập mờ của đêm trướctrái tim cứ đập thình thịch.

      Lúc bình tĩnh lại thấy Lăng BắcHàn xuống xe trước, hơn nữa còn khôngcó ý định bế , thậm chí cũng mở cửa xe cho , trong lòng Úc Tử Duyệthoảng hốt vội đẩy cửa xe nhảy xuống.

      Chỉ thấy tới gốc cây dưới trụ đèn đường, để lại cho bóng lưngđen như mực!

      làm sao vậy? Có phải ấy cảmthấy tức giận vì mình gây phiền phức cho ấy ? Bởi vì thể ở lại bệnh viện chăm sóc Hạ Tĩnh Sơ sao?

      Nghĩ như vậy, trong lòng có chút ghen tuông, xốc lại áo khoác của cúi thấp đầu buồn thiu về phía cầu thang lầu.

      cơn gió lạnh thổi qua, mùi nước hoathoang thoảng áo tỏa ra, trongđầu chợt lên bóng dáng Hạ Tĩnh Sơ, nhớ tới lúc chiều Lăng Bắc Hàn đãẵm Hạ Tĩnh Sơ, còn giúp ấy hô hấp nhân tạo, Úc Tử Duyệt lập tức giận dỗicởi áo ngoài của xuống, oán giận tóm chặt trong tay, muốn ném nó vàotrong thùng rác!

      Được rồi, được rồi, ấy chỉ cứu ngườithôi!

      Lắc lắc đầu, muốn tự làm mìnhphiền não! Nhưng lại kiềm được mà nghĩ tới Lăng Bắc Hàn rất nóng lòngquan tâm tới Hạ Tĩnh Sơ!

      Thở hồng hộc leo lên tầng năm, cửachống trộm khóa, mở ra, bên trong cũng có khóa, vào phòngcũng thấy bóng dáng .

      Úc Tử Duyệt tắm xong, thẳng đến phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ cũngkhông thấy bóng dáng đâu! Chẳng lẽanh ở trong phòng khách?

      mặc áo choàng tắm, tới cửa phòngkhách, cửa phòng khách khép, còn chưa vào ngửi thấy mùi thuốc lá nồngnặc. Úc Tử Duyệt đẩy cửa vào, thấy Lăng Bắc Hàn đứng đối diện cửa sổ hút thuốc, đưa bóng lưng cao lớnvề phía .

      ….. ngủ được sao?” bước vào mà chiếc đầu ló vào khe cửa, nhìn bóng lưng hơi lo sợ .

      “Tối nay ngủ ở phòng khách!” Lăng Bắc Hàn xoay người, giọng nóikhàn khàn mà nặng nề, có cảm giác tang thương, mặc dù giọng rất nhưng rất mạnh mẽ truyền vào tai .

      Cái gì? Có ý gì đây? Ngủ phòng khách sao? Còn mình sao?

      “Ừm!” Úc Tử Duyệt giả ngốc trả lời, sau đó thẳng vào, bò lên giường trong phòng khách, chui vào trong chăn, “Anhnhanh tắm rồi ngủ , còn sớm nữa!” vô cùng dịu dàng như mộtngười vợ hiền lành .

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời thìnhíu mày lại, quay đầu lại nhìn thấy chăn giường phồng to lên.

      hề gì, mặt đổi sắcđi ra khỏi phòng.

      Úc Tử Duyệt thấy ra ngoài, trái tim bé bắt đầu kích động. vàophòng tắm, chẳng qua trở lại saumười phút thôi. Úc Tử Duyệt thầm vuitrong lòng, chỉ mong sao Lăng Bắc Hànmau mau trở về ôm ngủ.

      thích cảm giác được ôm vào lòng, thích mùi hương người , chỉ cần được rút vào trong lồng ngực sẽkhông còn cảm thấy sợ gì nữa.

      Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, thế mà mìnhđã quan tâm đến ấy như thế…..

      Úc Tử Duyệt chờ lâu đến nỗi ngáp lênngáp xuống, vẫn chưa vào ngủ, lo lắng ngồi dậy bước xuống giường, ra khỏi phòng khách.

      Nhìn về phía phòng tắm, đèn phòng tắt, phòng sách đối diện cũng tối đennhư mực, chẳng lẽ ở phòng ngủ chính? phải ngủ ở phòng khách sao?

      Úc Tử Duyệt tức giận vào phòng ngủ chính, gõ cửa mà đẩy cửa vào…..

      ấy ngủ ở đây!

      Nhìn bóng người to lớn nằm trêngiường mà lòng Úc Tử Duyệt vô cùngkinh ngạc.

      làm vậy có ý gì chứ?

      Lăng Bắc Hàn vẫn chưa ngủ, cảm nhận được đèn sáng, gì nhắmmắt lại làm như ngủ.

      ấy muốn ở riêng với mình ư! Cuốicùng Úc Tử Duyệt cũng hiểu được ý này, may là xúc động xông lên trước, lòng chua xót tắt điện lủi thủi ra khỏi phòng.

      về phòng khách, chui đầu trốn vào trong chăn.

      Mất mặt quá, chẳng còn thể diện nào nữa! ấy đòi ngủ ở phòng khách, ràng là có ý muốn ngủ với mình, thế mà mình lại biết xấu hổ bò lêngiường. Úc Tử Duyệt càng nghĩ trong lòng càng thấy chua xót, rút người vào chăn cuộn chặt bật khóc.

      ấy có ý gì chứ? biết lý do tại sao Hạ Tĩnh Sơ chia tay với rồi sao? muốn quay lại với Hạ Tĩnh Sơ sao? vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ sao?

      Giờ phút này có cảm giác như mình làmột vợ bị chồng bỏ rơi, mình trong căn phòng trống. ấy cũngkhông chịu ngủ chung giường với mìnhnữa…..

      ***

      Tối nay mặt là Lăng Bắc Hàn tứcgiận Úc Tử Duyệt, sợ đến gần kiềm chế được mà làm tổn thương , cho nên mới quyết định ngủ riêng với , mặt khác, cũng cần yên tỉnh táolại.

      Hôm nay đối mặt với quá khứ của và Hạ Tĩnh Sơ, bảo rằng trong lòng khôngcó cảm giác là đúng.

      từng sâu đậm, cũng từng bị tổnthương kém. Vết thương này của mất thời gian mười năm để chữatrị, tại vẫn chưa tiếng với Úc Tử Duyệt, trong lòng chỉ cảm thấy đủloại rối rắm lẫn đau lòng.

      Huống chi ấy vẫn chưa mình, lòng chỉ muốn xa lánh mình, chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn!

      Bên kia, trong căn phòng tối như mực, tiếng nức nở ngừng phát ra, Úc Tử Duyệt càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng đau lòng càng ngủ được, lại càng muốn bị đau lòng như thế!

      “Chị Nhan….. ấy đòi ngủ riêng với em rồi…..” nhịn được gọi điệnthoại, Úc Tử Duyệt tủi thân .

      Nhan Tịch viết văn đến khóc sướt mướt nhận được điện thoại của Úc Tử Duyệt, vội vàng lau nước mắt, chỉnghe thấy tiếng bé rất đáng thương, còn cảm thấy đáng thương hơn cả nữchính tiểu bạch thỏ trong văn của mình.

      “Ngủ riêng?” Nhan Tịch ngạc nhiên hỏi.

      Úc Tử Duyệt thào kể hết lại mọichuyện cho Nhan Tịch nghe.

      “Chị vẫn câu kia, em muốn thế nàothì hãy làm như thế đó! Bá đạo chút,mạnh mẽ tấn công những cũng đừng thiếu dịu dàng, nên quyến rũ chút, giống như phụ nữ thực mê hoặc ông chú !” Nhan Tịch ác ý .

      “Nhưng dì cả của em đến rồi! Ngày thứ hai rồi, giống như suối phun vậy...." Úc Tử Duyệt đỏ mặt , muốn phảnbác, từ khi nào mình phải là phụnữ vậy hả?

      người phụ nữ phải chỉ có chỗ đó! Em muốn tìm ta cứđi tìm, còn muốn tìm á, vậy đừng khóc, đừng đau lòng! Chị khôngnói nữa, có kinh nghiệm thực chiến gì cả!” Nhan Tịch vội xong liềncúp điện thoại, chuyện của vợ chồng haingười họ họ hành hạ nhau , đừng quậy đến xảy ra án mạng là được!

      Nghe Nhan Tịch xong, Úc Tử Duyệtnhư được tiếp thêm sức mạnh chiến đấuliền bò xuống giường.

      chạy đến chỗ tủ quần áo, mở ngănkéo ra, bên trong toàn là quần áo ngủtrong sáng kín đáo. Đống quần áo này côcảm thấy như vậy đủ quyến rũ, lắc đầu đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó.

      nhớ trước khi lấy chồng, có ngàycô dạo với Huyên Huyên, chị ấy đãthần thần bí bí dẫn vào tiệm đồlót gợi cảm, còn mua cho bộ!

      Nó đâu rồi?

      Úc Tử Duyệt bới tung cả lên tìm, nhớ mình có đem về nhà cũ, tìm mộtlúc lâu mới tìm được túi quần áo dưới đáy rương hành lý.

      Trong túi kia còn tặng kèm bộcatalogue người mẫu mặc quảng cáo muốn phụt máu mũi!

      Làm như vậy có phải là quá mất mặt lắmkhông? ấy cần mình, chẳnglẽ còn tự nguyện dâng hiến? Đâykhông phải là phong cách vốn có củamình.

      Nhưng chị Nhan Tịch từng , mình là vợ ấy, mình có quyền lẫn tư để làmđiều đó!

      Đúng, đó là quyền lợi của mình!

      Nghĩ như vậy, trong lòng cũng hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phảibắt đầu kế hoạch quyến rũ và làmLăng Bắc Hàn rối loạn!

      Mở túi ra, nhìn mớ vải bên trong. Trời đất, đây là quần áo sao? Có thể mặc đượcư?

      Mở máy điều hòa nhiệt độ lớn hơn mộtchút, cởi áo ngủ xuống, bên trong chỉ còn lại chiếc quần lót, viền ngoài chiếc quần lót còn lòi ra cánh bảo vệ của miếngbăng vệ sinh.

      đỏ cả mặt mũi mặc vào bộ đồ lót kia.

      Đứng trước chiếc gương lớn, nhìn mìnhtrong gương mà thiếu chút nữa phunluôn máu mũi!

      Bản thân trong gương, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, hai gò má ửng hồng, lạinhìn đến bộ đồ mặc người…

      Lớp vải voan mỏng màu đen làm nổi rõbên trong của chiếc áo ngủ, nửa ngườitrên trống , áo ngủ ren màu đenthêu hoa hơi nhạt che hết đượcphần đẫy đà cùng nụ hoa bé mơn mởmàu hồng nhạt phía bên trong, cổ áo khoét hình chữ V sâu để lộ khe rãnhâm u…..

      Từ ngực xuống vạt váy cũng là lớpvoan mỏng như như , dài vừađúng với vị trí quan trọng ở ngay đùi…..

      Bởi vì dì cả đến cho nên mặc đồng bộ, chỉ có thể mặc chiếcquần màu trắng và áo ngủ voan mỏngmàu đen tạo nên màu đối lập rệt, quần mơ hồ còn có hình đầu mèonhỏ rất đáng …..

      nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, ngượng ngùng cúi đầu, dángvẻ thẹn thùng này quả có thể dùng làm mồi để quyến rũ.

      Nhưng mà, ấy bị mình hấp dẫn sao?



      Từ trước đến giờ người sợ trời sợ đất, bây giờ trong lòngtrở nên bồn chồn, tới bên giường, mặc áo ngủ vào trước, sau đó lặng lẽ ra khỏiphòng, rồi lặng lẽ vào trong phòng ngủchính.

      Đến cạnh giường, mở đèn hai bên giường lên, ánh sáng yếu ớt có vẻ mập mờ nhưng vô cùng lãng mạn.

      Lăng Bắc Hàn vẫn chưa ngủ, đột nhiên thấy đèn sáng, hơi khó chịu mở mắt ra,nhanh chóng ngồi bật dậy nhìn thẳng vàocô đứng bên cạnh giường.

      “Trễ rồi ngủ sang đây làm gì?” mở miệng, răn dạy như dạy dỗ đứa trẻ.

      …..Tại sao cho em ngủchung với chứ?” đau lòng mở lờihỏi, trong lòng vô cùng uất ức khiến chóp mũi hơi cay cay.

      ta hỏi thế là có ý gì? Hai người gủ riêng, phải nên vỗ tay giơ chânăn mừng sau? Dáng vẻ tội nghiệp nhưvậy trông rất giống như mình bỏ rơi ấy vậy.

      muốn được yên tĩnh mình!Quay về ngủ !” nặng giọng quátvới vẻ mặt lạnh lùng.

      Muốn yên tĩnh? Nhớ Hạ Tĩnh Sơ rồi chứgì? Trái tim Úc Tử Duyệt co rút đau đớn, mặt buồn bã trừng mắt nhìn , Lăng Bắc Hàn là tên khốn kiếp! Nhưng chỉ rống giận ở trong lòng, cố gắng đènén thốt ra.

      Bất thình lình, khuôn mặt nhắn ngược lại đột nhiên nở nụ cười cực kỳquyến rũ, vươn tay từ từ rút bung dây buộc áo ngủ, sợi dây áo ngủ được làm từ vải cao cấp lập tức mở tung ra để lộ thân hình khiến người ta muốn bốc lửa…..

      Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn biểu diễnthoát y trước mặt mình, sợi dây áo ngủ từ từ tuột xuống cạnh chân , để lộ ra đôichân thon dài cùng với đường cong hoànmỹ, nhìn lên nữa chính là kiểu cách ăn mặc nữa kín nửa hở càng lung linh mờảo.

      Trong tích tắc, bộ phận nào đó dưới bụngđột ngột căng cứng, yết hầu tự chủ được nuốt nước miếng ực ực, mạch máu như chảy ngược xông thẳng lên tới não.

      Dù thế, nhưng lại cực khổ kiềmchế bản thân!

      “Úc Tử Duyệt! Em tính quậy cái gì đây?” lạnh lùng mở miệng hỏi, chỉ có như vậy mới có thể che giấu ham muốncủa mình qua giọng .

      Câu đó của khiến cực kỳ tự ái,suýt chút nữa bỏ cửa chạy lấy người,nhưng cuối cùng nhẫn nhịn được.

      Quyến rũ ấy , quyến rũ ấy !

      Trong lòng thanh réo gọi bản thân như thế.

      cười cười với vẻ mặt cứng ngắc, sauđó tiến lên hai bước ngồi ở mép giường,uốn éo thân hình rồi ngay tức khắc ngã vào lòng .

      “Người ta ngủ mình sợ ma..…”Vòng hai cánh tay ôm eo , cơ thể bé cọ cọ trước ngực , làm nũng nóivới giọng mềm mại xương, hơi thở thơm ngát như hoa lan quấn lấy .

      Lăng Bắc Hàn nóng lòng mong muốn có thể giải quyết ngay tại chỗ!

      dụ dỗ sao?

      Trong lòng hừ lạnh, giận dỗi nghĩ: Nếu mình là ấy, khi cần có, lúc cần gạt sang bên có đượckhông?

      thích mình bị người ta xoay mòng mòng!” Hai tay giữ chặt cánh tay gỡ ra khỏi người mình, lạnh lùng xong trở người bước xuống giường,sau đó cửa phòng bị đóng sầm lại cái rầm!

      Tiếng đóng cửa nặng nề kia như nện mạnh lên mặt , hoặc giống như bê nguyên chậu nước lạnh dội từ đầu xuống.

      “Khốn kiếp…..Hừ..…” bực tức mắngchửi , sau đó chui vào trong chăn, đưatay xé bộ áo ngủ đáng xấu hổ người!

      “Úc Tử Duyệt! Mày là đồ trơ trẽn! Mày có lòng tự trọng! Mày đêtiện! biết xấu hổ! Huhu…..” tức giận tự mắng chửi mình, hung hăng xé nát nó, trái tim đau đớn chịunổi. Bởi vì giãy dụa, băng gạc mu bàn tay cũng bị tróc ra, làm cho làn da bị phỏng trầy xướt đau rát.

      Trong chăn còn vương vất hơi thở của , trong đầu lên hình ảnh quan tâm đến Hạ Tĩnh Sơ nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Chiếc áo ngủ bị xéthành từng mảnh vụn vắt bừa bãi trênngười.

      ta cũng thích mình rồi, mình còn làm cái chuyện quyến rũ đê tiện kia nữa! Mình phải là kiểu ta thích! Thực ra ta hề yêumình! ta cưới mình về cũng chỉ vì muốn trả thù ba mẹ mình!

      “Huhu..…” điên cuồng gào khóc, lúcnày mới ý thức được mình thích Lăng Bắc Hàn rồi..…

      Lần đầu tiên quyết tâm tranh thủ chủđộng lần, lại bị đối xử nhưvậy…..

      Về phần Lăng Bắc Hàn, phải tắmnước lạnh mới có thể dập tắt được dục vọng kêu gào, ảo não vào phòng khách, mặc kệ ở phòng ngủ chính. quyết định ngày mai trở về đơn vị…

      Úc Tử Duyệt giống như người thất tình, khóc lóc cả buổi lâu mới chìmvào giấc ngủ với trạng thái đau lòngkhông sao tả nỗi.....

      ***

      Sáng ngày hôm sau, tỉnh dậy sớm hơn, xốc chăn ra nhìn thấy quần áo người mình rách nát tả tơi, khắp người bêbối lôi thôi, trái tim đau đớn khôngsao chịu nổi. Trở người bò xuống giườngtìm quần áo mặc vào, nhanh chóng rửamặt xong xuôi rồi vào phòng bếp.

      Mu bàn tay bị thương ngày hôm qua vẫncòn đỏ hỏn, cũng may bóng nước xẹp bớt.

      thành thạo bật bếp ga, cho lượng dầu đủ dùng vào trong chảo, đợi dầu nóng lênmới đập trứng gà vào, vẫn vụng về khiến tay bị bỏng thêm lần nữa, tuy nhiên, vếtthương này vẫn thể khiến đau lòng!

      Giống như tự làm khổ mình, thèm để ý đến vết thương tay, cứ đứng đó làm trứng chiên. chỉ biết làcần phải chiên trứng, chiên xong bốn quảtrúng gà, từ phòng bếp ra ngoài phòng ăn, gặp phải mặc thânquân trangphảng phiu màu xanh lá cây.

      ấy muốn sao?

      Tim chợt thắt lại đau nhói!

      phải ở lại bốn ngàysao? Sao lại nhanh như vậy? muốn thấy mình đến mức vậy ư?

      Đau lòng quá đỗi, Úc Tử Duyệt có cảmgiác bản thân gần như thể nào thở nổi. kinh ngạc nhìn đứng đó với vẻ mặt vô cảm, thái độ lạnh lùng đó khiến cảm thấy rất tủi thân.

      ta vốn coi mình là vợ!

      cố nén nỗi đau và nước mắt, cứngnhắc đặt trứng gà lên bàn ăn, lại vào phòng bếp, rót hai ly sữa nóng. Lúc rót sữa, tay sơ ý bị trượt, sữa nóng văng lênmu bàn tay cũng cảm thấy đauđớn chút nào.

      Cho dù cả người cảm thấy đau đớnnhưng bị vết thương trong lòng nuốtlấy, cho nên lúc này hề cảm thấy đau đớn gì.

      bưng hai ly sữa ra ngoài, cứng ngắc đặt ở bàn, thấy vẫn chưa ngồixuống, định mở miệng đãlên tiếng trước: “ ăn đâu, phải lái xe về đơn vị.” xong cũng xoay người , chỉ để lại cho bóng lưng màu xanh quân đội.

      “Lăng Bắc Hàn! là tên khốn kiếp!Tôi hận !” Rốt cuộc cũng rống lên, cầm ly sữa tươi bàn đập xuống đất, sau đó như người điên đưa tay hắthết trứng gà bàn xuống.

      Trong chốc lát cả phòng ăn như biếnthành bãi chiến trường hỗn loạn!Hôn loạn chịu nổi.

      Lăng Bắc Hàn dừng chân xoay người lại, thấy vọt ra tới, cả khuôn mặt đầy nước mắt, hai mắt sưng lên như hai quả đào, mu bàn tay cũng sưng tấy ửng đỏ.

      ! !” Thấy xoay người lại, chỉ vào cửa, đau lòng hétlên.

      Sau hồi khóc lóc cũng khiến cảmthấy mệt mỏi, lại điên cuồng xôngthẳng về phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy vali ngày trước đưa từ nhà mẹ đến, mởra, chất hết quần áo của mình vào trong đó!

      “Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em muốn như thế nào?” Lăng Bắc Hàn đứng ở trước cửa phòng nhìn , vừa tức giận vừa đaulòng hỏi.

      “Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn vớianh!” Sống với quá đau khổ, chỉ mới hai, ba ngày mà lòng đau biết bao nhiêu lần rồi.

      Lăng Bắc Hàn nghe gào thét như vậy, rất tức giận, bước nhanh về phía trước, giật lấy hành lý trong tay vứtsang bên, tay kéo lại đẩy ngã lên giường.

      buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi!” bị đè ở dưới người, giãy giụa hét lên, cung tay thành hai nắm đấm đánhvàongực , nhớ tới việc tối qua nhục nhã mình, trái tim đau như có dao cắt!

      Hai tay bị giữ chặt, giơ cao qua đỉnh đầu. Bị kìm chế hai tay, cố gắng giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng khôngđược, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn , hốc mắt lưng tròng nước.

      “Còn nhắc tới hai chữ ly hôn, bẻxương em!” tay tóm chặt cằm , trừng mắt nhìn hung hãn .

      chán ghét tôi, muốn gặp tôi như vậy, còn giữ tôi lại làm gì? Tôikhông muốn làm con cờ..…” Càng nghĩ càng cảm thấy mủi lòng, mở miệng mà nước mắt ngừng rơi,cả khuôn mặt nhắn dàn dụa nước,tim đau đến cách nào thở được.

      Thấy như vậy rất đau lòng, cúi đầu xuống hôn lên môi , nụ hôn đầytrấn an và thương…..

      Hai ngày nay ở cùng , tâm trạng nhưxe cáp treo, có khi rất vui vẻ hạnh phúc tưởng chừng như được bay lên trời, có khi đau khổ như đột ngột bị đẩy xuống địa ngục. Bây giờ ta lại hôn mình, vậy là có ý gì?

      Áy náy sao?

      Hay là dụ dỗ ngược lại mình, dụ dỗ ngoan ngoãn làm vợ dễ bảo, tiếp tục ở lại nhà cũ để làm người chọc giận ba mẹ sao?

      đáp lại nụ hôn của , cũngkhông thèm giãy giụa nữa, trái tim lúc này lạnh lẽo tựa như băng…..

      dần dần buông ra, thẳng người dậy ngồi ở mép giường, kéo lại ôm vào lòng, bàn tay to lớn xọa lên gò má , tay lau mặt , dịu dàng lau những giọt nước mắt mặt .

      “Đừng khóc nữa..…” Dịu dàng như vậy,ôm ấp như vậy, khiến tránh khỏi lại bị mê hoặc, chỉ có thể ngước lên ánh mắt xót xa nhìn .

      cho tôi ly hôn, chẳng lẽ bảo tôi chờ tới ngày bị bỏ rơi sao? vẫn còn Hạ Tĩnh Sơ có đúngkhông?” Úc Tử Duyệt cam lòng hỏi, còn rất đau lòng và khổ sở.

      Nhớ tới hình ảnh lạnh lùng của tốihôm qua, ở riêng với , mặc dù cốgắng quyến rũ nhưng vẫn dửng dưng lạnh lùng….. cảm thấy, hình nhưanh chán ghét mình rồi!

      “Ai muốn ly hôn với em? Ai nóicho em biết vẫn còn Hạ TĩnhSơ? Úc Tử Duyệt! Em là vợ ! Chúng ta là quân hôn, thể có chuyện bỏnhau!” Lăng Bắc Hàn nhìn thậtnghiêm túc.

      Lời của thể nghi ngờ chính làmột viên thuốc an thần hiệu quả, khịtkhịt mũi , “Vậy tối hôm qua .…Làm vậy là có ý gì?” Nhớ lại tối hôm qua mình mê hoặc , thế mà vẫn lạnh lùng tức giận bỏ , trong lòng Úc Tử Duyệt giờ vẫn đau ê ẩm.

      Trong đầu Lăng Bắc Hàn lên hình ảnh tối hôm qua mặc bộ đồ ngủ đentuyền bằng lụa, rất giống tinh mê hoặc người. Nghĩ tới đây, nơi nào đólại trướng lên, “Ưm hừm….. khôngmuốn bị em đùa giỡn như xiếc khỉ, lúcthì xa lánh , lúc quyến rũ mê hoặcanh, rốt cuộc em muốn làm gì?” Anhnhéo mũi tức giận .

      “Em…..…Bộ phải muốnvề đơn vị sao?” Úc Tử Duyệt đâu chịudễ dàng nguyên nhân, vội vàng chuyển sang chuyện khác.

      về nữa!” Lăng Bắc Hàn trầmgiọng , ra , giờ này sao có thể cam lòng mà bỏ về đơn vị đượcchứ!

      “Tại sao?” Úc Tử Duyệt hiểu tại sao, phải người điêncuồng với công việc sao? Tại sao lại thay đổi ý định cơ chứ?

      trả lời mà ngăn cái miệng nhỏnhắn của bằng nụ hôn quyết liệt. Hết sức hối hận vì tối hôm qua ruồng bỏcô! Bây giờ thể nào bỏ được….Nụ hôn này khiến cho Úc Tử Duyệt thần hồn điên đảo, cuối cùng lại bịtiếng chuông điện thoại biết điều cắt đứt.

      “Tiểu tử thối! Về được hai ngày rồi saokhông chịu về nhà thăm bà lão này, làm như ta thăng thiên có đúng ?”Bà nội tuy già nua nhưng tiếng nóivẫn vang mạnh mẽ vang vọng trongloa.

      dám, dám, buổi trưa tụicháu nhất định về ăn cơm!” Lăng BắcHàn cười , lúc này Úc Tử Duyệtđã đem rương hành lý nhét lạivào trong tủ quần áo, sau đó ra khỏiphòng ngủ.

      Lúc Lăng Bắc Hàn vào phòng ăn thấy dọn dẹp phòng ăn sạch .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :