1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 55: Chọc giận đêm tân hôn (4)

      Edit: Gà
      Beta: Makjyoko

      Lăng Bắc Hàn quát xong rồi rời , mình Úc Tử Duyệt ngâm mình ở trong bồn tắm xoa bóp tay chân: "Đúng là lính thối! Hung dữ cái gì? Tôi sợ sao?" giống như "tiểu nhân đắc chí" ngồi trong bồn tắm mắng, chỉ là có lớn tiếng.

      Đầu óc mơ hồ nhìn phòng tắm xa lạ trước mắt, nghĩ thầm, đây là ở đâu vậy? Tại sao mình lại bị Lăng Bắc Hàn thấy hết toàn thân? Chỉ là, khi hai mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh tay lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày họ kết hôn.

      Vậy nơi này là nhà của và Lăng Bắc Hàn?

      Vậy tối nay là, là đêm tân hôn?

      "A ......Phiền chết !" Hai bên huyệt thái dương đau nhói, Úc Tử Duyệt bưng lấy đầu, ảo não , ngay sau đó tháo chiếc nhẫn bên tay trái ra, tức giận nhét vào trong bồn tắm.

      Giống như là vứt bỏ thứ gì đó rất đáng ghét.

      Lăng Bắc Hàn ra ban công, đốt điếu thuốc rít thuốc, đứng hít thở khí trong sạch. Khẽ nhếch đầu, đôi mắt bén nhọn như chim ưng nhìn bầu trời mênh mông như có điều gì suy nghĩ.

      Tại buội cây nhãn lồng bên đường, bóng dáng hình như đứng ở nơi đó lâu, người con ấy ngẩng đầu lên, con mắt vẫn nhìn về hướng lầu năm. Nhìn tia sáng ấm áp tản ra từ cửa sổ, trong lòng dâng lên từng trận chua xót ......

      Đêm tân hôn, tối nay là đêm tân hôn của .

      Chuyện cũ lần lượt lên trong đầu , từng muốn cùng ở chung chỗ, tiếc làm trái ý của gia đình, người đàn ông dám mang bỏ trốn, muốn kết hôn cùng , giờ phút này cùng vợ ta “Động Phòng Hoa Chúc”......

      Hạ Tĩnh Sơ nghĩ nghĩ lại, chóp mũi dâng lên cỗ ghen tuông, nhưng ngay khi tuyệt vọng xoay người rời , ở lầu năm ban công chợt thấy được bóng dáng, khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn dễ dáng nhận nhận ra chủ nhân của bóng dáng ấy......

      A Hàn!

      thiếu chút nữa la lên, trong lòng kích động kịch liệt.

      Hút xong điếu thuốc, Lăng Bắc Hàn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đến lúc rồi, xoay người vào phòng ngủ, đúng lúc đó nhìn thấy bóng dáng bên kia đường.

      Thân thể chợt khựng lại, mặc dù cách rất xa, thấy gương mặt đó, cũng có thể đoán được là ai.

      Hạ Tĩnh Sơ.

      cái tên vừa xa lạ lại xa xôi!

      còn tới này làm gì? Trong lòng Lăng Bắc Hàn hừ lạnh, ngay sau đó, chút lưu luyến nào xoay người, bước nhanh chân vào phòng.

      "A Hàn!" Thấy xoay người, mở miệng, kêu lên, thanh rất mang theo giọng khàn khàn.

      quay lưng ? dứt khoát quay lưng ..... lưu luyến chút nào......

      "Úi......Sao thúi quá vậy......" Úc Tử Duyệt mặc áo ngủ bước vào phòng ngủ, đập vào mũi chính là mùi hôi thúi rất khó chịu, bịt mũi đứng ở cửa phòng chịu vào.

      "Từ trong miệng em phun ra còn chịu nổi?" Lăng Bắc Hàn nhìn đứng ở cửa, tay nắm lấy phía sau áo ngủ của , nhấc cả người lên vào phòng ngủ.

      " làm gì thế? Buông tôi ra!" Đôi tay Úc Tử Duyệt níu lấy cổ áo, vùng vẫy đạp hai chân, hô lớn. Hô xong, cũng bị thả xuống.

      "Dọn dẹp sạch trong vòng mười phút!" Lăng Bắc Hàn níu lấy cổ áo của , ngón tay chỉ những thứ dơ bẩn giường kia, nhìn ra lệnh. Vẻ mặt tuấn khốc vẫn bình tĩnh, thế nhưng giọng ra lệnh uy nghiêm của lại làm sống lưng Úc Tử Duyệt ràng phát rét.

      sợ .

      Đáng chết, phát ra ngờ lại sợ ta!

      "Dọn dọn! hung dữ cái gì? Lăng Bắc Hàn, tôi cho biết, tôi phải lính của , cho phép quơ tay múa chân với tôi, chúng ta là ngang hàng đấy!" Úc Tử Duyệt cũng giận, cả gan hét lớn.

      Chỉ thấy vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn càng đen hơn nữa, con ngươi bén nhọn như lưỡi dao, giống như muốn lăng trì vậy.

      rất tức giận! Đây là trực giác của Úc Tử Duyệt.


      Chương 56: Chọc giận đêm tân hôn (5)

      Edit: Gà
      Beta: Makjyoko

      "Thủ trưởng, tôi.....Tôi sai rồi, sếp đại nhân đại lượng, đừng nóng giận, tôi......Tôi dọn dẹp ngay......ha ha...... Sếp đừng nóng giận." Úc Tử Duyệt đột nhiên đổi tính, giơ tay đầu hàng còn cúi đầu khom lưng với Lăng Bắc Hàn .

      khác thường của làm trực giác báo cho biết có mưu gì đó, đôi mắt sắc bén quét qua khuôn mặt nhắn cười đùa của , giống như là điều tra tình hình quân địch.

      Chỉ là lúc này Úc Tử Duyệt chạy tới bên giường, hai mắt chán ghét nhìn những thứ dơ bẩn giường, cái tay nắm chặt lỗ mũi, tay với tới tấm ga giường.

      Năm ngón tay xanh nhạt nắm chặt cái mền, từ từ buộc chặt, đôi mắt trong sáng như mặt hồ thoáng qua tia giảo hoạt, khóe mắt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn vẫn còn đứng tại chỗ kia.

      Đột nhiên, ngón tay của dùng sức túm chặt ga giường: "Lính thối! chết !" Đem drap giường chứa đầy dơ bẩn, dùng sức ném chúng về hướng Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn thấy thế, động tác nhanh nhẹn né qua bên, vươn tay bắt lấy tấm drap giường, dùng sức xoay mạnh vòng ném ngược trở lại trùm lên người Úc Tử Duyệt. (hhaha….chết mất thôi)

      mùi hôi chua xông vào mũi làm cau mày, cả người vẫn ngừng xoay tròn, cái ga giường kia lại bị quấn lên người của .

      "Á....." Đến khi phản ứng được việc xảy ra thét chói tai, cảm giác ướt át thấm ướt vào áo ngủ, dính vào da của rồi.

      Trộm gà được còn mất nắm gạo!

      Úc Tử Duyệt thể đem những thứ dơ bẩn kia ném vào người Lăng Bắc Hàn, ngược lại còn bị dùng ga giường bẩn bao chặt lấy mình.

      "Lính thối! Mau buông ra! buông ra a! Ghê tởm chết mất...... Hu hu......” Úc Tử Duyệt giận đến giậm chân, đỏ mặt nhìn Lăng Bắc Hàn quát.

      Nhìn tức giận đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, tâm tình Lăng Bắc Hàn tốt hơn chút, có điều vật này cũng quá ghê gớm.

      Bàn tay dùng sức kéo cái, cả người Úc Tử Duyệt giống như con quay, ngừng xoay tròn, ga giường cũng từ người rút lui, Úc Tử Duyệt bị quay đến hoa mắt......

      Nhưng lúc này cũng quên trả thù: "Á......Đau đầu quá...... Choáng váng quá......" Tiếng hô yếu ớt, nhào người ngã ập tới hướng Lăng Bắc Hàn, nhuộm dơ bẩn mảng áo của Lăng Bắc Hàn, ngay tại bộ ngực ngừng cọ xát......

      Muốn bẩn cả hai cùng bẩn! Lính thối! Hừ!

      Lăng Bắc Hàn ngửi thấy được mùi hôi tanh, đưa tay muốn đẩy ra, vậy mà hai cánh tay của lại chặt chẽ giữ chặt hông của , "Ưm.....Người ta đau đầu quá......Sắp ngã rồi....." Úc Tử Duyệt làm bộ ỏn à ỏn ẻn .

      Lăng Bắc Hàn sao lại có thể biết giả bộ, vậy cũng thuận theo đùa với chút: " sắp ngã sao?" dịu dàng hỏi.

      "Ừ, thiệt mà....." cũng quên cọ xát thêm mấy cái vào ngực của .

      Cho dù có ngửi thấy mùi hôi tanh như vậy, nhưng bộ ngực mềm mại của lại ngừng cọ xát ngực của , làm dục vọng vốn kiềm chế của lại từ từ dâng lên.

      "Vậy ẵm em tắm nhé....." Khóe miệng nhếch lên nụ cười rất tà mị, thoắt cái Lăng Bắc Hàn bế thốc lên thẳng tới phòng tắm.

      "Ôi..... Chóng mặt quá...... Đau đầu quá......" Úc Tử Duyệt vẫn còn giả bộ, ngay sau đó, cảm thấy thân thể chợt lạnh, cúi đầu, chỉ thấy toàn thân mình chẳng biết từ lúc nào mảnh vải che thân. lại hét lên chói tai.

      " chóng mặt, đau đầu nữa sao?" Bế cơ thể trần trụi của , Lăng Bắc Hàn tà mị hỏi, hai tròng mắt bắn ra tia lửa mãnh liệt.

      Úc Tử Duyệt! Để xem em trốn bằng cách nào? chuyện, nhanh chóng cởi quần của mình ra làm cho nước trong bồn tắm cũng từ từ dâng lên......

      "Á.... Chết mất...... Choáng quá.....Tôi phải cố ý mà......" Sợ bị trừng phạt, chỉ có thể kìm nén tiếp tục diễn trò.


      Chương 57: Chọc giận đêm tân hôn (6)

      Edit: Gà
      Beta: Makjyoko

      Mới vừa diễn trò xong, Úc Tử Duyệt rũ hai mắt, khóe mắt ngắm nghía nhìn ở chung quanh tìm cơ hội chạy trốn.

      Lăng Bắc Hàn thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy của mình, trong lòng thầm hài lòng, lúc Úc Tử Duyệt muốn chạy nhanh chóng bắt được cánh tay của : "Muốn chạy?" lạnh giọng mở miệng hỏi.

      "Bùm......" ôm ngồi vào trong bồn tắm, bọt nước ở trong phòng tắm tung tóe rơi vãi khắp nơi.

      "Ôi...... làm gì thế?" Úc Tử Duyệt chống đẩy lòng ngực của , bàn tay bé vừa đúng sờ lên bộ ngực bị bẩn của , vội vã rút tay về, tức giận hét lớn.

      "Tắm nha?" Lăng Bắc Hàn mở miệng, cùng lúc lại cởi nút áo sơ mi.

      Úc Tử Duyệt vội vã che ngực, nhìn mặt mũi tuấn tú của người đàn ông cởi áo cởi trước mặt mình, nhìn cơ ngực săn chắc làn da màu đồng từng chút lộ ra ngoài, tự chủ nuốt ngụm nước bọt.

      Dáng người tên lính thối này cũng tốt đó chứ?

      Động tác hết sức lưu loát mà đem áo sơ mi cởi ra, giờ phút này hai người coi như là lõa lồ gặp nhau, tay của Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt ngẩn ngơ nhìn vào trong ngực , nghĩ thầm: Lần này xem em trốn đường nào.

      "Á.....Đừng.....Đồ vô lễ! Lăng Bắc Hàn! buông tôi ra! Chúng ta thỏa thuận ai đường nấy đấy! Làm sao có thể như vậy?" Thân thể bị kéo vào trong ngực, cảm giác hai con mắt của mình chặt chẽ dán vào trong ngực của , Úc Tử Duyệt thét chói tai.

      Phòng tắm mập mờ, hai người lõa lồ gặp nhau, dưới tình huống như thế, là quá nguy hiểm.

      Giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu của chính là, thể để cho Lăng Bắc Hàn ăn, ngàn vạn lần được. Nếu và Lệ Mộ Phàm có khả năng.

      Lời của , làm đôi mắt của Lăng Bắc Hàn trầm xuống, miệng ngược lại nhếch lên nụ cười tà mị: " là ai đường nấy, nhưng chưa tôi thể đụng vào em." bá đạo xong, cho bất kỳ cơ hội phản bác nào, há mồm chiếm lấy cái miệng nhắn của .

      Bị hôn, Úc Tử Duyệt mới đầu cả kinh, toàn thân cứng ngắc, nhưng lát sau, lập tức giằng co, thân thể bé giống như là cá bị mắc lưới vùng vẫy chờ chết, ở trong nước liều mạng đập nước văng lên tứ tung.

      Môi của thủy chung chưa rời khỏi , bắt lấy đôi tay mánh khóe của , cái tay khác kéo lấy dây lưng, quấn lên cổ tay của , dùng sức lôi kéo, dây lưng vòng móc chặt chẽ khóa lại!

      "Ưmh......Ưmh ....." Lão biến thái này! Muốn cưỡng dâm mình sao? Nhìn dây lưng cổ tay, Úc Tử Duyệt bị dọa sợ đến run toàn thân, hoảng hốt.

      muốn hung hăng cắn môi của Lăng Bắc Hàn giống như là phát được mưu kế của , vội vàng buông môi ra, cái tay giữ chặt hông của , đứng dậy, bước ra bồn tắm, ra ngoài.

      "Lão Biến Thái! ... muốn làm gì? Buông tôi ra!" Úc Tử Duyệt uốn éo người, đôi tay bị dây lưng buộc chặc, động được, chỉ là hai chân liều mạng quấn quanh hông của , thế nhưng, giống như là có cảm giác dạng.

      ôm trở về phòng ngủ mà là đến phòng khách: "Tôi muốn quyền lợi làm chồng, được ?" ném lên giường, thân thể to lớn bao trùm lên thân thể nhắn của, chuyện sau đó….

      Úc Tử Duyệt hơi sửng sốt kinh ngạc, chỉ cảm thấy hai chân bị tách ra, "Á............ Tôi đồng ý!" bất tri bất giác mà hét lên.

      "Em có cái quyền quyết định đó đâu." Giờ phút này dục vọng của lấn át lý trí, tên lắp vào cung bắn được! Lăng Bắc Hàn cũng muốn kiềm nén nữa, huống chi, muốn cắt đứt ý tưởng của đối với Lệ Mộ Phàm. Để cho nhận thực tế.

      "Bạo lực gia đình, vũ phu, cưỡng hiếp. Lăng Bắc Hàn, tôi kiện .....Ưmh....." Lời còn chưa xong, lần nữa bá đạo ngăn chặn môi của lại......

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 58: Chọc giận đêm tân hôn (7)

      Edit: Gà
      Beta: Makjyoko

      Đôi cánh tay bị trói chặt, giơ lên đỉnh đầu, miệng lại bị hôn, song có cái gì đó được mở ra, có cái gì đó nóng bỏng chống đỡ ở nơi bí mật của , toàn thân Úc Tử vui Duyệt căng thẳng, đầu óc rầm rầm, trong lúc nhất thời quên cả phản kháng.

      Còn muốn kiện mình? Lăng Bắc Hàn ở trong lòng hừ lạnh, chút nào muốn bỏ qua cho , chỉ là nụ hôn bá đạo bất tri bất giác cũng êm ái, nhàng, tinh tế hôn lên đôi môi nhắn của , môi lưỡi nóng bỏng, kỹ thuật vô cùng khéo léo mở hàm răng của ra nhàn quấy đảo bên trong.

      "Ưm......" cảm giác ràng toàn thân mình khẽ run lên, giống như là bị điện giật, nhịn được thấp giọng rên rỉ, sau khi hồi hồn nhìn thấy gương mặt điển trai cương nghị của , nhìn lông mi dài của nhàng cọ xát vào lông mi của mình, cảm giác trái tim mình cũng thể khống chế đập loạn xạ lên.

      Lăng Bắc Hàn thấy bởi vì thiếu dưỡng hít thở thông mới buông môi ra, lại nhàn hôn lên vành tai, ngậm dái tai của liếm, hút, hà hơi vào đó.

      Nơi mẫn cảm đó làm toàn thân rung động, tê dại, co quắp, vô lực có hơi sức, nhưng lại thích hôn vào đó, đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời quên hết tất cả.

      Cảm thấy mềm mại, Lăng Bắc Hàn mừng rỡ, bàn tay đặt vào bên ngực của , nhàng chà xát, miệng lại ngậm lấy điểm đỏ còn lại, thương được chia đầu cho cả hai bên.

      Toàn thân nhàng giống như bay.

      biết do kỹ thuật của quá cao hay do quen thuộc với thân thể của , hay là do vốn trẻ người non dạ, chưa từng trãi qua việc đời, vốn là con mèo giương nanh múa vuốt, giờ phút này lại nhu thuận nằm dưới thân của , hai mắt khép hờ, hơi thở thơm như hoa lan, vẻ mặt mê người.

      Dáng vẻ non nớt nhu thận làm người ta hận được lập tức vọt vào trong thân thể của , hung hăng chiếm lấy.

      dịu dàng của phải là qua loa, hết sức kiên định muốn cùng hưởng thụ, giống như là rất kiên định muốn cùng xây dựng tương lai mới, mà hành động bây giờ, chính là chứng minh tốt nhất.

      chấp nhận làm vợ, cuộc đời sau này của Lăng Bắc Hàn chỉ có mỗi mình là người phụ nữ duy nhất.

      Giống như chấp nhận quên quá khứ.

      chần chừ thắt lưng khẽ động cái, ràng cảm thấy như có hàng rào che chắn, ngăn chặn quy đầu của mình, lại còn rất khít, thậm chí có thể cảm nhận được có thứ gì đó bắn ra ở trong đó, trong lòng vui mừng thôi, cùng lúc cau mày mở mắt ra, cho mình do dự tấn công vào.

      "Á......" Đổi lấy chính là tiếng hét chói tai đau đớn của . Cùng lúc đó dây lưng cũng buông lỏng ra, giải thoát cho đôi tay của ......

      "Đau....Ra ngoài ! Lăng Bắc Hàn Tôi.....Tôi hận ! Ô ......" Theo xâm nhập của cũng làm thanh tỉnh, bất tri bất giác ý thức được xảy ra chuyện gì, nỗi đau này như muốn lấy hết sức lực của , nhân lúc hai tay được giải phóng ra sức đánh, cắn vào bả vai cứng rắn của .

      Xong rồi, và Lệ Mộ Phàm xong rồi......

      Ý thức được điểm này, nước mắt chảy xuống dứt......

      "Đừng cử động! Ngoan.....Ráng chịu chút......" Nhìn thấy nước mắt của , trong lòng Lăng Bắc Hàn dâng lên nỗi áy náy, nhưng lại muốn thối lui, cúi đầu, dịu dàng ở bên tai dụ dỗ , thanh khàn khàn mà giàu từ tính, môi mỏng nhàng hôn nước mắt của .

      Giống như bị mê hoặc, Úc Tử Duyệt ngừng giãy giụa, sững sờ nhìn , người đàn ông này đối với mà là xa lạ, nhưng lại là chồng của , nhất thời xúc động biết nên làm gì.

      thắt chặt làm đau đớn nhịn được động thân.

      Vốn là bớt đau đớn, theo động tác của lại phát tác: " ra! Đau chết mất! Hu hu...... là tên lính thối! Khốn kiếp! Tên sói già! cưỡng ép tôi! lừa tôi!" Đầu ngón tay bấu mạnh vào trong bắp thịt của , cái miệng nhắn cũng còn nhàn rỗi, càng ngừng cắn vào bả vai của .

      Mèo ? Em là con cọp mẹ đúng hơn.

      Lăng Bắc Hàn cảm giác bả vai hơi đau, ở trong lòng hừ lạnh, chỉ là khóe miệng cũng nâng lên tia cười hả hê cùng cưng chìu.

      Có thể hưởng thụ thắt chặt, thân thể bé ấm áp của , nỗi đau này có đáng là gì.

      Vì kìm nén quá lâu, thân ở dưới càng động càng hăng. Mãnh liệt, dịu dàng, cưng chìu. Nổi đau lúc đầu dần dần bị tình dục thay thế, ở dưới thân ngừng ngân nga rên rỉ......


      Chương 59: Gạo nấu thành cơm

      Edit: Gà
      Beta: Makjyoko

      bé lười biếng ở giường lật người, chân ngọc trắng nõn thon dài từ chăn mỏng lộ ra ngoài, nghịch ngợm đè vào chăn, cây cánh tay cũng ôm lấy chăn. Đầu cọ xát, giống như tìm được tư thế thoải mái, ngáp cái nặng nề ngủ tiếp.

      Lăng Bắc Hàn ngồi ở bên giường vốn muốn gọi dậy nhưng nhìn bộ dáng lúc ngủ của , người luôn luôn lạnh lùng như , thế nhưng lúc này đành lòng đánh thức .

      bàn tay to nhàng vươn tới đem mái tóc đen nhánh che hết gương mặt của vén lên, lộ ra gò má mềm mại: "Ưmh.....Tránh ra......" Trong giấc mộng, mơ hồ cảm giác gương mặt truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Úc Tử Duyệt kháng nghị lầu bầu .

      giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, đối với quân nhân coi thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm khắc mà , châm chước hai giờ rồi: "Úc Tử Duyệt!" đứng lên, nhìn xuống nghiêm giọng quát lên.

      "Ưmh ......Ai vậy......Ối...... Đau quá....." Nghe được thanh ồn ào, Úc Tử Duyệt vui cau mày, cảm giác đau đớn từ thân thể truyền đến, khẽ than thở .

      "Hoét......"

      "Ái......"

      Lăng Bắc Hàn khách khí, cầm cái còi dùng sức thổi, tiếng này so đồng hồ báo thức hữu hiệu hơn nhiều, chỉ thấy Úc Tử Duyệt chợt thức tỉnh, hét lên tiếng, mở hai mắt ra, tỉnh táo lại ngay, nhìn lại người ngậm còi đứng trước mặt, người đàn ông mặt nghiêm túc.

      Trong lúc mơ hồ chưa tỉnh trí nhớ chợt ùa về, nỗi đau giữa hai chân, như nhắc cho nhớ toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.

      Khuôn mặt nhắn bỗng chốc đỏ hồng, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn lại vẻ mặt của người đàn ông ra gì này: "Lăng Bắc Hàn! Cái tên biến thái này! giỏi lắm. dám cưỡng hiếp tôi" Ngồi ở giường, mặc đồ ngủ, nhìn ngón tay áp út của Lăng Bắc Hàn, bất tri bất giác hét to.

      Cưỡng hiếp?

      Vật này! Tối hôm qua là người nào ở dưới thân của nghênh hợp cầu hoan?

      "Đừng nhảm! Lập tức rời giường! Đây là mệnh lệnh!" Lăng Bắc Hàn rốt cuộc là người nghiêm túc, được những lời mập mờ, mặt lạnh hướng về phía vợ mới dạy dỗ.

      "Ra lệnh, ra lệnh, tôi đâu phải là lính của ! Lăng Bắc Hàn cái người này cái tên sói già, tôi.....Tôi giết chết !" Úc Tử Duyệt tức giận nhảy lên, nhưng hai chân lại vô lực, cả người lại muốn ngã xuống.

      Lăng Bắc Hàn bước nhanh đến phía trước, ôm lại, cả người ngã ở người của .

      " đừng đụng tôi.....Đồ sói già!" vừa la hét, vừa hung tợn đánh lồng ngực của : "Ai biểu cưỡng ép tôi! giữ lời! trả trong sạch cho tôi! trả cho tôi."

      "Đủ rồi!" Lăng Bắc Hàn bị cố tình gây đến tức nghẹn, cong người để ngồi ở bên giường, hai tay giữ chặt bả vai của : "Úc Tử Duyệt! Nên xảy ra, nên xảy ra, cũng xảy ra! Cho dù tối hôm qua động vào em, nhưng cả đời này thể động vào em! Em bây giờ là vợ của ! cho em thấy thực tế." nhìn , từng chữ từng câu, kiên định .

      Tất cả đường nét gương mặt tuấn tú cương nghị này đều nghiêm túc và nghiêm túc.

      Úc Tử Duyệt sững sờ, tim căng đầy chua xót và đau lòng, sai, gạo gạo nấu thành cơm rồi......

      Nhưng chẳng lẽ và Lệ Mộ Phàm khả năng sao? Cậu ấy thích mình mà mình cũng thích cậu ấy...... Nếu như trước đây còn chưa biết tim mình, nhưng thời điểm Lệ Mộ Phàm thổ lộ với , hiểu, ra là nhiều năm như vậy, lòng mình luôn quan tâm đến cậu ấy vẫn len lén thích cậu ấy.

      "Nhưng tôi thích ..... cũng ưa gì tôi! Tôi còn định muốn ly hôn đấy!" lấy tia ý thức còn lại cả gan lên, cảm thấy hai người bọn họ căn bản tình cảm, chỉ cần đồng ý, ly hôn cũng khó. và Lệ Mộ Phàm vẫn có khả năng, nhưng mà bây giờ......

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 60: Thích mềm thích cứng

      Editor: TiêuKhang

      Lần đầu tiên ở trước mặt chuyện bằng giọng nghêm túc, mặt còn có vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến cho trái tim chợt đau nhói khó hiểu, đặc biệt là cái câu kia: thích khiến cho lòng nổi lên hờn ghen vô cớ.

      "Ly hôn? Em hãy nên từ bỏ ý niệm này ! Nếu em gả cho Lăng Bắc Hàn rồi, cả đời này đừng hòng nghĩ tới việc ly hôn!” rống lên trừng mắt nhìn .

      Thái độ ngang ngượng, mặt mày lạnh lùng cùng với lời hung ác nhẫn tâm thực khiến cho Úc Tử Duyệt thấy hơi sờ sợ, sợ nổ phát súng bắn chết mình!

      "Tôi.....Tôi đùa chút thôi, , đừng giận.” Thôi được, mình lại nhụt chí chịu thua rồi, hoàn toàn là bị cái bộ dáng muốn giết người kia của ta ép bức, giơ bàn tay bé lên đầu hàng .

      cũng phát ra điều, Lăng Bắc Hàn này là người thích mềm thích cứng. hùng ngại thiệt thòi trước mắt, chuyện ly hôn sau này hãy nghĩ cách vậy!

      Quả nhiên, thái độ của hòa hoãn lại đôi chút, "Cho em thời gian mười phút để rửa mặt, sau đó làm điểm tâm!” uy nghiêm nhìn tới đồng hồ cổ tay với như ra lệnh.

      Tên lính thúi! Lại ra lệnh cho mình! Còn bảo mình làm điểm tâm? Đó giờ mình chỉ biết phụ trách xem món ăn đó có ngon hay thôi!

      Bề ngoài Úc Tử Duyệt có phản kháng nhưng trong lòng lại buồn bực thầm , nhưng ngay lập tức ánh mắt xoay tròn, trong đầu chợt nảy ra ý đồ xấu xa.

      Vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, hạ thể vẫn còn hơi đau nhức ỉ, nhớ tới đòi hỏi vô độ điên cuồng của vào đêm qua, cùng với cảm giác bay bổng như lên tiên lúc sau cùng của mình, khuôn mặt nhắn tức khắc đỏ bừng lên.

      nhớ hình như còn bế vào phòng tắm để tắm lại, cái loại cảm giác được bàn tay to lớn của sờ soạng khắp người....Ối…...

      Ối trời! Úc Tử Duyệt! Đầu mày có não hay đấy?

      đứng trước cửa tủ quần áo trong phòng ngủ của họ, vô cùng giận bản thân mình! Lấy ra bộ đồ trong valy từ nhà mang đến, thay xong xoay người lại ngắm nhìn căn phòng ngủ vòng, đống nôn mửa bừa bãi tối qua của được dọn dẹp sạch , vách tường ở đầu giường có treo khung hình mang phong cách Châu Âu, là ảnh cưới của mình và ta......Mình thực kết hôn, lấy người quân nhân mà mình hề ......

      Tại phòng khách, trái tim Lăng Bắc Hàn thoáng ấm áp khi nhìn thấy vết máu đỏ sậm tấm drap giường. tự nhận bản thân mình phải loại đàn ông cổ hủ coi trọng trinh tiết! Nhưng cũng có người đàn ông nào mà thích phần thưởng ngoài mức quy định này cả, đúng ?

      gom lại tấm drap giường, thẳng tới phòng tắm ném vào bồn tắm, mở nước xong ngồi xổm người xuống tự mình vò giặt nó.

      Úc Tử Duyệt tới toilet để rửa mặt nhìn thấy hình ảnh này, "Sao dùng máy để giặt hả?” vừa gạt kem đánh răng ra vừa hỏi.

      "Có tấm drap giường cần phiền phức thế, đánh răng rửa mặt nhanh lên rồi nấu ăn !” cúi đầu trầm giọng ra lệnh. Nhưng Úc Tử Duyệt đâu nhìn thấy được khuôn mặt Lăng Bắc Hàn vừa đỏ vừa vò chà chà vết màu hồng kia.

      Úc Tử Duyệt nguýt cái rồi vội vã đánh răng rửa mặt, sau đó tới nhà bếp.

      Đến phòng bếp, đầu tiên Úc Tử Duyệt lấy cái chảo đặt lên bếp gas sau đó bật lửa, "Tên lính thối! Tôi cho nếm thử tài nghệ làm trứng ốp lếp của bổn nương!” lầm bầm lí nhí trong miệng, lấy ra quả trứng gà gõ mạnh cái tách lên bàn bếp.

      "Úi…." Sao lại thế này?

      Nhìn nước trứng màu vàng chảy ra mặt bàn, lúc Úc Tử Duyệt vô cùng thất vọng lại thấy trong chảo bốc khói nghi ngút, phải sắp phát nổ chứ? Úc Tử Duyệt bị dọa sợ vội vàng bước lên dập lửa, tay chân quýnh quáng lại sơ ý làm mớ gia vị ngã trái ngã phải.

      Lăng Bắc Hàn phơi tấm drap giường xong vào phòng ăn thấy bàn trống trơn bóng loáng!

      Còn phòng bếp ngược lại loạn còn hơn so với chiến trường! Nước trứng vàng sệt chảy dài mặt bàn, đất còn có quả bị rơi bể nát, gia vị đồ làm bếp cũng ngã ngửa tứ tung văng bể khắp nơi.

      Thấy Lăng Bắc Hàn vào, trong lòng Úc Tử Duyệt thầm run, chẳng lẽ “tên lính thối” này lại muốn phạt mình?


      Chương 61: Đàn ông tốt tiêu chuẩn

      Edit: TiêuKhang

      vốn là muốn làm phần trứng ốp lết rất “có tính toán” để "hiếu kính" , mà lúc này nhìn cái bản mặt nghiêm túc đó của , cho rằng mình sắp bị trừng phạt nữa rồi!

      "Chú......Tôi….Tôi có cố ý đâu.” Khuôn mặt nhắn của nhìn với vẻ oan ức.

      Úc Tử Duyệt! Mày có tiền đồ chút được vậy? Sao phải sợ ta chứ?

      Đành chịu thôi, ai bảo ta còn lợi hại hơn cả mình làm chi!

      Trong lòng có hai thanh lôi kéo, nhưng lúc này lại thấy Lăng Bắc Hàn tới chỗ , "Ý, đừng có đánh tôi!” Hai cánh tay vòng lên trước ngực hoảng sợ phòng bị nhìn .

      "Tôi khinh thường việc đánh phụ nữ!” Lăng Bắc Hàn nhếch môi trầm giọng , đưa tay giựt phắt tấm tạp dề người xuống rồi mặc lên người mình.

      "Khinh thường? Vậy ai lần trước phạt tôi đứng tư thế hành quân? Còn dám là khinh thường đánh phụ nữ?” Úc Tử Duyệt bắt được nhược điểm của lập tức phản bác.

      "Em còn nhớ chuyện đó à!” liếc trầm giọng , trong giọng còn có vẻ cưng chìu. cho rằng đứng tư thế hành quân là dùng cách xử phạt về thể xác, những lời đó cũng chỉ là để hù dọa thôi.

      "Tất nhiên!” cũng liếc lại , nhưng khi thấy mặc xong tấm tạp dề có hình hoạt họa cực kỳ phù hợp với chút nào tới cạnh bếp bật lửa bật cười to lên, "Ha ha......"

      quay đầu lại trừng mắt nhìn người nào đó cười đến mức khoái chí, "Cười cái gì mà cười!” Mới nãy còn tỏ ra tuyệt vọng khổ sở thế mà bây giờ lại liến thoắng trở lại rồi.

      Có điều, thích bộ dạng hoạt bát sội động như thế này của hơn!

      "Chú này! Xin chào chú “Kawaii”!” Úc Tử Duyệt chỉ vào tấm tạp dề màu hồng nhạt còn in hình vẽ Hel¬lo Kit¬ty mà mặc, vừa cười sặc sụa vừa . (Kawaii là phiên của かわいい - Kei - ka wa Kei Kei tiếng Nhật Bản, có nghĩa là "dễ thương, đáng . Thuật ngữ này được những người trẻ tuổi thích sử dụng, đặc biệt là nổi tiếng ở Đài Loan)

      Lăng Bắc Hàn mím môi suýt tí nữa cũng bật cười theo, "Đáng ? Chút nữa phạt em đứng tư thế hành quân coi em còn tôi “đáng ” nữa hay !"

      Nghe xong câu , vội ngoan ngoãn bụm miệng lại.

      "Học hỏi !” Cẩn thận chỉ dạy từng bước, cho dầu vào, cầm lên quả trứng gà gõ cái vào mép chảo, quả trứng nở rộ giữa lòng chảo nhìn vô cùng đẹp mắt, "Lấy dĩa ra!” quay đầu lại với Úc Tử Duyệt nhìn đến ngẩn tò te.

      Lính thối! Quá dữ luôn! Còn dữ hơn cả ông bố già của mình nữa!

      Nhớ Lệ Huyên từng có với mình, đánh giá người đàn ông có tiêu chuẩn tốt là phải coi ta có biết nấu ăn hay ! Úc Tử Duyệt vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa lấy cái dĩa tới đưa cho .

      "Em muốn chín mặt hay hai mặt?"

      "Ơ? mặt!” hoàn hồn lắc lắc đầu , cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, ông chú già thối lúc nào cũng hung dữ với mình như thế sao có thể là đàn ông tiêu chuẩn được! Trừng mắt với bóng lưng cao lớn của , cái miệng nhắn của dùng khẩu ngữ ngừng ngọa nguậy mắng mỏ .

      "Em làm gì?” Nhìn vẻ mặt hung dữ của Lăng Bắc Hàn biết nhưng vẫn hỏi.

      Xem ra oán khí dành cho vẫn giảm!

      "Á…. có…..Khen đẹp trai, khen là đàn ông tốt tiêu chuẩn nha!” Miệng thơn thớt nhưng bụng cắm bồ dao găm, cười bưng cái dĩa ra ngoài cửa, Lăng Bắc Hàn ở lại trong phòng bếp hài lòng cười, tuy rằng lời khen ngợi của là nghĩ đằng nẻo, nhưng lại làm cho tâm tình vui vẻ đến kỳ lạ.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Bắc Hàn cầu đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào chịu, nhưng cuối cùng vẫn bị ép buộc đeo vào. Sau đó lôi kéo mua bộ điện thoại di động vì điện thoại của lần trước bị Lệ Mộ Phàm vứt mất.

      Điều làm cho Úc Tử Duyệt bất mãn nhất chính là, lưu số điện thoại của trong danh bạ điện thoại để tên mình là: “Ông xã”!

      Hừ! Về nhà mĩnh xóa nó! Lúc đó, bất mãn lầu bầu là thế nhưng lâu sau đó cũng quên mất. Hai ba ngày kế tiếp, Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn lôi kéo viếng thăm cái vị thủ trưởng nào đó.

      Úc Tử Duyệt vừa vào cửa, đá văng chiếc giầy chân thay vào đôi dép lê, xách theo đống đồ ăn vặt mua về từ siêu thị lười biếng ngã phịch xuống ghế sofa, hai chân gác lên bàn trà, mở ti vi vừa ăn vừa xem hoạt họa Anime.

      "Đứng dậy cho tôi!” Tắm xong từ phòng tắm ra, trông thấy điệu bộ ăn coi nồi, ngồi coi hướng đó của vui lớn tiếng khiển trách.


      Chương 62: Xin chú tha cho tôi

      Edit: TiêuKhang

      Mẹ kiếp, mình lại làm gì chọc tới ta chứ?

      Úc Tử Duyệt tức giận mắng thầm trong lòng, đôi mắt tràn đầy ý giận trừng , trong miệng còn ngậm miếng cá nướng, khóe môi còn dính hột mè. Hai ngày nay đúng ta rất ít la mắng mình, cũng rất chăm sóc quan tâm mình, ai ngờ lúc này thần kinh lại bộc phát!

      "Tôi em đứng dậy!” Lăng Bắc Hàn thấy nhìn mình lom lom dáng vẻ phục, lạnh lùng .

      Hai ngày có răn dạy , lại khôi phục bản tính cũ rồi!

      "Chú làm gì mà hung dữ vậy? Quát cái gì chứ? Tôi đâu phải là con chó hay con mèo của chú nuôi!” Nhiều lần buồn bực lên tiếng rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng nổi đóa, tức giận đứng phắt dậy rống lại với .

      "Đây là mệnh lệnh! Hôm nay em phạm phải ba lỗi. Buổi sáng đánh răng rửa mặt bị chậm hai phút, buổi trưa ở nhà thủ trưởng lúc ăn cơm bắt chéo hai chân, vừa nãy còn đặt chân bàn trà! Bây giờ phạt em đứng tư thế hành quân tiếng! Lập tức thi hành ngay!” nhìn với vẻ cho phép cãi lại.

      "Tôi xin mạn phép nghe!” Úc Tử Duyệt cả giận ngồi lại xuống ghế sofa, hai chân tiếp tục để lên bàn trà, giận dỗi làm ngược lại lời !

      Nào ngờ, chân vừa để lên, Lăng Bắc Hàn liền bước nhanh tới phía trước khom người đè lên , "Á….Chú…..Ưm.” trực tiếp ngậm lấy cái miệng nhắn liến thoắng ngừng của , điên cuồng hôn lên môi , đây là lần đầu tiên hôn sau đêm tân hôn!

      Cái đồ sói già háo sắc này! Lại muốn “cái kia kia” với mình nữa sao?

      Úc Tử Duyệt cảm thấy trống ngực bắt đầu tăng tốc, nhưng cũng quên liều chết chống trả lại !

      Lăng Bắc Hàn màng tới giãy giụa của , bế lên thẳng về phòng ngủ, cùng ngã nhào xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ rồi đè lên người hôn tới tấp, bắt đầu giở trò tay chân với . Sau lúc, bàn tay to lớn vén lên vạt áo , bàn tay còn lại phủ lên khối tròn trịa trước ngực .

      Cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, Úc Tử Duyệt trở nên luống cuống.

      "Ưm….A...... Chú......” Thừa lúc buông ra, kịch liệt thở hổn hển, "Tôi sai rồi, tôi chịu nhận lỗi mà, chú.....Chú đừng như vậy......Tôi đứng tư thế hành quân!” sợ mình lần nữa rơi vào bể kích tình do làm đạo diễn!

      Mình còn phải nghĩ cách để ly hôn nữa!

      Dục vọng của Lăng Bắc Hàn bị nhóm lên vì thế cũng muốn bỏ qua cho , gian ác gặm cắn vành tai , " muộn rồi!” vừa phả ra hơi thở nóng bỏng vừa khàn giọng .

      Úc Tử Duyệt liều mạng lắc đầu, "Xin chú đấy! Phạt tôi đứng tư thế hành quân ! Tôi cam đoan đứng nghiêm chỉnh!"

      Lăng Bắc Hàn hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn vẻ hoảng sợ và tình nguyện gương mặt mà lòng càng thêm buồn bực, tới bây giờ mà vẫn thích mình đụng vào......

      Đột nhiên, trở người ngồi dậy lạnh lùng , "Hai tiếng!”

      "Hả? Lính thối kia......Chú.....Khi nãy chẳng phải chú vừa tiếng sao?” Tên ác ma này! Lật lọng giữ lời! Úc Tử Duyệt tức tối phản bác.

      liếc xéo , môi thoáng ý cười ranh mãnh, "Đây là hậu quả của việc em phục tùng mệnh lệnh!"

      Úc Tử Duyệt lồm cồm bước xuống giường, miệng lầu bầu , "Chú trả thù có phải ? Đồ tiểu nhân!” Trả thù việc làm thõa mãn thú tính của ta ư. Chỉ cần muốn là phạt mình đứng hai tiếng liền á? Cái đồ hèn hạ vô sỉ, tên khốn kiếp!

      "Còn phục? Vậy 3 tiếng!"

      "Ái….! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thủ trưởng đại nhân, tôi đùa chút ấy mà! Hai tiếng hai tiếng, tôi đứng, tôi đứng ha ha….” Úc Tử Duyệt ngoài miệng cười ha ha nhưng trong lòng cười nổi, xong vội vàng ngoan ngoãn chạy tới góc tường nghiêm túc đứng thẳng.

      Úc Tử Duyệt đứng ở cạnh tường nhìn tới Lăng Bắc Hàn dựa vào đầu giường đọc sách, trong lòng căm phẫn thôi! Cái miệng nhắn ngừng ngọa nguậy: Đồ lính thối! Chờ xem sau này tôi chỉnh cho chú biết chết là như thế nào!

      Vào lúc kích động thầm rủa xả Lăng Bắc Hàn rất nghiêm túc đọc sách đột nhiên ngẩng đầu lên, "Á…Tôi gì chú hết nha!” Cái tên lính thối này! Bộ đầu ta có mọc mắt sao? Mình mới làm có vài động tác bị ta phát rồi!

      Thời gian trôi qua thêm nữa tiếng nữa, Úc Tử Duyệt cảm thấy hai chân mình bắt đầu nhức mỏi thể nào đứng thẳng được nữa, đau đến sắp khóc, "Chú à….” tủi thân gọi nhưng chỉ nhận lại cái trừng mắt hung dữ của .

      , Lăng Bắc Hàn!” Ý thức được bản thân gọi sai, ngay lập tức sửa lại lời .

      Nào ngờ, Lăng Bắc Hàn vẫn nhìn trừng trừng, "Thủ trưởng......Tôi.....Tôi sắp xỉu rồi.....Cầu xin chú tha cho tôi .” Úc Tử Duyệt giả bộ đáng thương cầu xin, chỉ còn chưa quỳ xuống với thôi, bởi vì tư thế đứng hành quân này là quá khổ sở mà!

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 63: Người đàn ông nhu tình

      Edit: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn nhìn nhìn đồng hồ thấy mới chỉ được tiếng, nhưng khi thấy vẻ mặt tủi thân năn nỉ xin tha đó của phải là giả. lòng mà , phạt đứng tư thế hành quân thế này cũng rất đau lòng.

      Nhưng nay là vợ của , cho bài học kinh nghiệm rất khó mà bỏ được mấy thói hư tật xấu kia. Trong tương lai khó tránh khỏi việc dẫn theo cùng đến những nơi ngoại giao lớn, gặp đủ loại quan chức cao thấp, nhìn vào kiểu cách này của chắc chắn là khó chung đụng với người khác rồi.

      "Lại đây!"

      ta chịu bỏ qua cho mình sao? Úc Tử Duyệt mừng rỡ nhấc chân tới, nhưng vừa được hai bước bắp chân tê rần suýt ngã xuống đất, khiến đau đến cau mày, cà nhắc tới trước mặt Lăng Bắc Hàn.

      "Có chịu nhận mình sai chưa?” như kẻ cả nhìn , giống như dạy dỗ gặng hỏi đứa trẻ.

      "Tôi nhận!” Úc Tử Duyệt ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn , vô cùng kiên định , lo sợ đổi ý lại phạt mình đứng thêm tiếng nữa!

      "Mau tắm , cho em thời gian 20 phút!” Thấy bị rầy la đến ngoan ngoãn biết vâng lời trong lòng có hơi chút đắc ý.

      trả lời câu nào thẳng ra khỏi phòng. tới phòng tắm mà lại sang phòng khách ở sát vách, sờ soạng trong bóng tối bò lên giường. Mệt chết được, trong lòng cực kỳ uất ức, tâm tình tệ hết chỗ ! Nghĩ tới cái tên Lăng Bắc Hàn kia lại hận nghiến răng trèo trẹo.

      Hình như ta ghét mình lắm phải? Nếu sao cứ luôn ăn hiếp mình như thế? Còn dùng phương thức trừng phạt bằng thể xác nữa! Coi mình là con nít sao? Càng nghĩ càng mủi lòng, mắt mở trao tráo trong bóng tối, cuộn người lại, bàn tay nho xoa nắn nhiều lần lên chỗ chân bị nhức.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, qua 25 phút rồi mà vẫn chưa thấy trở lại, sực nhớ khi nãy có cái gì đó bình thường lập tức đứng dậy ra khỏi cửa.

      Phòng tắm, toilet đều tìm kỹ hết cũng tìm được , trong lòng phập phồng lo lắng, chẳng lẽ bỏ trốn? Ngay sau đó, lại tới phòng khách, vừa mở đèn lên nhìn thấy bóng dáng nho kia co rúc ở giường lớn, thở phào nhõm tới bên giường, cúi người xuống muốn bế lên.

      "Đồ lính thối! Chú cút ! Đừng đụng vào tôi…..Tôi muốn nhìn thấy chú!” Trong lòng trào dâng uất ức, Úc Tử Duyệt bật khóc nấc, hai tay dùng hết sức đấm vào ngực , vừa gào khóc vừa rống lên , y hệt như đứa bé chịu nhiều oan ức.

      "Chú là đồ có nhân tính, chỉ biết bắt nạt tôi! Tôi và chú có thù oán gì hay sao?” Được bế tay, gào khóc lên .

      vẫn gì bế thẳng về phòng ngủ, đặt nằm xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho , còn mình cũng tự nằm xuống bên cạnh .

      vẫn khóc lóc tiếp tục lầu bầu kể lể tội ác của , còn đưa tay xoa xoa lên bắp chân bị đứng đến đau nhức ê ẩm.

      Lăng Bắc Hàn kéo bàn chân qua đặt lên người mình, tựa như dáng vẻ lúc ngủ say gác lên người vào cái đêm ở khách sạn lần đó. Bàn tay nhàng massage ở phần bắp chuối cho , "Chú đừng đụng vào tôi!” vùng vẫy bàn chân lúc đạp lúc đá túi bụi lên người , vì tức giận mà ngừng giãy giụa, cũng nổi giận cứ để mặc tùy ý xả giận.

      Cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt còn hơi sức để chiến đấu, xoay người lại đưa lưng về phía , nhưng vẫn vùi đầu tủi thân khóc thút thít, còn vẫn tiếp tục massage chân cho , dần dần, Úc Tử Duyệt cảm thấy chân mình còn đau nhức như hồi nãy nữa.

      Lăng Bắc Hàn lật người lại để gối đầu lên cánh tay tựa vào trong ngực mình, bàn tay dịu dàng vén lên sợi tóc dính khuôn mặt nhắn xinh xinh, "Khóc tới mắt sưng hết lên rồi kìa, xấu xí !” Giọng trầm ấm lạ thường, mơ hồ mang theo chút cưng chiều, trong đáy mắt cũng đầy tràn nét nhu tình.

      hơi sửng sốt, trong chớp nhoáng bị vẻ dịu dàng gương mặt điển trai của mê hoặc, "Tôi vậy đó! Ai cần chú lo!” bỉu môi cho hả giận, xong muốn xoay người lại nhưng động tác của còn nhanh hơn cả , thoắt cái trở người nằm đè lên !


      Chương 64: Lại bị bắt làm tù binh

      Edit: TiêuKhang

      ".....Ưm....." Cái miệng vừa định phản bác nhưng bị hôn tới tấp, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ dùng hai tay đẩy ngực ra thế nhưng bàn tay to lớn ngang tàng của lại kiềm chặt hai tay tạo thành tư thế đầu hàng kẹp sát vào hai bên gối nằm.

      Khoảng cách của hai người như keo dính sát vào nhau, bầu ngực mềm mại bị ép đến tới căng cứng vô cùng đau đớn.

      đưa lưỡi tiến vào khoang miệng mút hết chất ngọt trong , điên cuồng khuấy đảo làm loạn truyền hơi thở nồng đậm của mình sang miệng . Cái cảm giác kỳ lạ kia lại tới khiến cả người dần dần mềm nhũn, cho rằng mình sắp nghẹt thở chết rồi mới nhả môi ra, bờ môi mỏng men lần xuống dưới luồn vào trong cổ áo.

      "Này.... Lăng Bắc Hàn..... thể! mau buông tôi ra….Nè..." Hai tay bị chế ngự làm thể động đậy, cảm thấy nguy hiểm đến gần, ngốc đầu dậy thấy vạt áo mình bị cởi ra lại còn hôn lên ngực mình, miệng khác gì loài dã thú, cũng dùng phương thức gặm cắn mà đẩy cho áo ngực trồi lên .

      Ý thức của Úc Tử Duyệt bị tấn công mãnh liệt, mặt ửng đỏ tim đập nhảy loạn xạ, trong đầu lại nghĩ tới những hình ảnh của truyện đam mĩ mà mình từng đọc qua, tiểu công cũng bá đạo cưỡng chế đối xử với tiểu thụ như thế, trống ngực đập thình thịch dồn dập….Hơi khẩn trương nhưng cũng rất mong đợi!

      Mong đợi? Trời đất! Úc Tử Duyệt, mày đúng là đứa háo sắc biết xấu hổ.....Sao mày có thể.....

      "A....." cảm giác từ nhè như mèo quàu rồi chuyển sang rần rần tê dại, kiềm chế được bật lên tiếng rên rỉ, cúi đầu xuống thấy miệng của tên đàn ông như mảnh thủ nơi hoang dã gặm cắn quả hồng của mình, còn thấy dùng lưỡi liếm vào nơi đó của mình, làm cho tim càng đập dữ dội hơn, cảm thấy ở chỗ nào đó trong thân thể co giật liên hồi.....

      "Tập trung vào !" chợt phát suy nghĩ của hoang, mang tính chất trừng phạt mà điên cuồng cạp cắn như thú hoang, trong đôi mắt giờ đây bị dục vọng khống chế nhìn trừng trừng lại còn ngang ngược ra lệnh.

      "........... được! được ép buộc tôi!" Lý trí thoáng quay trở lại liền kháng nghị .

      " bé, em đừng dối, cơ thể em tố cáo cái miệng chanh chua của em rồi!" Nhếch môi cười tinh quái, Lăng Bắc Hàn gian ác , bàn tay to để ngoài lớp quần của , hài lòng khi thấy nơi đó hơi ẩm ướt.

      "Đừng......" Mặt đỏ rực như lửa thào kháng nghị.

      , ta chạm vào nơi đó của mình....!

      Úc Tử Duyệt cảm thấy đầu như muốn nổ tung, đưa tay tính đẩy ngực ra, nhưng bàn tay bé của có chút hơi sức nào xụi xuống quàng lên cổ .

      "Đừng mà....Lăng Bắc Hàn....Tôi, tôi vẫn chưa có tắm.....Dơ lắm, để tôi, tôi tắm cái !" Tia lý trí còn sót lại ngay lập tức giúp nghĩ tới biện pháp đào tẩu vì vậy vội vàng .

      "Làm xong rồi tắm cũng muộn!" Lăng Bắc Hàn ranh mãnh cười, làm gì có chuyên dễ dàng bỏ qua cho như vậy, ngày mai sau khi cùng về nhà xong còn phải quay lai doanh trại. Nghĩ đến hai tháng tới được nhìn thấy lòng lại có chút đành, giờ phút này chỉ muốn tham lam tấn công vùi sâu vào nơi ấm áp kia của mà thôi.

      "........" Tên khốn thúi tha này….. Úc Tử Duyệt thầm rủa xả, "Á....Lấy nó ra........" Trời ơi! Đó là gón tay mà? Sao lại để ở nơi đó.....

      có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp của .....Ngón tay nhích từng chút tiến vào rồi rút ra, cũng biết ma sát cọ nhè ở chỗ nào mà khiến cho khắp người tê dại, mềm nhũn hẫng như bay, thực rất muốn cứ nằm im như thế nhưng ngược lại muốn vẫn tiếp tục....

      Mật dịch của chảy ra càng lúc càng nhiều, Lăng Bắc Hàn thấy thế vô cùng thỏa mãn xoay người ngồi dậy, đem hai chân gập thành chữ M để thuận tiện khi ..... âu yếm uốt ve của càng làm cho chất mật dịch trong chảy ra nhiều hơn......

      "Ưm....." Khoảnh khắc này, Úc Tử Duyệt thực đầu hàng trước kỹ thuật cao siêu của , đắm chìm say mê, quên mất mình phải giãy dụa và phản kháng mà ngược lại còn rất vui sướng rên rỉ ra tiếng.....

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 65: Lệ Mộ Phàm gọi điện tới

      Edit: TiêuKhang

      Lúc này, quần áo bị cởi sạch, nhưng vẫn từ từ dạo chơi tại vùng đất huyền bí kia chứ vội tiến vào. Kiên nhẫn quan sát phản ứng của , thấy hơi ưỡn đầu lên, giãy giụa vòng eo nhìn với vẻ mặt đê mê như van xin, "Làm ơn....."

      Lời khiến đắc ý nở nụ cười, cúi người xuống ngậm lấy vành tai , "Em cũng nhiệt tình đó...." Thốt xong lời quỷ quái rồi thúc người về phía trước nhưng lại chịu tiến vào.

      "Ưm......" Ánh mắt đê mê của hơi hơi mở ra, nhìn tới khuôn mặt tuấn tú cương nghị kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy cái loại cảm giác hụt hẫng ở chỗ nào đó sâu tận trong cơ thể mình càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng lẽ.....Chẳng lẽ mình “cần” đến vậy sao? Đối với người đàn ông mà bản thân , hơn nữa có thể còn chưa đến mức quá thân mật, thế nhưng lại chủ động nhiệt tính đòi hỏi....

      thất vọng về bản thân mình, nhưng mà cơ thể thực rất muốn.....

      "Tại khơi mào chớ ai....Hứ....." Cái miệng nhắn của lầm bầm phản bác. Phải, là do kỹ thuật của ta quá cao siêu khiến kiềm chế được mới thành ra như vậy!

      Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn nhuốm đầy dục vọng nhìn tới vợ trẻ con khéo ăn khéo của mình mà trong lòng vô cùng đắc ý! thích ngắm nhìn vẻ mặt gợi tình đê mê của bây giờ, hơn nữa rất là thích nhiệt tình này của .

      Cảm thấy rằng lựa chọn quyết định hoàn toàn đúng đắn.

      Hai tay tách hai đùi ra, đặt mình vào giữa hai chân để cho tiểu đệ căng cứng sưng phồng của cọ quẹt qua lại vài lần, trêu chọc này càng khiến cho run rẩy liên hồi, cái đầu lắc qua lắc lại như khát khao nhanh chóng tiến vào.

      Rốt cuộc cũng kiềm chế được nữa, Lăng Bắc Hàn thẳng lưng dùng sức.....

      "Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn....."

      thanh kỳ quặc biết từ đâu vang lên, khiến hành động của Lăng Bắc Hàn bỗng chốc khựng lại, Úc Tử Duyệt ở bên dưới cũng đột nhiên mở to mắt ra, "Ơ.... Là điện thoại của tôi đấy."

      thốt xong ngồi bật dậy, hai mắt vô tình nhìn thấy vật nam tính dựng đứng sừng sững kia của Lăng Bắc Hàn vội vàng bịt mắt hô lên, "Á......"

      Chuông điện thoại di động vẫn reo lên inh ỏi phá tan phong cảnh trong căn phòng, mà tiếng chuông quái dị trong điện thoại chính là tự mình cài vào.

      Mặt Lăng Bắc Hàn sa sầm cực kỳ khó coi, thực có chút kích động muốn súng bắn nát ! Lại thấy Úc Tử Duyệt nhặt lên áo ngủ của mặc đại vào người, rồi bước xuống giường bới lên đống quần áo nằm mặt đất để tìm điện thoại di động của mình.

      Là số lạ! Ai vậy nhỉ?

      chân trần bước tới cầm lên di động tới gần cửa sổ mới nhận cuộc gọi, "Alô....."

      Lăng Bắc Hàn ở đằng kia cũng mặc vào áo ngủ, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút liếc nhìn tới chỗ bằng nữa con mắt, vừa đốt điếu thuốc cũng vừa suy đoán, rốt cuộc là ai lại biết điều như thế, trễ vậy rồi mà còn gọi điện thoại tới cho .

      Khi nhìn thấy chân , liền xách lên đôi dép lê mang tới đưa cho .

      "Alô? Ai đó? chuyện !" Đối phương vẫn im lặng lên tiếng làm cho Úc Tử Duyệt phải gắt giọng hỏi.

      "Á....Lăng Bắc Hàn, ….." Thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, Úc Tử Duyệt bực mình thốt lên, nhưng khi cúi đầu xuống thấy xỏ đôi dép lê mang vào chân mình trái tim cùng lòng bàn chân của đều thoáng qua chút ấm áp.

      "Là mình!" Lệ Mộ Phàm trầm giọng , trong giọng còn mang theo tức giận!

      "Hả…." Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng của Lệ Mộ Phàm toàn thân cứng ngắc, chột dạ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, cũng biết nên trả lời Lệ Mộ Phàm như thế nào. vậy tên Lăng Bắc Hàn đáng ghét kia còn nhìn chằm chằm về phía mình!

      " muộn rồi, cậu gọi mình có việc gì ?" cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhào lộn kích động, nhớ lại vừa nãy suýt chút nữa cũng Lăng Bắc Hàn làm cái chuyện kia, giờ đây khi đối mặt với Lệ Mộ Phàm trong lòng lại nảy sinh cảm giác áy náy.

      Nghe giọng của hơi khác thường, là lính Trinh sát, ngay lập tức Lăng Bắc Hàn hiểu được người gọi điện tới là ai!

      Lồng ngực bỗng xông lên nỗi hờn ghen khó hiểu, cái tên Lệ Mộ Phàm kia còn chưa chịu chết tâm sao? Trông thấy Úc Tử Duyệt nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ lại càng có cảm giác cả hai người họ như ngang nhiên "vụng trộm đương" ở ngay trước mặt mình!


      Chương 66: Lỡ mất người

      Edit: TiêuKhang

      Thời gian gần mười năm dạy cho Lăng Bắc Hàn hiểu điều, nếu để lỡ mất người đó là chuyện của quá khứ. Cuối cùng chỉ có người chờ đợi mình ở trạm kế tiếp mới cùng mình hết quãng đời còn lại. Nghĩ như thế, Lăng Bắc Hàn dần dần bình tĩnh lại, tới mở ra cánh cửa sổ khác rồi bước ra ngoài ban công.

      Úc Tử Duyệt liếc mắt thấy Lăng Bắc Hàn ra ban công, tay nắm chặt di động thầm thở phào nhõm, "Lệ Mộ Phàm! Cậu còn gọi điện thoại tới làm gì?" lớn tiếng quát vào loa điện thoại.

      Đó chỉ là biểu che giấu cho bề ngoài mà thôi, chứ còn chất trong tim làm sao tránh khỏi rung động đập liên hồi, bản thân cũng có cách nào điều khiển được nó.

      Trong màn đêm lạnh lẽo, người thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi bãi cỏ tại công viên, lưng dựa vào gốc cây khô lớn cao vút, bên cạnh còn có những chai rượu nằm ngổn ngang. Trái tim vốn bị nồng độ rượu mạnh thiêu cháy lúc này lại vì lời quát nạt của mà càng thêm nóng bỏng.

      "Vì mình nhớ cậu quá....." Lèm nhèm trong men say khiến cho giọng cậu ta càng trở nên khào khào, có thể là do tác dụng của độ cồn.

      Trái tim như bị gậy điện quất trúng roi, run rẩy dữ dội khiến cho hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      Khi người mà bạn thầm mến từ rất lâu với bạn những lời lẽ chân thành tha thiết động lòng người như thế, mà bạn vẫn vô tâm xem như có gì là điều thể nào. Huống chi, còn là từ miệng người xưa nay luôn kiêu ngạo tự cao tự đại như Lệ Mộ Phàm ra.....

      Làm cho tâm tư của Úc Tử Duyệt rối bời, trong lúc nhất thời biết nên trả lời cậu ấy như thế nào, hơn nữa còn nhận ra được hình như cậu ấy uống rất nhiều rượu.

      "Cậu, bây giờ cậu có ra những lời này cũng có ích gì! Ngoài mặt vẫn ra vẻ tức giận quát tháo nhưng trong lòng lại phức tạp chua chát.

      "Ngày mai về hãy tới hồ nước Duyệt - Mục ở công viên, mình chờ cậu ở chỗ cũ....." Lệ Mộ Phàm lèm nhèm xong, trong tai nghe cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.

      Hồ nước Duyệt - Mục ở công viên…..

      "Đó là quả bóng của mình!"

      " phải! Nó là từ trời rơi xuống bị mình nhặt được!" Tại thảm cỏ dưới tàng cây trong công viên, biết quả bóng từ đâu bay tới được nhặt được, rồi bé trai cũng chạy tới đó là quả bóng đó là của cậu.

      ôm chặt trái bóng trong tay, hung dữ trừng mắt nhìn bé trai quát lại....

      "Cậu đừng xạo! ràng là quả bóng của mình, sao phải đưa lại cho cậu!" Cậu bé trai từng bước từng bước tiến đến gần, khuôn mặt nhắn đẹp trai khôi ngô là hung tợn giận dữ, bé cũng chịu tỏ ra mình yếu thế, tay chụm quả bóng ném thẳng vào mặt câu bé trai.

      . . . . . . . .

      Hai người bỗng lặng thinh ai lời nào, đôi bên đều có thể nghe được tiếng thở của nhau, mỗi người đều tự chìm vào trong ký ức thưở xa xưa, "Giờ mình vẫn ngồi ở dưới gốc cây hồi đó, ngày mai gặp!" Lệ Mộ Phàm hờ hững xong cúp luôn điện thoại.

      "Nè!" Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, theo thói quen gọi lại.

      "Nghe xong rồi sao?" Lăng Bắc Hàn tới, mặt có biểu gì chỉ nhìn giọng hỏi.

      Khi nhìn thấy cái bộ mặt đó của Lăng Bắc Hàn, tâm trí liền bị kéo về thực, rung động mới vừa rồi cũng theo đó biến mất, thay vào đó là hờn giận vô cớ, phải giận Lăng Bắc Hàn mà chính là giận bản thân mình.

      năng gì, tới giường xốc chăn lên rồi nằm xuống, cuộn tròn người lại quấn chặt trong tấm chăn.

      Lăng Bắc Hàn bởi vì lạnh lùng của mà buồn bực, nhưng vẫn cố gắng kiếm chế cảm xúc của mình, cũng cảm thấy bản thân mình khó hiểu, hình như quá để ý tới phải?

      Cũng có lẽ do bản tính tự ái của đàn ông trỗi dậy, huống chi vốn cũng là người kiêu ngạo! tự giải thích với lòng mình như thế rồi thở phào hơi sau đó leo lên giường.

      Cảm nhận được cái giường lún xuống, Úc Tử Duyệt càng cuộn tròn người lại, hơi run rẩy thực lo sợ Lăng Bắc Hàn tiếp tục làm chuyện lúc nãy, " đừng chạm vào tôi!" Khi kéo chăn ra, Úc Tử Duyệt vội vàng quát lên.

      "Nằm im!" Cánh tay bá đạo của vòng qua ôm lấy cơ thể , cũng nặng giọng quát lại, nằm cứng đờ trong ngực , trong lòng cứ nơm nớp lo sợ, thể nào cùng làm lại cái chuyện lúc nãy được nữa......

      Nếu như ta còn muốn, mình nhất định liều chết phản kháng! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm suy nghĩ.

      Nhưng hoàn toàn ngờ rằng, lại hề có hành động nào khác, mà chỉ kề sát vào bên tai thầm : "Ngủ ."

      Vừa mới hừng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt lại bị tiếng còi phiền lòng kia đánh thức, vừa định mở miệng mắng Lăng Bắc Hàn giành trước: "Hôm nay về nhà em!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :