1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương79: Gọi điện thoại về
      Edit: TiêuKhang

      mặt Úc Tử Duyệt mang theo dứtkhoát và kiên định gào lên với cậu ta, đẩymạnh cậu ta ra, liền mở cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc động lòng đócô chợt nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, nghĩ đến thể diện của gia đình lý trí Úc Tử Duyệt hoàn toàn khôi phục!

      “Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? Ai chọcem giận rồi hả?" Nhan Tịch nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, khuônmặt nhắn cũng đỏ bừng lên trở lại bàn làm việc, vội vàng hỏi thăm Úc Tử Duyệt.

      “Là con ruồi thối tha!” Úc Tử Duyệtthở hổn hển vừa mắng vừa mở máy tính lên.

      Nhan Tịch nhích lại gần , “Giám đốc Lệ là bạn trai cũ của em phải ?"

      Úc Tử Duyệt nghe vậy mới quay đầu lạinhìn về phía Nhan Tịch , “Khôngphải.” khuôn mặt bé của thoáng buồn bã.

      “Duyệt Duyệt, có đôi lời chị cần phải nhắc nhở em, tại em kết hôn, cònlà vợ của quân nhân, em và giám đốc Lệ......” Nhan Tịch cúi đầu giọngnói.

      “Điều này đương nhiên em biết! Emcũng là người biết giữ lễ nghĩa, bao giờ dính líu với tên Lệ Mộ Phàm đó đâu....” Úc Tử Duyệt lập tức phản bácnói.

      "Ừ, chị tin tưởng em. Mà mới nhớ, vậy còn “ông chú” nhà em đâu? Sao chịchưa thấy em chuyện điện thoại với chồng em lần nào hết vậy....” Gần đâyNhan Tịch nghiên cứu tiểu thuyết ngôn tình về đề tài quân hôn. Lần trướcbiết được chồng Úc Tử Duyệt là quânnhân, sau đó liền quấn quít lấy Úc Tử Duyệt, bảo Úc Tử Duyệt kể lại chuyện về Lăng Bắc Hàn cho nghe.

      Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, lại nghĩ tới trongtrụ sở năm ngày ba bữa cũng có quânnhân về nhà thăm người thân. Ngẫm lạikể từ ngày Lăng Bắc Hàn quay lại đơn vịcũng hơn tháng, nhưng vẫn chưagọi về cho lần nào, khiến cục tức trong lòng Úc Tử Duyệt càng tăng cao.

      Điều này cũng khiến rất xem thườngmình, ràng là thích Lăng BắcHàn, còn để ý làm gì khi ta gọi điện, có về nhà hay ?Khôngphải đường ai nấy sao?

      "Chúng em có hợp đồng hôn nhân, đường ai nấy !” Úc Tử Duyệt thở phìphì , nhưng trong giọng lại đầymùi dấm chua. Nhan Tịch ngay lập tứcghi lại những lời vào trong máytính, sau đó cười trộm. Duyệt Duyệt thậtđáng , ràng rất quan tâm đến ông chú kia mà còn làm bộ.

      *****

      Tiếng chuông di động vang lên hết lần này tới lần khác, Úc Tử Duyệt đeotai nghe chơi trò CS đánh Zombie chonên nghe thấy, “Đồ lính thúi! Bậnlắm sao? Bận tạo ra bom nguyên tử chắc?Quân nhân người ta cũng đều ăn cơm trắng đó thôi, giả vờ cái gì?"

      “Tôi đánh! Tôi đánh chết !"

      "Đắc, đắc, đắc……” Nhắm ngay đầu Zombie, ra sức bắn còn tức giận la mắng.

      “Cốc, cốc, cốc….” Tiếu Dĩnh đứng trướccửa phòng gõ cửa lúc lâu vẫnkhông thấy ra mở cửa. Điện thoại ÚcTử Duyệt kêu ầm ĩ ngừng, thếnên bà tự đẩy cửa vào.

      “Lăng Bắc Hàn! chết ."

      “Duyệt Duyệt, Tiếu Dĩnh tới trướcmặt , vỗ vỗ vào cái loa khẽ quát. Lúcnày Úc Tử Duyệt mới kinh hãi ngẩng đâulên.

      “Mẹ....Mẹ, mẹ sao lại.....” Úc Tử Duyệttháo tai nghe xuống, vội vàng cười làmlành . Vẻ mặt nghiêm khắc đó củaTiếu Dĩnh khiến lòng lạnh run.

      “Điện thoại reo kìa.” Tiếu Dĩnh trừngmắt nhìn , thân thiện xongsau đó ra khỏi phòng.

      Lúc này Úc Tử Duyệt mới phản ứng,nhìn cuộc gọi màn hình di động, ngẩn người, sau đó nhấn nút nghe, trong đầu vẫn nhớ tới bộ dạng nghiêmkhắc của Tiếu Dĩnh, “Alô.....”

      “Sao giờ mới nghe điện thoại?” Giọng rất lâu mới nghe lại của Lăng Bắc Hàn từ trong loa vọng tới. Nhớ tới vẻmặt nghiêm khắc ban nãy của mẹ chồng,giờ được nghe thấy giọng của LăngBắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy tủi thân nghèn nghẹn.

      gọi điện về làm gì chứ?” tớicửa, đá mạnh lên cánh cửa phòng, hétvào trong loa điện thoại.

      ràng nghe được buồn bực của , thực thích nghe điện thoại của mình đến vậy sao? Cả người Lăng Bắc Hàn cực kì mệt mỏi, vất vả lắm mớitranh thủ thời gian rảnh gọi điện thoạicho , thế mà lại có thái độ này?




      Chương80: Đến sân bay đón
      Edit: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn đứng bãi tập mà tronglòng nổi lên từng cơn ghen tức. Ánh mắtsâu thẳm ngước nhìn đốm sao sáng chóimắt bầu trời, mãi lúc lâu mớilên tiếng , " có gì, cúp máy đây!" hờn giận xong dứt khoát tắt luôn điện thoại.

      Trong loa phát ra tiếng “tút tút” như gõ vào trái tim Úc Tử Duyệt, bỗng chốc cảmthấy phiền muộn thôi, tâm tình lại càng tồi tệ hơn!

      "Lăng Bắc Hàn! là đồ khốn!" tức giận mắng chửi vào chiếc điện thoại di động, nhất thời kích động mà xóa luôncái tên “Ông xã” trong danh bạ.

      ***

      "Tôi cái con bé điên điên khùng khùng đó xứng với Bắc Hàn nhà chúng ta rồi mà, ra thể thống gì cả!Chẳng hiểu khi đó sao tôi có thể nhầm lẫn Lệ Huyên thành ra ta chứ?" Giọng của mẹ chồng từ trong phòng ngủ truyền ra, khiến cho Úc Tử Duyệt vốnđang định đến tiếng xin lỗi với bà đành cứng đờ bên ngoài cửa phòng.

      "Bà tiếng chút!" Lúc này, giọng của ba chồng lại vang lên.

      "Tôi mặc kệ nó có nghe hay , năm xưa tôi có thể ép được Hạ Tĩnh Sơ bỏ , Úc Tử Duyệt này......"Úc Tử Duyệtđứng sững sờ, đầu óc ong ong, khi nghe có tiếng bước chân đến gần thìlập tức trốn vào cua quẹo ở hành lang.

      Mẹ chồng thích mình sao?

      Đầu óc Úc Tử Duyệt vẫn còn lơ mơkhông hiểu, ép Hạ Tĩnh Sơ bỏ ?

      Có ý gì?

      Trong lòng Úc Tử Duyệt mang theo nghi ngờ và hoảng loạn quay trở về phòng ngủ của mình....

      ra lúc đầu mẹ chồng hợp ý chính là chị Huyên Huyên, phảimình.....Vậy còn Lăng Bắc Hàn sao?Tại sao muốn cưới mình? phải cóthể lấy người khác sao? còn HạTĩnh Sơ ? Hay bởi vì bị người nhà bức bách nên mới chia tay?

      Càng nghĩ trong lòng Úc Tử Duyệt càng thấy chua sót, còn cảm thấy hoang đường!

      Cuộc hôn nhân này mang ý nghĩa gì? Chẳng lẽ mình phải đeo mang cuộc hôn nhân có tình này sống cả đời, mà để lỡ mất Lệ Mộ Phàm hay sao?

      Về phần Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ, người là Trung tá tiền đồ rộng mởtrước mắt, người là luật sư ưu túxuất sắc, hai người họ xứng đôi như thế, hơn nữa Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn LăngBắc Hàn rất sâu đậm.....

      Úc Tử Duyệt chợt phát , người xưa nay có cảm xúc, buồn lo như mình, vậy mà sau khi kếthôn với Lăng Bắc Hàn lại trở nên nhu nhược như thế.....

      ***

      tháng sau đó, Lệ Mộ Phàm bắt đầucông khai đợt tấn công theo đuổi . Mỗi sáng Úc Tử Duyệt vừa đến ngồi vào chỗ của mình, ngay lập tức nhận được mộtbó hoa hồng đỏ rực to!

      "Đồ dở hơi!" Mỗi lần như thế, đềumắng chửi như vậy, sau đó chẳng chút nương tình vứt nó vào trong thùng rác.

      Cậu ta còn muốn mời ăn cơm, cũng bị từ chối thẳng.

      Toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đềubiết Lệ Mộ Phàm đeo đuổi , đặt biệt là chủ nhiệm Âu. Vì muốn lấy lòngLệ Mộ Phàm, ông còn gián tiếp thăngcho Úc Tử Duyệt lên làm biên tập chínhthức, ngay cả Nhan Tịch cũng được hưởng lợi thăng chức theo!

      "Ôi trời ơi, Duyệt Duyệt, em đúng là quý nhân của chị mà! Đợi chị có tiền nhuậnbút rồi, nhất định mời em ăn chầu thịnh soạn!" Nhan Tịch cảm động đến rơi nước mắt nhìn Duyệt Duyệt , ngờ quẻ sâm lần trước mình Quân Sơn xin là chính xác, là có quý nhân tương trợ, nghĩ rằng mình thay đổi được làm việc với biêntập tốt hơn thôi, ai ngờ lại được thăngchức!

      "Phải! Chị nên cảm ơn con ruồi thối tha Lệ Mộ Phàm kia kìa!" Úc Tử Duyệtuống hợp nước, liếc mắt .

      Ngay lúc này, trông thấy Lệ Mộ Phàm về hướng bọn họ, nhưng tiếngchuông điện thoại di động của Úc Tử Duyệt cũng đúng lúc này vang lên.

      "Xin chào!" Thấy số điện thoại quen, lễ phép chào hỏi.

      "Alô? Ai vậy? Có phải tìm tôi ?"Trong điện thoại ai trả lời, Úc Tử Duyệt kiên nhẫn hỏi.

      "Chồng em!" Giọng trầm ấm mà đầytừ tính lâu nghe bỗng chốcvang lên khiến Úc Tử Duyệt ngớ ra. Lúc này, Lệ Mộ Phàm tới gần .

      Úc Tử Duyệt liếc mắt nhìn thấy liền vộivàng cười dịu dàng, lên tiếng gọi, "Ôngxã hả...." cố tình nũng nịu gọi, âmthanh đó khiến cho toàn thân Nhan Tịchnổi hết cả da gà, khiến cho mặt Lệ Mộ Phàm cũng xanh mét, mà Lăng Bắc Hàn lại càng cho rằng mê sảng!

      " ở sân bay, lái xe tới đón !"Lăng Bắc Hàn cũng mặc kệ , lên tiếng trước.

      Lăng Bắc Hàn trở về? Úc Tử Duyệtngẩn người mãi mới mở miệng : "Ôngxã, chờ nha, em lập tức tới đónanh!" khuôn mặt nhắn hồnghồng đều là vẻ rạng ngời hạnh phúc, saukhi cúp điện thoại xong trông thấy sắcmặt xanh mét của Lệ Mộ Phàm ở phía đối diện!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Gặp lại.

      Edit: Fuly.

      Thấy Úc Tử Duyệt dịu dàng chuyệnđiện thoại với Lăng Bắc Hàn, còn há mồm ngậm miệng gọi "Ông xã", trong lòng Lệ Mộ Phàm ghen tuông điên cuồng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

      Lúc này, Úc Tử Duyệt cúp điện thoại, lấy công văn, cầm túi xách lên định rờiđi.

      "Sắp đến giờ làm rồi, cậu còn đâu?”Gương mặt tuấn tú của Lệ Mộ Phàmtrầm xuống, lạnh giọng hỏi, còn nắm chặtcổ tay của Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Lệ Mộ Phàm, toàn thântức giận đến run rẩy, Nhan Tịch muốntiến lên khuyên giải, nhưng lại dám.

      "Mình xin nghỉ đón ông xã.” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn Lệ Mộ Phàm, hét lớn, thanh của bén nhọn khác thường, mọi người trong công ty đềunghe được. ra , hôm nay Úc TửDuyệt đối xử với Lệ Mộ Phàm kịch liệt như vậy, là có nguyên nhân .

      Ngày hôm qua, Chủ nhật, lúc dạo phố, cư nhiên gặp phải con ruồi thối nàycùng người phụ nữ bước ra khỏikhách sạn...... cảm thấy, tên đàn ông cặn bã Lệ Mộ Phàm này lúc trước là lừa dối "

      Lời của ..., làm các đồng nghiệp thổn thức dứt, chẳng thể ngờ, thế nhưng kết hôn, còn có ông xã, vậy Lệtổng của bọn họ phải là người thứ ba rồi sao? Có người ở phía dưới bànluận xôn xao, bắt đầu Lệ Mộ Phàm tốt.

      Lệ Mộ Phàm cảm thấy hết sức mất mặt. phải hồ sơ xin việc viếtcòn độc thân sao? phải khôngmuốn thừa nhận cuộc hôn nhân này sao?Bây giờ lại cố ý thốt ra trước mặt nhiềungười như vậy, là muốn thểngẩng đầu trong xã hội nữa sao?

      Trời sinh tính tình ưa sĩ diện Lệ MộPhàm bỗng chốc buông lỏng tay của côra, hung tợn lườm cái. "Chuyệnnày, phê chuẩn. Chỉ cần bây giờcậu rời nửa bước, coi như cậu nghỉ làm, trừ tiền lương ba ngày." xoay người, đưa lưng về phía , vừa , vừatàn nhẫn từng câu từng chữ.

      Hỏa khí cùng ghen tuông trong lòng Úc Tử Duyệt càng lúc càng lớn

      Đây chính là Lệ Mộ Phàm "Tổn thương phần, trả lại gấp ba" "Anhchâm ta kim, ta cầm đaođâm lại cái"

      Lệ Mộ Phàm, cậu theo đuổi tôi trắng trợnnhư vậy, trừ việc mang đến cho tôi những phiền toái cần thiết, còn có thể có cái gì?

      Gần đây nghe dì Kim giúp việc ở nhà lớn càu nhàu, mới biết ra là bà nội, bố chồng mẹ chồng đều biết, ngày kết hôn đó từng "bỏ trốn" cùng Lệ Mộ Phàm, mặc dù ngoài mặt bọn họ chưa , nhưng trong lòng đều hiểu .

      Lệ Mộ Phàm vẫn như cũ lên giọng theo đuổi , nếu như bị người nhà họ Lăngbiết, làm sao bây giờ? Cha mẹ mà biếtcũng giận .

      "Vậy tôi thôi việc." Trừng mắt nhìn bónglưng Lệ Mộ Phàm, tức giận rống lên, Nhan Tịch kinh ngạc nhìn màn này, lát sau mới có phản ứng, bước lên trước, kéo Úc Tử Duyệt, khuyên đừngkích động.

      Lời của ..., khiến Lệ Mộ Phàm dừng bước chân, máy móc xoay người, vẻ mặtđầy bi thương nhìn .

      Úc Tử Duyệt, cậu cái tên Lăng BắcHàn đó rồi à? Nhanh như vậy cậu "ditình biệt luyến" sao? Vì ta, đến ngay cả công việc thích của mình cậu cũngnhẫn tâm buông tha? Lệ Mộ Phàm gầmthét trong lòng, những lời này, cuối cùngvẫn vì kiêu ngạo mà cách nào hỏi lên trước mặt nhiều người được.

      Úc Tử Duyệt nghe Nhan Tịchkhuyên, xong, lập tức sải chân rời , đingang qua Lệ Mộ Phàm, khiếnthân thể bi thương, mơ hồ của ta hơi lung lay.

      Vừa ra khỏi công ty, Úc Tử Duyệt liền hối hận, tại sao lại bỏ việc vậy chứ.Toàn bộ phương án về tài nguyên du lịch Kinh Thành tỉ mỉ chỉnh hợp chỉvừa mới nộp lên thôi, đó là phương án khó khăn lắm mới được cấp coitrọng mà tốn hai tháng nay hoànthành, sao lại trong lúc kích động rahai chữ bỏ việc dễ dàng vậy chứ?"

      Nhan Tịch thường phê bình làm việcxúc động, đây tuyệt đối là chân lý.Nhưng vừa rồi quả ưa dáng vẻ cao ngạo đó của Lệ Mộ Phàm. Nếuđổi lại là người khác, nhất định nhịn chút.

      Càng nghĩ trong lòng càng tức, nhưngvẫn bước ra khỏi thang máy, chạy thẳngtới bãi đậu xe, chỉ chốc lát sau, an vịtrên chiếc Beetle trắng của mình.

      Sau khi lên xe mới nhớ tới Lăng Bắc Hànđột nhiên trở về, hai tháng gặp, hình như quên mất tướng mạo của . khỏi lại nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ......

      "Tên lính xấu xa. Trở về cũng nóitrước tiếng, hại mình làm mất luôncả công việc rồi. Bản thân tự biết đón xe về nhà sao? biết mình đây rất bận rộn à?” Úc Tử Duyệt vừa lái xe vừa tức giận mắng.

      "Sao mình lại đồng ý đón ta vậychứ?” Lần này, hỏi ngược lại mình.

      Còn phải là bởi vì giận dỗi với Lệ Mộ Phàm? Đáy lòng có thanh gầm thét.

      Đúng vậy, là giận dỗi, "Lại là giận dỗi"

      Lúc trước, giận dỗi Lăng Bắc Hàn là bạn trai của mình, năm nay nhấtđịnh gả , sau lại giận dỗi gả cho LăngBắc Hàn. Những việc này đều là bởi vì giận dỗi. Giữa và Lệ Mộ Phàm, từ đến lớn hình như đều chung đụng dưới hình thức này

      Càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, thôi nghĩ nữa, đạp chân ga, chiếc Beetle trắng chậm rãi hòa vào dòng xe, chạy về hướng đường cao tốc.

      Đến sân bay, Úc Tử Duyệt vừa định lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng BắcHàn, liền đột nhiên cảm thấy trước ngườibị cỗ cảm giác áp bức mãnh liệt baoquanh, ngẩng đầu lên, trước mặt chínhlà Lăng Bắc Hàn mặc quân trang.

      Cứ ngỡ là sắp quên gương mặt tuấn tú kia, thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy quen thuộc như vậy, khắc sâu như vậy, người trước mắt hình như đen hơn, thế nhưng gương mặt vẫn cường thế lãnhkhốc như cũ, đường cong ràng.

      trước mặt da thịt vẫn mềm mại son phấn, khuôn mặt nhắn bị đông lạnh ửng hồng, mắt to tròn đennhánh, sống mũi , cùng đôi môi đỏmọng, tóc buộc gọn gàng ở sau ót, áokhoác Cashmere mở rộng, bên trong là bộ đồ công sở thời thượng.

      có cái ôm nghi thức như nhữngngười xa nhau lâu ngày mới gặp lại.

      Hai người chỉ sững sờ nhìn đối phương."Về nhà." Lăng Bắc Hàn mở miệng trước, xong, dắt tay bước , Úc Tử Duyệt giật mình, cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp của bao quanh bàn tay bé của mình.

      Trong đầu đột nhiên nhớ tới Lệ Mộ Phàm, ngày hôm qua ta cũng là như vậy dắt tay người phụ nữ, thân mậtbước ra khỏi khách sạn......

      Thân hình cao lớn của hiển nhiên chẳng phù hợp với chiếc Beetle của , ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lăng BắcHàn bất mãn cau mày, khẽ hạ thân thểxuống, mới cài dây an toàn vào.

      "Sao trở về mà trước tiếng?” Úc Tử Duyệt cài dây an toàn xong, thở phì phò , ngay sau đó khởi động xe, đạp chân ga.

      "Ảnh hưởng đến công việc của em?”Lăng Bắc Hàn mệt mỏi nhìn gò má củacô, lười biếng hỏi.

      " biết em làm việc, sao còn gọiem tới đón ?” Úc Tử Duyệt vốn cholà biết sớm làm, ngờ, lại biết. Tên đàn ông xấu xa này, biết còn trong lúc làm bắt tới đón an: " cố ý ?"

      " phải em cự tuyệt sao?”Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của , khônggiống với lúc nãy, kiều mỵ kêu mình là "Ông xã" trong điện thoại.

      Tâm tư kín đáo Lăng Bắc Hàn cảm thấysự khác thường vừa rồi của nhất địnhcó vấn đề.

      Mặc dù biết làm, nhưng lạikhông biết làm ở công ty Lệ Mộ Phàm, càng biết Lệ Mộ Phàm còn chưa hết hi vọng với .

      câu của Lăng Bắc Hàn khiến có cách nào trả lời. Đúng vậy, vừarồi mình vì tức Lệ Mộ Phàm, gọi thân thiết, còn buồn nôn kêu "Ông xã"nữa chứ.

      Đôi con ngươi sắc bén của Lăng Bắc Hànkhóa chặt , ở mặt hình như thấy được tia lúng túng.

      Hơn bốn giờ chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào sườn mặt , khiến càng có vẻ rạng rỡ mà ấm áp. LăngBắc Hàn cứ như vậy sững sờ nhìn , nhìn người con ấm áp, hoạt bát, rạngrỡ như ánh mặt trời này.

      vợ mà hai tháng nay luônnhớ nhung, giờ phút này, nhìn thấy ,trong lòng chợt như có loại cảm giác chung tình kì lạ.

      Ở quân đội hai tháng, cũng thườngsuy nghĩ, đến tột cùng tại sao lại muốn cưới , nhét người con hoạt bát sángsủa, nhiệt tình, tự do này vào nhàlớn? Như vậy có quá uất ức haykhông? Mà mình, có hay ?

      Nhưng giờ phút này, có thể hiểu rõcảm giác ngủ say lâu trong lòng rung động, đối với , có lẽ còn chưa đếnmức , nhưng ít nhất, trong lòng anhcó , cũng thích như vậy.

      Lúc ngang qua siêu thị, Lăng Bắc Hàngọi Úc Tử Duyệt dừng xe, mua thức ăn.

      "Tối nay về nhà lớn à?" Úc Tử Duyệt bước xuống xe, nhìn Lăng BắcHàn hỏi.

      " về, về nhà chúng ta". Lăng BắcHàn nắm bàn tay bé của , cườinhạt .

      người kỳ quái. Đoán chừng bà nội, ba mẹ còn biết về đấy.Úc Tử Duyệt thầm ở trong lòng, cảmthấy quan hệ của Lăng Bắc Hàn cùngngười nhà quá lạnh nhạt"

      Chẳng lẽ là có liên quan đến Hạ Tĩnh Sơ?

      "Nghĩ gì thế?” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vỗnhẹ lên trán , trầm giọng hỏi.

      "À! có, có gì!" Úc Tử Duyệt nhìn le lưỡi, vội vàng , sauđó chạy lấy cái xe đẩy.

      Trực giác cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt có chuyện, mới haitháng gặp, cảm giác có chútkhông giống, là suy nghĩ nhiều sao? tiến lên, nhận lấy xe đẩy trong taycô, tự mình đẩy, Úc Tử Duyệt bên cạnh, kéo cánh tay giống như những đôi tình lữ khác.

      "Lần này về được mấy ngày?” cầm túi đồ ăn bỏ vào xe xong, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      "Bốn ngày." Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt ,lặng lẽ quan sát phản ứng của , nhưng nhưng chỉ là từ tốn câu: "Ồ.....quân nhân các người thât bận rộn......"

      qua khu vực đồ sống xong, Úc Tử Duyệt lại kéo Lăng Bắc Hàn lên lầu hai,ở khu đồ ăn vặt, lấy đống lớn: "Em cũng sắp nghẹn chết rồi, ở nhà chẳng dám ăn những thứ này." Rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng trở nên bình thường đôi chút,thở phì phò oán thán với .

      "Ai quản em à?” Lăng Bắc Hàn hứng thúhỏi.

      " Bà nội. Lão nhân gia là quá đángyêu, khoai tây chiên thể ăn,coca cola thể uống, những đồ ănkhông tốt cho sức khỏe đều chophép đụng tới, là ảnh hưởng đến việc sinh con” Úc Tử Duyệt bĩu môi, đâm tọcvới Lăng Bắc Hàn.

      "Cho nên, chú à! cho em chuyển về nhà , có được ?” Úc Tử Duyệt tới trước mặt Lăng Bắc Hàn, kéo cánh taycủa , lắc lắc, làm nũng .

      Mới vừa cùng Lăng Bắc Hàn hai câu, tìm lại được loại cảm giác chungđụng với kia.

      Trong cái chớp mắt, thiếu chút nữa Lăng Bắc Hàn mềm lòng đồng ý với

      "Lần này Bà cụ làm rất tốt." Lăng BắcHàn nhếch môi, lấy đồ ăn vặt Úc Tử Duyệt chọn nhét về hơn phân nửa, chỉ còn sót mấy bao thịt bò khô cùng quả hồtrăn, quả hạch.

      "Này! Lăng Bắc Hàn! Chú, cả nhà chú sao đều mang chủ nghĩa cường quyền thếhả?" Úc Tử Duyệt thở phì phò quát, vốn cho là giúp mình, ngờ lại giúp bà cụ.

      "Bà cụ muốn ôm chắt trai cũng sắp phátđiên rồi......” đưa tay ôm hông , cúiđầu ở bên tai của mập mờ , khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt bỗng chốc đỏ lên .

      "Sinh con? muốn có con rồi hả?" Úc Tử Duyệt nhớ tới bọn họ làm hai lần,lại chẳng dùng biện pháp gì, nhưng cũngmay, tháng trước "bà dì" của có tới.

      Sinh con...... còn muốn ly hôn với đây. Sinh cái cọng lông á!

      Úc Tử Duyệt thầm trong lòng, thở phì phò đẩy ra, "Em muốn mua băng vệ sinh. đừng theo em."Cônói xong, sải bước về khu bán băng vệ sinh.

      có kinh rồi à? Lăng Bắc Hàn thầmnghĩ, ngay sau đó đẩy xe theo .

      "Này! Bảo đừng theo mà! ôngchú tới nơi này, là bỉ ổi......” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn theo tới, đỏ mặt tiến lên, nhướn chân ghé vào lỗ tai tức giận .

      ngại mất mặt, ngại gì chứ!

      " bồi bà xã mua băng vệ sinh thìsao nào?" Lăng Bắc Hàn liếc cái, giọng .

      "Ai? Chị Hạ?” Úc Tử Duyệt mới quayđầu, liền thấy phía cuối dãy hàng bánbăng vệ sinh có phụ nữ đẩy xe tới đây, chính là Hạ Tĩnh Sơ, kích động gọi lớn.

      Lúc này Lăng Bắc Hàn cũng ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại tầm mắt của HạTĩnh Sơ, Hạ Tĩnh Sơ lập tức chuyển mắt,nhìn về phía Úc Tử Duyệt, mặt nởnụ cười nhu hòa: "Duyệt Duyệt, là trùng hợp." với Úc Tử Duyệtxong, sau đó nhàn nhạt nhìn Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, thoạt nhìn dáng vẻrất lạnh nhạt.

      "Đúng vậy, là trùng hợp. Chị cũng tới mua băng vệ sinh......” Úc Tử Duyệtvừa được nửa câu, liền đỏ mặt, dừng lại.

      Hạ Tĩnh Sơ chỉ cười, nhìn Lăng Bắc Hàn cái, nhưng tâm lại rỉmáu.

      cùng với vợ trẻ con của mua băng vệ sinh à? còn nhớ hay , năm ấy, mình siêu thị mua băng vệ sinh cho ?

      Càng nghĩ, trong lòng càng chua, cổ họng như bị tắc nghẹn.

      Lăng Bắc Hàn hiểu, từ lúc nào Úc Tử Duyệt và Hạ Tĩnh Sơ lại trở nên thân thiết như vậy? Giờ phút này, nhìn kéo cánh tay Hạ Tĩnh Sơ, ở đó thảo luận nhãn hiệu băng vệ sinh nào dùng được, cái nàokhông được, dáng vẻ kia, thoạt nhìn giống như chị em vậy.

      Hạ Tĩnh Sơ vẫn nhìn lấy mộtcái, mặt vẫn là nụ cười tự nhiên.

      "Đây này, 410, nhiều hơn nữa cũngkhông rỉ ra, hì hì......” Úc Tử Duyệt cầm bọc băng vệ sinh với Hạ TĩnhSơ, hoàn toàn quên mất tồn tại của Lăng Bắc Hàn, "Em lấy loại bông vải mềm, lần trước dùng lưới bị dị ứng" Sau đó, chính cũng cầm mấy bao, hàng ngày, ban đêm đều có, ném hết vào trongxe đẩy.

      Nhưng cũng chính lúc này mới ý thứcđược tồn tại của Lăng Bắc Hàn, nhịn được cảm thấy mình đối xử với Hạ Tĩnh Sơ có chút tàn nhẫn, thấy người đàn ông mình cùng vợ dạoở khu vực mập mờ này, trong lòng chị ấy nhất định rất chua xót?

      "Mua xong chưa?" Rốt cuộc Lăng BắcHàn kiên nhẫn nổi nữa, nâng cổtay nhìn đồng hồ, quay sang hỏi Úc Tử Duyệt.

      "Duyệt Duyệt, các người tiếp tục dạo , chị xuống lầu dưới mua chút đồ dùnghàng ngày." Lúc này Hạ Tĩnh Sơ thứcthời , nhàn nhạt liếc qua Lăng BắcHàn cái, trong hai tròng mắt nhuộmthần sắc bi thương.

      Lăng Bắc Hàn đương nhiên là bắt được ánh mắt của , nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng nào.

      "Được. Chị Hạ! Lần sau gặp lại. thôi,chú!" Úc Tử Duyệt xong, dùng sứckéo kéo cánh tay Hạ Tĩnh Sơ, muốn chào Hạ Tĩnh Sơ.

      "Sao vậy?” Lăng Bắc Hàn biết mà còn hỏi, lúc này Hạ Tĩnh Sơ rời .

      "Lăng Bắc Hàn. Lòng dạ quá hẹphòi. Chị ấy là mối tình đầu của đó. Sao ngay cả câu chào hỏi cũng khôngmở miệng vậy?!" Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, thở phì phò .

      Giống như ở trong mắt , là kẻ phụ lòng vậy.

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến khóe miệng Lăng Bắc Hàn hơi run rẩy, biết Hạ Tĩnh Sơ là mối tình đầu của ? Biết vậy sao chút ghen tức cũng có? Còn đối xử với Hạ Tĩnh Sơ nhiệttình như vậy?"

      "Em hào phóng." Lăng Bắc Hàn lườm cái, đẩy xe sải bước tớiquầy thu ngân, để lại mình Úc Tử Duyệtđang ngây ngốc.

      có ý gì?"

      Dọc theo đường , với nửa lời, ràng cảm giác được anhđang tức giận. Lúc xuống xe, liền mangtheo túi lớn túi lên lầu, căn bản để ý tới , chạy chậm theo ở phía sau, còn biết tại sao Lăng BắcHàn lại tức giận.

      Rối loạn thần kinh à! thở phì phì mắng. Sau khi lên lầu Lăng Bắc Hàn phát mình có chìa khóa, đành phải đứng chờ .

      " vào ! Sao? vào được à? phải rất chảnh sao?" Úc Tử Duyệtquơ quơ chìa khóa trong tay, nhìn anhgiễu cợt .

      "Đừng nhảm. Hai tháng phạtem đứng tư thế hành quân, đuôi liềnvểnh lên trời rồi à? Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cũng làm cho tâm tình anhkhá hơn nhiều, nhìn chằm chằm, uyhiếp .

      "Thủ trưởng, thủ trưởng, em sai rồi, em sai rồi. Em mở cửa cho ngay đây."Úc Tử Duyệt vội vàng tiến lên, bênmở cửa, bên nghịch ngợm cười vớiLăng Bắc Hàn.

      Cho dù có tức giận nhiều hơn nữa, nhìn thấy hoạt bát như vậy, cơn tức của cũng hoàn toàn tiêu tán.

      Nhà của bọn họ vẫn giống với lúc rờiđi, gọn gàng sạch , chút bụi bặm, nhìn ra được thường có ngườitới quét dọn. Úc Tử Duyệt nhìnkhônggian xa lạ này, chỉ mới qua ba bốn ngày, có chút lạ lẫm.

      Theo Lăng Bắc Hàn đổi giầy xong, bị kéo xuống phòng bếp nấu cơm.

      "Cơm biết làm, dù sao cũngphải biết rửa thức ăn chứ?" Lăng BắcHàn vừa đãi gạo, vừa hỏi Úc Tử Duyệt,nhìn dáng vẻ vụng về của , rửa rau thôimà cũng làm cho bồn rửa loạn hết cả lên..

      " biết. Em chỉ biết ăn. Hì hì....."Úc Tử Duyệt vô cùng kiêu ngạo , chỉthấy lúc này Lăng Bắc Hàn xắt khoai tây thành sợi, kỹ thuật kia, quả làhạng nhất.

      "Ông chú."

      ", , là thủ trưởng. "Thủtrưởng"" tiếng "Ông chú" vừa thốt ra khỏi miệng, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn hết sức nghiêm túc lườm cái, nhưng động tác tay vẫn dừng lại.

      Úc Tử Duyệt vội vàng khoát tay, thức thời nhìn cợt nhả .

      "." Lăng Bắc Hàn thu hồi tầm mắt,lãnh khốc mở miệng.

      "À à… em...em là muốn hỏi á... sao lại rành việc nấu cơm như vậy?” Úc Tử Duyệt chạy đến bên người Lăng BắcHàn, vẻ mặt đầy nịnh nọt.

      Lăng Bắc Hàn đặt số khoai tây xắtxong vào trong chậu nước lạnh, lạicắt củ khác: "Là người lính, ngay cả thức ăn cũng biết làm, lúchành quân dã ngoại phải đói chếtà?” củ khoai tây nữa dưới tay trở thành những sợi , tay trái và mặtđao cùng được sử dụng, bỏ chúng vàotrong nước.

      Úc Tử Duyệt thấy mang sợi khoai tây cắt gọn rửa, biết, đây là muốn loại bỏ bớt tinh bột vụn.

      "Đúng rồi, thủ trưởng, các người thườngxuyên diễn tập cái gì vậy." cảmthấycứ đứng như vậy, để mìnhLăng Bắc Hàn nấu cơm tốt,lập tức cầm mấy trái ớt xanh rửa, vừa rửa, vừa hỏi.

      "Hỏi cái này làm gì?” Lăng Bắc Hàn thấydáng vẻ vụng về của , tiến lên, kéo ra, tự vừa lưu loát rửa ớt xanh, vừahỏi. Nghĩ thầm, từ bao giờ nhóc này lại có hứng thú với quân vậy chứ?

      "Giúp đồng nghiệp của em hỏi thôi..., ấy là tiểu thuyết gia, định viết về đề tài quân hôn, ấy bảo em hỏi giúp chút, lúc các người diễn tập quân , có thể có nguy hiểm hay ,có quân nhân hy sinh ? Nếu là cơ mật quân vậy thôi." Úc Tử Duyệtcười .

      còn tưởng rằng quan tâm , muốn biết về công việc của chứ, trong lòng Lăng Bắc Hàn có chút mất mát: "Cũng phải là cơ mật quân sựgì. web cũng có tài liệu, bảo ta lên đó tra " có chút vui .

      Úc Tử Duyệt liếc cái, biết vậyđã hỏi rồi. quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ?

      ra cũng phải coo giúpNhan Tịch hỏi, mà là vì tò mò với công việc của nên mới hỏi.....

      "Trứng sốt cà chua bỏ đường , khôngđược cho muối, em muốn ăn trứngsốt cà chua mặn." Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn cầm hũ muối, lập tứcđưa tay đoạt lấy, nhìn kháng nghịnói.

      "Từ lúc nào trứng sốt cà chua lại cho đường vậy?” Lăng Bắc Hàn nhận lấy hũđường Úc Tử Duyệt đưa tới, buồn bựchỏi.

      "Người phương Bắc các thường thích cho muối, khó ăn muốn chết. Trứng sốt cà chua phải chua chua ngọt ngọtmớingon."Ở nhà lớn, dám có ýkiến, nhưng nơi này là nhà mình, dù sao cũng có quyền chuyện chứ.

      Lăng Bắc Hàn quả nhiên là đầu bếp đủchuẩn, trứng sốt cà chua dưới chỉđiểm của , là chánh tông, chuachua ngọt ngọt rất hợp khẩu vị. Bữa tối, Úc Tử Duyệt ăn rất no, chủ yếu là món ăn Lăng Bắc Hàn nấu rất hợp khẩu vị củacô.

      Ăn cơm tối xong, Lăng Bắc Hàn gọi điệnthoại cho ông cụ, trở về rồi, tốinay sẽở nhà mới với Úc Tử Duyệt, về nhà lớn.



      Lăng Bắc Hàn bước ra phòng tắm, chỉ thấy Úc Tử Duyệt lại vừa xem ti vi vừa ăn đồ ăn vặt, Lăng Bắc Hàn cau mày: "ÚcTử Duyệt""

      "A, đến đây.” cuống quít đứng lên, nhìn , thế này mới ý thức được mìnhlại phạm sai lầm rồi.

      "! Thủ trưởng. em…em đây chỉ làthỉnh thoảng, hắc hắc...... nín nhịn hai tháng rồi, chỉ thỉnh thoảng thôi, khôngphạm pháp chứ?” Chỉ sợ Lăng Bắc Hàn lại phạt đứng tư thế hành quân, muốnđấu với , quả thực là lấy trứng chọi đá, Úc Tử Duyệt thức thời cười hì hì .

      Úc Tử Duyệt. Mi có tiền đồ.Ta khinh bỉ mi.

      mắng thầm.

      "Cho em 20 phút để tắm." Lăng Bắc Hàn xong, vào phòng ngủ.

      Úc Tử Duyệt vừa tới phòng tắm, vội vàng khóa cửa lại, nghĩ đến bộ dạng mặcáo ngủ của Lăng Bắc Hàn vừa rồi, trái tim "binh binh" đập loạn. “Tên lính xấu xa”hai tháng có phát tiết, tối nay nhất định là muốn giày vò ?

      còn nhớ lần trước mình nóng sốt,bị hèn hạ "tiêm" cho. Nghĩ như vậy,trong lòng Úc Tử Duyệt hô to ổn, tròngmắt chuyển cái, nghĩ tớimột biện pháp.

      Tóm lại lần này, thể khuất phụcdưới uy quyền của Lăng Bắc Hàn nữa.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Giả vờ “dì cả” tới! (Phần1)

      Edit: Fuly.

      "Ai ôi…. ư." Úc Tử Duyệt mặc bộ áo ngủ, đầu quấn khăn, tay ôm bụng, tay đẩy cửa phòng ra, mặt rốirắm, yếu đuối rên rỉ

      "Sao vậy?” Lăng Bắc Hàn xemsách, thấy vậy vội để quyển sách xuống,chạy nhanh tới bên cạnh , vội vàng hỏi, biểu tình đầy quan tâm mà lời nào có thể miêu tả được?

      "Em, đau bụng......“dì cả” tới......” Úc Tử Duyệt ôm bụng, tội nghiệp nhìn ngườitrước mặt , suy yếu , lúc này, thânthể bị ôm ngang lên.

      A…. tên lính xấu xa này, phải biết “dì cả” của tới nhưng vẫn khôngchịu bỏ qua cho đấy chứ. Mới nghĩnhư vậy, Lăng Bắc Hàn đặt lên giường, kéo chăn bông qua đắp lên cho .

      Ngay sau đó, tới bên hộc tủ, mở ngăn kéo tìm máy sấy, lại lần nữa ngồi lại bên giường, tháo chiếc khăn đầu ra, động tác nhàng lau mái tóc còn ướtcho .

      Lúc này Úc Tử Duyệt mới thở phào cái: " cần á..., em tự làm được."

      "Đừng lộn xộn?” Lăng Bắc Hàn nhỏgiọng quát, sau đó mở máy sấy, taychen vào trong tóc , tay cầm máy.

      đưa lưng về phía , dựa vào tronglồng ngực .

      Đầu ngón tay của thỉnh thoảng đụng chạm vào da đầu mẫn cảm của , còn nhàng ấn vào các huyệt vị trọng yếu,gió mát dịu dàng thổi lất phất, khiến rất thoải mái, lại cảm thấy rất kỳ quái,nhất là khi gió mát thổi tới bên tai, loại cảm giác tê dại kỳ quái đó, làm thiếuchút nữa rên rỉ ra tiếng, thể làm gì khác hơn là gồng cứng thân thể?

      Lúc ngẩng đầu lên, trùng hợp đối diện với chiếc gương to bên tường.

      Trong gương, là bức tranh hài hòa ấm áp.

      Hai vợ chồng mặc áo ngủ màu trắng cùngkiểu ngồi giường, vợ ngồi ở trongngực chồng, chồng nhàng sấy tóc cho vợ, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc.

      Úc Tử Duyệt nhìn màn này trong gương, nhịp tim đột nhiên tăng tốc. phải “ tên lính xấu xa” này rấtghét sao? phải thường dùng cácbiện pháp trừng phạt về thể xác đối phó với sao? Tại sao bây giờ lại đối xử vớicô tốt như vậy đây?

      người lính nghiêm túc như vậy bây giờ lại giống như người chồng gương mẫu, dịu dàng tựa như ba đối xử với mẹ vậy......

      Giờ phút này Úc Tử Duyệt bị nhu tìnhcủa Lăng Bắc Hàn dụ hoặcrồi, nhắm mắt lại, hưởng thụ dịu dàng giànhcho mình, mặc cho trái tim từng chút tan chảy, thân thể vốn căng thẳng cũng giống như là thanh chocolate bị hòa tan vậy......

      Mỗi động tác đều mang theo vẻ yêuthương, thời gian ở nhà thườngkhông nhiều, những lúc có thể đối tốt với cũng rất có hạn. Vừa rồi nhìn dáng vẻ sung sướng khi vừa ăn đồ ăn vặt vừaxem Anime đó của , lại nghe ở nhà lớn hai tháng chưa được đụng tới, trong lòng khỏi sinh ra cảm giác áy náy.

      Cảm thấy hôn nhân như vậy uất ứccho , mà cũng rất cảm kích nhẫn nại cùng hiểu chuyện của , hai thángnày, nghe cùng người trongnhà có mâu thuẫn gì?

      Càng nghĩ, động tác tay càng thêm êm ái, thương vì thổi khô mỗi sợi tóc đen.

      Trong đầu đột nhiên ra khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt hồi hồn, trong nháy mắt tỉnh táo.

      Úc Tử Duyệt, mày vô sỉ! Tại sao có thể chiếm đoạt người đàn ông của Hạ Tĩnh Sơvậy chứ? quên mất, người đàn ông sau lưng này là người Hạ TĩnhSơ , cũng có thể vẫn còn tình cảmvới chị ấy.

      Bọn họ chỉ là bởi vì hiểu lầm, bởi vì nhân tố bên ngoài mới tách ra, … côkhông thể chen vào giữa bọn họ.

      Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên ê ẩm, lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng tắt máy sấy,vươn tay cởi dây buộc áo ngủ của ra.....

      "Này! làm gì thế?” Bàn tay ấmápphủ lên bụng , toàn thân Úc Tử Duyệt giống như bị điện giật, run rẩy, taynhỏ bé lập tức bắt lấy cổ tay của , mặtphòng bị hỏi.

      " có cầm thú đến vậy!” ràng cảm giác được bài xích cùng phòng bị, Lăng Bắc Hàn buồn bực , đẩy bàn tay của ra, nhàng vuốt ve bụng , "Còn đau ?” thanh lại trở nên nhu hòa......

      ra là lại hiểu lầm à? Úc TửDuyệt cảm giác được bàn tay to của anhđang dịu dàng vuốt ve bụng mình, cảmgiác ê ẩm trong tim chợt biến mất, bị dòng nước ấm áp rót đầy.

      Nhưng là, nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, lại cảm thấy mình là người thứ va chen vào giữa ấy và Lăng Bắc Hàn. Cảm giác mình rất vô sỉ!

      Ngẩng đầu lên nhìn Lăng Bắc Hàn, cảm nhận được hô hấp ấp áp của phun tạitrên đỉnh đầu mình, hơi thở dương cương, đậm mùi nam tính đầy dụ hoặc. thương mình, tại sao lại đối xử tỉ mỉ dịu dàng với mình vậy chứ?

      dịu dàng này, trước kia cũng là giànhcho chị Tĩnh Sơ như vậy sao?

      Nghĩ tới đây, trong lòng vô duyên vô cớ lại cảm thấy đau đớn.

      Úc Tử Duyệt. Mày đúng là hết thuốcchữa rồi. bên nhớ thương Lệ MộPhàm, bên lại hưởng thụ ôm ấpcủa Lăng Bắc Hàn. " còn đau nữa. Mệt quá , ngủ thôi!"Úc Tử Duyệt bắt lấy bàn tay to của , đẩy ra, giùng giằngthối lui khỏi ngực , lật người nằmxuống bên cạnh, lúc này, Lăng Bắc Hàncũng nằm xuống.

      Cánh tay dài của đưa qua từ phía sau, ôm chặt hông của , bàn tay to còn che ở bụng .

      Ông chú thối, dễ lừa, Hì hì......Úc Tử Duyệt hả hê nghĩ trong lòng, ra “dì cả” của phải hai ngày nữa mớiđến, nhưng vừa rồi sợ làm chuyện cầm thú với mình, cho nên "linh cơ nhấtđộng" liền dán băng vệ sinh buổi chiều vừa mua được kia..., còn giả vờ như đaubụng kinh vậy.

      ngờ Lăng Bắc Hàn lại bị lừa dễdàng như vậy, còn dịu dàng chăm sóc .

      "Ha ha......"

      "Cười cái gì?”

      "A, có, có gì, nghĩ đến mộtchuyện cười rất thú vị thôi.” Úc Tử Duyệt vội vàng láo, trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn bén nhạy nhận ra cái gì.

      Vừa rồi còn đau đến bộ nửa chết nửa sống, bây giờ lại bật cười, có quỷ,nhất định có quỷ.

      Bàn tay đặt bụng lặng lẽ trượtxuống, nhân lúc Úc Tử Duyệt còn chưa cảm thấy được liền chui vào giữa hai chân : "A…chú làm gì thế?Lưumanh?” Úc Tử Duyệt lập tức kích độngquát, chỉ là trong bóng tối, cũng đắc ýcười cười.

      Lăng Bắc Hàn sờ đến là miếng băngvệ sinh dầy......

      "Như thế nào? Cho là tôi lừa chú à? Nếuchú chê bẩn, sờ thêm vào thử xem.” Úc Tử Duyệt cố ý tức giận quát.

      “Cái tên lính xấu xa” này, nghĩ mình làđồ ngốc à, nếu diễn trò phải diễncho chút chứ.

      "Em cho rằng tôi dám?” Nghe lời của ..., nằm ở bên tai của tà mịnói, bàn tay dời lên , đầu ngón tay lặng lẽ dò dọc theo đáy quần, phủ lên khu rừng rậm mềm mại.

      "Đừng, đừng mà, tôi sai rồi!” Úc Tử Duyệt chột dạ vội vàng bắt cổ tay lại,lo lắng , phải biết nếu sờ khôngthấy máu, bị lộ, như vậy, lỡ đạiphát ăn đến xương cốt cũng còn biết làm sao đây.

      Nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, Lệ Mộ Phàm, côcảm thấy mình phải giữ chắc phòng tuyếnnày.

      Nhưng Úc Tử Duyệt quên, bị Lăng Trung tá ăn hai lần rồi.

      ra ở lúc bật cười, Lăng Bắc Hàn biết là diễn trò. Nhìn ra được, chịu tiếp nhận mình, nếu cũng ở trước mặt biểu diễn trò đùa ngây thơ như vậy.

      muốn làm cho Úc Tử Duyệtcảm giác mình trở về chỉ là vì thỏa mãn sinh lý, như vậy càng làm sinh racảm xúc chán ghét.

      Tựa như ngày đó ở thư phòng, ba , Úc Trạch Hạo, với rằng: Duyệt Duyệt phải là người khôngbiết điều, chỉ cần con cho nó cảm giácấm áp, con bé dần dầnyêu con. Cáitên Lệ Mộ Phàm đó đối với con bé mà , chính là ngôi sao bầu trời, conbé rất muốn lấy ánh sao đó xuống, càngchiếm được, lại càng muốn lấy.

      thêm gì nữa, thu tay về,lẳng lặng ôm lấy , nhưng chỉ là hấp thuhương thơm nhàn nhạt người , thứdưới bụng bành trướng, sưng tấylên, rất khó chịu.

      Thấy có hành động nào nữa, thân thể Úc Tử Duyệt cứng ngắc, trong lòng cười trộm, chỉ là cảm giác giống nhưcó cái gì cứng rắn chống đỡ ở sau môngcô, "Cái gì vậy?” Tay bé hướng sau lưng tìm kiếm, muốn lấy vật khiến mình khó chịu kia ra

      "Ư.....” tay, bắt được của .

      Máu toàn thân như bị chảy ngược, hai gò má nóng lên, tay bé như bị điện giật,cứng đờ tại chỗ, cảm giác thứ trong tay mình lại cành thêm to lớn.

      "Đáng chết." Lăng Bắc Hàn thoải mái rênrỉ ra tiếng, cổ họng rung động, tay bé của trấn an thứ sưng to của , cảm giác tốt đẹp,

      Đàn ông bị đè nén hai tháng là mẫn cảm như vậy.

      "A." Úc Tử Duyệt hậu tri hậu giác thét chói tai, định rút tay về, lại bị Lăng BắcHàn bắt được.

      khẽ động thân, cời quần mình ra, bắt được bàn tay bé của lần nữa đặt lên thứ cứng rắn của mình.

      ". cần! Khốn khiếp! Em muốn đụng nó.” Nhiệt độ nóng bỏngnhư làm phòng tay , có thể cảm thấy gân xanh nhảy nhót bề mặt. Úc Tử Duyệt bị dọa đến vộivàng rút tay về.

      Lăng Bắc Hàn đâu chịu để cho toạinguyện "Lửa là em đốt, em phải phụtrách dập?” bá đạo lật thân thể côqua, mặt quay về phía mình, bắt tay bé của lần nữa đặt ở kiên đĩnh cứng rắn của mình.

      ……

      Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn màn này, ngừng thở hổn hển.

      "Ồ......” Vài giây sau, Lăng Bắc Hàn thở gấp ra tiếng, ném cho mấy tờ khăn giấy, ý bảo giúp lau sạch .

      "Đừng được tấc lại muốn tiến thêm thước?” Úc Tử Duyệt liếc cái, thở phì phò tránh ra khỏi ngực ,nằm xuống, song, chân tự chủ được hơi cọ xát, nơi đó có … chút ngứa.....

      Lăng Bắc Hàn sao có thể biết phản ứng của , nhếch miệng lộ ra nụ cười hả hê, nằm xuống, ôm vào trong ngực.

      Vật , lần này cho em nếm thử mùi khổ sở, Lăng Bắc Hàn phúc hắc nghĩ.

      " đừng đụng vào em.” Toàn thân nóng ran khó chịu, Úc Tử Duyệt thở phìphò đẩy ra quát, phát tiết xongrồi, sảng khoái rồi, lửa người lại bị đốt cháy, cái tên đàn ông xấu xa này.

      Nhưng cũng thiệt là, sao lại giúpanh chứ?

      Sinh lý cùng bất mãn trong lòng, khiến côcàng nghĩ càng tức, muốn tránh ra khỏingực , "Đừng làm loạn nữa, ngủ !” bá đạo gầm tiếng, cảnh cáonói.

      "Em thích động, liền động, mắc mớ gì tớianh?” Đồ sói háo sắc.

      "Muốn à?” Lăng Bắc Hàn ở bên tai ác ý hỏi, sao lại cảm giác nhậnđược nhiệt độ cơ thể kia chứ!

      " chết . Em bị tinh trùng lên não như đâu.” Úc Tử Duyệt tức giận quát, lật người, tay bé đánh vào lồng ngực của tức giận , càng giậnhơn là cảm giác của chính mình.

      Tại sao lại có thể có nhu cầu sinh lý mãnh liệt với người mình khôngthương vậy chứ?

      Chẳng lẽ thân thể mình mất sức miễndịch đối với thân thể của rồi à? Úc Tử Duyệt thầm nghĩ.

      Úc Tử Duyệt! thể! Tuyệt đốikhông thể trầm luân dưới dâm uy của anhta lần nữa. Nếu mày chết khôngcó chỗ chôn.

      thầm nghĩ trong lòng.

      nhụt chí buông ra, lần nữa xoayngười, đưa lưng về phía ngủ, Lăng Bắc Hàn ôm thân thể của lại gần hơn,để cho lưng dán vào lồng ngực của , ôm như vậy, cảm thấy rất thỏa mãn.

      Mà Úc Tử Duyệt cũng rất hưởng thụ tư thế như vậy, xem qua ở mạng, nóiđàn ông từ phía sau lưng ôm phụ nữ ngủ,là loại tư thế hạnh phúc nhất.

      Đúng rồi, sao đối với Lăng Bắc Hàn lạikhông có loại cảm giác xa lạ cơ chứ? ràng đối với , là mộtngười lạ kia mà. Bị ôm ngủ như vậy,thế nhưng mình lại rất hưởng thụ......

      Nghĩ nghĩ, lửa dục lặng lẽ lui , Úc Tử Duyệt an tĩnh lại, nhắm mắt ngủ.

      "Duyệt Duyệt......"

      "Hử?"

      "Ở nhà lớn có quen "

      "......người nhà ...... thích em......”Trong lúc mơ màng, Úc Tử Duyệt trả lời chút suy nghĩ, lời củacô..., làm lòng Lăng Bắc Hàn co thắt lại.

      Họ thích . Tại sao lại thích? Chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với họ sao?

      Lăng Bắc Hàn càng nghĩ càng đau lòng, ôm chặt hơn, môi mỏng nhàng hôn cái xuống đỉnh đầu .

      "Họ thích, thích.” khànkhàn , nhưng Úc Tử Duyệt ngủ rồi, trong mũi phát ra tiếng hít thở đều đều, cũng nhắm mắt lại, dần dần ngủ......

      "A .” Úc Tử Duyệt mới vừa mở mắt, thấy đồng hồ báo thức ở đầu giườngđiểm hơn 8h, hét lớn tiếng, LăngBắc Hàn mặc tạp dề vội vàng chạy vào: "Chuyện gì vậy?"

      "Lăng Bắc Hàn! Sao gọi en rờigiường? Em trễ giờ làm rồi, a…” Úc Tử Duyệt hoảng hốt trượt xuống giường, người còn mặc quần ngủ, mang dépchạy đến tủ quần áo.

      "Hôm nay đừng . dẫn em chơi.”Lăng Bắc Hàn bá đạo xong, liền ra ngoài.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn ra cửa, lúc này Úc Tử Duyệt mới nhớ tới chẳng phải chiềuhôm qua thôi việc rồi hay sao.

      "A. phiền chết, phiền chết được.” Nhớ tới Lệ Mộ Phàm, nhớ tới Lăng Bắc Hàn,đầu rất đau. Hôm nay làm cũng phải thức đêm đọc sáchnữa, nhưng những việc làm từ trước đếngiờ chẳng phải như tát nước ra ngoài sao?

      Nước đổ khó hốt?

      Lúc toilet, Úc Tử Duyệt nhìn miếngbăng vệ sinh, nhớ tới chuyện tối hôm qua cùng Lăng Bắc Hàn......Trong lòng lạimột trận ảo não, nhưng mà vẫn rất hả hê vì lừa gạt được Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng là, đó vết máu cũng có, nên làm cái gì đây?

      lấy băng vệ sinh ra cuộn thành cục,tìm túi rác sẫm màu nhét vào, sau đó mới ném vô sọt rác, cũng tin Lăng Bắc Hàn mở ra xem.

      Bữa ăn sáng vẫn phong phú đầy dinh dưỡng như cũ, có sữa đậu nành, bánh trứng chiên thủ công, trứng luộc......

      Lúc ăn điểm tâm, Lăng Bắc Hàn trực giáccảm thấy Úc Tử Duyệt có tâm , điểm tâm còn chưa ăn xong, nhận được mộtcú điện thoại, bộ dáng rất tức giận.

      "Cái gì? Bà già kia đuổi luôn cả chị?”Là Nhan Tịch gọi điện thoại tới, buổisáng ấy vừa tới công ty, chủ nhiệm Âuliền , ấy bị cho nghỉ việc.

      Úc Tử Duyệt dĩ nhiên hiểu chủ nhiệm Âu nịnh nọt đó là bởi vì và Lệ MộPhàm trở mặt, thấy "phong vân nghịchchuyển" nên liên lụy luôn cả Nhan Tịch.

      "Duyệt Duyệt, em đừng tức giận, lát nữa chị đến Cục lao động kiện bọn họ.”Người mất công việc là Nhan Tịch ngược lại khuyên nhủ Úc Tử Duyệt.

      "Lệ Mộ Phàm! Tên khốn kiếp này! Em bỏ qua cho ta đâu. Việc nàyem để yên." Úc Tử Duyệthướng về phía ông nghe kích động ,Nhan Tịch lại khuyên mấy câu.

      Những lời Úc Tử Duyệt , Lăng Bắc Hàn đều nghe được, cổ họng lập tứcgiống như bị cái gì nghẹn lại, rất khó chịu.

      cùng cái tên Lệ Mộ Phàm kia lại có chuyện gì đây?

      Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ trong lòng, lúc này, Úc Tử Duyệt quay lại, thấyánh mắt của Lăng Bắc Hàn có chút lóe lên, do dự biết có nên cho chuyện của Lệ Mộ Phàm hay .

      Chỉ là, nghĩ lại cảm thấy mình làngu, gạt còn kịp, tại sao phải ra chứ?

      Dù sao cũng thôi việc rồi kia mà.

      Nhưng là, trong lòng vẫn rất luyến tiếc dự án mình đề ra. Chẳng lẽ công việc đầu tiên của cứ như vậy bệnh mà mất sao?

      "Vừa rồi mang em đâu?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      "Đến đó em biết.” Lăng Bắc Hàn lạnhnhạt , trong đầu còn suy nghĩ rốt cuộc và Lệ Mộ Phàm xảy ra chuyện gì, ra, chỉ cần cú điệnthoại, là có thể tra được.

      Nhưng cảm thấy, đó là tin tưởng cách làm của , cũng là biểu hiệnkhông tự tin. Lăng Bắc Hàn cho tớibây giờ chính là người mười phần tự tin.

      "Cái gì vậy chứ, bí mật thế......” Úc Tử Duyệt cũng khôi phục lại từ trong chột dạ, liếc cái , sau đó lập tức chạy mặc quần áo.

      Hôm nay Lăng Bắc Hàn mặc quân trang, cái áo sơ mi ca rô tối màu, bên ngoài là chiếc áo khoác đen dài, càngkhiến thân hình thêm cao lớn, cảngười đầy vẻ thành thục chững chạc.

      ra là, sáng hôm nay, mang đến nhi viện

      "Ba Hàn.” mặt có vếtsẹo nhìn thấy Lăng Bắc Hàn tới, lập tức tiến lên, ôm lấy chân .

      Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cúi người xuống, ôm lấy bé, dưới ánh mặt trời, dịu dàng nở nụ cười. Sau đó lại có nhóm bạnnhỏ chạy tới, làm Úc Tử Duyệt cảm thấyđau lòng chính là, những người bạn nhỏkia hình như đều có tật......

      Có bé ngón tay trọn vẹn, có bé thiếu cánh tay, còn có bé bị què chân.

      "Ba Hàn, lâu rồi người tới thămtụi con.” mặt có vết sẹo giơ hai cánh tay ra ôm cổ của Lăng Bắc Hàn, non nớt .

      Nếu như phải là có vết sẹo nhưmột con rết dữ tợn kia, ắt hẳn là mộtcô hết sức xinh đẹp.

      "Đúng vậy, ba Hàn, lâu rồi ba khôngtới, có phải là quan tâm đến chúng con nữa ?" Những người bạn nhỏkhác cũng vây quanh Lăng Bắc , tronghai tròng mắt trong suốt nhuộm đầy ánhsáng hy vọng.

      Úc Tử Duyệt sững sờ, cổ họng tắc nghẽnđứng ở đó, nhìn nhóm bạn đáng thương, cũng nhớ tới lúc mình ở Châu Phi, những thứ đưa bé bị bệnh Xida kia vây quanh mình, hình ảnh lúcphânkẹo......

      "Ba Hàn dĩ nhiên quên tụi con, ba Hàn phải bảo vệ quốc gia thôi.” Lăng Bắc Hàn nhếch miệng lên,lộra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, đây hình như là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt nhìn thấy nụ cười của , ra là, người luôn luôn mặt lạnh như , cũng có mặt cườiđến dịu dàng như vậy

      giây kia, sững sờ nhìn , mấthồn.

      Những người bạn này phần lớn đều là những đứa bé Lăng Bắc Hàn cứu đượctrong những lần xảy ra động đất, hơn nữa đều là do cha mẹ chúng mất. Mấy năm nay, mực giúp đỡ chúng, có lúc lại về thăm chúng, dù là trở vềnhà, cũng cảm thấy trong lòng kiên định

      "Ba Hàn, chị nàylà ai vậy?” Lăng BắcHàn ngồi xổm xuống, lúc này, bé trai giơ tay chỉ vào Úc Tử Duyệt, nhìnanh hỏi.

      " ấy là mẹ Duyệt Duyệt của các con.” Lăng Bắc Hàn nhìn sững sờnhìn Úc Tử Duyệt cái, trầm giọng .

      Lời của Lăng Bắc Hàn, khiến khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt bỗng chốc đỏ lên, trái tim chợt rung động, khinhìn thấy khuôn mặt dịu dàng kia củaLăng Bắc Hàn......

      "Chúng con chào mẹ Duyệt Duyệt” Lúc này, đámbạn trăm miệng mộtlời gọi, thanh non nớt gõ vào lòng của : "C...chào các con.” Úc Tử Duyệtnghẹn ngào trả lời.

      tới bên cạnh Lăng Bắc Hàn, nhỏgiọng : "Sao sớm, em kịp chuẩn bị quà gì cho bọn chúng cả."

      "Những đứa bé này, chỉ cần em đến thăm chúng nhiều chút, đó là điều chúng cảm thấy vui vẻ nhất.” Lăng Bắc Hàn cúingười, giọng bên tai ,.

      Úc Tử Duyệt gật đầu cái, chỉ chốclát sau liền cùng chơi đùa với những bạnnhỏ kia, Lăng Bắc Hàn cưng chiều cườinhìn và những người bạn chơi đùa cùng chỗ, chỉ chốc lát sau, liền điđến phòng làm việc.

      "Nghe , bọn họ đều là do chú giúp đỡ?” Ra khỏi nhi viện, ở xe Úc Tử Duyệt quay sang hỏi Lăng Bắc Hàn, yên lặng gật đầu.

      Úc Tử Duyệt nhìn gò má của , mấthồn. rốt cuộc là người như thế nào đây? Trong đầu hồi tưởng lại những chuyện phát sinh từ khi quen biết với Lăng Bắc Hàn tới nay, mặc dù hung dữ với , quát , còn dùng cách xử phạt về thể xác với .

      Nhưng, đối với người khác, là mộtngười tốt, hơn nữa còn là có ngườicó trách nhiệm, quân nhân kiên cường

      " yên tâm, về sau em nhất định thường xuyên đến thăm bọn họ.” Úc Tử Duyệt thấy lời nào, lại bổsung.

      Lúc này, điện thoại di động của độtngột vang lên, thấy là Lệ Mộ Phàm điệntới, Úc Tử Duyệt quả quyết nhấn nút tắt, ra Lăng Bắc Hàn chứng kiến thần sắc hốt hoảng của , trong lòng hiểu.

      "Ai gọi tới?” vẫn nhịn được mở miệng hỏi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Tự tay đẩy ra. (Phần1)

      Edit: Fuly.

      “A. có, có gì. Chỉ là quảngcáo thôi." Úc Tử Duyệt chột dạ trả lời,trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy với Lăng Bắc Hàn.

      Phản ứng của như vậy khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm khẳng định, cuộc điệnthoại vừa rồi nhất định là của Lệ Mộ Phàm. Trong lòng dâng lên cỗ tức giận, chẳng lẽ là mình nhìn lầm?

      Chỉ lát, bỏ qua ý niệm này.

      Giống như là lần nữa trở lại thời kì tuổi , cảm giác tim đập mạnh đó, cảm giác lo được lo mất đó, dần dần lên men ở trong lòng. Buổi trưa, hai người cùng vào nhà hàng, ăn bữa cơm đơngiản, sau đó Lăng Bắc Hàn đưa lên xe.

      “Câu lạc bộ Xạ kích?” Sau khi xuống xe, Úc Tử Duyệt nhìn Câu Lạc Bộ trướcmặt, có chút kinh ngạc, .

      Lăng Bắc Hàn đưa tay, nắm lấy tay nhỏbé của , kéo vào bên trong:" phải em thích chơi *CS sao? Lầnnày cho em dùng súng đạn đểchơi.” Khóe miệng Lăng Bắc Hàn hiệnlên chút tươi cười, .

      * trò chơi bắn súng.

      là súng , đạn ?” Đây làlần đầu tiên Úc Tử Duyệt biết có Câu Lạc Bộ như vậy. tò mò hỏi, theoLăng Bắc Hàn vào nơi lắp đặt thiết bị thoạt nhìn rất xa hoa.

      “Đương nhiên là .” lạnh nhạt , tới trước quầy, rút thẻ hội viêntrong bóp da ra, lại bảo Úc Tử Duyệt đưa CMND, cà thẻ ghi danh xong,mới bước vào.

      “Cậu Lăng, tổng giám đốc Lục chờ cậu ở phòng 707.” Sau khi cùng Úc Tử Duyệt ra khỏi thang máy, nam nhân viên cầm bộ đàm, mặc trang phục đầy nam tính cung kính với Lăng Bắc Hàn.

      Tổng giám đốc Lục? Có phải là Lục KhảiChính ? Úc Tử Duyệt thầmnghĩ, bị Lăng Bắc Hàn lôi kéo tớiphòng 707.

      ra, ông chủ lớn sau lưng Câu Lạc BộXạ Kích này chính là Lục Khải Chính,toàn bộ súng ở nơi này đều là , ở thủ đô mà dám mở Câu Lạc Bộ như vậy, phải có bối cảnh đủ lớn mới đảm đương nổi.

      “Đoàng, đoàng, đoàng.” Mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe được từng loạt tiếng súng trầm thấp, thanh rất chói tai. Úc Tử Duyệt bị dọa sợ vội vàng bịt tai lại, nhưng ngay sau đó, lỗ tai đượcLăng Bắc Hàn đeo lên bộ chụp tai sẫm màu, thanh chói tai này rấtnhiều.

      Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn cởi áokhoác ra, mặc áo bảo hộ màu tro lên, đeo ống nghe, tới sau lưng bóng dángcao lớn, người nọ chính là Lục KhảiChính.

      Úc Tử Duyệt biết khẩu súng cầm trong tay kia rất nổi tiếng, Colt m911, là loại súng lục tự động: "Oa! Lão Lục đẹp trai.” Úc Tử Duyệt tiến lên, nhìn người giấy ở gần Lăng Bắc Hàn, thành tích gần như là Bách Phát Bách Trúng, hưng phấn vỗ tay khen hay.

      Lúc này, chỉ thấy Lục Khải Chính xoay người, lấy mắt kiếng xuống: "Hơn cả LãoLăng nhà em à?” Môi mỏng của LụcKhải Chính nâng lên để lộ ra chút ý cười, dư quang khóe mắt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt liếc ta cái, nhận lấy súng trong tay ta, tớimột bên, thành thạo lắp đạn, chuyên nghiệp đến mức khiến Úc Tử Duyệt trợn mắt há hốc mồm.

      “Ông chú cũng ngầu ghê.” lòng , hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy cầm súng, hướng về phía người giấy cách đó 20 mét "Đoàng, đoàng, đoàng." nhả đạn.

      Lục Khải Chính nhấp ngụm nướcsuối, lui ra đứng ở bên, nhìn Lăng Bắc Hàn gần như là Bách Phát BáchTrúng, trong con ngươi tĩnh mịch ánh lênmấy phần thưởng thức.

      Úc Tử Duyệt trợn to thủy mâu nhìn "hìnhmẫu" Lăng Bắc Hàn, tư thế cầm súng anhtuấn, giống như xem phim truyềnhình TVB vậy. Người giấy bị đẩy mạnh,cái miệng nhắn của Úc Tử Duyệt mở ra thành hình chữ O. Cư nhiên toàn bộđều trúng đích, còn giỏi hơn cả Lục Khải Chính.

      Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ sùng bái củaÚc Tử Duyệt, cười nhạt, nhìn về phía Lục Khải Chính, chỉ thấy ta nhìn dựng lên ngón cái: "Thiện xạ, vẫnkhông giảm phong độ."

      “Cậu ngược lại, lùi ít.” Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính, nhàn nhạt phê bình . ra năm đó hai ngườiđều tốt nghiệp ở cùng trường quân đội, sau khi tốt nghiệp Lục Khải Chínhlàm đặc công, còn Lăng Bắc Hàn vào bộ đội.

      Ba năm trước, Lục Khải Chính giải ngũ, chuyển sang làm kinh doanh.

      “Cậu đừng giễu cợt tôi. Chăm sóc vợ trẻ con của cậu cho cẩn thận." ta mặcâu phục vào, lấy áo khoác ra cửa.

      "Lục Khải Chính. Làm ăn làm ăn,đừng để ích lợi làm mờ nơi này.” Ở lúc Lục Khải Chính mở cửa ra, Lăng Bắc Hàn đưa tay chỉ đầu, nghiêm túc .

      là đầu óc.

      Mặt Lục Khải Chính cứng lại, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua tia phức tạp: "Tên nhóc, cậu đừng xem thường tôi chứ.” Lục Khải Chính giơ giơ ngón tay, xong cũng rời .

      Lăng Bắc Hàn xoay người, thấy Úc Tử Duyệt chơi súng lục, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi cố sức mở chốt bảo hiểm, cưng chiều cười cười: "Trò chơinàycần phải dùng nhiều sức.” nhếchmôi .

      “Này! còn nhớ thù à.” Úc Tử Duyệtbỗng nhớ tới lúc trước, khi mình chơi CS từng mắng Lăng Bắc Hàn, bị thấyđược, cũng nhớ tới đêm đó mình chơi tròchơi bị mẹ chồng đụng phải, trong lòngphiền muộn, có chút uất ức, lại khôngbiết có nên với hay .

      Nghe như thế, giờ Lăng Bắc Hàn mới hiểu được có ý gì: "Ở trong lòngcủa em, thiển cận đến vậy à?” tiến lên, điều chỉnh thân thể của lạingay ngắn, lưng dựa vào mình, hai cánhtay của nắm lấy tay bé của ,tay phải che tay cầm súng, tay khác kéo tay trái của , đặt ở phía dướitay phải của .

      Trong lúc chuyện, hơi thở nóng rựcđầy nam tính của phun ở đỉnhđầu , lưng dán chặt vào lồng ngực , nhất là bàn tay ấm áp của bao quanh tay , nhớ tới mập mờ tối hôm qua, tim Úc Tử Duyệt đập dồn dập.

      “Chuyên tâm chút. Ngón trỏ giữ chặt cờ lê, cánh tay nâng cao, nhắm mắt trái, ngắm thẳng hồng tâm.” Lăng Bắc Hànthấy thất thần, vội vàng khiển trách,sau đó rất chuyên nghiệp, giống như là huấn luyện viên, giảng dạy cho .

      “A, ừ.” Lúc này Úc Tử Duyệt mới hồi hồn, nhớ tới mình vừa thất thần, trong lòng ảo não thôi.

      Đáng chết. nghĩ cái gì vậy. Úc Tử Duyệt. Mày quá "sắc" rồi.

      Sau khi hồi hồn, vội vã làm theo lời Lăng Bắc Hàn, thực tế, cầm súng trong tay cảm giác rất khác, Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, hơn nữa, mặc dù nhắm ngay hồng tâm, nhưng cũng khôngnắm chắc có thể bắn chính xác.

      “Nổ súng.” Lăng Bắc Hàn buông tay ra, lui về phía sau, trầm giọng .

      “Đoàng.” viên đạn bay ra ngoài,lướt sát qua người giấy......

      thất bại. Cư nhiên chỗ cũng bắn trúng.” Úc Tử Duyệt xoay người nhìn Lăng Bắc Hàn, ủ rũ . Súng , đạn này thực đúng là dễchơi, mặc dù Counter-Strike chơi rất rành, nhưng......

      “Thử thêm vài lần. Tay chớ run, ổn định.” Lăng Bắc Hàn nhìn , lại chỉ đạonói.

      “Ồ......” có bị đả kích, ngượclại còn được khích lệ, tâm tình của Úc Tử Duyệt rất tốt, sau đó lại bắt đầu bắn ra viên đạn mới.

      Chỉ chốc lát sau, chơi rất rành, mặcdù thành tích quá tốt, nhưng ít ra có thể bắn trúng được vòng hai, vòng ba.

      Đúng lúc này, điện thoại di động của côlại vang lên: "Lăng Bắc Hàn. Nghe điệnthoại giúp em." chơi đến quên trời quên đất, Úc Tử Duyệt gọi Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn tìm được điện thoại trong túi xách của , liếc nhìn màn hình: "Mộtngười tên là Nhan Tịch." với Úc Tử Duyệt.

      “Ồ. nhận giúp em . Em còn haiphát đạn chưa bắn xong.” Úc Tử Duyệtnói xong, Lăng Bắc Hàn liền ngoàicửa, mới bắt máy.

      “Duyệt Duyệt à. Lệ Mộ Phàm bảo chị cho em biết, nếu em trở về làm, phần dự án thiết kế này liền,…liền….” Nhan Tịch xong, nghe đượcmột hơi thở xa lạ, bỗng chốc dừng lại.

      “Duyệt Duyệt?” Trong điện thoại, cônghi hoặc hỏi.

      Chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu lại, đại nãođang ngừng chuyển động.

      “Tôi là bạn trai của ấy.” Lăng Bắc Hàn mở miệng, trầm giọng trả lời.

      “À.” Nhan Tịch vừa nghe Lăng Bắc Hàn như vậy, nghĩ thầm ổn. Ông chú hiểu lầm cái gì đấy chứ?

      “Em tới đây, để em nhận.” Lúc này, Úc Tử Duyệt ra ngoài, vội vàng nhận lấyđiện thoại trong tay Lăng Bắc Hàn: "ChịNhan, có chuyện gì ?” Úc Tử Duyệt vừa hỏi, vừa nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy mặt của còn nét nhu hòa vừa rồi nữa, giống như tức giận.

      Thấy sắc mặt rất khó coi vào phòng bắn.

      “Duyệt Duyệt, xong rồi. Lúc nãy,ở trong điện thoại chị lỡ miệng, nhắc tới Lệ Mộ Phàm.” Nhan Tịch vội vàngnói.

      “À?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hô, tim đậplỡ nhịp: " Tên khốn Lệ Mộ Phàm kiamuốn thế nào?” Úc Tử Duyệt tức giậnnói, trong lòng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lăng Bắc Hàn.

      Giống như mình là đứa bé làm sai chuyện, chột dạ.

      “Thôi, em ở đâu? Trong điện thoạinói ràng, bây giờ chị cũng chỉ làmột người thất nghiệp, lang thang đường đây......” Nhan Tịch thất bạinói trong điện thoại.

      “Em ở đường Thông Bắc, Câu LạcBộ Xạ Kích."

      “Thông Bắc. Chị ở đường Thông Tây, lát nữa là có thể tới, chị đến chỗ em.” Nhan Tịch xong, tạm biệt Úc Tử Duyệt, rồi cúp điện thoại, cầm túixách lên, về đường Thông Bắc.

      Công việc mất rồi, lòng có chút chua xót,còn có chút uất ức, lại chỉ có thể khẽ cắnrăng, chịu đựng nở nụ cười.

      Lúc Úc Tử Duyệt vào phòng bắn, thấyLăng Bắc Hàn đứng ở kia "Đoàngđoàng đoàng."Nhả đạn, động tác rấtmạnh mà trầm ổn, sườn mặt lạnhlùng cương nghị phủ tầng băng sương.

      Úc Tử Duyệt chỉ sợ trong cơn giận,xoay người bắn mình phát, chột dạđứng ở bên, dám đến gần.

      Bắn xong, Lăng Bắc Hàn thả tay cầm súng xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng lấy lòng tiến lên, đưa cho chai nướcsuối: ", uống nước." .

      mà ân cần, phải là gian thìchính là trộm.

      Lăng Bắc Hàn lườm cái: "Em đilàm ở công ty Lệ Mộ Phàm?" đẩytay ra, bắt được cánh tay của , đẩy dựa vào ván cửa.

      “A… .” Thân thể của bị đè ở ván cửa, Úc Tử Duyệt kêu lên, ngay sau đó, đưa tay giữ lấy cằm , khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

      “Em còn chưa hết hi vọng với ta.” Lăng Bắc Hàn phẫn nộ gầm , gân xanh trán nhảy lên.

      Lời kia mang theo ghen tuông nồngnặc, tim giống như là bị đâm mộtđao, co thắt đau đớn, loại cảm giác nàyngay cả lúc ở cùng Hạ Tĩnh Sơ cũng chưa từng có.

      phải......em......” Úc Tử Duyệtnhìn , muốn phản bác, lại lo lắngkhông thể, trong đầu lên gương mặtcủa Hạ Tĩnh Sơ, lại nhớ tới tấm hình kẹpở trong bóp da của Lăng Bắc Hàn.

      Tim bị buồn bực che lấp, có chút khóthở, muốn giải thích, lại nghĩ tới tình cảm rối rắm giữa bốn người......

      chột dạ của làm lòng lạnh , trái tim băng giá, tiếp đó cảm giác lạnhlẽo lan tỏa ra bốn phía...... giảithích, đồng nghĩa với cam chịu.

      Úc Tử Duyệt giống như thấy được tia bi thương mặt Lăng Bắc Hàn, côkhông hiểu là vì cái gì? thích mình, làm sao có thể quan tâm như vậy?

      Nhưng, tự ái của người đàn ông rất đáng sợ, điểm này hiểu.

      “Cốc cốc cốc.” Vừa lúc Lăng Bắc Hàn buông Úc Tử Duyệt ra, tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Bắc Hàn xoay người, mặc áokhoác của mình vào, lúc này Úc Tử Duyệt mở cửa, chống lại chính là dung nhan "canh suông mì sợi" của Nhan Tịch.

      “Chị Nhan, chị tới rồi.” Úc Tử Duyệt vội vàng cười , chỉ là trong đôi mắt to kiakhẽ lên mất mát, Nhan Tịch đươngnhiên có thể phát giác ra được.

      Lúc này,trong phòng bắn, ngườiđàn ông khí chất bất phàm xoay người,lần đầu tiên Nhan Tịch nhìn thấy liềnđoán được thân phận của , so với ôngchú trong tưởng tượng của , về ngoạihình, rất phù hợp.

      “Ừ, Lăng Trung tá. khỏe chứ.”Nhan Tịch vào, trước tiên gật đầu cái với Duyệt Duyệt, rồi hướng Lăng Bắc Hàn chào hỏi.

      Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt liếc nhìn này, xem ra lớn hơn Úc Tử Duyệt ba bốn tuổi, lễ phép gật đầu: "Chào .".

      “Lăng Trung tá, vừa rồi phải ngài hiểu lầm gì Duyệt Duyệt chứ? ra , là Lệ Mộ Phàm vẫn quấn lấy Duyệt Duyệt mới đúng......” Hai vợ chồng này, tình cảm vẫn chưa ổn định, nếu như ôngchú bởi vì mấy lời vừa rồi của mìnhmà hiểu lầm Duyệt Duyệt......

      Nhan Tịch cảm thấy mình cần phải vì Duyệt Duyệt giải thích chút.

      "Chị Nhan. Đừng nhiều với ấy nữa.” Úc Tử Duyệt vội vàng cắt đứtNhan Tịch, thở phì phò trừng mắt nhìnLăng Bắc Hàn, trong lòng rất là khó chịu.

      Thái độ của Úc Tử Duyệtkhiến cho Nhan Tịch tức chết. Con nhócnày, ràng rất quan tâm đến ông chú, vậy mà lại quật cường chịu thừa nhận. Hơnnữa, ràng cảm giác được con bé cũng còn thích Lệ Mộ Phàm nhiều nữa.

      Mới đầu bởi vì Nhan Tịchgiải thích, Lăng Bắc Hàn cảm thấy thoải mái hơn rấtnhiều, nhưng, thấy thái độ này của Úc Tử Duyệt, trong lòng lại tức giận, tuy vậy bên ngoài vẫn là dáng vẻ bận tâm.

      “Các cứ ở đây , tôi có chút chuyện.”Lăng Bắc Hàn xong, liền rời khỏiphòng bắn.

      “Úc Tử Duyệt. Em làm sao vậy? Vừa rồi ràng có thể giải thích, tại sao để cho chị ? phải em rất ghét Lệ Mộ Phàm sao?” Lăng Bắc Hàn vừa rờiđi, Nhan Tịch lập tức nhìn Úc Tử Duyệtvới biểu tình thể hiểu nổi, tức giận trách.

      “Chị Nhan. Em muốn mọi chuyện phức tạp thêm...... ấy thích em...em cũng thích ấy, ấy còn có người thương ấy cuồng dại chờ đợi, chị xem, em phải làm sao đây.” Bây giờ vấn đề giống như phải chỉ là chuyện của và Lệ Mộ Phàm, mà là, Lăng Bắc Hàncùng Hạ Tĩnh Sơ.

      “Làm sao em biết ông chú thíchem? Nếu ấy chán ghét em, chịu nhìn em lâu hơn cái liếc mắt sao? Chịu dẫn em gặp bạn bè của anhấy, người nhà của ấy sao? Chịu dẫnem ra ngoài chơi sao?Chịu lên giườngvới em sao? Nhan Tịch càng càng hung ác, nhìn bộ dạng mơ hồ này của ÚcTử Duyệt, rất muốn dội cho nàngmột chậu nước lạnh, để tỉnh táo ra.

      Lời của Nhan Tịch, khiến lòng của Úc Tử Duyệt run lên cái.

      “Úc Tử Duyệt, em cũng đừng rối rắmnữa, chớ bị cái Hạ Tĩnh Sơ gì đó làm cho hồ đồ, người phụ nữ kia, đơn giản. Thôi, chị về nhà gõ chữ đây, khinào rãnh lên lớp cho em khóagiáo dục tư tưởng, em nên biết chừng mực đó.” Nhan Tịch xong, tức giận thở hơi, sau đó rời .

      Để lại mình Úc Tử Duyệt kinh ngạcđứng ở đó......

      “A."

      “Máy vi tính của tôi.” Nhan Tịch sững sờ nhìn chiếc túi của mình bay vào đài phun nước ở đại sảnh lầu của Câu Lạc Bộ Xạ Kích, cả trái tim cũng như chiếc máytính bảng cùng rơi vào đó, lạnh thấuxương.

      Bản thảo. Bản thảo của . Bản thảo cònở trong đó.

      Nhan Tịch giống như phát điên xông lên trước, chút do dự nhảy lên lan can,hạ hai chân xuống, tới trung tâm đàiphun nước, bởi vì đáy ao có rêu xanhcùng đá , thiếu chút nữa ngãxuống.

      Vừa trở về lấy vài thứ, Lục Khải Chínhkinh ngạc đứng sững lại, nhìn nhỏmặc bộ đồ lao động thế nhưngkhông chút do dự nhảy xuống nước.

      Điên rồi sao? Trời lạnh như thế này, vậymà mặc nguyên quần áo xuống nước? Chỉ bởi vì vài thứ vô dụng?

      “A. Chị Nhan! Chị làm gì vậy.” Úc Tử Duyệt xuống lầu, nhìn thấy Nhan Tịchđứng ở trong đài phun nước, liền vộivàng tiến lên, giật mình rống to.

      “Duyệt Duyệt, bản thảo của chị. Bản thảo đều ở trong đó, làm sao bây giờ.” Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa khóc lên, tất cả dữ liệu của đều ở trong máy tính bảng, ngày mai trang web tổ chức buổi đề cử lớn, phải cậpnhật ba vạn chữ đó.

      Lòng Nhan Tịch như lửa đốt, hốc mắt phiếm hồng, căn bản ý thức được mình đứng trong dòng nước lạnhlẽo, chỉ là ở đó loay hoay vớt chiếc máy tính bảng bị nước vào.

      “Lên mau.” Lúc này, Lục Khải Chínhtiến lên, đưa tay, giữ chặt hông NhanTịch, dùng sức nhấc cả thân thể lên, lôi ra ngoài.

      . Đều tại . Vừa rồi là do đụng vào tôi. Trả bản thảo cho tôi. Bêntrong có năm vạn chữ đấy.” Nửa ngườidưới của Nhan Tịch ướt đẫm, trừng mắtnhìn đầu sỏ trước mắt, tức giận quát.

      Lòng như lửa đốt, sải chân định rời , ầm ĩ cùng người kiacũng vô dụng, bây giờ phải nghĩ biện pháp lấy bản thảo ramới được.

      “Chị Nhan! Chị định đâu vậy?” Úc Tử Duyệt cau mày, nóng nảy thay NhanTịch, biết người này cực kỳ quan tâm đến gõ chữ, cũng chính là viết văn, nghenói mỗi tháng, hơn phân nửa nguồn thuđều là tiền kiếm được nhờ vào viết tiểu thuyết.

      “Chị tìm người sửa.” Nhan Tịch vội vã xong, sải bước về hướng cửa, dọc theo đường , nước người rơi xuống ướt nhẹp, mọi người lui tới, đều lấy loại ánh mắt kỳ dị quan sát , nhưng để ý chút nào.

      Úc Tử Duyệt muốn đuổi lên trước,ai ngờ, Lục Khải Chính lại xông lêntrước , cũng theo sát đó.

      “Tôi đền cho chiếc máy tính này."

      “Đền cho tôi? Bản thảo năm vạn chữ, lấy gì đền?” Nhan Tịch tức giận hất Lục Khải Chính ra. Thấy người phụ nữ lạ mặt rống to với ông chủ bọn họ, mấy trước đài phun nước đều kinh ngạc nhìn Nhan Tịch thân nhếchnhác.

      “Lão Lục. Trong máy vi tính của chịNhan có tài liệu rất quan trọng.” Lúc nàyÚc Tử Duyệt tiến lên, giải thích với LụcKhải Chính.

      ấy là bạn của em?” Lúc này Lục Khải Chính mới phản ứng được, Úc Tử Duyệt vội vàng gật đầu: " theo tôi,tôi bảo đảm giúp khôi phục lại dữliệu trong đó.” Lục Khải Chính xong,kéo Nhan Tịch rời .

      Úc Tử Duyệt mình đứng ở đại sảnh,cũng biết Lăng Bắc Hàn đâu.

      tâm nặng nề rời khỏi Câu Lạc Bộ Xạ Kích, chỉ thấy ở bãi đậu xe khôngcòn bóng dáng chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn. Trời dần tối, ngày 14 tháng 2, những đôi tình lữ đường đặc biệtnhiều.

      Thoạt nhìn đều là những sinh viên đại học, có nữ sinh tay cầm hoa hồng, có người cầm tay chocolate.

      Hôm nay hình như là, Valentine.

      Úc Tử Duyệt khỏi nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, càng nghĩ càng thấy tức giận. bỏ lại mình rời như thế, chị Nhancòn thích mình cơ đấy.

      Thích cái mông á. Ngay trước mặt bạn tốt của liền bỏ lại.


      Úc Tử Duyệt càng nghĩ càng giận, trong lòng ủy khuất, lúc này thanh nhắc nhởcó tin nhắn vang lên, cúi đầu, là số lạgởi tới.

      “Bảy giờ tối nay, gặp nhau ở phòng"thiên trường địa cửu" trong nhà hàng Tây Thủy Thượng."

      Nhìn tin nhắn, Úc Tử Duyệt buồn bực, phải Lệ Mộ Phàm đó chứ......

      Chẳng lẽ là Lăng Bắc Hàn?

      Cũng may, đủ cơ trí, kéo xuống lịch sử cuộc gọi phía dưới, đó hiển thị số này ngày hôm qua gọi tới, xác định làLăng Bắc Hàn, mới phát giác đượcmình có làm việc gì sai.

      Nhà hàng Tây Thủy Thượng, phòng "thiên trường địa cửu"?

      muốn mời mình ăn cơm sao? Tên của phòng kia, vừa nghe chính là phòng dành cho tình nhân phải......

      “Ông xã......Tối nay mời em ăn cái gì vậy?"

      “Đương nhiên chính là thịt bò bít tết em thích ăn nhất."

      Lúc này, Úc Tử Duyệt thấy đôi tìnhnhân ngang qua mình thảo luận,nhìn nụ cười hạnh phúc mặt bọn họ, nhớ tới Lăng Bắc Hàn, trong đầu bắtđầu ảo tưởng về bức tranh bọn họ ăn bữatối dưới ánh nến......

      "Cái tên lính xấu xa” này còn biết lãngmãn kia đấy......

      Tâm tình Úc Tử Duyệt bỗng khá hơn, trong lòng có chút vui vẻ, cũng bắt đầuâm thầm mong đợi buổi hẹn hò tối nay.

      “Duyệt Duyệt.” tới lui, từ phía saulưng truyền đến đạo thanh quenthuộc, Úc Tử Duyệt xoay người, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ mặc chiếc áo khoácka ki dài, thân hình thon thả cao gầy.

      “Chị Hạ. là trùng hợp. Chị dạophố à?” Chẳng biết tại sao, trong nháymắt nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ kia, lòng của khỏi "lộp bộp" trầm xuống, có chút bài xích.

      Thấy ấy, tâm tình vừa tốt lên lại mờ mịt rồi, cứ có cảm giác mình là mộtngười thứ ba.

      “Ừ, hôm nay rãnh rỗi, nên mình ra ngoài dạo......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Duyệt Duyệt, mặt nhuộm nụ cười rực rỡ, chỉ là, trong nụ cười đó, lại mang theonhàn nhạt thương cảm, nhất là hai con ngươi như biết kia, nhìn đôi tình lữ đường.

      Thần kinh luôn luôn ổn định,ÚcTử Duyệt, biết vì sao sao liền nhạy cảm, cứ có cảm giác hình như HạTĩnh Sơ là hoài niệm thời gian ấy và Lăng Bắc Hàn nhau.

      “Duyệt Duyệt, ấy, phải về rồi ư? Sao hai người chung với nhau?” Hạ Tĩnh Sơ vừa , vừa quay sang hỏi Úc Tử Duyệt.

      “À! ấy, em cùng ấy, chúng em ai việc nấy ......” Úc Tử Duyệt chột dạnói láo, chỉ cảm thấy như vậy, đối với Hạ Tĩnh Sơ mà , là mộtloại tổn thương rất tàn nhẫn.

      Đồng thời, trong đầu cũng nhớ tới lời củamẹ chồng.

      Hạ Tĩnh Sơ nghe Úc Tử Duyệt như vậy, trong lòng mừng rỡ, chỉ là ngoài mặtvẫn yên tĩnh, đầy vẻ ôn hòa.

      “Có phải chị làm ảnh hưởng đến hai người ? Duyệt Duyệt, xin lỗi,chị còn chút ý đồ nào với ấy nữa.” Gương mặt Hạ Tĩnh Sơ thoáng qua áy náy .

      , . Chị Hạ. Chị tuyệt đốiđừng như vậy. Em mới là người nên xuất ." Lúc câu nóinày, ngoài mặt Úc Tử Duyệt cười, nhưngtrong lòng lại tựa như rỉ máu.

      thở nổi, hình như là tự tay đem thứ gì đó của mình đẩy cho người khác.

      Nhưng là, bọn họ nhau, căn bản đừng tới sở hữu gì đó.

      , là chị cùng ấy có duyên phận, bị người ta lợi dụng......Thôi, những thứ này nữa. Bây giờ em rảnh ? Chị mời em ăn cơm?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn chút, rồi với Úc Tử Duyệt.

      “A......em...em......Có thời gian.” Đáng chết. Vào lúc này nếu để cho Hạ Tĩnh Sơ biết Lăng Bắc Hàn hẹn , ấy nhất định càng đau lòng hơn. Trong lòng Úc Tử Duyệt mâu thuẫn, chỉ có thể nóicó thời gian.

      Hạ Tĩnh Sơ gật đầu cái, sau đó cùngcô đến nhà hàng lân cận.

      Lúc ăn cơm, Úc Tử Duyệt là đứng ngồi yên, nhất là lúc thấy thời gian từng chút đến gần bảy giờ, nhớ tới LăngBắc Hàn đợi , trong lòng càng sốt ruột hơn.

      Nhưng, nhìn Hạ Tĩnh Sơ ở đối diện, côlại có loại cảm giác có tội.

      Làm thế nào đây?

      Ở lúc bảy giờ kém 20', Úc Tử Duyệt đột nhiên đứng dậy: "Chị Hạ, chị theo em.” đứng dậy, kéo Hạ Tĩnh Sơ mộtcái, tính tiền xong, bước ra khỏi phòngăn.

      “Duyệt Duyệt, sao vậy? Chạy nhanh nhưvậy làm gì?” Hạ Tĩnh Sơ bị Úc Tử Duyệt kéo, chạy thẳng tới khu vực phồn hoa.

      “Em muốn tạo cho hai người cơ hội, Chị Hạ. Chị với Lăng Bắc Hàn .Như vậy hai người mới có thể có hi vọng.” Úc Tử Duyệt giống như là mộtdũng sĩ thấy việc nghĩa hăng hái làm, kéo Hạ Tĩnh Sơ vào nhà hàng Tây Thủy Thượng.

      phát , suốt đường,trong đôi mắt kia của Hạ Tĩnh Sơ nhuộm đầy đắc ý.

      này, có đủ ngu, cũng đủ ngây thơ. Lăng Bắc Hàn, đây chính là người xem trọng sao? chút cũng xứng với .

      Hạ Tĩnh Sơ hừ lạnh trong lòng. Bị Úc TửDuyệt lôi vào nhà hàng Tây, dưới sựhướng dẫn của nhân viên phục vụ, chạythẳng tới phòng "thiên trường địa cửu" lầu hai.

      “Duyệt Duyệt, thể, cái này khôngtốt. Chị thể làm như vậy. Em mới là vợ của ấy.” Hạ Tĩnh Sơ kéo Úc Tử Duyệt lại, mặt rối rắm .

      “Chị Hạ. Vì tình của chị cùng ấy, tranh thủ lần .” Ở khúc quanh cầuthang, Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, vô cùng kiên định , biết giờ phút này, đẩy chồng mình vào ngực người phụ nữ khác......

      “Thưa hai vị, ông Lăng còn chưa tới, mờivào trong chờ.” Nhân viên phục vụ cung kính với Úc Tử Duyệt.

      “Duyệt Duyệt chị thể .” Hạ Tĩnh Sơ như bị làm khó, vẻ mặt bi thương, giờ phút này, Úc Tử Duyệt dùng sức đẩy côvào trong phòng, nhìn gian phòng u nhã an tĩnh, nến còn chưa đốt, còn có rượuđỏ, ngực Úc Tử Duyệt chợt run cái.

      Ảo tưởngcô và Lăng Bắc Hàn hưởng dụng bữa tối dưới nến bị vẻ mặt rối rắm cùng khổ sở của Hạ Tĩnh Sơ đập tanthành bọt nước......

      “Chị Hạ. Cố gắng lên.” cười vớiHạ Tĩnh Sơ, sau đó, quyết tuyệt kéo cửaphòng, chạy như bay xuống lầu, ở khúc quanh cầu thang, thấy bóng dángquen thuộc, trong ngực cầm hoa hồng màu hồng nhạt, tới bên này, côlập tức trốn vào khúc quanh cầu thang,đợi Lăng Bắc Hàn lên lầu, mới rời khỏi.

      Lăng Bắc Hàn, nghe ấy giải thích , nhất định hối hận kết hôn với em......

      Úc Tử Duyệt mất hồn loại ra khỏi nhà hàng Tây, mặc cho lòng tràn đầy phiền muộn, tim có cảm giác đau đớn xa lạ.

      Trong đầu lên hình ảnh sáng hôm nay, dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn chơi đùa cùng những người bạn kia, khôn mặt hòa ái, nụ cười thiện lương......Còn có tối hôm qua, hình ảnhanh vì mình sấy tóc, giúp mìnhxoabụng......

      Úc Tử Duyệt, ấy là chồng mày đấy. Mày làm cái gì vậy?

      Lăng Bắc Hàn cầm bó hoa hồngthanh nhã vào cửa, ai ngờ, người ở trong đó chờ lại là Hạ Tĩnh Sơ, mà ta cũng rất kinh ngạc nhìn lại .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương84: Nghiêm túc dạy dỗ trận (1)
      Edit: TiêuKhang

      “Sao lại là ?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn LăngBắc Hàn với vẻ mặt kinh ngạc. Bó hoa hồng màu hồng phấn trước ngực như đâm sâu vào tim đau nhói! Hoa hồngmàu hồng phấn, đại biểu cho mối tìnhđầu hay lời tỏ tình?

      Người hẹn là Úc Tử Duyệt, vậykhẳng định là ý nghĩa thứ hai rồi.

      Nhận ra điều đó càng khiến cho lòng HạTĩnh Sơ thể nào chấp nhận được.Nhớ lại khoảng thời gian họ nhau, dường như chưa có tặng hoa hồngcho mình lần nào! Giờ phút này, bó hoa hồng màu hồng phấn kia đối với , quả thực mỉa mai biết dường nào!

      Mối tình đầu, vậy còn mối tình đầu củatôi, đặt nó ở đâu đây?

      Đôi tròng mắt sắc bén như chim Ưng củaLăng Bắc Hàn cố định nhìn chằm chằmvào mỗi biểu cảm thoáng qua trênmặt Hạ Tĩnh Sơ, ngoại trừ vẻ ngạc nhiên ra có cảm xúc nào khác! Tạisao Hạ Tĩnh Sơ lại ở đây?

      Mà lời ta vừa có ý gì?

      Giống như hẹn gặp ai đó ở chỗ này?

      "Sao ở đây?" Lăng Bắc Hàn nheo mắt lại, vẻ mặt rét lạnh nhìn thẳng vào HạTĩnh Sơ gằn giọng hỏi. Người con trước mặt nay trưởng thành và tri thứchơn so với nhiều năm trước.

      còn là Hạ Tĩnh Sơ của ngày xưa nữa, mà Lăng Bắc Hàn mình cũng còn là Lăng Bắc Hàn của ngày ấy.

      "Là Duyệt Duyệt hẹn em.....Bỏ , có lẽdo ấy nhầm thôi...." Hạ Tĩnh Sơ xong liền với lấy chiếc áo khoác vắt trênthành ghế, cùng với túi xách của mìnhmuốn rời .

      "Hạ Tĩnh Sơ, chuyện giữa tôi và kết thúc vào mười năm trước rồi, kết thúc chính là kết thúc! Từ giờ trở , đừng nên tiếp cận vợ tôi nữa!" Lúc HạTĩnh Sơ lướt qua Lăng BắcHàn lạnh lùng mở miệng .

      Bước chân Hạ Tĩnh Sơ khựng lại, đứng nghiêng người với Lăng Bắc Hàn, câu lạnh lùng đó của khiến toàn thân HạTĩnh Sơ lạnh buốt như bị đẩy vào hầm băng.

      "Lăng Bắc Hàn, trong mắt em đángsợ đến thế sao? vẫn tin tưởng em có đúng ? Người nhà nămđó....." Hạ Tĩnh Sơ kích động thốt lên, dáng vẻ như muốn rồi lại thôi, giốngnhư có nỗi khổ tâm khó .

      Tuy Lăng Bắc Hàn chịu lắng nghe lời cônói, nhưng trong lòng lại chẳng dấy lênnổi chút gợn sóng nào. Mặc kệ có nỗi khổ tâm gì, chỉ biết rằng, năm đó từ bỏ , vì công danh của mình màbỏ rơi !

      từng vì , lại dám vứt tương lai của mình!

      Trong mắt , Hạ Tĩnh Sơ là người quá ích kỷ!

      Hơn nữa, để lãng phí thờigian mười năm. Mười năm, sớm làmcho mọi thứ phai nhạt rồi!

      " quấy rầy!" Hạ Tĩnh Sơ cố nhẫn nhịn, thêm lời nào nữa hấp tấp ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng, vẻmặt như có nỗi khổ tâm ấy của nhuốmlên nụ cười thê lương.

      ra, trong lòng mình vẫn còn người đàn ông này!

      Nhưng mà, Lăng Bắc Hàn, là họ ép tôi, chính mẹ ép buộc tôi phải bỏ ! thừa nhận lòng riêng của mình, mà mực cho rằng đó là thủ đoạn củaTiếu Dĩnh!

      Nghĩ đến Úc Tử Duyệt, trong lòng lạiâm thầm hả hê, bởi vì cảm thấy, đối phóvới nhóc con kia quả dễ như trở bàn tay.

      A Hàn, chỉ có thể mình em màthôi, Úc Tử Duyệt đó xứng vớianh!

      Tình cờ gặp ở siêu thị là cố ý xuất , xế chiều đúng lúc gặp Úc Tử Duyệtcũng vậy. Từ ngày Lăng Bắc Hàn trở về, thầm theo dõi bọn họ.

      Hạ Tĩnh Sơ rồi, Lăng Bắc Hàn cúinhìn bó hoa tươi trước ngực, ngay sau đóhung hăng dập mạnh nó vào thùng rác, cánh hoa hồng vung vẫy tả tơi bay phấtphới, rơi xuống nền đá cẩm thạch màuđen lạnh lẽo trơn bóng, càng vẻ bi thương!

      Lăng Bắc Hàn cảm thấy mình thất bại! ngờ lại bị chính người vợ mình cưới hỏi đàng hoàng đùn đẩy sang cho phụ nữ khác!

      Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em có trái tim hay ?

      Sắc mặt u bước ra khỏi phòng laothẳng xuống lầu, bây giờ ấy ở đâu? Ở cùng tên Lệ Mộ Phàm kia sao? ấy cho rằng mình và Hạ Tĩnh Sơ tốthơn ấy có thể đến với Lệ Mộ Phàm?

      ***

      Úc Tử Duyệt đường lớn với cõi lòng nặng trĩu, nhìn từng đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau mà trong lòng đủloại cảm xúc. Cảm thấy dường như mìnhđang làm chuyện rất hoang đường, người đàn ông xuất sắc như vậy, thế nhưng lại tự tay đẩy chồng mình sang cho người khác......

      Làm sao đây? Mình nên làm gì bây giờ? Trong lòng khó chịu lời nào để diễn tả!

      Lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhan Tịch.

      "Bà của tôi ơi! Em có để chongười khác sống bảo? Hôm nay rơi xuống nước là chị mà, chẳng lẽ nãoem cũng bị nhún vào nước rồi sao?" Lúc Nhan Tịch nghe Úc Tử Duyệt kể xongthì đùng đùng nổi giận!

      Nào có người vợ nào đem chồng mình đẩy vào lòng Tiểu Tam như vậy chứ? ÚcTử Duyệt này là ngu ngốc hết chỗnói rồi!

      " lòng em cũng......" Hai chữ khó chịu kia thực thể nào ra, chuyện khi làm cho phép mình hối hận, hối hận nhưng trong lòng lại thấy khổ sở.

      "Úc Tử Duyệt! Em có biết heo vì sao mà chết ?"

      "Ngu mới chết!"

      "Sai! Là bị em chọc tức chết đấy!" Nhan Tịch giận dữ gào lên với Úc Tử Duyệttrong điện thoại.

      "Em….. phải, chị Hạ còn ấy, cả hai vì bất đắc dĩ nên mới chia tay,em......Em chỉ tác hợp cho họ thôi...." Úc Tử Duyệt lầu bầu , trong lòng sắp rối như tơ vò!

      Rất muốn được trở lại cái thuở buồn lo, khi đó sống vô tư cái gì cũng cần nghĩ đến, cầnphục vụ cha mẹ chồng, lấy lòng bà nội,cũng khỏi phải rối rắm về vấn đề tình cảm.

      Nhưng Duyệt Duyệt hề hay biết, sa vào lưới tình rồi, điều này chưa từng xảy ra khi ở bên cạnh Lệ Mộ Phàm.

      "Em thiệt là, bị Hạ Tĩnh Sơ đó đem bán còn giúp ta đếm tiền! Em cảm thấy ta cố ý tiếp cận em sao? Bỏđi, Duyệt Duyệt, nếu như em muốngiành lại ông chú, ngay bây giờ em hãy gọi điện cho ta, bảo ta vềnhà rồi em chuyện ràng với ta, có nghe ?" Trong căn phòngnhỏ hẹp, Nhan Tịch đứng trước cửa sổgằn giọng vào loa điện thoại di động, giá áo ở đầu giường cạnh chỗ đứng có treo cái áo khoác nam màu đen vừa mới giặt xong.

      "Em nghĩ như vậy, được, em về nhà....Em về nhà liền đây!" Úc Tử Duyệtngoan ngoãn nghe lời.

      "Ừ, đường nhớ cẩn thận!" Nhan Tịchlại .

      Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệtngẩng đầu nhìn những ngọn đèn Khổng Minh bay giữa bầu trời tối đen nhưmực, nhìn từng cặp trai nhauđang thả đèn Khổng Minh mà cảm thấy hết sức hâm mộ.

      nghe lời Nhan Tịch, dự định về nhà.

      Về phần có cùng Lăng Bắc Hàn chuyện ràng hay , vẫnchưa quyết định được. Biết chừng tại Hạ Tĩnh Sơ giải thích mọi chuyện với Lăng Bắc Hàn rồi cũng nên, hai người họ làm hòa hay chưa?

      Úc Tử Duyệt lại lâm vào trong rốirắm và khổ sở, trong lòng rất loạn mà cũng rất phiền.

      Nguyên nhân của tất cả những buồnphiền rối rắm này đều đến từ Lăng Bắc Hàn!

      "Á....." bước tới, điện thoại tay đột nhiên bị người nào đó đoạt , Úc Tử Duyệt lập tức hét ầm lên, sau đó trông thấy tên cướp kia cực nhanh chạy sang con đường ở phía đối diện.

      "Đứng lại! Đứng lại đó!" lúc bụng tức giận có nơi để xả, lúc này còn gặp phải cướp, Úc Tử Duyệt lập tứchùng hổ chạy đuổi theo!

      Dám giựt điện thoại của tôi? Khôngmuốn sống nữa rồi!

      Tên cướp chạy ở làn đường bên trái, còn chạy ở bên phải, tốc độ chậm hơn tên cướp ở cự ly chừng mười thước! Vì hiệntại là đèn xanh, có cách nào băng ngang qua đường lớn, chỉ có thể gia tăng tốc độ chạy.

      "Đứng lại! Cướp! Giúp tôi cản lại!"Úc Tử Duyệt vừa chạy còn vừa gào lên,rốt cuộc cũng tới đèn đỏ, chạy như bay phóng qua hướng đường ở phía đối diện.

      Nhưng người bộ đường quá ít, ai chịu hỗ trợ, mặc dù Úc TửDuyệt mệt đến sắp đứt hơi, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn bỏ cuộc!

      Ven bờ sông, còn trẻ chạy cực nhanh đuổi theo tên cướp, người đường có lòng tốt rất muốn cản lại,nhưng khi nhìn thấy con dao găm sáng loáng trong tay tên cướp cũng đành phải từ bỏ ý định.

      "Tránh ra......"

      "Bắt lấy !"

      Tên cướp rống lên quát, Úc Tử Duyệtcũng rống to quát theo, lúc này nhìn thấybăng ghế đá ở ven đường, ‘haaa...’ lên tiếng, sau đó dùng sức đạp băng ghếđá nhảy lên, nhanh như tên bắn bổ nhào tới hướng tên cướp!

      Nhấc chân đá mạnh vào phía sau lưng têncướp!

      "Á......" Tên cướp bị cú đá của đạp cholảo đảo ngã sấp về phía trước, tư thế vừa rồi của Úc Tử Duyệt đúng là tiêu chuẩnmôn Taekwondo, đầu gối chế trụ chặt chẽ lưng tên cướp, đồng thời taybắt lấy cánh tay tên cướp, giựt lại chiếc điện thoại trong tay !

      "Dám giựt đồ của tôi! Chán sống rồi ư?"Úc Tử Duyệt đắc ý rống to hơn, màn rượt đuổi này khiến cho tâm tình thoảimái hơn nhiều!

      há miệng thở dốc, vươn tay vén sợitóc rũ lòa xòa ra phía sau đầu. Tên cướpkia cũng thở hồng hộc, nhưng hắnđã thừa dịp lúc Úc Tử Duyệt chúý liền dùng con dao trong tay mình đâm thẳng về phía . Úc Tử Duyệt theo phản xạ buông ra, đưa tay lên đỡ, tay áo khoác của bị con dao cứa rách đường, da thịt ngay lập tức truyềnđến cảm giác đau rát.

      Tên cướp kia lại vùng ra bỏ chạy tiếp, nhưng chạy chưa được vài bước bị cảnh sát tóm gọn.

      "Chạy ! Chạy nữa ! Còn định đâm tôiá!" Úc Tử Duyệt cũng chẳng màng để ý vết thương cánh tay, chỉ hơi đau chút mà thôi. tiến lên phía trước, quát vào tên cướp có vẻ mặt gian xảo nọ, thậtsự rất muốn lấy điện thoại trong tay nện cho phát!

      Sau đó, Úc Tử Duyệt được hai người cảnh sát đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai.

      "Ủa! Chị dâu!" Lăng Bắc Diệp thực ngờ lại gặp Úc Tử Duyệt ở đồncảnh sát! Trễ thế này rồi, sao ấy lại ởđây?

      "Bắc Diệp! Chú vẫn chưa về sao?" Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lăng Bắc Diệp, liềnvươn tay cột lại mái tóc của mình, vội vàng cười chào hỏi.

      "Vừa thụ lý án về, chị bị cướp à? trễthế này, tôi đâu?" Lăng Bắc Diệp rótcho Úc Tử Duyệt ly nước, mình mộtly, rồi nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

      Lăng Bắc Diệp là con trai của chú Lăng Bắc Hàn, năm nay 27 tuổi, là đội trưởngđội hình cảnh.

      Tâm tình Úc Tử Duyệt vốn rất tốt,nhưng khi nghe nhắc đến Lăng Bắc Hànthì trong lòng lại phiền muộn, "Ừ! Tên cướp đó giựt điện thoại di động của tôi,bị tôi bắt còn muốn bỏ chạy, sau đó cũngbị đồng nghiệp của chú bắt được! ta, ta ở nhà đó......" Lúc nhắc đến Lăng Bắc Hàn, giọng vốn lanh lảnh của Úc Tử Duyệt bỗng nhiên khựng lại, ràng là dối.

      Bây giờ ở đâu? Có phải cùng Hạ Tĩnh Sơ......

      Nghĩ tới đây, lồng ngực bỗng trào lên cơn ghen tức, rất khó chịu, cục ghen tứcnày thậm chí còn xông thẳng lên cổ họng, xộc vào sống mũi......

      Lăng Bắc Diệp cảm thấy hai vợ chồngnày nhất định xảy ra vấn đề, "Chị dâu , để tôi đưa chị về!" Lăng Bắc Diệp mặc chiếc áo khoác cảnh phục màu đen vào càng tôn lên thân hình cao lớn mạnhmẽ của .

      Lăng Bắc Diệp xong, Úc Tử Duyệtcầm lên túi xách của mình, cùng với điện thoại bàn, bước theo ra ngoài.

      Cố ý liếc nhìn màn hình điện thoại, diđộng có bất kỳ cuộc gọi tới nào, chỉ có cái tin nhắn được gửi tới từ số máy của Lệ Mộ Phàm, thèm mở ra xem mà dứt khoát xóa bỏ!

      Lệ Mộ Phàm, kết thúc ! Đừng dây dưanữa! Phụ nữ như tôi cậu cũng đâu có thiếu?

      Nhớ lại hình ảnh ngày đó Lệ Mộ Phàmcùng xinh đẹp ra vào kháchsạn, tim còn cảm giác ghentức nữa, mà chỉ thở phào nhõm.

      Lăng Bắc Diệp lái chiếc xe Jeep củamình đưa về, khi về đến cửa khu cưxá mới lên tiếng , "Chị dâu , nên chú ý an toàn! Về sau lỡ như gặp phải bọn cướp, chịu thiệt chút cũng chẳng sao, đừng đuổi theo bọn chúng nữa, rất nguy hiểm!” Trước khi Úc Tử Duyệtbước xuống xe, Lăng Bắc Diệp nhếchmôi nhìn Úc Tử Duyệt căn dặn.

      " được! Bọn cướp đó là hạng thấy người hiền ức hiếp, lại càng lộng hànhlớn lối! Nhưng dù sao tôi cũng đánhthắng được bọn chúng!” Úc Tử Duyệtvội vàng phản bác, sau đó nhảy xuống xe,còn thoải mái phất phất tay với Lăng Bắc Diệp.

      Lăng Bắc Diệp nhìn hoạt bát sángsủa chỉ mới hai mươi tuổi trước mặt,khóe miệng bất giác nhếch lên, nụ cườicùng với thẳng thắn của rất có sứccuốn hút. như thế đối với đầu gỗ như Lăng Bắc Hàn mà , có lẽ mớiđúng là đôi.

      Úc Tử Duyệt ở dưới lầu nhìn lên tầng lầu nhà của họ vẫn tối đen như mực, tronglòng bỗng chốc lạnh , ta vẫn chưavề sao, chẳng lẽ thực cùng Hạ Tĩnh Sơ......

      Nghĩ vậy, trong lòng càng chua chát hơn.

      Úc Tử Duyệt, mày nghĩ gì đây? Đólà tại mày cần thôi!

      Đáy lòng có thanh khinh bỉ đanghò hét, đúng vậy, là tại mình cần!

      Nghĩ như vậy, càng thêm khinh bỉ chính mình! Cảm thấy bản thân đúng là người quá "hào phóng"! theocách của Lăng Bắc Hàn đó chính là "hào phóng quá mức!"

      Phiền muộn bước lên lầu, cánh tay vẫn còn hơi đau nhói, cũng biết có chảy máu hay , nhưng khi Úc Tử Duyệt cầm chìa khóa cảm thấy cánh tay trái bị sưng đau ê ẩm.

      "Cạch....."

      "Á.....” Vừa bật đèn lên nhìn thấy Lăng Bắc Hàn với bộ mặt sầm sì ngồitrên ghế sofa hút thuốc, Úc Tử Duyệtnhất thời bị Lăng Bắc Hàn dọa sợ thét lên, tim đập "thình thịch, thình thịch",còn đáng sợ hơn khi đuổi bắt tên cướp.

      "….Sao bật đèn hả?” Lấmlét nhìn vẻ mặt nặng nề của Lăng Bắc Hàn, vẫn ngồi đó nhúc nhích, dáng ngồi giống trước kia chỉnh tề mà nghiêm túc rất có phong thái quânnhân. Mà giờ phút này, hai chân tréo nguẩy, miệng ngậm điếu thuốc,lần lượt rít vào rồi nhả ra từng ngụm khóitrắng, làn khói lờ mờ che mất cả khuônmặt .

      Lăng Bắc Hàn vẫn lời nào, cứlạnh lùng ngồi như thế, trông lúc nàythật đáng sợ, khiến cho lòng càngthêm hoảng loạn.

      nghe lời giải thích của Hạ Tĩnh Sơchưa? Úc Tử Duyệt thầm suy nghĩ.

      "…. làm sao vậy hả?” lại rungiọng hỏi, sau đó nơm nóp lo sợ bước hẳn vào trong nhà, khom người đổi lại đôi dép.

      Cũng lúc này, nghe thấy vài tiếngbước chân dồn dập mà có lực vang lên,ngay sau đó eo bị người khác buộc chặt ấn mạnh tới từ phía sau, cả người bị ngăn lại đối diện với mặt ván cửa, hai tay muốn giãy giụa bị dùng sức giữ chặt, ngoặc ra đằng sau!

      "Ui.....Đau....., muốn làm gì?”Vết thương cánh tay truyền đến từngtrận đau nhức, Úc Tử Duyệt nhăn nhórên khẽ, hai bầu ngực mềm mại cũng bị ép căng đến đau nhức khó chịu.

      "Em đúng là biết tốt xấu!” Lăng Bắc Hàn tay níu lấy phía sau cổ áo , giọng rất và khàn kề sát bên tai , trong thanh còn mang theo hung ác lẫn tức giận.

      "Ưmh.....Cổ em đau quá, thở được nữa! thả em ra! Lăng Bắc Hàn! mau buông ra!” Chưa từng bị đối xử vô tình và bạo lực như vậy, Úc Tử Duyệtbị đau hô lên, kịch liệt giãy giụa, nhưng cơ thể bé của căn bản thểđộng đậy.

      " đau lắm sao?” Có đau lòng bằng tôi ? Những lời này thể mở miệng , chỉ biết gào thét ở tronglòng, vẫn còn nhớ cảm giác khi biết bịcô đẩy cho Hạ Tĩnh Sơ, lúc đó trái tim như bị đục khoét từng trận đau buốt!

      Trong giọng của chứa thôbạo mà Úc Tử Duyệt chưa từng thấy baogiờ, vì vậy càng thêm sợ hãi! Chỉ sợanh dùng sức thêm chút nữa là có thể bóp chết mình!

      "Lăng Bắc Hàn! phải là người mà! thả tôi ra! bạo lực giađình đấy!” Úc Tử Duyệt khổ sở kêu gàonói, rất đau, cánh tay bị sưng đau nhức thôi.

      "Bạo lực gia đình? Úc Tử Duyệt! Em còn coi tôi là chồng của em sao?” Lăng BắcHàn rống lên hỏi, bàn tay nới lỏng cổ áo , túm lấy , lôi kéo vào thẳng tới phòng ngủ, còn chưa đứng ổn định đãbị đẩy ngã xuống giường.

      Lời làm cho chợt hiểu ra nguyên nhân nổi giận, là bởi vì dẫn đường cho Hạ Tĩnh Sơ tới chỗ hẹngặp ......

      "Em.....Em chỉ muốn giúp hai người......"

      "Roẹt....." còn chưa hết câu, nghe được tiếng vải quần áo bị xé rách vang lên. Áo khoác bị vứt sang mộtbên, quần cũng bị giật xuống, xé nát thành mảnh vụn, để lộ ra chiếc quần lótmàu trắng.

      Phần mông từng hồi mát lạnh khiến cho kinh hãi, dường như Úc Tử Duyệt cũng ý thức được điều gì, vì vậy liều mạng giãy giụa!

      "…. thả em ra!” Cổ tay hai tay bị kiềm chặt, Úc Tử Duyệt la hét ỏmtỏi.

      "Dì cả tới nữa sao? Ở chỗ nào? Đừngđem mấy cái trò đùa trẻ con này ra cho rằng có thể gạt được tôi!” Lăng Bắc Hàn giống như lên cơn điên, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm từ phía sau lưng , còn kề sát bên tai gào thét.

      "Em......Em dám nữa, thả em ra , cánh tay em đau quá!" Người đànông mối hôm qua còn đối với mình rấtdịu dàng chu đáo, thế mà bây giờ lại đốixử bạo lực với mình như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng thấy tủi thân chua xót,cảm thấy mình bây giờ còn chút tôn nghiêm nào cả, giống như con búp bê vải bị đùa bỡn!

      "Còn muốn đến với Lệ Mộ Phàm nữa hay ? Còn muốn ly hôn với tôi nữahay ? Bản thân muốn mang tiếng oan ngoại tình, ngược lại để cho tôi gánh lấy điều đó có đúng ?” hung hăng hỏi ba vấn đề liên tiếp, giọng càng lúc càng tăng cao, nghiến răng trèo trẹo bên tai , thực có phầnkích động muốn cắn đứt luôn tai xuống!

      Bởi vì trong lòng quá tức! Người congái này lúc nào cũng làm cho mấtkhống chế!

      "Em, em chỉ là muốn tốt cho hai người…..Hai người hiểu lầm.....ChịHạ, chị ấy....."

      "Câm miệng cho tôi!” lại giận dữ rống lên, còn áp sát dùng sức đè lên người , "Úc Tử Duyệt! Em nghĩ mìnhlà ai? Làm sao em biết được trong lòng tôi suy nghĩ gì? Làm sao em biết tôivẫn còn Hạ Tĩnh Sơ?” tức giận quát lên, gân xanh trán cũng hằn lênrõ rệt, tròng mắt trợn lớn hung hăng nhìn trừng trừng, tay còn đem khuôn mặt nhắn xoay lại quay về phía mình!

      Nhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt của , lực đạo tay cũng nới lỏng hơnchút, nhưng thái độ hung ác hềthuyên giảm.

      Úc Tử Duyệt thấy như vậy bị dọa sợ tới mức run lập cập.

      "Em biết, cho nên mới tạo cơ hội cho hai người......” trong tiếng nấcnghẹn.

      " đúng là phải kiểu hào phóng bình thường đâu đấy?” Lăng Bắc Hàn lạinổi điên rống lên, nghĩ đến việc chẳng chút nào coi trọng mình trong lòngcàng đau đớn hơn!

      " vốn hề thích tôi.....Mà tôi cũng ......Á......” Lời cònchưa dứt câu, bỗng cảm thấy vậtnóng rực khô ráp tiến vào trong thân thể đau buốt!

      Khuôn mặt bé của trắng bệch, vẫnchưa phản ứng được xảy ra chuyệngì, chỉ cảm thấy từng đợt đau rát nhức nhối......

      " sai, tôi hề thích em! Tôi mắt mù mới có thể thích em! Cưới em,chính là vì trả thù bọn họ!” Lăng Bắc Hàn tàn nhẫngào thét, hạ thể cũng bắt đầu vận động, ngoài miệng ra lời trái với lương tâm, nhìn vẻ mặt khổ sở ấy của , trong lòng càng đau hơn ai hết!

      Chưa bao giờ điên cuồng quá mức như thế, trước giờ trong lòng cũng có cảm giác kích động đến vậy, cũng chưa từng căm giận oán trách người khác đến mức này!

      Chỉ bởi vì tình nguyện đem nhường cho người khác!

      "Tôi hận .....Lăng Bắc Hàn, tôi hậnanh....Hận cho tới chết! Bỏ ra! Bỏ ra.....” đau lòng khóc rống lên, nướcmắt tuôn xuống như mưa, phải vìnỗi đau của thể xác lúc này, mà bởi vìcâu kia của .

      Cưới em, chính là vì trả thù bọn họ!

      Bọn họ mà , có lẽ là chỉ ba mẹ mình......

      Bởi vì ba mẹ thích đứa con dâu là , cho nên nhất định cưới cho bằng được.....Làm cho người nhà tứcgiận, để họ được dễ chịu......

      ra mình chỉ là con cờ để lợi dụng.

      "Oa....." Nước mắt chậm rãi chảy xuống,nhớ tới dịu dàng săn sóc che chở của đêm hôm qua dành cho mình, giờ phút này chứng kiến dong ruỗi trong cơ thể, mặc kệ lời cầu xin củacô....Trái tim càng quặn đau đớn!

      Lăng Bắc Hàn, rốt cuộc coi tôi là gì chứ?

      Trong lòng rất đau, đau đến thể nào thở nổi, nằm lã ở giường,dùng răng cắn chặt mu bàn tay tức tưởikhóc, nước mắt nóng bỏng ngừng chảy xuống......

      Úc Tử Duyệt biết rút ra từ khi nào, cũng biết mình chống đỡbằng cách nào, chỉ nghe được tiếng nướcchảy từ trong phòng tắm truyền ra, khônglâu sau đó là tiếng đóng cửa nặngnề......

      ......

      Bỏ lại mình với đống quần áo lộn xộn bị xé nát nằm ở giường, giữa haichân còn lưu lại vết máu lẫn màu trắng đục......

      ***

      Lăng Bắc Hàn lái xe mạch chạy như điên, có mục đích cứ lao vùn vụt, nhớ lại tàn nhẫn độc ác của mình mới vừa rồi, hết sức căm ghét và khinhbỉ chính mình! Sao có thể nóng giận mà làm ra cái chuyện còn bằng cầmthú như vậy chứ?

      Đây phải là tác phong trước giờcủa mình! Cũng phải là chuyện màmột người quân nhân có tính cách chínhtrực như mình có thể làm ra!

      Nhưng chỉ vì mất khống chế mà làmra chuyện bằng cầm thú với chỉ mới hai mươi tuổi, lại cònlà người mà mình thương! Lăng BắcHàn buồn bực đập mạnh vào tay lái, ngay sau đó, thắng gấp quay đầu xe trở lại......

      Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy có dòng ẩm ướt từ trong bụngchảy ra, cùng với cảm giác đau rát nhức buốt, khiến cho toàn thân run rẩy,bụng lại nóng rát từng cơn.

      khó khăn bò dậy, khi nhìn thấy vếtmáu drap giường cảm giác hoangmang lơ sợ trỗi dậy, lại nhìn tới quần dài, quần đều bị xé thành từng mảnh vụn, nghĩ đến tàn ác vừa nãy của Lăng BắcHàn, trong lòng vẫn chưa thể nào chấp nhận được.

      Càng đau khổ hơn chính là nhớ lại nguyên nhân mà Lăng Bắc Hàn cưới ......

      "Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?Oa.....” oan ức gào khóc lên, bụngtừng trận quặn đau giống như bị đaubụng khi hành kinh vậy, lảo đảo siêu vẹo bước xuống giường, cơ thể đứng vững ngã nhào lăn mặt đất, máu tươi từ nơi đó giọt rơi xuống......

      Cả người ngã sóng xoài mặt đất, đầutóc rối loạn, nước mắt giăng đầy cảkhuôn mặt bé. Hai mắt cũng sưng đỏ chịu nổi, chỉ choàng đại chiếc áo khoác lên người, thoạt nhìn vào nhếchnhác thôi......

      "Lăng Bắc Hàn, tôi hận ....Hận cho tới chết mới thôi..... Oa......” lạigào lên, hai tay đánh đấm liên tục vàođầu gối mình, như thể trút giận lên người Lăng Bắc Hàn.

      "Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn gấp gáp chạy nhanh về thẳng tới phòng ngủ, khi nhìn thấy cảnh Úc Tử Duyệt té ngồi mặt đất, cảm giác áy náy cùng với tựtrách, còn có phần đau lòng khiến choanh đau đớn thôi, sững sờ đứng nhìn cả người chẳng ra làm sao của , giữa chân lại còn rỉ máu......

      "…. đừng tới đây! Đừng tới đây!” Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt trợn to đôi mắt đầy hoảng sợ nhìnanh, cùng với vẻ mặt phòng bị......

      Nhìn vẻ hoảng sợ của khi thấy mình, trái tim Lăng Bắc Hàn nhói lên, nhưng vẫn tiến lên phía trước.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :