1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 17: Ôn Uyển tỉnh lại

      Edit: Thiên Kết

      Từ ghế salon phòng khách đến giường lớn phòng ngủ, vì xa nhau khá lâu cho nên hai người còn nồng nhiệt hơn cả đêm tân hôn, cuối cùng, khi hai người cùng đạt được khoái cảm cao nhất vô cùng thỏa mãn.

      “Ưm……….”, nặng nề thở dốc, từng lỗ chân lông cơ thể đều nở rộng, thoải mái.

      Lăng Bắc Triệt lúc này vẫn còn chôn sâu trong người , môi mỏng vẫn còn đặt ở ngực , nhàng mà tinh tế hôn những giọt mồ hôi của : “Em vừa rồi rất nhiệt tình, có mệt lắm ?”, giọng khàn đục mà tình cảm, còn mang theo chút mờ ám.

      Tim đập nhanh, thân thể khẽ co rút lại, làm nhịn được mà thở gấp, ngọn lửa vừa mới tắt lại bùng cháy: “Đừng……..Tha cho em, em mệt lắm rồi.”, thở dốc , cầu xin giống như lúc nãy khi bị hành hạ.

      Lăng Bắc Triệt cười cười, buông ra, cùng từ bên trong cơ thể ra ngoài: “Tối nay tạm tha cho em, tắm trước .”, dịu dàng , ôm lên, cùng nhau về phía nhà tắm.

      ôm ngồi trong bồn tắm hình bầu dục to lớn, nhàng lau rửa từng tấc da thịt cua : “Em gầy nhiều quá.”, nhìn cánh tay mảnh khảnh của , thương xót : “Trước tiên ở nhà bồi dưỡng thân thể, nghỉ ngơi thời gian rồi mới quay về làm việc, có được ?”, ở bên tai giọng hỏi.

      “Ừ, lần này nghe lời .”, Quách Mạn cũng cảm thấy khi dạy học bản thân phải chịu rất nhiều khổ cực, thân thể lúc này yếu hơn nhiều so với trước kia, nghỉ ngơi thời gian cũng là điều hợp lý, hơn nữa, bọn họ cũng muốn có con…

      “Ngoan.”, Lăng Bắc Triệt xong liền thưởng cho nụ hôn lên má, Quách Mạn mỉm cười hạnh phúc, dựa vào lồng ngực , khi nhớ đến những ngày tháng đáng sợ kia giờ phút này giống như giấc mơ ngọt ngào.

      Cứ như vậy dựa vào lồng ngực vững trãi của , dần dần ngủ thiếp , Lăng Bắc Triệt nhìn thấy ngủ liền nhàng ôm đứng dậy ra khỏi bồn tắm trở về phòng ngủ. mặc quần áo lại cho , cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp hỏi tình hình của Tôn Đại Phi.

      Khi Quách Mạn tỉnh dậy, mới vừa mở mắt ra nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Triệt, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ngón tay cũng tự chủ mà chạm vào gương mặt , nhàng vuốt ve, phác họa hình dáng ngũ quan mặt.

      đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như này tốt. Người thầm thương nhiều năm như vậy trong lòng cũng có , hơn nữa cũng , rất hạnh phúc.

      Mấy năm trước hai người vô duyên, mấy năm sau gặp lại, sớm cũng muộn, vừa đúng lúc. Quách Mạn nhìn , rấy muốn câu: ra là vẫn còn ở đây.

      Lăng Bắc Triệt bỗng mở mắt liếc nhìn , Quách Mạn kinh ngạc rồi cười cười: “ tỉnh lâu rồi, có phải ?”

      “Em thông minh. Là người lính đặc công, làm sao lại biết kẻ địch nhân cơ hội mà lợi dụng mình?”

      “Ai thèm.” Quách Mạn đỏ mặt gắt lên, những cũng vẫn để tay chạm vào sống mũi thẳng tắp của .

      “Trừ em ra, còn có ai nữa?”, Lăng Bắc Triệt bắt lấy tay , hôn cái vào lòng bàn tay, rồi lại vuốt ve.

      Quách Mạn ngồi dậy, Lăng Bắc Triệt cũng dậy theo, nhìn đồng hồ, hai người vậy mà ngủ tới chín giờ rưỡi sáng. Lâu lắm rồi được ngủ ngon như vậy, khóe mắt Lăng Bắc Triệt liếc nhìn Quách Mạn, trong lòng hạnh phúc mỉm cười.

      Trước kia, cảm thấy Quách Mạn thuộc về loại người vợ hiền lành điển hình, cũng là mẫu con phổ biến. như vậy rất thích hợp để kết hôn, cũng biết được sau này sau này có thể được , chỉ cảm thấy tốt, muốn cùng kết hôn.

      lại thể ngờ rằng, trái tim của mình bị đơn giản như vậy cướp mất, yếu đuối nhưng bản chất lại rất kiên cường, bị điều đó chinh phục.

      ***

      Phòng bếp gọn gàng sạch , ánh sáng chan hòa, Quách Mạn đứng bên cạnh bếp ga, Lăng Bắc Triệt đứng ở sau lưng , hai tay nhàng ôm lấy , nhìn chiên trứng. Khoảng thời gian yên bình, màng danh lợi. Hai người khó có lúc mới tận hưởng được cuộc sống gia đình bình thường.

      muốn ăn chín hai mặt hay mặt?” Quách Mạn lật miếng trứng trong chảo, giọng hỏi.

      mặt.”, Lăng Bắc Triệt giọng , sau đó buông eo ra, giúp chuẩn bị bàn ăn.

      lát nữa chúng ta về nhà gặp bà nội chút chứ? , bà nội nhất định tức giận.”, Quách Mạn lấy trứng chiên ra khỏi chảo, .

      Lăng Bắc Triệt gật đầu cái: “Trước tiên ghé bệnh viện trước, ghé thăm Tôn Đại Phi.”, .

      Hai người ăn xong bữa sáng phong phú, liền lập tức đến bệnh viện. Quách Mạn ở đường nghe Lăng Bắc Triệt nhắc đến chuyện của Tôn Đại Phi, khỏi thở dài mà lắc lắc đầu.

      Sau khi Ôn Uyển được cấp cứu vẫn chưa có tỉnh, bọn họ đến phòng bệnh thấy Tôn Đại Phi ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay vẫn nắm lấy tay Ôn Uyển, hai người bình tĩnh đứng nhìn, muốn quấy rầy, bởi vì lúc này Tôn Đại Phi xem ra rất đau lòng.

      Tôn Đại Phi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Uyển, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của , trái tim mơ hồ co rút. vốn nên có quan hệ với , bởi vì biết mối quan hệ sâu xa giữa Ôn Uyển cùng với Cố Diệc Thần nên mới chú ý đến .

      nữ tiếp viên hàng , đại mỹ nữ tiêu chuẩn. Mặc dù, người đẹp giống như Ôn Uyển, từng thấy rất nhiều.

      mọn, cho rằng Ôn Uyển là người phụ nữ mưu mô, ngoài mặt tuy để ý đến Diệc Thần, nhưng ra là lạt mềm buộc chặt. cố ý tiếp cận với , đề phòng . Ở trong lòng Tôn Đại Phi, Cố Diệc Thần chỉ là an hem tốt, mà còn là ân nhân cứu mạng của ta.

      Sáu năm trước, nếu như có Cố Diệc Thần, ta sớm hy sinh.

      Chuyện của Cố Diệc Thần, chính là chuyện của ta.

      “Ôn Uyển, em tỉnh lại .” Sau hồi ta mới nặn ra được mấy từ này, giọng khô khốc mà nghiêm túc, giống như đùa giỡn.

      vốn là người có tiền đồ rộng mở, có thể gả cho người đàn ông tốt, nhưng bởi vì ta mà thiếu chút nữa mất mạng. Tôn Đại Phi biết mình có lỗi với , mục đích tiếp cận ban đầu còn nữa.

      Nếu , ta có thể hoàn toàn có thể để rời …….

      ta cũng biết, Ôn Uyển thích mình, bởi vì bị tau y hiếp nên mới ở lại Thủ Đô lâu như vậy.

      “Ôn Uyển, em mau tỉnh lại , nếu vứt tiểu tử kia .”, nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, Tôn Đại Phi tức giận uy hiếp . Hai vợ chồng Lăng Bắc Triệt đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ kích động của ta, bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Ôn Uyển giống như nghe được lời của Tôn Đại Phi, ngón tay khẽ động, mí mắt cũng chớp chớp, nhưng rất lâu vẫn mở mắt được.

      “Con…..Con….”, đôi môi trắng bệch khẽ cử động, khàn khàn , giống như sợ Tôn Đại Phi đem đứa bé mất, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống, Ôn Uyển cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy cổ tay bị ta nắm chặt, cổ họng Tôn Đại Phi lúc này nghẹn ngào.

      “Tỉnh lại cho . Nếu mang tên tiểu tử kia vứt đấy.”, lại uy hiếp , trong lòng Ôn Uyển sinh ra trận kích động, ho khan mấy tiếng, giống như là muốn ho ra máu.

      Khi xe bị tai nạn, theo bản năng che chở cho bụng, khiến cho lồng ngực bị thương tổn, xuất huyết.

      Chừng mấy phút sau chậm rãi mở mắt ra, Tôn Đại Phi luống cuống đứng lên, gắt gao nắm chặt tay , trong lòng vô cùng kích động.

      Lăng Bắc Triệt thấy Tôn Đại Phi kích động như vậy, cho là Ôn Uyển xảy ra chuyện, vội vàng chạy tìm bác sỹ. Chỉ chốc lát sau, bác sỹ cùng y tá chạy tới kiểm tra cặn kẽ cho Ôn Uyển, sau khi xác định là còn gì đáng lo nữa. “Con của tôi…..Con của tôi đâu?”, Ôn Uyển kích động hỏi, nhìn Tôn Đại Phi cái mà chỉ lo lắng hỏi bác sỹ.

      “Ôn tiểu thư, con của ở trong phòng sơ sinh, chúng tôi mới cho bé uống sữa, bé rất khỏe mạnh. hãy yên tâm .”, y tá vội vàng .

      Lúc này Ôn Uyển mới yên tâm, nhớ tới màn đáng sợ trước, trong lòng quặn đau rồi gật đầu cái. Đứa bé có chuyện gì là được rồi, nếu cũng sống nổi nữa.

      Lăng Bắc Triệt biết được tình trạng của Ôn Uyển ổn định, cũng vào phòng bệnh mà lặng lẽ rời : “Hi vọng Đại Phi có thể hiểu trái tim mình.”, Quách Mạn cảm thán . Lăng Bắc Triệt cười cười: “Đại Phi ở trong xương cốt vẫn còn có trách nhiệm của quân nhân, em yên tâm .”

      Lời của Lăng Bắc Triệt làm cho Quách Mạn kinh ngạc, vừa vừa nghe kể chuyện trước đây của Tôn Đại Phi.

      ra Tôn Đại Phi cũng từng lính, cũng từng trúng tuyển vào bộ đội đặc công. Trong lần làm nhiệm vụ vì xảy ra bất trắc, Tôn Đại Phi đả thương con tin, sau đó ta liền giải ngũ.

      ***

      Trong phòng bệnh, Ôn Uyển yên lặng , nhắm mắt lại nhưng cũng ngủ. Tôn Đại Phi bưng chén nước đến gần: “Em uống nước ?”, ta giọng hỏi.

      Ôn Uyển vẫn yên lặng, lời, cũng cử động, mắt vẫn nhắm. như vậy làm cho Tôn đại Phi hết cách, chỉ còn biết gọi y ta vào để khuyên nhủ .

      “Tiểu thư, làm phiền giúp tôi gọi cuộc điện thoại được ?”, thấy Tôn Đại Phi có ở đây, Ôn Uyển len lén chuyện với y tá, y tá gật đầu cái, Ôn Uyển đem số điện thoại cho ta biết rồi cảm ơn.

      nhờ y tá gọi cho trai của mình, cho ấy tới đón . Đối với Tôn Đại Phi, trong lòng của lúc này lạnh.

      Mới đầu còn cho là ta rất thú vị, là người đàn ông rất có sức hút, cũng cho là ta có lòng với mình, cũng cảm thấy bản thân mình còn tuổi, cũng nên chuyện đương rồi, Cố Diệc Thần cũng với cuối cùng chính là có duyên.

      Nhưng mà, ta lại vì Cố Diệc Thần mà tiếp cận với , sau khi biết được trong lòng cũng lạnh lẽo .

      muốn rời , ta liền uy hiếp . biết mình tại sao phải chịu uy hiếp của ta, ra có thể hoàn toàn rời …..Có lẽ trong lòng còn có chút hi vọng ta thay đổi, coi như , cũng vì đứa bé mà suy nghĩ lại….

      Nhưng sai rồi, sai lầm nghiêm trọng. Trong khi mang thai, ta hề quan tâm, còn thường xuyên mang người phụ nữ khác về đả kích .

      Sau khi Tôn Đại Phi trở lại phòng bệnh lần nữa thấy trong phòng xuất mấy người đàn ông nữa, tay cầm hộp đựng thức ăn, ta hỏi: “Mấy người là ai?”, lúc này chỉ thấy người đàn ông ngồi bên giường Ôn Uyển, đem dịu dàng ôm vào ngực, bộ dáng kia xem ra rất thân mât.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 18: muốn xa cách

      Edit: Thiên Kết.

      Trong lòng Tôn Đại Phi vô cùng chua xót, khóe miệng giật giật, ta đem hộp thức ăn đặt lên bàn. Sắc mặt Ôn Uyển vẫn còn cực kỳ tái nhợt, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta cái, thân thể lúc này được người đàn ông kia buông ra, ta bước tới trước mặt Tôn Đại Phi, muốn vươn tay ra nắm lấy cổ áo Tôn Đại Phi, nhưng Tôn Đại Phi lại phản ứng nhanh mau chóng tránh được.

      mặt người đàn ông kia mang theo vẻ độc ác, muốn đưa Tôn Đại Phi dồn vào chỗ chết. ta ra dấu cho hai tên thuộc hạ tiến lên bắt Tôn Đại Phi lại, nhưng Tôn Đại Phi vẫn dễ dàng tránh thoát.

      . Đừng.” Ôn Uyển lớn tiếng kêu, trong tim lúc này giống như có lửa thiêu, khổ sở ho khan mấy tiếng.

      trai của ấy? Tôn Đại Phi cau mày, nhìn người đàn ông hung ác trước mặt, thầm nghĩ. ra người đàn ông này chính là Ôn Trọng Luân, là nhân vật nổi tiếng trong giới người Hoa ở Canada. Người đàn ông kia mặt thân quần áo màu đen, môi mỏng mím chặt lúc này chậm rãi mở ra: “Hôm nay tôi tới để mang Ôn Uyển cùng đứa bé . Ai dám ngăn cản, đừng trách tôi khách khí.”, Ôn Trọng Luân trầm giọng , con ngươi sắc bén cũng ánh lên tia lạnh lẽo.

      Tôn Đại Phi nghe ta vậy bàn tay nắm chặt, nhìn về phía giường bệnh của Ôn Uyển.

      , để em câu với ta.” Ôn Uyển yếu ớt , Ôn Trọng Luân nhìn cái, sau đó mang theo thuộc hạ rời khỏi phòng bệnh, ta biết Tôn Đại Phi dám làm gì .

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, phòng bệnh lúc này rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy được tiếng động của các dụng cụ y tế, Ôn Uyển suy yếu dựa vào đầu giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Tôn Đại Phi nhìn im lặng như vậy, trong lòng cùng trầm xuống.

      vẫn giống như thiếu nữ dịu dàng lúc trước, nhưng khi người phụ nữ như vậy mà quyết tâm tuyệt đối thay đổi.

      “Tôn Đại Phi, hôm nay tôi muốn mang đứa bé . Hi vọng lần này cản trở nữa, nếu , tôi cũng khách khí với .”, giọng của rất , nhưng từng chữ lại rất kiên định. Lúc trước ta đem tất cả giấy tờ tùy thân của gồm chứng minh nhân dân, hộ chiếu giấu , khi đó quan tâm, bởi vì cũng muốn ra .

      Từ sau khi cha qua đời vì tai nạn giao thông, càng cần tình thương của cha, cảm thấy đứa bé nếu có tình của cha rất đáng thương. Vì đứa bé, lựa chọn ấm ức, dám cho người trong nhà biết mà ở lại.

      Nhưng Tôn Đại Phi làm đủ mọi cách để cho trái tim tổn thương, cũng ôm lấy hi vọng nữa, người như vậy, có tư cách làm cha sao?

      thể nào.” Tôn Đại Phi lập tức phản đối, giọng rất lớn cũng rất kiên định.

      Ánh mắt Ôn Uyển rốt cuộc cũng nhìn sang ta, vẻ mặt Tôn Đại Phi lúc này rất lo lắng, nếu như được bắt đầu lại Tôn Đại Phi là người tình rất tốt, đối xử với phụ nữ rất ân cần, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hoàn toàn chiếm được trái tim .

      “Vậy tôi chỉ có thể để cho trai xử lý rồi, Tôn Đại Phi, nếu như muốn đứa bé, tôi càng thể nào giao nó cho .”, Ôn Uyển tiếp, đứa bé kia là do liều cả sinh mạng mới giữ được, là khổ cực mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được.

      Là do chính ta cần.

      “Mặc kệ là em hay đứa bé kia. ai được phép .” Tôn Đại Phi kích động quát.

      “Tại sao? Tôi đến tột cùng là đắc tội gì với ? Tôi muốn phá hoại tình cảm của Cố Diệc Thần. Tôi sớm chết tâm với ấy. Vậy tại sao cho tôi được sống cuộc sống tự do. Bởi vì gia cảnh lớn, có thể tùy tiện làm bậy sao? Khụ khụ khụ.”, Ôn Uyển la lớn, trận ho kịch liệt cũng kéo tới, mùi máu tươi xông lên, máu tràn ra ngoài.

      Tôn Đại Phi nhìn thấy màn ghê sợ trước mặt: “Ôn Uyển. Bác sỹ.”, liền lo lắng bước nhanh về phía trước, ngồi xuống bên mép giường , bàn tay to lớn vỗ vỗ lên lưng.

      “Khụ khụ khụ.” Ôn Uyển ngừng ho khan, nước mắt cũng muốn rơi xuống, trong lòng đầy cảm giác chua xót cùng uất ức.

      Ôn Trọng Luân chạy vào, kéo Tôn Đại Phi ra, lúc này bác sỹ cũng tới, kiểm tra xong Ôn Uyển cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thể tức giận, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôn Đại Phi nghe xong càng lo lắng hơn, dám lời nào.

      , dẫn em cùng bảo bảo .”, Ôn Uyển vẫn lại câu kia, nhưng giọng rất lớn, Tôn Đại Phi nghe được run sợ, muốn mở miệng, nhưng lại sợ tức giận.

      Chẳng lẽ cứ như vậy để cho rời sao? Tôn Đại Phi biết trong lòng mình muốn, nhưng lại xị mặt ra được lời muốn giữ lại.

      “Em đừng , .”, ta mở miệng lớn tiếng , sau đó ra khỏi phòng bệnh.

      ***

      Tôn Đại Phi nhốt mình trong biệt thự, uống say đến chết. Lúc đó, ta ngồi dựa vào ghế salon sàn nhà, bên cạnh còn có mấy vỏ chai rượu. Trong đầu muốn suy nghĩ gì, chỉ muốn làm cho thần kinh của bản thân tê dại , liều mạng mà uống rượu…….., dạ dày lúc này cũng trở nên nóng hừng hực.

      ta đưa tay xoa bụng, trong đầu thoáng qua hình ảnh Ôn Uyển nấu cháo cho mình, khóe miệng cười chua xót. Chỉ chốc lát sau, trong đầu lên cảnh tượng ta cùng với dây dưa giường. Đêm đầu tiên ngượng ngùng, có lúc kinh ngạc, có lúc phóng túng….

      Đấy là người phụ nữ đầu tiên trong những năm này, ta lần lại lần muốn chiếm giữ, biết thỏa mãn. Nhưng ta lại cho phép bản thân mình lòng với .

      thể nào , cũng thể nào cưới , bời ngay từ đầu khi dây dưa với xuất phát từ tình .

      Vui đùa chút là được rồi, ai ngờ, lại xuất sinh mệnh . Tôn Đại Phi hối hận đêm đó vì nhất thời động tình, nên quên mất biện pháp ngừa thai. Chuyện này chỉ xảy ra với mình Ôn Uyển mà thôi.

      “Rầm.” cửa phòng bị người khác đá văng, Tôn Đại Phi vẫn nhúc nhích, giống như là nghe thấy, lúc này Cố Diệc Thần cùng Lăng Bắc Triệt chạy vào, trong phòng tràn ngập mùi rượu, hai người vô cùng tức giận. Cố Diệc Thần bước tới, kéo ta đứng lên.

      “Tôn Đại Phi. Con mẹ nó, bây giờ cậu còn giống đàn ông sao? Xem cậu bây giờ ra cái bộ dạng gì rồi.”, Cố Diệc Thần tức giận quát, Tôn Đại Phi từ trước đến giờ rất nghe lời . Nhưng lần này, ta giống như nghe thấy, hề nhúc nhích.

      “A Thần, cậu buông cậu ta ra.”, Lăng Bắc Triệt khuyên nhủ Cố Diệc Thần buông ra, Tôn Đại Phi giống như chút sức lực nào, cả người lại ngã xuống.

      “Đại Phi, cậu có thể tỉnh táo lại được ? Ôn Uyển với con cậu vẫn còn ở bệnh viện, cậu còn có cơ hội giành bọn họ về.” Lăng Bắc Triệt tức giận la mắng.

      “Các người đừng có khuyên nhủ tôi nữa, phải chỉ là người phụ nữ thôi sao, ông đây muốn có đầy.” Tôn Đại Phi rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng lời vừa ra làm cho Cố Diệc Thần muốn đập chết ta.

      “Con mẹ nó, đây là lời người đàn ông nên sao? Ôn Uyển may mắn khi cần cậu.” Cố Diệc Thần tức giận la lớn.

      Lúc đó, trong bệnh viện.

      Ôn Uyển ôm đứa bé xinh xắn nhắn, ánh mắt thương nhìn đứa con trai mà mạo hiểm tính mạng để cứu, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Lăng Bắc Sam cùng Quách Mạn khi vào nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy rất ấm áp.

      Thấy Lăng Bắc Sam cùng Quách Mạn, Ôn Uyển gật đầu cái, Lăng Bắc Sam cũng đơn giản mà giới thiệu Quách Mạn.

      “Ôn Uyển, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn khuyên nhủ , nên ở lại đây . Đứa bé còn như vậy, nghĩ thằng bé cần tình của cha sao?”, Lăng Bắc Sam lên tiếng.

      “Đúng vậy, tôi tin tưởng nhất định có tình cảm với Đại Phi, nếu tại sao sinh còn giúp ấy?” Quách Mạn cũng khuyên nhủ. Ôn Uyển cười. Đúng vậy, có tình cảm, nhưng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. cũng thử chờ đợi mấy tháng, cũng từng tin rằng Tôn Đại Phi cảm động vì …..

      “Các người cần khuyên tôi nữa, , ban đầu tôi muốn cho ta biết, tự mình trở về Canada. ta, tôi cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé thành người, tôi cũng biết, đứa bé lớn lên thiếu tình thương của cha rất đáng thương. Tôi cho ta cơ hội, là ta lần lại lần vứt bỏ.” Ôn Uyển nhàng ôm đứa bé, chuyện giống như đây là chuyện liên quan đến mình.

      Nhìn thấy bộ dạng này của , Lăng Bắc Sam cùng Quách Mạn nhìn nhau, giờ phút này Ôn Uyển chính là đau thương quá thành ra chết tâm.

      “Đại Phi nhốt mình uống rượu. Tôi xem ấy phải là có tình cảm với , Ôn Uyển, vì đứa bé mà suy nghĩ lại .” Lăng Bắc Sam lại khuyên nhủ, biết Tôn Đại Phi rất phong lưu, nhưng lại chưa từng thấy con người cà lơ phất phơ như ta đau lòng như vậy, nhất định là đối với ấy có tình cảm, mới khổ sở như vậy.

      Ôn Uyển còn cảm giác gì, dù cho ta có như thế nào nữa, cũng nhất định động lòng.

      “Các người đừng khuyên tôi nữa, ngày mai tôi . Chỉ muốn nhờ hai người nhắn với Tôn Đại Phi, đứa do tôi nuôi nấng, nhưng nếu ta muốn vẫn có thể tới thăm.” Ôn Uyển xong câu này trong lòng cũng đau đớn.

      ***

      Đêm tối, trong phòng bệnh yên tĩnh hề có chút tiếng động, Ôn Uyển nhìn đứa bé trong ngực ngẩn người mà mất ngủ. Mấy tiếng nữa trời sáng, lần này ra , cần chịu uy hiếp của Tôn Đại Phi nữa.

      bóng người lặng lẽ đến gần, phát ra, cho đến khi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt: “Ai vậy.”, kinh hãi kêu lên, vội vàng mở đèn.

      Tóc tai lộn xộn, râu ria bờm xờm, nhìn người đàn ông bê tha đứng bên cạnh giường trong lòng cả kinh: “ tới làm gì?”, Ôn Uyển nhưng vẫn theo bản năng đem tiểu bảo bảo ôm vào trong ngực.

      Tôn Đại Phi lên tiếng, bước lại gần, đứng ở bên giường bệnh nhìn : “ tới để em đừng .”, giọng cực kỳ khàn, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại.

      “Vậy về , tôi phải con rối cho điều khiển, tôi được .”, Ôn Uyển lạnh nhạt .

      “Vậy cũng còn cách nào đành phải dùng lại chiêu cũ, ép buộc trai em bỏ vốn đầu tư ở Trung Quốc.”

      “Tôn Đại Phi. Đến cùng có phải là đàn ông hay ?", lời của ta vừa mới kết thúc, Ôn Uyển kích động quát lên, giọng của làm tiểu bảo bảo hoảng sợ, thằng bé oa oa gào khó, Ôn Uyển đau lòng nhìn thằng bé, ngồi dậy ôm con trai vào ngực, cẩn thận vỗ : “Đồng Đồng đừng khóc, đừng sợ, mẹ hung dữ với con, đừng khóc.”

      Tôn Đại Phi nhìn ngừng dỗ tên tiểu tử kia, trong lòng liền mềm mại.

      “Em cho nó bú thử xem.” ta nhịn được , Ôn Uyển nhìn ta, sau đó mới cho thằng bé ăn.

      Tiểu tử này quả nhiên hết khóc, khóe miệng Ôn Uyển cũng nhếch lên nụ cười, Tôn Đại Phi cũng thở phào nhõm, luống cuống đứng ở đó, trong lòng hạ quyết tâm, giống như là cố gắng, sau đó tiến lên bước.
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 19: Em là vợ

      Edit: Thiên Kết

      Ôn Uyển thấy Tôn Đại Phi bước đến gần, theo bản năng muốn né tránh, nhưng lúc này Tôn Đại Phi ngồi xuống bên mép giường của . Mùi rượu người ta làm cho cảm thấy tức giận, trong đầu lại nhớ đến lúc ta bị đau dạ dày, đau đến sắc mặt trắng bệch cũng chịu ra và chịu bệnh viện…

      Tay của Ôn Uyển đột nhiên bị ta giữ lại, trong lòng chợt cả kinh, muốn giật về, nhưng bàn tay ta nắm rất chặt: “Ở lại , cho cơ hội.”, ta trầm giọng , trong giọng giấu quá nhiều thứ. Người kiêu ngạo như ta, đây là lần đầu tiên dùng giọng van xin để với .

      Ôn Uyển sợ làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo bú trong ngực nên có giãy giụa nữa, sau khi nghe thấy lời của Tôn Đại Phi, trong lòng khỏi kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười.

      “Nếu như tôi cho biết, lúc tôi mang thai ba tháng đầu, mỗi ngày đều nôn nghén nhưng có ai chăm sóc, sáu tháng sau tự mình vác bụng bự mua đồ ăn, lúc tôi bị tai nạn, có xuất ….. Bây giờ với tôi câu này, muốn tôi ở lại sao?”, Ôn Uyển giọng , ánh mắt vẫn nhìn chằm đứa trong ngực, thiếu chút nữa thành xác hai mạng, khổ sở như vậy, làm sau mà quên được?

      Tôn Đại Phi nghe lời của Ôn Uyển, chợt cảm thấy bản thân mình cùng đường rồi, trong lòng khỏi co rút. Nhưng biết, nửa đêm ta vẫn thường kiềm chế được mà lén thăm ………………

      “Cái gì cũng đừng nữa, tôi hận . Chỉ cần để yên cho tôi ra , tôi rất biết ơn . Về sau vẫn có thể tới thăm Đồng Đồng, nó vẫn là con trai của , nếu như thừa nhận.”

      thừa nhận. con mẹ nó lúc em cũng biết đó là con . ….” Tôn Đại Phi nghe thấy lời của ……., trong lòng khỏi khẩn trương, kích động.

      “Oa oa oa.”, Tiểu Đồng Đồng bị giọng của ta làm cho sợ hão gào khóc, Ôn Uyển cũng ngạc nhiên bởi vì những gì ta , đột nhiên Tiểu Đồng Đồng trong ngực đột nhiên bị ta đoạt mất.

      Đứa bé trong ngực đột nhiên bị giật mất, Ôn Uyển sợ hãi: “Tôn Đại Phi. đem thằng bé trả lại cho tôi.”, sợ ta cướp đứa bé, Ôn Uyển la lớn, muốn xuống giường, nhưng lại thấy Tôn Đại Phi ôm Tiểu Đồng Đồng bước vẫn đứng yên tại đo, hai cánh tay nhàng đung đưa.

      ta nên trong lòng khẽ an tâm, ngồi yên giường, nhìn ta vẫn dỗ dành thằng bé, trong lòng Ôn Uyển khỏi chua xót. Nhớ lại những lời ta vừa , giống như hiểu được ý tứ của ta, nhưng lúc này còn tác dụng gì.

      Tiếng khóc của đứa bé trong ngực Tôn Đại Phi cũng dần lại, đôi mắt đen láy long lánh nước mở to nhìn về phía ta, trong tim chợt cảm thấy ấm áp, dâng lên tình cảm của người cha.

      Nhìn con trai trong ngực dần ngủ thiếp , Tôn Đại Phi khẽ nhếch môi, ôm thằng bé về phía Ôn Uyển. Ôn Uyển ngờ rằng ta có thể dỗ đứa bé, có chút kinh ngạc, nhưng hành động ta đem con trả lại cho càng làm thấy kinh ngạc hơn, còn tưởng với tình cách ngang ngạnh của ta trực tiếp ôm đứa bé .

      Ôn Uyển đưa tay nhận lại thằng bé, rồi nhàng đặt nó lên giường: “Em ngủ , , sáng mai cho người tới đưa giấy tờ cùng hộ chiếu trả lại cho em.”, Tôn Đại Phi trầm giọng , ta biết cho dù có những lời kia cũng tha thứ cho ta.

      Lần này Ôn Uyển càng kinh ngạc hơn, im lặng nhìn ta, ta cũng nhìn , con ngươi chợt lóe sáng: “Cảm ơn.”, Ôn Uyển lên tiếng, nhàng hai chữ, trái tim Tôn Đại Phi đau đớn, vỡ vụn.

      ta nhanh chóng xoay người, sợ nếu nán lại giây nữa, buông bỏ hết tất cả kiêu ngạo mà cầu xin .

      Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng của ta, thầm hít hơi: “ mới uống rượu….”, lời quan tâm vừa thốt lên, thấy bước chân ta dừng lại, rồi xoay người, về phía , cúi người, dùng tốc độ nhanh như chớp, giữ chặt ót mà bá đạo hôn xuống.

      “Ưm, ưm…”, ngẩn người, giãy dụa, mà ta vẫn nhúc nhích, nắm chặt lấy đầu , hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của . ấy còn quan tâm đến mình, điểm này làm cho ta mừng rỡ, trái tim cằn cỗi dường như hồi sinh.

      Ôn Uyển giãy giụa, thân thể yếu đuối thể nào tránh khỏi ta, đành để yên cảm nhận nụ hôn cuồng bạo của ta, trong lòng khỏi bị rung động. ta luôn làm cho mất khả năng khống chế, chỉ cần nụ hôn trụ vững được rồi.

      Hôn lâu, bàn tay ta cũng khẽ xâm nhập vào trước ngực đẫy đà của , nhưng nhìn thấy tức giận, khuôn mặt nhắn hồng hồng lên. Đôi môi bởi vì bị ta cường hôn mà sưng đỏ, trong mắt vẫn còn vẻ mơ màng, hết sức mê người.

      “Ôn Uyển, lại muốn rời xa em rồi.”, Tôn Đại Phi xụ mặt xuống, bá đạo cợt nhả . ta có cảm giác, có tình cảm với ta, nếu khi bị ta hôn ý loạn tình mê như thế.

      .”, Ôn Uyển tức giận , Tôn Đại Phi nâng khuôn mặt lên cười ranh mãnh.

      “Ngủ .” ta ra lệnh với .

      ra ngoài.”, cũng chút yếu thế, lớn tiếng , Tôn Đại Phi lại khoát khoát tay, ý bảo bình tĩnh, ta bước về phía sau, ngồi ghế salon của phòng bệnh. Ôn Uyển thấy ta chịu muốn gọi người đến đuổi, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên bất đắc dĩ mà nằm xuống, đem Tiểu Đồng Đồng ôm vào trong ngực.

      Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, cho nên khi vừa nằm xuống ngủ. Qua lúc lâu sau, Tôn Đại Phi đứng lên, tới bên giường bệnh, vén chăn lại cho , nhìn khuôn mặt hai mẹ con an ổn ngủ, trái tim ta khẽ rung động……

      ta tắt đèn ở đầu giường rồi lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.

      ***

      Hôm sau, khi Ôn Uyển tỉnh dậy thấy trong phòng bệnh xuất thêm hai người trung niên, kinh ngạc, nhìn vị phu nhân đoan chính trước mặt tự giới thiệu: “Ôn Uyển, ta là mẹ của Tôn Trạch Ý, tên là Cù Hà, còn đây là cha của nó.”

      Ôn Uyển nhìn sang người đàn ông trung niên khí thế bất phàm bên cạnh, trực giác cho biết là người trong giới Chính trị.

      “Xin chào hai bác, nhưng mà, Tôn Trạch Ý là ai?”, hiểu gì nên hỏi, Cù Hà sửng sốt chút liền giải thích: “À, ta quên, Tôn Trạch Ý là tên của Tôn Đại Phi.”

      Tên của Tôn Đại Phi? Đây vẫn là lần đầu tiên nghe , ra hai người này là cha mẹ ta, nhưng bọn họ tới đây làm gì?

      Lúc này, Tiểu Đồng Đồng cũng tỉnh ngủ, Ôn Uyển tranh thủ ôm lấy thằng bé, muốn thay tã cho nó, Cù Hà vội vàng tiến tới: “Để ta giúp.”, bà nhiệt tình , ánh mắt dịu dàng vẫn luôn nhìn Tiểu Đồng Đồng, nhớ ra bà ấy là bà nội của Đồng Đồng cho nên cũng có từ chối.

      “Tên tiểu tử này rất giống Đại Phi khi còn bé.”, Cù Hà nhìn Tiểu Đồng Đồng, vội vàng .

      Ôn Uyển cười cười, trong lòng khẽ cảm thấy châm chọc, ở cùng với ta thời gian lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên biết tên của ta.

      “Con , tên tiểu tử Tôn Trạch Ý để cho con phải chịu uất ức, ta thay nó tiếng xin lỗi với con.” Tôn Kế Huy tiến lên với Ôn Uyển. Ông chính là quan chức cao cấp trong giới Chính trị, là Bộ trưởng Tôn của Bộ Công An.

      “Đúng vậy, Ôn Uyển, tên tiểu tử nhà chúng ta có lỗi với con. Chúng ta thay con đòi lại công bằng.”, Cù Hà vội vàng , vốn Tôn Đại Phi gần sang tuổi băm nhưng vẫn chưa có đối tượng nghiêm túc nào để chính thức qua lại, ngày ngày đều trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này, cái làm cho bọn họ vui mừng chính là, lần nay xuất hi vọng.

      Hơn nữa, bọn họ cũng điều tra, bối cảnh gia đình Ôn Uyển cũng tệ.

      , hai bác đừng vậy, cháu cùng với ấy có quan hệ gì, cháu hận ấy, bây giờ chỉ muốn coi như chưa từng quen biết. Hai bác cũng cần như vậy. hôm nay cháu trở về Canada.”, Ôn Uyển vội vàng .

      Vợ chồng nhà họ Tôn nghe thấy lời này, trong lòng khỏi khẩn trương, hai mặt nhìn nhau: “Ôn Uyển, chúng ta biết, tên tiểu tử Tôn Đại Phi kia rất nang ngược. Con còn biết, từ bé đến lớn nó như vậy, tên của nó vốn là Tôn Trạch Ý, nhưng khi học tới năm thứ ba của tiểu học muốn ghi tên của mình nữa, bởi vì có quá nhiều nét nên nó tự ý sửa lại thành Tôn Đại Phi, còn là ít nét dễ viết. Tên tiểu tử đó nó vốn hành động suy nghĩ nhưng tuyệt đối là có ý xấu.”, Cù Hà vội vàng .

      Nghe lời mẹ Tôn , Ôn Uyển cảm thấy, đó chính là khả năng của Tôn Đại Phi. Chỉ là, mục đích ta đến gần phải là……

      Chuyện buồn cười nhưng lại bị thay thế bằng khổ sở trong lòng: “Bác trai, bác , hai người cần khuyên nhủ cháu, cảm ơn hai người có lòng với cháu, nhưng khi cháu quyết định bao giờ thay đổi.”, Ôn Uyển lẽ phép .

      “Hai người sao lại ở đây?”, trong khi phòng bệnh lâm vào hoàn cảnh khó xử đột nhiên Tôn Đại Phi mang theo hộp đựng thức ăn vào. ta sợ bọn họ tới để ngăn cả ta cùng Ôn Uyển, những năm này, bọn họ vẫn khuyên ta kết hôn, nhưng ta chịu, cho nên hay mang những người phụ nữ đàng hoàng về nhà chọc giận họ.

      “Đồ khốn kiếp. Thái độ này của mày là sao?” Tôn Kế Huy tức giận quát.

      “Ông cụ, các người ngàn vạn lần đừng đặt chủ ý lên hai mẹ con bọn họ.” Tôn Đại Phi nhìn thấy Cù Hà ôm con trai mình vui hướng về phía cha mình mà .

      “Tên tiểu tử này, lung tung gì vậy? Chúng ta tới đây là giúp con giữ Ôn Uyển lại.”, Cù Hà biết con mình hiểu lầm, vội vàng tức giận , lúc này Ôn Đại Phi giành lại Đồng Đồng đưa cho Ôn Uyển.

      “Ai cần hai người giữ, Uyển Uyển người ta căn bản cũng muốn . Đúng ?” Vẻ mặt Tôn Đại Phi bên ngoài tuy cười nhưng trong lòng cười nổi, xong liền cúi người hôn lên gò má Ôn Uyển cái. Hai vợ chồng nhà họ Tôn cùng Ôn Uyển đều trợn mắt há mồm.

      “Con.”

      “Nếu như vậy, Ôn Uyển, ta với bác trai trước, buổi trưa trở lại thăm con.”, Cù Hà vội vàng rời cùng chồng.

      Ôn Uyển còn muốn gì đó nhưng bọn họ rời khỏi phòng bệnh, nhìn Tôn Đại Phi lấy hộp đựng thức ăn ra tức giận. nghĩ thầm trong bụng, tại sao giờ này trai còn chưa tới đón, hai mắt chăm chú nhìn về phía cửa phòng.

      “Đừng nhìn nữa, Ôn Trọng Luân là người của rồi.”

      có ý gì?”, Ôn Uyển tức giận hoi.

      cùng với ấy giờ trở thành đối tác, cũng là quan hệ của vợ với em rể.” Tôn Đại Phi xong lấy từ túi quần jean ra hai tờ giấy màu đỏ, đưa tới trước mặt .

      Giấy hôn thú?!

      Ôn Uyển kinh ngạc nhìn hai tờ giấy màu đỏ, đầu óc trở nên mơ hồ, mở tờ ra nhìn vào bên trong, nam ở bên trái, nữ ở bên phải, còn có hình của cùng Tôn Đại Phi. bên là Tôn Trạch Ý, bên còn lại là Ôn Uyển.

      Tôn Đại Phi nhìn thấy ngẩn người, khóe miệng cười hả hê: “Đó là giấy hôn thú , Ôn Uyển, em thành vợ rồi.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20: Kiên trì rời

      Edit: Thiên Kết

      Ôn Uyển nghe thấy lời của Tôn Đại Phi, trong lòng vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn ta chằm chằm, đôi tay nắm chặt tờ hôn thú, dùng sức xé ra làm hai nửa: “Giả. Nhất định là giả.”, rống to, dùng sức xé rách, lại xé rách, đem tờ giấy màu đỏ xé thành những mảnh đỏ, sau đó nèm vào khuôn mặt nghiệt của Tôn Đại Phi.

      Những mảnh vụn bay toán loạn, mặt Tôn Đại Phi thoáng qua vẻ đau lòng, Ôn Uyển lại nổi điên đem tờ còn lại xé nát, là giả nhất định là giả, coi như ta có lợi hại hơn nữa cũng thể nào trong đêm làm được hai tờ hôn thú này. Hơn nữa có quốc tịch nước ngoài, cho nên phải thông qua đại sứ quán.

      “Em xé . Xe nát cũng sao, ở Cục dân chính vẫn còn lưu lại thông tin. Hơn nữa, tờ hôn thú này có hiệu lực từ khi em mang thai sáu tháng rồi.” Tôn Đại Phi kích động , Ôn Uyển kinh ngạc nhìn ta.

      sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng: “ lừa tôi. lừa tôi. Tôn Đại Phi. Tôi kiện . Kiện tội xâm phạm nhân quyền. Tôi đồng ý như vậy đâu.”, Ôn Uyển kích động quát, tại sao ta có thể khống chế như vậy, tại sao ta muốn cái gì đều phải đáp ứng?

      ta càng như vậy, chỉ làm cho thêm đau khổ, thất vọng, tôn trọng ban đầu cũng còn nữa.

      Nhìn dáng vẻ quyết liệt của Ôn Uyển, trong lòng Tôn Đại Phi khỏi khẩn trương, cảm giác được rằng chán ghét mình, cơ hội cũng chịu cho ta. Chẳng lẽ vẫn tiếp tục đeo bám lấy sao?

      “Em đừng ồn ào nữa, làm con sợ. Ăn cơm trước .”, giọng ta nhàng hơn, từ từ tới bên giường bệnh, đem chiếc bàn dựng lên, rồi đem bữa sáng chuẩn bỉ a.

      để cho tôi gặp trai, tôi ăn.”, Ôn Uyển vừa dứt lời, liền đưa tay nặng nề đẩy Tôn Đại Phi ra, tay cũng đánh lên cánh tay ta: “A”, ta hét lên tiếng làm cho Ôn Uyển kinh ngạc, rồi nhìn thấy máu từ cổ tay ta thấm ra, đem áo sơmi màu trắng nhuộm đỏ.

      Lúc này Ôn Uyển mới ý thức được, sắc mặt Tôn Đại Phi cực kỳ tái nhợt.

      ta bị thương?

      Tại sao lại bị thương? Ôn Uyển kinh ngạc, nhưng cũng muốn quan tâm nhiều hơn nữa.
      “Được, kêu ta, em ăn cơm trước .”, Tôn Đại Phi chịu đựng đau đớn cánh tay, năng lưu loát, lúc này, Ôn Trọng Luân cũng vào.

      trai. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em muốn trở về Canada.”, Ôn Uyển kích động , quyết tâm ra . rất ít khi quyết tâm làm việc gì đó, nhưng khi quyết tâm cũng dễ dàng mà thay đổi. Mặc kệ Tôn Đại Phi có quấn chặt lấy hay cưỡng chế cũng được.

      Tôn Đại Phi lên tiếng, nắm chặt lấy cánh tay bị thương, ra bên ngoài phòng bệnh.

      Sau khi tar a ngoài, Ôn Trọng Luân lên tiếng: “Uyển nhi, cảm thấy tên Tôn Đại Phi đó lòng với em.”, Ôn Trọng Luân lên câu này, làm Ôn Uyển kinh ngạc nhìn người trai tuy cùng huyết thống nhưng luôn thương chiều chuộng mình.

      Ôn Trọng Luân đem chuyện Tôn Đại Phi tới tìm ta lúc bốn giờ sáng.

      ***

      “Cậu cậu lòng, tôi tin sao?”

      nghĩ sao?” Tôn Đại Phi hỏi xong, Ôn Trọng Luân ném cho ta cái dao găm .

      “Phế tay trái của cậu .”, Ôn Trọng Luân lạnh lùng , vẻ mặt trầm nhìn Tôn Đại Phi, có vẻ gì là đùa giỡn. Tôn Đại Phi nhận lấy cái dao găm, phản đối, mà vén ống tay áo trái lên: “Tôi hôm nay phế tay trái, phải đồng ý, mang Ôn Uyển .”, Tôn Đại Phi lạnh lùng .

      Tôn Đại Phi xong, tay phải cầm dao găm sắc bén, hướng về phía cổ tay trái mà đâm nhát, dao găm sắc bén là đứt gân tay của ta.

      Máu tươi bắn ra, sắc mặt ta trong nháy mắt trắng bệch, từ sau khi xuất ngũ, đây là lần đầu tiên ta phải chịu đau khổ như vậy.

      “Con bé ở lại hay , là chuyện của nó, tôi quản dược. Sau này nếu như cậu thương nó, dù chỉ là chút, tôi nhất định tha cho cậu.”, Ôn Trọng Luân lạnh lùng , mới vừa rồi, nếu như ta có ngăn cản lại, cánh tay trái của Tôn Đại Phi tàn phế .

      ***

      . nên đối xử với ấy như vậy, cũng cần nhiều với ấy như vậy, đây là quyết định của em, em dễ dàng thay đổi như vậy. giúp, em tự nghĩ cách.”, Ôn Uyển kích động .

      số việc, phải chỉ cần dao là có thể bồi thường, Ôn Uyển cảm thấy trai mình hành động quá theo cảm tính rồi. cũng cảm thấy Tôn Đại Phi quá ngây thơ, nhớ tới sắc mặt trắng bệch của ta lúc nãy, cùng với ống tay áo nhuộm máu mà đỏ, lòng vô cùng đau xót.

      nhiều với Ôn Trọng Luân, còn phải ăn sáng. Đồ ăn rất kỳ quái, đều là những món thích ăn.

      tự chủ nhớ tới khoảng thời gian lúc mới quen Tôn Đại Phi, ta đối xử với cực kỳ tốt, còn bỏ rất nhiều công sức để theo đuổi .

      Khi theo phi hành đoàn công tác ta cũng bất ngờ xuất chuyến bay của , ở ngay trước mặt hành khách ta còn tặng hoa tươi cho , ép phải đồng ý làm bạn của ta, còn có những lúc kích tình, ta kéo vào trong phòng rửa tay, hôn môi mãnh liệt……..

      Khi đó, tuần có ba chuyến bay, mà chuyến nào cũng có thể nhìn thấy ta. Khi đó, cũng biết, ra ta có máy bay tư nhân..

      Mặc dù chưa từng qua tiếng nào với , nhưng bị những phương thức theo đuổi đó, trong lòng cũng dần dần bị ta chiễm giữ.

      ta dịu dàng, lãng mạn, thần bí…..Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm của với Cố Diệc Thần dường như còn, bị ta xoay tròn trong vòng xoáy tình cảm.
      Uống ngụm cháo yến mạch cuối cùng, ngẩn người, lúc này Tôn Đại Phi lại vào, ống tay áo sơ mi màu trắng lúc này vẫn còn nhuộm máu. Nhìn thấy ăn xong rồi, ta nhịn đau dọn dẹp giúp , Ôn Uyển nhìn ta: “Tôi có thông cảm cho , cho nên về sau cần làm những chuyện ngây thơ như vậy nữa. Tôn Đại Phi, phải tôn trọng tôi, để cho tôi ra .”, bình tĩnh .

      “Được. tôn trọng em. Nhưng là, em cũng phải chờ vết thương lành lại . Em muốn nhìn thấy …. .”, cánh tay sưng đau dữ dội làm cho đầu óc còn tỉnh táo. Tôn Đại Phi cũng mất kiên nhẫn.

      ta quát, thân thể chao đảo, Ôn Uyển còn sợ ta, hi vọng lần này ta buông tay .

      gật đầu cái, Tôn Đại Phi lảo đảo ra khỏi phòng bệnh.

      ***

      Sau đó Tôn Đại Phi cũng có xuất , nhưng mà mẹ ta vẫn thường đến thăm , đưa đồ ăn, hoặc đưa quần áo tới cho Tiểu Đồng đồng. Mẹ Ôn Uyển cũng từ Canada cũng về nước, hết lòng chăm sóc cùng đứa .

      Ban ngày Tôn Đại Phi dám xuất , chỉ đợi đến đêm khuya mới len lén đến thăm cùng con trai.

      tháng sau, Ôn Uyển xuất viện, chứng minh nhân dân, hộ chiếu, giấy tờ tùy thân của cũng được Tôn Đại Phi sai người mang tới. Sau khi xuất viện, việc đầu tiên Ôn Uyển làm là đến Cục dân chính, tra ra được rằng cùng Tôn Đại Phi kết hôn, lúc đấy giận đến thiếu chút nữa hộc máu ra,

      Đúng như Tôn Đại Phi từng , khoảng thời gian đăng ký là lúc mang thai tháng thứ sáu. hiểu, tại sao ta lại đồng ý kết hôn cùng …..

      Mấy ngày nay đều ở khách sạn, Ôn Uyển cũng mua vé máy bay về Canada. Trước khi hẹn Lăng Bắc Sam, bởi vì Cố Diệc Thần vẫn còn ở doanh trại thể làm gì hơn là đành nhờ Lăng Bắc Sam chuyển lời đến Tôn Đại Phi.
      “Tôi ly hôn với ta, ta đồng ý, tôi cũng nhất định kiên trì đến cùng.”, ngồi trong quán cà phê, Ôn Uyển lạnh nhạt . Sắc mặt lúc này vẫn còn rất kém, thân thể vẫn rất gầy, căn bản giống với người phụ nữ mới đầy tháng.

      Lăng Bắc Sam bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ôn Uyển, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ đều bênh vực cho phụ nữ. Tôn Đại Phi trước đây tôi đều cảm thấy ấy xấu xa, bị ấy phụ bạc nên chúng tôi đều cảm thấy chịu nhiều ấm ức. Cố Diệc Thần cũng ít lần khuyên bảo ấy…..” Lăng Bắc sam .

      “Nhưng tháng nay, ràng ấy thay đổi rất nhiều. biết, lúc trước cánh tay ấy bị thương, phát sốt, trong miệng cũng ngừng gọi tên . ấy đối với rất lòng, hãy cho ấy cơ hội được ? Tiểu Đồng Đồng cũng thể có cha.” Lăng Bắc Sam lại .

      lại, vẫn là muốn khuyên nhủ hãy suy nghĩ lại, trong lòng Ôn Uyển chua xót mà lắc đầu: “ đừng khuyên tôi nữa, tôi là người cực kỳ bướng bỉnh.”, cười .

      Lăng Bắc Sam cũng còn cách nào nữa, từ trong quán cà phê ra liền gọi điện cho Tôn Đại Phi, cho ta biết quyết định của Ôn Uyển.

      Tôn Đại Phi ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi cúp điện thoại, thân thể dựa vào lưng ghế, đầu óc trống rỗng, có chút luống cuống, giống như hết cách để níu kéo Ôn Uyển……

      Sau khi tắm cho con rồi dỗ thằng bé ngủ, Ôn Uyển ngồi bên cạnh nôi: “Đồng Đồng, mẹ xin lỗi con.”, khàn giọng , đến gia đình hoàn chỉnh cũng cho con được, nhưng lại muốn dây dưa cùng Tôn Đại Phi nữa……..

      Tiếng chuông cửa vang lên, ra mở cửa, điều làm kinh ngạc chính là người bao lâu nay xuất là Tôn Đại Phi lúc này lại đứng ngoài cửa, người toàn mùi rượu.

      tới làm gì?”, có ý định cho ta vào.

      mang thỏa thuận li hôn tới.”, Tôn Đại Phi trầm giọng , lúc này Ôn Uyển mới cho ta vào cửa.

      Ngồi trong phòng khách Tôn Đại Phi liền lấy thỏa thuận li hôn ra, Ôn Uyển kinh ngạc nhận lấy, cẩn thận xem, chỉ sợ mắc mưu ta.

      “Những thứ này tôi cần.”

      “Coi như cho con trai.”, cũng biết vậy cho nên Tôn Đại Phi vội vàng .

      “Nó cũng cần, tôi có thể nuôi nó.” Ôn Uyển kiên trì.

      Tôn Đại Phi cầm bút, đem điều khoản nuôi dưỡng gạch : “Biết tại sao bốn tháng trước kết hôn với em ?”, Tôn Đại Phi nhìn ký tên, . Tay Ôn Uyển run lên.

      “Bởi vì lúc đó muốn ở cùng với em rồi. Muốn con sau khi ra đời có hộ khẩu, nhưng lại cam lòng khi em Cố Diệc Thần, cho nên cho em biết.”, Tôn Đại Phi mượn rượu, trầm giọng .

      Ôn Uyển bị động, cũng rất muốn bác bỏ, nếu như vậy, tại sao còn phải mang những thứ oanh oanh yến yến kia xuất trước mặt ?

      kiên trì ký tên.

      “Tôi ký xong rồi, cũng ký . Cảm ơn tôn trọng tôi.”, Ôn Uyển lễ phép .

      Trong lòng Tôn Đại Phi đau đớn, cầm bút, run rẩy biết tên mình.

      Tôn Đại Phi đem giấy tờ bỏ vào trong túi, đứng lên nhìn : “Ôn Uyển, em có ?”, ta nghiêm túc hỏi.

      tại hỏi cái này còn ý nghĩa gì nữa. .”, Ôn Uyển nhàng , Tôn Đại Phi tiến lên ôm vào lòng, nghiêm túc nhìn : “Đối với nó rất có ý nghĩa.”, ta nặng nề ra, hô hấp nóng rực hòa quyện cùng mùi rượu phả lên mặt .

      Gương mặt cũng dần nóng lên, đầu ngửa ra sau, tóc dài như thác nước xõa ra: “Từng có tình cảm, nhưng chưa thể coi là .”, bình tĩnh , sau đó nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tôn Đại Phi trở thành tro tàn.

      láo. Em láo.”, ta đem đầu vùi vào trong lồng ngực mình, ôm chặt lấy thân thể , nguyện ý buông ra.

      muốn để em . muốn.” Tôn Đại Phi , đem ôm chặt, thân thể run rẩy. Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên ta phải khổ sở như vậy, đem ta mải lo trốn tránh về với cuộc sống tại.

      Bắt đầu phải đối mặt với tình cảm, với cuộc sống..

      Ôn Uyển cảm nhận được khổ sở của Tôn Đại Phi, khẽ mềm lòng, nhưng uất ức cùng chua xót cũng cuồn cuộn dâng lên: “Chỉ cần em ở lại, cái gì cũng nghe em, em đừng .”, Tôn Đại Phi lại , lời xuất phát từ đáy lòng.

      buông tôi ra trước .”

      ta nghe lời mà buông ra, đôi tay vẫn còn đặt bả vai , Ôn Uyển kinh ngạc nhìn khóe mắt ướt nước của ta, trong lòng vô cùng phức tạp.

      “Em cái gì cũng nghe, chỉ cần em ở lại. cho em biết, từ khi ở cùng với em, chưa từng qua đêm cùng với người phụ nữ nào khác, Ôn Uyển, tin tưởng .”, tôn Đại Phi lại , khuôn mặt cầu khẩn.

      láo.”, tức giận , ràng nhìn thấy ta mang người phụ nữ khác đến căn phòng sát vách để ân ái.

      “Là muốn chọc giận em. Cảm thấy em lạnh nhạt cho nên muốn chọc giận em.”, ta vội vã , chỉ thấy Ôn Uyển càng tức hơn: “ . Tôi ở lại ưmh……”, khốn kiếp. Nhìn ôm bụng bự mà còn cố ý trêu tức .

      Buổi tối đó chịu đựng hành hạ, nghe thanh rên rỉ của người phụ nữ ở phòng sát vách, cảm nhận nỗi đau tê tâm liệt phế, vậy mà ta lúc này dám thản nhiên vì muốn trêu tức .

      Lời của Ôn Uyển bị nụ hôn của ta nuốt hết, để ý đến giãy dụa cắn xe môi lưỡi ta của , ta chịu đựng miệng đầy mùi máu, kiên trì hôn, điên cuồng hôn. Ôn Uyển chống đỡ được, thân thể bị ta khống chế, ép đến ghế sofa, hai tay ta ở người như muốn phát điên xét nát quần áo.

      “Ưm ưm ưm.”, kịch liệt giãy dụa, lúc này Tôn Đại Phi mới buông môi ra, hướng về phía ngực mà tấn công, Ôn Uyển đưa tay nắm lấy cái gạt tàn muốn đánh xuống lý trí khiến ngừng động tác lại: “Tôn Đại Phi. đừng động vào tôi. Khốn kiếp. Tôi hận hơn.” Ôn Uyển tức giận rống.

      Tôn Đại Phi lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ thấy tay mình nắm lấy nơi đẫy đà của , tay đặt giữa đùi , liền tỉnh táo lại: “Được, động vào em, uống say, mất kiểm soát……”, ta đáng thương , nỡ buông tar a khỏi nơi đẫy đà kia, đỉnh còn thấm ra chất lỏng màu trắng.

      vội vãn chỉnh lại quần áo: “ có thể được rồi.”, lạnh nhạt .

      “Vậy em có nữa hay ?” Tôn Đại Phi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      “Tôi đương nhiên .”, quật cường .

      “Vậy tối nay .”, xong liền vô lực nằm lên ghế sofa, Ôn Uyển cũng có rảnh quản ta, tới phòng ngủ của mình đem cửa phòng khóa lại. Đứng dựa lưng vào cánh cửa, trong đầu đều là hình ảnh Tôn Đại Phi rơi lệ lúc nãy…….
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 21: Tự tay đẩy ra

      Edit: Thiên Kết

      Tại sao mềm lòng với ta? ta là như thế nào với ? ôm đứa bé của ta, ta đều có thể quản hỏi. Người đàn ông như vậy, làm sao có thể thành ý lòng đối với ? Ôn Uyển nằm ở giường, lần nữa mất ngủ.

      Tôn Đại Phi nằm ngủ cả đêm salon ở khách sạn. Ngày hôm sau tỉnh lại, chợt nhảy lên, lặng lẽ tới căn phòng kia, quơ quơ cửa, phát cửa phòng bị khóa trái vô cùng chặt chẽ, lại nhìn thời gian chút, sáu giờ sáng, chắc thức dậy sớm như vậy chứ.

      Nhớ tối hôm qua Ôn Uyển quyết tuyệt, trong lòng đau từng trận. Cảm thấy bản thân buông quá nhiều, sao vẫn chịu quay đầu lại?!

      , từng thích , chưa tới . Điểm này khiến càng thêm khó có thể chịu được. Ảo não bới bới tóc, cầm túi công văn lên ra khỏi phòng khách sạn. Sau khi Ôn Uyển tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là, Tôn Đại Phi vẫn còn ở bên ngoài, vội vàng mở cửa, chứng kiến chiếc ghế sa lon trống rỗng trong lòng hơi mất mác.

      ta hẳn là rời từ sớm. Thở dài, trở về phòng, nhìn Tiểu Đồng Đồng trong nôi, ngồi xổm ngồi xuống, nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé: “ cho mẹ, bây giờ nên làm cái gì đây?”, hỏi cũng vô dụng. Cũng bởi vì tối hôm qua Tôn Đại Phi yếu thế hơn so với , nhìn nước mắt của ta lập tức mềm lòng.

      vẫn luôn cảm thấy ta phải là người tim phổi, lui tới với ta trong ít tháng qua, nhìn thấy là Tôn Đại Phi kiềm chế đồng thời cũng bi thương. Người kiêu ngạo như ta cũng rơi lệ ở trước mặt , có phải là động chân tình?

      ít điểm yếu thế, giống như dễ dàng lau thống khổ và uất ức mà phải chịu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Tất nhanh, ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó, dạy sợ hãi.

      Vẫn còn nhớ sáng sớm ngày hôm đó, hào hứng mặc quần áo chỉnh chu, chờ tham gia tiệc rượu trăm ngày Tiểu Nặc Nặc nhà Cố Diệc Thần, mấy ngày trước cũng mang , ngờ…

      “Đại Phi, …” Hào hứng mở cửa, tiếng còn chưa dứt, nụ cười của cứng lại trước cửa khi thấy người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, trong nháy mắt hơi sức toàn thân như bị hút hết.

      “Tôi tới cho em biết, hôm nay tôi hẹn Miki , em mang thai vượt mặt nên ở nhà nghỉ ngơi tốt.” Mặt Tôn Đại Phi tà tứ mà cười cười , xong còn hôn lên gương mặt người phụ nữ kia cái. Sắc mặt của Ôn Uyển trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cười cười: “Được, đúng lúc em muốn xem phim.” kiêu ngạo cho phép mềm yếu ở trước mặt ta, xong, chủ động đóng cửa lại.

      lâu sau khi bọ họ , bụng của bắt đầu từng chút từng chút đau bụng sinh, cách ngày dự sinh còn có mấy ngày, cho là mình muốn sinh, tính toán muốn bệnh viện gần đó xem chút. người mất hồn ra khỏi biết thự, dọc theo đường cái thẳng về phía trước, ngay sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.

      bừng tỉnh trong hoài niệm. biết đến tột cùng Tôn Đại Phi đối với , cái gì là , cái gì là giả, có lúc đối với rất tốt, có lúc lại điên cuồng tìm phụ nữ tới kích thích .

      Ôn Uyển thu thập xong hành lý, đặt Tiểu Đồng Đồng trong xe em bé, ra khỏi phòng khách sạn, mẹ trở về Canada trước, chỉ có mình. trả phòng ở đại sảnh tầng , lại nghe được có người phụ nữu cười duyên: “Tổng giám đốc Tôn, đáng ghét.”

      Ôn Uyển đeo kình đen nhìn về phía bên phải, người ôm nhau với người phụ nữ mặc váy liền thân thấp ngực cùng nhau vào phải là Tôn Đại Phi còn là ai?! Tâm, đột nhiên lạnh lẽo.

      “Cho chúng tôi gian hạng sang!” Giọng Tôn Đại Phi vang lên, lòng của Ôn Uyển chợt đau đớn. Cám giác Tôn Đại Phỉ như cố ý lớn tiếng như vậy, cố ý để cho nghe được vậy.

      “Tiểu thư?” trả lại tiền đặt cọc cho , Ôn Uyển vẫn đứng bất động, nhân viên phục vụ đại sảnh giọng gọi , lúc này Ôn Uyển mới hồi hồn, khóe miệng cười cười, cầm lấy tiền đặt cọc.

      “Cám ơn.” lạnh nhạt .

      “Tổng giám đốc Tôn, ấy phải…” Người phụ nữ kia chỉ vào Ôn Uyển, với Tôn Đại Phi.

      Tôn Đại Phi tiến lên, chỉ thấy Ôn Uyển muốn đẩy xe : “Lúc này mới hả? Có muốn cho người tiễn hai người ?” Tôn Đại Phi cao giọng hỏi, giọng mang vẻ cợt nhả, khóe miệng Ôn Uyển cẫn giương lên cười. Là tự mình đa tình thôi. “ cần, tôi gọi xe, Tổng giám đốc Tôn, xin ngài tránh ra.” Ôn Uyển cười , tâm sớm bị xé thành mảnh .

      Tôn Đại Phi, vĩnh viễn đều chịu thiệt, tối qua cự tuyệt , cho nên, tại liền mang theo phụ nữ thị uy trước mặt sao?

      ra là tình của , hơn cái này.

      Tôn Đại Phi tránh ra, Ôn Uyển đẩy xe em bé, nhanh chóng rời . Hôm nay mặc quần jean màu đen, áo khoác màu đen, đội mũ và đeo mắt kính, kéo theo vali lớn, đẩy xe em bé, khí thế mười phần cay độc.

      Nhìn bọn họ rời , trong mắt Tôn Đại Phi thoáng qua tia đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay. Nếu chịu quay đầu lại, cũng còn cần thiết quấn quýt dây dưa, cũng còn cần thiết mất mặt mũi ở trước mặt nữa.

      Lên taxi, Ôn Uyển ôm con trai ngồi ở ghế sau xe taxi, nước mắt từ sau kính xuống, quật cường tháo kính mát xuống, tùy ý để nước mắt chảy bốn phía. Cảm thấy bao giờ có thể cùng với Tôn Đại Phi nữa rồi, trừ phi chết.

      Mở túi vải bạt màu đen ra, tìm lâu, mới ý thức được tấm vé máy bay bay Canada cố ý để ở khách sạn rồi. ra là, buổi sáng sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy, có ý định trở về Canada, muốn trực tiếp tới biệt thự, cho biết, nguyện ý cho cơ hội, cho bọn họ cơ hội có ngôi nhà. Vậy mà…

      Trong khách sạn, Tôn Đại Phi vừa muốn vào thang máy, chỉ thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng lo lắng chạy đến: “Tiểu thư số phòng 303 làm rơi vé máy bay!”

      303!

      Trong tâm Tôn Đại Phi thắt chặt, vội càng xuống quầy phục vụ, xác định tấm vé may bay của Ôn Uyển.

      “Chính tôi nhặt được tròng thùng rác, phải là ấy cố ý vứt bỏ đó chứ?” Nhân viên phục vụ kia trước tiền sảnh. Đầu óc Tôn Đại Phi giật giật, giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng lao ra khách sạn, làm cho người phụ nữ kia đứng tại chỗ kinh ngạc sững sờ.

      biệt thự!” Tôn Đại Phi nhảy lên xe lái xe mở cửa, lớn tiếng , tài xế vừa mới xuất phát, liền nghĩ tới cái gì: “ sân bay! Mau!” lớn tiếng rống, trong tay nắm chặt tấm vé máy bay.

      Nhất định là có ý định , sau đó thấy được màn chung với Miki, lần này, biết sao?! Trực giác có thể vẫn Canada.

      Tôn Đại Phi hối tiếc tưởng gặp trở ngại, nhất thời rối rắm, có thể hoàn toàn bỏ qua hay ?

      có sức lực, chỉ cảm giác lần này xong đời rồi. Ôn Uyển muốn cho cơ hội, nhưng lại bị ta từ bỏ.

      “Nhanh lên chút. Mẹ kiếp nhanh lên chút nữa.”, ta gào thét, chỉ có làm như vậy mới phát tiết được hối hận trong lòng.

      Tài xế thể làm gì hơn là lần nữa tăng tốc, hướng về phía phi trường.

      ***

      người phụ nữ tốt như vậy lại bị ta hết lần này tới lần khác làm tổn thương….

      Ôn Uyển có lên máy bay, cũng có tới nhà ga xe lửa, mang theo Tiểu Đồng Đồng lên xe buýt, về phía ngoại ô xa xôi. Nơi đó có căn nhà hai tầng nho , vẫn hay có người tới dọn dẹp nên bên trong rất sạch , có thể ở được.

      Đây là thôn rất an bình, mặc dù trải qua nhiều năm, có rất nhiều biến hóa nhưng mà xung quanh vẫn là non xanh nước biếc, cảnh vật rất an bình.

      rất hài lòng, muốn ở lại chỗ này thời gian để điều chỉnh lại tình cảm cho tốt, chuyện khác sau này tính.

      Tôn Đại Phi tìm Ôn Uyển tuần lễ ròng rã, nhưng cũng tìm được tung tích của . Điều tra tất cả các phương tiện có thể sử dụng nhưng cũng tìm ra được manh mối gì. Lật tung cả Thủ Đô lên cũng tìm thấy.

      ***

      “Tôn Đại Phi. Cậu đúng là đáng ăn đòn. Nhìn bộ dạng lúc này của cậu .”, Cố Diệc Thần được nghỉ phép trở về, nghe tin Ôn Uyển mất tích, tức giận tìm tới Tôn Đại Phi, muốn đánh cho ta trận, nhưng bị Lăng Bắc Triệt ngăn lại.

      đừng ngăn em, nhìn bộ dạng của cậu ta lúc này, em cảm thấy cậu ta rất đáng đánh. Uống , uống say chết cậu . Lúc tôi cùng với Lăng Bắc Sam giận dỗi, cậu giống như chuyên gia tình hiến kế cho tôi, tại đến phiên cậu liền lúng túng.”, Cố Diệc Thần tức giận quát.

      Lăng Bắc Triệt liếc nhìn , Cố Diệc Thần mới ra tay, cầm bình rượu ngửa cổ lên uống.
      Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Lăng Bắc Diệp cũng đều có ở đây, hiếm có dịp mà sáu người tề tựu đông đủ.

      “Đại Phi, , có phải cậu vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh?”, Lục Khải Chính hỏi, ngồi bên cạnh Tôn Đại Phi, vỗ vỗ bờ vai ta. Tôn Đại Phi gạt ra, Lăng Bắc Hàn lúc này ném cho Lục Khải Chính cái liếc mắt.

      “Tôi , nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu còn lẩn trốn cái gì. Lần trước phải giúp chúng tôi sao?”” Lăng Bắc Triệt tức giận hỏi.

      “Đừng nữa ahh………Để cho cậu ta yên tĩnh.”, Lăng Bắc Hà trầm giọng .

      “Cậu ta im lặng đủ rồi. Tôn đại Phi, cậu muốn trốn tránh trốn tránh , nhưng kẻ thù của cậu là súng máy, phải là phụ nữ. phải là tình cảm của cậu. Cậu muốn như này mãi sao? Hơn nữa, năm đó cậu cũng bị trách cứ.” Lăng Bắc Diệp .

      “Các người cần khuyên tôi. Chuyện kia sao rồi. Sau này ai còn nhắc tới nữa, tôi tuyệt giao với kẻ đó.”, Tôn Đại Phi tức giận quát.

      “Cậu cho rằng chúng tôi muốn hả? Là cậu bắt chúng tôi phải để ý. Trước kia chúng ta là đồng đội, tại chúng tôi xem cậu là em tốt, muốn thấy cậu khổ sở mãi như vậy.” Cố Diệc Thần tức giận , dáng vẻ chỉ tiế rèn sắt thành thép.

      “Đại Phi, tìm phụ nữ rất dễ dàng, phải chuyện mò kim đáy bể, nhưng quan trọng là, sau khi tìm xong, thái độ của cậu với người ta ra sao. Cậu phải lấy chân thành của mình để cảm động ấy, kéo ấy quay về.”, Lăng Bắc Hàn lên tiếng, . Muốn tìm Ôn Uyển là chuyện hết sức dễ, nhưng mấu chốt là, Tôn Đại Phi có quan tâm đến , muốn cứu vãn.

      sai. Chỉ cần thái độ của mình cậu. Nếu như tìm được ấy nhưng lại biết quý trọng, chúng tôi đều ước gì cậu tìm được.”, Cố Diệc Thần vội vàng , lòng hi vọng Tôn Đại Phi tiếp tục chán nản, mà sống cuộc sống tích cực, cùng Ôn Uyển mỗi ngày đều hạnh phúc.

      “Tôi sợ ấy tha thứ cho tôi.” Tôn Đại Phi nghe bọn họ , lại nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, chính bản thân ta cũng cách nào tự tha thứ cho mình, ta cảm thấy Ôn Uyển hoàn toàn bị mình làm cho tổn thương rồi, thể nào mà tha thứ được. Giọng mang theo tiếng thở dài, mang theo bi thương cùng tuyệt vọng, làm cho mọi người kinh ngạc.

      Đó là Tôn Đại Phi phong lưu đó sao?

      Trước khi nhập ngũ Tôn Đại Phi kẻ phong lưu, nhưng khi nhìn thấy mọi người lần lượt nhập ngũ đầu óc cũng nóng lên mà muốn vào. Tố chất thân thể ta từ tốt, lại bị bọn họ kích thích, cho nên khi mới vào quân đội lựa chọn làm lính đặc công.

      “Để cho các người xem tôi đây. Tôi vào được.”, ngày ấy toàn thân Tôn Đại Phi mặc bộ quân phục màu ô-liu, đầu đội mũ bê-rê, cười hả hê.

      Sauk hi vào bộ đội đặc công, tính tình ta cũng tốt hơn rất nhiều, làm việc cũng chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, luôn hoàn thành tất cả các nhiệm vụ. Duy chỉ có lần làm nhiệm vụ thất bại, sau đó ta xuất ngũ, bản tính cũ lại khôi phục, so với trước kia còn tệ hơn.

      Theo như bọn họ nghĩ, đây là tự trách mình.

      ấy tha thứ cho cậu là chuyện, cậu cầu xin ấy lại là chuyện khác. cố gắng, làm sao biết thành công?”, Lăng Bắc Hàn quát lớn, những người khác cũng tiếp tục khuyên nhủ.

      “Đại Phi, tôi cho cậu biết nơi ấy có thể tới.”, Cố Diệc Thần .

      Cố Diệc Thần cho Tôn Đại Phi địa chỉ nhà bà ngoại của mình, hai năm trước có nghe căn nhà của Ôn Uyển ở đây vẫn được dọn dẹp cẩn thận. đoán có thể Ôn Uyển ở đó.

      ***
      Tôn Đại Phi mình mượn xe Jeep của Cố Diệc Thần tới chỗ đó, đường khỏi run rẩy.

      Ra ngoại thành khí rất mát mẻ, lúc hai bên đường chính, đứng ở ban công lầu hai có thể nhìn thấy từng mảnh màu vàng óng ả. Ôn Uyển ôm Tiểu Đồng Đồng ngồi ở ban công, thằng bé hôm nay có chút khỏe, nó ăn rất ít.

      “Đồng Đồng, con phải ăn nhiều chút, lớn lên còn phải bảo vệ mẹ nữa.”, Ôn Uyển cười . Hôm nay mặc bộ đồ màu trắng, tóc xõa dài.

      Sau khi xong với con trai, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ộng cơ xe, cùng tiếng chó sủa, ôm Tiểu Đồng Đồng xuống dưới nhà, thấy chiếc xe Jeep đậu trước cửa chính.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :