1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33.3
      Có lúc chiến tranh lạnh, cũng có lúc ân ái như keo sơn . . . . . . vô cùng rực rỡ.

      "Tại sao còn tìm đến đây?", nhìn , thào tự , những tia sáng của ngày mới dần dần hắt vào bên trong căn phòng, liền đứng dậy, tới tủ quần áo, mặc đồ vào, muốn lặng lẽ rời , đến chỗ có ai biết đến mình.

      Bởi vì vẫn còn ở trong giai đoạn được bảo lãnh nên phải thường báo cáo với cảnh sát hành tung của mình, tại nếu lại rời , với ai, chẳng khác gì đào phạm cả.

      Mặc quần áo xong xuôi trời sáng hẳn, liếc nhìn người con nằm giường, trong mắt thoáng qua tia đành lòng, ngay sau đó, liền đeo kính lên, cầm theo valy gọn ra khỏi phòng ngủ. . . . . .

      " A Diệp"

      Lục Khải Lâm vừa tỉnh lại liền ngồi bật dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ tìm kiếm, rồi hoảng hốt xuống giường, xông ra ngoài, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, kinh hãi chạy đến bên cửa sổ, lập tức thấy chiếc xe Jeep việt dã màu đen vừa rời .

      muốn đâu? !

      như mất hồn chân trần lao xuống lầu, gọi to " A Diệp", sau khi xuống đến nơi xe của mất dạng, liền chạy đuổi theo.

      Nhìn bóng xe chuẩn bị biến mất, lòng nóng như lửa đốt, liều mạng chạy đuổi theo, người chỉ mặc bộ quần áo ngủ, hai chân trần chạy đá sỏi gập ghềnh đau rát, nhưng vẫn cố chịu đựng đuổi theo.

      Lăng Bắc Diệp lúc này nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia đâu nữa, đau lòng ảo não, sớm biết vậy sớm hơn!

      "Lăng Bắc Diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Trở lại mau!", dậm chân, thở hồng hộc trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã dần dần biến mất, tức giận mắng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

      Tại sao lại cho cơ hội?

      Lòng chua xót thầm nghĩ, để bàn chân chảy máu của mình, lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục bước con đường lầy lội, theo hướng của mà đuổi theo.

      Xe việt dã màu đen dừng sát ở ven đường , người đàn ông xe hình như vô cùng khổ sở, bị hành hạ ở bên trong, Lăng Bắc Diệp ngờ, lại lên cơn vào lúc này , hai tay nắm chặt lấy tay lái, nhẫn chịu đựng khổ sở.

      Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến ở người cắn xé, khổ sở nhịn được kêu rên lên, Lục Khải Lâm thấy dừng xe lại, mừng rỡ chạy đến, lúc sau, liền thấy bóng đen từ xe lao xuống, khổ sở gào thét, thân thể lảo đảo chạy loạn.

      " A Diệp", hoảng hốt thét lên, cảm giác được có gì đó khác thường, liền xông lên phía trước, nhưng lại thấy lao mình xuống hồ!

      " A Diệp, làm gì thế? ! lên !"

      "A a cút ngay, cút!" , người đàn ông ở trong nước gào thét, hai cánh tay đánh lên mặt nước, khổ sở rên rỉ, từng mảng bọt nước lớn bị bắn lên tung tóe, hắt ướt cả mặt của .

      Nhìn dáng vẻ khổ sở điên cuồng kia của , chợt nhớ ra điều gì đó, lòng quặn đau, thương vô cùng.

      cắn chặt hàm răng, nhìn dáng vẻ nổi điên ở trong nước, biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ hy vọng cơn nghiện này nhanh chóng qua , cũng càng sợ bị hành hạ mà làm bản thân bị thương!

      " A Diệp, cố gắng chịu đựng!", đứng bờ, nhìn ở trong nước phát điên, liền kêu gào động viên, từng tưởng tượng qua dáng vẻ lúc lên cơn của nhưng lại nghĩ rằng nó lại khổ sở như vậy. Lăng Bắc Diệp hoàn toàn mất hết lý trí, ở trong nước càng ngừng gầm thét, giờ phút này, chỉ thấy đầu của chợt đâm vào trong nước bùm bụp!

      " A Diệp" , thấy đâu, liền thét lên chói tai, mặt hồ chỉ còn lại bọt nước lăn tăn, qua lâu cũng còn thấy trồi lên, tim đập càng nhanh, nhịn được nữa liền lao xuống dưới.

      Cũng may, là biết bơi, vọt xuống chỗ vừa ngụp xuống: "Rào rào", chợt trồi lên mặt nước, vẩy nước ra xung quanh, nhìn thấy , thấy mừng rỡ, để ý đến cái lạnh cắt da , chỉ nhìn cười khúc khích. . . . . .

      "Cút ngay! Cút! Cút A" , cơn nghiện kia làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy được, Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Khải Lâm, tàn nhẫn quát um lên, vết sẹo ở nửa bên mặt càng khiến dữ tợn hơn giống như dã thú lên cơn điên vậy.

      " A Diệp, em là Lâm Lâm, kiên nhẫn chút , em giúp ", hoảng hốt , vô cùng cẩn thận bơi về phía , lúc bơi đến bên cạnh liền giang hai cánh tay, ôm lấy chặt.

      Nước song lạnh lẽo, ôm lấy thân thể cứng ngắc của : "Cút, buông tôi ra! Cho tôi ít thuốc! Mau cho tôi thuốc!", Lăng Bắc Diệp mất khống chế quát lên, lúc chuyện, toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mũi cũng chảy ra, lại còn bị xùi bọt mép nữa.

      Dáng vẻ này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, nhìn như vậy, kìm chế được nâng mặt của lên gọi: " A Diệp. . . . . ." , chàng trai rực rỡ như mắt trời trước đây sao lại biến thành người như bây giờ chứ? nhịn được mà hôn , mặc cho giãy giụa, cắn xé, vẫn buông ra.

      Nếu như giờ phút này chính là địa ngục, cùng với ,
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: : kìm chế được.

      Bùn đất, đá vụn dính cùng với máu thịt trộn lẫn vào nhau, Lăng Bắc Diệp nhíu chặt mày, túm láy cái chân còn lại của , cũng chẳng khác gì chân kia, trái tim giống như bị người ta hung hăng ghìm chặt, quặn đau khó nhịn, thấy khó thở.

      "A. . . . . ." , ngâm mình ở trong nước ấm, cơ thể vốn bị đông cứng dần dần khôi phục lại tri giác, cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn chân truyền tới Lục Khải Lâm nhịn được mà cau mày, hít vào hơi khí lạnh. Thấy khuôn mặt của đầy vẻ khổ sở, rối rắm lại vui mừng bĩu môi, cố chịu đựng đau đớn này.

      "Cũng may, phải rất đau. . . . . ." , khàn giọng , biết vẫn còn đau lòng thay cho mình.

      Lăng Bắc Diệp quay đầu lại nhìn , trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng, nhìn chật vật như vậy, trái tim lại cảm thấy giày vò. đâu chịu nổi khổ sở như vậy ? ! Đều là vì . . . . . .Cảm giác tự trách và xấu hổ xông đến, lời muốn lại cứ ứ ở cổ họng, thốt ra được.

      Lát sau, mới hồi hồn, đặt hai chân của gác sang hai bên bồn tắm, cầm vòi hoa sen, xả nước lên đấy, "A đau" , lòng bàn chân rất đau, cắn răng, hai tay nắm chặt gờ bồn tắm , khổ sở kêu lên.

      Biết rất đau, cố chịu đựng, nhưng nhất định phải rửa sạch vết thương này mới chóng lành được.

      "Đáng đời!" , liếc , nhìn vẻ mặt khổ sở nhưng vẫn cố chịu đựng liền đau lòng, trầm giọng .

      Thấy vẫn còn nghiêm túc, khách sáo với mình, Lục Khải Lâm hiểu vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận côg, vừa liệc mắt nhìn : "A là đau. . . . . ." , chảy nước mắt làm nũng , cũng tin đau lòng! Quả nhiên, mặt của liền hòa hoãn xuống, mày chau lại.

      "Kiên nhẫn chút!", trầm giọng , điều chỉnh vòi hoa sen lại, động tác càng êm ái hơn, ngón cái nhàng đưa lên lòng bàn chân gột rửa hết bùn đất và đá vụn dính ở da. Lúc này, cũng bắt đầu lấy tay cởi áo ngủ người ra, nhớ tới đêm qua mình phát sốt, sau đó lúc tỉnh lại trong phòng của , khuôn mặt nhắn liền ửng hồng, tối hôm qua, có lẽ chăm sóc cho cả đêm. . . . . .

      Nghĩ như vậy, trong lòng liền thấy ngọt ngào, cũng càng xác định vẫn còn quan tâm đến mình. Ngón tay tư từ cởi từng cái cúc áo ra, da thịt trơn bóng trắng nõn cũng theo đó mà dần dần lộ ra ngoài, chuyên tâm xử lý vết thương cho Lăng Bắc Diệp hình như còn chưa có phát màn nóng bỏng này.

      "Đừng động đậy!", động tác của làm vui, giọng quát, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy lại . . . . . . cởi quần áo! Cái áo mở rông trượt tới hai bên cánh tay, mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, hai nụ hoa mê người bị trêu chọc mà dựng thẳng lên lơ lửng ở mặt nước, hai điểm phấn hồng nửa ở trong nước, nửa ở mặt nước, như như .

      Lăng Bắc Diệp bị màn này chọc giận, động tác bỗng nhiên cứng ngắc, hai mắt phóng hỏa nhìn thẳng vào . Lúc này, cũng cảm nhận được ánh mắt rừng rực kia của , hai gò má liền hồng rực lên, thẹn thùng : "Mặc cả quần áo tắm. . . . . . khó chịu. . . . . ." , bộ dáng thẹn thùng kia quả rất mê người, giống như tiểu bạch thỏ mềm yếu nhu nhược vậy.

      Được rồi, thừa nhận, là mình cố ý, trong lòng hạ quyết tâm, tiếp tục cởi quần áo ra, đem áo ngủ ướt đẫm vứt lên sàn nhà: "A. . . . . . thoải mái. . . . . ." , trầm thấp khẽ ngâm ra tiếng, thanh kia mập mờ mà mê người, hơn nữa giờ phút này, đôi tay của lại đưa ra đằng sau vén tóc lên, động tác trêu đùa lại có vẻ phong tình vạn chủng. . . . . .

      Theo động tác của , hai luồng mèm mại trước ngực liền lay động tràn ra sóng lớn, vỗ lên mặt nước, màn này giống như pha quay chậm mê hoặc trí óc của đầu óc, những hình ảnh trước đây càng ngừng quay về . . . . . . nhịn được liền nuốt ngụm nước bọt, khiến hầu kết liền chuyển động, cứ dùng ánh mắt nhuốm đầy ham muốn như vậy mà nhìn thẳng vào .

      Thấy nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Lục Khải Lâm cực kì hài lòng, chiêu mỹ nhân kế này quả nhiên hữu dụng.

      " A Diệp. . . . . .quần của em. . . . . ." , nhìn đỏ mặt giọng , phong tình vạn chủng giờ phút này lại biến thành tiểu bạch thỏ thẹn thùng thuần khiết, Lăng Bắc Diệp lúc này mới hồi hồn. Chỉ thấy hai tay của cố hết sức cởi quần ngủ ra.

      Lăng Bắc diệp nhịn được nữa tay đặt bên hông của , tay cởi quần ra cho , hai chân thon dài lập tức ra , khu tam giác thần được bao bọc bởi chiếc quần lót màu trắng như như . đặt xuống, hai chân mở rộng bên bồn tắm, để tránh cho vết thương bị thấm nước.

      " A Diệp. . . . . cũng vào đây tắm , có được hay ?" , nhìn toàn thân nhếch nhác, liền giọng , Lăng Bắc Diệp cúi đầu nhìn lại bản thân, khắp người đều bẩn, cau mày đứng dậy, cởi hết quần áo người xuống.

      Toàn thân chỉ còn sót lại cái quần lót, nhưng cũng bưc[s vào bồn tắm, chỉ ngồi ở mép bồn tắm, cầm vòi hoa sen gội đầu cho .

      Thấy chịu vào, vẫn còn lảng tránh mình, trong lòng Lục Khải Lâm liền cảm thấy thất bại, chẳng lẽ già rồi? hấp dẫn được nữa? Cau mày lại, để mặc cho gội đầu cho mình.

      "A"

      "Sao vậy? !"

      Tiếng đàn ông lo lắng theo tiếng thống khổ của người phụ nữ cùng vang lên: "Dầu gội bị bắn vào trong mắt rồi, xót quá. . . . . ." , nũng nịu , hai mắt nhắm nghiền, bàn tay bé sờ loạn, chạm vào lồng ngực vạm vỡ của , làn da cứng rắn bền chắc, nhàng sờ sờ.

      Lăng Bắc Diệp lo lắng cầm khăn bông lên lau bọt xà phòng cho : "Lau sạch rồi, tại còn đau hay ? Mở mắt ra nhìn thử chút?" kiên nhẫn , nhìn khuôn mặt nhắn thanh tú của , nào giống với người phụ nữ sắp ba mươi tuổi chứ, vẫn y như thanh thuần. . . . . .

      Lục Khải Lâm dừng động tác lại, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có hơi đỏ, mắt to vô tội chớp chớp mấy cái: " đau. . . . . ." , nhìn , cười khúc khích đáp. Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như khi mới mười sáu tuổi cũng ngây thơ, đáng như vậy.

      thở phào nhõm, cúi đầu liền thấy hai tay của đặt ở lồng ngực của mình, cái tay còn nhự nhàng vuốt ve viên hạt đậu cứng rắn của , từng trận run rẩy đánh tới, làm cho dục hỏa trong người dâng cao.

      ngờ người đàn ông rụt đầu này cũng cứng rắn như vậy, lần đầu tiên trong ấn tượng của Lục Khải Lâm mới cảm nhận được, có chút ngạc nhiên, ngón tay lại
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Giả say

      Nhiệt độ trong phòng ngủ từ từ lên cao, mập mờ ngả lên giường lớn, cả người đàn ông trần trụi, khỏe mạnh đè ép người phụ nữ nhắn dưới thân. Bàn tay tà tứ dò vào trong vạt áo, phủ lên hai luồng mềm mại làm người ta thích muốn buông tay. . . . . .

      Lục Khải Lâm mê man nhìn , tim đập rộn ràng, cảm nhận ‘ thương ` của . Lăng Bắc Diệp cũng đè nén được nữa, đưa tay kéo quần của xuống, mảnh vải mỏng manh trong nháy mắt bị xé nát. . . . . .

      " A Diệp. . . . . .", thở hổn hển, trong lòng thấy hơi sợ, nghiêm túc nhìn mặt , lúc này sợ hãi lập tức biến mất chỉ muốn giao thân thể của mình cho mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Khải Lâm cảm nhận được chân thực nhất, ra là người phụ nữ cũng có thể nảy sinh ham muốn đối với người đàn ông, mà chỉ dừng lại ở mức độ nghênh hợp.

      phải là người này đòi hỏi còn người kia cho, mà là cùng nhau đòi hỏi cùng nhau dâng hiến.

      thầm gọi tên , làm cho lòng của thấy mềm xuống, nhìn người con dưới thân, mặt đầy mơ hồ, hai gò má hồng rực lên, bộ ngực phập phồng lên xuống, nhịn được muốn hung hăng đoạt lấy! Nghĩ xong liền lập tức hành động, tay nắm chặt mắt cá chân của , động thân cái, muốn cho mình đến gần thêm chút nữa.

      "Ah. . . . . ." khẽ rên lên, muốn động thân, ai ngờ, đúng lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên, ở tủ đầu giường ngừng rung rung, phát ra nhạc chuông thánh thót. ảo não dừng động tác lại, tiếng chuông này cũng làm cho trở về với thực.

      Cảm giác được rời , liền mở mắt ra, thấy tới bên tủ đầu giường bên, cầm điện thoại di động lên, ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt rất nghiêm túc làm cho phải cau mày lại.

      Ngồi dậy, nhìn dấu vết đỏ thẫm in hằn ngực, mặt liền hồng rực lên. Mới vừa rồi thiếu chút nữa cùng với . . . . . Nghĩ như vậy, trái tim hung hăng nhảy lên kịch liệt. Lặng lẽ xuống giường, dép vào, ra khỏi phòng ngủ.

      "Hiểu rồi.", chỉ nghe Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt vậy sau đó liền cúp điện thoại. nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm lấy . Bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng mỏng manh, bởi vì chạm vào, ** vừa mới cố gắng dập tắt hình như lại vọt lên lần nữa.

      Nhưng mà, cuộc điện thoại với phía cảnh sát vừa rồi khiến trở nên tỉnh táo hơn.

      " A Diệp. . . . . ." , ôm lấy lưng của , mặt cũng áp vào lưng lmaf nũng, bắp thịt rắn chắc này làm cho say mê, cánh tay bé càng thêm lớn mật sờ sờ lên ngực của , mân mê hai hạt đậu tí hon khiến chúng trở nên cứng rắn.

      Người phụ nữ bé này! Lại dám lớn mật như thế! Lăng Bắc Diệp nhẫn nại cố gắng dập tắt ham muốn trong người, ảo não nghĩ, cầm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của giọng ra lệnh: "Tránh ra!" , rồi thả tay của ra.

      Thái độ lạnh nhạt này khiến cho cảm thấy tổn thương, cau mày lại, uất ức : " ràng rất muốn. . . . . ." , Lăng Bắc Diệp lúc này đứng cách xa hai bước , nhìn nhón chân lên đứng ở đó, mặt đầy ủy khuất cũng đau lòng thôi.

      "Chúng ta ly hôn! Em phải biết tự trọng
      [​IMG]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.2
      Lăng Bắc Diệp muốn gắp ra, liền hung dữ nhìn chằm chằm: "Nếu ăn, về sau em cũng bảo Thiên Thiên, Đóa Đóa cũng ăn rau cải!", uy hiếp. Rốt cuộc cũng cười cười, nghĩ thầm, người phụ nữ ngu ngốc nên biện pháp nghĩ ra lại càng ngốc, chẳng lẽ cho rằng tin dạy hai đứa bé như vậy sao?

      Nhưng cũng muốn chừa cho chút mặt mũi nên vẫn ăn.

      "Cái này, đúng rồi! Ăn nhiều chút! Hi vọng những thứ rau dại cũng có vấn đề gì"

      "Phụt" , lời của còn chưa hết, liền bị sặc, nhổ toàn bộ rau cải ra ngoài. Giương mắt lên nhìn trân trối.

      "Sao vậy? !"

      "Em biết có thể ăn được hay , mà còn dám nấu? !" ngốc nghếch này, muốn hạ độc sao?

      "Dù sao có độc. . . . . ." , khẽ thầm, liền thấy Lăng Bắc Diệp đem đĩa rau cải ném vào thùng rác, liền bất mãn nhìn .

      "Nhìn cái gì? ! Ăn cơm!" , trầm giọng quát lên, gắp miếng thịt bò cho vào trong bát cho khiến cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngước mắt nhìn , lỗ mũi hơi cay cay, nhưng lại làm như có việc gì tiếp tục ăn cơm.

      "À, vâng", nghe lời đáp lại , sau đó cúi đầu, ăn ngấu nghiến.

      ***

      Từng chút, từng chút phá vỡ phòng bị trong lòng , để cho từ từ tiếp nhận . Liên tiếp hai ngày, đều trôi qua bình an vô , buổi tối, ngủ ở phòng khách, còn ngủ ở phòng chính. vẫn thường giúp sát trùng lòng bàn chân rồi bôi thuốc, dần dần, chỗ bị thương kết vảy, có thể lại được bình thường.

      Mấy ngày nay, cũng biết, bình thường những nguyên liệu nấu ăn đều do người đồng hương cách mấy dặm đường ở bên ngoài đưa tới, hơn nữa kể từ sau khi tới còn mang thêm rất nhiều rau củ.

      Hai ngày nay, cơn nghiện của cũng còn phát tác. Lúc xế chiều, thường mình vác cần câu ở bên hồ. Sau khi trở lại phòng tập Gym rèn luyện thân thể, mặc dù rất ít khi chuyện với , nhưng cũng bài xích nữa, mà yên lặng quan tâm, những điều này đều hiểu cả.

      "Hôm nay, cá câu được là to!", mừng rỡ tiến lên đón , nhìn con cá trong thùng, vui vẻ : "Làm cá nấu cải chua ăn có được hay ? Vừa đúng ngày hôm qua người đồng hương tặng cho mình rất nhiều dưa chua!" vừa , vừa xách theo cái thùng, vào phòng bếp.

      Lăng Bắc Diệp nhìn theo bóng lưng của mỉm cười, người phụ nữ này, thế nhưng lại mặc áo sơ mi của , tóc còn buông xõa, dáng vẻ xem ra hết sức mê người.

      Đứng ở cửa phòng bếp, thấy loay hoay đối phó với cá chép lớn, tay chân hơi vụng về, nên liền tiến lên, nhận lấy con dao trong tay của , sau đó hết sức lưu loát làm thịt cá. Lục Khải Lâm cũng phải sửng sốt rửa mắt mà nhìn, bình thường mua cá đều là người bán cá giết mổ sạch rồi. . . . . .

      Nhìn động tác lưu loát lấy bong bóng cá cùng nội tạng ra ngoài, đánh vảy sạch, giờ phút này tiến hành mổ thịt, liền thầm than thở, trố mắt nhìn con cá bị cắt ra thành từng khúc
      [​IMG]

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Tự nguyện chịu đựng

      Lăng Bắc Diệp để trần nửa người ngồi sàn nhà, tay trái bị còng lại khóa ở đầu giường, da thịt màu đồng cổ rịn ra những giọt mồ hôi. Bởi vì chịu đựng đau đớn mà gân xanh trán cũng nổi lên, trông rất dữ tợn. Lục Khải Lâm chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhìn dáng vẻ vật lộn với đau khổ của , che miệng nước mắt rơi xuống như mưa....

      " A Diệp....” vừa khóc vừa tiến lên, đưa tay muốn giữ tay lại, đành lòng để chịu đựng đau khổ mình.

      "Tránh ra! , đừng quan tâm đến tôi.” Lăng Bắc Diệp cảm thấy lý trí của mình sắp sụp đổ, tránh thoát được kiểm soát của cơn nghiện trong cơ thể, rất sợ tổn thương đến nên chỉ có thể bảo rời . Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch đáng ghét này lại vẫn đến gần....

      Lục Khải Lâm ngồi xuống trước mặt chút do dự, hai tay ôm lấy cổ còn trán chống lên trán của “Em , A Diệp có em ở đây, cần sợ! Em giúp , nếu khó chịu hãy muốn em, đánh em!” ôm đau lòng , môi mỏng ngừng hôn lên trán , mặt , môi .

      Tay để của Lăng Bắc Diệp nắm chặt thành giường, trong cơ thể dường như có hàng vạn con kiến bò vô cùng khó chịu.

      "Cút, cút ngay, buông tôi ra!” Cắn răng mở miệng , lý trí tan rã làm giãy dụa như phát điên, Lục Khải Lâm ôm chặt “A” Cơ thể của bị hất ra, văng vào giường rồi bắn lên, bị ngã đến nỗi thấy hoa mắt chóng mặt.

      Ngay lúc muốn đứng dậy cơ thể lại bị đè lên, người đàn ông giống như con dã thú phát điên “Xoẹt” hàm răng cắn rách áo sơ mi của , cắn xé như điên làm phát ra thanh rách vụn của vải vóc.

      Cảm giác nhoi nhói da làm hoảng hốt, nhìn hai mắt đầy tia máu, vẻ mặt dữ tợn giống như dã thú cắn xé mình, lúc này mới ý thức được nguy hiểm. Lăng Bắc Diệp trước mặt sớm còn là Lăng Bắc Diệp bình thường mà là kẻ điên bị cơn nghiện hành hạ mất lý trí !

      "Đau....Á.... A Diệp........Bình tĩnh chút....A....” Đau đớn truyền đến làm hít khí lạnh, khổ sở nhìn người đàn ông, cảm giác da thịt của mình sắp bị cắn xé.

      phát điên nên chỉ muốn phát tiết tất cả đau đớn trong cơ thể, hoàn toàn có ý thức, chỉ muốn cắn xé và phát tiết điên cuồng. Đôi tay Lục Khải Lâm chợt ôm lấy đầu của , dùng sức giữ chặt hai chân đấm đá của , dù chỉ bằng tay thôi nhưng cũng có thể dễ dàng trừng trị thu phục !

      Cơ thể bé yếu đuối bị đặt ở bên dưới, áo sơ mi dính máu mặc người bị cắn thành vải rách, trước ngực đầy vết ứ đọng bầm tím còn có vết máu. Trong cơn hoảng loạn Lục Khải Lâm cảm thấy hai chân của mình bị tách ra, hiểu được đó là cái gì làm toàn thân run rẩy.

      ", A Diệp....Em là Lâm Lâm!” biết nếu lúc này an muốn phải chịu hành hạ như thế nào, nhìn vẻ mặt dữ tợn của , run rẩy . Bản thân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nếu như bị tàn bạo chiếm đoạt lần nữa, sau này trong lòng lại có bóng ma biết phải làm sao? !

      Lý trí của Lăng Bắc Diệp thoáng khôi phục khi nghe tiếng hô của ! Cút ra ngoài! Cút !” gào thét với , cố gắng nhẫn cơn nghiện và dục vọng trong cơ thể, chút lý trí còn sót lại trong người làm lại gầm thét với lần nữa, chỉ có như vậy mới bị tổn thương.

      Lục Khải Lâm dáng vẻ chịu đựng khổ sở của , lý trí cho biết, chỉ có rời mới có thể đảm bảo bản thân bị thương, nhưng nỡ để mình chịu đựng khổ sở như vậy.

      "Em ! ! Em ở bên cạnh !” lại ôm , bất chấp đau đớn người đến hôn . Lý trí của Lăng bắc Diệp lại bị tan rã lần nữa hôn mãnh liệt, đè dưới người hôn điên cuồng thậm chí là gặm cắn, tay xé rách quần áo người .

      Cảm nhận được dã man thô bạo của , toàn thân run rẩy, sợ là giả, nhưng cũng cam tâm tình nguyệt tùy phát tiết đau khổ của mình, cho dù bị hành hạ.

      Bên trong căn phòng hỗn loạn, hai chân của lại bị tách ra chỉ thấy cuồng bạo cởi quần người mình ra “ A Diệp....Em !” Trước khi nhắm mắt hô lên như chịu chết, bởi chỉ có như vậy mới có thể hóa giải sợ hãi trong lòng !

      , bằng lòng cùng đối mặt với đau khổ và khó khăn.

      "A…” Khi xông vào còn cảm nhận được đau rát kia, thét chói tai ngay sau đó cắn bả vai cứng rắn của , nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Thân thể Lăng Bắc Diệp thoáng dừng lại, nhưng chỉ chốc lát sau thống khổ gầm , trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khổ sở.

      cắn chặt bờ vai của chịu đựng va chạm thô lỗ mãnh liệt của , cơ thể giống như sắp bị đụng nát, ôm chặt đầu ngón tay khảm sâu vào trong bắp thịt lưng , máu tươi đỏ sẫm rỉ ra.

      Nhiệt độ cơ thể của cao hơn người bình thường rất nhiều, động tác cũng vô cùng thô lỗ hề dịu dàng, có thể cũng cảm thấy có bất kỳ vui vẻ nào mà ngược lại là nhẫn cảm giác đau nhức nóng rát kia. Nhưng nghĩ như vậy có thể làm giảm bớt đau khổ, cảm thấy tất cả những đau đớn mình mà mình chịu đựng là gì cả.

      Lăng Bắc Diệp điên cuồng dong ruổi trong cơ thể , va chạm chút lý trí cho đến khi cơn nghiện trong người giảm bớt người dưới thân sớm khổ sở mà ngất .

      Sau cuộc chiếm đoạt như cuồng phong bão táp cũng bất tỉnh, giường lớn xốc xếch có thể thấy vết máu ở khắp nơi, tay người đàn ông bị còng lại nằm người của người phụ nữ....

      ***

      Ánh nắng ban mai dần chiếu sáng cả căn phòng “Á....Đau....” giường truyền đến tiếng than khổ sở của người phụ nữ, thân thể cường tráng của người đàn ông phủ lên người phụ nữ....

      Lục Khải Lâm cố hết sức cử động ngón tay, toàn thân đau nhức chịu nổi, cảm giác khó thở làm cau mày, muốn di chuyển cơ thể lại thể động đậy. thanh rất khiến người đàn ông bén nhạy mở mắt ra, mở trừng hai mắt “Lâm Lâm....” Lúc nhìn thấy khổ sở ở dưới người mình Lăng Bắc Diệp hoảng sợ kêu lên, lật người xuống....

      Toàn thân người phụ nữ trần truồng , từ cổ đến ngực chằng chịt vết ứ đọng xanh tím, bộ dạng trông giống như vừa bị người giày vò. Lăng Bắc Diệp nhìn như vậy, trái tim quặn đau, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua buồn bực gầm tiếng đập mạnh vào đầu mình.

      " A Diệp....” cũng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, quan tâm gọi lại lật người xuống giường, chỉ chốc lát sau trong tay cầm chiếc chìa khóa mở còng tay ra. cổ tay bị chiếc còng ma sát gần như máu thịt be bét nhìn mà hết hồn.

      "Lâm Lâm....” đứng ở bên giường nhìn bị chà đạp đến nỗi toàn thân đầy vết ứ đọng, Lăng Bắc Diệp khàn giọng , nhịn đau mỉm cười với “Chúng ta vượt qua được lần rồi.” cười .

      "Tại sao lại ngốc như vậy? !” cũng khống chế nổi nữa ngồi xuống giường kéo vào trong ngực, ôm chặt khàn khàn .

      Biết rất ràng làm bị thương vẫn cam tâm tình nguyện chịu đựng hung bạo của , vẻ mặt Lăng Bắc Diệp khổ sở hận thể giết chết mình.

      "Em sao, sao hết, đây là em tự nguyện, chỉ cần vui vẻ em như thế nào cũng được! Nhưng đừng đuổi em !” Lục Khải Lâm ôm khóc , hết sức nhẫn cơn đau giữa hai chân. Chỉ cần có thể chịu nổi mà cách xa ma túy bảo chịu đựng khổ sở với như thế nào cũng bằng lòng!

      Lời của làm cảm động lại đau lòng, bàn tay giữ chặt ót chen vào trong sợi tóc của , ôm chặt nước mắt rơi xuống “Em đừng khổ sở, đau lòng....!” đau khổ khàn giọng ra lời từ đáy lòng.

      Lời của làm tim đập nhanh, nước mắt rơi mãnh liệt hơn, khóe miệng lại nâng lên nụ cười hạnh phúc, đau lòng vì chứng minh vẫn , vẫn quan tâm tới .

      "Có những lời này của là đủ rồi....” Được buông ra, thào , hai người nhìn nhau, tay của cứng cứng ngắc lau những giọt nước mắt trong suốt gò má . Lục Khải Lâm cười nhìn , nhìn như vậy hề sợ hãi chút nào, mặc dù tối qua rất tàn bạo....

      "Đau ?” người nhiều máu ứ đọng như vậy, tối hôm qua bị hành hạ như thế sao có thể đau? Lục Khải Lâm chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân cũng sắp rời ra rồi nhưng lại cong môi làm nũng : " hôn em cái em hết đau...."

      Lời của làm ngẩn người, nhưng chỉ trong chớp mắt nhanh chóng cúi đầu chuẩn xác hôn lên cái miệng nhắn của , nụ hôn nhàng giống như cánh bướm lướt qua môi, dành cho an ủi. kiên nhẫn hôn môi của , dịu dàng giống như đụng vào tác phẩm nghệ thuật quý giá.

      cánh tay giữ chặt lưng , môi mỏng chậm rãi dời xuống, nhàng hôn cổ, ngực của , hơn nữa còn nhàng lưu luyến những vết ứ đọng kia.

      "Ừ....” Cảm giác tê tê dại dại cộng thêm cảm giác nhoi nhói làm thoải mái lại khổ sở than ra tiếng, khẽ ngửa đầu ra sau hưởng thụ dịu dàng , cũng dần dần bị lạc trong ôn nhu ngây ngất đó.

      Khi nhìn thấy màn chịu nổi ở giữa hai chân của trong nháy mắt Lăng Bắc Diệp cứng ngắc, cả người sững sờ, sau đó gần như là khổ sở nhìn hạ thể của .

      Dịch thể màu trắng hòa lẫn với vết máu xuống giường đơn để lại bãi dơ bẩn, nhìn địa phương sưng đỏ của mặt tràn đầy vẻ tụ trachs và hối hận.

      " A Diệp........” Mở to đôi mắt ngập nước thấy nhìn nơi đó của mình, đỏ mặt giọng gọi, nhàng cử động cái mà nơi đó cũng đau vô cùng. cau mày cắn chặt môi dưới, nhẫn đau đớn.

      " là súc sinh! là súc sinh! A!” Lăng Bắc Diệp khổ sở gầm , gào thét nóihai tay cào tóc muốn lao xuống giường kịp thời kéo lại “Là em tự nguyện! bảo em nhưng em , chuyện này thể trách ! cũng bất đắc dĩ!” kéo tay la lớn, thanh nghẹn ngào mà khàn khàn.

      Lăng Bắc Diệp quay đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của , càng thêm đau lòng, nâng mặt lên hôn điên cuồng. Nụ hôn lần này hết sức có lực, như muốn hút vào trong cơ thể của mình....Tại sao lại ngốc như vậy? ! Biết rất rằng bị thương mà còn muốn ở lại, tùy tổn thương!

      Thông qua nụ hôn có thể hiểu được suy nghĩ của . Đau lòng cũng chua xót, nhưng cũng biết mình phải kiên cường để cho sức mạnh kiên trì.

      "Lăng Bắc Diệp, hãy nhớ là em trách , em vẫn tiếp tục ở bên cạnh .” Lúc buông ra nhìn kiên định .

      " múc nước giúp em rửa sạch.” đứng dậy lạnh nhạt , tới phòng tắm. Nhìn vết thương lưng bị cào nát, nhếch môi cười, đáng giá, tất cả đều rất đáng. hối hận việc cùng đối mặt, trải qua mấy ngày hoạn nạn có nhau này cũng làm cho dần dần hiểu ra, như thế nào mới là người.

      Đó là loại bỏ ra mà cần hồi báo. Nhìn đối phương khổ sở mình cũng khổ sở, nhìn ấy vui vẻ bản thân cũng vui vẻ theo. Bạn muốn làm tất cả những chuyện để ấy vui vẻ. Nhìn ấy đau khổ muốn dẫn thoát khỏi, nếu như thoát khỏi được ở bên cạnh chia sẻ với ấy.

      Trước kia hiểu , coi như hiểucũng chỉ là hiểu biết nông cạn. Chưa từng đứng lập trường của , đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ. chỉ bận tâm đến cảm thụ của mình, cảm thấy bị thương đẩy ra, lựa chọn trốn tránh.

      bưng nước ấm vào nhà, cầm khăn lông ướt tách ra chân của , nhàng lau hạ thân chật vật chịu nổi của .

      cau mày, cắn môi chịu đựng cơn co rút đau đớn kia.

      "Đau kêu lên, khóc lên cũng được, đánh mắng cũng được....” nhìn giọng . Nếu như lúc này trút giận lên người có lẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      " đau, coi như là trải qua lần đầu tiên thêm lần nữa thôi....” cười , cố hết sức ngồi dậy ôm lấy cổ “Đừng tự trách nữa, sau này chính là em, em chính là .” cười , trán tựa vào trán .

      Lăng Bắc Diệp cảm động ra lời, tìm thuốc bôi cho .

      Đó là quá trình vừa ngọt ngào vừa hành hạ, khi thuốc mỡ mát lạnh dính lên da thịt bỏng rát cảm giác thoải mái trong nháy mắt làm ngịn được than ra tiếng. Thẹn thùng vùi mặt vào trong gối, chân bị mở rộng thêm, dị vật tiến vào mang theo cảm giác mát rượi.

      Sau khi bôi thuốc cho xong cũng mồ hôi đầm đìa, muốn dẫn rửa mặt nhưng chịu muốn ngủ thêm lát, chỉ có thể kéo chăn lên giúp , nhìn như chú mèo lười biếng nằm ở giường, ngủ say sưa.

      Lăng Bắc Diệp đứng ở trước gương, nhìn bộ mặt đáng sợ của mình trong gương, trong mắt lên đau khổ.

      Nếu như trước kia tin vậy trải qua mấy ngày chung đụng này ràng cảm nhận được quan tâm và tình của . Nếu như bây giờ tin vậy chính là khinh suất.

      Nhưng vào giờ phút này nhìn bản thân mình như vậy, biết nên thấy may mắn vì như vậy hay là phải thấy bất hạnh đây?

      Mất hồn lúc lâu, vốc nước mát lên vỗ vào mặt rồi ra ngoài.

      Lục Khải Lâm ngủ rất lâu, bởi vì quá mệt mỏi mà muốn tỉnh lại “ A Diệp....” Trong mơ màng vẫn gọi tên , sau đó tỉnh dậy. Lúc nhìn thấy phòng ngủ trỗng rỗng, nửa giường trống kinh hãi, phản ứng bản năng chính là….

      lại ? !

      có lại chạy trốn ? ! Nhận thứ như vậy làm nhanh chóng xuống giường, chịu đựng đau đớn ray rứt giữa hai chân “Lăng Bắc Diệp! A Diệp” Lo lắng vừa gọi vừa xuống giường, người chỉ bọc chiếc ga giường để chân trần lao xuống lầu.

      Nhìn phòng khách vắng vẻ trống , lòng của cũng trống rỗng “Lăng Bắc Diệp…” Tên khốn này, tại sao lúc nào cũng trốn tránh? !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :