1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31

      số việc, người ngoài thể chen vào được, sau khi Lục Khải Lâm xuống xe, Lục Khải Chính lấy thuốc ra hút, nhìn bóng dáng em từng bước vào trong đình viện. Nghĩ đến ở bên trong, trái tim Lục Khải Lâm rung động.

      Cửa khóa, ánh đèn màu vàng hắt ra, mới vừa tới gần cảm thấy ánh đèn này hơi chói mắt. Chớp chớp mắt rồi mới vào.

      Người đàn ông mặc quần áo đen, đưa lưng về phía . Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi này làm tim đập nhanh. Hồi tưởng lại bóng lưng ở hộp đêm ngày đó, lúc ấy cảm thấy chính là . Trong lòng có chút ê ẩm, đêm đó, cũng hung hăng nắm cánh tay của , làm vết thương của bị rách.

      Cũng ở cùng với người phụ nữ khác, suy nghĩ như vậy làm trong lòng cảm thấy thoải mái, có chút ghen tị.

      Cảm giác đến gần, trái tim Lăng Bắc Diệp co quắp, trong tay còn nắm túi tài liệu, đốt ngón tay nhịn được mà nắm chặt, tim càng thêm quặn đau.

      " A Diệp....” mở miệng, thào , vẫn còn sống, tốt quá rồi. Nhưng lúc này có dũng khí tiến lên ôm , cũng còn tư cách đó. tiếng " A Diệp" làm lòng chua xót, tim buồn bực.

      Lăng Bắc Diệp chậm rãi xoay người, có đeo kính đen, vết sẹo đột nhiên xuất gương mặt, làm trái tim co quắp.

      Hai người ngăn cách nhau bởi bàn trà thủy tinh, bàn trà có gì cả, Lăng Bắc Diệp để túi tài liệu màu lá cọ xuống bàn, "Ly hôn !” Lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

      Mà đầu óc của lại bối rối, ong ong, giống như có vô số con chim hót, thanh lớn nhưng làm cho người ta khó mà chịu được.

      Hồi lâu, mới khôi phục tri giác, ngước mắt nhìn , mở miệng , "Tại sao?” Lạnh nhạt hỏi ra ba chữ này, trong con ngươi lại tràn đầy khổ sở, theo lý thuyết, cũng biết bị người ta cường bạo. Nhưng tại sao muốn ly hôn? .

      Trái tim co quắp , bỏ qua đau đớn này, "Đêm đó người cường bạo , là tôi. Lục Khải Lâm, chúng ta kết thúc !” Đêm đó, biết hậu quả mình làm như vậy, nếu như biết người đó là , nhất định thể tha thứ cho !

      Vậy hoàn toàn kết thúc !

      có tư cách sống chung với nữa, dù sao xa cũng sống rất tốt.


      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.2
      Cửa phòng nặng nề đóng lại, dựa vào cánh cửa ngồi xuống, cầm sợi dây bên cạnh lên, buộc vào hai mắt cá chân, sau đó sử dụng cả răng môi buộc chặt tay, buộc vào móc sắt vách tường bên cạnh. Đem mình buộc chặt chắc chắn lại, tay để nắm chặt thành nắm đấm, hết sức nhẫn cơn nghiện mà người thể chịu nổi này.

      Ngàn vạn con kiến gặm cắn người, con ngươi trợn tròn, gân xanh trán nổi lên, cắn chặt hàm răng.

      "Á....” Lúc này, chỉ muốn có túi bạch phiến xuất trước mặt , để cho hút đủ!

      Hàm răng run rẩy, miệng sùi bọt mép, trong phòng u ám, giống như sống trong địa ngục, được siêu sinh.

      Lục Khải Lâm lên xe của Lục Khải Chính, Lục Khải Chính còn chưa kịp mở miệng, mở miệng trước, "Bọn em ly hôn rồi, , đừng khuyên em...em tha thứ cho ta.” thào , mặt chút thay đổi.

      Lục Khải Chính cau mày, "Lâm Lâm em, cậu ấy… cậu ấy…"

      Vừa muốn Lăng Bắc Diệp bị nghiện, nhưng cuối cùng ra, ảo não vỗ xuống tay lái, nổ máy rời .

      ***

      Lăng Bắc Diệp rời khỏi Thủ Đô, đâu ai biết. Lục Khải Lâm mang theo hai đứa bé rời khỏi ngôi nhà kia, cũng trở về nhà họ Lục, ở lại trong căn hộ mình mua. Người hai nhà ít nhiều cũng biết được chuyện của bọn họ, thủ tục li hôn của hai người tạm thời chưa xử lý được.

      biết đâu, làm gì, dù sao cũng chưa từng thấy xuất ở Thủ Đô.

      ra , chỉ cần vẫn còn sống, sống tốt là được. Thời gian trôi , lại cảm thấy may mắn, người đêm đó cường bạo . Nhưng cũng bị vô tình và tin tưởng của tổn thương triệt để, ly hôn , cứ như vậy....

      Nhưng tại sao trái tim vẫn đau khi vô tình hay cố ý nhớ tới ?

      Lục Khải Chính thấy em nghĩ thoáng như vậy, mình mang theo hai đứa sống vẫn rất tốt, cũng cho biết Lăng Bắc Diệp mình trốn để cai nghiện, huống chi, Lăng Bắc Diệp cũng cho .

      "À, bí văn rồi !” Lúc Lục Khải Chính vào thư phòng thấy bà xã buồn bực cào tóc, ngửa mặt lên trời kêu rên. nhếch môi, tiến lên ôm từ phía sau, "Đừng viết nữa, ngủ ....” Cắn cắn dái tai của , nỉ non .

      " được! phải ngày mai ra ngoài chơi sao? Tối nay viết xong mai làm sao cập nhật được! …. đừng động tay động chân!” Bàn tay tà ác của người đàn ông mò vào trong cổ áo , Nhan Tịch vỗ mu bàn tay của , tức giận .

      "Vậy còn bao lâu nữa?” Người nào đó bất mãn, chơi chơi đùa viên trân châu trước ngực , vừa xoa nắn hỏi. Hiếm khi được nghỉ phép, mà còn muốn viết văn, Lục Khải Chính rất bất mãn.

      "Em bí từ rồi, ra ngoài, để cho em cẩn thận suy nghĩ xem viết như thế nào!"

      "Bụp!” Chân của người đàn ông bá đạo đá
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Khổ nhục kế

      Con cá chép tươi sống vẫn còn bị treo ngược trung, quên cả gỡ ra, sững sờ nhìn người đối diện bên hồ, áo khoác ngoài màu đen khiến cho thân hình càng mảnh khảnh hơn, làn da càng thêm trắng nõn, tóc buộc lại gọn gang ở sau gáy, tay còn xách theo valy hành lý, nhìn về phía .

      Ngồi đàn ông ngồi ở bờ hồ toàn thân đen xì từ xuống dưới, kính đen, quần áo cũng màu đen, trong tay còn cầm cần câu, cảm giác được cũng nhìn lại mình. Nhìn dáng vẻ hoàn toàn bình thản, cũng thấy thoáng yên lòng, nội tâm cũng trở nên kích động, hận thể chạy nhanh lên phía trước cây cầu gỗ, chạy đến bên cạnh .

      Đồng thời cũng cảm thấy hơi luống cuống, biết lát nữa phải đối mặt với ra sao.

      Nhưng vào lúc này, lại thấy nhanh tay thu cần câu, gỡ cá ra cho vào cái thùng nhựa, rồi cầm lên, quay lưng rời khỏi chỗ đó. Sau đó liền bước về phía biệt thự.

      Nhìn theo bóng lưng của , trong lòng Lục Khải Lâm cảm thấy mất mát, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, xách hành lý chạy như bay vè phía cây cầu gỗ cong cong. Khi vừa xuống cầu liền thấy cổng biệt thự bị đóng lại, " A Diệp", làm vậy, là có ý gì? !

      Lục Khải Lâm gọi to, để valy xuống, cố gắng chạy đến cổng chính của biệt thự, trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ màu trắng chất khép lại chặt, lập tức sững sờ, biết phải làm sao.

      Tại sao lại đóng cửa cho vào? muốn tới tìm sao? Cảnh tượng như vậy trước giờ vẫn chưa từng nghĩ qua, cứ tưởng rằng cảm động, giống như trong phim điện ảnh vậy kịp chờ mà chạy như bay đến ôm vào lòng. Vậy mà. . . . . .

      Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt kia rất muốn đánh trống lui binh.

      Lục Khải Lâm, nhất định là thấy tự ti, nên muốn biểu mềm yếu ở trước mặt của mày vì thế mới làm như vậy. Thầm an ủi bản thân, rồi quay đầu lại xách valy lên, rồi lại tới cửa, bước lên hai bậc thềm, để xuống hành lý xuống, nhìn cánh cửa vẫn đóng im ỉm, đưa tay lên làm loa :

      "Lăng Bắc Diệp, biết ở bên trong, tại sao lại cho em vào? Sợ em nhìn thấy bộ dạng chán nản kia của sao?", miệng hướng về phía cánh cửa, lớn tiếng , cũng khẳng định trốn ở phía sau nghe lén.

      Hai tay của Lăng Bắc Diệp nắm chặt lại thành quyền, đưa lưng về phía cánh cửa. Nghe những lời này của ..., trái tim co rút từng cơn, tại sao lại muốn tới đây chứ? Muốn nhìn vẻ tiều tụy sa sút này của sao? ! Trái tim lập tức run lên, muốn để cho nhìn thấy mình như vậy !

      " A Diệp, mở cửa , được ? Để cho em ở cùng với , chăm sóc lần. . . . . ." , lấy hết dũng khí ra lời twnj đáy lòng, mặc kệ cuối cùng có ở cùng nhau hay , nhưng tối thiểu, cũng phải dũng cảm lần, về sau thấy tiếc nuối hay hối hận.

      "Cút!" Lăng Bắc diệp lạnh lùng gầm . Ngay sau đó, liền sải bước lên lầu hai. sợ phải nghe ..., sợ mình mềm lòng, mở cửa cho vào. Lăng Bắc Diệp, mày còn có tư cách gì mà ở bên cạnh ấy chứ? !

      Chính bản thân cũng thể nào chấp nhận nổi con nghiện là mình chứ huống chi…, con đường trước mặt lại càng mờ mịt hơn.

      Ngồi ở cửa sổ sát đất bên lầu hai, ngừng hút thuốc, lầu dưới vẫn vang lên tiếng gõ cửa ngừng. . . . . .

      thôi! phải vẫn có thể sống tốt hay sao, còn tới đay làm gì? Thương hại hay đồng tình với ? cần! Nam tử hán đại trượng phu cần phải có kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình nên thể tiếp nhận được. Mặc dù, từ sâu trong nội tâm, luôn khát vọng quan tâm của đến nhường nào.

      Mâu thuẫn như thế khiến con tim của luôn dằn vặt.

      Lục Khải Kâm càng ngừng vỗ lên cánh cửa, càng ngừng gọi tên , đến lúc đuối sức, giọng khàn cả , còn tay sưng vù lên nhưng vẫn thấy động tĩnh gì. Lòng đầy chua xót trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống, lúc này, chỉ có kiên trì, cùng với chân thành mới làm cảm động thôi.

      Tiếng gõ cửa biến mất, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy mất mát, cứ tưởng rằng rồi. Lại thở dài, nhưng rồi cũng tốt, có như vậy chí ít ra ở trước mặt của , vẫn còn có thể là Lăng Bắc Diệp cao lớn, khí phách. Ngồi ở đó lúc lâu, hút hết bao thuốc lá , khi ánh chiều tà dần dần héo hắt, mới xuống lầu.

      Xách theo cái thùng muốn vào trong bếp, ai ngờ, lúc này cánh cửa lại bị gõ vang: " A Diệp mở cửa !", nghỉ ngơi lát, hồi phục hơn chút, lại tiếp tục la lớn, càng ngừng gõ cửa. Lăng Bắc Diệp nghe thấy giọng khàn khàn của , tâm lại mạnh mẽ co rút, đau đớn hơn.

      Sao vẫn ở đây? !

      Trong lòng ảo não thầm hỏi, nhìn sắc trời ở bên ngoài ngày càng tối, trễ như thế này rồi, coi như có đuổi cũng cách nào rời khỏi đây được.

      Nhưng thể mềm lòng, thể cho có bất cứ hy vọng nào được!

      "Lục Khải Lâm! cút cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy !", quay ra cửa rống to, ngay sau đó, cương quyết vào bếp nấu cơm. Cánh tay sưng đỏ của Lục Khải Lâm bỗng nhiên cứng đờ, lời này của quả rất đả thương người khác.

      thèm gõ cửa nữa, đứng tựa lưng vào cánh cửa, trễ như thế này, còn có thể được đâu chứ?

      Cái lạnh dần dần xâm chiếm toàn thân, theo bản năng liền ôm người lại chặt, lại cảm thấy rất đói, đói khổ lạnh lẽo cùng nhau kéo đến nhưng chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân co rút đứng ở cửa. Trong phòng bếp Lăng Bắc Diệp cũng vội vàng nấu cơm, cá chép kho tàu, ớt xanh xào trứng, canh trứng rong biển.

      Chỉ đủ cho người ăn, còn cố ý muốn mở cửa cho nữa, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tựa như nhớ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho Lục Khải Chính.

      " mau đến đón ấy ! Em muốn gặp ấy!", cất giọng đầy nguội lạnh.

      "Lăng Bắc Diệp, cậu đừng có bất chấp thêm nữa? Tôi đón đâu!" , Lục Khải Chính châm chọc xong liền cúp điện thoại. Ảo não liếc nhìn điện thoại di động, trong lòng đầy ngổn ngang, vào bếp dọn thức ăn lên.

      Chỉ chốc lát sau, những món ăn gia đình quen thuộc được dọn lên bàn ăn, Lăng Bắc Diệp ngồi xuống ghế, vừa uống rượu trắng vừa ăn cơm. Nhưng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cánh cửa kia, thấy có động tĩnh. Chẳng lẽ rời ? Trễ như thế này, người phụ nữ. . . . . .

      Trong lòng cả kinh, lúc này, cánh cửa lại bị gõ vang.

      Trong lòng xuất cảm giác khó diễn tả bằng lời, nhưng cũng biết đường mình vào ban đêm, trong lòng cũng thấy an tâm ít.

      " A Diệp. . . . . .Em lạnh. . . . . . Đói. . . . . ." , tiếng đáng thương lại vang lên, tim của bị buộc chặt lại, đầu đũa vẫn gắp thức ăn vẫn chưa đưa vào trong miệng, sững sờ ngồi đó, nghĩ tới việc vừa lạnh vừa đói, vô cùng đau lòng?

      Lục Khải Lâm vừa lạnh vừa đói, co rúc ở cửa, ngừng nuốt nước bọt, chưa từng bị ai đối xử như vậy, càng thêm buồn bực, mà trời lại mưa nữa chứ.

      Nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, Lăng Bắc Diệp cau mày lại, nhịn được muốn mở cửa cho vào. Nhưng lại cảm thấy chỉ có cứng rắn, mới có thể để cho chết tâm mà rời . Nghĩ thế nên ra mở cửa nữa, tiếp tục ngồi ăn cơm, nhưng mùi vị thế nào
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Mỹ nhân kế

      "Lục Khải Lâm! đúng là tự mình đa tình!", Lăng Bắc Diệp lạnh lùng , bỏ tay khỏi eo của , lui người về phía sau, nhưng vẫn bị chặt chẽ ôm lấy, chịu buông ra.

      "Tự mình đa tình cũng được, để cho em ở lại đây mà!", nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ của , ngước đầu nhìn , mặt đầy khổ sở xin phép. Có lẽ nguyên nhân lạnh nhạt với là vì vết sẹo dài màu đỏ tía gò má kia, tuy có hơi kinh khủng, nhưng lại càng đau lòng hơn. Ngón tay tái nhợt run rẩy đặt lên mặt của , lại làm cho giật mình, vội vàng né tránh.

      đưa tay lên đẩy ra, vì người vẫn còn rất yếu nên thiếu chút nữa liền ngã xuống.

      "Tối nay, ở lại đây đêm, sáng sớm ngày mai cút cho tôi! được bước lên lầu hai nửa bước!", đưa lưng về phía , cứng rắn , sau đó, sải bước lên lầu.

      Lục Khải Lâm sợ sệt nhìn theo bóng lưng của , hắt hơi liền mấy cái, Lăng Bắc Diệp hình như cố tình nghe thấy, thẳng lên lầu

      Hắt hơi liên tục, cảm giác như mình bị cảm rồi, Lục Khải Lâm thấy căng thẳng, nhìn phòng khách vắng lặng, nhịn được liền tìm điều khiển mở máy điều hòa khí lên. Nhìn xuống toàn thân ướt nhẹp từ xuống dười, lúc này mới chợt nhớ ra liền tới cửa mang va ly vào.

      Ở lầu nhìn quanh vòng, nhưng lại tìm được cái phòng nào cả, khó chịu cau mày lại, giờ phút này, chỉ muốn tắm nước nóng mà thôi. Nhìn lên cầu thang màu trắng thiết kế hình xoắn ốc theo phong cách Châu Âu, nhớ đến lời , trong lòng liền ra quyết định, cũng tin làm gì mình!

      Xách valy lên, lấy hết can đảm lên lầu.

      Phòng khách ở lầu hai cũng giống như lầu , có rất ít đồ đạc, chỉ có chiếc ghế sofa đơn giản, thấy bóng dáng của đâu, tự tiện tìm phòng, có thể mở ra được liền mừng rỡ vào, rồi bước thẳng vào phòng tắm, lúc này, ước mơ duy nhất của lúc này là được tắm nước nóng cho đỡ khó chịu.

      kịp chờ đợi liền mở vòi hoa sen ra, cởi bỏ bộ quần áo dính nhơm nhớp, đứng ở trước vòi hoa sen , thoải mái
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33.2
      Lục Khải Lâm nằm ở giường, nhưng vẫn ngủ được, biết Lăng Bắc Diệp có nghe những đoạn ghi kia hay , cũng hi vọng sau khi nghe giọng của các con có thể bình tĩnh lại, để cho ở cùng với , giúp đỡ cai nghiện.

      Lúc này bà Mai Thanh gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Diệp nhìn cái tên nhấp nháy màn hình, nhịn được mà cau mày, rất muốn bắt máy nhưng lại làm như vậy, ra cửa, đến phòng khách, gõ cửa phòng của .

      Lục Khải Lâm liền vội vàng ra mở cửa, điện thoại di động liền được ném đến, thiếu chút nữa nện lên sống mũi , cũng may kịp thời bắt được, sau đó liền thấy đổi sắc khỏi đó.

      Chuông điện thoại vẫn ngừng vang lên, vội vã bắt máy, là mẹ chồng Mai Thanh gọi tới.

      "Mẹ, con ở chỗ của ấy, vâng, rất tốt ạ, Đóa Đóa và Thiên Thiên sao rồi ạ?" Lục Khải Lâm nhàn nhạt cười hỏi, có biểu ra chút bi thương nào.

      "Hai đứa đều ngủ rồi, Lâm Lâm, mẹ làm con vất vả rồi. . . . . ."

      "Mẹ! Cái này có là gì ! Yên tâm , con cùng với vượt qua chông gai này! Mọi người đừng lo lắng, việc gì đâu." Lục Khải Lâm lại an ủi ngược lại, nghe tiếng mẹ chồng thở dài, đau lòng dứt. Đời này của hai ông bà lại chỉ có người con trai, tại lại dính vào nghiện ngập, lại còn biết có thể bị kết án hay . . . . . .

      "Lâm Lâm, con đừng lo lắng cho chúng ta, đời này của chúng ta gió to sóng lớn nào mà chưa trải qua chứ? Chủ yếu vẫn là ngươi, nếu Bắc Diệp lên cơn, nhất định phải trốn xa chút! Đừng làm cho mình bị thương!", bà Mai Thanh lại .

      "Vâng, con chú ý.", lại với bà Mai Thanh mấy câu rồi mới cúp điện thoại, ngồi ở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :