1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Được cứu

      phụ nữ tóc quăn xõa ra đeo kính đen ngồi vị trí tài xế, người đàn ông đeo kính đen ngồi bên ghế phụ, mặc quần áo xe máy màu đen. Khi người phụ nữ lấy kính xuống, lúc kẹp đỉnh đầu Lục Khải Lâm nhận ra người phụ nữ này!

      phải là người phụ nữ gặp ở Giải Trí Thành tát bạt tai sao? ! đúng là oan gia ngõ hẹp! Hơn nữa, là ta đột nhiên dừng xe, mới tông vào đuôi xe của ta. Người đàn ông ngồi bên ghế phụ ngồi đó nhúc nhích.

      Lúc này, người phụ nữ mặc bộ váy ngắn liền thân màu con báo bó sát người mạnh mẽ mở cửa xe, xuống xe. Lúc nhìn thấy Lục Khải lâm con ngươi trở nên sắc bén, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn "Lại là .” Người phụ nữ giễu cợt mở miệng.

      Lục Khải Lâm lên tiếng, lấy điện thoại di động ra trực tiếp báo cảnh sát, tìm cảnh sát giao thông tới đây.

      Người phụ nữ này phải người hiền lành, thể lý lẽ với ta, Lục Khải Lâm thầm nghĩ.

      " chuyện với đó, tai điếc à? !" Người phụ nữ phách lối quát, toan tính ngoan độc ở khóe miệng càng sâu hơn, giống như muốn xé Lục Khải Lâm thành mảnh .

      " chuyện với tôi sao?" cười nhạt, gương mặt trắng nõn thuần khiết cùng với người phụ nữ trang điểm đậm trước mắt này hình thành tỷ lệ rệt, dáng vẻ gặp biến sợ đó, chiếu vào trong kính chiếu hậu, tròng mắt sau kính đen vẫn khóa chặt.

      " nhảm!" Người phụ nữ tức giận quát, mắt trang điểm màu khói nhìn chằm chằm vào , dáng vẻ hung hăng phách lối.

      "Vậy xin hãy chú ý thái độ của chút! Cảnh sát giao thông tới." Lục Khải Lâm cười lạnh , lúc này cảnh sát giao thông lái xe tới, lui ra, vào trong xe cầm bằng lái.

      "Thiên Thiên, Đóa Đóa, phải sợ, ngoan ngoãn ở trong xe chờ ma ma." Cười với hai đứa ở sau xem rồi lại rời .

      " Cảnh sát giao thông, là xe của ta đụng vào xe của tôi, hi vọng có thể xử lý công bằng!" Người phụ nữ cười với cảnh sát giao thông, bộ dáng này khác xa trời vực với dáng vẻ kiêu ngạo phách lối lúc nãy. Nghĩ thầm người phụ nữ này trở mặt cũng nhanh .

      Lục Khải Lâm tiến lên, đưa bằng lái cho cảnh sát giao thông, "Đồng chí, là ta đột nhiên dừng xe, xe của tôi phanh kịp nên mới tông vào đuôi xe. Chỉ cần điều tra màn hình giám sát xe của tôi là được rồi!" Lục Khải Lâm hết sức tự tin . biết người phụ nữ trước mắt này có phải là ngực to não , điểm này cũng nghĩ đến, còn muốn đổ oan cho ?

      hừ lạnh trong lòng.

      Người phụ nữ kia nghe như vậy, trong lòng căng thẳng, " Tổ" Nũng nịu gọi người đàn ông xe, hi vọng lúc này có thể giúp ta ra mặt, " xe có camera, chúng tôi cũng có!" Người phụ nữ lại hét lên.

      Lúc này, người đàn ông kia rốt cuộc cũng xuống xe, dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc trang phục xe máy màu đen, thân hình cao lớn rắn rỏi, vóc người này, làm tim Lục Khải Lâm co quắp, chân ta đeo đôi ủng ngắn màu đen, rất giống loại trước kia Lăng Bắc Diệp thường đeo.

      Cổ áo dựng lên, che nửa mặt dưới của ta, kính đen che nửa mặt của ta. thấy mặt mũi của ta, người đàn ông còn chưa tới gần, người phụ nữ tiến sát vào trong ngực của ta, tay đeo bao tay bằng da của người đàn ông lấy chứng minh thư trong túi ra, ném cho cảnh sát giao thông.

      Cảnh sát giao thông đeo kính râm màu trà khẽ mím môi, mặc dù nhìn bề ngoài rất uy nghiêm, nhưng trong lòng lại run rẩy, bên là thiên kim của thường ủy Lục, thiếu phu nân của nhà họ Lăng, bên là tâm phúc của Hòng Thịnh. Hai bên ta đều đắc tội nổi!

      "Tôi có thời gian!" Người đàn ông mở miệng, trầm giọng , thanh thô kệch này, làm hồi hồn .

      “Điều tra màn hình theo dõi của từng người!" Cảnh sát giao thông trầm giọng , để cho mình tỏ ra càng uy nghiêm chính trực hơn. Lúc này, chỉ thấy người đàn ông móc tập chi phiếu trong túi ra, xé xuống tờ, kín đáo đưa cho cảnh sát giao thông, coi như là bồi thường xe của Lục Khải Lâm .

      " Tổ!" Người phụ nữ cam lòng kêu lên, muốn để yên như vậy! Người đàn ông lên tiếng, trực tiếp tới bên xe ngồi vào vị trí tài xế, người phụ nữ bước nhanh đuổi theo, lên xe trước khi ta nổ máy xuất phát.

      Còn chưa nhận sai xin lỗi với , tại sao có thể như vậy? Trong lòng Lục Khải Lâm tức giận, cảnh sát giao thông đưa tấm chi phiếu kia cho , nhận. Đó là tổn thất nên được nhận, mặc dù con số rất lớn. Lục Khải Lâm thầm nghĩ, sau khi chào hỏi cảnh sát giao thông lên xe, chuyện này, coi như là bài học.

      đến tiệm 4s để sửa xe, mà mang hai đứa bé tới bệnh viện, hôm nay là ngày bọn tiêm vắc-xin phòng bệnh.

      " Tổ! Tại sao an lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đáng ghét kia? !" Người phụ nữ tức giận oán trách.

      "Két." Xe thể thao đột nhiên dừng lại bên đường.

      "Cút." Người đàn ông lạnh lùng phun ra chữ.

      " Tổ" Người phụ nữ sợ hãi kêu lên, nhưng người đàn ông lời, cả người lại tản ra ý lạnh làm người ta sợ hãi. Nghe , A Tổ này chuyện chưa bao giờ lần thứ hai, người phụ nữ bị sợ đến mức vội vàng mở cửa rồi xuống xe, thậm chí còn quên cả cầm túi xách và áo khoác.

      Ferrari màu đỏ lướt , áo khoác và túi xách của người phụ nữ bị ném ra khỏi cửa sổ xe, ngay sau đó, xe thể thao lao như tên....

      "Đóa Đóa, , xuống xe ha...!" Mở ghế ngồi an toàn của trẻ con ra, ôm Tiểu Đóa Đóa xuống xe, "Thiên Thiên, ma ma xuống sau ôm con." Trước khi đóng của xe với con trai, chỉ sợ bé ở trong xe sợ hãi.

      Đóng cửa xe lại, quên ôm Tiểu Đóa Đóa, lúc mang bọn ra ngoài, luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, dám rời chúng nửa bước. Lại tới bên kia, mở cửa xe, ôm Thiên Thiên xuống. Lấy xe đẩy từ sau cốp xe để Đóa Đóa ngồi vào.

      Chỉ chốc lát sau, táy trái đẩy xe, tay phải ôm Thiên Thiên, cánh tay đeo túi xách, vào bệnh viện.

      chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở trong góc cách
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Vô tình vô nghĩa

      Nhìn Tiểu Thiên Thiên được người đàn ông đeo kính đen ôm vào trong ngực, té xuống cầu thang như trong tưởng tượng của , trái tim căng thẳng của Lục Khải Lâm cuối cùng cũng ổn định lại, ôm Đóa Đóa khóc lớn, nhanh tới cửa thang máy cuốn.

      "Thiên Thiên.” Đặt Đóa Đóa xuống, vội vàng đưa tay, muốn ôm lại Thiên Thiên từ trong ngực người đàn ông, lúc này, còn chưa ý thức được, người đàn ông kia chính là A Tổ.

      muốn cướp Thiên Thiên, lại bị ta né tránh, lúc này Lục Khải Lâm mới liếc nhìn người đàn ông ở trước mắt, trong lòng cả kinh, hình dáng cái cằm lộ ra ngoài của người đàn ông, làm tim đập nhanh.

      A Diệp....

      " thể mang theo con đừng mang!" thanh thô kệch của người đàn ông làm hồi hồn, trở về thực, thanh này đâu phải là thanh của Lăng Bắc Diệp. Chỉ là lời chỉ trích của người đàn ông, làm nhíu chặt lông mày.

      "Vừa rồi cám ơn !" Vẫn dịu giọng cám ơn ta, đưa tay muốn ôm Thiên Thiên từ trong ngực ta, nhưng làm ngạc nhiên chính là, Tiểu Thiên Thiên lại sợ ta, còn ngước đầu nhìn ta. Lục Khải Lâm cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, liền vội vàng tiến lên, đoạt lấy Thiên Thiên.

      Lần này, người đàn ông ngăn cản nữa, tùy ôm Thiên Thiên vào trong ngực, "Thiên Thiên sợ, ngoan…" Ôm con trai dịu dàng an ủi, xoay người kéo tay Tiểu Đóa Đóa, khom người, tay cố hết sức ôm Đóa Đóa vào trong ngực.

      Người đàn ông đứng ở cửa thang máy, kinh ngạc nhìn người phụ nữ thân hình thon gầy mà tay ôm được đứa bé, lúc Lục Khải Lâm quay đầu thấy người đàn ông cũng nhìn mình, trái tim khỏi rung động, thân hình kia, hình dáng cái cằm kia, giống như thế....

      Nhưng, thanh giống chút nào.

      Ngực đau đớn, chỉ thấy người đàn ông kia hết sức tiêu sái xuống thang cuốn tự động, cũng xoay người, cố hết sức ôm hai đứa bé, rời ....

      " thể mang theo con đừng mang!" Lời chỉ trích của người đàn ông kia ngừng lên trong đầu , mỗi chữ, cũng như đâm vào trái tim của , trong lòng khỏi cảm thấy uất ức.

      "Thiên Thiên, về sau thể chạy lung tung mình, có biết ?" Về đến nhà, dạy bảo con trai, Thiên Thiên nhìn , nghiêm túc gật đầu cái.

      "Vậy Thiên Thiên đồng ý với ma ma, phải làm được, về sau còn chạy lung tung nữa, Thiên Thiên chính là con chó !" với con trai đưa ngón út ra móc ngoéo với cậu bé.

      ***

      Trong phòng tắm bốc hơi như sương
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28.2
      Vừa mới vào cửa thấy Lục Khải Lâm mặc dạ phục màu đen nằm ngửa giường lớn, chiếc giày cao gót rơi mặt đất, chiếc còn lại chưa rơi hẳn vẫn mắc chân, lễ phục xẻ tà rất cao, có thể thấy cặp đùi mượt mà trắng nõn của .

      Người đàn ông bước tới gần, khóe miệng nâng lên nụ cười tàn nhẫn, "Ưmh...." nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng, toàn thân lâng lâng, đầu cũng rất nặng, mớ.

      "Xoẹt." tay của người đàn ông xé rách lễ phục màu đen, trong nháy mắt lễ phục biến thành mảnh vụn, lộ ra cảnh xuân trước ngực, áo ngực trong suốt làm bầu ngực càng thêm cao ngất. Từ trước ngực truyền tới lạnh lẽo làm chợt mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính đen bị sợ đến nỗi co người lui lại phía sau, ", là ai, tránh ra…" ngừng lui về phía sau, ta ép tới gần, Lục Khải Lâm đưa tay muốn kéo kính mặt ta, cổ tay bị người đàn ông bắt được, tay người đàn ông kéo mảnh vụn quần áo người , hướng ánh mắt mơ hồ của .

      " cần, buông tôi ra! là ai? ! Cút ngay!" giùng giằng thét chói tai, hai tay bị giữ chặt, người đàn ông linh hoạt che mắt lại, tăm tối làm nhìn thấy gì hết!

      "Buông tôi ra, muốn làm gì? ! Cứu mạng, cứu mạng…" Lục Khải Lâm lên tiếng thét chói tai, chỉ cảm thấy hay tay bị bàn tay giữ chặt, sau đó, cổ tay bị trói lên nhúc nhích được, sợi tổng hợp có chút thô ráp, làm đau da của .

      "Đương nhiên là làm việc thích làm!" Người đàn ông gầm tiếng, trực tiếp vén váy của lên, tách hai chân của ra, động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt, va chạm cực mạnh! Chính là muốn cưỡng bức người phụ nữ vô tình vô nghĩa phía dưới!

      " cần, buông tôi ra, cứu mạng… A Diệp, cứu em" Lý trí cuối cùng trong men say chống cự lại, kêu khóc, tiếng A Diệp, khiến thân thể người đàn ông dừng chút, " còn nhớ chồng ? Lúc em em cùng người đàn ông khác sao nhớ ra?" Giọng thô kệch của người đàn ông vang lên, từng câu từng chữ mang theo giễu cợt, bàn tay ở trước ngực hung hăng chà xát nhào nặn, đụng chạm thô lỗ này, làm toàn thân run rẩy, như bị điện giựt....

      "... là ai ? Buông tôi ra!" lời người đàn ông làm kinh hãi, đá hai chân giãy giụa, vậy mà, chân của cũng bị ta giữ chặt, sau đó cảm giác bàn tay mang theo dòng điện di chuyển người , cảm giác kia, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm dần dần khó kìm lòng nổi kêu lên thành tiếng....

      "Quả nhiên là người phụ nữ đê tiện!" Người đàn ông lạnh lùng , lấy kính đen xuống, há mồm
      [​IMG]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Gặp nhau núi

      Chu Tú Lan bị Lục Khải Lâm quở trách thể nào phản bác, câu, mặt sắc cứng ngắc, rũ mắt xuống. Tối nay con xảy ra loại chuyện này, là bà muốn nhìn thấy. Mặc kệ như thế nào, coi như lòng của bà lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, cũng hi vọng con bị người ta....

      Lục Khải Lâm gào thét nhiều như vậy, mệt mỏi, dựa vào đó thở dốc, cơ thể Lục Khải Chính đỡ, bằng cũng ngã xuống.

      "Cũng trách tôi, trách tôi vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng bà!" lại khàn khàn quát, trái tim quặn đau, xong rồi, dơ bẩn, cũng xứng với Lăng Bắc Diệp nữa....Cái nhận thức này, làm có loại kích động muốn chết.

      "Lâm Lâm, đừng . Còn bà nữa, bây giờ tỉnh ngộ rồi chứ? Đùng lấy cớ vì tốt cho chúng tôi, muốn tốt cho chúng tôi nên để cho chúng tôi làm việc mình thích làm!" Lục Khải Chính trầm giọng , xong, ôm Lục Khải Lâm ra cửa.

      Chu Tú Lan sững sờ đứng đó, chưa từng hoảng loạn như vậy, biết làm sao. Lúc nhìn thấy bà cũng biết phải làm sao, chỉ biết là, con bị người ta chà đạp rồi.

      Lục Khải Chính ôm Lục Khải Lâm xuống lầu, người mặc áo khoác của , như cái xác hồn, bước từng bước , "Lâm Lâm, chịu đựng!" Lục Khải Chính lại trầm giọng . Nhớ tới chuyện Lục Khải Lâm từng gặp trước kia, trong lòng càng thêm đau xót.

      Nhớ tới lời của người đàn ông mập, theo trực giác tin người kia là Lăng Bắc Diệp.

      Tại sao cậu ta có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này? biết chuyện từng gặp trước kia sao? ! Lục Khải Chính ảo não, trong lòng cũng cả kinh, chẳng lẽ Lăng Bắc Diệp tuyệt vọng với em rồi sao? Giống như lúc đối xử với Nhan Tịch....

      Nghĩ như vậy, trong lòng tức giận, tại rất muốn tìm cậu ta hỏi cho ràng.

      "Tối nay đến nhà !" Lục Khải Chính đỡ lên xe, trầm giọng .

      ", em về nhà mình, em về nhà." thào , Lục Khải Chính kinh ngạc, làm sao có thể yên tâm để về nhà mình, gặp đả kích lớn như vậy, nhất định luẩn quẩn trong lòng.

      "Lâm Lâm! Nghe ! Tối nay đến nhà !" cần phải có người khuyên bảo, để cho mình vùi trong nhà nhất định nghĩ thông. Đứa em này, cầu với bản thân từ đến lớn rất nghiêm khắc, quy củ đối nhân xử thế của nhà họ Lục cũng tuân thủ cách nghiêm chỉnh, loại chuyện này xảy ra người , nhất định là đả kích rất lớn .

      ".... lo em nghĩ quẩn ư? Em xém chút tự sát lần, nên nhất định tự sát lần thứ hai, vì Thiên Thiên và Đóa Đóa, em thể nào tìm đến cái chết. , hãy yên tâm ....” Tầm mắt nhìn về phía trước xe, khóc náo, cảm xúc bình tĩnh, thào .

      Trái tim Lục Khải Khải bởi vì những lời mà rung động, nhớ tới cánh tay bị thương lần trước của , chính là vì tự sát thành, vô cùng đau lòng. Rất muốn cho biết, người tối nay có thể là Lăng Bắc Diệp. Nhưng, vẫn chưa có xác định, mặt khác, tạm thời Lăng Bắc Diệp làm nằm vùng, thể để lộ thân phận của ta.

      cái gì nữa, lái xe đưa về nhà. Trực tiếp đưa lên lầu, lén lút dặn dò Dì Tôn quan sát hành động của nhiều hơn chút, có cái gì khác thường, lập tức với , Dì Tôn hỏi xảy ra chuyện gì, Lục Khải Chính giải thích , là bởi vì nhớ nhung Lăng Bắc Diệp, nên cảm xúc khác thường.

      ngâm mình trong bồn tắm, nhúc nhích, đến khi toàn bộ nước trong bồn lạnh thấu, cũng nhúc nhích. Nhớ tới chuyện xảy ra tối nay, hận thể chết , cũng thống hận bản thân mình. Nhất là, cuối cùng lại khuất phục, còn xem người đàn ông kia như Lăng Bắc Diệp, loại cảm giác đó, ngoài vô cùng thô lỗ, dã man ra, lúc va chạm giống y như ....

      "Bốp.” Suy nghĩ gì vậy, tát mạnh vào mặt mình cái!

      Tại sao có thể biết xấu hổ vô sỉ như vậy? ! Lúc này vậy ma lại nhận nhầm người đàn ông đó là ! Làm sao lại như vậy? ! thể nào! A Diệp của đối xử với như vậy! Nếu như vẫn còn sống, sớm xuất trước mặt rồi !

      Lục Khải Lâm mày chính là người phụ nữ dâm đãng, nên mới hưởng thụ! Mày vô sỉ! Mày xứng với Lăng Bắc Diệp! Mày là dâm phụ!

      tát mình mấy bạt tai, thầm mắng xem thường bản thân trong lòng....

      biết qua bao lâu, mới từ trong bồn tắm đứng lên, mang theo gương mặt sưng đỏ chịu nổi vào phòng ngủ, ngã lên giường, nằm như chết nhúc nhích.

      ***

      mình ngồi ở bến tàu, uống rượu mạnh, trong đầu lên tất cả là dáng vẻ khóc thầm. Tối nay, đối xử thô bạo với người nhất.... đúng là điên rồi, chắc là vậy.

      Chỉ biết rằng có khả năng nữa, sau trận trả thù tối nay, nợ , cũng còn cam lòng nữa, hết rồi, cứ kết thúc như vậy .

      Lục Khải Chính nhìn thấy Lăng Bắc Diệp ngồi tảng đá uống rượu mình, bước nhanh đến phía trước, tay kéo ta từ tảng đá xuống, vung quả đấm đánh về phía ta! Lăng Bắc Diệp bị đánh nằm bờ cát, lập tức bò dậy phản kháng, mà nằm ở đó nhúc nhích, Lục Khải Chính tiến lên, đạp phát lên lưng ta.

      "Tại sao lại làm như vậy? ! phải cậu vẫn nó sao? ! Cái tên khốn kiếp này!” cả như cha, thấy em gặp chuyện như vậy, người làm cả là sao có thể đau lòng cho được! Cho dù là Lăng Bắc Diệp người đối xử như em, cũng muốn khách khí!

      Nắm vai của ta, lại đánh mạnh ta mấy quyền, đấm đá ở bụng, làm Lăng Bắc Diệp bị đau, nhưng cũng kêu ra, tùy đánh, như vậy tối thiểu cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      Lục Khải Chính đánh mấy cái, rốt cuộc vô lực, Lăng Bắc Diệp cũng vô lực ngồi dưới đất, nhúc nhích.

      Hai tay Lục Khải Chính chống nạnh, thở dốc, "Cậu muốn chết phải ? Cậu đối xử với nó như vậy, sau này hai người sống với nhau thế nào? !"

      "Vậy chia tay, sau khi em khôi phục lại thân phận, ly hôn với ấy. Em và ấy có khả năng nữa rồi.... Gần đây các bang phái nội bộ của Hồng Thịnh chém giết, đánh nhau chết sống lại....Chưa tới tuần, có thể hành động. Đỉnh Gia là trùm buôn thuốc phiện
      [​IMG]

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Nhận ra

      sớm phân biệt được là tình hay là bị ma quỷ ám ảnh, thể quên được. Chỉ nhìn bóng lưng của như vậy thôi mà loại kích động muốn ôm vào trong lòng. Lui về phía sau hai bước, sợ khống chế được mình. Nước mưa mặt ràng được lau sach rồi, mà thoáng cái lại ướt đẫm. ngừng lau, nhưng lau thế nào cũng khô.

      Nhếch nhác ngồi xổm người xuống, cúi thấp đầu, nhìn nước mắt thấm ướt cả mặt đất, rơi vào trong thế giới của mình, cứ khóc thất thanh như có người bên cạnh. Nhìn đứng ở đó, thân thể run rẩy, dáng vẻ khóc thút thít ngừng, trái tim của Lăng Bắc Diệp cũng co quắp từng trận.

      khóc cái gì? !

      tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ là vì ? Thoáng qua lại cảm thấy thể nào!

      "Ầm ỹ cái gì? !” thanh thô két vang lên, lạnh lùng . Lục Khải Lâm kinh hãi, hồi hồn, lúc này mới ý thức được nơi này chỉ có mình mình. Mưa vẫn rơi, chưa có xu hướng ngừng lại, bước , ra khỏi đình.

      Nhìn lời chạy ra khỏi đình nghỉ chân, Lăng Bắc Diệp cảm thấy nhất định là điên rồi, mưa lớn như thế, lại còn chạy ra ngoài!

      Mắt thấy sắp ra khỏi đình nghỉ, mất khống chế tiến lên, giữ lại, " điên rồi sao? ! thấy trời mưa lớn như vậy sao? !” Trong lời cáu kỉnh mang theo ân cần quan tâm, lôi vào đình nghỉ chân.

      "Buông tôi ra! Tránh ra!” rống to, nơi rừng núi hoang vu này, chỉ có hai người bọn họ, trong lòng ngược lại sợ chút nào, hơn nữa người đàn ông này cả người mặc đồ đen, còn mang cặp kính đen, thoạt nhìn giống như là nhân vật xã hội đen.

      đâu chịu nghe , ôm ngang lên, tới đình nghỉ chân, giãy giụa theo bản năng, hai tay đánh lồng ngực của , ngừng quơ múa, lúc vào đình “bùm” tiếng, kính đen của bị gạt rớt...

      Gương mặt ràng của người đàn ông đập vào mi mắt, đập vào đầu tiên chính là vết sẹo man rợ màu mận chín kia.

      Sau đó, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người đều cứng đờ, bốn mắt chạm vào nhau.

      Con ngươi thâm thúy kia, sống mũi cao thẳng kia, môi mỏng gợi cảm kia, người đàn ông ở trước mắt ngoại trừ vết sẹo kia ra....Hoàn toàn là....Lăng Bắc Diệp....

      còn bị ôm, hai chân cách mặt đất, hai cánh tay của ôm hông của , bên ngoài đình nghỉ mát, mưa to xối xả, ràng, hai người cứ nhìn nhau lẳng lặng như vậy....

      Trái tim quặn đau, há mồm, giống như cá nổi mặt ngước để hô hấp, hai mắt trợn tròn nhìn , "A Diệp” Môi mỏng mấp máy, thanh khàn khàn từ trong cổ họng bật ra ra, ngơ ngác nhìn , xác định người trước mắt này chính là .

      Lăng Bắc Diệp nhìn , thấy được dáng vẻ kích động gương mặt , nhìn rơi nước mắt, buông ra, lui ra khỏi , " nhận lầm người rồi!” Lạnh lùng , thanh hoàn toàn phải thanh của Lăng Bắc Diệp.

      Cổ họng của từng bị thương, giọng thay đổi hoàn toàn.

      Giọng kia mặc dù phải , thế nhưng gương mặt, trừ vết sẹo ra chính là ! Đầu óc mặc dù ong ong, nhưng vẫn có thể suy xét, chỉ thấy nhặt kính rồi đeo lên, muốn rời khỏi đình nghỉ mát, khống chế được tiến lên ôm từ phía sau.

      "Chính là ! chính là Lăng Bắc Diệp!” rống to, nước mắt ngừng rơi xuống, cổ họng khàn khàn, chưa chết, vẫn còn sống, chưa chết....

      Lăng Bắc Diệp rung động trong lòng, trái tim quặn đau, biết tại sao lại chắc chắn như vậy, cũng tức giận bản thân mình kìm lòng được theo dõi rồi tới nơi này. muốn để lộ mình, coi như vụ án kết thúc, cũng muốn xuất trước mặt .

      Dù sao sống rất tốt, mà , là người bị hủy hoại khuôn mặt, người hút thuốc phiện, cảnh sát giết người, mặc dù có nỗi khổ tâm, nhưng ít nhiều vẫn bị trừng phạt. Trừng phạt, chấp nhận, thể tiếp tục làm cảnh sát, cũng chấp nhận, nhưng muốn khôi phục lại thân phận Lăng Bắc Diệp này.

      "Người điên! Buông ra!” Coi như bị biết, tại cũng thể để lộ, buổi tối còn có hành động cuối cùng....

      " thả! A Diệp....Tại sao nhận em? !” Lục Khải Lâm kích động hỏi, nhớ tới trước kia gặp mấy lần, trong lòng cả kinh, vội vàng buông ra.

      làm nằm vùng? Cho nên mới làm bộ như biết ?

      "Em biết có nỗi khổ tâm, đúng ? Em , em , tránh làm bại lộ thân phận của ....” hoảng loạn , xong, lảo đảo chạy ra bên ngoài đình nghỉ mát, vừa chạy vừa quên ngoái đầu lại nhìn , trượt chân ngã xuống, thế nhưng lại đứng ở đó nhúc nhích, tiến lên đỡ dậy.

      Lục Khải Lâm, là nằm vùng, nên mới tiến lên đỡ mày.

      Tự an ủi mình trong lòng như vậy, cười với , tự mình cố gắng đứng dậy, chịu đựng đau đớn mắt cá chân, về phía trước ....

      Trong đình nghỉ mát, hai tay của nắm chặt thành quyền, rũ xuống hai bên chân, con ngươi khóa chặt bóng người xa, hầu kết rung động, có giọt nước mắt từ trong mắt kính chảy xuống....

      lâu mới hồi hồn, nhìn bên trong đình trú mưa, có bóng dáng của , dừng chân, nước mưa sớm thấm ướt toàn thân . Nhớ tới chuyện mình gặp phải đêm đó, trong lòng quặn đau, hi vọng vừa mới dấy lên, tan biến trong nháy mắt.

      vẫn còn sống, nhưng thân thể của dơ bẩn....

      "Lâm Lâm” thanh trầm thấp truyền đến, quay đầu, chỉ thấy cả Lục Khải Chính cầm cây dù màu đen bước tới.

      "....” Khi chuyện, hàm răng run lên kịch liệt, Lục Khải Chính tiến lên, che mưa cho , lại cởi áo khoác xuống mặc vào cho .

      " mình tới nơi này làm gì? !” Lục Khải Chính đau lòng trách cứ, mới vừa biết tới sau núi này, sợ nghĩ thông nên tìm đến.

      ", em thấy được ấy, ấy còn sống....Chưa....Chưa chết.... ấy nằm vùng....Có đúng ?” Hàm răng run rẩy, ấp a ấp úng , trải qua chuyện của Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính, điểm này vẫn lĩnh hội được.

      Sắc mặt Lục Khải Chính cứng ngắc, nhìn , "Ảo giác! Lâm Lâm, về nhà với !” Lục
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :