1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24.2
      Hai người vẫn tách ra như vậy, Lăng Bắc Diệp ăn ngủ ở đồn cảnh sát, rảnh rỗi về nhà thăm bọn . Thời gian thoáng cái, trôi qua hai ba tháng.

      Gần đây có vụ buôn lậu thuốc phiện lớn, thủ lĩnh của đối phương là Độc Vương nhân vật khó đối phó hơn cả King, thường buôn lậu thuốc phiện từ khu vực biên giới của nước ta tới Thủ Đô. Vì thế bộ công an thành lập tổ chuyên án, đặc biệt phụ trách vụ án này.

      Người được lựa chọn đầu tiên, đương nhiên vẫn là Lăng Bắc Diệp.

      "Như thế nào? thành vấn đề chứ?" Nhận thuốc lá Lăng Bắc Diệp quăng tới, Lục Khải Chính hỏi, đốt mà cầm trong tay chơi đùa.

      "Cậu bớt hút chút ! Nhìn sắc mặt của cậu rất khó coi!" Lục Khải Chính trực tiếp rút điếu thuốc chưa châm vẫn ngậm trong miệng , trầm giọng quát lên.

      "Nhìn kìa, bị bà xã quản đến nỗi cũng thành vợ quản giáo nghiêm ngặt rồi!” Lăng Bắc Diệp cười trêu ghẹo, trong lòng cũng hết sức hâm mộ Lục Khải Chính có vợ quan tâm, giống như , ở bên ngoài lâu như vậy mà có ai quan tâm.

      "A Diệp, là đàn ông đôi khi cũng phải chủ động chút! Bộ dạng bá đạo trước kia của cậu đâu rồi?" Lục Khải Chính biết hai vợ chồng này vẫn còn lạnh nhạt, Lục Khải Lâm chịu làm hòa, Lăng Bắc Diệp cũng chủ động theo đuổi.

      "Đây là em tôn trọng phụ nữ! Được rồi! tán dóc nữa, đến chính , vụ án này...." Lăng Bắc Diệp cười nhạt , ngay sau đó đổi chủ đề, cùng Lục Lục Khải Chính hai người thảo luận kịch liệt vụ án này.

      Hôm sau, thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm ở nhà nên về nhà.

      Mượn cớ lấy quần áo sắp công tác, trở lại thăm và bọn .

      "Xế chiều Khải Lâm thẩm mỹ viện rồi, vẫn chưa về." Ai ngờ, vẫn chưa trở về, trong lòng Lăng Bắc Diệp mất mác, thăm các con. Vừa đúng lúc bọn tỉnh lại, ôm hai con ngồi thảm lông
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24.3
      Trong đầu vẫn là gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Diệp, tóc vàng, sắc mặt vô cùng khó coi, lời làm cho người khác đau lòng. giống như oán , rất oán, rất oán.

      Nhìn hai đứa bé, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào, "Đóa Đóa, papa có việc gì, có đúng ?" Ôm con vào trong ngực, lầm bầm hỏi, thoạt nhìn dáng vẻ rất bất lực.

      ***

      Lăng Bắc Diệp vẫn xảy ra chuyện, nghe là lần làm nhiệm vụ ở biên giới của tỉnh nào đó mất tích, tung tích .

      "Tôi chết, trong lòng được bình tĩnh!"

      "A…"

      Lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trong đầu lên câu của Lăng Bắc Diệp trước khi , chỉ là, trong mơ nhìn mặt .

      ngồi giường, hai cánh tay ôm đầu gối, mặt khổ sở nhìn màn đêm, trái tim ngừng co quắp. Từ khi mất tích cho tới nay, mỗi ngày đều tự nhủ, trở lại, tin tưởng là như vậy!

      Nhưng cũng biết, đó là lừa mình dối người. Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, lại lâm vào trong cơn ác mộng như vậy.

      " trở lại sao?" Nhìn chiếc gối bên cạnh , trái tim quặn đau.

      "Nếu trở về nữa, em tha thứ cho !" Đáp lại là đêm tối tiếng động.

      ***

      ngày nọ, đến túc xá của , nhìn những đồ dùng từng sử dụng lại nhớ đến , cũng phát lọ thuốc dạ dày. hỏi đồng nghiệp của mới biết, gần đây bệnh dạ dày của thường phát tác.

      Lúc này mới ý thức được, hình như rất lâu rồi quan tâm tới .

      ra chưa từng quan tâm. Mấy năm tính tình lạnh nhạt, chưa từng với câu quân tâm nào, tới chăm sóc . Khoảng thời gian hòa thuận kia, cũng là săn sóc nhiều hơn, cũng tự lo liệu, cần quan tâm chăm sóc cái gì.

      quan tâm chăm sóc nhiều bằng Lam Khả. Đây là điều vẫn rối rắm mấy ngày qua.

      Cầm chiếc gối của giường đơn lên, hai tấm hình đập vào tầm mắt, tấm là ảnh cưới của , tấm lúc hai đứa được 100 ngày, nhà bốn người chụp chung.

      Nước mắt khống chế được rơi xuống, nhìn tấm hình này, ác độc của rất quá quắt.

      biết là, cứ lúc nào rảnh rỗi là Lăng Bắc Diệp lại nhìn hai tấm hình, nhìn nhìn lại nhiều lần. Có lúc chỉ là nhìn hình thôi thể thỏa mãn được . Càng xem càng nhớ....

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, mất tích hơn nửa năm. Lục Khải Lâm vẫn xem như ở đồn cảnh sát, vẫn trải qua cuộc sống nhõm tự tại như cũ.

      Nhưng tại rất bận, làm lại, trong tay có rất nhiều chuyện phải làm. Bọn giao cho Dì Tôn và bảo mẫu chăm sóc, hai đứa cũng cai sữa, uống sữa bột.

      rất ít khi nhớ tới Lăng Bắc Diệp, như vậy cũng tốt, cần sống trong bi thương.

      "Lục Khải Chính! Con xem, rốt cuộc là Bắc Diệp sống hay chết? ! Có sao vậy, chớ gạt chúng ta! ai dám xử phạt con!" Người nhà họ Lục khó có khi tụ họp đông đủ, Chu Tú Lan lớn tiếng hỏi Lục Khải Chính.

      Câu hỏi của bà, làm trong lòng Lục Khải Lâm run rẩy, Nhan Tịch ngồi bên cạnh Lục Khải Chính, lời, hơi cau mày.

      "Con còn chưa ràng sao! ngày tìm được thi thể của A Diệp, ngày đó chúng ta từ bỏ cậu ấy!”

      "Nhưng em con…" Chu Tú Lan lập tức phản bác, lời ra khỏi miệng dừng lại, chẳng lẽ muốn con bước nữa hay sao? Như vậy bên nhà họ Lăng thể nào nổi.

      Đâu thể qua cầu rút ván như vậy!

      "Cha, mẹ, mọi người đừng vì chuyện của con mà lo lắng, con sống rất tốt." Lục Khải Lâm thào .

      Chu Tú Lan gì, chỉ thở dài, Lục Vinh Trác cũng gì, nhíu mày.

      Lát sau cả gia đình tản , mình Lục Khải Lâm ra khỏi nhà họ Lục. Hôm nay lái xe, buồn chán ngồi tàu điện ngầm trở về, vừa rồi cả muốn đưa về, cũng cự tuyệt.

      Mờ mịt đường to, nghĩ đến cái gì, nhưng lại giống như suy nghĩ rất nhiều. Có lúc, cũng cảm thấy, Lăng Bắc Diệp có thể còn ở cái thế giới này nữa, ngay cả trong mơ cũng thấy .

      Người nhà họ Lăng phái người đến biên giới timg, nhưng vẫn thu hoạch được gì. vốn cho rằng có thể nắm vùng, giống như Lam Khả, nhưng tin tức biết được lại phải như vậy.

      là mất tích, còn bóng dáng, ngay cả thi thể tìm khắp nơi cũng thấy. Nghe may rơi xuống nước trong cuộc đọ súng , trong vùng nước đó, có rất nhiều cá sấu.....

      Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên người , kinh ngạc. Người đàn ông mặc quần áo thoải mái đeo kính đen
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Bóng lưng quen thuộc

      cho rằng lòng mình sớm bình tĩnh, tiếp nhận ra , nhưng....

      Trong đầu lên tất cả những thứ về . Cho dù là hồi trẻ như ánh mặt trời, hay là lúc trưởng thành tuấn, cười, đơn, giống như là từng thước phim quay chậm lên trong đầu .

      đứng ở cửa, bàn tay bé của Đóa Đóa nắm quần , ngón tay út còn chỉ vào trong hình. nhớ, buổi chụp hình ngày ấy, rất khuya mới thở phì phò chạy tới, lúc chụp hình, động tác thô lỗ giữ hông của lại. cho rằng khi đó tình nguyện đến....

      Nhưng thở hồng hộc chạy tới là do bận việc.

      từ từ tới tủ đầu giường, Tiểu Đóa Đóa cũng theo , ngồi xuống bên giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, hộp vải nhung màu đỏ yên lặng nằm ở đó. lại nhàng cầm lên, mở ra, là chiếc nhẫn kim cương tinh sảo.

      "Ma ma...." Tiểu Đóa Đóa nhìn , giọng gọi, nghĩ thầm: thứ sáng lấp lánh trong tay ma ma là cái gì vậy? Đẹp quá.

      Lục Khải Lâm nhìn Tiểu Đóa Đóa, chóp mũi ê ẩm, ôm bé lên, lấy ra, sau đó đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út bên tay trái. Trong đầu lên lễ kết hôn ngày ấy, khoảnh khắc đeo nhẫn kim cương lên cho , sau này khi hai người
      [​IMG]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25.2
      Cánh tay người đàn ông trúng phát đạn lăn xuống đồi, rơi vào trong nước đục ngầu, từng con cá sấu mở to miệng đỏ tươi, bơi về phía , chỉ chốc lát sau, mặt nước vẩn đục biến thành màu đỏ tươi....

      " A Diệp, … đừng…!" giật mình tỉnh lại, hô to ngồi dậy. Lúc này mới nhận ra là mình nằm mơ, khắp người đổ mồ hôi lạnh, miệng đắng lưỡi khô, giấc mộng vừa rồi quá chân thực, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tươi.

      bị cá sấu ăn sao?

      Nhận thức như vậy làm đau lòng chịu nổi, lảo đảo chạy vào toilet, mở nước ngừng vỗ vào mặt mình, cho rằng có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, nên tin giấc mộng kia, nhưng làm thế nào cũng thoát khỏi được.

      "A" Giống như phát điên nắm lấy lưỡi dao lam, cắt xuống cổ tay trái của mình, lúc sắp đụng đến động mạch đột nhiên tỉnh táo lại, "A" Lưỡi dao cắt lệch, cắt vỡ động mạch, nhưng cũng làm rách thịt non.

      Từng giọt máu tươi đỏ thắm chảy xuống, rơi xuống nền gạch màu trắng, nhìn thấy mà ghê người.

      Đau rát từ vết thương truyền đến làm dịu lại nỗi đau trong lòng , lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chậm rãi ngã ngồi sàn nhà, nhìn bồn tắm cách đó xa, nhìn thấy hình ảnh ngồi ở trong bồn tắm, ôm vào lòng ....

      Vòng chặt hai cánh tay ôm lấy thân thể mình, lại cảm thấy ấm áp thực tế từng cho .

      Máu tươi chảy đầy đất, tiểu cầu phát huy chức năng của nó, máu tươi ngừng chảy, sau nửa đêm, vẫn ngồi đất sàn nhà.

      "A…"

      Dì Tôn phát ngồi sàn ở cửa phòng vệ sinh, nhìn máu tươi đầy đất, hoảng hốt kêu to, Lục Khải Lâm tỉnh lại, đau đớn tê dại làm cau mày, nhìn Dì Tôn, lại nhìn vết máu sàn khô hơn nửa, cơn ác mộng tối hôm qua, hành động của mình làm cau mày.

      "Khải Lâm! ... đây là…."

      "Dì Tôn, cháu sao! Cháu sao, nửa đêm bị trượt phát...." vội vã cười đứng dậy, khóe miệng cười suy yếu, gương mặt trắng bệch.

      Trong lòng Dì Tôn run sợ tới gần, đỡ lên, nhìn lưỡi dao đất là có thể hiểu chuyện gì xảy ra.

      "Khải Lâm nên nghĩ quẩn, Thiên Thiên và Đóa Đóa còn...." Dì Tôn có chút nức nở , vốn tưởng rằng Lục Khải Lâm đủ kiên cường, tim đủ cứng rắn, ngờ....

      "Dì Tôn, dì hiểu lầm....Làm sao cháu có thể làm việc ngu ngốc đấy.... thể nào!" vội vã cười , tối hôm qua có thể là tẩu hỏa nhập ma, nên mới như vậy. Tại sao có thể vì mà tìm đến cái chết, hai đứa bé chịu sao nổi.

      Dì Tôn gật đầu cái, bất đắc dĩ thở dài.

      mình thuê xe bệnh viện khâu miệng vết thương, rất nhanh lại về nhà, uống canh bổ máu hầm cách thủy của Dì Tôn, chơi cùng hai đứa .

      ***

      Buổi tối khách hàng hẹn gặp ở bên cạnh Giải Trí Thành, có chút bài xích địa phương này, lại thể . Để an toàn dẫn theo đồng nghiệp nam trong công ty cùng. Ở lầu dưới của Giải Trí Thành, gặp cả Lục Khải Chính, là có việc ở gần đấy. dĩ nhiên hiểu bọn họ làm gì, nghĩ thầm, Giải Trí Thành quả nhiên phải là nơi tốt đẹp gì. Nhìn tờ danh sách tên mấy khách hàng này, vẫn muốn gặp.

      Theo lễ phép, nên vào trước. Trong thang máy Giải
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Oan gia ngõ hẹp

      Chỉ thấy mấy tên hộ về sau lưng người đàn ông gọi là Tổ tiến lên phía trước, "Đây là tâm phúc bên cạnh Đỉnh Gia của Hồng Thịnh, cục trưởng Lục, xin nể mặt!" hộ vệ tiến lên, với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính nhíu mày, liếc nhìn người đàn ông kia.

      Hồng Thịnh là bang hội xã hội đen mà hai giới hắc bạch đều biết, Đỉnh Gia cũng là trong số người phụ trách trong đó, Lục Khải Lâm trở ngại cả làm nhiệm vụ, lui sang bên.

      "Mặt mũi này, nể được! Tất cả giao chứng minh thư ra đây! Làm trở ngại người thi hành công vụ, tối nay đến đồn cảnh sát uống trà!" Lục Khải Chính cất giọng , cho đối phương chút thể diện! Lúc này, người đàn ông được kêu là Tổ giơ tay mang bao tay màu đen lên, hộ vệ tiến lên, từ trong túi lấy ra chứng minh của Tổ cho Lục Khải Chính xem.

      Lục Khải Chính cẩn thận nhìn, giao cho đồng nghiệp bên cạnh ghi tên.

      "Cục trưởng Lục, có thể được chưa?" hộ vệ , Lục Khải Chính gật đầu ra hiệu.

      " Tổ" Người phụ nữ kia còn nhớ mãi quên chuyện với Lục Khải Lâm, nhìn Tổ, làm nũng .

      "Đúng rồi sĩ quan cảnh sát, vị tiểu thư này vừa rồi tát tôi cái!" Lục Khải Lâm nghe được giọng của ta, tiến lên, với Lục Khải Chính, miệng vết thương cánh tay trái của bị xé rách, chảy máu ngừng, màu máu đỏ thắm theo ống tay áo màu trắng chảy xuống.

      Lục Khải Chính ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn cánh tay của , "Bị thương rồi, vừa xảy ra chuyện gì? !”

      Nhìn em bị người ta ức khiếp, Lục Khải Chính tức giận cực kì, làm sao cũng phải đòi lại món nợ này!

      Lục Khải Lâm nhìn mắt Lục Khải Chính, chút nghĩ ngợi trả lời, "Người đàn ông này bấm đấy!" phối hợp , "Tôi muốn báo cảnh sát!”

      "Nghe thấy chưa, vị tiểu thư này muốn kiện các người tội cố ý đả thương người khác, đến cục cảnh sát uống trà ! A Tam, A Phong, mang !" Lục Khải Chính cất giọng , A Tam và A Phong tiến lên, muốn bắt người.

      " Cục trưởng Lục! Mặt mũi của A Tổ ngài có thể cho, mặt mũi của Đỉnh Gia chúng tôi...."

      "Tối nay khỏi phải Đỉnh Gia với tôi, dù là Bưu Gia các người ở đây, cũng giống vậy! Mang ! Người phục, phạt nặng!" Lục Khải Chính cất giọng , ngay sau đó kéo Lục Khải Lâm tránh ra. Con ngươi người đàn ông giấu sau kính đen, liếc nhìn vết máu nhuộm đỏ áo sơ mi của , ngay sau đó phối hợp với cảnh sát bước .

      ***

      "Chuyện gì xảy ra? Lục Khải Lâm! phải là em tự làm khổ đấy chứ? !" Lục Khải Chính lái xe đưa bệnh viện, vừa hỏi . Vết thương kia vừa mới nhìn qua, ràng là dao lam cắt, hơn nữa rất sâu! Đối với em , đương nhiên là đau lòng, cũng sợ ngược đãi mình!

      "! Em có!" Lục Khải Lâm lớn tiếng phản bác, tối hôm qua là do nổi điên, mới thần kinh làm bị thương mình.

      "Lâm Lâm, cho dù như thế nào, nhất định phải quý trọng bản thân! Hai đứa còn cần em...." Lục Khải Chính nhìn dịu dàng, đưa tay vuốt ve cái ót của . Lục Khải Lâm chua xót trong lòng, hít mũi cái, "Ừ, , em cũng phải mười mấy tuổi, có thể tự tử vì tình ư?” cười , chết, bỏ lại hai đứa bé còn có nhiều người nhà như vậy.

      Như vậy phải biểu chịu trách nhiệm.

      Lục Khải Chính mang bệnh viện lại xử lý vết thương, sức lực của người đàn ông rất lớn, làm rách miệng vết thương của , còn tạo thành tổn thương hai lần. Vốn phải ở bệnh viện quan sát, nhưng yên tâm về hai đứa trẻ, cũng sợ người nhà lo lắng. Nên kêu kê chút thuốc tiêu viêm.

      "Khi tắm đừng để bị dính vào nước, nhớ uống thuốc đúng quy định, nếu Sở Vụ bận, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, đừng liều mạng như vậy!" Trước khi xuống xe, Lục Khải Chính lại thêm với .

      "Em biết rồi, dông dài như vậy từ lúc nào thế? Còn nữa, đừng em, ràng đâu ra đấy, cũng cần liều mạng như thế! Hơn nửa đêm rồi, còn muốn trở về đồn cảnh sát sao?" Lục Khải Lâm lại hỏi .

      Lục Khải Chính gật đầu, "Ngược lại hy vọng thiên hạ thái bình cần những cảnh sát như bọn ! Nhưng còn thực tế....Cho nên , em phải hiểu A Diệp, thời gian bọn ở cùng với đồng nghiệp, nhiều hơn cả người nhà.”

      Lục Khải Lâm nhất thời kịp phản ứng hàm nghĩa khác trong lời của Lục Khải Chính, tại cũng mất tích, những thứ này, có ích lợi gì nữa đâu?

      ", dù thế nào, cũng phải chú ý sức khỏe! Em về trước đây." lại , mở cửa xe xuống. Nhìn Lục Khải Lâm lên lầu, nổ máy, chạy tới đồn cảnh sát.

      "Cục trưởng Lục, tên A Tổ đó chịu lời nào, muốn chờ luật sư của ta!" Lục Khải Chính đến cửa phòng thẩm vấn, A Phong với .

      " mình tôi vào, các cậu đừng vào!" Lục Khải Chính trầm giọng , xong vào cửa, sau khi tiến vào, cũng tắt cả máy quay.

      Người đàn ông tên A Tổ, đeo kính đen, cổ áo dựng thẳng, che khuất nửa gương mặt dưới của ta, tóc ngắn ngủn, trọc lốc, có thể thấy da đầu. Lục Khải Chính móc thuốc lá ra, ném điếu qua.

      "Từ Lào tới?" Lục Khải Chính nhìn A Tổ cầm điếu thuốc bàn lên đốt, hỏi.

      " thể trả lời." A Tổ lạnh lùng , thanh rất thô.

      "Vùng đất thuộc Đỉnh Gia tại do cậu trông coi?" Lục Khải Chính giận, tiếp tục hỏi, hít hơi thuốc đưa cái bật lửa cho ta. Lúc này A Tổ mới cầm bật lửa lên, châm điếu thuốc rồi hút.

      "Như cũ thể trả lời." Lạnh lùng phun ra mấy chữ này, khói mù từ agiữa miệng và mũi của ta phun ra, giờ phút này, có thể thấy vết sẹo dài 2cm dưới mắt ta. Đây chính là A Tổ người mới của Hồng Thịnh như trong tin đồn.

      Truyền thuyết, má trái của ta có vết sẹo kéo lệc từ khóe mắt xuống.

      "Phải! Là hiểu lầm, cậu có thể được rồi!" Lục Khải Chính , đứng dậy, A Tổ ngồi ở đó chút hoang mang, hung hăng hút vài hơi, dập tắt tàn thuốc, mới đứng dậy, lại kéo cổ áo thẳng đứng lên.

      ***

      Mới ra khỏi đồn cảnh sát, chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt ta, A Tổ lên xe, bên trong có người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi bưng ly rượu.

      "Lục Khải Chính có làm khó dễ cậu?"

      "Hiểu lầm , tôi chỉ hai câu thể trả lời, liền thả tôi ra. Có mặt mũi của ngài, bọn họ dám lỗ mãng!" A Tổ ngồi xuống ghế sa lon bằng da , .

      "Tiểu tử này, chính là thích ăn đòn! Cậu cần phải sợ, ta thể làm gì đâu! Đống hàng này, số 10 có thể đến?" Đỉnh Gia híp con ngươi, hỏi.

      "Dĩ nhiên! Toàn bộ hàng tinh chế hoàn thành vào ngày mai! Số 10 nhất định đến!" A Tổ lại , lấy kính đen xuống, môi mỏng khẽ mở lúc mở lúc đóng .

      "Làm rất tốt! theo Đỉnh Gia tôi, chịu thiệt! Lần này cũng phải để cho các phân đà
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :