1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương66: Lỡ mất người
      Edit: TiêuKhang

      Thời gian gần mười năm dạy cho Lăng Bắc Hàn hiểu điều, nếu đểlỡ mất người đó là chuyện của quá khứ. Cuối cùng chỉ có người chờ đợimình ở trạm kế tiếp mới cùng mình hết quãng đời còn lại. Nghĩ như thế, Lăng Bắc Hàn dần dần bình tĩnh lại, đitới mở ra cánh cửa sổ khác rồi bước ra ngoài ban công.

      Úc Tử Duyệt liếc mắt thấy Lăng Bắc Hànđi ra ban công, tay nắm chặt di động thầm thở phào nhõm, "Lệ Mộ Phàm!Cậu còn gọi điện thoại tới làm gì?" lớn tiếng quát vào loa điện thoại.

      Đó chỉ là biểu che giấu cho bề ngoàimà thôi, chứ còn chất trong tim làm sao tránh khỏi rung động đập liên hồi, bản thân cũng có cách nàođiều khiển được nó.

      Trong màn đêm lạnh lẽo, ngườithanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trênbãi cỏ tại công viên, lưng dựa vào gốc cây khô lớn cao vút, bên cạnh còn có những chai rượu nằm ngổn ngang. Tráitim vốn bị nồng độ rượu mạnh thiêu cháy lúc này lại vì lời quát nạt của mà càng thêm nóng bỏng.

      "Vì mình nhớ cậu quá....." Lèm nhèmtrong men say khiến cho giọng cậu ta càng trở nên khào khào, có thể là do tác dụng của độ cồn.

      Trái tim như bị gậy điện quất trúng roi, run rẩy dữ dội khiến cho hô hấpcũng cảm thấy khó khăn.

      Khi người mà bạn thầm mến từrất lâu với bạn những lời lẽ chân thành tha thiết động lòng người như thế, mà bạn vẫn vô tâm xem như có gì là điều thể nào. Huống chi, còn là từ miệng người xưa nay luôn kiêu ngạo tự cao tự đại như Lệ Mộ Phàm nóira.....

      Làm cho tâm tư của Úc Tử Duyệt rối bời, trong lúc nhất thời biết nên trảlời cậu ấy như thế nào, hơn nữa còn nhậnra được hình như cậu ấy uống rất nhiều rượu.

      "Cậu, bây giờ cậu có ra những lời nàycũng có ích gì! Ngoài mặt vẫnra vẻ tức giận quát tháo nhưng trong lònglại phức tạp chua chát.

      "Ngày mai về hãy tới hồ nước Duyệt - Mục ở công viên, mình chờ cậu ở chỗcũ....." Lệ Mộ Phàm lèm nhèm xong, trong tai nghe cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.

      Hồ nước Duyệt - Mục ở công viên…..

      "Đó là quả bóng của mình!"

      " phải! Nó là từ trời rơi xuống bị mình nhặt được!" Tại thảm cỏdưới tàng cây trong công viên, biếtmột quả bóng từ đâu bay tới được bégái nhặt được, rồi bé trai cũng chạy tới đó là quả bóng đó là của cậu.

      ôm chặt trái bóng trong tay, hung dữ trừng mắt nhìn bé trai quát lại....

      "Cậu đừng xạo! ràng là quả bóngcủa mình, sao phải đưa lại cho cậu!" Cậu bé trai từng bước từng bước tiến đến gần, khuôn mặt nhắn đẹp trai khôingô là hung tợn giận dữ, bé cũngkhông chịu tỏ ra mình yếu thế, taychụm quả bóng ném thẳng vào mặt câubé trai.

      . . . . . . . .

      Hai người bỗng lặng thinh ai lời nào, đôi bên đều có thể nghe đượctiếng thở của nhau, mỗi người đều tựchìm vào trong ký ức thưở xa xưa, "Giờmình vẫn ngồi ở dưới gốc cây hồi đó, ngày mai gặp!" Lệ Mộ Phàm hờ hững xong cúp luôn điện thoại.

      "Nè!" Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, theo thói quen gọi lại.

      "Nghe xong rồi sao?" Lăng Bắc Hàn tới, mặt có biểu gì chỉ nhìn giọng hỏi.

      Khi nhìn thấy cái bộ mặt đó của LăngBắc Hàn, tâm trí liền bị kéo về hiệnthực, rung động mới vừa rồi cũng theo đó biến mất, thay vào đó là hờn giậnvô cớ, phải giận Lăng Bắc Hàn mà chính là giận bản thân mình.

      năng gì, tới giường xốc chăn lên rồi nằm xuống, cuộn tròn người lại quấn chặt trong tấm chăn.

      Lăng Bắc Hàn bởi vì lạnh lùng của mà buồn bực, nhưng vẫn cố gắngkiếm chế cảm xúc của mình, cũngcảm thấy bản thân mình khó hiểu,hình như quá để ý tới phải?

      Cũng có lẽ do bản tính tự ái của đàn ôngđang trỗi dậy, huống chi vốn cũng làmột người kiêu ngạo! tự giải thích với lòng mình như thế rồi thở phào mộthơi sau đó leo lên giường.

      Cảm nhận được cái giường lún xuống,Úc Tử Duyệt càng cuộn tròn người lại, hơi run rẩy thực lo sợ Lăng Bắc Hànsẽ tiếp tục làm chuyện lúc nãy, "Anhđừng chạm vào tôi!" Khi kéo chăn ra,Úc Tử Duyệt vội vàng quát lên.

      "Nằm im!" Cánh tay bá đạo của vòng qua ôm lấy cơ thể , cũng nặng giọngquát lại, nằm cứng đờ trong ngực , trong lòng cứ nơm nớp lo sợ, thể nào cùng làm lại cái chuyện lúc nãy được nữa......

      Nếu như ta còn muốn, mình nhất định liều chết phản kháng! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm suy nghĩ.

      Nhưng hoàn toàn ngờ rằng, lại hề có hành động nào khác, màchỉ kề sát vào bên tai thầm : "Ngủ ."

      Vừa mới hừng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt lại bị tiếng còi phiền lòng kia đánh thức, vừa định mở miệng mắng Lăng Bắc Hàn giành trước:"Hôm nay về nhà em!"
      Chương67: Trút giận vào trò chơi
      Edit: TiêuKhang

      Chiếc Hummer có ngoại hình mạnh mẽdừng lại trước cửa ngôi biệt thự mangphong cách Châu Âu.

      Trước khi xuống xe, Úc Tử Duyệt hơilưỡng lự, nhớ tới những lời lẽ nghiêmkhắc mà ba với mình trong ngàycưới, trong lòng bỗng thấy tủi thân, cũngsợ rằng ba vẫn còn giận mình, “Xuốngxe!” Thấy dáng vẻ do dự đó của , trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt nguýt có nữa con mắt, sau đó nhảy xuống xe.

      “Mẹ…..” Vừa vào sân, từ xa đãdang rộng hai cánh tay lao về phía toàn thể gia đình đứng trước cửa ngôi biệt thự.

      “Thiên thần của mẹ, rốt cuộc cũng chịu về rồi.” Ôm con vào lòng, Tô Mạt Hề vỗ về phía sau lưng con rungiọng , nghĩ tới con cưng giờ là con dâu người ta, trong lòng ít nhiềucũng có chút mủi lòng.

      Cha con Úc Trạch Hạo cùng với LệHuyên đứng bên cạnh, Lăng Bắc Hàn mặc bộ quân phục phẳng phiu xách theo quà cáp tới hướng mọi người.

      “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết luôn....” Úc Tử Duyệt còn làm nũng trong lòngmẹ, nhưng khóe mắt vẫn len lén nhìntrộm sang ba mình, vẫn dám tới gần.

      “Ba! Mẹ!” Lúc này, giọng hùng hậu của Lăng Bắc Hàn cất lên chào hỏi ba mẹvợ, sau đó quay sang lễ phép gật gật đầuchào Úc Tử Mặc và Lệ Huyên.

      Hai tay Úc Tử Duyệt quàng lên cổ mẹ mình, quay đầu sang nhìn Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ, ta gọi cũng ngọt xuôi tai ấy nhỉ, làm cho ba mẹ mình vui cườihớn hở. Còn mình ngày hôm qua về nhàchồng, nhìn thấy ba mẹ ta cứngmiệng líu qíu mở lời được.....

      “Bắc Hàn , mau vào nhà ....."

      Nhìn thấy mẹ đối xử tốt với Lăng Bắc Hàn như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệthết sức ghen tị! Lính thối này, sao ai gặp cũng thích ta vậy chứ, thậm chí hoa gặp cũng muốn nở luôn á? Đoạt hết sựyêu thương của mình.

      “Con bé này, còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì?” Lúc này, Úc Tử Mặc tayđẩy bả vai em , tay ôm eo bạn , nụ cười khuôn mặt điển trai đầy vẻcưng chiều.

      Sau khi vào nhà, cha con Úc Trạch Hạocùng Lăng Bắc Hàn ngồi xuống ghế sofa,vừa uống trà vừa chuyện phiếm, màchủ đề chuyện của đàn ông lúc nào cũng nào là tài chính trong nước, rồi nào là chính trị gì đó.

      Hôm nay Tô Mạt Hề muốn đích thânxuống bếp, cho nên Lệ Huyên theo phụ giúp bà.

      Úc Tử Duyệt ngồi nghe mà ngáp liên tục,nhàm chán bỏ lên lầu.

      Vào lại căn phòng của mình, tuy rằng chỉmới xa nó có ba bốn ngày, nhưng có cảmgiác dường như xa lâu lắm rồi vậy, chung là cảm thấy có gì đó là lạ.... Tầmmắt thoáng nhìn tới quả bóng để kệ sách, lồng ngực kiềm được màđập thình thịch.

      Quên ! Đừng nghĩ nữa, nghĩ tới cái tênkhốn ấy làm chi!

      cực kì thích cái loại cảm giácđau buốt tim thế này!

      Mở máy tính lên, đeo tai nghe vào, nhìn biểu tượng game CS màn hình, côkích động mở bung nó lên, màn ảnh rộng LCD liền ra hình ảnh 3D của trò chơi, tay trái Úc Tử Duyệt ấn phímWASD, tay còn lai cầm con chuột, động tác rất nhanh nhẹn thành thạo, khẩu AK47 màu đen nhắm chuẩn ngay mô hình Zombie lao về phía . (CS:Counter-Strike (loạt trò chơi bắn súng.)Phím WASD: Trong game phím WASDdùng để kiểm soát vận chuyển nhân vật)

      “Bằng, bằng, bằng.....” nhắm chính xác ngay đầu Zombie tấn công nổ súng.

      “Đồ lính thúi, tôi bắn chết !"

      Gõ cửa vài lần thấy có người mở,Lăng Bắc Hàn đẩy cửa vào đúng lúc nghe được tiếng mắng chửi của Úc Tử Duyệt, dù vậy nhưng vẫn nhàn nhã nhìn tới người nào đó ngồi ở trướcmáy tính thuần thục điều khiển ngang dọc chuột cùng bàn phím.

      “Haha, bắn nát đầu ! Xem còn lên mặt nữa ?” Sau khi giải quyết môhình Zombie kia xong, Úc Tử Duyệt đắc chí ngửa đầu cười to, nào ngờ lại nhìnthấy khuôn mặt tuấn tú đen thui của LăngBắc Hàn.

      này, sao lại thù hận mình đến vậy?

      Khuôn mặt tươi cười của Úc Tử Duyệtđột nhiên cứng ngắc, cái miệng xíucòn há to thêm, hết hồn nhìn tới bộ mặt đẹp trai đen thui kia, “, sao vào được chứ?” lắp bắp hỏi.

      Ơ sao thế, đây là nhà của mình mà, mắc gì phải sợ ta cơ chứ?

      “Nè! Đồ lính thúi, ai cho phép ngangnhiên vào phòng tôi!” giống như tiểunhân đắc chí tháo tai nghe xuống thở phìphò gào lên.

      Chương68: Bất ngờ thổ lộ
      Edit: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn cũng có giận những lời của .

      Toàn thân mặc quân trang, bóng dáng cao lớn dạo quanh căn phòngđược trang trí rất cá tính hóa của vàivòng, phát ra rất thích nhữngmón đồ chơi con trai, trong tủ kính thủytinh còn có mấy mô hình Transformerstoàn cầu chỉ sản xuất số lượng có hạn. (Transformers là siêu phẩm điện ảnh của Hollywood trong năm 2007. Bộ phim đặc biệt nổi tiếng bởi những cảnh chiến đấu hoành tráng của những con Robot khổng lồ và những màn biến hình ngoạnmục của chúng)

      Trong ngăn tủ bên cạch là số giấychứng nhận và đủ loại cúp thưởng được xếp ngay ngắn, “Tôi có thể xem chútđược ?" Lăng Bắc Hàn vô cùng giữ thái độ đúng mực lên tiếng hỏi .

      Có điều vẫn chưa được đồng ý chủ nhân kéo mở ngăn tủ lấy ra tờgiấy chứng nhận thành tích, mà giấyviết toàn tiếng , “Cái đó là do nămngoái tôi tham gia hoạt động tình nguyện giúp đỡ người bệnh AIDS ở Châu Phi đoạt được đó!” Úc Tử Duyệtđi tới bên cạnh giải thích với , trong giọng còn mang theo niềm tự hào.

      Lăng Bắc Hàn quay đầu lại rất nghiêm túc nhìn , lại thấy cầm lên mấymiếng huân chương giữ trong lòng bàn tay, còn săm soi cẩn thận mà vuốt vechúng, “Chúng nó đều là của cải quý giá nhất của tôi!"

      Nhìn thấy như thế, giây phút đó LăngBắc Hàn có cảm giác nhìn với mộtánh mắt khác xưa.

      Còn nhớ lần đầu tiên gặp , cho rằng chỉ là con nhà giàu ngang tàngbướng bỉnh, mình từ tuyến đườngTứ Xuyên qua Tây Tạng chắc chỉ là do sở thích của , màng đến nguy hiểm, cũng chẳng quan tâm đếm cảmnhận của người thân.

      Nhưng tại, nhìn thấy từng tham gia các hoạt động tình nguyện có ý nghĩa,nhìn thấy chụp ảnh chung với đứa bé Châu Phi gầy teo, lại nhớ tới dáng vẻ đau buồn khóc lóc của ngày đó ở ngôitrường tiểu học khu dân cư Tây Tạng.

      Đây là rất giàu lòng thương người, cũng là người rất có ý thức trách nhiêm, nếu như quá mức tùy hứng chỉ làm theo ý mình ngày kết hôn đó hoàn toàn có thể bỏ trốn theo Lệ Mộ Phàm, bằng thế lực của nhà họ Úc, việchỏi cưới này cũng có thể hủy bỏ.

      Nhưng lại làm vậy! Tuy rằng cônói đó là vì Lệ Mộ Phàm, còn thực chất là nghĩ tới thể diện của hai nhà, cảm giác của cha mẹ. Từ những điều này, khiến khỏi nghĩ đến Hạ Tĩnh Sơ, người từng bảo từ bỏ kỳ thi vàohọc viện quân mà ở lại bên cạnh , bây giờ trong mắt ta chỉ là ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân mình.

      Cánh tay tự chủ vòng qua siết chặtcơ thể , “Úc Tử Duyệt, tôi mặc kệ trong lòng em trước kia từng có ai, nhưng từ bây giờ, nơi này chỉ được cómình tôi mà thôi!” vừa định giãy giụa dùng ngón tay điểm ngay vị trí tim , hơi thở nam tính nóng bỏngtừ đỉnh đầu phả xuống, kế tiếp chính là lời hết sức bá đạo mà kiên quyết.

      ....... gì......"

      “Ơ......” Úc Tử Duyệt tính hỏi vậy là có ý gì, nhưng lúc này lại thấy Lệ Huyên với khuôn mặt đỏ bừng đứng ở cửa phòng, thấy hình ảnh cả hai đangthân mật ôm nhau, vội vàng biết điềuxoay người lại , “Thức ăn làmxong rồi, mau xuống ăn cơm !” xong lập tức chạy .

      “Lăng Bắc Hàn! còn buông ra!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt đẩy ra, bựcbội , trong nhất thời cũng quên luônvấn đề cần hỏi . Lăng Bắc Hàn cũng gượng gạo ho khan hai tiếng để che dấu mất tự nhiên của mình.

      Chẵng lẽ biết rằng, thực ra ban nãy chính là trá hình để thổ lộ với sao?

      Chán nản lắc lắc đầu, bước theo bóng dáng của xuống lầu.

      bàn cơm, người nhà họ Úc cư xử với Lăng Bắc Hàn rất lễ độ, vợ chồng họ Úc đỡ lời , Duyệt Duyệt còn chưa hiểu chuyện, mong muốn Lăng Bắc Hàn khoan dung cho con bé nhiều hơn mộtchút, Lăng Bắc Hàn lại : “ ấy là tốt, con bạc đãi ấy!"

      Lúc đó Úc Tử Duyệt muốn đập bàn đứng lên ngay trước mặt mọi người vạch trần là ta dối! Là ai lúc nàocũng coi như con chó, con mèo hả,còn hay phạt đứng tư thế hành quânnữa?

      Sau khi ăn xong, Lăng Bắc Hàn bị Úc Hạo Trạch kéo chơi cờ, hai người đànông ngồi tán gẫu với nhau, Úc Tử Duyệtnhìn ra được cha rất thích Lăng Bắc Hàn....

      "Cái gì? Mộ Phàm vẫn chưa về?” Trong góc phòng, giọng lo lắng của LệHuyên thu hút chú ý của Úc Tử Duyệt.

      Chỉ chốc lát sau, chiếc Beetle màu trắng nho từ gara nhà họ Úc vọt ra, “DuyệtDuyệt, con đâu vậy?” Tô Mạt Hề nhìntheo bóng dáng chiếc xe rời khỏi, nghihoặc hỏi.

      Chương69: mực chờ đợi
      Edit: TiêuKhang

      Chẳng biết lúc nào trời đổ mưa xuống, cứ thế chạy trong màn mưa. Mặc dùđã lâu có tới nơi ấy, nhưng rất nhanh chóng tìm ra gốc cây đại thụ ngày nào.

      bóng dáng màu trắng ngồi dựa vào thân cây, hai chân thon dài duỗi thẳng, co lại, chung quanh những chai rượu nằm la liệt, cho dù có bóng câyđại thu che chắn, nhưng từng giọt mưavẫn len qua từng kẽ lá thấm ướt quần áo cậu ta.

      "Lệ Mộ Phàm!” nghẹn giọng gào lên.

      cho rằng cậu ấy chỉ lừa mình chứkhông đến , ngờ cậu ấy vẫnluôn đợi ở nơi này?

      Lệ Mộ Phàm vui sướng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đangđứng trong màn mưa.... mừng rỡđứng dậy, bóng dáng cao lớn lảo đảo suýt ngã, nhờ bám vào thân cây mới có thểmiễn cưỡng đứng lên được, sau đó siêuvẹo về phía Úc Tử Duyệt.

      Trời ơi! Đây chính là Lệ Mộ Phàmngạo mạn trước kia hay sao?

      Nhìn khuôn mặt tiều tụy, đôi môi nứt nẻtái nhợt, khóe miệng mọc đầy râu làmcho Úc Tử Duyệt kinh hãi, sau đó bịanh ôm chầm siết chặt, dán sát toànthân lạnh lẽo vào người .

      "Chê cậu lùn, là muốn cậu ăn nhiều mộtchút để cậu cao lên, chê cậu gầy, là muốncậu ăn nhiều chút cho mập lên....Mình ép cậu nữa, cũng sẽkhông suốt ngày trêu chọc cậu nữa, dùcậu có biến thành ra sao mình cũng chỉthích có mình cậu mà thôi. Úc Tử Duyệt,đừng bỏ mình được , mình sai rồi,mình biết mình sai rồi.” gắt gao ôm lấy cơ thể nhắn, khàn giọng .

      Hai người cùng ôm nhau trong màn nưa.

      Bị Lệ Mộ Phàm ôm, cảm thấy mìnhnhư nằm mơ, con người xấu xa luôn ngông cuồng tự cao tự đại, thườnghay bắt nạt để làm thú vui.....

      "Mấy kia, mình chẳng ưa nổi ai cả....Bọn họ đều do mình kêu tới diễnkịch để chọc tức cậu....Úc Tử Duyệt, đó giờ người mình thích chỉ có cậu thôi!” Giọng nặng nề mang theo nấc nghẹn cùng đau khổ, mỗi chữ như gõ vào trong tim , từ từ đưa tay ra ôm ngược lại .

      Cơ thể hai người đều run run, đều lạnh lẽo như băng.

      Có vẻ như, nhiệt độ trong cơ thể của hai người vẫn đủ để sưởi ấm cho họ.

      Lệ Mộ Phàm thấy cũng ôm lại mình,trong lòng vui sướng thôi, dần dầnbuông ra, nhìn khuôn mặt nhắncủa bị nước mưa làm ướt, “DuyệtDuyệt….” Ngón tay dài xoa lên mặtcô, khàn giọng gọi.

      Lồng ngực Úc Tử Duyệt nhảy đập dữ dội, cổ họng tắc nghẽn, mặt cậu ta càng lúc càng nhích tới gần, đôi môi tái nhợtcũng từ từ để sát vào môi , tất cả giống như chỉ là giấc mơ, giấc mơ mà côđã từng mong ước.

      Giấc mơ mà chỉ có con chim Khổng Tước kiêu ngạo này mới có khả năng giảimộng, khi đó còn nghĩ, nếu thực ngày tên khốn Lệ Mộ Phàm kia tỏ tình với mình, nhất định kiêu ngạoxoay người bỏ , mặc kệ cậu ta...."

      Bỗng nhiên......

      "Ớ.....” Khi hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau cơ thể lại rơi vào trong ngựccủa người, nước mưa cũng biến đâu mất, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặttuấn tú quen thuộc, tay cầm cây dù màu đen che mưa cho .

      Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú u đócủa Lăng Bắc Hàn, như bừng tỉnh quay về với thực.

      “Tôi, bọn tôi.....” chột dạ mở miệngnhưng biết nên giải thích thế nào.

      “Duyệt Duyệt! Đừng sợ ta! Chúng tayêu nhau mà! Cậu hãy ly hôn với ta !" Lệ Mộ Phàm thấy bị Lăng Bắc Hàn ôm vào trong ngực liền phát điênrống to lên. Sau đó có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen tới, ngườilấy dù che mưa cho , “Cậu chủ, bà chủ bảo tới đón cậu về nhà!"

      “Cút ! Đừng chạm vào tôi!” Lệ Mộ Phàm phát điên hét to.

      “Về nhà!” Úc Tử Duyệt chỉ kịp nghe được giọng nặng nề của Lăng Bắc Hàn, sau đó bị ôm lấy dẫn .

      “Úc Tử Duyệt! Cậu đừng ! Quay lại !” thanh của Lệ Mộ Phàm ngừng vang lên từ phía sau, nghenhưng quay đầu lại, mặt đãkhông còn phân biệt ra đâu là nước mưahay nước mắt.

      Khi Úc Tử Duyệt lên xe, Lăng Bắc Hànlấy khăn bông choàng lên người , sắcmặt có chút cảm xúc nào chỉ im lặng lau mái tóc bị ướt sũng cho …..


      Chương70: Cái giá phải trả để trưởng thành
      Edit: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn bước ra từ phòng đọc sáchnhà họ Úc, gặp Úc Tử Duyệt thayxong quần áo khô ở ngay cửa, nhìn thấy chột dạ cúi mặt xuống, LăngBắc Hàn y như trước lời,mặt cũng cảm xúc quay người .

      “Ba.” Nhìn thấy bóng dáng ba mình, ÚcTử Duyệt ngập ngừng lên tiếng gọi.

      Úc Trạch Hạo xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt từng buồn lo, ham chơi thích đùa nghịch sưng đỏ của con cưng đau lòngkhông dứt.

      “Duyệt Duyệt, ba vẫn biết, tuy rằng tính tình con đôi lúc hơi tùy thích bướng bỉnh, nhưng con phải là đứa có chừng mực."

      “Gả cho Bắc Hàn, là do chính bản thâncon lựa chọn chứ chẳng có ai ép buộccon! Dù cho bây giờ con có hối hận, thìđó cũng là cái giá phải trả cho quyết định của con! Có hiểu ?” Trong giọngnói của Úc Hạo Trạch chứa răn dạynghiêm khắc.

      Nhận thấy người cha trước đây từng thương cưng chiều mình biết baonhiêu, nhưng hôm nay lại nghiêm khắcdạy dỗ mình, trong lòng Úc Tử Duyệtthấy rất thương tâm, rất tủi thân, nhưngnhững lời ba hoàn toàn sai.

      “Tuy nhiên, đối với lựa chọn tùy hứngđó của con, mọi người trong nhà cũng đắn đo cân nhắc rất kỹ! Lăng Bắc Hàn là người sống có trách nhiệm và cũng là quân nhân rất chính trực, con lấy nócũng có thiệt thòi gì! Về phần Lệ Mộ Phàm, hai đứa vốn thích hợp! Ba là người từng trải, hôm nay ra những lời này là muốn nhắc nhở con! Nếu con gả cho Bắc Hàn rồi, phảingoan ngoãn an phận làm tròn trách nhiệm con dâu cho tốt, đừng có tư tưởngmuốn hàn gắn lại với Lệ Mộ Phàm nữa!”Úc Trạch Hạo trừng mắt nhìn gằngiọng .

      Từng câu từng chữ ba đều nghe rất ràng, rất muốn hét lên câu rằng: Chẳng lẽ theo đuổi chút hạnh phúc cho riêng mình cũng đượcsao?” Nhưng cũng hiểu được điều, và Lăng Bắc Hàn kết hôn đó là , và cũng chấm dứt tất cả mọi chuyện.

      “Ba…..Con khiến mọi người phải thất vọng đâu, còn về cái giá phảitrả, con tự mình gánh chịu.” Cố nénnước mắt để nó rơi xuống, những lời lẽ vô cùng kiên quyết này được ra từ miệng chỉ mới hai mươi tuổi.

      Do cả hai tuổi trẻ bồng bột, ai cũng cóniềm kiêu ngạo của riêng mình, cho nên cái giá mà họ phải trả là và Lệ MộPhàm để vuột mất nhau….

      ***

      Quay về thành phố là tài xế của nhà họ Úc lái xe Lăng Bắc Hàn, còn xe Úc TửDuyệt được tài xế khác lái, hai người ngồi ở hàng ghế phía sau tài xế, Úc Tử Duyệt dựa vào bờ vai ngủ.

      Trong đầu lúc này ngừng nghĩ về hình ảnh nhìn thấy ở công viên khi Lệ Mộ Phàm khàn cả giọng kêu gọi , hai người họ bị đột ngột chia tay. Hình ảnhnày, cũng từng trải qua tình cảnh tương tự như thế.

      Môi khe khẽ hôn ở đỉnh đầu .

      Tuổi trẻ có ai mà bồng bột xốc nổi? Nhưng Úc Tử Duyệt à, bỏ lỡ thìcuối cùng vẫn chính là bỏ lỡ.

      Trong lòng lặng lẽ với .

      Tiếng chuông điện thoại di động của vang lên đúng lúc, làm Úc Tử Duyệt cũng bị đánh thức, mơ mơ màngmàng nhíu nhíu mắt nhìn ra ngoài cửa sổhỏi, “Đây là đâu....."

      Lăng Bắc Hàn trả lời mà nhậnđiện thoại của Lục Khải Chính gọitới.

      “Lão Lục.” Môi mỏng mấp máy, hờ hững mở miệng, liếc mắt thấy tâm trạng Úc Tử Duyệt khôi phục lại bình thường còn uống nước ăn đồ ăn vặt,trong lòng cũng thoáng yên tâm.

      “Lão Lăng, ở đâu vậy?” Lục KhảiChính cất giọng hỏi.

      đường về thành phố, bảy giờ đến.” Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ thản nhiên . Sức nhớ ra trước đó Lục Khải Chính có hẹn với mình là tối nay mởtiệc chiêu đãi tạ tội.

      Vì cùng công tác trong quân khu lạicòn chơi với nhau từ tới lớn, vậy màngày kết hôn cậu ta thể tới chia vui được, vì vậy chầu rượu này tấtnhiên là thể thiếu!

      “Được, nhiều lời nữa, bảy giờ,thành phố lớn Hào Đình!” Lục KhảiChính là doanh nhân tiêu biểu, ănnói nhanh gọn ràng, dứt lời liền cúp ngay điện thoại.

      “Hắt xì....” Chắc là dầm mưa bị cảm lạnh rồi, Úc Tử Duyệt hắt xì thêm cái nữa. Lăng Bắc Hàn liếc mắt nhìn , vươn tay giựt lấy bịch khoai tây chiên chua cay tay , “Ế! Trả lại đây!”Lăng Bắc Hàn mặc kệ la lối, ngangngược vứt bịch khoai tây chiên vào thùngrác.

      còn muốn nổi cáu, nhưng chỉ có thểgiận dỗi trơ mắt nhìn, hoàn toàn biết rằng, vị Lăng trung tá làm vậy là vì muốn tốt cho thôi, bị cảm mà còn thích vị đắng miệng, bộ muốnsống nữa hay sao!

      Đúng bảy giờ bắt đầu vào tiệc, Lăng BắcHàn dắt tay Úc Tử Duyệt vào phòngđược hẹn trước, khi nhìn thấy ngồibên cạnh Lục Khải Chính sắc mặt lạnh hẳn …..

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương71: Bị bạn chơi xấu
      Edit: TiêuKhang

      Hạ Tĩnh Sơ! Sao ấy lại ở đây?

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn theo bản năng bài xích, kế tiếp nắm tay dắt Úc Tử Duyệt vào.

      “Lão Lăng, cuối cùng cũng tới rồi!” Lục Khải Chính thấy Lăng Bắc Hàn tới, đứng dậy, lớn tiếng . Làm cho Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở bên cạnh mặt cũng trắng bệch, có vẻ nhu rất kinh ngạc khi thấy Lăng Bắc Hàn đến, sau đó khóe miệng thoáng nở nụ cười .

      Lăng Bắc Hàn thèm nhìn Lục Khải Chính, kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống. Ngồi cùng bàn còn có người bạn chơi từ cũng làm việc chung cùng quân khu, hơn hai tuổi – Thiếu tá quân Cố Diệc Thần, còn có mấy người nữa cũng là bạn chơi với nhau từ đến lớn.

      Mọi người đều hứng thú nhìn Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt, vợ trẻ của .

      “Này, định cần giới thiệu cho tôi biết sao?” Lục Khải Chính xong lần lượt mời thuốc từng người, theo sau ngồixuống, Lăng Bắc Hàn nhận lấy điếu thuốc nhưng châm lửa mà để nó sang bên.

      “Em nhớ người ở phía đối diện là Cố Diệc Thần! Bên cạnh chính là Trần Mặc, còn là Tôn.... Tôn...."

      “Tôn Đại Phi."

      “Ha Ha ..... Chị dâu trí nhớ làtốt!"

      Là Úc Tử Duyệt lên tiếng, sợ tiếp xúc với người lạ mà lần lượt ra. Cố Diệc Thần đẹp trai nhìn khen ngợi.

      “Hì hì.....Còn chị này là ai vậy?” Úc Tử Duyệt đơn thuần cười, sau đó chuyểnhướng nhìn sang người phụ nữ xinh đẹpchững chạc duy nhất ngồi ghếlô, quay ngược lại về phía Lăng BăcHàn hỏi.

      Sắc mặt Lăng Bắc Hàn thoáng cứng đờ, Lục Khải Chính cùng đám người CốDiệc Thần hí hửng nhìn Lăng Bắc Hànchờ xem kịch vui, coi giới thiệu bạngái cũ với vợ mình như thế nào.

      Mặt Hạ Tĩnh Sơ lúc này càng thêm trắng bệch, cũng rất muốn nghe xem LăngBắc Hàn giới thiệu với vợ ra sao về mình, nhưng thấy Lăng Bắc Hàn thèm nhìn mình lấy lần, ngực khỏi thắt lại, sau đó lên tiếng.

      “Chị tên Hạ Tĩnh Sơ, cũng xem như là bạn chơi từ thuở đến lớn cùng vớimấy người họ.” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, cởi mở giới thiệu.

      “Hạ Tĩnh Sơ.....Cái tên này nghe có phong cách! Rất giống với vẻ ngoài của chị.” Cái miệng nhắn của Úc Tử Duyệt xưa nay luôn ngọt như đường, lo ca ngợi Hạ Tĩnh Sơ mà chú ý tới vẻ mặt cười cợt xấu xa của mấy ngườibạn Lăng Bắc Hàn.

      “Nhóc con, còn , là ai? Em cũngquen chứ?” Lục Khải Chính cảm thấy côvợ trẻ của Lăng Bắc Hàn rất thú vị, vì vậy nhìn hỏi.

      “Cái gì nhóc con? Cậu chuyện kiểu gìthế hả?" Cố Diệc Thần vội vàng túm tóc Lục Khải Chính, nhìn cậu ta .

      “Phải đó! biết phân biệt lớn , mau gọi chị dâu ! Phạt rượu! Phạt rượu!” Hai người đàn ông còn lại cũng nhốn nháo .

      “Ơ kìa, mọi người cần khách sáo thế đâu ạ! là Lão Lục, có phải ?” Úc Tử Duyệt vui vẻ cười .

      “Sao em biết?” Từ nãy giờ Lăng Bắc Hànvẫn mở miệng, lúc này cưng chiềunhìn Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi. Hànhđộng này rơi vào trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, khiến tim đau đớn như bị ai bópnghẹt.

      Ánh mắt dịu dàng kia, nụ cười cưng chiều kia, từng thuộc về

      “Lúc chuyện điện thoại gọiLão Lục đó......Mà mấy người kia em đều biết rồi, chỉ còn lại ta thôi!”Úc Tử Duyệt lại cười .

      “Nè! Chị dâu cũng có tư chất của lính Trinh sát đó chứ! Sẵn đây chị dâunhỏ cũng điều tra thử xem, ở đây có mộtđôi từng là người cũ, là ai và ai nào? Đoán thử xem!” Sau khi xong,Tôn Đại Phi cười xấu xa hỏi.

      Lăng Bắc Hàn lơ đãng quét ánh mắt hungtợn lườm Tôn Đại Phi.

      Cái đám hại bạn! ra cuộc hẹn tối nay là cố tình muốn chơi mình!

      Chương72: là người
      Edit: TiêuKhang

      Úc Tử Duyệt băn khoăn nhìn mọi người vòng, thầm nghĩ: “Ở đây chỉ có mìnhvà Hạ Tĩnh Sơ là nữ, vậy chắc chắn nữ là Hạ Tĩnh Sơ rồi. Trừ khi ý bọn họ đó là…..Đồng tính?

      Úc Tử Duyệt cười trộm trong lòng, nếu là đồng tính cảm thấy Cố Diệc Thầnvà Trần Mặc rất xứng đôi, Cố Diệc Thần chắc chắn là tiểu công....

      “E hèm.....” kịp thời tạm ngưng ý nghĩ tự sướng của mình, sau đó bắt đầu dùng biện pháp loại trừ.

      Vấn đề ở chỗ Tôn Đại Phi là người đề xướng lên, trông ta và Cố Diệc Thần cười đến bỉ ổi như vậy, nam diễn viên chính phải là hai người bọn họ.Còn Trần Mặc sao? Tuổi tác xem racòn quá trẻ, vậy chỉ còn lại Lão Lụcvà Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng Lão Lục và Hạ Tĩnh Sơ ngồi gần nhau như vậy, Lão Lục còn rót nước choHạ Tĩnh Sơ mà hề có vẻ mất tựnhiên chút nào, nếu chia tay khôngthể nào tự nhiên như vậy được?

      Ánh mắt chuyển qua Lăng Bắc Hàn.....

      Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Sơ và Lăng Bắc Hànđã từng nhau sao? Lăng Bắc Hànthấy nhìn mình hơi chột dạ, “Đoáncái gì mà đoán, gọi đồ ăn ? Tranh thủ ăn xong rồi giải tán, sáng mai tôi còn phải bay sớm!” Lăng Bắc Hàn quay mặt lại,quét mắt nhìn mấy tên bạn xấu xa, trầm giọng .

      Có vần đề! Tuyệt đối có vấn đề!

      “Đoán! Phải đoán! Chị dâu , chị xem, ở đây ai với ai từng là người cũ?” Tôn Đại Phi nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

      Lúc này, Hạ Tĩnh Sơ cười nhạt mở miệng, nhìn Tôn Đại Phi : “Đại Phi, cậu lấy tôi ra để trêu đùa sao?” Côcười rất là tự nhiên.

      A Hàn, muốn cho vợ biết chúng ta từng có tình yêunồng thắm sao? Trong lòng lại âmthầm nghĩ.

      “Ấy chết......Làm gì có chuyện đó! ChịHạ, tiểu nhân mạo phạm, phạt rượu, phạtrượu!” Tôn Đại Phi cợt nhả rồi ngửađầu uống cạn ly Mao Đài.

      “Được rồi, đừng đùa nữa, mau gọi đồ ănthôi, ưu tiên cho phái nữ gọi trước!” Lục Khải Chính hòa giải, kêu người phục vụ đem thực đơn đưa cho Úc Tử Duyệt.

      “Cám ơn!” Úc Tử Duyệt lễ phép ,” Thịt bò thăn cắt lát......"

      "Em bị cảm, ăn những món mộtchút!” Úc Tử Duyệt vừa tên đồ ăn liền bị Lăng Bắc Hàn cắt ngang, dịudàng , giọng bỗng làm cho toàn thân Úc Tử Duyệt nổi da gà, “Vậy gọi !” nhanh trí đưa thực đơncho Lăng Bắc Hàn.

      “Wow, tình cảm vợ chồng tốt nha, làm cho người ta ghen tị chết mất!” Lúc này Cố Diệc Thần vui đùa .

      Hạ Tĩnh Sơ cũng nghe thấy lời quantâm của Lăng Bắc Hàn dành cho Úc TửDuyệt, lòng chua xót ngừnguống nước.

      Nhưng Lục Khải Chính lại nhìn xa trôngrộng, vừa uống trà vừa quan sát Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cũng gọi mấy món có hương vị , thanh đạm nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

      “À này, tất cả những món ăn đùng có bỏ tiêu vào, cám ơn!” Khi người phục vụ chuẩn bị rời , Hạ Tĩnh Sơ dường nhưsực nhớ tới điều gì đó, liền gọi đến dặndò thêm.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Bắc Hàn đột nhiên cứng ngắc, mấy người còn lại cười xấu xa, “Chị Hạ vẫn còn nhớ khẩu vị của lão Lăng à.” Tôn Đại Phi xấu xa cười .

      “Ưm hưm.....Hưm.” Úc Tử Duyệt uống nước nghe được lời của Tôn Đại Phí suýt chút nữa bị sặc, liên tục ho sụ sụ, vậy suy đoán của mình là chínhxác rồi!

      Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ trước kia từng là người của nhau.

      Bây giờ, Lăng Bắc Hàn giúp lau miệng, ánh mắt hai người giao nhau. Úc Tử Duyệt thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên đó của Lăng Bắc Hàn, thực rấtmuốn hỏi để chứng thực.

      Lăng Bắc Hàn này cũng thâm sâu quá chứ? Bạn ngồi ngay ở trước mặt, thế mà vẫn có thể bình tĩnhđến vậy.

      Giữa lúc ăn, Lăng Bắc Hàn toilet, Lục Khải Chính cũng theo, “Lục KhảiChính, cậu mưu tính cái gì? Sao lạigọi ấy tới đây?"

      “Oan quá, Lão Lăng, cái này là bịoan! Tôi mời Hạ Tĩnh Sơ tới công ty làm luật sư cố vấn, lúc đó bàn chuyện ở dướilầu nhà hàng Tây, thuận tiện mời ấy ăn bữa cơm mà thôi!” Lục KhảiChính giống như dối.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cậu ta rồi bỏ , lúc ra lại vô tình gặp Hạ Tĩnh Sơ ở hành lang.

      muốn gặp em đến vậy sao? Sợ em phá họa gia đình hay như thếnào?" Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn cười với vẻ mặt tự nhiên, nhưngngược lại như cố ý Lăng Bắc Hản là người lòng dạ hẹp hòi.

      Lúc này Úc Tử Duyệt cũng ra khỏiphòng tiệc, vừa khéo nhìn thấy hai ngườihọ đứng cạnh nhau ở đường hành lang.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương73: Hai người rất xứng đôi
      Edit: TiêuKhang

      Úc Tử Duyệt thấy cả hai đứng nơi đó, liền lui về phía sau, núp sau cửaphòng nhìn trộm họ.

      Hai người họ chuyện gì vậy nhỉ? Mình tò mò. Trông họ có vẻxứng đôi như vậy, tại sao lúc trước phải chia tay?

      Nghe Hạ Tĩnh Sơ vậy, Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy lòng dạ mình như có chúthẹp hòi, lo sợ Hạ Tĩnh Sơ làm ảnh hưởng tới mình hay sao? thầm hừ lạnh,năm đó chính mới là người câu chia tay.

      “Buồn cười đấy, ấy đợi tôi,xin phép trước.” Lăng Bắc Hàn thảnnhiên , cũng chẳng thèm nhìn Hạ TĩnhSơ thêm lần nào nữa, ngữ điệu còn cố ý nhấn mạnh chữ “ ấy" như nhắc nhở Hạ Tĩnh Sơ điều gì đó.

      Khi Hạ Tĩnh Sơ xoay người quay lại,nhìn thấy Lăng Bắc Hàn ôm ấp Úc Tử Duyệt rất thân mật về phía cuối hànhlang.

      A Hàn, ra oai cho em thấy sao? Em hiểu hơn ai hết.

      “Nè! Chúng ta bỏ như vậy có ổn ?” Vừa vào thang máy, Úc Tử Duyệt lập tức giãy ra khỏi ngực Lăng Bắc Hàn, xoay lại hỏi .

      “Sao hả? Em cười đùa với bọn họ vậy còn chưa đủ sao?” bé này, tiếp xúcvới đám người Cố Diệc Thần thế nhưngchẳng hè có xa lạ bỡ ngỡ nào dường như còn rất thân thiết, vậy còn gọi xưng em, khiến thầm ăn dấmchua.

      ấy và mình còn chưa thân thiết đến mức ấy nữa mà, chẳng hạn như bây giờ, ràng cảm nhận được là đangtrốn tránh.

      “Ôi.... Buồn ngủ quá..... phải, nhưng mà, nếu tiếng nào là có chút được lễ phépđó.” Úc Tử Duyệt vừa ngáp vừa .

      cần khách sáo với họ.” Lăng Bắc Hàn vẫn giữ sắc mặt như cũ .

      "Vậy còn mối tình đầu của sao?”Lúc này Úc Tử Duyệt giống như trẻ contò mò cười nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      Ánh mắt sắc bén như chim Ưng của LăngBắc Hàn nhìn chằm chằm, tựa nhưmuốn tìm kiếm khuôn mặt nhắncủa chút ghen tức nào đó, nhưng hoàn toàn có! Điều này khiến trái tim vô cùng chua xót, còn mơ hồ đau ỉ.

      ấy là vợ mình, thế mà chẳng có chútquan tâm gì về quá khứ của mình. Anhkhông trả lời , khuôn mặt tuấn tú phủ tầng sương lạnh, nắm lấy bàn tay nhỏbé lôi ra khỏi thang máy.

      nghe ! Tại sao hai người chia tay vậy? Lý do gì mà hai người đếnvới nhau? và chị ấy nhìn rất xứngđôi mà!" Úc Tử Duyệt vẫn chưa bỏ cuộcnói.

      Nếu hai người họ có thể quay lại với nhau, có phải ta ly hôn với mình ? Sau đó mình lại được tự do.....

      Nghĩ vậy, Úc Tử Duyệt dường như thấy được ánh sáng của niềm hy vọng!

      “Ngậm miệng lại.” Lăng Băc Hàn rốnggiận rồi kéo lên xe. Úc Tử Duyệtthấy nổi giận, cũng thở khì khì , “Đúng là đồ hẹp hòi.”

      Lăng Bắc Hàn lạnh lùng lái xe thẳng mạch về tới nhà. Nhưng đến trước cửa hiệu thuốc ở khu cư xá, dừng lại nhảy xuống xe, chỉ chốc lát sau quay trở lại với túi nhựa đựngthuốc tay.

      “Lăng Bắc Hàn.....Đầu em đau quá.....”Lúc lên thang lầu, Úc Tử Duyệt ấn trán,lầu bầu . Chuyện Lăng Bắc Hàn lo lắng quả nhiên xảy ra, bàn tay to xoa xoa trán , thầm lắc đầu.

      Cũng may, nhiệt độ cao. Xoay lại khom người bế lên, do trong ngườiđang khó chịu nên Úc Tử Duyệt cũng có vùng vẫy.

      Khi mang ly nước lọc vào phòngngủ, Úc Tử Duyệt dường như ngủ mê man. Lăng Bắc Hàn chau mày lại, đỡ dậy, trầm giọng , “Uống thuốc .”

      uống.... muốn uống thuốcđâu.....Nó đắng lắm....” Cái miệng nhắn của Úc Tử Duyệt lầu bầu cự tuyệttheo bản năng, trong giọng còn có vẻnhư làm nũng.

      “Ngoan nào! Uống thuốc vào bệnh mớimau khỏi được.” cánh tay choàng qua ôm bả vai , còn tay kia đưaviên thuốc con nhộng để sát vào môi với giọng ấm mà giàu từ tính.Úc Tử Duyệt hơi mở mắt ra nhướn lên nhìn ngó gương mặt đẹp trai điềm đạm của Lăng Bắc Hàn, cảm thấy Lăng Bắc Hàn này cũng rất đẹp trai.

      Có lẽ do bị sắc đẹp của mê hoặc, hé cái miệng nhắn ra ngậm lấy viên thuốc, thấy vậy vội vã đưa nước tớicho uống.....

      Chương74: nỡ rời xa
      Edit: TiêuKhang

      “Lạnh.....Lạnh quá....” Hết nóng rồi lạilạnh, mới tức còn lo sợ bị nóng,nhưng bây giờ lại lạnh. Lăng Bắc Hàn đau lòng nhíu mày, cởi áo ngủ người ra, chỉ mặc chiếc quần lótBoxer leo lên giường. Trong cơn nữa tỉnh nữa mê cảm giác như tìmđược nguồn nhiệt ấm áp, ngay lậptức rút vào trong ngực , hai tay vòngqua ôm chặt lấy eo .

      Cái đầu nho cọ cọ trước ngực ,“Lạnh....Lạnh quá.....” Cái Lạnh đó là từtrong cơ thể phát ra, khiến thấy khó chịu vô cùng, vội vã ôm chặt lấy .

      Lăng Bắc Hàn đau lòng xiết chặt cơ thểnhỏ nhắn bị cởi sạch hết quần áo,nhiệt độ người rấtnóng! biết sau khi mình quay lại đơn vị, ấy phải xoay sở làm sao?Nhưng nếu ở nhà cũ có người giúp việcchăm sóc cho , vậy cũng đỡ đượcphần nào.

      Cúi đầu khẽ hôn lên trán , nụ hônmang theo nhu tình và lưu luyến.

      Cơ thể vẫn ngừng mè nheo dụi dụi, điều khiến Lăng Bắc Hàncảm thấy xấu hổ chính là, tên “tiểu đệ” dưới thân do bị cọ xát mà có phảnứng, hơn nữa vừa khéo để ở giữa hai chân !

      "Úc Tử Duyệt! Đừng nhúc nhích nữa.” thở dốc khẽ quát, cố gắng kiềm chế dục vọng muốn .

      Đáng chết! sợ mình kiềm chế được thú tính, mặc kệ bệnh cũng muốn .

      Nhưng trong lòng anhchẵng nhưng nghe lời dừng lại động tác hành hạ người khác, mà bàn tay bé kia còn ngừng xoa xoa trước ngực , vô ý sờ đến hạt đậu ,giống như tìm được món đồ chơiưng ý, hết xoa rồi tới nắn…..

      “Ừm.....” Lăng Bắc Hàn bị khiêukhích đến phải phát ra tiếng thở nặng nề do đè nén. cảm thấy dòng điện từ cột sống chạy thẳng tới não! Cuối cùnganh cũng còn kiềm chế được, xoay người đặt ở dưới thân.

      Sau hồi mây mưa hoan ái vui vẻ, drap giường đều bị mồ hôi làm ướt, mà cơ thể của Úc Tử Duyệt cũng hạ nhiệtmệt mỏi chìm vào giấc ngủ. bế vào tắm nước nóng, sau đó quay lại chiếcgiường dọn dẹp gọn gàng sạch ở phòng khách ôm ngủ.

      Giấc ngủ này, Lăng Bắc Hàn ngủ rất sâu,đây là lần đầu tiên trong đời bị chuông báo thức của di động đánh thức.Xem đồng hồ, cực kỳ đànhmà ngắm nhìn vợ bé của mình,trong lòng cảm thấy lưu luyến và khôngnỡ rời xa , thương vô hạn hôn lên trán .

      Đây cũng là lần đầu tiên có loại cảm giác muốn quay về đơn vị.

      Nhưng vẫn phải nhàng xuốnggiường, rửa mặt, thay quần áo….Sau đó trở lại phòng, nhìn thấy vẫn ngủsay sưa, nỡ đánh thức , chỉ cúi người xuống kề sát vào tai thầm : “ phải trở lại đơn vị đây....."

      xong, đè nén lưu luyến trong lòng, xoay người rời .....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương75: Dọn về nhà lớn ở
      Edit: TiêuKhang

      Từ lúc kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được ngủ thoải máinhất! bị tiếng còi làm phiền lòng, ngủ mạch đến khi giật mình tự tỉnh.

      Ngồi dậy bước xuống giường, rửa mặtxong thay quần áo, định tới phòng ăndùng điểm tâm như thường lệ, nhưngtrên bàn ăn lại trống trơn có gì cả!

      “Lăng Bắc Hàn đâu rồi?” Tròng mắt đen láy to tròn như quả nho đen của Úc Tử Duyệt đảo quanh vòng, bỗng nhớra là hôm nay phải quay lại đơn vị.

      rồi ư? Cứ như vậy mà sao?

      có vỗ tay hô hào vui mừng, mà tìm di động, kiếm số điện thoại của Lăng Bắc Hàn. Hai chữ “Ông xã” kia thậtlà nổi bật, ngờ tới nay mà mìnhvẫn chưa xóa tên tar a khỏi danh bạ.

      chút do dự bấm nút gọi .

      Trong hàng người dài trước cửa kiểm an có bóng dáng cao lớn màu xanhđứng ở trong đó, từng cử chỉ hành động của đều mang nét phong độ và cũngkhông kém phần lão luyện. Thân hình của rất nổi bật trong đám người đó,quân phục màu xanh càng làm tôn lên vẻ kiêu ngạo của . Hạ Tĩnh Sơ đứng núpở góc khuất thầm nhìn trộm.

      Lăng Bắc Hàn đường chuyên dụng giành cho quân nhân, tay vẫnluôn siết chặt chiếc điện thoại di độngtrong tay mà chưa vội vào. Bỗng điện thoại rung lên, khiến cho trái tim vốn mất mát của vui vẻ hẳn lên.

      Cúi đầu nhìn dãy số màn hình màanh thuộc nó như nằm lòng kia, sưng sờmãi lúc mới ấn nút nghe, “Alô...."

      , ở đâu ?” Nghe được tiếng của , Úc Tử Duyệt vội vàng hỏi.

      “Sân bay!” hờ hững , môi mỏng hé ra để lộ hàm răng đều trắng noãn. HạTĩnh Sơ nhìn thấy cười, khôngngờ rằng, người luôn cười nóitùy tiện như vậy mà lúc này lại đangcười.....Vậy cuộc điện thoại đó là vợ anhgọi sao? Ý nghĩ đó làm cho lòng chua xót.

      ra sân bay làm gì vậy?” biết nhưng vẫn cố tình hỏi, vì nếu hỏicô biết nên gì, trong lòng cảm thấy có chút mất mác.

      “Quay lại đơn vị.” Lăng Bắc Hàn hạ giọng , trụ sở chuẩn bị đến thànhphố Y để tiến hành tập huấn kín trongvòng hai tháng, bây giờ phải đến đó.

      “Tiệm điểm tâm Vương Ký dưới lầudinh dưỡng lại vệ sinh, chút nữa ăn xong bữa sáng có người đến giúp em mang hành lý về lại nhà cũ…..” Phía trước chỉ còn hai người nữa là tới lượt , LăngBắc Hàn vội vã .

      “Em, em...."

      "Còn việc gì sao?” Lăng Bắc Hàn hồi hộphỏi, có chút chờ mong với lời tạm biệt.

      “Em, em trở về nhà cũ! Em muốnở lại đây!"

      Sắc mặt của Lăng Bắc Hàn xụ xuống, “Con dâu họ Lăng phải tuân thủ theoquy tắc của nhà họ Lăng! phải lên máy bay rồi!” buồn buồn xongvội vàng cúp điện thoại, rồi tắt luôn máy.

      ***

      “Đồ lính thúi! luôn ! Tôi thèm lời tạm biệt với đâu!"

      “Đồ xấu xa! Dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi! trước là ai đườngnấy rồi kia mà!"

      “Bảo tôi ở nhà của ? Sợ tôi ngoại tìnhsao? Trong mắt tôi là loại con hưthân mất nết ấy hay sao?"

      “Ai thèm ở nhà của !” Úc Tử Duyệtvừa thu dọn đồ đạc, vừa tức giận lầm bầm. Lẩm bẩm tự hồi xong thìcảm thấy vô cùng tủi thân, suýt bật khóc lên nhưng bị tiếng gõ cửa làmgián đoạn.

      Là bảo vệ Tiểu Lý.

      Tiểu Lý giúp Úc Tử Duyệt xách hành lý ra ngoài, chỉ chốc lát sau, xe lăn bánh chở Úc Tử Duyệt về lại nhà lớn. Từ xa, línhbảo vệ mở cửa sẵn, khi xe đến gần liền thẳng hàng cúi người xuống chào,trông uy vũ.

      Nhưng ngày hôm sau, khi Úc Tử Duyệttự mình lái chiếc Beatles vào cửa lại bị cảnh vệ cản lại, hỏi ràng muốn vào nhà nào, gọi điện thoại xác nhận rồimới cho .

      Chuyện này bị bà cụ biết được, bà cụ bấtmãn đập bàn, lập tức gọi Tiểu Lý tới: “Mau với cái đám cảnh vệ mắc dịch kia tiếng, tổ cha nó, đừng để cháu dâu ta về nhà mà còn phải trải qua kiểm tra của họ lần nữa!” Giây phútđó, Úc Tử Duyệt cảm giác bà nội này rấtyêu thương .

      Chương76: Lại gặp Hạ Tĩnh Sơ
      Edit: TiêuKhang

      Cứ thế mà ở lại trong nhà lớn, áp lực nặng nề giống như trong tưởngtượng. Bố mẹ chồng xã giao rất nhiều,thậm chí rất ít khi ăn cơm ở nhà, cũngnghe lời mẹ mình dặn, buổi tối trước khi bố mẹ chồng về phải nhớ pha cho họ bình trà. Nếu biết chính xác thời gian, phải cẩn thận canh ở cửa sổ đểnghe tiếng động của xe họ về.

      Có đôi khi cũng muốn cố ý làm gì đó đúng khiến cho bố mẹ chồng thích mình, đuổi về nhà cha mẹruột. Nhưng làm như vậy lại làm mấtmặt ba mẹ và xấu hổ luôn cả gia đình họ Úc.

      Ba mẹ chồng đối xử với cũng rất hòa thuận, mặc dù thân thiết đùa giỡn giống như ba mẹ ruột ở nhà, nhưng họ đối với cũng quá nghiêm khắc.

      Vấn đề công việc của , bọn họ cũngkhông can thiệp. Sau lễ Quốc Khánh, côphải làm rồi. Tuy rằng ba và trai có khuyên vào chi nhánh của công ty ởKinh Đô thực tập, nhưng đồngý, muốn tự mình tìm viêc.

      thuận lợi vào làm trợ lý biên tập cho tòa soạn du lịch nổi tiếng ở Kinh Đô.

      Đối với người mới vào nghề như Duyệt Duyệt mà , nhất định là bịchèn ép. Nhưng có, vị trí làm việc của cũng phải ở trong khu biêntập, mà ở trong góc liền kề với trợ lý hành chính tên Nhan Tịch.

      Lần đầu tiên trải nghiệm ở môi trườnglàm việc, tâm tư đơn thuần như Úc Tử Duyệt cũng có gì phải nghĩ ngợinhiều, mỗi ngày chỉ lo hoàn thành xong công việc mà cấp phân công.

      “Úc Tử Duyệt! Nhan Tịch!"

      “Tới ngay."

      Nghe tiếng chủ nhiệm Âu gọi, Úc Tử Duyệt lập tức đứng dậy, hô to trả lời, màNhan Tịch được đào tạo chuyênnghiệp, sau khi đút bàn phím mình đanggõ chữ vào trong ngăn kéo xong mớiđứng lên, “Chủ nhiệm có việc gì ạ?”Nhan Tịch rất bình tĩnh hỏi.

      "Hai người tới sở vụ, đưa mấy tài liệu này cho luật sư Tiết! Nhan Tịch, là người cũ, dẫn Úc Tử Duyệt để hướng dẫn cho ấy quen dần.” Chủ nhiệm Âu mang kính gọng đen, tóc được búi cao cùng với cách ăn mặc lỗi thời nhìn các .

      “Vâng ạ.” Nhan Tịch nhận lấy tài liệu.

      Xuống tầng trệt công ty, Úc Tử Duyệtđịnh lấy xe, bị Tịch Nhan vội vàng ngăn lại, “Duyệt Duyệt, đừng lái xe, côngty có trả tiền xăng đâu, chúng ta tàu điện ngầm , chị có thẻ này.”

      “Dạ, cũng được, tàu điện ngầm bảo vệ môi trường! Hì hì......"

      “Nhóc con, Tư tưởng giác ngộ caođó!” Nhan Tịch cười , có điều tính toán ti mỉ chỉ vì muốn Úc Tử Duyệt lãng phí tiền xăng, nghĩ tới phương diện bảo vệ môi trường hay .

      ***

      “Chị Hạ?” Úc Tử Duyệt và Nhan Tịchvừa ra khỏi sở vụ, Úc Tử Duyệttinh mắt nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ từ trongthang máy ra. Hạ Tĩnh Sơ sửng sốt khi thấy Úc Tử Duyệt, lúc sau mới phản ứng lại, “Duyệt Duyệt ư, chào em.” môi Hạ Tĩnh Sơ nở nụ cười xởi , lịch sựnhỏ cười chào hỏi.

      “Đến công ty của chị có chuyện gì sao? Giải quyết được chưa? Có cần chị giúp em ?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

      “Ôh! ra chị là luật sư à, em và đồngnghiệp đến đây tìm luật sư Tiết, ông ấy là cố vấn pháp luật của công ty em!” Úc Tử Duyệt với Hạ Tĩnh Sơ.

      Hóa ra ta làm ở tạp chí du lịch, nhưng mà phải chạy vặt đến đây chắc chức vịcũng cao.....Hạ Tĩnh Sơ lập tức thầm phán đoán, “Phải, chị là luật sư!Đây là danh thiếp của chị, mai mốt khi nào rảnh gọi cho chị uống nước há.” Hạ Tĩnh Sơ xong dùng hai tay đưatấm danh thiếp cho Úc Tử Duyệt, sau đó cũng lịch đưa cho Nhan Tịch tấm.

      “Em mới làm chưa lâu, chưa kịp in danh thiếp, ngại quá....” Úc Tử Duyệt cười , đừng , kể cả Nhan Tịch làm được nửa năm rồi mà vẫn chưa có danh thiếp, bởi vì công ty vốn cũng xem trọng các .

      Chuyện này càng khiến Hạ Tĩnh Sơ xác định chức vị của Úc Tử Duyệtkhôngcao, " sao, vậy em bấm số điện thoại của em lại cho chị ." Hạ Tĩnh Sơ cười rất tự nhiên, Úc Tử Duyệt hồn nhiên bấm lựu lại số điện thoại của mìnhcho ta, sau đó hai người chuyện vài câu rồi chia tay.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương77: Nguyên nhân chia tay
      Edit: TiêuKhang

      tháng sau.......

      Vừa đến đúng giờ tan ca, Nhan Tịch lập tức thu dọn lại túi xách, chuẩn bị cà thẻđi về.

      “Chị lại vội về nhà viết văn nữa sao?” Úc Tử Duyệt cứ thong thả dọn dẹp đồ đạc của mình nhìn Tịch Nhan hỏi. Do hai ngày trước trong thời gian làm việc,Nhan Tịch ngồi đánh máy viết bản thảo,bị chủ nhiệm Âu phát , mới biết được ra Nhan Tịch còn có công việc nghiệp dư là nhà văn mạng.

      “Đúng vậy! Số khổ mà.” Thao tác nhanh nhẹn, Nhan Tịch xách lên túi xách kéo luôn Úc Tử Duyệt theo vừa vừa chuyện.

      “Còn tính mời chị cùng ăn bữa cơm!Em hẹn với chị Hạ tối nay rồi!” Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt có vẻ rốirắm khó xử với Nhan Tịch.

      “Chị Hạ? Là Hạ Tĩnh Sơ? Mối tình đầu của chồng em đấy à?" Xoa xoa vântay, Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

      “Nè, chị chút, em khôngmuốn cho những người khác biết em kết hôn....Đúng, là chị ấy!” Úc Tử Duyệtcà thẻ xong nhìn Nhan Tịch , đôitròng mắt to đen nhánh của còn đảotới lui nhìn ngó xung quanh.

      ta hẹn em sao?” Nhan Tịch cất cao giọng hỏi, nhìn thấy khuôn mặt nhắn trong sáng thuần khiết có chút áp lực, hàng lông mày tinh tế còn nhíumày.

      “Là em hẹn chị ấy, sao vậy?” Úc Tử Duyệt .

      “Úc Tử Duyệt! Em có bị ngốc ?”Vào thang máy, Nhan Tịch khẽ quát vàotai , dáng vẻ bất lực như đáng tiếc lời khó có thể khuyên nhủ!

      “Sao hả?” Úc Tử Duyệt vẫn mờ mịt hiểu hỏi lại, bỗng Nhan Tịch ghé vào tai thầm , người ta trốn tìnhđịch còn kịp, còn em giỏi rồi, lạiđi chủ động hẹn ta!

      Úc Tử Duyệt đáp lại bằng nụcười thần thần bí bí.

      ***

      “Chị Hạ, để em tính tiền cho, là em đãi khách mà.” Sau khi hai người ăn cơm xong, Hạ Tĩnh Sơ vội vã muốn tính tiền, là bữa cơm này nên để ta mời. Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lênngăn lại, mà Hạ Tĩnh Sơ lấy ví ra rồi.

      “Em cũng được coi như em út, chị có mời em nữa, đó cũng là việc nên làmmà!” Hạ Tỉnh Sơ liếc nhìn .

      được, được, nếu vậy em đây càng phải mời chị mới đúng!"

      "Bộp….” Vào lúc Úc Tử Duyệt đùn đẩy, làm cho ví da của Hạ Tĩnh Sơ rơi xuống đất, bên trong rơi ra tấm hình dài cỡ ba tấc, từ từ rơi xuống nằm trênmặt đất.

      Úc Tử Duyệt vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc ví và tấm hình của Hạ Tĩnh Sơ lên, khi nhìn thấy người chụp trong ảnh là Lăng Bắc Hàn hơi khựng lại.

      Lúc này, sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ cũng sượnglại, ta nhìn chằm chằm vào mặt Úc Tử Duyệt, giống như là muốn quan sát phản ứng của .

      Chốc lát sau, Úc Tử Duyệt hoàn hồn lại, nở nụ cười đem ví da và tấm hình nhétvào tay Hạ Tĩnh sơ, sau đó tự mình trả tiền xong quay lại thấy Hạ Tĩnh Sơ vẫncòn lúng túng đứng sững tại chỗ.

      “Chị Hạ, chị sao vậy? Còn đứng ngây người làm gì? thôi.” giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo tay Hạ Tĩnh Sơ ra khỏi nhà hàng.

      “Duyệt Duyệt.... xin lỗi! Tấm ảnh này, ra là chụp rất lâu trước đâyrồi, chị cũng quên mất nó vẫn còn nằm ởtrong góc chưa lấy ra!" Trong thang máy, Hạ Tĩnh Sơ vội vàng lấy tấm ảnh lúc nãy ra, nhìn thấy Úc Tử Duyệt xấu hổ áy náy .

      , ! Chị Hạ, chị cầngiải thích với em những chuyện này, cần đâu! Em và Lăng Bắc Hàn vốn nhau, bọn em vìlợi ích chung nên mới kết hôn với nhau thôi! Em để ý đâu!” Úc Tử Duyệtvội vàng xua tay, ngăn cản hành động muốn xé bỏ tấm hình kia của Hạ Tĩnh Sơ.

      Nhưng trong lòng như có cây gai nằm chặng ngang....

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc thôi, vẻ mặt thể nào tin mà nhìn Úc Tử Duyệt, “Chị Hạ, những điều em đều là !Còn chị và ấy tại sao chia tay vậy?Hai người xứng đôi như thế, sao lạikhông đến với nhau?" Úc Tử Duyệt còn cực kỳ rộng lượng hỏi han.

      Nhưng Hạ Tĩnh Sơ lại ấp a ấp úng, ngườiluôn giỏi giang dầy dạn kinh nghiệm nhưcô mà giờ phút này mặt lại nhuốmđầy vẻ đau thương.....

      Chương78: Cấp mới đến
      Edit: TiêuKhang

      Tuy rằng Úc Tử Duyệt hỏi vì sao năm đó cuối cùng họ chia tay, nhưngý của Hạ Tĩnh Sơ là giữa và Lăng Bắc Hàn dẫn đến chia tay là do có nỗi khổ riêng. Úc Tử Duyệt hỏi vậy tại chuyện ràng cho Lăng Bắc Hàn biết?

      Hạ Tĩnh Sơ chỉ , ấy hận , chịu gặp .

      ****

      Sáng sớm hôm sau, Úc Tử Duyệt vừa vào thang máy liền nghe được nhóm đồng nghiệp thảo luận, tòa soạn của họ hình như bị tập đoàn nào đó thumua. Chẳng qua chuyện này cũng ảnh hưởng lớn gì tới , chỉ quan tâmđó là, biết ngày nào mình mới có thể thăng chức trở thành biên tập, chứ phải là trợ lý biên tập suốtngày chỉ giúp công ty làm ba cái chuyệnvặt vãnh kia nữa.

      Nhắc tới vấn đề này, lại cảm thấybuồn bực.

      “Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng ông Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới của công ty chúng ta nào.”Trong buổi họp mỗi sáng theo thường lệ của công ty, Úc Tử Duyệt nghe thấygiọng cao vút của chủ nhiệm Âu, trong giọng tràn ngập tình cảm mãnh liệt khiến giật thót người. Nhan Tịchđang ở bên cạnh lén lút viết bản thảo thấy phản ứng khác thường đó của Úc Tử Duyệt còn tưởng rằng lãnh đạo về phía bọn họ, lập tức giấu bản thảo vàongăn bàn, ngồi thẳng người lên.

      Khi nhìn thấy người thanh niên mặc đồ trắng, đẹp trai như siêu sao điện ảnhđi ra bước lên, miệng Nhan Tịch cũng háto thành hình chữ O. Toàn thể những đồng nghiệp khác cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ khi nhìn thấy người đàn ông phong độbất phàm, đẹp trai như nghiệt đứng ở phía trước.

      Lệ Mộ Phàm?

      Sao cậu ta lại ở đây? Nhớ lại tình cảnhmột tháng trước trong công viên, trong lòng Úc Tử Duyệt hồi hộp run run.

      “Xin tự giới thiệu, tôi là Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới tới.” Lệ Mộ Phàm lêntiếng bình tĩnh , khóe miệng còn hơihơi hé mở nụ cười , đôi mắt màu lam nhạt ru hồn người bạo dạn ‘bắn’ về phía Úc Tử Duyệt.

      Tổng giám đốc? Đầu Úc Tử Duyệt ong ong, vẫn còn chưa hiểu cậu ta có ý gì.....

      “Duyệt Duyệt..... ta nhìn em kìa!” Nhan Tịch dùng khuỷu tay thúcthúc Úc Tử Duyệt, giọng hỏi.

      “Em biết. Tên khốn này.” Úc Tử Duyệthung tợn trừng mắt liếc nhìn Lệ MộPhàm, ngay sau đó ngó chỗ khác, thèm nhìn cậu ta quay lại với Nhan Tịch.

      Cậu ta rảnh rỗi lắm sao? Khi tự nhiên mua cái tòa soạn này để làm gì?

      Hay là cố tình đến xem khúm núm làm người sai vặt trong công ty sao? Trong lòng Úc Tử Duyệt thực thấy thoảimái, hiểu tại sao, hề mong muốn gặp lại Lệ Mộ Phàm. Giống như thực gặp lại cậu ta, cái loại cảm giác thầm mến “kỳ diệu”giữa bọn họ bị phá hủy.

      đúng..... em, hai người biết nhau?” Đối với người có kinh nghiệm viết tiểu thuyết ngôn tình hơnmột năm như Nhan Tịch mà , vô cùng nhạy bén thấy được quan hệ củaÚc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm khôngbình thường.

      Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!

      có quen.” Úc Tử Duyệt lí nhí , nhìn Lệ Mộ Phàm thêm lần nào nữa.

      ***

      “Á.... Buông tôi ra.” Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi toilet, khi ngang qua văn phòngtổng giám đốc cổ tay bị người ta kéo lấy. cảm giác quen thuộc thoảngqua, hơi thở có mùi bạc hà dìu dịu, theo bản năng kháng cự nhưng mà đãbị người đó kéo vào văn phòng.

      Cả người bị người đó đè lên cánh cửa, gương mặt tuấn tú kề sát tới, chiếc cằm bị ngón tay thon dài nâng lên, “Mua lạitòa soạn này, hoàn toàn là vì cậu đó.” khuôn mặt tuấn tú điển trai khiến người ta thở nổi nở nụ cườitự nhiên, hơi thở nhàng thanh mátphả lên mặt , khiến cho tim đậpcàng nhanh hơn, hai gò má cũng ửng hồng.

      ra người đàn ông suốt ngày chỉ biếtđả kích , đùa cợt , thế nhưng mà mua lại tòa soạn vốn cónhiều giá trị về mặc thương mại.

      thể phủ nhận, đúng là có chút cảm động, nhưng cũng rất nhanh khôiphục lại lý trí, “Lệ Mộ Phàm! Tôi kếthôn rồi, cậu đừng nên quấy rầy tôi nữa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :