1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Nếu như bình an

      Trong lòng phức tạp, thể ra được cảm nhận, vì chồng bạn mà chết, trong lòng thể nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. biết tâm tình bây giờ của Lăng Bắc Diệp như thế nào, nhưng trong lòng khẳng định cũng cực kỳ khó chịu.

      đến gần , yên tĩnh đứng ở đó, theo tầm mắt của , nhìn gương mặt thanh lệ bia mộ, nụ cười thản nhiên, trông rất có sức sống. Trong lòng có thương tiếc, cũng cảm thán vô tình của số phận, cướp sinh mạng của trẻ tràn đầy sức sống....

      Những người khác cũng thương xót, thở dài, có người lặng lẽ rơi lệ.

      nhàng đưa tay, vỗ lên cánh tay của , nhúc nhích, ai biết trong lòng nghĩ gì, Lục Khải Lâm cũng biết. Cũng lên tiếng, chỉ chốc lát sau, bầu trời bắt đầu có mưa lất phất bay, rất nhanh thấm ướt tóc mái của .

      "Lão Đại, trở về thôi." A Tam khàn giọng mở miệng , "Tất cả mọi người trở về , đừng làm cho Tiểu Lam Tử lo lắng!" A Tam lại , câu "Tiểu Lam Tử" làm lòng của mọi người xao xuyến....

      "Tôi họ Lam, tên chữ Khả, Lam Khả! Biệt danh là Tiểu Lam Tử! Xin các các chị chỉ bảo nhiều hơn!" giọng vang lên, trong đầu lên hình ảnh Lam Khả đứng đài giới thiệu về mình, gương mặt xinh xắn, nụ cười như ánh mặt trời, tóc đuôi ngựa gọn gàng.

      Sao có thể thích , còn nhớ ngày đầu tiên tranh chấp với , nhưng giờ phút này, nhớ tới thường chuẩn bị thức ăn cho , kể chuyện cười cho , quan tâm .... Lúc này Lăng Bắc Diệp mới cảm thấy, thích .

      Lam Tử, đáng giá.

      Đáy lòng Lăng Bắc Diệp phát ra tiếng thở dài, đánh đổi mạng sống vì , đáng.... đáng....

      " thôi." Lục Khải Lâm mở miệng giọng , những đồng nghiệp khác lục tục rời , "Chị dâu, bọn em trước." A Tam với Lục Khải Lâm, gật đầu cái, A Tam và A Phong cùng nhau rời , lúc này, Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hồi hồn, nhàn nhạt liếc nhìn Lục Khải Lâm.

      gì mà chạy đuổi theo.

      Mưa tí tách ngừng rơi vào mặt hai người, cây thông xanh um tươi tốt trong nghĩa trang được nước mưa rửa sạch, khí vẫn yên lặng như cũ, lúc sắp ra khỏi cổng của nghĩa trang Lục Khải Chính mặc đồng phục cảnh sát về phía bọn họ.

      "Lăng Bắc Diệp!"

      "Có!" Lục Khải Chính đột nhiên quát lên, Lăng Bắc Diệp ngước mắt liếc nhìn , trầm giọng trả lời.

      "Cho phép cậu nghỉ phép thời gian, ngày nào điều chỉnh tốt, ngày đó hãy làm! Cũng đừng tự trách, áy náy nữa, đồng chí Lam Khả hy sinh là vì vụ án này!" Lục Khải Chính nhìn , nghiêm túc .

      Lăng Bắc Diệp nghe lời của ta, khôi phục lại tinh thần, "Tôi cần nghỉ ngơi." trầm giọng phản bác, thanh bình tĩnh, đôi mắt sâu kiên định nhìn Lục Khải Chính.

      "Đây là mệnh lệnh!" Ngại vì Lục Khải Lâm ở đây, Lục Khải Chính nổi giận với , nhìn bộ dạng mất hồn mất vía bây giờ của có thể làm được chuyện gì?

      "Lâm Lâm, em theo tới đây." Lúc này Lục Khải Chính nhìn về phía Lục Khải Lâm , tới góc, gật đầu đuổi theo.

      Hai em đứng lại góc trong nghĩa trang, Lục Khải Chính xoay người, con ngươi nhìn sau lưng Lục Khải Lâm, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp còn đứng tại chỗ.

      "Em hãy cho cậu ấy thời gian điều chỉnh, cậu ấy phản ứng như vậy cũng rất bình thường, chuyện này đổi lại bất luận là ai, trong lòng cũng có kết quả như vậy! Lúc này dù sao em cũng thể để ý nhiều mà tranh cãi mâu thuẫn với cậu ấy, hiểu chưa?" Lục Khải Chính khuyên nhủ Lục Khải Lâm.

      Sợ hai người vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

      ", em hiểu." Cả người mặc âu phục, trước ngực trái còn cài bông hoa cúc màu trắng, gương mặt trắng nõn, thản nhiên nhìn , bình tĩnh , "Em cho ấy thời gian điều chỉnh”

      "Em hiểu là tốt rồi, còn phải về Lạc Thành, dẫn cậu ấy về , nhìn hai
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22.2
      Rốt cuộc cũng chuyện, thanh ảm đạm.

      "Đó cũng là chuyện ngòai ý muốn, đừng quá tự trách và áy náy...." Nhìn dáng vẻ này của , trong lòng vừa tức vừa đau, chỉ có thể an ủi như vậy.

      " ấy thích ." Bật thốt lên, con ngươi mờ mịt nhìn , gương mặt bi thương, cái gai trong lòng Lục Khải Lâm cũng đau, bây giờ rốt cuộc cũng biết, Lam Khả thích rồi.

      " xin lỗi." Lát sau, lại thốt ra ba chữ, con ngươi vẫn hoảng hốt nhìn , Lục Khải Lâm dĩ nhiên hiểu ba chữ này, đại biểu cái gì.

      " và em còn phải ba chữ này sao?"

      "Nếu như mà biết sớm chút, sớm ràng với ấy, thích ấy, ấy có thể phải hy sinh vì ...." Lăng Bắc Diệp rũ mắt, lạnh nhạt .

      " ấy là cảnh sát! Dũng cảm quên mình vì đồng nghiệp là chuyện bình thường, nếu như lúc ấy là A Tam hoặc là A Phong, bọn họ cũng làm như vậy! phải cũng vì cứu A Phong, thiếu chút nữa trúng đạn à?" Lục Khải Lâm biết nghĩ như vậy, cũng nghĩ như vậy, giờ phút này, vì để cho áy náy, chỉ có thể trấn an lý trí của .

      "Tình huống giống nhau.... có lòng tin nên mới ngăn cản, ấy biết mình chết...." Lăng Bắc Diệp có biểu cảm gì, thanh lẩm bẩm, khàn khàn. Lục Khải Lâm cũng bởi vì lời của mà rung động, trong đầu lên gương mặt Lam Khả, trái tim co rút đau đớn.

      Lam Khả , lần cuối cùng dùng hành động thực tế, dũng cảm lần.

      Nếu bỏ mình là vợ của Lăng Bắc Diệp, nhất định bị tình của này làm cảm động, mực yên lặng nỗ lực, dám ra, lần dũng cảm nhất, còn dâng hiến trẻ tuổi tính mạng quý giá của mình.

      Như vậy, cũng bị cảm động sao? Cả đời này, quên được ấy? Vẫn sống trong áy náy với Lam Khả sao?

      "Vậy muốn như thế nào?" ngồi xổm xuống bên giường, ngẩng đầu lên nhìn , khàn giọng hỏi.

      " muốn yên tĩnh." lại .

      Khóe môi Lục Khải Lâm co quắp, lại đứng lên, lấy gạt tàn và thuốc của , rời khỏi phòng ngủ. Sau khi , vào phòng tắm, dùng nước lạnh ngừng rửa mặt, ngừng lắc đầu. Suy nghĩ tới nếu như Lam Khả còn sống, cho biết, đừng vì mà trả giá lớn như vậy, đáng giá, đáng giá.

      Cũng thống hận mình nhận ra việc này sớm chút, tin lời Lục Khải Lâm , nếu như khuyên ấy sớm, đồng ý điều đến khu Tây Thành, tham dự vào trong vụ án này, càng chết! chừng còn có thể dần dần quên , thích người khác.

      Càng nghĩ, trong lòng càng thống hận mình, Lăng Bắc Diệp ảo não bới tóc, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh lẽo xối vào người.

      Bị cảm, sợ lây cho hai đứa bé, buổi tối phải cho hai đứa uống sữa bột, "Thiên Thiên, Đóa Đóa, chấp nhận chút nha." Mang khẩu trang cho các con uống sữa, dịu dàng , nhìn hai đứa bé, trong lòng thoải mái ít.

      Hai nhóc con cũng rất ngoan, Tiểu Thiên Thiên ngồi trong lòng , hai mắt to tròn sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm, giống như biết , bởi vì mang khẩu trang, nhưng nghe thanh của lại ê a, an tâm ít, miệng như chú heo ngừng mút sữa thỏa thích.

      Lăng Bắc Diệp vào cửa, thấy màn này, nhìn đeo khẩu trang, lại cho uống sữa bột, nhíu mày, vừa rồi ở bên ngoài nghe Dì Tôn bị cảm.

      Lục Khải Lâm thấy Lăng Bắc Diệp mặc quần áo kẻ sọc ở nhà, tóc ướt nhẹp vào cửa, trong lòng run rẩy, nhưng thấy tinh thần khá hơn nhiều, vui mừng, nhìn tới bên giường của Tiểu Đóa Đóa, khom người, ôm tiểu bảo bối lên.

      "Đóa Đóa, ba cho con uống sữa." Lăng Bắc Diệp giọng ra, ôm con xinh đẹp trắng mịn như bột được mài ra từ ngọc, ngồi xuống đối diện với hai mẹ con , cầm bình sữa lên, cố ý mút để thử nhiệt độ chút, sau đó mới đặt vào bên miệng nhắn của Tiểu Đóa Đóa.

      Đóa Đóa mừng rỡ há mồm, hai mắt to nhìn , còn đưa tay bé sờ mặt của , cơ thể bé ấm áp vùi vào trong ngực , ngửi mùi sữa thơm ngọt ngào tay của bé con, trái tim lạnh lẽo của Lăng Bắc Diệp ấm áp ít.

      Tạm thời quẳng chuyện kia ra khỏi đầu.

      Nhìn trêu chọc Đóa Đóa như bình thường, vẻ mặt hòa nhã, trong lòng Lục Khải Lâm an tâm hơn rất nhiều. Sức ăn của Tiểu Đóa Đóa hơn, vừa ăn được lát no rồi, mà Thiên Thiên dường như vẫn chưa no, tay nắm lấy ma ma, tay nắm bình sữa, như heo ngừng mút thỏa thích.

      "Thiên Thiên, về sau ma ma gọi con là heo , có được hay ?"

      "Hừ...." Để bình sữa xuống, Lục Khải Lâm trêu chọc Tiểu Thiên Thiên , chỉ thấy nhóc con nhíu lông mày , buồn bực hừ tiếng, Lục Khải Lâm cười cười, "Được, được gọi, Thiên Thiên của chúng ta tương lai muốn thành nam tử hán khỏe mạnh, phải người béo mập, có đúng ?"

      Tiểu Thiên Thiên giận cũng cười, lạnh lùng nhìn , Lục Khải Lâm nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của con trai, rất muốn hôn bé cái, nhưng vẫn nỡ đặt bé xuống, " dỗ ngủ cả Đóa Đóa nữa, em ra ngoài trước" dám ở lại quá lâu, để tránh truyền virus cho các con, Lục Khải Lâm nhìn Lăng Bắc Diệp, .

      "Được." thản nhiên trả lời, đặt con vào trong nôi, sau đó cẩn thận dụ dỗ hai nhóc con ngủ, hai nhóc giống như có ý muốn ngủ, còn phải kể bừa câu chuyện cho bọn chúng nghe, cuối cùng hai nhóc con mới ngoan ngoãn ngủ.

      Ra khỏi phòng trẻ, Lăng Bắc Diệp thấy Lục Khải Lâm uống thuốc nước, " bệnh viện .”

      " cần! Vừa mới uống thuốc rồi !" Lúc nãy Dì Tôn khuyên, mới đồng ý uống thuốc, uống thuốc rồi khỏe lại nhanh thôi.

      "Uống thuốc có thể khỏi ?" Lăng Bắc Diệp ngồi bên bàn, tự mình xới cơm, vừa ăn vừa hỏi.

      "Ừ, có thể." Lục Khải Lâm nhàn nhạt trả lời, trong phòng khách yên lặng, hai người đều chuyện nữa. Cơm nước xong, tắm rửa, phát Lăng Bắc Diệp có trong phòng ngủ, tìm thử phát ở thư phòng.

      Ngồi trước máy tính để bàn, chơi trò chơi CS, thấy đeo tai nghe, tay phải cầm chuột, tay trái gõ nhanh bàn phím, phát súng kia nhắm trúng kẻ địch, quét bắn kịch liệt. Cho đến khi đối phương ngã xuống mới thôi.

      phát tiết sao? gọi , trở về phòng ngủ, cảm thấy hiệu quả của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, buồn ngủ chỉ muốn ngủ. Cũng khỏi nhớ tới chuyện của Lam Khả, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, phức tạp vô cùng, cái gai kia dường như cắm vào càng sâu hơn.

      Giống như Lam Khả chết, cái gai kia tồn tại vĩnh viễn.

      Vậy còn Lăng Bắc Diệp? Là trong lòng có nhiều gai, hay là ngực có nhiều nốt ruồi chu sa?

      Sau khi Lăng Bắc Diệp chơi qua cửa, rất nhàm chán đứng dậy, nghe tiếng khóc của Đóa Đóa ở phòng trẻ, khẩn trương vào, "Bảo bối, sao vậy?" Nhìn mặt đầy nước mắt của con bảo bối , Lăng Bắc Diệp dịu dàng hỏi, bàn tay sờ thử tã giấy, là tiểu ướt rồi....

      "Ba đổi tã lót cho bảo bối, khóc....Ngoan...." Vừa an ủi vừa ngồi xuống, cẩn thận tháo tã giấy ra, lau sạch giúp cho bé con, rồi lại thay, động tác thành thạo, y hệt như vú em tiêu chuẩn.

      Tiểu Đóa Đóa ngừng khóc, vì thay tã giấy khô ráo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nên cười với , nụ cười trong suốt này làm Lăng Bắc Diệp nhếch miệng lên, "Bảo bối....Trong lòng ba rất khó chịu...." Nhìn con bảo bối, đầu ngón tay của vuốt ve khuôn mặt nhắn
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Tách ra cũng tốt

      "Tiểu Lam Tử, có cái gì tốt, đáng để em phải hy sinh như vậy? Lão Đại vẫn xem em là em, là em ...." chậm rãi mở miệng, khóe miệng lên nụ cười nhạt nhòa, "Thậm chí còn sai bảo em như người đàn ông, em theo làm việc dưới quyền của , chịu ít quở trách của , ít lần bị phê bình!" lại , biết mình có cái gì tốt, để cho phải như vậy.

      Có lẽ tình chính là như thế, có lý do cũng chẳng có nguyên nhân gì. Đối với Lam Khả mà , cũng chính là như vậy. Biết còn có vợ, vẫn khống chế được tình cảm của mình mà có tình cảm với . Nếu như phải là bị Lục Khải Lâm phát , vẫn có thể giống như trước đây, yên lặng quan tâm .

      "Lão Đại tình nguyện người chết chính là mình, cũng hi vọng em bỏ mạng vì .” Lăng Bắc Diệp trầm giọng , đây là , loại cảm giác thiếu này, rất khó chịu, rất phức tạp.

      "Nợ em , có cách nào báo đáp, cho dù là em sống hay chết, Lão Đại đều chỉ câu này, tình cảm của em, thể đáp lại! Lão Đại hối hận ban đầu hỏi ràng, khuyên em, điều em rời ....Lão Đại còn có vợ, con trai con , Lão Đại hy vọng bởi vì em, mà đối xử với bọn họ giống như trước đây. Em nhất định cũng nghĩ như vậy, đúng ?" Câu trong hình kia lại quay về trong đầu , giống như hiểu thế giới nội tâm của Lam Khả.

      Nếu như bình an, chính là ngày nắng.

      Khẳng định cũng hy vọng bởi vì , mà cả đời sống trong thiếu hụt với ....

      "Lam Tử, nghỉ ngơi ! Kiếp sau nhất định phải gặp người đúng thời gian, gặp đúng người em ta cũng em! Lão Đại từ từ quên em!" Hít sâu cái, nhìn mô đất kia, trầm giọng , lại thở ra hơi.

      Lúc xoay người, nhìn thấy bóng dáng cách đó xa, khóe miệng co giật, bước về phía trước.

      Lục Khải Lâm vẫn nhìn chôn những đồ đó, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng buồn bực. Cho dù biết thể điều chỉnh nhanh như vậy, nhưng trong lòng vẫn khó chịu. nhịn được vẫn tìm tới, nhìn đến gần, cặp mắt kia trực tiếp khóa chặt .

      Ngược lại có chút luống cuống, biết nên đối mặt với như thế nào, cứ có cảm giác người đàn ông ở trước mắt này, phải là Lăng Bắc Diệp toàn tâm toàn ý , có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.

      "Bị cảm cúm khỏi chưa?" tiến lên, đưa tay sờ lên trán , giọng hỏi, buổi sáng lúc rời giường ra mồ hôi và hạ sốt, nhưng biết hết cảm cúm chưa.

      Lục Khải Lâm né tránh, lòng bàn tay ấm áp của áp vào trán lạnh lẽo của , thân thể hơi ngẩn ra, "Chỉ hơi nghẹt mũi, tốt hơn nhiều rồi." Lục Khải Lâm lạnh nhạt , nhiệt độ trán của bình thường, bỏ tay xuống, " tới bệnh viện khám chút hơn." Dắt tay của tới ven đường.

      quay đầu, liếc nhìn gò đất kia, bên bỏ lại bao tay màu trắng, bên cạnh để cái xẻng, Lăng Bắc Diệp thấy nhìn phía sau, quay đầu nhìn , nghĩ thầm, trong lòng hẳn là để ý.

      " quên ấy, ấy cũng ảnh hưởng đến chúng ta, tin rằng ấy cũng hy vọng nhìn thấy chúng ta vì ấy mà có mâu thuẫn?" Lăng Bắc Diệp cũng dừng chân, nhìn , trầm giọng hỏi.

      quên sao?

      thể tin lời , cảm thấy nếu như là ..., có người vì mà chết, người đó nhất định được chôn sâu trong lòng, cả đời cũng thể quên được. Hơn nữa người này là Lam Khả, cũng luôn luôn nhớ, giống như cái gai đâm vào ngực .

      Nhìn lo lắng, Lăng Bắc Diệp hé môi, " tin phải ? Em cảm thấy sau khi biết ấy thích , lại vì mà hy sinh, thích ấy, ấy ư?" Lăng Bắc Diệp nhìn trời, mờ mịt hỏi.

      Chỉ là áy náy mà thôi, thể nào báo đáp, cũng cách nào báo đáp.

      "Nhưng cảm động sao? Ngay cả em cũng bị làm cho cảm động!" gầm , thanh khàn khàn, chóp mũi cay xè, "Em hy vọng người ngăn phát súng đó là em!”

      "Em bậy bạ cái gì đó? !" vừa dứt lời, Lăng Bắc Hàn chợt giữ bả vai của , nhìn , kích động quát, "Lục Khải Lâm! Em hãy nhớ cho ! Cảm động cảm động, Lăng Bắc Diệp phải kẻ ngốc, phân biệt được cái gì là , cái gì là cảm động! Cái gì nên làm, cái gì nên làm! càng hy vọng người mà làm như vậy! Em cũng , Lam Khả làm như thế, là lựa chọn của bản thân ấy!”

      phải cho thời gian để cho điều chỉnh sao? Tại sao bây giờ còn kích động hơn cả ? Để ý ư?

      "Có lẽ là em cảm thấy so sánh với ấy, em vĩnh viễn sâu đậm bằng tình của ấy, cho nên có thể....Có thể như vậy...." Lục Khải Lâm cũng cảm thấy mình mất khống chế, nên mới kích động như thế, mấy ngày nay, trong lòng cũng chịu nổi.

      Nghĩ tới mấy năm kia Lăng Bắc Diệp bị lạnh nhạt, tổn thương, thường được Lam Khả chăm sóc, trong lòng lại đau nhói , hôm nay, Lam Khả bởi vì mà hy sinh....

      "Cái này có cái gì để so.... có gì có thể so sánh, chúng ta mới là người nhau!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng , dắt tay của , tới bên lề đường, cho dù Lam Khả có tốt hơn nữa, bỏ ra cho nhiều hơn nữa, người vẫn chỉ có Lục Khải Lâm.

      Điểm này, sao có thể hiểu!

      Có câu
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23.2
      Kéo thân thể lạnh lẽo tới bên lề đường, bắt xe, mờ mịt mà , vết thương trong tim cũng càng ngày càng sâu thêm.

      Tách ra, lúc nào cũng dễ dàng ra từ này!

      Đêm đó, tìm mấy người trong đội cùng uống rượu, mỗi khi A Tam nhắc tới chuyện của Lam Khả đều bị cắt ngang, bọn họ cũng đau lòng ít hơn , A Phong càng đau lòng hơn, mực uống rượu, "Đừng uống nữa, rút lui ! Về sau đừng nhắc tới Lam Tử nữa, đừng làm cho ấy lo lắng!" Lăng Bắc Diệp cười nhạt .

      "Lão Đại! còn có nhân tính nữa ? ! Lam Tử là vì…"

      "A Phong!" Lời của A Phong bị A Tam cắt ngang, Lăng Bắc Diệp cười cười, "A Tam, đưa cậu ấy về ." xong, tới tính tiền.

      Ra khỏi quán cơm, nhìn chung quanh, biết nên đâu. Cuối cùng vẫn trở về đồn cảnh sát, nơi đó có phòng trong ký túc xá của , vừa ngã lên giường rồi ngủ, biết cái gọi là tách ra có phải là ý này , để gặp .

      ***

      Buổi tối về nhà, Lục Khải Lâm cũng gọi điện thoại cho , biết xảy ra chuyện gì, xa nhau là để cho điều chỉnh, cũng để cho chính điều chỉnh. Cả đêm chợp mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đứng trước bia mộ của Lam Khả, tình cảnh lúc chôn di vật của Lam Khả.

      nghĩ, những thứ này nhất định sinh ra ảnh hưởng trong lòng .

      muốn lúc cùng giường chung gối với , mà trong lòng còn nghĩ đến người phụ nữ khác. Cho nên lựa chọn tách ra.

      "Đến đây bú sữa ha." Hoàn toàn khỏi cảm cúm, hai nhóc con cuối cùng cũng được bú sữa, cũng vui vẻ, "Nên để em tới trước, trai phải nhường cho em , biết ?" Lục Khải Lâm cười , ôm lấy Đóa Đóa cho bé bú sữa.

      Tiểu Thiên Thiên hiểu chuyện khác thường buồn rầu, ngước mắt nhìn ma ma cho em bú sữa, cái miệng nhắn chụt chụt phun ra nuốt vào .

      Lục Khải Lâm cười lắc đầu với cậu nhóc, ngâm nga bài hát thiếu nhi cho bọn trẻ nghe.

      Lăng Bắc Diệp vào cửa, nhìn thấy hình ảnh ấm áp của ba mẹ con, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy đột nhiên xuất , Lăng Bắc Diệp tới bên nôi, ôm Tiểu Thiên Thiên.

      Cổ họng Lục Khải Lâm như bị chặn lại, lên tiếng, ôm Tiểu Thiên Thiên tới cửa sổ, tấm lưng kia nhìn có vẻ đơn, con ngươi hình như nhìn về phương xa, lại nghĩ tới Lam Khả sao? Lục Khải Lâm cau mày, thầm nghĩ, trong lòng đau nhói.

      Nhưng Lăng Bắc Diệp lại sợ ghét nhìn thấy , nên mới tới cửa sổ, ngửi mùi sữa thơm người con trai, suy nghĩ gì hết.

      "Thiên Thiên phải bú sữa rồi." Chỉ chốc lát sau, tới lạnh nhạt , Lăng Bắc Diệp xoay người giao Thiên Thiên cho , thấy ôm con trai tới bên sô fa rồi cho bú sữa. tới bên nôi của Tiểu Đóa Đóa, cúi người hôn mấy cái mặt con , có thể là bị râu của đâm vào, Tiểu Đóa Đóa cười "Khanh khách.”

      Sau khi hai nhóc ngủ, hai người ra khỏi phòng trẻ, " về lấy quần áo, sau này ở lại ký túc xá của đồn cảnh sát." nhìn bóng lưng của , chịu đựng trái tim chua xót, trầm giọng . tôn trọng ý của , nhưng nếu như muốn ly hôn với , nhất định đồng ý!

      "Được, em thu xếp giúp ." bình tĩnh , tới phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp cũng theo, thấy lấy chiếc vali từ trong tủ quần áo, chịu đựng đau đớn chua xót trong lòng, chỉ có thể tiếp nhận. Là tin lời ..., hại Lam Khả, cũng tổn thương .

      "Có phải mang chăn ?" Gần đây thời tiết lạnh, biết chăn đệm ở ký túc xá của có đủ .... Vừa xếp quần áo, vừa hỏi.

      " cần, tự mình làm!" tiến lên kéo ra, nhét loạn quần áo của mình vào trong vali, khép lại rồi xách . Trong lòng ít nhiều cũng hơi tức giận, giận tàn nhẫn với !

      " đồng ý xa nhau nhưng ly hôn, Lục Khải Lâm, nếu như em cho rằng Lam Khả hủy hoại chúng ta, vậy tình của em cũng đủ sâu sắc!" Lúc tới cửa, xoay người, nhìn tức giận .

      "Đúng, sâu sắc! So sánh với ấy em đủ sâu! Đây cũng chính là thứ em để ý!" kích động phản bác, trong lòng đau nhói, Lăng Bắc Diệp hừ lạnh , cho biết phải để so bì, lại còn ở đây để tâm vào chuyện vụn vặt của người chết!

      "Vậy em hãy tiếp tục so đo !" tức giận , xách vali ra khỏi phòng ngủ, nhìn phòng trẻ, lại đành lòng rời , bước vào trong phòng, đứng ở cửa nhìn căn phòng bọn họ tự mình trang trí, lòng tràn đầy chua xót.

      Lần lượt ôm hai đứa bé lát, sau đó đặt con xuống rồi rời .

      ***

      Công việc vẫn bận rộn thay đổi, Lăng Bắc Diệp sống ở đồn cảnh sát, phần lớn thời gian đều là nghiên cứu các vụ án lớn . Thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm thẩm mỹ viện, len lén về nhà, nhìn con trai và con , mua cho hai nhóc con vài món đồ chơi, quần áo hay là giầy.

      "Đừng mua nhiều như vậy, trẻ con lớn rất nhanh, nhanh chóng thể mặc được nữa…." Dì Tôn thầm , bà là người sống trong gia đình bình thường, đương nhiên cảm thấy lãng phí, chưa hết câu kịp thời dừng lại.

      Lăng Bắc Diệp chỉ cười, thứ có thể làm cho các con ngoài những việc này cũng còn gì khác. cũng biết, thời gian này Lục Khải Lâm ra ngoài, cũng là để thuận lợi về nhà nhìn các con.

      "Chuyện của cậu và Khải Lâm tôi vẫn gạt mọi người ở nhà cũ....Cậu xem chuyện của hai người.... có hai cục cưng đáng như vậy, còn có cái gì thể giải quyết sao? Xa nhau như vậy, cứ mãi như vậy, tình cảm phai nhạt đấy!" Dì Tôn ý vị sâu xa .

      Lăng Bắc Diệp cười cười, lên tiếng, nhìn đồng hồ, giờ này chắc cũng sắp về, phải .

      Lái chiếc xe Jeep màu đen đến thầm mỹ viện thường hay lui tới, lặng lẽ ở trong góc nhìn cả người sáng lạn bước ra, lên xe, lẳng lặng nhìn lúc lâu, rồi mới rời khỏi.

      Chương chình nhạc của đài giao thông phát bài hát cũ, 《 bị quỷ ám》câu từ trong bài hát, đâm trúng tim : người khác hỏi tôi rốt cuộc em có chỗ nào tốt? Mà nhiều năm như vậy tôi vẫn quên được?

      nhếch môi cười nhạt, cũng biết tại sao vẫn thể quên được, bất luận mấy năm nay lạnh nhạt với như thế nào, tổn thương như thế nào, đều có cách nào để buông tay. Lam Khả, làm sao có thể ảnh hưởng đến tình cảm của đây?

      để ý, chẳng lẽ người máu lạnh vô tình, đối mặt với cái chết của Lam Khả có thể thờ ơ sao ? ! Chẳng lẽ, quên Lam Khả, muốn quên là có thể quên ngay sao? Như Dì Tôn từng , mực tách ra như vậy tình cảm có sâu đậm hơn nữa, lâu ngày rồi cũng phai nhạt.

      có con trai có con làm bạn, có lẽ chẳng hề cảm thấy đơn, thậm chí còn rất hạnh phúc, để cho mình sống ở bên ngoài
      [​IMG]

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: mất

      Sau khi dạ tiệc kết thúc, hai người vẫn làm bộ như ân ái về nhà. Nhìn dáng vẻ ân ái, tình cảm hòa thuận của bọn họ, người hai nhà cũng rất an tâm. nhà bốn người ngồi lên xe về nhà, hai đứa bé sớm ngủ thiếp , Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cùng nhau ôm Thiên Thiên với Đóa Đóa vào phòng trẻ.

      Lăng Bắc Diệp nhìn con ngủ, ánh mắt nhu hòa, nhếch miệng lên. Mặc dù thỉnh thoảng cũng đến thăm bọn nhóc, nhưng thời gian được chung sống với chúng gần như là có.

      Sau khi Lục Khải Lâm đặt Thiên Thiên xuống, liếc nhìn Lăng Bắc Diệp bên cạnh, sau đó để gian lại cho , lặng lẽ rời khỏi phòng trẻ. Hôm nay biểu của rất tốt, tự nhiên, thân thiết ở bên cạnh , còn ngừng quan tâm giống như lúc hai người chưa chia tay.

      Thấy rời , khóe miệng co quắp, lại tới bên cạnh Thiên Thiên, lẳng lặng nhìn con trai. Xem ra con
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :