Chương 11: Giành phúc lợi
Cẩn thận xem xét, ràng là giọng của người phụ nữ gọi điện thoại ở sát vách vừa nãy, Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, khi hoàn hồn, chỉ thấy hai tay Lục Khải Lâm vây quanh ngực....
Quần cụt ca rô đỏ đen quá ngắn, chỉ đến bắp đùi, hai chân thon dài đều đặn hoàn toàn lộ ra ngoài, người áo sơ mi màu trắng vẫn chưa mặc vào hết, hai bờ vai gợi cảm phơi bày ra, hai cánh tay ôm ngực, mặt đỏ bừng chống đỡ góc, bị giật mình nhìn , trông vẻ thẹn thùng này là nhị được muốn giải quyết ngay tại chỗ!
Trong gian chật hẹp, khí mập mờ, tim Lục Khải Lâm đập nhanh ngừng, nhớ tới vưa kích tình hôn , nhịp tim của càng đập dữ dội hơn.
"Thử cỡ chưa?" , Lăng Bắc Diệp nhìn , con ngươi tĩnh mịch, như muốn phun ra lửa, thanh đầy ắp tình dục, có vẻ trầm thấp mà u khàn khàn.
Cau hỏi của làm mặt càng đỏ, "Có chút chật, ra ngoài trước !" Lại theo tới phòng thay đồ, đỏ mặt trách cứ .
"Thẹn thùng cái gì! Chồng giúp vợ thử quần áo, là đạo lý hiển nhiên!" , Lăng Bắc Diệp lấn người tiến lên, bá đạo ngăn hai cánh tay của , cười đểu , ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trước ngực muốn phun ra lửa, "Áo sơ mi này chỉ có ba cúc...." đỏ mặt , cổ áo theo kiểu của hải quân, ngực mở rộng, cúc áo kia chỉ đến chính giữa ngực , cúc áo cùng bởi vì bộ ngực của quá đầy đặn, tạo thành trạng thái nửa đóng nửa hở, cùng với cúc áo thứ hai tạo thành khe hở lớn, có thể thấy thịt non trắng noãn bên trong.
Vạt áo kiểu chữ V, khiến cho hai vú của lộ ra ngoài hơn nửa, khe rãnh sâu hút xinh đẹp động lòng người.
Ở đây có chỗ nào là vừa vặn, nhà thiết kế muốn, ràng chính là hiệu quả như vậy! Lăng Bắc Diệp cảm giác mình có cách nào tự kiềm chế sắp phun máu mũi rồi!
" chặt, hết sức thích hợp, mua bộ này!" ho tiếng, lướt qua thanh tự nhiên, với .
"...." Cái này gọi là thích hợp? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, chỉ thấy bắt tay vào cởi quần áo giúp , "Em tự mình làm! mau ra! Để cho người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì!" vội vã đẩy tay ra, ngửa mặt nhìn , quát lớn.
Lăng Bắc Diệp cũng cưỡng cầu nữa, gật đầu cái, nhanh chóng ra ngoài.
Ra khỏi phòng thử quần áo, với nhân viên phục vụ cái gì, sau đó ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, đến siêu thị hút thuốc, đốt điếu thuốc thơm, nhàn nhã phun ra nuốt vào, con ngươi sắc bén như báo săn quan sát chung quan siêu thị, tìm kiếm được bóng dáng đối tượng ở tầng trệt , gọi điện thoại.
Lục Khải Lâm từ phòng thử quần áo ra ngoài, lại nhận được mấy bộ đồ lót nhân viên hướng dẫn đưa tới, là chồng gọi, " ấy ở đâu?" Nhận lấy quần áo, hỏi.
"Tiên sinh , ngài hút điếu thuốc, lập tức trở về!" Nhân viên hướng dẫn mua hàng cười , Lục Khải Lâm thầm nghĩ, "Những bộ đồ này cần thử, dựa theo cỡ kia là được! Cám ơn!" Lục Khải Lâm muốn lãng phí thời gian thay quần áo, lễ phép cưới với nhân viên hướng dẫn mua hàng.
tới cửa, vừa muốn ra khỏi cửa, Lăng Bắc Diệp vào, "Đều thử xong rồi hả ?"
"Sao lại hút thuốc lá!" nhìn chằm chằm, giọng oán trách, " cần thử! Lấy theo cỡ đồ vừa thử lúc nãy là được!" lại .
"Rất lâu rồi mới hút điếu!" Ủy khuất nhìn , hơi làm nũng , như vậy, ngược lại giống như trẻ con, làm cảm thấy rất buồn cười, liếc cái. Nếu muốn thử, cũng miễn cưỡng, tính tiền.
Hai người cùng ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, mắt Lăng Bắc Diệp vô tình hay cố ý xem xét khắp nơi.
"Em có chút mệt mỏi...." Đ hành lang của siêu thị, chậm lại, cau mày , sớm biết vậy ở nhà ngủ cho rồi, mới lát, lại cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng buồn bã nhìn chằm chằm, đều do , biết tiết chế giày vò !
"Vậy lầu tám ăn chút gì nhs? Bà xã, thể lực của em được a......." cười , nửa câu sau, dán vào bên tai của , mập mờ .
Toàn thân run lên, hiểu ý tứ của , cầm ngược lại tay , dùng sức véo mu bàn tay , "Á.... Mưu sát chồng à!" Lăng Bắc Diệp bị đau , Lục Khải Lâm nghịch ngợm liếc cái, dẫn đầu về phía cửa thang máy.
Thang máy hình tròn trong suốt từ từ lên, dần dần thu hết toàn bộ cảnh tượng của siêu thị vào trong mắt, trong siêu thị, từng cây dù màu hồng từ đèn trang trí thủy tinh hình vòm rủ xuống, thoạt nhìn rất là lãng mạn, dựa vào trong ngực , cảm giác như thế là ngọt ngào.
Trước kia lúc dạo mình trong siêu thị, luôn hâm mộ những đôi tình nhân ân ái, hôm nay....
Lắc đầu cái, quay đầu, ngửa mặt, nhìn , cười cười, con ngươi híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm rất đẹp, gương mặt trắng nõn mềm mại làm nhịn được đưa tay, cưng chiều ngắt mặt của , "Đáng ghét...." giọng trách mắng, tức giận động chân động tay với như chỗ người.
Lăng Bắc Diệp nhìn thành thục lại mất vẻ đáng , tim đập nhanh lợi hại. Lúc này, rất muốn trực tiếp về nhà, đè ở giường!
"Ăn cơm Tây?"
" cần, hay là ăn lẩu ! muốn ăn...." Nhìn quán lẩu trong góc, từ cửa sổ có thể thấy cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt bên trong, trong lòng rất hâm mộ. Quen sống trong nhung lụa, rất ít đến những quán ăn quần chúng.
"Dầu của lẩu quá nặng, sợ cơ thể em chịu nổi!" Lăng Bắc Diệp hiểu , cũng nhận ra rất muốn ăn, nhưng sợ mới ăn, co thể chịu nổi, đau bụng làm sao?
"Em cũng phải là Lâm Đại Ngọc, co thể đâu yếu ớt như vậy! A Diệp...." chịu, làm nũng, bắt ống tay áo của , lắc lắc, vẻ mặt van xin. Lăng Bắc Diệp sao kháng cự được dáng vẻ nũng nịu của , "Vậy buổi tối
Em phải đồng ý với , mặc bộ đồng phục học sinh… quyến rũ …” Người đàn ông phúc hắc quên trao đổi điều kiện, giành phúc lợi.
Mặc của đỏ lên, nghe lời của , trái tim rung động ngừng, tên đàn ông xấu xa này! Nhưng vẫn cúi đầu, gật cái.
Lăng Bắc Diệp vội vàng ôm vào quán lẩu kia, canh xương nấu ở dưới đáy nồi, cho ớt, khẩu vị coi như , lại là quán ăn rất nổi tiếng, Lăng Bắc Diệp yên tâm. Nhìn người phụ nữ đối diện ăn rất vui vẻ, cũng cực lỳ hài lòng.
Cũng ngờ, khẩu bị của rất lớn, ăn rất nhiều đồ.
“Uống nhiều trà lạnh chút, cẩn thận bị nhiệt!” rót chén trà lạnh giúp , dịu dàng . Lục Khải Lâm cũng ngờ, Lăng Bắc Diệp lại tỉ mỉ như vậy, vẫn giống như trước. Cảm động vô cùng, mặt tràn đầy ý cười, “Cám ơn!”. trầm giọng .
Hai chữ, cám ơn, dường như bao hàm rất nhiều hàm nghĩa.
Cám ơn vứt bỏ rời xa , cám ơn chịu tha thứ cho , cám ơn vẫn …
Lăng Bắc Diệp nhìn , cầm khăn ăn lau khóe miệng giúp .
Buổi chiều, hai người xem phim, sau khi xem phim xong, liền trở về nhà.
“ A Diệp… Em ngủ…” Chơi hơn nửa ngày, cộng thêm đêm qua tiết chế, quả mệt mỏi, lười biếng , vào phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp mỉm cười, tiến lên, thừa dịp chú ý ôm ngang eo .
“A… … cần a…” Cho rằng lại muốn hoan ái, tức giận, hô lớn.
đặt lên giường. “ cần cái gì? Bà xã, em nghĩ nhiều rồi?” Lắng Bắc Diệp vuốt ve gướng mặt của , nhìn , mập mờ .
Mặt của đỏ lên, kéo chăn che người lại, mắc cỡ chết người, vừa rồi cho rằng lại muốn cái đó…
“Em ngủ…” che kín trong chăn, hô lớn, Lăng Bắc Diệp nhếch môi cười. “Được, ngủ thêm lát, buổi tối mới có tinh lực phục vụ !” đứng dậy, hướng về phía , lớn tiếng .
“…” Sắc lang! im lặng, mắng trong lòng. Đợi thò đầu từ trong chăn ra trong phòng thấy bóng dáng của , buoonfngur ngáp cái, ngủ say.
***
Lục Khải Lâm mơ màng tỉnh dậy, bên trong tối đen, đưa tay mở đèn đầu giường lên, nhìn đồng hồ phát hơn bảy giờ tối rồi.
Ngáp cái, duỗi cái lưng mỏi, xuống giường. Nhớ tới Lăng Bắc Diệp, biết đâu rồi, gọi điện thoại cho , vẫn ai nghe. Chẳng lẽ lại trở về đội cảnh sát rồi hả? Con người cuồng công việc này! Lăng Bắc Diệp là người cuồng công việc, hiểu .
Nếu , thời gian mấy năm ngắn ngủn, sao có thể từ cành sát bình thường thăng chức lên thành sĩ quan cấp ?
Cầm hình của cất giữ trong ngăn kéo lên, nhìn trong hình mặc cảnh phục, khí khái hào hùng ép người, khóe miệng nhếch lên nụ cười kiêu ngạo. ra , mấy năm nay, vẫn luôn lẳng lặng quan tâm tất cả của , phá bao nhiêu vụ án, lập bao nhiêu chiến công, đều ghi ở trong lòng.
là cảnh sát nhân dân ưu tú xuất sắc, vì nhân dân phục vụ, bản thân là vợ của , nên kiêu ngạo.
Để hình xuống, tâm tình rất tốt làm bữa tối, kỳ vọng bận rộn hơn nửa cũng có thể đúng giờ trở về ăn bừa cơm! Sau khi làm xong bữa tối, lại gọi điện thoại cho , quả nhiên, bận.
“ phải hôm nay nghỉ ngơi sao? Tại sao lại vội …” giọng oán trách, cũng phải cố tính.
“ là cảnh sát nhân dân, đương nhiên là phải đợi lệnh 24h!” Lăng Bắc Diệp hình như rất tức giận, gầm , nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên nổi giận với , trong lòng đau xót, rống làm gì? chỉ thuận miệng oán trách câu…
“Biết…”
“Em tự ăn cơm ! Còn có việc, cúp máy!” Lăng Bắc Diệp gấp rút xong, cắt đứt điện thoại. Vẫn chưa ý thức được mình vừa mới sai, vừa phát cáu với cấp dưới trận, cơn giận còn chưa tan, gọi tới, câu oán trách như vậy làm trong lòng càng tức hơn.
“Lão Đại, ngài tại sao, tại sao có thể nổi giận với chị dâu…” cảnh sát nữ giọng nhắc nhở , chỉ thấy Lăng Bắc Diệp hung hăng liếc cái. “Rất rảnh rỗi đúng ? Rất rảnh rỗi tiếp tục theo dõi mục tiêu cho tôi!” Lăng Bắc Diệp nghiêm túc quát.
Nhân viên cảnh sát nữ Tiểu Lam Tử lập tức cúi đầu, bị quát như vậy, trong lòng có chút chua xót đau đớn. “Dạ…” giọng xong rời .
“Lão Đại, thuốc sung của ngài vẫn chưa tiêu hóa à…” cảnh sát hình mặc thường phục A Phong đến gần, trêu ghẹo với , Lăng Bắc Diệp trừng mắt liếc cậu ta cái, “Phải! tìm thấy mục tiêu, ngài có thể trở về nhà nghỉ ngơi!” A Phong báo cáo với .
Chỉ thấy sắc mặt của Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hòa hoãn ít, “Theo sát cho tôi! Lần này để mất dấu nữa, tháng sau, cả đám khỏi phải nghỉ phép luôn! ngày nghỉ cũng có!” Lăng Bắc Diệp vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng .
Chương 12: Làm bài tập về nhà
Tâm trạng vốn tốt, bởi vì rống giận mà biến mất, lòng chua xót, mình lặng lẽ ăn bữa ăn tối. Càng , lại càng quan tâm thôi. Giờ phút này, ngồi bên bàn ăn, bình tĩnh ăn bữa tối, vậy mà, trong lòng lại chua xót khó nhịn.
Tại sao lại rống ? biết da mặt mỏng, biết rất để ý sao?
Càng nghĩ, trong lòng càng đau đớn. Buông chén đũa xuống, vào thư phòng. muốn tim của mình chua xót khổ sở, ghét loại cảm giác tim thắt chặt này, cảm giác thở nổi, mở nhạc lên, mở máy tính ra, để cho mình tập trung tinh thần vào trong sổ sách phân tích.
"A...." Tĩnh tâm nổi, những tính toán ràng, ngược lại làm cho rối loạn, tức giận bới bới tóc, gầm ra tiếng.
Lục Khải Lâm! Tỉnh táo tự kiềm chế của mày đâu? !
tức giận bản thân, rống câu như vậy, trong lòng cân bằng! Dứt khoát tắt máy tính, nhạc, vào phòng tắm tắm rửa, còn rót cho mìn ly rượu đỏ, tắm tinh dầu có tác dụng an thần, uống rượu đỏ, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh rất nhiều.
nên để ý như vậy, cũng nên dễ dàng tức giận, nên bao dung nhiều hơn, giữa vợ chồng, chính là phải như vậy, đúng ?
Ra khỏi bồn tắm, khoác khăn tắm trở lại phòng ngủ, nhìn những túi giấy kia còn chưa mở ra, cau mày, do dự có nên mặc bộ đó vào ....
Nếu như vẫn tức giận, mặc như vậy, chẳng phải là chuốc lấy phiền phức? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, muốn bày ra vẻ mặt lấy lòng . Hoặc là, tối nay có thể vẫn chưa trở lại.... nghĩ như vậy, trong lòng lại khó chịu.
Lúc muốn đóng cửa tủ tay dừng lại, trong lòng hạ quyết định, tìm kiếm ra hôm nay tại nội y điếm mặc thử bộ kia đồng phục học sinh.
Đồng phục học sinh kiểu cải tiến, thoạt nhìn gợi cảm lại lộ ra chút thanh thuần.
Vì thêm can đảm, uống hai ly rượu đỏ trước, sau khi men say xông lên, mới về phòng ngủ, nhặt đồng phục học sinh đặt giường lên, cởi áo ngủ xuống, toàn thân chỉ còn lại chiếc quần lót ren màu đen, khom người mặc váy ngắn vào, váy xếp nếp ngắn ngủn chỉ dài đến bắp đùi, hơi di chuyển chút cũng lộ hết.
Sau đó là áo, áo sơ mi ngắn màu trắng, cổ bẻ kiểu thủy thủ, bởi vì quá ngắn, lộ ra lưng ong mê người và bụng bằng phẳng của mình, cổ áo khoét sau hình chữ V, làm hai vú gạt ra khe rãnh no đủ, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người, chỗ cổ áo còn có cà vạt màu đen.
Nhìn mình trong gương, mái tóc quăn gợi cản, lại mặc.... đỏ mặt, nhịn được buộc mái tóc xoăn thành hai cái bím tóc, đặt ở trước ngực, mình như vậy, xem ra trẻ hơn mấy tuổi, giống như học sinh trung học.
Đeo đôi tất chân đồng bộ màu đen chỉ đến đầu gối, còn có đôi giày vải màu trắng, lúc này, nghiễm nhiên học sinh thanh thuần, bởi vì tác dụng của rượu, hai gò má đỏ ửng, quần áo người mặc dù thanh thuần, nhưng lại hết sức nóng bỏng.
Chỉ là nhìn bản thân như vậy, hình như hơi có cảm giác, lại thẹn thùng, chỉ sợ sau khi trở lại, lui bước, dứt khoát lại uống rượu, mình ngồi ở trong phòng khách, gần như uống toàn bộ chai rượu đỏ.
Hơi say, trong đầu lên tất cả là gương mặt tuấn tú của , " A Diệp....Mau....Nhanh về nhà!" cau mày, men say xông lên .
"Dám thét lên với em.... muốn sống!" uống say để lộ tính cách chan , dáng vẻ thở phì phò, ngang tàng bạo ngược lại đáng .
Lăng Bắc Diệp cầm bó hoa tươi nhận tội vào cửa, liền nghe được lời say xỉn của , mới vừa vào cửa thấy ngồi cạnh bàn ăn, mặc đồng phục học sinh, quả trợn tròn mắt....
dựa vào ghế ngồi, nơi đầy đặn trước ngực miêu tả sinh động, đường cong của eo thon lộ hết ra, đúng là muốn chết a, còn tết hai bím tóc, bộ dạng ăn mặc này, giống như thời điểm lên trung học.... ràng là nhìn như vậy , liền có cảm giác.
Lục Khải Lâm thấy có người vào, hơn nữa còn là người chờ, khẽ nhíu mày, xuống khỏi ghế, lảo đảo chạy đến trước mặt , "Lăng Bắc Diệp! khi dễ em!" Có tác dụng của rượu, ra tất cả lời trong lòng, thở phì phò nhìn chằm chằm, trong lòng vẫn ê ẩm.
Cũng biết tức giận! Lăng Bắc Diệp nhìn người đầy mùi rượu, thầm nghĩ, lúc nãy tan làm, nhớ lại lời của Tiểu Lam Tử , ý thức được gầm thét với trong điện thoại, sợ tức giận, mua bó hoa tươi nhận lỗi.
ngờ sau khi trở lại, vẫn uống say.
Đem bó hoa tươi chuyển đến trước mặt , " sai rồi, sai rồi...." Vội vàng xin lỗi, nhét hoa vào trước ngực , đúng lúc ôm lấy, "... sai ở đâu? cho em, ràng!" Ợ hơi rượu, ngước đầu, bá đạo hỏi .
Người phụ nữ này.... Lăng Bắc Diệp ôm lấy , ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, ôm vào trong ngực, tay ôm eo , ngón tay sờ da thịt trơn mịn eo của , tay giữ cằm của , " A Diệp nên quát em, A Diệp sai rồi, em trừng phạt A Diệp, có được hay ?" xem như bé, trấn an .
Lời của làm quả nhiên rất dẽ chịu, đầu óc chóng váng, gật đầu cái, Lăng Bắc Diệp kéo hoa tươi trong ngực ra, cảm thấy cản trở.
"Nhưng làm cho em đau lòng! Tim rất đau...." Lúc chuyện, mùi rượu phun ra ngoài, che ngực của mình, . Nhìn bóp ngực của mình, khối thịt non mềm trắng nõn càng muốn chui ra khỏi cổ áo, hầu kết Lăng Bắc Diệp rung động, con ngươi tĩnh mịch.
tay bắt lại bàn tay bé của , "Để A Diệp giúp em xoa bóp!" Lấy tay bé của ra, bàn tay to lớn của kịp chờ đợi vỗ về, nhàng nhào nặn, " A Diệp xoa bóp chút hết đau...." cười xấu xa , đầu ngón tay hưởng thụ giữ ép khối mềm mại kia, "Ừ...." thoải mái, nhất là lúc tay "Trong lúc vô tình" đụng phải điểm nào đó, cảm giác tê dại ....
Nhìn khép hờ mắt nằm trong ngực, môi đỏ mọng khẽ mở, thân thể nhàng run rẩy, Lăng Bắc Diệp nhịn được lại nuốt ngụm nước bọt, nhất là hai điểm của chống đỡ áo sơ mi màu trắng, còn có thể thấy đỏ hồng nhàn nhạt ....
nhịn được muốn đem giải quyết ngay tại chỗ, có thể cảm nhận được nhanh như vậy hướng về phía mặc đồng phục học sinh xin lỗi.
"Lâm Lâm, chơi trò chơi với A Diệp, có được hay ?" Nâng lên, hôn lên miệng của cái, đầu độc hỏi . Lục Khải Lâm mở đôi mắt mê mang ra, nhìn , gương mặt nghi hoặc, "Trò chơi gì?" Muốn cái gì cái đó, muốn hỏi cái gì hỏi cái đó, nhìn , hỏi.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của , bộ dáng khéo léo, Lăng Bắc Diệp thích biết bao, nhịn được lại hôn cái, nhiệt tình lại khéo léo như vậy, đâu còn là người vẫn luôn đối xử với lạnh như băng mấy năm gần đây!"Chúng ta trò chơi thầy giáo và học sinh, Lâm Lâm hôm nay mặc đồng phục học sinh xinh đẹp, đóng vai học sinh ! A Diệp đóng vai thầy giáo! A Diệp dạy em kiến thức!" Lăng Bắc Diệp hăng hái, nhìn , lại .
"Học sinh, Thầy giáo...." thào , đầu óc mê mang sớm mất năng lực suy tính, mơ hồ gật đầu, gặp ngay thầy giáo sói xám! Lấy được đồng ý của , người nào đó vui vẻ, ôm đứng dậy, chạy thẳng tới thư phòng.
ở trước bàn đọc sách, kéo cái ghế xoay, đặt vào, "Ngồi xong rồi!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng , vào trong bàn học, ngồi xuống ghế trước mặt . Nhìn dựa vào trong ghế, ngồi lười biếng, trầm giọng ra lệnh, "Bạn học Lâm Lâm, học, ngồi thẳng cho tôi! Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng!" Bàn tay Lăng Bắc Diệp vỗ xuống bàn, hướng về phía ở đối diện, ra lệnh.
Giống như thầy giáo, dạy học sinh.
say rượu ngược lại cũng nghe lời ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn ở đối diện, ưỡn ngực, hóp bụng, " A Diệp...."
"Học sinh chuyện phải báo cáo, còn nữa, gọi thầy A Diệp!" ngón tay của người đàn ông tà ác sờ cằm, nhìn , ra lệnh.
"Báo cáo, thầy A Diệp...." cau mày hô, say rượu, bị mê hoặc, cái gì cũng nghe.
"Bạn học Lâm Lâm, chuyện gì?" Nhìn biết điều như vậy, người nào đó vô cùng vui vẻ, nhìn , cười tà hỏi. Thân thể nghiêng về phía trước, nằm ở bàn, ý bảo lại gần.
Hai tay của đặt ở bên cạnh bàn, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn , "Báo cáo, thầy A Diệp, em...em ngủ...." xong, ngáp cái, cái miệng nhắn lúc mở lúc khép, đáng ah.
"...." chơi rất vui, ngờ lại kêu ngủ!
Con ngươi hẹp dài nhíu lại, nhìn từ cao nhìn xuống, khóa chặt nơi đầy đặn trước ngực , ngón tay hận thể cắm vào giữa khe vú sâu hun hút kia .
"Bạn học Lâm Lâm! Bài tập về nhà hôm nay còn chư làm, tại sao có thể ngủ? Mau leo lên bàn ! Nếu thầy phải đánh PP của em rồi !" Lăng Bắc Diệp bá đạo mà ác ý , chỉ thấy trước mặt ủy khuất chớp mắt. Từ trong ghế đứng lên, cố hết sức bò lên bàn sách cao nửa người.
ngờ như vậy nghe lời,
Trong lòng Lăng Bắc Diệp mừng thầm!
Đỡ cánh tay của , kéo lên , chậm chạp leo lên bàn, để cho ngồi trước mặt bên cạnh bàn học. “Thầy… Nhanh lên chút a… Buồn ngủ quá đấy…” Mơ mơ màng màng, rượu đỏ tác dụng chậm, buồn ngủ quá.
Lăng Bắc Diệp ngồi trong ghế dựa, nhìn ngồi trước mặt , mặc đồng phục mê người, với góc độ của , có thể thấy cảnh tượng dưới váy , nhịn được đưa ta, dò xét vào…
Người phụ nữ bị hành hạ đến chết sống lại trong thư phòng, bài tập về nhà làm mấy giờ đồng hồ, uống say hình như càng nhiệt tình hơn trước kia, kích tình lớn mật nghênh hợp với . Lăng Bắc Diệp gần như điên cuống dùng động tác biểu đạt tình với , cũng ép ngừng với . “Em , em …”
cũng với ba chữ kia, ôm lấy , trầm luân vào trong an ủi giữa linh hồn và dục vọng.
***
“Uhm…” Trong mơ màng, lại cảm thấy có người hôn , buồn bực lầu bầu, cau mày. Lăng Bắc Diệp chết cái dáng vẻ này của , tiếp tục hôn , trêu trọc , cho đến khi tức giận mở to mắt, trừng mắt nhìn .
“Rời giường… ừ…” ràng là thanh rất bá đạo, lại bị chiếm lấy, biến thành tiếng ngâm, cau mày, đè lên , làm khổi sở.
Lăng Bắc Diệp cúi đầu, hôn , lại muốn lần nữa, chống đỡ , muốn động thân.
Tiếng rung “on gong” từ tủ đầu giường truyền đến, lập tức nhanh chóng đứng dậy, trùm lên áo ngủ dưới giường, nhanh chóng cầm điện thoại tủ đầu giường lên, vào phòng tắm.
Nhìn động tác liên tiếp của , Lục Khải Lâm cau mày, ham muốn dâng lên cũng biến mất, nghĩ thầm, phải lại có nhiệm vụ chứ?
Chỉ chốc lát sau, ra ngoài,mặc quần áo bên cạnh tủ treo quần áo.
“ có nhiệm vụ à?” ngồi dậy hướng về phía bóng lưng của hỏi, thân thể Lăng Bắc Diệp dừng chút, gật đầu cái. “Em ngủ tiếp ! phải lập tức chạy về đội cảnh sát!” Nhanh chóng mặc quần áo xong, xoay người đối diện với ở giường, cười nhạt .
ngã xuống, ngáp cái, trầm mặc.
“ …”
trầm mặc.
Lăng Bắc Diệp tới cửa, lại quay trở về. “Thế nào?” Quả lại tức giận, chân tướng hỏi .
“ có việc gì, …”
“Lâm Lâm! Có gì cứ cho ! , tại sao lại tức giận?” Lăng Bắc Diệp trầm giọng chậm lại, chỉ sợ lại chọc mất hứng.
quay đầu, nhìn mặt . “Tại sao lại rống lên với em?” Mặc dù lúc uống say tha thứ cho , nhưng tại tỉnh táo, vẫn phải hỏi nguyên nhân ràng.
ra là chuyện này. “Hôm qua công việc có chút vấn đề, rất tức giận, liền rống lên với em…”
“Lăng Bắc Diệp! Em phải là cấp dưới của , em là vợ , về sau còn rống lên với em, em dễ dàng tha thứ cho ! Còn nữa, cũng cần dữ với đồng nghiệp của như vậy!...” với .
“Được, cảm ơn vợ chỉ giáo! kịp rồi, đây…” cười , lại nhìn thời gian chút, cúi đầu hôn xuống cái miệng của , sau đó bước nhanh .
Ai muốn đắm chìm trong dịu dàng của gia đình? Nhưng là cảnh sát, lúc cần phải làm việc phải cẩn thận tỉ mỉ. Lăng Bắc Diệp ngừng về phía cửa. “ A Diệp, chú ý an toàn!” Trước khi bước ra khỏi cửa, co kêu lên.
Vẫn là câu kia, chú ý an toàn! Bất luận hành động, nhiệm vụ như thế nào, phải chú ý an toàn.
Lăng Bắc Diệp nghe quan tâm, cũng dừng chân, trực tiếp rời .
Sau tuần lễ, hầu như được gặp mấy lần, thỉnh thoảng đưa cơm tới đội cảnh sát, đều ở bên ngoài thi hành công vụ.
“Chị dâu, yên tâm , chờ ấy trở về, em nhất định khuyên ấy ăn hết đồ ăn chị đưa!” Lam Khả có nhiệm vụ trực lại đại đội cảnh sát với Lục Khải Lâm. “Những thức ăn này đều là món ấy thích ăn, Lão Đại thực có lộc ăn!” Lam Khả đem thức ăn bỏ vào trong tủ lạnh , thêm.
Lời của làm Lục Khải Lâm cau mày, cẩn thận nhìn mặt có khí chất, nụ cười như ánh mắt trời, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ cục, trong lời của ấy, bộc lộ ra, giống như hết sức hiểu Lăng Bắc Diệp, là quá nhạy cảm sao?
Lục Khải Lâm cười cười. “Làm phiền , Tiểu Lam, tôi còn có chuyện, trước, hẹn gặp lại!” Lục Khải Lâm cười . Lam Khả nhiệt tình tiễn tới cửa. “Chị dâu gặp lại!” Nụ cười nơi khóe miệng biến mất sau bóng lưng của , trở nên khổ sở, ấy lại nàng lắc đầu.
Lục Khải Lâm vừa ra khỏi cửa chính của đội cảnh sát, liền nhìn thấy từng chiếc xe cảnh sát vào cửa, vội vã tránh ra, lúc ngảng đầu lền thấy Lăng Bắc Diệp ngồi trong xe cảnh sát, nhưng giống như thấy , cau mày, nghĩ thầm, có thể là nhìn thấy …
Chương 13: Đón tan ca
Nếu như thấy , nhất định xuống xe, thầm nghĩ trong lòng. Suy nghĩ chút, cảm thấy hay là vào thăm chút tốt hơn, mấy ngày gặp, rất nhớ . Nghĩ như vậy, mở bước chân, lại vào trong đồn cảnh sát.
Ba chiếc xe áp giải phạm nhân dừng lại trước đại viện của cục cảnh sát, mấy người tình nghi là phạm tội có nam có nữ bị ép xuống xe, bóng dáng cao lớn cường tráng từ xe cảnh sát nhảy xuống, "Giải xuống! Chuẩn bị tra hỏi!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng quát lớn tiếng, xoay người tới ký túc xá.
"A Diệp...." vội vã bước nhanh chân, hướng về phía bóng lưng đoàn người Lăng Bắc Diệp la to.
Lăng Bắc Diệp quay đầu, chỉ thấy Lục Khải Lâm mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen rộng rãi, phía ngoài khoác áo khoác màu đen, tóc cột lên, đeo túi xách lệch vai chạy về phía bên này.
"Ơ, chị dâu đến rồi!" Mấy cảnh sát chìm khác ồn ào , Lăng Bắc Diệp trợn mắt nhìn mấy người bọn họ cái, những người kia lập tức thức thời vào trong đồn, dưới ánh mặt trời, trán của thấm tầng mồ hôi mịn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân chạy chậm, hai má thon gầy cũng nhuộm đỏ ửng.
còn chưa có dừng lại, vội vã tóm tay của , về phía của chính của đồn cảnh sát, "Em...Em đưa cơm trưa cho ...." vừa vừa , bước chân của rất lớn, đeo đôi giày da Michael năm phân sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể chạy chậm.
Lăng Bắc Diệp vẫn lên tiếng, môi mỏng mím chặt, kéo ra khỏi cửa chính, trong góc tối người ngoài đồn cảnh sát, mới dừng chân.
"Phù...." thở hổn hển, có chút bất mãn nhìn cái, lấy khăn lau trong túi xách ra, đoạt lấy, thô lỗ mở ra, giúp lau mồ hôi.
" phải với em, mấy ngày này tổ chuyên án của bọn có hành động đặc biệt à?" hạ giọng, trầm giọng . Lát nữa phải thẩm vấn xong mấy tên tội phạm, còn phải ra ngoài, làm sao có thời gian ăn bữa trưa của , vội vàng ăn chút bánh bích quy ở xe cũng tồi.
vậy là có ý gì? Mang theo lời chỉ trích, làm cau mày, "Ý của là, em nên tới tìm ?" bình tĩnh hỏi, quay đầu, cầm khăn giấy tự mình lau mồ hôi.
"Đây phải là vấn đề có nên hay , là có thời gian quan tâm em! Thôi, em về nhà trước , còn phải thẩm vấn, lần sau chớ phiền toái." Giọng điệu của chậm lại, nhìn đồng hồ, lại nhìn .
"Em muốn quan tâm!" lạnh lùng , mặt chút thay đổi, xong cũng bước nhanh chân, tới bãi đậu xe.
Mượn danh nghĩa đưa cơm tới nhìn chút, cũng lo lắng liều mạng, tới thăm chút, ai ngờ lại có thái độ này! Ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng có, trong lòng Lục Khải Lâm chua xót dứt, ngoài mặt lại giống như sao cả, vẫn đến bên xe hơi của mình, nặng nề ấn khóa xe.
Lăng Bắc Diệp cũng đuổi theo, vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, chưa kịp với , lên xe, "Chuyện gì? !" Lục Khải Lâm ngồi xe, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp gọi điện thoại.
"Tôi lập tức qua!" Nghe rống câu như vậy, sau đó nhìn cũng nhìn cái, bèn tự vào cửa chính.
làm việc, tựa như hoàn toàn bỏ quên ! Lục Khải Lâm chua xót nghĩ, khỏi động máy, chuyển xe, rời ....
Cho dù biết bởi vì bận rộn công việc mới chú ý đến , nhưng vẫn đau khổ trong lòng, lắc đầu cái, cảm giác mình có chút tố chất thần kinh, trước kia quanh năm ở nhà, cũng tới? Nghĩ như vậy, cảm giác mình quả là thần kinh.
"Lão Đại, đây là bữa trưa chị dâu đưa cho ! Em hâm nóng lại cho nha?" Thấy Lăng Bắc Diệp hết bận, Lam Khả từ trong tủ lạnh lấy ra phần cơm Lục Khải Lâm đưa tới, hỏi Lăng Bắc Diệp.
Lăng Bắc Diệp giống như nghe thấy lời của ..., thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào phòng thẩm vấn, "Lão Đại?" Lam Khả lại hỏi lần nữa.
"Ăn cái gì mà ăn! thấy tôi bề bộn sao? ! Để đó!" Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng liếc nhìn Lam Khả, trầm giọng quát lên, "A Tam, A Phong, còn mau !" Lăng Bắc Diệp thấy A Tam và A Phong nằm ở bàn nghỉ ngơi, nhấc chân đá chân bàn, lớn tiếng quát.
Bọn họ nghỉ ngơi liên tục 15 giờ, mệt mỏi cực kì, hai người lập tức ngồi dậy, Lam Khả ủy khuất lắc đầu cái, trả phần cơm lại, còn tưởng rằng nghe là vợ đưa cơm tới, rất vui lòng ăn....
" thất thần cái gì, cũng cùng nhau !" Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm Lam Khả sững sờ, vừa trầmgiọng , "Đừng tưởng rằng là phụ nữ, mà có thể lười biếng, ở trong đội của tôi, đàn ông xem như súc vật, phụ nữ dùng như đàn ông! Ai chịu được khổ, cút cho tôi!" Lăng Bắc Diệp quát lên, gương mặt nghiêm túc.
Lam Khả vội vàng cầm cặp hồ sơ lên, nhanh chóng chạy tới, Lăng Bắc Diệp xong, dẫn đầu rời .
"Em , chịu đựng!" A Tam, A Phong vỗ vỗ bả vai Lam Khả, .
Lam Khả cười cúi đầu, tầm mắt chuyển sang bóng lưng rắn rỏi cao lớn phía trước kia, trong lòng run sợ, nhưng vẫn theo , cảm thấy rất bthỏa mãn. Nhưng chỉ trong chốc lát, loại cảm giác này lại bị đè xuống giữ chặt, là người kết hôn, thể thích .
Thân là cảnh sát, ba quan điểm nên đoan chính, nhưng vẫn khống chế được cảm giác rung động này, chỉ có thể len lén, thích.
Những năm này, mực lặng lẽ chăm sóc , giúp mua cơm, rót coffee, nhưng chưa bao giờ thổ lộ vói , biết có khả năng. Có lần Lăng Bắc Diệp trách mắng , là cảnh sát, phải thư ký của .
"Lão Đại, em làm những việc này vì , là muốn an dạy em nhiều thứ hơn!" sảng khoái như vậy, sau này, Lăng Bắc Diệp thường mang theo ra ngoài, truyền thụ những kinh nghiệm tích lũy được mấy năm nay, ví dụ làm sao để theo dõi nghi phạm, làm nằm vùng như thế nào....
***
Cuối năm, kế toán của văn phòng làm việc cũng rất bận, Lục Khải Lâm để cho cả thể xác và tinh
Thần của mình vùi đầu vào trong công việc, cũng có nhiều thời gian quan tâm đến .
“Kế toán Lục, tối nay ngài lại làm thêm giờ sao?” Thư ký gõ cửa vào, hỏi , tan làm, hình như vẫn có ý rời .
Lục Khải Lâm nhìn đồng hồ. “ về trước , tôi làm lát nữa!” lấy mắt kính gọng đen xuống, xoa xoa sống mũi trầm giọng .
“Vậy em chờ chị cùng về!” Thư ký rất thức thời .
“ cần… về !”
“Ồ! Vậy ngài cũng về sớm chút…”
Lục Khải Lâm cười cười, sau khi cửa phòng làm việc đóng, lại đeo mắt kính lên.
Lăng Bắc Diệp về đến nhà, nhìn trong nhà trống rỗng hề có bóng dáng của , nhíu mày, tìm lần lượt phòng , phát bóng dáng của . Trong lòng căng thẳng, vội vàng gọi điện thoại cho .
tuần lễ, rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, nhìn màn hình điện thoại di động, cười chua xót, bắt máy. “Em ở đâu?” Điện thoại kết nối, thanh của người đàn ông có chút gấp rút.
“Ở công ty làm thêm giờ.” thản nhiên trả lời, thanh rất bình tĩnh.
“ đón em!” Lăng Bắc Diệp trầm giọng , ức chế tức giận trong lòng, trễ thế này, lại vẫn làm thêm giờ?!
“ cần, bây giờ em về…” Nhìn đồng hồ là mười giờ tối rồi, cũng nên về, vội vã .
“Bên ngoài tuyết rơi! Ở công ty ngoan ngoãn chờ …” Người đàn ông bá đạo , cho phản bác, lập tức cúp điện thoại. Lục Khải Lâm cau mày, đứng dậy. “A…” Đầu hơi choáng váng, vịn vào bên cạnh bàn đứng lát, cmar giác thiếu máu mới biến mất.
Cầm điện thoại di động tới cửa sổ, bên ngoài quả nhiên tuyết rơi, gọi điện thoại cho cả Lục Khải Chính.
Lục Khải CHính cũng giống , vẫn còn ở công ty làm thêm giờ, thấy em gọi điện tới, cầm điện thoại di động dựa vào trong ghế, cũng biết em quan tâm , nhớ tới Nhan Tịch, trong lòng hồi đau nhức. “, vẫn còn ở công ty à?” quan tâm hỏi, cần hỏi cũng đoán được.
“Đúng, em sao?”
“Em cũng làm thế giờ, cuối năm tương đối bận, lát nữa A Diệp tới đón em.” Sợ lo lắng, cố ý tăng thêm câu sau.
“Xem ra quan hệ của bọn em tồi! Có con sớm chút, các em cũng trưởng thành rồi!” Lục Khải Chính cười , trong lòng cũng co rút, nhớ tới mình cũng là người làm cha, trong lòng có quá nhiều vui sướng, ngược lại cực kỳ chua xót.
Con…
Gần đây ngược lại nhớ đến chuyện có con, nhắc tới, trong lòng nhịn được trở nên kích động.
Tán gẫu mấy câu, sau khi nhắc nhở nah chú ý nghỉ ngơi nhiều, cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Diệp gọi điện thoại tới, lập tức cầm túi xách ra cửa, gặp ở cửa ra vào, sợi tóc còn dính bông tuyết. Gương mặt ràng gầy hơn hai tuần trước rất nhiều, đáy mắt cũng có quầng thâm.
“ thôi…” Trong hành lang tối tăm, cười với , nhưng lời vừa dứt, eo ếch bị giữ chặt, gương mặt tuấn tú của ép xuống, nặng nề chặn lại miệng của . cuồng dã hôn ,, mang theo khát cọng và nhớ nhung mấy ngày qua, cứ như vậy thế chờ đợi, hôn cở cửa văn phòng làm việc.
Mới đầu Lục Khải Lâm muốn đẩy ra, nhưng nụ hôn của như có ma lực, cánh môi nghiền ép môi , cuốn lấy tất cả ngọt ngào trong khoang miệng . bị hôn đến mềm nhũn, nhịn được đưa tay ôm lấy , Lăng Bắc Diệp đặt vách tường, lại hung hăng hôn trận…
lâu sau, mới nỡ buông ra, hai người đều thở hồng hộc, tiếng hít thở nặng nề vang vọng trong hành lang yên tĩnh, mặt đỏ lên nhìn , cũng nhìn , nếu phải đói bụng đến mức dạ dày cũng đau, hận thể giải quyết ngay tại chỗ!
“Mỗi ngày đều làm thêm giờ đến trễ như vậy sao?” vui hỏi , kéo tay của , tới thang máy.
“Cuối năm là thời điểm văn phòng bận nhất!” , phải cũng như vậy, hầu như mỗi ngày đều bận, còn trách cứ …
“Vậy em cũng cần tự mình bận rộn như thế! Nhìn quầng thâm mắt em ! Em là phụ nữ, thể so bì với bọn được!” Lăng Bắc Diệp nhìn , ngón cái khẽ xoa quầng thâm của , dịu dàng .
“Phụ nữ thế nào?” xem thường, chủ nghĩa tư tưởng đấng mày râu của cũng là quá nghiêm trọng! Đàn ông nhà họ Lăng phần lớn đều như vậy, bá đạo, cường thế, chủ nghĩa đấng mày râu! Dĩ nhiên, bọn họ khi dễ phu nữ, cũng khinh thường việc khi dễ nữ nhân!
“Nhìn em thức đêm làm thêm giờ, đau lòng…” Lăng Bắc Diệp ôm , ở bên tai , thủ thỉ , coi như trả lời câu hỏi của .
Người đàn ông này!
Ngày đó ở cục cảnh sát sao đứng đắn với những lời buồn nôn như thế? Lục Khải Lâm đưa tay, hung hăng nhéo mu bàn tay cái! Coi như trả thù lần trước lạnh lùng với ! Lăng Bắc Diệp lái xe, chở ăn khuya…
Last edited by a moderator: 11/11/14