1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Uống thuốc ngủ

      Nghe Lăng Bắc Diệp , trong lòng Lục Khải Lâm đau nhức khó nhịn, đúng vậy a, bọn họ làm sao lại biến thành như vậy? A Diệp thích từ đến lớn, tại, được thỏa mãn ước nguyện gả cho , vậy mà, phương thức chung sống với lại giống như là người xa lạ.

      Đối mặt với , vẫn phải đè nén tình cảm của mình, để cho phát nỗi khổ tâm của . cũng cảm thấy mình rất ích kỷ, biết mình có bệnh còn cho biết, còn để cho cưới , để cho người chồng là phải trải qua cuộc sống hôn nhân có tình dục.

      Nhưng, cảnh ngộ như vậy đối với , chính là vết nhơ lớn nhất trong sinh mệnh của , làm sao ra khỏi miệng được! Có lúc, thậm chí lừa mình dối người cho rằng chuyện kia chưa từng xảy ra.

      Ánh mắt rừng rực của Lăng Bắc Diệp khóa chặt , chẳng lẽ, mối tình đầu của có sức ảnh hưởng với lớn như vậy? Lớn đến nỗi có thể xem là kẻ thù?

      "Lâm Lâm" nhịn được đưa tay muốn cầm tay của , Lục Khải Lâm phản ứng nhanh chóng né tránh, động tác nho này lần nữa thương tổn tới tự tôn đàn ông của , " A Diệp, em còn là Lục Khải Lâm trước kia rồi, nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ cũng thay đổi...." nhìn , lạnh nhạt , khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.

      Gương mặt trắng nõn thuần khiết, dưới chiếu rọi của ánh nến, nụ cười lạnh nhạt xa cách đó, là dành cho người xa lạ.

      Đúng, nhiều năm trôi qua, bọn họ xa nhau lâu như vậy, từng có bạn trai cũ, nếu như phải người nhà phản đối, khẳng định kết hôn với người đàn ông kia. Còn ? Chỉ là người trai tri tri kỷ trong thời thiếu nữ của ……

      "Nhưng bây giờ em là vợ của !" Lăng Bắc Diệp vẫn nhịn được gầm ra tiếng, trừng mắt nhìn , giọng mang theo lên án, hô hấp của rất nặng, thổi tắt cây nến bánh ga-tô. Lời của , cũng làm trong lòng Lục Khải Lâm cả kinh, khổ sở nhìn .

      Lăng Bắc Diệp vừa ra khỏi miệng, trong lòng liền hối hận, cảm giác mình có tự trọng, mới có thể hỏi vấn đề này, mới có thể rống với như vậy. vốn muốn gả cho , phải sao?

      "Coi như chưa hỏi, ăn cơm!" lúc Lục Khải Lâm muốn mở miệng, Lăng Bắc Diệp lại gầm . cũng thêm gì nữa, khôi phục lại trạng thái cực kỳ tỉnh táo, mặt chút thay đổi. Bữa tối này, Lăng Bắc Diệp ăn mà trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn người đối diện nhai kỹ nuốt chậm, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn đếm xỉa đến , lại cảm thấy mình phải là người đàn ông!

      Những năm này, cũng sớm có thói quen thái độ cư xử như thế, có lúc có thể xem tất cả xung quanh, gặp biến sợ hãi.

      Ăn xong bữa tối, rửa chén, Lăng Bắc Diệp ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, trong bản tin thời đưa tin hành động càn quét ma túy và tẩy trừ văn hóa phẩm đồi trụy gần đây, gần đây, mấy ngày liên tiếp làm thêm giờ, đuổi theo vụ án này, cũng may tối nay có hành động gì, có thể ở nhà nghỉ ngơi đêm.

      Sau khi Lục Khải Lâm thu dọn phòng bếp xong, Lăng Bắc Diệp cũng vừa vặn tắt TV, " chuẩn bị nước nước tắm giúp , tối nay muốn tắm!" trầm giọng, cơ hồ là ra lệnh, ngay sau đó tới phòng ngủ. cố ý ra lệnh với như vậy, muốn để cho nhìn giống như người vợ quan tâm chồng, vì chồng làm việc.

      lại rất ghét ra lệnh như vậy, nhưng vì nhân nhượng cho khỏi phiền, vẫn đổ nước, ra hầm hừ bảo làm chuyện như vậy, cũng chủ động làm .

      Lăng Bắc Diệp đứng ở cửa phòng tắm, an tĩnh nhìn đứng ở bên bồn tắm thử nước ấm, mặc bộ quần áo ở nhà hưu nhàn, áo dệt kim màu trắng, quần bằng bông màu trắng, mái tóc quăn mềm mại buộc lỏng ở sau ót……

      bây giờ sớm phải là hoạt bát đáng , mà lột xác thành người phụ nữ thành thục. nhã nhặn lịch , ham danh lợi, phong cách ưu nhã, giống như bông sen trắng. Cho dù có thái độ lạnh nhạt xa cách với , nhưng ở trong mắt của , vẫn tốt đẹp, làm cũng chỉ dám lẳng lặng nhìn từ xa.

      Lục Khải Lâm đứng dậy, quay đầu vừa hay nhìn thấy , để trần nửa người , lộ ra cơ ngực to lớn màu lúa mạch, hạ thân chỉ quấn cái khăn tắm màu trắng. Vóc người của cao lớn, rắn rỏi. Mặt mũi thon gầy, đường nét ràng, sống mũi cao thẳng, con ngươi sâu thẳm, mái tóc ngắn lộn xộn càng làm trông gợi cảm mê người.

      Cảm giác tim đập thình thịch, làm trái tim ấm áp.

      Đối lập với tầm mắt của , Lăng Bắc Diệp di chuyển bước chân, tới phía , vội hồi hồn, xoay tầm mắt, "Nước đổ xong ròi, nóng lạnh" lạnh nhạt , di chuyển bước chân.

      "Giúp chà lưng!" Lúc qua bên người Lăng Bắc Diệp đưa tay bắt được cổ tay trắng nõn của , giọng , trong thanh mang theo bá đạo cùng cường thế, cũng giống như là ra lệnh. Bởi vì đụng vào, cơ thể thầm ngẩn ra, muốn tránh thoát khỏi , lại đành lòng.

      Hết sức nhẫn cảm giác chán ghét trong lòng, "Em còn có chuyện phải làm" Lạnh nhạt , uyển chuyển cự tuyệt. Lăng Bắc Diệp nhắm mắt, ngấm ngầm chịu đựng phẫn nộ trong lòng, buông tay ra, vội vã bước nhanh ra ngoài.

      Ra khỏi phòng tắm, nặng nề thở dốc, quay đầu, buồn bã liếc nhìn: A Diệp, xin lỗi……

      Khi Lăng Bắc Diệp trở lại phòng ngủ vẫn còn bận rộn ở thư phòng, trở lại phòng ngủ, phát tủ đầu giường có ly sữa ấm, trong lòng ấm áp, bưng lên, có thể là chuẩn bị cho . cảm động uống xong, nằm lên giường, chờ .

      Qua lúc lâu, Lục Khải Lâm mới dám trở về phòng ngủ, đầu tiên là liếc nhìn tủ đầu giường, khi thấy cái ly tủ đầu giường trống mới an tâm, nhưng cũng áy náy. Vì tránh né đòi hỏi của , cho uống thuốc ngủ....

      Nhìn Lăng Bắc Diệp ngủ say giường, áy náy, đưa tay, nhàng vuốt ve mặt của , " xin lỗi" , thào xong, nhanh chóng chạy , tắm, lúc trở lại phòng ngủ vẫn ngủ như chết, lên giường, an tâm gối vào trong khuỷu tay của , cánh tay nhàng ôm lấy hông ....

      đêm này, nằm trong ngực , ngủ rất an ổn, vừa ngủ đến sáng.

      Lăng Bắc Diệp mơ màng tỉnh lại, nhìn nằm trong khuỷu tay, giống như là nằm mơ, nhìn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn lười biếng ngáp cái, bộ dáng kia xem ra rất đáng , vậy mà, đợi khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy vội vã khôi phục lạnh nhạt, ý đồ tránh thoát khỏi ngực , cánh tay dài của xiết chặt, lại đem kéo vào trong ngực, quay đầu, ngăn chặn môi của .

      Toàn thân Lục Khải Lâm bỗng chốc căng thẳng, thừa nhận nụ hôn của , tim đập lợi hại.

      lúc muốn giãy giụa điện thoại di động để ở bàn của vang lên, vội vã buông lỏng ra, khi Lăng Bắc Diệp nghe điện thoại, mới phát mình thậm chí có rất nhiều cuộc gọi nhỡ!

      Tối hôm qua sao có thể ngủ như chết vậy chứ?

      thầm nghĩ, vừa nhận điện thoại của đồng nghiệp, vừa xuống giường, tới bên tủ treo quần áo, nhanh chóng mặc quần áo.

      Lăng Bắc Diệp vội vã mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, " có hành động!", thấy Lục Khải Lâm, nhanh chóng .

      " chú ý an toàn!" , Lục Khải Lâm hướng về phía lớn tiếng kêu câu, lời quan tâm này Lăng Bắc Diệp nghe thấy, hết sức hưởng thụ. Khóe miệng mang theo nụ cười, quay đầu, " có việc gì!" , cười với .

      Cái muốn nhiều lắm, chỉ câu quan tâm của như vậy, cũng đủ để làm mở cờ trong bụng rồi.

      Nụ cười của cũng làm ấm áp, nhớ tới tối hôm qua cùng giường chung gối với cả đêm, trong lòng khỏi dâng lên hạnh phúc ....

      ***

      "Học trưởng, cám ơn đề nghị của , em trở về sửa đổi tiếp!" , trong quán cà phê hoàn cảnh u nhã, Lục Khải Lâm thu hồi kẹp tài liệu, hướng về phía người đàn ông lịch nho nhã ở đối diện cười . Người đàn ông này chính là “mối tình đầu” của , Hách Đồng.

      Hai người ra chưa từng chân chính nhau, chỉ là bạn bè hợp tác rất tốt.

      Hách Đồng uống ngụm cà phê, cười nho nhã, "Khách sáo với cái gì, có vấn đề cứ hỏi !" .

      lòng cảm kích mà cười, "Nhất định nhất định, hoan nghênh đến văn phòng kinh doanh của chúng em tham quan!" , văn phòng kinh doanh của mới thành lập, còn có rất nhiều vấn đề cấp bách chờ giải quyết, có lúc Lục Khải Lâm muốn kéo Hách Đồng vào trong văn phòng kinh doanh, nhưng cũng biết, với quan hệ của trước đây, nếu như cha mẹ biết, nhất định mất hứng.

      Lăng Bắc Diệp ngồi trong xe cảnh sát, nhìn nam nữ ra từ quán cà phê, bóng dáng của người phụ nữ làm con ngươi tĩnh mịch, "Lão Đại, đó phải là chị dâu sao?" , đồng nghiệp bên cạnh chỉ vào với Lăng Bắc

      Lăng Bác Diệp mặt lạnh quay đầu, trợn mắt nhìn cấp dưới cái, “Tiểu Thiệu, đèn xanh rồi!”. Lăng Bác Diệp lại quát lên với tài xế, tài xế phản ứng kịp, vội vàng xuất phát, “Còn tưởng rằng ngài muốn xuống xe” tài xế sâu kín mở miệng

      “Xuống xe làm gì? cần làm việc nữa? Bà xã của tôi cùng khách hàng chuyện!” Lăng Bác Diệp dạy dỗ, trái tim lại rất chua xót! Lời này quả chính là lừa mình dối người, người đàn ông kia, sao có thể biết, chính là mối tình đầu của , Hách Đồng!

      Làm sao cũng ngờ được, bọn họ bây giờ vẫn còn liên lạc! Lăng Bác Diệp đặt tay đầu gối. dùng sức nắm chặt…

      Buổi tối, vẫn chịu đựng ghen tuông trong lòng trở về nhà, cũng có chút nhiệt tình khác thường, chủ động lấy nước tắm cho , điều này làm có chút thụ sủng nhược kinh. Bởi vì buổi sáng cười với như vậy, làm vui vẻ cả ngày, cũng mong đợi cùng giường chung gối với lần nữa.

      thích cái loại cảm giác thân mật ôm cùng ngủ đó, biết uống thuốc, ngủ rất an ổn, cho nên có thể hoàn toàn an tâm ôm ngủ chung…

      Len lén từ trong ngăn tủ lấy ra viên thuốc màu trắng, tay có chút run rẩy đem viên thuốc bỏ vào trong sữa, “Em ở đây làm gì?!” thanh trầm thấp từ phía sau lưng vang lên. “Đoàng”, ly thủy tinh trong tay rơi xuống, sữa màu trắng bắn tung tóe đầy đất, còn chưa hòa tan viên thuốc ngâm trong sữa.

      Lăng Bác Diệp bước nhanh đến phái trước, nhìn viên thuốc mặt đất, nhớ tới tối hôm qua mình ngủ đêm rất say, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, chợt như hiểu ra điều gì!

      Lục Khải Lâm ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt vẫn chút thay đổi, nhưng trong lòng run rẩy, suy cho cùng vẫn có chút sợ.

      bỏ thuốc ngủ cho tôi?!” Lăng Bác Diệp trừng mắt nhìn tức giận quát, trái tim bị xé nát thành từng mảnh! Chóp mũi Lục Khải Lâm chua xót, ức chế tâm tình của mình, mặt thay đổi nhìn , sau đó, thản nhiên gật đầu.

      Cái bộ dạng này của , làm Lăng Bác Diệp tức giận vung tay lên, muốn tát lên mặt của , nhưng, vẫn nhịn được!

      “Tại sao?!” rống to, gân xanh trán nổi lên, vẻ mặt bi thương.

      kinh ngạc nhìn , chậm rãi mở miệng, “Em muốn xảy ra quan hệ với ”, lạnh nhạt , lòng tràn đầy áy náy.

      “Ha ha…” lời của , làm giống như là nghe được cái gì đó cực kỳ buồn cười, chuyện cười vô cùng châm chọc, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, muốn rời , nhưng lại cam lòng, trong lòng hạ quyết tâm, dùng sức kéo, đem ném lên giường.

      “A”, kêu lên, thân thể nảy lên, lập tức đè lên !

      muốn xảy ra quan hệ với tôi, tôi con mẹ nó càng muốn! Lục Khải Lâm! là vợ của tôi! có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của chồng!” Lăng Bác Diệp rống to, bàn tay càn rỡ chà xát đường cong người , rất dùng sức, làm cho da thịt trắng nọn ra từng cái ấn ký màu hồng nhạt.

      Lục Khải Lâm toàn thân căng thẳng, có giãy giạu, cũng phản kháng, chẳng qua là cố gắng để cho mình đắm chìm vào trong thế giới bảo vệ bản thân, như người đầu gỗ, dùng lạnh nhạt đáp lại .

      hôn , từ dưới cổ của dời xuống, lướt qua xương qua xanh, ngực, vẫn nhúc nhích, giống như xác chết. Mới đầu có để ý những thứ này, bá đạo hôn , bàn tay buông tha từng tấc da thịt của , cho đến khi tiến vào trong

      Khô khốc chút ẩm ướt, Lăng Bác Diệp ngẩng đầu lên, nhìn dưới thân hai mắt khép chặt, chân mày nhíu chặt, môi mỏng như mím chặt, toàn thân căng thẳng. “A”, thất bại gào thét, nhiệt tình nhiều hơn nữa cũng bị lạnh nhạt của đánh tan, lật người, xuống giường!

      “Chúng ta ly hôn ”, Lục Khải Lâm khôi phục thần trí, ngồi dậy, nắm chăn bao lấy thân thể, nhìn nhanh chóng mặc quần áo, thào .

      Động tác mặ quần áo của Lăng Bác Diệp dừng lại chút, xoay người, lạnh lùng nhìn , “Muốn ly hôn? Ở chung chỗ với cái tên Hách Đồng kia?” lạnh giọng giễu cợt.

      Hách Đồng?

      Lục Khải Lâm đau khổ trong lòng, rất luốn trả lời , và Hách Đồng căn bản chưa từng chuyện đương!

      có cửa đâu! Lục Khải Lâm! Tôi cho biết! có cửa đâu! Ly hôn với , trừ phi tôi chết!”, hướng về phía , quát to, giờ phút này, hận , hận thấu xương! Gào thét xong, xông ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.

      Sau khi rời , ôm thân thể của mình, đau xót rơi lệ. “ xin lỗi…”, chỉ có thể áy náy ra ba chữ này, mặc dù biết có thể thích như vậy, nhưng là chồng của , giống như , có nghĩa vụ cùng

      Nhưng làm được a! có bệnh! từng bị người làm bẩn! rất dơ, ghét đàn ông đụng vào!
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2
      Từ sau buổi tối kết thúc trong vui đó, liên tiếp hai tháng Lăng Bắc Diệp về nhà, như người cuồng công việc, vô luận ban ngày hay ban đêm, có khi mệt mỏi ngủ luôn ở đồn cảnh sát. Lục Khải Lâm cũng rất bận, dùng công việc làm phong phú cuộc sống đơn điệu của mình, công việc kế toán của trong văn phòng kinh doanh dần dần vào quỹ đạo, lực ảnh hưởng trong công tác thể khinh thường.

      Trong mắt người ngoài, nữ cường nhân ưu nhã lạnh lùng xinh đẹp, nghiệp thành công, hôn nhân mỹ mãn.

      Nhưng chỉ có chính biết, thế giới của mình đến tột cùng chịu nổi đến cỡ nào. tự ti, tính tình lạnh nhạt, trong lòng có vấn đề, quanh năm phòng gối chiếc. Cho dù kết hôn năm, nhưng khác với cuộc sống độc thân là mấy, chỉ là, cũng cảm thấy tịch mịch, quen sống ở trong thế giới của mình.

      ra lúc có chuyện gì làm, đều ở nhà, luyện yoga, nấu canh, xem tạp chí....

      Bạn bè tri kỷ hầu như có, có thể có liên quan tới tính cách của , những trong văn phòng làm việc bình thường dám đến gần .

      "Thư ký Vu, tối nay toàn thể nhân viên liên hoan, khách sạn tôi đặt rồi", trong phòng làm việc, với thư ký. mặt thư ký trẻ tuổi ràng nhuộm vẻ kinh ngạc, nghe lầm chứ? Kế toán Lục muốn mời mọi người liên hoan?

      Nhìn Lục Khải Lâm ngồi ở bên bàn làm việc, tóc vén lên, mặc áo sơ mi màu trắng, mang mắt kính gọng đen, thư ký thầm nghĩ.

      Lục Khải Lâm cảm giác thư ký còn chưa rời , ngẩng đầu lên, "Thất thần cái gì?", mặt thay đổi hỏi.

      "A ồ! Tôi biết rồi, lập tức thông báo cho mọi người!", thư ký Vu xong, nhanh chóng ra ngoài.

      Sau khi thư ký rời , Lục Khải Lâm cười chua xót lắc đầu cái, cũng rất muốn cùng mọi người tụ tập chỗ, hàn huyên chút, dung nhập vào cái tập thể này, vào bên trong đại gia đình này, nhưng……

      Cùng với đồng nghiệp trong văn phòng làm việc đu ăn tiệc búp-phê, sau khi cơm nước xong, nhóm những trẻ muốn ktv chơi, Lục Khải Lâm đồng ý, quán ở gần đó. Ngồi ở trong phòng chung huyên náo, hợp với những thứ này, chỉ ngồi ở góc, trong ngực cầm ôm gối, an tĩnh nghe các trẻ ca hát.

      Nghe bài hát trữ tình của Lưu Nhược , cũng nhịn được nghĩ tới Lăng Bắc Diệp, lòng chua xót đứng dậy, ra khỏi phòng.

      " A Diệp, là xấu" , tiếng cười nũng nịu của người phụ nữ, làm dừng chân, quay đầu, trong góc tối, chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn trong ngực ôm lấy người phụ nữ nóng bỏng ăn mặc gợi cảm, mặc dù thấy khuôn mặt người đàn ông, thế nhưng thân hình....

      Trái tim buồn bực, tràn đầy ghen tuông, tim cũng giống như bị người hung hăng xé thành mảnh ....

      Ở đây là hộp đêm, đến tìm phụ nữ?

      "Đàn ông hư, phụ nữ , phải sao" , Lăng Bắc Diệp hài hước , xong, bàn tay hung hăng bóp cái vào mông của người phụ nữ xinh đẹp, khiến cho người phụ nữ cười càng thêm phóng đãng.

      Hai người lướt qua , giống như nhìn thấy , ôm lấy người phụ nữ, vừa lời hạ lưu, vừa ôm ta vào phòng bao. Kể từ lúc Lăng Bắc Diệp bước vào hành lang này, liền thấy , tin tưởng, cũng thấy được !

      khắc kia, chút khoái cảm trả thù !

      Chỉ là, nhìn đứng ở đó, có vẻ nhúc nhích, giống như những người phụ nữ khác, chất vấn, ồn ào, mà phản ứng giống như người xa lạ. đếm xỉa đến việc tìm phụ nữ!

      " A Diệp" , Lăng Bắc Diệp mới vào phòng bao, cơ thể bị người phụ nữ nhiệt tình đè ở ván cửa, người phụ nữ kịp chờ đợi cởi áo sơ mi của ra, sơn móng tay màu sắc diêm dúa lẳng lơ, sờ lên lồng ngực của , vuốt ve bắp thịt cường tráng của , đầu gối dời xuống, chống đỡ ở phần háng , nhàng dụi vào....

      "A...." , Lăng Bắc Diệp thở gấp, "Bảo bối...." , tay Lăng Bắc Diệp xoa mặt của người phụ nữ, sau đó chậm rãi dời xuống, trực tiếp chen vào trong rãnh vú sâu hoắm của người phụ nữ.

      "Ừ.... A Diệp.... hư lắm!" , người phụ nữ phóng đãng rên rỉ, vặn vẹo eo, nghênh hợp với ngón tay của Lăng Bắc Diệp, chỉ thấy khi Lăng Bắc Diệp duỗi ngón tay ra ngón giữa có thêm túi bột màu trắng.

      Người phụ nữ cười cười, giang hai tay, chờ Lăng Bắc Diệp bỏ tiền, "Kiểm hàng trước ", chỉ thấy Lăng Bắc Diệp mở túi ny lon ra, ngửi cái, "Hàng tinh khiết a." lạnh nhạt .

      Sắc mặt của người phụ nữ cứng đờ, " A Diệp ra là người trong nghề a." Người phụ nữ cười duyên , "Hàng có tinh khiết, giá tiền……”

      " A Diệp của em giống như là người thiếu tiền sao?" Khóe miệng Lăng Bắc Diệp mang theo nụ cười ma mị, nhìn người phụ nữ, .

      " giống, giống, em tìm Bưu." Người phụ nữ xong, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, bấm số.

      Chỉ chốc lát sau, hai người ra khỏi phòng, vào thang máy.

      Thang máy vừa khép lại, lại bị mở ra, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, Lục Khải Lâm cau mày, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp ôm người phụ nữ vào cửa, ở trong góc, tim run lên bần bật. Lăng Bắc Diệp giống như là thấy , nhấn nút.

      Người phụ nữ dựa vào trong ngực của , thân thể ngừng vặn vẹo, lấy vóc người đầy đặn ma sát lồng ngực của , người đàn ông này chính là người có dáng cực phẩm ta rất khi gặp được, ta muốn cùng vui vẻ mây mưa trận....

      " Tinh, vội vã như vậy." Khóe mắt Lăng Bắc Diệp liếc về phía Lục Khải Lâm trong góc, thấy vẫn thờ ơ, trong lòng khuấy đảo, cũng phối hợp với người phụ nữ suồng sã, bàn tay cố ý xoa bóp mông của người phụ nữ, cố ý để cho thấy.

      nhìn thấy, trong lòng quặn đau lợi hại, hận thể xông lên đẩy người phụ nữ ở trong ngực ra! cho ta biết, chớ nhúng chàm ông xã của ! Nhưng, xứng sao? !

      Nếu như có thể thỏa mãn , còn có thể ở bên ngoài ăn vụng sao? !

      Đến tầng , vẫn thờ ơ, trong lòng Lăng Bắc Diệp thất bại! Ôm người phụ nữ ra ngoài, sau khi Lục Khải Lâm đợi bọn rời mấy giây, mới ra khỏi thang máy.

      trơ mắt nhìn người phụ nữ kia cùng lên xe, mất năng lực suy tính, như cái xác hồn đến chỗ đậu xe của mình, cứng nhắc khởi động động cơ, rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Nước mắt, rơi xuống như mưa, cảm thấy mình quá vô dụng, trơ mắt nhìn chồng của mình cùng người phụ nữ khác ở trước mặt mình **, cũng nhu nhược ngăn cản!

      Cũng càng hiểu, !

      "Bùm"

      "A"

      Đầu xe đụng vào chướng ngại vật đặt đường sửa, kêu lên, đạp thắng xe, thân thể theo quán tính lao về phía trước, đụng vào kính chắn gió, lại bắn ngược trở về.

      Cảm giác choáng váng tập kích, trán trận đau rát nóng bỏng!

      dựa vào chỗ tay lái, chưa hết hoảng hồn, kiềm chế cỗ cảm giác chóng mặt kia, sau hồi, mới khôi phục bình thường, chỉ nghe cửa sổ xe bị người gõ, quay đầu, cảnh sát giao thông ở ngoài xe....

      trán sưng lên cái u lớn, mình đến bệnh viện kiểm tra , xác định có bất kỳ di chứng gì, gửi xe đến của hàng số 4 sửa chữa, bắt taxi về nhà. Khi ngang qua khu Giải Trí, cổng bị xe cảnh sát vây quanh con kiến cũng chui lọt, ngay cả đường cũng niêm phong, xe taxi chỉ có thể đường vòng.

      Nhìn những cảnh sát khác bận rộn

      Như vậy, nhớ tới Lăng Bác Diệp mới vừa rồi còn cùng người phụ nữ…
      cười chua xót, kết hôn năm cũng chưa từng xảy ra quan hệ lần, cũng phải là thánh nhân, ăn vụng mới là lạ. tìm cho cái cớ như thế, tim lại đau đớn chịu nổi.
      ***
      Năm giờ sáng, Lăng Bác Diệp mới mệt mỏi chịu nổi về đến nhà, vào phòng ngủ, nhào tới Lục Khải Lâm ngủ giường.
      “A.” vui mừng, kêu lên tiếng, chống lại vẻ mặt mệt mỏi của ang, ngửi mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá người , cỗ cảm giác buồn nôn làm ra sức đẩy lồng ngực của . “ đừng đụng tôi!” lạnh giọng quát.
      Chưa từng quên màn ghê tởm của và người phụ nữ khác, Lăng Bác Diệp bị khối sưng đỏ trán hấp dẫn tầm mắt, trong lòng đau nhói. “Đáng chết! Làm sao vậy?” Vén tóc mái trán của lên, đau lòng hỏi.
      Lục Khải Lâm lỗ mũi đau xót, cỗ uất ức cuồn cuộn dâng lên, thế nào? quan tâm sao?
      cần lo! cút ! Đừng có dùng tay bẩn thỉu của đụng vào tôi! cút !” gào thét, tim từng trận quặn đau, hết sức nhẫn, nước mắt sáp tràn mi.
      Tay của cứng ngắc, biết nên làm sao với bây giờ, lật người xuống giường, vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, tay cầm thêm chiếc khăn ấm, đè lại, nhàng đặt lên trán của .
      Cảm giác ấm áp, làm cỗ nóng rát kia dịu rất nhiều, cảm động, lại tức giận, cảm giác mình bị phản bội!
      “Tôi muốn ly hôn!” khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt . Lăng Bác Diệp vừa định giải thích với chuyện đêm này, ngờ dám ra câu này, trái tim lần nữa bị hành hạ đau nhức, khó chịu.
      “Lục Khải Lâm! đến tột cùng, có thừng thích tôi ?!” gào thét ra tiếng, hay là, vẫn đương phương, cho rằng từng thích . Nếu tại sao lại gấp nhiều sao cho như vậy?! Tại sao lại viết thư cho ?!
      Lời của , làm lòng chua xót muốn khóc, lạnh nhạt nhìn , “ có! Chưa từng có! bỏ qua cho tôi !” lạnh lùng .
      Lăng Bác Diệp có kích động muốn giết người, nhảy lên, “Rất tốt.” cười lạnh : “Cái này kết hôn, ly hôn được! Lục Khải Lâm, đời này cứ như vậy !”
      “Tại sao ly hôn?! Loại vợ chồng hữu danh vô thực này, đối với có ý nghĩa gì?” nhìn , chất vấn.
      Có ý nghĩa gì? Lăng Bác Diệp chua xót ở trong lòng hỏi ngược lại, cưới , là tâm nguyện trước khi vào trường quân đội lập thành…
      “Có chứ, dù sao tôi có thề muốn tìm người phụ nữ nào tìm người phụ nữ đó! Lục Khải Lâm! Đừng quá coi trọng chính mình!” lạnh giọng giễu cợt, xong, mới bước chân rời .
      Ý tứ của là thân thể của , cũng thèm muốn, dù thế nào nữa còn có thề tìm phụ nữ khác…Lục Khải Lâm suy ngẫm ý trong lời của như vậy, đưa tay, đem khăn lông trán nặng nề gạt , hung hăng vứt lên sàn nhà.
      Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc xa, băng lạnh càng ngày càng sâu, lần gặp mặt càng ít, người hai nhà cũng phát vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ.
      Hai người gần như đường ai nấy , biết, , ở bên ngoài có thể còn có phụ nữ. Lăng Bác Diệp biết, cũng , trong lòng còn nhớ đến tên Hách Đồng đó, tối thiểu, thường gặp được bọn họ hẹn gặp.
      Dần dà, cũng quen, dù sao chuyện của đội cảnh sát cũng đủ làm bận muốn chết, bận rộn, có thể hoàn toàn quên mất !
      Vấn đền làm hai người phiền lòng nhất chính là, vấn đề đứa bé.
      Vô luận là về nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng, Lục Khải Lâm đều bị hỏi tới tin tức cái bụng, chỉ có thể láo, ngừa thai, nghiệp mới khởi đầu, muốn có con quá sớm. Bởi vì chuyện này, bị mẹ ruột Ch Tú Lan trách mắng ít.
      Có lúc, cũng muốn đứa bé, tối thiểu có thể cùng với vượt qua thời gian ở mình quá nhiều, nhưng, chỉ là suy nghĩ mà thôi. Bệnh của
      Lăng Bác Diệp về nhà cũng tự giác ngủ phòng khách, có lúc, câu cũng với , cảm giác trái tim , giống như từ từ khô héo, có lúc, cũng quan tâm . lạnh nhạt, cũng làm cho lòng chua xót, có lúc cũng rất muốn cùng tâm , nhưng vừa mở miệng, nhìn biểu tình lạnh nhạt của , liền lui bước.
      Cảm giác, chán ghét ! Nhưng vì sao ly hôn đây? Bởi vì, hai người là kết thân, ly hôn được sao?
      “A.” bị cơn ác mộng kia hành hạ mà giật mình tỉnh giấc, thét chói tai ngồi dậy. Lăng Bác Diệp nghe được động tình, gần như là nhanh chóng vọt vào phòng ngủ chính, “Làm sao vậy?!” Vẫn là cách nào ức chế quan tâm tới , nhìn ôm đầu gối ngồi ở giường, gầm .
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đánh trận

      Vẫn là khống chế được quan tâm tới , đúng như giờ phút này, nhìn ôm gối ngồi ở giường, bởi vì cơn ác mộng mà toàn thân run rẩy, lòng của Lăng Bắc Diệp mềm xuống co rút đau đớn, nhanh chóng tới bên giường, ngồi xuống, vươn tay kéo vào trong ngực.

      Lục Khải Lâm từ trong cơn ác mộng khôi phục lại, trong mắt bi thương chứa đựng ẩm ướt, đau khổ nhìn vẻ mặt quan tâm của Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh, lúc lâu mới hồi hồn, vẻ mặt quan tâm của bị từng màn phong lưu của thay thế, bỗng chốc căm ghét đẩy ra, xê dịch cơ thể, tránh rất xa.

      "Tôi chỉ gặp ác mộng, có việc gì. ngủ ." lạnh nhạt , nằm xuống đưa lưng về phía . Thái độ lạnh lùng của , làm tổn thương. Lăng Bắc Diệp sững sờ nhìn , gương mặt bi thương, quan tâm như vậy , đổi lấy là cái gì?

      Trong lòng hạ quyết định, đứng dậy, ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cố ý nặng nề vung lên. Tiếng đóng cửa kịch liệt làm chấn động lòng của , Lục Khải Lâm mở mắt, nhìn căn phòng trống vắng, trái tim đau nhức khó nhịn. còn quan tâm làm cái gì? Nhớ tới nôn sóng mới vừa rồi của , khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

      Lăng Bắc Diệp trở lại phòng khách, lại nằm xuống giường, tự nhiên sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm, đối với cuộc hôn nhân này, vô lực rồi. người phụ nữ mày, hình như mày có cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. cũng là người kiêu ngạo, sao có thể lấy mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của .

      Đêm nay, Lăng Bắc Diệp thầm quyết định, về sau có bất kỳ quan tâm nào tới nữa! đáng giá, đáng.

      Kết hôn năm thứ hai, Lăng Bắc Diệp bị phái nơi khác học tập, đào tạo chuyên sâu, Lục Khải Lâm cũng bận rộn với nghiệp của mình. Hai người sử dụng công việc để trốn tránh chuyện tình cảm. Lòng của hai người hình như cũng càng ngày càng xa. cho rằng, , cưới , chỉ vì lợi ích của hai nhà Lăng-Lục. cho rằng, trong lòng vẫn nhớ đến mối tình đầu đó, vì mối tình đầu kia, ngay cả đụng vào cũng chịu để cho đụng.

      "Khải lâm, bụng của con sao vẫn chư có tin tức?" Chu Tú Lan trực tiếp hỏi.

      Lục Khải Lâm cười thản nhiên, sớm quen với chất vấn của mẫu thân đại nhân, "Mẹ, năm nay A Diệp ở nơi khác đào tạo chuyên sâu, con cũng bận với công việc của văn phòng kinh doanh, chúng con bây giờ vẫn chưa muốn có

      Con, nghiệp làm trọng phải sao?” Nếu như, có thể lời trong lòng với bất kỳ ai, như vậy, người mẹ này, vĩnh viễn lời trong lòng mình với bà!

      Cũng là bởi vì giáo dục của bà với từ đến lớn, mới làm ngấm ngầm chịu đựng chuyện kia, chỉ biết, nếu để cho người khác biết chỉ có Lục Khải Lâm mất mặt, càng làm mất mặt của nhà họ Lục! Thân là con của nhà họ Lục, những thể bôi nhọ nhà họ Lục, mà còn phải làm rạng rỡ tổ tông!

      “Các con mỗi người, đều lấy nghiệp làm trọng! Cũng thử suy nghĩ xem tâm tư của bà cụ Lăng, người nào sinh chắt trai cho nhà họ Lăng trước, người đó được cưng chiều nhất! Lục Khải Lâm, mắt con sáng lên chút cho mẹ! Mẹ để con gả cho nhà họ Lăng, là vì cái gì?” Chu Tú Lan chớp mắt phượng, gằn từng chữ.

      Mỗi câu đều mang theo mưu tính. Ở trong quan niệm của bà, Lục Khải Lâm thể gả cho đích tôn nhà họ Lăng, là tiếc nuối. Nhưng nếu bây giờ gả cho Lăng Bác Diệp, chỉ cần sinh con trai sớm chút, sinh cháu cho nhà họ Lăng, cũng có thể bù đắp tiếc nuối này.

      “Mẹ! Đây là thời đại gì rồi? Nhà họ Lăng cũng phải hoàng thất gì, phân trước sau cái gì chứ?” Lục Khải Lâm cười cười, giọng uyển chuyển khuyên nhủ, cũng dám câu chống đối với lời của bà.

      “Mẹ con đều là , tâm tư này của bà cụ Lăng mẹ còn sao?” Chu Tú Lan lại , Lục Khải Lâm dám nữa, chỉ là cười khổ trong lòng.

      ***

      Mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, bưng ly trà bưởi ấm áp đứng ở cửa sổ nhìn tuyết bay bên ngoài. Chẳng lẽ ngay cả đón năm mới cũng trở lại? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, nhớ tết năm ngoái ăn cơm đoàn viên, vẫn còn đng phá án…

      Từ cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, làm tim đập nhanh, chợt quay đầu thấy toàn thân Lăng Bác Diệp nặc áo đồng phục của cảnh sát màu đen xách hành lý vào cửa. mái tóc ngắn của còn dính bông tuyết màu trắng, mấy tháng nhìn thấy , trong lòng ê ẩm.

      Lăng Bác Diệp nhìn , mấy tháng gắp, trong lòng cũng trở nên kích động, nhưng vẻ mặt lãnh đạm mặt , trong nháy mắt làm tar1i tim kích động của nguội lạnh!

      “Tôi đói rồi!” xoay tầm mắt, lạnh lùng mà .

      Thái độ của cũng làm tổn thương, trong lòng chua xót, gật đầu để ly xuống, phòng bếp hâm nóng cơm. Lăng Bác Diệp nhìn bóng lưng vội vã của , nặng nề thở hơi. Trong lòng rất bực tức, lại có cách nào phát tiết được!

      chuyên tâm hâm nóng thức ăn, có lẽ có thể làm chút chuyện cho , trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Dù sao, vẫn .

      Bưng thức ăn ra khỏi bếp, cởi áo khoác, tửa tay, ngồi ở cạnh bàn ăn, “Tối nay làm món gì, ăn tạm chút .” lạnh nhạt , tiếng vừa dứt, trong gian lại khôi phục yên lăng.

      Lăng Bác Diệp lên tiếng, hai món canh, món mặn, hương vị rất thanh đạm, rất ngon miệng, mặc kệ làm cái gì, ăn đều cảm thấy là mỹ vị.

      lời nào, Lục Khải Lâm đơn tới bên sofa mở ti vi, tự ý xem ti vi.

      thanh huyên náo của quảng cáo TV, khí cuối cùng cũng lúng túng như vậy nữa. Lăng Bác Diệp liếc , nhìn an tĩnh ngồi ở đó, trong lòng rất phức tạp! Rốt cuộc còn giữ người phụ nữ như vậy làm cái gì? cũng hiểu, cho dù thái độ đối với lạnh lùng như núi băng, cũng nỡ ly hôn với .

      Ăn sạch tất cả thức ăn, buông chén đũa xuống, tới bên sofa ngồi xuống. ngồi mình ghế sa lon , ngồi sô pha dài bên cạnh, giống như thấy , nhìn màn hình TV chớp mắt.

      “Gần đây trong nhà như thế nào?” Lăng Bác Diệp mở miệng, nhìn gương mặt bình tĩnh của , hỏi.

      rốt cuộc chịu liếc cái. “Trong nhà tất cả bình thường.” chỉ muốn cùng hàn huyên đôi câu, Lục Khải Lâm nhìn , trả lời.

      “Bà nội ở bên kia, gì với ?” Trong khoảng thời gian ở nơi khác này, thường nhận được điện thoại của bà cụ, ngoài vấn đền đứa bé, Lăng Bác Diệp nhìn , dò hỏi.

      Lòng của căng thẳng, làm sao có thể hiểu ý tứ trong lời của . “Bà nội có từng hỏi chuyện của đứa .” bình tĩnh , trái tim lại đau nhói, mỗi lần bị hỏi đều đến đứa bé, đều là lúc tự ti nhất thống khổ nhất.

      muốn có đứa bé hơn bất kỳ ai, nhưng cảm giác cả đời này cũng thể có đứa bé rồi.

      từng nghĩ gặp bác sĩ tâm lý, nhưng, làm sao có thể biết xấu hổ để cho người thứ hai biết chuyện này? Nếu như trị liệu, tiếp tục như vậy, thể nào có con!
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2
      Lăng Bắc Diệp đốt điếu thuốc lá, híp mắt hít hơi, " sao? có ý định muốn có con?" sâu kín hỏi, hai năm rồi, chẳng lẽ trong lòng còn băn khoăn tên Hách Đồng đó? Lăng Bắc Diệp nhớ tới chuyện này, trong lòng nén giận.

      Lục Khải Lâm quay mặt, nhìn , "Tôi muốn." lời trái lương tâm, " rửa chén trước." Đứng lên, lạnh nhạt .

      "A." Vừa muốn bước , cổ tay của chợt bị Lăng Bắc Diệp bắt lấy, dùng sức nắm chặt cổ tay của , xương cũng bị bóp đau, bị đau mà kinh hô, thân thể đột nhiên bị đẩy ngã ghế sofa!

      "Lục Khải Lâm! Tôi chịu nổi!" vứt thuốc lá, ấn ngã ghế sa lon, hai chân kẹp hai chân của lại, giữ cằm của , trừng mắt nhìn , lạnh lùng quát.

      " làm gì thế? ! Buông tôi ra!" phản kháng theo bản năng, hai tay đẩy , tay của nắm chặt hai cổ tay của , giơ cao đến đỉnh đầu , tay khác vén vạt áo lông của lên, phủ lên đỉnh núi của .

      " thả! Hôm nay tôi muốn cho biêt, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của !" Lăng Bắc Diệp gầm thét, tay giữ chặt cổ tay của , tay dời xuống, kéo quần dài và quần lót của , tay dò xét vào.

      " cần…… ghê tởm…… nên đụng tôi! Lấy tay bẩn ra! Cút ngay …… cứu mạng"Lục Khải Lâm giãy giụa giống như bị điên, biết làm sao, cử động toàn thân đều bị giam cầm, căn bản thể động đậy.

      Mặc dù kêu như vậy, nhưng Lăng Bắc Diệp cũng mảy may suy nghĩ muốn bỏ qua cho , cảm thấy nhẫn nại đủ lâu rồi!

      Há mồm chặn miệng của lại, nuốt hết tất cả kêu gào của , điên cuồng hôn , Lục Khải Lâm phẫn hận trừng mắt nhìn , há mồm, hung hăng cắn môi lưỡi của . Mùi máu tươi lan tỏa, Lăng Bắc Diệp bị đau buông miệng ra, nhưng thế tiến công suy yếu chút nào.

      cường thế tách chân của , buông tay ra, cởi dây lưng, phát giác Lục Khải Lâm cầm bình hoa bên cạnh bàn lên, "Choang."

      "A"

      Cùng với thanh lanh lảnh vang lên, bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, Lăng Bắc Diệp bị đau gầm , động tác cứng ngắc, sững sờ nhìn vẻ mặt phẫn hận của Lục Khải Lâm, làm sao cũng ngờ đến, cầm bình hoa đập ....

      Dịch thể ấm áp theo trán, chảy xuống hai bên huyệt thái dương, Lục Khải Lâm hoảng sợ nhìn Lăng Bác Diệp sững sờ ở đó, toàn thân run rẩy. Máu chảy đỏ thẫm làm hoàn hồn, kinh ngạc nhìn , nhìn mảnh vụn đất!
      , làm cái gì?
      “Tôi……” Mở miệng năng lôn xộn nhìn chằm chằm.
      Giờ phút này Lăng Bác Diệp cũng khôi phục, loạt cảm giác choáng váng tập kích, lắc lắc đầu, giọt máu đỏ thẫm vẩy ra, có rơi áo lông màu trắng của
      “Tôi…Tôi…”
      “Lục Khải Lâm! Con mẹ nó hận tôi như vậy?!” Lăng Bác Diệp rống to, từng giọt máu từ trong tóc của rơi xuống, dáng vẻ xem ra kinh khủng mà dữ tợn! mặt của cũng nhuộm tầng bi thương, buồn bã nhìn .
      đời này còn có người chồng nào thất bại như ? Kết hôn hai năm, chưa từng nhúm chàm được , mỗi lần vui mừng, đều xem là kẻ thù, ra sức phản kháng, lần này, lại nhặt bình hoa lên, đánh !
      Bị tiếng gầm thét của làm cho sửng sốt, trái tim chấn động, “Tôi…Tôi phải…”
      Lời của còn chưa hết, ngã xuống ghế sa lon, có ngất xỉu, nhắm mắt lại giống như dưỡng thần, “Tôi…Tôi gọi xe cứu thương!” mất dáng vẻ nguội lạnh trước kia, hoảng hốt .
      cần!” Thấy cầm điện thoại lên, chợt đoạt lấy, hung hăng ném mặt đất, điện thoại cũng bị vỡ tan tành.
      đất bừa bãi, mặt người đàn ông ghế sa lon đầy máu tươi, sững sờ, biết nên làm thế nào mới tốt, “ như vậy là được.”
      “Lục Khải Lâm! Tôi chết phải vừa vặn hợp với ý của sao?!” Lăng Bác Diệp mặc kệ cảm giác bị choáng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của , lại gào thét. Trái tim giống như mảnh vụn đất kia, chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh.
      Những lời này, trong tức giận mang theo vài phần buồn bã cùng giận dỗi.
      Càng cảm thấy, giờ phút này, có quá giả mù sa mưa!
      “Tôi phải cố ý.” giọng khàn khàn, “Đến bệnh viện , tôi đưa !” thanh khàn khàn tốt, nhìn mặt đầy máu, lòng của rỉ máu, làm sao nỡ để có chuyện?
      Vừa rồi đúng là điên rồi, coi là kẻ lang thang vô lễ đó, cho nên mới đánh !
      Nhìn rơi lệ, Lăng Bác Diệp rút giấy ra, lau giọt máu hỗn loạn mặt, khóe miệng giơ lên nụ cười giễu cợt, “Gả cho tôi, làm cho chịu hổi như vậy? Bị tôi đụng, làm khổ sở như vậy? muốn thủ thân cả đời vì tên Hách Đồng đó? Lục Khải Lâm, hiểu tốt xấu là gì!” giễu cợt .
      Nghe như vậy, trong lòng hạ quyết định, đứng dậy tới toilet. Lục Khải Lâm chua xót bước nhanh đuổi theo.
      chộp lấy nước lạnh rửa mặt, máu chảy xuống theo tráng men màu trắng. Lục Khải Lâm đứng ở cửa, biết nên làm thế nào, “ bệnh viện ! Như vậy được!” nhịn được lo lắng , cảm giác mình rất đáng ghét, lại có thể đối với như vậy.
      Nhưng ai bảo có bệnh thần kinh chứ?! Vừa mới phát bệnh liền coi thành…
      Rửa mặt tỉnh táo hơn nhiều, cầm khăn lông lên, lau qua loa, xoay người, liếc nhìn Lục Khải Lâm đứng ở cửa, “ chết được! Năm nay đón năm mới, tôi vẫn ở đồn cảnh sát! Nếu cảm thấy gả cho tôi là khổ sở, Lục Khải Lâm, tôi liền để cho sống trong khổ sở cả đời!” Lăng Bác Diệp lạnh lùng , tới cửa, đẩy ra.
      Thân thể vững, lảo đảo té đất, mày Lăng Bác Diệp nhíu lại, nhưng vẫn độc ác bước nhanh rời .
      Từ chỗ xương chậu truyền đến cảm giác đau đớn, ngã mặt đất, nhúc nhích, hồi lâu, rống lên.
      “Tại sao?! Tại sao a?!” Tại sao thoát khỏi cơn ác mộng đó?! kêu khóc, đội tay dùng sức đánh vào đầu của mình, nhớ tới cả mặt Lăng Bác Diệp đầy máu, càng tự trách, giống như bị điên, tự ngược mình.
      Lăng Bác Diệp bộ trong gió lạnh, vết thương đầu hình như cũng đông lại, chảy máu nữa. bệnh viện, trong đầu tràn đầy dáng vẻ phẫn hận trừng mắt nhìn , giống như chính là kẻ thù của .
      sai lầm rồi sao? Cưới , là sai lầm sao?
      Bên cạnh phải là có phụ nữ ưu tú, nhưng vì cái gì trong mắt, trong lòng cũng chỉ có ?! hận , càng hận chính hơn! Nếu như, quá , cũng muốn kết hôn với , cũng lâm vào nông nổi bị coi thường giống như hôm nay.
      Sau lần đó, lại càng muốn về nhà, liều mạng làm việc, rất nhanh lên chức đội trưởng đội cảnh sát.
      Nhìn ngày đêm làm việc, coi cục cảnh sát thành nhà, đồng nghiệp trong đội cũng đau lòng vì . Nhưng, ai cũng khuyên được ,
      Chỉ chớp mắt, ngay cả lão đại Lăng Bắc Hàn cũng kết hôn, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Úc Tử Duyệt có loại ảo giác thấy được Lục Khải Lâm thời thiếu nữ.
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Gặp phải điều bất trắc

      phủ nhận, lúc điều tra hung thủ biến thái của vụ án kia, quả từng có chút động lòng với Úc Tử Duyệt hoạt bát đáng , chỉ là, chẳng mấy chốc cũng hiểu, đối với Úc Tử Duyệt chỉ là bởi vì có điểm giống với Lâm Lâm hoạt bát đáng trước kia.

      Trái lại bây giờ lạnh nhạt với , càng thêm hoài niệm Lục Khải Lâm kia.

      Lão đại Lăng Bắc Hàn thường khuyên , nhất định phải đối xử tốt với Lục Khải Lâm, nên lúc nào cũng bận rộn với công việc. chỉ có thể cười khổ, muốn đối xử tốt với sao? Mấu chốt là người ta chán ghét , căn bản cho cơ hội!

      Số lần đề cập ly hôn với cũng ít! Lăng Bắc Diệp thất bại chỉ có thể trốn ở bót cảnh sát, hôn nhân như vậy, đối với , có gì khác với là có!

      lạnh nhạt chẳng quan tâm tới thời gian dài, cũng làm tuyệt vọng. Thỉnh thoảng còn thấy và người phụ nữ khác ở chung chỗ, nghĩ thầm, đêm về ngủ rất lâu rồi, cấm dục thời gian dài, ở bên ngoài nhất định là có người phụ nữ khác. tìm thám tử tư điều tra, cũng muốn biết.

      Nếu như tìm chất vấn, nhất định bị nhục nhã, "Thế nào? Bản thân thể thỏa mãn tôi, còn cho tôi tìm phụ nữ khác?" Những lời này, là đoán .

      Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ở chung chỗ với người phụ nữ khác, dám chất vấn.

      Thời gian, cứ trôi qua từng ngày như thế, nhìn hai vợ chồng Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn ân ái như vậy, cũng có phần hâm mộ. Có lần biết cứu Úc Tử Duyệt, thậm chí khổ sở mà nghĩ, nếu như gặp chuyện may, có thể xuất đầu tiên, cứu ?

      "Lục Khải Lâm! Con cái đồ vô dụng này!" Bị mẹ chỉ vào mũi mắng, xoay tầm mắt, lòng tràn đầy uất ức, "Mẹ, chú ý thái độ đúng mực của người!" nhịn nổi, trầm giọng .

      "Con!" Chu Tú Lan ngờ cãi lại, "Tết năm nay con tốt nhất hãy gọi A Diệp về , mẹ chồng con nếu như lại trước mặt mẹ, mẹ muốn con đẹp mặt!" Chu Tú Lan tức giận , bà là người vô cùng sĩ diện người, con kết hôn ba năm, có sinh đứa con, bà cũng cảm thấy mất mặt!

      "Mẹ…… Con lấy chồng rồi! Chuyện này liên quan tới mẹ!" Lục Khải Lâm phản bác.

      " liên quan tới mẹ?" Chu Tú Lan tức giận, lớn tiếng hỏi ngược lại, Lục Khải Lâm liền vội vàng lùi về phía sau, về phía cửa.

      "Nghịch tử! Mỗi người đều là nghịch tử! Tên khốn Lục Khải Chính kia làm, cũng làm! Về sau chớ trở về chỗ của tôi!" Bà gào to, con trai Lục Khải Chính vừa mới từ hôn, chuyện của con còn làm bà bận tâm, trong lòng Chu Tú Lan tức giận có chỗ để phát tiết ra!

      Lục Khải Lâm chạy ra cửa, nhanh chóng lên xe, nổ máy, rời khỏi cái nhà này nhanh.

      Lòng tràn đầy bi thương, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, trong lòng lại ghen tuông , gọi điện thoại cho , ngược lại lần này rất nhanh được kết nối, chỉ là, trong điện thoại hồi trầm mặc, chỉ đành phải tự mình mở miệng trước, "Tối nay đến nhà cũ ăn cơm tất niên sao?" lạnh nhạt hỏi, chịu đựng chua xói ở chóp mũi.

      Thỉnh thoảng chịu ấm ức của mẹ, rất muốn tìm bày tỏ , nhưng……

      Lăng Bắc Diệp nghe thanh của Lục Khải Lâm, trong lòng chua xót đau đớn, "Tôi có vụ án, bận! Tự !" trầm giọng , biết nếu như đến nhà cũ, làm làm khó. Cũng làm mất mặt trước người nhà họ Lăng, đến nhà cũ, tránh khỏi bà cu hỏi thăm mọi mặt, hỏi về vấn đề đứa bé.

      Nghe bận, trong lòng Lục Khải Lâm run lên, cỗ cảm giác mất mác xông lên, "A…… vậy chú ý nghỉ ngơi." lạnh nhạt , tự nhiên câu quan tâm.

      Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng rung động, giống như tất cả hận ý đối với , chỉ vì câu thuận miệng quan tâm của , liền tan rã. Cổ họng nghẹn ngào, tim buồn bực.

      "Nếu như thời gian cho phép, tôi chạy tới." Lòng mềm xuống , "Lúc lái xe đừng gọi điện thoại!" Lại bổ sung thêm câu, xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

      bởi vì câu quan tâm vừa rồi của mà tim cũng đập nhanh, cảm động. Trái tim khổ sở, lấy được chút an ủi, giống như là A Diệp nhiều năm trước, vẫn quan tâm . Suy nghĩ chút, càng đau xót hơn, cảm thấy tất cả đều là lỗi của .

      Nên cho biết, ly hôn với , nên mãi liên lụy tới như vậy.

      6 giờ chiều theo cha mẹ chồng đến nhà cũ của nhà họ Lăng ở trụ sở quân đội, bàn ăn, bị bà cụ giễu cợt ít. Cũng may sau đó Lăng Bắc Diệp chạy đến, giải vây giúp , khắc kia, cảm động, tùy nắm tay của mình, cố ý ân ái trước mặt các trưởng bối.

      Chỉ có chính hiểu , quan hệ của và Lăng Bắc Diệp chuyển biến xấu đến mức nào.

      Cơm tất niên giải tán, vợ chồng Lăng Bắc Hàn muốn đốt pháo hoa, Lăng Bắc Diệp phải về bót cảnh sát, ngồi xe của Lăng Bắc Hàn về nhà bọn họ. Dọc đường , nhìn cả cùng chị dâu ân ái như vậy, ngừng hâm mộ. Cũng nhớ tới hình ảnh khi còn bé theo Lăng Bắc Diệp cùng nhau đốt pháo hoa....

      Đứng ở cửa chung cư, luống cuống, muốn mình trở về ngôi nhà lạnh lẽo chỉ có mình . Trong gió lạnh, mình thong dong đường lớn, trong đầu đều là từng màn và Lăng Bắc Diệp sống chung khi còn bé.

      Giờ phút này, cũng mới phát , ra mình vẫn thích , nhiều năm như vậy cũng chư từng quên.

      "Ô." Mất khống chế nức nở nghẹn ngào ra tiếng, ngồi ghế ở góc hẻo lánh, cúi người xuống, che miệng, nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

      Tiếng bước chân vang lên, cảnh giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy bóng đen đúng cách đó xa bị sợ đến toàn thân cứng đờ, vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cảng mà bỏ chạy. Bóng đen kia đuổi theo, liều mạng chạy, có ý thức, chỉ biết là liều mạng chạy.

      từng, chính là chạy chậm bước, mới bị người ta làm nhục,

      lại ý thức được, mình chạy vào góc chết, "Đem tiền giao ra đây!" thanh hung ác của người đàn ông vang lên, đêm tối, dao găm trong tay người đàn ông phát ra sáng chói mà sắc bén.

      "Cút…… Tránh ra!" Ý thức của mất khống chế, trừng mắt nhìn người đàn ông, rống to. Căn bản nghe được lời
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :