1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Nhìn nhau

      tại đứa bé này phải gọi là "Lục Lộ" rồi bởi vì là con trai. Khóe miệng Lục Khải Chính cuối cùng cũng nhếch lên tạo thành đường cong ấm áp, chỉ cần còn sống đó chính là hạnh phúc. càng hối hận trước kia quan tâm tới , tại sao lại phải kiêu ngạo muốn lệ thuộc vào như vậy?

      Coi như có lỗi nên hận tổn thương sao? Huống chi cũng có nỗi khổ tâm . để tóc dài, liều chết mang thai con của còn đặt tên con là Lục Lộ.... Coi như , nhưng tình vụ lợi chỉ trong im lặng này là điều lớn nhất dành cho rồi.

      Có lẽ trải qua nỗi đau suýt chút nữa mất mới hiểu được vị trí của trong lòng , hiểu được những gì bỏ ra. Hôm nay chỉ cần còn sống chính là ân huệ mà ông trời ban cho . Hai người bọn họ đều trải qua lần sống chết, cũng nên hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất.

      Khi Nhan Tịch tỉnh lại là giữa trưa ngày thứ hai, yếu ớt đến nỗi mở mắt mà cũng cảm thấy khó khăn. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt tiều tụy nhưng chứa đầy dịu dàng của Lục Khải Chính. cười dịu dàng với , cơn đau ỉ truyền đến từ bụng làm nhíu mày, "Lulu.....” Lulu đâu? Nó ở đâu? Có bình an ?

      "Lục Lộ ở trong lồng kính, nó rất khỏe.....” Lục Khải Chính cúi người nhìn , dịu dàng .

      Lục Lộ?

      Là con trai.... Nhan Tịch nghe Lục Khải Chính đọc tên Lulu, tim đập nhanh nhìn vừa cảm động vừa chua xót, biết cái tên này là lấy trong lúc giỡn khi ở cùng chỗ với , còn nhớ lúc đó nếu là con trai gọi là "Lục Lộ” còn con gọi là "Lục Lộ” con trai là thanh bốn(**), con là thanh .

      Mặc kệ là thanh bốn hay là thanh đều giống như kêu heo con.

      Phản ứng lại, tự chủ được mà nhếch môi hớn hở vui mừng, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lục Khải Chính, trong đầu cũng lời chết cùng .

      Ngẫm lại vẫn thấy rung động và cảm động.

      cũng có dũng khí cùng sống chết với , thể bất chấp tất cả để .... Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính chỉ nở nụ cười, mà gương mặt tuấn tú của lại cúi xuống hôn lên môi của , tim Nhan Tịch đập nhanh ngờ ....

      Lục Khải Chính cũng kìm nén được kích động trong lòng muốn hôn môi của , nhàng hôn lên đôi môi khô nứt của , mang theo nhu tình vô hạn.

      Nụ hôn nhàng giống như lông vũ an ủi trái tim của , mũi Nhan Tịch chua xót, nhưng rất nhanh buông ra. Nhan Tịch đỏ mắt nhìn nở nụ cười, "Em muốn nhìn Lục Lộ chút.....” Nhan Tịch yếu ớt .

      "Bây giờ em vẫn thể xuống giường.....” Lục Khải Chính hạ giọng.

      Lúc này Bà Nhan theo hộ lý vào, bác sĩ lại kiểm tra cho Nhan Tịch lượt, "Tất cả đều bình thường, nhưng ăn uống phải chú ý, đợi đến khi thông hơi rồi có thể ăn chút thức ăn lỏng...."

      Nghe bình thường Lục Khải Chính cũng an tâm, Nhan Tịch khẽ cười,"Con , thằng bé rất tốt nặng hai ký rưỡ, nằm trong lồng kính.....” Bà Nhan tới bên giường, ngồi xuống cầm tay của .

      Nhan Tịch cười vui mừng, bây giờ rất muốn nhìn đứa chút, xem thử dáng vẻ của đứa bé sớm tối chung sống với trong tám tháng qua, cũng đau lòng vì bé phải sinh non, biết trong tương lai sức khỏe có kém hơn những bạn khác ....

      "Có chỗ nào thoải mái ? cho mẹ biết! Có đói bụng ?” Bàn tay già nua đầy nếp nhăn của Bà Nhan nhàng sờ trán của Nhan Tịch, bà nhìn hỏi.

      Nhan Tịch lắc đầu, "Vết thương có hơi đau, mẹ, mẹ nghỉ ngơi .....” Nhan Tịch quan tâm với mẹ, ngẫm lại mẹ cũng lo lắng cho cả đêm, đành lòng nhìn mẹ hơn sáu mươi tuổi mà còn phải bận tâm vì .

      "Mẹ mệt, chờ con thông hơi xong mẹ làm cơm cho con.....” Bà Nhan kéo chăn giúp , lại thêm.

      "Bác , bác nên nghỉ , để cháu chăm sóc cho ấy….” Lục Khải Chính tiến lên chân thành nhìn Bà Nhan . Rốt cuộc Bà Nhan cũng chịu nhìn thẳng vào cái, " cần.....” Bà khách khí , dù sao vẫn rất oán hận Lục Khải Chính dã chia tay với Nhan Tịch trong khi mang thai.

      Bất kể là nguyên nhân gì, nếu ta là người có trách nhiệm vứt bỏ Nhan Tịch! Mặc dù Nhan Tịch là lỗi của .

      "Mẹ.....” Nhan Tịch thấy mẹ chịu hòa nhã với Lục Khải Chính, khó xử gọi.

      Bà Nhan thấy Nhan Tịch như vậy cũng thêm gì, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      " cũng nghỉ ngơi .... Lục Khải Chính, chúng ta nên tách tốt.....” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính, giọng . ở chỗ này, người nhà họ Lục có đồng ý ? nên mang đến phiền toái gì nữa!

      "Em sợ cái gì? Tạm thời vẫn chưa có ai dám động đến ! xin nghỉ để làm hết trách nhiệm của mình.....” thanh vốn tức giận của Lục Khải Chính vì nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của mà dịu lại. Lúc mang thai, thể chăm sóc , tại nếu còn chăm sóc và con vậy là loại người gì chứ!

      Nhan Tịch hiểu ý của , cũng biết những lời ông cụ trong bức thư phải là giả, bây giờ để làm hết trách nhiệm của mình chắc hẳn trong lòng dịu hơn chút. Nhan Tịch thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn cảm thấy có lỗi với .

      phụ cố gắng hai tháng liều mạng làm vì ! chiến đấu cùng với mà ngược lại rút lui.

      "Ừ.....” Nhan Tịch mở miệng, lúc này loại khí được tống ra ngoài, mặc dù phát ra thanh, nhưng vẫn đỏ mặt, quay đầu ra, "Lục Khải Chính, em…em thông hơi rồi!” đỏ mặt .

      Đầu tiên Lục Khải Chính sửng sốt chút nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì, hỏi , "Muốn ăn chút gì ? lấy cho em.....” Lời của còn chưa hết Bà Nhan bưng hộp cơm tiến vào.

      "Mẹ, con thông hơi rồi...” Nhan Tịch cười , chỉ thấy mẹ cũng cười vui vẻ, "Ăn chút cháo , mẹ hỏi rồi y tá có thể ăn được!.” Bà Nhan tranh thủ để hộp cơm xuống, cười với Nhan Tịch.

      Đoán là bà xong. Lục Khải Chính liền vội vàng tiến lên cầm lấy hộp cơm tới bên giường bệnh của Nhan Tịch.

      Bà Nhan muốn bưng hộp cơm lên, ai ngờ bị Lục Khải Chính cướp , bà cũng ngăn cản, bưng hộp cơm ngồi xuống bên giường bệnh múc từng muỗng lên thổi, rối mới đua tới gần miệng Nhan Tịch. Nhan Tịch ngước mắt nhìn Lục Khải Chính, trong lòng ấm áp há miệng.

      Bà Nhan thầm thở dài, lúc này nhìn người đàn ông cường tráng như Lục Khải Chính dịu dàng đút từng muỗng cháo cho Nhan Tịch, bà lại cảm thấy rất biết chăm sóc người khác.... Bà lặng lẽ vào phòng nghỉ, để gian lại cho hai người.

      Được Lục Khải Chính chăm sóc như vậy Nhan Tịch thấy cảm động và ấm áp trong lòng, nhớ tỗi nỗi khổ mấy tháng nay phải chịu đựng chóp mũi chua xót, vẫn cảm thấy hơi tủi thân. Mặc dù những uất ức này là do tự tìm.

      "Ăn thêm chút nữa !.” Đút đến mười muỗng mà Nhan Tịch muốn ăn, Lục Khải Chính bá đạo , Nhan Tịch vẫn lắc đầu, cũng miễn cưỡng nữa.

      Trong lòng Nhan Tịch vẫ còn nghĩ đến Lục Lộ, nhưng bây giờ thể xuống giường, cho nên mới có cách nào thăm bé. Bởi vì quá mệt mỏi nên thoáng cái ngủ say. Lục Khải Chính thấy ngủ thiếp , sửa lại chăn giúp , hôn trộm cái rồi mới ra khỏi phòng bệnh.

      "Lục thiếu, Lục lão gia và Lục phu nhân đều biết tiểu thư Nhan Tịch sinh.....” Lục Khải Chính vừa ra khỏi phòng bệnh vệ sĩ với .

      Lục Khải Chính nhíu mày, "Bọn họ có động tĩnh gì ?" .

      "Trước mắt th!ì nghe gì cả!”

      "Tôi biết rồi, ở đây trông chừng tốt vào!.” Lục Khải Chính mà mặt chút thay đổi, tới phòng đặt lồng kính, nhìn con trai nằm trong đó ngăn cách bởi tấm kính mà trong lòng rung động. Để tình trạng của Tiểu Lục Lộ được ổn định, bây giờ chỉ có để giữ ở trong lồng kính, cần chăm sóc tỉ mỉ của hộ lý, vì sợ bị lây nghiễm nên bình thường người lớn thể vào thăm cu cậu.

      Nhìn sinh mạng bé từ xa suy nghĩ muốn chăm sóc bảo về mẹ con càng trở nên kiên định, cầm điện thoại di động chụp lại tấm hình.

      Buổi tối lúc Nhan Tịch tỉnh lại, Lục Khải Chính cho xem hình, Nhan Tịch cười vui mừng, thực hi vọng ngày mai đến sớm chút để có thể xuống giường.

      Đêm khuya Lục Khải Chính ghé vào bên giường của Nhan Tịch ngủ thiếp , nửa đêm Nhan Tịch tỉnh lại, xuyên qua ánh đèn hơi yếu, nhìn thấy Lục Khải Chính dựa vào bên giường ngủ, trong lòng chua xót khó chịu. Có chút đau lòng vì nhưng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

      Đưa tay nhàng sờ hai má của , chạm vào da thịt ấm áp của , nhìn quầng thâm ở đáy mắt , chóp mũi chua xót....

      là người đàn ông rất tốt, đáng tiếc khoảng cách thân phận và địa vị của với quá lớn, người nhà của ngăn cản mà giờ lại liên quan đến cậu. Nếu như liên quan đến cậu, chắc chắn lung lay.

      ***

      Hôm sau Nhan Tịch ngồi được xe lăn, để Lục Khải Chính đẩy đến nhà kính, thể vào chỉ có thể nhìn con trong cửa sổ, nhìn con bên trong lồng kính được hộ lý ôm lên lắc lắc bàn tay bé với .

      "Lulu——.” Nhan Tịch mở miệng, khàn giọng gọi, bàn tay áp lên tấm thủy tinh, khóe miệng nhếch lên nụ cười trong mắt ẩm ướt.

      "Lục Lộ.... là mẹ đây.... con nhất định rất nhớ mẹ.....” Nhan Tịch nhìn con trai bé nghẹn ngào , giờ phút này nghẹn ngào là bởi vì cảm động. Cảm động vì sinh mạng bé này kiên cường sống sót!

      Lục Khải Chính đứng ở bên cạnh, lúc nghe thấy lời vô cùng lo lắng, thể gì với con trai, chỉ biết từng câu xin lỗi với bé con ở trong lòng, xin con hãy tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này!

      ***

      Tiểu Lục Lộ khỏe mạnh hơn những đứa bé sinh non khác rất nhiều, khoảng thời gian ở trong lồng kính phát triển rất tốt, tới tháng được ra ngoài. Sức khỏe của Nhan Tịch cũng khôi phục rất tốt, cũng rất nhiều sữa, mỗi ngày đều cho Tiểu Lục Lộ bú no.

      Sau khi Nhan Tịch sinh được hai tuần Lục Khải Chính trở về Thủ Đô, là phó cục trưởng Cục công an, thể nào ở đó mãi. Nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của Lục Lộ.

      Trong tháng, được chăm sóc rất tốt, ở trong bệnh viện ở bốn mươi lăm ngày mới xuất viện. Phòng mới chuyển vào là Lục Khải Chính mua, Nhan Tịch có kiểu cách cự tuyệt. Mỗi lần tiến vào phòng trẻ tự bố trí, trong lòng rất ấm áp, vui mừng ít.

      Ngày ấy Úc Tử Duyệt ngàn dặm xa xôi dắt theo Tiểu Đằng Đằng đến thăm , Lăng Bắc Hàn cũng theo tới đây, nhìn thấy nhà ba người bọn họ Nhan Tịch rất vui vẻ.

      "Còn tưởng rằng chị sinh con để làm dâu của Đằng Đằng nhà bọn em cơ!.” Úc Tử Duyệt ôm Tiểu Lục Lộ, Nhan Tịch ôm Tiểu Đằng Đằng, Úc Tử Duyệt cười giỡn .

      Lăng Bắc Hàn nhìn , cưng chiều cười , "Làm huynh đệ cũng tồi, giống với Lão Lục vậy!.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , Nhan Tịch cũng cười, "Tiểu Đằng Đằng, con là trai phải bảo vệ em trai Lục Lộ nha...."

      "Dạ.....” Tiểu Đằng Đằng hơn tuổi biết ê a chuyện rồi, cũng biết rồi, cậu nhóc được Nhan Tịch ôm vào trong ngực, tròng mắt đen tròn vo nhìn Nhan Tịch phát ra tiết rất chính xác.

      "Chụt.... Đằng Đằng biết nghe lời ghê!.” Nhan Tịch nghe Tiểu Đằng Đằng chuyện tình thương của người mẹ tràn lan , vui mừng hôn cái gương mặt non nớt của bé, nếu như tại Tiểu Lục Lộ biết biết rồi tốt biết bao!

      Nhìn Nhan Tịch vui vẻ như vậy, Úc Tử Duyệt cũng an tâm, Tiểu Đằng Đằng từ trong ngực Nhan Tịch giùng giằng đòi xuống rồi chạy nhanh vào trong ngực ba, sau đó ê ẩm nhìn mẹ nghĩ thầm, tại sao mẹ lại ôm đứa bé khác trong lòng chứ?

      Úc Tử Duyệt dĩ nhiên hiểu ý của con trai bảo bối, "Nếu sau này Đằng Đằng nghe lời mẹ cần Đằng Đằng nữa, có em trai Lục Lộ...." .

      "!.” Tiểu Đằng Đằng nhìn mẹ, lớn tiếng phản bác, thanh trong trẻo ra chữ .

      "Vậy Đằng Đằng có nghe lời của mẹ ?.” Úc Tử Duyệt lại hỏi.

      "Nghe! Ma mi.... ôm.... ôm.....” Mặc áo vest ngắn quần soóc đẹp trai còn giày màu đen, Tiểu Đằng Đằng chạy tới bên cạnh mẹ, liếc nhìn đứa chiếm lấy mẹ nằm trong ngực , lại nhìn mẹ .

      Úc Tử Duyệt cưng chiều cười lắc đầu, đưa Tiểu Lục Lộ cho Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng cười, nhìn bọn họ nà ba người hạnh phúc vui vẻ, vẫn hâm mộ. Nhưng chỉ là hâm mộ mà thôi....

      "Lão Lục với chuyện của hai người, em đừng lo lắng đến an nguy của người nhà, bọn họ được người của Lão Lục và bảo vệ, ai dám động đến! Về phần em và Lão Lục, Lão Lục vẫn mực chống lại người trong nhà hy vọng thời gian có thể thay đổi kiên trì của bọn họ! Em phải có lòng tin với Lão Lục!.” Trước khi , Lăng Bắc Hàn với Nhan Tịch.

      hiểu nỗi khổ của Lục Khải Chính, quan hệ của Lục Khải Chính và Nhan Tịch giống với quan hệ giữa với Úc Tử Duyệt, ra nhà họ Lăng cũng có thế lực nhưng Úc Tử Duyệt sinh ra ở gia đình quền thế, cũng là người con dâu mà người nhà chọn lúc đầu nên tự nhiên....

      Mà Nhan Tịch là người bình thường, nhà họ Lục chắc chắn dễ dàng cho vào cửa, huống chi sau lưng còn có mối quan hệ phức tạp kia.

      "Ừ, Trung tá Lăng, em biết! tại em mong sống chung với ấy mà chỉ mong tất cả mọi người đều bình an! Như vậy là đủ rồi, giúp em khuyên ấy nên liều mạng như vậy.....” Nhan Tịch với Lăng Bắc Hàn, nửa câu sau cũng biểu quan tâm của với Lục Khải Chính.

      Lăng Bắc Hàn hiểu .

      Dường như Lục Khải Chính rất bận, nhưng dù có bận rộn hơn nữa cũng gọi điện cho mỗi ngày, Nhan Tịch cảm thấy hai người cứ nhìn nhau mà gặp nhau như vậy cũng tốt, trong lòng có nhau quan tâm đến nhau là đủ rồi. lấy vợ, cũng muốn lập gia đình. Chỉ là uất ức cho Lục Lộ phải mang tiếng là con riêng.

      Người nhà họ Lục thấy Lục Khải Chính vẫn bận rộn với công việc giống như trước kia, cũng kết hôn với Nhan Tịch nên cũng quản , cũng dám bảo xem mắt, chỉ sợ nếu ép nóng nảy tạo phản....

      "Lục Lộ, chúng ta về nhà.....” Nhan Tịch đẩy xe em bé, rẽ về phía tiểu khu mỉm cười , lúc xoay người ngờ lại nhìn thấy Lục Khải Chính ba tháng gặp, mặc áo khoác màu đen đứng đó, thân hình vẫn cao lớn rắn rỏi.

      "Lục Lộ.... nhìn xem ai tới kìa.....” Nhan Tịch cười , đẩy xe về phía ....

      (**) Trong tiếng trung có bốn thanh điệu chính, ngoài ra còn có thanh
      - Thanh 1 ( bình) độ cao 55 , ký hiệu “—”. Khi đọc cao và ngắn hơn thanh trong tiếng Việt.
      - Thanh 2 (dương bình) độ cao 35, ký hiệu “∕”. Đọc giống dấu “sắc” của tiếng Việt.
      - Thanh 3 ( thướng thanh) độ cao 214. Đọc giống dấu “hỏi” trong tiếng Việt.
      - Thanh 4 (khứ thanh) độ cao 51, ký hiệu “﹨”. Thanh này có trong tiếng Việt, đây cũng là thanh điệu khó đọc nhất đối với những bạn mới học tiếng Trung.
      Thanh : đọc vừa ngắn, vừa , khi ghi ký hiệu gì tiết khi chú phiên . Ví du: Māma

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: chỉ vì muốn tốt cho em

      Lục Khải Chính nhìn hai mẹ con về phía cách đó xa, trái tim nhàng rung động. mặc áo len màu trắng sữa, tóc dài buộc lỏng ở sau ót, chưa tới gần nhưng nhìn thấy nụ cười thản nhiên mặt .

      Nụ cười nhu hòa, dịu dàng màng danh lợi, giống như miếng ngọc sáng được mài dũa theo năm tháng.

      Cậu bé xe đẩy đội chiếc mũ len màu vàng đáng , chớp đôi mắt to tròn nhìn , "Khanh khách.....” Nhìn thấy người đàn ông to lớn cao ngạo, dường như cạu bé rất kích động hai tay nắm chặt lại bật cười.

      Lục Khải Chính nhìn nụ cười của con trai, mệt mỏi mấy ngày liên tiếp dường như trở thành hư . nhịn được nhếch môi cười....

      Nhan Tịch nhìn khóe miệng Lục Khải Chính tươi cười, nhìn gương mặt hình như gầy rất nhiều mà cảm thấy đau lòng. Bình thường trong điện thoại tuy bận, nhưng biết gần đây ở Thủ Đô có mấy vụ án lớn đều được phá nhờ chỉ huy của Phó cục trưởng là , làm sao có thể bận, mệt?

      "Lục Lộ.....” Lục Khải Chính ngồi xổm người xuống trước xe đẩy, nhìn con trai ngồi bên trong dịu dàng gọi.

      "Khanh khách.....” Tiểu Lục Lộ nhìn Lục Khải Chính cười toe toét, nước miếng trong veo theo khóe miệng chảy xuống, Lục Khải Chính vội vàng cầm khăn tay nhàng lau cho cậu nhóc.

      "Lục Lộ, đây là ai à?.” Nhan Tịch vòng qua phía trước xe, ngồi xổm người xuống, chỉ vào Lục Khải Chính hỏi Tiểu Lục Lộ. Tiểu Lục Lộ nhìn chằm chằm Lục Khải Chính chỉ cười, nụ cười đó làm tim Lục Khải Chính đập nhanh "Ba ba" Hai chữ đó bị chặn trong cổ họng thể ra được, cảm thấy xấu hổ.

      "Là ba có đúng ?.” Nhan Tịch tự nhiên mở miệng, Lục Khải Chính nhìn gò má dịu dàng của , trái tim rung động.

      "Nhìn em làm cái gì? Mau bế Lục Lộ .....” Nhan Tịch thấy Lục Khải Chính nhìn cau mày , tại đần độn hơn trước kia rất nhiều. Nhưng Nhan Tịch cũng hiểu suy nghĩ trong lòng , có thể vẫn cảm thấy áy náy với hai mẹ con .

      Lục Khải Chính hồi hồn, thấy Tiểu Lục Lộ giang hai cánh tay hướng về phía , cổ họng nghẹn ngào, vội vàng vươn tay bế bé ra ngoài, dùng áo khoác bọc bé lại.

      Mùi sữa thơm mát, thằng nhóc sợ người lạ cứ thế dựa vào trong ngực của làm cảm động nên lời, chỉ cúi đầu nhìn bé con, cái miệng nhắn của Tiểu Lục Lộ cười toe toét, trong miệng hừ hừ ê a dường như rất vui vẻ.

      "Nhanh về nhà , Lục Lộ phải uống sữa rồi !.” Nhan Tịch đẩy xe trẻ con thấy Lục Khải Chính ngẩn ra . Lục Khải Chính gật đầu, hai chữ "Về nhà" làm xúc động. Nơi có mẹ con mói chính là nhà.

      Chính là cảm giác này. Mỗi lần tan việc trở lại chỗ ở, đều có cảm giác được trở về nhà, dứt khoát tăng ca hoặc ngủ luôn trong phòng làm việc.

      Lục khải Chính gật đầu ôm Tiểu Lục Lộ về phía chung cư, Nhan Tịch đẩy xe theo phía sau, nhìn bóng lưng vẫn cao lớn rắn rỏi như ngày nào, cười vui vẻ. ra như vậy cũng rất tốt, ở chung chỗ hay cũng đều giống nhau.

      Trong lòng , trong lòng cũng có là được.

      Lúc lên lầu Lục Khải Chính nhận lấy xe đẩy gập lại tay nhấc lên, "Đưa Lục Lộ cho em ôm !.” Nhan Tịch nhìn bế Lục Lộ tay nên sợ mệt .

      Lục Khải Chính lắc đầu, "Mấy tháng nay Lục Lộ lớn hơn rất nhiều, cân nặng và chiều cao cũng bắt kịp với những đứa trẻ đủ tháng! cần lo lắng.....” vừa vừa , lên tầng thang gác là đến nhà của bọn họ.

      "Bác ở nhà à?.” Khải Chính vào cửa rồi đặt xe đẩy xuống, ôm Tiểu Lục Lộ ngồi xuống ghế sofa hỏi Nhan Tịch.

      "Mẹ em lên xã nghe kịch rồi!.” Sau khi Nhan Tịch rửa tay ra ngoài , đến bên cạnh Lục Khải Chính ôm Tiểu Lục Lộ từ trong ngực , "Lục Lộ, có đói bụng ? Có muốn uống sữa ?.” Nhan Tịch ngồi xuống ghế sofa, vừa cởi cúc áo vừa nhìn Tiểu Lục Lộ trong ngực hỏi.

      Chỉ thấy tay bé của Tiểu Lục Lộ giúp cởi cúc áo, Lục Khải Chính nhìn màn này trong lòng lại cảm thấy ghen tuông, "Lục Lộ đói thế này à.....” Nhan Tịch cởi ra móc gài trước ngực ra, lập tức bầu ngực trắng nõn đầy đặn lộ ra ngoài, Tiểu Lục Lộ vội vàng tìm đầu vú thơm mát há mồm ngậm lấy, Nhan Tịch cười .

      Thằng mút sữa thỏa thích, ngừng phát ra tiếng chụt chụt, bàn tay khác nắm bên ngực còn lại, con ngươi trò sáng còn ra sức nhìn về phía Lục Khải Chính, giống như sợ đoạt meo meo của ma ma. (meo meo là gì chắc mọi người hiểu ha)

      Nhan Tịch cười khẽ, "Ham muốn giữ lấy của đứa này rất mạnh.....” Tự nhiên cười , cũng là lời lòng.

      Lục Khải Chính nhíu mày từ chối cho ý kiến, đứng lên nhìn xung quanh chút.

      lời làm lòng khỏi chua xót, cảm thấy dường như rất lạnh nhạt với , biết là vì áy náy hay là vì gặp nhau trong thời gian dài nên xa cách. Nhan Tịch bất đắc dĩ chóp mũi chua xót.

      Cho Tiểu Lục Lộ bú sữa, lâu sau bé ngủ thiếp , Nhan Tịch đặt bé vào trong nôi. Lúc trở lại phòng khách thấy Lục Khải Chính hút thuốc ở ban công, bóng lưng đó trông có vẻ rất đơn.

      có quấy rầy vào trong bếp vo gạo nấu cơm, chẳng bao lâu sau Bà Nhan trở lại, thấy Lục Khải Chính chỉ chào tiếng rồi vào làm cơm giúp Nhan Tịch.

      Khi Nhan Tịch làm xong thức ăn tìm Lục Khải Chính phát ở phòng trẻ, đứng bên giường trẻ yên lặng nhìn Tiểu Lục Lộ, nhìn thấy có chút luống cuống xoay tầm mắt, Nhan Tịch cười, "Ăn cơm...."

      Lục Khải Chính đứng dậy ra ngoài.

      bàn cơm, Lục Khải Chính rất ít chuyện, phần lớn đều là Nhan Tịch và Bà Nhan chuyện, thảo luận những chuyện ở khu phố. Lục Khải Chính cũng chen vào, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Nhan Tịch....

      "Mẹ, mẹ đừng về! Chị bị gì đâu!.” Bà Nhan nhớ lại khoảng thời gian về quê, bà ở lại bên ngoài sợ người ta xấu. Dân quê chính là như vậy, chưa cưới mang thai bị xem thường, nếu da mặt dày cũng để ý, nhưng người nhà họ Nhan đều là người coi trọng thể diện.

      Lục Khải Chính hiểu ý của hai người, ngẫm lại Nhan Tịch là chưa cưới mang thai rồi sinh con, còn danh phận mang theo con trai sống qua ngày.... áy náy trong lòng Lục Khải Chính càng sâu hơn, càng căm hận bất lực của mình!

      "Bác , cháu xin lỗi.....” Lục Khải Chính nhìn bà thành tâm , Nhan Tịch cau mày nhìn Lục Khải Chính.

      "Nhưng lời này cậu nên với tôi.” Bà Nhan quay mặt lại , người mà cậu ta nên xin lỗi là Nhan Tịch!

      Cổ họng Lục Khải Chính nghẹn ngào nhìn Nhan Tịch, " cái gì đó, mau ăn cơm!.” Nhan Tịch muốn nghe Lục Khải Chính ba chữ này với , có gì để xin lỗi, muốn trách trách duyên phận! Lục Khải Chính lại để đũa xuống lau miệng.

      "Nhan Tịch, suy nghĩ cẩn thận, nếu tiếp tục như vậy quá công bằng với em, bên nhà của em cũng thể .....” Lục Khải Chính nhìn Bà Nhan, với Nhan Tịch, thanh bình tĩnh mang theo ảm đạm.

      như vậy làm da đầu Nhan Tịch tê dại, giống như hiểu ý của , chỉ nghe Lục Khải Chính tiếp, "Cho nên, nếu như em gặp được người đàn ông thích hợp...."

      "Bụp.....” Lục Khải Chính còn chưa hết, Bà Nhan đặt mạnh chén đũa xuống rồi rời .

      Mà sắc mặt của Nhan Tịch lại cứng ngức, ngây ngốc vì lời của , ý của là bảo tìm người đàn ông thích hợp rồi gả sao?

      " sao? Có cũng gặp người môn đăng hộ đối rồi lấy ư?.” Nhan Tịch chua xót , cổ họng nghẹn ngào, cả đời này ngoài người đàn ông là Lục Khải Chính ra.... còn có thể tiếp nhận người đàn ông khác sao? ! phải là chưa từng nghĩ tới, cũng từng nghĩ tới vấn đề thực tế này, nhưng khi đặt tay lên ngực tự hỏi chấp nhận được!

      "!.” Lục Khải Chính nhìn hết sức kiên định , coi như bọn họ có ép cũng thể tiếp nhận người phụ nữ khác!

      "Được, nếu như muốn em lập gia đình, em suy nghĩ!.” Tên khốn kiếp này, đến bây giờ còn hiểu trái tim của sao? ! Nhan Tịch xong, tới chỗ móc áo cầm áo khoác lên, ra khỏi cửa.

      "Nhan Tịch!.” Lục Khải Chính sửng sốt vội vàng đuổi theo.

      xuống lầu, màn đêm buông xuống, trong u ám Lục Khải Chính nghe thấy tiếng động của , gọi lên, Nhan Tịch nghe được thanh của , chạy nhanh ra sau chung cư, Lục Khải Chính cũng đuổi theo, chạy nhanh hơn cả trước kia.

      Nhan Tịch vẫn chạy ra khỏi chung cư, đến công viên sau chung cư vì quá mệt nên ngồi xuống chiếc ghế, há miệng thở dốc, Lục Khải Chính đuổi theo đứng cách xa.

      " là vì muốn tốt cho em.....” mở miệng, nghiêm túc .

      Nhan Tịch cười, "Vì tốt cho em, vì tốt cho em ban đầu cũng nên tìm tới Lạc Thành!.” tức giận phẫn mà rống lên, tức giận vì hiểu lòng của !

      muốn mang theo Lục Lộ đợi , thế nhưng lại muốn tìm người người đàn ông khác rồi lấy người ta....

      Lục Khải Chính bị câu của chặn đứng thể trả lời, " mình em danh phận dẫn em đứa con...."

      " cần lo!.” Nhan Tịch đứng lên, quát to với , sau đó lại muốn chạy , Lục Khải Chính xông lên phía trước kéo lại, ôm từ phía sau.

      "Nghĩ đến em lập gia đình, đau lòng muốn chết, nhưng thể ích kỷ để cho em danh phận ở bên cạnh .” Lục Khải Chính ôm chặt, cằm chống lên vai khổ sở .

      Trái tim Nhan Tịch đau đớn, cổ họng cũng nghẹn ngào, "Lục Khải Chính, cho rằng em còn có thể tiếp nhận người khác sao? !.” Người đàn ông này sớm khắc lên sinh mệnh của thể xóa mờ, khổ sở hay vui vẻ cũng được, tai nạn cũng được mà hạnh phúc cũng tốt, những thứ trải qua với sớm khắc cốt ghi tâm, bảo làm sao có thể tiếp nhận người đàn ông khác? !

      Lời của làm vô cùng xúc động, tim đập nhanh càng thấy áy náy tự trách hơn, " xin lỗi.....” Những lời có thể cũng chỉ có ba chữ này.

      Nhan Tịch nhịn được rơi nước mắt , "Mặc kệ như thế nào em đều chấp nhận! Em cảm thấy đấy chính là số mệnh! Em vẫn luôn tin vào số phận! Em chấp nhận, đây phải là lỗi của !.” Nhan Tịch khổ sở khàn giọng , vừa vừa rơi nước mắt.

      Lục Khải Chính chỉ ôm chặt, phản bác được.... Vươn tay lau nước mắt mặt , sau đó lấy hộp vải nhung từ trong túi ra....
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Sợ hãi

      Chiếc nhẫn này mua cũng được năm rồi, ngờ đến bây giờ mới có thể lấy ra. Nhưng cho dù có thể đeo lên tay vẫn thể đảm bảo cho cuộc hôn nhân hoàn hảo.... Tuy trái tim đau đớn chua xót nhưng vẫn lấy hết dũng khí, đưa hai tay lên trước mặt mở chiếc hộp nhung kia ra.

      Ánh đèn đường chiếu vào chiếc nhẫn kim cương tạo thành những tia sáng vô cùng lấp lánh. Nhan Tịch kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kim cương trước mặt, cảm giác chấn động ghê gớm.

      Chiếc nhẫn kim cương....

      Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này đều rất cảm động và cũng ngoại lệ. Giờ phút này trong lòng vô cùng xúc động.

      Lục Khải Chính cầm chiếc nhẫn tay, thầm bên tai : "Trước mắt thể cho em tờ giấy kết hôn, chỉ có thể để em chịu ấm ức đem chiếc nhẫn này...."

      Nhan Tịch đưa tay che miệng, cố gắng kiềm chế cảm giác xúc động và tủi thân dâng trào trong lòng, nhưng càng cố gắng những giọt nước mắt càng ngừng rơi như để minh chứng cho tình của hai người.

      Sau đó, nhàng nâng bàn tay trái lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của ....

      "Khoan !" vội vàng lên tiếng. Trong khoảnh khắc đó cảm giác cơ thể Lục Khải Chính cứng đờ trong giây lát, trái tim cũng như ngừng đập đau đớn, sợ từ chối.

      "Em... muốn?" Giọng run rẩy của vang lên.

      " vẫn chưa hỏi em có đồng ý hay ? Còn nữa, trong tiểu thuyết khi nam chính cầu hôn với nữ chính đều là quỳ xuống, còn có hoa hồng đỏ nữa. Còn ..." quay lưng về phía , đỏ mặt cúi đầu . May mắn bây giờ là buổi tối, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của .

      Nghe như vậy, trong lòng Lục Khải Chính thở phào nhõm đồng thời cảm giác tất cả máu trong cơ thể đều dồn lên hai gò má. người có da mặt dày như , giờ phút này cũng có chút xấu hổ.

      buông ra, đến trước mặt , quỳ chân phải xuống nhưng nhớ ra có hoa hồng đỏ, ấp úng : " mua hoa!"

      "Giờ này các tiệm hoa đều đóng cửa hết rồi! Để hôm khác , Lục Lộ muốn tắm, em phải về nhà ...." Tên khốn kiếp này biến thành ngu ngốc từ khi nào vậy? xong, liền xoay người rời .

      Lục Khải Chính kinh ngạc nhìn theo bóng lưng . Mấy giây sau, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, chạy kéo lại: "Đứng lại!". Cầm chặt cánh tay trái của , sau đó ngang ngược đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của .

      "Ôi... Đau! Nó quá" ngờ lại đột nhiên đeo chiếc nhẫn lên tay , hơn nữa động tác rất thô lỗ khiến đau đến nhíu mày.

      " ! mua theo kích cỡ của ngón tay em". vừa đeo nhẫn vào ngón tay áp út của vừa . Tuy có hơi chật, hơi đau, nhưng trong lòng Nhan Tịch rất vui mừng, pha chút xúc động. Giờ phút này, cảm giác Lục Khải Chính ngang ngược trở lại.

      thực tế mấy tháng nay, vẫn chưa chưa tha thứ được cho chính bản thân, vẫn còn rất áy náy với cho nên mới chùm bước như vậy. Chỉ lặng lẽ quan tâm hai mẹ con ....

      " có hoa hồng đỏ, nhưng có hôn môi!" Dứt lời, tay đặt hông kéo vào trong ngực, nâng cằm lên, cúi đầu chiếm lấy đôi môi ! Nhan Tịch kinh ngạc hai mắt mở lớn đầu óc trống rỗng, cảm nhận nụ hôn mãnh liệt của .

      lâu hôn môi thân mật như thế này, cảm nhận được đôi môi căng mọng mềm mại thơm mùi sữa đồng thời hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể khiến trái tim đập nhanh hơn, trong đầu lên hình ảnh cho Lục Lộ bú sữa, bụng dưới của lên nóng lên cảm giác cương cứng căng trướng....

      "Ưm...." Bàn tay bất giác dùng sức lớn hơn, khiến khẽ kêu thành tiếng. Cảm giác căng trướng khiến nhíu mày, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn thể kiềm chế được nữa, giống như điện giật đột nhiên buông ra.

      "Phù..." Vừa rồi cũng cảm giác được ham muốn của , hơi thở dồn dập, tim đập nhanh. Rất lâu rồi có cảm giác như vậy, làm như biết gì.... Nhan Tịch đỏ mặt cúi đầu, ngón tay nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương, cảm giác chua xót trong lòng lại dâng lên, bất giác nước mắt lại rơi xuống.

      "Sao vậy?" Nhìn khóc, trái tim trở nên hoảng loạn lo lắng hỏi. cũng kiềm chế được nữa, chủ động ôm chầm lấy , áp má lên lồng ngực của . Bàn tay to lớn của Lục Khải Chính nhàng vuốt ve chiếc gáy trắng nõn mịn màng của .

      "Chỉ là tự nhiên muốn khóc thôi... Khải Chính, chúng ta nhau đúng ? người nhất định phải ở bên cạnh...." Nhan Tịch nức nở .

      Trước kia là vì cho rằng mình sâu sắc, nhưng trải qua khoảng thời gian đau khổ vừa qua, hiểu ra từ lâu là người thương tha thiết. Có lẽ có dũng khí từ bỏ hết mọi thứ vì , nhưng vẫn có vị trí quan trọng trong lòng .

      " lăng nhăng gì đó, tất nhiên là chúng ta nhau rồi. Nhưng, dường như xứng để em..... đối xử với ngang ngược với em... bất cứ chuyện gì cũng hỏi ý kiến của em... Nhan Tịch.... Làm thế nào mới xứng với em?"

      "Làm gì có chuyện xứng hay ? cũng bị em làm cho tức giận ít, đúng sao? Em là người viết tiểu thuyết nên cũng có thể hiểu được phần nào đó đám đàn ông các , chỉ là em ngờ khi tức giận lại tuyệt tình như vậy... Khoảng thời gian mang thai vô cùng khổ sở, nhớ tới tuyệt tình của , biết tin đính hôn với người khác, thực em cảm thấy rất tủi thân..." ôm chặt eo , tham lam hít lấy mùi hương nam tính của riêng .

      Những lời này khiến trái tim đau đớn hơn, càng tức giận tuyệt tình của chính bản thân: " càng sâu càng chịu được dù chỉ hạt cát. Lúc đó cảm thấy em muốn phụ thuộc vào , đủ , trong lòng em người nhà mới là quan trọng nhất, chỉ là người có cũng được có cũng sao, cho nên mới oan hận em như vậy, ép bản thân phải quên em..." Tất cả đều là những lời lòng của .

      " phải là người có cũng được có cũng sao, thực phải. Nếu em đồng ý qua lại với , cũng chịu đựng áp lực cùng tới Bắc Kinh, dù thấy ông nội trong lòng em vẫn rất kiên định. Chỉ là ngờ ông nội lại viết cho em bức thư như vậy, phải là em chịu hi sinh vì , vì em quá lo lắng cho an toàn của người nhà, chỉ cậu của em... còn nữa.... Ông nội nếu em kết hôn với , cũng gặp nguy hiểm... Em biết có phải ông ấy chỉ đe dọa em hay , nhưng em dám mạo hiểm, chỉ sợ nếu...." cũng mở rộng cánh cửa lòng tất cả với . Sau khi ra những điều này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng cảm giác được lục khải hôm càng chặt hơn.

      "Ông nội đúng là ích kỷ! Uổng công đối xử với ông ấy như người nhà...." Bản thân rất coi trọng tình cảm với những người thân trong gia đình, nhưng bọn họ sao?

      "Đúng vậy, em thấy mua thịt chó cho ông ấy, nên khi ông ấy tình cảm giữa ông ta và tệ em càng nghĩ chắc chắn ông ta chỉ là đe dọa. Cho nên những gì ông ấy viết trong thư em đều tin! Cũng dám cho biết nửa câu"

      "Ông ta muốn lợi dụng em, để em cần , muốn chia tay với !"

      Nhan Tịch từ trong ngực ngẩng đầu lên : "Tình hình có nghiêm trọng như ông ấy ?" Cho dù cần gả cho , nhưng lục bộ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vẫn phải mang tiếng là con riêng sao? Tất nhiên cũng hi vọng tình hình nghiêm trọng như ông nội , đắn đo mà ở bên nhau.

      Hai cánh tay rắn chắc của đặt lên vai , nhíu mày : " giờ ông cụ và mẹ đều biết chuyện cậu của em... Em yên tâm, cho dù bọn họ có tiếp tục chia rẽ chúng ta cũng làm ra những chuyện thương thiên hại lý (1)"

      (1): Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, có tính người.

      Nghe những lời , Nhan Tịch thở dài: "Bọn họ dùng việc này để uy hiếp và em, để cho em và ở bên nhau đúng ... Em biết, cũng còn sớm nữa chúng ta về nhà mẹ em lại lo lắng"

      "Bọn họ còn dám ép kết hôn nữa, nếu liều mạng với bọn họ..."

      " được! Khải Chính, bây giờ là Phó cục trưởng, thể vì tình cảm cá nhân mà làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ! Chỉ cần em hiểu , chỉ cần thỉnh thoảng tới thăm em và Lục Lộ là tốt rồi...." chân thành , muốn vì hai mẹ con mà phạm phải sai lầm.

      "Đối với em như vậy...."

      "Em biết, thực ra chuyện có kết hôn hay cũng chỉ là chỉ là tờ giấy đỏ mà thôi, Duyệt Duyệt thường an ủi em như vậy. Cho dù em với có kết hôn, nhưng cũng giống như Trung tá Lăng, quanh năm ngày tháng bận rộn với công việc thể ở nhà cho nên giờ chúng ta có kết hôn hay cũng như nhau..." vừa vừa an ủi .

      Trong lòng Lục Khải Chính vẫn rất chua xót: "Chuyện hộ khẩu của Lục Lộ, giải quyết...."

      Nhan Tịch gật đầu đồng ý, sau đó hai người cùng trở về nhà.

      Lục Lộ được bà ngoại tắm rửa. Nhan Tịch và lục khải bước vào, thấy con sung sướng bơi trong bồn tắm: "Mẹ, để con giúp", bước tới dìu mẹ mình đứng dậy. Hai đầu gối của bà được tốt lắm, thể ngồi lâu.

      Lục khải Chính nhìn mẹ vợ gật đầu chào, nhưng bà để ý tới bước ra khỏi phòng tắm.

      "Lục Lộ, được bơi nữa!" Nhan Tịch ngồi xổm xuống, nhìn con thích thú bơi trong nước ấm, giang hai tay . Lục Khải Chính bước tới, tay bế Lục Lộ nhấc chiếc phao bơi cổ ra: "Mang phao bơi như thế tốt." Giọng rất nghiêm túc.

      "Vậy sao? Em nghe , trong trung tâm dậy bơi cũng làm như vậy mà" nhíu mày hỏi.

      "Chiếc phao xiết chặt cổ, ảnh hưởng đến phát triển của đường hô hấp." nghiêm túc , sau đó đặt Lục Lộ vào trong nước, tàn tay to lớn của nâng eo con. Lục Lộ ở trong nước ngừng khua tay khua chân, khiến nước bắt tứ tung.

      "Ôi... được.... Lục Lộ, được nghịch nữa!" Nhan Tịch bị ướt, ngừng với con trai. Lục Lộ bị làm giật mình bất động, nhưng cũng chỉ lát sau cười khanh khách đập mạnh tay chân vào mặt nước.

      "Tiểu tử thối này!" Lục khải bị nước bắt lên mặt, nhíu mày .

      "Sau này lớn lên chắc chắn cũng nghịch ngợm gây giống như vậy!" cầm lọ sữa tắm cho trẻ đổ vào lòng bàn tay, nhìn ôm con, cưng chiều .

      "Ai với em là nghịch ngợm gây ..."

      "Duyệt Duyệt... nghe chú già "

      "...." Lục Khải Chính im lặng, tức chết tên Lăng Bắc Hàn mà.

      "Nghịch ngợm cũng tốt, bị bắt nạt ngược lại được bắt nạt người khác!" ngẩng đầu kiêu ngạo .

      " cho con vào nước..." Bôi sữa tắm cho Lục Lộ xong, .

      "Hì hì... Bì bõm..."

      "A..."

      Vừa được thả xuống nước, Lục Lộ liền dùng hai tay đập mạnh xuống nước khiến lượng nước lớn bắn ra ngoài khiến chiếc áo sơ mi của Nhan Tịch ướt sũng, lên những đường con mê người. Lục Khải Chính kinh ngạc nhìn đến thất thần, chiếc áo dán sát vào người , có thể nhìn ràng cảnh tượng mê người bên trong chiếc áo của ...

      Yết hầu bất giác chuyển động lên xuống, nuốt ngụm nước bọt, những suy nghĩ mờ ám khiến khó có thể kiềm chế bản thân.

      phát ra ánh mắt sắc lang của , chỉ cảm giác đột nhiên bất động, : "Tắm xong rồi, mau bế Lục Lộ lên " tức giận , quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt si mê của , nhìn theo ánh mắt . " A...." phần ra bộ ngực của lộ ra ngoài, hơn nữa vì đầu gối tỳ vào đó nên càng dễ nhìn hơn...

      Lúc này Lục Khải Chính cũng như sực tỉnh, nhanh chóng bế lục bộ lên. vội vàng dùng hai tay che ngực đứng dậy, vì Lục Lộ được quấn chiếc khăn tắm lên người, liền ôm cậu nhóc ra ngoài.

      Khi bước vào phòng con, Nhan Tịch thấy mặc đồ cho Lục Lộ, còn biết mặc quần bỉm cho cậu nhóc, nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi chăm sóc cho đứa trẻ, cảm thấy vô cùng đáng và ấm áp...

      Lục Khải Chính tắm xong ra phòng khách, thấy Nhan Tịch sắp xếp lại gường đệm:"Lâu lắm rồi mới trở lại, mấy cái chăn đệm này được phơi nắng nên hơi có mùi ẩm mốc, ngại chứ?" Thấy bước vào, .

      "Ngại...." đóng cửa bước vào, liền kéo vào trong ngực.

      "..." khẽ thổi hơi nóng vào tai . Nhan Tịch thở gấp, nhíu mày .

      "Tối nay coi như là đêm tân hôn của chúng ta ..." nhịn được nữa, khẽ cắn vành tai . Gương mặt Nhan Tịch đỏ bừng, cơ thể căng cứng cảm giác sợ hãi và chán ghét khiến cau mày: " được"

      "Ừ...." bị đẩy ngã xuống giường.

      " Lục Khải Chính... em... em được.... sợ...." chút ham muốn ngược lại cảm thấy sợ hãi, cảm giác nơi đó lại đau. Lục Khải Chính giống như dã thú nổi điên, hoàn toàn nghe thấy lời , tùy ý tiến công.

      " được... muốn.... Hơn nữa mang thai"

      " làm phẫu thuật triệt sản rồi."

      "Cái gì?" Câu này khiến kinh ngạc, nhìn chằm chằm vẻ mặt ham muốn của hỏi.

      Hôn lên môi , : "Lần trước và lão Lăng cùng làm... chỉ muốn em và Lục Lộ..." Giọng thào. Nhan Tịch cảm động rơi nước mắt, hiểu được quyết tâm của .

      "Ôi... đau..." vuốt ve nhưng nơi nào đó vẫn khô khốc, nhíu mày . cũng nhíu mày: "Tại sao ướt?" Vuốt ve " bé" của lâu như vậy sao vẫn khô khốc? ngồi dậy, nâng chân lên cao nhìn thẳng vào " bé" của .

      "Đừng nhìn" Nhan Tịch giãy giụa .

      Dưới ánh đèn, gương mặt u ám, đôi mắt càng lúc càng thẫm lại, đau đớn và hối tiếc bao phủ gương mặt tuấn tú.
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: ai mắc nợ ai

      Bên trong " bé" có thể nhìn thấy vết sẹo mờ mờ màu trắng, là do hai lần bị tổn thương để lại. Vẻ mặt Lục Khải Chính cực kỳ đau đớn, ân hận. Nhan tịch nằm gường nhíu mày đầy xấu hổ, hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt ân hận đau đớn của .

      Nhớ lại điên cuồng lần đó của , toàn thân run rẩy. vẫn chưa thể xóa nỗi ám ảnh này, lần nữa nó khiến run sợ, chua xót. Lúc ấy cảm thấy cả đời này thể tha thứ cho , mặc dù lỗi là do . Nhưng bây giờ, lại muốn tha thứ cho , cho dù bản thân có bị thương nhiều hơn nữa!

      Trái tim Lục Khải Chính đau đớn như có dao cứa vào, nhìn vết sẹo lại cảm thấy bản thân đáng chết, xứng làm người đàn ông, càng xứng làm người cảnh sát! Chống hai tay xuống giường, ngồi dậy thu hay chân lại, nhìn ánh mắt phức tạp của , chỉ cười cười: “ đừng tự trách bản thân, chuyện qua cứ để nó qua .”

      những oán trách ngược lại an ủi , thự khiến biết nên gì, cổ họng nghẹn ngào cũng ra được bất kỳ câu nào. Chỉ kéo lại ôm chặt vào lòng, giúp mặc quần áo tử tế. Nhan Tịch để tùy ý, nhắm mắt lại, thỏa mãn ngửi mùi hương cơ thể .

      "Tại sao lại mắc nợ em nhiều đến vậy?.” Lục Khải Chính ngồi giường ôm trong ngực. Nằm trong lòng , có thể cảm nhận được mọi thứ của , cơ thể cường tráng to lớn, lồng ngực rắn chắc. Giờ phút này, rất bình tĩnh và thực tế, nghe giọng trầm khàn của , sống mũi cay cay.

      tay nhàng vuốt ngực của , mỗi bắp thịt rắn chắc là là những nết sẹo mờ mờ khác nhau, ngoài ra còn có vết sẹo do đạn để lại, khiến đau lòng.

      "Cái này có cái gì mà mắc nợ chứ! Cũng giống như mẹ em cùng cha em, lúc còn trẻ thường đánh nhau, cũng tranh cãi cả đời. Mẹ em cũng từng hận cha em, nhưng khi ông ngã bệnh vẫn hết lòng chăm sóc. Em thường nghĩ, giữa hai người họ ra từ lâu có gì tình rồi, thậm chí còn mang theo nỗi oán hận đối phương sống qua ngày nhưng họ cũng là những người thân gắn bó rời của nhau. Người nào xảy ra chuyện, đối phương cũng vứt bỏ, em cảm thấy được như vậy có thể coi như là , chúng ta như thế này sao có thể là ai mắc nợ ai?.” dựa vào trong ngực , thầm.

      Nghe những lời trong lòng vừa cảm động vừa đau đớn, có lẽ nếu mắc nợ với đối phương cách đền bù tốt nhất chính là mãi mãi thương xa rời.

      lên tiếng, chỉ cúi đầu phủ môi xuống đôi môi …..

      Đem tất cả tình cảm trong lòng muốn cho biết nhưng lại biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt, toàn bộ dồn hết nụ hôn này, nụ hôn tha thiết mà mất cuồng nhiệt. Nhan Tịch cảm nhận được xiết chặt hơn, cảm giác giống như muốn làm hòa tan vào trong cơ thể , cảm nhận được tình cảm của , cảm động vô cùng trái tim đập loạn nhịp. Ôm chặt lấy , cùng hòa chung nhịp tim với , hôn đáp lại.

      Nhưng cơ thể dường như vẫn đón nhận được , “ bé” của vẫn thể ướt. Lục Khải Chính có cảm giác thất bại, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ buông ra . Có lẽ, đây cũng là báo ứng của !

      "Em về phòng.” Nhan Tịch thở hồng hộc, đỏ mặt .

      " cùng!” Giọng trầm trầm của vang lên. Đặt xuống, mặc quần áo, xuống giường cùng .

      " được! Mẹ em biết."

      "Con cũng lớn rồi, còn chuyện là được!” ngang ngược đồng thời kéo ra khỏi phòng khách. Đầu tiên tới phòng trẻ, nhìn con trai lại nhìn bà Nhan nằm ngủ giường.

      Hai người rón rén đứng bên chiếc giường trẻ con, lặng lẽ nhìn nhóc con ngủ say, gương mặt Nhan Tịch tràn đầy hạnh phúc. Lục Khải Chính dịu dàng nhìn Lục Lộ, trong lòng cũng rất hạnh phúc. Cuối cùng khi Nhan Tịch về phòng ngủ của .

      Trở về phòng, Lục Khải Chính muốn kéo lên giường, lại cố ý muốn viết tiểu thuyết: " ngủ trước !.”

      "Viết cái gì mà viết? Vẫn đủ tiền xài sao?” Kéo phải nằm xuống giường.

      "Nếu viết, em bị độc giả lãng quên! Nhà xuất bản cũng chào đón em!.” tức giận , đẩy ra, ngồi xuống chiếc ghế xoay, mở Laptop.

      "Cũng được! Nhưng để sáng mai rồi viết!" tay xoay ghế xoay để cho mặt đối diện với mặt , đưa tay ấn phím tắt máy, bế nằm lên giường.

      "… Ban ngày Lục Lộ rất nghịch ngợm." Nhan Tịch tức giận phản bác, nhưng cả người bị ôm chặt vào lòng.

      "Ngủ ! Nếu bảo đảm làm ra số chuyện cầm thú với em đâu!.” tắt đèn, trầm giọng . Cơ thể Nhan Tịch khẽ cứng đờ dán chặt lên cơ thể , cảm nhận được lồng ngực săn chắc của , trong lòng như bị phỏng: " ôm như vậy có cảm thấy khó chịu ?” Dựa vào trong ngực , giọng hỏi, may là tắt đèn nếu nhất định mắc cỡ chết mất!

      "Em tiếp thử xem?.” Lục Khải Chính thấp giọng hỏi ngược lại, bắt được bàn tay bé của , nắm chặt....

      "A….” giật mình muốn rút tay về, lại bị nắm chặt.

      Cuối cùng hài lòng ôm ngủ say, nằm trong lòng cũng thiếp , có ác mộng có ám ảnh, giấc ngủ bình yên. Nửa đêm, vì rất thính ngủ liền Lục Khải Chính tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng khóc của Lục Lộ, vội vã xuống giường, chạy sang căn phòng sát vách.

      Sợ làm bà Nhan thức giấc, ôm con trai ra phòng khách. Khi cậu nhóc Lục Lộ thấy ngoan ngoãn khóc nữa, đôi mắt to tròn nhìn .

      "Nhóc con, tiểu rồi à...” tay ôm con, tay cởi chiếc quần tã ra, nhìn con trai đầy cưng chiều. Lục Lộ nhìn , khóc giãy, để dùng khăn ướt lau khô cho cu cậu, sau đó lại mặc chiếc quần tã khác vào.

      "Chúng ta về phòng ngủ thôi."

      "Hừ...."

      "Cái gì? Con muốn làm gì?.” Lục Khải Chính ôm con định về phòng trẻ, cậu nhóc liền nhíu mày, kháng nghị. dịu dàng hỏi.

      "Oa oa.” Cái miệng nhắn của cậu nhóc chu ra, liếm môi, trông giống như là mút thỏa thích. Lục Khải Chính hiểu ý: " tồi, rất thông minh, hổ là con Lục Khải Chính!.” nhìn tiểu tử trong lòng, hài lòng .

      để con trai xuống, pha sữa lại chờ sữa nguội bớt, sau khi nếm qua mấy lần cảm thấy chỉ còn ấm mới dám đút cho cậu nhóc ăn.

      Lục Lộ vui sướng ngậm chiếc ti giả của bình sữa, mút thỏa thích như heo con ham ăn.

      "Tiểu tử thúi, con phải mau mau lớn lên, cha dẫn con chơi vui!.”

      Đôi mắt to tròn đen nhánh của Lục Lộ nhìn chằm chằm, giống như nghe hiểu những gì , ra sức mút thỏa thích.... biết bà Nhan thức giấc từ khi nào, đứng trước cửa phòng trẻ nhìn cảnh tượng ngoài phòng khách, sau đó lặng lẽ trở về giường. Bà thích Lục Khải Chính nhưng cũng tôn trọng sực lựa chọn của Nhan Tịch. Tất cả đều có số rồi, vậy bà cũng khuyên Nhan Tịch lập gia đình nữa.

      Dỗ Lục Lộ ngủ xong, Lục Khải Chính mới bồng cậu nhóc về phòng trẻ, thấy bà Nhan thức giấc, lễ phép gật đầu, bà Nhan cũng chỉ là gật đầu lại, nhìn đặt Lục Lộ xuống, lại chu đáo đắp chăn cho cậu bé.

      "Bác , cháu rất xin lỗi"

      giọng , bà Nhan chỉ nhàng lắc đầu, hiểu ý muốn gì. giờ bà biết nên gì, Lục Khải Chính cũng thêm lặng lẽ ra khỏi phòng trẻ. Trở lại phòng ngủ Nhan Tịch cũng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi giường: "Lục Lộ đói bụng sao?" .

      " cho ăn sữa bột rồi, em ngủ !.” lên giường, ôm lấy , dịu dàng .

      "Ừ.....” ngáp cái, lại vùi vào ngực ngủ say.

      ***

      Ngày hôm sau hai người đưa Lục Lô đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, thấy các chỉ số về sức khỏe cậu nhóc đều rất bình thường, Lục Khải Chính mới an tâm.

      "Em Lục Lộ rất khỏe mạnh mà!.” nhìn , cười . cũng cười cười đẩy xe em bé, Nhan Tịch bên cạnh. nhà ba người tản bộ trong công viên, tắm nắng ấm mùa thu.

      "Còn em ngược lại, sức khỏe rất yếu!.” trầm giọng

      Nhan Tịch cười cười: "Chờ cai sữa Lục Lộ xong, em uống thuốc điều dưỡng!" .

      Lục Khải Chính gật đầu, thấy chạy đến bên dòng suối , đứng bờ nhìn cá chép đỏ. Còn cầm điện thoại di động chụp hình. Lúc này chỉ giống như đứa bé bướng bỉnh, khóe miệng nở nụ cười cưng chìu....

      Lúc tối, dẫn ăn bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng Tây. Khi 99 đóa hoa hồng đỏ đưa lên, Nhan Tịch ôm lấy bó to, cười cười: "Lúc chú già cầu hôn Duyệt Duyệt có tới 999 đóa cơ!.”

      Lục Khải Chính nhíu mày nhìn : "Tên đó cũng chẳng phải lãng mạn gì đâu, cậu ta học được mỗi thứ đó thôi, hâm mộ cái gì! Chính các cậu ta chỉ tặng lần duy nhất đó thôi!.” hả hê .

      Nhan Tịch kinh ngạc : "Sao biết?.”

      " hiểu cậu ta còn ai hiểu nữa?"

      "Đúng vậy. Duyệt Duyệt kể từ lần cầu hôn có tặng ấy nhiều hoa hồng đỏ, sau đó Lăng Trung tá tặng ấy hoa lần nào nữa! là vợ chồng làm những thứ hư vinh này làm cái gì? Nhưng có phụ nữ nào mà thích hư vinh như vậy chứ !” Nhan Tịch cười .

      Lục Khải Chính cười cười, xuyên thấu qua ánh nến nhìn đầy dịu dàng, giơ ly rượu đỏ, Nhan Tịch cũng bưng lên, xấu hổ cười cười, nhấp ngụm. Đây là lần đầu tiên chính thức hẹn hò với như thế này.... Trong khúc Violin lãng mạn, nhà hàng Tây tao nhã lãng mạn....

      Tất cả, tuyệt vời giống như ảo ảnh. Khi cùng ra khỏi nhà hàng Tây, nắm tay của mới cảm giác tất cả những điều này đều là thực thực, thực tồn tại!

      Lục Khải Chính ở Lạc Thành chỉ ba ngày, đến ngày thứ tư cho Nhan Tịch đưa sân bay. Nhan Tịch ôm Lục Lộ nhìn rời . Chắc phải tháng sau mới có thể đến thăm hai mẹ con .

      Ngày nào đó tháng sau, Nhan Tịch hào hứng mở ra cửa khi tiếng gõ cửa vang lên, cho rằng là Lục Khải Chính nhưng ngờ lai là mẹ của , Chu Tú Lan
      dunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Nóng lòng muốn về nhà

      Thấy Chu Tú Lan đứng trước cửa, thái độ của Nhan Tịch cũng rất bình thản, Thấy bà ta đến có mình, cũng lên tiếng ngăn cản. Cho dù bà ta đối xử với gia đình thế nào, nhưng bà ta vẫn là mẹ đẻ của Lục Khải Chính.

      "Mời vào!.” Giọng thản nhiên của khiến Chu Tú Lan nhíu mày, ngờ Nhan Tịch chủ động mời bà vào nhà. Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy đứa trẻ trong phòng khách, gương mặt thoáng lên vẻ phức tạp.

      "Mời bác ngồi!” Trong lòng chuẩn bị, cho dù bà ta có sỉ nhục hay uy hiếp lần này lùi bước! Nhan Tịch thầm nghĩ trong đầu, đồng thời rót ly nước cho Chu Tú Lan, thấy bà ta bước về phía cái nôi, cúi đầu nhìn Lục Lộ cười khanh khách trong nôi.

      Nhìn gương mặt giống như đúc ra từ khuôn mặt với Lục Khải Chính hồi còn , gương mặt Chu Tú Lan trở nên dịu dàng hơn chút. Nhan Tịch vẫn rất đề phòng, thấy vậy liền tới bên nôi cúi người bế Lục Lộ lên: "Lục Lộ ngoan, ăn sữa nào.” về phía sofa, Chu Tú Lan cũng xoay người ngồi xuống bên cạnh, nhìn Nhan Tịch cởi áo cho Lục Lộ bú sữa.

      Cậu nhóc vui sướng bú sữa, còn quơ tay sang bầu ngực bên kia của mẹ.

      Chu Tú Lan khẽ ho tiếng, vẻ mặt tự nhiên nhưng vẫn mở miệng: "Chắc biết tại sao hôm nay tôi tới đây rồi chứ?”

      Giọng đầy ngạo mạn, Nhan Tịch nghe vậy hai mắt nhìn thẳng vào mắt bà. Nhìn người phụ nữ cao quý sang trọng trước mặt, chỉ cười cười: "Tại sao? Khuyên tôi nên tiếp tục với Lục Khải Chính?.” hỏi ngược lại, chiếc nhẫn kim cương tay trái làm Chu Tú Lan cảm thấy chướng mắt, gương mặt thản nhiên cùng giọng lạnh lùng của khiến Chu Tú Lan hơi kinh ngạc.

      " sai! Tôi tới cho biết, cho dù sinh con cho nó cũng thay đổi được cách nhìn của gia đình tôi với ! Mẫu bằng tử quý? Đừng có mơ!” Nhớ tới đứa con trai nghịch tử dám phẫu thuật triệt sản chỉ vì đứa con trước mắt, trong lòng Chu Tú Lan lại tràn đầy tức giận! Nỗi căm hận đối với Nhan Tịch càng thêm mãnh liệt!

      Những lời này của Chu Tú Lan khiến Nhan Tịch rất khó chịu, cố gắng kiềm chế cảm giác chán ghét này, vẫn thản nhiên cười : "Bác lầm rồi, phải con nhà nghèo nào cũng mong được gả vào gia đình danh gia vọng tộc như nhà họ Lục! Nhưng điều sai lầm lớn nhất của bác là việc tôi bất chấp cái chết sinh ra đứa con trai bảo bối này phải muốn dùng nó làm bàn đạp để được gả vào nhà họ Lục của bác! Còn nữa người tôi là Lục Khải Chính chứ phải nhà họ Lục các bác. Vì vậy tôi quan tâm nhà họ Lục các bác nhìn tôi bằng thái độ gì, tuy tôi và Khải Chính đăng ký kết hôn, có tờ giấy chứng nhận kết hôn nhưng tình cảm của chúng tôi hơn hẳn những cặp vợ chồng khác.” giơ chiếc nhẫn kim cương ngón áp út ở bàn tay trái lên, nhìn chằm chằm Chu Tú Lan, kiêu ngạo xu nịnh ràng từng câu từng chữ.

      Có phải trong mắt những người giàu có quyền quý này hoàn toàn tin rằng tình tồn tại?

      "…." Chu Tú Lan nhìn chằm chằm, biết phải gì. Lúc này, bé Lục Lộ bú no, quay gương mặt bụ bẫm đáng ra, như hiểu điều gì đó đôi mắt to tròn đen nháy nhìn chằm chằm Chu Tú Lan .

      "Bác cũng là người mẹ, dù bác có quan tâm đến tiền tài danh vọng đến mức nào nhưng tôi nghĩ khi bác sinh ra những đứa con, nhìn những sinh mạng bé đáng đó liệu trọng mắt bác những đứa con đó chẳng qua cũng chỉ là miếng thịt người bác? Là những đứa trẻ kéo dài sinh mạng của bác, chứ phải là những đứa trẻ mang tiền tài danh vọng tới cho bác?” Nhan Tịch ôm Lục Lộ trong ngực, nhìn thẳng vào mắt Chu Tú Lan tiếp, chỉ thấy sắc mặt bà lúc đỏ lúc trắng.

      Trong đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh nhìn phức tạp: "Nếu như bác coi Khải Chính là con của mình, xin bác hãy suy nghĩ cho ấy chút, có gì quan trọng hơn so tình thân. Nhà họ Lục các bác có thể chấp nhận tôi, chấp nhận đứa con của tôi. sao, tôi có khả năng nuôi dậy nó thành người! Nhưng xin các bác đừng làm Khải Chính đau lòng, ấy vẫn coi các bác là những người thân quan trọng!”

      , thực cảm thấy rất đau lòng. cũng hiểu, phải là có tình cảm, ngược lại rất coi trọng người thân, coi trọng bạn bè. Cho dù bản thân sinh ra trong gia đình như vậy nhưng vẫn khao khát tình thân, khao khát gia đình ấm cúng.

      có tư cách dạy bảo tôi!.” Chu Tú Lan bị những lời của làm cho mất tự nhiên, đứng bật dậy nhìn chằm chằm Nhan Tịch, quát to.

      Nhan Tịch lập tức đưa tay bịt hai tay con trai lại, muốn Lục Lộ bị bà ta hù dọa, mặt khác cảm thấy tại sao bà Lục này lại cố chấp như vậy?

      "Tôi có tư cách dạy dỗ bác, cũng dám. Tôi chỉ là người mẹ những lời tâm lòng với bác mà thôi. Hôm nay cho dù bác tới đây vì chuyện gì lập trường của tôi vẫn vậy, tôi Khải Chính. Dù cả đời này danh phận, tôi cũng bằng lòng !.” Nhan Tịch cũng đứng dậy, nhìn thẳng Chu Tú Lan.

      "Cả đời danh phận? thực có thể làm được sao? Chi bằng giao đứa bé này cho nhà họ Lục, đổi lấy cuộc sống sung sướng tiền tài vô tận, còn có cậu của nữa…"

      "Bà im ngay!” Chu Tú Lan còn chưa hết câu. Nhan tịch lập tức cắt ngang, giọng lạnh lùng kiên quyết: "Tôi có thể làm như vậy! Tôi cũng tuyệt đối bao giờ giao con cho các người, các người cần để ý đến nó! Các người cũng cần uy hiếp tôi nữa, tôi và Lục Khải Chính chia tay lần nữa!.” Lần này nghe theo bất cứ uy hiếp nào.

      Chu Tú Lan ngờ thái độ của Nhan Tịch lại kiên định như vậy, biết thêm cũng chỉ mất mặt, bà ta lườm cái: "Khải Chính cũng ngốc đến mức thủ thân cả đời vì ! Sớm muộn gì nó cũng lấy vợ thôi!” Trước khi cũng quên đạp cho cước.

      "Các người mãi mãi hiểu được tình cảm giữa tôi và ấy.” hướng về phía bóng lưng bà ta chậm rãi . Cơ thể Chu Tú Lan cứng đờ trong giây lát, sau đó tiếp tục bước , giận dữ đóng sầm cửa!

      Cánh cửa vang lên “Rầm” cái.

      "Lục Lộ sợ, ngoan, đừng sợ bà ấy.” Sợ Lục Lộ bị giật mình, vội vàng an ủi, khi đến “bà” dừng lại bất đắc dĩ cười cười. khó hiểu, thế giới tại sao lại có thể có những bậc cha mẹ, ông bà ác tâm như vậy ?

      Cậu nhóc Lục Lộ những sợ, ngược lại đôi mắt to tròn nhìn đồng thời cánh tay bé đưa lên quơ quơ trước mặt . Nhan Tịch vội vàng đưa tay cầm lấy tay con: "Lục Lộ sợ đúng hay , mẹ cũng sợ!.”

      Nhìn đồng hồ, sao Khải Chính còn chưa tới? Tối hôm qua lúc gọi điện thoại là hôm nay tới mà.

      Nhan Tịch ru con trai ngủ say mới đặt vào trong nôi, đẩy trở về phòng trẻ. Ngay sau đó cầm điện thoại di động gọi vào điện thoại của Lục Khải Chính, tắt máy. Lại gọi tới công ty hàng hỏi, xác định hôm nay đặt vé máy bay tới Lạc Thành.

      Rốt cuộc là có chuyện gì? nhíu mày nghĩ, chắc có có vụ án bất ngờ.... Suy nghĩ lúc, sau đó gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt, bây giờ ấy là phóng viên tin tức của đài truyền hình Bác Kinh. Nếu như ở Bắc Kinh có xảy ra vụ án gì, chắc chắn ấy biết.

      "Duyệt Duyệt sao?"

      "Chị Nhan! Em lấy tin ở bên ngoài, chị có chuyện gì à?"

      "Duyệt Duyệt, tối hôm qua Khải Chính hôm nay tới Lạc Thành, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đến."

      "Chị Nhan! Lão Lục làm nhiệm vụ, thể . Em phải rồi."

      "Duyệt Duyệt!.” Trước khi cúp máy nghe thấy từ trong điện thoại truyền ra tiếng nổ chói tai, sau đó là những tiếng động huyên náo chịu nổi. Trong nháy mắt đầu óc đột nhiên căng lên, tim đập dồn dập hô hấp trở nên khó khăn, vội vã bật ti vi lên mở đến kênh truyền hình Bắc Kinh.

      "Cảnh sát kịp thời đem bao nổ thuốc ra khỏi trường tới khu vực an toàn, giờ vẫn chưa có xác định được tình hình thương vong.” màn hình ti vi, Úc Tử Duyệt đội đầu chiếc mũ bảo hiểm trước trường đưa tin trực tiếp.

      Qua màn hình ti vi, Nhan Tịch nhìn tòa cao ốc chìm trong biển lửa, trái tim co quắp, Khải Chính đâu? ấy có sao ? Cả người ngơ ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV tìm kiếm bóng dáng của ....

      có chuyện gì đâu, ấy sao, ấy là cảnh sát có kinh nghiệm, chắc chắn có chuyện.

      Mãi cho đến tối, Nhan Tịch vẫn nhìn chằm chằm chiếc TV, theo dõi những tin tức mới nhất đồng thời tìm kiếm hình ảnh của Lục Khải Chính. Bà Nhan về đến nhà, thấy sắc mặt trắng bệch khác thường của , lo lắng hỏi có chuyện gì nhưng , chỉ tắt TV .

      "Tịch, rốt cuộc có chuyện gì? ! Nhìn con kìa, đầu óc cứ để đâu đâu ấy!” Bà Nhan nhìn , .

      " có gì đâu ạ, con nghe điện thoại!” Chưa hết câu, tiếng chuông điện thoại đặt bàn trà vang lên, hốt hoảng đứng dậy nhận điện thoại!

      "Alo! Lục Khải Chính!.” Điện thoại mới kết nối, lớn tiếng .

      "Chị dâu, lão đại chỉ bị thương , nhờ em với chị, phải lo lắng! ấy bây giờ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi!” giọng nam xa lạ vang lên.

      "Có ? Vậy ấy bây giờ thế nào? Có thể để ấy nghe điện thoại được ?” nghe được giọng của , yên tâm càng ngừng hỏi.

      "Lão đại mấy ngày liền ngủ, giờ ngủ thiếp rồi, chị dâu đừng lo lắng, em lừa gạt chị đâu!” Người cấp dưới của Lục Khải Chính tiếp.

      "Ừm, cám ơn cậu! Giúp tôi khuyên ấy nghỉ ngơi tốt, phiền cậu rồi…” Cười như vậy nhưng thực giờ phút này trong lòng thể yên tâm, chỉ muốn chạy ngay tới bên cạnh , nhưng tối rồi lại xa thế kia....

      Đến giờ ăn cơm tối, bà Nhan nhìn như vậy cũng chỉ là thầm thở dài, lên tiếng an ủi: "Tịch! Trong lòng phải thoải mái, nhất là khi con cùng Lục Khải Chính lại như vậy.....” Bà lo lắng chịu được, Lục Khải Chính những thể cho con đám cưới, lại còn là cảnh sát khiến cả ngày phải lo lắng hãi hùng ....

      "Mẹ, con ổn mà. Con và ấy đều từng trải qua ranh giới giữa sống và cái chết, sau này dù có gặp sóng gió lớn hơn nữa cũng bình tĩnh vượt qua.” Nhan Tịch bình tĩnh , nhưng trong lòng vẫn kìm được lo lắng cho ....

      Có lẽ, chỉ là thói quen thôi.

      ***

      Lục Khải Chính chỉ bị thương , vào thời điểm mấu chốt, đem bao thuốc nổ ném qua nơi khá an toàn giảm thiểu nguy hiểm xuống mức thấp nhất, may mắn có cảnh sát nào hy sinh. Sau khi ngủ giấc dài tỉnh lại, Bộ trưởng bộ công an đích thân đến thăm hỏi, ông ấy và Lục Khải Chính cũng được coi là bạn vong niên (1).

      (1) Bạn vong niên: Bạn bè kể tuổi tác

      "Ông đích thân đại giá quang lâm cơ à!” ngồi ở giường bệnh thấy Bộ trưởng tôn những chào hỏi ngược lại trêu chọc người bạn vong niên này.

      "Nhóc con!” Bộ trưởng Tôn mặc bộ cảnh phục chỉ vào Lục Khải Chính, cười : "Lần này có gì đáng ngại chứ? Còn ít vụ án chờ cậu phụ trách đó, cậu đừng có mà lười biếng!” Bộ trưởng Tôn rút bao thuốc đưa cho Lục Khải Chính, .

      "Lần này tôi thực phải lười biếng mấy ngày rồi!” châm thuốc bằng cánh tay bị thương, , nhìn Bộ trưởng Tôn .

      "Thế nào? Lại muốn tới Lạc Thành? Tiểu tử cậu ba ngày hai bữa lại chạy tới đó."

      "Thấy ghét điều tôi tới đó ? Nhưng ông lại chịu phê duyệt!” bất mãn , gương mặt tuấn tú thon gầy hất lên, cằm râu mọc lởm chởm nhưng dáng vẻ rất phóng khoáng hào sảng.

      Từ lâu muốn được điều tới Lạc Thành, nhưng cấp đồng ý còn là Bộ trưởng Tôn chịu.

      Bộ trưởng Tôn ngồi xuống ghế sa lon, gẩy tàn thuốc lá, nhìn Lục Khải Chính ngồi giường bệnh: "Tôi hiểu, ông lớn như cậu tại sao phải để vợ và con trai ở bên ngoài? Cách làm này được hay lắm!” Ông lên tiếng chỉ trích, chỉ thấy Lục Khải Chính cười chua xót .

      "Tôi là loại người có trách nhiệm đó sao?.”

      " phải, vậy chắc là người nhà phản đối!” Bộ trưởng Tôn suy đoán.

      "Ông thông minh lắm! Cho nên, xin ông hãy điều tôi đến Lạc Thành !"

      "Lục Khải Chính, cậu thực có thể từ bỏ mọi thứ ở đây sao?"

      Lục Khải Chính cười cười: "Những thứ này làm sao so được với vợ con tôi?" .

      "Ngoài cách này ra, liệu tôi có thể giúp gì được cho hai người ?.” Bộ trưởng Tôn lại hỏi. Lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, sau đó vợ chồng Lục Vinh Trác vào. Lục Khải Chính thấy bọn họ vào, chào hỏi, ngược lại Bộ trưởng Tôn bước lên trước.

      Lục Vinh Trác và Bộ trưởng Tôn khách sáo trò chuyện lúc, Chu Tú Lan đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, Lục Khải Chính vẫn im lặng câu.

      "Tôi vừa với Tiểu Lục là chúng ta là bạn chiến đấu trước đây. Bây giờ tôi cũng có cháu được mấy tuổi rồi, còn ông sao?” Bộ trưởng Tôn cố ý kích Lục Vinh Trác.

      "Cháu của tôi cũng vậy….” Lục Vinh Trác lên tiếng, nhưng mới được nửa câu ngưng, rốt cuộc vẫn vui vẻ thừa nhận Lục Lộ là cháu trai của mình.


      Bộ trưởng Tôn nhìn ông ta, cười : "Ông nên nghĩ thoáng ra chút, giờ dù nhà họ Lục có kết thông gia với ai cũng có người nào dám coi thường, mỗi người đều có số của mình, huống chi Tiểu Lục lại là con của mình! Nếu được nữa tôi nhận bạn của Tiểu Lục làm con nuôi! Chỉ cần ông bà để ý."

      " dám. dám. Bộ trưởng Tôn quá lời rồi!” Lục Vinh Trác và Chu Tú Lan vội vàng , Lục Khải Chính ngồi giường bệnh vẻ mặt đăm chiêu, hoàn toàn nghe thấy bọn họ chuyện gì. Lát sau nhìn bọn họ tiễn Tôn Bộ trưởng Tôn, mới xuống giường.

      "Tôi Lạc Thành đây!” nhanh chóng thay quần áo, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha mẹ, trầm giọng .

      "Vết thương của con còn chưa lành!” Lục Vinh Trác tức giận .

      "Ông già, rốt cuộc ông là quan tâm đến thương tích của tôi, hay là muốn tôi thăm mẹ con bọn họ?” Lục Khải Chính cười lạnh hỏi ngược lại. rất nóng lòng muốn trở về, chỉ hận thể lập tức nhìn thấy hai mẹ con Nhan Tịch.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :